1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 40: Tần thái y tới chơi


      “Ta là ai tiện , làm phiền vị nương này mời Ngu nương ra ngoài, ta có đồ cần giao cho nàng!” Tiểu thái giám kia vẫn như cũ cười , mặc dù tươi cười cũng lộ ra cảm giác hèn mọn.


      “Nàng bị bệnh, hôn mê bốn ngày rồi, nếu có chuyện gì khẩn cấp ngươi cứ với ta, ta truyền đạt cho nàng!” Lệ Bình mặc dù hiếu kỳ lai lịch của tiểu tử thái giám này, nhưng giờ phút này cũng có thời gian cùng lằng nhằng, thẳng.


      “Bị bệnh? Rất nặng sao? Làm sao lại ngã bệnh vậy?” Tiểu thái giám rất là kinh ngạc hỏi.


      Lệ Bình nhìn , nhịn được liền : “Làm sao ngươi nhiều chuyện vậy? Có lời thẳng, có gì muốn lập tức rời , ta còn phải xem thuốc của Thường Hy sắc xong chưa!”


      Tiểu thái giám tựa hồ có chút do dự, nhưng lúc sau cũng xoay người rời . Lệ Bình cau mày nhìn thân ảnh của tiểu thái giám, thở phì phò dậm chân cái, thần phật nơi nào a?


      Vương mama có chút thất vọng trở lại, gặp được Hoàng quý phi, nghe nàng ta gặp Hoàng thượng. Lệ Bình nghe vậy nước mắt lập tức rơi, nức nở : “Thuốc sắc xong hớp cũng uống được, tất cả đều ói ra, tiếp tục như vậy làm sao có thể khỏi đây?”


      “Điều này cũng còn cách nào, đây là số mệnh!” Vương mama bất đắc dĩ , có thể làm được điều gì làm, thể cũng làm, xem ra Ngu Thường Hy là có phúc khí lưu lại hoàng cung này rồi.


      Lệ Bình cúi đầu ủ rũ nhìn Vương mama ra ngoài, nàng biết Vương mama tận lực. Hai người tới cửa, vừa mới định mở cửa đụng ngay Tần thái y của Thái y viện định gõ cửa, ba người vừa thấy liền bị dọa giật mình. Lệ Bình nhìn Tần Mặc Hàm, mở miệng hỏi: “Ngài là...”


      “Ngài ấy là y chính của thái y viện - Tần đại nhân!” Vương mama tiếp lời .


      Lệ Bình im lặng, trong lúc nhất thời nghĩ ra, Vương mama gặp được Hoàng quý phi đấy sao? Tần thái y tại sao lại đến nơi này?


      Vương mama hiển nhiên cũng có cùng mối nghi vấn, nhìn Tần Mặc Hàm hỏi: “Tại sao Tần thái y lại tới đây?”


      Tần Mặc Hàm nhìn Vương mama : “Ta được ủy thác của người mà tới, nghe Ngu nương bị bệnh là hay giả?”


      “Là , là ! Thái y đại nhân ngài mau vào xem chút, bất kể là ai bảo ngài tới, trước hết ngài cứ xem bệnh nhân !” Lệ Bình vội vàng , muốn đưa tay kéo Tần Mặc Hàm vào, duỗi ra nửa lại rụt trở về, nam nữ thụ thụ bất thân, đây là vượt qua khuôn phép rồi.


      Tần Mặc Hàm gật gật đầu : “Kia trước xem bệnh nhân!” vừa liền bước vào phòng, đem hòm thuốc đặt lên bàn, quay đầu nhìn Thường Hy vẫn còn hôn mê. Lệ Bình lập tức mang ghế con đến đặt bên giường : “Tần thái y, mời ngồi!”


      Tần Mặc Hàm gật đầu rồi ngồi xuống, Lệ Bình lấy ra cổ tay Thường Hy đặt ngoài chăn gấm. Tần Mặc Hàm đưa tay bắt mạch, khẽ cau mày, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ ngưng trọng, Vương mama cùng Lệ Bình khỏi khẩn trương theo. Thế nhưng ai cũng dám quấy rầy Tần Mặc Hàm bắt mạch, chỉ có thể nhẫn nại nuốt lời vào trong lòng.


      Qua lúc lâu, Tần Mặc Hàm đứng dậy mở ra hòm thuốc, từ bên trong lấy ra bao gấm màu trắng. Chỉ thấy lại ngồi xuống, mở túi ra. Lệ Bình cả người run lên, nguyên lai là từng dãy ngân châm lớn , dài ngắn khác nhau. Lại thấy Tần Mặc Hàm châm lên đỉnh đầu Thường Hy mười mấy chiếc, ước chừng mất gần nửa canh giờ.

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 41: Thánh chỉ sắc phong đến


      Tần Mặc Hàm lau mồ hôi trán, từ từ thu xong châm mới chậm rãi : “Vị nương này là bị kinh sợ, hơn nữa lại gặp gió lạnh cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Châm cứu xong có việc gì rồi, đoán chừng trễ nhất là sáng mai, sớm nhất là tối nay có thể tỉnh lại!”


      Nghe được Tần Mặc Hàm như vậy, Vương mama cùng Lệ Bình mới thở dài hơi nhõm. Vương mama cười : “ là vất vả cho Tần thái y rồi, biết là vị nào nhờ ngài đến đây? Đợi lúc Ngu nương tỉnh lại, nàng ấy có hỏi ta cũng biết đường mà trả lời!”


      Tần Mặc Hàm là người thận trọng từ lời đến việc làm, xong câu đó nhanh chóng thu thập hòm thuốc ra ngoài, Vương mama chỉ đành phải tiễn , trong lòng có chút suy nghĩ, biết trong hậu cung này Thường Hy còn biết đến đại nhân vật nào? Tần thái y cư nhiên vì nàng mà đến đây xem bệnh, quả thực có cút nghi hoặc...


      Lúc chập tối, Thường Hy chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đầu nặng muốn chết, mơ mơ màng màng nhớ mình ngủ lâu, giờ phút này miệng khô lưỡi đắng, gượng chống người xuống giường muốn rót ly nước uống... Nhưng nghĩ lại lay tỉnh Lệ Bình ngủ cạnh bên giường.


      “Ngươi tỉnh?” Lệ Bình ngồi thẳng người dậy nhìn Thường Hy, vui mừng hỏi.


      Thường Hy gật đầu cái, nhìn Lệ Bình hỏi: “Làm sao ngươi lại ngủ ở nơi này? Ngươi giúp tay rót cho ta chén nước được ?”


      Lệ Bình gật đầu, đứng dậy cầm bình trà rót cho Thường Hy chén: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, hôn mê bốn ngày rồi. Nhờ trời phù hộ may mà ngươi tỉnh!”


      Thường Hy uống xong nước, kinh ngạc nhìn Lệ Bình hỏi: “Ngươi cái gì? Ta hôn mê bốn ngày rồi hả?”


      Lệ Bình gật đầu cái : “Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Thế nào ra ngoài trở lại liền phát sốt rồi hôn mê bất tỉnh?”


      Lệ Bình thao thao bất tuyệt đem chuyện mấy ngày nay kể lại lần, Thường Hy lập tức nhớ lại chuyện xảy ra bốn ngày trước, tâm tình lại xuống thấp, phải làm sao bây giờ cho tốt? Nàng... còn là nữ nhân thuần khiết, như thế nào có thể sống ở chỗ này? Huống chi loại chuyện này muốn lừa gạt cũng gạt được. Cái tên khốn kiếp chết tiệt kia, nếu bị hại chết, nàng thà xuất gia làm ni cũng muốn cùng tên thái giám như cả đời. Nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy a???


      Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Thường Hy bảo Lệ Bình để cho nàng yên tĩnh ngủ lát, nhưng trở mình ở giường, lăn qua lộn lại chút cũng ngủ được. ràng đói bụng muốn chết, trong bụng điểm thức ăn cũng có, tuy nhiên lại muốn ăn bất cứ cái gì. Cổ nhân thường cơm nuốt trôi, mấy ngày gần đây coi như là hiểu cái tư vị này.


      Nên làm cái gì bây giờ cho phải đây? Chẳng lẽ nàng lại phải ra sao? Thường Hy nhớ có nghe Lệ Bình hôm sau có thánh chỉ truyền xuống, nếu nàng được chọn trúng mà chuyện này lại bị người khác biết được, chỉ sợ nàng bị loạn côn đánh cho tới chết!


      Thường Hy cứ mơ mơ màng màng như vậy mà vào giấc ngủ, thởi điểm mở mắt ra là bị Lệ Bình lay tỉnh, chỉ nghe nàng : “Mau dậy , ý chỉ sắc phong đến!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 42: Như ý nguyện được vào Đông Cung


      Thường Hy cả kinh, sợ hãi trong lòng còn chưa kịp thành hình bật người rời giường, trang điểm ăn mặc. Này mấy ngày ngắn ngủn liền gầy nhiều quá, y phục mặc lên người lại rộng ra ít. Thường Hy thần sắc buồn bã, bất kể có chuyện gì đành bước tính bước thôi. Nàng là nữ nhân vô cùng mạng, nàng cũng phải muốn mình bị như thế, chuyện đó chẳng qua là ngoài ý muốn... Chỉ cần tiểu thái giám kia , lúc ấy chung quanh cũng có ai khác, có chuyện gì. Thường Hy yên lặng an ủi mình, trừ việc đó ra nàng cũng biết phải làm gì hơn nữa, chỉ có thể cố gắng bước tiếp thôi.


      Năm mươi tú nữ chỉnh tề quỳ xuống, thái giám tuyên chỉ lướt nhìn mọi người, lúc này mới mở thánh chỉ, cất giọng the thé đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi của Thái phó tự thiểu khanh Đỗ Trạch - Đỗ Đình Phương gả cho Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật, nữ nhi của Viện trưởng Hàn lâm viện Thẩm Từ - Thẩm Phi Hà gả cho Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt, nữ nhi của Thái phó tự khanh Vưu Sâm - Vưu Lệ Bình gả cho Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh, nữ nhi của Thống lĩnh ngũ doanh tuần bộ Vân Đô La Cương - La Thúy Yên gả cho Ngũ hoàng tử Tiêu Vân Bác...”


      Thường Hy nghe thấy trong danh sách có tên mình khỏi chợt cảm thấy nhõm, cứ như vậy được xuất cung cũng tốt, ít nhất còn giữ được mạng. Những tú nữ còn lại đều được lọc ra làm tần thiếp cho các Hoàng tử, mỗi Hoàng tử được bốn Bảo lâm, hai Nhụ tần, Lương đễ, từ đầu đến cuối đều có tên của Thường Hy, nàng nghe vừa cảm thấy vừa may mắn lại vừa mất mát. biết nàng được phân đến đâu làm cung nữ, chỉ cần chịu đựng qua năm năm là được xuất cung.


      “... Ngu Thường Hy đến Doanh Nguyệt điện làm cung nữ!”


      Thường Hy sửng sốt, Doanh Nguyệt điện? Doanh Nguyệt điện! Vậy... Đây chính là nơi ở của Thái tử, nàng cư nhiên được phân đến Đông Cung làm cung nữ. Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa có hoàn hồn, ngơ ngác đứng ngẩn người tại chỗ .


      Cả người Thường Hy cứng ngắc, cùng với mọi người tạ ơn lĩnh chỉ. Lệ Bình lôi kéo tay Thường Hy, trong chốc lát cũng biết nên gì. Nàng cư nhiên bay lên đầu cành làm phượng hoàng, bước trở thành Tam hoàng tử phi, đây chính là con trai của Hoàng quý phi nha!... Nàng đánh chết cũng có nghĩ tới, chẳng qua là Thường Hy... đáng tiếc, lại có được gì, chỉ là cung nữ bình thường. Lệ Bình nhìn Thường Hy mà chẳng biết an ủi ra sao!


      “Thường Hy...” Lệ Bình giọng kêu.


      Thường Hy hồi phục tinh thần, lại thấy vẻ mặt Lệ Bình lo lắng, cố nặn ra vẻ tươi cười : “Chúc mừng ngươi a, hôm nay ngươi là Tam hoàng tử phi rồi, đây chính là chuyện vui nhất nha!”


      “Nhưng là ngươi...” Lệ Bình vừa hé miệng nhưng cũng nổi nữa.


      “Ta sao a, rất tốt a, ngươi phải lo lắng cho ta. Ta sớm với ngươi, ta có thể lưu lại làm cung nữ là phải vụng trộm che miệng cười rồi, đây chính là chuyện tình trong dự liệu, ngươi nhăn nhó cái gì a? Ngày đại hỷ cho cau mày!” Thường Hy lôi kéo tay lệ Bình, lòng vì nàng mà cao hứng. Gia thế lệ Bình kém, có thể lên được Hoàng tử phi cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua là Thường Hy ngờ tới Hoàng quý phi cư nhiên coi trọng Lệ Bình, cầm tay nàng lại : “Chúng ta trở về phòng rồi tiếp!”


      Lệ Bình gật đầu cái, cùng Thường Hy trở về, lại nghĩ tới giữa đường có người ngăn chặn. Thường Hy ngẩng đầu nhìn Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, trong lòng cười lạnh tiếng, nhanh như vậy nhịn được mà bày ra uy phong rồi! đúng là làm cho người ta chịu nổi!

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 43: Phượng hoàng đầu cành muốn gây chuyện


      Trong lòng Thường Hy thầm than tiếng, muốn chuyện Lệ Bình lại ngăn ở trước mặt nàng, nhìn Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, cười tiếng : “Hai vị có chuyện gì sao? Nếu là có chuyện gì xin mời tránh ra, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành đây!”


      Thường Hy bệnh nặng mới khỏi vốn cũng có tinh thần đối phó họ, Lệ Bình ra mặt giúp nàng tốt hơn. Huống chi các nàng bây giờ là chủ tử, nàng chỉ là cung nữ bình thường, có muốn đối kháng cũng có tiền vốn rồi, cho nên Thường Hy về sau càng phải thêm cẩn thận thôi!


      “Ngươi ra lại rất che chở ta, mấy ngày trước phải còn khoa trương rất lớn sao? phải vẫn còn ở đại điện mại lộng bản lãnh sao? Chỉ tiếc a tất cả chỉ là vô dụng, quay đầu lại vẫn chỉ là cung nữ mà thôi!” Đỗ Đình Phương nhìn Thường Hy giễu cợt .


      “Đúng vậy! Con người a, nếu tốt liền tự nhiên tốt, vọng tưởng chim sẻ biến phượng hoàng cũng phải xem xem bản thân có bản lĩnh kia hay , tiện mệnh chính là tiện mệnh!” La Thúy Yên hung hăng nhìn khuôn mặt kiều diễm của Thường Hy, nàng bệnh nặng mới khỏi, ngược lại lại tăng thêm phần vẻ đẹp nhu nhược.


      Thường Hy nắm chặt hai tay, cố nén để cho mình phản kháng, dưới tình huống như thế thua thiệt chỉ có nàng, cắn răng nuốt xuống cơn tức này. Lại nghe thấy Lệ Bình : “Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Vệ Tử Phu, Triệu Phi Yến chỉ là vũ cơ có thể phế Hoàng hậu, Phùng Tiểu Thương ba tấc chân ngọc đạp sen vàng, các ngươi làm sao biết Thường Hy ngày lật người?”


      Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên sửng sốt, sắc mặt tái xanh. Lệ Bình để ý tới bọn họ lôi kéo tay Thường Hy hướng gian phòng của mình mà tới, vừa vừa chuyện: “ đời này quả là lắm tiểu nhân, tức chết ta rồi!”


      Vào cửa, Thường Hy tiện tay đóng cửa lại, chính mình trở lại cạnh giường ngồi xuống, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lòng buồn bực. Nguyên bản tính toán là có thể phải làm cung nữ, có thể vào Đông Cung làm cung nữ chính là kết quả vừa ý rồi. Nhưng là bây giờ, biết vì sao trong lòng cảm thấy buồn cực kỳ, ngày mai... Ngày mai phải tiến vào Đông cung rồi, lòng nàng rối loạn thôi!


      Lệ Bình nhìn sắc mặt Thường Hy, muốn an ủi mấy câu, tuy nhiên lại biết bắt đầu từ đâu. Thường Hy vừa thấy liền nhàng cười : “Ngươi cần an ủi ta đâu, kết quả này vốn rất bình thường, các vị chủ tử trong hậu cung nào chỉ dựa vào tướng mạo tú nữ, họ chọn chính là gia thế, cái này ta rất hiểu!”


      Lệ Bình câu cũng lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên chua xót, nhìn Thường Hy lúc lâu mới nức nở : “Ta nghe Thái tử điện hạ là người rất lãnh khốc, ngươi phải cẩn thận chút. Nếu gây ra họa gì nhớ phải đến tìm ta, ta vì ngươi nghĩ biện pháp!”


      Thường Hy gật đầu cái. Trong đêm này hai người cùng ngủ giường, có rất nhiều điều muốn tâm . Sáng sớm ngày mai Lệ Bình được đưa về nhà chờ ngày thành thân, còn hơn mười cung nữ dư lại lập tức được an bài ở các cung điện. Thường Hy được phân tới Đông cung, nhắc tới cũng khéo, hơn mười cung nữ này lại chỉ có mình nàng được tới Đông cung.


      Cầm trong tay hành lý, Thường Hy thấp thỏm vào cửa điện Đông cung.

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 44: Mới vào Đông cung làm cung tỳ


      Dẫn Thường Hy vào Đông cung là thái giám phó tổng quản Trịnh Thuận. Thường Hy nhìn thân ảnh thẳng tắp của Trịnh Thuận, trong lòng có chút buồn bực, thế nào lại để thái giám phó tổng quản tự mình đến đón nàng? Theo quy củ nàng là cái cung nữ nho được phân tới Đông cung, sao gánh nổi thái giám phó tổng quản đích thân tới đón? Những thứ này Thường Hy có chút hiểu, nhưng cũng dám mở miệng hỏi, chỉ có thể lặng lẽ theo bóng lưng của Trịnh Thuận mà tiến về phía trước.


      Đông cung chiếm cứ toàn bộ phía Đông của Hoàng cung. Cung điện cũng phải là rất rông rãi, trước sau là ba chính điện, bên cạnh xây dựng điện thờ phụ. Cả kiến trúc vẫn noi theo phong cách của Hoàng cung, trang nghiêm, đại khí, huy hoàng.


      Thường Hy cúi đầu thấp theo bước chân của Trịnh Thuận, cảm giác chung quanh yên tĩnh đến chút thanh cũng có, trong lòng càng cảm thấy khẩn trương.


      Trịnh Thuận có hướng chính điện tới, ngược lại rẽ vào hành lang dài đường tiếp. Thường Hy lặng lẽ quan sát, qua tiền điện, lại xuyên qua điện nữa vẫn dùng cho sinh hoạt thường ngày, phía sau cùng chính là hậu điện rồi.


      thẳng tới cuối hành lang tới gian phòng, Trịnh Thuận mới dừng chân, xoay người lại nhìn Thường Hy cười : “Về sau ở lại đây, có người đến cho biết quy củ Đông cung. Sau này làm việc phải thận trọng từ lời đến việc làm, có biết hay ?”


      “Dạ, đa tạ công công chỉ điểm, Thường Hy vô cùng cảm kích!” Thường Hy cười lên tiếng, nghĩ tới công công này tốt như vậy.


      Trịnh Thuận quét mắt nhìn Thường Hy cung kính mặt đất, thoáng qua tia hiểu, nhưng ngay sau đó cười : “Cùng ở Đông cung, đều là nô tài chiếu ứng nhau chút cũng có gì, trước nghỉ ngơi , có người tới đây cho biết phải làm gì!”


      “Dạ, nô tỳ biết!”


      Trịnh Thuận rời , Thường Hy đẩy ra cửa phòng, bước vào. Gian phòng này cũng lớn, bố trí rất tố nhã. Giữa phòng có tấm rèm mỏng chia phòng ra làm hai, bên ngoài có chiếc bàn quét nước sơn đen, xung quanh là mấy chiếc ghế ngồi. Ở góc tường phía nam có tủ gỗ có thể bỏ được vào đó vài thứ. Đầu giường có tấm bình phong điêu khắc hoa văn đơn giản, phía sau đó là tủ gỗ cao, hiển nhiên là để đặt quần áo.


      Thường Hy đem bọc quần áo trong tay đặt lên giường, nhàng ngồi lên giường, cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như có chút chân . Nàng cư nhiên vào Đông cung rồi, hơn nữa lại còn vào cách rất dễ dàng, nàng về sau nên làm cái gì đây? Vốn là nàng tràn đầy hùng tâm tráng chí bò lên , nhưng chỉ cần nghĩ tới mình cùng nam tử khác có thân thiết da thịt rồi, biết vì sao cả người nàng lại còn chút sức lực nào, đó là trong sạch của nàng a!


      Mặc dù có người nào thấy, chỉ cần nàng có chết cũng thừa nhận là có chuyện gì lớn, nhưng trong lòng của nàng luôn luôn biết . Nàng là nữ nhân có chút cố chấp, lòng của nàng, thân thể của nàng chỉ có mình trượng phu mới có thể đụng tới. Nhưng là bây giờ...


      suy nghĩ đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Thường Hy cả kinh, thu thập xong hành lý mới đứng dậy : “Người nào tới vậy?”

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :