1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tinaphan

      tinaphan Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      80
      hệ..hệ..hôm nay cuộc sống thăng hoa quá cơ..giật đc 2 cái tem liền:yoyo36::yoyo36:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57
      Editor:ngocminh2206

      Liễu Y xách hành lý lên, mắt liếc dòng xe chạy,xoay người vào chung cư Văn Hưng, rồi vào thang máy, mãi cho đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Liễu Y chợt ngừng lại, sao ta cứ theo mình vậy chứ, hôm bữa rồi mà.

      Liễu Y từ từ ra, xoay người nhìn cầu thang ,vô lực : " ra ."

      Hải Thành toàn thân chấn động, trán đầy vạch đen, lại bị phát rồi, mình trốn kỹ lắm rồi mà, sao lại bị phát vậy chứ, haiz

      "Đừng có trốn nữa, tôi biết đứng đằng sau cánh cửa." Liễu Y để hành lý xuống, dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cầu thang.

      Hải Thành cọ chân, mặt tối sầm lại, đành phải ra ngoài, miệng cười cười: " về rồi sao?"

      Vừa xong, Liễu Y giật mình, hình như nghe qua rồi phải, đúng là người chung nhà mà, Tuần Tu hình như cũng có vậy.

      "Rốt cuộc là sao thế, sao lại ở đây hả?" Liễu Y hỏi thẳng.

      Hải Thành cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cười cười, lại phải bán dứng Tuần thiếu rồi: "Tuần thiếu bảo tôi theo ."

      Liễu Y giật mình, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai:" lại lần nữa."

      "Là Tuần thiếu dặn dò, thiếu gia cảm thấy Đường Lễ bỏ qua dễ dàng như vậy, tôi theo ... cũng an toàn hơn." Giọng Hải Thành ngày càng , nhớ tới hôm bữa Liễu Y mình đánh hết cả chục người, biết phải sao.

      Liễu Y thở dài hơi, Tuần Tu sao, rồi mắt nhấp nháy, Liễu Y đâu phải người dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng với Tuần Tu có thân thiết đâu chứ, rồi nhìn Hải Thành trước mặt, hất cằm lên : " về , chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, thay mặt tôi gửi lời cảm ơn thiếu gia của dùm ."

      " thể như vậy được," Hải Thành , mặt áy náy: " Nếu về tôi chết chắc đó."

      Liễu Y im lặng nhìn Hải Thành bối rối, thấy đành lòng, tới hỏi: "Tuần thiếu của các rốt cuộc là nghĩ gì thế?"
      Hải Thành muốn lại thôi, thầm nghĩ, thiếu gia chắc nhớ chứ sao nữa, nhưng mà Hải Thành lại dám nữa, đành phải : " Tuần thiếu qua, Đường Lễ đụng tới , là tại thiếu gia, nên thiếu gia phải chịu trách nhiệm."

      Liễu Y rất muốn cười, có lẽ là do Tuần Tu nhưng nguyên nhân chính là Tần Văn, nhưng mà, Liễu Y đưa tay sờ cằm, có người theo giúp việc cũng tệ nhỉ, dù sao Đường Lễ với Tần Văn, nếu giải quyết xong thể sống yên ổn được, có Hải Thành tự nguyện làm tay sai, Liễu Y thử tính toán thử xem sao.

      " thực muốn theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lại lần nữa.

      Hải Thành gật đầu, theo, làm sao mà sống cho nổi chứ.

      " muốn theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lần nữa để xác nhận.

      Hải Thành cao giọng : "Đúng vậy."

      " có cần thiết phải theo tôi sao?" Liễu Y lại hỏi nữa.

      Hải Thành gật đầu lia lịa: "Vậy để cho tôi theo chứ?"

      "Được rồi, tùy vậy, chỉ là, theo tôi, nhưng tôi cảm thấy được tự nhiên, tôi tính thế này, phí tổn thất tinh thần, tiếng 500, tuần đưa tiền lần, ngươi thấy thế nào, tôi cũng ép , nếu đồng ý, thôi vậy, ra cũng cần thiết theo tôi làm gì." Liễu Y thành .

      Hải Thành trợn to hai mắt, mặt ngơ: " theo bảo vệ mà còn phải đưa tiền cho sao?" Liễu Y gật đầu đầu, : " ra tôi cũng đâu cần giúp, hiểu mà đúng ?"

      Hải Thành vô cùng tự ái, buồn bã nhìn Liễu Y, ra ta đúng, nhưng thiếu gia dặn dò, mình phải luôn luôn nghe theo, nhớ tới lần trước Tuần thiếu nhắc nhở, đành gật đầu: "Được rồi."

      Thỏa thuận xong, Liễu Y cũng thèm quan tâm Tuần tu nghĩ gì, chỉ chờ có cơ hội gặp mặt hỏi cho ra lẽ, ngay sau đó khoát tay, xách hành lý lên: "Về sau chiếu cố lần nhau, tôi vào trước đây."

      Hải Thành nhìn Liễu Y xoay người mở cừa vào nhà, cúi đầu thử tính toán, tiền lương của mình có đủ hay đây chứ, chắc phải hỏi mượn nhị ca, đại ca biết có tiền dư hay , quả nhiên thiếu gia nhà mình rất đúng, chỉ là, Tuần thiếu à, tiền mặt cũng đủ rồi, nhiều thế này cà thẻ may ra mới đủ.

      Liễu Y đóng cửa lại xong, lập tức quên luôn có mặt của Hải Thành, trước hết dọn dẹp hành lý, sau đó chạy vào nhà bếp, chuẩn bị làm cơm trưa.

      Ăn uống no đủ xong, Liễu Y nằm dài ghế số pha, nghe được thanh điện thoại báo tiền được gửi vào tài khoản, vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ trong lòng, ước mơ của mình sắp thực được rồi.

      Nằm ghế sô pha cả buổi chiều, ăn xong cơm tối, Liễu Y ngồi vào máy vi tính xem tin tức gần đây, có tin của Kiều Kỳ , sau đó xem tài liệu của bày người kia, chot759 điện thoại ở đầu giường vang lên .

      "Tiểu Y à."

      Liễu Y sững sờ, là mẹ Liễu, ngay sau đó mở miệng : "Mẹ à."

      "Con về nhà chưa?."

      "Dạ, vừa về đến nhà." Liễu Y gật đầu .

      "Cái con bé này, đừng có mà lao đầu vào công việc như thế."


      " có việc gì đâu, con tự lo cho mình được. " Liễu Y thực quen có ai quan tâm minh như vậy, chỉ là, rốt cuộc trong lòng cũng có chút cảm xúc.

      "Uh, con đừng chỉ lo công việc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, biết ?" Mẹ Liễu thao thao bất tuyệt.

      "Biết rồi, con chú ý."

      Mẹ Liễu ra rất vui, trong năm này, Liễu Y thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho mình, so với trước kia, là hiếm có rồi, biết Liễu Y muốn trở lại, cho nên cũng cưỡng cầu, nhưng cũng rất nhớ, nên yên lòng để Liễu Y mình ở ngoài, chợt nhớ tới việc, mới : "Con có bạn trai chưa?"

      Mặt Liễu Y cứng ngắc, vấn đề này căn bản đâu có nghĩ tới: " có."

      "Tiểu Y à, chuyện trước kia qua lâu như vậy, con cũng lớn như vậy rồi, nếu như mình con ở bên ngoài, mẹ yên tâm, nếu như có người lo lắng cho con, cho dù con trở lại, mẹ cũng yên tâm rất nhiều." Mẹ Liễu chỉ sợ con mình bởi vì mối tình đầu nên dám đương nữa.

      Liễu Y nghẹn lời: "Mẹ, cái này vội."

      "Con cũng đâu còn nữa, cha mẹ luôn muốn con cái thành gia lập nghiệp, mặc dù con là diễn viên, nhưng lại phải như mấy minh tinh kia, cần thiết phải độc thân, thấy ai tốt cứ giữ lấy, đừng vì mới lần, mà từ bỏ."

      "Ơ…" Liễu Y hoàn toàn mơ hồ.

      " phải mẹ con, con cũng đừng tìm mấy người trong giới nghệ sĩ, đáng tin đâu." Mẹ Liễu liên tục ngừng.

      "Ơ…" Liễu Y phản ứng kịp, sao lại tới vấn đề này chứ.

      "Cái đó, tiểu Y à, mẹ có chuyện cho con." Mẹ Liễu suy nghĩ hồi lâu, hay là cứ thử xem.

      "Chuyện gì? " Trực giác của Liễu Y cho biết đó phải là chuyện tốt lành gì.

      "Mặc dù con và Chu Phi phải rất thân thiết, nhưng nó cũng là của con, hai người đều ở Đô Thành, bình thường cũng liên lạc, mẹ cũng biết, cho nên cũng cầu con làm gì, chỉ là, thỉnh thoảng liên lạc liên lạc cũng được." Mẹ liễu .

      "Chu Phi sao?" Liễu Y lục lại kí ức của chủ thân thể này.

      "Lần trước nó trở về, con sống rất tốt, nên mẹ yên tâm ít, chỉ là, mẹ nghĩ đến vấn đề của con, rồi bảo nó để ý xem có đối tượng nào tốt giới thiệu cho con, hai người đều ở Đô Thành, cũng dễ dàng hơn nhiều, nếu như nó liên lạc với con...con cũng đừng quá lo lắng, bạn của nó đều là bác sĩ, công việc ổn định, nếu như có vấn đề gì con cũng thử xem sao, thế mẹ yên tâm hơn." Mẹ Liễu hơi, trong lòng hơi lo lắng.

      Liễu Y trợn to hai mắt, đây là xem mắt trong truyền thuyết sao: "Ơ…."

      "Tiểu Y, mẹ biết con có thành

      kiến với Chu Phi, mẹ cũng hi vọng cả hai thành em tốt, chỉ là lần trước mẹ nhắc tới, nó tìm được người, mẹ chỉ trước cho con biết thôi.” Mẹ Liễunói, cho Liễu Yđi xem mắt là do lần trước lúc chuyện của Liễu Y, bất giácnói ra chuyện này, Chu Phi gật đầu đồng ý, còn mình tới bây giờ mới dám , sợ Liễu Y lại nghĩ gì đó.

      Liễu Y khẽ đưa tat vuốt trán, chuyện gì vậy trời: “Biếtrồi, mẹ.”

      Mẹ Liễu thở phào nhõm, chỉ sợ con lại chịu: “Này mẹ cũng muốn nhiều, nếu như Chu Phi liên lạc vớicon, con muốn cũng sao, chỉ là, mẹ hi vọng con cũng có nơi có chốn, con cũng đến lúc nên tìm đối tượng, nếu quámuộn, bị người khác giành hết.”

      Liễu Y hít sâu hơi: “Biết rồi ạ.”

      Liễu Y nhìn cái điện thoại, ánh mắt đờ đẫn, đưa tay xoa xoa mặt, đối tượng, xem mắt, kết hôn, lập gia đình, trong kế hoạch của chưa từng có mấy thứ này. Liễu Y chưa bao giờ nghĩ sau này mình kết hôn, khái niệm thân mình sớm ăn sâu vào lòng .

      Liễu Y quăng di động sang bên, ngã lên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chớp mắt hai cái, kết hôn sao, lương thực phảichia đôi, phòng ốc cũng phảichia đôi, tiền lại chia đôi, cái gì cũng phải chia, chẳngcó lợi gì hết, lập tức quyết tâm, ở mình là tốt nhất.

      Quay đầu nhớ tới quan hệ của Chu Phi với thân thể này, Liễu Y ngược lại yên tâm ít, là người xa lạ cũngkhông quá đáng, đoán chừng ta chỉ là thuận miệng đồng ý, Liễu Y nghĩ ngợi xong, cảm thấy nhõm hơn nhiều.

      Biệt thự Tuần gia, trong phòng ngủ Tuần Tu nằm giường, liếc nhìn Chu Phi giúp mình kiểm tra, giọng tầm thấp: “Sao rồi.”

      “Khôi phục tệ, cố gắng lên, coi như thể chạy quá nhanh, cũng có thể lại bình thường.” Chu Phi thu lại thiết bị kiểm tra, quayđầu liếc nhìn Tuần Tu giường, đẩy mắtkính cái rồi .

      Tuần Tu nheo mắt lại, cầm quần áo mặc vào, từ từ ngồi dậy, dựa người ra sau, cúi đầu biết nghĩ cái gì.

      Chu Phi dọn dẹp xong, bỏ bao tay ra, tới bên cạnh Tuần Tu,cười : “Cậu chuẩn bị lúc nào khôi phục.”

      Tuần Tu ngước lên, lắc đầu: “ vội, cũng lâu như vậy, chờmọi việc kết thúc lại .”

      Chu Phi cười: “Nếu như cậu hồi phục, đoán chừng Tuầngia lại náo nhiệt, tại Tề gia ngã xuống, xem quan hệ của cậu với Dương gia, mấy ngườ kia bỏ qua đâu, cậu còn độc thân cơ mà.”

      “Trước lo cho cậu trước .” Tuần Tu ngẩng đầu .

      Chu Phi nhún vai: “Tôi đúng là ai ngó tới, ngươi biết đó, mẹkế quản được ta, còn lão già nhà ta sớm tuyệt vọng rồi, ông ta vẫ giận ta vì chịu nhận thừa kế đây này.”

      Tuần Tu nhớ tới tư liệu mình tra được, rồi liếc nhìn Chu Phi, mặc dù biết Chu Phi với Liễu Y chẳng có quan hệ thân thiết gì, nhưng vẫn hỏi: “Cậu còn có đứa em nữa phải ?”

      Chu Phi sững sờ, chợt cười khẽ: “Tuần thiếu sao biết nhiều thế, tôi với nó có thân thiết gì, lúc trung học có gặp qua mấy lần, sau đó nó ở nội trú trong trường, phải tại tôi mà tại nó có ở nhà, đúng rồi, nó bây giờ ở trong công ty của Thành Lâm, chắc giờ cũng tệlắm.”

      Tuần Tu thử suy nghĩ, gia đình như vậy, Liễu Y thích tiền như vậy, có lẽ chắc là do nguyên nhân này.

      Chu Phi nhớ tới cái gì đó, cười : “Cậu nhắc tới, tôi cũng quên mất, lần trước về nhà mẹ kế bảo tôi giúp nó tìm đối tượng, theo tôi thấy làm thế chi biết nữa.”

      Sắc mặpTuần Tu trầm xuống, giọng lạnh vài phần“Ừ.”

      “Nó lúc trước có bạn trai tên Dương Vanh thìphải, chậc chậc,chuyện lúc ấy cũng chẳng tốtlành gì, cậu nghĩ thử xem, mặc dù là quá khứ, nhưng vẫn là có người nhớ, tôi giúp nó tìm đoán chừng cũng chưa chắc được.” Chu Phi cười nhạo .

      Tuần Tu nghiêng đầu liếc nhìn:“Chuyện qua lâu rồi.”

      “Coi như là qua, nhưng tôi cũng hy vọng gì nhiều.” Chu Phi hề để ý .

      Tuần Tu điểm đầu, “Vậu còn cậu...”

      “Có rãnh rỗi giúp nó coi sao, có được hay , cũng liên quan tới tôi, tôi cũng muốn lão gia nhà tôi lấy chuyện này ra giày vò tôi.” Chu Phi đưa tay đẩy mắt kính lên.

      Mặt Tuần Tu trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, gì thêm, tùy tiện khoát tay, “
      “Cậu về .”

      “Được rồi, công việc bên bệnh viện của tôi còn rất nhiều, cậu nhớ mỗingày phải xoa bóp đừng có quên, tuần sau tôi lạitới.” Chu Phi gật đầu, xách hòm thuốc lên, rồi xoay người rakhỏi phòng.

      Tuần Tư nhìn bóng dáng cậu ta, đôi mắt khác thường, biết nghĩ gì, rồi chợt nhếch miệng cười thành đường cong.

      —Hết chương 57----
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      tinaphanTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58
      Editor: ngocminh2206

      Được nghỉ ngơi, Liễu Y an phận ở nhà, thỉnh thoảng chuyện điện thoại với Kiều Kỳ, nghe Kiều Kỳ về tình hình gần đây, , chính là bàn bạc sắp xếp kế hoạch sau này với Tiền Văn Phương.

      Lần trước Hổ ca bị Liễu Y đánh trận, cũng báo tin tức của Đường Lễ với Tần Văn cho Liễu Y, Liễu Y chỉ việc chờ có cơ hội, rồi giải quyết chuyện này, chứ có người cứ theo dõi mình suốt, thể nào chịu được.

      Bởi vì ra ngoài, nên Liễu Y tốt bụng với Hải Thành, cần lãng phí tiền, rồi mới để điện thoại xuống, định ra ngoài tiếp, khiến Hải Thành càng buồn bã .

      Ngày qua ngày lại trôi qua, đến tháng tám, chính là lúc thời tiết vô cùng nóng bức, mà Tân Thần cũng chuẩn bị bấm máy cho bộ phim mới, binh lính dốc lòng chính thức khởi quay .

      Liễu Y nhận được thông báo của Tiền Văn Phương xong, cùng Hiểu Mẫn tới công ty, sau đó tới trường quay ở căn cứ quân , mà đạo diễn lần là người có tiếng trong giới là Liêu Hòa.

      Bộ phim này cốt truyện đại khái là, kể lại câu chuyện về đội quân hạng nhất, họ từ người bình thường vào bộ đội, lại bị chọn tiến vào căn cứ, thông qua huấn luyện, từ từ trưởng thành, hoàn thành nhiệm vụ, tin tưởng và mơ ước của bọn họ, vinh quang và danh dự, cũng ngày càng lớn qua mỗi lần thử thách.

      Đây là bộ phim có chi tiết về tình , chỉ có máu và nước mắt, bởi vì đây là thời bình, nên có nhiều nhiều người biết các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, giữa quân đội với các tội phạm, mà bộ phim này, chính kể lại thế giới àm mọi người biết đến.

      Liễu Y là vai diễn nữ duy nhất trong bộ phim, cũng có thể , trong phim toàn là nam, họ thể tình đồng đội, đôi khi thách đấu với nhau để trưởng thành.

      Vai Liễu Y diễn ra chỉ là vai phụ, đất diễn nhiều, nhưng là nhân vật vô cùng quan trọng, đó là bác sĩ tâm lý, làm công tác tư tưởng với binh lính, trợ giúp họ vượt qua chướng ngại tâm lý, sau khi chiến đấu, khuyên nhủ bọn họ.

      Mà vai này phải là bác sĩ tâm lý dịu dàng dễ gần, mà là trầm tĩnh ít , có lúc, còn thẳng thắn vô cùng, cho nên Liễu Y xem kịch bản xong, mới đồng ý, bởi vì, đối với Liễu Y mà , trừ việc bảo diễn xuất bằng khuôn mặt, sao cũng có thể làm được, hơn nữa tính cách nhân vật này , khá là giống Liễu Y.

      Vai diễn của Lê Hoa là đội trưởng kiêm huấn luyện viên, Lục Thanh diễn vai sinh viên đăc biệt được tuyển vào bộ đội, còn vai của Quách Thiếu Bân là tân binh mới đến, còn bốn người kia cũng là vai phụ, là lính được căn cứ lựa chọn.

      Nội dung xoay quanh vai diễn của Lục Thanh với Quách Thiếu Bân, từ khi được chọn trở thành lính của căn cứ, gặp phải thử thách sinh tử, rồi trở thành lính xuất sắc.

      Bắt đầu quay, mà chưa tới lượt Liễu Y diễn, cho nên vừa bàn bạc với đạo diễn Liêu về nhân vật của mình, vừa nhìn Lục Thanh bọn họ quay phim.

      Nếu như khi sống trong quân đội lúc trước là cực khổ, lần này quay phim cực hơn rất nhiều, đạo diễn Liêu nổi danh là người nghiêm túc, chỉ biểu của khuôn mặt hay mấy cảnh đánh nhau đều cầu vô cùng nghiêm khắc, cũng may mọi người được huấn luyện, nên cũng phản đối gì nhiểu, ngược lại càng cố gắng diễn xuất cho tốt

      Diễn viên quần chúng lần này tham gia quay, phần lớn để là quân nhân của mấy căn cứ quân , cho nên tốc độ quay phim vô cùng thuận lợi, mà đối mặt với quân nhân chuyên nghiệp, Lục Thanh Lê Hoa bọn họ càng phải diễn cho tốt.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, Liễu Y thoải mái mặc bộ đồ thể thao mát mẻ, nhưng mấy diễn viên diễn, ai cũng mồ hôi đầm đìa, bởi vì ai cũng phải mặc đồ lính rất dày, mỗi lần đều phải diễn dưới ánh nắng gay gắt, làm sao có thể chịu được chứ.

      Mọi người vừa nghe đạo diễn bảo ngừng lại, Lê Hoa bọn họ vội vàng kéo quân phục ra, quạt quạt, đầu đầy mồ hôi, mà nghe tiếng bắt đầu, vội vàng sửa sang lại, lau mồ hôi đầu, tiếp tục quay phim.

      Cảnh quay ở ngoài xong, sau đó bắt đầu cảnh quay bên trong, đạo diễn Liêu cầu thể cảnh huấn luyện trọng điểm, phải vượt qua chướng ngại vật là lưới sắt làm mọi người liên tục kêu trời.

      Vì để lấy lại bầu khí, cảnh vượt lưới sắt phải diễn dưới mưa, đoàn phim đặc biệt nhờ tới xe cứu hỏa để làm mưa nhân tạo , Lục Thanh Quách Thiếu Bân bọn họ càng thêm cực, cầm vũ khí ở trong mưa bò qua lưới sắt, đạo diễn Liêu cho diễn diễn lại mấy lần mới hài lòng.

      Mà Lê Hoa đóng vai huấn luyện viên nên đỡ hơn, chỉ cần hét ngừng là được, nhưng mà chỉ lúc cũng chịu nổi nữa.

      Chỉ có phân đoạn, mà Lục Thanh bọn họ cảm thấy kiệt sức, thể nhìn ra ai là ai, toàn thân ai cũng toàn là bùn dất, có vài người còn phải uống vài ngụm nước bùn, còn huấn luyện viên Lê Hoa giọng cũng bắt đầu khàn khàn, người cứ ươn ướt.

      Quay được hơn phân nửa, Liễu Y chờ tới lượt mình diễn, cũng may cần lăn lộn trong bùn đất, mà ngồi trong phòng làm việc, lời thoại với biểu khuôn mặt Liễu Y sớm thuộc lòng, cho nên vô cùng thuận lợi, quay mấy lần, Liễu Y thể được hình tượng bác sĩ tâm lý lạnh lùng.

      Mặc dù vai diễn khá nhàng, nhưng cũng lúc nhàng chút nào, hôm nay là phân đoạn tương đối quan trong của Liễu Y, Liễu Y phải giúp Lục Thanh vượt qua hội chứng sợ độ cao, lần này phải chỉ cần mở miệng, mà phải tự mình ra trận, đây cũng chính là phân đoạn Kiều Kỳ rất lo lắng, dù sao nhảy máy bay, nguy hiểm luôn rình rập.

      Đạo diễn Liêu cũng rất lo lắng, mặc dù máy bay bay cao lắm, cũng có các biện pháp an toàn nhưng vẫn có nguy hiểm, phải giải thích tỉ mỉ cho Lục Thanh và Liễu Y vị trí máy quay rồi phân đoạn này, liếc nhìn trường chuẩn bị xong, mới gật đầu, liên tục nhắc nhở Lục Thanh với Liễu Y phải chú ý an toàn, rồi ngồi vào vị trí của mình phất phất tay ra hiệu.


      Liễu Y với Lục Thanh theo chỉ đạo thử mộ lần, chỗ nào , hỏi lại rồi mới chuẩn bị quay.


      Liễu Y leo lên máy bay trực thăng, nhân viên làm cài dây an toàn cho Liễu Y, Lục Thanh cũng theo, sau lưng cũng cài dây an toàn thừng, hai người chuẩn bị xong, nhận được tin máy bay từ từ cất cánh, cho đến chỗ ở tầng hai ngừng lại, quanh quẩn trung, máy quay được chuẩn bị tốt, ai cũng đều vào vị trí của mình.


      Nhân viên ở dưới cũng đặt nệm an toàn, để xong, vội vàng rút lui khỏi trường, Liêu Hòa xem kĩ lại, mới gật đầu.


      Nghe được ở dưới hô bắt đầu, Liễu Y hít sâu hơi đưa tay giơ cổ áo của Lục Thanh lên, kéo ta ra cạnh cửa máy bay, bắt đầu lời thoại. Lục Thanh ra sợ độ cao, nhưng chịu nổi Liễu Y làm như thế, mặt hoàn toàn trắng bệch, cần diễn, hai chân cũng run cầm cập, hoàn toàn giống như người mắc chứng sợ độ cao.


      Liễu Y tựa vào cạnh cửa máy bay giống như đứng dưới mặt đất, cúi đầu nhìn phía dưới, đưa tay chỉ, lạnh : "Nhìn xuống, đừng có nhắm mắt."


      Lục Thanh trong lòng kêu khổ, Liêu Y, sao chuyên nghiệp thế, còn thô bạo nữa, mắt liếc độ cao cao lắm, nhưng bị Liễu Y áp bức như vậy, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy sợ, hình như ổn nhưng ngoài miệng vẫn phải lời thoại.


      Hai người cứ tiếp tục lời thoại, lúc sau, Liễu Y làm theo kịch bản, buông tay ra, nhìn Lục Thanh nhát gan bám vào cạnh cửa, nghiêm túc : "Cậu chỉ nhìn cũng dám nhìn, đừng có mà ở đây làm lính nữa."


      Lục Thanh khôi phục lại tâm tình, vất vả mới thấy an toàn, từ từ ngẩng đầu nhìn Liễu Y, cuối cùng buông tay ra, đứng thẳng người, giống như hạ quyết tâm lớn: "Thế muốn tôi làm gì?"


      "Đứng ở chỗ này nhìn xuống." Liêu Y đưa tay chỉ ngoài cửa .


      Lục Thanh mặt trắng bệch, vẻ mặt do dự từ từ biểu ra.


      " nhìn, đuổi cậu về luôn đó." Liễu Y .


      Lục Thanh nắm tay chặt, mặt mang vẻ kiên định, nghiêng đầu nhìn Liễu Y thản nhiên: "Có thể hạ thấp xuống được ?"


      Liễu Y đưa tay kéo Lục Thanh lại, nhìn Lục Thanh vội vàng nhắm mắt, giọng ôn hòa phần nào: "Cái này cậu phải tự vượt qua, nếu như ngay độ cao như vậy mà còn sợ, cậu thể nào vượt qua được chứng sợ độ cao, căn cứ này nhận lính dám nhảy dù đâu."


      Lục Thanh từ từ mở mắt, lời.


      Liễu Y buông Lục Thanh ra, đứng kế bên Lục Thanh, ngoài cửa gió thổi vào, Liêu Y cúi đầu liếc nhìn, theo kịch bản : " ra số việc rất đơn giản, chỉ là cậu dám làm."


      Lục Thanh vẫn lời, cúi đầu trầm tư.


      Liễu Y theo kịch bản, trượt chân, nên té xuống, còn Lục Thanh theo như kịch bản nhảy xuống theo.


      Lấy độc trị độc, rớt xuống như thế ra là giúp Lục Thanh hết sợ độ cao, để tháo bỏ khúc mắc.


      "Được lắm." Đạo diễn Liêu ngồi trước máy quay ra sức gật đầu, mới đầu còn lo lắng Liễu Y sợ hãi, dù sao cũng từ tầng hai nhảy xuống, nhảy liền nhảy như vậy, tệ.


      Bên này mới khen tốt bên kia có chuyện xảy ra, vì lý do an toàn, dưới đất kê nệm, nhưng chỉ để phòng hờ, quan trọng nhất là dây thừng an toàn cột người.


      Lúc Liễu Y sắp tiếp cận được mặt đất, dây thừng đứt, mà kinh nghiệm của Liễu Y nhiều năm, nên nhanh chóng phản ứng, điều chỉnh tư thế rơi xuống, để tiếp cận được tấm nệm. Liễu Y cố gắng bảo vệ cơ thể.


      Lục Thanh nhảy xuống lúc sau được dây an toàn kéo lại, hai chân dần dần đến gần mặt đất, thấy cảnh tượng như vậy cả người sững sờ, đầu trống rỗng, này độ cao đối với lính chỉ là chuyện , nhưng bọn họ lại phải là lính, Liễu Y như thế này dám tưởng tượng.


      Đạo diễn Liêu cố gắng hồi hồn, vội vàng đứng lên, nghiêng đầu nhìn đạo diễn trường, vội vàng : "Gọi xe cứu thương ." Sau khi xong chạy nhanh tới chỗ Liễu Y nhìn mọi người chạy tới vội vàng la lên: "Đừng đụng vào Liễu Y."


      ---Hết chương 58 ---
      tinaphan, Tôm Thỏbảo xuyên đào thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59
      Editor:ngocminh2206

      Liễu Y nằm tấm nệm như xác chết, thầm than trong lòng, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, để ý gì, vội vàng dùng lực tinh thần bắt đầu xem xét cơ thể của mình.

      Lục Thanh được nhân viên tháo dây thừng ra xong, vội vàng đẩy mọi người ra vào, mà Lê Hoa bọn họ cũng chạy lại, đạo diễn Liêu cũng gấp gáp, phim cũng quay hơn phân nửa rời, làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì chứ, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, mấy dây an toàn kiểm tra rất kĩ rồi, làm sao có thể như vậy chứ.

      "Liễu Y à" Đạo diễn Liêu cúi người Liễu Y nằm nệm, ân cần hỏi : " có thể cứ động vậy?"

      Lê Hoa bình thường cũng thân thiết với Liễu Y nhất, bây giờ đứng kế bên, muốn đưa ra nhưng lại dám, Lục Thanh với Quách Thiếu Bân tuy vẫn thích Liễu Y , nhưng làm việc với nhau lâu như vậy, cũng quen với tính thẳng thắn của Liễu Y, ánh mắt mang vẻ lo lắng.

      "Mọi người tàn ra chút , gọi xe cứu thương chưa, còn cậu gọi bác sĩ tới đây mau lên." Đạo diễn Liêu nhìn Liễu Y vẫn bất tỉnh, trong lòng lo lắng, nghiêng đầu tức giận với mấy nhân viên xung quanh, vội vàng kêu họ tìm bác sĩ, ánh mắt mang vẻ gấp gáp.

      Liễu Y bây giờ tự kiểm tra toàn thân, ngay cả ngón tay cũng bỏ quakiểm tra xong thấy thân thể có việc gì, mới hồi hồn lại, nghe được tiếng ồn ào, xem thân thể đau nhức, xoay người lại.

      Động tác này khiến mọi người chung quanh giật mình, Lê Hoa : "Liễu Y à, đừng cử động, chờ bác sĩ kiểm tra xong ."

      Liễu Y trợn to hai mắt, nhìn mọi người xoay quanh mình, lấy tay xoa xoa đầu, oạch cái, nhanh chóng ngôi dậy, cảm thấy hơi mờ mịt: "Ơ…."

      Mọi người nhanh chóng lui về sau bước, thận trọng nhìn Liễu Y.

      Đạo diễn Liêu đứng thẳng dậy, nhìn Liễu Y, hồi lâu mới hỏi: "Côc ó chỗ nào khó chịu hay .”

      Liễu Y giờ mới hiểu, liếc nhìn đạo diễn Liêu, lại nhìn mọi người xung quanh, phủi phủi quần áo, lau mồ hôi đầu, khoát tay: "Tôi sao, đạo diễn Liêu à." Liêu Hòa trợn to hai mắt, liếc nhìn máy bay giữa trung, lại nhìn cái dây an toàn bị đứt ra, nghiêm túc hỏi: " sao chứ, Liễu Y à, đừng có giấu, khó chịu chỗ nào hả?"

      Liễu Y lắc đầu, rồi nhìn mọi người xung quanh : " sao mà, đạo diễn Liêu, giờ tôi có nhảy lần nữa cũng sao đâu, chỉ là, hồi nãy dây bị đứt ra."

      Liêu Hòa thở phào nhõm, tim bắt đầu đạp bình thường trở lại: "Được rồi cảnh này qua, làm rất tốt, trước hết vào phòng y tế kiểm tra lại , nếu , tôi yên tâm, phân đoạn của hôm nay dời qua ngày mai vậy."

      Liễu Y rất muốn thề là có việc gì, nhưng nhìn đạo diễn Liêu như thế, đành phải gật đầu: "Biết rồi ạ."

      Liêu Hòa gật đầu, quay đầu với phụ tá sau lưng: " xe cứu thương đừng tới nữa, cho máy bay hạ xuống , coi dây bị đứt chỗ nào, tôi nhớ kiểm tra rất nhiều lần, làm sao có vấn đề được chứ."

      Liễu Y dưới giúp đỡ của nhân viên tháo khóa an toàn ra , mắt nhìn chằm chằm chỗ dây bị đứt ra, trong lòng nặng nề, nhìn xung quanh , tay siết chặt, nhất thời khinh thường, mắt nhìn Hải Thành lo lắng trong đám người đó, lắc đầu ra hiệu, ngay sau đó trầm mặc .

      Lê Hoa với Lục Thanh bọn họ tiến lên hỏi thăm, biết Liễu Y sao, cũng bớt lo lắng, chỉ vỗ vai Liễu Y, bảo Liễu Y nghỉ trước.

      Đám người tản ra, Liễu Y thấy Hiểu Mẫn như muốn khóc, mới tiến lên bước, an ủi: " có chuyện gì đâu."

      Hiểu Mẫn gật đầu, mắt càng đỏ , lôi kéo Liễu Y : "Chị Tiền giao chị cho em, suýt nữa em gọi điện thoại chị ấy rồi, Liễu tỷ, sao chứ."

      "Yên tâm, đợi kiểm tra xong, em biết." Liễu Y gật đầu, an ủi .

      Sau đó Liễu Y tới phong y tế kiểm tra, kiểm tra xong, nhân viên mới bớt lo lắng, mà hôm nay quay phim xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, đạo diễn Liêu bảo Liễu Y ở lại.

      Trong phòng, Liễu Y ngồi trước mặt Liêu Hòa, nhìn mặt đạo diễn Liêu vô cùng nghiêm túc, trong lòng hiểu .

      "Liễu Y à, hồi nãy tôi cho người kiểm tra qua, dây an toàn của có người dùng dao cắt, nơi này là quân đội, người ngoài chắc chắn vào được, chắc chắn là người trong đoàn phim, có dắc tội với người nào , thế nhưng lại dùng tới thủ đoạn hèn hạ như vậy." Liêu Hòa showbiz nhiều năm, có số việc có thể cần thiết, nhưng chuyện này suýt nữa làm chết người, nhất định là có ai muốn hại chết Liễu Y , cụ thể giải quyết như thế nào phải đợi cả hai thương lượng.

      Liễu Y ngờ đạo diễn Liêu lại thẳng như thế, cúi đầu , lúc sau, mới ngẩng đầu nhìn đạo diễn Liêu, : "Bây giờ tôi nghĩ ra ai hết, nếu quả là người trong đoàn làm phim, tại nếu như muốn điều tra, chắc chắn ảnh hưởng đến quay phim, đạo diễn Liêu, tôi lúc nãy cũng sao, chuyện này, coi như cho qua , tôi sau này chú ý, có chuyện gì đâu, cần thiết ngưng quay phim chỉ vì tôi."

      Liêu Hòa vô cùng kinh ngạc, cũng phải là muốn điều tra, hỏi ý kiến của Liễu Y, cũng chỉ muốn biết thái độ của Liễu Y ra sao, ngay sau đó : "Tôi bảo phụ tá thử điều tra xem sao, nếu có kết quả hay , cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này, chỉ có mấy người biết, tôi hi vọng đừng để cho ai biết, giống như , nếu như công khai, đoàn phim cũng có biện pháp ngăn lại, thiệt thòi cho ."

      Liễu Y ra lại rất hài lòng, khiến cho đạo diễn Liêu nhớ tới mình, lại làm um xùm lên, Liễu Y dĩ nhiên bỏ qua, trong quan doanh như thế này, ra vào rất khó khăn, rốt cuộc là ai làm chứ, cứ thử suy nghĩ chút biết ngay mà thôi, mà Liễu Y muốn tự mình giải quyết, cần thiết đem ra ánh sáng.

      Quả nhiên có số việc, phải diệt tận gốc khi nó vừa chớm nở, Liễu Y cảm thấy sao cho nên lơ là, bây giờ phải tự cảnh tỉnh mình, gật đầu: " có việc gì, tôi hiểu được ý của đạo diễn, tôi cũng nghĩ như vậy, nhiều chuyện bằng bớt chuyện."

      " có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, yên tâm, tôi bảo phụ tá thầm điều tra, nếu như tra được, nhớ phải để ý, nếu phải chung với nhiều người biết ?" Đạo diễn Liêu biết xử lý như vậy vô cùng thiệt thòi cho Liễu Y, chỉ là, cho dù muốn tìm cho ra cũng phải đợi quay phim xong .

      Liễu Y gật đầu, cũng cảm thấy thiệt thòi, hơn nữa, mình cần cảm thấy như thế, mình cứ sống vì mình, nếu như ai tốt với mình, à phải vậy, nếu ai ghét mình cũng đừng so đo quá nhiều

      Liễu Y trở về phòng, thấy Hiểu Mẫn mở cửa, này ánh mắt quan tâm, Liễu Y cảm thấy ám áp thẳng vào phòng.

      "Đạo diễn Liêu tìm chị làm gì?" Hiểu Mẫn lo lắng hỏi.

      Liễu Y ngã người lên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, muốn Hiểu Mẫn lo lắng, mở miệng : " có việc gì đâu, chỉ là cảnh quay ngày mai thôi."

      "Chị nghĩ thử xem, chuyện như vậy làm sao lại xảy ra với chị chứ, dây thừng cũng kiểm tra mấy lần rồi mà." Hiểu Mẫn ngồi kế bên Liễu Y, giọng lầm bầm.

      Liễu Y lấy tay vỗ lưng Hiểu Mẫn: "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."

      Hiểu Mẫn thấy Liễu Y sao, muốn lại thôi, suy nghĩ hồi, có lẽ là mình lo lắng quá mức rồi, nên im miệng.

      Ngày hôm sau, Hải Thành lấy thân phận là nhân viên làm việc tới vào tai Liễu Y mấy câu nhân lúc chú ý, Liễu Y gật đầu, dặn dò ta vài lời, rồi mặt vẫn bình tĩnh như thường.

      Mấy ngày trôi qua, Liễu Y bởi vì chuyện này mà lộ ra cái gì khác thường, khiến cho đạo diễn Liêu coi trọng mà lộ ra cái gì khác thường, khiến cho đạo diễn Liêu coi trọng mình hơn, đạo diễn đối với tiến độ quay phim của Liễu Y rất hài lòng, thỉnh thoảng Liễu Y hỏi chút vấn đề, cũng giống lúc trước qua loa cho xong, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc.


      Lê Hoa cũng quan tâm hỏi han, nhưng Liễu Y gì nhiều, mấy người khác cũng hỏi thăm chút đỉnh, nhưng vài ngày trôi qua, ai cũng dần quên .


      Sóng gió qua , người biết nghĩ đó là chuyện bình thường, dù sao quay phim luôn là chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quá ư bình thường, mà người biết mỗi lần bắt đầu quay đều kiểm tra mấy lần, tránh cố lại xảy ra, bởi vì ai dây bị đứt ra là chỉ nhằm vào mình Liễu Y mà thôi, chứ phải đoàn phim.


      Hôm nay đến lượt quay của Liễu Y, theo như kịch bản, cảnh này về các lính sau lựa chọn, đây là thử thách cuối cùng của họ, sức chịu đựng của các binh lính.


      Lục Thanh Quách Thiếu Bân bọn họ đầu tiên là bị đưa nơi giam cầm ngăn cách với thế giới bên ngoài vài ngày, sau đó từng người bị đưa đến trước mặt bác sĩ tâm lý là Liễu Y, để tiến hành tra hỏi.


      Đạo diễn Liêu dặn dò lần xong, vỗ vỗ vai Liễu Y, khích lệ vài câu rồi ngồi xuống, nhìn vào ống kính, lâu sau đó, thanh bắt đầu vang lên.


      Liễu Y mặc cái áo khoác trắng, ngồi trong phòng tối, chỉ có cái đèn bàn là bật công tắc, cúi đầu nhìn trong tay tư liệu của binh lính, ngón tay khẽ chọc chọc cái bàn, người quay phim bên cạnh hết sức chăm chú.


      Cửa mở ra, Quách Thiếu Bân được hóa trang thành binh lính bị kiệt sức được hai người dẫn vào phòng, sau đó đè người xuống ngồi vào cái ghế đối diện Liễu Y, hai người sau lưng xoay người ra, chỉ nghe tiếng cửa đóng lại.


      Sau lúc im lặng, khí bên trong căn phòng nặng nề vô cùng. Liễu Y dựa người ra sau, ánh mắt nhìn thẳng, mới khẽ mở miệng, lạnh lẽo hỏi: "Họ tên."


      Quách Thiếu Bân chưa cùng Liễu Y diễn chung bao giờ, mặc dù trong lòng chuẩn bị, nhưng vừa bước vào, sắc mặt lạnh lẽo còn thêm giọng của Liễu Y, khiến cho Quách Thiếu Bân vô cùng căng thẳng, hồi hồn xong, mới điều chỉnh sắc mặt, lời thoại theo kịch bản.


      Hai người qua lại lúc, Quách Thiếu Bân thể sắc mặt như thể chịu được nữa, nhanh chậm trả lời mấy vấn đề kỳ quái của Liễu Y.


      Liêu Hòa hài lòng nhìn ống kính, thầm nghĩ trong lòng, hai người làm rất tốt, lo lắng có, nặng nề cũng có, ôn tình cũng có, tệ.


      Liễu Y toàn hỏi những chuyện gì đâu , chẳng hạn như ở đâu, nhà có bao nhiêu người, khi đánh kẻ địch phản ứng như thế nào, đối với việc này có cái nhìn như thế nào, mà Liễu Y càng hỏi càng hăng say, Quách Thiếu Bân lúc đầu phản ứng chậm, càng về sau càng dồn dập, hai người theo kịch bản diễn vô cùng thuận lợi.


      Mộ câu hỏi rồi câu hỏi, Quách Thiếu Bân đầu đầy mồ hôi, mà Liễu Y vẫn cứ đứng đó, mắt nhìn Quách Thiếu Bân đứng đối diện, chọc thẳng vào người ta.


      Mấy câu hỏi sau đó, Liễu Y vẫn đứng thẳng, chỉ hơi thả lỏng ra, tiếp tục diễn, giọng vô cùng sắc bén: "Mấy tuổi bắt đầu có trí nhớ ràng?"


      "Bảy tuổi."


      "Mấy tuổi bắt đầu có ý thức ràng về giới tính?"


      "Sáu tuổi."


      "Mấy tuổi bắt đầu có ước mơ?"


      "Tám tuổi."


      "Mấy tuổi bắt đầu mình đái dầm?"


      "Năm tuổi." Quách Thiếu Bân hề suy nghĩ mà bật thốt lên.


      Vừa xong, người quay phim bắt đầu cười ha hả, thể quay tiếp nữa, tay run rẩy cầm máy quay, những người khác vốn bình tĩnh đứng xem, cũng cố nén cười, đạo diễn Liêu nhìn ống kính cũng mỉm cười, rồi cứng đờ, trong kịch bản có cái này sao.


      Quách Thiếu Bân sững sờ, vô cùng lúng túng, tiếng cười kia, ta lập tức trừng mắt nhìn Liễu Y, nếu lý do mình tuyệt đối bỏ qua.


      Liễu Y lúc này mới thấy có gì bình thường, cúi đầu liếc kịch bản, vô lực gục đầu vào bàn, mấy ngày nay bởi vì việc kia, mà phân tâm quá nhiều, việc này chắc chắn là sai lầm rồi, ngẩng đầu nhìn đạo diễn Liêu tới, thấp giọng xin lỗi: "Đạo diễn Liêu, tôi nhìn lầm, phải là mấy tuổi bắt đầu ngủ mình."


      giải thích thôi, giải thích xong, mọi người càng cười dữ dội hơn, mà Liêu Hòa cũng rất muốn cười, trừng mắt nhìn Liễu Y: "Liễu Y, bởi vì đoạn thoại này dài, tôi bảo cứ nhìn kịch bản đọc, tôi thấy lúc nhìn còn trôi chảy hơn nhiều đó."


      Quách Thiếu Bân khóc ra nước mắt, nhớ tới lời thoại của mình, phải là bảy tuổi ngủ mình, quả nhiên là chưa đánh khai rồi, mặt từ từ đỏ lên.


      -----Hết chương 59-----
      Last edited: 21/12/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60
      Editor: ngocminh2206

      Do lỗi của Liễu Y, nên đạo diễn Liêu nghiêm túc phê bình, mặc dù vẫn còn mắc cười, Liễu Y thành nhận lỗi, gật đầu, dù sao cũng là lỗi của , lần quay lại Quách Thiếu Bân làm mắc lỗi, bắt đầu NG liên tiếp.

      Tiếng bắt đầu vừa vang lên, Liễu Y lấy hơi để , diễn nghiêm túc, hết sức chăm chú, rốt cuộc đúng lời thoại.

      Nhưng là, Quách Thiếu Bân lại nhớ tới chuyện hồi này, đến đó câu thoại đó, lại ấp úng, đành phải diễn lại lần nữa.

      Bắt đầu lần nữa, Liễu Y biết là do mình nên Quách Thiếu bân mới diễn được, mắt tỏ vẻ áy náy, nhưng này ánh mắt theo như cách nghĩ của Quách Thiếu Bân, phải là áy náy, mà đó là khiêu khích.

      Cho nên, lần này Quách Thiếu Bân nghiêm túc diễn, cũng may đến đó lời thoại đó bị dừng giữa chừng, rốt cuộc thuận lợi cho qua, Quách Thiếu Bân thở phào nhõm, nhưng lại quên lời thoại sau đó ,lại tiếp túc diễn lại.

      Đạo diễn Liêu biết xảy ra chuyện gì, đưa tay sờ cằm, biết có quay tiếp cũng vậy, có lúc minh tinh hay diễn viên thường chăng nữa thể tập trung diễn được, cho nên, đạo diễn Liêu phất tay, bảo mọi người nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục quay.

      Nghỉ ngơi xong Quách Thiếu Bân như được sống lại, tinh thần sáng láng, nhao nhao muốn quay tiếp, rất tự tin, rồi ta lại thấy ánh mắt khiêu khích của Liễu Y, mắt lạnh lẽo nhìn qua, tỏ vẻ ta đây.

      Liễu Y căn bản biết hối lỗi lại bị Quách Thiếu Bân nghĩ như vậy, cho nên thấy Quách Thiếu Bân liếc mình như vậy, hiểu ra sao, nên thèm để ý, tập trung tinh thần để diễn cho tốt.

      Sau khi bắt đầu, quay phim vô cùng thuận lợi, thuận lợi khiến Liêu Hòa cũng phải gật gù, sờ cằm thầm nghĩ, hỗ là minh tinh, cũng lợi hại , có cố vẫn xử lý tốt .

      Quay phim đến gần cuối, Liễu Y ngồi ghế, hỏi xong vấn đề cuối cùng, ngồi dậy đóng xấp tài liệu trước mặt lại, mắt hề chớp nhìn chằm chằm đối Quách Thiếu Bân, lại hỏi tiếp: "Nếu tội phạm là người quen của cậu, bảo cậu đánh chết cậu ta, cậu có làm hay ?"
      Quách Thiếu Bân làm theo kịch bản, lời, nhưng ánh mắt tỏ ý đành lòng, tinh thần như muốn sụp đổ, mắt nhìn chòng chọc vào bác sĩ tâm lý vẫn tỉnh bơ.

      Liễu Y hất cằm lên, từ từ đứng lên, vòng qua bàn làm việc, rồi tới trước mặt Quách Thiếu Bân khoanh tay trước ngực, cúi người, làm cho Quách Thiếu Bân càng áp lúc hơn, mắt vô cùng bình tĩnh, chẳng có tí độ ấm nào.

      Liễu Y biết đạo diễn Liêu từng nhắc nhở ánh mắt lúc này phải như thế nào, mà Liễu Y phải suy nghĩ lâu để đặt mình vào nhân vật này, nếu là bác sĩ tâm lý điều này sớm quen thuộc, cho nên cứ như bình thường , ánh mắt thay đổi là được.

      Mà thấy Liễu Y gây áp lực như thế, Quách Thiếu Bân bỗng rụt lại, nhìn đôi mắt bình tĩnh của Liễu Y, giống như mình bị nhìn thấu, mắt càng lộ vẻ muốn.

      trường quay phim khí nặng nên khác thường, Liễu Y tỉnh bơ với Quách Thiếu Bân do dự tạo thành cảnh tượng đối lập rệt, Liêu Hòa nhìn kĩ ánh mắt của hai người qua ống kính, mắt lộ vẻ giật mình, cái khó nhất là diễn xuất, cái kh1o khăn thứ hai là ánh mắt, Quách Thiếu Bân thể tốt là chuyện đương nhiên, mà Liễu Y làm sao có thể làm tốt như vậy chứ.

      Nhân viên làm việc xung quanh với Lục Thanh Lê Hoa bọn họ đứng ở xa cũng chăm chú nhìn trường, lời.


      Liễu Y cảm thấy sắp kết thúc rồi, cả người tỉnh táo lại, đứng thẳng lên, theo kịch bản là đưa chân đá ghế, gian tĩnh mật đội nhiên có tiếng va chạm càng áp lực hơn: "Có trả lời hay khong hả?"

      Quách Thiếu Bân từ từ cúi đầu, trầm mặc .

      Liễu Y thản nhiên nhìn ta, từ từ xoay người, câu thoại cuối cùng: "Xem ra trong lòng cậu có đáp án, có lẽ trả lời, mới là đáp án tốt nhất, cậu có thể trở về nghỉ ngơi."
      Liễu Y đưa lưng về Quách Thiếu Bân, đưa tay chỉ cánh cửa, trong lòng đợi đạo diễn hô ngừng.

      Bên này Quách Thiếu Bân cũng làm động tác cuối cùng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Y, nhưng có chút tin, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng với kinh ngạc, mà chuyện ngoài ý muốn lại xay ra lúc này.

      Cái ghê Quách Thiếu Bân ngôi lại nghe tiếng răng rắc, cái mông trực tiếp chạm xuống đất, ta căn bản phòng bị, cặp mặt vẫn còn như lúc nãy diễn cảnh cuối.

      Liễu Y vừa nghe thanh, cảnh giác tản ra lực tinh thần, liếc cái, chắc cũng đau lắm, đành bĩu môi, chẳng lẽ lại giết nam chính rồi sao, nhưng hồi nãy mình đá lắm rồi, thấy Quách Thiếu Bân té chổng vó như vậy, Liễu Y coi như mình biết, tiếp tục đưa lưng lại diễn vai bác sĩ tâm lý. (

      Tiếng động vang lên, mọi người há hốc mồm, trong lòng thầm nhủ, rốt cuộc là Quách đại thiếu cổ tay đè quá nhiều, hay là Liễu Y đá quá mạnh, cái ghế hồi nãy vẫn còn tốt mà.

      Đạo diễn Liêu quá chăm chú nên quên hô ngừng, mà tình hình bây giờ, khiến đạo diễn Liêu xưa nay vôn nghiêm túc cũng phải cố nén cười, chợt nhớ tới thân phận của mình,

      ho khan hai tiếng, mới vội vàng đứng lên: "Cảnh này qua, hai người diễn tệ, còn nữa, tổ đạo cụ đâu, sao lại xảy ra chuyện thế này, làm sao lại đem cái ghế hỏng ra đây, mau đỡ Thiếu Bân dậy, xem có bị gì ."


      Đạo diễn Liêu vừa xong, ai cũng phì cười, Lục Thanh cũng cố nén cười, nhớ tới trước kia, ra Liễu Y vẫn cứ như thế, này cái mông của Quách Thiếu Bân chắc bầm dập rồi.


      Lê Hoa, thấy Liễu Y làm như ta đây biết gì hết, cúi đầu cười trộm, lại thấy Quách Thiếu Bân vẫn còn ngồi đó, càng cười dữ dội hơn, thầm gật đầu, sau này phải đối xử tốt với Liễu Y, nếu theo vết xe đổ của Quách Thiếu Bân mất.


      Mặt Quách Thiếu Bân ngày càng đỏ hơn, cái mông đau vô cùng, rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, biết mình có nặng quá hay , hay cái mông mình quá lớn, nên cái ghế mới bị gãy như thế.


      Ngẩng đâu lên, thấy Liễu Y quay người tò mò nhìn mình, Quách Thiếu Bân nhớ tới hồi nãy ta đá cái, khó khăn đứng len, chống eo tới trước mặt Liễu Y.


      "Liễu Y, ....." Quách Thiếu Bân định mà phải im miệng, chợt nhớ tới sau khi Liễu Y xoay người cái ghế mới sập, làm sao có thể trách ta được chứ, vô cùng ngột ngạt khó thở, hèn chi cố kéo dài thời gian là thế.


      Liễu Y chớp mắt hai cái liếc Quách Thiếu Bân sau lưng, tốt bụng hỏi: " sao chứ, haizzz, cái ghế này chắc muốn ngồi, chỉ là, cũng quay xong rồi, eo của sao chứ?"


      Quách Thiếu Bân nhìn ta mà thể trút giận, tóc như muốn dựng ngược lên, hồi lâu, nhìn Liễu Y : " có việc gì, cám ơn quan tâm."


      Liễu Y khoát tay, ra vẻ khách sáo: " cần khách sáo, chúng ta quen như vậy rồi, ra , nên giảm béo ."


      Quách Thiếu Bân nghe Liễu Y cái giọng như thế, tức xịt khói mà làm được gì, nhìn phụ tá chạy tới chỗ mình, Quách Thiếu Bân gật đầu lung tung, rồi xoay người vội vàng cách xa.


      Thấy phụ tá lo lắng nhìn chằm chằm cái mông của mình, mặt của Quách Thiếu Bân lạnh càng thêm lạnh, thầm , đụng vào Liễu Y chắc chắn có chuyện, nghĩ mình chưa bao giờ NG trong khi quay phim, thế mà khiêu chiến với ta, mình lại bị NG, thể tưởng tượng nổi, hơn nữa đá như vậy, mà xác suất ghế bị gãy lại trúng vào mình, về sau nhất định phải cách càng xa càng tốt.


      Liễu Y thấy Quách Thiếu Bân xa, đáy lòng hơi áy náy, tự trách mình, chỉ đá cái mà thôi, căn bản dùng lực, cái ghế kia quá dởm đúng hơn, haizzz, quả là Quách Thiếu Bân nên giảm báo mới được.


      Lục Thanh thấy phụ tá bị xua đuổi, tới chỗ Quách Thiếu Bân hỏi han mấy câu, nhưng trong lời lại có vẻ trêu chọc làm cho Quách Thiếu Bân càng thêm bực bội.


      Lục Thanh cực kỳ hài lòng, rốt cuộc cũng có người giống như mình, nụ cười trong mắt càng thể che giấu được, Liễu Y đúng là sát thủ giết nam chính chuyên nghiệp mà.


      Lê Hoa cũng ngập ngừng tới, mắt nhìn chằm chằm cái mông của Quách Thiếu Bân, cười như cười, ánh mắt lộ ra vui sướng.


      Quách Thiếu Bân nhìn ánh mắt của Lê Hoa, hung hăng : "Lê Hoa, cậu nhìn cái gì thế, tôi có bị đồng tính luyến ái."


      Lê Hoa nhún vai, tay để vào túi quần, miệng cười cười: "Tôi cũng vậy, chắc là , cố gắng tĩnh dưỡng, sáng mai còn phải quay ngoại cảnh đấy."


      Quách Thiếu Bân giờ mới biết được Liễu Y là khắc tinh của mình, trừng mắt nhìn Lê Hoa, xoay người cà nhắc ra ngoài, còn phụ tá sau lưng lo lắng đuổi theo, luôn luôn nhìn chằm chằm cái mông của Quách Thiếu Bân, chỉ sợ có chuyện gì.


      Những ngày sau đó lại quay ngoại cảnh tiếp tục, mà Quách Thiếu Bân với Lục Thanh lúc nào cũng giữ khoảng cách với Liễu Y, chỉ sợ bị liên lụy.


      Từ lúc bắt đầu quay đến giờ, gần hai tháng, thời tiết cũng dần dễ chịu hơn, Liêu Hòa rất hài lòng với tiến độ quay phim, mà chuyện của Liễu Y còn chưa có kết quả, làm cho Liêu Hòa vừa hài lòng vừa buồn bã.


      Liêu Hòa quay xong cảnh cuối cùng, nhìn mọi người vô cùng vui mừng, cũng thở phào nhõm, kết thúc mỹ mãn, quay đầu lại nghĩ tới chuyện của Liễu Y, cho nên trước khi trở về, lại bảo Liễu Y vào gặp mình.


      Liễu Y nằm lỳ giường, cúi đầu nhớ sổ nợ, nghe thấy đại diện Liêu tìm mình, ánh mắt kia chợt sáng lên, ra có kết quả hay , Liễu Y cũng sớm biết.


      Mấy ngày nay, Liễu Y chưa bao giờ chủ động hỏi, là bởi vì công ty nhất định sắp xếp, hai là chính biết đó là ai.


      ---------Hết chương 60-------------
      Last edited by a moderator: 24/12/14
      tinaphan, Winter, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :