1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 405:


      Thường Hy cảm thấy Mạnh Điệp Vũ so với mình còn tà ác hơn nhiều. Nhìn nàng ở bên này khích bác ly gián Thẩm Phi Hà, vậy phía bên Dương Lạc Thanh nàng cũng thêm mắm dặm muối ít, khẳng định hai bên hiểu lầm mà tàn sát lẫn nhau rồi chủ động lộ ra tội ác của mình trước mặt các vị đại thần. Ngay cả nhân chứng cũng tiết kiệm, chiêu này quá tuyệt!


      Thường Hy nghiêm trọng hoài nghi lấy thông minh của Mạnh Điệp Vũ tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này, tuy nhiên lại thể kín đáo như vậy, nơi này nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Về phần cao nhân... Thường Hy quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác thấy khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nàng đưa tay kéo xuống, thấp giọng hỏi: “Chàng cũng xuất lực phải ?”


      Tiêu Vân Trác tặc tặc cười tiếng, : “Người thông minh dùng tài hùng biện.”


      Thường Hy hồi ngạc nhiên, có chút đáng thương nhìn về phía Mạnh Điệp Vũ, dầu gì cũng là biểu muội của vẫn nghiễm nhiên tính kế. Cầm thú a!


      Dương Lạc Thanh giống như cơn gió vọt vào, đều thèm để ý tới các vị đại thần quỳ hành lễ đầy đất, phen xông lên túm lấy cổ áo của Thẩm Phi Hà, : “Nữ nhân đê tiện này lại dám bán đứng ta? Là ngươi chủ động tìm ta hợp tác, muốn ta giúp đỡ hạ đổ Thái tử, muốn chỉnh chết Ngu Thường Hy. Là ngươi Đông Lăng vương thích Ngu Thường Hy, ngươi muốn nữ nhân này sống đời. Ta giúp ngươi đoạt được đế vị ngươi cho ta cả đời vinh hoa phú quý, bây giờ mọi chuyện bại lộ ngươi thế nhưng lại mật báo! Tiện nhân này, ta muốn đánh chết ngươi!”


      Thẩm Phi Hà đẩy ra Dương Lạc Thanh, lửa giận đùng đùng quát: “Ngươi hươu vượn cái gì? ràng ngươi bảo với ta trong tay ngươi có bí dược của Tần thái hậu có thể khống chế tâm trí người khác, ngươi cho Hoàng thượng ăn rồi mới có thể bước lên trời trở thành Lạc phi! Bằng với xuất thân của ngươi, với tư lịch của ngươi trong thời gian ngắn như vậy ngươi làm sao có thể ngang vai với bổn phi? Nữ nhân đáng chết này, ngươi ràng chỉ hạ thuốc Thái tử, tại sao còn đánh chủ ý sang Vân Triệt? Ngươi giải thích cho ta, đây là vì cái gì?”


      Thân thể Dương Lạc Thanh cứng đờ, nghĩ tới Thẩm Phi Hà cũng biết chuyện này, nhìn tức giận trong mắt nàng mà bất chợt cười to: “Tại sao ư? Ngươi muốn biết?”


      Thẩm Phi Hà híp mắt nhìn Dương Lạc Thanh, mất lý trí quát lớn: “Ngươi tốt nhất ràng cho ta, nếu ta tuyệt đối để cho ngươi tốt hơn!”


      để cho ta tốt hơn? Ngươi có bản lãnh gì để cho ta tốt hơn? đầu ngón tay của bổn cung cũng có thể di chết ngươi!” Bất chợt Dương Lạc Thanh xoắn chặt năm đầu ngón tay túm lấy cổ áo Thẩm Phi Hà nhấc nàng lên khỏi mặt đất. Hai chân Thẩm Phi Hà cách mặt đất ngừng giãy dụa, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn Dương Lạc Thanh. Nàng ta thế nhưng lại biết võ công?


      Các vị đại thần tận mắt trông thấy cảnh này, có người nhát gan còn ngã ngồi mặt đất. Quá kinh khủng! Lạc phi... Là cao thủ võ lâm? ! !


      Tiêu Vân Triệt chậm rãi xoay người lại tựa hồ lúc này mới phát chuyện gì xảy ra. Khi thấy được Thẩm Phi Hà sắp bị Dương Lạc Thanh ghìm chết, thân mùi rượu lấp tức tiêu tán, sợ hãi lên tiếng kinh hô...


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 406:


      Tiêu Vân Triệt lao như bay chạy tới đẩy ra Dương Lạc Thanh, đem Thẩm Phi Hà từ trong tay nàng ta đoạt lại, quát lớn: “Buông tay! Ai cho ngươi đụng vào nàng?”


      Dương Lạc Thanh kịp đề phòng bị Tiêu Vân Triệt đẩy cái, thân thể lui về phía sau bước. Cùng lúc đó Tiêu Vân Triệt cũng đỡ được Thẩm Phi Hà, nhìn nàng hỏi: “Nàng sao chứ?”


      Thẩm Phi Hà chưa bao giờ cảm thấy kích động như thời khắc này, chưa bao giờ hạnh phúc qua như vậy, nhàng gật đầu cái: “ có sao.” Mặc dù như vậy nhưng thanh vẫn có chút khàn khàn, hiển nhiên do vừa rồi cổ mới bị xiết chặt.


      Tiêu Vân Triệt híp mắt lại, mặc dù Thẩm Phi Hà nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của . Người khác khi dễ thê tử của chính là để vào trong mắt. Tiêu Vân Triệt nhìn Thẩm Phi Hà cái, lại quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh quát: “Chính ngươi làm ra chuyện gì còn phải hỏi người khác sao?”


      Vẻ mặt Thẩm Phi Hà từ từ an định, đại não cũng dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt nàng quét qua chư vị đại thần vẫn trong trạng thái khiếp sợ, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn Tiêu Vân Triệt. được... được để cho Tiêu Vân Triệt cuốn vào chuyện này. Những lời mới vừa rồi nàng cùng Dương Lạc Thanh chỉ sợ những người kia đều nghe rành mạch, nàng tự nhiên sống được, nhưng... Nhưng Tiêu Vân Triệt thể chết. Nàng nam nhân này, nàng muốn theo nàng xuống địa ngục. Nàng làm nhiều như vậy cũng chỉ để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đến bây giờ đế vị chắc chắn lên được nhưng nàng cũng tuyệt đối để cho phải chết!


      Nghĩ tới đây Thẩm Phi Hà biết lấy được sức lực từ đâu đẩy Tiêu Vân Triệt ra, quát lên: “Chàng gì vậy? Đây là chuyện giữa thiếp thân và Lạc phi, liên quan đến chàng! Chàng mau tránh ra!”


      Tiêu Vân Triệt sửng sốt lắc đầu, muốn cái gì nhưng dưới chân đứng vững, lảo đảo cái liền ngã về phía sau. Tiêu Vân Trác liếc mắt cái, Liệt Phong vội vàng tay nắm tay Mạnh Điệp Vũ, tay đỡ phía sau lưng Tiêu Vân Triệt, thấp giọng : “Đông Lăng vương, cẩn thận dưới chân.”


      Dương Lạc Thanh hồ nghi nhìn Thẩm Phi Hà, chỉ thấy Thẩm Phi Hà sắc mặt kiên định về phía nàng, trong lúc bất chợt lòng nàng dâng lên từng trận bất an, chỉ nghe nàng ta : “Lạc phi nương nương, ngươi chủ động muốn mưu hại vương gia, mưu hại Thái tử, chứng cứ phạm tội xác , còn có gì có thể ngụy biện hay sao? sai, chuyện này ta cũng có tham dự, ta vàng đỏ nhọ lòng son, ta lòng muốn lên hậu vị làm vinh dự gia tộc, ta lòng mơ ước muốn làm mẫu nghi thiên hạ, ta bị dục vọng làm cho mù mắt mới cùng ngươi thông đồng làm bậy. Chứng cớ ngươi cho hoàng thượng hạ dược ta vẫn nắm trong tay, thư ngươi viết ta vẫn còn giữ. Ta sớm ngươi nên tính kế ta, nếu chúng ta ngọc đá đều nát! Ta thể chịu được nhất chính là ngươi hạ dược đối với vương gia, ngươi đến tột cùng vì sao muốn làm như vậy?”


      Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Phi Hà, : “Bổn cung biết ngươi cái gì!”


      “Ha ha ha... biết? Từng câu từng chữ nương nương vừa chư vị đại nhân ở đây đều nghe được, ngươi còn muốn chối cãi hay sao? Coi như ngươi nhận, nhưng chữ viết trong thư tín ngươi gửi cho ta chẳng lẽ là giả sao? Ta sớm phòng bị ngươi trở mặt cho nên thời điểm hợp tác liền cầu ngươi dùng thư từ qua lại, ngươi mặc dù do dự qua nhưng cuối cùng vẫn bị lợi ích che mắt. Thư từ của ngươi phong ta cũng thiếu, đó chính là bằng chứng kết tội ngươi!” Thẩm Phi Hà cố ý đem mọi chuyện ràng để cho những người ở đây đều nghe chuyện này. Nàng nhắc đến Tiêu Vân Triệt, nàng muốn phủi sạch quan hệ, hy vọng có thể sống tốt.


      Ánh mắt Dương Lạc Thanh lộ ra hung quang, thân mình vừa động hướng Thẩm Phi Hà đánh tới. Nữ nhân đáng chết này... Mạnh Điệp Vũ vừa thấy liền hô to chuyện tốt, Thẩm Phi Hà thể bị diệt khẩu, xông lên muốn ngăn trở ai ngờ cánh tay của nàng lại bị Liệt Phong mạnh mẽ chế trụ, căn bản thể nhúc nhích. Mắt thấy còn kịp, đám người Thường Hy cũng vội vàng kích động. Tiêu Vân Triệt hô to: “Ngăn lại nàng ta!”


      Tiêu Vân Triệt mặt xám như tro tàn dùng giằng muốn xông về phía trước liền bị Liệt Phong gắt gao níu lại thể động đậy. Tiêu Vân Triệt hung hăng nhìn chằm chằm Liệt Phong nhưng Liệt Phong vẫn làm như thấy. Nhiệm vụ của chính là canh giữ người này, khác cần để ý, những người muốn hại Thái tử gia tốt nhất nên chết. Cho nên mới tay túm chặt Mạnh Điệp Vũ, tay giữ Tiêu Vân Triệt, chết cũng buông!


      Minh Sắt cách Dương Lạc Thanh khá xa, cho dù chạy tới cũng tốn thời gian. Mọi người bị biến cố bất thình lình mà dọa cho sợ ngây người, lúc này chỉ nghe được tiếng hét lên kêu đau. Dương Lạc Thanh đột nhiên ôm tay ngồi xổm xuống, Thường Hy nhìn lại chỉ thấy từ trong kẽ ngón tay của nàng rỉ ra từng trận máu tươi. Tiêu Vân Trác theo bản năng hướng về phía cửa sổ nhìn lại quả nhiên thấy động bóng người vụt qua. Trong lòng hiểu , ta tới.


      Thường Hy nghi ngờ nhìn Tiêu Vân Trác, thấp giọng hỏi: “Người nào?”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác có chút cổ quái, nhìn Thường Hy cái, buồn buồn : “ có người nào!” Lại thêm nam nhân mơ ước vợ của , mới để cho nàng biết!


      Thường Hy tràn đầy hoài nghi trong lòng nhưng cũng biết thời điểm này phải là lúc để hỏi, chỉ đành phải nhịn xuống. Lúc này Thẩm Phi Hà lại đột nhiên cười : “Dương Lạc Thanh, ngươi phải là muốn giết ta diệt khẩu sao? Ông trời có mắt, ngươi ra tay ? Ngươi sợ ta đem tất cả mọi chuyện công bố cho thiên hạ, ngươi sợ vinh hoa phú quý ngươi tâm tâm niệm niệm chạy mất, nhưng ngươi nhìn xem chút trong phòng này có những người nào?”


      Dương Lạc Thanh mới vừa rồi giống như cơn gió mà xông vào, căn bản quên mất quan sát tình hình xung quanh, lúc này chịu đựng đau đớn ngẩng đầu nhìn qua, trong lúc bất chợt mặt xám như tro tàn, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.


      Mạnh Điệp Vũ cười lạnh tiếng, nhìn hai người : “ ra mới vừa rồi ta chưa hết, Thái tử và Đông Lăng vương cũng chưa uống rượu do Lạc phi đưa tới. Thời điểm cung nữ của Lạc phi vừa mới động thủ liền bị chư vị đại nhân ra tay ngăn cản.” tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh : “Thẩm Phi Hà cũng mật báo. Hoàng thượng còn chưa có tới, nàng tìm ai mật báo đây?”


      Dương Lạc Thanh và Thẩm Phi Hà nghe vậy đều nhìn về phía Mạnh Điệp Vũ, căm hận trong mắt có thể hủy thiên diệt địa. Mạnh Điệp Vũ sợ hãi chút nào, thích ý nhìn hai người : “Ta sớm qua, chỗ này chỉ có cường giả mới sinh tồn. Các ngươi chẳng qua chỉ là hai kẻ thất bại.”


      “Hoàng thượng giá lâm! ! !” Thanh của Vạn Thịnh ở cửa vang lên. Mọi người vội vàng quỳ xuống nghênh giá. Thường Hy thầm ai oán, là lão nhân giảo hoạt, đợi tất cả đều kết thúc lão hoàng đế ngài mới khoan thai đến chậm.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 407:


      đều bày ra, nhân chứng vật chứng cũng đủ cả, Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh có cách nào giải thích. Dương Lạc Thanh hận Thẩm Phi Hà phả hỏng kế hoạch của mình, chết sống cũng muốn kéo Tiêu Vân Triệt chôn theo, luôn miệng Tiêu Vân Triệt cũng tham gia vào kế hoạch của mình.


      Thẩm Phi Hà cũng chịu ngồi yên, mực chứng minh trong sạch của Tiêu Vân Triệt. Nàng nhìn Minh tông gương mặt xanh mét, : “Vương gia cái gì cũng biết, con dâu bởi vì để lừa gạt Lạc phi dễ dàng cho nên mới Vương gia đồng ý chuyện này, kính xin Hoàng thượng minh giám. Đây tất cả đều là lỗi của con dâu, là con tham làm quyền thế, muốn làm mẫu nghi thiên hạ, là con ghen tị Thường Hy thân phận thấp hèn sao có thể dễ dàng ngồi lên phượng vị, mà con đường đường là con trọng thần lại phải khúm núm với nàng? Đây tất cả đều là tự con gây nên, vương gia hề hay biết chút nào cả, chỉ cho rằng con và Lạc phi qua lại bình thường mà thôi.”


      Lời như vậy dĩ nhiên thể khiến mọi người tin tưởng, dù sao chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này nếu như Tiêu Vân Triệt đồng ý làm sao vương phi nho lại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa? Nhưng hoàng thượng tỏ thái độ bọn họ cũng dám đưa ra ý kiến.


      Minh tông nhìn Thẩm Phi Hà, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, nghĩ nàng cũng là người thâm tình, đem toàn bộ tội lỗi đều gánh lên lưng mình. Dù sao nàng làm như vậy cũng coi như bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất, nghĩ tới đây thái độ của Minh tông đối với Thẩm Phi Hà cũng tốt lên chút, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Triệt : “Đông Lăng vương ngươi , lời của Thẩm thị có đúng ? Ngươi liên quan đến chuyện này?”


      Tiêu Vân Triệt quỳ mặt đất, mặc dù tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng thần trí vẫn có chút mơ hồ. Dù vậy vẫn hiểu được nam tử hán đại trượng phụ dám làm dám chịu, thể để cho nữ nhân gánh chịu tội lỗi cho được, vì vậy quỳ mặt đất, : “Bẩm phụ hoàng, Phi Hà phải là , đây tất cả đều là chủ ý của nhi thần, cùng nàng liên quan, xin phụ hoàng minh xét!”


      Thẩm Phi Hà nghe vậy biến sắc, tên ngốc này, cho là ai? Còn muốn sống nữa sao? tại sao lại hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng? Nhưng Tiêu Vân Triệt có thể vì nàng giải vây, đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu nàng, nam nhân này nàng có nhìn lầm. Trong lòng nàng dấy lên chua chát, nếu như sớm chút... Bọn họ sớm chút có thể tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn có lẽ nàng cũng đến bước đường này!


      Càng nghĩ như vậy, Thẩm Phi Hà lại càng trở nên kiên định, thút thít khóc: “Đều là thiếp thân có lỗi với vương gia, làm vương gia mệt mỏi! Vương gia trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với quyền lực hề có lòng mưu cầu, cố tình thiếp thân lại khăng khăng mực mới khiến vương gia khó xử như thế này! Thiếp thân biết vương gia tình thâm ý trọng nên mới gánh tội thay cho thiếp thân nhưng hôm nay chuyện bại lộ, vương gia cần niệm tình vợ chồng mà chịu tội thay cho thiếp thân. Ân tình của vương gia thiếp thân có cách nào báo đáp chỉ ngóng trông kiếp sau được làm trâu làm ngựa hầu hạ vương gia. Kính xin vương gia nên vì thiếp thân mà liên lụy, nếu thiếp thân có xuống dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt!”


      Tiêu Vân Triệt nhìn Thẩm Phi Hà lắc đầu, muốn Thẩm Phi Hà lại đột ngột ngắt lời: “Chẳng lẽ vương gia phải bắt thiếp thân lấy cái chết chứng minh hay sao?”


      Dương Lạc Thanh nhìn bộ dáng hai người thâm tình lưu luyến, cười lạnh lên tiếng: “Hay cho đôi uyên ương số khổ! Thẩm Phi Hà chẳng lẽ ngươi lại quên người trong lòng của của vương gia là...”


      Nghe được Dương Lạc Thanh , Thẩm Phi Hà kinh hãi tột độ, đột nhiên xông lên bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh cho nàng ta tiếp tục lên tiếng. Thẩm Phi Hà quát lớn: “Lạc phi nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng thể bậy. Ta với vương gia là ân ái tình thâm nếu vương gia cũng thay ta gánh chịu tội lỗi. Ngươi nếu muốn ô miệt vương gia ta chết cũng bỏ qua!”


      Dương Lạc Thanh vốn biết võ công nhưng mới vừa rồi cổ tay nàng bị ám khí xẹt qua cắt đứt gân, căn bản có hơi sức chống lại, bị Thẩm Phi Hà gắt gao bóp cổ, muốn điều gì đó cũng lên lời. Thẩm Phi Hà quyết định chủ ý, tuyệt đối thể để Dương Lạc Thanh toạc ra mọi chuyện. Tất cả đến đây là được rồi, nàng thay Tiêu Vân Triệt hứng chịu toàn bộ, Hoàng thượng có lẽ bởi vì thế mà thả cho Thẩm gia con đường sống. Còn Tiêu Vân Triệt cũng chỉ chịu tội danh quản được người trong phủ, tính mạng là có thể giữ được, về phần tương lai... Đông Lăng vương phủ có thể tiếp tục hay , nàng biết được cũng muốn biết!


      Chính là bởi vì ý nghĩ này cho nên Thẩm Phi Hà dồn hết sức lực vào hai tay, gắt gao bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh chịu lơi lỏng. Chỉ cần Dương Lạc Thanh chết rồi, tất cả mọi chuyện có thể kết thúc. Đông Lăng vương mơ ước Thái tử phi, đây là chuyện kinh hãi thế tục như thế nào? Ngay cả khi nàng có thể gánh tội mưu phản cho cũng thể bình an. Cho nên, tuyệt đối thể để Dương Lạc Thanh tiếp tục mở miệng!


      màn này đến quá bất ngờ dọa sợ mọi người. Thường Hy kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Phi Hà trở nên vặn vẹo, hơi thở của Dương Lạc Thanh cũng mỏng dần. Tiêu Vân Trác sợ Thường Hy bị ảnh hưởng cho nên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, che mắt của nàng lại. Nhưng cũng tiến lên ngăn cản, biết đây chính là kết cục tốt nhất cho Dương Lạc Thanh!


      Mạnh Điệp Vũ ngăn cản, Liệt Phong có lệnh của Tiêu Vân Trác càng động đậy, chẳng qua là tay vẫn nắm chặt tay của Mạnh Điệp Vũ, tay kia túm lấy Tiêu Vân Triệt để cho tiến lại gần Thẩm Phi Hà!


      Ngu Thụy Lân than tiếng, sớm biết xảy ra chuyện này. Trong mắt Minh Sắt lóe lên thứ ánh sáng phức tạp, mỗi thời đại hoàng đế đều trình diễn màn như thế này. Đỉnh Nguyệt quốc như vậy, Minh Khải quốc cũng thế... Đối với những cảnh như này nàng có chút miễn dịch, còn gì gọi là sợ hãi nữa, dù sao kẻ ác luôn phải trả giá lớn!


      Nhưng đại thần trong điện hoảng hốt nhìn màn này, có ý chỉ của Hoàng thượng ai cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó. Nhưng trong lòng ai cũng có chút thầm hối hận, biết vậy hôm nay chết sống cũng ở nhà, tốt nhất nên dính vào những chuyện phân tranh như thế này, về sau biết thế nào thoát thân đây?


      Minh tông nhìn Dương Lạc Thanh còn chút hơi thở nào, lúc này mới nhìn Vạn Thịnh : “Đứng đó làm gì, còn mau tách người ra!”


      Vạn Thịnh lập tức dạ tiếng rồi chạy vội về phía hai người, trong lòng lại thầm , làm nô tài dễ dàng sao? Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm sắc mặt của chủ tử để làm việc, đúng cũng là ngươi, sai cũng là ngươi! Đời sau nếu đầu thai, đánh chết cũng làm thái giám!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 408:


      Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm bước, Dương Lạc Thanh đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người chú ý liền cho chưởng bất tỉnh nhân , bớt việc!


      ....................................................


      bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là bao giờ công bố cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu tái giá người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời hợp táng cùng nàng, bọn họ mãi mãi ở bên nhau.


      Hoàng thượng cũng vì nhớ đến nàng bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá!


      Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà biết được nội tình ở bên trong.


      Kế tiếp trong cung tổ chức tang của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong góc hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận thời gian rồi cũng dám tiếp tục bàn tán.


      Ba tháng tang kỳ qua, hôn của Ngu Thụy Lân và Minh Sắt cũng được thúc đẩy tiến hành. Khoảng cách đến ngày sinh nở của Thường Hy cũng rất gần nhưng là ca ca, tẩu tẩu nàng thành thân cho nên Thường Hy vẫn mực xin Hoàng thượng đến chúc phúc cho bọn họ. Mặc dù lão Hoàng đế có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Thường Hy cao hứng đến nỗi hô to Hoàng thượng thánh minh!


      Sau Thường Hy mới biết được người đả thương Dương Lạc Thanh tối hôm đó là Chuyên Tôn Nhạc Đan. Có lẽ lần này muốn nhìn muội tử xuất giá rồi mới yên tâm theo bước Tấn vương vân du tứ hải. Trải qua mấy phen bàn bạc, Minh Sắt quyết định muốn xuất giá từ trong cung cho nên cuối cùng mọi người đành phải chọn nhà của Mạnh Điệp Vũ, Mạnh phủ. Mạnh lão phu nhân cũng rất là cao hứng, la hét Mạnh phủ lâu có việc vui rồi, phân phó mọi người chuẩn bị đầy đủ từ xuống dưới!


      ngày kia, trời xanh như ngọc bích, nắng đẹp như mật vàng.


      Trong ngoài Mạnh phủ sớm giăng đèn kết hoa, đèn lồng dán đầy chữ hỷ màu vàng. Toàn bộ đều được bao trùm bởi khí sung sướng vui mừng. đường lớn trước cửa Mạnh phủ được quét dọn sạch , còn trải thêm tấm thảm đỏ kéo dài từ trong cổng ra ngoài đường.


      Thường Hy ngồi trong phòng của Minh Sắt nhìn toàn phúc phu nhân thay nàng chải đầu, trang điểm. Hỷ phục đỏ rực đẹp đẽ khiến người ta hâm mộ. Thường Hy khỏi khẽ cắn răng, nàng gả cho Tiêu Vân Trác còn chưa có cử hành qua nghi thức đâu. Nhưng khi nhìn đến cái bụng tròn vo của mình nàng lại bất đắc dĩ thở dài, ai kêu nàng lên xe trước mới mua vé bổ sung chứ, thể oán người khác được. Đời này chỉ sợ nàng cũng thể vui vẻ thuận lợi mà gả lần, là vô cùng sa sút tinh thần!


      Minh Sắt nhìn khuôn mặt buồn bực của Thường Hy, cười : “Ngươi buồn cái gì, còn có nghi thức sắc phong Hoàng hậu vô cùng long trọng kia kìa, phải uy phong hơn thành thân hay sao?”


      Ánh mắt Thường Hy lập tức sáng lên, đúng nha, thế mà nàng lại quên mất vụ này, nhất thời khuôn mặt lại tươi cười toe tóe. Nàng nhìn Minh Sắt : “Chị dâu đúng là hiểu ta. Ngươi nữ nhân cả đời cầu nhất là cái gì? Thời điểm xinh đẹp nhất, sáng chói nhất còn phải là ngày thành thân? Ngươi nếu như có lễ phong hậu chẳng phải ta nghẹn mà chết?”


      “Thôi , ngươi cũng chỉ được cái miệng. Nếu để ngươi thành thân lại lần đoán chừng ngươi chạy so với người khác còn nhanh hơn!” Minh Sắt chút nào thương tình , nhìn toàn phúc phu nhân cài kim quan lên đầu mình mà cảm ơn tiếng rồi mới đem người ta tống ra ngoài.


      “Mạnh Điệp Vũ như thế nào? Liệt Phong buông tha chưa?” Thường Hy tò mò hỏi. Nàng đều ở trong cung nên tin tức mất linh thông. chết sống muốn lấy chồng, chết sống phải kết hôn, rốt cuộc hai người này ai thắng ai thua, chiến như thế nào rồi?


      đến cái này Minh Sắt liền nhịn được cười, nhìn Thường Hy : “Thái tử gia cho ngươi biết?”


      Lông mày Thường Hy giương lên: “ cũng biết chuyện này?”


      Minh Sắt hồ nghi nhìn Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Nào chỉ có biết, ta xem chừng còn ở phía sau bày mưu tính kế, bằng lấy Liệt Phong miệng lưỡi kém cỏi, tư tưởng cổ hủ, phản ứng chậm chạp, Mạnh Điệp Vũ sớm chạy mười tám lần rồi. Nhưng cho đến bây giờ nàng ta lần còn chưa có chạy thoát, ngươi có phải kỳ lạ hay ?”


      Thường Hy bắt đầu hơi hơi tức, Tiêu Vân Trác ở sau lưng động tay động chân lại cho nàng, biết nàng tò mò muốn chết à?


      làm cái gì?” Thường Hy hỏi, Thái tử ra tay cũng đến nỗi quá thua kém chứ?


      “Còn có thể làm cái gì ngoài hai chiêu quấn quít chặt lấy, theo sát buông? Chiêu số này mặc dù cao minh nhưng lại cực kỳ có tác dụng, Liệt Phong mỗi lần đều có thể đem Mạnh Điệp Vũ thầm chạy trốn bắt trở lại.” Minh Sắt cười cười, ánh mắt lóe sáng. Nàng nhìn được lần thứ N Mạnh Điệp Vũ bỏ chạy bị bắt trở lại, cổ tay còn nhiều thêm dây xích sắt, đầu ở tay nàng đầy gắn vào tay Liệt Phong. Chậc chậc, lần này là hết đường chạy trốn!


      Thường Hy nghe Minh Sắt kể mà cười khép nổi miệng, cuối cùng lại nhìn Minh Sắt hỏi: “Ta rất kỳ quái, tại sao Liệt Phong lại cứ cố bằng mọi cách muốn lấy Mạnh Điệp Vũ? có nguyên nhân đánh chết Liệt Phong cũng làm loại chuyện tình quấn quýt lấy người khác thế này!”


      Minh Sắt lại nhìn Thường Hy kinh ngạc: “Ngươi biết?”


      “Ta biết, ai cho ta ta làm sao mà biết được?” Thường Hy nhìn vẻ mặt Minh Sắt liền đoán chắc rằng nàng biết nguyên nhân.


      “Nghe , chẳng qua là nghe , ban đầu Liệt Phong theo lệnh của Thái tử gia theo dõi Thẩm Phi Hà, lúc ấy ngang qua khách điếm. Lại cũng khéo, đằng sau khách điếm ấy có kho chứa củi lâu ngày, đêm hôm đó gặp hỏa hoạn, thế lửa lan ra cả khách điếm. Liệt Phong nghĩ tới gặp hỏa hoạn như vậy nên phi thân lên mái nhà tránh, ai ngờ xà nhà bị lửa đốt cũng lấy làm chắc chắn gì, Liệt Phong biết liền giẫm trúng phải chỗ xà nhà mục nát mà rơi xuống. Chỗ rơi xuống là quá tốt, vừa đúng là phòng của Mạnh Điệp Vũ nữ giả nam trang đường hồi kinh báo thù. Mạnh Điệp Vũ tắm rửa biết khách điếm bị cháy. Lần này trời rớt xuống nam nhân, vừa hay nhìn thấy bức mỹ nhân xuất dục đồ như vậy, ngươi lấy đầu óc của Liệt Phong còn chịu trách nhiệm sao?” Minh Sắt vừa cười vừa khoa tay múa chân.


      Trời ban nhân duyên, nàng tin là !


      Trong lúc bất chợt bên ngoài vang lên ba tiếng pháo nổ chói tai, chính là lúc chú rể tới đón tân nương rồi. Thường Hy nhìn ngoài cửa xông vào rất nhiều người, biết là đến để phủ khăn voan cho Minh Sắt nên nàng lặng lẽ lui ra ngoài. Nàng ra cửa lại thấy được Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng dưới mái nhà cong yên lặng ngẩn người.


      Thường Hy chậm rãi tới, cười : “ lâu gặp!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan quay đầu nhìn về phía Thường Hy, nụ cười vẫn trong sáng như xưa, thanh sầu giữa hai hàng lông mày tản rất nhiều, ôn hòa : “ lâu gặp!”


      Bốn mắt nhìn nhau. Thường Hy vốn có rất nhiều điều muốn hỏi tuy nhiên trong lúc nhất thời lại biết nên hỏi cái gì mới tốt, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ bật thốt ra câu: “Gần đây có tốt ?”


      “Rất tốt. theo sư phụ du sơn ngoạn thủy, có nhiều điểm thích ý nên lời. hận tình thù ta sớm quên lãng, bây giờ ta rất hạnh phúc.” Chuyên Tôn Nhạc Đan yên lặng cười cười, ánh mắt nhìn Thường Hy vẫn trước sau như .


      Thường Hy lúc này mới gật đầu cười cái, : “Hạnh phúc là tốt rồi. Minh Sắt ở Vân Đô, có nghĩ tới đến định cư ở Vân Đô hay ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu cái: “Thụy Lân là người tốt, Minh Sắt chắc chắn hạnh phúc, ta ở lại nơi này cũng vô dụng. Ta cùng sư phụ khắp thiên hạ, nơi chưa qua vẫn còn rất nhiều.”


      được khắp thiên hạ cũng là loại may mắn. Lúc cũng cần lời từ biệt với ta.” Tiêu Vân Trác thản nhiên nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan .


      Gương mặt Thường Hy rơi đầy hắc tuyến, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác cắn răng : “Chàng được lời nào dễ nghe hơn sao?”


      “Lời này còn dễ nghe à? Đừng quên kẻ này thích nàng, ta có thể với hai câu là rất độ lượng rồi!” Tiêu Vân Trác gương mặt ghen tức , ánh mắt nhìn Thường Hy tràn đầy bất mãn.


      Thường Hy ngây ra, muốn vài lời xin lỗi với Chuyên Tôn Nhạc Đan nhưng khi xoay người lại chỉ kịp nhìn thấy vạt áo của biến mất nơi cuối hành lang.


      Nhìn thần sắc Thường Hy, Tiêu Vân Trác lập tức đổi đề tài: “, ta dẫn nàng xem náo nhiệt!”


      Vừa nghe đến có náo nhiệt Thường Hy lên tinh thần, hỏi: “Náo nhiệt gì?”


      “Mạnh lão phu nhân làm chủ khiến Điệp Vũ với Minh Sắt cùng gả vào ngày hôm nay, gả cho Liệt Phong.” Tiêu Vân Trác xấu bụng cười. Mặc dù Liệt Phong có chân chính trở thành tình địch nhưng tóm lai Thường Hy cũng từng có ý tưởng với , tại thành thân mình cũng yên tâm. Hôn này do chính tay thúc đẩy, có thể cao hứng sao?


      Thường Hy theo Tiêu Vân Trác ra ngoài cửa thấy Minh Sắt được nâng lên kiệu hoa. Đại ca của nàng khuôn mặt vui mừng sắp ngất, nhảy lên ngựa đón tân nương trở về. Cùng lúc đó cũng thấy Mạnh Điệp Vũ thân hồng y nhảy lên nóc nhà nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt Liệt Phong hỷ phục đỏ thẫm cũng theo sát đuổi theo...


      Thường Hy lôi kéo tay Tiêu Vân Trác : “Đám người có võ công này hình thức thành thân kỳ quái, tân nương bỏ chạy chú rể đuổi theo. ngồi kiệu, cưỡi ngựa, đạp gió mà . Đúng là nồi nào úp vung đấy, vật họp theo loài, quá xứng đôi!”


      Tiêu Vân Trác nhịn được cười, tiếng cười quanh quẩn xa xa truyền vào khí náo nhiệt xung quanh.


      Sau lại nghe Liệt Phong dùng gánh đem tân nương gánh vào tân phòng...


      Tiếp tục nghe tân phòng náo loạn đêm, mặt chú rể bầm dập thê thảm, ba ngày dám làm nhiệm vụ.


      Còn nghe nữa khi Chuyên Tôn Nhạc Đan , sau lưng có theo người, dáng dấp vô cùng giống Đông Lăng vương.


      Qua mấy tháng sau, Thường Hy thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tử. Ngày tiểu hoàng tử đầy tháng cũng vừa lúc ba thầy trò Tấn vương qua Vân Đô, lập tức đến chúc mừng. Gặp lại Tiêu Vân Triệt, Thường Hy thấy được cũng giống như Chuyên Tôn Nhạc Đan, thanh lãnh xa cách. Thời điểm ba thầy trò rời , đằng sau lại nhiều thêm thân ảnh. Thánh chỉ vốn được viết sẵn lập tức mang ra công bố cho bàn dân thiên hạ.


      Hoàng đế Minh tông nhường ngôi cho Tiêu Vân Trác, bỏ lại giang sơn bắt tay giảng hòa với tình địch du sơn ngoạn thủy. Biến cố đột nhiên này khiến Tiêu Vân Trác rất là luống cuống. còn muốn mang theo nàng dâu, ôm con trai chơi thêm vài năm nữa, ai biết lão cha nhà lại giảo hoạt như vậy... Trực tiếp bỏ trốn!


      ..............................................


      Ngày X tháng X năm X. đoạn đường nào đó.


      Minh tông nhìn Tiêu Vân Triệt, khuôn mặt tràn đầy tò mò hỏi: “Năm đó tiểu nha đầu viết cho ngươi thư gì lại khiến ngươi vui vẻ chạy vào cung, còn đem Tiêu Vân Trác ra đánh hồi?”


      Tiêu Vân Triệt nghĩ tới chuyện qua lâu như vậy rồi phụ hoàng còn hỏi tới, suy nghĩ chút liền lấy từ trong ngực ra cái hà bao đưa cho Minh tông.


      Tấn vương và Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng lập tức tiến lên, chuyện năm đó bọn họ cũng có nghe được chút, khác đều biết cả nhưng riêng lá thư này bọn lại nội dung, tò mò a tò mò...


      Ba người Minh tông nhanh chóng mở ra hà bao chỉ thấy bên trong có tờ giấy hơi ố vàng, giấy là hai hình vẽ, hình có đôi nam nữ gây gổ cãi nhau, nữ tử nhìn trăng mà rơi lệ. hình là nam tử mang theo gậy gỗ nổi giận đùng đùng xông vào... Diện mạo nam nhân kia trông có vẻ rất giống với Tiêu Vân Triệt!


      Ba người quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Triệt, ánh mắt mang theo vô hạn thương hại, cái này phải là mỹ nhân khổ nhục kế sao?... Người ta vừa chịu uất ức xông vào cung đánh Tiêu Vân Trác... Mặc dù thế lại có đánh thắng, ăn đấm cũng khá nhiều. Nữ nhân quả là họa thủy! Nhìn bốn người đơn bọn họ, ngoại trừ Minh tông ra ba người còn lại đều bị tình xát muối. Ô hô thương thay, sao mà bất hạnh!


      Minh tông nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại nhìn Tiêu Vân Triệt sau đó hướng về phía Tấn vương : “Nữ nhân đều là họa thủy. Nhất là lại mang trong người lời tiên đoán, họa thủy trong họa thủy!”


      trêu chọc chơi cùng tiểu hài tử, Thường Hy trong lúc bất chợt liền hắt xì mấy cái. Tiêu Vân Trác phê duyệt tấu chương bên cạnh liền quay sang hỏi: “Sao vậy? Có muốn gọi thái y đến xem chút hay ?”


      “Chỉ là hắt hơi mấy cái, gọi cái gì thái y. Chàng đừng cái gì cũng làm quá lên khiến ta giống như động vật cần bảo vệ, ra ngoài người ta thấy cười cho!” Thường Hy mặc dù oán trách nhưng vẫn đưa tay ôm con trai vào trong ngực, mặt nở ra nụ cười hạnh phúc.


      Tiêu Vân Trác nhìn thấy Thường Hy chơi đùa với nhi tử liền bỏ bút lông trong tay xuống tới gia nhập. nhà ba người ấm áp bên nhau, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng lại truyền ra ngoài, vẽ lên bức tranh gia đình hạnh phúc.


      *** Toàn văn hoàn ***


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :