1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 61
      Editor: ngocminh2206

      Liễu Y thẳng vào phòng, thấy Liêu Hòa cúi đầu trầm tư, mới từ từ tới.

      Liêu Hòa thấy có người tới, ngẩng đầu nhìn, thở dài, cầm ly lên uống ngụm trà, biết nên như thế nào với Liễu Y.

      Liễu Y ngồi thẳng lên, liếc nhìn đạo diễn Liêu do dự, mở miệng : "Đạo diễn Liêu à, có phải tìm được ta rồi hay ."

      Liêu Hòa sững sờ, rồi lắc đầu, lại thở dài: "Liễu Y à, chưa tìm ra được là ai."

      Liễu Y thầm nghĩ, quả nhiên là tìm ra, mình và Hải Thành khá vất vả để tìm ra được ta, thất vọng : " Vậy bỏ qua , tôi biết là rất khó tìm ra rồi mà."

      Liêu Hòa áy náy nhìn Liễu Y, hài lòng gật đầu, mặc dù bình thường ta thường chuyện, nhưng thái độ rất nghiêm túc, tương đối có kinh nghiệm, hiểu hỏi, thầm than trong lòng, nếu như là nhằm vào Liễu Y, bây giờ tìm ra được, sau này chắc chắn rất phiền phức, chỉ là, tìm được, cũng còn biết làm sao bây giờ.


      "Bây giờ mặc dù tìm ra được, nhưng công ty bỏ qua, chắc chắn giúp tìm ra, tôi cũng đến chuyện báo án, trách tôi chứ." Đạo diễn Liêu .

      Liễu Y ngẩng đầu nhìn, khoát tay: "Báo án phiền toái hơn, đối với tôi cung tiện, tôi hiểu được cách làm của đạo diễn Liêu mà."

      " có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chỉ là, tìm ra được nhớ sau này phải cẩn thận hơn, đến bây giờ, cũng ai biết là ta hại hay đoàn làm phim , chuyện lần này, mặc kệ như thế nào, công ty bên kia tìm cho ra, yên tâm , để như vậy, tôi thương lượng với công ty, công ty bồi thường cho , cho cùng, cũng do đoàn phim cả, dù sao chuyện ngoài ý muốn lúc quay phim, mặc dù sao, nhưng cũng phải tính toàn ràng." Liêu Hòa .

      Liễu Y gật đầu, rồi ngẩng đầu hỏi: " Bồi thường cái gì vậy? " Chợt suy nghĩ kĩ lại rồi : " cần đâu." (

      Liêu Hòa càng có cảm tình với Liễu Y hơn, thà, khoát tay: "Công ty cho, cứ nhận , đây là thứ nên nhận, ra tôi cũng có băn khoăn, , nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mấy nhà báo mà viết linh tinh phim của chúng ta hỏng mất, chuyện này cũng tốt đẹp gì cho cam."

      Liễu Y ra muốn hỏi là bồi thường cái gì, tốt nhất là nên cho tiền, mà tới chuyện này nưa, trong lòng vô cùng cảm ơn tên kia, được có thêm tiền nữa mà.


      Liêu Hòa nhìn Liễu Y trầm mặc, thở dài tiếng, an ủi: "Công ty chuyện này với người đại diện của , yên tâm , nếu như chuyện này công ty điều tra được, cũng cho , có nghĩ ra dắc tội với ai , trong showbiz này, nhìn người thể xem bề ngoài, sau này nhớ cẩn thận đó."

      Liễu Y gật đầu: "Vâng, cám ơn đạo diễn."

      Liêu Hòa lấy vuốt vuốt mi tâm, câu cuối cùng: "Tôi đốc thúc họ giúp , yên tâm ."

      Liễu Y hưng phấn gật đầu, căng thẳng : "Vậy làm phiền đạo diễn rồi."

      "Con đường của còn dài, nếu như sau này có vai diễn thích hợp, tôi cân nhắc cho , cố gắng lên, tôi rất xem trọng ." Liêu Hòa suy nghĩ của mình ra.

      Liễu Y chịu đựng đến giờ, rốt cuộc cũng đạt được mục đích rồi, cần phải năn nỉ vai diễn tốt cho mình, đó là bởi vì vai diễn chắc chắn có, tại mình thất nghiệp, tìm thêm công việc khác quá khó khăn, Liễu Y biết, về sau chỉ có thể tập trung diễn xuất mà thôi, mà chị Tiền từng , phải gây ấn tượng tốt với đạo diễn này, nếu như được, thôi vậy, bởi vì Liêu Hòa quên biết rất nhiều, tất cả thứ này mới là lý do con phải chịu đựng.

      "Cảm ơn đạo diễn, tôi cố gắng. " Liễu Y làm ra vẻ tôi rất cố gắng, xin đạo diễn thấy cứ có kịch bản nào thích hợp đưa cho tôi .

      Liêu Hòa vui mừng gật đầu, cười cười: "Được rồi, về nghỉ trước , ngày mai còn phải về Đô Thành, về sau có vai thích hợp với , tôi thông báo cho ."

      Liễu Y hài lòng, đứng dậy cáo từ, vừa được bồi thường vừa được coi trọng, vô cùng may mắn.

      Ngày hôm sau, đoàn phim trở lại Đô Thành, Liễu Y tạm biệt mọi người xong, về với Tiền Văn Phương..

      Tiền Văn Phương lúc đầu biết chuyện gì xảy ra với Liễu Y, mà Liễu Y lại dặn Hiểu Mẫn đừng cho Tiền Văn Phương, cho tới hôm nay, công ty mới qua chút, Tiền Văn Phương mới biết Liễu Y suýt nữa bị trọng thương.

      đường đưa Liễu Y về nhà, Tiền Văn Phương tò mò nhìn Liễu Y qua kính chiếu hậu, muốn hỏi, lại biết hỏi như thế nào, nghiêng đầu nhìn Hiểu Mẫn chằm chằm.

      Bị Tiền Văn Phương nhìn như thế Hiểu Mẫn kịp phản ứng, còn tưởng mặt cái gì, lấy tay xoa xoa.

      Tiền Văn Phương nên lời , được lắm, người che giấu tốt lắm, còn người làm như ta đây vô tội lắm.

      Liễu Y nhắm mắt dưỡng thần , nhưng biết rất xảy ra việc gì, cũng biết Tiền Văn Phương lo lắng, mới mở mắt ra: "Chị Tiền, chị muốn hỏi gì cứ hỏi , mắt chị sáng quắc chẳng khác nào mấy cái bóng đèn đâu."

      Tiền Văn Phương cười lúng túng, tự hỏi, sao Liễu Y lại chủ động như vậy, mắt nhìn đằng trước, sau mới hỏi: "Liễu Y à, nghe em bị thương sao?"

      Lúc này, Hiểu Mẫn bên cạnh mới nhớ lại, sao lại quên mất chuyện này chứ, vội vàng : "Tiền tỷ, Liễu tỷ có việc gì, đều tại em cả, em quên cho chị biết."

      Tiền Văn Phương mắt liếc, hỏi: "Chị biết phải là do em, Liễu Y cho em đúng , đừng có mà lưa chị."

      Hiểu Mẫn cười lúng túng, há hốc mồm, muốn giải thích chút.

      Liễu Y nhìn hai người đằng trước, thở dài: "Là em dặn Hiểu Mẫn đừng cho chị, cũng có gì lớn, khi quay phim luôn có chuyện ngoài ý muốn mà, cũng may em bị thương, chị Tiền, em chỉ muốn để cho chị lo lắng."

      "Em còn biết nghĩ tới chị sao, Liễu Y à, nếu như công ty cho chị, em tiếp tục im lặng chứ gì." Tiền Văn Phương .

      Liễu Y thấy thế, vội vàng : "Trở về chắc chắn cho chị, trước chị là do em cảm thấy ở ngoại thành thế ràng."

      "Hừ, em biết chị nghe được, nên coi như cho qua chứ gì, em bây giờ cho nó là có gì nhưng chị lại thấy nó quan trông , nghe phải là cái gì ngoài ý muốn, công ty với chị , sao em lại đồng ý công khai chuyện này chứ, Liễu Y à, chuyện này liên quan đến tính mạng, nếu phải nhằn vào em thôi , nếu udng91 như vậy …. " Tiền Văn Phương vô cùng lo lắng.

      Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương lái xe, biết Tiền Văn Phương ra mấy lời này, là lo lắng cho , trong tâm khẽ động, rồi dựa người ra sau, an ủi : "Chị Tiền à, chuyện này chị đừng lo, trong lòng em biết , sau này có tình huống như vậy xuất đâu, ta đồng ý với đạo diễn Liêu, chẳng qua là cảm thấy công khai, cũng như vậy, ta em bị thiệt thòi đâu, yên tâm ."

      "Em đó, chị yên tâm rồi đó, chỉ là, có lúc em làm cho chị quá yên tâm, đừng có chuyện gì cũng để trong lòng, nếu về sau em gặp chuyện, nhất định phải chị biết trước tiên, có biết hay hả?" Tiền Văn Phương biết Liễu Y như vậy, chắc chắn có mưu tính gì đó, biết là chuyện, trong lòng lo lắng lại là chuyện khác.


      Liễu Y cúi đầu, đổi chủ đề: "Biết rồi, à mà chị Tiền, lần này công ty bồi thường, em muốn tiền thôi à, cái gì khác cần, chuyện này, chị cũng đừng quên."

      Tiền Văn Phương suýt nữa phun máu não, thầm nghĩ, chẳng lẽ Liễu Y muốn cái này sao, do đó mới đồng ý, mạng cần, chỉ cần tiền.

      Hiểu Mẫn bên cạnh dỏng tai lên, cúi đầu cắn răng, nén cười .

      Tiền Văn Phương bó tay, vô lực mà : "Liễu Y , em thiếu tiền dữ lắm sao?"

      Liễu Y nghe thấy thế, miệng mấp máy, thở dài tiếng, trước kia mê tiền như vậy, ở tận thế, tiền là vô
      Tiền là vô dụng nhất, lúc đó chỉ có lương thực mới là quý nhất.

      Cứ như vậy thói quen đó biết lúc nào có. Liễu Y cúi đầu trầm tư, có lẽ lúc mới vừa tới cái thế giới này, cảm thấy tất cả giống như hư ảo, muốn có được cái gì, phải nghĩ đến bụng mình đói, muốn dự trữ lương thực nhiều hơn để yên tâm, có lẽ khi nhận được điện thoại của mẹ Liễu cứ có lỗi sao mình lại dùng thân thể này, muốn tìm cho mình lý do để sống.

      Liễu Y cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn, biết mình ở cái thế giới này, mặc kệ như thế nào, cũng có chút thích nhau,năm năm sống nhà cửa, phải dễ dàng quên như vậy, cảnh giác với ích kỉ sớm khắc sâu vào tim.

      Liễu Y biết mình rất may mắn, từ thế giới kia tới nơi này có được trí nhớ đầy đủ của thân thể này, có căn hộ, có Tiền Văn Phương thình thoảng chăm sóc mình, còn có phần tính là công việc, nếu như lúc ấy phải là trạng như thế này, Liễu Y biết làm ra chuyện gì nữa, tận thế, cái thế giới đó ngay cả đứa bé cũng thể xem .

      tại, Liễu Y hay mở tập bản đồ ra xem, mặc dù thu hoạch được gì, nhưng dần dần mới đè xuống lo lắng trong long, có lẽ,, chỉ là may mắn, liên quan đến cái khác.

      Liễu Y hồi hồn xong, chợt nhớ tới việc, ngẩng đầu nhìn tvp: “Chị Tiền, em rất thiếu tiền, chỉ là đến mức đói khổ, tới việc này, em muốn nhờ chị giúp em việc.

      Tiền Văn Phương hừ tiếng, Liễu Y mấy ngày nay, chỉ có mộ tít động tác cũng thấy nó thiếu tiền như sắp chết đến nơi, cho nên, căn bản ngoài ý muốn, nghe Liễu Y xong, gật đầu: “Chuyện gì? thử xem.?”

      Em muốn mua nhà.” Liễu Y , đây là ý muốn của giấu trong long từ lâu, ở trong căn hộ đó, Liễu Y luôn cảm thấy hổ thẹn, cái ý muốn này có từ lâu, sau khi dọn ra ngoài bán căn hộ đó , trả tiền lại cho mẹ Liễu, phải là của mình, Liễu Y lấy được.

      “Em có căn hộ rồi mà, sao lại mua nữa?” Tiền Văn Phương tò mò hỏi.

      Liễu Y : “chị Tiền, căn hộ kia là của mẹ em, tại em muốn chứng minh, em có thể sống tự lập rồi.”

      Tiền Văn Phương cũng biết về gia đình của Liễu Y, nghe được Liễu Y , tronglong tiếc nuối: “vậy em muốn mua nhà như thế nào? Tiền của em trong ngân hang cũng nhiều phải ?”

      “Đúng là khong có nhiều, nhưng mua cái nhà ở ngoại ô chắc có vấn đề.” Liễu Y thích nơi có nhiều người qua lại, hơn nữa cũng có bí mật riêng, sau này vẫn còn muốn tiếp tục ở showbiz, cho nên, phải tìm chỗ vắng người, lần trước bị mấy paparazzi chặn cửa, khiến Liễu Y bắt đầu đề phòng.

      Tiền Văn Phương gật đầu, “Được rồ, chuyện này chị giúp em, em muốn nhà rộng bao nhiêu?”

      cần qúa lớn, hai phòng thêm nhà bếp, bên ngoài có cái sân, mấy thứ khác em cũng cầu gì, xa chút sao cả, chỉ là, tốt nhất gần đó có trạm xe buýt, như vậy em cũng lại dễ dàng.” Liễu Y ra cầu của mình.

      Tiền Văn Phương im lặng nhìn về phía trước, người ta luôn Mua nhà trong nội thành, còn nó lại muốn xa nội thành, hơn nữa có người, nghĩ tới Liễu Y sống hoang dã, Tiền Văn Phương sợ run cả người, “ được, thể quá xa, có người, an toàn, hơn nữa mỗi lần tới nhà em, chị phải rất xa, chị giúp em, nhưng cái này là được.

      Liễu Y thấy Tiền Văn Phương như thế, suy nghĩ chút, cũng chấp nhận: “Giá có thể rẻ chút tốt.”

      Tiền Văn Phương cũng biết tính tình của Liễu Y: “biết rồi, chị cũng quen biết mấy người buôn bán nhà, đến lúc đó mới có giảm giá.”

      Liễu y hài long, gật đầu: “Vậy phải làm phiền chị rồi.”

      Tiền Văn Phương thở dài tiếng: “Hai ngày nữa chị giúp em hỏi xem sao, em cần gấp lắm sao?”

      vội, đến lúc đó em chờ điện thoại của chị.” Liễu Y còn khoảng tiền chưa lấy được, dĩ nhiên vội.

      Hai người chuyện linh tinh sao đó, rốt cuộc cũng tới chung cư Văn Hưng, Liễu Y xách hành lý xuống xe, còn Tiền Văn Phương khoát tay: “Chị hồi nãy với em, em đừng quên đó, tuần sau có cuộc phỏng vấn, em chuẩn bị cho tốt, biết ?”

      “Biết rồi, chị Tiền à, chị còn phải mời em ăn cơm đó, em chắc chắn chuẩn bị tốt.” Liễu Y nghiêm túc .

      Tiền Văn Phương nghe thấy thế, vô cùng ủy khuất, sao mình lại phải mời cơm cơ chứ, cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng, hồi này chuyện này, Liễu Y hỏi ăn ở đâu, Tiền Văn Phương chỉ lỡ miệng mà hối hận vô cùng.

      ______ hết chương 61________
      Last edited by a moderator: 24/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62
      Editor: ngocminh2206

      Về đến nhà, trước hết Liễu Y sắp xếp lại hành lý, rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa, hai tháng trời có ai ở nên ở đâu cũng có bụi, phòng khách, phòng ngủ, phòng tập luyện, cho đến nhà bếp đều được dọn dẹp sách .

      Thay ga giường xong, bắt đầu kiểm tra lại lương thực dự trữ trong nhà, chỉ còn có lương khô với gạo mà thôi, do lúc trước nghĩ là ra ngoài quay phim, nên có mua thêm lương thực, lần này chắc phải mua nhiều vào, mỗi lần nhìn thấy nhà bếp đầy lương thực Liễu Y mới có thể yên tâm.

      Liễu Y cơm trưa máy bay, nên buổi chiều vẫn tiếp tục dọn dẹp, cho tới giờ ăn cơm tối, Liễu Y thấy trong nhà còn chút đồ ăn, tự làm, ăn xong rồi rửa chén, dọn dẹp ổn thỏa.

      Liễu Y nhìn sắc trời, lại nhìn đồng hồ, mới rửa mặt, đổi rồi thay đồ, sau dó xách túi lên chuẩn bị ra ngoài, đến lúc đòi nợ ròi, Liễu Y tự nhận mình phải là người bạo lực, mà họ chịu để yên cho mình mà thôi, haizz, dám uy hiếp tính mạng của mình, Liễu Y phải chó nó biết tay mới được.

      Liễu Y mới vừa khóa cửa xong, biết sau lưng có người nào đó thò đầu ra, đứng thẳng lên, lấy tay vỗ trán, xoay người nhìn: "Sao về nghỉ?"

      Mặt Hải Thành vô cùng nghiêm túc, cho là Liễu Y chờ mấy ngày nữa, nào biết lại nhanh như vậy, vừa tới Đô Thành muốn dánh người, vội vàng tiến lên bước: "Về rồi sao?"

      Mắt Liễu Y bình tĩnh, suy nghĩ xong gật đầu: "Tôi có việc ra ngoài chút"

      Hải Thành lắp bắp, , "Tôi cũng theo vậy."

      Liễu Y thở dài: " lúc nào chẳng theo tôi, cũng hay , đừng có mà làm trở ngại việc của tôi."

      Hải Thành giơ tay đầu hàng, vội vàng gật đầu: "Biết rồi."

      Hải Thành ra là hơi sợ Liễu Y, chuyện kia hôm bữa nghe đoàn làm phim , lần đó Liễu Y gặp chuyện may, Hải Thành thể làm gì, nhớ tới thiếu gia nhà mình dặn dò, rất muốn bắt ta đánh cho chết.

      Nhưng Hải Thành phải là Hải Phong, nhớ dai được như vậy , nên biết là ai làm, cho đến lúc tìm tới Liễu Y, nghe theo lời Liễu Y điều tra mầy người khả nghi, tìm ra được vài manh mối, lúc Hải Thành thú nhận mình tìm ra được ai lại được Liễu Y dặn dò theo dõi người.

      Cũng là điều tra, nhưng lần này lại tìm ra thêm manh mối , có được kết quả, Hải Thành vô cùng đắc chí cho Liễu Y, nhưng khi thấy mặt Liễu Y vẫn đơ như thế, nếu ngạc nhiên là thể nào, cả ngày chỉ thấy Liễu Y quay phim, còn mình khổ sở điều tra cho báo cho ta biết, việc này khiến Hải Thành bắt đầu cảm thấy kính nể Liễu Y .

      Lúc Liễu Y biết kết quả, tức giận, cũng gì, khiến Hải Thành vô cùng lo lắng, cho nên chuyện hôm đó cho thiếu gia của mình nghe, tưởng rằng Tuần thiếusẽ giận dữ, nhưng lại gì, chỉ dặn mình giây cũng được rời Liễu Y, còn dặn dò nếu như Liễu Y làm gì mà đụng tới Đường Lễ với Tần Văn cần ngăn cản.

      Hải Thành coi đây là lệnh, chăm chỉ theo Liễu Y, ai biết chưa tới mấy ngày, Liễu Y bắt đầu hành dộng.

      Bộ dạng của Liễu Y giờ y chang như sắp tính sổ ai đó, nếu như người chặt sợi dây được, còn tìm Đường Lễ với Tần Văn Hải thành phải cản bằng được, cho nên cỡ nào cũng phải theo.

      Liễu Y quan tâm Hải Thành nghĩ gì, sau khi đồng ý, lập tức ra ngoài, còn Hải Thành theo sau.

      Ban đêm gió lớn, thời điểm vô cùng tốt để tính sổ, Liễu Y dịnh xe buýt, chỉ là, thấy Hải Thành sau lưng, đành phải bỏ tiền taxi.

      ra từ lúc Hải Thành theo Liễu Y , Liễu Y rất muốn biết Tuần Tu nghĩ gì, ta, có lẽ mọi người biết, nhưng Liễu Y luôn có thể thấy được tàn ác trong đôi mắt của ta, cho nên tới bây giờ, Liễu Y vẫn giữ khoảng cách, cũng cự tuyệt quá mức, người như thế nếu như để mắt tới mình, vô cùng phiền phức, chỉ cần làm trở ngại việc của mình, Liễu Y cần phải làm quá lên.

      Biết Hải Thành bị phái tới bảo vệ mình Liễu Y vẫn cảm giác thoải máu, dễ nghe là bảo vệ, khó nghe là theo dõi, Liễu Y là người có bí mật riêng, lại ở mình, chỉ là thấy Hải Thành như thế, mâu thuẫn trong lòng Liễu Y cũng tiêu tan rất nhiều, chỉ có thể đợi có cơ hội chuyện với Tuần Tu, để cho Hải thành đừng theo mình nữa.

      Liễu Y ngồi taxi, thu lại ánh mắt của mình, đưa tay sờ cằm, lần này cho cùng nếu như có Hải Thành giúp tay, mình tốn khá nhiều thời gian, nếu như vậy , Liễu Y tính toàn trong lòng xong, rồi gật đầu.

      Sau khi xuống xe, hai người trước sau tới trước cửa chính của chung cư, Hải Thành cứ ngập ngừng, muốn lại thôi, nhìn Liễu Y phía trước tằng hắng cái.

      Liễu Y để hai tay trong túi quần thèm để ý, nghe tiếng của Hải
      thành sau lưng, mới quay đầu nhìn, : "Muốn , còn thời gian đâu."


      Hải Thành nghe lời Tuần thiếu, luôn chuẩn bị sẵn sàng, chạy đến trước mặt Liễu Y, giọng : "Chúng ta nên cửa chính , quá nhiều người."


      Liễu Y nhìn Hải Thành lén lút, thở dài, : "Cứ cửa chính phải sợ gì chứ?"


      "Liễu Y à!" Hải Thành sững sờ, đưa tay gãi gãi đầu, chưa từng thấy ai đánh người mà nghênh ngang như vậy.


      "Đừng nghĩ lung tung, cứ theo tôi." Liễu Y trợn mắt nhìn Hải Thành, có gì phải sợ chứ.


      Liễu Y xong tiếp tục thẳng vào cửa chính, căn cứ theo địa chỉ Hải Thành tra được, đứng dưới lầu nhìn căn phòng sáng đèn lầu hai, rồi quay đầu nhìn Hải Thành sau lưng.


      Liễu Y thở dài tiếng, thà mình còn sướng hơn, có thêm người này sao mà phiền thế biết, xoay người : " muốn thế nào?"


      Hải Thành nhìn con đường dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, lại nhìn lên lầu hai trong lòng cân nhắc nên làm sao để được an toàn nhất, rồi tiến tới bên cạnh Liễu Y : "Chúng ta từ bên kia lên, mọi người phát ."


      Liễu Y im lặng nhìn trời, mình vốn là quang minh chánh đại tới đòi nợ, cần phải lén lút, Hải Thành, cái người này sao mà... rời tằng hắng cái: "Cứ thẳng vào, đừng có nghĩ gì nữa."


      Hải Thành vô cùng buồn bã, nhìn Liễu Y thẳng vào, để ý gì nữa, cũng chạy theo.


      Quay người lên lầu, tới cửa lầu hai, Liễu Y chuẩn bị gõ cửa, bị Hải Thành ngăn cản, Liễu Y muốn phát điên, tay nắm thành quyền, xoay người nhìn Hải Thành, rất muốn đạp ta bay xuống cầu thang.


      Hải Thành lấy tay ra dấu, mở miệng, phát ra tiếng.


      Liễu Y mờ mịt chớp mắt, rồi dựa người ra sau, chờ ta phát biểu ý kiến.


      Hải Thành thấy mình ra dấu thất bại, lấy tay móc băng vải đen từ trong túi quần ra, bịt kín mặt của mình, sau đó đưa cho Liễu Y cái.


      Liễu Y lại thở dài, là, nếu như bịt mặt gõ cửa nhà người ta mà cho mình vào chứ, rồi nhanh chóng lấy gạt miếng vải đen mặt Hải Thành ra, đưa tay chỉ cánh cửa : "Gõ cửa."


      Hải Thành nhíu mày, cái này hợp lý.


      Liễu Y thấy Hải Thành đứng im, đành lấy tay gõ cửa, thấy ta tới gần cửa tránh người.


      Nghiêm Hoài Nhân mấy ngày nay cũng dễ chịu, lấy tiền của Đường Lễ, lại thể để cho bị Liễu Y tàn phế, suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.


      Nghiêm Hoài Nhân vốn là Phong Thượng, sau khi Phong Thượng phá sản, chạy tới Tân Thần tìm việc, mới vừa nhận việc, bị điều đến đoàn làm phim, sau đó bị Đường Lễ tìm tới, nghe Đường Lễ kêu mình làm việc đó, tình thế khó xử, nhưng thấy số tiền đó nhiều quá, nên vẫn gật đầu đồng ý.


      Nghe được tiếng gõ cửa, nhìn qua cái lỗ, Nghiêm Hoài Nhân cảm thấy người bên ngoài nhìn hơi quen, ngay sau đó nhớ tới ta trong đoàn làm phim, suy nghĩ gì mở cửa ra.


      Liễu Y bên cạnh thấy cửa mở ra đá cái, khiến Nghiêm Hoài Nhân đứng sau cửa lui về phía sau mấy bước.


      Liễu Y cúi đầu sửa sang lại y phục, dẫn đầu vào, mới vừa vào cửa, liền nghiêng người cho Hải Thành vào, tiện tay đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoài Nhân.


      Hải Thành phát mặt của mình bị người khác thấy được, có ngụy trang cũng vô ích, lập tức ưỡn ngực, đứng sau lưng Liễu Y.


      Nghiêm Hoài Nhân vừa thấy Liễu Y biết tình huống ổn, run run : "Các người tìm ai, có phải hay tìm lộn chỗ."


      Liễu Y nhìn chằm chằm Nghiêm Hoài Nhân chút, gì, mắt nhìn cái ghế cách đó xa.


      Hải Thành lập tức cho thấy mình cũng có chỗ dùng được, ôm cái ghế tới, nhàng để trước mặt Liễu Y, sau đó cầm miếng vải đen hồi nãy lau lau, mới lui ra.


      Liễu Y hài lòng gật đầu, tới, đặt mông ngồi xuống, dựa người ra sau, nhìn chằm chằm Nghiêm Hoài Nhân biết làm sao lúc, mới chậm rãi : "Mày tao có tìm lộn chỗ hay , mới ngày thấy, nhanh như vậy cũng nhớ, dù sao cũng trong đoàn làm phim thôi mà."


      Nghiêm Hoài Nhân thấy thể tránh được, chân run rẩy, nhắm mắt : " ra là Liễu Y, tôi biết là có chuyện gì."


      Liễu Y cực kỳ hài lòng bởi vì Hải Thành sau lưng vẫn chưa gì, giọng bình tĩnh: "Mày hỏi tao tìm mày có chuyện gì, có số việc, mày , có nghĩa là ai biết."


      "Tôi biết, nếu như các người có chuyện gì, xin mời ." Nghiêm Hoài Nhân cố gắng .


      Liễu Y nắm tay thành quyền, bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu liếc nhìn Hải Thành nghiêm mặt, : "Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thử xem người như vậy có nên đánh hay ?"


      ------------ Hết chương 62---------------
      Last edited: 2/1/15
      linhdiep17, tinaphanTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63
      Editor: ngocminh2206

      Hải Thành sớm biết thủ đoạn của Liễu Y rồi, nên thương hại liếc nhìn Nghiêm Hoài Nhân, ngay sau đó gật đầu, chỉ cần đừng tìm đến Đường Lễ với Tẫn Văn là được.

      Liễu Y từ từ đứng lên, tiến lên xách cổ áo của Nghiêm Hoài Nhân, tay kia chuẩn bị rồi nắm hai cánh tay của ta, cong đầu gối lên, nhắm ngay bụng của , dù chỉ đứng nhìn nhưng vẫn sợ, dù là đàn ông, nhưng thể nào chống lại Liễu Y.

      Vừa đá cái, Nghiêm Hoài Nhân kêu đau, Liễu Y càng đánh càng hăng, cho đến lúc nghe được tiếng kêu, trong lòng Liễu Y rất sảng khoái rất, mặc dù biết có liên quan tới Đường Lệ với Tần Văn, nhưng ta lại là người ra tay, cần nghĩ tới, cũng đếm xỉa đến ta thế nào, buông tay ra, nhìn ta đau đớn ngã xuống đất, Liễu Y hài lòng gật đầu.

      Ngồi lại vào ghế lần nữa, Liễu Y nhìn khăn tay đưa tới bên cạnh, rồi im lặng nhìn Hải Thành.

      "Hôm bữa diễn vai đại tỷ quá xuất sắc luôn, tôi xem hoài mà chán." Hải Thành đưa khăn tay sớm chuẩn bị cho Liễu Y, thầm nghĩ nên đổi nghề, hay là tiếp tục công việc tại của mình đây.

      Liễu Y nhìn xuống, lấy khăn tay từ từ lau tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoài Nhân nằm im bên kia.

      “Đừng có mà giả vờ, tao biết , Hải Thành, lấy chứng cứ đưa cho nhìn." Liễu Y lấy túi mang theo ném cho Hải Thành, sau đó dựa người ra sau.

      Hải Thành nhớ tới cái gì đó, gật đầu, lấy cái bao ra ngoài, tới trước mặt Nghiêm Hoài Nhân, ngồi chồm hổm xuống đặt cái bao trước mặt Nghiêm Hoài Nhân.

      Mắt Nghiêm Hoài Nhân co rụt lại, đây phải là công cụ gây án mình vứt bỏ, với sợi dây thừng đây sao.

      Liễu Y : " Vết cắt sợi dây chính là do con dao này cắt, mặc dù dấu vân tay mày xóa sạch , chỉ là, tại lưu dấu vân tay cũng muộn."

      Hải Thành vừa nghe hiểu được, khóe miệng vểnh lên, việc này mình làm được, rồi lấy bao tay ra mang sao, sau đó kéo tay ta lại, nhanh chóng làm xong.

      Liễu Y duỗi lưng cái: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chúng ta , mày nghỉ ngơi cho tốt nhá."

      Nghiêm Hoài Nhân nhìn Liễu Y đứng lên chuẩn bị , làm sao bây giờ, còn có chứng cớ phạm tội của mình, vội vàng : "Tao , việc này là có người để cho tao làm."

      Liễu Y nhún vai, xoay người nhìn sang: "Đừng có mà giả bộ, được rồi, mày chọn giải quyết riêng hay đưa ra giải quyết chung."

      Nghiêm Hoài Nhân hiểu, đây là ý gì chứ.

      "Tao biết là ai kêu mày làm, lần này tới tìm mày, chỉ là để cho mày trả giá, nghe mày vì chuyện này, trong tài khoản được thêm khoản tiền , mày chỉ là bị người khác sai bảo, tao thấy đưa mày vào tù cũng chẳng được gì, chỉ là, nếu ra tay với tao, luôn luôn phải trả cái gì đó, nếu trả rồi sao, tao cũng tìm mày gây phiền phức, chứng cớ này tao giữ ki , chỉ cần có chuyện gì nữa, có lẽ lúc nào đó, tao vứt nó , mày suy nghĩ , tao bắt buộc." Liễu Y sờ cằm .

      Nghiêm Hoài Nhân trợn to hai mắt, đây là cướp bóc trắng trợn đó sao.

      Hải Thành gật đầu, đây chính là cướp bóc, cho nên mình mới đem theo mấy miếng vải đen, mắt Hải Thành lấp lánh nhìn chằm chằm Liễu Y, chỉ có mìn Liễu Y, mới đem việc cướp bóc thành chuyện quá ư là hợp lý.

      Nghiêm Hoài Nhân thể nào tin được, ngườ theo phía sau Liễu Y biết, sau lưng Liễu Y vẫn có người bảo vệ, hơn nữa tay ta còn cầm chứng cớ, muốn cho mình chết quá dễ dàng, đặc biệt là mới vừa hồi nãy, xuống tay quá ác, nhớ tới lần đó Liễu Y rớt xuống như thế, có thể bình yên vô , mình mù mắt mới ra tay.

      Căn phòng vẫn im lặng, sau đó Nghiêm Hoài Nhân gắng sức ngẩng đầu nhìn Liễu Y, mắt mang theo chút ít sợ hãi, gật đầu.

      Liễu Y làm xong mọi việc, hài lòng xoay người ra ngoài, thầm than trong lòng, đòi nợ dễ dàng, thế con nợ phải đánh mới đưa tiền nữa, haizz.

      Hải Thành thương tiếc liếc nhìn ta nằm đất, nhanh chóng đuổi theo Liễu Y, thầm nghĩ trong lòng, đúng là Liễu Y mà.

      Liễu Y xách túi, suy nghĩ, nên tới chỗ Tần Văn, hay là tới chỗ Đường lễ đây, địa chỉ của hai người đó, Hải Thành sớm điều tra ra được, Liễu Y sờ lên cằm, vừa vừa suy nghĩ.

      Hải Thành nhìn bộ dạng của Liễu Y , cũng biết Liễu Y muốn tìm Đường Lễ với Tần Văn, nhớ tới Tuần thiếu dặn dò, Hải Thành biết nên ngăn cản thế nào.

      Bởi vì Tuần thiếu sau khi biết chuyện của Liễu Y, bảo nhị ca chuẩn bị trừng trị hai người đó, tại thế lực của Đường Lễ bị áp chế và chờ đến lúc khó khăn nhất, Liễu Y mới nên ra tay muốn làm gì làm, nhưng bây giờ chưa được, Hải Thành thầm than trong lòng, thiếu gia nhà mình điên rồi, chỉ vì Liễu Y, mà đụng tới Đường Lễ.

      Liễu Y đến cửa chính, dừng bước lại, liếc mắt nhìn Hải Thành chạy đến, hoi: “Có chuyện gì ."

      Hải Thành biết quấy rầy đến Liễu Y làm việc như thế nào, nhắm mắt : " chuẩn bị tới chỗ của Đường Lễ sao?"

      Liễu Y ừ tiếng, cảm thấy có gì bất thường, , Liễu Y chờ cơ hội, nhưng cơ hội dễ dàng tới như vậy, Hổ ca ta mỗi lần thông báo tin tức, là hôm nay Đường lễ với người đẹp này , sáng mai lại chuyện làm ăn, chẳng có úc nào Đường Lễ với Đường Văn gặp nhau, theo mong muốn của Liễu Y, giải quyết lần là tốt nhất.

      Chuyện hôm bữa lúc qua phim, mặc dù mình khinh, nhưng bị người khác tìm tới cửa ám sát, khiến Liễu Y nhịn được nữa , nếu để ý tới pháp luậ, Liễu Y giết hai người đó rồi tính sau.

      Dù chỉ là muốn hại mình, thế nhưng lại muốn luôn mạng của mình, khiến Liễu Y cảm giác mình luôn ở trong tình thế nguy hiểm, sao có thể yên tâm được chứ, có cơ hội hay Liễu Y cũng đợi được nữa, bởi vì biết phải đợi tới bao giờ, trực tiếp đánh lần, đánh cho hai người đó tàn phế rồi tính tiếp.

      "Nghe dạo này Đường Lễ dễ chịu, nội bộ có mâu thuẫn, nghĩ thử xem." Hải Thành .

      Liễu Y nghe thấy, cảm thấy lời của Hải Thành chứa đầy hàm ý, chợt nhớ tới lâu liên lạc với Hổ ca rồi, rồi lấy điện thoại ra bấm số, xong, Liễu Y cúp điện thoại, nhìn Hải Thành, chắc Tuần Tu bảo ta làm thế.

      Ngay sau đó Liễu Y duỗi eo, tới ven đường bên kia : "Về nhà chia của thôi."

      Nếu Đường Lễ bây giờ rảnh, cũng có cơ hội gây phiền phức cho mình, đợi đến thời cơ chín muồi, Liễu Y ngại thừa dịp cháy nhà hôi của, nhớ tới việc, Liễu Y tím ta bây giờ, phải kiên nhẫn, từ lúc tới thế giới này phải nhẫn nhịn nhiều lắm rồi, haizz.

      Hải Thành nghe thấy, khóe miệng vểnh lên, thế nhưng nghĩ kĩ lại, còn có chia của, ý là mình cũng có phần sao, vội vàng đuổi theo Liễu Y.

      Trở lại chung cư Văn Hưng, sau khi Liễu Y vào nhà, thấy Hải Thành đứng ngoài cửa : "Vào ."

      Hải Thành lần đầu tiên vào nha Liễu Y, ngồi ghế sô pha, lúc đến nhà của thiếu gia mình cũng hào hứng thế này, quả là thụ sủng nhược kinh.

      Liễu Y thay quần áo, rồi rót ly nước đưa cho Hải Thành, sau đó ngồi đối diện, lấy cuốn sổ ghi nợ ra.

      Liễu Y cúi đầu
      viết hồi lâu, rồi đưa cho Hải Thành tờ giấy: "Đây là thiếu nợ của tôi."

      Việc giao dịch với Liễu Y Hải Thành dám cho nhị ca biết, nên chỉ có thể dùng tiền của mình đưa cho Liễu Y, sau đó Liễu Y biết được, rộng lượng cho ghi nợ, cho nên tới bây giờ ....

      Hải Thành chỉ biết mình mắc nợ, lại biết mình thiếu bao nhiêu, cúi đầu xem thử, phải trợn mắt hốc mồm, nhiều như vậy sao, chắc phải bán mình lấy tiền trả nợ thôi.

      Sau đó Liễu Y lại thêm tờ giấy: "Đây là phần của tối này, chuyện lần này, nếu giúp tôi cũng làm được."

      Liễu Y xong, dựa người ra sau, tay để sau ót, nhìn Hải Thành mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng thấy hơi đau lòng, nhưng mà, đây là nguyên tắc của Liễu Y, được nợ người ta, mà người ta cũng thể thiếu mình.

      Hải Thành nhìn hai tờ giấy, hưng phấn hồi nãy sớm bay mất, lắp bắp: "Này, này."

      Liễu Y gật đầu: "Tôi tính kỹ rồi, sai đâu."

      Hải Thành căn bản còn chưa kịp tỉnh lại, đầu tiên là giấy nợ, sau đó lại thấy Liễu Y chia nửa cho mình, cái cảm giác trời sập còn chưa có tiêu tán, tự nhiên lại giảm xuống, là.

      Liễu Y cúi đầu móc trong túi ra năm tờ 100, đưa cho Hải Thành : "Đây là tiền xe của , hơn bốn trăm tôi coi như là chẵn 500, cất , đây là tiền của ."

      Hải Thành khóc ra nước mắt, mặc dù rất vui vì mình hết nợ, nhưng tiền mình cướp được cũng còn, tự nhiên đưa mình lên thiên đường rồi đạp cho mình xuống địa ngục là sao, buồn bã nhìn 500 trước mặt, thử nghĩ kĩ lại, mình cũng thiệt thòi, hehe.

      Mặt Hải Thành cứ từ màu này chuyển sang màu khác, rồi ngẩng đầu: "Chúng ta khi nào tìm Đường Lễ với Tân Văn."

      Liễu Y sững sờ, rồi nghĩ tới cái gì đó, im lặng thở dài tiếng, lại có thêm người bị mình dạy hư rồi, trong mắt chỉ có tiền mà thôi, đành : " phải bảo tôi bây giờ nên tìm tới hai người đó sao."

      Hải Thành gãi đầu, sau đó tỉnh hưng phấn nhìn Liễu Y: "Lần sau cho tôi theo chứ?"

      Liễu Y gật đầu: "Tôi cũng , trước hết cứ theo dõi họ, đợi đến khi có cơ hội, hiểu ."

      Hải Thành lập tức đứng lên: "Được, tôi trước, nếu có tin tức báo cho ngay lập tức."

      Liễu Y khoát tay, nhìn Hải Thành nhảy nhót ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, người đàn ông lương thiện như thế, sao lại trở thành ăn cướp rồi, chẳng lẽ là mình áp bức quá mức hay sao, Liễu Y cảm thấy hối hận rồi.

      Hải Thành vừa ra khỏi cửa, lập tức gọi điện thoại cho nhị ca, đốc thúc nhị ca nhanh chóng cho Đường Lễ rơi đài, còn nợ nần, ánh mắt Hải Thành kiên định, theo Liễu Y là tốt mà haha.

      Cúi đầu năm tờ tiền, đây chính là từ tiền lấy được từ tay Liễu Y, quả là chuyện hiếm có, về nhà cất kĩ thôi, mình phải nghe lời của Hà Dương, cách xa Liễu Y, bảo vệ túi tiền.

      Liễu Y biết Đường Lễ sắp mất trắng dĩ nhiên rất vui mừng, mặc dù biết là Tuần Tu ra tay, nhưng nghĩ là do mình, cảm thấy Tuần Tu đối phó với Đường Lễ, còn do nguyên nhân khác, mà Liễu Y chỉ chờ thừa dịp cháy nhà hôi của, như vậy quá sung sướng rồi, điện thoại dặn dò Hổ ca xong, lập tức quăng mấy người đó ra khỏi đầu.

      Nghỉ ngơi xong, Liễu Y bắt đầu đọc sách, rèn luyện thân thể, rồi lên mạng đọc tin tức. Liễu Y mới nghỉ ngơi được mấy ngày nhận được cuộc gọi, sau đó cảm thấy thoải mái chút nào.

      Liễu Y vô hồn nhìn trần nhà, nằm ghế sa lon, tay giơ điện thoại di động lên, gì với người bên kia điện thoại.

      Chu Phi biết những gì, đẩy mắt kính, cứng rắn : "Chiều nay đúng 3 giờ, phố Tây Lộ quán cà phê Derk, đừng tới trễ."

      Liễu Y rất muốn cúp điện thoại, nhưng nhớ tới mẹ Liễu dặn, mặc dù ép mình phải , nhưng Liễu Y luôn cảm thấy áy náy, tại chuyện căn hộ còn chưa có xử lý, chỉ chờ xử lý xong, trả tiền lại cho mẹ Liễu, yên tâm hơn.

      Thở ra hơi, coi như là mình ăn chưc, mặc kệ là ai, nếu chống lại mình, chắc chắn chết, đành : "Biết rồi."

      Chu Phi sững sờ, cũng nghĩ tới Liễu Y trực tiếp cúp điện thoại, rồi cười cười, cũng được, nhiệm vụ hoàn thành, sau này liên quan tới mình nữa.

      Chu Phi lắc đầu cái, rồi quay qua nhắn nhủ với người nào đó xong, mới xoay người ra ngoài.

      Còn Liễu Y nằm ghế sa lon, mình còn chưa được Tiền Văn Phương mời ăn, có người khác mời rồi, Liễu Y cúi đầu nhìn cái bụng của mình, trưa nay mới ăn no có tám phần thôi.
      Last edited: 4/1/15
      Tôm Thỏ, linhdiep17laula thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64
      Editor: ngocminh2206

      Ngày hôm sau, tới hai giờ chiều Liễu Y mới ngoài, chỉ là mới ra tới cửa thấy gương mặt xa lạ mà quen thuộc trong gương, nhớ tới Tiền Văn Phương trước, nên vô phòng lầy đồ, đội nón đeo kính xong, mới ra cửa.

      Vừa đúng ba giờ, Liễu Y đứng trước cửa quán cà phê Derk phố Tây Lộ, liếc nhìn biển hiệu xong mới vào.

      Vừa vào cửa, tiếng nhạc vang lên, khiến Liễu Y phải tự trấn tĩnh mình.

      Nhân viên phục vụ tới hỏi: "Xin hỏi mấy người ạ?."

      Liễu Y nhìn xung quanh, ai cũng có đôi có cặp, lòng đầy nghi hoặc: "Tôi còn đợi người."

      Nhân viên phục vụ Liễu Y mặc đồ kín mít, mặc dù rất tò mò, nhưng lễ phép dẫn Liễu Y tới hàng ghế dài gần cửa sổ: "Mời tới bên này."

      Liễu Y nhìn gian xung quanh, gật đầu, ngồi xuống, rôi thấy phục vụ đưa menu, ngẩng đầu : "Cứ cho tôi ly nước lọc trước , cám ơn."

      Nhân viên phục vụ liếc nhìn Liễu Y, lấy menu lại, gật đầu: "Dạ được, xin chờ chút."

      Liễu Y dựa người ra sau, lại nhìn xung quanh, thấy Chu Phi, trong lòng trầm tư, rồi bỏ nón với mắt kính ra, nhét vào trong túi xách, sau đó cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho ai đó.

      Đối với Liễu Y mà , tự mình lãng phí thời gian của mình sao, nhưng bị người khác lãng phí, họ chính là tội phạm, nên bắt đầu cảm thấy người mà Chu Phi giới thiệu chẳng tốt lành gì.

      Liễu Y để điện thoại lên lỗ ta, chợt nhìn thấy người nào đó bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, mắt ngẩn ngơ, cảm thấy rất khó hiểu, đưa tay sờ cằm, sao ta lại ở đây chứ.

      Trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa ngoại, Chu Phi ngã lưng vào ghế, khoang tay trước ngực, khó hiểu nhìn Hà Đương ngồi đối diện, cau mày, cậu ta nãy giờ chuyện cả tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc có chuyện gì đây.

      Chu Phi liếc nhìn hà Đường ngừng nghỉ, lại nhìn đồng hồ, đẩy mắt kinh: "Hà Dương à, cậu rốt cuộc tôi ta có chuyện gì, nếu có việc gì, lần sau tán gẫu tiếp, tôi còn có chuyện."

      Hà Dương nhíu mày, trong lòng buồn bực, Tuần thiếu tại sao bắt mình làm chuyện này chứ, có đạo đức, chỉ là, lại nghĩ tới, Tuần thiếu lại có ý với Liễu Y, nên luôn chiếu cố Liễu Y, mình phải sớm đoán ra được chứ là, sao lại nghĩ ra được việc này sớm hơn nhỉ.

      Hà đường liếc nhìn người em đối diện mình, khẽ cười, ra là vị này là người của Liễu Y, là khó có thể tưởng tượng, cặp mắt lộ ra vẻ đồng tình, dám cướp người của Tuần thiếu sao, haizz, phải muốn, mà là thể giúp được.

      Hà Dương trầm mặc xong, cười cười: "Chu ca, em mình lâu gặp, cứ như vậy đuổi em sao."

      Chu Phi vừa định , điện thoại kêu lên, liếc mắt, còn chưa kịp nhấn nút, bị Hà Dương giành lấy

      Hà Dương cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là Liễu Y, khóe miệng vểnh lên, đưa tay nhấn nút tắt, cười cười nhìn chằm chằm Chu Phi: "Chu ca, sao tìm nhiều thế, mình cứ chuyện, cần để ý tới."

      Chu Phi nhức đầu nhìn Hà Dương mặt dày, còn cách nào, giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặc dù bảo tiểu Trương tự tới, nhưng nếu như mình có mặt, luôn là được, đành phải : "Đưa cho tôi, cậu đừng có giỡn nữa."

      "Ơ, dám hẹn sao, tôi cho đó, cậu hay lắm, thấy sắc quên bạn sao?" Hà giờ giờ điện thoại, nhạo báng .

      Bên trong quán cà phê, Liễu Y thấy ai nghe máy, chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ bây giờ là nữ phải chờ nam sao, nếu như tới phải chứ, Liễu Y định gọi lần nữa, thấy có người đến gần, ngần đầu nhìn.

      Tuần Tu sau khi vào, mặt lạnh lẽo, thấy được bóng dáng quen thuộc, mới lộ ra được vài phần dịu dàng, ngồi xe lăn, coi thường ánh mắt của mấy người xung quanh, trực tiếp chỉ chỉ chỗ của Liễu Y.

      Hải Phong trầm mặc , mặt đen càng đen hơn, quả nhiên thiếu gia nhà mình để ý Liễu Y mà, haizz, tại sao chọn người bình thường chút chứ, đành đẩy xe lăn tới chỗ Liễu Y, rồi cho xe lăn dừng bên phải Liễu Y.

      Tuần Tu nhìn Liễu Y trầm tư, ra hiệu cho Hải Phong, rồi hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, lần này với mấy lần trước hoàn toàn khác biệt .

      Hải Phong biết điều buông tay ra, sau đó tới quầy phục vụ, kêu ít đồ ăn rồi tính tiền xong, liếc nhìn hai người bên kia, trực tiếp ra xe, chờ đợi.

      Liễu Y chớp mắt hai cái, nghiêng đầu Tuần Tu, hồi nãy thấy ở bên kia, sao giờ lại ở kế bên mình rồi, nhớ tới cái gì đó : "À, lâu gặp."

      Tuần Tu nhìn Liễu Y, trong lòng gợn sóng, mắt hề chớp, từ khi biết được tình cảm của mình, rất mong được gặp Liễu Y như hôm nay.

      Sau khi có cảm tính với Liễu Y, Tuần Tu muốn mình quang minh chánh đại xuất trước mặt Liễu Y, giải quyết mọi việc xong xuôi, vốn muốn gặp Liễu Y, nào Liễu Y lại phải quay phim, chỉ có thể chờ đợi, sau đó nghe tin Liễu Y trong lúc quay phim xảy ra chyện, vốn định đợi thêm gian nữa để Tuần Tu diệt Đường gia, giải quyết Đường gia xong gặp Liễu Y, nhưng là, chỉ tại Chu Phi làm cho Tuần Tu thể đợi thêm được nữa.

      Tuần Tu nhìn Liễu Y bị thương tích gì, mặt vẫn có biểu cảm, khóe miệng nở nụ cười, may là có việc gì, rồi gật đầu với Liễu Y, giọng ôn hòa: "Chính xác rất lâu gặp, Liễu Y."

      Liễu y nhìn Tuần Tu có phần hơi quá, trong lòng hơi nghi ngờ, ánh mắt của lúc trước luôn có cái gì đó u ám, chuyện lạnh nhạt, sao mà chưa được bao lâu, lại vui vẻ rồi, qua loa : " Tôi đợi người, còn ."

      "Tôi cũng đợi người, trùng hợp." Tuần

      Tu có thâm ý , Chu Phi bên kia có Hà Dương, còn vị tiểu Trương kia đường gặp bạn cũ, ai cũng đừng mong tới được đây.


      Liễu Y tằng hắng cái, là khéo, mỗi lần nhìn thấy ta, phát ra vẫn còn có cái gọi là duyên phận, chỉ là, người kia có chịu tới đây, bây giờ Liễu Y mới phát ai cũng nhìn mình, suy cho cùng cũng ai ngồi xe lăn mà tới quán cà phê.


      Liễu Y nhất thời trầm mặc, mắt nhìn Tuấn Tu mỉm cười, thở dài tiếng, những việc muốn hỏi ta, bây giờ lại biết phải hỏi như thê nào, chẳng lẽ hỏi ta tại sao cho Hải Thành theo mình, rồi tại sao ra tay với Đường gia.


      Tuần Tu nhìn Liễu Y trầm mặc, trong lòng cũng hiểu được phần nào, lần trước cho Hải Thành tiếp tục theo, Tuần Tu cũng biết Liễu Y thích mềm thích cứng, sợ phiền toái, giọng cười: "Nhìn thấy , tôi lại nhớ hình như tôi còn nợ tiền ."


      Liễu Y bây giờ còn hứng thú với tiền của Tuần Tu nữa, có lẽ người này quá mức phối hợp với mình, khiến Liễu Y vô cùng lo lắng.


      Nghe Tuần Tu , Liễu Y cúi đầu nhìn Liễu Y nước, đưa tay sờ , từ từ vuốt , suy nghĩ xong mới : "Lần đó chỉ là thuận miệng , tôi quên rồi, đến nợ tiền, phải là tôi nợ mới đúng, hai lần trước nếu phải bảo Hài Thành theo, tôi còn biết làm sao đây này."


      Tuần Tu ho : "Coi như có Hải Thành, cũng bình yên , tôi có lẽ cư xử quá mực với Đường Lê, tiệc rượu lần trước, lầm tưởng là bạn của tôi, mới xảy ra chuyện như thế, tôi thể để bị liên lụy được."


      Liễu Y liếc mắt cúi đầu im lặng, có lẽ Tuần Tu với Đường Lễ có ân oán, nhưng mình biết , Đường Lễ ra tay với mình là do Tần Văn, ta cũng biết cách ăn đó chứ.


      lúc sau, Liễu Y ngẩng đầu: " sao nữa, tôi vẫn còn muốn cám ơn , chỉ là, tôi cần người khác bảo vệ, tôi tại chỉ là diễn viên bình thường, lại ra ngoài thường xuyên, cho Hải Thành theo cần thiết, Đường Lễ với rốt cuộc có chuyện gì, tôi cũng muốn biết, tôi chỉ biết, ra tay với tôi, liên quan tới ."


      " phải trách tôi tùy tiện phái người theo là được, cảm ơn khỏi , đây là việc tôi nên chịu trách nhiệm, đợi qua thời gian nữa, tôi bảo Hải Thành về, làm phiền quá lâu." Tuần Tu chậm rãi, lại chịu nhượng bộ.


      Liễu Y thoáng nhìn, rốt cuộc hiểu ta nghĩ cái gì, cũng gặp qua mấy lần, mỗi lần thấy vui vẻ gì, người này nhiều thứ Liễu Y căn bản muốn tin.


      Tuần Tu thấy khí nặng nề, ánh mắt u ám, ngay sau đó : "Đúng rồi, tôi ngồi đây sao chứ, bạn của chừng nào tới."


      Liễu Y buồn bực, nãy giờ ngồi đây, còn tới hỏi cái này vấn mà giờ mới hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh, Chu Phi làm sao chưa tới chứ, thuận miệng :" sao, hẹn lúc ba giờ, cũng sắp đến."


      " ra là giống như tôi, hẹn tôi tới mà thấy đâu." Tuần Tu .


      Liễu Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tuần Tu, muốn nhìn ra được chút gì từ khuôn mặt kia, nhưng trừ làn da trắng nõn nhìn ra được gì, đưa tay khẽ vuốt trán, sao cảm thấy câu này bình thường.


      "Hẹn người của ." Liễu Y thử hỏi.


      "Bạn của tôi, là bác sĩ." Tuần Tu thuận miệng trả lời, nhìn chằm chằm Liêu Y..


      Mặt Liễu Y cứng đờ, trùng hợp như vậy chứ.


      Tuần Tu biết Liễu Y nghĩ gì, nhưng lại , mà chỉ cười cười chán nản : "Tôi bây giờ như thế này, biết có tìm được bạn ."


      Mặt Liễu Y tiếp tục cứng đờ, thôi, sao ta mình lại cảm thấy có ý gì đó, hơn nữa, chân ta có bị gì đâu chứ, quá giả tạo. Liễu Y thầm than, chẳng lẽ là ta sao.


      Tuần Tu nhìn Liễu Y, khóe miệng cười nhạt, "Tôi cũng biết tôi như vậy, rất khó tìm người thích hợp, nếu bạn giới thiệu, tôi cũng ngại tới xem sao, chừng gặp được người thích hợp."


      Mặt Liễu Y càng đơ ra hơn nữa, chớp mắt, mình nghe nhầm sao, nếu quả ta, Liễu Y chắc chắn tin, Tuần Tu có điều kiện như thế, cho dù cách nào lại, cũng cần phải xem mắt.


      " là tới xem mắt." Liễu Y ngẩng đầu hỏi.


      Tuần Tu cười như cười gật đầu, : "Uh, đúng là như thế."


      Liễu Y vừa định , điện thoại vang lên, mắt sáng lên, đúng lúc, rồi gật đầu với Tuần Tu, sau đó nghe điện thoại


      ------- Hết chương 64 -------
      Last edited: 10/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65

      Chu Phi chuyện với Hà Dương lúc, nhìn điện thoại di động của mình nằm trong tay ta, vội vàng lấy điện thoại bàn làm việc, bấm số của Liễu Y , vừa đề phòng nhìn chằm chằm Hà Dương ngồi đối diện.

      "Liễu Y, tôi được, gặp được chưa?" Chu Phi hỏi.

      Liễu Y quay đầu nhìn Tuần Tu, nuốt nước miếng cái, mặt bình tĩnh : " nhìn thấy."

      "Còn chưa tới sao, chắc tới nhanh thôi, tôi còn có chuyện bận, có thời gian để tới chỗ hẹn, cứ ngồi đó chờ ." Chu Phu vội vàng .

      Liễu Y suy nghĩ chút, giọng : "Bàn số tám."

      "Được rồi, cứ ngồi đó , chắc tới ngay thôi, thử tìm xem sao, nếu gặp hai người cứ chuyện, tôi quan tâm nữa." Chu Phi .

      "Biết rồi." Liễu Y trả lời.

      "Vậy tôi cúp đây, tôi gọi điện thoại hỏi xem sao, chắc cũng sắp đến rồi.” Chu Phi xong lập tức cúp điện thoại, cúi đầu bấm số gọi lần nữa, nhưng kia bên vẫn ai nghe, Chu Phi nhức đầu lắm rồi.

      Hà Dương dỏng tai lên nghe , nếu như có gì bình thường, lập tức lấy lại điện thoại, đợi đến lúc Chu Phi gác máy, Hà Dương mới thở phào nhõm, bây giờ phải là lúc để làm mai đâu, cái gì cũng , mà bắt người ta xem mắt.

      Hà Dương dựa người ra sau, cúi đầu nghịch điện thoại của Chu Phi, thuận tay bấm dãy số, cũng cần nhìn, chỉ là ngẩng đầu nhìn Chu Phi ngừng gọi điện thoại, khóe miệng khẽ cười.

      Còn Liễu Y, cúp điện thoại xong, chỉ bình tĩnh gật đầu với Tuần Tu, sau đó tiếp tục im lặng.

      Tuần Tu nhíu mày, lấy điện thoại ra, nghe điện thoại ngay trước mặt Liễu Y, thỉnh thoảng uh uh, mắt bối rối nhìn Liễu Y, khóe mắt khẽ cười.

      Liễu Y từ khi nghe được điện thoại Tuần Tu reo lên, trợn mắt hốc mồm, sau đó bị Tuần Tu nhìn cách kì lạ, điện thoại sao reo đúng lúc thế chứ, chẳng lẽ là ta sao, Liễu Y nuốt nước bọt, cúi đầu vội vàng cầm ly nước rồi uống, che giấu ngạc nhiên trong lòng.

      Tuần Tu cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Liễu Y, mắt hề chớp, khóe miệng khẽ mở, tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Chu Phi người xem mắt là , là trùng hợp."

      Liễu Y chợt lui ra sau, được rồi, lần này tới đây chỉ để ăn chùa, nên mới tới, ai ngờ lại gặp phải Tuần Tu chứ.

      Tuần Tu lịch đưa tay ra, cười nhạt: "Mặc dù gặp mấy lần, nhưng tính là chính thức gặp nhau được, mới vừa rồi thất lễ."

      Liễu Y muốn kêu trời, Chu Phi sao lại như vậy, nhìn bàn tay trước mặt , đành phải đưa tay ra.

      Tuần Tu giọng cười, nhàng cầm tay Liễu , rồi từ từ buông ra: "Chu Phi với tôi về , cho nên, tôi biết đó là ."

      Liễu Y tại biết phải làm sao, chỉ muốn về nhà, trực giác của Liễu Y luôn chống lại Tuần Tu, luôn muốn giữ khỏang cách khoảng cách, vừa định cáo từ, phục vụ lại bưng đồ ăn lên.

      Liễu Y ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lại nghe Tuần : "Tôi mới bảo Hải Phong gọi nên tôi biết có thích hay ."

      Liễu Y nhìn chằm chằm vào mấy món ăn thơm ngào ngạt, nuốt nước bọt, ác quỷ với là ăn nhanh lên, còn thiên thần với là nên về nhà, phải đấu tranh nội tâm dữ dội.

      Liễu Y thu lại ánh mắt, tằng hắng cái, ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tuần Tu, : "Tôi biết người Chu Phi lại là , cái đó, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó bình thường."

      Sau khi Liễu Y xong, nhìn chằm chằm vẻ mặt Tuần Tu, còn Tuần Tu bên cạnh ngẩng đầu nhìn Liễu Y, hai người lẳng lặng nhìn nhau, là giống trong phim tình cảm lãng mạn, tim bay tứ phía.

      Tuần Tu nghe Liễu Y thẳng thắn, chút để ý cầm ly cà phê lên uống, rồi đặt xuống, vẫn ung dung nhìn Liễu Y, nhếch miệng cười: "Tôi cảm thấy nó có gì lạ đâu chứ."

      Liễu Y đưa tay vuốt mặt, thở dài: "Tình huống của tôi cũng biết rồi đó, tình huống của tôi cũng biết chút ít, tôi cảm thấy thể nào như vậy được."

      "Bởi vì hiểu , nên tôi thấy vẫn có thể được, Liễu Y, , tôi cũng biết hôm nay gặp phải , thấy là có duyện phận sao, lần đầu, cứu tôi, lần thứ hai, tôi giúp ... còn giúp tôi rất nhiều, hay bởi vì chuyện của tôi, để cho Đường Lễ hại , hai chúng ta mặc dù gặp nhau nhiều lắm, nhưng mà tôi biết chưa bao giờ đối xử khác với tôi dù cho chân của tôi bị thế này, nếu như trước kia tôi suy tính đến chuyện này, hôm nay ngồi vồi với , tôi suy nghĩ rất nghiêm túc, hai chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu nhau ?" Tuần Tu hỏi, vô cùng nghiêm túc.

      Liễu Y chửi vô mặt cái gọi là duyên phận, nếu như là người khác, Liễu Y thấy ổn bỏ về, quá dễ dàng, nhưng trước mặt lại là Tuần Tu, cứ cho qua là xong được, chắc chắn su này rất phiền, giống như chuyện Hải Thành theo , Liễu Y hối hận vô cùng, người này nghĩ nghiêm túc sao, mình và ta vốn có chung thế giới, làm sao mà được cơ chứ.

      Liễu Y cảm thấy ngột ngạt khó thở, tóc gáy dựng cả lên, rồi : "Cái đó, nghĩ tới lại nhớ kĩ như thế, vậy nên biết, tôi có nhiều tật xấu lắm, suy nghĩ kĩ ."

      Tuần Tu khẽ cười, tật xấu lớn nhất Liễu Y mình biết chứ, nhưng có sao đâu chứ, rồi nghiêm túc nhìn Liễu Y: "Tôi biết chứ, cho nên thấy chọn cũng tệ , dù sao tôi muốn cưới người biết giữ của, chứ phải người chỉ biết phá của tiêu xài hoang phí."

      Liễu Y hoài nghi mình mà tốt đến vậy ư, đâu phải là lo giữ của, chính là con chuột gặm tiền của ta từ từ có, Liễu Y giờ mới phát , ra là có vài người ánh mắt giống người bình thường .

      "Ăn trước , đồ ăn ở đây ngon lắm, thích, chúng ta lại chỗ khác." Tuần Tu nhìn Liễu Y rối rắm, ôn hòa , thừa dịp Liễu Y ngây người nhanh nhánh chóng lấy miếng bánh ngọt đút cho Liễu Y, vô cùng tự nhiên.

      Liễu Y suy nghĩ nên thế nào cho ràng, thấy đồ ăn ăn tới miệng nên chần chừ gì cả, nhanh chóng mở miệng ra ăn, rồi tiếp tục tầm tư, cho đến lúc Liễu Y hồi hồn, phát Tuần Tu cười tủm tỉm đưa tay đút mình ăn, cả người Liễu Y run lên, nhớ tới mình hồi nãy vô thức, là…

      Tuần Tu nhìn Liễu Y mới hồi hồn, khóe môi hơi

      nhếch lên, vẫn tiếp tục đút cho Liễu Y ăn, giọng trầm thấp: “Như thế này tệ.”

      Liễu Y nhìn đồ ăn đến gần, chợt lùi ra sau, khoát tay : “ cần đâu, cảm ơn, Tuần tiên sinh.”

      “Gọi Tuần Tu.” Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, lúc sau, bỏ nĩa trong tay ra, : “ muốn ăn sao, vậy thôi.”

      Liễu Y nghe thế, ngồi thẳng dậy, cho là thể tiếp tục như vậy nữa rồi, mặt nghiêm túc, : “Được rồi, Tuần Tu, , tôi biết tại sao lại nghĩ như thế, tôi cũng biết tại sao tới xem mắt, chúng ta có chênh lệch rất lớn, chỉ có hoàn cảnh, còn có cái khác, tôi cảm thấy thể được, chuyện quan trọng là tôi có cảm giác gì đối với , lần này tới đây, cũng chỉ là muốn từ chối, nếu như muốn tìm vợ, tôi thấy đừng nên chọn tôi, tôi rất biết bản thân mình, chỉ cần sống tốt qua ngày là được.”

      Tuần Tu nhíu mày, sau đó nhìn Liễu Y, lòng: “Nếu như tôi suy nghĩ rất nghiêm túc sao?”

      “Vậy xin lỗi, tôi vẫn từ chối, như tôi ràng, tôi thấy tôi nên tốt hơn, cám ơn chiêu đãi, còn nữa, khiến Hải Thành đừng giúp tôi, đừng cho Hải Thành theo tôi nữa, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được.” Liễu Y nhổm dậy muốn rời , muốn ngồi đây nữa.

      Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, đưa tay kéo Liễu Y lại, nhưng Liễu Y quá nhanh, nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Liễu Y, mắt Tuần Tu ảm đạm, nhanh chóng đuổi theo, còn mọi người trong quán cà phê ai cũng nhìn chằm chằm vào họ.

      Liễu Y biết Tuần Tu đuổi theo sau lưng, cũng biết mọi người xung quanh nghĩ gì, bất lực thầm than trong lòng, đừng có giả bộ, có phải là thể đâu chứ, cứ bình thường chứ, ai bây giờ cũng cho là tôi khi dễ người tàn tật đấy.

      Tuần Tu đuổi theo nhìn bóng dáng của Liễu Y, mà xe lăn tới bậc thang té lăn đất.

      Mọi người xung quanh tò mò thấy thế vô cùng hốt hoảng.

      “Liễu Y à…” Đầu gối của Tuần Tu bị chảy máu, ngẩng đầu nhìn Liễu Y cách đó xa.

      Vừa xong, bảo vệ vội ngăn Liễu Y lại, còn rất tự hào ta đây làm việc tốt, xung quanh thầm to với nhau.

      Liễu Y liếc mắt nhìn bảo vệ chặn mình lại, căn bản để vào mắt, nhưng vẫn dừng lại, quả nhiên hôm nay ra đường mà chưa xem lịch, Tuần Tu bị như thế nào Liễu Y biết rất .

      tại tình huống này, Liễu Y biết là nên bỏ hay quay lại, mặc dù chuyện liên quan đến mình, nhưng xem qua thấy đầu gối ta bị sưng lên, còn bị thương thêm vài chỗ nữa.

      Tuần Tu cố gắng bò dậy, còn mọi người nhìn chằm chằm Liễu Y, ánh mắt ảm đạm, tay nắm chặt.

      Liễu Y cảm giác cái này còn cẩu huyết hơn trong phim TV nữa, làm sao giả bộ khổ sở như thế. thấy Tuần Tu còn diễn hay hơn , là, còn mấy người xung quanh làm cho Liễu Y thấy vô cùng oan uổng.

      Nếu quả bộ, Liễu Y biết về sau cũng chẳng có chuyện gì, nhưng lại ra được, nếu bởi vì vết thương kia, Liễu Y chắc chắn thừa nhận, chuyện này thấy quá nhiều, có lẽ Liễu Y cũng biết từ lúc nào luôn chống lại Tuần Tu và luôn duy trì bản năng đó.

      Ánh mắt Tuần Tu thoáng qua tia tối tăm, chờ, đương nhiên biết Liễu Y rất lạnh lùng, lần này chỉ muốn biết ranh giới cuối cùng của Liễu Y ở đâu, chỉ bị thương thế này, Liễu Y căn bản quan tâm.

      Liễu Y cuối cùng xoay lại, ánh mắt hai người đụng nhau, thở dài sâu, từ từ tới chỗ Tuần Tu.

      Người xung quanh tránh ra, giọng nghị luận, còn khí nặng nề tiêu tán chút ít.

      Liễu Y vô cùng tự nhiên, khom lưng trực tiếp ôm lấy Tuần Tu, còn Tuần Tu cũng vô cùng tự nhiên vòng tay lên cổ của Liễu Y.

      Nhìn cảnh này, khiến người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, rồi tiếng vỗ tay vang lên.

      Liễu Y bất đắc dĩ mà cảm thán, hi vọng nhìn mấy người nhiều chuyện xung quanh, rồi nhìn Tuần Tu giọng : “ bệnh viện trước.”

      Bảo vệ nhìn thấy tổ hợp kì quái, vội vàng kéo cửa ra, lúc sau mới hồi hồn lại được.

      Liễu Y tới ven đường, nhìn Hải Phong mở cửa ra gật đầu, : “Đưa ta tới bệnh viện , đầu gối bị thương.”

      Mặt Hải Thành khẽ biến sắc, chỉ là thấy thiếu gia vẫn bình tĩnh, mới vội vàng mở cửa ra.

      Liễu Y cho Tuần Tu vào trong xe, rồi nhớ lại, hôm nay bị sao vậy chứ, còn chưa đòi được tiền, còn bế miễn phí, đưa tới tận nhà, rồi lãng phí đồ ăn hồi nãy. Liễu Y cảm thấy bực mình.

      Mắt Tuần Tu tối tăm, kéo cổ tay của Liễu Y, nhanh chóng nắm chặt, nhìn chằm chằm Liễu Y, mặt trắng bệch: “Chúng ta còn chưa có xong.”
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      huyendolinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :