1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38
      Editor: ngocminh2206

      Xe chạy băng băng đường, mà khí bên trong xe vô cùng quỷ dị.

      Tài xế lái xe hối hận vì ở trong tình huống này, mặt nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, gáo thét trong yên lặng, coi như mình chưa nghe được gì hết.

      Hải Phong ngồi kế bên tài xe, mặt lúc đen lúc đỏ, lúc lại trắng bệch, dỏng lỗ tai lên, khóe miệng giật giật, con bé kia thiếu gia nhà mình ư, hình như có gì đó bình thường, thể tin được.

      Lúc này hai người ngồi đằng sau, người cầm điện thoại di động thượng lượng giá cả, nghiêm túc trả giá, còn người bên cạnh ánh mắt bình tĩnh, nếu như bỏ qua đôi tai hơi đỏ ửng, tương đối bình thường.

      "Quản lý Hà à, qua với tôi cần phải hy sinh nhan sắc, bàn tay bé của tôi còn bị sờ soạng cả tiếng đồng hồ, tôi thấy giá tiền này cao lắm, phí tổn thất danh dự cũng cần, xem tính thế nào ." Liễu Y giọng, hết sức cố lấy lấy lại tổn thất của , nên quan tâm cảm giác của người nào đó ngồi kế bên.

      "Nếu như muốn xác nhận, ta ngồi kế bên tôi đây này." Liễu Y cảm thấy có gì bình thường, nghiêng đầu liếc Tuần Tu trầm mặc, nghe người bên kia từ chối , hừ tiếng: "Quản lý Hà à, , hai là hai, để tôi thiệt thòi quá nhiều rồi, vậy sau này cũng đừng giao dịch nữa."

      " được, đừngc ó mà trả giá, nhanh đem tiền gửi vô tài khoản cho tôi." Liễu Y nghe được người bên kia miễn cưỡng đồng ý, lập tức dẹp bỏ gánh nặng trong lòng, cũng may thiệt thòi quá nhiều, cuối cùng còn có thêm tiền, gật đầu: "Được rồi, cứ vậy , tôi cúp máy đây."

      Tuần Tu ngồi kế bên sắc mặt tối tăm, nhìn Liễu Y cất điện thoại vào túi xách, chợt : "Tiền của tôi sao thèm lấy vậy hả."

      Liễu Y dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn sang, thầm than, bởi vì lấy tiền của an toàn chút nào, nhưng ngoài miệng lại chính trực : " Quản lý Hà là chủ, là đối tượng làm công việc, cái nào ra cái đó, à mà, thuận đường đưa tôi đến chung cư Văn Hưng , trễ thế này có xe buýt, thuê xe quá mắc."

      Tuần Tu mặt đen thêm vài phần, ánh mắt phức tạp, ra hiệu cho tài xế, mở miệng với Liễu Y: "Hôm nay cảm ơn ."

      Liễu Y nghe thấy, rồi khoát tay: " Trong phạm vi công việc, cần cảm ơn đâu."

      Tuần Tu tiếp xúc Liễu Y mấy lần, nhưng càng tiếp xúc, lại càng khó dời ánh, giống như phải người chung thế giới, giá trị quan(*), nhân sinh quan (**), đối với con người, có thứ khoảng cách thể giải được, bất luận là Hà Dương, hay là , Liễu Y đều sợ, cứ tùy ý làm, thẳng thắn, tính cách thế này, khiến Tuần Tu thể nào để ý.

      (*) giá trị quan: là việc phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó, cũng có thể hiểu nôm na nó giống như phong cách sống, quan điểm.

      (**) nhân sinh quan: nhân sinh quan là xem sét, suy nghĩ về sống của con người, hoặc văn vẻ hơn, nhân sinh quan là quan niệm của chúng ta về những định luật diễn hóa trong đời sống nhân loại và sống của con người.

      và Tần Văn…" Tuần Tu hỏi bâng quơ.

      Liễu Y xoay qua nhìn, rồi mím môi, chớp mắt hai cái: "Hả?"

      Tuần Tu vừa ngeh hiểu ngay, khóe miệng cong lên, dựa người ra sau: "Quy tắc cũ, tôi biết mà, ."

      Mắt Liễu Y lóe sáng lên, chưa mở miệng, vị này ngược lại còn trước, có loại tiền nên cầm, có loại tiền nên cầm, Liễu Y hiểu rất , rồi suy nghĩ lát, thẳng thắn : " ra cũng có gì, tin đồn lúc trước, chắc cũng biết, tóm lại, tình đồng tính chứ sao."

      "Còn với Dương Vanh." Tuần Tu tự chủ hỏi, rồi lập tức hối hận, ánh mắt cứng ngắc, tay từ từ nắm chặt.

      Liễu Y phát người kế bên bình thường, dù sao chuyện của chủ thân thể này cũng là chuyện của , có gì thể , rồi thuận miệng : " chuyện qua, trước kia ở trường học quen biết Dương vanh, sau đó đương, rồi sau khi ký hợp đồng với Tân Thần, bắt đầu thay đổi tâm tính, nếu như lúc chia tay với tôi, cũng chẳng sao, nhưng là, thế nhưng lại thâm lui tới với Tần Văn, đợi đến lúc người khác biết Tần Văn mới là bạn , tôi mới biết, khi đó, có đầu óc, làm nhiều việc ngu ngốc, cũng may sau này tỉnh táo lại."

      " bây giờ chia tay với Tần Văn, vậy với ." Tuần Tu thử hỏi, ánh mắt lộ ra lo lắng.

      Liễu Y lắc đầu: " sớm qua, tôi là tôi, ."

      Tuần Tu ngẩn ra: “ cảm thấy, hồi nãy chỉnh Tần Văn, quá thẳng thắn sao."

      Liễu Y nháy mắt hai cái: "Trước kia ta là diễn viên hạng A trong công ty, tôi quan tâm, bây giờ ta rớt đài, tôi lại càng thèm để ý, cho cùng, cây ngay sợ chết đứng, hơn nữa, tôi còn có công việc khác để sống tạm, công việc diễn viên này, có là làm, có cũng sao, tôi chỉ cảm thấy có lỗi vì chị Tiền kì vọng vào tôi."

      Tuần Tu nghe xong, tay từ từ thả lỏng, cúi đầu nhìn hai chân của mình, mắt lúc sáng lúc tối, chợt cười, có lẽ đây chính là nguyên nhân Liễu Y có thể sống tự do, làm bằng cái tâm, sống cuộc sống thực .

      Tuần Tu nghiêng đầu nhìn Liễu Y, đôi mắt chợt sáng ngời dưới ánh đèn mờ mờ trong xe, trong lòng lên loại khống chế cảm xúc cách nào.

      "Tần Văn có thể quan tâm, nhưng có vài người, phải để ý đó." Tuần Tu thản nhiên , biết là quan tâm hay là thử dò xét.

      Liễu Y nghiêm túc nhìn sang, thấy tăm tối trong ánh mắt của Tuần Tu: "Haizz, tôi biết vị Đường thiếu kia chứ gì."

      Tuần Tu nghĩ tới Liễu Y phản ứng nhanh như vậy, có thể thấy được Liễu Y biết rất cái gì nên biết, nhưng lại

      thèm nịnh hót: “Đúng là như thế.”

      Liễu Y gật đầu, lẳng lặng nhìn Tuần Tu, hồi lâu, nặn ra câu: “ lo lắng cho tôi sao?”

      Tai Tuần Tu đỏ lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Tôi chỉ nhắc nhở thôi.”

      Liễu Y ồ lên, tiếp tục tò mò nữa, thầm nghĩ, Đường Lễ cũng được, Tần Văn cũng được, đừng đụng tới mình là được, nếu , rốt cuộc như thế nào, còn chưa biết được đâu.

      Trong lúc hai người chuyện, xe từ từ ngừng lại.

      Liễu Y nhìn ra ngoài cửa xe, thở phào nhõm, rốt cuộc nhiệm vụ hoàn thành rồi, quay người nhìn Tuần Tu: “Đến nơi rồi, tổng cộng 1000, cảm ơn đưa tôi về.”

      Tuần Tu nghe xong, tằng hắng cái, ra hiệu cho Hải Phong, chỉ thấy Hải Phong đầu đổ mồ hôi cúi đầu móc túi, rồi mới nhớ ra, : “Liễu Y à, hôm nay ra ngoài tôi mang theo tiền mặt.”

      Liễu Y nghe thấy, ánh mắt rối rắm, mắt liếc nhìn Tuần Tu, trong lòng tính toán, người như vậy, chắc quỵt nợ đâu, suy nghĩ xong, gật đầu: “Được rồi, lần sau nhớ đưa cho tôi, tính thêm tiền lãi.”

      Liễu Y bước xuống xe, đóng cửa xe lại, cả người thả lỏng, rồi vẫy tay, mới xoay người rời .

      Tuần Tu nhìn theo bóng dáng Liễu Y từ từ biến mất, dựa người ra sau, ra hiệu với tài xế, xe bắt đầu chạy, ngón tay sờ qua chỗ ngồi mang theo hơi thở của Liễu Y, nửa híp mắt.

      Về đến nhà, bên trong thư phòng, Tuần Tu điện thoại xong, từ từ cúp máy, vẻ mặt tối tăm nhìn bầu trời đen như mực, giống như lòng đầy trĩu nặng của .

      Chỉ bao nữa, Tề gia, Đường gia, chỉ chờ xác định xong, cái gì nên trả phải trả, muốn trốn cũng trốn thoát.

      Mấy ngày sau đó, Liễu Y coi lại sổ sách, nhìn tài khoản càng lúc càng nhiều tiền, tâm tình bắt đầu vui vẻ, mỗi làn làm, thấy Hà Dương nhìn chằm chằm, nhưng cũng ảnh hưởng hướng tới tâm trạng vui vẻ của Liễu Y.

      Hà Dương vừa thấy Liễu Y, lập tức nghĩ tới lời kinh khủng hôm trước, tay bé bị sờ soạng cả tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng Hà Dương lại nhớ lại, cũng dám hỏi Tuần thiếu, mà mỗi lần nhìn thấy Liễu Y, rất muốn tìm ra được cái gì đó.

      Liễu Y suy nghĩ nhiều như vậy, nên cứ theobình thường làm rồi tan việc, mà ngày nghỉ Tiền Văn Phương thông báo quảng cáo chuẩn bị quay.

      Liễu Y với Hiểu Mẫn ngồi trong xe Tiền Văn Phương, cúi đầu kịch bản quảng cáo, sắc mặt vặn vẹo, cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

      “Chị Tiền, đây là quảng cáo tã giấy cho cái công ty Vĩnh Cường gì đó sao.” Liễu Y liếc Tiền Văn Phương lái xe, hỏi liên tục.

      Mặt Tiền Văn Phương cũng hơi vặn vẹo, nhưng sớm ký hợp đồng, tại đổi ý cũng được haizz, bút sagà chết mà.

      Rồi thở dài, : “Đúng thế, Liễu Y, chúng ta nếu muốn thỏa mãn nhu cầu của khách hàng đừng suy nghĩ quá nhiều, biết , chị cảm thấy mấy quảng cáo kia mà , cái này có thể xem là tốt lắm rồi.”

      Liễu Y nghẹn lời, tốt sao, chắc chắn là mình nổi tiếng vô cùng, Liễu Y bây giờ cũng có thể đoán sau khi quảng cáo phát sóng, mặt của chắc ai cũng biết.

      “Chị Tiền à, nhất định phải theo như kịch bản này mà quay sao.” Liễu Y hỏi.

      “Hy sinh vì nghệ thuật , mặc dù cái này cách nghệ thuật còn hơi xa, nhưng mà, tích tiểu thành đại, Liễu Y, chị tin tưởng em.”Tiền Văn Phương nghiêm túc ra cái lý luận thực tế của mình.

      Liễu Y gật đầu, cũng được, có người tìm quay quảng cáo, cũng xem như trời sập rồi, hình tượng hay có hình tượng, Liễu Y sớm cần: “Em biết rồi, chị Tiền.”

      Vừa đến chỗ quay, Tiền Văn Phương dẫn Liễu Y chào hỏi đạo diễn, giới thiệu xong rồi bắt đầu chuẩn bị.

      Liễu Y cam chịu số phận, thay xong trang phục, e ngại soi gương, tóc dài phất phới, trang phục màu trắng giống tiên nữ, cộng thêm cái mặt vô cảm, làm cho người ta cảm thấy càng thêm lạnh lùng, là giống như mấy hiệp nữ trong phim kiếm hiệp.

      Liễu Y kéo váy dài lên, tay cầm cây kiếm, từng bước tới chỗ quay.

      Đôi mắt ti hí của vị đạo diễn Đại Hồ Tử kia nhìn sang, thấy Liễu Y bước ra, hai mắt sáng lên, đánh giá từ xuống dưới, hài lòng gật đầu: “ tệ, tệ, giống như trong tưởng tượng của tôi.”

      Liễu Y im lặng nhìn đạo diễn mặt hưng phấn cực độ, vội vàng : “Đạo diễn à, bắt đầu ạ.”

      Đạo diễn Đại Hồ Tử nghe xong, lúc này hô hấp bình thường trở lại, dặn dò Liễu Y tỉ mỉ, rồi để cho mấy nhân vật phụ với Liễu Y diễn thử, tập tập lại mấy động tác độ khó cao, cho đến khi Liễu Y thấy thành vấn đề mới chính thức quay.

      Tvo với Hiểu Mẫn nhìn Liễu Y chuẩn bị quay, giọng thầm , trong lòng Tiền Văn Phương rất vui mừng, nhìn Liễu Y từng bước từng bước lên, từ từ trưởng thành, đó cũng là loại cảm giác gặt hái được thành quả.

      ---------- Hết chương 38 ----------
      Last edited by a moderator: 20/9/14
      tinaphan thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39
      Editor: ngocminh2206

      Sau khi nghe tiếng bắt đầu, mọi người nahnh chóng vào vị trí, đạo diễn Đại Hồ Tử hưng phấn nhìn vào ống kính, còn Liễu Y ngồi trong xe ngựa lo lắng vô cùng.

      Mặc dù lần này là quay quảng cáo, phải quay phim, chưa từng thử bao giờ, hơn nữa, đây chính là lần đầu tiên Liễu Y diễn vai chính, đương nhiên phải làm cho nghiêm túc, chỉ là, Liễu Y nghĩ tới nội dung trong kịch bản, thấy hơi buồn bực, cảm giác được biên kịch này mạnh mẽ tới mức độ nào.

      Người quay phim tập trung cầm máy, ở cuối con đường, chiếc xe ngựa từ từ tới, vang lên tiến lộc cộc lộc cộc, xe đừng trước cửa thành lũy, gió thổi qua, rèm bay lên, lộ ra thiếu nữ thoắt thoắt .

      Liễu Y hơi ngẩng đầu, thở hơi dài, từ từ đưa tay vén rèm lên, rồi từ từ bước ra ngoài, gió thổi làm lá cây đung đưa, chỉ chốc lát, Liễu Y đứng kế bên xe ngựa.

      Căn cứ thoe kịch bản, Liễu Y xoay người từ trong xe lấy ra cái túi, trong túi bỗng đứa trẻ sơ sinh xuất , tay còn lại cầm cây kiếm lên, từ từ tới trước mặt người đánh xe.

      Liễu Y mới vừa giơ tay lên, chỉ thấy xe ngựa quay đầu nhanh, phu người đánh xe giống như trút được gánh nặng, thèm lấy tiền xe trong tay Liễu Y, ra sức chạy trốn, giống như có ai đuổi theo sau lưng.

      Liễu Y liếc chiếc xe chạy như bay theo kịch bản, mặt tỉnh bơ ôm cái túi, từng bước từng bước vào bên trong thành lũy, cảm giác như nahnh chậm, lại giống như bóng ma, thoáng cái thấy đâu, mọi người nhanh chóng tản ra, dám thở mạnh, lo lắng quan sát.

      Liễu Y có đủ khí chất, áo trắng bồng bềnh, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng, đúng là hình tượng nữ hiệp tiêu chuẩn, nhưng sau đó nghe được tiếng “bẹp”, khí chất của Liễu Y thể bắt bẻ được, còn chân đạp lên váy dài, nên bị ngã xuống đất.

      Xung quanh im lặng, rồi cả trường quay ai cũng cười nghiên ngả, còn diễn viên quần chúng cúi đầu cười trộm, Tiền Văn Phương che mặt, mắt liếc Liễu Y nằm đất, mà đạo diễn Đại Hồ Tử nhanh chóng đứng lên: "Hồi nãy vẫn bình thường mà, chuyện gì xảy ra vậy hả Liễu Y."

      Liễu Y gì liếc cái váy dài quá mức, hồi nãy tập trung diễn, nên chú ý dưới chân, rồi ngeh thấy tiếng của đạo diễn Đại Hồ Tử, mau chóng phủi môn đứng lên.

      "Liễu Y, bao nhiêu tuổi rồi hả, cũng vững là sao." Đại Hồ Tử bực mình, làm sao lại xảy ra chuyện vậy chứ, cảnh tượng hồi nãy rất đẹp cơ mà.

      Liễu Y cúi người nhặt túi xách mặt đất lên, thầm nghĩ, may mắn đây là em bé giả, nếu chắc bị đè chết luôn rồi, quay đầu liếc nhìn đạo diễn tức giận , đưa tay kéo cái vày dài lên: "Đạo diễn, mới vừa rồi đạp vào váy."

      Đại Hồ Tử nhìn sang, lập tức quay đầu với người chuẩn bị trang phục: "Trang phục này sao lại thế chứ, sửa lại nhanh lên dùm tôi ."

      Đợi đến lúc Liễu Y trở ra, váy ngắn khúc, còn đạo diễn dặn dò lần nữa, ra hiệu cho trợ lý, mới chầm chậm ngồi xuống, trước khi bắt đầu lại câu: "Nhìn đường dùm, đừng có mà té nữa."

      Tiếng bắt đầu vang lên lần nữa, Liễu Y chuẩn bị sẵn sàng, ưỡn ngực, tay ôm cái túi, tay cầm kiếm, vào bên trong thành lũy, chậm mà nhanh, chỉ thấy xung quanh ov6 cùng yên tĩnh, chợt xuất mấy người áo đen, Liễu Y cảnh giác ôm chặt cái túi trong ngực, tản khí như có như .

      Cảnh sau phải đánh nhau, chuyện này Liễu Y rành nhất, tay giờ cây kiếm lên, tay ôm cái túi, mình đánh bọn họ cho thê thảm, càng đánh càng ác liệt, mấy người áo đen cảm thấy rối loạn, trong lòng thầm nhũ vị diễn viên này sao mà đánh như vậy chứ, nên ra sức chạy trối chết.

      Liễu Y lúc này trong tay cầm hung khí nên tập trung tinh thần đuổi giết, thèm để ý tới cái gì cả, cái túi trong tay buộc chặc nên “bịch”, em bé giả rớt xuống, xung quanh sững sờ.

      Liễu Y nghe tiếng hô ngừng, lúc này mới dừng động tác lại, nghi ngờ liếc qua, cái trán lên đầy vạch đen.

      Đại Hồ Tử lắc đầu, khoát tay, tới trước mặt Liễu Y: " đánh rất tốt, động tác rất đẹp, vô cùng chuyên nghiệp, chỉ là, đánh quá mạnh, xin đó, khống chế lại , tôi đây là quay quảng cáo, phải đâu."

      Liễu Y lúng túng cúi đầu, mắt liếc em nằm đất, vội vàng gật đầu: "Lần sau như vậy nữa, đạo diễn."

      Mấy người áo đen sớm tránh qua bên run bất bật, thầm nghĩ, cái gì mà truy sát l y chứ, quả thực là Liễu Y truy sát bọn họ mới đúng.

      Đạo diễn Đại Hồ Tử nghiêm túc dặn dò lại lần nữa, cố gắng làm kịp tiến độ, chỉ là, thấy Liễu Y đánh như thế, đạo diễn giật mình, nhân vật này rất thích hợp với Liễu Y, quảng cáo này mà phát sóng , hiệu ứng chắc chắn vô cùng tuyệt vời.

      Mặt Liễu Y như đưa đám cọ chân, thở dài , tổng kết lại kinh nghiệm thất bại, cuối cùng, là quá độc ác, ra cũng nghĩ tới, chỉ cần cầm vũ khí, thể khống chế được, quá tam ba bận, lần này, vì tiền, phải cố gắng mới được.

      Lần thứ ba chính thức quay, trước mắtt tương đối thuận lợi, còn lúc đánh nhau, Liễu Y cũng khống chế, ôm cái túi, tay vung kiếm, tỉnh táo nhìn người áo đen tới, động tác chậm lại.

      Căn cứ vào động tác tính toán tốt, vừa đánh nhau, vừa khống chế sức mạnh, dựa theo kịch bản, chợt có cây kiếm xẹt qua, Liễu Y thuận thế giơ cái túi trong ngực ra cản, chỉ thấy vũ khí của đối phương gãy làm đôi, Liễu Y nhân cơ hội diệt hết bọn họ.

      Liễu Y từ từ đứng thẳng dậy,
      thận ngẫm kỹ lại, Tuần Tu lại cảm thấy mùi vị tồi, dù sao tiền nào của nấy, mặc dù chỉ là nước, nhưng lại là ở nhà Liễu Y.

      Tuần Tu vuốt ve cái ly, dù bận vẫn ung dung nhìn Liễu Y nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cong lên: “Thêm ly nữa .”

      Liễu Y trợn to hai mắt: “ chắc chứ?”

      Tuần Tu gật đầu, nhìn người nào đó nhanh chóng lấy ly nước, trong mắt lên nụ cười.

      Liễu Y nhìn người nào đó uống hết ly này đến ly khác, nhưng lại thấy trả nợ, uống xong lại về.

      Bầu trời dần tối, bụng Liễu Y sôi ùng ục, rối rắm liếc nhìn ly nước lại đưa tới, Liễu Y bắt đầu lay ngón tay, ba tiếng uống năm ly nước, ngẩng đầu giọng hỏi thăm: “Sắc trời còn sớm, nên về phải chứ?”

      Tuần Tu giương mắt, nhìn Liễu Y, chợt : “Đúng vậy, tôi phải về rồi.”

      Hai mắt Liễu Y sáng lên: “Vậy tiền nợ…”

      Nghe thấy Liễu Y thế, Tuần Tu chút để ý thoáng nhìn, nhếch miệng lên: “ thiếu được , còn có lãi suất.”

      Liễu Y thấy người nào đó đưa tiền cho mình, trong lòng vui mừng, đếm xong ngẩng đầu nhìn Tuần Tu: “Đủ rồi, cám ơn đưa tới đây, cái đó, tôi tiễn vậy.”

      Tuần Tu thấy Liễu Y nhanh chóng đứng lên đẩy xe lăn, cái gì nữa, bị Liễu Y đẩy ra ngoài cửa, chỉ là đường, nghiêng đầu liếc nhìn: “Đúng rồi, hôm nay thiếu lần sau lại trả, yên tâm, tính luôn lãi suất.”

      Bước chân Liễu Y ngừng, nhớ lại hồi nãy chuyện, mắt liếc mấy ly nước bàn, lại quay đầu nhìn người nào đó tựa vào xe lăn, nuốt nước bọt, đây là tiền đưa tới cửa, mà tiền này sao thấy an toàn vậy chứ, lại lần nữa, khiến Liễu Y khó có thể tiếp nhận, thứ tới quá dễ dàng, luôn làm cho con người cảm thấy lo lắng.

      “Cái đó cần thiết, tôi hồi nãy cũng …” Liễu Y cúi đầu, mau chóng đẩy xe lăn ra bên ngoài, người này nên bớt tiếp xúc hơn.

      Tuần Tu cúi đầu miệng cong lên, trừ lần đầu tiên ở trong xe nghiêm chỉnh cự tuyệt, đây chính là lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng kia của Liễu Y, ngay sau đó bình tĩnh : “ được, cái nào ra cái đó, hôm nay mang đủ, lần sau lại trả , hay là, tiền của tôi cần phải .”

      Liễu Y khựng lại, còn có chuyện này, gấp gáp đưa tiền, trước đó chưa từng có, chỉ là, nếu người này chân thành như thế, đây cũng yên tâm: “Vậy lần sau .”

      Liễu Y đẩy xe lăn đem Tuần Tu đến trước cửa chung cư Văn Hưng, mắt liếc Hải Phong, hai người chào hỏi, rồi lễ phép tạm biệt Tuần Tu, mới xoay người vào trong.

      Mà lúc này Tuần Tu chặn lại hành động của Hải Phong, chuyển động xe lăn đưa mắt nhìn bóng dáng Liễu Y xa, tay xiết chặt, đáy mắt tối tăm, biết nghĩ cái gì.

      Liễu Y về đến nhà, vội vàng đóng cửa lại, chạy đến trước gương, đưa tay nắm chặt lấy mặt của mình, nhìn chung quanh, thu hoạch được gì, thầm nghĩ Tuần Tu vì sao lại mời mà tới nhà , có thể tưởng tượng toàn bộ, có gì cái gì để Liễu Y có thể nghi ngờ với cảnh giác, như thế nào, tự biết .

      Liễu Y vỗ ót, nghĩ ra gì nên bỏ cuộc, dù sao đợi đến nước tới chân rồi nhảy.

      Vùng ngoại ô Đô Thành, nhà riêng Tần Văn, đèn sáng.

      Tần Văn mặc áo ngủ từ lầu xuống, khóe miệng nở nụ cười, nhớ tới lần trước thỏa thuận vai diễn, Tần Văn tâm tình vui vẻ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin, thầm nghĩ đến, chỉ cần cho ta thời gian, ta có thể lần nữa ngồi vững ở vị trí đầu.

      Vừa tới dưới lầu, điện thoại vang lên, Tần Văn khoát tay áo với phụ tá chạy ra phòng bếp, “Tôi nghe cho.”

      tới sofa, cầm điện thoại lên, dịu dàng : “Tôi là Tần Văn.”

      Nghe được thanh của nhà sản xuất quen thuộc, khóe mắt Tần Văn mang theo nhu tình, nhưng sau mấy câu, sắc mặt trầm xuống, tay nắm chặt điện thoại, nghe được giọng bên kia, vội vàng xác nhận: “ lặp lại lần nữa cho tôi.”

      Tiếng xác định truyền tới, Tần Văn đợi cuộc trò chuyện kết thúc, lập tức cúp điện thoại, mắt lộ ra tức giận.

      Tần Văn tại thèm rửa mặt, nóng nảy tới lui trong phòng, phụ tá bưng sữa tươi tới, giọng ra: “Tần tỷ, sữa tươi.”

      Tần Văn có mắt tròng, khoát tay áo, xoay người tới ghế sa lon, thấy phụ tá ngăn trước mặt, phiền lòng đưa tay lật đổ cái ly: “Để cho tôi yên , có việc gì đừng có xuất trước mặt tôi.”

      Phụ ta cúi đầu liếc cái ly bị bể, vội vàng xoay người lấy đồ làm vệ sinh.

      Tần Văn nhướng mày liếc nhìn, nhảy qua, ngồi ghế safa, vỗ trán, sắc mặt tối tăm.

      Nhà sản xuất từ chối mình, Tần Văn ngày càng cảm thấy khó khăn, chẳng lẽ thể xoay mình được, càng nghĩ càng nóng nảy, đưa tay cầm điện thoại lên ra ngoài.

      ----------Hết chương 40-----------
      Last edited: 26/9/14
      tinaphan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40
      Editor: ngocminh2206

      Liễu Y thấy Tuần Tu chỉ có mình, lập tức xem xét xung quanh, phát có hai người nấp trong bóng tối, thầm gật đầu, cũng bình thường mà, người như ta sao có thể ra ngoài mình được chứ.

      Liễu Y lên trước hai bước, mắt sáng lên: “ tới đây trả nợ sao, mà tự mình tới đây làm gì chứ, trực tiếp cho người đưa tới là được, nếu tôi lấy cũng được, nhưng mà, làm sao lại biết tôi ở đây thế ."

      Tay Tuần cứng đờ, cố gắng bình tĩnh lại, chỉ là ngang qua, nghe Hà Dương Liễu Y xin nghỉ phép, cũng biết tại sao, thế nhưng ngang qua chung cư ở, rồi đứng đợi ở trước cửa căn hộ mấy tiếng đồng hồ, đến tận bây giờ, mà mới vừa gặp mặt, l y lại đòi nợ cách thẳng thắn, khiến Tuần Tu hết nổi, quả nhiên làm cho người ta tức chết mà.

      "Lần trước tôi đưa về nhà đó, nhớ ." Tuần Tu cố gắng kiềm chế, ánh mắt bình tĩnh.

      Liễu Y cảnh giác liếc nhìn: " thể nào."

      "Tôi đợi đến lúc mở đèn mới , nên mới có thể đoán ra." Tuần Tu căn bản là thuộc làu địa chỉ trong tài liệu, mà phải mắt nhắm mắt mở dối Liễu Y.

      Liễu Y thả lỏng, việc này mà cũng có thể xảy ra sao, chỉ vì trả nợ, đến nỗi như thế chứ, mắt liếc Tuần Tu cái, dạo gần đây tiền dễ kiếm , rồi nhớ tới tiền trong ngần hàng sắp tăng lên, trong lòng vui vẻ, phất phất tay: "Vào nhà rồi hãy ."

      Liễu Y xoay người mở cửa, căn bản nhìn thấy ánh mắt mong đợi Tuần Tu, chỉ chỉ bên trong nhà: "Vào ."

      Tuần Tu cúi đầu chuyển động xe lăn từ từ vào trong, thấy Liễu Y thèm giúp đỡ, giọng tằng hắng, lần, hai lần, lần nữa rốt cuộc chỉ thấy Liễu Y đóng cửa lại, tự nhiên thẳng vào nhà.

      Tuần Tu ôm hy vọng gì tự mình làm hết, từ từ di chuyển xe lăn vào bên trong, nhìn xung quanh, căn phòng tuy , nhưng sạch gọn gàng, mà nó lại sạch cách quá đáng, cảm giác chủ nhân của nó lúc nào cũng dọn dẹp.

      Những điều này ra là thói quen của Liễu Y từ thế giới bên kia, có chỗ ở cố định, lúc nào cũng chuẩn bị để dọn , cho nên trong phòng sạch trống trải, nhưng trừ nhà bếp ra.

      "Sao hỏi tôi làm sao tới được đây?" Tuần Tu biết làm sao Liễu Y lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, dù sao là người tàn phế, mặc dù chỉ là giả bộ, nhưng lại chẳng thèm hỏi thăm gì cả.

      Liễu Y sững sờ, bỏ túi xuống, quay đầu nhìn Tuần Tu trong phòng khách, xoa xoa tóc, cười ha hả, : "À đúng rồi, tôi quên mất, tới đây bằng cách nào thế?"

      Nghe xong, khiến Tuần Tu nhíu lông mày, cái này gọi là tự làm tự chịu, lúc sau, mới : "Chỉ là thuận đường tới đây, bọn họ vẫn còn ở lầu dưới đấy."

      Liễu Y liếc mắt, nghiêm túc điểm đầu, ra trong lòng tin, lừa gạt người khác là tốt rồi, lại dám gạt , vậy hai người trốn dưới cầu thang là ai chứ, ngoài miệng , "A, vậy tôi yên tâm rồi." (mọi người nghĩ hai người đó là ai, họ chẳng tốt lành gì đâu nhé)

      Liễu Y tới trước mặt Tuần Tu, ánh mắt ràng, mà Tuần Tu hiểu, cúi đầu : "Tôi đợi lâu rồi, ngại rót cho tôi ly nước trà chứ?"

      Liễu Y sững sờ, chẳng lẽ phải là trực tiếp trả sạch khoản nợ, sau đó ra về ư, đây là sao chứ, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuần Tu.

      Tuần Tu lặp lại, chưa từng thấy ánh mắt nhìn như vậy, nhìn thẳng Liễu Y, nhắc lại : "Tôi có thể uống ly nước ?"

      "Có thể, đương nhiên là thành vấn đề, ly 100, được chứ." Liễu Y hồi hồn lại, thuận miệng , rồi xoay người vô nhà bếp: “ chờ chút."

      Tuần Tu vỗ trán, biết là thế này mà, liếc nhìn bóng dáng Liễu Y chạy vô nhà bếp, rồi chuyển động xe lăn vô nhà bếp.

      Vừa tới cửa nhà bếp, khóe miệng Tuần Tu giật giật, nghiêng đầu nhìn lại phòng khách, rồi nhìn nhà bếp lần nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cái này là nhà bếp sao, phải là kho hàng, chỉ thấy hai bên nhà bếp, chất đầy bao gạo, còn có thêm đống rau cải chất thành đồng, chính giữa là mấy cái tủ, có mấy cánh cửa mở ra, có thể thấy bên trong cũng có rất nhiều đồ dự trữ, còn nơi tương đối trống, có bếp gas với bồn rửa chén, còn lại nơi nơi đều chất đầy đồ ăn dự trữ, cái này cần ăn bao nhiêu mới hết đây chứ.

      Tuần Tu thầm than, nhưng càng muốn tìm hiểu về Liễu Y nhiều hơn.

      Liễu Y rót trà ra, xoay người, gật đầu : "Nơi này quá , hay là ra phòng khách."

      Hai người ra phòng khách, Liễu Y cung kính đặt ly trà vào trong tay Tuần Tu, thuận miệng : "Trong nhà có trà, chỉ có nước lọc, chấp nhận , giá tiền thay đổi."

      Tuần Tu thoáng nhìn, so đo quá nhiều, gật đầu, tinh tế uống vào, ưu nhã mà khóe léo.

      Liễu Y ngồi đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm ly nước dần dần ít , lộ ra chờ đợi.

      Với ánh mắt như thế, có thể bình tĩnh tiếp tục uống nước cũng chỉ có Tuần thiếu mà thôi, nhưng chỉ cần nghĩ ly nước này, hết 100, thể khiến Tuần Tu hoài nghi Liễu Y thiếu tiền đến mức độ nào, nếu cẩn
      thận ngẫm kỹ lại, Tuần Tu lại cảm thấy mùi vị tồi, dù sao tiền nào của nấy, mặc dù chỉ là nước, nhưng lại là ở nhà Liễu Y.

      Tuần Tu vuốt ve cái ly, dù bận vẫn ung dung nhìn Liễu Y nhìn mình chằm chằm, khóe miệng cong lên: “Thêm ly nữa .”

      Liễu Y trợn to hai mắt: “ chắc chứ?”

      Tuần Tu gật đầu, nhìn người nào đó nhanh chóng lấy ly nước, trong mắt lên nụ cười.

      Liễu Y nhìn người nào đó uống hết ly này đến ly khác, nhưng lại thấy trả nợ, uống xong lại về.

      Bầu trời dần tối, bụng Liễu Y sôi ùng ục, rối rắm liếc nhìn ly nước lại đưa tới, Liễu Y bắt đầu lay ngón tay, ba tiếng uống năm ly nước, ngẩng đầu giọng hỏi thăm: “Sắc trời còn sớm, nên về phải chứ?”

      Tuần Tu giương mắt, nhìn Liễu Y, chợt : “Đúng vậy, tôi phải về rồi.”

      Hai mắt Liễu Y sáng lên: “Vậy tiền nợ…”

      Nghe thấy Liễu Y thế, Tuần Tu chút để ý thoáng nhìn, nhếch miệng lên: “ thiếu được , còn có lãi suất.”

      Liễu Y thấy người nào đó đưa tiền cho mình, trong lòng vui mừng, đếm xong ngẩng đầu nhìn Tuần Tu: “Đủ rồi, cám ơn đưa tới đây, cái đó, tôi tiễn vậy.”

      Tuần Tu thấy Liễu Y nhanh chóng đứng lên đẩy xe lăn, cái gì nữa, bị Liễu Y đẩy ra ngoài cửa, chỉ là đường, nghiêng đầu liếc nhìn: “Đúng rồi, hôm nay thiếu lần sau lại trả, yên tâm, tính luôn lãi suất.”

      Bước chân Liễu Y ngừng, nhớ lại hồi nãy chuyện, mắt liếc mấy ly nước bàn, lại quay đầu nhìn người nào đó tựa vào xe lăn, nuốt nước bọt, đây là tiền đưa tới cửa, mà tiền này sao thấy an toàn vậy chứ, lại lần nữa, khiến Liễu Y khó có thể tiếp nhận, thứ tới quá dễ dàng, luôn làm cho con người cảm thấy lo lắng.

      “Cái đó cần thiết, tôi hồi nãy cũng …” Liễu Y cúi đầu, mau chóng đẩy xe lăn ra bên ngoài, người này nên bớt tiếp xúc hơn.

      Tuần Tu cúi đầu miệng cong lên, trừ lần đầu tiên ở trong xe nghiêm chỉnh cự tuyệt, đây chính là lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng kia của Liễu Y, ngay sau đó bình tĩnh : “ được, cái nào ra cái đó, hôm nay mang đủ, lần sau lại trả , hay là, tiền của tôi cần phải .”

      Liễu Y khựng lại, còn có chuyện này, gấp gáp đưa tiền, trước đó chưa từng có, chỉ là, nếu người này chân thành như thế, đây cũng yên tâm: “Vậy lần sau .”

      Liễu Y đẩy xe lăn đem Tuần Tu đến trước cửa chung cư Văn Hưng, mắt liếc Hải Phong, hai người chào hỏi, rồi lễ phép tạm biệt Tuần Tu, mới xoay người vào trong.

      Mà lúc này Tuần Tu chặn lại hành động của Hải Phong, chuyển động xe lăn đưa mắt nhìn bóng dáng Liễu Y xa, tay xiết chặt, đáy mắt tối tăm, biết nghĩ cái gì.

      Liễu Y về đến nhà, vội vàng đóng cửa lại, chạy đến trước gương, đưa tay nắm chặt lấy mặt của mình, nhìn chung quanh, thu hoạch được gì, thầm nghĩ Tuần Tu vì sao lại mời mà tới nhà , có thể tưởng tượng toàn bộ, có gì cái gì để Liễu Y có thể nghi ngờ với cảnh giác, như thế nào, tự biết .

      Liễu Y vỗ ót, nghĩ ra gì nên bỏ cuộc, dù sao đợi đến nước tới chân rồi nhảy.

      Vùng ngoại ô Đô Thành, nhà riêng Tần Văn, đèn sáng.

      Tần Văn mặc áo ngủ từ lầu xuống, khóe miệng nở nụ cười, nhớ tới lần trước thỏa thuận vai diễn, Tần Văn tâm tình vui vẻ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin, thầm nghĩ đến, chỉ cần cho ta thời gian, ta có thể lần nữa ngồi vững ở vị trí đầu.

      Vừa tới dưới lầu, điện thoại vang lên, Tần Văn khoát tay áo với phụ tá chạy ra phòng bếp, “Tôi nghe cho.”

      tới sofa, cầm điện thoại lên, dịu dàng : “Tôi là Tần Văn.”

      Nghe được thanh của nhà sản xuất quen thuộc, khóe mắt Tần Văn mang theo nhu tình, nhưng sau mấy câu, sắc mặt trầm xuống, tay nắm chặt điện thoại, nghe được giọng bên kia, vội vàng xác nhận: “ lặp lại lần nữa cho tôi.”

      Tiếng xác định truyền tới, Tần Văn đợi cuộc trò chuyện kết thúc, lập tức cúp điện thoại, mắt lộ ra tức giận.

      Tần Văn tại thèm rửa mặt, nóng nảy tới lui trong phòng, phụ tá bưng sữa tươi tới, giọng ra: “Tần tỷ, sữa tươi.”

      Tần Văn có mắt tròng, khoát tay áo, xoay người tới ghế sa lon, thấy phụ tá ngăn trước mặt, phiền lòng đưa tay lật đổ cái ly: “Để cho tôi yên , có việc gì đừng có xuất trước mặt tôi.”

      Phụ ta cúi đầu liếc cái ly bị bể, vội vàng xoay người lấy đồ làm vệ sinh.

      Tần Văn nhướng mày liếc nhìn, nhảy qua, ngồi ghế safa, vỗ trán, sắc mặt tối tăm.

      Nhà sản xuất từ chối mình, Tần Văn ngày càng cảm thấy khó khăn, chẳng lẽ thể xoay mình được, càng nghĩ càng nóng nảy, đưa tay cầm điện thoại lên ra ngoài.

      ----------Hết chương 40-----------
      Last edited: 26/9/14
      tinaphan thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41
      EDITOR: ngocminh2206


      Hồi lâu, lại nghe có tiếng động: "Lại có cái chuyện gì nữa?"

      Tần Văn hít sâu hơi, bình tĩnh hỏi: "Thế nào, chê tôi phiền sao, Đường đại thiếu."

      "Làm sao lại thế chứ." Đường Lễ phất phất tay với người trước mặt, liếc nhìn cửa thư phòng đóng lại, đẩy mắt kiếng, dựa người ra sau, vuốt vuốt mi tâm.

      " dễ nghe, bây giờ muốn qua cầu rút ván rồi. Tần Văn cười nhạo.

      " lại muốn gì nữa." Khóe miệng Đường Lễ đùa cợt, giọng điệu ôn hòa hỏi.

      Tần Văn hừ câu: "Đường thiếu, đừng xem tôi đứa bé ba tuổi để dụ dỗ, lần trước Lý gia, giới thiệu đều là người nào, vốn là là có vai diễn đó, mới vừa rồi gọi điện thoại, lại có người khác rồi, tôi chẳng lẽ dễ lừa gạt lắm sao."

      "Tần Văn, chỉ vì chuyện lần trước của , tôi phải nhín chút thời gian, đặc biệt với chuyến, phải biết, quan hệ của chúng ta tốt nhất là để ai biết." Đường Lễ lạnh nhạt .

      "Vậy ta vì người lúc tiến cử tôi, làm sao lại chưa gì với tôi, Đường Lễ, tôi có thể biết được tất cả, lúc đầu xác thực thầm lót đường, mà tôi cũng qua cầu rút ván, tôi dắt cho biết bao nhiêu mối quên rồi sao, thế nào, tại tôi xuống dốc, chán tôi rồi, cho nên cũng sao." Tần Văn .

      Đường Lễ thản nhiên : "Đừng nghĩ nhiều, dầu gì qua nhiều năm như thế rồi, đừng nghĩ tới nữa."

      "Đường Lễ, có ý gì, kiện Dương Vanh kia tôi cũng biết trở nên như vậy, hơn nữa Dương gia để cho tôi trèo lên phía , tại cũng được, lần trước tôi để cho giúp tôi giải quyết chuyện Dương Vanh, và Dương gia còn có quan hệ, tôi cũng bỏ qua, dù thế nào nữa cứ vài ngày lại xuất , chỉ là hơi chán, nhưng là, tôi thành như bây giờ, đều là bởi vì , công ty tại quan tâm tôi, trước kia quen thuộc bởi vì Dương gia, giờ sớm có tung tích, tôi mới để cho giúp tôi giới thiệu mấy người, cứ ra sức từ chối, còn có lần, giới thiệu cho tôi người ra gì, Đường Lễ, tự hỏi , tôi Tần Văn nhiều năm như vậy theo , có công lao cũng có khổ lao chứ, Đường gia của được như bây giờ, tôi cũng có công trong đó mà, tôi tại chỉ muốn xoay người lần nữa, lấy lại thứ của tôi." Tần Văn .

      Khóe miệng Đường Lễ cười như cười: "Tần Văn, nên giúp cho , tôi cũng giúp rồi, phải biết, giống như tôi vậy , vốn nên xuất trường hợp ngoài ý muốn, chỉ vì , tôi phải cùng đánh trống khua chiêng lượt, người nên giới thiệu cũng giúp giới thiệu, kết quả như thế nào, nên biết , là tôi có sức lực, hay bản thân có vấn dề, tốt lắm, chỉ cần an phận, tôi cố gắng làm cho mọi chuyện êm xuôi."

      Tần Văn cười ha hả, cười ra nước mắt, chợt thở gấp, giọng tối tăm: "Đường đại thiếu quả là thế, tôi làm trâu làm ngựa tới ngày hôm nay, cũng phải để tôi an ổn cả đời , tôi với , cùng những người đó gặp dịp chơi, cho rằng tôi tiện, tôi khi đó dù sao cũng coi như diễn viên hạng A của Tân Thần."

      "Tốt lắm, tôi có thời gian ôn lại chuyện cũ với , thứ có là tôi đưa cho , như bây giờ, tự chuốc lấy, Dương Vanh có phải người của Dương gia hay , là khẳng định, Tần Văn, nhớ kỹ lại , bên ngoài, tôi chẳng liên quan gì tới , lần trước tôi ra mặt, kết quả như vậy, cũng chỉ có thể trách chính mà thôi." Đường Lễ bỏ ta cũng đúng tôi, có giá trị lợi dụng, phải lợi dụng, còn khôn có vứt cho rồi.

      Lần trước Đường Lễ cũng muốn cho Tần Văn xoay người làm lại từ đầu, nhưng ngờ mấy ngày sau Dương gia thế nhưng thẳng, ai mà dám ở nơi này giúp dỡ Tần Văn, coi như Tề Hoàn giúp tay, cũng thể đồng ý được, sai lầm lần, tuyệt đối có lần thứ hai, đây phải là chuyện Đường Lễ có thể làm, giải quyết dứt khoát mới là chuyện Đường Lễ phải làm.

      Lần trước tiệc rượu gặp Tuần Tu, trong lòng Đường Lễ cũng có cảnh giác, Đô Rhành quá , mà bây giờ, Tần Văn bây giờ hết giá trị lợi dụng rồi, còn như thế nào nữa, cũng được lợi gì.

      Tần Văn sững sờ, cắn răng nghiến lợi: "Đường Lễ, mặc kệ thế nào, phải giúp tôi xử lý Dương Vanh với Liễu Y, cái đôi cẩu nam nữ đó, tôi chịu đủ rồi, những chuyện khác, tự tôi nghĩ biện pháp, , tôi cũng chết."

      Đường Lễ ngờ Tần Văn vẫn nghĩ tới xoay người, chợt cười, trấn an : "Dương Vanh mặc dù là người của Dương gia, nhưng cũng có quan hệ với Dương gia, mà Liễu Y, là người Tuần gia, bây giờ mặc dù Tuần gia có gì lớn, nhưng đừng quên, còn lớn Tuần gia là gả cho Dương gia, để cho tôi động thủ đầu Dương gia là thể nào , nếu như muốn, cũng phải chờ, đến lúc đó, côthích làm sao làm."

      "Đừng dễ nghe, tôi nhìn ra, có quyền càng lớn, sao lá gan lại càng thế, Dương vanh Dương gia sớm mặc kệ, cha sớm nghỉ hưu rồi, còn Liễu Y chỉ bị Tuần Tu đùa giỡn thôi, tôi cũng tin, có chút chuyện cũng thể làm, Đường Lễ, mặc dù tôi Tần Vân trình độ cho tới bây giờ, nhưng là, tôi cũng theo annh nhiều năm, đừng ép tôi làm ra chuyện gì , và Tề Hoàn mấy cái kia mờ mờ ám ám, đừng cho là tôi biết. " Tần Văn chỉ cần vừa nghĩ tới, tới việchôm nay đều là Dương Vanh với Liễu Y gây ra, trong lòng tức vô cùng, làm sao có thể để cho bọn họ thoải mái, ai cũng tốt lên.

      Đường Lễ sắc mặt trầm, trầm mặc xong, khẽ cười: "Chỉ là hai nhân bật , về phần côi sao, lần trước để cho tôi trước mặt Tề Hoàn nhắc tới Liễu Y, đánh cái chủ ý này , nghĩ tới cái này diễn viên hạng ba thế nhưng để cho ngươi nhớ mãi quên."

      "Tôi tại cũng được diễn viên hạng ba, đến bước này, chính là chuyện hai người kia, tôi tốt lên, bọn họ làm sao có thể an ổn sống qua ngày." Tần Văn .

      Đường Lễ suy nghĩ, ngay sau đó : "Tốt lắm, tôi biết rồi, yên tâm , tôi sắp xếp, , chỉ là, Tần Văn, có số việc nên biết, đến lúc đó, đừng trách tôi ra tay ác độc.”

      Tần Vân nghe bên kia cúp điện thoại, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười kia khiến phụ tá tới, trong lòng run sợ.

      Mấy ngày kế tiếp , Liễu Y ăn ngon ngủ yên, công việc tốt, hôm nay hết giờ làm nhận được điện thoại của Tiền Văn Phương.

      Thấy Tiền Văn Phương hưng phấn khác thường, Liễu Y chẳng hiểu ra sao, khi biết được phim hôm bữa quay được chiếu, mới hiểu vì sao Tiền Văn Phương kích động.

      “Liễu Y, em có nghe chị , em nhanh chóng xin nghỉ việc cho chị, bên này qua thời gian ngắn, em có thể làm tiếp được đâu, “ Tiền Văn Phương hài lòng , miệng há ra khép lại được.

      Liễu Y im lặng nghe bên kia biết mệt, trong lòng tính toán, mất khoản thu, công việc ổn định, Liễu Y suy nghĩ, có bị Tiền Văn Phương dự dỗ về tương lai rộng mở, giọng ra: “Chị Tiền, đây là suy đoán của chị, chờ lúc có thời gian, em nghĩ việc. “

      Tiền Văn Phương sững sờ, nhớ tới tính khí Liễu Y, ngay sau đó lựa lời khuyên bảo: “Liễu Y, chị xem, quá tuyệt vời, người trong nghề tương đối xem trọng em, hơn nữa có Tần Văn chèn ép em…em thuận lợi phát triển tiếp, tại chính là thời cơ, em cũng đừng bỏ lỡ chứ.”

      Liễu Y dựa người ra sau, đưa tay vuốt đầu tóc rối bù, thở dài, bị đả kích: “Chị Tiền chị cũng đừng quên, em có khuyết điểm, con đường của em sao có thể rộng mở như vậy chứ, về sau nếu như có cơ hội cũng có thể bỏ qua”

      Tiền Văn Phương đặt mông ngồi xuống, cầm điện thoại trong tay sững sờ, nhớ tới cái gì đó, cảm giác hưng phấn tiêu tán chút ít: “Liễu Y, em cho chị, mặt của em, có phải là bình thường hay , trước kia dám nhắc tới, chỉ sợ em loạn tưởng, em tại , vậy em cho chị .”

      Liễu Y thở dài tiếng, giọng thừa nhận: “Đúng thế, nhưng đây chỉ là vấn đề của em, trước kia cho chị, chỉ sợ chị suy nghĩ nhiều, tại đến bước này, cũng nên đàng hoàng cho chị biết, chị à, chị hy vọng ở em bao nhiêu, ta đều biết, em cố gắng, nhưng là tình trạng như vậy giờ, có vài nhân vật thể diễn được. “

      Tiền Văn Phương nhíu mày: “ thể chữa được sao?”

      “Có thể, về sau giới hạn vai diễn đây là chuyện đương nhiên, “ Liễu Y , tới bước này chỉ có thể như thế với chị ấy thôi, nếu bị nghi ngờ.

      Tiền Văn Phương hối hận mà, cắn răng nghiến lợi: “Đều là Tần Văn với Dương Vanh làm hại mà, tại Tần Văn còn thỉnh thoảng chạy công ty, muốn cơ hội lần nữa phục khởi, nhưng công tu sớm giao phó, Tần Văn còn có cơ hội ký hợp đồng, Dương Vanh ngược lại mai danh tích, chỉ là, nghe người khác , còn quấn Tần Văn hay sao đó, cứ như vậy bỏ qua cho hai người bọn họ, quá khoan dung rồi, chị vất vả bồi dưỡng nhân tài nghệ thnật thế mà.”

      Liễu Y nghe thấy, mặt hơi đỏ, lời này phải đúng, Liễu Y hiểu bản thân, bây giờ có thể thuận lợi hoàn thành vai diễn, là dựa vào kiến thức của thân thể này, hai là dựa vào chính nếu như diễn thể loại khác, muốn diễn cũng thể, nhưng ngoài miệng : “Chị Tiền, những thứ kia đều qua rồi, em cũng nghĩ tới nữa, chỉ là, về sau muốn phiền toái chị giúp em để ý chút, muốn tìm vai diễn thích hợp với em dễ dàng.”

      tại cũng chỉ có thể như vậy, haizz, tại sao em lại lãng sang chuyện khác thế, chị nhớ chị thảo luận công việc kia của em mà,” Tiền Văn Phương chợt nhớ tới.

      có mà, hồi nãy chị đồng ý chờ thời gian đủ mới nghỉ việc mà.” Liễu Y phản ứng nhanh .

      sao? Tiền Văn Phương cố gắng nhớ nhớ lại, hình như là vậy, chỉ là khi Liễu Y quyết định, rất khó có thể thay đổi, đây là điều Tiền Văn Phương biết , so với trước kia, tính tình Liễu Y thay đổi rất lớn, nhưng thay đổi như vậy, làm cho Tiển Văn Phương cảm thấy vô cùng bình thường, dù sao cũng trưởng thành.

      “Tốt lắm, chuyện này say hãy , em phải cố gắng giữ vóc dáng cho chị, biết , còn tiền quảng cáo gửi vào tài khoản cho em rồi, nhớ kiểm tra lại“ Tiền Văn Phương bây giờ mới chuyện này, nếu như hồi nãy mà có cách nào chuyện với Liễu Y cả.

      Liễu Y nhảy lên: Gửi tới tài khoản của em rồi sao?”

      “Uh, thiếu xu, còn có nhiều hơn, họ tương đối hài lòng quảng cáo này.“ Tiền Văn Phương vui mừng ,

      “Được, vậy em cúp máy đây, em kiểm tra tài khoản .” Liễu Y vừa xong, lập tức cúp điện thoại.

      Mà bên kia Tiền Văn Phương im lặng nhìn điện thoại bị cắt đứt, thầm nghĩ quả nhiên là như thế mà.

      Hết chương 41
      tinaphan thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42
      Editor: ngocminh2206

      Biệt thự Tuần gia, bên trong thư phòng, Tuần Tu lười biếng dựa vào ghế sa lon, tay cầm ly rượu, mắt nhìn màn hình ti vi vách tường, có hai chữ to đùng, lóe sáng màn hình.

      Tuần Tu thả lỏng, ánh mắt thản nhiên, ngồi xem phim, khóe miệng cong lên, cho đến lúc thấy mặt đồ đen ra, ánh mắt lộ ra ám sắc, nhìn chằm chằm từng cử động của kia, cho đến khúc cuối, thấy đó bị tát, khóe miệng đầy máu, khí trong thư phòng trở nên lạnh lẽo.

      Tuần Tu đưa tay lấy điều khiển nhấn cái, màn hình ảnh ngừng lại, ngay hình ảnh của cái đó, mặt chút thay đổi, ánh mắt có gian xảo trong đó, nếu nhìn kỹ, chắc chắn phát , Tuần Tu cúi đầu cười cười, lạnh lẽo trong phòng dần tiêu tán, rồi từ từ nhắm mắt lại, ngón tay vô thức vuốt ve ly rượu trong tay.

      Yên ắng hồi lâu, đưa tay cầm điện thoại di động lên, thoáng nhìn qua, thấy dãy số quen thuộc.

      "Tuần thiếu."

      "Tiến triển như thế nào rồi?" Tuần Tu lạnh giọng hỏi.

      " xác định có quan hệ với nhau, còn tìm bằng chứng.."

      "Nếu chắc chắn, điều tra quá khứ của mấy người đó, tập trung vào Đường gia." Giọng lạnh nhạt, lộ ra lạnh lẽo, để ý gì, thẳng vào vấn đề.

      "Dạ vâng, Tuần thiếu, việc ngài giao phó xong rồi ạ, có Dương gia cảnh cáo, ai dám đưa tay giúp đỡ, hơn nữa Tần Văn với Đường Lễ có gì nữa, chỉ là, còn có cái tin tức này."

      "Hải Sinh." Tuần Tu thản nhiên, khiến người bên kia điện thoại áp lực tăng thêm.

      "Đường Lễ vì trấn an Tần Văn, chuẩn bị ra tay với Dương Vanh và Liễu Y."

      Cho Hải Thành theo bảo vệ Liễu Y." Mặc dù giọng rất bình tĩnh, lại có đè nén trong đó.

      "Vâng"

      "Khi cần thiết, cứ ra tay." Lại thêm câu, ánh mắt Tuần Tu trở nên dữ tợn: "Tần Văn kia, trông chừng ta cho tôi."

      "Vâng."

      Sau khi kết thúc điện thoại, lại có cuộc điện thoại khác, có vài người kết cục của họ sớm định xong.

      Hơi thở lạnh lẽo bao phủ toàn bộ thư phòng, Tuần Tu bình tĩnh : "Hà Dương, liên lạc với Thành Lâm, có thể ra tay với Phong thượng bên kia rồi, cho Khải Đế an phận chút, muốn kết cục như thể nào, còn phải xem Phùng Khải ta như thể nào ."

      Khóe miệng Hà Dương vểnh lên: "Dạ vâng, Tuần thiếu, tôi chuẩn bị xong rồi, tôi đợi cậu ra lệnh đây."

      "Cũng đến lúc cá lọt lưới rồi, cũng nên bắt đầu, đủ lâu." Tuần Tu che giấu thâm trầm torng mắt.

      "Dạ vâng, Tuần thiếu." Ánh mắt Hạ Thành Lâm sáng lên.

      Tiếp đó, lại gọi cuộc điện thoại.

      "Tuần thiếu, nhớ tôi sao." Smith vội vàng để chân xuống, phất tay ra hiệu cho mỹ nhân trong ngực, nhìn ta xa, ngồi thẳng thân thể, tiếp tục nghe điện thoại.

      "Hồi nãy tâm với người đẹp sao. " Tuần Tu thản nhiên .

      "Tuần thiếu à, tôi thích thế đó." Smith giọng .

      "Cậu để ý chút , bắt đầu rút tiền tập đoàn Phong Thượng , thầm thu mua nhanh lên." Tuần thiếu trực tiếp , đáy mắt dao động.

      Smith dừng lại, khẽ cười: "Ơ, rốt cuộc tới rồi sao, Thành Lâm bên kia chắc cũng bắt đầu rồi chứ, chỉ là, Tuần thiếu à, tôi có thể thương lượng chuyện , chờ kết thúc, có thể giữ lại Kiều Kì cho tôi ?"

      "Này phải hỏi ta có đồng ý hay , ngày nào cậu chết vì thôi." Tuần Tu hừ hừ .

      "Yên tâm, ấy chắc chắn đồng ý, nhưng mà Thành Lâm phảy xuống tay chút, tôi muốn Kiều Kỳ bị rớt đài." Smith vội vàng .

      "Chuyện này tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn kết quả thôi." Tuần Tu khóe miệng cong lên.

      "Vậy cảm ơn Tuần thiếu." Smith cung kính , khóe miệng khẽ cười.

      Lại tiếp thêm cuộc điện thoại, cho đến người cuối cùng Tuần Tu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời đen kịt, ánh mắt u ám, mặc kệ bao nhiêu năm, cũng lúc mặt trời mọc rồi.

      " rể." Tuần Tu bình tĩnh .
      "Bây giờ gọi điện thoại , cần phải cũng biết, cậu chuẩn bị động thủ sao." Dương Thiếu Minh , trong dự tính, hai em Tề gia gặp rất nhiều khó khăn, chỉ xem cũng có thể hiểu .

      "Uh, hai em Tề gia cũng tới chỗ bọn họ chào hỏi xem sao." Tuần Tu nhàng .

      "Vậy được, chào hỏi ông cụ bên đó, về sau cậu cần lo lắng." Dương Thiếu Minh hiểu Tuần Tu, nếu mà ra tay hậu quả cũng khác Tuần Tu làm là bao, có nợ phải trả, đây là Tề gia nên trả .

      Ngay sau đó nhớ đến việc: "Đúng rồi, hai ngày trước, Lý Trưởng thế nhưng tìm , còn nhắc tới chuyện của cậu và Lý Thiến, cậu cẩn thận đó, rốt cuộc gì rồi?"

      Tuần Tu vừa nghe, cười châm chọc: "Lý Trưởng người này, rất biết tính thế, phát Tề gia bình thường, chỉ là đánh sai chủ ý, con bảo bối của ông ta căn bản coi trọng em, ông ta cho là ăn khép nép, em nể mặt ông ta, chính em tại trong mắt của ông ta, ông ta cũng chẳng coi ra gì, cũng chỉ là muốn thông qua em tìm tới Dương gia thôi, nhưng là, để xem ông ta có bản lĩnh hay ."

      " nó mà." Dương Thiếu Minh sáng tỏ .

      "Uh, bằng cũng mời em dự tiệc, chỉ là, vừa đúng trong dự tính của em, qua nhiều năm như vậy, rất nhiều người sớm quên Tuần gia.” Sắc mặt Tuần tu trầm xuống, cười châm chọc.

      "Lần đó, còn tưởng rằng ông ta nhớ tới cậu, mới với em, ra là như thế, cậu cũng đừng để trong lòng, Lý gia nhìn xa, nhưng cũng chẳng làm được gì đâu." Dương Thiếu Minh an ủi .

      "Uh, em rồi, Tuần gia với Lý gia sớm liên quan

      Tới nhau nữa.” Tuần Tu giọng , mình ra lại quên được, những người đó năm đó đối xử với mình như thế nào, trốn tránh, ngoan độc, tại nếu như phải là Dương gia càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng cao, có lẽ ai nhớ tới mình, Tuần gia, ai còn biết để nhớ chứ.

      Ra lệnh xong biệt thự Tuần gia vẫn yên tĩnh như bình thường, Tuần Tu bỏ điện thoại trong tay xuống, nhắm mắt chờ đợi, mọt lát sau, mở mắt, từ từ đứng dậy, từng bước tới trước cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, nhìn xa xăm.

      Đường gia xuất hiệ, vậy cần cố kỵ gì nữa, ở ngoài sáng đáng sợ, đáng sợ giấu diếm trong tối, từ lúc biết ai gây tai nạn cho mình, Tuần Tu nhẫn nhịn, chỉ đợi đến lúc mình có thế lực lớn lên, muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để Tề gia thanh bại danh liệt, cho nên mới điều tra ràng.

      Cùng Tề gia lui tới, từng cử động dần dần mới nắm trong lòng bàn tay, nhưng Tuần Tu cảm giác có gì đó, trong lúc vô tình phát Tần Vân có quan hệ với Tề Hoàn, mới tra ra còn có người núp sau lưng, nghĩ tới lại là Đường gia.

      Đường Lễ giảo hoạt như cáo, chưa bao giờ đơn độc gặp Tề Hoàn với Tần Văn tiếp xúc, Tuần Tu cũng nhớ đến, dù sao địa vị của Đường Lễ hôm nay, vẫn còn rất thấp, làm gì có thể nghĩ tới chứ, chỉ là, Tần Văn bị rớt đài, rốt cuộc nhầm bước, tại coi như lộ chút sơ hở, chỉ đợi cuối cùng mình đá , cho rớt từ cao rớt xuống.

      Bóng dáng Tuần Tu đứng thẳng tắp trong bóng đêm, lập lòe, con cờ trong tối ngoài sáng lẳng lặng chờ đợi, thừa cơ hành động, tháng sau, Tề gia có lẽ kết thúc, Tề gia chắc cũng biết ai làm đâu, giãy giụa, rồi chôn vùi, đó mới là bữa tiệc cuối cùng của bọn họ.

      Đô Thành gió êm sóng lặng, mà mấy ngày nay lại bị đánh vỡ, trong công ty Phong Thượng có diễn viên tự sát chưa nguyên nhân, bắt đầu xôn xao, từng tấm màn đen phía sau bị vạch ra, làm cho Phong Thượng vô cùng hỗn loạn.

      Tin tức đầy như thế, mà Liễu Y lại ngồi trong phòng của Tiền Văn Phương thảo luận công việc.
      “Đây là phim truyền hình công ty của chúng ta chuẩn bị quay, đề tài quân lữ, chị cảm thấy được tệ, em xem , hơn nữa lần này em là nữ chính.” Tiền Văn Phương vừa uống trà, vừa ngẩng đầu , làm bộ như để ý, lại mừng thầm trong lòng.

      Liễu Y cầm kịch bản lên, nghe như thế, tay dừng lại, sau đó nghiêm túc xem cẩn thận.

      “Quả nhiên là nữ chính.” Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương: “Sao toàn diễn chung với nam vậy.”

      Tiền Văn Phương cười hắc hắc: “Em là con duy nhất, đương nhiên là nữ chính rồi, Liễu Y, biết công ty nghĩ như thế nào, lại giao vai diễn này cho em, lúc tìm tới chị, chị còn giật mình đây, chị xem xong rồi, vai diễn này chắc thích hợp với em, mặc dù toàn là nam, nhưng là, vai diễn này cũng rất được, có nhiều cảnh diễn nữa chứ.”

      Liễu Y dựa người ra sau tay sờ sờ cằm: “Công ty sắp xếp sao?”

      “Uh, chị cũng vậy, cảm thấy sao sao ý, mặc dù em diễn vai đại tỷ kia rất thành công, nhưng cũng vì như thế lại nhìn trúng em chứ, còn có người tốt hơn em mà.” Tiền Văn Phương cũng rất ngạc nhiên.

      Liễu Y suy nghĩ, ngay sau đó gật đầu: “Chuyện kì lạ bao giờ cũng có, nhưng dạo này hơi nhiều phải, em mới xem qua vai diễn này, cũng có vấn đề, cơ hội đưa tới cửa, nên lãng phí, em nên nhận thôi.”

      “Chị cũng là cho là như vậy, mặc kệ như thế nào, công ty luôn có quyết định riêng ai mà biết được, em bây giờ hết chịu khổ rồi.” Tiền Văn Phương khẽ cười.

      Mắt Liễu Y lóe sáng lên, tiếp đó, phải hỏi bao nhiêu tiền , đây mới là quan trọng nhất.

      “Giá tiền sao?” Liễu Y trực tiếp hỏi.

      “Tính theo giá của diễn viên hạng B, em có khoảng mười cảnh diễn, số tiền này.” Tiền Văn Phương chỉ vào tờ giấy.

      Liễu Y hài lòng gật đầu: “Chị Tiền, chị sắp xếp , em cũng việc gì.”

      “Được, chỉ là nghe muốn phải trải nghiệm cuộc sống bộ đội tuần lễ, còn công việc của em.” Tiền Văn Phương chợt nhớ tới rồi hỏi.

      Liễu Y khựng lại, ngay sau đó : “ sao, chị trức với em tiếng là được, lần này xem ra lại muốn xin nghỉ, tháng 2500, đáng tiếc.”

      Tiền Văn Phương mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép, em trong mắt chỉ có tiền, nhưng sao cái gì cũng muốn thế, làm cái đó tốt bằng làm diễn viên sao: “Nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu, chút tiền lương của em kia với cái này có thể so sánh sao, chỉ cần em có tên tuổi lớn, tiền kia chỉ cần ngoắc ngoắc tay là tới rồi sao.”

      Liễu Y nhún vai, thầm nghĩ trong lòng, ít cũng là tiền, hơn nữa Hà Dương bên kia thỉnh thoảng còn có doanh thu mà.
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      tinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :