1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43
      Editor: ngocminh2206

      "Đúng rồi, em còn liên lạc với Kiều Kỳ ?" Tiền Văn Phương hỏi.

      Liễu Y sững sờ, kịp phản ứng: "Lâu lâu rãnh rỗi tán dóc, sao thế ?"

      "Chẳng lẽ em biết, dạo này Phong Thượng gặp xui xẻo." Tiền Văn Phương hả hê .

      Liễu Y lắc đầu: "Lúc trước chuyện phiếm với ta em thấy bình thường mà , nghe ta nhắc tới."

      "Em có phải người trong giới này vậy, Liễu Y, chị hy vọng gì vào em nữa rồi." Tiền Văn Phương khinh bỉ liếc nhìn.

      Ngay sau đó : " tại có chuyện lớn, mấy ngày trước nữ diễn viên tự tử, bởi vì Phong Thượng cho ta tiếp khách, ra chuyện này mọi người ai cũng biết, chỉ là ai ra, vốn nên đè xuống, chỉ là, tiếp đó bắt đầu truyền ra chút giao dịch trong ngầm nội bộ."

      "Ồ, Tề gia phải ở Đô Thành ngang như cua ư, chắc có chuyện gì đâu?" Liễu Y hứng thú hỏi.

      Tiền Văn Phương uống hớp trà, khẽ cười: "Em đoán sai rồi, nghe là có giao dịch bất chính gì đó, hai em Tề gia cũng có phần, hơn nữa bùng nổ ra phải chỉ có diễn viên đó, mấy diễn viên khác của Phong Thương cũng dính dáng vô, Kiều Kỳ cũng có."

      " ta…" Liễu Y mặc dù thân lắm với Kiều Kỳ, nhưng cũng có quen biết, hơn nữa bình thường cũng có liên lạc, Liễu Y ngạc nhiên.

      " ta cũng may, chỉ là suy đoán, nhưng ta cũng nổi tiếng, nên chỉ cần dính líu chút, mấy nhà báo tìm cho ra." Tiền Văn Phương cảm thán: "Lần này Phong Thượng có kịch hay để xem rồi, chúng ta ngược lại ra còn may mắn, phim của em đóng thuận lợi được chiếu, bằng chắc em cũng bị dính vào."

      "Nghiêm trọng như thế sao?" Liễu Y hốt hoảng, cũng may tiền đến tay rồi.

      "Uh, công ty ra lệnh, nên bớt tiếp xúc Phong Thượng bên kia, tại bên kia loạn vô cùng, em có rãnh rỗi mua tờ báo xem , chị cũng phải cập nhật tin tức, em cũng đừng quá tách rời ra như thế." Tiền Văn Phương cảnh cáo liếc nhìn Liễu Y.

      Liễu Y đưa tay sờ sờ cằm, nhớ tới cái rồi hỏi: "Còn Khải Đế có gì sao?"

      Tiền Văn Phương tò mò liếc nhìn, biết vì sao sao Liễu Y hỏi vấn đề này, lắc đầu, "Sao lại hỏi Khải Đế làm gì, cái này liên quan đến bên kia."

      Liễu Y cảm thấy bình thường, trong lòng suy nhầm, chẳng lẽ là Tân Thần ra tay.

      "Chuyện này em cũng đừng để ý quá nhiều, dù sao liên quan đến chúng ta, em nghe cho biết là được rồi, thời gian kế tiếp, em ở nhà xem kỹ kịch bản cho chị, đây chính là công ty đầu tư, có lợi với em vô cùng, còn việc nữa, phim em đóng đó có rãnh rạp chiếu phim mà xem, quảng cáo của em tuần sau bắt đầu phát sóng, nếu rãnh rỗi tự xem ." Tiền Văn Phươngnhắc nhở.

      Liễu Y nghe thấy, thần kinh run lên, cái quảng cáo đó …, ngay sau đó gật đầu: "Uh, nếu rãnh rỗi em xem ."

      Tiền Văn Phương dặn dò xong hết, đứng dậy chuẩn bị , cuối cùng lại dặn dò: "Nhớ, đừng liên lạc với Kiều Kì nữa, ít nhất là trong khoảng thời gian này, biết , mặc dù có gì, nhưng em mới vừa quay phim kia xong, nếu như có người thấy em gặp Kiều Kỳ, chừng lại có thêm tin tức xấu, chị phải là Kiều Kỳ được, chỉ là có chút chuyện, ít dính vào tốt hơn, ta và Tề Hoàn quan hệ rất phức tạp."

      Liễu Y thà gật đầu: "Chị Tiền, em biết rồi, em bây giờ rất bận, nào có rãnh mà để ý những thứ này."

      "Tốt lắm, chị chỉ nhắc em thôi, thôi chị đây, Trương Huệ lại rước thêm phiền phức vào cho chị, bị người ta phát ở chung với ca sĩ của Khải Đế, lại phải dẹp loạn rồi." Tiền Văn Phương nghĩ tới cảm thấy choáng váng, mắt liếc Liễu Y ngồi ghế sa lon, cảm thán, cũng may vị này trừ xì căng đan lúc trước, sau lại cũng có gì, bằng cũng chẳng biết sao nữa.

      Liễu Y nghe Tiền Văn Phương nhắc tới: "Cái người mà chị mới nhận làm người đại diện sao?"

      "Uh, ta nghe lời như em là được rồi, thôi, nữa, nhớ tới làm cho chị nhức đầu, chị trước, em nhớ lời chị đó, công ty sắp xếp xong, chị thông báo cho em, em lo chuẩn bị trước ."

      Liễu Y tiễn Tiền Văn Phương , phất phất tay, đóng cửa lại, dựa vào tường, nhíu mày, trong khoảng thời gian này phải làm việc vào ban ngày, còn buổi tối phải học tập, đúng là có thời gian tìm hiểu tin tức trong giới này, lần cuối chuyện với Kiều Kỳ là cả tháng trước, cho nên biết động tĩnh gì.

      Liễu Y chạy thẳng tới phòng ngủ, mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm kiếm tin tức, nhìn nội dung nhảy ra từng cái, trong bụng hoài nghi, cái này sao mà đúng lúc thế .

      Tỉ mỉ xem xong, Liễu Y dựa vào ghế, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù mặt ngoài là nhằm vào Phong Thượng, nhưng mà, mọi chuyện chỉa vào Tề gia, hơn nữa lại có thể đem mấy bằng chứng giao dịch ngầm ra ràng , này cũng dễ dàng.

      Liễu Y mắt liếc mấy nữ minh tinh bị dính líu, nhớ tới công việc ở hội sở của mình, cảm giác những người này nhìn rất quen mắt, chẳng lẽ có quan hệ với hội sợ.

      Liễu Y nhất thời tình trạng, nhưng mà, làm cho Liễu Y ngạc nhiên, cả việc phát triển giống như là bị ai đó điều khiển, hơn nữa lại tương tự như chuyện Tần Vân cùng Dương vanh lần trước, hết sức căng thẳng, đạt mục đích, thể buông tha.

      Liễu Y thở dài, chỉ là người bình thường, đđây phải là việc có thể biết được, chỉ là Liễu Y có thể khẳng định, đó chính là hội sở với Tân Thần nhất định có kiên quan, nhưng biết vì cái gì.

      Mấy ngày kế tiếp, Liễu Y nếu rãnh rỗi chú ý hai tờ báo, tin tức thỉnh thoảng xem, mà mỗi lần làm, lúc nghỉ ngơi, Liễu Y cố gắng tìm hiểu, thấy động tĩnh của Hà Dương, Liễu Y càng thêm chắc chắn, nhưng là, càng ngày càng hiểu ra sao, tại sao hại Tề gia, mà hội sở với Tân Thần rốt cuộc quan hệ như thế nào.

      Chỉ là, những thứ này cũng chỉ là Liễu Y suy nghĩ lúc rãnh, lúc khác quăng qua bên, dù sao những chuyện này liên quan đến , nếu như có liên quan, vậy cũng chỉ là có liên quan đến Kiều Kỳ thôi.

      Ngày hôm này nghỉ ngơi, Liễu Y mua đồ rồi về nhà, mới bước ra thang máy, phát Kiều Kỳ lén lút đứng trước cửa nhà, cảnh giác nhìn xem bốn phía, ngay sau đó thở phào nhõm, lên.

      "Liễu Y, lâu gặp." Kiều Kỳ thấy bóng dáng Liễu Y, ra khỏi cầu thang, bỏ khẩu trang ra, bỏ nón xuống, xấu hổ, mấy ngày nay bị vây chặt, dám trốn trong mấy trụ sở, lại còn chỗ nào để , mà Tề Hoàn cũng thấy đâu, có cách nào khác, mới nhớ tới trước kia Liễu Y cho địa chỉ, suy nghĩ xong, mới chạy tới đây.

      Liễu Y bình tĩnh thoáng nhìn, thầm than trong lòng, mấy tháng thấy, Kiều Kỳ thế nhưng biến thành như vậy, liếc nhìn trán Kiều Kỳ đầy mồ hôi, mở cửa, cũng hỏi gì, trực tiếp : " vào rồi hãy ."

      "Cảm ơn." Kiều Kỳ sững sờ, phản ứng kịp, vào trong nhà, lộ ra vui mừng, căn bản có hy vọng gì, bởi vì Kiều Kỳ có thể hiểu được tính tình Liễu Y, đối với người khác luôn giữ khoảng cách, cho nên, lúc đến đây cũng còn ôm hy vọng gì, mà bây giờ, là ngoài dự tính.

      Đóng cửa lại, Liễu Y bỏ túi xách tủ giày, liếc nhìn Kiều Kỳ ngượng ngùng đứng đó: "Ngồi trước , tôi rót ly trà."

      "Được." Kiều Kỳ cởiáo khoác ra, thuận tay sửa lại tóc, nhàng ghế sofa ngồi xuống, đứng thẳng, nhìn xung quang căn hộ có phòng khách hai ngủ.

      Bưng ly trà, Liễu Y đưa cho Kiều Kỳ, xoay người ngồi đối diện, liếc nhìn, dựa người ra sau, mặc dù sắc mặt Kiều Kỳ hơi tiều tụy, chỉ là, tinh thần vẫn còn tốt.

      khí nhất thời tĩnh mật, hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Kỳ uống vài hớp, để ly xuống, cúi đầu suy nghĩ, ngẩng đầu : "Liễu Y, biết có tiện hay , có thể cho tôi ở khoảng vài ngày ?"

      Liễu Y nhìn Kiều Kỳ, nhớ tới lời của Tiền Văn Phương, mặc dù đe dọa, nhưng là muốn tốt cho mình, ánh mắt nhìn về phía Kiều Kỳ, suy nghĩ: "Muốn ở bao lâu."

      Kiều Kỳ ngạc nhiên, ngoài ý muốn, mắt đỏ lên: "Hai tuần lễ là được, tại danh tiếng bị như thế, qua thời gian này, những người đó có thể để ý tới tôi."

      Liễu Y hiểu ý nghĩa lời này, để ý tới, nhớ tới lúc trước Kiều Kỳ giúp , Liễu Y trong lòng tính toán, gật đầu: "Ở có thể ở, chỉ là, tôi trước, phải miễn phí, ngày 1000 tiền thuê, cái khác lúc khác tính toán, nếu như muốn ra ngoài tôi biết, tôi giúp sắp xếp, thời gian còn lại phải ở trong đây, tục chuyện của Phong Thượng tôi có biết sơ sơ, người đại diện của tôi với tôi, để cho tôi bớt tiếp xúc với cơ, cho nên, hi vọng có có thể hiểu."

      Kiều Kỳ trợn to mắt, nhìn Liễu Y thẳng thắn , hơn nữa còn muốn đòi tiền, khóe miệng giật giật, cảm động hồi này biến mất luôn rồi, lúc sau, cười ha ha mấy ngày nay bị vây chặt, phiền não trở thành hư , Liễu Y này là làm cho người ta ngoài ý muốn, ngay sau đó gật đầu: "Được, thành vấn đề, đưa vây giờ hay là trước khi tôi trả tiền."

      Mắt Liễu Y lóe sáng lên, sờ cằm, suy nghĩ : "Trước khi , bây giờ cũng có chuẩn bị, tôi thấy mang quần áo, đợi chút nữa tôi giúp mua, còn dọn dẹp thư phong trước ."

      "Liễu Y à, cám ơn nhiều lắm, người mà tôi quen biết, ai cũng sợ chọc phải phiền toái, tôi biết phải tìm ai, ngờ có thể đồng ý, còn giúp tôi sắp xếp." trong lòng Kiều Kỳ lại xúc động.

      Liễu Y rối rắm, mắt liếc kiều kỳ càm động, bình tĩnh : "Tôi giúp mua đồ nhưng ghi sổ , chờ lúc , trả cho tôi."

      Kiều Kỳ nghẹn họng, mới cảm động lập tức biến mất, giọng cười: "Mặc kệ thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn ."

      Liễu Y bình tĩnh nhìn Kiều Kỳ, cảm ơn cần, cần hành động thực tế: " nấu cơm được ."

      Tay Kiều Kỳ run run: "Nấu cơm sao?"

      " ở chỗ tôi, nhất định phải ăn cơm, tôi tự biết , tài nấu nướng của tôi chưa ra gì, nếu như có thể, tôi cũng cần mua thêm đồ ăn cho , dù sao trong nhà có đồ ăn dự trữ." Liễu Y suy tính.

      " thành vấn đề, cái này tôi làm được." Kiều Kỳ gật đầu, khẳng định.

      Liễu Y thở phào nhõm, cần bỏ ra chi phí quá nhiều, tốt, còn có nữ đầu bếp miễn phí, chờ lúc Kiều Kỳ , còn có thêm doanh thu, tệ.

      Hai người tách ra làm việc, chờ Liễu Y trở lại lần nữa, Kiều Kỳ dọn xong thư phòng, ở nhà bếp nấu cơm.

      Liễu Y lấy quần áo mua cho Kiều Kì để torng thư phòng, trở về phòng ngủ xem cuốn sổ, cúi đầu tính sổ, hai mắt nheo lại, tâm tình thoải mái.

      Cơm tối, Liễu Y nhìn thức ăn bàn ăn, hài lòng gật đầu, cùng đẳng cấp so với mà, vùi đầu vào ăn, ăn xong, mắt liếc Kiều Kỳ còn dư lại nửa chén cơm, buông chén đũa xuống, nghiêm túc nhìn sang: " ăn vô sao."

      Tâm tình Kiều Kỳ nặng nề, thấy Liễu Y ăn như thế Kiều Kỳ cũng ăn vô, gật đầu: " có khẩu vị."

      Liễu Y nhàn nhạt thoáng nhìn: " Đừng lãng phí thức ăn, về sau làm ít lại ."

      Kiều Kỳ thấy Liễu Y nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm chén cơm, tâm run lên, để ý tâm tình của mình, vội vàng cúi đầu gắp thức ăn: "Hình như tôi cảm thấy đói bụng."

      Liễu Y bình tĩnh lại: "Tâm tình tốt cũng đừng để bụng đói, chờ ngày nào đó có cơm ăn biết."

      Lời nhàng mang theo nặng nề, Kiều Kỳ mặc dù hiểu tại sao Liễu Y như vậy, nhưng biết Liễu Y bất mãn mình lãng phí, cũng gật đầu: "Uh, tôi mới vừa rồi chỉ là có khẩu vị, tại cảm thấy đói bụng rồi."

      Liễu Y thấy thế, cúi đầu ăn xong đồ ăn của , sau đó thức ăn bàn trở thành hư , bát đĩa bàn rỗng tuếch, bắt đầu dọn dẹp.

      " nghỉ ngơi trước , tôi dọn mình được." Liễu Y cự tuyệt Kiều Kỳ giúp tay, đây chính là thu lệ phí, dĩ nhiên mình phải làm.

      Kiều Kỳ lập tức lại cảm động, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Y.
      Last edited: 5/10/14
      tinaphanpelyn thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Lịch sử của nhân vật trong làng giải trí chương 44

      Type: Triệu Thanh Lam

      Liễu Y rửa mặt xong rồi ra từ nhà vệ sinh, với Kiều Kỳ ngồi trong phòng khách : “ rửa mặt trước , tôi đa mua đồ giúp để trong thư phòng đó.”

      Kiều Kỳ vừa nghe, gật đầu, rửa mặt xong ra ngoài, Liễu Y ngồi ghế salon trong phòng khách, cúi đầu xem kịch bản trong tay.

      Kiều Kỳ thay đồ xong ra ngoài, nhìn bộ đồ thể thao, rất lâu có mặc đồ như thế này, cảm giác trẻ ra rất nhiều, ánh mắt Liễu Y tệ, rồi nhàng ngồi kế bên Liễu Y, cám ơn: “Liễu Y, ánh mắt của tệ, bộ này rất hợp với tôi, cám ơn nhiều.”

      Liễu Y bỏ kịch bản trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn qua, Kiều Kỳ giống như thiếu nữ, hài lòng gật đầu, đúng là tiền nào của nấy, thuận miệng : “Đúng thế, rất hợp với , 50 khối bộ cũng tệ lắm.”

      Nụ cười của v cứng đờ, cúi đầu liếc qua, chỉ có 50 khối thôi sao, ngẩng đầu nhìn Liễu Y vẫn bình tĩnh, muốn tiếp cũng được, rồi cố gắng cười cười: “Dù sao nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn .”

      Liễu Y xua tay: “Tôi thu tiền.”

      Nụ cười Kiều Kỳ càng thêm cứng ngắt, thấy kịch bản trong tay Liễu Y, vội vàng sang chuyện khác: “ lại nhận thêm vai diễn nữa sao, phim gì thế?”

      Liễu Y dựa người ra sau, cầm kịch bản trong tay đưa tới: “Công ty chuẩn bị quay phim, đề tài quân lữ.”

      Kiều Kỳ cúi đầu xem qau, : “Kịch bản tệ, vai diễn của là nhân vật này sao?”

      Liễu Y thấy Kiều Kỳ giật mình, phủ nhận: “Đúng là cái này.”

      Kiều Kỳ hít hơi sâu, mắt liếc dáng vẻ gầy yếu của Liễu Y: “Dùng thế thân sao?”

      Liễu Y lắc đầu: “Phim dài, mà dùng thế thân, tôi thà tự diễn còn hơn.

      …” Kiều Kỳ im lặng dựa người ra sau: “ suy nghĩ kĩ lại , có đùa được đâu.”

      có việc gì, chị Tiền cũng với tôi rồi, đến lúc đó có các biện pháp an toàn.” Liễu Y căn bản muốn quá nhiều, coi như có các biện pháp an toàn, những thứ này làm khó được .

      Kiều Kỳ thêm gì nữa, liếc nhìn thái độ kiên định của Liễu Y, rất ngạc nhiên về tinh thần chuyên nghiệp của Liễu Y: “Vậy tôi chờ đến lúc phát sóng, nếu như làm được, nên dùng thế thân tốt hơn, tôi hiểu đóng phim nghiêm túc, nhưng là, có lúc quá nguy hiểm, cũng tiện.”

      Liễu Y thầm nghĩ, dùng thế thân sao, phải lãng phí bao nhiêu tiền đây, ngay sau đó gật đầu, “Uh, yên tâm , những thứ này tôi tính hết rồi.”

      Liễu Y nhận lấy kịch bản, nhớ tới kinh nghiệm diễn xuất của Kiều Kỳ, mắt sáng lên, rồi hỏi vấn đề hiểu trong kịch bản, mà Kiều Kỳ hễ hỏi đáp, hai người trao đổi lúc, khiến Liễu Y càng thêm có lòng tin đối với vai diễn này.

      “Cám ơn.” Liễu Y lấy lại kịch bản, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Kỳ, quả nhiên cho Kiều Kỳ ở đây là quyết định đúng đắn mà.

      Kiều Kỳ cúi đầu cười: Tôi chỉ chút mà hiểu, tôi cảm thấy rất thích hợp làm diễn viên, mà tôi, bây giờ còn biết ngày mai như thế nào, ngờ có ngày như bây giờ, còn phải nhờ giúp tay.”

      “Người có lên voi xuống chó, đây là bình thường.” Liễu Y bình tĩnh , cũng phải cố ý an ủi Kiều Kỳ.

      Kiều Kỳ nghe xong, biết Liễu Y an ủi mình, trong lòng xúc động, bất tri bất giác, thẳng ra: “Cũng chỉ có như vậy, tôi thể bình tĩnh như , trải qua lần trước, rồi đến mức nay, chắc tôi cũng làm diễn viên được nữa.”

      Liễu Y suy nghĩ, gật đầu, nếu như mình trở lại lúc tận thế, chắc cũng có cách nào để giữ bình tĩnh được.

      Nhớ tới thế giới đó, tay Liễu Y từ từ nắm chặt lại, nếu như trở lại thế giới kia, phải cố gắng sống sót, còn sống còn có hy vọng, coi như mở mắt ra cũng chỉ có chém giết, rất cảm kích khi có thể để sống cuộc sống bình yên như thế này, cũng có gì tiếc nuối. Liễu Y nhắc nhở mình, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình.

      còn chưa tới mức như thế, tại chỉ là nhất thời thôi.” Liễu Y .

      Ánh mắt Kiều Kỳ u ám, lắc đầu: “ phải hiểu, tôi cảm thấy lần này đơn giản.”

      Liễu Y ngẩn ra, nhìn Kiều Kỳ, trong lòng cảm thán: “Sao lại nghĩ thế?”

      Kiều Kỳ dựa người ra sau, đưa tay khẽ vuốt trán, biết vì sao, đối mặt Liễu Y luôn có thể thoải mái ra lời trong lòng: “ nghĩ như vậy sao được, hiểu Tề Hòa, nhưng tôi giải thích, nếu như có những nguyên nhân khác, dựa vào bối cảnh của Tề Hoàn, tại sớm đè xuống rồi, tôi cảm thấy có nội tình khác, hơn nữa tại, xảy ra tình lớn như vậy, Tề Hoàn còn ra mặt, công ty loạn như thế, nếu tiếp tục như vậy, cũng biết lúc nào đến phiến tôi.”

      Liễu Y nghi ngờ nhìn Kiều Kỳ, “Đến phiên …”

      cho rằng tôi là người tốt sao, ở Phong Thượng lâu như vậy, tôi làm sao có thể ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, những chuyện kia, bị người biết rồi , cũng chỉ là sớm muộn, tại Phong Thượng khó trụ được, tôi như vậy, cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt.” Kiều Kỳ .

      quá bi quan.” Liễu Y .

      Kiều Kỳ cười khổ: “Chỉ có thể nghĩ đến tình huống xấu nhất, kỳ tôi cũng nghĩ tới ra khỏi Phong Thượng, nhưng đến hôm nay, Phương Thượng nếu quả còn tôi biết nên như thế nào cho phải, bây giờ, có thể tránh được tránh, điều tôi có thể làm, cũng chỉ chờ đợi, tôi nghĩ, qua hai tuần lễ, tình thế thể khống chế được nữa, vậy chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      “Vậy định làm sao?” Liễu Y hỏi, nếu như còn ở chỗ của , phải thu lệ phí như thế nào đây.

      Kiều Kỳ cảm thấy Liễu Y quan tâm, lắc đầu: “ chính xác được, việc mấy ngày nay phát triển, tôi đại khái cũng có thể nhìn ra. Tôi cảm thấy là nhằm vào Phong Thượng, bây giờ mặc dù đến phiên tôi, nhưng ai biết được có phải hay , có thể hay tránh thoát phải do tôi định đoạt, là ai đó muốn diệt Phong Thượng quyết định, những chuyện kia của tôi, đoán chừng người nào dó sớm điều tra ràng, cũng biết lúc nào tung ra, bây giờ tính toán cũng quá sớm.”

      Liễu Y gật đầu, mắt sáng lên, đoán chừng hơn hai tuần lễ.

      “Trước kia tôi thấy Tần Văn như vậy, còn cười nhạo, ra , cho cùng, những người như chúng ta, cái gì cũng còn.” Kiều Kỳ cảm thán.

      “Cho nên tôi cảm thấy làm người bình thường là tốt nhất.” Liễu Y gật đầu khẳng định, lặng lẽ kiếm tiền, cuộc sống yên bình.

      Kiều Kỳ sững sờ, ngay sau đó khẽ cười: “Tôi sớm xác định rồi, ôm chí lớn, nếu lần đó cũng như vậy. Chỉ là, tôi làm được như vậy, đoán chừng Tần Văn cũng làm được.”

      Liễu Y thầm than, phải ôm chí lớn, chỉ là có tinh lực để làm như thế, có số việc, quay đầu lại cũng chẳng còn gì, bằng an ổn sống qua ngày.

      Sáng sớm hôm sau mắt Liễu Y quầng thâm ra phòng ngủ, tay xoa đầu tóc rối bù, mắt nhìn cửa thư phòng đóng, tình thế khó xử, bên là tiền, bên là giấc ngủ.

      Mặc dù quen với thế giới này, nhưng có cái đổi là đổi được, bình thường trước khi ngủ, Liễu Y luôn luôn kiểm tra bên trong nhà lần, mới yên giấc, mà có Kiều Kỳ bên trong nhà thêm người, trực tiếp khiến chất lượng giấc ngủ của Liễu Y giảm xuống, bỏ được tiền tới tay, cũng chỉ có thể hy vọng qua tầm vài ngày có thể quen được.

      Rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh ra ngoài. Liễu Y viết tờ giấy báo cho Kiều Kỳ, rồi cầm túi ra cửa làm, mặc dù có Kiều Kỳ ở đây, nhưng cuộc sống của vẫn phải tiếp tục.

      Lúc tan việc, bởi vì Kiều Kỳ ở chỗ , cho nên sau khi xuống xe, dùng tinh thần quét xem xung quanh đề phòng, nếu xem biết, mà xem xong, Liễu Y trong lòng nghi ngờ, ở sau lưng cách đó xa, có hai người khả nghi.

      Liễu Y nhìn hai người kia có động tĩnh gì, chỉ là theo , nhìn cách ăn mặc, giống như là mấy ký giả. Liễu Y thả lỏng chút, ngay sau đó trực tiếp về nhà.

      lần cũng thôi , mà ngày thứ hai tan việc. Liễu Y mới vừa xuống xe, lại phát tình huống như thế, lần này Liễu Y trực tiếp về nhà, mà dạo siêu thị cách đó xa, nhìn hai người trong dự liệu đuổi theo, có chút sáng tỏ, lúc này mới xoay người quay về chung cư Vãn Hưng.

      Liên tiếp mấy ngày, dấu hiệu tỏ , hai người này theo Liễu Y, phải nhằm vào Kiều Kỳ, mà là nhằm vào .

      Liễu Y thấy địch động, cũng động, trừ dặn dò Kiều Kỳ khi ra cửa chuyển cửa, vẫn cứ theo lẽ thường làm, cho đến ngày thứ năm.

      Liễu Y mới vừa xuống xe, chậm rãi tới chung cư Vãn Hưng, mới vừa vào cửa chính chung cư, có người nhào tới dùng khăn gây mê, ngoài dự đoán, quả nhiên ra tay. Liễu Y thở đều, hai mắt trợn ngược, ngất .

      “Như thế nào, làm xong chưa?”

      “Bất tỉnh, nhanh lái xe .”

      “Được.”

      Mặt Liễu Y chút thay đổi, nhắm mắt lại, nghe hai người đối thoại, siết chặt.

      Trong chốc lát, hai người nhét Liễu Y vào sau xe, như làn khói, xe liền biến mất ở trong dòng xe cộ.

      “Trói lại ?”

      có việc gì, thuốc mê phân lượng nhiều lắm, đủ để ta ngủ ngày đêm.”

      “Cẩn thận có sai lầm đó.”

      người xong, còn người, so với chúng ta bên này phiền toái hơn nhiều.”

      “Có cái gì phiền toái, cũng chỉ là người đàn ông chứ sao.”

      “Nghe ta là diễn viên.”

      “Trông nom nhiều chi vậy, người kia hình như cũng thế.”

      “Ai, mày Hổ ca rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

      “Mày đừng , tao hết biết, đây cũng phải là chuyện Hổ ca, nghe là vị kia Đường thiếu phân phó, đoán chừng hai người này đắc tội Đường thiếu chứ sao.”

      Liễu Y giật mình, Đường thiếu, Đường Lễ, Tần Văn, ra là như vậy, haiz, nghĩ tới nhanh như vậy lại tìm tới cửa, ra mình phải người bạo lực,d dây đều là bị ép buộc thôi.
      Last edited: 11/10/14
      tinaphanpelyn thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45
      Editor: ngocminh2206

      Xe quẹo cua bảy tám lần, rốt cục cũng ngừng lại, Liễu Y lo lắng nằm yên, hô hấp đều đặn, thầm nghĩ trong lòng, việc này là sở trường của , quả nhiên làm nghệ sĩ cũng có chỗ tốt.

      Hai người xuống xe, cật lực mang Liễu Y tới kho hàng, mới vừa vào cửa, đâm đầu tới trước mặt người.

      "Ơ, người mang đến, có đụng phải phiền toái chứ."

      " có, vô cùng thuận lợi, người kia còn chưa có trở lại à."

      "Bọn họ sao, chắc nhanh thôi, ở đường, hai người tụi bây trước tiên đem ta đưa đến Hổ ca bên kia."

      Liễu Y thầm than trong lòng, lại người nào đó, phải là Dương Vanh chứ, này Tần Văn lật mặt quả là tốc độ.

      Liễu Y nhắm mắt điều tra bốn phía, cả kho hàng trừ hai người mang tới, còn có ba người, hai ở trong nhà, là người mới vừa .

      Hai người mang Liễu Y vào trong phòng, sau đó ném mặt đất, Liễu Y nhíu mày, may là da dầy, cũng nhúc nhích, tạo hình tự nhiên.

      Vị Hổ ca kia ngồi ghế, đgật đầu với hai người, đứng lên, tới trước người Liễu Y cúi người mắt liếc, giơ hình trong tay lên đối chiếu nhìn : "Chậc chậc, ta đẹp, đáng tiếc."

      Mặt Liễu Y vặn vẹo, siết chặt, mình nhịn, người đến đông đủ, mình từ từ tính sổ.

      Trong chốc lát, cửa truyền đến thanh, theo tiếng bước chân, Liễu Y trong lòng xuy tiếng, quả nhiên là Dương Vanh, này Tần Văn để tâm đúng là .

      Dương Vanh cũng giống Liễu Y bị hôn mê mang vào, sau đó bẹp ... tiếng cũng ném xuống đất.

      Vị Hổ ca kia lại lấy ra tấm hình liếc cái, gật đầu: "Được rồi, nhanh lên chút động thủ , đợi chút còn phải qua chỗ Đường thiếu bên đó đây, chuyện này kéo lâu như vậy, Đường thiếu hỏi mấy lần."

      thanh vang lên, năm người kia động tác, vị kia Hổ ca ngồi ở ghế, chỉ huy tới chỉ huy lui.

      "Hổ ca, trước chụp vị kia sao."

      "Nữ, đem đàn ông kia trước kéo bên, nhanh lên chút."

      người kéo Dương Vanh ném tới góc, người đứng ở trước người loay hoay, ba người chạy thẳng tới bên cạnh Liễu Y, chuẩn bị ra tay, Liễu Y chợt mở mắt ra.

      Mà vị nào đó mới vừa đưa tay đụng phải Liễu Y, cặp mắt trợn to, còn chưa kịp gì, liền bị Liễu Y tay kéo xuống, lên gối, đưa tay đánh ngay cổ, ngất .

      Còn hai vị sau lưng, còn ngẩn ngơ, bị Liễu Y nhảy lên dùng hai chân đá trúng, tới hai chiêu, ngất .

      Trong nháy mắt đánh ngã ba vị, Liễu Y bình tĩnh đứng thẳng lên, khoang tay lại, hí mắt nhìn chằm chằm ba vị khác.

      "Làm sao ngất." Hổ ca đứng lên, thô thiển hỏi.

      Liễu Y đưa tay xoa tóc, tay phủi phủi quần áo, ngẩng đầu lên, trầm mặc .

      Hổ ca nghiêng đầu ra hiệu, ba người trực tiếp tiến lên.

      Tới đúng lúc, Liễu Y còn sợ đủ để đánh, xuống tay càng thêm hung dữ, lại đá lại đánh, Liễu Y nhẫn nại đến bây giờ, toàn bộ dêu phát tiết lên bọn họ, sau đó nhìn xung quanh.

      Liễu Y mắt liếc tất cả đều ngất , cúi đầu chỉnh sửa quần áo nghiêng đầu, mắt nhìn phía sau cánh cửa.

      " ra ,." Liễu Y nhàng .

      Hải Thành cả kinh, ngờ mình bị phát , trái lo phải nghĩ xong, từ từ ra, mắt liếc đất nằm đầy người, mặt vặn vẹo: " …"

      Liễu Y sớm phát có thêm người nấp, đây cũng là nguyên nhân Liễu Y vẫn động thủ, chỉ là thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng quan, cùng lắm thu thập xong, lại dọn dẹp tiếp.

      Liễu Y quan sát xong, đưa tay sờ sờ cằm, mắt liếc , trực tiếp hỏi: " phải đồng bọn chứ."

      "Tuyệt đối phải." Hải Thành vội vàng , giơ hai tay lên, nhúc nhích, mắt vô cùng vô tội nhìn Liễu Y, trong lòng thầm hận, tôi là người lương thiện, rất lương thiện.

      Hải Thành vốn là bị Tuần thiếu phái tới bảo vệ Liễu Y , hơi bất mãn, nhưng nhị ca Hải Sinh dặn dò, còn phải mật thiết chú ý, mới vừa rồi vẫn núp trong chỗ tối, chưa tìm được cơ hội ra thủ, Liễu Y này tự mình giải quyết.

      Kinh ngạcthì đủ để diễn tả tâm tình của Hải Thành bây giờ, mắt liếc bộ dạng yếu của Liễu Y, im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ta như vậy, căn bản chưa cần mình ra mặt, bây giờ còn bị Liễu Y này tóm gọm, Hải Thành chua xót bị đả kích nặng nề.

      Liễu Y liếc nhìn mặt của vị này, trong lòng sáng tỏ, chờ bên này xog, chậm chậm hỏi thăm.

      Ngay sau đó : "Tới đây giúp tay thôi."

      Hải Thành trợn to hai mắt, hiểu gì, đưa tay chỉ mình: "Tôi soa."

      "Đương nhiên chính là rồi, nơi này cũng đâu còn ai." Liễu Y bắt đầu tonh1 toán, chút để ý Hải Thành.

      Hải Thành thấy ánh mắt kia của Liễu Y, giật mình, vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì xin cứ việc phân phó."

      Liễu Y hừ tiếng, bắt đầu chỉ huy, gậy ông đập lưng ông, nam nam sao, cũng rất hợp đó, hơn nữa Dương Vanh cũng ở đây, tại vừa đúng cùng nhau giải quyết, chỉ cần về sau Dương Vanh an phận, mình cũng làm gì, nếu như còn muốn làm gì minh nữa, cũng đừng trách mình.

      Mà Tần Văn với Đường Lễ, dám hại mình, chờ , để yên như vậy

      Liễu Y mặt chút thay đổi bình tĩnh chỉ huy, mà Hải Thành bên kia đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ như gấc, liếc ánh mắt của Liễu Y, lòng thấp thỏm tiếp tục làm việc.

      Đến lúc trời tối, Liễu Y hài lòng gật đầu, cũng có khiếu làm đạo diễn, nhanh chóng lấy máy quay phim ghi hình lại, với Hải Thành: " Mặc quần áo tử tế cho bọn , thuận tiện đem Dương Vanh quăng lên xe ." ( chị quay phim đồng tính phải :)))

      Hải Thành tại căn bản dám phản kháng, Liễu Y này so với đại thiếu nhà mình càng biết hành người khác, nhanh chóng làm việc, vội vàng mặc quần áo cho những người này, sau đó khiêng Dương vanh lên ra ngoài, chân bước nhanh hết mức có thể.

      Liễu Y liếc nhìn bóng lưng Hải Thành biến mất, xoay người tới bên người vị Hổ ca kia, nhấc chân nhắm ngay mặt mà đá , nhìn tatừ từ mở mắt, ngồi chồm hổm xuống.

      Hồi lâu, Liễu Y từ từ đứng dậy, liếc nhìn ta bị chính mình hành hạ còn gì để , nhàn nhạt : "Nên sao với Đường Lễ tự mày biết , mày nên biết, đừng quên lời của tôi , thiếu mao
      [​IMG]
      pelyn thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46
      Editor: ngocminh2206

      Trong căn phòng, Hải Sinh giao nhiệm vụ xong, ra hiệu cho thuộc hạ, nhìn bóng lưng chỉnh tề lui ra, mới dựa người ra sau, nhéo nhéo mi tâm, rồi nghiêng đầu qua, thấy Hải Thành vẫn ngồi đối diện, :"A Thành."

      Hải Thành suy tư, nghe nhị ca gọi, chợt giật mình, ngồi thẳng lên, mặt hơi đỏ, may là da mình đen, nên nhìn ra cái gì, vội vàng : "Xong rồi sao, vậy em xin phép ra."

      Hải Sinh liếc mắt, nhìn Hải Thành chuẩn bị đứng dậy, đưa tay cản lại, bình tĩnh : "Ngồi xuống , có việc muốn hỏi cậu."

      Hải Thành vừa nghe thấy, ngồi xuống lần nữa, mắt sợ hãi nhìn nhị ca, chẳng lẽ lại dạy dỗ mình nữa, hồi nãy mình tập trung bị nhìn thấy hết rồi sao.

      “Cậu gần đây xảy ra chuyện gì thế, phải bảo cậu theo bảo vệ Liễu Y sao, mà thấy cậu ngày nào cũng xuất ở đây hả, Tuần thiếu phân phó, cậu cũng biết, nên làm như thế nào." Hải Sinh .

      Hải Thành vừa nghe xong, càng rầu hơn, bản thân mình đường đường là đàn ông, mà còn bằng phụ nữ yếu đuối, còn cái loại phụ nữ mà mình coi thường nhất, làm sao mà chịu nổi chứ, Liễu Y cảnh cáo, Hải Thành lại dám ra, nếu ra, tương lai chắc chắn càng tối tăm hơn nữa, qua dược ngày nào hay ngày nấy.

      "Em có theo, yên tâm , nhị ca, bảo đảm Liễu Y sao cả." Hải Thành vội vàng .

      Thầm than trong lòng, thể trông mặt mà bắt hình dong được, cụ thể là Liễu Y, ta là sói đội lốt cừu, mình quay đầu theo dõi vị Hổ ca kia, phát ta lại ngoan ngoãn gửi 10 vạn cho Liễu Y, thấy kia Hổ ca vị cố tình tiếp cận, chua xót làm sao, hơn nữa nhớ tới ngày hôm đó mấy người đó bị quay phim, may là phải là mình.

      " biết cậu muốn, nhưng là Tuần thiếu có nguyên tắc, chắc cậu hiểu chứ?" Hải Sinh thản nhiên , ý tứ sâu xa.

      Hải Thành vội vàng gật đầu, thề thốt: "Em có muốn đâu chứ, đó, em sẵn sàng làm nhiệm vụ mà, nhị ca."

      Hải Sinh gật đầu: " tại có thời gian lo mấy thứ này, phải xem Đường gia bên kia, cậu cũng tự mà lo , nghĩ bất quá, chuyện này cậu làm thế cũng đủ rồi, ngộ nhỡ Đường Lễ cho người động thủ, cậu phải bảo đảm Liễu Y an toàn việc gì, tại chúng ta ở trong tối, ở ngoài sáng, cậu nhớ cẩn thận chút, đừng cho người ta biết."
      Hải Thành nội tâm, ưu buồn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tại mới dặn dò, quá muộn rồi, nhị ca à, Liễu Y sớm giải quyết xong, chỉ là ngoài miệng lại : "Yên tâm , nhị ca, em biết mà."

      Hải Sinh thở dài, mặc dù biết thiếu gia nhà mình làm sao lại coi trong Liễu Y, chỉ là có Hải Thành theo, chắc sao, cũng yên tâm phần nào, khoát tay: "Cậu trở về trước , lời , cậu nhớ cho kĩ đó."

      Hải Thành ừ tiếng, chân thành liếc nhìn nhị ca của mình, rồi xoay người ra ngoài, ưu buồn nhíu mày, phải làm sao đây, nếu như Tuần thiếu biết mình còn chưa kịp ra tay, Liễu Y giải quyết xong, hơn nữa còn vô ý khai tên Tuần thiếu ra, hậu quả của mình, Hải Thành càng ngày càng run, càng nghĩ càng buồn.

      Hải Sinh liếc nhìn bóng dáng em trai mình, cười lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho Tuần Tu, giọng mấy câu.

      Tuần Tu ngồi xe lăn, ra hiệu cho Hải Phong sau lưng, cúi đầu nghe máy, nghe Hải Sanh báo cáo, ừ tiếng: "Đường Lễ này, cậu cứ xem đó mà làm, mấy cái tài liệu kia về Tề Đại với Tề nhị, bây giờ có thể tung ra rồi, đúng lúc để cho bọn họ nếm mùi rồi."

      "Dạ, Tuần thiếu." Hải Sinh trả lời.

      Ánh mắt Tuần Tu bình tĩnh, khóe miệng đầy ý lạnh, Đường lễ, chờ xử lý xong Tề gia, từ từ dọn dẹp mày, rối nhớ tới việc, bấm điện thoại, kê lên tai.

      "Thành Lâm, cậu cũng nên bắt đầu ."

      Khóe miệng Hạ Thành Lâm vểnh lên, giọng nhàng, dựa người ra sau: "Vâng, Tuần thiếu, còn Phùng khải."

      "Có Khải Đế che phía trước, Tân Thần bị phát , nó rội đấy, có phần dành riêng cho , tập đoàn Phong Hằng bên kia bảo Smith tăng nhanh tiến độ." Tuần Tu , ánh mắt khó hiểu.

      "Vâng, tôi liên lạc với Smith, tại mình Tề gia còn chống vững mà." Hạ Thành Lâm cười .

      "Ai bảo có quá nhiều người cứ gió chiều nào theo chiều nấy." Tuần Tu .

      "Đường gia bên kia… " Hạ Thành Lâm lo lắng .

      "Có Hải Sinh rồi, chuyện của Tề gia nhúng tay vào đâu." Tuần Tu nhếch miệng lên, lạnh lùng .

      "Tôi biết rồi." Hạ Thành Lâm : "Đúng rồi, Tuần thiếu, cái quảng cáo mới qua cậu xem chưa."

      Tuần Tu nghe thấy, phiền muộn lập tức tiêu tán, mắt ti vi tường, khóe miệng cong lên, chợt : " ấy rất thích hợp với mấy vai này."

      Hạ Thành Lâm thả lỏng, chỉ sợ mình nghĩ lung tung, xem ra, Tuần thiếu có ý đồ với Liễu Y mà, thử thăm dò: "Thế công việc của ta về sau sắp xếp thế nào đây?"

      " ấy muốn sao cũng được, chuyện này cần hỏi tôi." Tuần Tu bình tĩnh .

      Hạ Thành Lâm nhếch miệng lên, cười cười: "Vâng, tôi biết rồi, Tuần thiếu"

      "Uh," Tuần Tu cúp điện thoại, dựa người ra sau, đưa tay nhấn remote, nhìn đoạn phim quảng cáo, nụ cười ở đáy mắt càng thêm nồng đậm, trong lòng khẽ động.

      Tầng cao nhất ở cao ốc Tập đoàn Phong Hằng, Tề Hoàn nóng nảy tới lui trong văn phòng, tay run rẩy đưa điều thuốc lên miệng, hít sâu cái, rồi phun khói ra, chẳng khác nào súc vật.
      Tin tức liên tiếp, khiến Tề Hoàn đứng ngồi yên, Phong Thượng bên kia càng ngày rơi vào tình trạng khó khăn, mà tập đoàn Phong Hằng cũng gặp phải khó khăn về tiền bạc, đại ca nhị ca lâm vào nguy cơ, giống như sắp có cơn bão lớn đổ ập vào.

      Cục diện này, tại thể làm gì, thể kiềm chế được, ngân hàng cho vay, mấy người khác chẳng ai giúp, mắt Tề Hoàn đỏ bừng, dập tắt tàn thuốc, tay siết chặt lại.

      Nhớ tới cái gì đó, nóng nảy tới trước bàn làm việc, đưa tay bấm điện thoại, hồi lâu, bên kia mới bắt máy.

      "Tề thiếu."

      "Đường Lễ, cậu điều tra được cho tôi là ai ở
      [​IMG]
      tinaphanpelyn thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47
      Editor: ngocminh2206

      Hà Dương ra nỡ để Liễu Y nghĩ việc, dù sao cũng quen thấy Liễu Y là phải đưa tiền, mặc dù là đau nhưng cũng vui , cũng có người để tâm .

      " yên tâm , hồi nãy tôi ra lệnh rồi, chuyện làm ở đây, bị lộ đâu, theo tình hình tại, nghỉ việc là việc làm đúng đắn, phải làm tốt, nếu bị người khác biết, rất phiền toái, về sau cứ yên tâm quay phim, mấy ngày trước, phải muốn xin nghỉ phép sao, nhân cơ hội này nghỉ luôn cho đỡ mệt." Hà Dương an ủi.

      Liễu Y biết chuyện này là tất nhiên, ngờ bởi vì cái quảng cáo này, bực mình mà, dù sao mọi việc cũng rồi, Liễu Y cũng còn cách nào khác.

      Rồi nghĩ tới việc đó, liếc thấy Hà Dương áy náy, mắt sáng lên: " Quản lý Hà, anhđã như vậy, tôi cũng còn cách nào khác, chỉ là, tôi kí hợp đồng, lại vô cớ đuổi việc tôi, vậy tiền bồi thường tính thế nào đây?"

      Hà Dương nhíu mày, đúng là Liễu Y buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào mà, thế này mà còn nghĩ tới tiền, cũng được thôi, gật đầu: "Yên tâm, thiếu được đâu, tôi thông báo bộ phận tài vụ bồi thường cho ."

      Liễu Y cảm thấy mình còn con đường nào để , trong lòng hối hận thôi , hình tượng còn, công việc cũng mất, sớm biết như thế, sớm biết như thế, mình chẳng làm chuyện như vậy, cái tật thấy tiền là mắt sáng lên, việc đến nước này, Liễu Y cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

      Liễu Y chuyện với Hà Dương lát, chờ lấy tiền xong, Hà Dương tự mình tiễn Liễu Y ra ngoài cửa hội sở.

      Liễu Y phiền muộn liếc nhìn hội sở, thể ăn cơm của chú Mập nữa rồi, mặc dù trong tài khoản có thêm tiền, nhưng vẫn bù lại được tâm hồn trống trải của Liễu Y, rồi nhớ tới nghiệp diễn xuất, chẳng thấy có hứng thú gì.

      Hà Dương nhìn thấy ánh mắt kia của Liễu Y, lập tức vui mừng ít, quả nhiên Liễu Y cũng nỡ ra , an ủi : "Nếu nhớ tôi, cứ tới đây, cửa hội sở luôn rộng mở chờ ."

      Liễu Y mới vừa ỉu xìu, trong nháy mắt rung lên, mắt sáng lên: " Cơm ba bữa có miễn phí "

      Hà Dương vừa nghe thấy, mặt cứng ngắt, hồi lâu, nặn ra câu : "Liễu Y, bó tay luôn rồi."

      " Quản lý Hà," Liễu Y làm sao có thể bỏ qua, nếu về sau có chỗ ăn miễn phí, cũng có thể tới tới đây ăn miễn phí ba bữa .

      Hà Dương vô lực khoát tay : "Miễn phí, tôi hứa."

      Liễu Y nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm , quản lý Hà, tôi tới thường xuyên."

      Hà Dương cảm thấy rất buồn, nghe Liễu Y xong, vẫn thể hiểu nỗi, mình mà đem so sánh với đầu bếp kia cũng bằng góc sao, tằng hắng: "Liễu Y, sau này phải là nhân viên ở đây, trực tiếp gọi tên tôi là được, đừng gọi quản lý Hà nữa, chúng ta cũng biết nhau lâu rồi."

      "Được thôi, Hà Dương." Liễu Y thoải mái đồng ý, quen lâu như vậy, vậy sau này thỉnh thoảng tới mấy lần, đem đồ ăn về ăn, vậy càng dễ dàng.

      Liễu Y giải quyết chuyện ăn uống miễn hí, cũng còn đau lòng 2500, tạm biệt Hà Dương, xoay người về nhà, đường, định vô siêu thị, bởi vì trong nhà còn có Kiều Kì, đồ dự trữ ngày càng giảm bớt, tại còn phải ở nhà dài dài, đương nhiên phải chuẩn bị thêm đồ ăn.

      Liễu Y từ từ chọn đồ, ở chỗ bán rau cải trong siêu thị, lấy hết mọi thứ có thể lấy, hài lòng nhìn chiếc xe đẩy hàng đầy rau củ, xoay người ra tính tiền, thấy thỉnh thoảng có mấy ánh kì quái, Liễu Ygiật mình, nắm xe đẩy chặt, cảm giác chuyện tốt đến.

      "Tã giấy kìa đúng ."

      "Đúng, quá giống."

      " nhìn lầm chứ."

      ", thử hỏi xem."

      "Nữ Hiệp."

      "Trời ạ, đó."

      "Sao lại gặp nữ hiệp ở đây chứ, nữ hiệp."

      "Con tôi dùng tã giấy này đó, thế nhưng thấy người ở đây."

      "Nhanh lên, ở bên kia kìa."

      "Nữ hiệp ở nơi nào."

      "Cái gì nữ hiệp chứ."

      "Nữ hiệp trong quảng cáo đó."

      Tóc gáy Liễu Y dựng lên, ổn rồi, nhìn đám người chen chúc, lập tức đem xe đẩy chạy như điên đến cửa ra vào, liếc nhìn đám người đuổi theo sau lưng, lại nhìn xe đẩy ngay trước mắt, cắn răng, bỏ xe lại cho bảo vệ, để ý tới nữa, rút lui trước tốt hơn, lập tức buông xe đẩy ra, cầm túi xách lên, vội vàng chạy như điên.

      Liễu Yche che giấu giấu, hai tay trống chạy về chung cư Văn Hưng, đến cửa, rũ rượi mở cửa, đóng lại, thở dài, cảnh tượng hồi nãy, Liễu Y thể tưởng tượng, bình thường chút nào, phải chỉ là cái quảng cáo thôi ư, sao lại ra nông nỗi này chứ.

      Kiều Kỳ mấy ngày nay có gì làm, mặc dù cũng lo lắng, nhưng cũng may có Liễu Y quan tâm an ủ, cũng nghĩ thông suốt rồi, dù như thế nào nữa, chỉ nên chờ đợi, cho nên có liên lạc với bên ngoài, tập trung tinh thần sống qua ngày trong nhà Liễu Y.

      Kiều Kỳ ngồi ghế sa lon xem ti vi, nghe tiếng cửa mở, qua mấy ngày nay tiếp xúc, Kiều Kỳ cũng biết Liễu Y có tìm công việc bên ngoài, mặc dù đồng ý, nhưng lại càng thêm coi trọng tính tình của Liễu Y.

      "Sao rồi, Liễu Y" Kiều Kỳ liếc nhìn Liễu Y, cảm thấy Liễu Y hình như hơi bất ổn, trong lòng kinh ngạc.

      Liễu Y ném túi xách lên ghế sa lon, khoát tay, xoay người rót ly nước, uống hơi, chậm rãi tới sofa, đặt mông ngồi xuống, nằm vật vã, trước thất nghiệp, sau bị người đuổi theo, sao lại xui xẻo như thế chứ
      "Tôi thất nghiệp rồi" hồi lâu Liễu Y rầm rì ra tiếng, còn hơi sức.

      Kiều Kỳ kinh ngạc, ngay sau đó cười : "Công việc kia của có cũng đâu có sao, bây giờ coi như là minh tinh, sợ người khác nhận ra sao, thất nghiệp thất nghiệp , dù sao cũng sắp bộ phim mới, cũng còn nhiều thời gian để làm thêm đâu."

      Liễu Y nghe Kiều Kỳ , đau lòng vô cùng: "Tôi chỉ là bỏ được, dù gì cũng 2500 tháng đấy."

      Kiều Kỳ nghẹn lời, tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, khoát tay : " nghĩ thế mà cũng nghĩ được, quay cái quảng cáo, còn có nhiều hơn kìa."

      Liễu Y càng đau lòng hơn , mặt cứng ngắt, cũng tại cái quảng cáo chết tiệt này, phiền muộn thở dài: "Tôi trước kia dựa vào tiền lương này nuôi sống mình đó."

      Kiều Kỳ sững sờ, nhớ tới cái gì đó, ánh mắt phức tạp, cũng trải qua, nhưng lúc đó chưa bao giờ nghĩ đến tìm công việc, lòng nghĩ đến tạo quan hệ với nhà sản xuất, đạo diễn.

      Uyển chuyển , "Tôi hiểu ý nghĩ của , nhưng là, nghiệp diễn xuất bây giờ của lên, được cái này lại mất cái khác, xem tình huống của bây giờ, cũng có thể nuôi sống mình, công việc mất mất , hơn nữa, cũng phải suy tính cho tương
      lai, tại có nhiều thời gian, có nhiều thời gian hơn để học tập, đối với về sau, mới có lợi."

      Liễu Y biết Kiều Kỳ rất đúng, dù sao Tiền Văn Phương sớm qua những thứ này với nhưng đau lòng, làm công nhân vệ sinh tiền lương mặc dù ít, nhưng Hà Dương bên kia còn có doanh thu, hơn nữa còn có ba bữa cơm miễn phí, suy nghĩ xong, gật đầu: "Uh, tôi chỉ là nhất thời nỡ, từ từ tốt thôi, tôi biết là vì tốt cho tôi, chị Tiền cũng , tôi đều biết."

      Hai người chuyện, chợt điện thoại trong túi xách vang lên, Liễu Y ngồi thằng dậy, cầm điện thoại lên nghe.

      "Liễu Y, em có ở nhà ." Tiền Văn Phương hỏi.

      Liễu Y liếc Kiều Kỳ ngồi đối diện, chẳng lẽ mình bị Tiền Văn Phương phát , tằng hắng: "Ở nhà, chuyện gì thế, chị Tiền."

      "Ở nhà là tốt rồi, hai ngày nay đừng ra ngoài, biết ." Tiền Văn Phương cười híp mắt .

      Liễu Y nhớ tới tình hình ở siêu thị hồi nãy, nghiêm sắc mặt: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chị Tiền, mới vừa rồi em bị mọi người đuổi theo."

      "Oh, em bị người chận đường sao, tốt quá." Tiền Văn Phương cười ha hả.

      Liễu Y tằng hắng, vô lực : "Chị Tiền."

      "Chị có ý đó, Liễu Y, em gặp may rồi, ha ha, Liễu Y à, em gặp may rồi..." Tiền Văn Phương cười như điên, mấy ngày nay điện thoại kêu liên tục, đều hỏi tới Liễu Y.

      "Chị Tiền, ý của chị là..." Liễu Y cảm thấy có điều xấu, chẳng lẽ tại cái quảng cáo còn nảy sinh thêm chuyện nữa sao, nữ hiệp là hết nổi rồi.

      "Đúng đó, chính là cái quảng cáo hôm trước em đóng, mới vừa phát sóng, hiệu quả ngờ mà, chị ngờ mà, Liễu Y à, chị rốt cuộc nở mày nở mặt." Tiền Văn Phương vô cùng đắc chí.

      Liễu Y lập túc, tay run run, có thể cần nhớ tới quảng cáo này đâu chứ, quá mất hình tượng.

      " sao." Liễu Y cảm thấy thế giới này bình thường, chẳng lẽ mọi người có thể thay đổi nhanh như vậy sao.

      "Chắc chắn là , tại mấy công ty khác, nhiều đoàn phim tìm tới đây, toàn là tiền đó, Liễu Y à, em phải ở yên trong nhà cho chị, công việc của em trước để sang bên , bây giờ biết bên ngoài như thế nào, tốt nhất đừng để mấy ký giả kia phát ra điều gì, biết ." Tiền Văn Phương .

      Liễu Y vừa nghe xong: "Em mới vừa thất nghiệp đây."

      "Vậy quá tốt rồi, có kịch bản trong tay em lo mà xem cho kĩ , những chuyện khác em sắp xếp, dù sao cũng gấp, Liễu Y à, em có nghe đó." Tiền Văn Phương .

      Liễu Y mặt đen lại, mình thất nghiệp sao lại vui thế nhỉ, vô lực trả lời: "Nghe rồi, tại cũng chỉ có thể như vậy, em biết rồi, chị Tiền"

      "Tốt lắm, chị bên này rất bận, em đừng ra ngoài đó, phải ở yên trong nhà." Tiền Văn Phương nhắc lại lần nữa, mới cúp điện thoại.

      Liễu Y quăng di động sang bên, thế này mà may mắn sao, là mình bình thường, hay là người khác bình thường,, thế nhưng bởi vì cái quảng cáo này sao, Liễu Y nằm phịch xuống, đơ ra.

      Kiều Kỳ nghe nhưng hiểu, nhưng nghe Liễu Y , trong lòng nóng nảy, vội vàng lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra thế, Liễu Y à, có người biết tôi ở đây sao?"

      Liễu Y ngẩng đầu nhìn Kiều Kỳ, khoát tay: " liên quan đến đâu."

      "Đừng gạt tôi mà, Liễu Y, tôi biết giấu tôi, nhưng tôi thể liên lụy được, tôi thấy, nên chuyển sang nơi khác hơn." Kiều Kỳ bất đắc dĩ , trong lòng cảm động nhìn Liễu Y, phải là Tiền Văn Phương biết mình ở nhà Liễu Y chứ, chuyện như vậy, Liễu Y phải chịu bao nhiêu áp lực đây chứ.

      Liễu Y vội vàng ngồi thẳng dậy, nếu như Kiều Kỳ , lại mất thêm tiền sao, vốn là thất nghiệp ở nhà, nếu như ngay cả Kiều Kỳ cũng , sao còn tiền nữa chứ.

      Liễu Y để ý tới chuyện hồi nãy nữa, nghiêm túc : "Kiều Kỳ, đừng nghĩ như vậy, yên tâm ở đây , mới vừa rồi liên quan tới , đó, chị Tiền như vậy, là bởi vì chuyện của tôi."

      Kiều Kỳ đau xót, hồi lâu, ừ tiếng: "Liễu Y, sợ tôi gây phiền toái cho sao."

      " đâu, cứ yên tâm ở đây , hai tuần lễ còn chưa tới đâu, chuyện tôi hứa, tôi chắc chắn phải làm." Liễu Y .

      Kiều Kỳ nghe thấy, phức tạp liếc nhìn Liễu Y, gật đầu: "Vậy tôi trụ ở đúng hai tuần rồi tiếp, cám ơn , Liễu Y."

      Liễu Y khoát tay, thở phào nhõm, ngay lúc chính mình thiếu tiền, cũng may còn có Kiều Kỳ: " cần cảm ơn đâu, tôi thu phí đó."

      Kiều Kỳ vừa nghe Liễu Y từ chối, trong lòng chua xót, tuy Liễu Y ngoài miệng , nhưng dùng hành động thay cho lời , Kiều Kỳ cảm thấy, có thể gặp được Liễu Y, là hạnh phúc biết bao.

      --- Hết chương 47---
      Last edited: 29/10/14
      tinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :