1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48
      Editor: ngocminh2206

      Thất nghiệp nên Liễu Y rất rãnh rỗi, cứ nhắm mắt mở mắt, ngày lại trôi qua, Liễu có việc gì làm , luôn thích gây , sau thời gian mới bình tĩnh trở lại.

      Buổi sáng, Liễu Y thức dậy, lén lút tập luyện trong phòng ngủ, mồ hôi ra đầm đìa, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong nhà bếp Kiều Kỳ bận rộn chuẩn bụ bữa sáng, sau đó, hai người cùng nhau ăn điểm tâm.

      Trong buổi sáng, Liễu Y tận dụng mọi thứ, có minh tinh ở kế bên, làm sao có thể bỏ qua cơ hội được chứ, nhờ Kiều Kỳ chỉ dẫn đóng phim, tới giữa trưa, Liễu Y theo Kiều Kì học nấu ăn, mặc dù còn vụng về, nhưng rất thú vị.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Y quấy rầy Kiều Kỳ nữa, mà ở trong phòng ngủ, tính toán sổ sách, tính toán lượng thực còn bao nhiêu, xem tài liệu, kế hoạch sau này, cho tới giờ cơm tối .

      Sau bữa cơm tối, Liễu Y ngồi tán dóc với Kiều Kỳ, xem ti vi, sau đó trở về phòng của mình, lại bắt đầu ngày mới.

      Thất nghiệp ở nhà, mặc dù bình thản, nhưng vẫn phong phú, chỉ là thỉnh thoảng, Liễu Y vẫn nhớ tới 2500 mỗi tháng kia của .

      tuần lễ trôi qua rất nhanh, tối hôm đó, Liễu Y ăn uống no đủ xong, giành rửa chén , dọn dẹp xong, từ nhà bếp ra ngoài, chỉ thấy Kiều Kỳ đứng bên cửa sổ chuyện điện hoại với ai đó.

      Liễu Ydừng bước lại, tập trung tinh thần nghe Kiều Kỳ , nhớ tới cái gì đó, lập tức hiểu ra, mấy ngày nay nghe tin tức của Phong Thượng với Kiều Kì, Tiền Văn Phương cũng thỉnh thoảng gọi điện thoại tới này nó, nên Liễu Y dễ dàng đoán được, có số việc, sắp kết thúc rồi.

      Liễu Y nhàng tới ghế sofa, ngồi xuống, cúi đầu nhìn kịch bản thuộc lòng từ lâu, trong lòng tính toán khoảng tiền Kiều Kỳ ở trong hai tuần, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày mai, Kiều Kỳ .

      Kiều Kỳ nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, nghe Tề Hoàn giao phó, đáy lòng phức tạp, tháng, bất ngờ thay đổi, Tề Hoàn thế nhưng có lúc thế này.

      Kiều Kỳ thế tin được, lòng thấp thỏm, đợi đến cúp điện thoại xong, như mất hồn, vô cùng ngỡ ngàng.

      Mặc dù Kiều Kỳ nhìn ra, nhưng ngờ nghiêm trọng như thế, Phong Thượng kết thúc, Tề gia cũng tồn tại, mặc dù Tề Hoàn chưa đến tình cảnh của giờ, nhưng Kiều Kỳ có thể tưởng tượng ra, kết quả chẳng tốt đẹp gì.

      Liễu Y mắt liếc Kiều Kỳ, trong lòng suy đoán, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Kỳ, Liễu Y nhảy dựng, đừng xảy ra chuyện gì chứ, nếu thế làm sao có thể thu tiền đây.

      "Kiều Kỳ, sao chứ?" Liễu Y hỏi.

      Kiều Kỳ kinh ngạc nhìn Liễu Y, chợt nhớ tới, vội vàng cầm remote mở ti vi, nghe tin tức, mắt mờ mịt.

      TV, phát sóng tin tức, từ tin tức này tới tin tức khác, cho đến lúc Kiều Kỳ trợn to mắt, khí vô cùng nặng nề.

      Liễu Y liếc nhìn, bỏ kịch bản trong tay xuống, nhìn lên TV, mắt chớp hai cái, trong TV phóng viên tin tức về vụ tham ô hối lộ.

      Liễu Y nhìn chằm chằm hai vị kia xuất màn hình, mặt mũi rất giống với Tề Hoàn, trong lòng hiểu , thở dài.

      Mà ngay sau đó xuất tin tức, là liên quan Phong Thượng, Khải Đế thu mua Phong Thượng, Liễu Y lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại gì.

      Chờ tin tức kết thúc, bắt đầu phát sóng quảng cáo, Liễu Y dựa người ra sau, sờ cằm, trong lòng chắc lưỡi, mới tháng thôi, tốc độ này, chắc chắn là có chuẩn bị, mục đích ràn, Tề gia này chắc chọc phải người nên chọc, chỉ là, những thứ này cũng liên quan tới , Liễu Y thấy Kiều Kỳ thẫn thờ, tằng hắng :"Kiều Kỳ."

      Kiều Kỳ ngờ kết cục lại là như thế, nghe tiếng của Liễu Y, cười khổ, bình tĩnh với Liễu Y: "Tôi sao, sớm đoán được, chỉ là nghĩ tới lại nhanh như vậy thôi."

      " có chuyện gì sao, tại Phong Thượng là của Khải Đế, vậy phải làm sao?" Liễu Y hỏi.

      Nụ cười của Kiều Kỳ cứng đờ, nhớ tới lời cuối cùng của Tề Hoàn, : "Tôi bây giờ được tự do rồi, Phong Thượng thuộc về ai, liên quan tới tôi nữa, hơn nữa lần này có ảnh hướng tới tôi nên có việc gì, để tôi dọn đồ, ngày mai tôi ."

      Liễu Y nghe Kiều Kỳ , biết là , gật đầu: " có việc gì là tốt."

      "Cám ơn , Liễu Y à, lần này nhờ có giúp tôi." Kiều Kỳ mắt chớp chớp, nhìn Liễu Y.

      "Cảm ơn cần, có gì đâu chứ." Liễu Y khiêm tốn , nhưng tính phí.

      "Vậy tôi nữa ." Kiều Kỳ , cũng đồng ý với lời của Liễu Y, ở chung lâu như vậy, coi như cũng quen thuộc, có vài thứ, trong lòng mình biết là được.

      Buổi sáng hôm sau, Liễu Y từ phòng ngủ ra ngoài, chỉ thấy Kiều Kỳ sớm ngồi trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào TV.

      Liễu Y im lặng liếc nhìn, thở dài lắc đầu, rửa mặt xong từ nhà vệ sinh ra ngoài, chạy thẳng vô nhà bếp, tự mình làm mấy món ăn, rồi bưng lên bàn ăn, gọi Kiều Kì: "Ăn điểm tâm , chừng nào vậy?"

      Hồi lâu có động tĩnh, Liễu Y cởi tạp dề ra, tới bên sofa, nhìn sang, chỉ thấy mắt Kiều Kỳ đỏ bừng, hôm qua cũng chưa tới mức như vậy mà.

      Theo ánh mắt của Kiều Kỳ nhìn xem ti vi, tập đoàn Phong Hằng, nguyên tổng giám đốc là Tề Hoàn, bị kiện.

      Liễu Y trong lòng suy đoán, Kiều Kỳ với Tề
      hẳn phải là quan hệ bình thường mà là phức tạp hơn. Liễu Y im lặng ngẩng đầu nhìn trời, này là chuyện gì nữa chứ, tới Kiều Kỳ bên cạnh, giọng câu “Ngươi sao chứ?”


      Kiều Kỳ từ tối hôm qua khi nghe Tề Hoàn dặn dò cũng biết, chẳng có kết quả gì tốt nhưng khi thấy được, lại làm cho Kiều Kỳ khó có thể tiếp nhận, nghe được Liễu Y , nghiêng đầu nhìn Liễu Y tời, đưa tay giữ chặt hông của Liễu Y, vùi đầu nức nở khóc, có lẽ hề giống trong tưởng tượng quan tâm, có lẽ Tề Hoàn đối với Kiều Kỳ mà , vĩnh viễn tồn tại sâu ở trong lòng.


      Thời gian tốt đẹp nhất của Kiều Kỳ là gặp gờ Tề Hoàn, đó là lúc đầu say đắm, chỉ là theo thời gian, sớm tiêu tan, Kiều Kỳ mặt hận Tề Hoàn, mặt muốn quên .


      Liễu Y cứng đờ đứng đó, nhìn Kiều Kỳ giữ chặt eo mình mà khóc, lúc sau đưa tay vỗ vỗ lưng Kiều Kỳ, Liễu Y cũng biết, Kiều Kỳ với Tề Hoàn có gì đó bình thường.


      Cho đến lúc Kiều Kỳ từ từ buông ra, đưa tay lau nước mắt, mới thở bình thường trở lại, giọng nghẹn ngào “Làm phiền rồi, Liễu Y à, tôi xin lỗi”.


      Liễu Y ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu “Khóc được là tốt rồi, mặc dù tôi biết tình huống thế nào, có chút chuyện, đừng kìm nén làm gì”.


      “Ừ, may là có , Liễu Y à”. Kiều Kỳ bình tĩnh lại, liếc nhìn Liễu Y, biết vì sao, có cảm giác khó chắc cũng nhìn ra được điều gì rồi đúng ”.


      Liễu Y ngẩn người, ngờ Kiều Kỳ lại ra, ngay sau đó mắt chớp chớp “ bình thường cho lắm”


      “Đúng, nó bình thường”. Kiều Kỳ cười khổ, dựa người ra sau, giọng trầm thấp “Liễu Y vậy có muốn nghe chuyện của tôi với Tề Hoàn ?”


      Liễu Y vội vàng lắc đầu, cái này cũng cần phải nghe, mình đâu phải là cái thùng rác để muốn xả xả chứ “ đừng nên tốt hơn”.


      Kiều Kỳ ngốc lăng ngay tại chỗ, phức tạp liếc nhìn Liễu Y, chợt cười tự giễu “Ngay cả cũng muốn nghe, được rồi, chuyện sớm qua, có lẽ chỉ có tôi là để ở trong lòng thôi”.


      Liễu Y rối rắm liếc nhìn, cọ cọ mông, mình phải hứng thú, nếu thu phí có hứng thú, chỉ là mình và Kiều Kỳ còn chưa thân tới mức này, chia sẻ gì chứ, hay là thôi , rồi “Chuyện qua, cũng đừng nghĩ tới nữa, tôi chỉ biết, nên tiếp tục sống như thế nào trong tương lai”.


      Tay Kiều Kỳ nắm chặt, đúng, bây giờ còn biết ngày mai thế nào, coi như mình thoát khỏi Phong Thượng, nên như thế nào, đúng là phải tính toán, lập tức cảm kích liếc nhìn Liễu Y “ đúng, cám ơn nhiều Liễu Y à”


      Liễu Y khoát tay, Kiều Kỳ này trong hai tuần lễ cám ơn cả chục lần, haiz, cứ đổi nó thành tiền là được rồi “Ăn ít , chừng nào ?”


      Kiều Kỳ cúi đầu trầm tư xong, “ Tôi liên lạc với người đại diện qua rồi, chiều nay , về sau chắc có thời gian để gặp mặt rồi”.


      “Gọi điện thoại là được, tắm trước , ăn chút, tài nấu nướng của tôi còn chưa được thưởng thức đâu”, Liễu Y .


      Kiều Kỳ xoa xoa tóc, gật đầu, ừ tiếng, mắt nhìn màn hình ti vi sơm phát xong tin tức, đứng lên vào nhà vệ sinh.


      Liễu Y liếc nhìn bóng lưng Kiều Kỳ, thở phào nhõm, an ủi cái gì chứ, là khổ mà.


      Chờ Kiều Kỳ ra, ngồi vào bàn ăn, cúi đầu nhìn qua, tâm khẽ cảm động, cho tới nay biết Liễu Y thích xuống bếp, nhưng vì mình, thế nhưng tình nguyện, mắt lộ ra vui vẻ.


      Kiều Kỳ thấy ánh mắt mong chờ của Liễu Y, cúi đầu ăn miếng, mặt lậ tức vặn vẹo, muốn ói lại thể ói, cố gắng nuốt xuống, trực tiếp cho vào trong cổ họng, là…


      “Như thế nào, mùi vị khộng tệ chứ, tôi có thể xuất sư chưa?” Liễu Y mắt sáng lên, ngay sau đó cúi đầu gắp thử miếng, hài lòng gật đầu, tay nghề so với trước kia tiến bộ quá nhiều.


      Kiều Kỳ trợn to mắt, nhìn Liễu Y vùi đầu ăn ngon lành, trong lòng thầm nhủ, mắt liếc đãi thức ăn, lại nhìn Liễu Y ăn, hoàn toàn đối lập nhau, đúng là có gì khác biệt, muốn rồi lại thôi.


      Liễu Y nhạy bén phát , ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, rối rắm liếc nhìn thức ăn trong đĩa của mình, cắn răng, gắp miếng cho Kiều Kỳ “Nếu thích ăn nhiều chút”.


      Kiều Kỳ mặt đen lại, mình có là thích ăn đâu chứ, chỉ là, cúi đầu ăn thử, lập tức hối hận vô cùng, cái này so với cái hỗi nãy còn ghê hơn nữa, muốn phun ra, thấy Liễu Y nhìn mình chằm chằm, cố gắng nuốt xuống, đầu lưỡi run rẩy.


      Kiều Kỳ cố gắng nuốt thức ăn vào, trong lòng thề, đời này, bao giờ ăn bữa sáng dấu của Liễu Y nữa, thà chết còn hơn.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      tinaphanbảo xuyên đào thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49

      "Hai tuần lễ này làm phiền rồi, Liễu Y à, về sau nếu có việc gì cứ tìm tôi, nếu có thể tôi sê giúp, nếu thể tôi cũng cố gắng, đừng có ngại." Kiều Kì lấy lại phong cách của ngôi sao, chỉ cái đưa tay nhấc chân cũng giống như ảo ảnh, giọng thân mật, mắt kiều nhìn Liễu Y.

      Liễu Y gật đầu: "Uh".

      Kiều Kỳ thở dài, lưu luyến rời:"Tôi phải đây."

      "Nhớ bảo trọng," Liễu Y .

      Khoé miệng Kiều Kỳ vểnh lên, cười: " cũng vậy nhá, tôi chờ được đóng phim chung với lần nữa đây, có gì gọi điện thoại ."

      Liễu Y thấy Kiều Kỳ vui, lập tức thèm khách sáo nữa, cúi đầu lấy ra tờ giấy trong túi đưa cho Kiều Kì.

      Kiều Kì nghi ngờ nhận lấy, thử mở ra xem, nụ cười lập tức cứng ngắc, tay run run,ắt nhìn vào ô tổng cộng số tiền, hít hơi: " Đây là..."

      "Đây là chi phí của trong hai tuần lễ, tôi giảm cho 10% rồi đó, nếu như lần sau tôi còn muốn ở đây, cũng tính giá như thế này." Liễu Y nghiêm túc .

      Kiều Kỳ hít sâu hơi, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Liễu Y:" Nhiều như vậy sao?"

      Liễu Y xoa xoa đầu: " Bình thường thôi mà, so vời Trần lần trước còn rẻ hơn nhiều đó."

      Kiều Kì cúi đầu nhìn lại lần nữa, mặt vặn vẹo, đưa tay chỉ vào mục: "Đây là cái gì đây?"

      Liễu Y nhìn vào: " Đây là phí an ủi sáng nay, quần áo của tôi bị làm ướt hết."

      Mấy ngày nay Kiều Kỳ xúc động lập tức hoá thành hư , hồi lâu, mới nặng ra được câu: " Liễu Y à, được lắm."

      "Đâu ra đó , đây là tài khoản của tôi, nhớ gửi tiền vào đó, nếu có thời gian, trễ vài ngày cũng sao đâu, tôi tính lãi 10%, mà tôi chỉ tính 9% thôi. " Liễu Y tỉ mỉ dặn dò, nghiêm túc gật đầu.

      Kiều Kỳ nhìn Liễu Y hối hận vô cùng, lúc trước sao mình còn thấy ta an ủi mình đâu chứ, ai ngờ .

      Trầm mặc xong,Kiều Kỳ miễn cưỡng gật đầu, bất đắc dĩ : "Liễu Y à, nhớ mặt đó."

      Liễu Y khoát tay: " Được rồi, về sớm , là minh tinh, tôi sợ xù tội đâu, lần này được hưởng thụ xong mới trả tiền, sướng hơn người khác nhiều rồi đó."

      Kiều Kì mặt đen, còn phân biệt đối xử sao, Liễu Y căn bản phải là con thỏ ngây thơ, mà là con sói.

      Kiều Kỳ chấp nhận gật đầu: "Có thể được đối xử như vậy, là vinh hạnh của tôi, tôi chuyển tiền vào tài khoản của ."

      "Được rồi."Liễu Y .

      Liễu Y trong lòng mừng thầm:" Về sau nếu có việc, cứ gọi cho tôi, tôi luôn hoan nghênh tới đây."

      Kiều Kì cứng ngắc cầm túi xách chạy thẳng ra ngoài, bước chân ổn cho lắm, vẫy vẫy tay tạm biệt, trong lòng thề, sau này nếu có chỗ ở, có chết cũng tới đây, quá đáng sợ.

      Liễu Y nhiệt tình tiễn ra cửa, nhìn bóng lưng Kiều Kỳ xa, mói xoay người vô nhà.

      Buổi tối, Liễu Y thấy tài khoản của mình nhiều tiền hơn, mừng rỡ ôm sổ sách lăn qua lăn lại giường, tích tiểu thành đại, ước mơ mua được căn nhà gần hôn rồi, lương thực trong nha, sắp có chỗ chứa rồi.

      Mấy ngày sau đó, Liễu Y vẫn cứ sống bình thường, chuyện Kiều Kì, chuyện của Tề Gia, chuyện của Phong Thượng, thèm quan tâm, cho đến lúc Tiền Văn Phương gọi điện thoại tới.

      Nghe Tiền Văn Phương thông báo xong, Liễu Y nhanh chóng chuẩn bị hành lý, tâm trạng vui vẻ, có thể được trải nghiệm cuộc sống quân đội, được bao ăn bao ở,, còn có thể tiết kiệm được chi phí.

      Sáng hôm nay, Tiền Văn Phương lái xe đến chung cư Văn Hưng, gọi điện thoại cho Liễu Y, đợi Liễu Y ra rồi lên xe, mới khởi động xe, chạy .
      Tiền Văn Phương nhìn thẳng phía trước, mắt liếc Liễu Y qua kính chiếu hậu, hài lòng gật đầu, xem ra, Liễu Y hiểu được lời , nghiêm túc làn diễn viên, tinh thần khá phấn chấn, chắc cũng nỗ lực rất nhiều.

      "Lần này, còn có những người khác, chỉ là, có mình em là nữ, mặc dù dược ở mình, nhưng vẫn đối xử với em như bình thường, em có quyền lợi nhiều đâu, em sao chứ." Tiền Văn Phương ân cần hỏi.

      " thành vấn đề, em chuẩn bị tinh thần rồi, chị Tiền à. " Liễu Y .

      Tiền Văn Phương thở phào nhõm, trong khoảng thời gian này Liễu Y cải thiện rất nhiều, mặc dù mình cũng hay nhắc nhở, nếu như tiếp tục giữ vững như bây giờ, sau này rất tốt , rồi vui vẻ gật đầu: " sao là tốt rồi, chị còn có chuyện muốn trao đổi với em đây."

      Liễu Y nghi ngờ liếc nhìn: "Chuyện gì vậy?"

      "Công ty dự định cấp cho em chiếc xe với tài xế, em bây giờ cũng coi như có chút danh tiếng, sau này chắc chắn rất bận rộn, chị phải lúc nào cũng rãnh, cho nên công ty sắp xếp cho xe đưa đón em...em nghĩ sao?" Tiền Văn Phương hưng phấn .

      Liễu Y ngẩn người, lập tức mắt sáng lên, "Chị Tiền, đây là công ti sắp xếp sao?"

      "Đúng vậy, coi như đây là phúc lợi của công ty , bởi vì em có chỗ ở rồi, cho nên đổi qua cái này." Tiền Văn Phương chuyện với công ty, thấy như vậy là tương đối ổn thoả, dù sao phải lúc nào cũng ở bên cạnh Liễu Y được, nếu có xe đưa đón dễ dàng hơn.

      Liễu Y cúi đầu tính toán, suy nghĩ rồi :" Chị Tiền à, có thể đổi được ."

      Tiền Văn Phương ngẩng lên nhìn :"Đổi cái gì?"

      "Đổi thành tiền cho em , dù sao nếu có chuyện quan trọng cụi cũng tới đón em thôi, cần xe đâu, em xe buýt cũng được."Liễu Y nghiêm túc .
      Tiền Văn Phương nghẹn họng, hít thở thông, cao giọng :"Liễu Y à, sao em cứ nghĩ tới tiền vậy hả, em bây giờ còn muốn xe buýt sao, em nhớ lần trước bị mọi người nhận ra hả?"

      Liễu Y nhớ tới lần trước, rồi :" Chị Tiền, lần dó em chưa kịp cải trang, lần sau bị như vậu nữa đâu, hơn nữa qua thời gian cũng ai nhớ tới nữa đâu."

      "Chị biết ngay mà, trong mắt em lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền thôi, chiếc xe thể được thân phận của em, em chẳngn lẽ cứ ngồi xe buýt đóng phim sao." Tiền
      Văn Phương bực mình .

      Liễu Y suy nghĩ lại, rồi : “Em vẫn muốn đổi thành tiền cơ, đâu phải ngày nào cũng quay phim, có xe để làm gì chứ.”

      Tiền Văn Phương tức giận, nhìn thẳng phía trước: “Em thực muốn như thế sao”.

      “Vâng, em muốn lấy tiền.” Liễu Y .

      “Được rồi, chị với công ty, mà em cũng đừng hy vọng gì nhiều.” Tiền Văn Phương đành phải thỏa hiệp, cũng biết tính tình của Liễu Y rồi mà.

      “Vậy cảm ơn chị nhiều lắm.” Liễu Y gật đầu cảm ơn.

      “Chuyện này trước để sang bên , em lập tức phải vào quân đội, cả tuần lễ phải vào trong đó, chị theo em được đâu, chờ huấn luyện xong, chị lại tới đón em, em phải lắng nghe chứ đừng có nhiều quá, lần này có nhiều ngôi sao nổi tiếng lắm, có cả Lục Thanh nữa, em từng hợp tác với ta rồi, nếu có gì biết có thể hỏi ta, biết .” Tiền Văn Phương dặn dò

      Liễu Y sờ cằm, Lục Thanh sao, cái người mà suýt nữa bị mình giết chết sao, ngay sau đó gật đầu, bảo đảm : “ Em biết rồi, chị Tiền à.”

      “Lần này đoàn phim có vài người, chị phải cho em biết, Lê Hoa của Khải Đế, còn có Quách Thiếu Bân, sau đó là Lục Thanh của công ty mình, em nhớ cẩn thận với ba người này, mấy người còn lại em cũng phải chú ý mặc dù họ nổi tiếng gì mấy, em cũng phải giữ khoảng cách với mấy người đó, tại chỉ có mình em là nữ, chị cũng ôm hy vọng em kéo lại gần khoảng cách lại làm gì, em đừng gây thêm phiền phức cho chị là được rồi.” Tiền Văn Phương tỉ mỉ dặn dò.

      Liễu Y : “Vâng, em giữ khoảng cách mà.”

      Tiền Văn Phương thở phào nhõm: Trong đoàn có tổng cộng tám người, cũng quá mức cực khổ đâu, có thể được huấn luyện như quân đội, chủ yếu là để em hiểu , dù sao đây cũng là trải nghiệm thôi, em đừng quá lo lắng.”

      Liễu Y nghe Tiền Văn Phương thao thao bất tuyệt , cảm thấy ấm áp trong lòng, tới cao ốc Tân Thần hai người mới ngừng chuyện.

      Liễu Y theo Tiền Văn Phương chào hỏi đoàn phim, rồi xách hành lý lên, trực tiếp lên xe của đoàn phim, rồi nhìn xung quanh, thấy có cả người quen lẫn người lạ

      Lục Thanh ngồi ở ghế sau cùng, thấy Liễu Y mới lên xe, cũng ngạc nhiên gì cho lắm, khi nhận vai này cũng biết được cái vai khác là ai đóng, nhưng mà vừa thấy mặt của Liễu Y, Lục Thanh cảm thấy hơi sợ, lần trước quay phim vẫn còn nhớ rất , cũng biết lần này như thế nào, nên giả vờ như nhìn thấy Liễu Y, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

      Liễu Y thấy được Lục Thanh, nhớ tới lời Tiền Văn Phương , trực tiếp tới ghế sau cùng, bỏ hành lý xuống, ngồi kế bên Lục Thanh chào hỏi: “ lâu gặp.” Rồi ngừng lại lát, mặc dù thân với ta, nhưng nịnh vài câu vẫn biết, tiếp: “ đẹp trai hơn so với trước kia đó.”

      Liễu Y vừa xong, xung quanh chợt im lặng như tờ, có nhiều người tò mò nhìn qua rồi suy đoán này nọ.

      Lê Hoa Biên chuyện điện thoại, quay qua nhìn thấy Liễu Y hơi quen quen, nhớ tới cái gì đó, khóe miệng giật giật, rồi tiếp tục chuyện điện thoại.

      Quách Thiếu Bân quay qua nhìn, nghe động tĩnh, khóe miệng cười cười, ta biết Liễu Y, lại nịnh hót Lục Thanh, chắc là vừa gì, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

      Còn những người khác, có vài người nhận ra Liễu Y, nhớ tới cái quảng cáo kia, nên cười sặc sụa, còn vài người biết Liễu Y, trong lòng nghi ngờ quan hệ của Liễu Y và Lục Thanh.

      Lục Thanh mặt đen lại, thở dài, biết ngay đụng phải Liễu Y là có chuyện mà mặc dù Liễu Y có ý gì khác, nhưng tình huống như thế này, mọi người nghĩ như thế nào chứ, nên mới từ từ quay qua, bình tĩnh : “ lâu gặp, ngờ lại hợp tác với nữa rồi.”

      “Đúng vậy, tôi cũng ngờ, nhớ giúp đỡ tôi nha.” Liễu Y lễ độ .

      Lục Thanh giật mình, lần trước giúp đỡ nên mình bị đâm đao, lần này, chắc chết mất, nhưng ngoài miệng khách sáo : “Giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

      Liễu Y gật đầu, chào hỏi xong cũng xong việc rồi, nên dựa người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

      Lục Thanh trợn mắt nhìn Liễu Y bắt đầu nhắm mắt ngủ, nên lời, quả nhiên là Liễu Y mà, quả nhiên vẫn như lúc trước.

      Tổng cộng có 8 người, sau khi đến đủ, xe bắt đầu khởi hành, tới quân đội, mọi người trong xe trò chuyện với nhau, trừ 4 người phía sau, Liễu Y, Lê Hoa, Quách Thiếu Bân và Lục Thanh, có người nhắm mắt ngủ, có người chuyện điện thoại, có người trầm mặt .

      Sau ba tiếng đồng hồ, xe rốt cuộc cũng tới cửa quân doanh, xe thẳng vào bên trong, Liễu Y mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cặp mắt bình tĩnh.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      tinaphan thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50
      Editor: ngocminh2206

      Tại ngục giam ở Đô Thành, ba em Tề gia, được gặp nhau, nhưng chỉ nhìn nhau mà gì, rồi lại chán nản trầm mặc.

      Cảng sát đem ba người áp giải vào ngục giam xong, lập tức biến mất, khí trở nên nặng nề, Tề Đại buồn bã, Tề Nhị ủ rũ cúi đầu, Tề Hoàn như người mất hồn.

      Tề Đại sớm còn kiêu ngạo nữa, bây giờ còn hơi run rẩy, nghiêng đầu liếc nhìn hai em trai của mình, giọng khàn khàn: "Nhị đệ, Tam đệ

      Tề Hoàn giờ mới hồi hồn, :" Đại ca, Nhị ca."

      Mặt Tề nhị xám xịt. giương mắt nhìn, cúi đầu, hừ tiếng, trầm mặc .

      "Là hại cậu ra nông nổi này." Tề Đại hối hận kịp

      Tề Hoàn lắc đầu: "Em làm liên luỵ Nhị ca mới đúng."

      Trừ Tề Nhị gì, hai người còn lại tự trách mình, rồi tự an ủi lẫn nhau."

      "Bây giờ có gì cũng còn tác dụng nữa, mà ba người thấy kì lạ sao, tại sao cho cả ba chúng ta ở trong đây chứ, chẳng lẽ có ai sắp xếp sao?" Tề Nhị nóng nảy chen vào, mặt trầm

      Tề Đại với Tề Hoàn nhìn nhau, rồi nhìn Tề Nhị.

      Tề Nhị hừ tiếng:" Tam đệ đúng, có người sau lưng làm ra việc này, tại ba chúng ta ở trong đây, chắc chắn là coa người sắp xếp."

      Vừa dứt lời, cửa từ từ mở ra, ba người nhìn xem, thấy có người tiến vào, hít sau hơi, lúc trước biết giờ biết rồi.

      Tuần Tu được Hải Phong đẩy vào trong, theo sau là Hải Sinh với Hải Thành, bốn người từ từ tới trước mặt ba em Tề gia.

      Hải Thành muốn rồi lại thôi, bị Hải Sinh kéo ra ngoài, Hải Phong kì kèo thấy ánh mắt lạnh như băng của Tuần Tu, mới chịu ra ngoài.

      Tiếng đóng chẳ vừa vang lên, bên trong hoàn toàn im lặng, ba em Tề gia bực bội muốn đứng lên lại bị khoá chặt vào ghế ngồi, cặp mắt oán hận, xen lẫn hối hận thù ghét.
      Tuần Tu mọt tay chống cắm, thản nhiên nhìn ba người, giọng cười, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn ba người họ, khẽ mở miệng: " Cuối cùng cũng gặp mặt, mấy bữa nay thế nào, tốt chứ?"

      "Lại là mày." Tề Nhị gằn từng tiếng, quay qua nhìn Tề Đại: "Lúc trước nên để cho nó chết luôn mới đúng."

      Tề Đại bình tĩnh lại , đáng sợ là biết, tại biết lí do, cũng có gì nuối tiếc , chỉ là có chút hối hận sao cho nó chết cho rồi: " ra là thiếu gia Tuần gia , tao rồi, người nào nhắm vào Tề gia , nếu như là mày, cũng qua."

      Tề Hoàn trở nên lạnh nhạt, đến việc này rồi, mà mình lại biết gì cả, thua thua, ánh mắt ảm đạm, tức giận chút nào.

      Tuần Tu gật đầu: "Dĩ nhiên, đây là Tề gia tụi mày thiếu nợ tạo, tao chỉ là thu hồi lại."

      "Mày tàn phế rồi." Tề Nhị nhịn được mắng.

      Tuần Tu nghiêng đầu khóe miệng vểnh lên: "Cảm ơn tụi bây mày ban tặng."

      "Nếu như là mày, Tề gia thua oan." Tề Đại , rồi ho khan mấy tiếng, cả người như già hơn mười tuổi, nhìn ra được ta lúc trước.

      Tuần Tu hừ tiếng, lắc đầu, ngay sau đó thêm gì nữa, tới xem bọn họ như thế nào, mình cũng an tâm, rồi chuyển động xe lăn, ra cửa.

      "Chuyện năm đó, mày biết bao nhiêu, chỉ có riêng Tề gia đâu." Tề Hoàn mập mờ , còn chưa xong, bị Tề Đại chặn lại.

      "Tam đệ." Tề Đại cảnh cáo, muốn để cho em mình tiếp, bây giờ cần thiết, dựa vào thủ đoạnTuần Tu, những người đó cũng chẳng tốt đẹp gì, thà còn hơn

      Tuần Tu ngừng lại, chợt bình tĩnh : "Năm đó ai tham gia, cũng chạy thoát, tụi bây chỉ mới là bắt đầu mà thôi."

      câu nhàng , lại mang theo trầm, khiến trong phòng khí càng thêm nặng nề, ba em Tề gia cách nào thở được.

      "Mày là làm sao biết?" Tề Hoàn nhịn thốt lên, chết cũng phải chết cho đáng.

      " ra làm cho quá hoàn hảo cũng là thiếu sót, báo cáo trường tai nạn xe cộ tử vong, còn có đụng người tài xế, cho nên, coi như lúc ấy tìm được chứng cớ, về sau cũng có thể tìm được, nếu muốn chúng ta chết, có gì ích lợi hơn, mà Tuần gia lúc đó quyền thế ngập trời, có thể hại được chỉ có vài nhà, cho nên, tao để ý chút là biết, sớm muộn cũng tìm được cái tao muốn." Ánh mắt Tuần Tu thoáng qua tia ánh sáng lạnh, cười lạnh: "Dù có lâu nữa, tao cũng chờ được." Ba em Tề gia mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tuần Tu ra bên ngoài , Tề Nhị phẫn nộ: "Mày điên à, mày tìm lộn người rồi."

      Tuần Tu nghiêng đầu lạnh lùng liếc qua: "Cái này phải trách trai tụi bây chỉ vì cái trước mắt, chờ được quá lâu nên bắt đầu lôi kéo Tuần gia vào, càng muốn ngồi vững vàng cái chỗ ngồi đó , bại lộ càng nhiều thôi."

      Tề Đại ho khan mấy tiếng, càng thêm già rất nhiều, cả người chán chường khác thường, ngẩng mắt nhìn bóng lưng Tuần Tu , giọng khàn khàn : "Tao rất hối hận."

      Tuần Tu vừa nghe, hừ tiếng, muốn nghe nữa, ra bên ngoài, cửa được Hải Sinh mở ra, rồi đóng cửa lại

      "Đại ca,

      là tại em, là tại em liên lụy các .” Tề Hoàn sám hối, khi đó còn , cả gan làm loạn, có gì dám làm.

      Tề Đại lắc đầu: “Là tại , hay là giúp các cậu che giấu .”

      “Hừ, bây giờ những thứ này có ích lợi gì, tôi bị hai người lôi xuống nước, người muốn có quyền, người muốn có tiền, tôi biết, sao lại làm em với hai người nữa.” Tề Nhị phẫn hận sắc mặt trầm.

      Vừa dứt lời, cảnh ngục vào, đem ba người tới chỗ cần , Tề gia bây giờ chính thức bị diệt, nhanh như vậy, đối phó kịp.

      Tuần Tu với Hải Sinh ra ngoài, ra khỏi cửa chính, ánh nắng chói chang, Tuần Tu thả lỏng, nhíu mắt lại.

      “Hải Thành ở lại đây cho Hải Sinh về trước .” Tuần Tu ngồi trong xe, bình tĩnh với Hải Phong, rồi nhắm mắt thả lỏng, trầm mặc .

      Hải Phong gật đầu, đóng cửa xe, tới xe đằng sau, chui vào ngồi kế bên Hải Thành, quay qua với Hải Sinh: “Tuần thiếu tối nay cho Hải Thành ở lại, có chuyện muốn với nó.”

      Hải Sinh ừ tiếng, mắt liếc Hải Thành cứng đờ: “ chắc lại hỏi chuyện lần trước giao cho cậu đó.”

      Mặt Hải Thành đau khổ, cần nghĩ cũng biết Tuần Tu muốn hỏi gì, nhưng nhớ tới Liễu Y lúc trước cảnh báo, Hải Thành muốn tự mình chuốc lấy khổ, nhưng cũng còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn theo Hải Phong.

      Ở biệt thự Tuần gia, bên trong thư phòng, Tuần Tu tựa vào ghế sa lon, ngẩng mắt nhìn, rồi chỉ chỉ vị trí đối diện với Hải Thành: “Ngồi !”

      Tim Hải Thành đập mạnh, mắt liếc trai mình biến mất, bối rối ngồi xuống, tay cọ xát bắp đùi, từ từ ngẩng đầu lên.

      “Đường Lễ động thủ chưa?” Tuần Tu thản nhiên .

      Hải Thành ưu buồn nhíu mày, rối rắm trong lòng, nên hay , đành hạ quyết tâm, giọng : “ động thủ rồi ạ.”

      Tuần Tu chỉ thấy miệng Hải Thành giật giật, lại nghe được thanh, nhíu mày: “Ừ.”

      động.” Hải Thành phản xạ có điều kiện, đề cao lượng, ngay sau đó mặt tối sầm lại, được rồi, sớm muộn gì cũng biết, rồi tiếp tục : “ sớm động thủ rồi ạ.”

      Tuần Tu dừng tay lại, mặt lạnh , thanh trầm thấp: “Lúc nào, sao nghe Hải Sinh qua, Liễu Y sao chứ?”

      “Tại em chưa kịp cho nhị ca, Tuần thiếu, em thấy cần thiết theo Liễu Y đâu ạ, mình ta cũng có thể giải quyết được, đó ạ, em còn bị bắt quả tang, Tuần thiếu, ta còn biết em là người cậu phái theo nữa.” Giọng Hải Thành ngày càng , lo lắng liếc nhìn Tuần Tu.

      Hải Thành rất buồn đây, phải tự mình ra mình còn bằng , quá nhục nhã, rồi liếc Tuần Tu trầm tư, tim bắt đầu đập thình thịch, chẳng lẽ thiếu gia có ý gì với Liễu Y sao, nếu cũng chẳng thể ra như vậy.

      Hải Thành càng nghĩ càng rối, con gì mà quá đáng sợ, mà sao thiếu gia nhà mình… rồi nhìn hai chân của Tuần Tu, thầm nghĩ, nếu quả nhưu thế, chắc thiếu gia toàn bị bắt nạt quá, chỉ mới nghĩ tới cái hình ảnh đó thôi, Hải Thành thấy rùng mình rồi.

      Tuần Tu nghe xong, nhíu mày lại, mắt thấy Hải Thành đứng ngồi yên.

      “Vâng…” Rồi Hải Thành kể lại toàn bộ chuyện hôm đó, muốn trừng phạt như thế nào cũng được, đành phải theo mệnh trời thôi.

      Càng nghe, tay Tuần Tu càng siết chặt lại, cho đến lúc Hải Thành xong, khí bắt đầu trầm tĩnh, Tuần Tu dựa người ra sau, thở dài, rồi khoát tay: “Nếu ấy vậy đừng xen vào nữa.”

      Hải Thành nhắm mắt, gật đầu : “ ta vừa thấy em, đoán được quan hệ vủa em với Hải Phong.”

      Khóe miệng Tuần Tu vểnh lên, quả nhiên là thông mình, ngẩng mắt nhìn Hải Thành, hừ tiếng: “Cậu về trước , tiếp tục theo, sau này nếu có việc, phải báo ngay cho tôi biết, lần này tôi bỏ qua, lần sau mà còn vậy nữa…”

      Hải Thành thở phào nhõm, vội vàng đứng lên, nhớ tới Liễu Y lúc đó lại : “Tuần thiếu, nếu đổi người ạ, em theo, chừng lại bị phát .”

      “Đừng lo.” Tuần Tu nhíu mày, rồi : “Mang nhiều tiền mặt trong người là được.”

      Hải Thành vô cùng khó hiểu, tiền mặt với việc bị phát có liên quan sao, nhưng dám hỏi nữa, gật đầu, cung kính cáo lui, rồi biến mất như làn khói.

      Tuần Tu cúi đầu trầm tư, ánh mắt trầm: “Đường Lễ, Tần Văn.”

      Tề gia kết thúc, cũng nên đến phiên bọn họ, chỉ là, từ từ , phải sao, rồi nở nụ cười, mặc dù biết Liễu Y có võ, ngời lại mạnh mẽ như vậy, nhờ thế mình cũng yên tâm.

      Tuần Tu cười cười, nhớ tới cái gì đó, đưa tay cầm điện thoại lên, bấm số gọi .

      -----Hết chương 50-----
      Last edited: 16/11/14
      tinaphan thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51
      Editor: ngocminh2206

      "Tuần thiếu." Hạ Thành Lâm vô cùng lo sợ, chuyện lần trước giao cho mình, mình còn chưa xong, quả nhiên Liễu Y chẳng giống người thường chút nào.

      "Chuyện lần này, cứ theo ý của ấy ." Tuần Tu bình tĩnh , vốn định bảo Hạ Thành Lâm sắp xếp chiếc xe cho Liễu Y, bởi vì an toàn, chỉ là, nghe Hải Thành xong thấy cần thiết, như vậy cứ tùy ấy, dù sao ở trong mắt ấy cũng chỉ có tiền mà thôi.

      "Ý của là đổi thành tiền cho ấy sao." Hạ Thành Lâm im lặng, cái luật này ở đâu ra chưa, quả nhiên chỉ cần đụng vào Liễu Y, làm thể cũng được.

      "Uh, ấy vào quân đội rồi sao?" Tuần Tu hỏi.

      Hạ Thành Lâm run rẩy: "Vừa tới quân đội ạ."

      "Được rồi, nhân lúc dẹp yên mấy paparazzi , nên xử lý như thế nào, cậu tự biết mà làm." Tuần Tu cúp điện thoại, mím môi, rồi chợt lắc đầu cái.

      Trong thư phòng yên tĩnh, Tuần Tu lấy remote, rồi nhấn nút mở ti vi tường.

      màn hình Liễu Y mặc áo trắng bồng bềnh ra, Tuần Tu đáy lòng khẽ dao động, ánh mắt u, chuyện Tề gia giải quyết, như vậy, mình cũng nên danh thời gian cho mình rồi.

      Rồi bắt đầu đứng lên, từng bước từng bước, tới trước màn hình ti vi, hồi lâu, ngón tay thon dài sờ sờ khuôn mặt nhắn màn hình, lòng càng thèm dao động, có cái gì đó bị phá vỡ, mắt càng thêm thâm trầm.

      Trời tờ mờ sáng, tiếng chuông vang lên, Liễu Y lật người xuống giường, ung dung rửa mặt, rồi mặc quân trang, soi gương, buộc tóc lại, đội mũ, bước nhanh ra ngoài.

      cầu thang, Lục Thanh tới, gật đầu, rồi thầm nghĩ trong lòng, quân trang này mặc vào, ra cũng rất hợp , làm cho ta trong mắt người khác, có thêm phần mạnh mẽ, bớt chút yếu đuối.

      Tám người lục tục xuống dưới lầu, nghị luận ầm ĩ, có vài người kích động vô cùng, cũng có vài người lười biếng.

      Huấn luyện viên đứng chờ tám người ở dưới lầu, chờ cả buổi, mới thấy có vài người từ từ đến, khóe miệng giật giật, sao mà kì thế, mặc dù chỉ là để học hỏi, nhưng sao phải để mình huấn luyện đám diễn viên trói gà chặ này chứ, là uống phí năng lực của mình mà, vì chuyện này, ai cũng từ chối, biết làm sao mình lại phải làm.

      Còn trợ thủ bên cạnh ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm mấy diễn viên ngày thường chỉ có thể thấy ti vi, trong lòng kích động, đẹp , mà sao toàn nam thế này.

      "Còn nhìn nữa hả, có gì để nhìn, tiểu bạch kiểm tập hợp bọn họ thành hàng , đối đãi họ tốt vào." Huấn luyện viên khinh bỉ liếc nhìn trợ thủ kế bên mình , trong lòng vô cùng bực mình.

      " cần ác như vậy chứ, những người này cũng phải là em." Trợ thủ lo lắng hỏi, nhìn mấy vị da trắng nõn, trong đó còn có nương trông khá yếu đuối.

      "Nếu mặc quân trang, mặc kệ bọn họ từ đâu tới, cũng phải huấn luyện như chúng ta, bọn họ cũng phải là tới để chơi , bọn họ tới để trải nghiệm cuộc sống quân đội , cuộc sống chúng ta chính là như vậy, được đổi người, tôi cũng đâu muốn làm việc này." Huấn luyện viên căn bản nhìn mấy người này là thấy vừa mắt, để cho bọn họ chịu chút khổ cực, luôn sẵn sàng làm thế.

      Trợ thủ nghe xong, ánh mắt thông cảm nhìn mấy vị kia.

      "Nhanh , cho bọn họ xếp hàng trước, muốn lười biếng cũng phải coi đây là chỗ nào ."Huấn luyện viên trừng mắt với trợ thủ.

      Trợ thủ giật mình, lập tức tiến lên, tiếng, điểm số, sao khi xong, nhìn hàng ngũ, vội vàng theo sau, tam người này, nhìn tư thế đứng cũng đúng, cảm giác được chẳng có gì tốt lành.

      Liễu Y đứng cuối cùng, dù sao đứng ở đâu cũng thế, mà lúc trước cũng là cảnh sát, mặc dù chỉ là cảnh sát , nhưng được huấn luyện qua những thứ này, trái lại ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước, mắt nhìn thẳng, mặt thay đổi, trải nghiệm, vậy phải trải nghiệm tốt phải sao, dù sao ở đây cũng ăn ở miễn phí, mình phải làm hết sức mới được.

      Huấn luyện viên nhìn hàng ngũ đều trước mặt, im lặng nhìn trời, chỉ là, trong lúc quét qua, thấy người đứng cuối cùng, mắt sáng lên , mặc dù tư thế đứng chính xác, nhưng cũng được, mắt nhanh chóng liếc qua, tới trước hàng ngũ đều, hừ tiếng.

      Đưa tay chỉ Liễu Y, rồi đả kích người trước mặt: "Tôi cần biết các cậu là là mình tinh gì hết, ngày mặc quân trang, chính là quân nhân, cậu nhìn lại các cậu , còn bằng ."

      Vừa xong, những người khác nhanh chóng nhìn về Liễu Y, mà Liễu Y khong6t thèm để ý, nghĩ khi nào mới được ăn sáng.

      Có lẽ lời này có tác dụng, nên mọi người lập tức thay đổi, ưỡn ngực, vốn chỉ là trải nghiệm nên thèm để ý, chỉ là công ty sắp xếp, mà bây giờ, bị huấn luyện viên trước mặt , trong lòng cảm thấy thoải mái.


      Khóe miệng huấn luyện viên vểnh lên, gật đầu, vung tay lên: "Tôi biết các cậu chỉ là cho vui , nhưng đối với tôi mà , giúp các cậu huấn luyện, đây là nhiệm vụ của tôi, như vậy , tôi cũng quá cầu nghiêm khắc, nhưng nên huấn luyện vẫn phải là huấn luyện, dù sao đến lúc kết thúc, có hiệu quả, cũng được, được rồi, trước chạy năm vòng, sau đó điểm tâm."

      Vừa xong, Lê Hoa cười hì hì, đưa tay lên, tự nhủ: "Năm vòng."

      Mặt Lục Thanh trắng bệch, cố gắng giữ phong độ, khóe miệng khẽ cười, với huấn luyện viên:" cần phải vậy chứ, chỗ này năm vòng sao"

      Quách Thiếu Bân hừ tiếng, hai tay khoanh trước ngực, mắt liếc Liễu Y kế bên, : "Ai thích chạy cứ chạy ."

      Mấy người khác cũng như ba người này, dù sao cũng chỉ là mới làm diễn viên, mọi chuyện nên cẩn thận hơn, hơn nữa đây là công ty sắp xếp, nào dám lớn tiếng chống lại giống như ba vị, chỉ là giọng bàn tán xôn xao.

      Huấn luyện viên mặt tối sầm, nhìn đội ngũ ríu rít, so với mấy tân binh kia, những người này đánh

      LỊCH SỬ CỦA NHÂN VẬT C51

      Cũng đánh được, mắng lại mắng được, còn phải như bồ tát mà đối xử, là, hơn nữa chỉ là năm vòng mà thôi, suy nghĩ kỉ rồi nên mới cho chạy năm vòng, những người này còn cảm kích, vậy đừng trách mình.


      Trợ thủ thấy huấn luyện viên tức sắp xì khói, mặt tái nhợt, chắc sắp có chuyện xấu rồi đây.


      Huấn luyện viên nhìn chằm chằm ba người dẫn đầu: “Nếu như vậy, tôi cũng cần thiết phải nương tay nữa, việc này tôi cũng làm nữa, để cấp giúp mấy người tìm huấn luyện viên , bộ dạng mấy người như vậy, mất mặt, còn yếu hơn cả mấy ông già.”


      Vừa dứt lời, huấn luyện viên xoay người bỏ , mà trợ thủ nhìn chung quanh, rồi vội vàng đuổi theo, mới ngày đầu, vừa mắt, sau này làm sao sống chứ.


      Liễu Y thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ thế này làm sao mà được, mình còn chưa được no bụng đây, này huấn luyện viên gì chưa , vậy mình ăn cái gì đây chứ.


      Liễu Y chớp mắt hai cái, suy nghĩ lát, vội vàng nhấc chân đuổi theo huấn luyện viên, trại lính to như vậy, đợi đến lúc có người ra mặt giải quyết chuyện này, biết lúc nào mới được ăn, tại mình địa bàn của người khác, dĩ nhiên biết phải theo người nào mới có đồ ăn, phải sao.


      việc ngoài ý muốn khiến hai người đứng yên nhìn nhau, huấn luyện viên sao Liễu Y lại theo cơ chứ.


      Lục Thanh thấy thế, ánh mắt lóe lóe, cười cười: “Huấn luyện viên rồi, đứng làm gì nữa chứ, tôi về phòng trước đây.”


      Lê Hoa cũng duỗi lưng cái, theo Lục Thanh trở về. “Mới sang sớm, tôi còn chưa tỉnh ngủ đấy.”


      Còn Quách Thiếu Bân nhìn chằm chằm bóng dáng của Liễu Y, trầm mặc , hừ tiếng, rồi cũng xoay người trở về phòng.


      Những người khác cũng được, cũng được, lúc sau, chống đỡ nổi, cũng lục tục trở về phòng.


      Huấn luyên viên bước như bay, mắt thấy liếc trợ thủ đuổi theo sau lưng, khóe miệng cười hắc hắc, để ý còn có người chạy theo, bước chân ngừng lại.


      Trợ thủ mặc dù huấn luyện viên có chủ ý gì, nhưng muốn , đuổi theo vội vàng hỏi: “Cứ như vậy để những người đó ở bên kia sao, có sao chứ sơ sớt cái, hai chúng ta chết chắc, đây chính là nhiệm vụ cấp giao.”


      Huấn luyện viên căn bản để trong lòng, mình có muốn nhận đầu chứ, có ai làm, mình mới bị bắt làm đó chứ.


      Thấy bóng dáng người nao đó, huấn luyện viên vô cùng hiếu kỳ, khoát tay với trợ thủ, nhìn Liễu Y tới, : “ theo làm gì, năn nỉ tôi trở về sao, chuyện này, những người khác sao ra mặt, lại để ?”


      Trợ thủ vừa nghe, quay đầu nhìn sang, giật nảy mình, đúng là ta theo lúc nào, vội vàng chạy đến kế bên huấn luyện viên, nhiều chuyện.


      có trở về hay liên quan tới tôi, những người khác cũng liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào mới ăn điểm tâm.” Liễu Y hỏi thẳng.


      Nụ cười của huấn luyện viên cứng đờ, còn tưởng rắng tới để xin lỗi, nên mình trách móc nữa, còn bên trợ thủ kế bên cười trộm, cúi đầu run bả vai, ta là…..


      ….. rốt cuộc chạy theo làm gì?” Huấn luyện viên chưa từ bỏ ý định.


      Liễu quần áo liếc mắt: “Tôi đói rồi, lúc nào ăn điểm tâm?”


      Huấn luyện viên nghe được câu trả lời ngoài ý muốn, thở dài, chỉ là, nhìn Liễu Y từ xuống, có lẽ là người thông mình, rồi mới gật đầu: “ chạy theo tới đây rồi, có muốn cùng , chút nữa là tới giờ cơm rồi.”


      Trợ thủ chớp mắt hai cái, nhớ tới cái gì đó, với huấn luyện viên: “Chắc là muốn để bọn họ nhịn đói chứ gì.”


      “Nhịn hai bữa có sao đâu chứ, trải nghiệm thôi mà, tôi trước kia cụng bị đói đó thôi, được rồi, chớ để ý, đúng rồi, còn …” Huấn luyện viên căn bản quên tên trước mặt.


      “Liễu Y.” Liễu Y nghe lời hồi nãy, ánh mắt sang lên, quả nhiên theo huấn luyện viên là có đồ ăn, nơi này là bộ đội, tác phing nghiêm túc, nên như thế nào, còn phải nghe bọn họ, coi như Lục Thanh bọn họ là minh tinh, thê nhưng thân phận ở đây chẳng là gì, hơn nữa bây giờ là toàn bộ bị tịch thu hết, coi như công ty biết, cũng gì.


      “Liễu Y , tên tệ, biểu của hồi nãy tệ lắm, trong bộ đội phần cơm rất lớn, chớ ghét bỏ, chỉ là, dù chỉ chút cũng thể lãng phí.” Huấn luyện viên liếc nhìn Liễu Y, thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn có người biết tình huống giờ.


      Nhớ tới mấy người kia, Liễu Y thử hỏi: “Thế còn bọn họ?”


      Huấn luyện viên nhìn Liễu Y, khóe miệng vểnh lên: “Quá giờ, chịu ăn, đói ráng chịu.”


      Liễu Y liếc mắt cái, nhìn huấn luyện viên, thầm nghĩ trong lòng, quả thế, ra đáng chờ tới xin lỗi sao.
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      tinaphan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52
      Editor: ngocminh2206

      Liễu Y theo hai người vào căn tin, lập tức hàng loạt ánh mắt nhìn Liễu Y, dù sao trong quân đội ca con muỗi cũng là giống đực, rất khi hiếm thấy mỹ nữ, còn là mỹ nữ dịu dàng, phải nhìn cho chứ, nhiều tiểu tử mặc quân trang, tay cầm bánh màn thầu, chợt buông ra, bánh rớt xuống.

      Huấn luyện viên vô cùng hối hận hối hận, nếu như có những người khác sao mình bị chú ý cơ chứ, nhưng mình dễn Liễu Y theo thế này, chắc chắn đánh động toàn bộ , mắt nhìn bốn phía, cảnh cáo mấy tiểu tử kia,.

      Liễu Y hề hay biết, từng bước theo huấn luyện viên tới cạnh bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm mấy thau bàn ăn, nuốt nước bọt.

      Đợi đến khi có người ra lệnh, Liễu Y thèm để ý gì, vùi đầu mà ăn, cảm thán, so với chú Mập ở hội sở, đầu bếp trong đây cũng tệ, trong đây có cả thau bánh màn thấu để đó, chỉ cần có thể ăn, cứ ăn, là rất tuyệt mà.

      Liễu Y bị nghẹn nên uống ít nước, hài lòng, đồ ăn chẳng có vị gì cả, lòng chua xót nhớ tới chú Mập ở hội sợ.

      Mà lúc này, mấy người bàn kế bên rớt cả hàm, nhanh chóng trợn tròn mắt, ấn tượng về Liễu Y biến mất tự lúc nào.

      Dĩ nhiên, huấn luyện viên với trợ thủ ngồi đối diện Liễu Y mặt thể nào đen hơn được nữa, hồi nãy còn nhăn nhó cho Liễu Y ngồi cùng bàn, dù sao chưa bao ăn thế này trước mặt phụ nữ, hơn nữa còn có hàng loạt ánh mắt ghen tỵ nhìn chằm, nhưng là, nhìn bánh mặt thầu trước mắt Liễu Y dần biến mất, huấn luyện viên tay cầm bánh màn thầu run lên, mắt nhìn chằm chằm thân thể nhắn của Liễu Y, chắc lưỡi trong lòng.

      Ăn điểm tâm xong, huấn luyện viên dẫn Liễu Y ra ngoài, ở đường trở về, khoát tay bảo Liễu Y trở về phòng, còn mình, từ từ đến phòng làm việc, chuẩn bị chuyện với cấp , việc này, nếu như muốn mình làm, phải nghe điều kiện của mình, dù sao giao mình, mình muốn làm sao, đương nhiên là mình quyết định.

      Liễu Y lên lầu, mắt liếc mấy phòng khác cửa đóng chặt, lắc đầu, trực tiếp trở về phòng, duỗi lưng, rồi ngã lên giường, nhàm chán dùng tinh thần lực xem chung quanh.

      Lục Thanh, Lê Hoa với Quách Thiếu Bân hỗ là đại bài, mỗi người ở phòng, người ngẩn người, ngườ ngủ, còn người đứng trước cửa sổ, còn bốn diễn viên mới kia được cho ở chung phòng bàn tán gì đó, nhưng Liễu Y nghe được.

      ra Lục Thanh với hai người kia thấy có gì, chỉ là chờ người sắp xếp ăn điểm tâm, thấy người, cũng chỉ ở trong phng giết thời gian, mà những người khác cũng để ý, chỉ là tụ tập lại, tâm , căn bản có suy nghĩ tới hậu quả gì xảy ra.

      Cho đến lúc mặt trời lên cao, bảy vị này mới thấy bình thường, trong đó bốn vị kia mới suy đoán, mà Lục Thanh bọn họ cũng có biết, nhưng còn chịu được.

      Tận tới lúc giữa trưa, Liễu Y mới biết vị huấn luyện viên kia chắc chắn bỏ đói, nếu tới bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, mắt liếc mấy người kia, Liễu Y xoay người xuống giường, bọn họ có thể nhịn, nhưng Liễu Y thể.

      Đến giờ ăn cơm, đối với Liễu Y mà là chuyện rất quan trong, mặt dày chút được, dựa vào lực tinh thần, Liễu Y xác định được vị trí của huấn luyện viên, trực tiếp xuống lầu, chạy đến phòng làm việc của huấn luyện viên.

      Huấn luyện viên uống trà, còn ngâm nga gì đó, tâm tình trông rất tốt, cấp chuyện với công ty đó rồi, toàn quyền để cho mình xử lý, có thể đây là quyết định chính xác, chưa từng 1 lần trải qua lễ rửa tội của quân nhân, trải nghiệm này thà có còn hơn, mà hôm nay, huấn luyện viên quyết định để cho mấy người đó nhịn đói luôn.

      Nghe được tiếng gõ cửa, nửa ngày tiếng báo cáo, huấn luyện viên hơi nghi ngờ, trực tiếp mở miệng: "Vào ."

      Liễu Y khẽ mở cửa, lộ ra khuôn mặt nhắn, nhàng : "Huấn luyện viên, chừng nào ăn cơm trưa?"

      Huấn luyện viên giật mình, suýt chút nữa từ té ghế, thoáng nhìn, rồi im lặng nhìn, làm sao lại người này chứ: " là Liễu Y đúng ."

      Liễu Y vào, vội vàng : "Dạ vâng, huấn luyện viên."

      Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, hỏi, "Những người khác đâu rồi?"

      Liễu Y căn bản quên mất mấy người kia, lập tức lại những gì mình thấy.

      Huấn luyện viên cực kỳ hài lòng, nhìn kĩ Liễu Y lần nữa, cảm thấy nương này làm quân nhân cũng được đó chứ, hơn nữa còn rất thông minh, suy nghĩ chút, gật đầu: " đừng quan tâm bọn họ nữa, tới đây rồi đợi chút cùng ăn cơm, hôm nay có tập luyện gì, ăn cơm xong, cứ ở yên trong phòng là được, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tập luyện bình thường, đúng rồi, lúc ăn cơm tối cứ tới nơi này tìm tôi."

      Liễu Y gật đầu mạnh, quả nhiên theo huấn luyện viên đại là có cơm ăn, mặc dù cơm hơi nhiều.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Y tự động biến mất, trực tiếp vào phòng, căn bản thèm để ý huấn luyện viên muốn tâm với , còn huấn luyện viên muốn chuyện mà thấy Liễu Y chạy mất đành phải bó tay.

      Còn bảy người kia, sắp chịu nổi nữa rồi, lần này tới đây, mọi người mang theo cái gì, đến quân đội ngày đầu tiên, bị tích thu hết đồ ăn vặt với thiết bị điện tử, vốn là có mấy người đồng ý, nhưng nhân viên làm việc mới biết công ty rất xem trọng

      lần huấn luyện này, cho nên tám người đành chấp thuận, hai tay trống trơn tiến vào trại lính.

      Sau buổi trưa, nhóm bốn người tìm bộ đội phản ánh tình huống, mà kết quả lại thu hoạch được gì.

      Sau đó bốn người trực tiếp tìm tới Lục Thanh, cho là, có đại bài ra mặt, dù sao cũng có hiệu quả hơn bọn họ, Lục Thanh Lê Hoa với Quách Thiếu Bân sớm chịu nổi, thấy ai để ý tới, giờ có người lên tiếng đương nhìn phải đòi quyền lợi, nhưng kết quả cũng vậy thôi.

      tìm được người phụ trách, vậy tìm huấn luyện viên, nhưng lại thấy, cách nào cũng được, trực tiếp tới phòng ăn, nhưng qua thời gian ăn cái gì cũng còn, bảy người đành phải bụng đói trở về.

      Liễu Y nằm trong phòng xem kịch hay, mắt liếc bảy người kia, đưa tay sờ sờ cằm, thức thời ráng mà chịu.

      Suốt cả ngày, ai thèm để ý tới, cả bảy người vô cùng hối hận, muốn liên lạc với công ty nhưng có điện thoại, trong tình cảnh này, chỉ có ở trong phòng, ngồi đó mà ngẫm nghĩ.

      Liễu Y ăn cơm tối xong, tạm biệt huấn luyện viên, rồi chạy về phòng, đóng cửa lại, mới cúi đầu móc ra túi bánh màn thầu giâu trong người.

      Liễu Y sờ sờ cằm, liếc nhìn bầu trời bắt đầu tối, cúi đầu tính toán xong rồi giơ túi bánh màn thầu lên, nhàng đẩy mở cửa ra ngoài.

      Phòng Liễu Y ở phía đông, còn những người kia ở phía tây, thừa dịp trời tối, Liễu Y chạy nhanh như chớp tới trước cửa phòng Lục Thành, nhàng gõ cửa.

      Lục Thanh nằm giường, đôi tay để sau ót, vô hồn nhìn trần nhà, có lẽ hồi nãy hiểu như bây giờ hiểu, mấy người trong này, đúng là dám làm, biết là chuyện, bị xem lại là chuyện khác, nghĩ ngợi nghe có tiếng gõ cửa, nhíu mày đứng lên mở cửa.

      "Liễu Y, " Lục Thanh ngây người, vẫn nghĩ tới Liễu Y lại xuất , dù sao tám người ở trong đây, chỉ Liễu Y là nữ, chắc mình quên mất Liễu Y, mình và những người khác đói bụng cả ngày, nhưng Liễu Y, mình cho lắm, hình như sáng nay Liễu Y có chạy theo huấn luyện viên phải.

      " mời tôi vào trong sao?" Liễu Y .

      Lục Thanh tò mò liếc nhìn, cúi đầu biết nghĩ gì, quay đầu vào trong: "Vào ."

      Liễu Y vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó tới trước mặt Lục Thanh, cầm trong tay túi bánh màn thầu để xuống, dựa vào tường, hất cằm lên: "Ăn ."

      Lục Thanh với Liễu Y chỉ xã giao vài lần, hề thân thiết chút nào, cho nên thấy Liễu Y tốt bụng như vậy Lục Thanh cũng hơi nghi ngờ, mắt liếc Liễu Y vẫn tỉnh bơ, cúi đầu nhìn túi bánh màn thầu, nuốt nước miếng, minh tinh cũng là người, ngày ăn sao đói được chứ, mặc dù lòng rất muốn ăn, nhưng ngoài miệng xuy tiếng "Sao tốt với tôi thế?"

      Liễu Y khoát tay: "Dù quen nhưng chúng ta cũng chung công ty, chị Tiền phải chăm sóc lẫn nhau."

      Lục Thanh híp mắt cười, lễ độ gật đầu, vô cùng đồng tính với câu của Liễu Y, cũng hỏi gì nữa, nhận lấy cái túi, rồi mở ra, cầm lên cái bánh màn thầu, bỏ vào miệng, cầm lấy ly nước Liễu Y đưa cho, gật đầu cảm ơn, vừa ăn vừa hỏi: "Ở đâu có cái này vậy?"

      Liễu Y nhún vai: "Đương nhiên là trong phòng ăn chứ ở đâu?"

      Lục Thanh ăn chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn Liễu Y: " làm như vậy sợ người ta xấu sao."

      Liễu Y để hai tay trong túi quần, : "Tôi đói phải ăn, cho dù có ý kiến, sao chứ, nhưng mà chúng ta ở địa bàn của người ta, công ty cũng thông báo rồi, mà mấy người lại tự rước phiền toái vào mình."

      " cũng biết sao?" Lục Thanh hừ tiếng.

      "Có số việc tôi biết, nhưng là, tôi biết nơi này là quân đội, tới đây, chắc chắn phải tuân theo quy định ở đâu, dù sao đây là huấn luyện, trước khi đến, tôi chuẩn bị sẵn sàng." Liễu Y nghiêm túc .

      Lục Thanh gật đầu, bắt đầu biết, bây giờ cũng biết, dù sao đây là công ty sắp xếp, muốn quay tốt bộ phim này, khẳng định phải làm đàng hoàng.

      Liễu Y híp mắt mấy cái bánh màn thầu vào bụng Lục Thanh, mắt sáng lên, duỗi lưng. "Được rồi, tôi về phòng đây."

      Lục Thanh cúi đầu nhìn cái túi trống rỗng, gương mặt đẹp trai bắt đầu đỏ lên, hảo cảm đối với Liễu Y từ từ tăng lên, cười cười, giọng ôn hòa: "Hôm nay cám ơn nhiều."

      Liễu Y vừa nghe, thầm nghĩ, cám ơn chẳng có được đồng nào, cần thiết, mình thất nghiệp ở nhà, nên tiền chỉ ra chứ được đồng nào ngày nào cũng vò đầu bứt tóc nên suýt nữa rụng hết tóc luổn rồi, đương nhiên phải tăng thêm thu nhập, tùy ý khoát tay, thành khẩn : " cần cảm ơn, cánh bánh màn thầu là 200, chúng ta coi như quen biết, tôi lấy chẵn cho , đưa tôi 1000 là được."

      ---------Hết chương 52-------------
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      lyly, tinaphanbảo xuyên đào thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :