1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 35: Chờ đợi Thánh chỉ


      bức tranh thêu chân dung tinh xảo, mỹ lệ phải hao tốn thời gian mấy tháng mới có thể hoàn thành, nhưng Thường Hy có nhiều thời gian như vậy, cho nên hôm nay nàng chỉ thêu bức tranh thêu thu , màu sắc cũng thể được hoàn mỹ. Nhưng mặc dù là như thế, thời điểm bức tranh thêu được hoàn thành bên kia, tuyển chọn cũng kết thúc lâu.


      thể Thường Hy quả thực là nữ nhân rất thông minh, nàng hiểu được lựa chọn đối tượng là Hoàng quý phi cho dù thời gian thêu kéo dài, mọi người có bất mãn trong lòng nhưng cũng dám dễ dàng ra khỏi miệng. Ngay cả Mị phi cũng phải lặng lẽ chờ đợi, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn về phía Thường Hy, ánh mắt thâm thúy mà tối tăm khiến cho người ta dám tới gần.


      Thường Hy cắt xong sợi chỉ cuối cùng, đứng dậy lấy bức tranh thêu từ giá xuống, cúi đầu quét mắt cái, lúc này mới nhấc chân tới, hạ thấp đầu dùng hai tay cung kính dâng bức tranh thêu lên. Cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi lập tức xuống nhận lấy, sau đó xoay người dâng lên.


      Hoàng quý quy đưa tay tiếp nhận, ngắm nhìn, chợt cảm thấy kinh ngạc. Ba vị tần phi vây quanh chỉ thấy nền vải gấm trân phẩm là khuôn mặt mỉm cười của Hoàng quý phi nhìn về phía trước, trân trâu đầu biết làm thế nào mà thêu thành, mỗi viên đều tròn trịa lấp lánh, trong sáng thuần khiết, hết sức giống , khiến cho người ta có cảm giác rằng mấy viên trân trâu này ngay lập tức mà rơi ra khỏi bức tranh. Sợi tóc đen kia dùng loại tơ chỉ đen tuyền, khiến cho tóc so le ràng, tầng tầng lớp lớp. Nhưng khiến người ta thu hút nhất chính là cặp mắt kia, như bút mà vẽ thành, đường kim tinh mịn tràn đầy khuynh hướng cảm xúc, mỗi mũi kim đều mượt mà, đều đặn. Đặc biệt nhất là đôi con ngươi đen láy kia, giống như có thể nhìn ra từ đó loại ánh sáng mị hoặc, hấp dẫn lòng người.


      Mặc dù màu sắc dùng rất đơn giản, nhưng cả bức tranh thêu lại làm nổi bật được từ Hoàng quý phi khí thế cao quý, phong thái hoa lệ, làm người ta chỉ nhìn lần là khó quên. Bốn người nhìn bức tranh thêu đều nó lên lời. Hoàng quý phi khuôn mặt nở nụ cười, nhìn Thường Hy : “ nghĩ tới ngươi xem ra thực có bản lĩnh này, duy nhất chưa hoàn thiện chính là quá . Nhưng thời gian ngắn như vậy, cũng là khó khăn cho ngươi!”


      “Đúng vậy a, hôm nay quả thực là được mở rộng tầm mắt rồi, ngờ Đỉnh Nguyệt quốc vẫn còn truyền nhân của loại tranh thêu này!” Mị phi che miệng cười , nhưng trong nhãn tình có bất cứ chút ý cười nào. Mẫn phi chậc chậc hai tiếng, cúi đầu thở dài : “ là khiến người khác đại khai nhãn giới. Thứ trân bảo gì chúng ta cũng từng thấy qua, nhưng cứ như vậy bộ ảnh thêu lại làm người ta sợ hãi, quả nhiên đúng là vô cùng khéo tay!”


      Kính phi chỉ cười mà , cũng nhìn Thường Hy cái, lại ngồi trở xuống.


      Cách bình phong, mấy vị Hoàng tử ngược lại có chút ngạc nhiên nhìn bức tranh thêu, còn Tiêu Vân Trác mặt đổi sắc ngồi yên lặng nơi đó, từ trong khe hở ràng thấy được vẻ mặt thả lỏng của Thường Hy. Nàng chỉ sợ lạc tuyển cho nên mới ngừng cố gắng như vậy? Cũng đúng, thế gian này làm gì có nữ nhân nào tham mộ hư vinh, nàng sao có thể ngoại lệ?


      Nhưng... nàng cơ trí như vậy, trái lại rất hợp với khẩu vị của .


      Hoàng quý phi thu hồi bức tranh thêu, nhìn mọi người trong đại điện, khẽ mỉm cười : “Tranh thêu hôm nay bổn cung cùng với ba vị nương nương đều xem qua, các ngươi đều quay chở về đợi thánh chỉ , chờ Hoàng thượng xem xong có ý chỉ tuyên xuống!”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 36: Tiền đồ bị kham ưu


      Trở lại Vĩnh Hạng cung, Thường Hy nằm giường của mình, cảm thấy toàn thân bủn rủn, Lệ Bình bên kia cũng là im lặng, qua lâ mới lên tiếng: “Thường Hy, ngươi lần này người nào trúng tuyển đây? Bốn Hoàng tử phi, 50 người chỉ có được bốn danh vị, ai... Chỉ sợ là ta có hy vọng!”


      Thường Hy mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được lời Lệ Bình, chậm rãi : “Ta biết có hy vọng được lựa chọn , nhưng bảo vệ được tính mạng là quan trọng rồi!”


      “Làm sao lại như vậy? Ta thấy dường như Hoàng quý phi thực thích tranh thêu của ngươi, chừng coi trọng ngươi đó!” Lệ Bình cười , lời này hết sức chân thành, tia giả dối.


      “Hừ, mới !” Thường Hy bất đắc dĩ thở dài, lát sau lại : “Hoàng quý phi bây giờ là phi tử phẩm cấp cao nhất trong hậu cung rồi, nếu muốn chọn lựa Hoàng tử phi cho Tam hoàng tử cũng phải chọn đến thế gia thương đối mạnh, tương lai có thể làm cánh tay đắc lực cho Tam hoàng tử. Trong mấy người chúng ta, trừ La Thúy Yên ra nhà ngươi có cấp bậc cao nhất, ta đoán phải ngươi chính là nàng!”


      Lệ Bình im lặng, giống như thể tin được, muốn chuyện lại nghe Thường Hy tiếp: “Vốn là ta dám như vậy, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Hoàng quý phi mới dám khẳng định. Ngươi xem bà ấy chuyện hay làm việc đều kín kẽ đến giọt nước cũng lọt, sẵn có uy nghiêm lại có thể hòa ái. Ở vị trí cao nhất hậu cung, nữ nhân ấy tuyệt đơn giản, bà ta như thế nào chỉ vì thích bức tranh thêu mà đem ta gả cho Tam hoàng tử? Nếu có khả năng cũng chỉ có thể là Bảo Lâm nho thôi!”


      “Ngươi cũng đừng như vậy, hôm nay ngươi đứng ở nơi đó, sáng rỡ chói mắt ai có thể che đậy được. Hơn nữa trong lúc ấy sau bình phong còn có mấy vị Hoàng tử, ta nghĩ trong bọn họ nhất định có người thích ngươi. xinh đẹp như vậy làm sao lại có người thích đây?”


      Thường Hy lắc đầu cười, nhưng có phản bác, chẳng qua là trong lòng thầm thở dài : nếu như Hoàng hậu nương nương còn sống, chừng mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nhưng hôm nay Hoàng hậu mất nhiều năm vậy, vị trí thái tử phải rất ổn định, mặc cho là ai cũng muốn cố gắng tranh giành. Giống như chính nàng đây, biết con đường vào hoàng cung trải đầy gai nhọn, nhưng vì gia tộc cũng phải cố sức vượt chông gai mà sải bước tiếp tục tới. Vậy những Hoàng tử kia, đối mặt với ngôi cửu ngũ chí tôn lẽ nào lại động lòng?


      Thế nhưng lời này Thường Hy cũng dám ra khỏi miệng, dù cho quan hệ của nàng cùng Lệ Bình có tốt hơn nữa cũng thể , kia hại người.


      “Thích nữ nhân xinh đẹp là chuyện, cưới nữ nhân có gia thế mạnh lại là chuyện khác. Thê tử chỉ có , nhưng tần thiếp xinh đẹp lại có thể có rất nhiều, ngươi bọn họ lựa chọn thế nào?” Thường Hy đúng là là có ý muốn khiến mình tách ra khỏi đám đông, là nữ tử xinh đẹp nhất, vì mình giành lợi ích lớn nhất, mặc dù vạn phần mệt mỏi nhưng nàng lại thể vứt bỏ, cũng quên mục đích tiến cung.


      Lệ Bình nhìn chằm chằm nàng mà ngẩn người, nghe lời của Thường Hy cũng có quá nhiều tán đồng, nghĩ rồi ra: “Cũng nhất định là cái dạng kia. chừng chúng ta có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình đấy. Ta cầu đại phú đại quý, chỉ hy vọng mình gả cho người có thể đối đãi với ta tốt cả đời là được!”


      Thường Hy cũng có lên tiếng phản bác lại. Nàng nhắm mắt im lặng ngồi nghe tiếng gió nhàng thổi qua nhành hoa ngoài cửa sổ, trực giác về con đường phía trước như có như , đến là làm cho lòng người cảm thấy có chút tiêu điều. Cũng muốn nằm thêm nữa, ngồi dậy phủ áo khoác : “Ta ra ngoài chút, cho đỡ buồn bực!”

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 37: Oan gia lại đụng đầu


      Lệ Bình nhìn bóng lưng Thường Hy : “Ta đưa ngươi !”


      cần, ta ngồi ở đài thủy tạ phía sau Vĩnh Hạng cung hồi rồi trở lại, ngươi cần phải lo lắng!” Thường Hy vừa vừa ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Lệ Bình cảm thấy cả người còn sức lực, ngày nay vừa đứng vừa quỳ, mệt chết được, cho nên đặt mình lên giường chỉ trong chốc lát là ngủ.


      Thường Hy chút nào để ý đến những ánh mắt tò mò bắn về phía nàng. Nàng biết hôm nay mình làm như vậy, các nữ nhân này đều ghi hận nàng rồi, nhưng là bây giờ nàng cũng còn sức mà nghĩ nhiều nữa, nhấc chân liền ra khỏi Vĩnh hạng cung.


      Ngõ hẹp sâu hun hút lâu có ánh mặt trời chiếu rọi, chỉ lúc lâu cảm thấy lạnh cả người, Thường Hy túm chặt áo rảo bước nhanh hơn. ra khỏi ngõ hẻm dài kia, ánh mặt trời ấm áp lại bao phủ khắp người, lúc này Thường Hy mới cảm thấy được chút ấm áp, xoay người về hướng tây tới đài thủy tạ.


      Lần trước tại chỗ này bị tên quỷ con kia đẩy xuống nước, tại tới đây lại cực kỳ thanh tĩnh, bóng người cũng có. Nước xanh sóng gợn, rừng trúc ngút ngàn, mái đình tinh xảo, băng đá se lạnh, Thường Hy chỉ cảm thấy nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, có thể làm cho người ta buông lỏng tâm tư. Nàng rất thích nơi này!


      Tiêu Vân Trác suy đoán rất có thể ở nơi này lại gặp được Ngu Thường Hy, quả nhiên thời điểm ra khỏi rừng trúc liền nhìn thấy trong đình phía xa xa kia Thường Hy ngồi ngẩn người. Gió phất thổi, tay áo bay nhanh giống như đôi cánh bướm nhàng vờn múa phiêu dật!


      Tiêu Vân Trác nhìn lại mình thân áo gấm, cảm thấy có gì chướng mắt, lúc này mới sải bước về phía bên kia. tới lui, dưới chân liền vướng phải cục đá , chút nghĩ ngợi mà đá tung ra ngoài.


      Thường Hy ngồi im lặng, trong lúc bất chợt chỉ nghe tõm tiếng, ngay sau đó gương mặt bị nước bắn tung tóe. Nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, trùng hợp thấy được Tiêu Vân Trác còn chưa có hạ chân xuống. Lửa giận vụt tiếng xông lên não, là xui xẻo tận cùng, thế nào... thế nào nhiều lần cũng gặp gỡ !


      Lần trước bị đụng xuống nước, lần này lại bị bắn tung tóe thân đầy nước. Cho nên mới hai người bọn họ tốt nhất là đừng nên gặp mặt, cứ đụng mặt nhau là nàng lại dính lấy xui xẻo!


      Tiêu Vân Trác đúng chỉ là vô tình, chỉ tùy ý đá cước, ai biết vừa đúng lại rơi trúng mặt nước trước mặt Thường Hy. Nhìn nàng nổi giận đùng đùng chạy tới, Tiêu Vân Trác gương mặt tuấn tú tối sầm, muốn xoay người dời lại cảm thấy giống như sợ nàng, nhưng mà nếu lại như chọc tới nàng.


      còn do dự nhìn thấy Thường Hy vọt tới, còn chưa tới trước mặt nghe thấy nàng rống giận: “Ta trêu ngươi chọc ngươi cái gì, ngươi để cho ta thanh tịnh lần sao? Làm sao ngươi tên tiểu quỷ này lại giống như hồn bất tán vậy?... A!!!...”


      Thường Hy chỉ lo về phía trước mà có chú ý tới hòn đá nhô lên dưới chân, lập tức bị vấp cái, nhanh chóng hướng Tiêu Vân Trác mà ngã tới...


      Tiêu Vân Trác ngẩn ngơ, nghĩ tới có biến hóa như thế, theo bản năng liến muốn lui về phía sau tránh, chẳng qua là chưa kịp tránh né cũng cảm thấy mình phen bị ngã nhào xuống đất, sau lưng chạm phải lớp đá dăm lót đường, đau nhức kịch liệt!

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 38: Tiếp xúc thân mật


      Đường mòn dẫn đến đài thủy tạ đều có vô số đá cuội màu sắc khác nhau lót đường, mặc dù nhìn qua có góc cạnh, nhưng là thời điểm rải chúng đường mòn vẫn còn lẫn vào số đá dăm . Chỗ này có rất ít người đến cho nên đá dăm nhọn cũng có bị dọn . Tiêu Vân Trác lập tức nằm ngã phía lớp đá, góc cạnh bén nhọn khiến mày nhíu lại, cũng cảm nhận được da thịt truyền tới từng trận đau nhói.


      Cố tình chuyện này còn chưa có dừng lại, Thường Hy cả người nhào đến người của , khuôn mặt vốn trắng nõn nay vì tức giận mà đỏ bừng, tay nàng chống tại lồng ngực của định đứng lên, vừa lúc này Tiêu Vân Trác cũng định nâng thân thể, Thường Hy vừa dùng lực cái cả người lại đổ về phía sau, sau lưng càng thêm đau nhức.


      Cả đời này Tiêu Vân Trác còn chưa có chật vật qua như vậy, chút nghĩ ngợi liền đưa tay túm lấy Thường Hy. Lúc này Thường Hy mới vừa nửa đứng dậy, áo bị Tiêu Vân Trác kéo về, khỏi xoay người lại, thân thể mất thăng bằng lại lần nữa ngã nhào.


      Thường Hy kêu lên tiếng, còn chưa kịp chuyện, chỉ cảm thấy môi mình chạm phải mảnh mềm mại mang theo hơi thở lạnh như băng, nàng mở choàng hai mắt, vừa vặn chống lại đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm. Mà giờ phút này, hai mắt nàng trừng lớn, xen lẫn khiếp sợ cùng kinh hãi, trong lúc nhất thời thế nhưng hai người quên mất phải tách ra.


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, đẩy ra Tiêu Vân Trác, nước mắt rớt xuống, lã chã như châu rơi. Tiêu Vân Trác lần thứ ba bị ngã trở lại, đáng thương cho lưng chắc phải gánh chịu trăm ngàn vết thương rồi. Nhưng đau đớn bén nhọn cũng sánh được với kinh ngạc lúc này, môi tựa hồ còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, giương mắt nhìn lên, cũng chỉ thấy đôi mắt Thường Hy đẫm lệ mông lung nhìn mình, bộ dáng cắn răng nghiến lợi hận thể dúng sức xé nát .


      Thường Hy dùng sức lau nước mắt, chỉ vào Tiêu Vân Trác : “Đời trước ta mắc nợ nhà ngươi sao? Làm sao ngươi cứ như hồn bất tán theo ta? tại tốt lắm... Ngươi... Ngươi thế nhưng... Ta ghê tởm ngươi! Thân thể cũng còn trong sạch rồi, ta cũng cần sống ở đời nữa, trực tiếp tự tử tại đây!”


      Nữ tử thời cổ đại chú trọng nhất là trinh tiết, cả đời nữ nhân cũng chỉ cho phép trượng phu của mình đụng chạm. Hôm nay Thường Hy gặp phải chuyện này còn mặt mũi nào mà sống tiếp? Nếu là lan truyền ra ngoài, cần người khác động thủ chính nàng tự mình treo người tự vẫn để chứng minh trong sạch, thế nhưng chính là chuyện... Nàng làm sao có thể mở miệng khiến nam nhân vì mình mà giữ bí mật? Nếu chuyện này thực đồn ra ngoài nàng cũng có biện pháp sống thế gian này rồi, trái nghĩ được, phải nghĩ cũng thông, chân chân chính chính là muốn bức nàng đến đường chết rồi!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đứng mình rơi lệ, cũng phải là cố ý, huống chi mới vừa rồi là ngoài ý muốn, đơn thuần là ngoài ý muốn, cảm thấy trong nội tâm có chúy áy náy, nhịn được : “ đừng khóc, cùng lắm từ nay về sau theo tôi là được rồi!”


      Thường Hy nghe vậy hơi thiếu chút nữa lại ngất xuống. Cái gì? Để cho nàng theo thái giám? Thường Hy hừng hực lửa giận lại vọt lên, gắt gao nhìn Tiêu Vân Trác, nhãn tình là ngọn lửa dường như có thể thiêu rụi cả đài thủy tạ này. Nàng cắn răng : “Ngươi cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi cái tên thái giám chết bầm, ngươi thối cầm thú, ngươi chiếm được tiện nghi còn ra vẻ! Ngươi chết !”


      Thường Hy cước đá Tiêu Vân Trác bay vào trong hồ, mình bụm mặt chạy. Nàng muốn sống, chuyện này làm sao có thể xảy ra đây?

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 39: Thường Hy ngã bệnh


      Ngày đó Thường Hy trở về Vĩnh Hạng cung, đến ban đêm liền sốt cao ngừng, đây là do kinh sợ đến chịu nổi! Lệ Bình cả ngày ở bên chăm sóc nàng, Vương mama đến thái y viện mời thái y đến bắt mach kê thuốc, đổi tới đổi lui, thay thuốc mấy lần mà vẫn chưa có tỉnh lại.


      Lệ Bình lau nước mắt nhìn Vương mama : “Mama, vậy phải làm sao bây giờ? Cũng bốn ngày rồi, thế nào còn có tỉnh? Nếu ... Nếu ngài mời y chính của Thái y viện tới đây nhìn chút , ta sợ nàng tỉnh lại nữa rồi!”


      Vương mama lắc đầu cái : “Hồ nháo, nàng chỉ là tú nữ làm sao có thể mời được đến y chính đại nhân? Chế độ của hậu cung ai dám mạo phạm, muốn sống nữa sao? Ta mời ba ngự y đến đây, nếu nàng còn có tỉnh ta cũng còn cách nào, chỉ có thể để nàng xuất cung thôi!”


      Lệ Bình nghe vậy thân thể khẽ run lên, lôi kéo tay Vương mama : “Mama, xin người thương xót, Thường Hy bệnh nặng như vậy, nếu lúc này hoạt động nguy hiểm đến tính mạng của nàng. Mama ngàn vạn lần đừng làm như vậy, ta cầu xin mama đấy!”


      Vương mama đưa tay đỡ Lệ Bình muốn quỳ xuống: “Ta cũng còn cách nào khác, sáng ngày kia trong cung có thánh chỉ truyền xuống. Nếu là có phần của nàng, nàng bất tỉnh liền mất cơ hội, nếu ta cũng phải để nàng xuất cung, đây là quy củ từ xưa đến nay, ai dám trái lại?”


      Lệ Bình nghe vậy, cả người liền ngay cả chút hơi sức đều có, run run : “Vậy phải làm sao bây giờ? Thường Hy... Thường Hy... Nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy a?”


      Vương mama nhìn Thường Hy nằm giường, sắc mặt tái nhợt, bất đắc dĩ lắc đầu : “Ngươi ở đây chiếu cố nàng cho tốt, ta lại đến chỗ Hoàng quý phi chuyến, khiến nàng có thể hay phá lệ lần phái y chính đại nhân tới đây chẩn bệnh. Ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá, nhất định có thể thành...”


      Lệ Bình nghe vậy liền phen cầm lấy tay Vương mama, thiên ân vạn tạ : “Cám ơn mama, cám ơn mama, Lệ Bình nhất định ghi nhớ ân điển ngày hôm nay. Ngày khác nếu Lệ Bình có thể bước lên mây, tuyệt đối quên mama!”


      Vương mama mắt khẽ cong : “Ta phải là vì ngươi, chỉ sợ lương tâm của mình yên ổn. Ngươi cũng cần để ở trong lòng, chỉ cần chăm sóc nàng tốt là được rồi!”


      Sau khi Vương mama , Lệ Bình nhìn Thường Hy chút rồi xoay người hướng phòng bếp tới, nơi đó sắc thuốc biết xong chưa, nàng phải xem chút. Nghĩ tới đây lại đưa tay sờ trán Thường Hy, vẫn còn có chút nóng, thay nàng kéo lại chăn, sau đó mới yên tâm ra ngoài.


      Mới ra đến cửa thiếu chút nữa liền đụng phải người, Lệ Bình lui về phía sau chút, nhìn tiểu thái giám xa lạ trước mắt, cảnh giác hỏi: “Ngươi là người nào?”


      “Xin hỏi Ngu nương có ở đây ?” Tiểu thái giám kia cung kính hỏi.


      “Ngu nương?” Lệ Bình lặp lại lần, hỏi: “Ngươi tìm chính là Ngu Thường Hy sao?”


      “Đúng, đúng vậy! Xin hỏi đây là phòng của nàng sao? Ta có chuyện tìm nàng!” Tiểu thái giám kia hưng phấn .


      “Ngươi là ai? Tìm Thường Hy làm cái gì?” Lệ Bình nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu thái giám mà phòng bị hỏi, có nghe Thường Hy nhắc qua nàng biết tiểu thái giám ở nơi này a, tiểu tử này là lai lịch thế nào?

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :