1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 370:


      Thời điểm người đắc ý theo bản năng muốn nhìn thẳng vào vấn đề chính. Có đánh chết Dương Lạc Thanh cũng muốn thừa nhận mình bằng Thường Hy có thủ đoạn, có bản lãnh. Xuất thân của Thường Hy cao nhưng nàng chịu nổi danh hiệu thần nữ hộ quốc của nàng ta. Bất luận cái gì, chỉ cần có danh hiệu này cả Ngu gia đều được dát thêm tầng ánh vàng. Huống chi huynh trưởng của nàng cũng tài giỏi hơn người, là tân khoa trạng nguyên, là quan tiên phong dưới trướng đại tướng quân. văn võ đủ để Thường Hy trụ vững bước chân trong hậu cung này.


      Dương Lạc Thanh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Vân Trác, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Những lời này của Thái tử gia thực bổn cung dám nhận. Ta nhưng có hại Thái tử phi, là Thái tử phi tự mình nổi điên đẩy ta ngã mặt đất rồi cũng thuận thế ngã theo xuống. Nếu ta thực muốn hại Thái tử phi, nàng ta còn bình yên hao tổn chút nào ở chỗ này sao? Đứa bé trong bụng nàng chỉ sợ cũng còn. Chỉ cần hơi suy nghĩ chút là có thể biết được thực giả trong chuyện này, Thái tử gia biết rồi sao còn cố hỏi!”


      Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng: “Vậy nương nương cho là Thái tử phi rảnh rỗi quá cố ý tìm ngươi gây chuyện? Cho dù như vậy cũng phải có lý do gây chuyện, xin hỏi nương nương lý do đó là gì?”


      “Bổn cung làm sao biết. Thái tử gia nên hỏi Thái tử phi của ngài mới đúng!” Dương Lạc Thanh cắn răng . Nàng là hận chết Thường Hy, bây giờ muốn rửa sạch oan ức dễ dàng. Nàng làm sao lại trêu chọc nhân vật khó ưa như vậy, nghĩ đến càng bực mình.


      “Lạc phi nương nương là hay! Vậy nếu sau này chúng ta mà có đánh người khác, chúng ta cũng có thể hướng về phía kẻ đó mà ta làm sao biết ngươi nổi điên cái gì? xong phủi sạch quan hệ, chút cũng liên quan. Chỉ là bổn cung có chút hiểu, Thái tử phi vừa hồi cung tại sao những nơi khác mà lại đến chỗ của Lạc phi trước tiên? Thái tử gia vừa quan hệ của Lạc phi và Thái tử phi trước kia tương đối tốt. Nếu có quan hệ tốt, vậy Thái tử phi lại càng hề có lòng phòng bị đối với Lạc phi nương nương cho nên mới bị người ta hạ độc thủ. nghĩ tới Lạc phi vì muốn chối tội lại cư nhiên rằng chính Thái tử phi mới là người đẩy mình xuống đất rồi tự mình làm bị thương chính mình! Nếu giống như lời của nương nương vậy Thái tử phi ngu chính là điên, ta chưa từng thấy qua có người dùng hài tử trong bụng mình ra mà đùa giỡn, nhất lại là tôn tử được Hoàng thượng nhìn trúng. Có vài người trong lòng chịu yên mới có thể làm ra hành động như vậy, lại còn đưa ra chứng cứ Thái tử phi tự hại mình! Mỗi người nơi này đều phải là kẻ ngu, chỉ cần có chút đầu óc đều hiểu được chuyện này buồn cười cỡ nào! Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng còn láo như thế này nữa đâu!” Lệ Bình tức giận tuôn trào, liên tiếp tràng dài khiến cho Dương Lạc Thanh á khẩu thôi.


      Lệ Bình mặc dù sớm được Thường Hy nhắc nhở, biết Dương Lạc Thanh phải là người hiền lành, tâm cơ thâm trầm. Nhưng ngờ rằng Thường Hy vừa mới hồi cung chờ được mà ra tay. Nàng ta cho rằng mình có thể tự do tác uy tác phúc trong hậu cung này sao? Hoàng đế già rồi nên mới bị nàng ta xoay cho chóng mặt nhưng bọn họ trẻ tuổi nên đều có mắt, tuyệt đối để cho độc phụ cầm giữ triều chính, càng để cho nàng ta làm loạn hậu cung.


      “Vi An vương phi rất đúng. Ta chỉ biết chuyện này vô cùng kỳ quặc, người êm đẹp tại sao lại vô duyên vô cớ dùng hài tử trong bụng cùng sinh mạng của chính mình để hãm hại Lạc phi nương nương? Người có bầu thể chịu bất kỳ tổn thương nào, kẻ ngu cũng hiểu được chuyện đó, Thái tử phi lại là người cực thông mình, làm sao có thể dùng con của mình mà làm ra chuyện này? Lạc phi nương nương muốn giải vây cho mình cũng thể ra chứng cớ vô lý như vậy được. Lúc bọn ta tiến vào là thấy Thái tử phi nằm ngất mặt đất nhưng Lạc phi nương nương vẫn còn rất thanh tỉnh đấy!” Đỗ Đình Phương vội vàng phụ họa lời của Lệ Bình. Có được cơ hội này cũng phải dễ dàng. Đánh chó phải đánh chết, nếu để nó sống lại nhất định cắn ngược trở lại.


      “Cũng thể như vậy. Lúc chúng ta tiến vào thực là nhìn thấy Thái tử phi ngất mặt đất nhưng lại thấy được người nào ra tay. Lạc phi nương nương là người luôn luôn thiện tâm bao giờ làm ra loại chuyện tình ác độc như vậy, có lẽ bên trong còn có hiểu lầm gì đó. Huống chi Thái tử gia quan hệ của Lạc phi và Thái tử phi rất tốt, Lạc phi làm sao lại hại Thái tử phi đây?” Thẩm Phi Hà nhìn mọi người, thay Dương Lạc Thanh giải thích. Nhưng nàng cũng công khai đối đầu với Thường Hy, dù sao nàng vẫn muốn lưu lại cho mình đường lùi.


      Đúng lúc ấy thái y rốt cuộc cũng tới nơi, dẫn đầu chính là người lâu gặp - Phùng Viễn Thanh. Chỉ thấy trán xuất ra tầng mồ hôi dày, nhìn là biết phải chạy gấp đường tới đây. nhìn đồ đạc bừa bãi mặt đất liền trấn động trong lòng, lại quay sang nhìn thấy Thường Hy nằm trong lòng Tiêu Vân Trác, búi tóc phân tán, tuy nhìn sắc mặt nhưng cũng đoán rằng trở nên trắng bệch.


      Tiêu Vân Trác đưa cổ tay Thường Hy đặt ở tấm gối bắt mạch. Phùng Viễn Thanh lấy ra chiếc khăn tơ tằm trắng noãn phủ lên tay nàng rồi mới đặt ba ngón tay lên bắt mạch. Qua lát, nghĩ thầm trong lòng rằng mạch tượng này rất bình thường, rất ổn định, cũng cảm thấy có chỗ nào đúng. Thế nhưng thần sắc mọi người trong phòng lại rất bình thường, còn có khuôn mặt Tiêu Vân Trác ai như muốn ăn thịt người, lúc mới bước vào liền dùng ánh mắt quét qua cái. Hơn nữa trong phòng này còn có thêm người bộ dạng cũng nhếch nhác thảm hại, vậy chính là Lạc phi rồi.


      Tranh đấu hậu cung từ xưa đến nay vốn dĩ là như vậy. Nhất định là Thái tử phi và Lạc phi nổi lên tranh chấp, mọi người lại đều tin rằng người bị hại là Thái tử phi. Phùng Viễn Thanh lăn lộn trong cung nhiều năm rồi, có số việc cần cũng tự hiểu. cũng giật mình thôi, hết sức bội phục Thường Hy, tại thời điểm như thế này lại còn dám trêu Lạc phi... Nhưng mà, cũng nhìn người nào đó rất thuận mắt!


      Thu tay về, Phùng Viễn Thanh đứng dậy, sắc mặt rất nặng nề. Tiêu Vân Trác vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào? Đứa trong bụng thế nào?”


      “Hồi bẩm Thái tử gia, Thái tử phi bị kinh sợ, bụng lại bị va đập, tại mạch tượng rất rối loạn. may là thân thể Thái tử phi khỏe mạnh nên đáng lo, nhưng vẫn phải an tâm tĩnh dưỡng, thể chịu bất kỳ kích thích nào, chăm sóc tốt đáng ngại. Nếu còn bị kích thích nữa ... Cái này khó mà được.” Phùng Viễn Thanh lắc đầu thở dài , thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, cứ như vậy người nào có thể hoài nghi lời của là thực hay giả!


      Tiêu Vân Trác cắn răng nhìn Lạc phi : “Lạc phi nương nương, lời của thái y có nghe ràng ? Miệng ngươi có động thủ, vậy bụng của Thái tử phi thế nào lại bị va đập?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 371:


      Dương Lạc Thanh biết mọi chuyện tại sao lại thành ra như vậy, nàng ràng có làm gì, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Viễn Thanh, hỏi: “Phùng thái y, ông chẩn mạch kỹ chưa?”


      “Lạc phi nương nương đây là uy hiếp sao? Ai u, người nào biết rằng Phùng thái y chính là người có y thuật cao minh nhất trong thái y viện? Nương nương chất vấn như vậy chẳng lẽ muốn tận mình chẩn mạch cho Thái tử phi?” Lệ Bình lên tiếng châm chọc. Nàng chính là ưa Dương Lạc Thanh xuất thân đê tiện nhưng lại cứ bộ dáng cao ngạo, có gì đặc biệt hơn người hay sao? Cũng biết làm cách nào mà dụ dỗ được Hoàng thượng, đúng là làm cho người ta tức giận!


      “Vi An vương phi chuyện cần gì phải khắc bạc như vậy? Người ta cũng là quan tâm cho nên mới hỏi thôi.” Thẩm Phi Hà nhìn Lệ Bình nhàng . Nàng cảm thấy chuyện hôm nay đơn giản, đến tột cùng là Thường Hy cố ý hãm hại hay Dương Lạc Thanh động thủ? Ngay cả nàng nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được.


      “Ngươi chính là quá đơn thuần nhìn ai cũng cảm thấy đó là người tốt, biết rằng thế gian này hiểm độc nhất là sói đội lốt cừu. Ngươi Thái tử phi trêu ai ghẹo ai, vừa mới hồi cung liền bị người đố kỵ, vô duyên vô cớ dính họa trời giáng! Sợ rằng có vài người sinh được liền muốn cho người khác sinh con, cản bước đường của mình đấy!”


      Tiêu Vân Trác cúi người xuống bế Thường Hy lên, nhìn Dương Lạc Thanh : “Chuyện này bản Thái tử tuyệt đối bỏ qua. Lạc phi nên suy nghĩ thế nào giải thích cho phụ hoàng !” Tiêu Vân Trác xong liền sải bước ra ngoài, thời điểm đến cửa lại nhìn thấy Triêu Hà và Vãn Thu khóc đến hồng cả hai mắt, thấp giọng quát: “Nô tài vô dụng lúc này khóc có ích lợi gì? Còn mau tới đây hầu hạ?”


      Triêu Hà và Vãn Thu sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp vội lên tiếng: “Dạ, nô tỳ lập tức ngay.” Ngay sau đó cũng bước theo sau lưng Tiêu Vân Trác ra khỏi Hương Chỉ cung, ngay cả đầu cũng ngoái trở lại chứ đừng tới chào hỏi cùng Dương Lạc Thanh.


      Dương Lạc Thanh bị tức giận đến nội thương, hôm nay đúng là tiền mất tật mang. Triêu Hà và Vãn Thu là người của Đông cung, ban đầu nàng mang người đến Hương Chỉ cung nhưng chưa tiếng nào với Tiêu Vân Trác và Thường Hy cho nên bọn họ vẫn thuộc về Đông cung. Nhưng cứ như vậy câu cũng , giống như hung hăng giáng cho nàng cái tát, để cho nàng chút mặt mũi nào cả.


      Chính chủ , Lệ Bình tới bên cạnh Dương Lạc Thanh, nhìn nàng châm chọc : “Lạc phi nương nương là uy vũ, Thái tử phi vừa mới hồi cung liền cho nàng đòn phủ đầu lớn. Về sau cả hậu cung này chỉ sợ có ai dám đối nghịch cùng ngài chứ? Đúng là phô trương rất lớn a!”


      Lệ Bình xong liền sải bước ra ngoài. Người khác sợ nàng ta nhưng nàng sợ. Muốn bảo nàng vẫy cái đuôi nịnh hót nàng ta ư, trực tiếp tìm chết !


      Đỗ Đình Phương trông thấy vậy liền vội vàng gọi lại Lệ Bình, cũng nhanh chóng nối gót mà . Trước khi mặc dù gì nhưng cũng ném cho Dương Lạc Thanh cái liếc trắng. La Thúy Yên mặc dù thích cùng với Lệ Bình nhưng cũng muốn ở cùng chỗ với Dương Lạc Thanh, chỉ cười lạnh tiếng rồi cũng phất tay áo bỏ .


      Chỉ còn lại mình Thẩm Phi Hà ở lại, quan sát lượt trong phòng, khẽ cau mày rồi thản nhiên : “ vào chuyện . Nơi này sai cung nhân dọn dẹp chút, chỉ sợ Hoàng thượng hồi nữa đến, nhìn thấy cảnh này cũng phải là điều tốt.”


      Dương Lạc Thanh gật đầu cái, nhìn Dứu Vân : “Quét dọn sạch nơi này. Bảo Họa Sắc dâng trà.”


      “Dạ, nô tỳ ngay.” Dứu Vân dám trì hoãn. Tâm tình chủ tử tốt, nàng cũng muốn trở thành vật hy sinh, chỉ có thể nhanh nhẹn chút, nên làm cái gì làm cái đó .


      Dương Lạc Thanh và Thẩm Phi Hà vào trong nội thất, ngồi giường lớn gần cửa sổ. Thẩm Phi Hà khẽ nhăn mày, cẩn thận quan sát Dương Lạc Thanh rồi mới lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc có động thủ hay ?”


      Dương Lạc Thanh hừ lạnh tiếng, muốn chuyện Họa Sắc vén rèm vào, cầm trong tay là khay trà . Dương Lạc Thanh liền dừng lại nữa, chờ cho Họa Sắc ra rồi mới lên tiếng: “Ta cũng phải kẻ ngu, biết cục thịt trong bụng nàng ta được vạn người chú mục, làm sao lại dám hành động sơ suất đây?”


      Khóe miệng Thẩm Phi Hà khẽ nhếch lên, : “Vậy theo ý của nương nương là tất cả đều do Thường Hy làm?”


      “Là ta coi thường nàng, nghĩ nàng còn có thể sử dụng biện pháp như vậy. khiến ta ứng phó kịp!” Dương Lạc Thanh xoa xoa thái dương . Lần này đúng là thua thiệt lớn.


      Ánh mắt Thẩm Phi Hà nhìn Dương Lạc Thanh lóe lên tia chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn : “Ta sớm dặn dò qua nương nương, mọi chuyện nên làm quá đà, có chừng mực là đủ. Nhưng nương nương cũng đem lời của ta để vào tai, thời gian này ỷ vào được Hoàng thượng sủng ái mà làm những việc khiến người khác ghi hận. Huống chi... Hoàng thượng cũng phải là người hồ đồ, có số việc ngài nhìn thấy trong mắt nhưng cũng nhất định ra miệng. Hôm nay Vi An vương phi giúp đỡ Thường Hy là điều bình thường, nhưng Trường Tín vương phi và Hải Hà vương phi cư nhiên cũng giúp Thái tử phi chuyện. Nương nương có nên xem lại phương thức làm việc của mình hay ?”


      Dương Lạc Thanh nhìn Thẩm Phi Hà lạnh lùng : “Đông Lăng vương phi là chỉ trích bổn cung có phải ?”


      Thẩm Phi Hà thấy được Dương Lạc Thanh vui cũng chỉ cười tiếng mà : “Mưu đồ đại sao có thể chỉ quan tâm đến chút lợi này? Vì hả giận ngươi kết thù với người trong hậu cung có ích lợi gì? Nương nương là người thông minh, tại Thái tử phi trở về, ngươi phát giác ra hậu cung thay đổi hướng gió rồi à?”


      “Chẳng nhẽ ta lại sợ Ngu Thường Hy hay sao? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối để nàng ta nắm mũi dẫn .” Khóe mắt Dương Lạc Thanh lóe lên tia ngoan lệ. Ngu Thường Hy... Cuối cùng ta và người vẫn đứng đài đối lập.


      Thẩm Phi Hà nghe được lời cam lòng của Dương Lạc Thanh, trong lòng khẽ thở dài tiếng. Xem ra nàng phải khuyên phu quân của mình nên tính toán thêm phương án khác, thể đem tất cả kỳ vọng đặt ở bên này. Nhớ tới lời sáng nay Tiêu Vân Triệt với nàng, Thẩm Phi Hà ngẩng đầu nhìn Dương Lạc Thanh : “Tần thái hậu phóng hỏa tự thiêu, chuyện này chắc ngươi cũng biết. Tần thái hậu là ai, ngươi so với ta còn ràng hơn nhưng hôm nay lại rơi vào kết cục như vậy. Ngươi nên thu liễm lại lòng khinh thường của mình, nhìn lại bản thân chút !”


      Thẩm Phi Hà xong liền đứng dậy.


      “Ta ở đây thêm nữa. Có chuyện gì cứ theo cách cũ mà liên lạc. Ta nhắc nhở thêm lần, ngàn vạn lần nên trêu chọc Ngu Thường Hy, trong kế hoạch của chúng ta, nàng ta là người thể nắm chắc. Đây là lời vương gia muốn ta chuyển cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ.”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 372:


      Lệ Bình sau khi ra khỏi Hương chỉ cung cũng có về mà trực tiếp đến Đông cung. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng rất muốn cùng Thường Hy chuyện lát. Hai người ngồi ở gian phòng của Thường Hy lúc còn làm thượng nghi ở tây điện. Trong phòng vẫn bài trí trang nhã như ngày xưa. Triêu Hà dâng trà lên xong liền lui xuống, đứng canh ngoài cửa ngăn người khác đến làm phiền.


      Nghe Thường Hy xong những chuyện nàng trải qua ở biên ải, Lệ Bình đúng là tin nổi vào lỗ tai mình nữa, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở nên kỳ lạ, lắc đầu thở dài : “Cũng may ngươi có lá gan lớn, nếu là người khác chỉ sợ bị hù chết. Chớp mắt cái ngươi biến thành thần nữ hộ quốc, nhớ tới hồi mới vào cung kia đúng là như vừa trải qua giấc mộng.”


      Thường Hy than tiếng, : “Đúng vậy. Thời điểm trước kia ta cũng biết mình là cái gì mà thần nữ hộ quốc. Hôm nay ngũ thải liên hoa trán ta chính là chiêu bài đắc lực nhất rồi, đến đâu dù có xưng danh người ta cũng biết được ta là ai. Hết cả thú vị!”


      ở trong phúc mà biết hưởng! thế gian còn biết có bao nhiêu người mong muốn mình là thần nữ hộ quốc đâu đấy! Ngươi đúng là có tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”


      Hai người cười đùa lát rồi mới đem đề tài chuyển đến người Dương Lạc Thanh. Thường Hy cau mày hỏi: “Tại sao nàng ta nhanh như vậy lên nắm giữ hậu cung? Hoàng thượng sủng ái nàng ta ư? Ngay cả Mị phi cũng ganh kịp sao?”


      “Ai biết! Dù sao chuyện này cũng rất là kỳ lạ!” Lệ Bình hừ lạnh tiếng, nhìn về phía Thường Hy : “Ta nghe mẫu phi sau khi ngươi xuất cung chạy trốn, Thái tử gia đuổi theo, mấy ngày đó tâm tình Hoàng thượng tốt. Cả hậu cung ai dám gặp Hoàng thượng, chỉ sợ chọc giận long nhan mà mất luôn tính mạng. Nhưng vào ngày mưa , Dương Lạc Thanh mình đến Minh Tín điện, sau đó liền sáng ngày thứ hai mới ra ngoài. Cũng ngay hôm đó liền được phong làm chiêu nghi rồi lâu sau leo lên chức Lạc phi. Hoàng thượng lại cư nhiên đem việc xử lý hậu cung giao cho nàng, mẹ chồng ta thiếu chút nữa bị tức chết. may là ta thường xuyên đến an ủi bà ấy nên cũng có sao. Ngươi chuyện này có gì kỳ lạ đúng ?”


      Tất nhiên là kỳ lạ rồi! Thường Hy nhìn về phía Lệ Bình, lại hỏi: “Ngày thứ hai liền được phong làm chiêu nghi? Nhanh như vậy sao? Sau đó có biết được tại sao Hoàng thượng lại phong nàng ta làm chiêu nghi hay ?”


      Lệ Bình lắc đầu cái, : “ biết! Chính vì vậy cho nên các phi tần trong hậu cung đối với Dương Lạc Thanh là vừa hận vừa sợ. Ngay cả Mị phi mấy lần ăn thua thiệt tay nàng ta cũng dám làm gì.” Lệ Bình nhăn mày : “Chuyện xảy ra như vậy nhất định có uẩn khúc. Ta cảm thấy nơi này tất còn có nguyên nhân khác.”


      Thường Hy cũng nghĩ ra đó là lý do gì, nhưng trong lúc bất chợt lại nhớ đến lời của Tiêu Vân Trác. Trong đầu nàng sáng lên, chẳng nhẽ lão Hoàng đế phát giác ra cái gì, đây là thả cọp về núi để tra chân tướng sao? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lão Hoàng đế này từ trước đến nay khó làm cho người ta nắm bắt được suy nghĩ. Cũng từng này tuổi rồi còn đóng kịch kiểu ấy, đem tất cả mọi người đều tính toán vào, là bội phục Hoàng thượng luôn!


      Trong lòng tuy nhưng Thường Hy lại thể cho Lệ Bình, phải là tin tưởng mà đây là chuyện cơ mật của quốc gia, thể tùy tiện . Nàng và Lệ Bình tâm thêm lát nữa rồi mới chia tay nhau. Thường Hy sau khi tiễn Lệ Bình ra cửa cung liền quay trở lại, mình lặng lẽ ngẩn người. Nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ thiếp , dù sao cũng giằng co cả ngày, phụ nữ có thai, mệt mới là lạ.


      Khi Tiêu Vân Trác trở lại Đông cung tìm thấy người. Nhớ tới xế chiều hôm nay muốn tìm Thường Hy tính sổ, ai bảo nàng mang bụng lớn như vậy còn đến chỗ Dương Lạc Thanh đùa giỡn, lại còn là thân mình mà . Có hài tử mà vẫn tùy hứng như vậy, nên nghiêm khắc dạy dỗ nàng phen. tìm trong chính điện có ai, vậy nhất định là ở trong tây điện rồi.


      Triêu Hà vừa đẩy cửa ra khỏi phòng, thấy Tiêu Vân Trác đến liền vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia.”


      “Bình thân. Thái tử phi đâu?” Tiêu Vân Trác vẫn giọng điệu lạnh lùng trước sau như .


      “Dạ, Thái tử phi vẫn còn ngủ.” Triêu Hà cung kính .


      Chân mày Tiêu Vân Trác cau lại, còn ngủ? phất tay cái cho Triêu Hà lui xuống, mình xoay người vào phòng. Bài biện trong phòng chút cũng thay đổi. Tiêu Vân Trác vén rèm bước vào phòng trong, chỉ thấy Thường Hy nằm giường say ngủ. Tóc dài đen nhánh phủ kín chiếc gối bằng ngà trắng, người đắp chiếc chăn gấm mỏng đỏ rực thêu uyên ương khiến cho khuôn mặt vốn trắng noãn của nàng lại càng thêm hồng nhuận.


      nhàng đưa tay vén lên những sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt của nàng, ngờ động tác như vậy vẫn khiến Thường Hy tỉnh giấc. Chỉ thấy nàng mở mắt nhìn Tiêu Vân Trác, lúc lâu sau mới phản ứng lại, hỏi: “Chàng trở lại rồi à? Bây giờ là giờ gì? Ta thế mà lại ngủ quên mất!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy : “Vấn đề lúc chiều nay nàng vẫn chưa trả lời ta! phải muốn trốn tránh chứ?”


      Thường Hy nhăn mặt lại, hận trí nhớ tốt như vậy làm cái gì. Nàng biết thể dễ dàng cho qua chuyện cho nên mới ấp úng : “Ta cũng phải là tùy hứng nha, ai bảo nàng ta dám bắt Triêu Hà và Vãn Thu . Biết các nàng là người của ta còn dám làm như vậy, đây phải là muốn công khai đối đầu với ta hay sao? Ta tất nhiên là sợ nàng ta rồi! Để đem người về phải đại náo cuộc, ta chút cũng bị thương tổn. Chàng nghe Phùng Viễn Thanh rồi chứ? Ta có chuyện gì cả!”


      Vẻ mặt Tiêu Vân Trác như đưa đám, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đúng là sao, nhưng nếu ngộ nhỡ... Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta xem nàng là càng lúc càng lớn mật rồi, biện pháp như thế cũng có thể làm ra. Ta suy nghĩ xem có nên đánh mông nàng , để cho nàng nhớ lâu chút!”


      Thường Hy hì hì cười : “Đừng giận nữa nha! Cùng lắm ta hứa lần sau ta làm như vậy nữa có được hay ? Ta nhất định làm vậy nữa, đấy! Nếu còn muốn báo thù mang chàng theo, nhé! Đừng giận nữa, nhé!”


      Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng lấy lòng của Thường Hy làm gì còn giận nổi nữa, có cách nào với nàng, mỗi lần gây họa cũng dùng chiêu này mà trốn tội. Nhìn bộ dáng Thường Hy vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, mị nhãn như tơ, nhất thời khiến lòng trở nên kích động, đem Thường Hy kéo vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “ qua ba tháng rồi đúng ?”


      Thường Hy gật đầu cái, chớp mắt qua ba tháng rồi, là nhanh... miên man suy nghĩ cảm thấy đầu vai chợt lạnh, quay đầu lại thấy Tiêu Vân Trác đem áo ngoài của nàng thoát xuống, thất kinh hỏi: “Chàng làm gì đó? Ta cái đó... Trong bụng còn có hài tử đấy!...”


      Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non : “ hỏi thái y rồi, qua ba tháng cẩn thận chút liền có chuyện gì...”


      Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ thấy hai gò má nóng như có lửa đốt. cư nhiên lại đòi hỏi loại chuyện như vậy... Sau này... Sau này cũng dám gặp người nữa...


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 373:


      Việc Thường Hy gặp chuyện ở Hương Chỉ cung rất nhanh liền lan truyền khắp cả hậu cung, tốc độ giống như lửa cháy lan đồng cỏ. Ngay sau đó lại truyền đến tin tức làm mọi người kinh hãi thôi. Theo lời đồn thời điểm Thường Hy bị khi phụ còn có mấy vị vương phi làm chứng, đúng ra mà Hoàng thượng phải trừng phạt Lạc phi nặng phen mới phải, ai ngờ rằng Hoàng thượng chẳng qua chỉ khiển trách vài câu rồi cái gì cũng làm. Điều này lại khiến người ta cảm thán, địa vị của Lạc phi trong lòng của Hoàng thượng phải cao bình thường!


      Trong lúc nhất thời người ở hậu cung hoảng loạn hết cả lên. Tất cả đều chia làm hai phái, phái bám chặt lấy cái đuôi Lạc phi, phái còn lại chính là quy thuận dưới ngọn cờ của Thường Hy, dù sao lực thu hút của thần nữ hộ quốc vẫn rất lớn. Hậu cung lúc này liền xảy ra tình trạng quỷ dị, sủng phi của Hoàng thượng đối đầu với quốc mẫu tương lai. Cho nên bất kể là nam hay nữ, hay bất nam bất nữ đều hành động vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bước sai bước liền trực tiếp thăng!


      Trải qua hơn tháng tập trung hỏa lực trinh sát, Thường Hy phát ra vấn đề rất nghiêm trọng, Thẩm Phi Hà tựa hồ liên lạc rất thường xuyên với Dương Lạc Thanh. Thẩm Phi Hà là thê tử của Tiêu Vân Triệt, vì thế tất cả hành động của nàng ta đều có quan hệ với Tiêu Vân Triệt. Chẳng lẽ người đứng sau lưng giật dây Dương Lạc Thanh chính là Tiêu Vân Triệt?


      Thường Hy nghĩ tới đây liền có chút lạnh mà run. Mặc dù sớm phát Tiêu Vân Triệt phải là người đơn giản nhưng khi xảy ra vẫn khó có thể chấp nhận.


      Chuyên Tôn Tử Di nhìn Thường Hy lại lâm vào trạng thái mất hồn, vui vỗ vỗ cái bàn, : “Này, dù gì cũng phải tôn trọng khách đến chứ? Ta mang cho tin tức tình báo tốt như vậy, tính lấy cái gì trả ơn?”


      Thường Hy quay đầu nhìn Chuyên Tôn Tử Di. Kể từ sau khi biết được tình hình của Minh Khải quốc, tâm tình tựa hồ càng ngày càng sáng sủa, làm việc cũng còn cố kỵ gì nữa, thường thường đều là làm theo cảm tính. Lại cũng kỳ quái, càng như vậy Hoàng thượng cũng càng thèm để ý , ngược lại để cho tự do ra vào cung. Cứ như vậy tính ra Thường Hy lại được lợi, có chuyện gì cứ bảo làm sợ tai mắt người khác.


      Chuyên Tôn Tử Di chính là trong lúc vô tình phát ra tiểu thái giám bên người Dương Lạc Thanh bí mật gặp gỡ cùng người của Tiêu Vân Triệt, sau đó trở cho Thường Hy biết. Thường Hy rất là cao hứng, cũng bảo tiếp tục theo dõi. Ước chừng qua tháng, lúc này mới dần dần nắm được quy luật, địa điểm, phương pháp liên lạc thời gian bọn họ gặp nhau.


      Thường Hy nhìn chằm chằm Chuyên Tôn Tử Di, hỏi: “Huynh muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được ta làm cho huynh!”


      Chuyên Tôn Tử Di nghe được mỗi lần Thường Hy đều như vậy khỏi có chút vui, hung hăng nhìn nàng : “Là muốn cảm tạ ta, muốn cảm tạ người phải đưa ra thành ý của chính mình, tại sao mỗi lần đều hỏi ta? có chút thành ý có được hay ?”


      “Ta rất là có thành ý nha, nếu thế nào lại hỏi huynh?” Thường Hy hiểu, hỏi xem tự thích cái gì phải là rất tôn trọng sao? Như thế mà còn thành ý cái gì mới là thành ý?


      Chuyên Tôn Tử Di trong lòng ai oán kêu tiếng, nhìn Thường Hy quát: “Mỗi lần đều hỏi ta xem ta muốn gì đó mà phải là đồ tặng. Vật như vậy đưa ta có tác dụng gì?”


      Thường Hy trực tiếp hóa đá. Đây là nhiễu khẩu lệnh à, rốt cục có ý gì?


      Chuyên Tôn Tử Di nhìn bộ mặt si ngốc của Thường Hy mà tức giận muốn hộc máu. Có ai đáng thương như , muốn món quà tặng cũng được!


      “Ngươi muốn cái gì ta đưa cho ngươi!” Tiêu Vân Trác biết từ đâu đột nhiên xuất ở sau lưng Chuyên Tôn Tử Di, nghiến răng . điệu lạnh buốt khiến cho sau lưng Chuyên Tôn Tử Di lập tức hóa băng, tay chân chà xát ngừng, trong lòng lạnh thấy cụ cố!


      Chuyên Tôn Tử Di theo bản năng đứng dậy chạy về phía trước bước rồi mới quay người lại nhìn Tiêu Vân Trác. Khóe miệng nâng lên nụ cười cứng đờ, rất thiện ý : “ có gì, ta cái gì cũng cần, Thái tử gia nghe lầm rồi!”


      Chuyện cười, muốn sống nữa hay sao mà dám trước mặt Tiêu Vân Trác đòi quà. Biết đâu quà có mà còn liên lụy đến mạng của mình. Mỹ nhân cố nhiên là quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn!


      nghe lầm?” Tiêu Vân Trác lại hỏi lại lần. Tiểu tử này vừa nhìn chính là yên phận, ba ngày hai bữa hướng phu nhân của tiếp cận. Cái bộ dáng đó chính là muốn ăn đòn! Gần đây cũng ngứa tay vô cùng, có người tự dâng lên cửa bảo sao dùng?


      Thường Hy mê mang nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh phải mới vừa rồi còn đòi quà tặng sao? Lúc này thế nào lại bảo cần? Ta là rất muốn cảm tạ huynh, tam hoàng tử nếu cần gì cứ , ta Thái tử gia nhất định có, chỉ cần huynh ra là được rồi!”


      Nhìn biểu tình chân thành của Thường Hy, Chuyên Tôn Tử Di càng cảm thấy nhức đầu, vội cười : “Ta cần. Về sau Thái tử phi có chuyện gì cần sai bảo cứ , tiểu nhân lập tức làm, tuyệt đối vì khổ cực mà chối từ!”


      Thường Hy tiến lên bước nhìn Chuyên Tôn Tử Di, kinh ngạc hỏi: “Huynh làm sao vậy? phải vừa mới muốn có quà cảm tạ bây giờ lại chối? Ta là rất biết ơn tam hoàng tử giúp đỡ, ngài đừng khách khí, muốn gì cứ !”


      Thường Hy cười càng phát rực rỡ, nhìn Chuyên Tôn Tử Di ngừng đổ mồ hôi lạnh mà vui sướng thôi. Hừ hừ, còn dám tính toán ta, xem ta có trị được ngươi hay ?


      Chuyên Tôn Tử Di đúng là có khổ mà dám nhưng vẫn phải giả bộ cười cười: “Ta chỉ thuận miệng thế thôi, Thái tử phi cần để ở trong lòng. Thôi ta quấy rầy các ngươi nữa, có chuyện gì cứ đến tìm ta! Tạm biệt!”


      Chuyên Tôn Tử Di nhanh chóng lưu loát chạy trốn, nếu cái mặt băng kia của Tiêu Vân Trác làm chết rét. chỉ là muốn hưởng tí phúc khí của thần nữ hộ quốc, thuận tiện hò hét mỹ nhân, thuận tiện nữa là ăn chút đậu hủ... Nhưng mà bây giờ cũng dám nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!


      Nhìn thân ảnh chật vật của Chuyên Tôn Tử Di, Thường Hy cười cười với Tiêu Vân Trác: “Xem chàng dọa kìa! Ta đoán phải mấy ngày nữa cũng dám đến đây!”


      “Lá gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn, tốt nhất là nên dạy dỗ phen!” Tiêu Vân Trác mặc dù là như vậy nhưng vẫn nở nụ cười khiến cho khuôn mặt vốn nghiêm cẩn của nhiều hơn tia ấm áp.


      “Chuyện chàng làm thế nào rồi?” Thường Hy khoác lấy tay Tiêu Vân Trác trở vào nội điện. Nàng biết bài trí bố cục nhưng biết có thuận lợi hay . Hôm nay vừa đúng lúc trở về sớm liền thuận miệng hỏi.


      “Rất thuận lợi. Chỉ là như vậy ta lại cảm thấy có tính khiêu chiến. Nhưng bây giờ cũng chưa thể , có lẽ ngày mai chút tin tức.” Khóe miệng Tiêu Vân Trác nổi lên nụ cười lạnh như băng, đối với kẻ địch tuyệt đối thể nhân từ!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 374:


      Dùng qua bữa tối, Tiêu Vân Trác ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương còn Thường Hy an vị xích đu, nhắm mắt dưỡng thần. Triêu Hà và Vãn Thu kể từ sau khi Thường Hy đón trở về Đông cung liền cẩn thận rất nhiều, có nhiều chuyện cần Thường Hy phân phó, hai nàng đều an bài đến giọt nước cũng lọt.


      Vãn Thu nhàng vén tấm rèm lên, nhìn khung cảnh ấm áp trong phòng liền nổi lên nụ cười ấm áp. Đông cung này càng ngày càng có mùi vị của mái nhà. Nàng từ từ vào, Thường Hy nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Vãn Thu vào liền hỏi: “Muội đến rồi à?”


      Vãn Thu gật đầu cái, cười : “Mới vừa rồi Lục hoàng tử đưa tin cho nô tỳ, hôm nay là ngày tốt lành.”


      Thường Hy hé miệng cười cười, gật gật đầu : “Được, được, ta hiểu rồi. Muội trước đem trà hoa nhài lần trước pha chế đưa cho , thay ta cảm ơn .”


      Vãn Thu vội đáp ứng rồi xoay người rời . Thường Hy chớp mắt cái, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Ngày mai ta muốn về nhà mẹ đẻ, có được hay ?”


      Tiêu Vân Trác thả cuốn tấu chương trong tay xuống, nhìn Thường Hy : “Chờ ta xử lý xong chuyện này liền đưa nàng về nhà, ba hay năm ngày cũng được. Giờ chưa thể mạo hiểm.”


      Thường Hy ngồi dậy, đem tấm thảm mỏng người đặt qua bên, lúc này mới đứng dậy tới : “ có việc gì đâu, ta chỉ lặng lẽ trở về chút, buổi sáng , buổi tối về, nhé?”


      Thường Hy nhàng kéo kéo ống tay áo của Tiêu Vân Trác, chớp chớp mắt to đáng thương nhìn . Kể từ sau khi trở về nàng chưa về thăm cha mẹ lần nào, là rất nhớ. Hơn nữa, địch động ta động cố nhiên là biện pháp tốt nhưng lại làm mất tiên cơ. Dẫn rắn ra khỏi hang chơi cũng khá, Dương Lạc Thanh muốn chơi kiểu gì nàng theo nàng ta tới cùng. Tần Nguyệt Như hạ sàn rồi, có chỗ dựa mà nàng ta còn dám hoành hành tùy ý, biết trời cao đất rộng!


      Tiêu Vân Trác từ lâu thấy được tư thái tiểu nữ nhi làm nũng của Thường Hy, đưa tay lôi nàng đến đùi, vòng tay quanh hông của nàng, bàn tay khẽ vuốt ve bụng của nàng, dịu dàng : “Nàng lớn mật, nhưng ta dám đem tính mạng hai mẹ con nàng ra giỡn. Hy nhi, loại chuyện này thể hồ nháo, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì may, đến lúc đó lại hối hận kịp.”


      tại điều Tiêu Vân Trác muốn nhất chính là thắng lợi trước mắt mà Thường Hy lại mạo hiểm. Biết nàng là người ưa náo động cho nên phải dịu dàng dụ dỗ: “Chờ nàng bình an sinh hài tử ta liền mang nàng chơi chuyến có được ?”


      Thường Hy nhíu gương mặt, phản bác: “Khi đó chừng chàng lại càng thoát thân được. Đừng cho là ta biết phụ hoàng giả bộ bệnh, cũng đừng len lén giấu ta chuyện Tấn vương vào cung. Chờ ta sinh hài tử xong, chừng lão đầu tử lại co chân chạy trốn, đến lúc đó ta tìm ai khóc đây? Hả?”


      Thường Hy ra rất buồn bực, ràng là tình địch đời, thế nào mà cuối cùng lại tụ họp với nhau chỗ rồi? Nhớ tới ngày đó trong lúc vô tình nhìn thấy thân ảnh Tấn vương, đúng là hù dọa nàng giật mình!


      Tiêu Vân Trác có chút kinh ngạc, nhìn Thường Hy hỏi: “Chuyện này nàng cũng biết rồi à?”


      “Nhắc tới cũng khéo, ngày đó là vô tình ta bắt gặp. Nếu phải biết được khuôn mặt của Tấn vương ta nào biết được đó là ai! Chỉ là, Tấn vương vào cung làm cái gì? Phụ hoàng phải thích ông ấy hay sao?”


      Tiêu Vân Trác cười tiếng, trong mắt lóe lên tia hài hước, lại chịu ra. Thường Hy vừa nhìn là biết có chuyện hay, quấn lấy gặng hỏi: “Chàng mau, rốt cục là vì sao?”


      Thế nhưng Tiêu Vân Trác chết sống chịu . Thường Hy dùng hết mọi biện pháp cũng cạy được miệng , cuối cùng tức giận đến nỗi mặt đẹp đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác, chống nạnh : “Được lắm, đúng ? Vậy ngày hôm nay ta liền trở về tây điện. Chừng nào chàng chịu đến đón ta!”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt, nhìn Thường Hy hỏi: “Nào có ai như nàng dùng biện pháp này? Nàng uy hiếp ta đúng ?”


      “Uy hiếp thế nào? Dù sao chàng cho ta, ta vui. Ta vui cũng thích nhìn mặt chàng, muốn gặp chỉ có thể tự mình rời . Chàng xem mà làm !” Thường Hy làm bộ ra ngoài nhưng trong ánh mắt lại lóe lên ý cười.


      Tiêu Vân Trác đưa tay kéo nàng trở lại, nghiến răng : “Chưa từng gặp ai đạo lý như nàng!”


      “Khổng Tử : chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi. Ta là nữ tử, đạo lý cũng là chuyện bình thường.” Thường Hy cười rất là ngọt ngào, mắt cũng cong thành hình vành trăng. Cùng với chuyện bụng nàng càng lúc càng lớn tướng ngủ của nàng cũng càng lúc càng xấu, buổi tối luôn đạp chăn. Có lần Tiêu Vân Trác phải vào triều sớm, lúc trở lại cư nhiên trông thấy Thường Hy lăn tít đến mép giường, xém chút nữa là ngã xuống. Vì vậy trong Đông cung lại nhiều thêm quy định, trong lúc có ở đây, chỉ cần Thường Hy ngủ là lúc nào cũng phải có người coi chừng.


      Cho nên Thường Hy vừa muốn , Tiêu Vân Trác liền lo lắng cuống lên, chỉ đành phải nộp khí giới đầu hàng, kéo Thường Hy ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực rồi mới thấp giọng : “Dương Lạc Thanh lấy được từ trong tay Tần Nguyệt Như món bí dược.”


      Thân thể Thường Hy khẽ run, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, hoảng sợ hỏi: “Vậy... Phụ hoàng có bị làm sao hay ?”


      Khó trách Thường Hy khẩn trương như vậy. Tần Nguyệt Như có thể mưu đồ đoạt vị thành công chính là nhờ dùng dược vật khống chế quốc chủ Minh Khải quốc. Vì vậy nghe đến việc trong tay Dương Lạc Thanh có bí dược, làm sao lại sợ hãi?


      Khóe mắt Tiêu Vân Trác chợt lóe lên tia ngoan độc, khóe miệng cười lạnh, thản nhiên : “Lão đầu tử ấy là ai? Những năm này trải qua biết bao nhiêu mưa gió, lúc đầu xác thực cũng bị trúng kế, nhưng may ông ấy là người cẩn thận, trời sinh tính đa nghi, vừa cảm giác được thân thể ổn liền lập tức tìm Phùng thái y bắt mạch, thế mới biết mình bị người ta tính toán. Bằng nữ nhân kia như thế nào lại được như ngày hôm nay? Cũng là lão đầu tử cố ý, trước khi lấy hết tất phải cho chút. Hơn nữa, lão đầu tử cũng hoài nghi Dương Lạc Thanh là có cấu kết với người khác. Nàng cũng biết Dương Lạc Thanh là người mưu hại phụ hoàng nhưng nàng ta lại có hài tử, chỉ có thể hợp mưu cùng người khác. tìm ra người sau lưng vẫn còn là mối họa lớn trong lòng, vì vậy ông ấy mới thiết kế bố cục như vây giờ!”


      Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi, nghĩ tới Dương Lạc Thanh lại có thể dùng tới biện pháp cực đoan như thế này, hừ lạnh tiếng : “Nữ nhân đáng chết này! Vậy Tấn vương vào cung là đưa thuốc giải phải ?”


      Độc dược của nàng có thể giải được hoàn toàn là nhờ Tấn vương, Thường Hy nghĩ tới phương diện này cũng là rất bình thường. Tiêu Vân Trác gật đầu cái : “Đó cũng là trong những lý do Tấn vương vào cung. Chỉ là biết hai người này mưu tính cái gì, ngay cả ta cũng chịu . Ta chỉ biết là có điểm đúng nhưng đoán ra được đó là chuyện gì!”


      Thường Hy im lặng. Hai lão nam nhân tranh giành tình nhân cả đời này, cuối cùng lại tụ tập với nhau biết là giày vò cái gì? ra nàng cũng có chút kỳ vọng đó!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :