1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 390:


      Trong hậu cung bởi vì sinh nhật của Lạc phi mà rất nhanh trở nên náo nhiệt. Hoàng thượng hạ chỉ tổ chức long trọng cho nên khắp nơi trong cung đều giăng đèn kết hoa. Hương Chỉ cung lại càng thêm người đến người , phàm là đồ tốt đều đưa vào đó. Nhất thời Hương Chỉ cung trở thành bảo địa phong thủy mà người người hâm mộ.


      Thường Hy thích ý ngồi ở xích đu nghỉ ngơi, tầm mắt xuyên qua cửa sổ mà nhìn mọi người trong Đông cung phân chia nhau làm việc đâu vào đấy. Kể từ ngày nàng trở về liền đem Đông cung tiêu điều sửa thành khung cảnh tươi tốt, phồn thịnh, người người luôn chân luôn tay, lúc nào cũng vui vẻ. Ngay cả chân chạy lúc nào cũng kè kè bên người Tiêu Vân Trác như Ngũ Hải cũng có lúc chuồn êm trở lại, cho dù là uống chén nước trong Đông cung cũng cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng.


      “Thái tử phi, Thái tử gia khiến nô tài chuyển lời cho ngài.” Ngũ Hải thấy Thường Hy nghỉ ngơi liền vội vàng tới cúi đầu cười .


      Thường Hy chậm rãi mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ta Chu tổng quản gần đây càng ngày càng gầy, có phải Thái tử gia giao cho ngươi quá nhiều công việc hay ? Có muốn ta phái người giúp tay hay ?”


      “Đa tạ ân điển của Thái tử phi nhưng nô tài đương lúc năm thịnh, làm chút chuyện này là vẫn có thể được.” Da mặt Ngũ Hải giật giật, nỗ lực hồi tưởng trong khoảng thời gian này mình có đắc tội gì với Thường Hy hay ? ràng là có nha, sao Thái tử phi lại đột nhiên lại như vậy làm cho lòng mề của cũng run hết cả lên!!!


      Khóe miệng Thường Hy khẽ nhếch lên, chậm rãi : “Thái tử gia gì? Có phải buổi tối lại trở về dùng bữa hay ?”


      Ngũ Hải nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực ổn định lại tâm thần, nịnh hót : “Thái tử phi minh. Thái tử gia gần đây công vụ bận rộn, Hoàng thượng đem toàn bộ chính giao cho Thái tử gia, cho nên...”


      “Được rồi, ngươi cần phải giải thích, ta đều hiểu. Ta cũng phải là người đạo lý, ngươi sợ cái gì? Ngươi trở về phục mệnh , với Thái tử gia ta tất cả đều khỏe, bảo cứ toàn tâm toàn ý giải quyết chuyện bên Hoàng thượng .” Thường Hy thản nhiên , nụ cười mặt càng trở nên đậm. Ngũ Hải nhìn mà thân thể khẽ phát run, mồ hôi lạnh trán cũng toát ra, mắt cũng híp lại. Nàng lại bổ sung thêm câu: “Nếu như quá muộn để Thái tử gia về thư phòng nghỉ ngơi, cần trở lại, tránh cho bôn ba thân thể lại mệt nhọc.”


      “Đúng, đúng!” Ngũ Hải lại càng cảm thấy bất an, nhìn Thường Hy tựa hồ có vẻ gì là tức giận, nhưng tại sao lại cứ cảm thấy lạnh lẽ hết cả người? Chỉ là buổi tối trở về nha, Hoàng thượng bận rộn cũng có khi mấy ngày đến hậu cung, có cái gì to chuyện đâu?


      Thường Hy xoay người vào phòng trong, được hai bước lại quay lại nhìn Ngũ Hải : “Chu tổng quản lúc trở lại nên quên mang cho Thái tử thêm cái chăn gấm, tránh cho buổi tối bị cảm lạnh. Nhớ nhất định phải qua kiền môn, vòng qua Lân Chỉ cung mới trở lại thư phòng, hiểu chưa?”


      Ngũ Hải chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chuyện khổ sai như vậy tại sao lại rơi vào đầu ? Trịnh Thuận cái tên khốn kiếp kia cũng biết chạy đâu? trừ dạ ran đáp ứng còn biết làm gì khác, chỉ mong Thái tử sau khi nhận lấy chăn tức giận là tốt rồi!


      Thường Hy sau khi vào phòng lúc này mới nhịn được mà đỡ eo nở nụ cười, đưa tay kéo lấy Vãn Thu ở bên tai nàng thấp giọng mấy lời. Sắc mặt Vãn Thu tối sầm, do dự : “Thái tử phi... Chuyện này phải quá mức chứ?”


      quá mức. Diễn trò phải diễn như , nếu như thế nào người ta lại chịu mắc câu? Chỉ ủy khuất cho Thái tử gia nhà ngươi mấy ngày nay thôi. !” Thường Hy khẽ mím môi đẩy Vãn Thu ra cửa. Trong mấy ngày này người của Dương Lạc Thanh cứ thỉnh thoảng lại đến dò hỏi hành tung của Thái tử gia, sợ là nhịn được nữa mà muốn động thủ, nàng tốt bụng cho nên đưa cho người ta cơ hội, có phải ? có mồi nhử, cá như thế nào mắc câu?


      Ngũ Hải nhăn nhó khuôn mặt nhìn đám người xung quanh, Thái tử phi đây là muốn dọn nhà sao? Vốn chỉ cầm thêm chiếc chăn gấm nhưng tại sao lại tăng thêm rất nhiều thứ? Trừ nồi chén, chậu rửa, Ngũ Hải cảm thấy đây khác chuyển nhà là mấy. Đám người hùng dũng này ra khỏi kiền môn liền hấp dẫn ít ánh mắt. Mọi người nhìn bọn họ chỉ cảm thấy kỳ quái, sợ là trong vòng nén nhang cả hậu cung đều biết Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau rồi. Chẳng qua chỉ khổ làm vật hy sinh!


      trêu ai ghẹo ai, chỉ do chân của mình dại, ở bên ngoài hầu hạ phải tốt sao? Cứ thấy trong Đông cung náo nhiệt chút liền trốn trở về uống miếng nước, thế là bị túm được! Đáng đời, lần sau còn dám hóng hớt nữa ? Nhớ lại Chu đại tổng quản từ khi nào lại phải chịu uất ức, khổ sở như vậy? Lúc nào mất mặt như vậy? Lúc nào bị người ta vây quanh nhìn như khỉ như vậy? Kể từ khi Thái tử phi vào cửa liền nhất định bắt bi thống. Trịnh Thuận cái tên chết bầm kia đừng để bắt được, đụng phải chuyện xui xẻo trốn so với còn nhanh!


      “Chu tổng quản, ngài đây là làm cái gì vậy? Bao lớn bao chứ phải là chuyển nhà à?”


      Ngũ Hải ngẩng đầu nhìn lên thấy người đến là quản thái giám của Hương Chỉ cung, vì vậy nghiêm trang : “Còn có thể có chuyện gì, gần đây chính bận rộn, Thái tử gia bận rộn đến chân chạm đất. Thái tử phi đau lòng Thái tử gia chân chạy hai nơi nên cố ý dặn dò ta đưa chăn đệm , nếu về muộn quá có thể nghỉ lại thư phòng.”


      “Thái tử phi là hiền huệ a! Thái tử gia đúng là có phúc khí!” Thái giám kia giả vờ phụ họa đôi câu rồi mới cáo từ.


      Ngũ Hải nhìn theo bóng lưng của mà phỉ nhổ tiếng, thầm : “Thứ gì kia, cũng chỉ là theo hộ cái bình hoa cũng coi như mình là châu bảo! tìm bãi nước tiểu soi xem mình là loại đức hạnh gì?!” Lẩm bẩm hồi lâu Ngũ Hải mới tiếp tục dẫn người về phía trước.


      Tiểu thái giám kia chân chạm đất lập tức bay nhanh trở về Hương Chỉ cung, đem tin tức tốt này cho Dương Lạc Thanh. Chỉ thấy Dương Lạc Thanh có chút giật mình, cau mày : “Chẳng lẽ lời đồn đãi là , Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau? Nếu như vậy ta phải nắm chặt cơ hội, bỏ lỡ liền tiếc nuối!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 391:


      Sau khi Ngũ Hải rời , Thường Hy ở trong lòng yên lặng tính toán. Chắc hẳn Dương Lạc Thanh biết được tin tức này bỏ lỡ cơ hội. Nếu như nàng ta muốn động thủ khả năng Tiêu Vân Trác gặp nguy hiểm là tương đối lớn. Thường Hy cũng hy vọng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn gì, ngộ nhỡ cái mê hương kia đem Tiêu Vân Trác làm cho lú lẫn, vậy nàng phải là ăn thiệt thòi lớn à?


      Cho nên Thường Hy ngừng suy tính biện pháp xử lý, nhưng nên giải quyết thế nào cho tốt đây? Nhất thời nghĩ ra kế sách gì, Thường Hy có chút nóng nảy. Tiêu Vân Trác có định lực, nàng cũng nguyện ý tin tưởng , nhưng nàng vẫn có chút e sợ với thứ mê dược kia...


      “Thái tử phi, Ngu đại nhân tới rồi.” Triêu Hà vén rèm nhìn Thường Hy .


      “Ca ca của ta?” Thường Hy kinh ngạc hỏi, ngay sau đó mặt lộ ra nụ cười tươi, : “Mau mời vào!” Vừa vừa hướng bên ngoài . Triêu Hà vội đỡ Thường Hy, : “Ngài chậm chút, chậm chút, Ngu đại nhân ở khách sảnh thôi.”


      Vào khách sảnh quả nhiên thấy được Ngu Thụy Lân ngồi đó chờ đợi, nàng vội hô tiếng: “Đại ca!”


      Ngu Thụy Lân thấy nàng tới, vội vàng đứng dậy hành lễ : “Vi thần tham kiến Thái tử phi.”


      “Đều là người trong nhà, làm gì nhiều quy củ như vậy. Ca, huynh mau dậy !” Thường Hy vừa vừa muốn tiến lên đỡ Ngu Thụy Lân, sợ tới mức Ngu Thụy Lân vội vàng đứng lên, : “Muội làm sao lại tùy ý khom lưng? Cẩn thận bụng của mình!”


      Thường Hy trông thấy bộ dáng gấp gáp của Ngu Thụy Lân vội vàng : “ có gì đáng ngại. Huynh xem muội phải là rất tốt sao?” tới chỗ này, Thường Hy nhìn về phía cung nhân bên cạnh, : “Các ngươi đều lui xuống .”


      “Vâng.” Cung nhân lúc này mới khom lưng theo thứ tự lui ra. Triêu Hà sau khi dâng trà cũng lui xuống.


      “Đại ca, cha mẹ có khỏe ? Muội thân làm nữ nhi lại thể trở về thăm hỏi, trong lòng khó chịu muốn chết!” Thường Hy tới chỗ này cũng cảm thấy hốc mắt cay cay. Đợi đến lúc được về cũng phải đoạn thời gian nữa, chờ nàng sinh xong mới tính.


      “Cha mẹ đều tốt, muội cần lo lắng, trong nhà còn có ta và Thụy Hòa nữa.” Ngu Thụy Lân , lại an ủi nàng thêm hồi nữa rồi mới sang chuyện khác.


      “Hôm nay ta đưa đến cho muội người đấy!”


      “Đưa người?” Thường Hy có chút kinh ngạc hỏi, lúc nào đại ca nàng cũng biết đưa người? “Người nào?”


      Khuôn mặt tuấn dật của Ngu Thụy Lân lên tầng xấu hổ, ngượng ngùng nở nụ cười rồi mới : “Là Minh Sắt nương. Nàng nhất định muốn vào cung, ta ngăn cản được, thể làm gì khác hơn là đành đưa nàng đến.”


      Thường Hy ngơ ngác nhìn đại ca của mình, hỏi lại: “Cái gì gọi là ngăn cản được? Đại ca, huynh còn có chuyện ngăn cản được hay sao?” Nhìn bộ dáng đại ca của nàng có chút thú vị, nửa câu sau nàng còn mang theo ý nhạo báng.


      Ngu Thụy Lân phút chốc đỏ bừng cả khuôn mặt, khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Thường Hy cái, : “Còn phải là nghe đến chuyện tình của Dương Lạc Thanh, nếu ta cũng cho nàng vào cung, thị phi nhiều!”


      Tướng mạo của Minh Sắt tồi, nghe giọng điệu đại ca nàng như thế chỉ sợ nàng ấy vào cung bị người nào coi trọng thôi. Thường Hy khỏi hé miệng cười cười, : “Đại ca nếu lo lắng qua như vậy để cho đại tẩu tương lai vào cung làm cái gì?”


      Ngu Thụy Lân nghe được Thường Hy như vậy trong lòng thở phào hơi, xem ra Thường Hy phản đối bọn họ ở chung chỗ. Lại chuyện này có chút hợp lễ nghi, làm gì có chuyện nương chưa gả vào cửa mà lại đến ở nhà chồng! Cho nên lần này Ngu Thụy Lân để cho Minh Sắt vào cung thứ nhất là vì có thể đề phòng Dương Lạc Thanh động thủ, thứ hai là Minh Sắt có nhà mẹ. Nếu như nàng có thể từ trong cung xuất giá cũng coi như có nhà mẹ rồi, tương lai đến nỗi bị người ta xem thường. Vì thế lúc này mới có thể ngồi đây mà với Thường Hy.


      Ai biết nha đầu này lại miệng lưỡi bén nhọn, tuyệt chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào làm xấu mặt . Nhưng là việc này phải nhờ nàng cho nên tận lực làm cho thanh trở nên hòa hoãn: “Ta muốn nương trong sạch ở trong nhà chúng ta, hư danh tiết của nàng, có phải hay ?”


      “Đúng vậy. Sau đó sao?” Thường Hy vụng trộm mừng thầm trong lòng, rất khó có được dịp nhìn thấy bộ dáng đại ca nàng co quắp.


      “Còn có thể có cái gì sau đó, dĩ nhiên là... Dĩ nhiên là lấy nàng làm vợ rồi!” Ngu Thụy Lân cố gắng để cho mình tỏ ra mạnh mẽ chút, nhưng biết vì sao nhìn thấy Thường Hy cứ có cảm giác chột dạ, cho nên lời ra khỏi miệng lại yếu thế vài phần.


      Thường Hy thấy nhận được đáp án mong muốn, lúc này mới cười : “Nếu đại tẩu tương lai muốn vào cung dĩ nhiên là có thể. Huống chi huynh đem người đưa tới, muội có thể nào nhận?”


      Ngu Thụy Lân nghiêm chỉnh : “Chính là bởi vì Minh Sắt có thể giúp muội đối phó Dương Lạc Thanh. Tấn vương rời rồi, trước lúc còn đặc biệt dặn dò Minh Sắt, muội hiểu chưa?”


      Thường Hy khẽ cau mày, chẳng lẽ Tấn vương còn để lại cho Minh Sắt cẩm nang diệu kế gì hay sao? Nàng gật gật đầu : “Muội hiểu. Cũng tốt, gần đây muội là vì chuyện của Dương Lạc Thanh mới nhức đầu thôi. Đại tẩu vào cung giúp muội, muội đúng là cầu còn được đấy!” tới chỗ này liền dừng lại, Thường Hy nhìn Ngu Thụy Lân hỏi: “Đại ca có tin tức của Mạnh Điệp Vũ hay ?”


      Nhắc tới Mạnh Điệp Vũ, Ngu Thụy Lân gật gật đầu : “Nhắc tới cũng khéo, mấy ngày trước ta có trông thấy nàng ở cửa thành đông, chẳng qua cũng xác định có phải là nàng hay , dù sao khoảng cách rất xa nhìn cũng lắm. Nhưng có người ta nhận ra đó chính là Liệt Phong. Muội nếu muốn biết tin tức của Mạnh Điệp Vũ có thể hỏi Liệt Phong.”


      Liệt Phong? Thường Hy kinh ngạc hỏi: “Bọn họ làm sao lại ở cùng chỗ? khiến người ta nghĩ ra. Tình huống lúc đó là như thế nào?” Trong thanh của Thường Hy mang theo mấy phần hưng phấn. Nàng hy vọng Mạnh Điệp Vũ có thể có được cuộc sống tốt, Liệt Phong cũng phải là lựa chọn tồi. Chỉ là lấy tính cách của Liệt Phong, nhìn thấy nữ nhân liền đỏ mặt, biết hoàn cảnh lúc ấy là như thế nào?


      “Ta cũng lắm. Mạnh Điệp Vũ mặc nam trang, vẻ mặt Liệt Phong có chút kích động bắt lấy tay của Mạnh Điệp Vũ, nhìn bộ dáng hình như biết Mạnh Điệp Vũ là nữ, nếu chỉ sợ cho vàng cũng dám nắm lấy tay nàng.” Ngu Thụy Lân bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy có chút kỳ quái.


      Tròng mắt Thường Hy hơi híp lại, nàng vẫn luôn mong muốn Mạnh Điệp Vũ có thể sống tốt. nữa nàng cũng coi như chiếm đoạt nam nhân của nàng ấy, cho nên trong lòng luôn tồn chút áy náy. Nay Minh Sắt vào cung, Mạnh Điệp Vũ cũng tới cửa Dương Lạc Thanh còn có gì đáng sợ? Càng nghĩ nàng càng hưng phấn, nhìn Ngu Thụy Lân hỏi: “Đại tẩu của muội đâu? Mau dẫn tẩu ấy vào đây !”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 392:


      Vừa nghe nhắc đến hai chữ này, mặt của Ngu Thụy Lân xoát cái liền đỏ bừng, thấp giọng : “Chớ có nhảm, hư danh dự của người ta!”


      Thường Hy ngạc nhiên, này còn chưa có cưới vào cửa vội vàng bảo vệ như vậy rồi, cho nên nàng nhìn Ngu Thụy Lân bất mãn : “Có nàng dâu liền quên muội tử...”


      “...” Ngu Thụy Lân 囧, lập tức chạy trối chết, thậm chí lúc ra khỏi cửa cũng dám câu với Minh Sắt đứng đợi ở đó. Nhìn thân ảnh chật vật của , Minh Sắt lại liếc mắt nhìn Thường Hy ngồi ở trong phòng, trong lòng có chút hiểu, lúc này mới nhấc chân vào.


      So với Ngu Thụy Lân nhăn nhăn nhó nhó, Minh Sắt trông thản nhiên hơn nhiều, nhìn tròng mắt chớp động của Thường Hy, Minh Sắt chút khách khí : “ cần nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cũng chỉ là nghe theo đề nghị của ngươi. Nhà ngươi ít người, phụ từ tử hiếu, có tiền có quyền, gia phong nghiêm chính, có mẹ chồng áp bức, dưới có thiếp thất bắt nạt, thỉnh thoảng cho dù ta muốn xuất đầu cũng có người ngăn cản. Cuộc sống tốt đẹp như vậy chỉ sợ chính ngươi cũng hâm mộ, cho nên... Đại ca nhà ngươi ta nhìn trúng rồi, ta nhất định phải gả. Ngươi cũng cần cười ta, ta là nữ nhi giang hồ, tính tình hào sảng rộng rãi, còn sợ ngươi giễu cợt ta hay sao?”


      Thường Hy nghiến răng, khuôn mặt hối tiếc, đưa tay kéo Minh Sắt ngồi xuống bên mình rồi mới lên tiếng: “Ta làm sao còn phát ngươi cũng có mặt ghê gớm như vậy?”


      Minh Sắt liếc nhìn Thường Hy cái, chỉ thấy đao quang trong tay chợt lóe, cười : “Ngươi quên lúc ta gác đao lên cổ ngươi rồi hả? Ta nhất định là ghê gớm!”


      Thường Hy đưa tay đẩy lưỡi đao sắc bén của nàng ra, quăng cái ánh mắt xem thường, : “Chưa thấy người nào ngu như ngươi, uy hiếp con tin lại dùng sống đao kề cổ, là... Làm ta mở rộng tầm mắt!” Chỉ là Thường Hy hâm mộ. Nhà nàng quả quá tốt, nữ nhân gả tiến vào chỉ số hạnh phúc chỉ có tăng vọt. Nhìn chút cục diện rối rắm bên người nàng xem, lão cha chồng Hoàng đế gian manh cự hoạt, đoàn mẹ ghẻ tâm tư ác độc, đám đám huynh đệ tâm tư khác nhau. Những ngày này của nàng dễ sống a...


      Thường Hy phát nàng rất thích tính tình thoải mái, sảng lãng của Minh Sắt. Hơn nữa đại ca tựa hồ động tâm, tình chàng ý thiếp, cho nên nàng đối với Minh Sắt càng tỏ ra thân thiết, gọi người dâng trà bánh rồi mới lên tiếng: “Làm sao đột nhiên ngươi lại muốn vào cung? Ca ca ta để ngươi xuất giá từ trong cung, ngươi đồng ý sao?”


      “Phi! Đừng nghe , ta mới cần từ trong cung xuất giá. Liền tính ta có nhà mẹ đẻ thế nào? Ai có thể khi dễ ta?” Trong mắt Minh Sắt lóe lên mạt đau thương, mặc dù rất nhanh liền biến mất nhưng Thường Hy vẫn trông thấy được. có ai dễ dàng bỏ xuống tình thân, nếu như ngày xuất giá, Chuyên Tôn Nhạc Đan có thể tới là tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy thầm quyết định chủ ý.


      “Cũng đúng, ta nhìn có người nào dám khi dễ ngươi, động cái là lấy phi đao ra dọa, hù chết người!” Thường Hy cố ý nghiêm mặt .


      Minh Sắt vừa nhìn thấy biểu tình của Thường Hy liền nhịn được mà nở nụ cười, chỉa về phía nàng : “ đời này tại sao lại có người như ngươi? hiểu được Tiêu Vân Trác làm sao lại chịu được ngươi?”


      “Tương lai ca ca của ta thế nào chịu được ngươi, ngươi liền hiểu.”


      đùa hồi, Minh Sắt lại trở nên nghiêm trọng, : “Tấn vương để cho ta đưa tin, hy vọng chuyện này nhận được đồng ý của ngươi.”


      Thường Hy vừa nghe liền ngồi thẳng lưng trở lại: “Có chuyện gì, ngươi !”


      “Thân thủ của Dương Lạc Thanh cao cường, vì phòng ngừa nàng ta sau khi thất bại liền gây bất lợi với ngươi cho nên an bài ta bảo vệ ngươi. Ta tạm thời làm tiểu cung nữ bên cạnh ngươi, Dương Lạc Thanh chưa từng thấy qua ta, điểm này ngươi có thể an tâm.” Minh Sắt .


      “Sau khi thất bại? vậy bọn họ quyết định động thủ trước cho nên mới để ngươi vào cung?” Thường Hy có chút kinh ngạc.


      “Nếu quả đợi đến ngày sinh nhật của Dương Lạc Thanh, các mệnh phụ phu nhân bên ngoài cung cũng vào, lúc đó nếu xảy ra cái gì lại ảnh hưởng tới thể diện của hoàng gia. Cũng là chuẩn bị cho tương lai Thái tử gia lên ngôi. Ai lại hy vọng trước khi kế vị xảy ra lời đồn đãi thất thiệt, đúng hay ?”


      “Đây cũng phải, chuyện này phải là .” Thường Hy gật đầu đồng ý. ra hai ngày này nàng vẫn mực suy tính, nếu như ở yến tiệc sinh nhật của Dương Lạc Thanh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, muốn kết thúc chỉ sợ đơn giản.


      “Cho nên Tấn vương và Minh tông bàn bạc xong, muốn ra tay trước. Quan trọng hơn là Minh tông muốn Tiêu Vân Triệt có thể tỉnh ngộ, cũng coi như cho cái cơ hội.” Minh Sắt thở dài . Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, năm đó mẫu thân của nàng muốn nàng tránh xa khỏi thị phi tranh đấu mà mang nàng rời cung, đây cũng chẳng phải là xuất phát từ tấm lòng người mẹ sao?


      Nhớ tới Tiêu Vân Triệt, Thường Hy trong nháy mắt cũng có chút thất thần. Ở trong lòng của nàng vẫn cho rằng Tiêu Vân Triệt là người ấm áp, cho dù sau này hoài nghi cũng làm nàng mất loại ý niệm này, chẳng qua vạn vạn nghĩ tới Tiêu Vân Triệt lại con đường cực đoan này. Nàng hiểu, chẳng lẽ lại thực vì ngôi vị Hoàng đế? Thường Hy cảm giác phải, con người Tiêu Vân Triệt vẫn khiến nàng nhìn thấu.


      “Vậy tối nay muốn hành động sao? Có cần ta phái người gọi Thái tử gia trở về hay , tránh cho lại mắc bẫy. Dương Lạc Thanh nữ nhân đó chuyện gì cũng có thể làm được.” Thường Hy có chút bất an , thay đổi kế hoạch là tốt nhất. Nàng mong muốn phu quân của mình làm mồi nhử, rất bận tâm đấy!


      Minh Sắt nhìn gương mặt lo lắng của Thường Hy, thấp giọng cười : “Chỉ sợ được như mong muốn của ngươi rồi, mồi nhử này, Thái tử gia vẫn phải làm!”


      Thường Hy trợn mắt cái, nhìn Minh Sắt hỏi: “Vậy các ngươi chuẩn bị làm sao? Cũng thể chuyện gì cũng cho ta biết chứ? Mặc dù ta là phụ nữ có thai hành động bất tiện nhưng vẫn có quyền được xem diễn.”


      “Chuyện này đương nhiên phải cho ngươi, trò hay như vậy sao có thể cho ngươi biết? Thẩm Phi Hà phải là tính kế ngươi sao? Lúc này đây để cho nàng nâng đá đập chân mình, cho nàng ta nếm thử tư vị bị người ruồng bỏ. Nữ nhân ác độc này, hận thể chém nàng ta thành tám khối!”


      Thường Hy nhìn gương mặt Minh Sắt lóe lên tàn nhẫn, chợt nghĩ đến nàng vẫn còn mang thân phận Trâm mẫu đơn, vội vội trấn an nàng bình khí, lúc này mới : “Bây giờ có thể kế hoạch cho ta được chưa?”


      Minh Sắt ở bên tai Thường Hy thấp giọng lúc lâu, chỉ thấy gương mặt Thường Hy tình bất định, nghiến răng : “Đây cũng quá hung ác ? Thẩm Phi Hà bị tức chết! Ai nghĩ ra chủ ý này? Tại sao còn muốn tận tay ta viết thư? Các ngươi ngay cả ta cũng dám tính kế, nếu truyền ra ngoài ta còn có mặt mũi nữa ? Ta kháng nghị!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 393:


      Kháng nghị của Thường Hy dĩ nhiên là có hiệu quả, chỉ khổ nàng nhăn nhó gương mặt, tay cầm bút lông nhìn trang giấy trắng như tuyết mà chữ cũng viết xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Sắt, đáng thương : “Các ngươi có thể đổi phương pháp khác ?”


      Minh Sắt kiên định lắc đầu cái: “ thể!”


      “...” Thường Hy hết ý kiến. Cuộc sống cỡ nào ép buộc a, tại sao người bị ngược đãi luôn là nàng?


      ***


      Hương Chỉ cung.


      Dương Lạc Thanh sau khi nghe xong lời của tiểu thái giám, mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý, phất tay cái để cho lui ra, lúc này mới nhìn Dứu Vân và Họa Sắc, : “Tối nay là cơ hội tốt, chúng ta thể bỏ lỡ.”


      “Nương nương, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút. Chưa biết chắc chắn mà động thủ có phải quá vội vàng hay ?” Dứu Vân có chút lo lắng . Mấy ngày nay quan sát, nàng phát ra rằng Ngu Thường Hy phải là người dễ đối phó, Thái tử gia cũng thể tính kế là tính kế được . Nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó ổn.


      Dương Lạc Thanh nhìn Dứu Vân hỏi: “Có phải ngươi nghe được cái gì hay ?”


      Dứu Vân nhàng lắc đầu cái, nhìn Dương Lạc Thanh : “Nương nương, ngài còn nhớ ngày đầu tiên Thái tử phi hồi cung, nô tỳ và Họa Sắc theo dõi bao lâu lạc mất nàng ta. Ký ức về đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, nô tỳ cảm thấy Thái tử phi dễ chơi như vậy, chúng ta thể chỉ nhìn bề ngoài mà tùy tiện động thủ.”


      Dương Lạc Thanh chậm rãi đứng dậy nhìn Dứu Vân, khẽ cau mày. ra Dứu Vân cũng có lý, chính nàng cũng biết được Ngu Thường Hy hiểm đến mức nào, nhưng giữa hai người bọn họ là nước tát lọt, khó mới có cơ hội liền thể buông tha. Nếu như còn đợi nữa biết đến khi nào, thế nên Dương Lạc Thanh mới vội vàng như vậy.


      Nếu có thể khống chế Tiêu Vân Trác còn có gì đáng sợ? Đến lúc đó, coi như là Tiêu Vân Triệt hay Thẩm Phi Hà nàng cũng cần nhìn sắc mặt. Nhớ đến Thẩm Phi Hà, tròng mắt Dương Lạc Thanh lại lộ ra tia chán ghét. Nàng cực kỳ căm hận dáng vẻ cố tỏ ra đạo mạo, đứng từ cao mà nhìn xuống của nàng ta. Nàng ta cho rằng Dương Lạc Thanh đời này chỉ có thể dựa vào nàng ta sao?


      Dứu Vân và Họa Sắc khẽ liếc mắt nhìn nhau, thấy Dương Lạc Thanh lơ đãng, Họa Sắc khẽ : “Nương nương, Dứu Vân rất đúng, chúng ta thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như thực trúng phải gian kế của Thái tử phi chúng ta kiếm củi ba năm thiêu giờ. Tục ngữ tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi Thái tử phi và Thái tử gia tình cảm sâu đậm, làm sao đột nhiên lại cãi nhau? Nơi này nhất định có mờ ám, chúng ta phải điều tra ràng rồi mới động thủ!”


      Biết mình nóng lòng muốn ra tay, Dương Lạc Thanh ngồi xuống bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó : “Cũng tốt, thể mưu hoa lâu như vậy lại uổng phí trong chốc lát. Các ngươi thăm dò tin tức chút, xem đến cùng là hay giả. Phái người đưa tin cho Đông Lăng vương phi bảo nàng phải cẩn thận, chớ để bắt gà được còn mất nắm gạo.”


      Dứu Vân và Họa Sắc lộ ra vẻ tươi cười, chia nhau ra hành động. Dương Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ, trong lòng thở dài tiếng. Con người, khi hưởng thụ phú quý, bảo buông tay là vô cùng khó khăn. Hôm nay nàng đạt được địa vị như thế này, biết con đường phía trước vô cùng gian nan nhưng chỉ cần nghĩ đến khi thành công, vinh hoa phú quý cả đời này hưởng hết, nàng lại cam lòng. Còn nếu thất bại... Nhớ đến kết cục của Tần Nguyệt Như, trong lòng Dương Lạc Thanh khẽ run lên. Nàng vô dụng giống như Tần Nguyệt Như, cuối cùng chỉ vì tình mà khốn khổ. Nàng bao giờ ngu ngốc như vậy, đời này có cái gọi là tình sao?


      Huống chi trong lòng ai cũng có tính toán. Dương Lạc Thanh tin sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Phi Hà để yên cho nàng. Nàng biết quá nhiều bí mật, mà Hoàng đế lại kiêng kỵ nhất điều này, điểm đó Dương Lạc Thanh tự mình hiểu được.


      Cho nên nàng hợp tác cùng Thẩm Phi Hà cũng là tình thế bất đắc dĩ. Vì thế tất nhiên nàng để lại đường lui cho mình, ai có thể định đoạt được cuộc sống của nàng.


      Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn sáng lạn như trước, mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng rồi. Tổ chức lớn như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, nàng có hoàng tử, nhưng bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung cũng sánh được bằng nàng. Đây chính là cái nàng muốn, tin tưởng vào tình bằng tin tưởng vào quyền lợi.


      Nàng muốn hành động, nhưng nàng muốn trở thành công cụ của kẻ khác, nàng muốn năm trong tay quyền chủ động tuyệt đối. Thẩm Phi Hà... Giữa ngươi và ta còn trận đánh ác liệt nữa...


      .....................................................


      Đông Lăng vương phủ.


      Thẩm Phi Hà cau mày nỗ lực tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Tại sao trong thời điểm này Ngu Thường Hy lại cãi nhau với Tiêu Vân Trác? Lại còn làm cho khắp nơi trong hậu cung điều biết, điều này là thể nào, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó đúng.


      Ngẩng đầu lên nhìn về phía thư phòng, chuyện này rất quan trọng, nàng muốn cùng Tiêu Vân Triệt bàn bạc. Nghĩ tới đây nàng sửa sang lại trang phục của mình, xuyên qua đình viện hướng về phía thư phòng nhưng bất chợt lại nhìn thấy gia đinh cầm trong tay phong thư bước vào thư phòng. Thẩm Phi Hà nhăn mày, có tin tức?


      Lúc này người nào viết thư? Thẩm Phi Hà hoài nghi, cũng nhanh chân bước đến thư phòng.


      Tiêu Vân Triệt nhận lấy bức thư trong tay gia đinh cũng lấy làm kinh hãi, lúc này ai lại viết thư cho ? Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là thể chữ quen thuộc, trong lòng Tiêu Vân Triệt khẽ run lên, là nàng?


      Nhưng nàng làm sao lại viết thư cho ? Điều này hợp quy củ, lại càng giống với tác phong làm việc của nàng. Tiêu Vân Triệt mang theo nghi ngờ mở bức thư ra, khi nhìn đến nội dung trang giấy, lòng khẽ cứng lại, ngay sau đó lộ ra tia mỉm cười. Này đúng là nàng quả có thể làm ra, nghĩ đến “công tích” vĩ đại của nàng trước đây, cảm thấy chuyện này cũng có gì kỳ lạ.


      Thẩm Phi Hà nhàng tới, cách rèm che mờ nhạt nàng nhìn thấy được nụ cười cổ quái của Tiêu Vân Triệt. Còn có phong thư tay , đến tột cùng là người nào viết thư lại khiến cười như vậy? Trong lúc nhất thời Thẩm Phi Hà vô cùng muốn biết người đó là ai?


      “Vương gia.” Thẩm Phi Hà sửa sang lại suy nghĩ nhấc chân vào, cùng lúc đó cũng nhàng mở miệng.


      Tiêu Vân Triệt theo bản năng nhanh chóng giấu phong thư xuống dưới mấy cuốn sách, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì sao?”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 394:


      Thẩm Phi Hà nhìn Tiêu Vân Triệt vẫn ôn nhu như trước mang theo nụ cười xa cách, trong lòng nàng dấy lên chua xót, nhưng vẫn : “Lạc phi mang đến tin tức, thiếp thân đến để cho ngài.”


      Nghe được tin tức là của Dương Lạc Thanh, thần sắc Tiêu Vân Triệt dần trở nên trịnh trọng, hỏi: “Tin tức gì?”


      Ánh mắt Thẩm Phi Hà theo bản năng khẽ liếc qua phong thư bị giấu, nhưng vẫn làm bộ như biết, : “Lạc phi Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau, Thái tử gia dọn sang thư phòng ở. Nếu có khả năng nàng muốn động thủ trước, nếu như khống chế được Thái tử, với chúng ta mà thể tốt hơn. Vương gia ngài xem nên làm thế nào?”


      Tiêu Vân Triệt ngẩn ra, lại nhớ tới nội dung trong bức thư, nhất thời biết tại sao lại có xúc động muốn cười, nhưng ở trước mặt Thẩm Phi Hà cho nên đành phải nghiêm mặt : “Xác thực là tin tức tốt đối với chúng ta. Trước cần hành động, chờ ta vào cung thăm dò phen rồi mới quyết định.”


      “Vâng.” Thẩm Phi Hà thuận theo . Vốn còn muốn thêm mấy câu với Tiêu Vân Triệt nhưng thấy cúi đầu xem sách, ngón tay nàng nắm chặt, chỉ đành phải : “Thiếp thân quấy rầy vương gia nữa. Chờ vương gia có tin tức, cho thiếp thân tiếng là được.”


      “Được.” Tiêu Vân Triệt lên tiếng, cũng có ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà cái.


      Thẩm Phi Hà vẻ mặt tràn đầy thất vọng ra ngoài, trước khi vẫn nhịn được mà liếc về phía góc giấy viết thư trắng như tuyết còn lộ ra, trong mắt lóe lên mạt phẫn hận. Nàng mới vừa đến chuyện Ngu Thường Hy cãi nhau, Tiêu Vân Triệt hề ngạc nhiên cho nên chắc hẳn nghe được tin tức. Thẩm Phi Hà nhịn được mà hoài nghi có phải người viết thư đưa tin này cho ? Nhưng rốt cục là ai lại cho loại tin tức này, hơn nữa vẻ mặt vừa nãy của rất kỳ lạ. Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nội tâm của vui mừng nhưng cố đè nén thể ra ngoài. Thẩm Phi Hà đối với lá thư này càng trở nên hoài nghi.


      ra khỏi thư phòng, Thẩm Phi Hà cũng lập tức trở về gian phòng của mình mà tới thạch đình cách đó xa, bị cây cối che lấp. Xuyên qua bụi hoa nàng có thể thấy tình huống của thư phòng. Nàng đợi, sau khi Tiêu Vân Triệt ra ngoài nàng có thể vào đó xem nội dung bức thư.


      Quả nhiên qua bao lâu Tiêu Vân Triệt liền ra ngoài. Giờ phút này thay đổi quần áo, rửa lại mặt lần nữa, ngay cả kim quan vẫn dùng thường ngày cũng đổi thành ngọc quan dương chi bạch ngọc. Nhìn tới đây trong lòng Thẩm Phi Hà chợt căng thẳng, nàng có thể hơi hơi đoán được ra ai là người viết bức thư kia rồi.


      Nàng còn nhớ ngày sau khi Thường Hy trở thành Thái tử phi, nàng và Tiêu Vân Triệt đến Đông cung chúc mừng. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Triệt liền từng qua: “Kim quan nhìn qua lấp lánh nhưng lại quá tục khí, bằng đổi thành ngọc quan mới hợp với khí chất điển nhã, thanh tao của Đông Lăng vương.” Ngày đó cũng tưởng rằng chỉ là câu đùa, ai ngờ ngay sau lúc trở về liền sai người làm ngọc quan, tại lại mang ngọc quan ra cửa... Trong lòng nàng cứng lại, sắc mặt cũng trở nên trầm.


      Đợi đến khi thân ảnh Tiêu Vân Triệt biến mất thấy, lúc này Thẩm Phi Hà mới lại thư phòng. Gã sai vặt thấy người đến là Thẩm Phi Hà cũng ngăn cản. Thẩm Phi Hà tới trước bàn học, lật tìm bên dưới mấy quyển sách liền lập tức tìm được.


      Đập vào mắt nàng là thể chữ xinh đẹp, lưu loát, mặc dù có chuẩn bị nhưng thân thể Thẩm Phi Hà vẫn run lên cái, quả nhiên là nàng ta! Mở phong thư ra, bên trong trống rỗng, thần sắc nàng càng trở nên khó coi. thế nhưng lại mang thư đem . Ngu Thường Hy đến tột cùng là cái gì lại khiến gấp gáp vào cung như vậy? Nhớ tới lời Dương Lạc Thanh , sắc mặt Thẩm Phi Hà đại biến. được, nàng cũng phải vào cung. Dương Lạc Thanh biết Tiêu Vân Triệt đến, nếu như động thủ lầm người phải làm thế nào?


      ............................................................


      Minh Sắt cố nén cười nhìn đôi vô cùng nhếch nhác trước mặt... đôi nam nữ... Quay đầu lại thấy Thường Hy vẫn còn trong khiếp sợ mà chưa phục hồi lại tinh thần, nàng nhàng đẩy cái, thấp giọng ra: “Ngươi cũng phải lên tiếng chứ?!”


      Thường Hy cảm thấy hôm nay mình phải chịu quá nhiều kích thích rồi, thế nào như ong vỡ tổ cùng ở chỗ vậy? Nữ tử trước mắt mặc dù trang điểm, mặt mũi khác nhiều nhưng Thường Hy vẫn từ ánh mắt quen thuộc mà nhận ra được nàng là ai. Thường Hy càng nghĩ càng hiểu tại sao bọn họ lại xuất cùng nhau trong cung, chẳng lẽ ý trời định sao?


      Trước mắt nàng xảy ra tình huống gì? Nàng còn nhớ đại ca chính mắt nhìn thấy Liệt Phong cầm tay Mạnh Điệp Vũ nữ giả nam trang. Tại sao Liệt Phong lại sống chết lôi kéo buông? Liệt Phong vẫn như cũ đáng , mặt mặc dù tràn đầy ửng đỏ nhưng kiên trì trong ánh mắt kia lại khiến người ta rung động. Thường Hy yên lặng tính toán trong lòng, có phải giữa bọn họ xảy ra chuyện gì mà người khác biết hay ?


      “... Liệt Phong, đến tột cùng là huynh muốn làm gì? Cung nữ này ta biết, cũng phải là người của Đông cung. Huynh có muốn cưới người ta cũng thể làm như vậy!” Thường Hy liến thoắng chết người đền mạng. Biết Liệt Phong có ý tứ, nàng muốn Mạnh Điệp Vũ có đường lui, “ép” nàng lập gia đình! Ngu Thường Hy sớm nàng là người có thù tất báo, xét thấy trước kia Mạnh Điệp Vũ khiến nàng nhức đầu ít, bây giờ có cơ hội trả thù tuyệt đối thể bỏ qua.


      Mạnh Điệp Vũ nghe thấy Thường Hy vậy, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết. Nàng hối hận, cũng xui xẻo, hôm nay ra cửa xem hoàng lịch, chọc tới Liệt Phong chưa đủ, lại còn ra Ngu Thường Hy, còn có... Còn có nữ nhân nàng muốn nhìn thấy nhất - Minh Sắt! Tóm lại là hôm nay mọi chuyện thuận, muốn chạy nhưng nam nhân kia sức lực lớn như trâu, mặc cho nàng dùng hết biện pháp cũng thoát được bàn tay cứng như gọng kìm của . hận thể kiếm chém đứt tay !


      Minh Sắt trông thấy biểu tình của Mạnh Điệp Vũ, vô cùng đắc ý mà cười! Tiểu nha đầu ngươi cũng có ngày hôm nay! Nàng cố ý về phía trước bước, cười híp mắt : “Tiểu sư muội lâu gặp, gần đây sống có tốt ?”


      “Sư tỷ, ta là sư tỷ! Ngươi óc heo hay sao mà nhớ được?!!” Mạnh Điệp Vũ cơ hồ muốn điên rồi, hung hăng nhìn Minh Sắt, xui xẻo gấp bội, làm sao lại gặp phải nàng ta???


      Thường Hy ngước mắt nhìn hai người, vội vàng : “Dừng lại!!! Hai người các ngươi là sư tỷ muội? Đây cũng quá khiến người ta giật mình!”


      Mạnh Điệp Vũ đợi Minh Sắt chuyện, nhìn Thường Hy quát: “Ngu Thường Hy ngươi bảo thủ hạ của ngươi buông tay ta ra! Ta quá xui xẻo, làm sao hôm nay ra cửa lại gặp trúng đám các ngươi!!! Ta còn có việc quan trọng cần làm, mau buông tay ta ra!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :