1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 385:


      Thường Hy nhìn Lệ Bình ngồi đối diện với mình, cười : “Ai chọc ghẹo ngươi?”


      Kể từ sau khi Thường Hy được phong làm Thái tử phi, mỗi lần Lệ Bình vào cung thỉnh an Hoàng quý phi cũng ghé qua nơi này ngồi lát, vì vậy Thường Hy có thói quen thời điểm nàng ăn điểm tâm liền chuẩn bị nhiều hơn phần. Nhưng hôm nay có chút kỳ quái, lần nào Lệ Bình tới đây cũng đều cao hứng mà bây giờ mặt lại nhăn như mông khỉ.


      Lệ Bình nâng chung trà lên uống tới tấp mấy ngụm thèm chuyện, tức giận giống con mèo xù lông. Thường Hy nhìn vậy mà nhịn được muốn cười, thử dò xét hỏi: “Vị kia nhà ngươi chỉ hận nâng niu ngươi trong lòng bàn tay che chở, sợ ngươi xù cánh bay , chứ phải là chọc giận ngươi hả? Ta cảm thấy có khả năng nhưng trừ ra ai còn có thể khiến ngươi tức thành như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”


      Lệ Bình nghe được Thường Hy vậy, sắc mặt lại càng trở nên khó coi, liếc Thường Hy cái nhưng vẫn lên tiếng. Thường Hy phất tay cho cung tỳ lui xuống rồi mới hỏi: “Được rồi, bây giờ có thể chưa?”


      Lệ Bình hết sức buồn khổ nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi nam nhân thời gian dài có phải thay lòng đổi dạ ?”


      “Hả? Cái gì?” Thường Hy sửng sốt hỏi, thế nào tự nhiên lại hỏi câu như vậy? Theo lý người khác có thể lo lắng những chuyện này nhưng tâm tư của Vi An vương đối với Lệ Bình tất cả mọi người đều thấy, Tiêu Vân Thanh thay lòng? Rất là có khả năng...


      Nhìn gương mặt hoảng sợ của Thường Hy, Lệ Bình càng phát căm tức, quát: “Ta biết ngay mà, từng người các ngươi đều bị lừa gạt. Cái gì độc nhất vô nhị, cái gì cả đời chỉ mình ta, cái gì mối tình thắm thiết, sâu nặng cái rắm ấy!”


      Thường Hy sợ ngây người nhìn Lệ Bình ở trong phòng mình bạo phát, tuôn ra đống lời bất mãn đối với Tiêu Vân Thanh từ khi bọn họ chưa thành thân cho đến khi vào cung. Tình cảm của với nàng trong mắt mọi người là tuyệt hảo gì so sánh được sao từ trong miệng Lệ Bình tuôn ra lại trở thành cặn bã rồi hả? Nghe đến đây Thường Hy cũng bày tỏ lòng đồng tình vô hạn đối với Tiêu Vân Thanh, dám tưởng tượng nam nhân sợ vợ kia ngày thường chịu bao nhiêu uất ức?


      Thường Hy chịu nổi nữa chợt hô “Dừng!”, lại nhìn Lệ Bình hỏi: “Ngươi vừa cái gì? Thay lòng? Người nào thay lòng?” Sau khi chịu đựng thời gian n chung trà bị oanh tạc, Thường Hy rốt cục nghe được trọng điểm. Tiêu Vân Thanh thay lòng? Đánh chết nàng cũng tin! người sợ vợ như cũng có thể thay lòng sao?


      “Còn có thể là ai? Nếu như phải ta bị đao chém! Thường Hy ngươi xem, ta đối với tốt như vậy làm sao có thể làm ra loại chuyện này? nếu như muốn tam thê tứ thiếp ta liền hòa ly (ly hôn) với !” Lệ Bình hiển nhiên là bị tức giận đến phát điên mới ra như vậy, kém điểm làm cho Thường Hy bị hôn mê, hòa ly? Vì muốn hoàng tử nạp thiếp liền muốn hòa ly? Mặc dù Thường Hy cũng muốn chia sẻ phu quân của mình đối với người khác nhưng là... Nhưng là... Lệ Bình như vậy nàng vẫn có cách nào chấp nhận được!


      Thường Hy muốn nổi đóa trong lúc bất chợt rèm cửa bị vén lên, thân ảnh người nào đó lao vào, nhìn Lệ Bình quát: “Hòa ly? Nàng thế mà lại dám hòa ly? Nàng là đồ có lương tâm! Ta đối với nàng như thế nào người khác biết chẳng nhẽ chính nàng cũng biết? Nàng đúng là thể lý!!!”


      Thường Hy nỗ lực trợn tròn hai mắt, nghe thanh quen thuộc, nhìn thân ảnh quen thuộc, đây phải là Vi An vương Tiêu Vân Thanh, hôm qua ở Đông cung cùng Tiêu Vân Trác uống say quắc cần câu biết trời đất gì phải sai người đưa về hay sao? Đột nhiên kịp thời xông vào như vậy... Thường Hy ngây dại, ra vị này vẫn đứng ngoài cửa nghe lén. Thường Hy dám gật bừa, sở thích này có chút tốt...


      “Ta thể lý? Ta thể lý ở chỗ nào?” Lệ Bình vốn tâm tình cực độ yên, còn chưa hướng Thường Hy tố cáo xong liền bị nghi phạm xông vào trực tiếp cắt ngang, lửa giận nhất thời tăng cấp, từ tiểu tức phụ ghen tuông vọt lên trở thành sư tử cái Hà Đông!


      “Nàng... Nàng là tức chết ta rồi! Nàng nhìn còn chưa ràng liền ăn dấm chua lung tung, ta động tay hay là động chân hả? Hôm nay nàng còn ràng đừng hòng xong với ta!” Tiêu Vân Thanh nổi giận gầm lên tiếng. Thường Hy nhìn ly trà bàn rung phải rung trái, thanh này khách quan mà thực vượt qua hiềm nghi động đất!


      Nghe lời này có ý tứ, tố cáo trượng phu của mình ngoại tình, cố gắng chứng minh mình trong sạch. Hai ngày nay nàng vẫn chán muốn chết, hôm nay tự dưng có kịch dâng lên tận cửa, rất tốt, nàng rất thích nhìn màn sư tử cái dạy chồng! Thường Hy trốn ra xa xa, bưng trong tay đĩa điểm tâm vừa từ từ nhấm nháp vừa thong thả nhìn. Đầu năm nay muốn xem vợ chồng gây gổ dễ dàng, hơn nữa cặp đôi này lại nổi tiếng hòa thuận, ân ái khiến người ta ghen tị. Cho nên xuất màn này quả thực là hiếm thấy, quá hiếm thấy. Thường Hy cảm thấy tình trăm năm khó gặp này nàng tuyệt đối thể bỏ qua, nàng nếu là tiến lên khuyên cũng tốt cho lắm... Được rồi, nàng thừa nhận nàng cũng là có chút tư tâm, vợ chồng nhà ai chẳng có lúc giận chó đánh mèo, lại cứ hai người bọn họ chưa từng to tiếng lần nào, nàng nhìn mà có chút hâm mộ. Cho nên nhìn thấy hai người họ cãi nhau nàng liền cao hứng chút, tránh cho nàng hâm chết. Xem , ông trời cũng rất công bằng a!


      Tiêu Vân Trác nghe được hạ nhân thông báo lập tức chạy tới, chỉ sợ Tiêu Vân Thanh tức giận quá ngộ thương đến ái thê của , nhưng vừa vào đến cửa liền trực tiếp ngây dại. chỉ thấy Thường Hy thích ý ngồi ở góc tường cắn điểm tâm, cặp mắt sáng trong suốt, khóe miệng cong cong, thỉnh thoảng còn nhàng cười ra tiếng, chăm chú nhìn vợ chồng Tiêu Vân Thanh hăng hái chiến đấu. Đây là tình huống gì? phải tiểu nương tử nhà mình và Lệ Bình có quan hệ rất tốt sao? Làm sao hai người gây gổ khuyên giải còn chưa tính, lại đứng sang bên xem náo nhiệt? thể , đối với suy nghĩ của Thường Hy đến bây giờ còn chưa có nghiên cứu thấu đáo.


      Thường Hy chớp chớp mắt cái thấy Tiêu Vân Trác đứng ở ngoài cửa liền phất tay cái ý bảo lặng lẽ tới. Tiêu Vân Trác nhanh chóng bước , tận lực làm ảnh hưởng đến hai người vẫn nhiệt tình cãi cọ kia.


      Được rồi, có thể ông trời nhìn thuận mắt, vèo cái bình hoa quý giá hộc tủ của liền bay đập thẳng vào bức tường bên cạnh, lừng lẫy hy sinh. Nếu phải thân thủ nhanh nhẹn chỉ sợ cái mặt già này cũng nát. Nhìn gương mặt hưng phấn của Thường Hy, nhịn. Gần đây việc phiền lòng nhiều, có thể để cho nàng thoải mái cười tiếng cũng rất dễ dàng. Nghe tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp như sét đánh ngang tai, nhịn nữa. Thế nhưng tất cả đều là đồ tốt... quả sắp nhịn được nữa rồi!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 386:


      Nhìn Tiêu Vân Trác trưng ra bộ mặt mưa gió sắp tới, Thường Hy lập tức kéo lại bên mình, thấp giọng : “Chàng vội cái gì?”


      “Những thứ này đều là đồ sứ ta thích, tinh phẩm từ ngàn đời trước, cứ như vậy bị đập vỡ, có thể đau lòng sao?” Tiêu Vân Trác thiếu chút nữa giơ chân lên, lòng nhanh muốn chảy máu!


      Thường Hy tặc tặc cười tiếng, : “Ai nha, mấy thứ này hôm bữa ta đều đổi qua lần, bày đều là hàng nhái, phải đồ , yên tâm, yên tâm!”


      Tiêu Vân Trác cả kinh, nhìn Thường Hy hỏi: “ có việc gì nàng tự nhiên đem đổi làm gì?” có chút tò mò, từ khi nào Thường Hy cũng quan tâm đến những thứ này?


      “Cái này có gì kỳ lạ. Ta hỏi mấy vị ma ma trông coi hài tử, họ trẻ con lúc rất hiếu động, thường thường đụng phải đồ. Bọn họ thiện ý nhắc nhở ta đem mấy thứ bài biện trong phòng đổi hết , tránh cho tương lai bụng của ta lớn có tinh lực quản mấy thứ này, đợi đến thời điểm hài tử học sợ nó nghịch lung tung phá đổ. Ta nghĩ thấy cũng đúng, tuy chúng ta thiếu tiền nhưng đồ cổ khó tìm, vì vậy tiện mấy ngày nay có việc gì làm liền đổi hết lần.” Thường Hy cười , nhìn hai người trước mắt cực kỳ kích động, thuận tay vớ lấy cái gì là đập cái ấy, đợi lát nữa có thể tưởng tượng nàng thu được khoản bồi thường kha khá.


      Tiêu Vân Trác hết ý kiến, cuối cùng hỏi: “Đồ nhái cao cấp cũng tốn tiền, hơn nữa tìm lúc nhiều đồ nhái tinh xảo như vậy chỉ sợ cũng khó!”


      “Cái này lo, ta chỉ cần mở miệng, ngày hôm sau nhị ca cho người mang tới.” Thường Hy cảm thấy có ca ca thừa kế gia nghiệp tương đối tốt, tiêu tí tiền, mua đồ gì đó cũng dễ dàng. Cha của nàng cũng xảo quyệt, biết tham chính thể cứ tiến lên như ong vỡ tổ liền tìm cho mình con đường lui. Dù sao tham chính cũng cần rất nhiều tiền, phải có nhi tử thay bọn họ lo lắng về mặt này. Nghĩ tới đây nàng lại càng thêm bội phục sát đất cha mình.


      Tiêu Vân Trác quyết định từ nay về sau hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy nữa. Hôm nay hai người kia ở đây cãi nhau cũng liên lụy đầu óc trở nên có vấn đề, biết Ngu gia chuyên kinh thương thiếu còn hỏi chuyện ngây thơ như vậy. đúng là khiến Thái tử nước như cảm thấy xấu hổ!


      Trong phòng hỗn độn mảnh chịu nổi, đoán chừng cho người dọn dẹp hết buổi chiều là xong. Chậc chậc, chiến tích quả nhiên huy hoàng. Thường Hy đỡ eo đứng lên, Tiêu Vân Trác vội vàng dìu lấy tay của nàng, : “Nàng chậm chút, cẩn thận dưới chân, hai người này có phải tính toán phá hủy Đông cung của ta hay ?”


      “Phá hủy Đông cung chưa đến nhưng ta nhìn phá hủy căn phòng này là có thể!” Hai người hỏi đáp, thanh cao thấp nhưng vừa vặn để cho đôi vợ chồng hăng hái kia nghe được. Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Lệ Bình nhìn xung quanh cái lộ ra tia quẫn bách, nàng quên mất đây là nhà của người khác! Tiêu Vân Thanh ruột ngựa trong nhất thời còn chưa suy nghĩ được nhiều như vậy, chẳng qua chỉ thờ phì phò xoay người sang bên thèm câu nào, nhìn ra được sắc mặt tốt.


      Thường Hy nhìn hai người kia, thần sắc từ từ trở nên nghiêm túc, cùng với vẻ hi hi ha ha vừa nãy là hoàn toàn bất đồng, chỉ nghe nàng : “Hai người cũng nên cho ta lời giải thích thỏa đáng chứ? Đập phòng của ta, đánh nát đồ cổ của ta, định thế nào đây? Hả?”


      Lệ Bình buồn bực , hốc mắt vẫn ửng đỏ. Tiêu Vân Thanh mặt xanh mét cũng trả lời, xem ra trận tức giận này cũng !


      Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, nhìn Tiêu Vân Thanh hỏi: “Tam ca, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”


      Thường Hy nhìn hai người : “Trong phòng này cũng tiện chuyện, chúng ta đến tiểu sảnh rồi tiếp tục, nơi này để cho cung nhân dọn dẹp .” Thường Hy vừa liền cất giọng gọi Triêu Hà và Vãn Thu vào, bảo các nàng tìm người dọn dẹp phòng, lại sai khiến : “Dâng trà lên tiểu sảnh, đồng thời mang thêm mấy món điểm tâm. Hoạt động mạnh như vậy cũng nên đói rồi!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Thanh đỏ lên, muốn cái gì cuối cùng lại nhịn xuống. Thường Hy lôi kéo tay Lệ Bình : “, chúng ta trước. Chuyện này đúng là nên nghiêm túc lại phen. nháo đến độ hòa ly rồi, cũng phải là chuyện .”


      Tròng mắt Tiêu Vân Trác hơi híp lại, hòa ly? Nhìn Thường Hy và Lệ Bình tiến ra cửa, Tiêu Vân Trác lên bước đến trước mặt Tiêu Vân Thanh, trầm giọng hỏi: “Tam ca, huynh muốn hòa ly?”


      “Trời đất chứng giám, ai muốn hòa ly? Chỉ có nữ nhân lương tâm kia mới muốn cùng ta hòa ly, đệ ta có oan uổng ? Ta lại phạm phải sai lầm gì lớn, chỉ nhìn cung nữ kia nhiều hơn đúng cái, nàng liền ghen tuông đến tận trời. Đây là xảy ra cái gì, phải chỉ là chuyện sao? Thế mà cũng đáng giá cùng ta cãi lộn. Tứ đệ, đệ xem nàng ta có phải quá nhen rồi hay ?”


      ***


      Ở bên kia Thường Hy cũng ngừng nghe Lệ Bình càu nhàu: “Liếc nhìn? Ta nhổ vào! Ta tận mắt nhìn thấy đâu chỉ nhìn lâu hơn lần, liền bốn, năm lần cũng có, ngươi có phải bình thường hay ? Ta đều cảm thấy là bọn họ có tư tình, ánh mắt của nóng hừng hực, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra có gì đúng. Ta cũng phải ngốc, ngay cả mẫu phi cũng phát ra được, chỉ có Lạc phi vẫn còn ở đó giỡn. Nếu phải có Lạc phi ở đấy ta sớm phủi mông rồi!”


      “Lạc phi? Chuyện này cũng Lạc phi có quan hệ gì?” Thường Hy nghe đến điểm mấu chốt liền hỏi tới.


      ***


      “Nữ nhân kia từ trước ta chưa hề thấy qua, ta thề ta tuyệt đối chưa từng thấy qua. Nhưng Lệ Bình lại chính là tin, cứ mực cho rằng ta và cung nữ kia có quen biết lẫn nhau, đây phải là bịa chuyện sao? Cung nữ kia là người của Lạc phi, ta thế nào cùng nàng ta có quan hệ? Ta xem đầu của nàng ấy chính là bị lừa đá rồi!” Tiêu Vân Thanh réo rắt , càng càng buồn khổ. trêu ai ghẹo ai chứ? Cung nữ kia hướng bên người tới, chỉ cảm thấy biết người nàng xông loại hương liệu gì, ngửi vào rất tốt, lúc này mới nhìn nhiều hơn lần, sau lại cảm thấy nàng cười rất đẹp mắt, nhịn được mà nhìn thêm lần nữa. Nhưng là thề, có tâm tư gì khác!


      Tiêu Vân Trác nghiêm cẩn nhìn Tiêu Vân Thanh, cung nữ của Lạc phi?


      ***


      “... Thường Hy ngươi xem nếu có tâm tư tại sao lại cứ nhìn nhìn lại như vậy? Ta thấy hai tròng mắt cũng sắp rớt xuống, đúng là lừa gạt quỷ đâu!” Lệ Bình quả khóc ra thành tiếng, kể từ sau khi thành hôn còn chưa chịu qua uất ức lớn như vậy.


      “Thời điểm các ngươi đến thỉnh an Hoàng quý phi, Lạc phi cũng ở đấy?” Thường Hy căng thẳng trong lòng, phải là...


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 387:


      Thường Hy suy nghĩ thấy Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Thanh vào. khuôn mặt Tiêu Vân Trác mang theo tia thần sắc ngưng trọng, ánh mắt hai người vừa đụng, trong lòng cũng có chút hiểu.


      Tiêu Vân Trác theo sát Thường Hy ngồi xuống. Tiêu Vân Thanh nhìn Lệ Bình cái, thấy hốc mắt nàng hồng hồng trong lòng cũng mềm nhũn, rất muốn hướng bên cạnh nàng ngồi xuống nhưng lại sợ nàng thèm cho mặt mũi, cước đá bay đời này cũng dám vào Đông cung nữa. do dự Thường Hy nháy mắt ra hiệu cái, lúc này Tiêu Vân Thanh mới có can đảm rón rén ngồi xuống, trong lòng cũng nhanh ninh thành đoàn, chỉ sợ Lệ Bình phát tác. Sau khi ngồi xuống thấy Lệ Bình phản ứng gì mới yên tâm, trong bàn tay cũng túa ra tầng mồ hôi, nhịp tim kịch liệt gia tốc. cũng sai a, cúi đầu dỗ dành hai ba câu là tốt rồi, mọi lần phải đều như vậy sao? Nhưng lại cứ lần này như bị trúng gió gì đó!


      Thường Hy cố gắng hết sức nhịn cười, khuôn mặt của Tiêu Vân Thanh là quá mức khiến người khác kích động, nghĩ tới còn có mặt đặc sắc như vậy. Đúng là làm nàng ngoài ý muốn!


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy cái, trong đôi mắt dẫn theo nụ cười, lúc này mới ho tiếng, : “ ra chuyện hôm nay còn có nguyên nhân khác, mặc dù ta thể chắc chắn hoàn toàn nhưng cũng có năm, sáu phần khẳng định.”


      Thường Hy gật đầu cái, như vậy là Tiêu Vân Trác có cùng suy nghĩ với nàng, hai người liếc mắt nhìn nhau lộ ra cái mỉm cười. Thường Hy tiếp lời : “Có chuyện có lẽ các ngươi biết, Lạc phi huấn luyện nhóm cung nữ tuyệt sắc, nhóm này nhất định là được dùng vào ý đồ riêng. Cung nữ hôm nay Vi An vương gặp có khả năng là trong số họ.”


      Lệ Bình nghe vậy trong lòng có chút bất an, lập tức dừng lại việc khóc sụt sùi, dùng khăn lau sạch nước mắt, hỏi lại: “Đây là có ý gì? Lạc phi muốn huấn luyện nhóm cung nữ tuyệt sắc làm gì?”


      Thường Hy nhìn Lệ Bình : “Kể từ khi Mị phi khôi phục được địa vị sủng ái, hậu cung sớm còn là thế nhà độc sủng. Hoàng quý phi tạm thời rút chân ra khỏi dòng nước xoáy này, Kính phi cũng theo gót Hoàng quý phi, hai người ngược lại chuyện rất hòa hợp. Người duy nhất có thể cùng Lạc phi tranh thủ tình cảm cũng chỉ có Mị phi và Mẫn phi. Gần đây thanh thế của Mẫn phi cũng rất thịnh, trong hậu cung bây giờ là thiên hạ chia ba. Căn cơ của Lạc phi có hạn, Mẫn phi và Mị phi sống lâu ngày trong hậu cung lại có thêm hoàng tử bên mình. Những năm gần đây măc dù có tuyển chọn tú nữ nhưng cũng quá xuất sắc, vị nào quá được sủng ái, ngược lại Hoàng đế lại để tâm đến chúng hoàng tử hơn. Cho nên Lạc phi muốn củng cố địa vị của mình nhóm cung nữ kia chính là để sử dụng vào bọn họ rồi!”


      Vãn Thu tiến lên dâng trà cho mọi người, lại mang đĩa điểm tâm dùng hết. Đợi nàng xuống, Tiêu Vân Thanh mới nhìn Thường Hy hỏi: “Cái gì? Nàng ta còn muốn trực tiếp đưa nữ nhân cho chúng ta nữa hay sao?”


      Lệ Bình nghe đến đó sắc mặt tái xanh, tựa hồ có chút hiểu đầu đuôi việc. Mấy ngày qua nàng ở chỗ Thường Hy cũng nghe được ít tin tức, ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy, có chút bất an hỏi: “Chẳng lẽ nàng ta còn muốn dùng thủ đoạn gì khiến người ra thể đề phòng hay sao?”


      Thường Hy lắc đầu cái, : “Cái này ta cũng dám xác định. Lấy tính tình của Lạc phi, nếu nắm chắc chín phần chắc chắn nàng ta ra tay. Nếu nàng ta có tự tin có thể nắm được tâm can của các vương gia trong tay ắt hẳn nàng ta thực có biện pháp gì đó.”


      tới chỗ này Thường Hy nhìn về phía Tiêu Vân Thanh : “Vi An vương có tiếng là người chung tình, nếu ngay cả Vi An vương cũng có thể bị cung nữ bên người Lạc phi hấp dẫn Trường Tín vương, Hải Hà vương, Thái tử gia chỉ sợ cũng thoát khỏi bàn tay của nàng ta!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Thanh có chút cổ quái, ngay sau đó : “Khó trách... Chuyện quả nhiên có gì đó đúng. Thời điểm cung nữ kia đến gần ta cảm thấy mùi hương người nàng ta là lạ, nhìn đến khuôn mặt của nàng cảm giác có loại lực hút khiến ta luôn muốn nhìn thêm lần nữa. Mặc dù ta rất nỗ lực khắc chế nhưng cuối cùng vẫn nhìn thêm vài lần, nếu hôm nay cũng trở thành như thế này.”


      Thường Hy than tiếng, : “Có lẽ túi hương người nàng được bỏ thêm dược liệu gì đó khiến người thể thoát ra khỏi mê luyến.”


      Thường Hy sớm nghe Tiêu Vân Trác qua, Dương Lạc Thanh bước lên trời là có do sử dụng loại bí dược. Nếu như bí dược đó có tác dụng mê luyến người khác như vậy hậu quả khó tưởng tượng. Nghĩ tới đây Thường Hy đột nhiên nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Nàng còn nhớ ban đầu Tần Nguyệt Như có thể thuận lợi giúp Chuyên Tôn Nhạc Đan lên đế vị, theo lời Chuyên Tôn Diệp Thành lúc ấy Hoàng đế tựa hồ cực kỳ mê luyến Tần Nguyệt Như. Dương Lạc Thanh và Tần Nguyệt Như lại vốn thường xuyên liên lạc với nhau. Nếu như Dương Lạc Thanh có thể từ chỗ Tần Nguyệt Như lấy được những thứ đồ này...


      Cả người Thường Hy run lên khi nghĩ đến hậu quả xảy ra. Khó trách Tiêu Vân Triệt cẩn thận như vậy lại bằng bất cứ giá nào cũng muốn hợp tác cùng Dương Lạc Thanh, ra là có nguyên nhân như vậy. Chuyện này thực quá đáng sợ, con người có thể đấu quỷ kế mưu nhưng chống lại được tác dụng của thuốc hay sao? Dương Lạc Thanh huấn luyện nhóm cung nữ như vậy, nếu kế hoạch của nàng ta thành công, những cung nữ này tiến vào tất cả vương phủ, chỉ cần bọn họ có thể khiến cho các vị vương gia nghe lời giống như Hoàng đế Minh Khải quốc đối với Tần Nguyệt Như thiên hạ này trở thanh vật trong túi của Tiêu Vân Triệt!


      Kết quả như vậy thiết tưởng thể đón nhận được. Hôm nay Lạc phi cố ý đến tẩm cung của Hoàng quý phi, “vừa vặn” đúng lúc Tiêu Vân Thanh và Lệ Bình có mặt ở đấy chỉ sợ là muốn thử xem hiệu quả của loại mê dược này như thế nào. Nàng ta chọn trúng Tiêu Vân Thanh là bởi vì trong mấy vị vương gia, Tiêu Vân Thanh nổi tiếng chung tình nhất, khó khống chế nhất. Nếu ngay cả Tiêu Vân Thanh mà cũng bị cung nữ của Lạc phi móc chặt hồn phách Dương Lạc Thanh có lẽ cũng thỏa mãn hiệu quả của mê dược này rồi.


      Đối với Tiêu Vân Trác, Thường Hy mà đây phải là tin tức tốt lành gì, quả giống như sét đánh giữa trời quang. may là Dương Lạc Thanh nóng lòng muốn thử dược lực nên mới khiến bọn họ phát ra đầu mối. Nếu như Dương Lạc Thanh làm điều thừa, trực tiếp ra tay trong yến tiệc sinh nhật của mình cho dù Thường Hy có sớm chuẩn bị chỉ sợ cũng bị nàng ta tính toán.


      Nhưng ngay cả khi biết căn nguyên vấn đề bọn họ cũng chưa tìm ra cách để khống chế loại mê dược này. cách khác nếu như Dương Lạc Thanh ra tay mà bọn họ còn chưa tìm ra thuốc giải chắc chắn rơi vào thế bị động rồi.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 388:


      Lệ Bình giờ hiểu phải là Tiêu Vân Thanh đúng mà là do Dương Lạc Thanh động tay động chân. Nếu như đợi đến ngày sinh nhật hôm đó, nữ nhân kia đều cho các cung nữ dùng mê hương hậu quả tưởng tượng nổi. Khó trách hôm nay Tiêu Vân Thanh cứ kêu mình oan uổng, mà nàng lại tận mắt trông thấy hành vi của , cho nên mới hiệu quả của loại mê dược kia đáng sợ.


      Nghĩ tới đây Lệ Bình lo lắng nhìn Thường Hy : “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Dương Lạc Thanh tác oai tác phúc? Đến lúc đó chỉ sợ mời thần dễ tiễn thần khó thôi!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy : “Các ngươi ở trong này chuyện, ta đưa tam ca ra ngoài.”


      Thường Hy biết Tiêu Vân Trác định đưa Tiêu Vân Thanh gặp Phùng Viễn Thanh. Phùng thái y có y thuật cao siêu, biết đâu lại tìm ra cách xử lý, vì vậy nàng gật gật đầu, nhìn về phía Tiêu Vân Thanh : “Vi An vương, ngài đập phòng của ta, tổn thất tất nhiên phải bồi thường. Ngài đại khái biết, tất cả đồ vật trong phòng này đều là đồ cổ do Thái tử gia tỉ mỉ lựa chọn, cái cái đều là độc nhất khó cầu lại cứ thế bị ngài tùy tay đập nát. Chuyện tay ta nhất định thể bỏ qua!”


      Tiêu Vân Thanh vặn vẹo khuôn mặt, lúc đầu chỉ lo đập cho thống khoái mà nghĩ đây là phòng của người ta, đồ của người ta. Mấy thứ trong phòng này trước kia cũng gặp qua, xác thực là bảo vật. nhăn nhó ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy : “Tứ đệ muội, ta ra có tiền, ngươi chính là bán ta ta cũng trả nổi. Bằng ngươi đến vương phủ ta chuyến, nhìn thuận mắt cái gì liền đập? Dù sao ta có tiền, muốn bạc có, muốn mạng cũng được, ngươi cứ xem mà làm !” xong lời này liền lôi kéo Tiêu Vân Trác chay trốn. Thường Hy loáng thoáng nghe được lẩm bẩm cái gì mà nhà mẹ giàu nứt vách còn tính toán với ta, vợ của ngươi quá ức hiếp người...


      Lệ Bình đỏ bừng cả khuôn mặt, là xấu hổ chết người, nhìn cũng dám nhìn Thường Hy. Thường Hy vừa trông thấy bộ dáng như vậy của Lệ Bình liền biết Tiêu Vân Thanh mặc dù là hoàng tử nhưng trước khi xuất cung đều sử dụng đồ trong cung, trừ lương tháng ra cũng có nguồn thu nào, bình thường đều dựa vào tiền phụ cấp của mẫu phi. Sau khi xuất cung tuy có vương phủ riêng nhưng nguồn thu cũng bị triều đình quy định, mặc dù so với dân chúng bình thường là rất giàu có nhưng đột nhiên chi khoản lớn cũng là có chút khó khăn.


      Hơn nữa nhà mẹ của Lệ Bình cũng phải rất có tiền. Cho nên nếu muốn Tiêu Vân Thanh đem bạc ra mà bồi thường chỗ này đúng là ép chết . Nhưng Thường Hy cũng định tính toán sổ sách với , may mà trước đó nàng đổi lượt đồ giả, nếu hẳn đau lòng chết rồi.


      “Giờ mới biết khó coi, ta còn nhớ vừa nãy ngươi đập rất thuận tay!” Thường Hy đưa ly trà cho Lệ Bình, cười .


      “Ngươi biết ra vừa kích động lên là chuyện gì cũng thèm để ý. Ngươi yên tâm, đồ ta nhất định nghĩ biện pháp bồi thường cho ngươi, cần lo lắng.” Lệ Bình rất chân thành, nàng cũng muốn mắc nợ người ta.


      Thường Hy cười khẽ tiếng, Lệ Bình lại cứ ngây thơ dễ lừa như vậy: “Ngươi nha, lời này mà cũng tin! cho ngươi biết mấy đồ này đều là hàng nhái, ta cố ý như vậy là để Vi An vương biết được hậu quả gây gổ với ngươi. Về sau nếu còn phát tác ngươi cứ lôi chuyện ngày hôm nay ra, nhìn xem còn dám làm gì ?!”


      Lệ Bình vừa mừng vừa sợ, nhìn Thường Hy cái, : “Thế nào đời này lại có người gian xảo như ngươi? biết Thái tử gia làm thế nào mà chịu được?”


      “Ta cũng biết để ý ta điểm nào. Ngươi ta, ta còn ngươi kia kìa, quản được trượng phu của mình uy danh vang dội cả Vân Đô. tại các nương chưa xuất gia đều phải điên cuồng hâm mộ ngươi?” Thường Hy hé miệng cười, vòng vèo đường cuối cùng ý bảo Lệ Bình là con cọp cái.


      Hai người đùa tới đùa lui hồi rồi mới quay về việc chính: “Ta xem chừng sinh nhật của Lạc phi sắp đến rồi, Thẩm Phi Hà có thể đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi nên cẩn thận chút. Lúc chuyện nhất định phải suy nghĩ nhiều rồi mới , tránh lộ ra chân tướng.”


      “Cái này ta hiểu được, ngươi cứ yên tâm .” Lệ Bình gật đầu .


      Thường Hy cũng gật đầu cái, nhìn Lệ Bình: “Ta nghĩ sau khi trải qua chuyện này Dương Lạc Thanh tin tưởng chắc chắn rằng mê dược của mình hữu dụng, cho nên Thẩm Phi Hà và Tiêu Vân Triệt chắc chắn cũng bỏ qua cơ hội này. Ta đoán sau khi qua sinh nhật, Hoàng thượng hành động.”


      Lệ Bình mang mặt thần sắc tức giận, : “Chưa từng gặp qua kẻ nào từ thủ đoạn như vậy, ngôi vị Hoàng đế có cái gì tốt? biết bọn họ nghĩ thế nào?!”


      Thứ mỗi người theo đuổi là bất đồng cho nên giá trị quan cũng bất đồng. Có thể Lệ Bình cho rằng cùng người mình vui vẻ, bình yên qua cả đời là lựa chọn tốt nhưng Thẩm Phi Hà lại cho rằng lên phượng vị, thống trị lục cung, mẫu nghi thiên hạ mới thực là vinh quang. Cái này thể đem ra so sánh được.


      “Thẩm Phi Hà là người dã tâm lớn từ bỏ ý đồ. Ta nghĩ chỉ cần lấy được tin tức xác thực từ chỗ Lạc phi nàng ta tìm ngươi. Cho nên lúc đó ngươi phải diễn xuất, đùa giỡn chút cho nàng ta nhìn, nhất định phải khiến nàng ta tin rằng mê dược của Dương Lạc Thanh có tác dụng. Như vậy kế hoạch của chúng ta mới có thể triển khai.” Thường Hy vốn muốn quá tuyệt tình, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay nàng tỉnh ngộ, có vài người nàng thể mềm lòng. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình...


      “Diễn trò như thế nào, ngươi . Chỉ cần có thể làm được ta nhất định làm.” Lệ Bình xoa xoa nắm đấm, từ nay nàng kiên quyết đấu tranh bài trừ các thế lực ác độc, nàng cũng hy vọng gia đình tốt đẹp của mình bị phá hư. Nàng bảo vệ hạnh phúc của mình, tuyệt đối để kẻ khác xâm phạm!


      “Hôm nay chuyện các ngươi tranh cãi ầm ỹ ở Đông cung rất nhanh được truyền , ta muốn chuyện này phải đến được tai của Dương Lạc Thanh, cho nên...” Thường Hy ở bên tai Lệ Bình thấp giọng mấy lời. Khóe miệng Lệ Bình từ từ cong lên, trong mắt cũng chớp lóe vài tia sáng.


      “Được, ngươi yên tâm, chút chuyện này làm khó được ta. Nhưng ngươi cũng phải chú ý, bọn ta ở ngoài cung khoảng cách xa chút, nhưng các ngươi ở ngay tại nơi này, phải cẩn thận mới tốt.” Lệ Bình lo lắng .


      Thường Hy đương nhiên hiểu được ý của Lệ Bình, nàng sợ sinh nhật của Dương Lạc Thanh còn chưa tới nàng ta ra tay với Tiêu Vân Trác. Dù sao mê dược kia cũng thể coi thường. Nhưng trước mắt Thường Hy đúng là có biện pháp giải quyết. để cho Lệ Bình lo lắng thêm, nàng cố ý : “Ngươi yên tâm, trong lòng ta có tính toán.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 389:


      Đông Lăng vương phủ.


      Trăng tàn treo ngọn liễu, ánh sáng mờ ảo bao trùm cả phủ đệ nguy nga.


      Tiêu Vân Triệt ngồi mình trong thạch đình lặng lẽ ngẩn người. Cả khu vườn lặng yên tiếng động, mười mấy chiếc đèn cung đình im lìm treo cao tản ra chút ánh sáng yếu ớt. Ngồi mình như vậy dưới ánh trăng phải là lần đầu tiên. Từ đến lớn, có biết bao nhiêu lần mỗi khi phải ra quyết định trước chuyện tình cũng ngồi như vậy dưới ánh trăng thê lãnh. Cảm giác lạnh lẽo, đơn như lúc này đây tăng thêm cho dũng khí về phía trước. muốn mình thất bại trong gang tấc, lòng dạ đàn bà thể xảy ra người của .


      Trong quá khứ, mỗi lần ngồi ở nơi này, tâm tình của đều vô cùng an tĩnh. Thế nhưng lần này lại giống như vậy, có chút tâm phiền ý loạn, lần đầu tiên trong đời ánh trăng cũng thể làm yên lòng lại. biết, chuyện này là bởi vì liên quan tới nàng.


      Có lẽ bởi vì nghĩ tới nàng nên phiền não mặt cũng dần dẫn vơi bớt, khóe miệng thậm chí gợi lên chút mỉm cười chậm rãi. Đến tận bây giờ vẫn nhớ rất ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày đó ánh mặt trời rất rực rỡ, huynh đệ bọn họ khó được dịp xúm lại cùng nhau, mặc y phục tiểu thái giám nhìn lén tú nữ sắp vào cung. Bởi vì bọn họ biết trong đám tú nữ này có thê tử tương lai của bọn họ.


      Tiêu Vân Trác vốn muốn nhưng khuyên mãi rốt cục cũng theo. Bây giờ hồi tưởng lại có chút hối hận, nếu ngày đó có khuyên Tiêu Vân Trác cùng, ngày đó Thường Hy có động thủ nhéo lỗ tai Tiêu Vân Trác, tại có phải giống kết cục như thế này hay ? Đứng bên lúc này có phải là nàng mà phải là ánh trăng lạnh lẽo, tịch này ?


      Tiêu Vân Triệt chưa bao giờ gặp qua nào dám cả gan làm loạn giống như Thường Hy, trước khi vào cung lại dám sinh . Hai tròng mắt linh động, cái miệng sắc bén đánh động sâu đến trong lòng của . Từ lúc đó trở , trong lòng chỉ có người tên là Ngu Thường Hy!


      Khi nghe trong đám tú nữ lần này chọn ra Thái tử phi làm vô cùng kích động. Vì vậy khẩn cầu mẫu phi, hy vọng có thể đem Thường Hy cho mình. Nhưng làm thất vọng, mẫu phi thân phận Thường Hy thấp kém, chỉ là con thương nhân, làm sao có thể làm được hoàng tử phi? Vô luận khẩn cầu thế nào cũng được, lúc ấy thất vọng cực kỳ. Nếu như mẫu phi đồng ý phụ hoàng lại càng đồng ý rồi.


      Nhưng sau đó lại xảy ra biến hóa, chuyện Mị phi tự mình đến Vĩnh Hạng cung thăm Thường Hy bị truyền ra, mẫu phi lại động lòng tư. Thường Hy mặc dù thân phận cao nhưng nhà nàng lại có tiền, làm được chính phi làm nhụ tần vẫn có thể. Biết mẫu phi quyết định, Tiêu Vân Triệt có chút hưng phấn, chính xác mà là có chút mất mát, muốn lấy nàng làm vợ, nhưng... Theo thái độ của mẫu phi chuyện này hiển nhiên thể thực được, nhụ tần... Danh hào này quả thực thích, nhưng nếu có thể dùng nó đem Thường Hy buộc ở bên người vẫn đáp ứng.


      Nhưng mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của tất cả mọi người. biết có phải nương nương các cung đều nhìn trúng Thường Hy hay , trong lúc nhất thời Thường Hy lại đột nhiên trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. Sau đó phụ hoàng lại cứ thế hạ chỉ đem Thường Hy vào Đông cung làm cung nữ. Thời điểm nghe được tin tức này tâm tàn ý lạnh. Ngày đó, cũng ngồi như vậy đêm dưới ánh trăng.


      Sau lại thường xuyên đến Đông cung, đúng là chỉ để nhìn nàng cái. Đông cung... Hai chữ này làm cho lòng đau đớn...


      Đối với Tiêu Vân Trác mà , có tình cảm đặc biệt gì, chỉ có chút thương hại vì sớm mất mẹ đẻ. Nhưng sâu trong lòng còn cảm thấy ghen tị. sinh ra liền nghiễm nhiên trở thành người kế thừa giang sơn này. Đều là con trai của phụ hoàng, tại sao Tiêu Vân Trác lại có thể được làm Thái tử?


      phục!


      Từ lúc còn khi tiên Hoàng hậu vẫn sống nhớ, trong đôi mắt của phụ hoàng luôn chỉ có mình Tiêu Vân Trác. Mỗi lần Lân Chỉ cung thỉnh an đều thấy được cảnh tượng phụ hoàng thân mật ôm Tiêu Vân Trác đặt lên đầu gối, hỏi thăm việc học hành. Còn đối với bọn , phụ hoàng chỉ biết nghiêm mặt, nghiêm túc mang theo lãnh khốc.


      Khi đó biết tiên Hoàng hậu đối với phụ hoàng là giống nhau, bà ấy chỉ là hoàng hậu của phụ hoàng, còn về phần là cái gì lúc ấy cũng chưa hiểu . Nhưng bây giờ hiểu được, đó là bởi vì phụ hoàng đem tiên Hoàng hậu trở thành thê tử của mình. Thê tử và tần phi giống nhau, Hoàng hậu cũng đồng dạng như vậy. Lúc ấy Hoàng hậu mặc dù bệnh yếu nhưng sau mỗi lần hạ triều, qua Lân Chỉ cung hẵn vẫn có thể nghe ra được tiếng cười vui thích truyền ra. Những lúc ấy, lại cảm giác như mình là kẻ dư thừa.


      Khi đó, Tiêu Vân Trác là hạnh phúc nhất. hâm mộ Tiêu Vân Trác, ghen tỵ , thậm chí là hận !


      Có những lúc từng nghĩ nếu như tiên Hoàng hậu chết rồi, vậy tình cảnh như thế nào? Sau tiên Hoàng hậu thực vì bệnh mà qua đời, Tiêu Vân Trác từ trong đám mây hạnh phúc ngã nhào xuống vũng bùn. Nhi tử phụ hoàng thích từ chuyển thành ngũ đệ, nhưng vẫn như cũ vẫn phải là Tiêu Vân Triệt . có mồm miệng khéo léo của ngũ đệ, có hào sảng, ngây thơ của tam đệ, cái có cũng chỉ là hai chữ “ôn hòa” mọi người tán dương. ghét hai chữ này! Ôn hòa? Trừ bỏ ôn hòa còn có thể thế nào? có gì để khoe khoang, chỉ có thể giữ vững khiêm tốn, ở trước mặt phụ hoàng bày ra phong thái quân tử. Có như vậy, trong lòng phụ hoàng mới có chỗ dành cho .


      cam lòng. Vì sao người khác có được dễ như trở bàn tay lại phải hao tổn tâm cơ? Tại sao cố gắng học hành lại chiếm được câu tán dương của phụ hoàng? Cho nên từ rất liền biết, nếu muốn người khác xem trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.


      Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác cảm thấy có chút mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi, mệt chết ! Buông lưới nhiều năm như vậy, hôm nay tới ngày nghiệm thu thành quả nhưng sao trong lòng luôn có cảm giác mất mát mà phải là thỏa mãn, hăng hái khi chiếm được thiên hạ?


      Khổ cực những năm này ai có thể biết được? lặng lẽ theo sau ủng hộ Tiêu Vân Trác là bởi vì biết được, phụ hoàng phải là lãng quên Thái tử mình từng quý nhất mà muốn rèn luyện , những hoàng tử khác cũng chỉ là mây khói mà thôi.


      Chính vì lợi dụng những điểm này, những năm gần đây vững như bàn thạch, từ từ đạt được phụ hoàng tín nhiệm, được triều thần ủng hộ, được các huynh đệ chút nào đề phòng...


      Thẩm Phi Hà đứng mình sau tàng cây, nhìn thân ảnh đơn đằng xa mà hai quả đấm nắm chặt, nỗ lực ức chế cho phép bản thân qua. Nàng biết lại nghĩ tới nàng ta. Mỗi khi nhớ đến Thường Hy, lại giống như chìm mình vào trong ánh trăng thê lãnh. cho phép nàng tổn thương nàng ta. Đúng vậy, nàng làm hại nàng ta, nhưng đảm bảo được người khác làm hại nàng ta!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :