1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 33
      EDITOR: ngocminh2206

      Ngày hôm sau trện trang đầu, hình Dương Vanh đầu heo hình bỗng nhiên có đó, hình tượng hết sức thê thảm, tựa đề vô cùng thu hút, kiện kì lạ dưới gara.

      Các tờ báo lớn rối rít suy đoán, bị trả thù hay là do tình cũ đánh, còn Dương Vanh bị còn bị chửi thêm, còn có mấy tờ báo viết câu chuyện tình ái của với Tần Văn, chỉ là, chẳng có lời tốt đẹp nào cả, còn có người tiết lộ, Dương Vanh có thể là người của Dương gia, lần này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

      Mà ngày thứ hai, Dương Vanh có phải là người của Dương gia hay truyền ra ngoài, thậm chí, còn trực tiếp tìm tới Tần Văn, mà ta cũng thừa nhận việc này, khiến việc lại tiếp tục lên đỉnh điểm.

      Nhưng ngày thứ ba, lại có người tiết lộ, Dương Vanh căn bản phải người của Dương gia, chỉ là con trai của quản gia ở Dương gia, việc sang bước ngoặt mới, hơn nữa, Dương gia tỏ thái độ với chuyện này, khiến việc kết thúc.

      Mà ngày thứ tư, việc này yên ổn lại dấy lên lần nữa do Tần Văn xuất ở nhà hàng với người đàn ông thần bí nào đó, lại đồn đãi, bắt đầu suy đoán Dương Vanh bị đánh, có liên quan đến người thần bí đó hay , mà cũng đồn Tần Văn bắt cá hai tay.

      Ngày thứ năm, Tần Vân tuyên bố chia tay với Dương Vanh, tuyên bố bạn trai mới Thiếu Đông Gia của công ty điện tử Nhật Thịnh.

      Chuyện này vừa tuyên bố xong, cả giới giải trí xôn xao, Tần Văn chẳng còn hình tượng nữa, mà Dương Vanh chịu nổi, mới rơi vào mức này, thể , hai người này gieo gió gặt bão, nhưng ký giả với paparazz ngày nào cũng theo đuôi, tư liệu sống đây, xì căng đan đây, bát quái đây.

      Tần Văn lúc này vô cùng hối hận, vốn tưởng rằng Dương Vanh là người của Dương gia, cho nên biết Dương Vanh bị đánh, nên muốn mọi người chú ý sang việc khác, mới trợ lý tiết lộ tin tức Dương Vanh là người của Dương gia, cho là có tin này, khống chế lại tin tức kia.

      nghĩ đến khiến Tần Văn vô cùng thất vọng, liên quan Dương gia, Dương vanh chỉ là con trai quản gia ở Dương gia, vô cùng mất mặt, ngay sau đó, Tần Vân ăn cơm với phú nhị đại(*)của công ty Nhật Thịnh – người mà theo đuổi ta lúc trước, lại bị bắt gặp tại chỗ, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, còn thể dẹp yên việc kia, hơn nữa lúc này, Dương Vanh còn tìm tới hỏi tội Tần Văn.

      (*) phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai

      Tần Vân biết gia thế của Dương Vanh, còn dây dưa với ta làm gì nữa, vừa đúng lúc này tuyên bố chia tay, nhưng Dương Vanh cứ bám hoài, khiến Tần Văn thể chịu được nữa, trực tiếp tuyên bố có bạn trai mới, nên tình hình tại là như thế.
      Cao ốc Tân Thần thỉnh thoảng thấy có vài bóng người, đều là mấy kí giả với paparazzi, chờ đợi tin tức trực tiếp.

      tầng cao nhất của Tân Thần, Hạ Thành Lâm đứng trước cửa sổ nhìn xuống, giọng điệnt hoại.

      "Tuần thiếu à, làm thế này, tôi thấy cần thiết." Hạ Thành Lâm nghĩ ra, Tần Vân mặc dù có liên quan đến Tề Hoàn kia, nhưng dù sao cũng là diễn viên hạng A của công ty, bởi vì chuyện này, còn phải dẹp loạn, chẳng được gì cả, mà Dương Vanh cũng thấy có ý kiến gì.

      "Cứ làm theo lệnh của tôi là được, lấy đoạn băng dưới gara lúc trước đưa cho tôi, Dương Vanh với Tần Vân quá giới hạn rồi, cứ được nước làm tới, Dương gia phải dễ trêu như vậy, chúng ta cũng chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, nhân cơ hội này điều chỉnh nhân trong công ty luôn, đem mấy thứ như thế vứt cho rồi." Tuần Tu dựa vào ghế trong thư phòng, thấp giọng .

      "Dạ vâng, còn Liễu Y kia làm sao ạ?" Hạ Thành Lâm xem trong đoạn băng, bây giờ nhớ tới cũng thấy sợ, thể xem thường ta được.

      Tuần Tu nghe xong, khóe miệng lập tức cong lên: " liên quan đến ấy, đừng có mà làm liên lụy tới ấy, ấy ở công ty ấy muốn gì cứ làm theo ."

      Hạ Thành Lâm dừng lại, trong lòng chắc lưỡi, bởi vì Liễu Y nên nhân cơ hội điều chỉnh nhân , hay điều chỉnh nhân bời vì dính dáng đến chuyện hai người kia, trong lòng yên: "Dạ vâng, Tuần thiếu, chỉ là Dương Vanh ta."

      "Làm cho câm miệng, cái gì nên , cái gì nên , biết, đừng làm cho tôi nghe đến tên ta nữa." Tuần Tu giọng .

      Hạ Thành Lâm nắm chặt tay, lập tức cười cười: " thành vấn đề."

      Cúp điện thoại xong, Hạ Thành Lâm thở ra hơi, Liễu Y này đơn giản a, xem ra, phải để ý nhiều hơn.

      Liễu Y ngồi ghế salon, cúi đầu xembáo, nghe Tiền Văn Phương bên kia điện thoại thông báo, ngốc lăng tại chỗ, sao lại thế chứ, chỉ vô tình đánh Dương Vanh, thế nhưng hiệu quả lại mạnh mẽ đến như thế.

      Liễu Y bất thình lình che kết quả lại, sau khi Tần Văn biết gia thế Dương Vanh, nên chia tay, ta cũng ác , mà Dương vanh bị đánh, thế mà cũng sáng tỏ được thân phận của , sao mà kì lạ vậy chứ.

      Tiền Văn Phương ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha, hả giận vô cùng: "Liễu Y à, em còn nghe vậy?"

      " nghe đây này, chị Tiền à, ngờ mà." Liễu Y , cảm thấy bình thường, giống như có ai phía sau điều khiển việc này.

      " tại công ty điều chỉnh nhân . Tần Văn bây giờ cũng im im, còn Vương Danh thấy nước. Liễu Y à, em thành cho chị biết , lần trước là em đánh có phải hay ?" Tiền Văn Phương giọng hỏi, có thể cảm giác được mấy ngày này trong công ty mọi người vô cùng lo lắng.

      Liễu Y sững sờ, sờ mũi: "Chị Tiền, em đánh hay quan trọng đến thế sao, em chỉ biết, chuyện này, phải là do Vương Danh bị đánh mà vỡ lẽ ra hết, có lẽ do mấy lời đồn kia."

      "Ý của em là, Dương gia sao?" Tiền Văn Phương giọng .

      "Chắc là thế, em cảm thấy mấy bài viết báo hôm giờ hơi kì lạ, hơn nữa tờ báo nào cũng giống nhau giống như có ai sắp xếp." Liễu Y tỉ mỉ phân tích.

      "Em vừa rồi rất đúng, có phải là em hay , đúng là quan trọng, chỉ là, hai người này có hậu thế này, là hả giận mà. Liễu Y à, nếu muốn xa hơn, mấy cái chương mặt này càng ít càng tốt, em phải cố gắng lên cho chị." Tiền Văn Phương .

      Mặt Liễu Y, "Biết rồi, chị Tiền."

      Liễu Y điện thoại, xoa tóc, dựa người ra sau, nhìn lên trần nhà, công ty điều chỉnh nhân , sao lại vào lúc này chứ, bình thường mà.

      Liễu Y lắc đầu cái, dù sao cũng là người bình thường thôi, có suy tính quá nhiều, cũng thể dung, sống qua ngày là được, hơn nữa, mặc kệ là ai, kết quả này cũng giả đáp được nghi ngờ của .

      Liễu Y đưa tay sờ sờ cằm, lúc đó mình đánh cũng cảm thấy , mà sao đánh ít thế nhỉ, chỉ đánh có lần, chưa ghiền chút nào.

      Mắt Liễu Y lay động, chờ cơ hội lần sau thôi, cũng có thể đánh lần nữa, còn Trần Văn ta đó thôi.

      Trần Văn trốn ở trong biệt thự vùng ngoại ô, nghe động tĩnh ngoài cửa, vội vàng với phụ tá: " xem thử , ta chưa."

      "Tần tỷ, chị phải chuyện ràng với Dương Vanh ." Phụ tá khuyên nhủ.

      " chuyện ràng sao, có chuyện gì để chứ, toàn là dối, đến bây giờ, tất cả đều là lỗi của Dương Vanh, tôi làm sao mà biết phải người Dương gia." Tần Văn hận hận .

      Ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa, Dương Vanh sắc mặt xanh, vỗ cửa, cao giọng: "Tần Văn, em mở cửa cho ."

      Tần Văn hừ tiếng, phụ tá với: "Mặc kệ ."

      "Tần tỷ" phụ tá giọng .

      "Bảo cậu đừng để ý, chuyện này biết cái gì, công ty tại như thế nào." Tần Văn hỏi.

      "Công ty để cho chị danh tiếng, ít liên lạc với bên Nhật Thịnh kia, trước hết để cho chuyện này trôi qua lại ." Trong lòng phụ tá run sợ.

      Tần Văn nhanh chóng đứng lên, tới lui mấy bước, dừng chân lại: "Tôi lại cảm thấy chuyện này bình thường."

      Tần Văn trong làng giải trí từng bước từng bước lên, lần này ràng bị người ta nắm mũi dẫn , hơn nữa dư luận chửi bới, nhằm vào chính mình với Dương Vanh, lên mới, hay là bởi vì, Dương Vanh bị người đánh, đến bây giờ, Tần Văn vẫn chưa có hỏi Dương Vanh bị ai đánh.

      Dương Vanh dĩ nhiên chịu ra, là mất mặt, hai là dám .

      Dương Vanh bên ngoài gõ cửa: "Tần Văn, mở cửa, em đừng cho là em chia tay, đồng ý, chỉ vì em mà chia tay với Liễu Y, chỉ vì em, che giấu lương tâm ta là tiểu tam, Tần Văn, em mở cửa cho ."

      Tần Văn nhàn nhạt hừ tiếng, nghe động tĩnh ngoài cửa, hề hay biết.

      Dương Vanh đưa tay sờ sờ đôi môi nứt ra, nghĩ tới Liễu Y hung ác như vậy, còn dám , chờ phản ứng kịp, cũng bị như thế này rồi, mà giờ Tần Văn lại muốn chia tay với , chỉ là, muốn đá , dễ dàng như vậy đâu.

      Tần Văn tại chỉ muốn dứt khoát với Dương Vanh. Tần Văn bây giờ mới hiểu, có lẽ lần này nguyên nhân lớn nhất, là bởi vì Dương gia, nếu như ta phải kêu phụ tá tiết lộ tin tức, sau đó thiết lập quan hệ với Dương gia, lớn chuyện như thế này.

      Nhưng bây giờ đến bước này, việc Tần Văn phải làm, chính là chia tay với Dương Vanh, bây giờ yên lặng có nghĩa là vẫn yên lặng, chắc chắn có lúc trở mình.

      Tần Văn tới bên cạnh điện thoại, thông qua cuộc điện thoại, giọng mấy câu, từ từ cúp điện thoại.

      Khe hừ tiếng, Liễu Y ta đúng là tốt số, mình cướp của ta, thế nhưng lại cướp đồ giả mạo, lần trước bị Liễu Y tính toán, thế nhưng có thể thay đổi càn khôn, sau đó mình khiến Tề Hoàn để mắt tới ta, nào biết còn có thể trở lại, ta bị gì, mình lại rơi vào kết quả như vậy, còn bị Dương gia ghi thù.

      Mắt Tần Văn thoảng qua tia hung dữ, từ từ , thuộc về mình, trở về.
      Last edited by a moderator: 14/9/14
      tinaphan thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 34
      Editor:ngocminh2206

      Ở biệt thự Tuần gia có ánh đèn mờ mờ, trầm tĩnh, lành lạnh, trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, có bóng người lúc lúc .

      Lúc này, cửa thư phòng có tiếng gõ cửa, đánh vỡ yên lặng bên trong, bóng người di chuyển, Tuần Tu giật giật cái chân cứng còng, ngồi trở lại xe lăn, tay xoay bánh xe, xoay người lại : " Vào ."

      "Tuần thiếu, có điện thoại từ Dương gia ạ." Hải Phong đẩy cửa ra, đứng ở cửa, thấy khí bên khá nặng nề, giọng mở miệng .

      "Được rồi." Tuần Tu bình tĩnh : "Mở đèn ."

      Hải Phong vào trong, đưa tay nhấn công tắc bật đèn, rồi tới trước mặt Tuần Tu, cung kính đưa điện thoại ra, thấy Tuần Tu khoát tay, lập tức xoay người ra ngoài.

      Tuần Tu dựa người ra sau, thả lỏng, rồi cầm điện thoại lên: "Alo, rể."

      Dương Thiểu Minh ngồi ghế salon trong thư phòng, nhàn hạ nhấp ngụm trà, nghe giọng quen thuộc, mới cười : "Uh, là , thân thể có khỏe ?"

      "Cũng tệ." Tuần Tu giọng , nhìn ra tâm trạng.

      "Uh, cậu phải cẩn thận, có chuyện gì, cứ giao cho mấy đứa nó làm, đừng có tự mình làm, biệt thự lớn như vậy, chắc cũng cảm thấy lạnh lẽo lắm phải ?" Dương Thiểu Minh , rồi đốt điếu thuốc, hít sâu, phiền muộn .

      " có việc gì đâu, cũng quen rồi, rể à, có Hải Phong ở đây, đừng có lo lắng. " Tâm Tuần Tu khẽ động.

      " cũng sớm biết tính tình của cậu rồi, và chị cậu cũng hết cách với cậu luôn, cậu sao là tốt rồi." Dương Thiểu Minh cười cười: "Đúng rồi, Tân Thần có bị ảnh hưởng gì , cậu làm sao lại điều chỉnh nhân trong công ty thế, mấy người đó cậu đều nắm trong tay, cần gấp gáp, đuổi việc bây giờ hơi sớm rồi đó."

      " đúng lúc nhân cơ hội này, giữ lại mấy người có thể làm việc thôi." Tuần Tu giải thích.

      "Vậy an tâm rồi, còn Dương Vanh cậu muốn làm gì cứ làm, bên ngoài lấy danh nghĩa Dương gia, sớm cũng biết, trước kia là nể mặt quản gia Dương, mới làm gì , còn có người nào đó là Tần Văn , đừng để ta có thể muốn làm gì làm, muốn dựa vao quan hệ với Dương gia, ta còn phải xem lại ta là ai ." Dương Thiểu Minh giọng biến đổi, lạnh mấy phần.

      Tuần Tu dựa người ra sau, ánh mắt lẳng lặng: "Vâng, em biết rồi, chỉ là, Tần Văn còn có khả năng lợi dụng được, ta còn có người đứng sau, nhưng còn lâu nữa đâu."

      "Được, cậu xem đó mà làm, có chuyện tiếng với , cậu cũng đừng đè nén quá, chờ nhiều năm như vậy rồi, cần vội đâu, dù sao Tề gia cũng trụ nổi trong bao lâu nữa đâu." Dương Thiểu Minh quan tâm .

      "Vâng, còn bao lâu nữa, abg rể à, đừng cho chị em biết, để mọi việc xong xuôi rồi cho chị ấy biết." Tuần Tu nhắc lại lần nữa.

      "Uh, cậu với rất nhiều rồi, tất nhiên nhớ chứ, để cho ấy biết, nếu có biết, cũng chỉ lo lắng thêm mà thôi." Dương Thiểu Minh giọng , ngay sau đó dừng lại: "Đúng rồi, con của Lý gia từ nước ngoài trở về, chắc cũng chuẩn bị chào hỏi cậu đó."

      " rể à, Lý gia với Tuần gia chúng ta có quan hệ gì cả." Tuần Tu nhíu mày.

      "Lý gia xác thực có quan hệ gì với chúng ta, nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, Lý gia cũng quen biết với Tuần gia, sau đó ba mẹ cậu gặp chuyện may, Lý gia gió chiều nào theo chiều nấy cũng bình thường tôi, chỉ trước cho cậu biết tiếng, con Lý gia kia trở lại, Lý gia nhất định mời cậu, chuẩn bị sớm cũng tốt." Dương Thiểu Minh .

      Tuần Tu cong cong khóe miệng: " rể à, em biết rồi."

      "Uh.” Dương Thiểu Mnh yên tâm gật đầu.

      Tuần Tu nhìn sắc trời: " Vậy còn việc gì em cúp máy."

      "Uh, cũng còn việc gì nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe, Chu Phi kia tốt chứ?" Dương Thiểu Minh nở nụ cười dịu dàng.

      "Vâng, cũng được." Tuần Tu gật đầu .

      "Vậy được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm , nếu rãnh rỗi, ta với chị thăm cậu, nhóc con tiểu Thành suốt ngày ầm ĩ đòi gặp cậu." Dương Thiếu Minh gật đầu .

      "Nếu rãnh rỗi kêu Hải Thiên dẫn nó tới đây , chị em cũng quá chiều nó rồi." Tuần Tu gật đầu .

      "Được rồi, cúp máy đây." Dương Thiểu Minh gật đầu .

      việc Dương vanh mặc dù chưa kết thúc, nhưng Liễu Y vẫn cứ làm theo bình thường, theo Liễu Y suy đoán, việc này chắc chắn có người phía sau điều khiển nên mới như thế, mà Liễu Y đến cả chút hứng thú cũng có, chỉ cần dính dáng tới là được rồi.
      Liễu Y rãnh để chú ý mấy cái đó, thà để thời gian kiếm tiền còn hơn, mà Tiền Văn Phương nghe Liễu Y , cũng còn gì để , chỉ chắc chắn Liễu Y phải là Liễu Y của lúc trước nữa.

      Ngày hôm nay hết giờ làm việc, Liễu Y thay đồ xong, ra khỏi phòng nghỉ ngơi, mới ra khỏi cửa, đụng trúng Hà Dương.

      Từ lúc ra khỏi biệt thự Thuần gia, Liễu Y rất bực mình cái miệng nhiều chuyện của Hà Dương, cũng tính toán việc Hà Dương tiết lộ tin tức, mà là việc Hà Dương chơi buôn bán kiểu hai mặt, bên mua tin tức, thế nhưng bên tiết lộ lấy tiền, quá lãng phí. (chị làm như ai cũng như chị chắc :))))

      "Liễu Y, tan việc sao." Hà Dương cười hì hì hỏi.

      Liễu Y gật đầu, lập tức muốn ra ngoài, sau này mà muốn giao dịch với Hà Dương phải suy nghĩ cẩn thận hơn thôi.

      "Đừng vội vậy chứ." Hà Dương phát Liễu Y gần đây vừa thấy mình lập tức im lặng gì, cảm thấy thât bình thường, nên vội vàng ngăn lại, cười hề hề tiến lên trước: "Tôi đây có việc cho kiếm tiền, muốn
      Lịch sử nhân vật

      Chương 34 (tiếp)

      ...

      làm hay ."

      Liễu Y liếc mắt, cử động gì, rồi lắc đầu, cơ bản muốn nhiều lời.

      Hà Dương làm ra vẻ tội nghiệp: "Liễu Y, tôi nhớ tôi đâu có đắc tội với , sao gần đây đối xử với tôi như thế."

      "Quản lý Hà à, có việc gì tôi về đây." Liễu Y giọng .

      Hà Dương tằng hắng cái, sờ cằm, nhìn Liễu Y từ xuống dưới, lắc đầu: "Liễu Y à, chúng ta cũng quen biết khá lâu rồi, người này, cũng biết, lần này, thực phải giúp tôi đó, cứ như cũ nha."

      Liễu Y nghe xong, nhìn Hà Dương, hơi nghi ngờ: " cứ thử coi."

      Hà Dương nghe thấy, há hốc mồm, nhớ tới cái gì đó, phất phất tay: " lên phòng làm việc rồi , ở đây tiện cho lắm."

      Liễu Y nghe xong, giơ cổ tay xem đồng hồ mà mới mua: "Cho mười phút đó, quản lý Hà à, quá thời gian, tôi tính tiền đó."

      Hà Dương sững sờ ngay tại chỗ, Liễu Y này là, bây giờ còn tính luôn cả thời gian, trước mắt HÀ Dương mảnh tối đen, tính trước phải bị thu tiền, chỉ là, hôm nay đúng là Liễu Y phải ra tay, theo như Tuần thiếu dặn dò, người mà Hà Dương bây giờ có thể tìm, cũng chỉ có Liễu Y mà thôi.

      Hà Dương cắn răng, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, mà chho tôi hỏi, nếu quá thời gian thu tiền như thế nào."

      Liễu Y nghĩ tới Hà Dương đồng ý, làm vậy vì muốn phí thời gian mà thôi, rồi mắt lập tức sáng lên, thử dò xét : "Tính tiền như cũ."

      Hà Dương cảm thấy ngột ngạt khó thở, lấy tay vỗ trán: "Được rồi, theo bảng giá của ."

      "Bây giờ quá hai phút rồi đó, Hà quản lý à." Liễu Y muốn đả kích ta quá mức, nên mới nhắc nhở.

      Hai người trực tiếp tới phòng làm việc, vừa vào cửa, Hà Dương tiện tay đóng cửa lại, ngồi ghế sofa,, nhìn liễu Y ngồi đối diện, giọng ra, thẳng vào vấn đề. " còn nhớ mỹ nam tàn tật kia ?"

      Liễu Y sững sờ, trong lòng thắc mắc, chả lẽ Hà Dương biết mình tới biệt thự của tuần gia sao, ngay sau đó gật đầu: "Dĩ nhiên là nhớ rồi."

      "Nhớ là tốt rồi, tôi muốn với , là như vậy." Hà Dương nhanh chóng hết mọi việc, kịp thở, ràng tình huống, rồi dừng lại, mong đợi nhìn Liễu Y.

      Liễu Y dựa người ra sau, đưa tay sờ sờ mặt, mặt của có khả năng tiếp khách được sao chứ, hoài nghi nhìn Hà Dương: "Chỉ là theo chăm sóc, cần lên tiếng, cần uống rượu phải ?"

      Hà Dương nghĩ tới Liễu Y hỏi ràng như thế, hơi xấu hổ, cười , "Có thể uống rượu, cái này tùy theo tình huống, tôi đây phải là tìm được người, nhưng chỉ có , là tôi biết nhất, phải giúp tôi chứ?"

      Hà Dương năn nit, có số việc, thể quá , Tuần thiếu cầu quá khó khăn, trước kia từng có mấy lần, mỗi lần mình phí sức lại chẳng có kết quả tốt, đưa tới trước mặt Tuần Tu, lập tức Tuần Tu tặng cho mình ánh mắt giết người.

      Mà Liễu Y, là mà Hà Dương từ trước đến giờ thấy Tuần Tu có thể tiếp nhận, hơn nữa, Liễu Y cũng coi như là diễn viên, cũng có tiếng, trường hợp thế này, Tuần Tu cũng bị mất mặt.

      Liễu Y khoát tay, ngăn lại lời của Hà Dương, cúi đầu trầm tư, theo Tuần Tu tới tiệc rượu, còn là cái loại cao cấp tiếc rượu, Liễu Y cũng thích chút nào.

      tóm lại, thứ nhất, Tuần Tu người này quá trầm, khiến Liễu Y thể nào nhìn được, thứ hai, công việc này phạm vi quá rộng, vượt ra khả năng tính toán, ai biết xuất tính huống nào khác nữa chứ.

      Nhưng là, tiền tới trước mặt lại lấy, Liễu Y cũng rất đau lòng, nếu như biết thôi, mà cơ hội lại đến trước mắt, biết có thể mua được bao nhiêu cân gạo đây.

      Liễu Y chần chừ lát, mắt liếc thời gian đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hà Dương: "Được thôi, nhưng mà giá tiền tính theo trước kia nữa, như vậy , tôi cho xem bảng giá, nếu thấy được, tôi đồng ý."

      Hà Dương nhướng mày tim đập mạnh, tưởng Liễu Y đồng ý, ngờ lại như thế, rồi Hà Dương suy nghĩ lát, gật đầu: "Được thôi."

      "ĐƯa tiền trước, công việc sau, cái này thuuơng lượng." Liễu Y tiếp.

      Hà Dương nhìn mắt Liễu Y sáng lên, đè nén bứt rứt: " thành vấn đề."

      Liễu Y lấy cái hợp đồng lần trước ra, thầm nghĩ, để trong túi xách, xem ra vẫn có tác dụng, rồi đưa tới trước mặt Hà Dương, hất cái cằm lên: "Cứ theo như thế này."

      Hà Dương mặc dù nghe Hạ Thành Lâm đề cập tới, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy Trần kia lúc ký tên chắc cũng có mù chứ, tay Hà Dương run lên, nhìn Liễu Y với ánh mắt khác trước hoàn toàn, có loại sùng bái mất tự nhiên ở trong đó.

      ----- Hết chương 34 -----
      tinaphan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 35
      EDITOR: ngocminh2206

      Hai người lập tức thảo luận chi tiết, cả hai đều có lợi, đơn giá thay đổi, nhưng tăng thêm điều khoản.

      Hà Dương tìm tới Liễu Y, ra còn có nguyên nhân khác nữa, Tuần thiếu ngồi xe lăn, có Liễu Y ở kế bên, bế lên bế xuống , cũng rất tiện, dựa vào việc Liễu Y có thể đỡ được Tuần Tu bị rớt từ cầu thang xuống, căn bản cần lo lắng an toàn của Tuần thiếu, có Liễu Y, hai trong , mặc dù giá tiền cao, nhưng mua được yên tâm tốt chứ sao.

      Liễu Y nhìn số tiền, với hợp đồng Hà Dương kí tên, hài lòng gật đầu, rồi bỏ vào túi xách, sau đó gọi điện thoại, xác định tài khoản có nhiều tiền hơn, thỏa thuận kết thúc.

      Liễu Y đứng dậy: " bây giờ sao?"

      "Đúng, rồi, tối 9 giờ mới khai tiệc, bây giờ dẫn thay đồ cái ." Hà Dương nghĩ ngợi gì, căn bản chưa từng nghĩ lỡ Tuần thiếu trả Liễu Y lại, tiền chuyển vào tài khoản của Liễu Y, có lấy lại được hay .( tất nhiên là :)))

      Liễu Y nhìn chằm chằm Hà Dương vội vã , chịu , chỉ nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, ý nghĩa tôi cần cũng phải biết.

      Hà Dương vỗ trán, chưa từng thấy người nào tính toán chi li như thế, vội vàng móc ra mấy tờ tiền, cũng thèm đếm, đưa tới: "Chưa từng thấy ai giống như , nhanh lên chút , còn phải chọn trang phục cho nữa."

      Liễu Y nhận tiền, liếc cái, chỉ nhiều ít, hài lòng theo bên cạnh Hà Dương: " em ruột, sổ sách còn phải ràng, bây giờ vẫn chỉ là boss của tôi, càng phải tính toán ràng."

      Trong phòng khách, Hà Dương ngồi ghế sa lon, thong thả nhấp hớp cà phê, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vô cùng muốn nhìn xuyên qua để thấy được bên trong.

      Thay xong quần áo, Liễu Y nhìn chằm chằm mỹ nhân dịu dàng như nước mà phong tình trong gương, trề miệng cái, mắt thoáng qua kinh ngạc, tệ, chỉ là khuôn mặt biểu cảm của , hơi giết phong cảnh tí, nhưng mà hiệu quả rất tốt nên có thể bỏ qua.

      Cúi đầu liếc nhìn, ưỡn ngực, đưa tay sờ vạt áo, dẫm lên dép lê, từ từ ra ngoài.

      Hà Dương cười hì hì, lập tức phun hết cà phê ra, nên vội vàng cầm lên khăn giấy lau, rồi ho khan hai tiếng, tới trước mặt Liễu Y, hài lòng gật đầu: " tệ, bộ dạng thế này cảm thấy giống diễn viên rồi."

      Liễu Y nhìn cái váy, cau mày: "Hình như hơi dài quá."

      Hà Dương nhìn xuống, vội vàng với nhân viên sau lưng: "Tại sao lại là giày đáy bằng?"

      Nhân viên hai mắt trợn ngược, hồi nãy cũng tại đôi giày này, mà phải tranh luận với này cả giờ đồng hồ, dĩ nhiên, vẫn là mình , mà vị này chỉ có hai ba tiếng, làm sao mà biết được chứ, nhân viên thoáng nhìn, : "Bây giờ phong cách này rất thịnh hành."

      Liễu Y vừa thấy, dĩ nhiên biết được tình huống, khoát tay: "Nhanh lên chút , có việc gì thôi, thời gian là vàng bạc."

      Hà Dương nhìn qua, đúng là như thế, bây giờ cũng có cách nào để mà so đo nữa, có thể để cho Liễu Y mặc trang phục này, cũng mất cả buổi rồi, giờ thuyết phục ta mang giầy cao gót biết bao giờ mới xong.

      Hà Dương khởi động xe, mắt liếc Liễu Y sau lưng, giọng : "Bây giờ trực tiếp tới biệt thự của Tuần gia, đến lúc theo Tuần thiếu, biết ."

      Liễu Y gật đầu, cầu cũng được: "Biết rồi, yên tâm , dặn dò tôi nhớ kĩ, phải chỉ cần giúp chăm sóc tốt my nam tàn tật đó thôi sao, trả tiền, tôi đương nhiên để hoàn thành tốt."

      Xe lái đến sườn núi, Liễu Y nhìn ngoài cửa sổ trời bắt đầu tối, liếc nhìn con đường quen thuộc, thầm nghĩ, cái gọi là duyên phận, sao lại tới nhanh thế.

      Tuần Tu ngồi xe lăn, vẻ mặt thản nhiên, bị Hải Phong đẩy ra cửa.

      "Tuần thiếu…" Hải Phong lo lắng giọng .

      Tuần Tu lắc tay: " có việc gì đâu, cũng nên để người ta biết, Tuần gia còn chưa có biến mất."

      Hải Phong định vài câu, bây giờ trầm mặc , ra khỏi cửa chính, thấy có chiếc xe chạy vào, cúi người, với Tuần Tu: "Hà Dương tới rồi."

      Tuần Tu nhìn sang, che giấu ám sắc trong mắt, giật giật khóe miệng, mang theo chút ít cười cợt: "Tôi cũng hy vọng vào ánh mắt của cậu ta, nhưng mà lần này phải mang theo rồi."

      Hải Phong rất đồng ý điều này, nhưng mà nhìn thấy người xe bước xuống, mặt đen lại, cuộc đời sao lại trớ trêu thế, cứ cách mấy ngày gặp lần, sao mà gặp hoài vậy chứ.

      Tuần Tu nhìn sang, ánh mặt bắt đầu gợn sóng, tay nắm chặt.

      Nhìn Liễu Y tới, đáy lòng giật giật, nghĩ tới gì Hà Dương lại có thể tìm tới Liễu Y, chỉ là, theo ý nghĩ Hà Dương, xác thực chỉ có tìm được Liễu Y, vừa ngoài dự đoán, vừa trong dự tính.

      Hà Dương phía trước, đứng trước mặt Tuần Tu, chỉ chỉ Liễu Y sau lưng, : "Như thế nào, lần này được chứ, mắt của tôi chắc cũng có tiến bộ chứ."

      Tuần Tu căn bản để ý Hà Dương đứng trước mặt, nhìn ra sau, môi cong lên: "Uh, lại gặp mặ rồi, Liễu Y."

      Liễu Y nghe xong, cảm thấy hơi bất ngờ, chỉ là người bình thường mà ta nhớ ràng thế sao, ngay sau đó lễ độ chào hỏi: "Lại gặp mặt rồi, Tuần Tiên Sinh."

      Hà Dương muốn lại thôi, mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ hai ngươi này quen nhau, chắc là ảo giác thôi.

      Tuần Tu nghe được Liễu Y khách sáo chào hỏi, lông mày hơi nhíu, nhưng gì nữa, chỉ gật đầu, nhìn Hà Dương: "Chỉ ấy thôi, cũng ràng rồi."

      Hà Dương lập tức đem ảo giác hồi nãy ném ra sau đầu, vô cùng đắc chí, rốt cuộc Tuần thiếu hiểu được ánh mắt của mình rồi, cũng quên mất số tiền mình phải đưa cho Liễu Y, ừ tiếng: " ràng rồi, yên tâm , Tuần thiếu"

      Hải Phong liếc nhìn, cúi đầu trầm mặc , nội tâm giao chiến, thiếu gia nhà mình sao lại thế chứ, mình cảm thấy thiếu gia đối xử với con bé này được bình thường.

      Tuần Tu thả lỏng, ra lệnh: "Lên xe."

      Liễu Y đứng ở bên, thấy Hà Dương mãnh liệt nháy mắt, thần kinh run lên, công việc lớn lao, tiến lên bước, đẩy đại hán mặt đen ra, rồi đẩy xe lăn tới chỗ xe hơi.

      Hải Phong bắt bẻ, lăn lỡ mất dịp tốt, cặp mắt trợn to, mắt liếc Hà Dương vẻ mặt tươi cười bên cạnh, hừ tiếng, bước nhanh đuổi theo.

      Đến bên cạnh xe, Liễu Y dừng bước lại, cúi đầu nhìn qua cái váy của , lại nhìn Tuần Tu ngồi xe lăn, vô cùng khó xử.

      Tuần Tu hồi lâu thấy có động tĩnh, giương mắt lên, nhìn qua, trong lòng sáng tỏ, ánh mắt thoáng qua tia sáng, giọng ra: “Hôm nay làm phiền rồi.”

      Sau khi xong, Tuần Tu giương mắt nhìn Liễu Y, ánh mắt lộ ra mong đợi.

      Liễu Y nghẹn lời, lấy tiền của người ta rồi, cúi người dùng sức, đem người nào đó ôm vào trong ngực.

      Váy của Liễu Y dán chặt thân thể, mà bả vai lộ ra, bị Tuần Tu khẽ dựa vào, thế nhưng có thể cảm nhận được hô hấp nhàng, cổ bị cánh tay vòng quanh, chặt leo lên, đáy lòng thoải mái, nhưng lúc để xuống để ý nữa, xoay người đem người nào đó nhét vô chỗ ngồi phía sau, liếc nhìn người đàn ông mặt đen đứng cạnh cửa, Liễu Y gật đầu, vén váy rồi bước lên xe.

      Tư thế ngồi của Tuần Tu thuận, dựa người ra sau, cúi đầu nhìn ngón tay, nhớ tới xúc cảm hồi nãy, mặt tái nhợt trở nên đỏ ứng, lúc sau, nghiêng đầu nhìn Liễu Y ngồi bên cạnh mình giọng ra: “Hà Dương với rồi chứ.”

      Liễu Y ngồi thẳng thân thể, mắt liếc Tuần Tu thể nào thoải mái, cầm tấm đệm bên cạnh lên, bỏ vào sau lưng Tuần Tu: “Vâng, quản lý Hà thông báo.”

      “Nhưng Hà Dương còn có việc chưa .” Tuần Tu thản nhiên .

      Liễu Y nghiêm túc nhìn sang: “Chuyện gì?”

      ra hôm nay phải làm bạn của tôi.” Tuần Tu nhíu mày.

      Liễu Y há to mồm, đây là công việc bên ngoài hợp đồng rồi, rối rắm nhìn xe khởi động, tại xuống xe chắc còn kịp chứ.

      “Có phải muốn làm nữa , tôi định thêm tiền cho .” Tuần Tu dĩ nhiên biết Liễu Y tới đây, khẳng định bàn bạc xong với Hà Dương, Liễu Y này trong mắt chỉ có tiền, chắc chắn là thế, nhưng Hà Dương chắc chưa ràng, bởi vì đối tượng là Liễu Y.

      Tuần Tu thử dò xét, mong đợi nghe Liễu Y trả lời, tiếp xúc qua với Liễu Y mấy lần, vô cùng hiểu , này trong mắt chỉ có tiền, cho nên, ranh giới cuối cùng ở nơi nào, là điều Tuần Tu vô cùng muốn biết.

      Liễu Y nuốt ngụm nước bọt, đưa tay cọ xát ghế ngồi, ra đối với Tuần Tu coi tiền như rác, trực giác Liễu Y chiếm thế thượng phong, cảm thấy cầm tiền người này an toàn, hơn nữa mỗi lần chưa gì, người này chủ động để tiền trước mắt để quyến rũ, là quá khó khăn để từ chối.

      Nghiêng đầu liếc nhìn người nào đó hơi lim dim mắt: “Cái danh hiệu này, ngàn vàng cũng khó mua được, quản lý Hà chỉ là kêu tôi chăm sóc , tôi cảm thấy nếu như muốn tìm người làm bạn , hay quản lý Hà tìm người khác , chuyện này, tôi làm được.

      Liễu Y hơi, chỉ sợ chính mình lại đồng ý, chuyện này thể làm, coi như có nhiều tiền hơn nữa, cũng thể đồng ý, cũng phải Liễu Y chú trọng nhiều hình tượng, mà là loại trao đổi này đụng tới nguyên tắc của Liễu Y, đồng ý chăm sóc Tuần Tu, làm người bảo hộ, cũng chỉ là nhất thời, mà bạn , đối với Liễu Y mà , phải có thể tùy tiện làm là được.

      Tuần Tu nhấc tầm mắt lên, ánh mắt u tĩnh, nghe câu trả lời, trong lòng buông lỏng, từ việc này, có lẽ nhìn ra ranh giới cuối cùng của Liễu Y, bình tĩnh : “ cần tìm người khác, nếu muốn, chuyện này coi như tôi chưa .”

      Liễu Y phức tạp liếc mắt nhìn Tuần Tu, ngay sau : “Được rồi.”

      Hai người trầm mặc chờ đợi, xe lái ra vùng ngoại ô, xung quanh vắng vẻ, bao lâu, ngừng lại trước cửa tòa biệt thự sang trọng.

      Liễu Y có kinh nghiệm, lần tay quen thuộc, hai lần lại càng quen thuộc hơn, ba bốn lần sớm quen thuộc việc này rồi, sau khi xuống xe, nhanh chóng mà nhàng bế Tuần Tu xuống xe, đặt xe lăn.

      Hải Phong yên lặng đứng kế bên, nhìn chằm chằm động tác hai người này, khóe mắt giật, Liễu Y mặc váy bế thiếu gia mặc vest, hình tượng này mặc dù cũng đẹp, nhưng làm cho người ta cảm thấy đau bao tử.

      Mà người trong cuộc, Liễu Y có cảm giác bế Tuần Tu là bình thường. Tuần Tu chỉ cảm thấy ở trong ngực Liễu Y thời gian quá ngắn, hai người coi như chuyện đương nhiên, căn bản thèm để ý ánh mắt người khác, chẳng khác nào trăm sông đổ về biển.

      Ba người tiến vào, Liễu Y đẩy xe lăn, kế bên là người đàn ông mặt đen, trước mặt là Tuần Tu, thẳng vào bên trong.

      qua vài người mặc quần áo sang trọng, thỉnh thoảng có người nhìn sang, có vài người, ánh mắt mang theo sáng tỏ, mà có vài người, lại ý châm biếm

      -----------Hết Chương 35-----------
      Last edited: 16/9/14
      tinaphan thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36
      Editor: ngocminh2206

      Cửa chính biệt thự lên trước mắt, Hải Phong tiến lên bước, cầm thiếp mời trong tay đưa cho bảo vệ, sau đó lui về kế bên Tuần Tu.

      Bảo vệ tương đối có ánh mắt, có ánh mắt kinh ngạc, người đến người , ai biết đắc tội hạng người gì, mà là sau khi cúi đầu lật xem, xác nhận có lầm, cung kính nghiêng người chào.

      " Chờ bên ngoài." Tuần Tu ngẩng đầu, với Hải Phong.

      Hải Phong chần chừ hồi lâu, yên lòng, giọng :"Tuần thiếu"

      Tuần Tu giương mắt, liếc nhìn, khẽ lắc đầu, trầm mặc .

      Liễu Y đưa tay kéo váy, tằng hắng cái, nghiêm túc với Hải Phong: "Có tôi ở đây, đừng lo lắng, cọng lông nào ."

      Tuy quá, nhưng làm cho Hải Phong bớt lo lắng hơn, thiếu gia nhà mình lâu rồi mấy tiệc rượu này, hơn nữa thân thể lại như vậy, hơi lo lắng, nhưng nếu Tuần Tu ra miệng, cũng chỉ có thể đồng ý, trầm mặc gật đầu, nhìn bóng dáng hai người vào trong, chỉ hy vọng có gì ngoài ý muốn.

      Hai người thuận lợi vào, vừa vào đại sảnh, ồn ào náo động, náo nhiệt xông tới, bóng người lần lượt thay đổi, ánh đèn sáng chói, Liễu Y đứng thẳng, bước chân ngừng lại, khung cảnh như thế, cảnh tượng nâng chén cười , cảm thấy hơi chói mắt, thấy Tuần tu nghiêng đầu nhìn , Liễu Y nhanh chóng hồi hồn.

      "Sao thế?" Tuần Tu cảm giác Liễu Y giật mình, giọng hỏi.

      Liễu Y bỏ phiền muộn với hồi ức trong lòng, khẽ lắc đầu: " có việc gì."

      Tuần Tu nghe Liễu Y trả lời qua loa, ánh mắt trầm xuống, nhưng gì, đưa tay chỉ khu nghỉ ngơi tương đối an tĩnh.

      Liễu Y bình tĩnh lại, đẩy xe lăn quẹo khúc quanh, tới chỗ Tuần Tu chỉ.

      Đám người trong đại sảnh, lúc Liễu Y với Tuần Tu mới xuất , khí dao động, sau khi hai người tới khu nghỉ ngơi, giọng bắt đầu nghị luận, ánh mắt nhìn chằm chằm.

      Chuyện Tuần gia, dù sao ai cũng biết, nhưng là, cũng qua nhiều năm rồi, tình huống rối rít mà hỏi, mà biết rằng, giọng mà , thiếu gia Tuần gia biến mất lâu lần nữa xuất trường hợp này, biết bao đáy lòng nhiêu người bắt đầu suy tư.

      Lực tinh thần của Liễu Y phải ngồi , bên tai ít nhiều gì cũng nghe được những thứ kia chuyện linh tinh, mắt liếc Tuần Tu ngón tay thon dài nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh tái nhợt cực kỳ ràng.

      Tuần Tu khóe miệng kéo ra tia ý lạnh, nửa híp mắt, sắc mặt càng thêm phai nhạt , bình tĩnh tựa vào xe lăn.

      Liễu Y trong lòng tính toán, quả nhiên tiền này phải đồ tốt mà, còn phải bổ sung thêm công việc an ủi nữa, rồi cúi đầu hỏi: " sao chứ?"

      Tuần Tu lắc đầu, sau đó : "Đừng lo lắng."

      Liễu Y nghe xong, cũng gì thêm, đẩy xe lăn tới bên sofa, chuẩn bị bế Tuần Tu đến ghế sa lon, lại bị Tuần Tu ngăn cản.

      Tuần Tu giương mắt, khóe miệng vãnh lên: "Cũng phải là ở nhà, cần."

      Liễu Y đứng thẳng người, thầm than tiếng, trăm hay bằng tay quen rồi, cúi người sửa lại tấm thảm hai chân Tuần Tu, rồi ngồi ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ đồ ăn tự chọn .

      Tuần Tu theo tầm mắt nhìn sang, cong cong khóe miệng: "Muốn ăn cứ ."

      Liễu Ynuốt nước bọt, nhớ tới trách nhiệm của mình, lắc đầu cái, dối lòng: "ôi phải theo sát , bây giờ chưa đói."

      Vừa mới xong, tay ly bị Tuần Tu nắm chặt, muốn hất ra, nghe bên tai có tiếng : "Có người tới."

      Liễu Y cảnh giác nhìn Tuần Tu, mắt nháy hai cái.

      Tuần Tu giọng tiếp tục: "Đừng quên, mặc dù phải là bạn của tôi, nhưng làm bạn của tôi, đây là trách nhiệm của ."

      Liễu Y sững sờ, mắt liếc cổ tay bị Tuần Tu nắm, cảm xúc lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn người nào đó, lòng đau khổ, người này câu đâm trúng ý nghĩ của , đạo đức nghề nghiệp Liễu Y dĩ nhiên quên, nên nhịn, phải là sờ sờ tay thôi sao.

      Tuần Tu nhìn ánh mắt rối rắm của Liễu Y, trong lòng buông lỏng, khóe miệng cong lên, cúi đầu , tự chủ vuốt ve trong lòng bàn tay tay bé, mảnh ấm áp, tăm tối trở thành hư .

      "Ơ, tôi là ai đâu rồi, đây phải là đại thiếu Tuần gia biến mất rất lâu ư." công tử, bên cạnh kéo phụ nữ tới.

      Tuần Tu nắm tay Liễu Y căng thẳng, từ từ ngẩng đầu lên, khẽ mở miệng: "Cậu là."

      Mặt Phấn Kiểm Ca biến sắc, Tuần Tu nhớ , nhưng nhớ, nhiều năm trước, bởi vì tình cờ lần, đụng phải Tuần Tu, bị giáo huấn, làm sao có thể quên, tại Tuần gia sớm phải năm đó Tuần gia rồi, hơn nữa Tuần Tu sớm tàn phế, lần này có thể đụng phải, ông trời có mắt.

      Lỗ mũi khẽ hừ, hai mắt ừng ực chuyển, nhìn Liễu Y kế bên Tuần Tu, cay nghiệt mà : " Chậc chậc, Tuần thiếu hỗ là Tuần thiếu, bị như vậy, còn có theo , tiểu mỹ nhân, ngại, hay làđi theo , khẳng định khiến em đơn khổ sở."

      Liễu Y nhanh chóng ngẩng đầu, vừa định chuyện, phát tay mình bị ngón tay xẹt qua, tim đập mạnh, nghiêng đầu trừng mắt Tuần Tu bên cạnh chút để ý.

      Phụ nữ bên cạnh Phấn Kiểm Ca chịu đơn, cười duyên tiếng, đưa tay ôm cánh tay Phấn Kiểm Ca, liếc Liễu Y: "Người ta còn đứng bên cạnh , lại nhớ thương người khác."

      Phấn Kiểm Ca cười hắc hắc, vội vàng ôm nữ nhân bên cạnh: "Bảo bối, nào dám đem em quên mất, đây phải nhìn Tuần thiếu lực bất tòng tâm, muốn giúp tay à."

      Liễu Y cúi đầu liếc mắt, quả nhiên nơi có người, có tranh đấu, mắt liếc bên cạnh người nào đó hề hay biết, xuy

      Chương 36:

      (Text)

      tiếng, coi như người này ngồi xe lăn, cũng phải là dễ chọc, huống chi, người này cũng rất tốt, hai vị này bới móc, có mắt.

      Tuần Tu nhìn chằm chằm ngón tay đâm đâm trong lòng bàn tay, từ từ mười ngón tay nắm chặt, ngẩng đầu, nhàng: “ nhọc ngài rồi.”

      Liễu Y nổi da gà, đưa tay muốn rút ra, nhưng thấy Tuần Tu nhìn chằm chằm, sững sờ, bi phẫn khác thường, thua thiệt, bạn cùng bạn cách nhau đường, mà Tuần Tu biểu như vậy, căn bản dán nhãn bạn mất rồi.

      Sớm biết, mới vừa rồi nên đồng ý, Liễu Y hối hận, tiền tới tay cứ như vậy có, nếu như cho thêm Liễu Y cơ hội, cũng hai lời, trước tiên đem tiền nhét vào túi.

      Phấn Kiểm Ca ánh mắt chợt ám, vừa định chuyện, có người sau lưng ra tiếng, “ cái gì đó, cũng cho tôi nghe chút, lúc nào trước mặt Tuần thiếu đến phiên cậu ở đây dạy dỗ hả.”

      thanh lạnh lùng truyền đến, Phấn Kiểm Ca quay đầu nhìn sang, mặt biến sắc: “Đường Lễ.”

      “Hừ, biết cái gì, chuyện cũng nhìn nơi nào.” Đường Lễ đẩy mắt kiếng, nhàn nhạt liếc.

      Phấn Kiểm Ca rụt đầu, vị này chính là hắc đạo thượng đại gia Đô Thành, tại sao lại ở chỗ này đụng phải, cam lòng liếc nhìn Tuần Tu, vội vàng , “Dạ dạ, Đường thiếu ở đây, tôi nào dám chuyện.”

      Con chuột thấy mèo xoay người lập tức biến mất, trong lòng đối với Tuần thiếu phẫn hận càng thêm sâu.”

      Tuần Tu nhìn người tới, đáy lòng trầm xuống, che giấu suy đoán trong mắt: “ ra là Đường thiếu.”

      Đường Lễ khóe miệng cười như cười, cúi đầu nhìn Tần Văn trong ngực, hất cằm lên, “Em phải là muốn quen biết vị này ư, đây chính là đại thiếu Tuần gia nổi danh lừng lẫy, chào hỏi thôi.”

      Liễu Y từ lúc vào cửa, căn bản chú ý gì, nghĩ tới ở chỗ này có thể thấy Tần Văn, nhớ tới trong khoảng thời gian trước kiện xôn xao, lòng đầy nghi hoặc.

      Ánh mắt nhìn Tần Văn với người đàn ông bên cạnh ta, trong lòng chắc lưỡi, mới vừa đá Dương Vanh, lại liên lụy thiếu gia công ty Nhật Thịnh, sao giờ lại có Đường thiếu.

      Tần Văn từ lúc thấy Liễu Y vào cửa, vẫn chú ý, làm sao có thể bỏ qua cơ hội chế nhạo Liễu Y, thân thể càng thêm dán chặt Đường Lễ, liếc nhìn người bên cạnh Liễu Y ngồi xe lăn, khóe miệng dâng lên hài lòng, dịu dàng mà cười: “Chưa từng thấy qua, chỉ là nghe qua, Tuần thiếu, chào .”

      Tuần Tu che giấu đáy mắt phức tạp, Tần Văn, Tề Hoàn, Đường Lễ, nghĩ tới, ra là Tề gia cùng Đường gia sớm thầm lui tới, trách được mấy năm này, Đường gia càng làm càng lớn, như vậy có số việc, có thể giải thích .

      Tần Văn sớm mấy năm có lui tới với Tề Hoàn, nhưng Tần Văn có thể ngồi vững vàng ghế diễn viên hạng A, dựa vào là phải Tề Hoàn, mà là vị khác, cho nên Tân Thần vẫn chọn lựa là mặc kệ, mà lần này, Tần Văn bị bức còn đường để , nhất định ra bài cuối cùng, mà cái này, chính là thứ Tuần Tu chờ đợi.

      Mà tình huống bây giờ, khiến Tuần Tu vừa xem hiểu ngay, vị thiếu gia kia của Nhật Thịnh, đoán chừng là Tần Văn dùng để dời tầm mắt của công chúng, mà mục đích Tần Văn leo lên Dương gia, tại có thể giải thích cách tự nhiên rồi.

      Chỉ là vị Đường Lễ này, khiêm tốn làm việc, Đường gia càng phải như vậy, làm sao lần này lại đến cùng với Tần Văn, Tuần Tu nghĩ đến trạng Tề gia, trong lòng hơi sáng tỏ.

      chắc chắn giống như Tuần Tu đoán, Tề gia ở ngoài sáng, Đường gia ở trong tối, trước kia cản trở Tuần gia, chính là bị hai nhà này đánh sụp, Tần Văn vẫn là nhân tình bí mật của Đường Lễ, thông qua Đường Lễ, mới biết Tề Hoàn, mà Tần Văn có thể tới trình độ hôm nay, cũng là Đường Lễ tay thúc đẩy.

      Nhưng hai năm qua Tề gia càng ngày càng khó bước , quyền thế co rúc lại, Đường gia sớm muốn buông tha, tìm kiếm phương hướng khác, mà Dương gia phát triển ngừng, tự nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu, đây cũng là lý do Tần Văn để mắt tới Dương Vanh.

      ngờ, nhưng bởi vì Dương Vanh là đồ giả, mà thất bại trong gang tấc, Tần Văn muốn lần nữa lật người, Đường Lễ muốn cho Tần Văn phục khởi, nên mới phải xuất ở đây.

      Đường Lễ đối với Tuần Tu có quá nhiều ý tưởng, mặc dù chuyện Tuần gia là tay Đường gia cùng Tề gia tạo thành, nhưng Tuần gia người nối nghiệp, căn bản cần lo lắng.

      Hơn nữa Đường gia mực ám, coi như Tuần Tu muốn đối phó, cũng chỉ tìm tới người Tề gia, mà từ nơi này mấy năm qua nhìn, người tàn phế, căn bản là thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp, cho nên Đường Lễ mới có thể như thế lẽ mạnh dạn xuất trước Tuần Tu.
      Last edited: 18/9/14
      tinaphan thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37
      Edittor: ngocminh2206

      Tuần Tu nhẫn nhịn : "Đường thiếu quá khen, đều là chuyện quá khứ rồi."

      Đường Lễ khóe miệng khẽ nhếch, ôm Tần Văn: "Là Tuần thiếu kiêm tốn thôi."

      "Chân Tuần thiếu. Tần Văn làm như biết mở miệng hỏi.

      Tuần Tu đáy mắt trầm xuống: " có gì."

      Đường Lễ nghiêm mặt: "Cho dù như thế , Tuần thiếu vẫn là Tuần thiếu." Nghiêng đầu liếc nhìn Tần Văn:"Đây phải là điều em nên hỏi ."

      Tuần Tu khoát tay: " saso."

      Tần Văn cười duyên liếc nhìn Liễu Y: "Ơ, Liễu Y cũng ở đây à."

      "Sao thế, em quen sao." Đường Lễ nhìn Tần Văn trong ngực, ngay sau đó quay đầu lại cười với Tuần Tu: "Tuần thiếu, giới thiệu sao."

      Tuần Tu nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y, nắm chặt tay Liễu Y, qua loa: " bằng Tần tiểu thư, so ra còn kém Đường thiếu."

      Liễu Y nghe xong, thầm than, đừng mập mờ như vậy chứ, mắt liếc Tần Văn bên kia, Liễu Y trầm mặc , nhưng đáy mắt lạnh .

      Tần Văn cười duyên tiếng: "Em với Liễu Y chung công ty, dĩ nhiên biết, chỉ là, nghĩ tới, Liễu Y bạn lại là Tuần thiếu."

      Liễu Y trán đầy vạch đen, thiệt thòi lớn rồi, bị dán mác như thế, làm sao xóa bỏ được đây, mắt liếc Tần Văn chợt muốn châm chọc, Liễu Y nể mặt: "Đúng là quen biết, chỉ là, tôi nhớ được là vợ chưa cưới của Dương Vanh, mà cũng lâu rồi, nên chắc tôi nhớ nhầm ."

      "…" Tần Văn nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch, có người ai để ý, Liễu Y này là khắc tinh của mình mà, ngay sau đó cười, lập tức cũng nể mặt: "Tôi nhớ là bạn trước của Dương vanh đó thôi."

      Liễu Y gật đầu: "Đúng là như thế, chỉ là, Dương Vanh vẫn bị cướp mà."

      Liễu Y căn bản phải là người theo lẽ thường xuất chiêu, hơn nữa những thứ này cũng phải là thể , dù sao Tuần Tu cũng phải là bạn trai , sợ gì chứ.

      Vừa ra, ba người im lặng chờ đợi, Tuần Tu cúi đầu, ánh mắt thoáng qua nụ cười, mà Đường Lễ nhìn chằm chằm Liễu Y, ta có đầu óc,cái này mà cũng có thể , chỉ có Tần Văn tức giận toàn thân phát run, mặc dù là , nhưng Liễu Y này thực có can đảm sao.

      Đường Lễ liếc, nhàn nhạt nhìn Liễu Y: "Tuần thiếu cần phải dạy dỗ lại, lời như thế, phải ở đâu cũng có thể ."

      " ấy nhanh mồm nhanh miệng, cũng ưu điểm đó chứ." Tuần Tu thản nhiên , để ý tới lời của Đường Lễ .

      Mà lúc này, có nhóm người tới, dẫn đầu là đại thiếu Lý gia.

      Lí Mặc Phong liếc động tĩnh bên này, chào hỏi Đường Lễ, rồi , "Thế nào, có quấy rầy mọi người chuyện chứ?"

      Vừa dứt lời, Đường Lễ đẩy gọng kiếng, cười : " có đâu, mới vừa chuyện xong."

      Tần Văn bước chân động, hung ác nhìn chằm chằm Liễu Y, còn Đường lễ hừ tiếng, cảnh cáo liếc nhìn Tần Văn, hai người xoay người rời .

      Lí Mặc phong liếc nhìn đường lễ bóng dáng của, trong bụng trầm tư, ngay sau đó tới Tuần cạo mặt trước, giọng câu, "Rất lâu có thấy, thế nào nán trong này rồi."

      Tuần Tu gật đầu: "Nơi này an tĩnh lại rồi."

      Lí Mặc Phong liếc nhìn: "Ba tôi vừa nhắc tới cậu, nếu , có thể cùng ."

      Rồi phất phất tay, với người sau lưng: " thấy Tuần thiếu thế sao, còn biết giúp đỡ."

      Mặt Tuần Tu thay đổi, lắc đầu, lôi kéo tay Liễu Y chẳng thèm để ý: "Cảm ơn ý tốt Lý thiếu rồi."

      Lí Mặc Phong nhìn sang, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm này mười ngón tay đan xen: "Tuần thiếu có mỹ nữ làm bạn sao, vậy cần hỗ trợ, vị này là."

      "Lời của Lý thiếu là, bên cạnh cũng tồi." Tuần Tu lãng sang chuyện khác.

      Lí Mặc Phong liếc nhìn bạn , khóe miệng khẽ cười: "Tuần thiếu khiêm tốn quá rồi."

      Liễu quần áo nhức đầu nhìn trường hợp này, này cong cong quẹo quẹo , phí trí nhớ, nhìn những người khác, đứng lên xoay người, tới Tuần tu thân hậu, giúp đỡ Tuần tu điều chỉnh chút dựa lưng, ngẩng đầu câu, " thôi."

      Lập tức trầm tĩnh lại, khóe miệng Tuần Tu cong lên, gật đầu, với Lí Mặc Phong: " chào hỏi bác Lý ."

      Ánh mắt Lí Mặc Phong tìm tòi nghiên cứu, chưa từng thấy qua phụ nữ mà có mắt như vậy, nhưng mà, thấy Tuần Tu đồng ý, cũng gì thêm, gật đầu, xoay người dẫn đường.

      Liễu Y đẩy xe lăn, giọng bên tai Tuần Tu: "Tôi với quản lý Hà chỉ thỏa thuận làm trong 3 tiếng, cứ mà tính ."

      Tuần Tu sững sờ, rồi gật đầu: "Yên tâm, quá giờ đâu."

      Liễu Y hài lòng đứng thẳng đứng dậy, đẩy xe lăn , mắt mắt liếc mấy ánh mắt nhìn sang cách đó xa, tim nhảy lên, tại sao Tần Văn theo dõi chứ, chờ xem, sớm muộn gì cũng …, cần vội.

      Lý Trưởng dẫn vợ với con tiếp khách, chỉ thấy bên kia có nhóm người tới, liếc nhìn, lời lập tức dừng lại, vẫn nghĩ tới, Tuần Tu xuất , liếc nhìn Tuần Tu ngồi xe lăn, trong lòng phức tạp.

      Lý Trưởng mắt liếc con xinh đẹp bên cạnh, thở dài tiếng, nếu như Tuần gia có ra kiện kia, có lẽ con nhà mình sớm thành đôi Tuần Tu rồi, có chút chuyện, ràng, năm đó Tuần gia bị tai nạn, mình lại muốn mưu cầu cái khác, mặc dù chuyện này , nhưng mình cũng nên vì người nhà mà suy nghĩ.

      Lý Trưởng chào hỏi khách, rồi dẫn vợ với con nghênh đón.

      "Tuần Tu đó sao." Lý Trưởng tiến lên, gật đầu, với Tuần Tu.

      “Bác Lý, lâu gặp." Giọng Tuần Tu bình tĩnh, lên tiếng chào, rồi gật đầu với Lý Trưởng.

      "Cháu có thể đến, bác đây rất vui, đây là Thiến Thiến, các con chắc cũng lâu gặp mặt. " Lý Trưởng lôi kéo con giới thiệu.

      Mà Lý Thiến nhàn nhạt hừ tiếng, tùy ý gật đầu, đưa tay vén vén tóc, xoay người với cha Lý: "Cha, bạn con chờ, con trước."

      Lý Trưởng sững sờ, phức tạp liếc nhìn con , rồi gật đầu, nhìn con vội vàng xoay người , lúng túng liếc nhìn Tuần Tu: "Con bé này càng lớn tính khí càng thất thường."

      Tuần Tu nhếch miệng lên, chợt : “Cháu đến đây, muốn xem bác Lý, rất lâu ra ngoài lại, bộ dạng này của cháu cũng dễ dàng.”

      “Ngươi có thể, ta rất vui vẻ a, nhớ năm đó…” lý trưởng Chính Cương mở đầu.

      Bên kia Lý Mặc Phong giọng khụ xen ngang: “Cha, nếu tìm chỗ cha và Tuần thiếu có thể hàn huyên, người ở đây quá nhiều.”

      “Đúng rồi, thư phòng .” Lý Trưởng nhìn Tuần Tu.

      Tuần Tu gật đầu, thầm nghĩ Lý Trưởng chắc có mục đích, tại làm tiệc này chắc chắn phải lý do là Lý Thiến mới nước ngoài về.

      Bên trong thư phòng, Lý Trưởng đuổi con trai ra ngoài, mắt nhìn Liễu Y đứng sau Tuần Tu, có vẻ như là hiểu.

      Tuần Tu nhàn nhạt : “ có việc gì sao, bác Lý, hai chúng ta.”

      Lý Trưởng ngồi ghế salon, nhìn Tuần Tu đối diện sắc mặt bình tĩnh, cảm thán.

      “Bác chỉ muốn gặp cháu thôi, là nhiều năm rồi.” Lý Trưởng mở miệng nhớ lại năm đó.

      Tuần Tu lúc chợt cười: “Bác Lý à, trước kia sớm qua.”

      “Đừng như vậy, là bác đúng, năm đó Tề gia càng ngày càng lộ vẻ, bác cũng chẳng còn cách nào khác.” Lý Trưởng .

      Tuần Tu dựa người ra sau: “Vâng.”

      Lý Trưởng lúng túng, ngay sau đó cúi đầu cười: “Cháu cũng biết do thời do mệnh, Tề gia mấy năm thế lực cũng thu lại, bác cần bận tâm quá nhiều.”

      Hai người thử dò xét lẫn nhau, Liễu Y ngồi kế bên Tuần Tu, vô cùng buồn ngủ nghe hai người giống như ôn chuyện, nhìn ra có chỗ bình thường.

      Sắc mặt Tuần Tu bình tĩnh, nếu biết mục đích, cũng cần thiết sống ở đây nữa, nâng nâng tay rồi : “Cháu nên rồi, cũng còn sớm.”

      Liễu Y vừa nghe xong, tỉnh táo lại, cúi đầu n=xem đồng hồ, vội vàng ngồi thẳng thân thể.

      Lý Trưởng ân cần hỏi han: “ chẳng lẽ cứ như vậy cả đời, bác giúp cháu xem sao. chừng có thể trị hết.”

      có việc gì, thành thói quen, cám ơn ý tốt của bác.” Tuần Tu thản nhiên cự tuyệt.

      “Haizz, nếu như có chuyện kia, cháu và Thiến Thiến…” Lý Trưởng phiền muộn .

      Tuần Tu cúi đầu, mắt thoáng qua giễu cợt, đưa tay nắm tay Liễu Y giữ trong long bàn tay: “Chuyện trước kia cháu quên, tại cũng rất tốt”

      Lý Trưởng nhìn Liễu Y ngồi kế bên Tuần Tu, khẽ cười: “Cũng tốt, cũng tốt, cháu có thể như vậy, hổ là người Tuần gia. này…”

      Tuần Tu , khóe miệng cong lên, trong lòng sớm biết, nếu như có thêm hành động quá khích, Liễu Y biết làm thêm chuyện gì nữa, phải biết chỗ dừng thôi.

      Lý Trưởng nhìn nhìn, biết Tuần Tu muốn , lập tức sáng tỏ, khoát tay áo: “Cháu thấy tốt là được, vậy bác giữ cháu lại nữa, cháu bây giờ cũng dễ dàng, về sớm rồi nghỉ ngơi .”

      Tuần Tu thấy Lý Trưởng tiễn khách, ngước mắt nhìn Lý Trưởng, tựa vào xe lăn nửa híp mắt.

      Hai người vừa ra khỏi của chính, Hải Phong tiến lên đón, nhìn thiếu gia vẫn an toàn, trong long thả lỏng, rồi theo tới bãi đậu xe, vị Phấn Kiểm Ca kia lại xông ra ngăn cản đường .

      “Sao sớm thế?” Phấn Kiểm Ca châm chọc .

      Tuần Tu híp mắt nhìn sang, liếc nhìn Hải Phong.

      Hải Phong tiến lên bước: “Tránh ra.”

      Phấn Kiểm Ca lui về phía sau bước, sau đó lại ưỡn ngực: “Tuần Tu, cậu cũng có ngày hôm nay.”

      Tuần Tu trầm mặc , mà Liễu Y nhìn đồng hồ, sắp tới giờ, nên có chú ý gì, trực tiếp đẩy xe lăn ra ngoài.

      Phấn Kiểm Ca bị bơ, kéo lại tay vịn xe lăn: “Thế nào, muốn chạy? trước kia Tuần đại thiếu uy phong, chỉ ngón tay cũng làm người ta chịu nổi, tại làm sao lại chỉ biết chạy?”

      Liễu Y sớm còn kiên nhẫn, ta sao cứ dây dưa mãi thế, rốt cuộc muốn làm gì.

      Cúi đầu mắt liếc cái tay xe lăn, lập tức đưa tay cầm cánh tay đó, lôi kéo, chân đá cái, rồi nghe lộp bộp, vị Phấn Kiểm Ca đắc chí vô cùng nằm mặt đất, co rút thành cục.

      Liễu Y hừ tiếng nhìn Hải Phong: “Có thế này mà cũng giải quyết được, trông khá mà dùng được, thôi.”

      Hải Phong oan ức muốn chết, muốn gây chuyện cho thiếu gia nhà mình, mới động thủ, mà con bé này lại dám đánh thẳng, cúi đầu liếc cơ ngực phình ra, vừa nhìn cánh tay nhắn của Liễu Y, vội vàng đuổi theo, chân cẩn thận giẫm lên cánh tay của người nào đó mặt đất, chỉ nghe răng rắc, làm cho người ta kinh ngạc.

      Tuần Tu cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười, Liễu Y này ra tay thôi, mả nếu ra tay ai biết trước được điều gì, rồi lắc đầu cái, chắc hồi đó mình đắc tội ta, nhưng mà có thể nhìn ra mặt khác của Liễu Y, cũng đáng đó chứ.

      Tuần Tu dựa vào sau xe lăn, ngẩng đầu nhỉn bầu trời, nhớ tới lúc Liễu Y đánh Dương Vanh dưới gara, có lẽ có thể sống tự do như Liễu Y cuộc sống mới thoải mái được.
      Last edited: 21/9/14
      tinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :