1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28
      Editor: ngocminh2206


      Liễu Y cũng quay bộ phim này tháng rồi, tính là quá dài, nhưng những người tiếp xúc với Liễu Y, đều biết Liễu Y giống như những lời đồn đãi kia, có lẽ bởi vì thái độ khi quay phim của Liễu Y, khiến nhân viên đoàn phim nhìn bằng ánh mắt khác.

      Liễu Y quay xong, phần lớn nhân viên làm việc cũng chào tạm biệt Liễu Y, ngay cả Lưu Trường Minh cũng khích lệ Liễu Y mấy câu, khiến Liễu Y vô cùng kinh ngạc, trong giới này mà cũng có thứ tình cảm như vậy sao chứ.

      Kiều Kỳ còn xin số điện thoại của Liễu Y, hi vọng về sau có thể liên lạc nhiều hơn, nhưng mà còn cảnh cáo Liễu Y, đừng nên dính líu tới Phong Thượng nữa.

      Trần lúc tới cũng tìm Liễu Y, năn nỉ cả buổi, thế mà Liễu Y chẳng chịu đem bản hợp đồng kia ra đưa cho , rồi làm ra vẻ thân thiết, xin số điện thoại, để về sau còn liên lạc.

      Trương Diệc thấy Liễu Y sắp rời , tâm tình thất thường tìm Liễu Y, chỉ câu hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác, rồi xoay người bỏ , Liễu Y cũng chẳng để ý, thiếu nợ cũng trả rồi, có thể gặp lại hay , làm sao có thể biết được chứ.

      còn việc gì nữa, sau khi Liễu Y từ đoàn phim về nhà, cho Hiểu Mẫn nghỉ ngơi thời gian, mà cũng nghĩ xả hơi vài ngày, xong lại tới hội sở để làm việc.

      Hà Dương nghĩ Liễu Y làm việc ở đây nữa, mặc dù Liễu Y nhắc lần này tới lần khác nhưng Hà Dương cũng chẳng để ý.

      Thứ nhất, Phong Thượng nội tình bên trong quá sâu, có thể làm cho thiếu nữ thành thục nữ, có thể làm cho ngây thơ thành lẳng lở, trừ khi bản thân muốn dính líu vào, nhưng nếu chỉ cần vào công ty Phong Thượng kia, vĩnh viễn cũng chạy thoát, cho nên, Liễu Y quay phim của phong Thượng sản xuất, nên Hà Dương chắc chắn Liễu Y trở về.

      Thứ hai, là bởi vì thể nào tin được Liễu Y có thể cầm được mà buông được, dù sao ai có thể thản nhiên đối mặt với hai thân phận khác nhau của mình, coi như Liễu Y phải là đại bài, nhưng cũng có chút danh tiếng, cũng có thể nổi tiếng hơn nữa, nên cần gì phải tiếp tục làm công nhận vệ sinh, chỉ cho là Liễu Y vậy thôi chứ tới làm nữa.

      Cho nên tại phòng làm việc của thấy Liễu Y đúng hẹn quay lại, Hà Dương cảm thấy thậ là ngoài ý muốn mà.

      Hà Dương trợn to hai mắt, nhìn Liễu Y đứng trước mắt, giọng ổn,: " làm sao lại quay trở lại rồi?"

      Liễu Y liếc mắt: "Quản lý à, tôi chỉ xin nghỉ đến ngày hôm này,nếu trở lại, chắc chắn trừ tiền lương của tôi."

      Hà Dương vỗ trán, nhìn Liễu Y trong mắt chỉ có tiền kia, bất đắc dĩ: " quay phim xong rồi sao."

      Liễu Y gật đầu: "Tôi quay xong rồi, quản lý, khu vực của tôi phần công cho người khác làm đó chứ?"

      Hà Dương nghẹn lời, cảm thấy Liễu Y trở lại, nên khu vực đó sớm phần công cho người khác rồi, cúi đầu cười trộm: "Làm sao lại thế chứ, phải tôi hứa với rồi sao?"

      Liễu Y chớp mắt hai cái: "Đừng nghĩ tôi quay lại đây chứ?"

      Nghe Liễu Y xong, khiến Hà Dương cười lúng túng, khoát tay: "Sao có thể chứ, tôi chỉ cảm thấy, làm ở khu vực kia thích hợpnên tôi phòng nhân chuyển khu vực của lên lầu ba rồi, thấy thế nào?"

      Liễu Y nhìn thoáng qua, trong lòng thử tính toán, bởi vì có kinh nghiệm bị paparazzi bám đuôi, hơn nữa Tiền Văn Phương còn thỉnh thoảng cảnh cáo đừng xuất đầu lộ diện, mà Liễu Y thể bỏ qua công việc còn được bao ăn này, bây giờ nghe Hà Dương , ngược lại còn gãi đúng chỗ ngứa của .

      Gật đầu, : " ra tới chỗ nào cũng sao hết, tôi làm theo sắp xếp, nhưng mà, quản lý à, khu làm việc kia có nhiều góc chết, rất khó dọn dẹp, tôi nghĩ là, tiền lương của tôi chắc phải tăng thêm chút đúng ?"

      Hà Dương bật cười, quả nhiên là Liễu Y, đưa tay gõ gõ bàn, dựa người về sau: "2500, như thế nào hả?"

      Mắt Liễu Y sáng lên: "Vậy cám ơn quản lý."

      " khoan ." Hà Dương nhìn Liễu Y xoay người rời , mới vội vàng .

      Liễu Y dừng bước lại, quay đầu: "Quản lý à, cứ như cũ nha."

      "Vậy sao hồi nãy sao thu tiền? " Hà Dương phục, nhíu mày hỏi.

      "Hồi nãy là về công việc, bây giờ là công việc bên ngoài, quản lý à, nếu như có việc gì, vậy tôi xin phép trước, tôi còn muốn làm quen với khu vực mới đây." Liễu Y bình tĩnh .

      Hà Dương tằng hắng cái, hạ thấp giọng, chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi xuống trước , chúng ta tâm chút, cứ như cũ, tôi biết mà."

      Liễu Y vừa nghe thấy, nhanh chóng ngồi xuống, chỉnh thân thể cho ngay ngắn xong, hất cằm lên: "Rồi đó, hỏi ."

      Hà Dương thấy tốc độ nhanh chóng của Liễu Y, im lặng thở dài, đưa tay chống cằm, giọng hỏi: " bây giờ lẽ ra cũng là diễn viên hạng hai rồicô làm sao lại làm ocng6 việc này nữa, tôi chỉ tò mò mà thôi."

      "Cái nghề diễn viên này tôi nỡ bỏ, còn làm công nhân vệ sinh vẫn yên ổn hơn." Liễu Y suy nghĩ, rồi suy nghĩ của mình.

      Hà Dương gật đầu, Liễu Y này có phải là người của thời đại này chứ, có mơ mộng như mấy khác: "Lần này quay phim cho Phong Thượng, gặp chuyện gì chứ?"

      Việc Hà Dương tò mò chính là việc này, nếu nhìn ngoại hình của Liễu Y, có nhan sắc, dáng vẻ thanh thuần, mặc dù tính tình có hơi kì cục, nhưng người như vậy Phong Thượng thể nào bỏ qua , đặc biệt là Tề hoàn vị kia.

      Liễu Y liếc nhìn, Hà Dương trong lòng Liễu Y từ máy rút tiền thăng cấp lên thành người nhiều chuyện, dựa người ra sau: "Quản lý à, hi vọng tôi gặp chuyện gì lắm à?"

      " có đâu, mà, ta tôi chỉ cảm thấy ham tiền, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ" Hà Dương đành phải giải thích.

      Liễu Y mím môi, thở dài: "Tôi ham tiền, nhưng tôi biết, cái có thể kiếm ra tiền, còn có cái thể, mà tôi đâu có bỏ qua cơ hội đâu chứ, chỉ là, gặp được người tốt như Trần, là hiếm thấy."

      Hà Dương chẳng hiểu gì cả, mắt sáng lên, nhiều chuyện hỏi tiếp: " tỉ mỉ cho tôi nghe xem."

      Liễu Y nhìn sang, chớp mắt: "Quản lý à, tôi thể đượctôi hứa là cho người khác biết rồi, tôi cảm thấy làm công nhân vệ sinh vẫn thực tế hơn."

      Hà Dương hiểu Liễu Y, muốn , có cho nhiều tiền hơn nữa, cũng , lắc đầu, đưa tay sờ sờ cằm, rồi khoát tay: "Được rồi, làm công việc của , tôi biết mà, tổng cộng 400, thiếu đâu."

      Liễu Y gật đầu, hài lòng nhìn Hà Dương, rồi xoay người rời .

      Hà Dương lấy tay gõ gõ bàn, nghĩ tới chuyện, nghe tiếng chuông điện thoại, vội vàng bắt máy.

      "Vâng, Tuần thiếu." sắc mặt Hà Dương nghiêm túc, giọng cung kính.

      Tuần Tu cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ngón tay trắng bệch và thon dài lật xem mấy tấm hình, chân mày hơi nhíu lại, : "Hà Dương, tại họi sở của cậu có người tên là Liễu Y đúng ?"

      Hà Dương ngạc nhiên, rồi khẽ khẽ cười: "Sao lại hỏi việc này, Tuần thiếu, lần trước tối muốn chuyển công tác của ta qua làm việc với , thế nhưng chấp nhận, sao chứ, đổi ý rồi hả?"

      "Đừng đùa nữa." Giọng Tuần Tu trầm: "Cậu làm thế là có ý gì hả?"

      "Con bé kia rất khỏe, sớm biết rồi còn gì?" Hà Dương gật đầu .

      Tuần Tu giờ mới nhớ tới: " ra là ấy sao, Hà Dương, Liễu Y đó, cậu trông chừng ấy cho tốt, có lẽ dùng được."

      "Dạ vâng, Tuần thiếu." Hà Dương hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn đồng ý.

      Tuần tu cúi đầu nhìn hồ sơ của Liễu Y gần đây: " ấy thiếu tiền dữ lắm sao?"

      "Hình như là vậy." Hà Dương sững sờ, rồi : "Lúc trước câu phút 100, làm cho con bé kia như được khai sáng, bây giờ tôi mà hỏi cái gì, mỗi câu 100, hồi nãy còn bị bóc lột 400, Tuần thiếu, con bé đó bị dạy hư mất rồi."

      Khóe miệng Tuần Tu cong lên, híp mắt nhìn tấm hình trong tay, trong tấm hình là cảnh Liễu Y lúc kết thúc vai diễn đại tỷ của tổ chức phản động: " này cũng thú vị đó chứ."

      Hà Dương lập tức hỏi: "Liễu Y chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

      " ấy có chuyện gì, cậu chỉ cần trông chừng tốt cho tôi, đừng để lộ liễu quá." Giọng Tuần Tu phai nhạt : "Cậu và Thành Lâm cứ thương lượng cụ thể , dù sao Liễu Y cũng là cấp dưới của hai người."

      "Dạ vâng." Hà Dương vô cùng ngứa ngáy, có chuyện gì mà mình biết vậy chứ.

      Tuần Tu cúp điện thoại, rồi đưa điện thoại cho người đàn ông mặt đen đằng sau lưng, rồi nhìn tài liệu trong tay, ánh mắt thoáng qua tia ý lạnh, này biết nên khen ngợi hay nhỉ, ngờ, nhưng biết là tốt hay xấu đây, hi vọng đừng ngăn cản con đường của mình.

      Tuần Tu phát phất tay, người đàn ông mặt đen đẩy xe lăn vào thư phòng, Tuần Tu vừa vào tới thư phòng, lập tức giơ tay lên.

      Hải Phong buông xe lăn ra, tự động lui ra, đóng cửa thư phòng lại.

      Tuần Tu lẳng lặng ngồi xe lăn, hai tay chống tay vịn, từ từ đứng thẳng lên, mặt tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, sau khi bước được vài mấy bước, đứng thẳng người lên.

      Từng bước tới trước bàn đọc sách, rồi xoay người ngồi ghế, thở hổn hển, buông lỏng dựa người ra đằng sau, tay vỗ vỗ hai cái chân, sắc mặt u.

      Chưa có ai biết Tuần Tu có thể được, trị liệu trong ba năm, Tuần Tu có thể lại bình thường, nhưng vừa đến mấy ngày mưa dâm, rất khó chịu, đây đều là Tề gia gây ra cho .

      [​IMG] __ Hết chương 28 __ [​IMG]
      maictztinaphan thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29
      Editor: ngocminh2206


      Tuần Tu cầm khung hình ở bàn lên, lộ ra hoài niệm, đôi mắt u buồn, gia đình này, chỉ còn lại và chị của thôi, chỉ là, cũng may Dương gia đôi xử với chị tệ, nên cũng yên tâm phần này, chỉ cần chị ấy hạnh phúc là đủ rồi.

      Mà còn , nếu ngày nào mà chưa trả thù được Tề gia, chỉ có thể ngồi xe lăn, cái danh hiệu thiếu gia của Tuần gia, sớm còn nữa rồi, bây giờ, người ngoài nhìn vào, chỉ là người tàn phế vô tích .

      Ánh mắt Tuần Tu trở nên ác độc, tay nắm thành quyền, sắp kết thúc rồi, ngày mà có thể chân chính lại bình thường, còn xa nữa đâu.

      Sau khi Hà Dương nghe được lời dặn dò của Tuần Tu, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Thành Lâm, nghe ngóng tình hình xong, phải nhìn Liễu Y bằng đôi mắt khác rồi, Liễu Ynày, quả nhiên thể nghĩ theo cách bình thường được, khiến cho Hà Dương càng tò mò hơn.

      Từ khi Liễu Y thay đổi khu vực làm việc, có riêng phòng nghỉ ngơi, vô cùng hài lòng, nên luôn cố gắng lau chùi sạch , bởi vì là khu làm việc văn phòng, có thời gian làm việc cố định, nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.

      Buổi sáng làm xong công việc, Liễu Y ngồi trong phòng nghỉ ngơi ôn lại kiến thức diễn xuất, tranh thủ đem trí nhớ kia biến chuyển thành của , học tập cũng rất dễ dàng, lí thuyết với thực hành, có ai quấy rầy, nên ngày càng thông thạo.

      Ngày nghỉ, Liễu Y dữ trữ lương thực trong phòng bếp xong, tính toán tài sản của , lúc xem sổ sách thấy Khi Lỗi còn thiếu nợ , mắt sáng lên, rồi gọi điện thoại cho Tiền Văn Phương, liên lạc xong, thay đồ, rồi cầm túi xách ra ngoài.

      Xe buýt tới cao ốc Tân Thần, tới trước cửa cao ốc, Liễu Y thấy xung quanh có rất nhiều người.

      Liễu Y chưa từng biết bị fan cuồng bám đuôi như mấy minh tinh là như thế nào, định tới cửa chính, chỉ thấy mấy người đó chạy tới bên cạnh , ngày càng có nhiều người hơn .

      "Ây, chỉ là người bình thường thôi."

      "Chính là ta đó."

      "Tần Văn thể nào lại giành bạn trai ta."

      "Đúng là, sao lại tin tưởng ta, mắt mù mới tin ta."

      "Dương Vanh tại sao có thể là bồ cũ của ta chứ."

      Fan Tần Văn tất nhiên rất tin tưởng ta, hơn nữa sau lần trước, mặc dù báo viết Liễu Y bị oan, nhưng Tần Văn lên tiếng phủ nhận, Dương Vanh cũng thừa nhận, mà thực là Tần Văn với Dương Vanh đính hôn.

      Cho nên, fan Tần Văn dĩ nhiên tin, tại vừa thấy Liễu Y vu oan Tần Văn xuất , đương nhiên rất phẫn nộ .

      Liễu Y vừa thấy, tim đập mạnh, nghe tiếng đứt quãng, cũng biết phải làm gì, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhìn trời, hôm nay đòi nợ được rồi.

      Liễu Y chạy rất nhanh, nhưng những người đó rất nhiều, Liễu Y 囧, thầm than, Tần Văn với Dương Vanh quả nhiên là khắc tinh thân thể này ,à.

      Trải qua lần này, Liễu Y quyết tâm, chắc chắn tìm cách trả thù Tần Văn với Dương Vanh cho hả giận, nếu là Liễu Y nữa, mà ràng, đây là Liễu Y giận cá chém thớt.

      Chạy đông chạy tây, từ cửa trước chạy ra cửa sau, Liễu Y dùng lực tinh thần, nhanh chóng tránh né, thấy mấy fan cuồng kia lại chia nhau tìm, liễu Liễu Y thấy mấy người này cũng quá dư tinh lực, cũng tội nghiệp cho ta.

      Nghe thanh xa dần, Liễu Y nhìn khắp bốn phía, con đường này tương đối vắng vẻ, chuẩn bị tìm đường chạy tiếp, chỉ thấy chiếc xe dừng trước cửa quán cà phê có người quen.

      Mắt Liễu Y sáng lên, nhanh như mèo chạy thoáng qua, thừa dịp ai chú ý, trực tiếp mở cửa xe ra chạy vào trong, thuận tiện đóng cửa xe lại, nhìn rối rít mấy fan cuồng rối rít đuổi theo mình, tụ tập bốn phía, nghị luận ầm ĩ, kiểm tra chung quanh.

      Thấy mấy người đó xa, Liễu Y thưa dịp này, chuẩn bị mở cửa ra.

      Cửa mở ra, nhưng thực tế khiến Liễu Y chắc chắn ngày hôm nay phải ngày tốt, Liễu Y nằm trong xe với Tuần Tu ngồi xe lăn bên ngoài nhìn nhau chằm chằm , mà người đàn ông mắt đen đẩy xe lăn mặt biến sắc.

      Tuần Tu liếc mắt thấy mấy fan cuồng bên ngoài, khóe miệng cong lên: "Hải Phong, lên xe."

      Người đàn ông mặt đen ngốc lăng, hung hăng nhìn Liễu Y bên trong xe, nặn ra câu, "Tuần thiếu à."

      "Lên xe." Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, lặp lại lần nữa.

      Liễu Y thấy vậy, bò dậy, định muốn ra ngoài bằng cửa bên kia, nhưng nghe Tuần Tu : "Ở yên trong đây , nếu thoát được mấy người kia đâu."

      Tay Liễu Y cứng đờ, thấy mấy đứa fan cuồng lại xuất , trán lên vạch đen, nhanh chóng lật người nằm xuống, trơ mắt người nào đó ngồi xe lăn được đại hán mặt đen sắp xếp cho ngồi phía sau, đặt mông ngồi kế bên , hồi lâu, xe lăn bánh.

      Mấy fan cuồng truy kích Liễu Y tản gần hết, Liễu Y lật người lại, ngồi thẳng dậy, ho mất cái, mắt liếc người nào đó bên cạnh: " cám ơn , xe sdừng ở đây là được rồi."

      Tuần Tu híp mắt lại , rồi từ từ mở mắt ra, môi trắng bệch khẽ mở, mang theo ít trào tính: " phút 1000, tổng cộng là 5000, trả tiền ."

      Liễu Y nghẹn lời, nắm chặt túi xách,ánh mắt buồn bã: " đùa sao?"

      Tuần Tu nghiêng đầu nhìn sang, để ý: " nghĩ tôi mà đùa sao?"

      Mặt Liễu Y có biểu cảm, bây giờ càng thêm cứng ngắc, ra là còn có người mặt dày hơn , chỉ là, mỹ nam tàn tật này cũng khai sáng con đường kiếm tiền cho , có thể ra lời này, Liễu Y thừa nhận ta còn ác hơn nhiều.

      Nhưng mà, tiền sắp vào tay Liễu Y, làm sao có thể lấy ra chứ, đường này được, còn có đường khác: "Tôi bây giờ rãnh, dừng lại thôi."

      Liễu Y dựa người ra sao, lấy tiền của sao, nằm mơ .

      Tuần Tu sững sờ, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn sang, quả nhiên khác trong tài liệu chút nào, tiền như mạng, cúi đầu nhàn nhạt : "Tùy vậy."

      Còn người đàn ông mặt đen mặt cứ lúc hồng rồi lại chuyển sang mặt đen, hai tai nghe ngóng, nghe hai người sau lưng đối thoại, vỗ ngực liên tục, đừng tưởng rằng cởi khẩu trang ra biết, làm sao thiếu gia nhà lại đụng phải con bé chỉ thấy tiền này nữa chứ, nhưng có gì đó bình thường phải, rất muốn đá con người nào đó xuống xe cho rồi.

      Xe chạy được lúc, Liễu Y thấy người nào đó cho xuống xe, nhớ tới cái gì đó, mới gọi điện thoại cho Tiền Văn Phương, giọng mấy câu xong, cúp mấy, thầm than trong lòng, hôm nay quả nhiên phải ngày tốt để đòi nợ, ngược lại còn bị thiếu nợ nữa chứ.

      Xe lại thêm nữa tiếng nữa, đường lên núi quanh co, giữa sườn núi, con đường trống trải, quẹo khúc quanh, rồi tiến vào biệt thự của Tuần gia, xa chạy thẳng bên trong, cho đến trước cửa căn biệt thự hai tầng mới dừng lại.

      Lúc này đại người đàn ông mặt đen nhanh chóng xuống xe, lấy xe lăn đặt ở bên ngao2i cửa xe, sau khi mở cửa xe ra, mặt chờ đợi.

      Tuần Tu liếc nhìn Liễu Y ngồi im lặng bên cạnh, mắt thoáng qua tia thú vị, giọng : "Nên xuống xe thôi."

      Dọc theo đường , trong lòng Liễu Y chắc lưỡi, biệt thự năm giữa sườn núi như vậy, phải là rất có tiền, mà chính là rất có thế lực, nhưng mặc kệ có cái gì, đối với Liễu Y mà chẳng liên quan gì đến .

      Liễu Y rối rắm liếc nhìn, cúi đầu nhìn túi xách trong ngực: "5000 kia."

      Tuần Tu giờ mới nhớ ra, có thâm ý nhìn Liễu Y, ngay sau đó : "Đương nhiên là phải đưa chứ."

      Liễu Y nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh: "Vậy tôi ngồi trong xe, dù sao hôm nay tôi cũng rãnh, chẳng sao cả."

      Liễu Y dĩ nhiên trả tiền, tiền chỉ có vào chứ có ra, đó là nguyên tắc của Liễu Y, cùng lắm thừa dịp ai chú ý, trốn về, muốn tiền sao, phần cũng đưa.

      Tuần Tu mím môi, ngón tay gõ gõ, khẽ bất đắc dĩ, mắt liếc Hải Phong chờ đợi bên ngoài cửa xe, ngay sau đó : " phút 100, đưa tôi vào bên trong, 5000 hồi nãy nhớ gửi cho tôi, nếu ..."

      Mắt Liễu Y sáng rực lên, cúi đầu thử tính toán, trong nháy mắt ngẩng đầu lên: " phút 1000."

      Khóe miệng Tuần Tu cong lên: đưa hai ngón tay lên: "Hai trăm."

      Liễu Y lắc đầu, chịu thua thiệt: "800."

      "500, cái này so với lần trước là nhiều lắm rồi." Tuần Tu thẳng, châm chọc Liễu Y.

      Liễu Y sững sờ, đưa tay sờ sờ mặt, đeo khâu trang cũng có thể nhận ra sao, thị lực này, mắt chớp chớp, coi như cũng có thể kiếm tiền, gật đầu: "Đồng ý."

      Người đàn ông mặt đen ngoài cửa ngẩng đầu nhìn lên trời, con bé này là, mà thấy con bé này, thiếu gia nhà mình cũng được bình thường cho lắm.

      Liễu Y mở cửa ra, đẩy Hải Phong ra, theo trình tự lần trước khom lưng bế người nào đó, từng có kinh nghiệm lần, lúc bế Liễu Y : "Cúi đầu xuống, nếu bị đụng đầu."

      Tuần Tu cúi đầu, tay ôm cổ Liễu Y, tựa vào trong ngực Liễu Y, cảm giác tin tưởng lại trỗi dậy, biết vì sao lại như vậy, chỉ có ở ở trong ngực Liễu Y, Tuần Tu mới cảm nhận được cảm giác yếu đuối, có lẽ là bởi vì cặp mắt bình tĩnh của Liễu Y.

      Chiếc xe lăn này theo Tuần Tu sau năm, năm hai mươi tuổi, bị tai nạn xe nên người nhà còn nữa, chẳng còn quyền thế, phải nằm giường bệnh hơn năm, ba năm trước đây, mới khỏi hẳn.

      Vì muốn điều tra nguyên nhân bị tai nạn xe, Tuần Tu vẫn phải ngồi xe lăn, làm như thế để cho người ta cảnh giác , muốn như thế, phải nhẫn nại, trừ bác sĩ gia đình là Chu Phi, ai biết Tuần Tu còn có thể lại bình thường.

      Liễu Y thẳng vào bên trong, cúi đầu liếc qua, cảm nhận được khí thế lạnh lẽo của người nào đó, thầm than tiếng, quanh quẩn lại, rốt cuộc cũng đụng phải người này, duyên phận phải là tiền, nên Liễu Y chẳng vui mừng chút nào.

      [​IMG] __ Hết chương 29 __[​IMG]


      Nếu thích truyện này các bạn hãy nhấn nút Thanks dùm mình nha, mình cảm ơn[​IMG]
      tinaphan thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 30
      EDITOR: ngocminh2206

      tới mấy phút, vào bên trong, Liễu Y vừa bế vừa thầm, muốn có tiền phải ráng chịu thôi, mà càng nhiều tiền càng tốt, tiền tới tay lấy sao được.

      Tuần Tu được bế nên cảm thấy thoải mái, lâng lâng, đầu tựa vào trước ngực Liễu Y, hai tay ôm lấy cổ, mặt tái nhợt hơi đỏ lên, căn bản quên mất phải trở lại tại .

      Cả hai người đều yên lặng, cứ vòng vòng tròng phòng , nhưng người nào đó theo phía sau hai người, bất đắc dĩ phải lên tiếng, thể nào chịu nổi nữa rồi, phá vỡ khí : "Đủ 5000 rồi."

      Nghe thấy thế Liễu Y cúi đầu nhìn, cùng lúc đụng phải ánh mắt người nằm trong ngực, cảm giác ánh mắt này hơi kì quái, Liễu Y cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: "Đủ rồi sao, ngồi ghế sa lon hay ghế dựa đây."

      Mắt Tuần Tu lập tức tối đen, còn cách nào, nhìn ghế salon hất cầm lên: "Ghế sa lon ."

      Liễu Y cũng biết làm sao, còn muốn kiếm thêm chút tiền nữa mà, liếc nhìn người đàn ông mặt đen nhìn chằm chằm , mới bế Tuần Tu đặt xuống ghế salon, thuận tiện điều chỉnh tư thế ngồi của ta, đoạt lấy tấm đệm mỏng trong tay người đàn ông mặt đen, giúp Tuần Tu để lên , còn lấy cái gối dựa kế bên, để sau lưng ta, rồi kết thúc công việc của mình.

      ai nợ ai nữa, Liễu Y đưa tay sờ mũi, mở miệng cáo từ: "Hôm nay cám ơn , nếu , tôi cũng biết phải trốn nơi nào, cũng tới trưa rồi, thanh toán xong, vậy tôi xin phép trước."

      Người như thế này, nên ít tiếp xúc hơn, bởi vì, Liễu Y phát người này mặc dù trông yếu đuối, nhưng biết trong lòng lại đen tối tới mức độ nào, ít nhất, so với còn cao hơn bậc, phải cẩn thận mới được.

      Tuần Tu ngẩn ra, mắt mờ mịt, nhìn Liễu Y chuẩn bị , chợt với Hài Phong câu: "Bữa trưa chuẩn bị xong chưa?"

      Liễu Y vừa nghe thấy, chuẩn bị lập tức ngừng lại, bụng sôi ùng ục.

      Hải Phong biết gì, vội vàng : " chuẩn bị xong rồi, ăn bây giờ hay lát nữa ạ?"

      Tuần Tu trừng mắt, Hải Phong nhanh chóng nuốt xuống câu mà mình định , mặt nghiêm túc: "Vậy tôi bác Ngô chuẩn bị dọn cơm."

      Tuần Tu gật gật đầu, nhìn Hải Phong xa, mới nghiêng đầu nhìn Liễu Y, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, giọng : “Ngồi đây , cảm ơn cần đâu, giống như , thanh toán xong, từ nơi này xuống chân núi, cũng khá là xa, nếu ăn cơm xong hãy , đến lúc đó tôi gọi người đưac ô xuống chân núi."

      Liễu Y trong lòng khó xử, cúi đầu mắt liếc cái bụng xẹp lép, biết phải làm sao, haizz…

      Tuần Tu ngừng cố gắng, để ý : "Tôi có quen biết với Hà Dương, trước kia gặp hai lần, lần này, cũng tính là lần thứ ba rồi, đây cũng xem như là duyên phận."

      Liễu Y ngẩng đầu, rất muốn hỏi nghi ngờ trong lòng, ngay sau đó ngồi vào chỗ đối diện, ngẩng đầu hỏi, "Trước kia tôi lúc nào cũng đeo khẩu trang, lần này đeo, làm sao có thể nhận ra được chứ?"

      "Sức mạnh lớn như , cả Thành Đô cũng tìm được người thứ hai." Tuần Tu xuy tiếng, mang theo nụ cười.

      Liễu Y thở dài, quả nhiên là nhận ra mình, lúc này, cái bụng lại biểu tình, thấy ánh mắt mòng chờ của Tuần Tu, cũng khôn làm giá làm gì, ăn cũng uổng: "Vậy tôi xin ăn nhờ bữa cơm này, hôm nay làm phiền quá."

      Tuần Tu lắc tay, có y khác : "Tôi làm phiền mới đúng, nếu ngại, có thể đưa tôi tới phòng ăn được ?"

      Liễu Y trừng mắt, nhìn người nào đó, định cự tuyệt, nhưng lại dám ra, cúi đầu tính toán, bữa cơm để trả phí cho sức lực của , cũng bị lỗ, ngay sau đó ngẩng đầu : "Đương nhiên thành vấn đề, thuận tay thôi mà."

      Tuần Tu nhìn sắc mặt của Liễu Y, biết nghĩ cái gì, ánh mắt lộ ra tò mò, cái tật mê tiền, nếu so sánh trong tài liệu chỉ có hơn chứ kém.

      Mới vừa rồi chỉ thử kiểm tra xem, Tuần Tu phát , Liễu Y mặc dù rất mê tiền, nhưng vẫn giữ nguyên tắc của mình, làm lấy tiền, trao đổi công bằng.

      Tuần Tu nhớ tới việc, trong tài liệu viết tính tình Liễu Y trong tại với trước kia, hoàn toàn khác nhau, giống như là hai người khác nhau, chẳng lẽ bị vu oan là tiểu tam, mới bị đả kích, tính tình trở nên thay đổi, Tuần Tu có cách nào xác định được.

      "Đúng rồi, gặp qua mấy lần, nhưng biết tên gì?" Tuần Tu chợt ra, vốn là có ý định tiếp xúc nhiều với Liễu Y, nhưng duyên phận lại trớ trêu, nhân cơ hội này tìm hiểu thử coi sao, còn biết được tin tức Khải Đế với Phong Thượng bí mật kí hợp đồng, Liễu Y này, chắc có thể dùng được.

      Liễu Y híp mắt nhìn sang, mỹ nam tàn tật này sao lại làm quen với chứ, hợp lý chút nào, rồi : "Tôi chỉ là công nhân vệ sinh bình thường, cần biết tên đâu."

      Tuần Tu ngần ra, nghe Liễu Y từ chối trả lời, sắc mặt tối tăm, nhớ tới việc Hà Dương , lợi dụng : " câu 100, tôi biết nguyên tắc của mà."

      Liễu Y giật mình, tiền đưa tới cửa, nhưng mà, người này cũng biết nhiều chứ, nhớ tới Hà Dương cũng quen biết người này, cúi đầu trầm tư xong, : "Vậy hơi kì quá."

      Tuần Tu nhàn nhạt hừ tiếng, nhìn Liễu Y như vậy, trong lòng bất đắc dĩ: "Tôi hỏi trả lời là được, thiếu đâu ."

      Liễu Y thầm than tiếng, bị buộc phải lấy tiền, cảm giác này sao mà hơi bị khó chịu, cũng đành ngồi thẳng dậy: “ hỏi , vậy tôi cũng khách sáo nữa.&quo



      của ?" Tuần Tu mặc dù biết, nhưng Liễu Y chắc chắn biết là biết tên , phải hỏi cái này trước .

      "Liễu Y." Liễu Y thành thực trả lời, thầm bẻ ngón tay.

      Tuần Tu giờ mới phát Liễu Y này phải người bình thường, giống như Hà Dương với Hạ Thành Lâm từng , hoàn toàn suy nghĩ thể theo lẽ thường: "Liễu Y sao, tên tệ, tôi llà Tuần Tu, hôm nay cũng coi như chính thức biết nhau."

      Liễu Y trợn tròn 2 mắt, là công nhân vệ sinh mà còn có thể quen biết người giàu có như thế này sao, còn cái gì mà chính thức quen biết nữa chứ, chỉ là, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt lộ điều gì, gật đầu: "Tên của cũng tệ."

      Tuần Tu nghẹn lời, rồi dựa người ra sau: "Nếu biết rồi, có mấy việc, tôi đây thẳng, tôi cảm giác nhìn hơi quen, à phim Thiên Khải Phong Vân tôi xem qua."

      Liễu Y khẽ nguyền rủa, khẽ ho: "Vậy sao?"

      "Mấy người hồi nãy đuổi theo , hình như là fan cuồng phải ?" Tuần Tu thẳng, từng bước từng bước.

      Liễu Y mắt liếc, chột dạ, chẳng lẽ người này sớm biết, Hà Dương này là nhiều chuyện mà, bất mãn giọng : " tinh mắt ghê."

      "Tôi tàn phế như thế cũng chỉ có đôi mắt là dùng được thôi." Tuần Tu hời hợt hơi trầm.

      Liễu Y thầm than, đừng giả bộ chứ, giả bộ mà cũng giống nữa chứ, người khác biết có tàn tật hay , hoàn toàn biết , đôi chân này mặc dù thể chạy nhảy, nhưng lại bình thường vẫn có thể được.

      "Mắt tệ, tôi là nghệ sĩ của Tân Thần." Liễu Y thử dò xét, thấy đôi mắt bình tĩnh của Tuần Tu, nguyền rủa Hà Dương.

      Mà lúc này Hà Dương ngồi trong hộ sở bỗng cảm thấy lạnh cả người, hắt xì hai cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình bị cảm sao.

      Liễu Y , Tuần Tu gật đầu, nhàng câu: "Cho nên, chính là người diễn vai sát thủ trong Thiên Khải Phong Vân, hèn chi nhìn rất quen."

      Liễu Y nghe xong, trong lòng châm chọc, cách nhàng này, đúng là thích hợp với mà.

      Sờ sờ hai tay : "Đúng rồi, Hà quản lý ở hội sở cũng biết, diễn viên chỉ có cái tiếng, chứ đủ tiền để ăn, nếu , tôi cũng phải làm công nhân vệ sinh ở hội sở."

      Tuần Tu hiểu Liễu Y gì, khóe miệng cong lên: "Yên tâm, chỉ có tôi hiểu thôi."

      người đàn ông mặt đen tới, đứng kế bên Tuần Tu, : " chuẩn bị xong, tại dùng cơm luôn ạ."

      Tuần Tu liếc nhìn Liễu Y bên kia, gật đầu, về sau còn có nhiều thời gian, nhìn Hải Phong chuẩn bị lấy xe lăn, : " cần."

      Hải Phong hiểu gì, dừng bước lại, thấy Tuần Tu hất cằm nhìn Liễu Y, dưa tay chờ đợi.

      Liễu Y nội thương, chỉ là vì bữa ăn chực mà thôi, nhịn.

      Ánh mắt Tuần Tu dần nhu hòa, ung dung nhìn người trước mặt bất đắc dĩ tới bên cạnh mình, thấy cúi đầu, tay rũ xuống, cánh tay mảnh khảnh kéo eo của mình, dùng sức, bị vững vàng bế vào trong ngực.

      Tuần Tu lấy tay vòng lên cổ trắng nõn của Liễu Y, cảm giác chỉ cần 1 tay cũng có thể nắm chặt, chút nữa là có thể bẻ gãy, nhưng mà, bên trong thân thể yếu đuối này, lại cất dấu sức mạnh nào đó, khiến Tuần Tu tự chủ suy đoán.

      Liễu Y nghe Tuần Tu chỉ định, tới phòng ăn, tới cạnh bàn ăn, trực tiếp đem người trong ngực ném xuống ghế, mà người đàn ông mặt đen theo sau chợt hoảng hốt, trợn mắt nhìn Liễu Y.

      Liễu Y thèm để ý người nào đó trừng mình, xoay người ngồi đối diện, nhìn chằm chằm các loại món ăn bàn ăn, nốt nước bọt.

      Tuần Tu coi thường cái mông bị thương, nhíu mày, liếc Hải Phong sau lưng, rồi nhìn Liễu Y: " Bác Ngô biết có khách tới, nên món ăn hơi đơn giản, cứ tự nhiên."

      Liễu Y nghe xong, thần kinh run lên, mắt sáng rực lên, lập tức chuẩn bị, trong miệng : "Tôi tự nhiên, cảm ơn mời."

      mảnh quét qua, ngay cả lá rau cũng còn, Liễu Y phồng miệng lên, mong mỏi nhìn chằm chằm, mấy món này ngon hơn chú Mập ở hội sở nhiều, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn vừa mới ăn xong, lại lấy thêm nữa.

      Đôi đũa trong tay Tuần Tu cứng đờ, nhìn chằm chằm đối diện hề hay biết gì, con gì mà ăn như thế, mắt thoáng qua tia sáng, rồi cúi đầu ưu nhã dùng cơm.

      Mà Hải Phong đứng phía sau sắc mặt biến đổi hết màu này đến màu khác, con bé này trong trại tị nạn mới ra hả trời.

      Tuần Tu vừa ăn, vừa nhìn khóe miệng cong lên, tâm tình thả lỏng, lại thêm chén, Hải Phong sau lưng xem thế là đủ rồi, vẫn ngừng quan sát Liễu Y.

      Liễu Y từ từ buông chiếc đũa trong tay xuống, đưa tay vuốt cái bụng, mắt liếc mặt bàn hầu như trống rỗng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tuần Tu nhìn chằm chằm .


      -Hết chương 30-
      Last edited: 7/9/14
      tinaphan thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 31
      EDITOR: ngocminh2206

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Liễu Y ngượngngùng nhìn người nào đó, biết ánh mắt kia là có ý gì.

      " ăn no chưa?" Liễu Y nhắm mắt hỏi.

      Tuần Tu buông chiếc đũa trong tay xuống, cúi đầu cầm khăn lên lau miệng, ngẩng đầu : "Tôi là chủ, tôi nên hỏi câu này mới đúng."

      Liễu Y cũng học theo cúi đầu lấy khăn lau miệng, cực kỳ hài lòng bữa ăn hôm nay, ngẩng đầu :"Tôi no rồi, đầu bếp nhà tay nghề tồi chút nào."

      "Thích là được rồi." Tuần Tu thản nhiên , gật đầu.

      Liễu Y ăn xong, vất vả mới có ngàynghỉ ngơi, thế nào cũng phải đòi nợ cho bằngđược, buổi sáng được, buổi chiều lạiđi đòi tiếp, những đó chẳng cứ đứng ở đó hoài.

      Rồi đứng lên, gật đầu, "Tuần tiên sinh, hôm nay cám ơn , cũng đến lúc tôi phải rồi."

      Sắc mặt Tuần Tu bình tĩnh, giọng lạnh : " Gọi Tuần Tu, đừng gọi là Tuần tiên sinh, nghe quá khách sáo."

      Liễu Y chợt dừng lại, cảm thấy hơi khó hiểu,nhưng vẫn :"Được rồi, Tuần T, tôi phải rồi,cám ơn mời tôi ăn cơm, còn hồi nãy..."

      " thiếu đâu, chút nữa Hải Phong đưa cho ." Giọng điệu Tuần Tu trầm thấp, khoát tay.

      Liễu Y nghe xong, cả người buông lỏng, cảm ơnlần nữa, rồi xoay người rời , phất tay cái, lấy 1000 rồi .

      Ngồi ở trong xe, ra khỏi cửa chính của biệt thự, Liễu Y lập tức quăng Tuần Tu ra sau đầu, chỉ là tình cờ gặp nhau, cần để ý làm gì, cái thếgiới xa hoa đó, Liễu Y cũng thèm quan tâm.

      Tuần Tu ngồi xe lăn, tay chống cằm,ánh mắt nhìn chằm chằm bóng xe xa, rồi từ từ biến mất, đáy lòng giống như bị mất vật gìđó, nhớ tới bộ dạng lúc ăn vô cùng tự nhiên của Liễu Y, trong lòng chắc chắn lắm, mới tiếp xúc nửa ngày, cũng dài ngắn,nhưng Tuần Tu lại biết thế nào, Liễu Y này thể suy đoán như người bình thường được, càng tiếp xúc, càng nhìn khôngthấu.

      Hải Phong kế bên Tuần Tu, trầm mặc chờ đợi, mà thấy thiếu gia nhìn ra ngoài cổng, trong lòng thử suy đoán, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt vặnvẹo, thể nào, con gì mà còn ham tiền còn ham ăn, mắt của thiếu gia chắc cũngkhông bình thường.

      Tuần Tu nhắm mắt lại, giọng : "Trở lại thư phòng ."

      Hải Phong ừ tiếng, mắt liếc khí thế lạnh lẽocủa thiếu gia, cảm thấy bình thường cho lắm.

      Liễu Y bảo tài xế lái xe vào bãi dỗ xe ở tầng hầm cao ốc Tần Thần, sau khi xuống xe, cám ơntài xế nhà Tuần Tu xong, rồi xoay người tớithang máy, vừa , vừa gọi điện thoại cho TiềnVăn Phương.

      "Cái gì, em còn dám tới đây sao, buổi sáng nghe em bị mấy đứa fan cuồng nó rượt phảikhông? " Tiền Văn Phương giọng .

      Liễu Y bước chân ngừng lại, giọng ra: "Chị Tiền, làm sao chị biết vậy?"

      "Chị sao biết được chứ, buổi trưa trongcông ty nghị luận ầm ĩ, là gặp em bị fan cuồng rượt, chị biết ngay là bình thừng,sao hồi sáng em báo cho chị." Tiền VănPhương vội vàng .

      "Em quên mất, chị Tiền." Liễu Y giọng .

      Tiền Văn Phương liếc mắt: "Em bây giờ ở đâu, ở yên đó , chọ tới đón em."

      " cầ đâu, em ở dưới tầng hầm, lập tức lên ngay." Liễu Y trấn an .

      Tiền Văn Phương thở phào nhõm: "Vậyđược rồi, em chú ý chút, đừng làm cho mấyfan cuồng kia bao vây nữa, trong khoảng thờigian này Tần Vân với Dương vanh tương đối lộliễu, làm hành động đương từa lưa, nhìn thấy muốn ói, mấy fan của ta suốt ngày đứng dưới lầu, mặc dù chuyện của em qualâu rồi, nhưng nàng mấy cái nhưng mấy người kia muốn biết , chuyện này là do chị hết, cho em biết, buổi sáng có sao chứ?"

      " có việc gì, chị em sớm em chuẩn bị, Tần Văn vốn là biết làm người, em chưa muốncô ta thân bại danh liệt, chị cần bỏ danh hiệutiểu tam là được, thế mà mấy đứa fan cuồng kia, chẳng liên quan tới em, em trốn là được." Ánh mắt Liễu Y nhìn chằm chằm mộthướng khác, khẽ với Tiền Văn Phương bên ki: "Gặp mặt rồi tiếp, em đến ngay."

      Liễu Y cúp điện thoại, ánh mắt trầm xuống, Dương vanh, nhìn chung quanh bãi đậu xe trốngtrải, cơ hội phải lúc nào cũng có, hômnay tự nhiên lại có, sớm gặp, muộn cũng gặp, vừa đúng lúc, là may.

      Dương Vanh dừng xe xong, rồi với Tần Vânbên kia điện thoại lấy lòng mấy câu, cúp điện thoại, lắc đầu, biết Tần Văn tại sao để ý Liễu Y, mình sớm vạch giới hạn vớiLiễu Y, chuyện lần trước vừa ra, tính khí TầnVăn càng thêm nóng nảy, nếu phải ta là diễn viên hạng A, Dương Vanh làm sao có thể chịu được đến bây giờ, chỉ có chờ đến từ mấy ra mặt, Tần Văn cũng chẳng là cái gì.

      Dương Vanh nhìn kính chiếu hậu chỉnh kiểu tóc,tiện tay mở cửa xuống xe, đóng cửa xe hậu,xoay người trong nháy mắt, giật mình..

      "Liễu Y làm sao lại ở chỗ này." Dương vanhsắc mặt càng thay đổi.

      Liễu Y an tĩnh tựa vào cây cột bên cạnh xe, ngẩng đầu nhàn nhạt : "Tôi làm sao lại thể ở chỗ này."

      ".. " Dương Vanh mắt nhìn chung quanh, cảnh giác nhìn Liễu Y, trong lòng mất tự nhiên, giọng lạnh lẽo: "Chuyện trước kia sớm qua, làm sao còn dây dưa ."

      Liễu Y bình tĩnh mà nhìn, cọ xát lòng bàn chân: " cho ràng, tôi chỉ là dựa vào đây nghỉ ngơi chút, nhà để xe cũng phảilà nhà , rốt cuộc là ai dây dưa hả?"

      Dương Vanh đen mặt, bị đả kích, lựa lời : "Liễu Y, tôi sớm với , tôi và côcăn bản là thể , bây giờ như vậy, có ý gì."

      "Tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên, mời tiếp tục giữ vững.” Liễu Y lưu loát phản kích.

      "... đừng tưởng rằng làm bộ như khôngquan tâm, tôi quay đầu lại." Dương vanh .

      Liễu Y hừ hừ hai tiếng: “ cũng đừng nằmmơ, tại trời sáng lắm."

      Mắt Dương Vanh thoáng qua tức giận, được, , trước kia Liễu Y dây dưa mình, ngại phiền, mà bây giờ Liễu Y ước gì vạch giới hạn, Dương Vanh ít nhiều cảm thấykhông thoải mái.

      "Liễu Y, trong lòng vẫn còn hận tôi sao, tôi biết , đoạn thời gian trước tôi quá đáng, nhưng mà tôi cũng còn biện pháp, trong mắtTần Văn vê vào hạt cát, tôi thể nào ở trước mặt người khác thừa nhận là bạn tôi, bằng , cố gắng của tôi mất hết, tôi và qua, ta muốn , có, nhưng là Tần Văn có thể cho tôi, lần trước sau đó, người khác cũng biết và tôi trước kia quan hệ, có biết hay , vì chuyện này, Tần Văn đếnbây giờ cũng cho tôi sắc mặt tốt, Liễu Y à, chuyện tôi và qua, dây dưa tiếp nữa cũng dùng." Dương vanh thu lại phức tạptrong lòng, giọng .

      Liễu Y trợn to hai mắt, đây chính là làm gì kia, còn phải lập đền thờ sao, xuy tiếng, khoáttay áo: "Hai chúng ta quen, lo lắngquá rồi."

      Dương Vanh nắm chặt tay, mắt lóe lóe: "Côvẫn còn hận tôi, tôi biết mà."

      Liễu Y phát thế giới này biến hóa quánhanh, da mặt cũng quá dầy, nhìn sâu vàomắt thằng dương Vanh, đưa tay vuốt vuốt cánhtay của mình, chuẩn bị bắt đầu làm việc, đâychính là đưa tới cửa, hất cằm lên: "Tôi đương nhiên hận ."

      "Liễu Y, về sau đừng tìm Tần Văn nữa, tôi với Tần Văn đính hôn, sớm thành quyết định, tôi và thể nào, hận tôi, thí cứhận . " Dương Vanh tha thứ .

      Liễu Y hừ hừ hai tiếng: "Đây chính là đó."

      Buổi sáng bị mấy người kia mắng chửi, Liễu Y rất bực mình, nào biết người này trùng hợpnhư vậy đưa tới cửa, còn có ai ở đây, cơ hội tốt, ra tayđánh trận, phải là người bình thường.

      Liễu Y vừa dứt lời, nhấc chân đá lên, đưa tay bắt được cánh tay Dương vanh, rồi đá cái vô ngay đầu gối, đưa tay bắt đầu đánh tơi bời, để cho hồn bất tán, để cho có thể ở chung với Tần Văn, để cho cứ nằm mơ giữaban ngày , ánh mắt mắt liếc ta, càng đánh mạnh thêm.

      Khi Lỗi ngồi ở phòng quan sát chuyện phiếm với đội trưởng đội bảo vệ, lập tức mở to hai mắt, nhìn bóng dáng người xe bướcxuống, sờ ví tiền trong túi quần, trong lòng rỉmáu, tới đòi nợ rồi sao.

      Trong lòng tính toán, quay đầu lại, chỉ thấy cảnh tượng trong màn hình camera khác, đầu đầy mồ hôi, wow, Liễu Y này cũng ác ghê, đánh thế sao mà chịu nổi chứ.

      Khi Lỗi thấy mí mắt phải giật giật, vội vàng đẩyđội trưởng bên cạnh: "Lão Thống à, lập tức kêu người phong tỏa cửa chính tầng hầm ga ra chotôi, kêu người coi chừng cửa thang máy luôn, đừng để người khác nhìn thấy."

      Lão Thống trợn mắt há mồm, thấy trênmàn hình, nuốt nước bọt cái, lập tức lấy bộ đàm phân phó, nhìn chằm chằm người nào đó bị đánh thê thảm, giọng ra: "Xử lý như thếnào đây, này sao mà đánh ác thế."

      Khi Lỗi nhíu mày, vội vàng chỉ chỉ máy theo dõi: "Đoạn băng này đưa cho tôi, trước hết đemhắn ta cấp cứu, sau đó gọi kia lại đây,tình huống cụ thể chúng ta lại rànglắm, có đúng hay , lão Thống."

      Đội trưởng đội bảo vệ kịp phản ứng, rồithấy Khi Lỗi nháy hai cái mắt, sờ sờ cằm, cườihắc hắc: "Đúng là như thế, máy theo dõi có lúc bị hư, ai biết trong ga ra tầng ngầm xảy ra chuyện gì, này Dương Vanh bị người nào đánh, đúng là khó mà ra được, chỉ là, Khi Lỗi,cậu hãy thành khai báo, cậu và kiakhông phải có quan hệ gì mờ ám chứ, trước kia thấy cậu bảo vệ ai như vậy."

      --------- Hết chương 31 ----------

      NẾU THÍCH TRUYỆN NÀY CÁC BẠN HẠYNHẤN NÚT THANKS DÙM MÌNH NHA,MÌNH CẢM ƠN (^^)
      Last edited: 9/9/14
      tinaphan thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32
      EDITOR: ngocminh2206

      Khi Lỗi liếc mắt, trong lòng lệ rơi đầy, mình rất muốn mà lại được, lão đại còn phải chú ý Liễu Y nhiều hơn, nếu mình bao che Liễu Y làm gì.

      Trừng mắt nhìn lão Thống: "Việc nên hỏi đừng hỏi, cấp giao phó, cứ coi như nhìn thấy, chỉ là, Dương Vanh này bị đánh là phải, biết người hồi nãy đánh là ai , chính là Liễu Y lúc trước bị Tần Văn cướp bạn trai, mà ta cũng quá yếu, mới đánh có hai cái cũng chịu nổi."

      Đội trưởng gật đầu, cười híp mắt vội vàng : "Biết rồi, nhìn ra, Liễu Y này cũng khỏe , nếu như mà ta xin tuyển vào làm bảo vệ, tôi sẵn sàng tặng chức đội trưởng của tôi cho ta luôn."

      Lúc này, Liễu Y ở gara dùng sức đá cái, chỉ nghe người nào đó rên lên, rồi cọ lui về phía sau bước, dựa vào cây cột, xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu mắt liếc camera, giọng : "Rốt cuộc cũng có cảm giác hả giận rồi."

      Mới vừa xong, chỉ nghe tiếng “đinh”, cửa thang máy mở ra, rồi có mấy bảo vệ tới chỗ Liễu Y, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Liễu Y đứng đó.

      Liễu Y cũng tránh né, trực tiếp tới trước mặt mấy người bảo vệ: "Mới vừa rồi tôi ngang qua đây, thấy người này bị té, chắc sao đâu, các lại xem coi sao."

      Người bảo vệ dẫn đầu bật cười, sớm biết chuyện xãy ra rồi, hả hê liếc người nào đó nằm gục sàn, vội vàng phất tay, với người phía sau: "Đem người này cấp cứu , tình huống cụ thể điều tra sao, còn có thể chúng tôi tới phòng bảo vệ được ?"

      Liễu Y gật đầu: "Được thôi."

      Liễu Y căn bản lo lắng, cho dù có biết đánh ta sao chứ, cũng chỉ nội bộ biết mà thôi, vì sợ công ty bị ảnh hưởng, nên chỉ xử lý nội bô, nếu tệ nhất, đình chỉ công việc của thôi, mà cũng sao cả, ít nhất còn được đánh ta, cho hả giận tại phải chạy trốn.

      Bên kia mấy người mang Dương Vanh bất tỉnh cấp cưu, bên này, Liễu Y chậm rãi theo bảo vệ tới phòng quan sát.

      Mở cửa vào, Liễu Y thất Khi Lỗi ngồi đó thong thả uống trà, thở phào nhõm, chắc sao, dù sao có người quen ở đây mà.

      Khi Lỗi đứng lên, tới trước mặt Liễu Y: " mới làm cho tôi mở rộng tầm mắt, nhìn đánh ta rất tuyệt."

      Liễu Y gật đầu: " thể khống chế được thôi."

      Khi Lỗi xua tay bảo mấy người sau lưng Liễu Y rời , nên trong phòng chỉ còn , Liễu Y với người nào đó ngồi hóng chuyện.

      "Ngồi , có việc gì đâu, mời tới đây, cũng chỉ là tìm hiểu xem hồi nãy trong gara xảy ra chuyện gì thôi, dù sao camera cũng có lúc bị hư." Khi Lỗi lần ngồi xuống, .

      Mắt Liễu Y sáng lên, ngờ lại may mắn như thế, rồi nghiêm túc gật đầu, ngồi kế bên Khi Lỗi: " ra tôi để ý cho lắm, lúc ngang qua, mới phát người kia té xuống đất, haizz, biết ai lại làm cho ta bị như thế."

      Đội trưởng cúi đầu xuống bả vai run run, rất muốn cười, là mở rộng tầm mắt, chưa từng ai mà mặt dày như thế, chịu nhận, còn giả bộ vô tội, hỗ là diễn viên.

      Khi Lỗi gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra: " ra là như vậy, vậy còn chuyện gì nữa rôi, có chuyện cứ , chúng tôi điều tra sau."

      Đội trưởng che mặt, vô lực gục bàn, da mặt của Khi Lỗi cũng càng ngày càng dầy rồi.

      Liễu Y nửa phần động, ánh mắt nhìn chằm chằm Khi Lỗi, hồi lâu, nặn ra câu, " ra hôm nay tôi tới tìm ."

      Đội trưởng vừa nghe xong, bắt đẩu dỏng tai lên, Liễu Y này có quan hệ gì với Khi Lỗi kia chứ.

      Khi Lỗi che ví tiền của mình, giả bộ cười : "Chuyện hồi nãy tôi giúp , xem, tiền kia, chắc là nên trừ bớt."

      Liễu Y nhìn chằm chằm: “Chuyện hồi nãy là chuyện gì chứ, phải là có gì rồi mà, trợ lý Khi à, thiếu nợ phải trả, nếu như phải tôi đòi nợ , tôi chắc chắn tới Tân Thần, mà tôi tới gặp cái người kia dưới gara."

      Khi Lỗi khóc ra nước mắt, ngờ mính giúp ta, ta còn biết cảm ơn, lắp bắp: "Có tính tiền lãi ?"

      Liễu Y : "Trợ lý Khi à, tôi tự mình tới đây, còn chưa có tiền công đâu."

      Khi Lỗi hồi lâu, móc ví tiền ra, cúi đầu đếm, đưa tiền ra: "3000, lãi là bao nhiêu."

      Liễu Y nhận lấy xấp, hài lòng gật đầu, rồi ngẩng đầu : "Cho thêm 1000 , lần trước tôi còn báo tin tức quan trọng cho đấy."

      Khi Lỗi sững sờ, cắn răng, lại rút ra xấp: "Được rồi, thanh toán xong rồi."

      Liễu Y ừ tiếng, thuận tay nhét vào trong túi xách: "Tôi trước đây, hẹn gặp lại."

      Liễu Y nghênh ngang rời , đòi được nợ, đánh Dương Vanh trần, hôm nay cũng hên đó chứ, còn phải xuống dưới chuyện với Tiền Văn Phương nữa.

      Còn bên trong phòng quan sát, Khi Lỗi chưa gượng dậy nổi, đội trưởng bên cạnh an há to mồm, mắt trợn to, lắp bắp: "Khi Lỗi, hồi nãy cậu..."

      Khi Lỗi tức giận liếc mắt: "Chưa từng thấy ai đòi nợ sao?"

      Đội trưởng ngậm miệng lại, ánh mắt trầm, ra là chưa thấy ai đòi nợ như vậy , hơn nữa còn đòi nợ trợ lý cấp cao của Tân Thần, cái này bình thường chút nào.

      Khi Lỗi nghiêng đầu liếc mắt, lấy thân phận người từng trải, cảnh báo : "Liễu Y này nên cách xa ra, còn đem theo nhiều tiền vào, biết , lão Thống."

      Đội trưởng gật đầu, rồi nghĩ ra cái gì, : "Hồi nãy cậu bao che Liễu Y ra là như vậy."

      "Đúng vậy, phí sức lại chẳng được gì, vẫn bị bóc lột như thường, haizz, chuyện Dương Vanh tôi với lão đại, yên tâm , mấy người kia khiến họ ngậm miệng lại." Khi Lỗi phiền muộn .

      "Biết rồi, cần đâu, Dương Vanh này tôi chẳng ưa chút nào, bày đặt ăn bám Tần Văn, thấy mà ghét."
      Lão Thống hả hê cười

      “ Uh, hắm chẳng là gì, chỉ là, tại bởi vì Tần Văn, ta cũng nỗi tiếng hơn, công ty chỉ là thuận theo mà thôi, nghe có người , là người của Dương gia, biết những người đó nghĩ thế nào nữa”, Khi Lỗi hừ hừ

      Lão Thống lại nhiều chuyện: “Làm sao cậu biết, hình như là phụ tá Tần Văn đề cập tới lần”

      Khi Lỗi sờ sờ cẳm: “Tần Văn với Dương Vanh cấu kết lại, đoán chừng là do mấy lời đồn đó, người của Dương gia rất ít khi lộ diện, người biết còn nhiều, chỉ là Dương Vanh này, tuyệt đối phải là người của Dương gia, đừng có nhiều chuyện, biết ?”

      Khi Lỗi từng theo boss gặp lão đại Dương gia, Dương gia có hai em, con trai thứ hai ở nước ngoài, tại sao có thể là Dương Vanh chứ, chỉ là những thứ này liên quan tới công ty, mấy lời đồn nhảm mà thôi.

      Đội trưởng gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Yên tâm, tôi kín miệng lắm”

      Liễu Y tới tầng 18, trực tiếp vào phòng làm việc của Tiền Văn Phương, gật đầu chào hỏi với vài nhân viên làm việc, phát có vài người thái độ hòa ái, có vài người vẫn giống trước kia.

      Liễu Y coi như thấy, thẳng tới trước bàn làm việc Tiền Văn Phương ngồi xuống bên cạnh, tay chống đầu: “Chị Tiền, em tới rồi đây”

      Tiền Văn Phương liếc mắt, nhớ tới hồi nãy trong cao ốc có đồn cái gì đó, giọng mà : “Lúc em tới, dưới gara có thấy cái gì ?”

      Liễu Y cầm lấy ly nước Tiền Văn Phương đưa, cúi đầu uống hớp, thở dài: “Có, hơn nữa còn thấy ràng”

      Tiền Văn Phương lập tức : “ cho chị biết là em đánh ta hả?”

      Liễu Y nhìn vào mắt Tiền Văn Phương, khoát tay “Làm sao có thể, đúng lúc nhìn thấy thôi, ta thê thảm”

      Tiền Văn Phương liếc nhìn phẫn hận, kéo ghế đến gần Liễu Y: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, em mới yên ổn được mấy ngày, đừng có làm chuyện gì phiền toái nữa, người ở phòng bảo vệ có tìm tới em ?”

      “Em mới từ phòng bảo vệ ra, có việc gì, chỉ là tình cờ thôi, đoán chừng ta bị kẻ thù đánh”. Liễu Y thản nhiên rồi uống hớp trà

      Tiền Văn Phương tin, nếu là lúc trước, có thể liên quan đến Liễu Y, nhưng bây giờ Liễu Y có nhiều lúc nhìn thấu, giọng hỏi: “Em có chuyện gì sao?”

      có, phòng bảo vệ chỉ hỏi vài chuyện thôi, nếu như có chuyện, em bây giờ cũng đâu ngồi đây được, phải sao?” Liễu Y ngẩng đầu hỏi

      Tiền Văn Phương vỗ vỗ ngực: “Em làm chị sợ muốn chết, em đó….”

      Tiền Văn Phương bật cười: “Ngươi đừng có nha, chị nghe bọn họ , Dương Vanh bị đánh nhìn ra mặt mũi luôn, là đáng đời, ha ha, chỉ là, lúc này em đừng đến công ty nữa, mặc dù liên quan tới em, nhưng coi chừng Dương Vanh trả thù em, công việc của em chị trực tiếp đến nhà em, biết ?”

      Liễu Y ngoan ngoãn gật đầu “Chị có người mời em đóng quảng cáo sao, bao nhiêu tiền thế?”

      Tiền Văn Phương trừng mắt: “Em…. Liễu Y, mình phấn đấu vì nghệ thuật, phải vì tiền”

      Liễu Y im lặng cúi đầu, thầm nghĩ, trông cậy vì nghệ thuật mà phấn đấu, thà đợi kiếp sau còn hơn

      Tiền Văn Phương lấy trong ngăn kéo ra tờ hợp đồng, đưa tới “Em xem , nếu có gì ký tên , chị giúp em sắp xếp giá tiền ở chỗ này nhìn cho kỹ vào”

      Cặp mắt Liễu Y sáng lên, nhanh chóng cầm lấy, cúi đầu liếc qua mấy số lẻ, mặc dù nhiều nhưng cũng đủ dùng, chỉ là, thấy sản phẩm quảng cáo sững sờ : “Chị Tiền, đồ dùng cho trẻ em sao?”

      Tiền Văn Phương hừ hừ hai tiếng: “Cái này là được nhất rồi, mấy cái khác hợp với em, có cái là sản phẩm cho người già, cái này coi như giá cả vửa phải, nhãn hiệu này cũng nổi tiếng lắm”

      Liễu Y suy nghĩ “Được thôi, sắp xếp xong cho em biết nha, mà nhớ lựa lúc em nghỉ ngơi đó”

      Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y ký tên xong, khoát tay “ nhanh , coi chừng mấy phóng viên nó thấy được, à còn nữa coi chừng mấy đứa fan cuồng ngoài kia nữa đó”

      Liễu Y gật đầu, đòi nợ xong rồi, chuyện quảng cáo cũng xong. Hơn nữa còn đánh được Dương Vanh cực kỳ hài lòng ‘Vậy em trước, có gì gọi cho em”

      Tiền Văn Phương ừ tiếng, nhìn Liễu Y xoay người rời , ánh mắt chớp chớp, dễ dàng chút nào. Liễu Y được đến lúc này, vô cùng khó khăn, cũng may công ty làm khó Liễu Y nữa, còn chuyện dưới gara biết có phải Liễu Y làm hay nữa.

      Chỉ là, mặc kể , thái độ của công ty thế này may quá, nếu như là Liễu Y làm, công ty cũng phải che giấu.

      Tiền Văn Phương khẽ mỉm cười, Liễu Y bây giờ thông minh hơn so với trước kia, càng biết tỉnh huống của mình, về sau còn xa hơn nữa

      -------------------- Hết chương 32 -------------------------
      Last edited: 13/9/14
      tinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :