1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí - Đạt Oa (106C + 4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tinaphan

      tinaphan Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      80
      Aaaaaa.....truyện hay quá ấy b editor ơi, tớ đoc cả đem hôm qua rồi cả ngày này ý mà thể rời mắt đc :ex10::ex10::ex10: Cố gắng nhé, ủng hộ truyện nhiệt tình luôn:038::038::038::yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53
      Editor: ngocminh2206

      Vừa dứt lời, mặt Lục Thanh biến sắc, hỏi lại: "Ý của là…"

      "Hàng đưa rồi phải trả tiền chứ, tôi còn giao tận cho , thái độ phục vụ vô cùng tốt rồi còn gì nữa?" Liễu Y thà , xòe tay ra, đòi tiền.

      Lục Thanh vô cùng ngạc nhiên, thế cũng hề rẻ chút nào, nhìn Liễu Y : "1000 sao?"

      Liễu Y gật đầu, mong đợi nhìn chằm chằm Lục Thanh, chớp hai mắt, vô cùng vô tội.

      Lục Thanh hít sâu hơi, thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Liễu Y, thỏa hiệp, đưa tay móc túi, lập tức trán đầy vạch đen.

      Lục Thanh lúng túng ngẩng đầu: " tại có tiền."

      Liễu Y sững sờ, khinh bỉ liếc nhìn, ngôi sao lớn như vậy, người 1000 cũng có, mới : "Ký sổ , tính thêm lãi, về công ty nhớ đưa cho tôi, đừng có quên."

      Lục Thanh nhắm mắt gật đầu: " thành vấn đề, tôi nhớ."

      Liễu Y nghe thấy, phất phất tay, xoay người rời , vừa vừa : "Vậy tôi về trước, nghỉ ngơi cho tốt nhá."

      Lục Thanh nhìn Liễu Y xa, thở ra hơi sau, ngày đầu tiên bị huấn luyện viện trừng trị, lại bị liễu quần áo lừa gạt, sao mà kì vậy chứ, quả nhiên đụng phải Liễu Y, chẳng biết trước được chuyện gì.

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Y mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong rồi chạy thẳng ra ngoài cửa, nhanh chậm, mắt liếc phía bên kia có mấy người ra, Liễu Y sờ cằm, hôm qua chắc là đói dữ lắm đây.

      Huấn luyện viên vô cùng vui vẻ, cười cười, khỏi đắc chí, nhìn mấy người này cho nhịn đòi hai bữa ngoan ngoãn, phải sao.

      Liễu Y nhìn vào hàng ngũ, trừ Lục Thanh còn tàm tạm, những người khác trông như sắp chết tới nơi, Liễu Y thu hồi ánh mắt, ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước.

      Trải qua ngày hôm qua bị bỏ đói, mấy người kia thay đổi suy nghĩ, ít nhiều gì cũng coi trọng lần huấn luyện này, quân đội càng nghiêm khắc, cho thấy công ty càng coi trọng, dù sao muốn có bộ phim hay, diễn viên phải diễn tốt, chỉ có vỏ bọc quân nhân, mà bên trong rỗng tuếch, nếu quay chỉ cho ra bộ phim kém chất lượng.

      Lục Thanh, Lê Hoa với Quách Thiếu Bân ai cũng phải từng bước để có được ngày hôm nay, ngày đủ để họ nghĩ thôn suốt, làm gì cũng phải cố gắng hết sức, còn bốn người kia mặc dù vẫn chưa hiểu , nhưng vẫn học theo mấy tiền bối.

      Trợ thủ sùng bái nhìn huấn luyện viên, chỉ là ngày mà thôi, mấy người này, mặc dù tinh thần phấn chấn, nhưng ánh mắt kia….

      Huấn luyện viên qua lại trước hàng ngũ, hài lòng gật đầu, mắt liếc khuôn mặt biểu cảm của Liễu Y, cảm giác bao tử đau vô cùng, ngày hôm qua, chỉ cần tới giờ cơm, nương này tìm mình, sau đó bám theo như đỉa, còn hơn mấy binh lính trong đây nữa.

      Huấn luyện viên cúi đầu tằng hắng cái, phất phất tay, ra lệnh: "Chạy mười vòng trước, chạy xong rồi điểm tâm."

      Lời này vừa ra, bảy người kia thầm than, hôm qua mới năm vòng, hôm nay lại lên mười vòng, Lục Thanh muốn lại thôi, nhớ tới hậu quả, cúi đầu trầm mặc, còn Lê Hoa bị đói đến choáng váng, cười khổ Quách Thiếu Bân khẽ hừ tiếng, mắt nhìn chằm chằm huấn luyện viên trước mặt, tay siết chặt, những người khác dám lời, chỉ sợ mình giống như ngày hôm.

      " có ý kiến gì bắt đầu , Liễu Y " Huấn luyện viên gọi tên Liễu Y.

      "Vâng" Liễu Y phản xạ có điều kiện, chân động, đầu nhanh chóng nhìn huấn luyện viên đại nhân.

      Huấn luyện viên hồi hồn, nghẹn lời, ra lệnh: "Thông qua khảo sát ngày hôm qua, tôi bổ nhiệm Liễu Y làm lớp trưởng, nếu mọi người có ý kiến, cứ quyết định như vậy, tại, Liễu Y bước ra khỏi hàng, quay qua phải, bắt đầu chạy."

      Liễu Y ngây người lúc, lớp trưởng, có lợi sao, chỉ là thấy ánh mắt nghiêm túc của huấn luyện viên, nên dám hỏi, đợi lúc rãnh hỏi , ngay sau đó theo khẩu lệnh, trực tiếp dẫn đầu chạy ra ngoài.

      Bảy người kia vừa nghe, nhìn Liễu Y chạy phía trước, lại nhìn huấn luyện viên, toàn bộ ngây ngẩn, cái gì mà thôn qua khảo sát chứ, cái gì gọi là có ý kiến chứ, cái gì mà quyết định chứ.

      "Thế nào, mấy người lại muốn bị đói thêm ngày sao, còn mau đuổi theo." Huấn luyện viên quát lớn.

      Trợ thủ chợt nháy mắt với bảy người, ngày tạm được, nếu như thêm ngày này, chắc chết mất, đến lúc đó chắc còn mệt hơn, cho nên, thà chạy còn hơn.

      Lục Thanh híp mắt lại, : "Chạy , đây là quân đội."

      Mọi người nhanh chóng hồi hồn, vội vàng xoay người, sải bước chạy về phía trước , nhưng là, vừa chạy vừa nhìn, trong lòng rối rắm cực kỳ, sao ta chạy nhanh như vậy làm gì, mọi người cắn răng, co chân chạy, dũng đuổi theo.

      Huấn luyện viên dùng vai khều trợ thủ kế bên, : "Hồi nãy tôi chỉ đại, mà giờ tôi thấy cho Liễu Y làm lớp trưởng tệ, chậc chậc, cậu xem tốc độ kia , ngay cả nam giới xem chắc cũng phải xấu hổ."

      Trợ thủ im lặng liếc nhìn, cúi đầu giả bộ như thấy, này trong sân huấn luyện, nương chạy đằng trước, đằng sau là đám đàn ông đuổi theo, đằng trước chẳng thấy mệt nhọc gì, còn mấy người đàng sau thở ra hơi, quả thực là mất mặt mà, cũng biết ta đóng được phim gì, để tìm xem thử, mình quyết định, từ nay về sau mình thành fan của Liễu Y.

      Liễu Y chỉ nghĩ tới chạy mười vòng xong rồi ăn điểm tâm, vô cùng hưng phấn, cánh tay giống như motor, còn mấy người phía sau, mắt căm thù nhìn Liễu Y, vừa thở hổn hển , vừa ân thầm sao ta lấy sức đâu mà chạy nhanh như vậy chứ.

      Mọi người cho là chạy hai vòng, Liễu Y còn sức nữa, nào biết, vòng trước so với vòng sau chạy còn nhanh hơn, còn là tăng nhanh rất đều đặn, sao khôn chia bớt cho người khác chứ, trừ Lục Thanh tối hôm qua ăn 201 bánh màn thầu nên có chút sức lực, những người khác, đều le lưỡi, ra sức đuổi theo, nhưng mà khoảng cách ngày càng xa.

      Huấn luyện viên với trợ thủ đứng nhìn, vô cùng ngạc nhiên.

      "Cậu xem ta có phải là vận động viên chạy cự li dài ?" Huấn luyện viên nhịn được ra.

      Trợ thủ gật đầu mạnh: "Có thể lắm."

      Huấn luyện viên liếc mắt, tay sờ sờ cằm: "Cậu đừng , ta nếu được rèn luyện trong này, thành người rất xuất sắc, đáng tiếc mà."

      "Mà trong đây đều là nam." Trợ thủ .

      "Cậu hôm qua ta ăn cơm sao, cậu cảm thấy ta là nữ được à?" Huấn luyện viên thở dài.


      "Cũng đúng " Trợ thủ vừa nghĩ hình ảnh trong phòng ăn ngày hôm qua, trán vạch đen xuất , ăn nhiều đến nỗi mà đầu bếp còn ra cảm ơn, là.

      "Chỉ là, có ta ở đây, tôi cảm thấy mấy ngày kế tiếp chắc rất thú

      vị lắm đây." Huân luyện viên .

      Trợ thủ liếc mắt, dĩ nhiên thấy người nào đó cười mờ ám, đồng tình liếc nhìn mấy người ngoài sân lết từ từ, chúc may mắn nhá.

      Liễu Y chạy xong xuôi, mặt mày hồng hào, với huấn luyện viên, "Báo cáo huấn luyện viên, chạy xong mười vòng."

      Huấn luyện viên trợn to hai mắt, chạy mười vòng là thở gấp, quả nhiên là luyện chạy cự li dài, mắt nhìn bảy người kia vẫn còn chạy, mặt thể tin được, mặc dù huấn luyện viên biết thể lực Liễu Y tệ, nhưng kết quả là, những tệ, mà là cực kỳ tệ, rất rất tốt.

      Chênh lệch kiểu này khiến huấn luyện viên chỉ biết câm nín, đành khoát tay: "Sau này chú ý chút, là lớp trưởng, phải đoàn kết, có thể chạy chậm chút."

      Liễu Y nghe thấy, gật đầu, thầm than trong lòng, mình chạy chậm rất nhiều, nếu như phải sợ mình chạy quá nhanh mình xong từ lâu rồi.

      Huấn luyện viên thấy Liễu Y gì, chẳng lẽ mình đả kích ta sao, ngay sau đó cười : "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ vậy thôi, thể trách được, tại bọn họ chạy quá chậm thôi."

      Liễu Y tức nhìn huấn luyện viên, chớp mắt hai cái: "Huấn luyện viên, tôi có chuyện này muốn với ."

      " ." Huấn luyện viên cười cười, đối với người tích cực chấp hành mệnh lệnh nên kích lệ họ.

      Liễu Y thẳng: "Tôi làm lớp trưởng được."

      Huấn luyện viên sững sờ, quan sát hồi, hất cằm lên: "Thế nào, muốn làm?"

      Huấn luyện viên cảm thấy thất vọng, mặc dù lúc đầu có nghĩ tới để cho Liễu Y làm lớp trưởng, nhưng biểu hồi nãy của Liễu Y, tuyệt đối có thể đảm nhiệm, nên mới : "mặc kệ có chấp nhận hay khôn, đây là mệnh lệnh."

      Liễu Y cúi đầu, ngẩng mắt nhìn, rồi : "Nghe làm lớp trưởng có tiền phụ cấp."

      Huấn luyện viên cảm thấy như đầu đầy mồ hôi, tay run run, trợn mắt nhìn Liễu Y, là quá đáng mà, còn trợ thủ bên cạnh cúi đầu cười trộm, ta sao mà thẳng thắn thế, mà như vậy cũng tốt.

      Huấn luyện viên mắt liếc mấy người kia, lại nhìn Liễu Y vẫn tỉnh bơ, cắn răng: "Đương nhiên là có, yên tâm , chỉ cần làm lớp trưởng, chắc chắn có tiền phụ cấp."

      Liễu Y vừa nghe thấy, thần kinh run lên, lập tức đứng thẳng, giơ tay lên : "Dạ vâng, huấn luyện viên, tôi đồng ý."

      Huấn luyện viên cảm thấy ngột ngạt khó thở, lớp trưởng này thích mềm thích cứng, còn mấy người kia, chờ đó , nhớ tới cảnh mình tưởng tượng đành im lặng gì.

      Lục Thanh còn hơi sức, hai chân như nhũn ra, mấy vòng cuối cùng, mọi người căn bản như sắp chết đến nơi, chỉ là căn răng mới có thể chạy xong, thấy Liễu Y vẫn tỉnh bơ đứng đó, trong lòng thầm than đúng là tre già măng mọc.

      Chạy xong, huấn luyện viên giễu cợt vài câu, đem Liễu Y ra so sánh, cuối cùng tổng kết, các cậu sao mà yếu quá, cố gắng học tập lớp trưởng , rồi mới phất phất tay, tới phòng ăn ăn điểm tâm.

      Liễu Y biết được ánh mắt của những người kia, nhưng để trong lòng, có gì đâu chứ, rồi nhớ tới nhân vật mà phải diễn, rồi còn cái chức lớp trưởng này nữa, cứ coi như làm cho có cũng được.

      Huấn luyện viên với trợ thủ thấy được Liễu Y ăn trước đó, nên cảm thấy ngạc nhiên nữa, còn mấy người kia, lại chưa thấy như vậy, trừ Lục Thanh thấy qua, còn những người kia vô cùng khiếp sợ.

      Ăn điểm tâm xong, bắt đầu xếp hàng đứng dưới nắng, mấy người kia bị thua thiệt, nên dám phản kháng nữa, cũng cố gắng hoàn thành huấn luyện, nghỉ trưa xong, tiếp tục tập luyện cho đến chiều.

      Sau bữa cơm chiều nghe huấn luyện viên giảng bài, trừ Liễu Y ngồi đó ra sức ghi chép, những người khác sớm ỉu xìu, chỉ thân thể, ngay cả tinh thần còn bị tổn thương.

      Huấn luyện viên thấy thế, phất phất tay: "Mấy người học tập lớp trưởng , quân nhân phải ra dáng quân nhân chứ sao mà chẳng có tinh thần gì hết, nghỉ ngơi sớm , ngày mai tiếp tục."

      Huấn luyện viên với trợ thủ nghênh ngang rời , còn Liễu Y lấy cái nón đội lên, rồi cầm giấy bút lên, từ từ đứng lên, ưỡn ngực, nếu làm lớp trưởng, phải làm cho tốt, nhìn xung quanh vòng, rồi gật đầu, nghiêm túc : "Giải tán , mấy người sao yếu thế, nghỉ ngơi sớm để còn có sức khỏe."

      Lời vừa dứt, mọi người trợn to mắt, còn Liễu Y xoay người ra ngoài, còn vẫy tay tạm biệt.

      Lục Thanh mặt đen, Lê Hoa khóe miệng cứng đờ, còn Quách Thiếu Bân siết chặt tay, những người khác cúi đầu nhìn thân thể của mình, mặc dù có cơ bắp, nhưng cũng coi là có thịt chứ, dù sao cũng đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, rồi lại nhớ tới thân thể gầy yếu của Liễu Y kia.

      Bảy người phiền muộn thở dài, nếu như huấn luyện viên cũng có gì, nhưng nghe được Liễu Y thế, quả là bị đả kích nặng nề.

      ----------Hết chương 53--------------
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      bảo xuyên đàotinaphan thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54
      Editor:ngocminh2206

      Ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc, Liễu Y mới nhậm chức lớp trưởng đứng dưới lấu đếm sĩ số xong, rồi báo cáo với huấn luyện viên, sau đó chạy vào đội hình, động tác gọn gàng, sai sót gì cả.

      Huấn luyện viên hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào sân huấn luyện, vẫn chạy mười vòng như cũ, mở ra ngày huấn luyện.

      Liễu Y chạy đằng trước, chợt nhớ tới ngày hôm qua huấn luyện viên nhắc nhở, mặt cứng đờ, rồi cố gắng chạy chậm lại, nhưng kết quả cũng thế, vẫn là nữ chạy trước, bảy người đàn ông lết từ từ theo sai.

      Chứng kiến cảnh này, khiến huấn luyện viên với trợ thủ đành lòng nhìn, cũng làm cho mấy binh lính trong sân huấn luyện vô cùng ngạc nhiên , có cảm giác rất kì lạ, tất cả ánh mắt nhìn Liễu Y đều có kính nể, ở quân đội, có thực lực là có tất cả.

      Chạy xong mười vòng, huấn luyện viên nhìn Liễu Y vẫn tỉnh queo còn bảy người kia nửa sống nửa chết, cảm thấy vô cùng bất lực, lại tiếp tục khinh bỉ bảy người nào đó, cao giọng khen ngợi Liễu Y, thấy mấy người kia tức giận ánh mắt lóe lên tia xảo trá.

      Liễu Y đứng ở hàng ngũ, nghe khen ngợi nhưng vui chút nào, còn ánh mắt của mấy người kia cũng coi như có.

      Lấy danh nghĩa của mình để khinh bỉ họ, Liễu Y biết ràng việc này, chỉ là, nếu để cho mình làm lớp trưởng, nếu để cho mình bị người thù oán, vậy đừng trách mình làm gì.


      Ăn điểm tâm xong, tám người tiếp tục tư thế hành quân, Liễu Y vẫn làm rất tốt, mỗi câu lệnh Liễu Y đều thực đúng, từng động tác vô cùng đúng tiêu chuẩn.


      Thế nhưng bảy người kia, toàn ăn sung mặc sướng, phải đứng dưới ánh nắng gay gắt, luôn gian lận, cho nên, hai bên hoàn toàn đối lập, huấn luyện viên càng thêm thích Liễu Y, khẳng định mắt nhìn người rất tốt.

      Biểu đột xuất của Liễu Y, khiến họ áp lực rất lớn, nếu như chạy nổi, có thể do có rèn luyện, đây là đương nhiên, nhưng tư thế hành quân cũng kém Liễu Y, vậy còn mặt mũi gì nữa.


      Lúc huấn luyện viên tuyên bố Liễu Y làm lớp trưởng, trong lòng bọn họ căn bản coi ra gì, lớp trưởng sao chứ, cũng chỉ hơi ngạc nhiên, mà sau đó, cũng chỉ có thể chấp nhận.

      Nhưng mà, mới ba ngày thời gian, huấn luyện viên thỉnh thoảng cười nhạo, còn Liễu Y coi chức lớp trưởng rất quan trong, khiến cho bọn họ ngày càng bất mãn, càng nhịn càng thể chịu nổi.


      "Sao lại ỉu xìu rồi, ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực." Liễu Y bắt đầu lợi dụng chức lớp trưởng, chỉnh tư thế đúng của bọn họ, mà huấn luyện viên với trợ thủ thừa dịp kéo nhau ra gốc cây gì đó.

      "Hai chúng ta bỏ , để co ta ở đó, sao chứ ạ." Trợ thủ hơi lo lắng thần tượng của mình, kể từ tối hôm qua xem phim Liễu Y đóng, quyết định trở thành fan hâm mộ trung thành của Liễu Y, quả kỹ thuật diễn xuất rất xuất sắc.

      "Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Huấn luyện viên , mắt liếc động tĩnh bên kia.

      Trợ thủ ngẩng mắt nhìn trời, trán đầy mồ hôi, thuận miệng :"Em sợ bọn họ phục, nên cứ từ từ ạ ."



      "Từ từ sao, bọn họ ở trong này cũng lâu, theo như huấn luyện bình thường, đến lúc kết thúc, cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tại có Liễu Y như thế, làm cho bọn họ càng thêm cố gắng , yên tâm , tôi biết phải làm gì mà." Khóe miệng huấn luyện viên vểnh lên, mưu tính.

      Trợ thủ sững sờ, ngay sau đó : " ra là như thế sao."

      " họ cũng là động nghiệp mà, cho Liễu Y ra mặt, đối với bọn họ tốt hơn, tôi dễ dàng như thế." Huấn luyện viên .

      Trợ thủ 囧, thầm nghĩ, tại cả thôi, mà mấy người kia, chẳng ai giống quân nhân cả, trừ thần tượng của mình ra.



      Liễu Y vô cùng có trách nhiệm, nghiêm túc làm theo lời huấn luyện viên, nhìn ngoài mặt, có chút uy nghiêm, ra Liễu Y cũng tính toán trong lòng.

      Sau bữa cơm chiều, huấn luyện viên chuyện riêng với Liễu Y: " cũng biết, tôi vốn có nhiều việc, bên này có lúc để ý tới được, là lớp trưởng, nếu tôi có thời gian, tôi giao cho quản bọn họ, được ?"

      Liễu Y thản nhiên nhìn qua: "Cái này phải là muốn trốn sao."

      Huấn luyện viên cười lúng túng: "Mọi người phải là quân nhân, tôi cũng còn cách nào khác, nghĩ , là lớp trưởng, thỉnh thoảng muốn làm, cũng sao, muốn bọn họ làm gì, bọn họ phải làm,rất tốt mà."

      Liễu Y ngẩng đầu nhìn, thấy huấn luyện viên chịu nổi nữa, Liễu Y mới hỏi, "Ý của là?"

      "Khụ, ý của tôi là lúc tôi bận, toàn quyền phụ trách bọn họ, thông qua hai ngày tôi đây quan sát, giao cho ở đây, tôi rất yên tâm." Huấn luyện viên đại nhân , mặt tươi cười.

      Liễu Y hoài nghi liếc nhìn, trong lòng tính toán lúc, mới gật đầu: "Được rồi, chỉ là, tôi mà phụ trách, tôi làm theo cách của tôi."

      Huấn luyện viên vừa nghe thấy thế, vội vàng thêm: "Phải theo như kỷ

      luật.”

      Liễu Y nhìn thẳng, nghiêng đầu nhìn xa xăm ; “ cho cùng, chúng tôi phải quân nhân, có số việc, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, đem trách nhiệm này giao cho tôi, phải là muốn tôi khích lệ bọn họ sao, tôi mà đồng ý xuống, dù sao cũng có lợi cho , nếu như đồng ý, cứ tìm người khác.”

      Vừa xong, huấn luyện viên nhìn Liễu Y hồi lâu, ra cũng biết Liễu Y có tính toán gì đó, rồi cười khẽ: “Được rồi, muốn làm sao làm, quan trọng là thời gian huấn luyện quá ngắn, chỉ có thể như vậy thôi, tôi tin tưởng mà.”

      Liễu Y nhanh chóng sáng mắt lên, ưỡn ngực, giơ tay làm tư thế chào: “Dạ vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

      Huấn luyện viên im lặng sờ mũi, là…, sao lại có người như thế chứ, còn dám điều kiện với mình, nếu như là lính của mình, chết chắc.

      Liễu Y thấy người kia xa, mới xoay người mở cửa vào, tiện tay đóng cửa lại, bỏ nón xuống, tới cái ghế giữa phòng ngồi xuống.

      Liếc nhìn bảy người kia, tằng hắng cái: “Huấn luyện viên rồi, mấy người sao mà yếu thế, làm nhanh chút, rồi nghỉ ngơi sớm .”

      Lục Thanh cười nhạo tiếng, khẽ dựa vào tường, khoanh tay lại, nhớ tới mấy cái bánh màn thầu, trong lòng đau xót, bật thốt lên: “chức lớp trưởng của , chẳng ai công nhận nó đâu.”

      Lê Hoa thấy khuôn mặt vô biểu cảm của Liễu Y, nhớ tới cái quảng cáo, thấy vui vui, khẽ cười, để ý gì tới Liễu Y, tình huống của Liễu Y, chỉ biết chút, cho nên gì.”

      Quách Thiếu Bân ngay từ đầu khinh bỉ Liễu Y, lúc đầu cảm thấy ta muốn dựa vào Lục Thanh, còn chủ động chuyện phiếm, mặc dù thực tế, Liễu Y chẳng có gì quá đáng, nhưng dòm ưa vẫn ưa.

      tại biết vì sao, lại bị huấn luyện viên cho làm lớp trưởng, mặc dù có gì quan trọng, nhưng Liễu Y toàn lên mặt, ta cũng chỉ là diễn viên có chút danh tiếng thôi.

      Quách Thiếu Bân hừ tiếng, rồi mở miệng châm chọc: “Lục Thanh rất đúng, tôi cũng muốn biết, tại sao lại là lớp trưởng?”

      Bốn người còn lại cúi đầu, hoặc nhắm mắt, căn bản muốn xen vào, chỉ sợ sơ sẩy chút, lại rước họa vào thân.

      Trong lòng bọn họ, Liễu Y mặc dù tính là nổi danh, nhưng cũng xem là người khá may mắn, hơn nữa bộ phim là công ty trực tiếp tuyển vai, bọn họ có thể bị chọn, chỉ có thể là hên xui, mà Liễu Y lại là nữ chính duy nhất trong phim, khó nhìn ra được công ty coi trọng, theo khuynh hướng này, về sau chưa chắc trở thành người nổi tiếng, nên làm như thế nào, bốn người bọn họ trong lòng biết rất , cho nên bây giờ im lặng là vàng.

      Liễu Y nghe vậy, ngồi thẳng lên, nhìn sắc mặt mấy người kia, khóe miệng mấp máy, ngay sau đó nhìn Lục Thanh, há mồm, khẽ ‘1000’, thấy sắc mặt Lục Thanh biến sắc, giọng ra: “Tiền lãi.”

      Lục Thanh định tiếp nhưng đành phải ngậm họng lại, tằng hắng cái xong, ngồi thẳng dậy, : “Về công ty rồi , lớp trưởng à.”

      Cái này nếu để cho Liễu Y ra, rất mất thể diện, ưỡn ngực, hơi ngẩng đầu lên, cứng ngắc nở nụ cười.

      Tình huống này khiến Lê Hoa với Quách Thiếu Bân vô cùng ngạc nhiên, hai người quan sát Liễu Y với Lục Thanh, mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

      Liễu Y nhìn thoáng qua Lê Hoa, thái độ của Lê Hoa rất ràng, cái gì ra cái đó, cho nên, Liễu Y cũng chọc tới ta.

      Ngay sau đó nhìn Quách Thiếu Bân, dọc theo đường , thái độ của ta mình rất , thấy ngứa mắt với mình mà thôi, Liễu Y biết mình phải thần thánh, ai cũng thích mình, nhưng bây giờ, cản trở kế hoạch của mình, nên muốn chống đối sao, được thôi.

      “Nếu như bất mãn, vậy làm lớp trưởng , ngày mai lúc chạy ấy, tôi cố gắng xem chạy thế nào nha” Lời của Liễu Y chọc đúng chỗ đau của ta.

      Quách Thiếu Bân trong bảy người được coi là đẹp trai cao lớn nhất, phong cách lạnh lùng, ngũ quan sáng sủa đẹp đẽ, cơ thể cường tráng, vừa nhìn là thấy men lì, nhưng chỉ câu , trông khá mà dùng được, mỗi lần chạy đều là lết theo từ từ, nếu ta dẫn đầu, vậy mọi người còn chạy nhanh hơn ta nhiều.

      Liễu Y vừa dứt lời, Lê Hoa bắt đầu cười, mặt này cười tựa như cười nhìn Quách Thiếu Bân, mà Lục Thanh có cười ngay, mà là híp mắt lại, nở nụ cười trong lòng.

      Bốn người kia dám cười Quách Thiếu Bân, nhưng biết được ý trong câu của Liễu Y, cũng nhịn được cúi đầu cười trộm.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Winter, Tôm Thỏlyly thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55
      Editor: ngocminh2206

      Quách thiếu Bân chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, mặt đỏ lên, mắt lên tia lửa, liếc nhìn mọi người xung quanh, cố gắng nhịn, chỉ hừ tiếng, lấy cái nón rồi từ từ dứng dậy ra ngoài.

      Bởi vì phòng của Quách Thiếu Bân dễ lại nhất, cho nên chọn phòng của ta để họp, Liễu Y thấy ta muốn ra ngoài, : "Đây là phòng của mà, bây giờ ở dưới lầu sớm đóng cửa rồi."

      Quách Thiếu Bân khựng lai, mặt lại càng đỏ hơn, còn mấy người kia rốt cuộc nhịn được nữa, cười lăn lộn.

      Lê Hoa liếc nhìn Liễu Y, biết Liễu Y chỉ là thuận miệng , mấy ngày nay tiếp xúc, cũng biết ít nhiêu tính tình của Liễu Y, trong showbiz rất ít người như thế này, mặc dù biết tại sao Quách Thiếu Bân lại như thế, nhưng cũng quan tâm.



      Rồi mới mở miệng :" Được rồi, Thiếu Bân à, chúng ta dù sao cũng phải là quân nhân, nhưng mà, làm quen thế này rất có ích khi quay phim, có Liễu Y làm lớp trưởng, cũng có sao đâu chứ, cho cùng chúng ta hợp tác quay bộ phim này, Liễu Y chỉ vậy thôi, đừng để ý."

      Quách Thiếu Bân chậm rãi xoay người, tới chỗ ngồi rồi ngồi xuống , hừ cái, sau đó im lặng gì.

      Liễu Y hài lòng gật đầu, mở cái laptop trước mặt ra, bắt đầu cuộc hợp, trước khen ngợi, sau đó phê bình, rồi cuối cùng tổng kết lại, cuộc họp lần đầu vô cùng thành công, cũng cho thấy Liễu Y được công nhận là lớp trưởng.

      Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, ngày lại bắt đầu, huấn luyện lại tiếp tục, mấy bữa nay huấn luyện mọi người vô cùng mệt mỏi, mắt mở lên, vừa phải chịu đựng huấn luyện viên mà còn phải chịu đựng cả Liễu Y, càng ngày càng khổ sở.

      Huấn luyện viên theo dõi vài ngày, phát có Liễu Y mình cần làm gì, vui mừng vô cùng, mỗi ngày giao nhiệm vụ xong cho Liễu Y toàn quyền phụ trách.

      Đối mặt với bảy người họ, mặc kệ họ là ai, Liễu Y cũng đối xử đặc biệt, Liễu Y cỡ nào cũng chịu năn nỉ, càng ngày càng quá đáng, nào là phê bình kín đáo, trấn áp, khiến bảy người họ cũng quen dần.

      Mà Liễu Y từ từ mới lộ bản chất, huấn luyện vien vừa biến mất, Liễu Y toàn quyền làm chủ.

      Tư thế đứng đúng, cứ đứng tiếp giờ, đứng chúng ta cứ lén lút giao dịch thôi.

      Chạy mà chuồn mất, chạy thêm vài vòng nữa, chạy cứ lén lút giao dịch vậy.

      Đợi đến lúc ăn cơm, mà kịp lớp trưởng luôn vì mọi người chuẩn bị tiếp, nhưng phải có giao dịch chứ.

      Lục Thanh vốn có giấy nợ, đối với việc Liễu Y trong mắt chỉ có tiền ngạc nhiên cho lắm, đành chịu thôi.

      Lê Hoa kinh ngạc, chưa từng thấy người nào như thế, nhưng Liễu Y có bằng chứng đàng hoàng, muốn ghi giấy nợ cũng sao, cứ chịu bị phạt , cho nên, Lê Hoa càng bội phục Liễu Y, từng muốn giữ khoảng cách, bây giờ muốn kết thân, còn muốn thổ lộ tình cảm, mà bỏ tiền ra cũng rất vui vẻ, coi Liễu Y như tri kỉ.

      Còn Quách Thiếu Bân cảm tháy kinh hãi, lúc đầu còn cắn răng chịu đựng, khuất phục, dù sao cũng là minh tinh, nhưng máy ngày sau lại thể chịu được nữa, eo càng , da cũng đen, tìm huấn luyện viên chuyện, hỏi ràng xong, vẫn câu 'cứ học tập lớp trưởng ', đành phải thoả hiệp, Liễu Y luôn bắt bẻ mọi thứ, sao mà chiu được chứ.



      Còn bốn người còn lại, bởi vì hiểu Liễu Y, nên cũng rất cẩn thận, ba minh tinh kia còn bị Liễu Y trấn áp, họ có là gì đâu chứ nên sao dám phản kháng, làm , vô cùng nghe lời, cũng may Liễu Y biết họ là người mới, nên cũng nương tay rất nhiều.

      Mấy ngày kế tiếp, trong tay mỗi người đều là xấp giấy dày cộm, im lặng kêu trời, cung bởi vì cái này, nên luôn cố gắng phấn đấu, tư thế hành quân vô cùng tiêu chuẩn, chạy mười vong cũng rất tốt, tinh thần lúc nào cũng hừng hự khí thế, huấn luyện viên cũng phải bái phục.


      Biết được nội tình, huấn luyện viên đành phải nhắm mắt mở mắt, dù sao cũng phải lính của mình, thấy Liễu Y làm cách này rất hay, hết sức khên ngợi, hận thể cho Liễu Y trở thành quân nhân, mỗi lần nhìn Liễu Y đều lộ ra tia lửa, hận thể khiến Liễu Y trở thành lính của mình.

      Mà huấn luyện viên cứ học tập lớp trưởng, làm cho bảy người kia vô cùng phiền muộn, trong lòng thầm nhủ, cung may mình là diễn viên, nếu là lính, có lớp trưởng như Liễu Y thế này tiền trợ cấp chắc cũng đủ đưa cho Liễu Y.

      Sau khi kết thúc huấn luyên, học bắn súng với kỹ thuật ném bom, sau đó học tập quy định của quân ngũ, mặc dù huấn luyện, nhưng chỉ có phần mà thôi, dù sao có thời gian để học tập toàn bộ.


      Thời gian trôi qua nhanh, cũng tới ngày cuối cùng ở trong quân đội, ăn điểm tâm xong, huấn luyện viên cười thần bí rồi dẫn tám người tới chỗ bắn súng, tám người ngồi xướng, huấn luyện viên chỉ các tư thế bắn súng, chỉ từng bước .

      Liễu Y cúi đầu nhìn cây súng trong tay, ánh mắt lạnh , nghe mùi thuốc súng trong khí, sớm bình tĩnh lai, cảm tháy hơi xúc động, tới đây gần năm, trước kia luôn quên mình để phục vụ mọi người, bây giờ cảm thấy qua xa vời, xa đến mức muốn nhớ lại.

      Khi bước lên chỗ bắn súng trí nhớ lại ùa về, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, trong lòng khựng lại, đây phải là bàn tay dính đầy máu tươi, nó rất sạch vô cùng sạch.

      Liễu Y nhớ kình cũng có khẩu súng, lúc thế giới đó hỗn loạn, chuyện này rất bình thường,chỉ là về sau, đạn dược thiếu hụt, nó mới bị Liễu Y bỏ lai, sau đó, Liễu Y dùng binh khí lãnh nhiều hơn.

      Liễu Y từ từ hồi hồn lai, ngẩng mặt lên nhìn mọi người, mặt mỗi người vẻ, lộ ra kích động, tuy họ có tính cách khác nhau, Lục Thanh dịu dàng, Lê Hoa bất cần đời, Quách Thiếu Bân lạnh lùng, nhưng cầm súng trong tay, vẫn rất phấn khích, đàn ông trời sinh luôn có bản tính hiếu chiến.

      Huấn luyện viên giảng giải xong, chỉ cách bắn bia ôồi khoát tay, dẫn bọn họ tới nơi bắn súng.


      Huấn luyện viên nhìn thấy ai cũng muốn thử, cười tiếng: "Ai cũng có phần, bốn người nhóm, mấy người chuẩn bị trước ."

      Liễu Y với ba minh tinh kia ở nhóm hai, bốn người đều sắp xếp xong, lui xa ra chút.

      Lê Hoa khoanh tay trước ngực, cười cười, thấy bốn người nằm xuống chuẩn bị bắn súng, nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y kế bên: " có gì chứ?"


      Liễu Y biết ta quan tâm nên lắc đầu : " có vấn đề gì đâu."

      "Phụ nữ nên nghịch súng làm gì." Quách Thiếu Bân hừ tiếng, chân chọc, lâu rồi chưa khiêu khích người khác được nên bây giờ phải nhân cơ hội thôi.

      Lục Thanh lắc đầu, biết Quách Thiếu Bân châm chọc, nhưng đồng ý, Liễu Y nên suy nghĩ theo lẽ bình thường được, nhớ tới xấp giấy nợ kia, Lục Thanh đành im miệng, ra mắc công lại thêm lãi suất nữa

      Liễu Y nghe xong lời này, mắt sáng lên, nhìn Quách Thiếu bân từ xuống dưới, thẳng: " đâu phải là tôi sao mà biết được."

      Khóe miệng Lê Hoa vểnh lên, thầm nghĩ trong lòng, mấy ngày nay, Quách Thiếu Bân lần nào cũng thua Liễu Y, trong Liễu Y minh tinh chẳng là cái quái gì cả, xem tiếp kịch vui.

      Quách Thiếu Bân nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y, hất cằm lên: "Nếu vậy cá cược ?”
      Liễu Y nhìn Quách Thiếu Bân tự nộp mạng, vô cùng vui lòng, gật đầu : "Được thôi, cược gì đây?"

      Quách Thiếu Bân nhớ tới xấp giấy kia, cắn răng, lạnh giọng : "Nếu như lần này thua, vậy xóa hết giấy nợ của tôi."

      xong, lại

      nhìn Lê Hoa với Lục Thanh: "Hai người cược luôn ?"

      Mà Lê Hoa với Lục Thanh vô cùng biết bản thân mình, vội vàng lắc đầu, kinh nghiệm cho bọn họ biết, đối với Liễu Y mà , chuyện gì cũng có thể làm được, thà an phận cho chắc ăn, mặc dù mình có tiền, nhưng thể để cho Liễu Y bóc lột như vậy được.

      Liễu Y suy nghĩ chút, đưa tay móc ra cuốn sổ, lật xem lượt, gật đầu: "Được thôi, ngược lại nếu thua, tăng lãi suất lên 10% nhá."

      "Được thôi." Quách Thiếu Bân vui vẻ đồng ý, mắt hận thù nhìn chằm chằm cuốn sổ, tiền quả thực phải vấn đề chính, vấn đề là tự ái, mấy ngày nay bị Liễu Y sỉ nhục nhiều lần rồi.

      Hai người thỏa thuận xong, mắt nhìn bốn người kia bắn bia, còn huấn luyện viên bên cạnh nghe thấy hai người cá cược, khóe miệng khẽ cười, nhìn Liễu Y, nếu đồng ý dễ dàng như vậy, Liễu Y chắc chắn làm được, nếu tuyệt đối đồng ý, chờ xem kịch vui, nhân tiện thông cảm liếc nhìn Quách Thiếu Bân.

      Cách đó xa, cờ đỏ vừa phất xuống, tiếng súng liên tục vang lên ngừng, bắt đầu bắn.

      Lần này bắn đạn , mà họ cũng chỉ mới tập, nên thành tích bắn dĩ nhiên quá tốt, huấn luyện viên nghe báo cáo điểm chỉ gật đầu.

      Huấn luyện viên liếc nhìn bốn người bên cạnh, ánh mắt lộ ra mong đợi, khoát tay lên, cho nhóm tiếp theo bắn.

      Liễu Y ở vị trí thứ tư, ngẩng mắt nhìn cái bia cách đó 100 mét, tay siết chặt, cảm nhận ánh mắt của Quách Thiếu Bân, Liễu Y nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau, lửa văng khắp nơi.

      Trợ thủ ra lệnh nâng sung lên, mà Liễu Y vừa nghe, cúi đầu nhìn nhìn cây súng trong tay, bắt đầu thuần thục nạp đạn, sau đó bóp cò, nhắm ngay mục tiêu, híp mắt lại, khí thế cả người hoàn toàn khác biệt.

      Huấn luyện viên vẫn chú ý nãy giờ, cảm thấy Liễu Y giống những người khác hút vào, đây tuyệt đối là hơi thở mang theo sát khí, đưa tay sờ sờ cằm, càng chú ý tới Liễu Y.

      Đợi đến bốn người chuẩn bị xong, mấy phút sau, trợ thủ vung cờ đỏ trong tay xuống, cao giọng hô: "Chuẩn bị, bắn."

      Tiếng vừa dứt, Liễu Y lập tức bắn ra, cảm giác trước kia lập tức trở về, có lẽ nhắm ngay, có lẽ nhờ vào cảm giác, mười phát đạn trong mấy giây bắn xong, bắn xong xuôi, Liễu Y thèm để ý ba người kia như thế nào.

      Đợi lúc tiếng súng dừng lại, huấn luyện viên ra lệnh cho lính báo số điểm, hai người kia thành tích chừng 50 điểm, cho đến bia số ba, số điểm chính là 89, huấn luyện viên cảm thấy hơi kinh ngạc.

      Quách Thiếu Bân dám cá cược, đương nhiên là bởi vì ta nắm chắc trong lòng, cho nên nghe được thành tích của mình, lòng tin tràn ngập, hừ tiếng, đáy lòng sung sướng, chỉ chờ đánh bại Liễu Y thôi.

      Mà Liễu Y còn thèm để ý, bình tĩnh, chỉ chờ xấp giấy tờ tăng lên gấp bội, đây chính là tự nộp mạng, sao phải phí phạm chứ.

      "Bia số bốn, 100 điểm." Báo cáo viên báo kết quả xong, vẫn thể tin được, thành tích này ở bộ đội mặc dù có xuất , nhưng cũng coi như là rất khó có được, mà hôm nay lại là Liễu Y bắn, thầm than trong lòng, đúng là cao thủ mà.

      Huấn luyện viên mặc dù biết Liễu Y chắc chắn thua, ngờ thắng oanh liệt như thế, chiến thắng khiến Quách Thiếu Bân còn lời nào để , trong lòng hối hận vô cùng, sao Liễu Y lại vào showbiz chứ, lãng phí nhân tài mà.

      Lê Hoa với Lục Thanh hai người nhìn nhau, cảm thán, này giấy nợ, vừa vào công ty lập tức thực .

      Quách Thiếu Bân thể tin được, cơ hội tốt như vậy cũng đánh lại Liễu Y, vô cùng hoài nghi, Liễu Y rốt cuộc có phải là phụ nữ vậy chứ.

      ngứa mắt mà, nhìn xấp giấy nợ đưa tới, mặt Quách Thiếu Bân càng thêm lạnh.

      Liễu Y còn : "Đừng quên lãi suất đó."

      Quách Thiếu Bân vô cùng ngột ngạt khó thở, Lê Hoa còn tiến lên bước, vỗ vỗ vai ta: "Thấy chưa, đáng lắm."

      "Cậu làm như vậy, nợ ngày càng nhiều thêm đó thôi." Lục Thanh tới bên cạnh Quách Thiếu Bân, chợt câu, tốt bụng nhắc nhở.

      Quách Thiếu Bân vốn bị Liễu Y đả kích, giờ còn thêm Lục Thanh với Lê Hoa làm cho ta cảm thấy càng thêm bất lực.

      Liễu Y lúc trả súng lại, lập tức bỏ cây súng ra, cảm thấy cái gì đó rất xa, mắt giật mình, trước kia mình lúc nào cũng cảnh giác bây giờ rốt cuộc bỏ được.

      Cái thế giới này là hòa bình, cái trí nhớ kia cứ chôn vùi trong lòng , cần quên, cũng cần nhớ lại làm gì.

      ----------- Hết chương 55 ------------
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Tôm Thỏ, Wintertinaphan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56
      Editor: ngocminh2206

      Sau khi trở về từ bãi bắn bia, Liễu Y cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn bình thường, ngay cả huân luyện viên cũng có ánh mắt rất kì lạ khi nhìn , còn trợ thủ của ta khỏi phải , lúc nào cũng nhìn chằm chằm, giống như mặt có dính thứ gì đó.

      Liễu Y cũng thử tự hỏi việc gì xảy ra, nhưng đối mặt với tượng như thế này, cũng có tính toán, xem ra việc thu sổ sách cần làm phiên nữa rồi.

      Sáng sớm hôm sau, vẫn chạy mười vòng như thường lệ, ai cũng rất nghiêm túc, sau đó ăn điểm tâm, rồi huấn luyện viên cho mọi người về phòng dọn đồ, mọi người đều biết đến lúc phải chia tay.

      Tám người về phòng, chỏ thấy hành lang toàn là người, ai cũng nhiệt tình hưng phấn, đây là lần đầu họ cảm nhận được, họ vẫn còn là diễn viên.



      Bởi vì ngày đầu tới quân đội, bọn như bị đày tới địa ngục, ai thèm chú ý, cũng được đối xử đặc biệt, có được cảm giác mình là diễn viên, giống như mình chỉ là người bình thường có gì đặc biệt, dường như họ quên thân phận của mình, dần dần họ quen với cuộc sống quân đội, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng hoàn thành huấn luyện, hoà nhập chung với tập thể.

      Mà bây giờ, nhìn thấy như thế, tám người họ vô cùng kinh ngạc . chỉ biết nhìn nhau, ra quân nhân phải có thần tượng, bây giờ bộn họ còn biết thêm điều mối nữa.

      Mấy lính nhường đường cho tám người vào, thấy tám người tới họ cầu chụp hình chung rối rít, còn xin chữ kí, trong lúc nhất thời, cả tám người cảm thấy rất ngạc nhiên.



      Trong phòng ai cũng toàn là người, nhát là phòng của Liễu Y, khó có ai mà chen vào được, ai ai cũng chen nhau ngoài cửa, càng ngày càng đông người.

      Bởi vì Liễu Y là mỹ nữ với lại mỗi ngày nhìn thấy Liễu Y trong sân huấn luyện, rồi nhìn Liễu Y trong nhà ăn, nên Liễu Y rất được thích.


      Liễu Y nhìn thấy thế này, cảm thấy khó xử vô cùng, còn chưa đồ nợ xong nữa đây, nhưng thấy mộ người như vậy nào dám từ chối họ chứ, tuy rất đau lòng.

      lúc sau, họ mới dần tản , Liễu Y dọn dẹp xong hành lý, nghe tiến cười quen thuộc dưới lầu, mới xoay người ra ngoài, đứng lại trước cửa thở dài hơi, rồi mới đóng cửa lại, chạy xuống cầu thang.

      Bảy người còn lại cũng xuống, quay đầu nhìn lai, nỡ bỏ .

      Tập trung dưới lầu xong, huấn luyện viên qua lại trước mặt tám người, mắt nhìn mấy cái hành lý, vui mừng gật đầu, là, cuối cùng cũng .

      Khoé miệng huấn luyện viên vểnh lên, giọng dịu dàng:" Xe chờ ở bên ngoài rồi, tôi có gì để hết, chỉ hy vọng lúc mọi người quay phim, nhớ phải thể được tinh thần ở quân đội chúng tôi, khi phát sóng nhất định tôi xem các cậu diễn như thế nào, nơi đây luôn hoan nghênh mọi người trở lại.

      Cả tám người nhất thời xúc động, họ có thể hiêu được phần nào con người vủa huấn luyện viên, đều đồng loạt gật đầu.

      Huấn luyện viên vỗ vai mọi người, chợt ra hiệu cho trợ thủ kế bên, rồi thấy ta bước lên, lấy máy chụp hình với giấy viết ra.

      "Ký cho tôi vài chữ ký, nhân tiện chụp luôn tấm làm kỷ niệm, tôi để nó trong phòng làm việc." Huấn luyện viên mặt dày ra lệnh.

      Tám người đều nghẹn lời, rồi cúi đầu ký tên từng người , còn Liễu Y cũng nhắm mắt ký đại , nhờ đó họ cảm thấy khí chia tay vui hơn rất nhiều.

      Lúc mọi người ra xe, nhìn lại quân doanh ngày càng xa dần, khí trong xe trf xuống, mặc dù đó phải là khoảng thời gian dài, nhưng họ lại học được rất nhiều, chuyến này, khiến ai cũng thể nào quên được.

      Xe chạy rất nhanh, chỉ vài giờ tới trước cao ốc Tân Thần, người đại diện của tám người tới đón bọn họ, chào hỏi mấy câu xong ai đường nấy.

      Ai cũng nhanh chóng xách hành lý xuống xe, quản lý của ba minh tinh kia chờ họ từ sớm, vừa thấy họ vội vàng tiến lên, ân cần hỏi han, xách hành lý của bọn họ.

      Liễu Y sau bọn họ, mới vừa xuống xe, thấy Tiền Văn Phương đứng chờ, chạy lên trước: "Chị Tiền à, chị tới rồi sao?"


      "Chị phải tới chứ, cho chị xem nào, sao gầy thế, da cũng đen hêt rồi này, nhưng xem ra tinh thần tệ lắm." Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y .

      "Yên tâm mà." Liễu Y .

      "Trở về là tốt rồi, chị lo cho em lắm, chỉ sợ em chịu được, đưa hành lý cho chị, chị chở em về nhà." Tiền Văn Phương cầm lấy túi hành lý tay Liễu Y, vội vàng .

      "Em tự về được mà." Liễu Y .

      Tiền Văn Phương trừng mắt: "Ai bảo em chịu nhận tài xế mà công ty sắp xếp, chị trở em về chị yên tâm chút nào."

      Liễu Y sờ sờ mũi, hỏi: "Công ty sao vậy?"

      Tiền Văn Phương : "À, chị quên mất,

      Công ty đồng ý rồi, biết công ty sao nữa?”

      Liễu Y cúi đầu thử tính toán, mắt sáng lên: “Bao nhiêu vậy?”

      thiếu em đâu mà lo.” Tiền Văn Phương .

      Vừa dứt lời, Tiền Văn Phương ngừng , nghi hoặc nhìn máy người tới, đưa tay đẩy đẩy Liễu Y, chỉ chỉ: “Bọn họ…….”

      Liễu Y xoay người lui về phía sau, nhìn ba người tới, nhớ tới cái gì đó, rồi tiến lên bước.

      Lê Hoa liếc nhìn Tiền Văn Phương sau lưng Liễu Y, gật gật đầu, rồi quay đầu Liễu Y: “Tới chào tiếng, chúng tôi trước đây.”

      Mấy người sau lưng Lê Hoa cũng gật đầu, rối rít tạm biệt Liễu Y.

      Liễu Y tùy ý khoát tay: “Được rồi, dù sao lâu nữa cũng gặp lại, chỉ là, đừng quên trả nợ đó.”

      Mặt Lục Thanh bỗng cứng đờ, hoàn toàn bó tay với Liễu Y, rồi ừ tiếng: “ thiếu đâu.”

      Lê Hoa cười cười : “Ngày mai gửi tài khoản cho , tôi nhớ mà.”

      Quách Thiếu Bân hừ tiếng, hất cái lên: “Chỉ nhiều hơn chứ thiếu, yên tâm .”

      Liễu Y hài lòng gật đầu: “Vậy các về trước , nghỉ ngơi cho tốt, thể lực ai cũng quá yếu, cố gắng nhiều vào, gặp lại sau.”

      Vừa xong, lại đâm trúng vết thương trong lòng của bảy người họ, mặt ai cũng lập tức đen sì, quay đầu nhanh chóng chạy lên xe của mình, chỉ có Lê Hoa vẫy tay tạm biệt với Liễu Y, còn nháy mắt hai cái.

      Mà bốn người còn lại thấy tình thế ổn, lập tức : “Chúng tôi quên đâu, lớp trưởng à, chúng tôi trước đây.”

      Rồi họ nhanh chóng biến mất như là khói, uy vũ của Liễu Y họ vận còn nhớ kỹ, trong lòng mỗi người đều thầm nhủ, mình cần phải cố gắng nhiều hơn, nếu , muốn chống lại Liễu Y, bao giờ có cửa đâu.

      Liễu Y nhìn trước mặt còn ai, khoanh tay trước ngực, quay qua nhìn Tiền Văn Phương giương mắt lên nhìn: “CHị Tiền, mình cũng nên thôi.”

      Tiền Văn Phương còn chưa hồi hồn lại, sao mới có mấy ngày, mà chuyện gì xảy ra vậy chứ, Lục Thanh, còn có Lê Hoa, hình như ai cũng thiếu nợ Liễu Y phải.

      Tiền Văn Phương nuốt nước miếng cái, giọng hỏi: “CHuyện gì xảy ra thế, phải em phải giữ khoảng cách với họ sao, còn có lớp trưởng là sao thê?”

      Liễu Y nhún vai: “ là làm lớp trưởng, em bị huấn luyện bổ nhiệm, em cũng còn cách nào khác, chị Tiền à, yên tâm , em hoàn toàn giữ khoảng cách với họ, em còn chăm sóc cả Lục Thanh nữa kìa, ta chưa ăn, em còn mang đồ ăn cho ta ăn.”

      TIền Văn Phương cảm thấy thể tin được: “Còn chuyện tiền vào tài khoản là sao chứ?”

      “Bọn họ thiếu em tiền, thôi, chị Tiền à.” Liễu Y thà .

      Nhưng Tiền Văn Phương nghe xong cũng phải chắc lưỡi, quả nhiên thiếu nợ Liễu Y mà, chỉ là, làm sao lại như vậy chứ.

      Tiền Văn Phương vừa lái xe, vừa nghĩ ngợi, nhưng thể hiểu được, mấy lần muốn lại thôi, chỉ là, thấy Liễu Y nhắm mắt thư giãn, đành phải chịu đựng, đến trước chung cư Văn Hưng dừng xe lại.

      Tiền Văn Phương thấy Liễu Y mở cửa xe ra, mới : “Em cứ ở yên trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày , bên kia chuẩn bị xong chị báo cho em.”

      Liễu Y gật đầu: “BIết rồi, chị Tiền à.”

      “À đúng rồi, còn có viecj suýt nữa chị quên mất, sau khi cái quảng cáo kia của em phát sóng, còn mấy đoàn phim mời em đóng, còn có phóng viên nữa, cũng may có mặt, nếu chắc chắn là rất phiền toái, chỉ là, mấy ngày nay cũng đỡ rồi, công ty cũng đòng ý cho tạp chí phỏng vấn em, chờ sắp xếp xong, chị cho em biết.” Tiền Văn Phương .

      Liễu Y sững sờ, phỏng vấn sao: “Có tiền vậy chị?”

      Vừa xong, Tiền Văn Phương tức giận đến mức đầu bốc khói, : “Tạp chí này phải ai cũng có thể được phỏng vấn đâu, em còn nghĩ đến tiền sao, đừng có mà mong có tiền, lần này mặc kệ thế nào có tiền cũng phải biết hả?”

      Liễu Y thở dài, chẳng nhẽ mình lại làm công sao: “ có tiền, vậy có mời ăn cơm chị?”

      Tiền Văn Phương đành phải chắp tay lạy: “Cho tôi xin trời, em có đầu óc sao, nổi tiếng đó, em lên được tạp chí này, danh tiếng của em càng nổi tiếng hơn, sau này có nhiều người tìm đến em hơn, cho cát sê cao hơn, em thể nhìn xa được chút sao?”

      Liễu Y cũng biết điều đó, vậy phải cố chịu thôi, thấy Tiền Văn Phương như vậy , đành phải gật đầu: “Em biết rồi, chị Tiền, chị cứ sắp xếp .”

      “Được rồi, chị có bán em đâu chứ, từ giờ tới trưa chị rảnh, có gì chị điện thoại cho em.” Tiền Văn Phương xong lái xe .
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Tôm Thỏ, Wintertinaphan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :