1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 375:


      Cuối cùng Tiêu Vân Trác vẫn cho phép Thường Hy mạo hiểm. Thường Hy lay chuyển được cho nên cũng đành phải nhượng bộ. Người cấu kết cùng Dương Lạc Thanh có đúng là Tiêu Vân Triệt hay , đến nay vẫn chưa có chứng cớ xác thực. Lại thêm nữa, quan hệ huynh đệ của Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt từ trước tới giờ vẫn tương đối thân mật, cho nên nếu người giở trò sau lưng là Tiêu Vân Triệt người thương tâm nhất vẫn là Tiêu Vân Trác.


      Thường Hy nằm ở giường lăn qua lộn lại ngủ được. Nàng nhìn ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ mà sóng lòng cuồn cuộn, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Nàng từng có cảnh giác đối với Tiêu Vân Triệt nhưng khi đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh giác mà thôi, nghĩ tới ngày Tiêu Vân Triệt phản bội Tiêu Vân Trác. Trong ấn tượng của Thường Hy, Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Trác là huynh đệ rất thân thiết. Tiêu Vân Trác đối với Tiêu Vân Triệt cũng nhiều hơn phần tình thâm.


      Dưới ánh trăng mông lung, nàng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Tiêu Vân Trác. quá nhức đầu, nếu như đúng là Tiêu Vân Triệt nên làm cái gì bây giờ?


      Thường Hy suy nghĩ hồi biết khi nào ngủ mất, đến khi tỉnh lại người bên cạnh sớm thấy bóng dáng. Thường Hy biết những ngày này Hoàng thượng tuyên bố với bên ngoài rằng mình lâm bệnh, muốn Thái tử phụ chính, vì vậy Tiêu Vân Trác càng trở nên bận rộn thôi. Thường Hy có thể mơ hồ cảm thấy được Hoàng thượng đây là lặng lẽ tiến hành việc di dời quyền lực, tận lực trải bằng con đường giúp Tiêu Vân Trác lên ngôi.


      Cho nên trong khoảng thời gian Tiêu Vân Trác phụ chính này, phe nào phản đối phe nào ủng hộ, rất nhanh là có thể phân biệt được, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng đế tiến hành dọn dẹp sạch phen. Loại bố cục lấy lui làm tiến này cũng chỉ có vị lão hồ ly kia là chơi lưu loát, rành mạch như vậy, dù sao cũng phải là lần đầu tiên.


      Nghe được thanh Thường Hy đứng dậy, Triêu Hà vội vàng vén mành vào, nhìn Thường Hy oán giận : “Thái tử phi rời giường sao kêu nô tỳ tiếng. tại thân thể nặng hơn so với trước kia, thể cẩn thận.”


      Thường Hy hé miệng cười cười. Cũng chỉ có Triêu Hà và Vãn Thu ở trước mặt nàng còn có thể ra những lời cố kỵ như vậy. Nàng ngẩng đầu : “Cũng phải nhúc nhích được, ta đâu có mảnh mai như vậy. Muội có nghe ngự y phải tích cực vận động sao, chỉ dựa vào người khác cũng tốt. Chớ đem ta trở thành búp bê sứ, ta cũng phải được nặn bằng bùn.”


      Triêu Hà nghe vậy là dở khóc dở cười. Người ta mang thai đều là kim tôn ngọc quý, bước cũng dám mạnh. Chủ tử nhà mình hay rồi, chẳng giống người ta, mỗi ngày tới lui ngừng, nàng nhìn thấy mà còn lo. Hầu hạ Thường Hy rửa mặt xong, Triêu Hà mới lên tiếng: “Trường Tín vương phi tới, ngồi chờ ở bên ngoài.”


      “Cái nha đầu này, tại sao bây giờ mới ?” Thường Hy liếc Triêu Hà cái, khẽ trầm giọng hỏi.


      “Muội nếu sớm tỷ lại chạy vội ra ngoài. Lần trước chính là như vậy cho nên mới thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Muội thể mạo hiểm như vậy, thân phận của tỷ bây giờ tôn quý lại mang thêm hài tử, chỉ trễ chút cũng việc gì.” Triêu Hà làm như đương nhiên .


      Thường Hy nhàng lắc đầu, nhấc chân ra ngoài, Triêu Hà vội vàng đuổi theo đỡ nàng. Vào đại điện quả nhiên thấy được Đỗ Đình Phương đợi, Thường Hy có chút áy náy : “Khiến vương phi đợi lâu, ta càng ngày càng trở nên lười biếng rồi, thức dậy trễ, nha đầu này còn thèm gọi ta tiếng.”


      Đỗ Đình Phương cười : “Sao lại như vậy, Thái tử phi mang hài tử, ngủ dậy trễ chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ trách ta dậy sớm quá, quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi.”


      Thường Hy cảm thấy câu kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn chút cũng sai. Từ lần trước lúc Đỗ Đình Phương giúp nàng khai hỏa với Dương Lạc Thanh, nàng cảm thấy nàng ta có gì giống với trước kia. Bây giờ lại trở nên nhún nhường như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc!


      Sau khi Triêu Hà đỡ Thường Hy ngồi xuống, tiểu cung nữ nhanh chóng lên dâng trà, Triêu Hà lại mang mọi người lui xuống. Thường Hy biết Đỗ Đình Phương đến đây có việc gì nên tiện mở miệng hỏi trước, chỉ có thể tùy ý chuyện phiếm. Hai người cùng nhau vào cung, nay người làm vương phi, người làm Thái tử phi, cũng là đâu vào đấy rồi.


      ra hôm nay ta đến đây còn có chuyện, chính là muốn cám ơn Thái tử phi có ơn cứu mạng với vương gia nhà ta. Vương gia nhà ta cũng rồi, nếu nhờ Thái tử phi giúp đỡ chỉ sợ cũng về được.” Đỗ Đình Phương nhìn Thường Hy vô cùng cảm kích, lần này cũng có bất kỳ ý tứ giả dối nào trong đó vì có nữ nhân nào thích làm quả phụ? Nhất là bây giờ Hoàng thượng hết sức tín nhiệm Thái tử, khả năng đế vị thay đổi là vô cùng . Hơn nữa trước kia Tiêu Vân Dật đúng là có chút vọng tưởng đối với ngôi vị Hoàng đế, nhưng cũng là người có tình có lý, Thường Hy cứu mạng, nếu giờ bảo phản lại Tiêu Vân Trác, chuyện tình vong ân phụ nghĩa như vậy làm được.


      Đỗ Đình Phương cũng hiểu , hôm nay làm vương gia là lựa chọn tốt vô cùng, chỉ cần tại đứng cùng thuyền với Thái tử, tương lai vinh hoa phú quý là điều phải bàn cãi. Cho nên tới cũng chỉ là vì muốn lấy lòng Thường Hy, hơn nữa lần trước nàng cũng lên tiếng giúp Thường Hy, lần này gặp mặt lại có vẻ dễ dàng trò chuyện.


      Biết bản thân Thường Hy nên để bị mệt, Đỗ Đình Phương ngồi hồi liền đứng dậy cáo từ, trước khi lại nhìn Thường Hy : “Gần đây Đông Lăng vương phi vào cung rất thường xuyên, nghe nàng cùng Lạc phi lui tới thân cận.” tới chỗ này liền dừng lại, Đỗ Đình Phương nhích tới gần Thường Hy bước rồi tiếp: “Ta còn nghe Đông Lăng vương phi và Lạc phi có chút quan hệ thân thích, biết có phải vậy hay ?”


      Thường Hy sửng sốt, nhìn Đỗ Đình Phương mà ngưng trọng thần sắc, gật gật đầu : “Đa tạ nhắc nhở. Về sau vương phi có rảnh rỗi vào cung chút, chúng ta kêu Vi An vương phi cùng nhau chuyện.”


      Đỗ Đình Phương nghe vậy khuôn mặt tươi cười chào đáp. Ai chẳng biết Thường Hy và Lệ Bình rất thân thiết, nếu nàng cũng được cùng chung với bọn họ ý tứ chính là xem nàng như người ngoài rồi. Trong lòng Đỗ Đình Phương dĩ nhiên là thở phào nhõm rồi mới xoay người ra.


      Tiễn Đỗ Đình Phương , Thường Hy ngồi tại chỗ yên lặng ngẩn người. Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh có quan hệ thân thích? Họ tại sao lại có quan hệ thân thích? Chuyện này bất kể thế nào cũng làm người ta nghĩ ra.


      Thường Hy ở trong phòng nhàng tới lui, tâm trí cũng lặng lẽ nghĩ đến quan hệ của bọn họ lúc trước đó. Dương Lạc Thanh và Mạnh Điệp Vũ là chị em họ, có nghe Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ có quan hệ gì... Hơn nữa Mạnh Điệp Vũ và Thẩm Phi Hà cũng từng có đoạn xích mích vui vẻ gì, trong lúc bất chợt đôi mắt Thường Hy sáng lên tựa hồ hiểu ra điều gì, hé miệng hướng bên ngoài hô: “Trịnh Thuận!”


      “Nô tài ở đây. Thái tử phi có cái gì phân phó?” Trịnh Thuận hành lễ .


      “Lập tức điều tra quan hệ thân thích của Đông Lăng vương phi. Nhất định phải tra cẩn thận.” Thường Hy trầm giọng . Nếu như giữa các nàng có quan hệ chuyện ban đầu Mạnh Điệp Vũ đẩy Thẩm Phi Hà xuống nước còn phải đánh giá lại.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 376:


      Thường Hy nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng nghĩ ra Thẩm Phi Hà đến tột cùng là người như thế nào. Ấn tượng mà Thẩm Phi Hà để lại cho người ta quá tốt, nàng huệ chất lan tâm, dịu dàng điển nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tất cả những điều tốt đẹp của nương gia đều tập trung người nàng. Thẩm Phi Hà chính là điển hình của đại gia khuê tú xuất chúng, ngay cả Thường Hy cũng từng rất hâm mộ nàng bởi vì Thường Hy có cái nhã tĩnh mà nàng có được.


      Vì ngôi vị Hoàng đế, Thẩm Phi Hà đúng là vẫn thay mặt Tiêu Vân Triệt cùng Dương Lạc Thanh liên thủ. rất khó tưởng tượng nương tốt đẹp như vậy lại dính vào chút vẩn đục của nhân gian. Thường Hy than tiếng. Sư phụ từng với nàng, thế gian này ai cũng khoác tấm mặt nạ, chỉ là có người mang mặt nạ vì muốn che giấu mình, có người lại muốn che ánh mắt của người khác mà thôi.


      Trịnh Thuận có chút ngoài ý muốn khi Thường Hy muốn điều tra Thẩm Phi Hà nhưng cũng hỏi tại sao, vội vàng đáp ứng rồi làm.


      Vãn Thu lặng lẽ vào đại điện đem khay trà thu xuống, lại rót cho Thường Hy chén trà táo đỏ đặt ở bàn rồi mới lên tiếng: “Thái tử phi có muốn ăn chút gì hay ? Từ sáng tới giờ còn chưa có ăn cái gì đâu, trong phòng bếp hầm cho tỷ cháo gà xé sợi đấy.”


      Thường Hy nhàng lắc đầu cái, : “Đợi lát nữa Thái tử gia trở lại rồi cùng nhau ăn. Vãn Thu, muội lại đây chuyện với ta lát, ngồi mình buồn quá!”


      Vãn Thu mang ghế ngồi bên cạnh nhàng bóp chân cho Thường Hy. Gần đây chân Thường Hy luôn hay bị tê mỏi.


      “Được thôi, nô tỳ cũng muốn bồi ngài chuyện, chỉ sợ làm mệt mỏi ngài thôi!”


      “Vãn Thu, trong mắt muội, Đông Lăng vương phi là dạng người gì?” Thường Hy nhìn Vãn Thu nhàng hỏi.


      Tiếng Thường Hy vừa dứt Triêu Hà cầm trong tay hộp đựng thức ăn tiến vào, tiếp lời : “Tốt, mấy người trốn chuyện mình đem ta ném ra ngoài!”


      Thường Hy hé miệng cười cười . Vãn Thu mở miệng: “Người nào đó miệng lưỡi bô bô, chúng ta chuyện đương nhiên phải tránh ngươi nếu chỉ nghe ngươi , chúng ta làm gì có phần.”


      “Ngươi được lắm, trước mặt ta mà cứ như vậy bố trí ta, biết sau lưng ta thành cái dạng gì rồi? Nhìn xem ta đánh vào miệng ngươi!”


      Hai người cười đùa hồi, chủ yếu là chọc cho Thường Hy vui vẻ. Họ nhìn ra được sau khi Trường Tín vương , Thường Hy có chút buồn bã, uể oải. Quả nhiên Thường Hy vui vẻ lại hơn rất nhiều. Sau lúc Triêu Hà mới lên tiếng: “Theo nô tỳ thấy Đông Lăng vương phi là người rất dịu dàng, đối đãi với hạ nhân cũng khoan dung độ lượng. Trước kia ở trong cung, danh tiếng của Đông Lăng vương phi rất rốt, sau khi ra cung nghe cũng khiến ít người thích đâu.”


      “Nô tỳ cũng nghe được rất nhiều, chỉ là Đông Lăng vương phi thích khoa trương nếu còn có nhiều người hơn nữa biết đến chuyện này.” Vãn Thu cười .


      Thường Hy nghe hai người mà yên lặng. Danh tiếng của Thẩm Phi Hà quả nhiên là tương đối khá. người nếu muốn thành đại đầu tiên phải đặt danh tiếng của mình lên đầu, điểm này Thẩm Phi Hà làm tốt vô cùng. Ngay cả Tiêu Vân Triệt tại đều phải là thanh danh tốt sao, người nào nhắc đến cũng làm người khiêm tốn, thuần phác. Hai người này phối hợp ăn ý, đúng là có chút thú vị!


      “Đông Lăng vương phi lúc nào qua lại cùng Lạc phi, các muội có biết ?” Thường Hy nhìn hai người hỏi, tiện tay cầm lên điểm tâm cao hoa hồng Triêu Hà vừa mới mang lên cắn cái. Hương vị ngọt ngào lan vào trong miệng, nhịn được mà ăn nhiều thêm khối.


      Triêu Hà và Vãn Thu nhìn thấy Thường Hy ăn đồ ăn càng phát vui vẻ, đáp lời: “Hình như là sau khi Thái tử phi xuất cung lâu, Đông Lăng vương phụng chỉ chạy tới biên cương Đông Lăng vương phi vào cung thường xuyên, thời gian qua lại với Lạc phi cũng bắt đầu nhiều.”


      Thường Hy khẽ cau mày. Phải là thời gian Tiêu Vân Triệt tới biên cương bọn họ quyết định động thủ. biên cương còn Thẩm Phi Hà ở lại lôi kéo quan hệ cho . Nàng tỉ mỉ suy nghĩ thêm. Biên quan đánh trận, Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Bác đều tự mình lên chiến trường, duy chỉ có Tiêu Vân Triệt là có. Ba người bọn họ Tiêu Vân Dật là tướng tiên phong, Tiêu Vân Bác là trông nom lương thảo, Tiêu Vân Dật phụ trách vận chuyển. Theo lý Tiêu Vân Bác cần tự mình ra chiến trường nhưng vẫn . Chỉ có Tiêu Vân Triệt là từ đầu đến cuối đều đem tính mạng mình ra giỡn.


      Như vậy là Tiêu Vân Triệt quyết định tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế cho nên để cho tính mạng của mình có bất kỳ nguy hiểm nào. Ngược lại, ý định của Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Bác lại dễ đoán hơn chút, ít nhất khi đó bọn họ còn có ý nhiệm kề vai sát cánh cùng Tiêu Vân Trác. Khó trách chuyện ở Minh Khải quốc vừa kết thúc, Tiêu Vân Triệt liền lập tức chạy về. chắc hẳn là về thu xếp trước tránh cho Tiêu Vân Trác trở về lại có cái gì nghi ngờ.


      Đều biết người biết mặt biết lòng nhưng lần này Thường Hy mới cảm nhận được. Ít nhất Tiêu Vân Dật cũng là đại trượng phu, mặc dù từng có ý tưởng với đế vị nhưng mới vừa rồi Đỗ Đình Phương rất ràng rồi, nàng cứu Tiêu Vân Dật mạng cho nên vì tình vì nghĩa tranh giành nữa. Dĩ nhiên Tiêu Vân Dật cũng phải kẻ ngốc, buông tha như vậy là vì nhìn Hoàng thượng đối với Tiêu Vân Trác rất hài lòng, dễ dàng phế bỏ ngôi vị Thái tử. Thay vì đợi đến lúc toàn quân bị diệt bằng lúc này quy thuận Tiêu Vân Trác, ít nhất từng có công hộ giá, tương lai chỉ cần dấy binh mưu phản, làm tổn hại đến giang sơn xã tắc cả đời này đều được hưởng vinh hoa phú quý.


      Về phần Tiêu Vân Bác... Đến giờ phút này Thường Hy cũng chưa nắm hoàn toàn bởi vì Mị phi cũng phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Mặc dù Lạc phi độc chiếm hậu cung nhưng Thường Hy tin tưởng để áp chế Lạc phi, Mị phi rất nhanh phất lên. Làm đế vương cần nhất là cân bằng, chỉ trong triều đình mà còn cả trong hậu cung.


      Trịnh Thuận trở lại là lúc giữa trưa, cầm trong tay tờ giấy. Thường Hy nhận lấy, mở ra tỉ mỉ nhìn, tròng mắt chợt lóe, hóa ra là như vậy, khó trách...


      Gấp tờ giấy trong tay lại, Thường Hy nhìn Vãn Thu : “Vãn Thu, mẫu đơn trong Đông cung vừa đúng dịp nở, muội cắt lấy hai cành rực rỡ nhất đem đến chỗ Mị phi nương nương. Truyền lời với nương nương rằng chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc. Nghe xong nương nương tất biết phải làm gì.”


      Vãn Thu cũng dám hỏi tại sao, lập tức làm. Thường Hy nhìn Triêu Hà cười : “Triêu Hà, muội còn dám đến Hương chỉ cung hay ?”


      “Có gì dám? Thái tử phi có chuyện chỉ cần phân phó cho nô tỳ là tốt rồi, nô tỳ nhất định làm được thỏa đáng.” Triêu Hà cười , có Thái tử phi ở đây nàng còn có gì phải sợ? Dương Lạc Thanh muốn khi dễ người Đông cung vẫn phải nhìn lại bản thân chút đấy.


      Thường Hy ở bên tai Triêu Hà thấp giọng mấy lời. Triêu Hà gật đầu mạnh cái, mặt cũng mang theo nụ cười tươi, xoay người rời .


      Thường Hy cười nhạt tiếng. Rảnh rỗi lâu như vậy cũng nên giãn gân giãn cốt chút rồi, nếu hỏng người mất. Có vài người biết trời cao đất rộng là gì, nàng tốt bụng cho người ta cái thước để họ tự lượng sức mình mới được.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 377:


      Loan Minh cung.


      Mị phi nhìn đến hai cành hoa mẫu đơn nở rực rỡ trong chiếc khay bằng ngọc mà yên lặng ngẩn người. Ngu Thường Hy phái người đưa hoa tới cho nàng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn giễu cợt nàng? Nghĩ tới đây sắc mặt Mị phi trở nên xanh mét. tại trong hậu cũng biết có bao nhiêu người cười vào mặt nàng, ngày trước nàng là phượng hoàng chín tầng trời bây giờ lại biến thành bùn đen dặm cành cây gãy. Ai nghĩ tới tiện nhân Dương Lạc Thanh kia lại có được cảnh tượng như ngày hôm nay!


      Nhớ ngày đó nàng nên xem thường nàng ta để hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh thê lương như thế này. Hoàng thượng biết bao lâu còn chưa đến thăm nàng. Trong hậu cung này, thánh sủng chính là tấm bình phong che chắn cho mỗi phi tần, tại nàng coi là cái gì? Chỉ là phi tử thất sủng thôi!


      “Trở về cho Thái tử phi, ta đa tạ ý tốt của Thái tử phi. Hoa nàng tặng bổn cung rất xinh đẹp nhưng đáng tiếc vào nơi này cũng chỉ là uổng phí.” Mị phi mang thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn Vãn Thu .


      Vãn Thu cũng giận, cười : “Mị phi nương nương thích là tốt rồi. Thái tử phi thân thể nặng nề có cách nào đến thỉnh an Mị phi nương nương nhưng là có câu muốn nô tỳ thuật lại.”


      “Câu gì?” Mị phi nhăn mày, Ngu Thường Hy lại muốn làm cái gì? Nàng cũng muốn có liên quan gì đến Ngu Thường Hy, mỗi lần chọc tới nàng ta đều có kết quả tốt đẹp, đều là nàng chịu thua thiệt. Lại thêm tình cảnh đặc thù nay, nàng ta chỉ là thần nữ hộ quốc mà còn lại mang thai, như châu như bảo, ai dám động tới nàng ta? Trừ phi muốn sống nữa! Nàng bây giờ đủ thê lương rồi, cách nàng ta càng xa càng tốt cho an toàn.


      “Thái tử phi , chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc cho nên mới cố ý dâng mẫu đơn đến chỗ nương nương. Biết nương nương ở chốn thâm cung tịch liêu, có hoa tươi làm bạn, mỹ nhân song hành chẳng phải là càng tôn nhau thêm?” Vãn Thu dịu dàng , thần thái tự nhiên thanh thản khiến người ta thể coi thường.


      Mị phi cẩn thận suy nghĩ những lời này, nghi ngờ nhìn Vãn Thu : “Theo bổn cung thấy hoa này cũng sánh bằng Thái tử phi, nàng có lòng là được rồi.”


      Vãn Thu biết Mị phi hiểu, lúc này mới cười lui xuống.


      Mị phi nhìn đóa mẫu đơn mà yên lặng suy nghĩ. Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc... Ngu Thường Hy quỷ nha đầu kia coi như thức thời, chỉ tiếc nàng tuy xinh đẹp nhưng Hoàng thượng đến ai nhìn? Càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Nhưng mặc dù Mị phi từng có lúc hành động lỗ mãng, ăn ít đau khổ dưới tay Thường Hy nhưng sinh tồn trong hậu cung này nhiều năm như vậy, nàng cũng phải là hạng người hữu dũng vô mưu. Tại thời điểm này Ngu Thường Hy đưa tới cho nàng hai cành mẫu đơn... Còn cái gì mà chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc... Nha đầu này suy nghĩ cái chủ ý gì?


      Cung nữ Tây Lan bên cạnh Mị phi tiến lên bước : “Nương nương, ngài nghĩ xem có phải Thái tử phi biết được tin tức gì hay ? tại Thái tử gia quản lý triều chính, có tin tức gì người của Đông cung hẳn là biết sớm chút.”


      Ánh mắt Mị phi sáng lên. Cũng đúng, chẳng lẽ nàng sắp đổi vận cho nên Thường Hy nhanh chóng chạy tới lấy lòng? Nhưng là đến tình trạng này, nàng còn cái gì đáng giá người ta chúc mừng hay sao?


      “Nương nương, lần trước Thái tử phi ở chỗ Lạc phi xảy ra chuyện, thiếu chút nữa giữ nổi hài tử. Thái tử phi cùng Lạc phi nhất định là có hiềm khích. Hôm nay Thái tử phi lại mang hoa tới, có phải là muốn liên thủ cùng nương nương hay ?” Tây Lan thấp giọng , trong mắt cũng lóe lên tia sáng. Bọn họ làm nô tài cũng trông mong chủ tử được sủng ái, như thế bọn họ đâu cũng được thẳng sống lưng. Mấy ngày nay Dứu Vân, Họa Sắc bên Hương Chỉ cung khiến người ta nhìn rất thuận mắt.


      “Cùng bổn cung liên thủ? Ta bây giờ có cái gì để liên thủ cùng nàng?” Mị phi than tiếng. Quân ân lạnh bạc, tại nàng sâu sắc hiểu được rồi.


      “Nương nương những lời này là quá khiêm tốn rồi. Nương nương sinh hạ Hải Hà vương, lại là thâm căn cố đế trong hậu cung này. Lạc phi mới được sủng ái mấy ngày, căn cơ làm sao có thể so được với nương nương? Còn nữa, Lạc phi cũng phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, Hoàng thượng chỉ là ưa chút mới mẻ thôi. Nương nương mới chính là tài mạo song toàn, nếu Thái tử phi làm sao lại đưa hoa mẫu đơn tặng ngài? Nô tỳ nghĩ Thái tử phi nhất định là biết được tin tức gì cho nên nương nương vẫn nên chuẩn bị y phục tốt, biết chừng lúc nào đó Hoàng thượng lại đến xem ngài.” tới chỗ này Tây Lan dừng lại, hạ thấp giọng : “Nghe mấy ngày nay Thái tử gia cẩn thận chăm sóc, bệnh tình của Hoàng thượng chuyển biến tốt. Lúc này Thái tử phi lại đưa tới hoa mẫu đơn, nô tỳ nghĩ nhất định là Thái tử gia cho Thái tử phi cái gì.”


      Nghe được lời Tây Lan , Mị phi đột nhiên có chút trở nên kích động, phát nắm lấy tay Tây Lan : “Ngươi bảo Vân Tuệ thăm dò tin tức xem gần đây Minh Tín điện có triệu kiến Lạc phi hay ?”


      “Dạ, nô tỳ ngay.” Tây Lan nhìn đến chủ tử lại dấy lên ý chí chiến đấu, cả người cũng trở nên nhõm, thoải mái hơn, tới cửa dặn dò Vân Tuệ rồi lại quay trở về, đưa tay đem hoa mẫu đơn cắm lên cửa sổ, lúc này mới : “Nương nương có nên chuẩn bị trước hay ? Theo nô tỳ nghĩ Hoàng thượng chừng triệu kiến nương nương đấy!”


      Mị phi nhàng lắc đầu cái, : “Ăn mặc cái gì, nếu như Hoàng thượng triệu kiến ta cứ để như vậy mà . Nếu cố ý ăn mặc tỉ mỉ Hoàng thượng hoài nghi bổn cung có phải nhận được tin tức trước gì hay . Ngươi biết Hoàng thượng rất đa nghi, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt. Mặc như thế này gặp Hoàng thượng, chừng ngài thấy thẹn với ta, hiệu quả càng tốt hơn đấy.”


      “Vẫn là nương nương suy nghĩ chu đáo.” Tây Lan vội xu nịnh . Vân Tuệ trở lại, đường chạy gấp nên trán rịn ra tầng mồ hôi. Mị phi thấy thế vội hỏi: “thế nào? Tra được ?”


      “Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng có triệu kiến Lạc phi. Tất cả mọi người đều vì chuyện lần trước của Thái tử phi, Hoàng thượng mặc dù trừng phạt Lạc phi nhưng Lạc phi thiếu chút nữa thương tổn hoàng tôn, Hoàng thượng vẫn thực tức giận cho nên mấy ngày này triệu kiến nàng.” Vân Tuệ nhanh chóng sau đó mới dám lấy khăn ra lau mồ hôi trán.


      Trong mắt Mị phi lóe lên tia sáng rỡ. Xem ra Ngu Thường Hy khẳng định là biết cái gì, nàng nên sớm mà chuẩn bị. Nếu như lần này có thể lật người tuyệt để con tiện nhân Dương Lạc Thanh kia sống yên ổn!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 378:


      Thường Hy thấy chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, nhịn được đành vươn tay ra bắt, bị cảm giác tê tê dại dại kia làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt ra nhìn liền thấy được khuôn mặt Tiêu Vân Trác gần trong gang tấc, khỏi sẵng giọng hỏi: “Đường đường là Thái tử gia mà cũng biết làm chuyện này sao?”


      Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy ngồi dậy, cười : “ phải chuyện Thái tử gia biết làm mà là chuyện phu quân biết làm. tại ta chỉ là Thái tử mà còn là phu quân của nàng, ta tại sao lại thể làm?” Tiêu Vân Trác vừa vừa khẽ cắn lên môi Thường Hy ngụm, lúc này mới hài lòng mỉm cười.


      Thường Hy chỉnh búi tóc, ngủ giấc cũng cảm thấy tóc hơi có chút rối loạn. Tiêu Vân Trác vừa thấy liền giúp nàng gỡ trâm cài xuống, : “Về sau lúc ngủ đem trâm ngọc, vòng tay tháo ra. đầu đầy châu bảo thế này ngủ làm sao?”


      “Vốn ta chỉ định chợp mắt lát, ai biết ngủ quên.” Thường Hy được Tiêu Vân Trác tháo trâm cài xong liền thuận thế dựa vào lồng ngực của , hai tay vòng ôm chặt lấy thắt lưng , : “Việc chàng làm đến đâu rồi?”


      “Tạm ổn. Nhưng đợi mấy ngày nữa mới có hiệu quả.” Tiêu Vân Trác ngửi được hương hoa nhàn nhạt người Thường Hy khỏi có chút rung động, ngón tay hữu ý vô tình, làm như tự chủ được mà vuốt ve tấm lưng thon của nàng. Thân thể Thường Hy hơi cứng lại, cố gắng muốn lách mình tránh ra. Bây giờ còn chưa có tối hẳn, người này lại...


      Tiêu Vân Trác cảm nhận được động tác của Thường Hy khỏi cười tiếng, khẽ cắn vành tai của nàng : “Chạy đâu? Lần trước nàng cự tuyệt, lần này nữa cũng để cho nàng chạy thoát!”


      Gương mặt Thường Hy đỏ bừng đến nỗi có thể ra máu. Mặc dù hai người làm loại chuyện này ít lần nhưng mỗi lần nhắc tới nàng lại vẫn cảm thấy xấu hổ thôi. Huống chi nàng có thai, phải tiết chế... Tiết chế a...


      Thừa dịp Thường Hy mất hồn, Tiêu Vân Trác sớm thuần thục cởi ra áo ngoài của nàng, nhàng đem nàng ngã ở bên giường. cẩn thận tránh bụng của nàng, đưa tay dò vào trong áo. Có lẽ bởi vì nàng mang thai nên trước ngực đẫy đà thêm ít. Thường Hy muốn đẩy tay Tiêu Vân Trác ra nhưng lại nghe thấy thấp giọng nỉ non : “Nam nhân khác lúc thê tử mang thai còn có thông phòng, thiếp thất, nhưng ta chỉ có mình nàng. Nàng nên làm sao bây giờ?”


      Thường Hy mày liễu dựng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng muốn làm sao? Hả? Chẳng lẽ chàng cũng muốn có mấy Bảo lâm, Nhụ tần ở bên người hầu hạ?”


      có... Ta đây muốn, cho nên chẳng phải ta đến tìm nàng sao?” Sau lưng Tiêu Vân Trác thấm ra trận mồ hôi. cũng thể tìm nữ nhân khác, nếu người này ăn dấm thêm lần nữa liền điên luôn. Cho nên vội vàng bày ra bộ dáng trung thành với nàng dâu của mình, : “Ta sống có nàng là đủ rồi, nữ nhân khác có quan hệ với ta, cho nên... Ta ... Nàng cũng thể cự tuyệt ta , có phải hay ?”


      Thường Hy suy nghĩ chút cũng thấy đúng, lại cảm thấy hình như có chút phải với , vì vậy lập tức cũng cự tuyệt nữa, chỉ đành phải nghe lời ...


      ***


      Trăng treo đầu cành liễu. Người hẹn lúc hoàng hôn.


      Sắc trời vừa mới sẩm tối liền bắt gặp có vài đạo thân ảnh thoáng qua kiền môn, lại vòng qua đó Đông cung mà trực tiếp tiến vào Loan Minh cung. Loan Minh cung của Mị phi và Hương Chỉ cung của Lạc phi cũng coi như kề cận nhau cho nên chỉ cần hai cung có động tĩnh gì là đối phương ngay lập tức biết được vô cùng ràng.


      Dương Lạc Thanh tựa hồ thể tin vào chính tai mình nữa, nhìn Họa Sắc hỏi: “Ngươi cái gì? Hoàng thượng tuyên Mị phi Trường Nhạc điện?”


      “Dạ, nô tỳ vừa mới nghe thấy công công truyền chỉ vậy.” Họa Sắc thận trọng trả lời, biết tâm tình chủ tử mình tốt nên cũng dám nhiều.


      Dương Lạc Thanh ngã ngồi ở giường, điều này làm sao có thể? Nàng ràng cho Hoàng thượng dùng thuốc, làm sao có thể triệu hạnh nữ nhân khác? thế nào còn có thể thích nữ nhân khác? Chẳng nhẽ thuốc kia có hiệu quả? phải, Tần Nguyệt Như dùng thử rồi cơ mà! Càng nghĩ Dương Lạc Thanh lại càng cảm thấy bất an, tới bước đường này rồi tuyệt đối cho phép nàng thất bại. Nàng còn đường lui, cách duy nhất chỉ có thể là tiến về phía trước, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế mới có thể khiến cho mình đời vinh hoa phú quý.


      Nghĩ tới đây Dương Lạc Thanh liền ngẩng đầu nhìn Họa Sắc, : “Ngươi hỏi thăm chút xem hôm nay Hoàng thượng gặp những ai?”


      “Dạ, nô tỳ lập tức ngay.” Họa Sắc vội vàng lui ra ngoài.


      “Nương nương, chúng ta có cần tìm vương phi thương nghị chút hay ? Dù sao vương gia cũng ở ngoài cung, chừng còn có tin tức khác.” Dứu Vân thấp giọng ra. Đến thời điểm này vận mệnh của nàng và Dương Lạc Thanh buộc lại với nhau, chết cùng chết, nếu có thể thành công tương lai nàng cũng có thể an tâm sống nửa đời còn lại. Cầu phú quý trong nguy hiểm cũng chính là đem mạng đánh cược.


      Dương Lạc Thanh gật đầu cái, : “Ngươi tự mình làm, trước khi cửa cung đóng phải quay về.”


      “Dạ, nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định về ngay.” Dứu Vân sau đó xoay người rời .


      Dương Lạc Thanh nắm chặt mười đầu ngón tay, Hoàng thượng làm sao lại đột nhiên triệu hạnh Mị phi? Nơi này đến tột cùng là có vấn đề gì? Nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán ra được nguyên nhân, sắc mặt Dương Lạc Thanh càng trở nên trầm. Kể từ khi Ngu Thường Hy trở về, nàng giống như chuyện gì cũng thuận, trong hậu cung bao giờ nữa giống như trước đây nàng gì nghe nấy. tại hậu cung này chia thành nhiều đảng phái, nếu muốn thực được mục đích của mình chỉ sợ phải tốn thêm ít công sức. chỉ thế, chỗ thuốc còn lại cũng phải tìm cách cho Hoàng thượng dùng nốt, nếu thất bại trong gang tấc. Uống xong viên thuốc cuối cùng này, Hoàng thượng tin lời bất kỳ kẻ nào cả, duy nhất chỉ có dựa vào nàng, nàng như mạng. Như vậy tình hình sau đó dễ dàng hơn nhiều.


      Ngu Thường Hy... Ngu Thường Hy, coi như ngươi trở lại thế nào? ngày nào đó ngươi biết được thiên hạ này phải bởi vì ngươi là thần nữ hộ quốc mà có cái gì thay đổi. Giang sơn này cũng nhất định thuộc về Tiêu Vân Trác. Chỉ cần ngày thánh chỉ còn chưa có hạ xuống liền có thể thay đổi, các ngươi cứ chờ mà xem!


      Dương Lạc Thanh suy nghĩ Họa Sắc trở lại, chỉ thấy nàng nhấc lên tấm rèm thêu uyên ương màu hồng cánh sen, nhìn Dương Lạc Thanh : “Nương nương, nô tỳ nghe ngóng, hôm nay Hoàng thượng triệu kiến Thái tử gia, Hải Hà vương, còn thêm tên nhân sĩ từ ngoài cung vào tên họ, khuôn mặt cũng rất lạ, chưa gặp qua bao giờ.”


      Dương Lạc Thanh chấn động trong lòng, người lạ mặt? “Người nọ là theo Thái tử gia, Hải Hà vương cùng nhau gặp mặt Hoàng thượng?”


      “Dạ, cùng nhau vào. Sau đó ba người còn chưa ra liền có thái giám truyền chỉ buổi tối tuyên Mị phi thị tẩm.” Họa Sắc vừa vừa cảm thấy trong lòng bàn tay ướt dính khó chịu. Ai biết được xảy ra biến cố ngoài ý muốn như vậy, cho tới nay đều là chủ tử của mình độc sủng hậu cung, gặp chuyện này đương nhiên là sắc mặt khó coi rồi.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 379:


      Dương Lạc Thanh rét mà run. Nàng chỉ sợ người lạ mặt kia chính là đại phu... Nếu phải vậy làm sao Hoàng thượng có thể đột nhiên gọi Mị phi thị tẩm? Nhưng nếu như đúng thế có phải đại phu kia giải được độc của nàng rồi hay , cho nên Hoàng thượng mới triệu hạnh Mị phi?


      Trong lúc nhất thời Dương Lạc Thanh giống như thể suy nghĩ thêm được gì cả, ngơ ngác ngồi ở giường yên lặng . Họa Sắc vừa thấy liền thấp giọng khuyên lơn: “Nương nương ngài nên bận tâm, Hoàng thượng muốn sủng ái người nào chúng ta quản được. Coi như Hoàng thượng có sủng ái Mị phi cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, cuối cùng vẫn là nương nương quan trọng nhất. Ngài nên vì vậy mà làm tổn hại đến thân thể.”


      “Ngươi biết cái gì?” Dương Lạc Thanh quát lên, chuyện nàng hạ độc dĩ nhiên bọn họ biết. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ nghĩ là nàng tranh ân sủng thôi mà biết được lợi hại trong chuyện này.


      Cả người Họa Sắc run lên, sắc mặt tái nhợt, cũng dám nhiều câu. Dương Lạc Thanh nhìn thấy vậy lại càng thêm phiền lòng, quát lên: “Còn chưa cút ra ngoài! Đồ vô dụng!”


      Họa Sắc vội vàng lui xuống. Dương Lạc Thanh nhìn tấm rèm mành lay động mà tình bất định. Nàng nhất định thể ngồi chờ chết, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp. Mị phi... Ngươi là chim đầu đàn cũng đừng trách ta khách khí, ở trong hậu cung này ai có thể sống sót sau cùng mới là vương đạo!


      ***


      Ở chốn hậu cung tường cao cửa rộng này thứ thiếu nhất chính là những kẻ lưỡi dài hơn người, lại thêm Thường Hy cố ý đứng bên quạt gió, chuyện Mị phi được Hoàng thượng triệu hạnh nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách, trong lúc nhất thời trở thành đề tài cho mọi người thảo luận lúc trà dư tửu hậu. Lạc phi chuyên sủng lâu, có người dám đắc tội với nàng, tại Mị phi nhận được thánh sủng có phải nghĩa là thiên hạ nay chia hai hay ? Hoặc cũng có thể là chia ba? Lạc phi mặc dù được sủng ái, ở hậu cung tùy ý làm bậy nhưng quyền bính ước thúc hậu cung vẫn như cũ nằm trong tay Hoàng quý phi. Chỉ là thời gian này thân thể Hoàng quý phi có chút khó chịu nên thèm quản thôi.


      Nhưng bệnh của Hoàng quý phi đến cũng đúng lúc. Ngày thứ hai ngay sau khi tin tức Mị phi được thị tẩm truyền ra liền cũng xuất người rằng bệnh của Hoàng quý phi hết, khỏe như vậy cũng quá nhanh thôi!


      Lúc Thường Hy nghe được tin này thiếu chút nữa bật cười, nhìn Lệ Bình : “Mẹ chồng ngươi là lợi hại. Là người lợi hại nhất trong số những người ta gặp.”


      Lệ Bình hừ lạnh tiếng, nhìn Thường Hy : “Phi! Nếu phải hôm qua ta nhận được tin của ngươi ta ra tay, chừng đến hôm nay mẹ chồng của ta vẫn còn bệnh nặng ngừng đấy. Mệt ngươi vẫn còn ngồi ở chỗ này cười, cũng biết là ai giúp ngươi!”


      “Dạ dạ dạ, đều là công lao của tiểu thư đây! Phần thưởng cho tiểu thư là chén nước ô mai, thế nào?” Thường Hy cười . Hai ngày nay là thoải mái, nàng cứ ung dung nhìn cảnh Dương Lạc Thanh gấp đến rối tung rối mù.


      “Ai thèm uống nước ô mai của ngươi, chua chết người! Lần trước uống hớp ta liền tháng ăn giấm, nào có như ngươi vậy. Ta xem cần nước ô mai, ngươi trực tiếp uống giấm thôi!” Lệ Bình nhớ tới lần trước mà vẫn còn sợ hãi, nghe được Thường Hy cho nàng uống nước ô mai liền trực tiếp xua tay, lập tức kéo lấy hộp gấm về phía mình, : “ bằng ta ăn điểm tâm, ngươi tự mình uống .”


      Thường Hy cũng thèm ép, chỉ hé miệng cười cười, mình cầm lấy chén nước ô mai từng ngụm từng ngụm uống. Lệ Bình nhìn Thường Hy uống thong thả ngại chua, ánh mắt sáng lên nhìn nàng : “Đều trai chua cay, ta xem ngươi nhất định là sinh thằng nhóc mập mạp!”


      Thường Hy thiếu chút nữa bị sặc, nhìn Lệ Bình : “Con trai thế nào? Con thế nào? Ta lại cảm thấy con vẫn tốt hơn, thân thiết gần gũi.”


      “Phi, lứa đầu sinh trai lứa sau sinh . Ngươi muốn sinh con , Thái tử gia cũng thèm để ý nhưng triều đình lại an ổn. Cho nên trước tiên cứ sinh con trai ngăn chặn miệng của bọn , về sau sinh con cũng có gì ổn.” Lệ Bình bĩu môi ra, nàng cũng thừa biết mấy lão hủ kia lợi hại như thế nào rồi.


      “Còn ngươi sao? Sao mãi chưa có tin tức? Ngươi vào cung cùng lúc với ta, lại còn sớm hơn ta vài bước tại sao lại chưa có gì?” Thường Hy quan tâm hỏi.


      Lệ Bình vừa nghe đến điều này liền bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ, nhìn Thường Hy : “Ngươi ta đây là đất tốt hay mầm móng của tốt? Hai ta cũng rất nỗ lực, tại sao lại có kết quả đây?”


      Nghe thấy Lệ Bình như vậy, Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt nháy phát cháy bừng, phất tay cái khiến cung nhân bên cạnh lui xuống rồi mới lên tiếng: “Cái người này gì đấy? Cũng may là bên cạnh có người khác, nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi còn bị phá hủy? Mấy lời thô tục nơi phố phường mà ngươi cũng dám !”


      Lệ Bình có chút ngượng ngùng nhìn Thường Hy, gương mặt lấy lòng : “Đây phải là trước mặt ngươi sao? Nếu là người khác ta cũng dám . Ngươi cho người khác đúng ?”


      Thường Hy bất đắc dĩ trợn mắt cái, : “ chỉ có mình ngươi, ngay cả Đỗ Đình Phương và La Thúy Yên, cả Thẩm Phi Hà cũng thấy có tin tức gì? là kỳ quái, cả ba người đều có động tĩnh, ngươi có phải có vấn đề gì hay ?”


      Lệ Bình nhìn Thường Hy, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm trọng, lẳng lặng vừa nghĩ vừa : “Ngươi đúng, là có chút kỳ quái, tại sao cả bốn người đều im hơi lặng tiếng như thế?”


      Từ trước đến giờ Thường Hy cũng để ý đến chuyện này nhưng bây giờ nghĩ lại có chút bình thường. Nàng nhìn bộ dáng Lệ Bình chau mày, vội cười : “Ngươi cũng đừng để trong lòng, ta cũng chỉ vậy thôi. Nghe người ta bảo bên cạnh Hải hà vương mỹ nữ như mây, tháng cũng chưa đến lượt La Thúy Yên được lâm hạnh lấy đâu ra hài tử?”


      Nghe được Thường Hy như thế Lệ Bình cũng thoáng thả lỏng, thở dài tiếng : “Cũng phải, chỉ là Hải Hà vương phi cũng phải là món đồ, đây phải là ái thiếp diệt thê hay sao? Ta nghe La Thúy Yên sống cũng dễ dàng, ngay cả thiết thất có hơi chút được sủng ái cũng có thể khi dễ nàng, đây là có chuyện gì?”


      “Chính nàng ta có tiền đồ mà thôi, thân phận chính thất cũng biết lợi dụng. Bổn có còn có thể trách ai đây?” Thường Hy lại cũng có chút tức giận, chuyện này nàng cũng nghe nhưng thể can thiệp.


      “Là nàng ta tự làm tự chịu thôi. Ai bảo năm đó nàng ta hại ngươi cho nên mới tự làm bị thương mặt mình!” Lệ Bình tức giận , nghĩ đến chuyện xưa mà nàng vẫn chưa hết hỏa khí.


      Thường Hy nhàng cười tiếng, nhìn Lệ Bình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, : “Tóm lại là người đáng trách tất cũng có chỗ đáng thương, khi nào các ngươi gặp nàng khuyên nàng đôi câu. Ta với nàng ta cũng thường xuyên gặp mặt, hơn nữa quan hệ cũng có chỗ bất tiện, có cơ hội cái gì. Trước kia cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại cũng thấy nàng đáng thương.”


      nàng ta nữa, ta có chuyện muốn với ngươi. Ngày hôm qua Thẩm Phi Hà đến tìm gặp ta.” Lệ Bình nhìn Thường Hy, thần sắc có chút trở nên nghiêm túc.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :