1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 395:


      ra Thường Hy cũng rất nhức đầu, hai người này rốt cục là làm sao? Cặp mắt nàng lóe lóe nhìn Liệt Phong và Mạnh Điệp Vũ, lên tiếng: “Hai người các ngươi vì sao lại ở chung chỗ? Liệt Phong, huynh phải là nàng lập gia đình?”


      Liệt Phong nhất thời mặt đỏ như máu, khẽ cắn răng nhưng vẫn gật gật đầu. Thường Hy nhìn động tác cắn răng của Liệt Phong, trong nội tâm run lên, đây là có ý gì? Chẳng lẽ bị ép buộc? Nhưng khi nhìn cảnh Mạnh Điệp Vũ chỉ hận thể cước đá bay , hẳn phải là bị Mạnh Điệp Vũ cưỡng bách mới cưới nàng nha! là quá kỳ quái rồi, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mới khiến Liệt Phong phản ứng như vậy? Tò mò a tò mò, mặc dù tò mò hại chết mèo nhưng lại hại chết người, vì thế tiếp tục tò mò a tò mò!


      “Ai muốn gả cho ngươi? Ngươi cút ngay ra!!! Ta rồi chuyện kia phải là lỗi của ngươi, liên quan đến ngươi! Về sau ngươi cầu dương quan của ngươi, ta thuyền độc mộc của ta! Ngươi đừng có quấn lấy ta, phiền chết mất a a a!!!” Mạnh Điệp Vũ muốn nổi điên, khóc ra nước mắt. Làm sao lại đụng phải nam nhân tính nguyên tắc cực mạnh như thế này? thế nào cũng thông, đánh cũng vô dụng, mắng càng cần đề cập, nàng trêu ai ghẹo ai hả trời???


      Minh Sắt cười híp mí : “Tiểu sư muội, có thể tiết lộ xem có chuyện gì xảy ra hay ? ra chúng ta cũng có thể chủ trì công đạo cho ngươi!”


      Chủ trì công đạo? Phi! Đừng gây phiền cho nàng là nàng cám ơn trời đất lắm rồi, cắn răng : “ cần ngươi quan tâm! Ngươi muốn xem chuyện cười của ta sao, đừng mơ!”


      Bên này Minh Sắt thông, bên kia Thường Hy liền nhìn Liệt Phong, vô cùng dịu dàng hỏi: “Liệt Phong, huynh muốn cưới nàng cũng phải cho ta biết nguyên do chứ, vì cái gì?”


      Liệt Phong lắc đầu như trống bỏi dạng, chỉ : “Dù sao ta nhất định cũng phải cưới nàng!”


      Đụng phải đôi như thế này cũng buồn cười. Thường Hy bên này hỏi được cái gì, Minh Sắt bên kia cũng công mà lui. Nhìn trước mắt nam nhân kiên trì muốn lấy vợ, nữ nhân kiên quyết muốn cự hôn, giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra có quỷ mới tin. Nhưng rốt cục là xảy ra chuyện gì lại khiến Liệt Phong kiên trì muốn lấy Mạnh Điệp Vũ như vậy? Nàng tò mò muốn điên luôn, lại cứ hai người này đánh chết cũng , đánh chết lại càng , khiến cho người ta khó chịu! Nàng muốn dùng cực hình tra tấn, đem hết khổ hình bức cung hai bọn họ!


      Nghĩ đến quá xa, Thường Hy cố gắng lôi kéo mình từ cõi thần tiên trở về, nhìn hai người : “Nếu các ngươi ta cũng có cách nào chủ trì công đạo. , giờ hai ngươi muốn như thế nào?”


      Thường Hy rất có ý xấu, ngăn cản Liệt Phong sống chết dây dưa, cũng đồng ý cầu mãnh liệt của Mạnh Điệp Vũ, để cho bọn họ tự do giải quyết còn nàng ở bên xem náo nhiệt. Nhưng chỉ sợ như thế bọn họ lại loanh quanh lòng vòng mãi vấn đề, cho nên nàng lập tức chuyển đề tài: “Ngươi ăn mặc, dịch dung tiến cung để làm gì? Hơn nữa, tại xưng hô với ngươi là gì?”


      Mạnh Điệp Vũ vốn là muốn hành động mình, nhưng nhìn đến tình cảnh này kế hoạch của nàng hoàn toàn bị phá vỡ, chỉ phải vứt bỏ ý tưởng, nhìn Thường Hy : “Ta tại gọi là Dương Cẩm Phượng.”


      Thường Hy ngụm trà phun ra ngoài, Minh Sắt vội vàng vỗ vỗ lưng của nàng, : “Ngươi chậm chút, chậm chút, uống nhanh như vậy làm cái gì? Cái này có gì mà tò mò, trước kia Dương Lạc Thanh tên là Dương Cẩm Phượng. Mới chút sợ thành thế này, nhìn xem lá gan của tiểu tử này...”


      Thường Hy vốn bình tĩnh lại, nghe đến câu sau của Minh Sắt tiếp tục ho khan đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Liệt Phong vừa thấy lập tức tiến lên đưa ly trà khác cho Thường Hy sau đó nhanh chóng trở về bắt lấy cổ tay Mạnh Điệp Vũ. Mạnh Điệp Vũ trong lúc nhất thời có phản ứng lại, bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn, nhưng khi nhìn đến Liệt Phong ân cần như vậy, mắt híp lại...


      Thường Hy nhận lấy ly trà của Liệt Phong, uống ngụm lớn mới thông cổ họng, kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ: “Ngươi... Ngươi khiến ta sặc chết rồi!”


      Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt nhìn Thường Hy, : “Ngươi tốt nhất nên còn sống, đừng tăng thêm tội danh cho ta!”


      Minh Sắt cười hì hì tiếng, khóe mắt Liệt Phong giật giật. Thần sắc Thường Hy thay đổi, thản nhiên : “Ngươi mà còn làm nữa ta chết cũng ngắc ngoải. Ta ngươi báo thù là có thể, nhưng biện pháp có ngàn vạn loại, mà biện pháp thích ý nhất chính là kẻ thù đứng đối diện với mình nhưng có cách nào chạm tới mình. Ngươi nghĩ thế nào?”


      Minh Sắt nhìn Thường Hy, cảm thấy nha đầu này đúng là làm người ta run sợ, suy nghĩ chút về sau tuyệt thể trêu chọc nàng. Nghĩ thế nàng mới cảm thấy an tâm chút.


      Khóe miệng Liệt Phong lại càng co giật, liếc nhìn Thường Hy cái rồi quay mặt hướng khác, thay Dương Lạc Thanh cầu nguyện, tự giải quyết cho tốt .


      Mạnh Điệp Vũ sâu nhìn Thường Hy cái, lời này khiến nàng động tâm. Nhưng nếu hợp tác cùng Thường Hy, nàng vốn muốn mình báo thù, xong việc liền phủi áo chuồn .


      Thường Hy nhìn thần sắc của Mạnh Điệp Vũ, biết nàng suy nghĩ cái gì, : “Dương Lạc Thanh là quân cờ rất quan trọng trong kế hoạch của Thái tử gia. Ngươi có thể phá hư kế hoạch của ta, nhưng tuyệt đối thể phá hư kế hoạch của Thái tử gia.” Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ mặc dù còn ý niệm gả cho Tiêu Vân Trác nhưng Tiêu Vân Trác trong lòng nàng vẫn còn rất quan trọng. Nàng ra điều này khiến nàng ta do dự.


      Quả nhiên sắc mặt của Mạnh Điệp Vũ có chút thay đổi. Thường Hy lại thêm chút sức : “Ngươi nghĩ xem ngươi đao giết nàng là xong chuyện, rất thú vị, còn phá hỏng đại của Thái tử gia. Nếu như ngươi hợp tác với ta, chúng ta an bày chút để cho nàng ta nếm thử cảm giác ngày ngày lo lắng hãi hùng, đây phải là vẹn toàn cả đôi bên hay sao?”


      “Dương Lạc Thanh như thế nào lại chọc giận ngươi rồi hả?” Mạnh Điệp Vũ thuận miệng mà . Nàng rất ràng tính cách của Thường Hy, đây chính là kiểu chạm vào ta ta cũng lười chạm vào ngươi, nhưng nếu như trêu chọc ta đừng có trách.


      Thường Hy nhìn thấy chuyện có cơ đổi, lập tức tăng thêm giọng điệu: “Ngươi còn biết sao? Dương Lạc Thanh cấu kết cùng Thẩm Phi Hà muốn đoạt vị, ngươi ta còn có thể ngồi yên sao?”


      Thần sắc Mạnh Điệp Vũ lập tức trở nên căng thẳng. Thường Hy tặc tặc cười, nhìn nàng : “Giữa ngươi và Thẩm Phi Hà chỉ sợ còn có món nợ muốn thu chứ? Vậy cùng nhau làm , dù sao hai người bọn họ trói chung lại chút, ngươi muốn ra tay cũng rất dễ dàng.”


      “Vậy ngươi định làm gì?” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy hỏi.


      “Ai nha, tối nay gió to trăng mờ, là thời điểm rất tốt để bắt kẻ thông dâm. Chỉ là trước đó vẫn phải làm số động tác, Dương Lạc Thanh là kẻ hay nghi ngờ dễ dàng ra tay. Cho nên, Dương Cẩm Phượng tự nhiên phải đến động viên nàng, cố gắng lên, để cho nàng ta tăng tốc động thủ!” Thường Hy cười . Tiêu Vân Trác đưa tin cho nàng Dương Lạc Thanh trao đổi với Thẩm Phi Hà, nàng biết nàng ta đem lòng sinh nghi rồi.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 396:


      Liệt Phong hoài nghi nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mặt trời vàng rực phủ kín cả vùng đất, đoán chừng tối nay ánh trăng tương đối sáng ngời. Gió lớn, trăng mờ, thế nào bắt kẻ thông dâm? Bắt kẻ nào thông dâm? Đây là vấn đề rất lớn, có muốn hỏi câu hay ? Thế nhưng đề tài này khó có thể mở miệng, bắt kẻ thông dâm đấy... vẫn còn muốn mặt mũi, thôi tốt nhất là nên hỏi.


      Mạnh Điệp Vũ cảm thấy hợp tác chung với Thường Hy cũng có lý. Dương Lạc Thanh kia lá gan , dã tâm cũng lớn, xem ra là muốn theo vết xe đổ của Tần Nguyệt Như. Vì vậy nàng gật gật đầu, : “Được, ta quyết định hợp tác cùng ngươi. Kế tiếp nên làm thế nào?”


      Thường Hy nhìn Liệt Phong, : “Liệt thị vệ, Mạnh tiểu thư , huynh yên tâm buông tay ra . Nếu như nàng bỏ chạy, ta khẩn cầu Thái tử gia với Hoàng thượng phát lệnh truy nã toàn quốc, thế nào?”


      Liệt Phong suy nghĩ chút, rất trịnh trọng gật đầu cái rồi mới buông lỏng tay ra. Khuôn mặt Mạnh Điệp Vũ rơi đầy vạch đen nhìn Thường Hy, nàng cảm thấy răng nanh hơi đau chút.


      Thường Hy đứng dậy, : “Dương Lạc Thanh võ công cao cường, thân thủ nhanh nhẹn cho nên ta sợ mình chọc giận nàng ta bị hạ độc thủ, vì thế xin nhờ hai vị bảo hộ an toàn cho mẹ con ta. Bây giờ là buổi chiều, cách buổi tối có mấy canh giờ, xem chừng Thẩm Phi Hà cũng nên tiến cung, chúng ta trước đến Hương Chỉ cung chuyến.”


      Minh Sắt dĩ nhiên là đồng ý, Mạnh Điệp Vũ cũng phản đối. Thường Hy sai Vãn Thu lấy ra hai bộ trang phục cung nữ cho các nàng thay. Cùng lúc đó Thường Hy thừa dịp bọn họ thay quần áo muốn từ miệng Liệt Phong cạy ra chút thông tin, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng. Nhưng nàng sai lầm rồi, Liệt Phong ra cũng rất giảo hoạt, đợi nàng hỏi xong giống như mỡ bôi đế giày, vèo phát biến mất. Chỉ hận nàng nghiến đến đau răng. Năm rộng tháng dài, còn nhiều thời gian, ngươi chờ đó cho ta!


      Hai người kia đổi thân cung y màu hồng cũng có phong cách. Minh Sắt vốn xinh đẹp vô song, Mạnh Điệp Vũ tuy rằng dịch dung nhưng cũng biến mình thành xấu xí, lại thêm bản thân Thường Hy chính là đại mỹ nhân danh tiếng vang dội cho nên đoạn đường tới Hương Chỉ cung khiến nhiều người phải ghé mắt.


      Cung nữ ở Hương Chỉ cung thấy Thường Hy tới liền chia ra nhóm trở về báo tin, nhóm tới thỉnh an. Thường Hy phất tay : “Đứng lên . Lạc phi có ở đây ?”


      “Nương nương có nhà, chẳng qua là...” Tiểu cung nữ có chút khó xử nhìn Thường Hy, hy vọng nàng có thể hiểu ý mà trở về.


      Nhưng Thường Hy lại cứ thức thời, làm bộ như nghe hiểu, : “ ra là có ở nhà, vậy tốt, tránh cho ta chuyến tay . Ngươi bẩm báo với chủ tử của các ngươi bổn cung đưa quà tặng đến.”


      Tiểu cung nữ có chút kinh hoảng nhìn Thường Hy cái. Ký ức lần trước Thường Hy đại náo Hương Chỉ cung vẫn còn như mới, bọn họ cũng vì thế mà bị phạt trận, lúc này trông thấy Thường Hy trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng người ta tới để đưa lễ vật, cũng thể chặn lại ngoài cửa, lại thể can ngăn, lúc này chân mày tiểu cung nữ cũng thấm ra tầng mồ hôi mỏng.


      Thường Hy mặc kệ tiểu cung nữ nghĩ như thế nào, nhấc chân liền vào. Tiểu cung nữ kia vội vàng : “Thái tử phi xin cho nô tỳ thông báo tiếng.” xong liền nhấc chân chạy như làn khói.


      Minh Sắt ở bên người nàng : “Ngươi là con cọp sao? Người nhìn người sợ!”


      Thường Hy cười nhạt : “Đối với số kẻ phải biến mình thành cọp. thôi.”


      Thường Hy đường vào, còn chưa đến cửa điện Dương Lạc Thanh ra, bên cạnh nàng quả nhiên là Thẩm Phi Hà. Thường Hy cười lạnh trong lòng nhưng mặt vẫn vô cùng sáng lạn, nhìn Dương Lạc Thanh : “Sinh nhật của nương nương sắp đến rồi, bổn cung muốn bày tỏ phen tâm ý. Hôm nay sắc trời tốt, cứ vòng chút liền tới đây. Đông Lăng vương phi cũng ở đây, là khéo!”


      Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy cái, lại nhìn về phía Minh Sắt và Mạnh Điệp Vũ, xem xét cẩn thận hồi rồi mới lên tiếng: “Thái tử phi suy nghĩ quả chu đáo, bổn cung thụ sủng nhược kinh, thế nhưng làm sao lại dám khiến ngài vất vả lại chuyến!”


      “Rảnh rỗi có việc gì làm liền ra ngoài lại chút cũng tốt. Thái y phải hoạt động nhiều, tương lai lúc lâm bồn cũng thuận lợi.” Thường Hy hé miệng cười cười, nhấc chân bước lên bậc thềm.


      Thẩm Phi Hà mặc dù là vương phi nhưng so với Thường Hy vẫn thấp hơn tầng, chỉ đành phải khom người thỉnh an. Thường Hy cao hứng : “Vương phi cần gì phải khách khí như vậy, mau đứng dậy . Vương gia gần đây có khỏe ? Nghe vương gia sai người làm ngọc quan? Ngươi xem ngày đó bổn cung cũng chỉ thuận miệng câu, nghĩ tới vương gia lại để ý, đúng là khiến bổn cung cảm thấy có lỗi.”


      Thẩm Phi Hà tức giận muốn bộc phát trong lòng nhưng cũng dám thể ra, chỉ đành phải : “Thái tử phi suy nghĩ nhiều rồi, ngọc quan vốn chính là thiếp thân nghĩ tới từ trước, chỉ là thời điểm làm có chút trùng hợp thôi.”


      Thường Hy hé miệng cười cười, cũng phản bác, chuyện đến tột cùng là thế nào tất nhiên trong lòng nàng hiểu .


      Vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Thường Hy liền bảo Mạnh Điệp Vũ dâng lên pho tượng phật ngọc, cười : “Đều Như Lai phổ độ chúng sinh, ta cũng có ý gì mới mẻ, đành chỉ đưa pho tượng phật ngọc, hy vọng Lạc phi có thể làm người lương thiện.”


      Dương Lạc Thanh bộp tiếng trong lòng, cảm giác lời của Thường Hy có ngụ ý nhưng vẫn sai cung nhân bên cạnh tiến lên nhận, nhàn nhạt : “Hai vị cung nữ này nhìn rất lạ mắt, Thái tử phi mới cất nhắc?”


      Thường Hy đắc ý cười cười, nhìn Dương Lạc Thanh có thâm ý khác, : “Đúng vậy, bên cạnh càng lúc càng cần dùng nhiều người, hơn nữa phần lệ của Đông cung cũng chưa đầy, lần này tiện thể bổ túc. Hai người này do ta nhìn trúng, như thế nào, xinh đẹp chứ?” tới chỗ này Thường Hy dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh cái rồi mới lên tiếng: “Lại cũng khéo, nha đầu này cùng họ với nương nương đấy, họ Dương.” Nàng lại quay sang nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi: “Cẩm Phượng, còn mau thỉnh an nương nương?”


      Mạnh Điệp Vũ cố nén cười trong lòng, tiến lên bước cung kính hành lễ, từng chữ từng chữ : “Nô tỳ Dương Cẩm Phượng thỉnh an Lạc phi nương nương.”


      Cả người Dương Lạc Thanh run lên, kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ, chỉ cảm thấy đôi tròng mắt kia giống như từng quen biết. Nàng quan sát hồi lâu, quả biết người trước mắt, nhưng tên của nàng ta... Trước khi nàng tiến cung cũng gọi là Dương Cẩm Phượng, hôm nay nghe lại danh tự này chỉ cảm thấy giống như trải qua mấy đời. Nàng do dự nhìn Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Ngươi tên là Dương Cẩm Phượng? Ngươi ở nơi nào?”


      “Nô tỳ là người Vân Đô, cha mẹ đều mất mới vào cung làm nô tỳ.” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi . Dương Lạc Thanh nghe được mấy chữ cha mẹ đều mất, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhìn lại Mạnh Điệp Vũ, thế nào cũng thấy cặp mắt kia rất quen thuộc, trong lúc nhất thời lại nghĩ ra gặp qua ở nơi nào...


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 397:


      Cha mẹ của Dương Lạc Thanh cũng đều mất, sau này nàng phải lấy thân phận ca cơ để tiến cung. Dương Cẩm Phượng này cùng nàng có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy chán ghét, người nào muốn nhớ lại quãng thời gian thê thảm trước kia của mình. Dương Lạc Thanh lạnh lùng nhìn Thường Hy cái rồi mới lên tiếng: “Họ Dương trong thiên hạ này rất nhiều, cũng chưa chắc có liên quan gì đến nhà ngoại của bổn cung.”


      Thường Hy cười tiếng, chậm rãi : “Vậy cũng đúng, thân phận Dương Cẩm Phượng thấp kém làm sao có thể so sánh với nương nương. Huống chi ta cũng chỉ nhìn hoàn cảnh nàng đáng thương mới cho làm cung tỳ. Lại nàng đúng là đứa số khổ, cha háo sắc, mẹ lại chồng của chị mình, hai người sống yên ổn, cả ngày đều suy nghĩ tính kế hại người khác, cuối cùng cũng có kết quả tốt. Cha nàng đầu thân hai nơi, mẹ phát điên rơi xuống sông chết đuối chỉ còn lại mình Dương Cẩm Phượng. Ta thấy nàng rất đáng thương nên thu dùng bên cạnh mình.”


      Được rồi, tại Mạnh Điệp Vũ cảm thấy hợp tác cùng Thường Hy là lựa chọn vô cùng sáng suốt. Giờ nàng tận mắt nhìn thấy biểu cảm tức giận phức tạp, tận lực kìm nén của Dương Lạc Thanh mà thầm vui vẻ run rẩy hết cả người. Có cái gì có thể so với việc ta ở trước mặt quở trách quá khứ của ngươi mà ngươi lại thể cãi lại câu? Thường Hy thêm câu, sắc mặt của Dương Lạc Thanh lại khó coi hơn phần, ánh mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ lại càng trở nên nghi ngờ, ngay cả thân thể cũng phát run. là hả lòng hả dạ!


      Thẩm Phi Hà cảm thấy có cái gì đó đúng, nhìn vẻ mặt Dương Lạc Thanh từ từ trở nên đáng sợ. Nàng hiểu Thường Hy về cung nữ bên cạnh, nàng ta bị kích thích làm cái gì? Ánh mắt nghi hoặc vòng tới vòng lui người bọn họ, trong lúc nhất thời cũng nghĩ ra được điều gì.


      Nhưng Thẩm Phi Hà cũng muốn để tình huống tiếp tục xuống như vậy, lập tức đổi đề tài, nhìn Thường Hy : “Nghe gần đây Thái tử gia công vụ bề bộn phải ngủ ở thư phòng?”


      Ánh mắt Thường Hy chợt lóe, trong lòng thầm : đến rồi! Nàng nhìn Thẩm Phi Hà, : “Cũng phải sao, Hoàng thượng đem nhiều công vụ giao cho Thái tử, Thái tử cũng chỉ có thể chong đèn thâu đêm mà xử lý, phiền lòng quốc , vì dân vì nước đây là chuyện phải làm.”


      “Lời tuy như vậy nhưng ở thư phòng cũng thoải mái, huống chi Đông cung cũng cách xa Minh Tín điện, chỉ có vài bước đường đúng sao? Thái tử phi tại mang thai, bên cạnh lúc nào cũng phải có người ở cùng, cũng thể khinh thường.” Thẩm Phi Hà nhàng thử dò xét, muốn từ trong câu chữ mà nghe ngóng ra chút thông tin gì đó.


      “Ta có gì phải bận tâm, có thể ăn có thể ngủ, nào có ai tốt số như ta? Thái tử gia ngại cực khổ, đây là vì lê dân bách tính, vì quốc gia xã tắc, ta làm sao có thể để Thái tử buông xuống quốc mà ở cùng với ta? Vậy ta há chẳng phải trở thành gian phi rồi hả?” Thường Hy lên tiếng phủ nhận chuyện mình bất hòa với Thái tử, nhưng nàng càng che giấu càng thuyết minh bên trong có điều khó , càng khiến người ta trở nên hoài nghi. Cần biết nằng nữ nhân luôn luôn để tình cảm lên đầu, nhất là trong thời điểm mang thai, nào có ai có thể lý trí như vậy?


      Trong lòng Thẩm Phi Hà có chút chắc chắn, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng càng tỏ ra châm chọc, thuận miệng : “Thái tử phi cũng nên quan tâm Thái tử nhiều hơn mới phải. Nếu như Thái tử phi giúp được, bên này Lạc phi nương nương có rất nhiều người, có thể giúp Thái tử phân ưu giải lao.”


      Lạc phi nghe vậy liền vội vàng cười : “Nếu Thái tử phi ngại có thể dẫn hai, ba người.”


      Thường Hy nhìn hai người, hé miệng mà cười cười, : “Bên cạnh Lạc phi nương nương cố nhiên là mỹ nữ, chẳng lẽ bên cạnh bổn cung còn kém? Hai người sau lưng ta tuy là diễm quan quần phương nhưng cũng mỗi người mỗi vẻ, có phải hay ? Lạc phi bằng đưa cho Đông Lăng vương phi. Ta nghe Đông Lăng vương ngay cả thị thiếp cũng có, trước kia Nhụ tần, Bảo lâm bệnh bệnh chết chết hơn phân nửa. Đông Lăng vương so với Thái tử bận rộn bằng, vậy thời điểm nhàn tản rất tịch mịch, ngài đưa đến mấy người chừng vương phi phải cảm tạ ngài đấy.”


      Thường Hy nhìn Thẩm Phi Hà xanh cả mặt, lại tiếp: “Nghe thời điểm trước kia vương phi rơi xuống nước, khó trách đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức. Hoàng gia lấy con cháu làm trọng, tình cảm cá nhân làm , vương phi vẫn nên suy nghĩ vì đại cục, vì vương gia con cháu đầy đàn mà tính toán mới phải.”


      Minh Sắt là bội phục Thường Hy, ý niệm trong lòng càng trở nên kiên định, về sau chọc ai cũng thể chọc nàng, hậu quả thê thảm a!


      Trong mắt Thẩm Phi Hà lóe lên tia sắc bén, nhìn Thường Hy cười nhàn nhạt mà : “Thái tử phi là quá lo lắng rồi. bổn vương phi, Vi An vương phi phải cũng có tin tức sao? Trường Tín vương phi, Hải Hà vương phi cũng vậy, ngài nếu muốn đưa người cũng nên thiên vị đúng ?” Thẩm Phi Hà thầm mắng trong lòng tiếng, ta xem ngươi cũng thể đắc tội tất cả cùng lúc!


      “Bên cạnh bổn cung cũng có nhiều người dạy dỗ tốt mà tùy thời đưa ra như vậy, này phải xem ý tứ của Lạc phi nương nương rồi.” Thường Hy nhàng chuyển cái đem đề tài ném cho Dương Lạc Thanh. Dù sao Dương Lạc Thanh vốn cũng chính là muốn đem người tiến vào các vương phủ, nàng chỉ gợi ý mở đướng chút thôi.


      Dương Lạc Thanh nghe vậy quả nhiên thần sắc khẽ biến, ngay cả Thẩm Phi Hà cũng hơi cau mày, chẳng lẽ Ngu Thường Hy biết được điều gì? Nếu vô duyên vô cớ làm sao lại những điều này? Trong lòng hai người kinh nghi vẫn còn chưa định thấy Thường Hy đứng dậy : “Quà tặng đưa đến, bổn cung cũng nên trở về. Vương phi ngày sau nếu rảnh rỗi có thể đến Đông cung chơi chuyến, dù sao chúng ta cũng cùng nhau vào cung, tình cảm vẫn có.”


      Thẩm Phi Hà cắn răng nhìn Thường Hy dẫn hai người nghênh ngang rời , nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, quay đầu nhìn Dương Lạc Thanh khách khí chút nào, : “Nàng có phải biết cái gì hay ?”


      Thần sắc Dương Lạc Thanh cũng khá hơn chút nào, nhìn Thẩm Phi Hà : “Ta cảm thấy lời nàng ta hôm nay có ý gì đó khiến ta vô cùng bất an? Nàng ta biết được điều gì sao?”


      Hai người vừa vừa vào phòng trong. Sắc mặt Thẩm Phi Hà vô cùng ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như nàng ta biết được điều gì đó chúng ta thể đợi được nữa, phải hành động ngay. Nhưng vương gia lại bảo chờ tin tức của ...”Nghĩ tới đây nàng hơi hơi nhíu mày.


      Dương Lạc Thanh nhìn cành lá lê ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, tiếp lời Thẩm Phi Hà: “Ngươi biết vương gia ... Chuyện này thể hoàn toàn nghe theo . Nếu như mềm lòng muốn thu tay phải làm sao?”


      Thẩm Phi Hà than tiếng: “Làm sao? Tuyệt đối thể để có chuyện gì xảy ra. Ta xem Ngu Thường Hy là biết được chuyện gì đó, chúng ta thể mạo hiểm, tối nay phải lập tức hành động. Bảo người của ngươi nhìn kỹ đối tượng, được phép lầm người!”


      Dương Lạc Thanh khuôn mặt vui : “ đến nỗi cả người nào cũng phân biệt được, họ đều gặp qua Thái tử và vương gia, làm sao có thể nhận lầm? Ngươi nghĩ cũng quá nhiều rồi!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 398:


      Tiêu Vân Trác ngồi trong thư phòng tĩnh thần nín thở đem kế hoạch nhớ lại lần. Thường Hy bên kia vừa mới đưa tin tức, nhìn thấy tờ giấy nhịn được lại muốn cười, đó viết mấy chữ rất quen thuộc: ta chỗ nàng phóng hỏa xong rồi, buổi tối kế hoạch tám chín phần mười đúng hạn thi hành. Nhớ được lăn lên giường, nếu tự gánh lấy hậu quả!


      Cầm tờ giấy lên đặt ngọn lửa thiêu hủy sạch . Tiêu Vân Triệt đến lúc lâu nhưng vẫn mực lấy cớ muốn gặp, chính là muốn đợi đến trời tối rồi mới ra tay. Nhìn thời gian cũng sai biệt lắm, đưa tay kéo búi tóc làm cho có chút hỗn loạn, cầm lên vò rượu chuẩn bị từ trước vẩy chút lên người khiến cho toàn thân nồng nặc mùi rượu xong lại đem mấy cái bình rỗng phóng bừa bãi mặt đất, cuối cùng mới uống hớp rượu, mở cửa phòng hướng về phía Tiêu Vân Triệt tới.


      .............................


      Dương Lạc Thanh tiễn bước Thẩm Phi Hà. Thẩm Phi Hà được phép qua đêm trong cung, trước khi cửa cung đóng hai khắc phải ra. Sau đó Dương Lạc Thanh mới triệu tập Dứu Vân và Họa Sắc, : “Lời của ta các ngươi nhớ chưa? Từ đám người kia chọn lấy hai nữ tử cơ trí, xinh đẹp, thời điểm đến Minh Tín điện phải cực kỳ chú ý.”


      Dứu Vân biết tối nay chắc chắn phải hành động, gật gật đầu : “Dạ, nô tỳ lập tức làm.” tới chỗ này nhịn Họa Sắc cái, do dự hồi lâu lại : “Nương nương, có cần suy nghĩ thêm chút nữa hay ? Thái tử phi hư hư thực thực khó dò, buổi chiều nàng ta những lời đó khéo là gạt chúng ta đấy!”


      Vẻ mặt Dương Lạc Thanh mang theo phiền não cực độ. Chỉ cần nghĩ tới buổi chiều Thường Hy tới cái gì mà cha chết mẹ điên liền càng phát ra tức giận, nhìn Dứu Vân : “Làm sao ngươi càng ngày càng dài dòng như vậy, bảo ngươi ngươi ! Nhớ được nhận lầm người, mê dược nhất định phải cho bọn họ uống!”


      Bọn họ? Dứu Vân sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được, trong lòng thở dài tiếng rồi mới xoay người rời . Nương nương đây là ngay cả Đông Lăng vương cũng buông tha. Nàng suy nghĩ chút mà trong lòng lạnh lẽo, đây cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Đợi đến khi nàng và Họa Sắc còn giá trị lợi dụng nữa, biết kết cục của bọn họ ra sao?


      Họa Sắc dâng trà lên, khẽ : “Nương nương chớ phiền lòng. Mọi chuyện đều trong tính toán của chúng ta, nhất định có gì sơ sót xảy ra.”


      “Chỉ hy vọng thế. Mưu tính lâu như vậy rốt cục chờ đến ngày hôm nay. đời này, ai cũng thể tin tưởng ngoại trừ bản thân mình. Thẩm Phi Hà cho rằng ta tin tưởng hư tình giả ý của nàng ta sao? Ta là con cờ của nàng ta, mà nàng ta cũng chỉ là con cờ của ta, qua tối nay ai phải ai trái, ai thắng ai bại có thể đoán trước hay sao?” Dương Lạc Thanh tựa đầu vào gối mềm nặng nề , nhắm mắt lại hình ảnh của Dương Cẩm Phượng càng ngông ngừng lên khiến cho lòng nàng phiền não muốn chết.


      Nghe được ở điện phụ truyền đến thanh , nghe được tiếng cửa cung nặng nề mở ra, Dương Lạc Thanh biết bọn họ hành động, bây giờ muốn hối hận cũng kịp nữa... Nhưng nàng hối hận, cả đời này phụ thuộc vào lần hôm nay, thắng hay bại nàng đều chấp nhận.


      ............................................................


      “Thái tử phi, Hương Chỉ cung có người ra, thẳng hướng đến Minh Tín điện.” Trịnh Thuận vén rèm vào hồi bẩm.


      biết. Trịnh công công lập tức đưa tin cho Thái tử gia bên kia. Các ngươi ở bên ngoài cũng cẩn thận chút, ngộ nhỡ Thái tử gia có gì ngoài ý muốn...”


      “Nô tài biết rồi, nô tài biết rồi, Thái tử phi chỉ cần yên tâm, nô tài biết phải làm gì. Có Liệt thị vệ trấn giữ ở đó cũng xảy ra điều gì ngoài ý muốn.” Trịnh Thuận cười , biết thời gian quý báu liền lập tức .


      Minh Sắt nhìn Thường Hy, thấy tâm trạng nàng có chút bất an nên : “Nếu ta đến xem chút. Bằng vào võ công của ta có thể giúp được gì đó.”


      “Ta nơi đó, ta muốn đến Hương Chỉ cung.” Mạnh Điệp Vũ lạnh lùng , lúc báo thù nàng nương tay.


      Thường Hy tính toán thời gian, chậm rãi : “Chờ chút, tại vẫn còn sớm.” Lời tuy như vậy nhưng trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, mọi chuyện có thể thuận lợi như nàng tính toán hay ? Tiêu Vân Trác có nguy hiểm gì chứ?


      Vì hòa hoãn tâm tình của mình, Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Năm đó chuyện Thẩm Phi Hà rơi xuống nước có phải có tình khác hay ?”


      Mạnh Điệp Vũ nghĩ tới Thường Hy nhắc tới chuyện này, khẽ cau mày hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Chuyện năm đó các ngươi phải sớm có định luận?”


      “Mọi người định luận là người ta , phải ngươi . Gần đây ta vẫn suy nghĩ Thẩm Phi Hà đến tột cùng là loại người gì. Đoán chừng ngươi biết màn Thẩm Phi Hà rơi xuống nước năm đó còn có người trông thấy được.” Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ .


      Mạnh Điệp Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi cái gì?”


      Thường Hy liền đem chuyện của Lệ Bình ra, Mạnh Điệp Vũ càng nghe thần sắc càng trở nên khó coi, đợi đến khi Thường Hy xong rồi mới lên tiếng: “Hóa ra là như vậy. cách khác năm đó bị Thẩm Phi Hà tính toán chỉ có mình ta. Khó trách Lệ Bình mỗi lần nhìn thấy ta đều lẩn ra xa, nàng là sợ ta cũng đem nàng đẩy xuống nước sao?”


      Nghe được lời táo bạo của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy thở dài tiếng, chuyện khi đó quả nhiên là do tay Thẩm Phi Hà bày ra. Thấy được thần sắc kiên định của Mạnh Điệp Vũ nàng cũng nhiều lời, món nợ này nàng ấy nhất định thu.


      đến lúc rồi, có cần qua giúp tay ?” Minh Sắt nhìn về phía rèm cửa .


      Thường Hy khẽ cắn răng: “Ta cũng .”


      được!” Minh Sắt và Mạnh Điệp Vũ kêu lên, khó có được thời điểm hai người cùng ý kiến.


      Minh Sắt nhanh chóng giải thích, : “Dương Lạc Thanh từ tay mẫu thân ta lấy được thuốc rất lợi hại, ngươi có thai xem náo nhiệt làm cái gì? Huống chi Thái tử còn phải thiết kế chiêu sau sao? Đại ca ngươi cũng kịp thời xuất . Đợi đến lúc đó có người xem náo nhiệt, ngươi vội cái gì, đứa mới là quan trọng.”


      “Đại ca của ta? Nơi này còn có chuyện của đại ca ta?” Thường Hy kinh ngạc , nàng biết còn có việc này.


      Minh Sắt cảm thấy lỡ lời, có chút luống cuống tay chân, : “Các ngươi từ từ tán gẫu , ta trước hỗ trợ. Ta sợ đại ca ngươi người chống đỡ được.”


      “Này, đợi ...” Thường Hy vội vàng hô, đáng tiếc Minh Sắt còn chạy nhanh hơn cả thỏ, trong nháy mắt chỉ thấy rèm cửa đung đưa.


      Mạnh Điệp Vũ vỗ vỗ tay nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thường Hy, hết sức vui vẻ : “Ngươi cũng có chuyện ngờ tới, rất tốt. Ngươi tiếp tục ở đây buồn bực lo lắng , ta phải thu lưới. Nhớ kỹ dược tính của thuốc kia rất lợi hại, được xem náo nhiệt, cẩn thận đả thương tiểu hài tử.”


      Nhìn bộ dáng nghênh ngang rời của Mạnh Điệp Vũ, nàng có cảm giác mình phải hạ hỏa... Từng người , rất khinh người!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 399:


      Thường Hy nào có thể ngồi im, ngừng tới lui trong phòng. Trò hay lớn như vậy lại để nàng xem, đây phải là chọc giận chết nàng hay sao? Triêu Hà và Vãn Thu ở bên gà mẹ tỉ mỉ khuyên lơn, tuyệt đối để Thường Hy bước ra khỏi cửa phòng nửa bước. Đây cũng phải đùa giỡn, nếu như có chuyện gì xảy ra với tiểu hoàng tử, bọn họ có mười cái đầu cũng đủ chém.


      Thường Hy từ từ an tĩnh lại, ai bảo trong bụng nàng có nhiều hơn cục thịt đâu. biết đến lúc nào vị kia nhà nàng mới cho phép nàng qua đó xem xem chút? tại suy nghĩ lại, Thường Hy mới phát ra Tiêu Vân Trác thầm bố trí rất nhiều, chỉ là sợ nàng lo lắng cho nên mới cho nàng thôi. Nàng rất muốn biết đại ca nàng có vai trò gì trong vụ này...


      ..............................................................


      Giờ phút này Ngu Thụy Lân bề bộn loay hoay cực kỳ rối rắm. tại thời điểm trước khi trời tối liên lạc rất nhiều các vị thần tử chuẩn bị hướng Thái tử bẩm báo chuyện quan chức Giang Nam ức hiếp dân lành, rối loạn kỷ cương. Dĩ nhiên chuyện này để đến mai bẩm báo cũng được, nhưng lại có nhiệm vụ rất quan trọng đó là nhất thiết phải nhìn chuẩn thời gian, mang theo đám thần tử này vừa lúc bắt gặp cảnh Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt bị người ta hãm hại. Chuyện này mấu chốt ở tính đúng thời điểm ra tay, phải vừa lúc cung nữ của Lạc phi hạ thuốc nhưng Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt còn chưa có đụng tới. Thời gian rất ngắn cho nên Minh Sắt tự nguyện dũng làm thám tử, vừa thấy thời cơ chín muồi liền phát ám hiệu cho , sau đó Ngu Thụy Lân lập tức mang người vào thư phòng “bắt” gian! Ừm, cũng phải bắt, chính là vừa hay nhìn thấy mà thôi. Đám cung nữ kia chính là chứng cớ quan trọng nhất để tố cáo Lạc phi.


      Loại công việc này có gì nguy hiểm nhưng lại đòi hỏi phải có cơ trí, đủ can đảm, có thể trấn được các vị đại thần phía sau. Dù sao chờ đợi cũng là chuyện cực khổ, nếu có người vào lúc này lên nghi vấn, Ngu Thụy Lân nhất định phải trấn an tâm tình của mọi người, đả thông tư tưởng, cuối cùng vinh quang hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Vân Trác giao cho.


      Trước khi cửa cung khép lại, Ngu Thụy Lân thành công đem mấy vị lão gia này tiến cung sau đó dẫn đến trước cửa sương phòng. Bên trong sớm có thái giám do Tiêu Vân Trác an bày tiến ra, thấy Ngu Thụy Lân dẫn người tới liền vội vàng cười tiến lên hành lễ: “Ngu đại nhân, trễ thế này ngài và các vị đại nhân tại sao còn đến đây?”


      Diễn kịch mặt đổi sắc trong hoàng cung này ai rành hơn thái giám. Ngu Thụy Lân khẽ cười trong lòng tiếng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm trang : “La công công, Thái tử gia đặc biệt quan tâm đến vụ án ở Giang Nam, hôm nay vụ án này lại có tiến triển lớn, có quyết sách quan trọng cần ý kiến của Thái tử gia. Bọn ta dám tự mình quyết định cho nên vội vã vào cung hy vọng có thể gặp được Thái tử điện hạ để ngài đem truyện này bẩm báo với Hoàng thượng.”


      La công công nghe vậy thần sắc nghiêm chỉnh, lập tức : “ ra là chuyện này. Buổi chiều hôm nay nô tài còn thấy Thái tử gia vì chuyện này mà phiền lòng thôi, tại Ngu đại nhân có tin tức tốt, Thái tử gia nhất định vui mừng. Chư vị đại nhân xin vào nghỉ ngơi chút, nô tài phải bẩm báo Thái tử gia.”


      Đám đại thần sau lưng Ngu Thụy Lân nghe được lời của La công công khỏi nở nụ cười, uổng công bọn họ nghe theo lời Ngu Thụy Lân lần đầu tiên xông vào hoàng cung. Ở trong này Ngu Thụy Lân tuổi trẻ, căn cơ còn yếu, có phân lượng gì nhưng lại có muội muội là Thái tử phi, vì vậy ở trong triều cũng coi như là đối tượng được người ta săn đuổi. Ngu Thụy Lân cũng khiêm nhường, tự mình mời các vị đại thần vào trong, lại cùng các vị đồng liêu đùa mấy câu rồi mới yên lặng chờ đợi.


      Qua thời gian nửa nén hương còn chưa thấy có tin tức truyền ra, mọi người cũng có chút đứng ngồi yên. Nếu còn tiếp tục chờ đợi tối nay về được rồi, nhưng là qua đêm trong hoàng cung... Đây cũng quá bất kính, vì thế trong lòng ai cũng mảnh tâm trạng như mèo bắt chuột, nhanh nhanh chóng chóng muốn xong việc.


      “Ngu đại nhân, thế nào lâu như vậy còn thấy thông báo gì?” Rốt cuộc có người nhịn được bật thốt lên hỏi.


      “Trần đại nhân chớ có nóng lòng, từ nơi này đến Đông cung cần có chút thời gian, nếu như Thái tử gia hỏi cặn kẽ việc lại tốn thêm khoảng thời gian nữa. Nếu lúc sau còn có tin tức, hạ quan tự mình hỏi chuyến.” Ngu Thụy Lân cười , vẻ mặt kiên định kia lại có tác dụng dẹp yên lòng người.


      Mọi người gật đầu cái lại an tĩnh trở lại. Nơi này cũng phải bên ngoài triều đình có thể tùy tiện cười, dù sao cũng là trong cung, vì thế mọi người lại càng tỏ ra câu thúc.


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lại qua nửa nén hương nữa mà vẫn thấy có tin tức truyền đến, lần này ngay cả Ngu Thụy Lân cũng cảm thấy có chút được bình thường, chẳng lẽ kế hoạch có cái gì thay đổi hay sao? Nếu như có gì thay đổi hẳn Minh Sắt phải đến báo cho ... Đầu chân mày nhíu chặt, đứng dậy nhìn mọi người : “Để chư vị đại nhân đợi lâu, La công công vẫn chưa về chỉ sợ có chuyện gì đó trì hoãn, hạ quan thăm hỏi chút. Các vị chờ, lát ta liền trở lại.”


      “Làm phiền Ngu đại nhân chuyến rồi.” Thanh mọi người liên tiếp, biết Ngu Thụy Lân thường hay vào cung, đối với đường cũng quen thuộc hơn bọn . có thể chủ động thăm dò cũng là người biết lễ nghĩa.


      Ngu Thụy Lân bước nhanh ra khỏi sương phòng, theo trí nhớ mà tìm đường đến thư phòng của Tiêu Vân Trác, quẹo quẹo mấy cái liền thấy được thư phòng tối đen như mực hiển nhiên là có người nào ở đó. Ngu Thụy Lân nhíu chặt mày, hành đông ở đây, tại sao lại có ai?


      Ngu Thụy Lân càng phát bất an trong lòng, xoay người hướng Minh Tín điện tới. Đông cung là thể , Thái tử sợ Thường Hy lo lắng cho nên có rất nhiều chuyện cũng cho nàng biết, sợ nàng nhất thời xúc động đả thương thân mình.


      Đêm đầu thu sương cũng dày, gió cũng mang theo vài phần lạnh lẽo. Ngu Thụy Lân theo bản năng kéo kéo vạt áo che kín thân mình bước nhanh về phía trước. Đường có rất nhiều đèn cung đình tỏa ánh vàng xuống dưới nên cũng có gì khó nhìn, lại tiếp tục về phía trước liền thấy được Minh Tín điện ở phía xa xa đèn đuốc rực rỡ, bóng người đung đưa, tựa hồ so với tình huống trong dự liệu của còn náo nhiệt hơn. Trong lúc nhất thời lòng càng nhíu lại, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?


      Nghĩ tới đây bước chân càng trở nên gấp gáp, phía trước là ngã ba, hai bên trồng đầy hoa và đại thụ, đèn cung đình cách nơi này khá xa cho nên xung quanh tối như mực. Ngu Thụy Lân chỉ lo lắng nhanh chóng bước cho nên để ý thấy bóng người từ chỗ rẽ xông ra hướng về phía đánh tới.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :