1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 380:


      Thường Hy thu hồi cánh tay vừa định vươn ra để lấy điểm tâm, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình, tin tức này nàng cũng có chút hứng thú, hỏi: “Cũng hơi lạ, nàng tìm ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn từ chỗ ngươi thăm dò tin tức gì?”


      Lệ Bình sau khi ăn uống no đủ, hài lòng dựa đầu vào sau ghế, : “ cụ thể cái gì, chỉ nhắc đến chút chuyện cũ ngày trước. Chúng ta đều là người kinh thành, cũng thường gặp nhau nên cũng có nhiều chuyện để tán gẫu.”


      Thường Hy nhàng gõ ngón tay. Nếu như vào thời điểm trước khi hồi cung, Thường Hy còn chưa biết được Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh cấu kết với nhau có lẽ Thường Hy cũng có hoài nghi gì đối với Thẩm Phi Hà. Dù sao ấn tượng ban đầu của người luôn luôn rất lớn, Thẩm Phi Hà lại để lại cái nhìn tốt trong lòng Thường Hy. Nhất là năm đó chuyện Thẩm Phi Hà bị Mạnh Điệp Vũ hãm hại khiến nàng đồng tình. ra chính vì biết được chuyện này mà ấn tượng của nàng đối với Mạnh Điệp Vũ mới rất tệ. Nếu như Lệ Bình nàng có thể có cái nhìn khác hay ?


      Lệ Bình kể lại rằng lúc đó nàng núp sâu trong thạch đình, nơi đó mặc dù bí nhưng chưa chắc bị người khác phát . Nếu như Thẩm Phi Hà phải là đóa tiểu bạch hoa thuần khiết mà là sói đội lốt cừu, lấy góc độ khác để nhìn nhận, có lẽ chuyện này so với trước đây nàng nghĩ lại hoàn toàn trái ngược.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy đột nhiên có loại cảm giác cả người rét lạnh. Nếu quả như nàng nghĩ vậy thế gian này đúng là đáng sợ, còn có ai là đáng giá tin tưởng nữa ?


      Lệ Bình nhìn thần sắc Thường Hy dần dần trở nên xanh mét, khỏi hỏi: “Thế nào? Có phải ngươi nhớ ra cái gì đó hay ?”


      Thường Hy nghe được thanh của Lệ Bình dần hồi phục lại tinh thần, nhìn nàng hỏi: “Lệ Bình, ngươi còn nhớ chuyện Mạnh Điệp Vũ đẩy Thẩm Phi Hà ngày trước ngươi kể cho ta ?”


      “Nhớ chứ, làm sao có thể quên! Đời này chỉ sợ ta cũng quên chuyện này đâu!” Lệ Bình khẩn trương , chính vì sau chuyện này nàng mới biết được bộ mặt của Mạnh Điệp Vũ.


      “Vậy ngươi nhớ lại xem trước khi ngươi vào đình bát giác cạnh hồ sen gặp mặt hay chuyện với những ai?” Thường Hy hỏi rất cặn kẽ. Chuyện này thể qua loa, nàng có thể dựa vào điểm này mà chỉnh trị Thẩm Phi Hà rồi, thuận tiện cũng thay Mạnh Điệp Vũ trút giận.


      Lệ Bình nghĩ Thường Hy hỏi như thế, trong lúc nhất thời cau mày : “Vậy để ta nghĩ lại chút. Bao nhiêu năm rồi, hỏi chi tiết vậy ta có chút nhớ.”


      “Ngươi đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ. Chuyện này đối với ta rất quan trọng, ngươi nhất định phải nhớ ra.” Thường Hy mở miệng , tự tay rót thêm trà cho Lệ Bình, lẳng lặng chờ.


      Lệ Bình đưa tay cầm ly trà nhàng nhấp ngụm, chậm rãi để xuống rồi mới lên tiếng: “Lúc ấy trong vườn rất nhiều người, chuyện cũng ít, ta chính là rảnh rỗi cho nên mới tìm chỗ nghỉ ngơi. Nếu bắt ta nhớ lại chi tiết đúng là nhất thời nghĩ ra.”


      Thường Hy nhàng đứng dậy, thong thả lại trong phòng. Lệ Bình cũng đúng, trong trường hợp như vậy khẳng định là nhiều người, nếu như muốn Lệ Bình chú ý đến từng người thể nào. Thường Hy xoay người lại nhìn nàng : “Như vậy, ta hỏi ngươi, trước khi ngươi trốn vào thạch đình có ai ở cầu ? Mạnh Điệp Vũ có ở đó ? Thẩm Phi Hà có ở đó ?”


      Hỏi như vậy phạm vi liền thu hẹp rất nhiều, Lệ Bình cau mày suy nghĩ rồi mới lên tiếng: “Hẳn là cũng ở đó. Đúng, trước khi ta vào đình còn trông thấy Mạnh Điệp Vũ đứng ở cầu chín khúc ngẩn người, nhìn qua đáng thương. Dù sao lúc ấy cho dù tiên Hoàng hậu có thích nàng nàng cũng chỉ là nhi, lúc nào cũng chỉ mình lặng lẽ.”


      Nghe như vậy, trong lòng Thường Hy khỏi phiếm ra chua xót, nàng ta cũng là người đáng thương. Nếu như trước đó tất cả mọi người đều chuyện trong vườn hoa việc sau đó Lệ Bình đến đình bát giác cạnh hồ sen cũng phải là điều bí mật gì, Thẩm Phi Hà muốn lợi dụng chuyện này cũng phải là thể. Lệ Bình khoảng cách giữa đình và chỗ bọn họ xảy ra chuyện rất xa, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ và động tác của bọn họ, như vậy muốn tạo ra hiểu lầm càng dễ dàng.


      “Lệ Bình, ngươi ngẫm lại chuyện năm đó xem, thời điểm Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ chuyện rốt cục là tình huống như thế nào? Lúc Mạnh Điệp Vũ đưa chân dẫm lên tà váy của Thẩm Phi Hà, vẻ mặt của nàng là cố ý hay vô tình?” Thường Hy hỏi tiếp, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.


      Lệ Bình vặn vẹo khuôn mặt, tiếp tục ngược đãi óc của mình, nỗ lực nhớ lại chuyện năm đó nhưng vẫn cố hỏi: “Thường Hy, ngươi hỏi chuyện này là hoài nghi cái gì? Làm sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra?”


      “Thẩm Phi Hà khiến người ta rất hoài nghi. Ta cũng dối gạt ngươi nữa, ta hoài nghi Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh cấu kết cùng chỗ cho nên ta thể cẩn thận.” Thường Hy than tiếng. Lòng người khó dò, nước biển khó đo, chuyện như vậy nếu lật lại khiến người ta run rẩy.


      Lệ Bình mặc dù thông qua số tin đồn mà lờ mờ đoán được nhưng đến khi chính miệng Thường Hy cho nàng vẫn khiến nàng sợ hết hồn, lẩm bẩm : “Chẳng lẽ là , vậy làm sao... thể tưởng tượng nổi, tốt như Thẩm Phi Hà lại làm ra loại chuyện này!”


      “Người thể chỉ xem vẻ bề ngoài, chính bởi vì ta cũng thể xác định cho nên mới hỏi ngươi chuyện năm đó. người đến tột cùng là dạng người nào thể chỉ xem mặt ngoài, phải soi vào tận trong xương cốt của người đó mà nhìn. Ta suy nghĩ chuyện lúc đầu Mạnh Điệp Vũ hãm hại Thẩm Phi Hà tại sao cố tình lại để ngươi biết được? Trong này có phải có lý do gì hay ?”


      Nghe được lời Thường Hy , cả người Lệ Bình run lên, hoảng sợ : “Chuyện này cũng có thể làm giả được hay sao? thể nào đâu, lúc đó tất cả mọi chuyện đều là tình cờ. Ngươi là Thẩm Phi Hà cố tình diễn màn để cho người khác đều cho rằng nàng đẩy Mạnh Điệp Vũ xuống nước nhưng lại dàn xếp để ta thấy được chân tướng... Này quá đáng sợ, thể nào, thể nào... Hơn nữa, tại sao lại chỉ cho mình ta nhìn thấy? Lúc ấy trong vườn nhiều người như vậy tại sao lại tìm người khác? Thường Hy ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này có khả năng đâu.”


      Thường Hy nhàng cười tiếng, nhìn Lệ Bình chậm rãi : “Rất đơn giản, bởi vì Thẩm Phi Hà biết được gia thế nhà ngươi nên đoán ngươi nhất định vào cung. Chỉ sợ mục tiêu vào cung của Thẩm Phi Hà phải là nhị hoàng tử phi mà chính là Thái tử phi đấy!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 381:


      Lệ Bình bị làm cho chấn động câu cũng thành lời, đây quả thực... Quả thực quá thể tưởng tượng được rồi. “Thường Hy, ngươi đừng nghĩ tình quá phức tạp như vậy. Lúc ấy chúng ta cũng còn , làm sao lại tính sâu xa được như vậy chứ? Khi đó ta chính là tiến cung như thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, Thẩm Phi Hà cũng cỡ tuổi ta, sao có thể nghĩ ra loại chuyện hại người như vậy?”


      “Ta hỏi ngươi chức quan của phụ thân Thẩm Phi Hà là gì?” Thường Hy từ từ tháo gỡ mọi nghi vấn, có chút chuyện nàng vốn nghĩ ra nhưng bây giờ cũng dần dần sáng tỏ rồi.


      “Viện trưởng Hàn Lâm viện, làm quan nhị phẩm.” Lệ Bình lên tiếng, nhưng cùng chuyện này có liên quan gì, nàng hiểu.


      “Từ xưa đến nay nếu muốn vào nội các làm quan chỉ có con đường duy nhất là từ Hàn Lâm viện mà ra. Thẩm Từ là viện trưởng Hàn Lâm viện nhưng lại ngồi rất nhiều năm hề có động tĩnh. Chỉ cần tiến về phía trước bước là có thể vào được nội các. Nhưng lại cố tình vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Dưới tình huống như thế, Thẩm Từ nếu muốn tắt cũng chỉ có thể thông qua con đường tuyển tú, tính toán để nữ nhi trợ lực cho tiền đồ của . Tại hoàn cảnh như vậy, ngươi ta có phải dạy dỗ nữ nhi trước khi vào cung điều gì hay ?” Thường Hy vốn cũng động cơ của Thẩm Phi Hà, nếu phải mấy ngày gần đây Tiêu Vân Trác có tiết lộ cho nàng biết hoạt động của Thẩm Từ chỉ sợ nàng cũng đoán ra được phương diện này.


      “Nhưng... Dù sao cũng thể tưởng tượng nổi! Làm sao lại có chuyện như vậy?” Lệ Bình thể tiếp nhận, chuyện này vượt quá suy nghĩ của nàng.


      “Ngươi ngẫm lại , ban đầu Thẩm Phi Hà nhất định là có ý với ngôi vị Thái tử phi cho nên mới hạ độc thủ với Mạnh Điệp Vũ, bởi vì lúc đó Mạnh Điệp Vũ là đối thủ lớn nhất của nàng. Chuyện này lại tạo chứng cớ giả cho ngươi nhìn thấy, vậy sau này khi vào cung, cho dù giữa Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ xảy ra chuyện gì ngươi nhất định theo bản năng mà cho rằng Mạnh Điệp Vũ đúng. Lấy tâm tính của ngươi thay Thẩm Phi Hà giải thích, đến lúc đó, Thẩm Phi Hà bằng cách nào đó dẫn dụ ngươi chuyện năm đó ra. Cứ như vậy danh tiếng của Mạnh Điệp Vũ coi như xong rồi, nàng ta cũng có tư cách trở thành Thái tử phi nữa. Lúc đó ngôi vị Thái tử phi còn ai ngoài Thẩm Phi Hà có thể xứng nữa?”


      Lệ Bình câu cũng nên lời. Thường Hy rất đúng, nàng đứng im nhìn Thẩm Phi Hà bị oan uổng, nàng nhất định ra mặt...


      “Chẳng qua là kế hoạch vĩnh viễn có chỗ lường được. Ai nghĩ đến Hoàng thượng cư nhiên lại chọn ra Thái tử phi trong lần tuyển tú lần này, cứ như vậy mọi suy tính của Thẩm Phi Hà liền thành công cốc. Chỉ là Thẩm Phi Hà cũng đơn giản, giữa nhiều vị hoàng tử như vậy lại chọn trúng nhị hoàng tử, thuận lợi gả cho nhị hoàng tử, chỉ sợ chuyện này còn có tình khác, chẳng qua chúng ta chưa biết được thôi. Nếu như vừa mới bắt đầu Thẩm Phi Hà nhìn ra nhị hoàng tử có tâm đoạt vị ta đúng là bội phục nàng.” Thường Hy thở dài tiếng. Lúc đó nàng cũng suy nghĩ nhiều như vậy, lòng chỉ mong mau chóng được xuất cung. Nàng cũng nghĩ đến hôm nay mình được làm Thái tử phi, gặp được nam nhân khiến nàng cam tâm tình nguyện bỏ tính mạng. Cho nên có lúc cần phải tính toán quá nhiều làm gì, của mình là của mình, nếu như phải cho dù dùng tâm kế thế nào cũng thể đoạt được tới.


      “Thường Hy, ý của ngươi là... Thẩm Phi Hà muốn làm Thái tử phi, muốn làm Hoàng hậu tương lai cho nên mới liên thủ cùng Lạc phi?” Lệ Bình rốt cuộc suy nghĩ thông suốt. Kết quả này đúng là làm cho nàng bàng hoàng, xảy ra chuyện gì đây?


      “Đúng vậy. Nếu như Đông Lăng vương và Thẩm Phi Hà vô dục vô cầu, chút nào mưu lợi đối với ngôi vị Hoàng đế Thẩm Phi Hà làm sao có thể thân cận lại cùng Lạc phi? Ngươi cũng thấy tình hình bây giờ của Lạc phi, nếu muốn dính phiền toái chỉ sợ thấy nàng ta trốn xa chừng nào hay chừng ấy. Nhưng bây giờ nàng ta lại gấp gáp cùng Lạc phi thông đồng làm bậy, này khiến người ta hoài nghi sao?” Thường Hy hơi dài cũng thấy mệt, xoay người ngồi đối diện với Lệ Bình, thả giọng .


      Thân thể Lệ Bình mềm nhũn tựa ra đằng sau, nhìn Thường Hy : “Khó trách ngươi hỏi ta chuyện năm đó. như vậy ngươi nhất định cho là Thẩm Phi Hà có vấn đề?”


      thể chắc chắn, chỉ có thể khẳng định bảy, tám phần. Cho nên chuyện năm đó nếu nàng ta tính kế Mạnh Điệp Vũ ta có thể hoàn toàn chắc chắn.” Thường Hy cũng tựa vào gối mềm phía sau. Lúc nãy dùng não suy nghĩ quá độ có chút cảm thấy mệt mỏi nên nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt dưỡng thần.


      Lệ Bình nhất thời lâm vào yên lặng, khí trong phòng cũng trầm lắng xuống. Vãn Thu và Triêu Hà đứng canh giữ ngoài cửa cũng dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó cho phép ai lại gần. Mùi hoa nhàn nhạt lơ đãng phiêu miểu trong phòng, tận đến khi Vãn Thu vào đổi trà Lệ Bình mới ngồi thẳng lại thân thể, nhìn Thường Hy vẫn còn nhắm mắt, đợi Vãn Thu ra ngoài rồi mới lên tiếng: “Có lẽ ngươi cũng đúng, ngày hôm qua lúc Thẩm Phi Hà đến tìm ta dường như có làm như vô tình nhắc đến chuyện năm đó.”


      Thường Hy chợt mở mắt, đạo ánh sáng thoáng qua. Nàng đỡ gối mềm ngồi thẳng dậy, há miệng hỏi: “Nàng ta như thế nào?”


      “Nàng với giọng tựa hồ cũng biết ta đứng ở bên nhìn được màn này, chẳng qua chỉ thở dài người và vật còn. Mạnh Điệp Vũ nay vắng mặt tại nhân thế, chuyện cũ như khói sương, bây giờ ngẫm lại có chút hoài niệm năm đó tùy hứng như vậy.” tới chỗ này Lệ Bình dừng lại, nhìn Thường Hy biểu tình có chút ngưng trọng: “Nếu phải vừa rồi ngươi những lời này có lẽ ta còn phát ra ý phía sau. Ngươi Thẩm Phi Hà úp úp mở mở tìm ta ôn chuyện cũ như vậy là có kế hoạch gì?”


      Thường Hy rất vui mừng nhìn Lệ Bình, phát bắt được tay nàng : “Ta bây giờ có thể yên tâm cần lo lắng ngươi bị nàng ta lừa gạt. Ta sợ ngươi chịu tin tưởng chuyện đó là . Ngươi rất đúng, Thẩm Phi Hà tuyệt làm chuyện tình vô ích lãng phí thời gian, nàng lúc này tìm ngươi ôn chuyện, cố ý chuyện kia là muốn thăm dò xem ngươi có thể ra năm đó hay ? Theo ta thấy, Thẩm Phi Hà sợ là nhịn được nữa mà muốn ra tay hành động rồi, chẳng qua nàng rốt cục muốn làm gì ta lại chưa biết được.”


      “Vậy làm sao bây giờ?” Lệ Bình lo lắng hỏi.


      “Làm sao bây giờ? Quá đơn giản! Nàng cho rằng ngươi là người dễ lừa gạt, chúng ta tương kế tựu kế dùng chiêu dẫn rắn ra khỏi hang. Ta tin trong vòng hai ngày nữa nàng lại đến tìm ngươi, ngươi phải đem tất cả mọi chuyện năm đó ra, còn phải giả bộ bất bình khôn xiết thay nàng. Rất nhanh chúng ta liền biết được nàng muốn làm cái gì rồi.” Thường Hy hơi dài. Đối thủ này nàng rất có hứng thú, nàng rất lâu có làm hồi lớn rồi. Thẩm Phi Hà, hãy chờ xem!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 382:


      Đều lòng vua khó dò, đều quân ân như nước, đều ... Đều rất nhiều, tóm lại câu là nếu muốn sống vẻ vang, sống nở mày nở mặt trong hậu cung ân sủng của Hoàng thượng là điều thể thiếu. Kể từ khi Lạc phi nổi lên trong hậu cung chưa bao giờ náo nhiệt như thế.


      Hoàng quý phi chỉ mong giữ được vị trí tại, tương lai theo con mình xuất cung hưởng phúc tuổi già vì vậy đối với ý định tranh thủ tình cảm sớm phai nhạt, ngược lại phần lớn thời gian đều ở trong tẩm cung tu thân dưỡng tính. Kính phi hôm nay cũng cực kỳ an phận, con trai của mình nộp khí giới đầu hàng nàng cũng có mục đích chiến đấu, cuối cùng lại trở nên thân cận ít với Hoàng quý phi. Mẫn phi vẫn dạng giống như trước kia thay đổi gì. Chỉ có Mị phi gần đây là cảnh tượng đắc ý, cùng với số lần thị tẩm tăng lên nhanh chóng của nàng chính là thế nước của Lạc phi xuống. Cho nên mới , hậu cung bây giờ a, gà bay chó sủa!


      Kể từ sau việc của Minh Khải quốc, Đỉnh Nguyệt quốc cũng có chiến gì, quốc gia thái bình, dân chúng an khang, quả là bức tranh an cư lạc nghiệp thời bình. Các vương gia mặc dù được ban cho phủ đệ riêng biệt nhưng mỗi ngày vẫn chăm chỉ vào cung thỉnh an, vì vậy trong hậu cung lại càng sôi động, ngày nào cũng có tin tức mới mẻ truyền ra.


      Hoạt động thích gần đây của Thường Hy chính là nằm nghe Triêu Hà và Vãn Thu kể lại chiến tích của Mị phi và Lạc phi. người căn cơ thâm hậu, có hoàng tử bên thân, sống lưng cao thẳng là Mị phi; người chim sẻ biến phượng hoàng, bước lên trời, rất được Hoàng thượng thích là Lạc phi. Hai người coi như thực lực ngang nhau, kỳ phùng địch thủ.


      Mặc dù giống như bách tính ngoài kia chỉ chó mắng gà, chỉ cây hòe mà mắng cây dâu, vừa mắt lôi nhau ra đánh trận thống khoái nhưng các nàng mỗi ngày cũng thay đổi biện pháp để chà đạp đối phương, ngừng tìm kiếm chỗ sơ hở của đối phương, tìm cơ hội cạn tàu ráo máng, khiến cho sóng ngầm trong hậu cung càng thêm mãnh liệt.


      Từ lần trước chuyện với Lệ Bình xong vẫn có tin tức truyền đến. Thường Hy biết Thẩm Phi Hà là người cẩn thận, nắm chắc mười phần tuyệt đối tiến lên phía trước bước. Nếu nàng muốn mưu tính cái gì vạn bất đắc dĩ mới đánh động đến Lệ Bình, bởi vì nàng ta biết Lệ Bình có quan hệ rất tốt với nàng, dễ dàng mạo hiểm.


      Vì để cho Thẩm Phi Hà nhanh chóng hành động, Thường Hy gây ít phiền toái cho Dương Lạc Thanh, hơn nữa cũng từ bỏ việc tìm kiếm bí mật khiến cho Dương Lạc Thanh có thể bước lên trời.


      Nhìn Thường Hy ngẩn người, khung thêu hoa trong tay tà tà nằm sát mép giường, Vãn Thu nhàng nhặt lên đặt vào giỏ thêu rồi : “Thái tử phi, nếu như buồn chán ra ngoài dạo lát.”


      Thường Hy phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cái, : “ cần, nghĩ chút chuyện nên lơ đãng thôi. Thái tử gia hạ triều chưa?”


      Vừa dứt lời bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Vãn Thu hé miệng mà cười cười rồi khom lưng lui xuống. Ngay sau đó Tiêu Vân Trác vén rèm vào, nhìn Thường Hy hơi mỉm cười : “Nhanh như vậy liền nhớ ta?”


      “Đừng tự dát vàng lên mặt, ta phải là nhớ chàng, ta chỉ muốn hỏi chuyện lần trước chàng điều tra thế nào? Tìm được chứng cớ Thẩm Phi Hà cấu kết cùng Dương Lạc Thanh ? Bên chàng có tin tức, bên ta cũng dám động thủ, có hứng thú. Cả ngày ngồi đây nhìn bọn họ đấu đá cũng mệt mỏi!” Thường Hy bĩu môi .


      Tiêu Vân Trác đúng là ra lời, như vậy cũng kêu nhàm chán, biết cục diện như thế này là do ai tạo thành? “Thẩm Phi Hà rất giảo hoạt, làm việc ít khi có nhược điểm, nếu muốn tìm chứng cớ phải kiên nhẫn chút. Loại chuyện như thế này gấp được, nếu như bứt dây động rừng, lấy tính tình của Thẩm Phi Hà chỉ sợ hai, ba năm nữa nàng ta mới dám động thủ. Vậy nàng chẳng phải là nhàm chán hơn sao?”


      Tiêu Vân Trác thay triều phục, mặc vào trường bào thoải mái rồi ngồi bên người Thường Hy, đặt tay lên bụng nàng, : “Hôm nay có bướng bỉnh ? Có đá nàng hay ?”


      có, từ lần trước liền có cử động nữa. Thái y thời gian còn sớm, chờ qua tháng liền đạp lợi hại hơn.” Thường Hy tới chỗ này liền muốn cười. Lần trước tiểu tử trong bụng vô tình lại nhúc nhích, khéo cái là vừa đúng lúc Tiêu Vân Trác úp má lên bụng của nàng nghe động tĩnh. Cú đạp ấy xem như vừa đúng chạm lên má của , thế nhưng lại làm cho sợ hãi thôi, vẫn là lần đầu tiên gặp loại chuyện như vậy, nửa đêm canh ba lại tức tốc đào thái y từ trong chăn ra đuổi tới Đông cung. Khi thái y biết được chẳng qua là máy thai gương mặt giống như quả mướp đắng, chỉ vì cái máy thai nho mà đem bọn bốc từ trong chăn ra đúng là có nhân đạo. Nhưng cũng ai dám trách móc gì, vội hướng về phía Tiêu Vân Trác trái trái phải phải chúc mừng hồi.


      Kể từ sau ngày đó, Tiêu Vân Trác hễ cứ rảnh là lại dính lên bụng của nàng nghe ngóng động tĩnh. Nhưng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, mấy ngày nay tiểu tử kia lại ngoan ngoãn nằm im, chỉ tức giận Tiêu Vân Trác hận thể vỗ vào cái mông con của .


      “Tên tiểu tử này chính là cố ý chọc giận ta đấy! Chờ nó sinh ra xem ta tét mông nó như thế nào!” Tiêu Vân Trác vô số lần nảy sinh ác độc .


      Thường Hy lại vội vàng ngay lập tức đổi chủ đề: “Bệnh tình của phụ hoàng thế nào rồi? Khi nào khỏi?”


      tới cái này sắc mặt của Tiêu Vân Trác lại càng khó coi, nghiến răng : “ biết!”


      Thường Hy sửng sốt, ngay sau đó thở dài : “ là càng già càng thích chơi dai!” Thanh dừng lại, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Gần đây Lạc phi triệu tập ít cung nữ xinh đẹp lại để dạy dỗ. Ta xem nàng chính là ngồi yên được nữa.”


      Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng, nhìn Thường Hy : “Cũng chỉ là châu chấu sắp chết nhảy lên được mấy ngày. Nàng cần phải phí tâm, chỉ cần an ổn dưỡng thai cho ta là được rồi.”


      Nhưng Thường Hy biết Dương Lạc Thanh dễ dàng nhận thua, giọng : “Gần đây Mị phi khí thế dâng cao, căn cơ của Dương Lạc Thanh lại cạn, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy nàng ta địch lại nổi. Nàng ta hẳn là tìm đường lui cho mình đấy.”


      Tiêu Vân Trác nheo mắt, cẩn thận nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng có ý gì?”


      “Dương Lạc Thanh huấn luyện đám cung nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, chàng xem nàng ta muốn tặng cho người nào? Đưa cho Hoàng thượng chỉ sợ nàng ta hào phóng như vậy, để cho nữ nhân khác tranh thủ tình cảm cùng mình. Vậy dư lại cũng chỉ còn khả năng.” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, cười như cười, trong mắt mang theo mấy phần hài hước.


      Tiêu Vân Trác cả kinh, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng, nhìn Thường Hy : “Nàng ta cũng dám tính toán. Nàng định như thế nào?”


      Thường Hy than tiếng: “ biết a. Nàng nếu như nhất định muốn tặng cho người nào đó, ta còn có thể đồng ý sao? Đây chẳng phải cho thiên hạ biết ta là nữ nhân ghen tuông mù quáng sao?”


      Nghe vậy nhưng Tiêu Vân Trác lại quả quyết Thường Hy dễ dàng nhẫn nhục chịu đựng. Nhìn hai tròng mắt lóe sáng của nàng, Tiêu Vân Trác thở dài biết nàng lại nghĩ ra chủ ý gì. Dương Lạc Thanh chỉ sợ ăn ít xui xẻo!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 383:


      Tiêu Vân Trác ra cũng thừa biết Thường Hy phải là người ngồi yên chịu trói, thấy nàng bộ dáng thần thái bay bay, môi đào đỏ tươi mím thành đường, trong lòng ông lên tiếng nhưng vẫn nhàng cười : “Nàng tính toán như thế nào?”


      Thường Hy tay cùng Tiêu Vân Trác mười ngón đan chặt, đắc ý : “Chuyện vui nhất đời chính là nhìn người khác tự bê đá đập chân mình, có phải hay ?”


      Sau lưng Tiêu Vân Trác rịn ra trận mồ hôi lạnh, trong lòng thầm quyết định cả đời này cũng dám trêu chọc đến tiểu hồ ly này. Nàng là quá khó chơi, có thù tất báo. Làm đôi phu thê ân ái so với đôi uyên ương cãi lộn thích ý hơn nhiều. Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác vội vàng phụ họa: “Có chỗ nào cần vi phu ra sức hỗ trợ hay ?”


      Thường Hy híp mắt, rất trịnh trọng gật đầu cái, : “Tại sao lại có phần của chàng, dĩ nhiên là muốn. Ta thấy lâu nữa là sinh thần của Lạc phi ? Lấy trình độ được sủng ái nay của nàng hẳn là tổ chức buổi yến tiệc hoành tráng, những mỹ nhân kia hẳn là có đất dùng.”


      “Ý tứ của phụ hoàng hình như muốn tổ chức sinh thần cho nàng.” Tiêu Vân Trác cau may, rất thích nữ nhân này.


      “Nhịn chút chán ghét nhất thời đổi lấy đời an vui cực lạc, buôn bán này có lời.” Thường Hy biết là Tiêu Vân Trác nghĩ cái gì, đưa tay ôm chặt cổ của , ghé vào bên cạnh lỗ tai thấp giọng ra: “Chàng nghĩ mà xem, người ta tính toán lâu như vậy, dù sao cũng phải cho Dương Lạc Thanh cơ hội để thi triển. Hơn nữa bên Thẩm Phi Hà kia nhất định cũng có hành động, ta còn muốn nhân chuyện này mà dò xét xem rốt cục Tiêu Vân Triệt và Thẩm Phi Hà bày trò quỷ gì. Nếu như bọn họ thức thời có thể lùi bước là chuyện tốt, ít nhất chàng và vẫn là huynh đệ. Còn nếu như vẫn khăng khăng mực, đến lúc đó ta hạ thủ lưu tình, Hoàng thượng cũng cho phép loại chuyện như thế xảy ra.” tới chỗ này nàng lại thở dài: “Trong hậu cung, hoàng gia có rất ít tình huynh đệ chân chính. phải là mọi người muốn mà là trước mặt quyền lực, tiền tài cùng phú quý, khó có ai có thể cưỡng lại lực hấp dẫn của nó. Lần này chúng ta coi như cho cảnh cáo, khiến suy nghĩ lại con đường nên chọn của mình.”


      Tiêu Vân Trác nắm chặt tay của Thường Hy, trong lòng vẫn còn chút khó chịu. ra thể tin nhất người phản bội lại là Tiêu Vân Triệt, nếu đổi lại là người khác còn có thể chấp nhận.


      “Vi An vương tuyệt đối tham dự, Trường Tín vương đầu phục chàng, tại chỉ còn có Hải Hà vương. Ta lo lắng Hải Hà vương liên thủ cùng , đến lúc đó vì lợi ích trước mắt, chỉ sợ Mị phi đứng chung thuyền với Dương Lạc Thanh. Chúng ta vẫn nên dự phòng trước mới tốt.” Thường Hy nhặn chân mày, .


      Tiêu Vân Trác gật gật đầu : “Nàng yên tâm, Liệt Phong phái người theo dõi nghiêm ngặt rồi, nếu có gì dị động nhất định chúng ta biết được.


      “Nghe gần đây triều đình cũng yên ổn, đại ca, tam ca của ta sao chứ?” Đối với vấn đề này Thường Hy rất là lo lắng. Nàng còn nhận được tin tức chuyện buôn bán của nhà mình cũng gặp bất lợi, chỉ sợ là có người đứng sau giở thủ đoạn.


      “Cái này nàng phải lo nghĩ nhiều. Thụy Lân có thể mình ứng phó mọi chuyện, Thụy Hòa cũng tồi, Lệ Trung Dũng rất là thưởng thức , dù sao quân nhân cũng tránh khỏi mắc chút sai lầm. Tam ca của nàng là nhân tài vừa mới xuất , cây cao chịu gió lớn, ta phái người truyền tin cho , nên làm náo động quá lớn. Có Lệ Trung Dũng chăm sóc cũng ổn thôi.” Tiêu Vân Trác muốn cùng Thường Hy về chuyện triều chính, nhất là chuyện có liên quan đến nhà nàng, chỉ sợ làm tổn thương đến thân thể của nàng.


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác vậy cũng biết là đem mọi chuyện xử trí thỏa đáng, trong lòng ấm áp, : “Tất cả cũng khiến chàng phí tâm rồi.”


      “Hai ta là vợ chồng, lời này ta thích nghe.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy cưng chiều , lại chuyển sang chủ đề khác: “ ra ta cũng giúp được bao nhiêu. Chuyện của đại ca nàng là do tự lo đấy.”


      Thường Hy hứng thú, hai mắt lóe sáng vội hỏi tới: “ xảy ra chuyện gì?”


      “Người nọ vu cáo ca ca nàng thu nhận hối lộ, nhiễu loạn triều cương nhưng sáng sớm hôm sau, trước cửa phủ doãn lại xuất phong mật thư, bên trong chứa đầy chứng cứ viên quan kia tham ô hối lộ, chiếm đoạt ruộng đất của dân chúng, tổn hại đến pháp luật và kỷ cương. lúc này phải là lửa cháy đến nơi sao?” Tiêu Vân Trác nhịn được nở nụ cười.


      “Chàng tìm người làm?” Thường Hy kinh ngạc hỏi, gậy ông đập lưng ông cũng là biện pháp tốt, chỉ là muốn tìm ra những chứng cứ kia cũng phải là chuyện đơn giản.


      “Ta còn chưa có ra tay. Là có người kiềm chế được, muốn nhìn thấy ca ca của nàng chịu uất ức!” Tiêu Vân Trác có thâm ý khác .


      “Ai vậy?” Thường Hy tò mò hỏi, đại ca của nàng khi nào quen biết được nhân vật lợi hại như vậy?


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy khó có được thời điểm hồ đồ, nhắc nhở: “Nàng ngẫm lại xem năm đó hoành hành giang hồ, nắm trong tay bí mật triều chính là những ai?”


      Thường Hy khẽ cau mày, cẩn thận suy nghĩ, trong lúc bất chợt ánh mắt sáng lên, bắt được vạt áo Tiêu Vân Trác : “Là nàng?”


      nghĩ tới nàng lại là nương nhanh nhẹn như vậy.” Tiêu Vân Trác giọng , trong lòng thầm tính toán nếu có thể thu làm của chính mình tốt. Chờ lên đế vị, văn võ bá quan đều đặt trong lòng bàn tay, còn có gì đáng sợ?


      “Mười tám cây trâm hoa năm đó cũng phải chỉ có hư danh, phải có bản lĩnh mới có thể tung hoành ngang dọc. Ai nghĩ tới Minh Sắt vì đại ca ta lại có thể làm ra chuyện như vậy, xem ra chuyện tốt xa nha!” Thường Hy hé miệng mà cười cười. Nàng quý Minh Sắt, có chị dâu kiêu ngạo cũng hẳn là xấu. Nghĩ tới Minh Sắt nàng nhịn được mà lại nhớ tới Mạnh Điệp Vũ, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng có tin tức của Mạnh Điệp Vũ ? Nàng tựa hồ như biến mất thấy tăm hơi nhưng ta vẫn cảm thấy nhất định ngày nàng trở về.”


      Tiêu Vân Trác lắc đầu cái: “ có tin tức của nàng. Chỉ là Liệt Phong cho ta biết gần đây buổi tối ở Vân Đô rất náo nhiệt, nàng cũng còn món nợ phải thu cho nên chắc hẳn trở lại.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 384:


      Tiêu Vân Trác Thường Hy cũng hiểu được, Mạnh Điệp Vũ còn món nợ cần phải thu đối với Dương Lạc Thanh. Chính là nàng biết Mạnh Điệp Vũ làm sao để có thể tiếp cận được Dương Lạc Thanh, đúng là có điểm tò mò.


      “Như vậy chuyện tổ chức sinh thần cho Dương Lạc Thanh sao?” Thường Hy nheo mắt như tên trộm hỏi.


      “Ta với phụ hoàng, yến hội nhất định đúng hẹn mà cử hành.” Tiêu Vân Trác đáp ứng.


      Thường Hy thỏa mãn gật gật đầu, : “Nhất định phải tổ chức to, quy mô lớn, mời nhiều người đến xem mới có khán giả thưởng thức kịch hay chứ!”


      Tiêu Vân Trác bất đắc dĩ lắc đầu. Xem náo nhiệt... ừm, cũng thích!


      Tin tức Hoàng thượng tổ chức sinh thần cho Lạc phi nhanh chóng lan truyền khắp cả hậu cung, nhất lại còn long trọng tổ chức. Các phu nhân quan viên người nào có phong hào cáo mệnh phụ là có thể tham gia, đãi ngộ như vậy tương đương với cấp bậc Hoàng hậu. Vì vậy tin đồn Lạc phi thất sủng nhanh chóng bị thổi bay hoàn toàn, Hương Chỉ cung lại náo nhiệt hẳn lên.


      Hương Chỉ cung. Nội điện.


      Thẩm Phi Hà mới vừa từ bên Mẫn phi thỉnh an lại đây. Tin tức lớn như vậy đương nhiên nàng cũng biết, chẳng qua là bên trong có cạm bẫy gì ?


      “... Ngươi thực cảm thấy có vấn đề?” Thẩm Phi Hà bất an hỏi, nàng vẫn thấy có gì đó là lạ.


      “Có thể có vấn đề gì? Mới vừa bắt đầu ta còn lo lắng thuốc của Tần Nguyệt Như đưa cho ta hữu dụng, bây giờ nhìn lại cũng là phí tâm rồi. Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có ta, vì ta tổ chức tiệc sinh nhật như vậy chỉ sợ Hoàng quý phi cũng bằng đâu!” Dương Lạc Thanh cười to . tại nàng chính là xuân phong đắc ý, lo lắng mấy ngày trước cũng nhanh chóng biến thành hư .


      Thẩm Phi Hà suy nghĩ chút cũng thấy đúng, tạm để xuống nghi ngờ trong lòng, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn đem những cung nữ xinh đẹp kia đưa cho Thái tử?”


      “Trưởng bối ban thưởng thể chối từ. Ta mặc dù lớn tuổi nhưng cũng là sủng phi của Hoàng thượng, phải nể bối phận của ta. Chân mệnh thiên nữ thể bị phản bội, nếu như nàng ta bị Thái tử dứt tình, chẳng cần chúng ta động thủ nàng cũng sống được.” Dương Lạc Thanh đắc ý .


      sao?” Thẩm Phi Hà kinh ngạc, còn có chuyện như vậy? “Ta thế nào chưa có nghe qua?”


      “Chuyện như vậy làm sao có thể lưu truyền ra ngoài? Năm đó thủy tổ Hoàng hậu qua đời, tuyên bố với người ngoài là nàng lâm trọng bệnh qua khỏi, ra chính là vì thủy tổ Hoàng đế di tình biệt luyến. Đây chính là bí mật cung đình. Ngu Thường Hy mấy bận cùng ta đối kháng cũng đừng trách ta khách khí.” Dương Lạc Thanh quả là hận thấu xương Thường Hy. Kể từ khi nàng ta hồi cung nàng có lấy ngày yên ổn.


      “Ta thấy Thái tử đối với Thái tử phi là chung tình đổi, ngươi cứng rắn đem người nhét vào liệu có hiệu quả ? Trước kia những nữ nhân của Đông cung còn phải chỉ để bài biện? Nhưng ngay cả như thế, vì để cho Thường Hy thoải mái, Thái tử còn phải đem phân phát hết đám nữ nhân đó ? Thâm tình như vậy há dễ dàng đả động sao?” Thẩm Phi Hà cau mày .


      “Người làm gì được phải còn có thuốc sao? Ta dĩ nhiên là biết được điều này nhưng ta tin Thái tử gia có thể chống cự được tác dụng của thuốc!” Dương Lạc Thanh hung hãn , trong mắt lóe lên tia oán giận.


      Thẩm Phi Hà nghe được Dương Lạc Thanh như vậy liền yên lòng xuống. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, mắt thấy thành công sắp đạt được, nàng thể để xảy ra bất kỳ may nào. Thời điểm vào cung biết được lựa chọn Thái tử phi từ trong đám tú nữ lần này, loại thất vọng đó nàng khó lên lời. Cực khổ thời gian dài như vậy, quay đầu lại cái gì cũng đạt được còn có ý nghĩa gì sao?


      Tuy vậy nàng cũng cam lòng, nàng cũng thể tùy tiện bị bất kỳ hoàng tử nào chọn phải. Trong các hoàng tử cũng có người là rồng phượng có người chỉ là giun đế. Trong năm hoàng tử nàng nhìn trúng Tiêu Vân Triệt, lịch nho nhã, phong lưu phóng khoáng, quả chính là vị hôn phu trong mộng tốt nhất của các nương. Nàng trong lúc vô tình nhìn được mắt lóe lên tia cam lòng, vì vậy nàng nghĩ có lẽ đời này nàng vẫn còn có cơ hội xoay người, ngồi lên chức vị Thái tử phi, làm rạng rỡ vinh dự cho gia tộc nhà nàng. Cho nên nàng gửi tin về cho người nhà, khiến phụ thân nàng dùng hết mọi thủ đoạn cuối cùng nàng cũng được gả cho như ý nguyện.


      Đúng như những gì nàng cảm nhận lúc đầu, người rất dịu dàng, đối xử với ai cũng dịu dàng, thế nhưng đằng sau vẻ dịu dàng ấy chính là khoảng cách ngàn dặm khiến người ta thể chạm tới được. Nàng đều muốn cố gắng đến gần nhưng mỗi lần đều tơi tả mà về. nhìn tuy ôn hòa, lễ độ nhưng lại là người băng lãnh nhất, tim của được bao bọc bởi tầng băng tuyết cách nào phá vỡ được.


      Nàng cho là đối đãi với tất cả mọi người đều như thế, cho nên nàng cũng gấp gáp, nàng có thời gian cả đời hòa tan băng giá của . Nhưng nàng lại nghĩ đến, ra trong lòng của sớm có người khác rồi.


      Nhớ ngày đó lúc nàng còn chưa xuất cung ra phủ đệ riêng, hôm đó là ngày rất ấm áp, nàng nhìn thấy ra cửa cung. Nàng rất ngạc nhiên, thời điểm như vậy còn nơi nào? Vì vậy nàng lẳng lặng theo , xa xa nhìn thấy về phía hồ Thiên Hà. Hồ Thiên Hà... Nghĩ tới đây trong lòng Thẩm Phi Hà căng thẳng, nàng biết Ngu Thường Hy và Vưu Lệ Bình chuẩn bị cho yến hội đêm thất tịch, họ xây dựng lầu trúc ở hồ Thiên Hà, nơi đó làm cái gì?


      Khoảng cách đến hồ Thiên Hà còn đoạn ngắn liền dừng lại, đứng ở sau bụi hoa lẳng lặng ngắm nhìn. Thẩm Phi Hà theo tầm mắt của nhìn lại liền thấy Thường Hy mình trong đình loay hoay làm cái gì đó, ánh mắt càng ngừng hướng về phía hồ Thiên Hà quan sát. Lúc này Thẩm Phi Hà tựa hồ thể tin vào chính mình nữa, Tiêu Vân Triệt tới nơi này chính là để nhìn nàng ta sao?


      Nàng nhìn cứ như vậy nhúc nhích mà lặng ngắm Ngu Thường Hy, giống như vĩnh viễn cũng xem đủ. Đôi tròng mắt của dưới ánh mặt trời lộ ra tầng sáng nhu hòa, nhu hòa như vậy so với đối đãi với nàng là hoàn toàn khác nhau.


      Sau ngày hôm đó, nàng phái người thăm dò rất nhiều chuyện của , nàng dần dần biết, ra ngày đầu tiên vào cung Tiêu Vân Triệt trông thấy Ngu Thường Hy. Thường Hy động thủ gây họa vẫn ra mặt thay nàng chuyện. Nàng còn biết Thường Hy vào Đông cung bao lâu liền mắc lỗi bị Thái tử phạt quỳ, lại vì nàng mà cầu cạnh. Hôm Thường Hy ngã xuống bậc thang, nàng còn nhớ vẻ mặt khẩn trương chút nào che giấu của , khoảnh khắc cắn răng nhịn xuống xúc động muốn nhấc chân cứu Thường Hy. Mặc dù đứng bên cạnh nàng nhưng ánh mắt lại rời thân ảnh bé đằng xa...


      ra trong lòng quả có người, khó trách nàng dùng cách nào cũng thể tiến vào được. Cho nên cả đời này, Ngu Thường Hy là kẻ địch lớn nhất của nàng. Mà đối với kẻ địch, nàng tuyệt đối hạ thủ lưu tình, bất kể là Mạnh Điệp Vũ hay Ngu Thường Hy. Chỉ cần cản bước chân của nàng, nàng làm cho bọn họ sống bằng chết. nhẫn lâu như vậy, cuối cùng đến ngày nàng giải hận rồi!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :