1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 365:


      ra Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác hiểu được, Minh tông khẳng định có an bài thích đáng, chẳng qua là biết lão gia tử này trong hồ lô bán thuốc gì? Nhưng khẳng định việc rằng chuyện nàng xuất cung bị truy cứu, nếu vẻ mặt Tiêu Vân Trác cũng buông lỏng như vậy.


      Thường Hy nằm lên giường, chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt muốn chết, động cũng muốn động nhưng ánh mắt vẫn mở nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác.


      Tiêu Vân Trác đem áo ngoài của Thường Hy cất xong mới cởi y phục của mình, chỉ mặc bộ trung y mỏng, bước lên giường nhìn Thường Hy : “Còn tưởng rằng nàng thèm nhớ đến nữa.”


      “Trước kia có thể nghĩ nhưng tại nhất định phải nghĩ đến. Muốn hoàn toàn trấn áp kẻ địch, nhất là cấp bậc của kẻ địch lại cao như vậy, biện pháp duy nhất chính là cấp bậc của ta càng phải cao hơn. Nhìn xem nàng ta có thể đắc ý đến khi nào?”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác khẽ nhếch lên, biết đây là thù dai nhớ lâu, nghĩ tới thời gian dài như vậy nàng vẫn hề thay đổi. cười : “Yên tâm , ngày mai có ý chỉ xuống, triện ấn thiếu thứ. Thích làm gì nàng cứ làm, có những lúc nháo lớn phải là chuyện xấu.”


      Thường Hy bị Tiêu Vân Trác ôm vào trong ngực, cẩn thận suy nghĩ những lời này, sau hồi khóe miệng nâng lên nụ cười lớn, nàng quả là muốn giãn gân giãn cốt. Nghĩ lát hô dấp dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiêu Vân Trác nhìn dung nhan khi say ngủ của Thường Hy mà nhàng thở dài. Cuộc sống sau này bao giờ để nàng phải lo lắng hãi hùng nữa, mọi chuyện cũng nên kết thúc.


      Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, vẫn như cũ là Vạn Thịnh đến tuyên chỉ, tự tay đem triện ấn giao vào tay Thường Hy, cười : “Lần này cuối cùng đợi được Thái tử phi. Lần trước vẫn là đợi được đấy!”


      Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, giao triện ấn cho người bên cạnh cất kỹ rồi mới lên tiếng: “ may là công công trẻ tuổi tráng kiện, vẫn chờ được, vẫn chờ được!”


      Vạn Thịnh nghĩ đến Thường Hy có thể như vậy, tròng mắt xoay động, cười : “Dĩ nhiên là đợi được rồi!”


      Thường Hy mời Vạn Thịnh trở vào dùng trà nhưng Vạn Thịnh còn phải quay về phục mệnh nên từ chối, nhanh chóng cáo từ. Thường Hy cười cười xoay người vào đại điện, tiểu nha đầu bên cạnh nơm nớp lo sợ. Kể từ khi Thái tử phi biết Triêu Hà và Vãn Thu tỷ tỷ bị giam liền cả ngày u, nàng cũng dám va vào họng súng.


      Ngũ Hải theo Tiêu Vân Trác vào triều. Trịnh Thuận lúc này mới vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Thường Hy liền hành lễ: “Nô tài tham kiến Thái tử phi!”


      Thường Hy vội vàng : “Đứng lên . Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ngươi, người trong Đông cung của ta thay đổi hoàn toàn rồi à?”


      Trịnh Thuận nhìn cung nữ kia cái, ngậm miệng . Thường Hy phất tay cái, : “Đem đồ này cất , lui xuống.”


      Cung nữ kia sửng sốt, theo bản năng : “Nô tỳ là cung nữ cận thân phục vụ Thái tử phi, nào dám lười biếng tránh chỗ khác.”


      Thường Hy chỉ cảm thấy nhức đầu, nghiến răng : “Chẳng lẽ bản cung còn sai nổi ngươi? Bảo ngươi ra ngoài ra ngoài!”


      Tiểu cung nữ lúc này mới chần chừ rời . Đợi cho thân ảnh của nàng biến mất ở cửa điện, Thường Hy mới bất đắc dĩ : “ có chuyện gì xảy ra? Đây là những người nào? Tại sao lại đổi thành người tay chân hậu đậu còn dám mạnh miệng như vậy?”


      Trịnh Thuận tiến lên bước, : “ nay trong hậu cung đều là do Lạc phi làm chủ, thay đổi người còn phải chỉ cần câu . Hơn nữa lúc ấy Thái tử gia có ở đây, ai có thể ngăn cản nổi?”


      Lạc phi? Thường Hy cười lạnh tiếng, xem ra trong thời gian này đúng là vươn tay đủ dài. Nàng nhìn Trịnh Thuận hỏi: “Triêu Hà và Vãn Thu đâu rồi?”


      “Ở phòng tạp dịch, nghe đụng phải Lạc phi cho nên bị phạt.” Giọng điệu Trịnh Thuận mang theo nồng đậm chế nhạo, nhắc đến từ “đụng phải” mà nghiến răng nghiến lợi.


      Thường Hy có chút hiểu, cười : “Lạc phi? là lợi hại, chỉ bằng mấy câu lại có thể định tội người của Đông cung. Lá gan cũng quá lớn, trước kia Mị phi cũng đâu dám như vậy!”


      Trịnh Thuận bĩu môi cái, cắn răng : “Đúng vậy, bây giờ trong cung nào có ai so được với nàng ta?”


      Thường Hy nghe ra được oán khí trong thanh của Trịnh Thuận, xem ra trong thời gian này Dương Lạc Thanh gây thù chuốc oán ít. Nghĩ tới đây nàng khẽ mỉm cười, nhìn Trịnh Thuận : “Tuổi trẻ qua mau, nên nhìn trước mắt mà phải tính đến tương lai sau này. Triêu Hà và Vãn Thu nhất định phải trở về. Trịnh công công, ngươi giúp ta chuyến, rằng sai lầm của Triêu Hà và Vãn Thu trừng phạt cũng trừng phạt rồi, để cho bọn họ trở về.”


      Trịnh Thuận nhìn Thường Hy, hỏi: “Đến chỗ nào ?” Nếu là đến chỗ Dương Lạc Thanh đúng là nàng ta còn có chút sợ Thường Hy cho nên nể mặt. Nhưng nếu trực tiếp đến phòng tạp dịch đòi người ... sợ có lệnh của Lạc phi đón được người ra.


      Thường Hy hé miệng mà cười, nhìn Trịnh Thuận : “Xem ra trong thời gian này uy vọng của Lạc phi là xâm nhập lòng người, Trịnh Thuận cũng sợ nàng ta?”


      Trịnh Thuận nghe xong sửng sốt, lập tức : “Nào có thể. Nô tài cũng chỉ muốn hỏi ý tứ Thái tử phi chút để dễ làm việc thôi!”


      “Này còn đơn giản? Triêu Hà và Vãn Thu là người trong Đông cung của ta, muốn giáo huấn cũng là Thái tử phi ta tự mình giáo huấn. Trước kia ta có ở trong cung liền phiền Lạc phi tự mình quan tâm, nếu như ta trở lại, chuyện này đương nhiên là do ta làm chủ, hiểu chưa?”


      Thường Hy chính là cố ý muốn thượng lôi đài với Dương Lạc Thanh. Nếu như mục đích của Hoàng đế là như vậy nàng tội gì mà thêm mắm dặm muối, đem chuyện này huyên náo cho oanh oanh liệt liệt, xem Dương Lạc Thanh kết thúc như thế nào. Nghĩ tới đây nàng liền nhìn Trịnh Thuận dặn dò: “Nhớ, thời điểm cần phải , đừng để mất thể diện của Thái tử gia.”


      Hai mắt Trịnh Thuận giờ cong thành hình trăng khuyết. Trong khoảng thời gian này quả là chịu đủ uất ức, lần này vừa đúng có thể trả lại, thiệt thòi trước kia phải tính cả vốn lẫn lãi, vì vậy gật gật đầu : “Thái tử phi yên tâm, nô tài tuyệt đối làm mất thể diện của Đông cung.”


      Người chỉ sợ có chỗ dựa, nếu có chỗ chống lưng làm bất kể việc gì cũng yên tâm, cần phải nhìn trước ngó sau mà có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm rồi.


      Thường Hy gật đầu cái, nhìn sắc trời đoán Tiêu Vân Trác sắp trở lại, : “Ngươi , bất kể thế nào cũng phải đem người trở về cho ta, nhớ chưa?”


      Trịnh Thuận gật đầu đáp, chạy chậm lui ra.


      Thường Hy lại gọi tiểu nha đầu mới vừa rồi vào, đưa cho nàng bốn tờ thiếp mời, : “Đem thiếp mời này đến phủ của các vị vương gia, nhanh về nhanh!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 366:


      Thường Hy đưa thiệp mời đến chỗ Lệ Bình và mấy người kia kỳ thực là muốn biết bọn họ đối với vị Lạc phi này có ý kiến gì hay ? Đương nhiên Lệ Bình đứng về phía nàng, còn bên Đỗ Đình Phương nàng dám khẳng định. Ngồi đây đoán già đoán non bằng trực tiếp giăng lưới, mời các nàng đến gặp mặt cũng là loại thử dò xét ý kiến.


      Hơn nữa hôm nay còn có trò hay phải diễn, Thường Hy muốn biết xem vị Lạc phi danh nổi như cồn kia có tiến bộ hơn trước hay . Lạc phi chỉ trong thời gian ngắn mà có thể giống như chim sẻ biến phượng hoàng, nhất định trong này có huyền cơ, chẳng qua giờ phút này nàng chưa đoán ra được mà thôi.


      Thường Hy được tấn phong làm Thái tử phi, theo quy củ là phải có tam môi lục sính chính thức gả cho Thái tử. Thế nhưng tại nàng mang thai chịu nổi vất vả cho nên vị Hoàng đế tốt bụng, am hiểu ý người kia cố ý công bố với thiên hạ rằng chờ cho tiểu thái tử ra đời tổ chức nghi thức hoàn chỉnh.


      Việc Thường Hy có thai gây cho hậu cung chấn động . Hài tử còn chưa có sinh ra nhưng được Hoàng đế phong hào cho là tiểu thái tử, cho nên có thể thấy được địa vị của Tiêu Vân Trác ai có thể đánh đổ, ít nhất là giờ ai làm được điều đó.


      Thường Hy có chút hiểu được lão nhân gia kia tại sao lại hết lần này đến lần khác cứ khẳng định trong bụng nàng là tiểu thái tử? Đây phải là đẩy nàng vào giữa hố lửa hay sao? Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, càng nghĩ càng thấy lão Hoàng đế nhất định là cố ý, nhưng nhớ tới gần đây sống cũng được yên ổn với đám nữ nhân hậu cung cho nên có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng nếu loan truyền ra tin tức này cũng tốt, tối thiểu những kẻ trong bóng tối kia cũng còn an phận nữa mà bắt đầu rục rịch ra tay hành động.


      Dùng qua đồ ăn sáng, Thường Hy ngồi ở xích đu lẳng lặng nghỉ ngơi, tính toán thời gian, hồi nữa Trịnh Thuận cũng trở về. biết Dương Lạc Thanh có phản ứng gì, ngẫm đến mà cảm thấy thú vị.


      “Thái tử phi, nô tài trở lại.” Thanh Trịnh Thuận vang lên cách tấm rèm.


      “Vào .” Thường Hy ngồi thẳng thân thể rồi mới lên tiếng.


      Nhìn Trịnh Thuận người vào, đằng sau cũng thấy Triêu Hà và Vãn Thu, thần sắc Thường Hy căng thẳng, hỏi: “Người đâu?”


      “Hồi bẩm Thái tử phi, là do nô tài chậm bước. Khi vừa đến đó biết được Lạc phi đem các nàng đến Hương Chỉ cung.” Trịnh Thuận bất đắc dĩ , liếc nhìn Thường Hy cái rồi thêm: “Vì thế nô tài lại chạy tới Hương Chỉ cung thế nhưng Lạc phi cũng thả người, còn rằng Thái tử phi chẳng lẽ lại tiếc hai cái nô tài sao?”


      Hai mắt Thường Hy híp lại, nổi lên nụ cười nhạt, hỏi: “Còn gì nữa?”


      “Còn ... Nếu như muốn người tự mình đến lấy...” Trịnh Thuận cúi đầu , lời vừa rồi quả có chút quá phận. Lạc phi đúng là nhân vật khó lường.


      Thường Hy cũng tức giận. Dương Lạc Thanh còn mong nàng tức giận mà động thai khí đâu! Nhưng đây cũng chính là ý tứ của nàng, cho nên nàng chậm rãi đứng dậy, : “Vậy ta đây đành tự mình tới, tránh cho có nhiều người tự cho mình thành phật sống. Cũng nhìn chính mình có đức hạnh gì, lời như vậy mà cũng dám !”


      Trịnh Thuận thấy vậy liền vội vàng khuyên can: “Thái tử phi, ngài cũng nên mạo hiểm, có chuyện gì chờ Thái tử về rồi tính!”


      Thường Hy lắc đầu, : “ cần, nếu chỉ bằng nàng ta mà khiến ta sợ hãi làm sao có khả năng đứng vững ở hậu cung sau này? Muốn chê cười ta sao? Bãi giá!”


      Thường Hy ra lệnh tiếng, Đông cung lập tức liền chuẩn bị tốt loan giá cho nàng. Thường Hy được Trịnh Thuận đỡ tay, từ từ lên kiệu mềm, nhìn đám người vây chung quanh, : “Trực tiếp đến Hương Chỉ cung, thêm vòng quanh hậu cung, dù sao cũng vừa đến thời gian dùng ngọ thiện, người đến người hẳn là rất náo nhiệt. Có chuyện vui cũng thể quên mời mọi người tới xem.”


      ***


      Hương Chỉ cung.


      Dương Lạc Thanh ngồi tháp, dựa người vào tấm nệm là hàng cống phẩm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cau mày, nhìn cung nữ quỳ mặt đất, hỏi: “Ngươi đều là ?”


      “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ dám dối, Thái tử phi đúng là ngồi loan giá vòng trong cung, là muốn đến Hương Chỉ cung của chúng ta.” Cung nữ nơm nớp lo sợ , rất sợ chọc giận chủ tử.


      Dương Lạc Thanh ngồi mình xuất thần, nàng chỉ biết Thường Hy có thể thuận lợi hồi cung mình gặp ít phiền phức. Nhưng ít nhất tại khác xưa, nàng còn là Dương Lạc Thanh suốt ngày chỉ biết trốn tránh kẻ khác. Lại nàng cũng phải cảm tạ Tần Nguyệt Như, nếu có Tần Nguyệt Như nàng cũng có được vận khí tốt như vậy. Chỉ ngờ Tần Nguyệt Như đời thông minh, đời tính kế lại rơi và kết cục tự thiêu, thực là khiến nàng rất mất hứng. Nàng vẫn cho rằng lấy bản lĩnh của Tần Nguyệt Như làm cho Thường Hy thể sống tốt mà trở về, ai ngờ cũng chỉ là phế vật.


      Nhưng thế cũng tốt. Cái chết của cha mẹ nàng cùng Tần Nguyệt Như thoát khỏi quan hệ, nàng cần động thủ bà ta cũng chết, coi như là báo thù.


      Nghĩ tới đây, tâm tư lại chuyển đến người Thường Hy. nghĩ đến nàng ta cũng thông minh, cư nhiên muốn đem tình nháo lớn. Nhưng muốn đòi lại người chỉ sợ dễ dàng như vậy. Trước đây nàng thân phận địa vị thấp, nhưng bây giờ khác xa, huống chi lòng của Hoàng thượng đều đặt lên người nàng, nàng có cái gì phải sợ?


      Dương Lạc Thanh thuận miệng : “Gọi Triêu Hà, Vãn Thu qua đây đấm lưng, bóp chân cho bản cung. Gần đây nhiều có chút mệt mỏi.”


      “Dạ.” Tiểu cung nữ vội vã rời , chỉ trong chốc lát liền đem người đưa tới. Triêu Hà và Vãn Thu đều nghe được chuyện Thường Hy hồi cung, cũng biết nàng cho người đón các nàng trở về, thế nhưng Dương Lạc Thanh này lại dễ dàng thả người như vậy. Chẳng qua là vì Dương Lạc Thanh nắm được nhược điểm của các nàng cho nên mặc kệ nàng ta phân phó cái gì các nàng cũng đều phải làm, cho dù là đấm lưng, bóp vai cũng phải cắn răng mà làm.


      ***


      Thường Hy nhìn ba chữ lớn “Hương Chỉ cung” phía trước mà lộ ra nụ cười băng lãnh, trước khi tiến vào liền hỏi: “Trịnh Thuận, các nàng có tới kịp ?”


      “Thái tử phi yên tâm, nô tài sai người chờ ở cửa cung, người tới lập tức đưa đến Hương Chỉ cung, đảm bảo kịp.” Trịnh Thuận thấp giọng , mặt lộ ra nụ cười lớn, : “Nô tài an bài tất cả, chủ tử chỉ cần nghe thấy thanh ám hiệu liền có thể hành động, đảm bảo nàng ta hết đường chối cãi.”


      Thường Hy gật đầu cái, xuống khỏi kiệu mềm, : “Được, làm rất tốt. Khi trở về nhất định gia có thưởng.”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 367:


      tại Trịnh Thuận cũng cần ban thưởng, chỉ cần được xả giận là tốt rồi, vì vậy theo sau lưng Thường Hy liền tiến vào.


      Cung nhân vừa thấy Thường Hy liền khom lưng hành lễ. Ra đón ở cửa là cung nữ cấp cao, vừa nhìn liền biết là cung nữ được chủ tử coi trọng. Thường Hy ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thân thể hơi cứng lại. Nốt ruồi chu sa nơi khóe miệng nàng ta khiến Thường Hy nhớ tới thân ảnh buổi tối hôm đó tại Lân Chỉ cung, cũng biết người trước mắt này là Dứu Vân hay Họa Sắc. Quả nhiên kẻ muốn hại nàng là Dương Lạc Thanh!


      “Nô tỳ Dứu Vân tham kiến Thái tử phi!” Dứu Vân vội tiến lên hành lễ, cử chỉ đúng mực, hề có chút gọi là có sát ý đối với Thường Hy, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra.


      Thường Hy cười tiếng, : “Đứng dậy .” Thanh dừng lại, cố ý quan sát nàng, : “Nhìn lạ mắt, trước kia cũng chưa từng thấy qua, là người ở cung nào hay sao?”


      Dứu Vân nghĩ tới Thường Hy hỏi như thế, vội thu liễm thần sắc, : “Trước kia nô tỳ làm việc ở phòng tạp dịch, may nhờ có nương nương thương tiếc nên mới được đến Hương Chỉ cung.”


      “Như vậy sao? Ngươi có phúc khí!” Thường Hy nhấc chân vào chính điện, lại : “Bổn cung và Lạc phi cũng là chỗ quen biết, thân thể Lạc phi khỏe chưa? lâu gặp đúng là có chút tưởng niệm.”


      “Hồi bẩm Thái tử phi, thân thể nương nương vẫn mạnh khỏe.” Dứu Vân càng phát ra hiểu Thường Hy, đây là có ý tứ gì?


      “Thái tử phi, mời vào.” Thanh Dương Lạc Thanh xuyên thấu qua tấm rèm truyền ra.


      Khóe miệng Thường Hy khẽ nhếch lên, là quá phách lối. Nhưng nàng cũng thèm so đo, chỉ đứng ở cửa : “Bổn cung cũng vào nữa. Hôm nay chỉ muốn cùng Lạc phi chút chuyện nhà, nếu thân thể Lạc phi tiện để hôm khác , bổn cung quấy rầy ngươi.”


      Trong phòng yên tĩnh lại. Khóe miệng Dứu Vân giật giật, nghĩ Thái tử phi lại là người khó chơi như vậy. Lạc phi muốn gọi nàng tiến vào để trấn áp khí thế, ai ngờ nàng ta lại lấy lui làm tiến.


      “Thái tử phi nếu có chuyện vậy bổn cung đành ra vậy.” Dương Lạc Thanh khẽ cười . Trong chớp mắt rèm che bị vén lên, nàng ta vịn tay Vãn Thu ra, Triêu Hà cúi đầu ở phía sau. Hai người nhìn đến Thường Hy, tựa hồ như quen biết nàng.


      Thường Hy cũng giống như hề phát ra Triêu Hà và Vãn Thu, cười : “Kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn, nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi nương nương lại bay lên rất nhanh.”


      “Ngươi cũng phải giống vậy? bước lên trời, phải ?” Dương Lạc Thanh cười , tựa hồ tuyệt lo lắng đối nghịch với Thường Hy.


      Thường Hy thở dài tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh, : “Người khác biết chẳng lẽ ngươi còn biết sao? Ta thích những danh lợi phú quý này. Điều ta cần, ngươi so với người khác phải ràng hơn sao?”


      Thường Hy chuyện rất tùy tiện, giống như chút cũng đem Dương Lạc Thanh làm người ngoài, gần xa tràn đầy thân mật. Người trong đại điện cũng có chút kinh ngạc, ai cũng cho là Thường Hy tới để hưng sư vấn tội, ngờ nàng tới lại chỉ để chuyện tào lao. Đợi bọn họ dâng trà xong, Thường Hy hướng về phía bên cạnh, : “Các ngươi lui xuống , ta muốn cùng với Lạc phi ôn chuyện, có việc gọi các ngươi.”


      “Vâng.” Người bên cạnh Thường Hy cung kính lên tiếng.


      Dương Lạc Thanh vừa thấy Thường Hy như vậy, khẽ cau mày nhưng vẫn : “Các ngươi cũng lui xuống .”


      Đám người Dứu Vân thể làm gì khác hơn là lui ra. Triêu Hà và Vãn Thu thở phào nhõm hơi. Dương Lạc Thanh cố ý chọn thời điểm Thường Hy đến mà bắt bọn họ ra phục vụ là muốn khi nhục bọn họ khiến Thường Hy khó chịu. Ai biết Thường Hy tiên phát chế nhân, cho người bên cạnh mình lui ra trước, cứ như vậy Dương Lạc Thanh cũng thể làm khác. Rốt cục vẫn là chủ tử nhà mình thông minh.


      Trong chớp mắt ở đại điện cũng chỉ còn có hai người. Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh, cười : “Đại khái ngươi nghĩ tới ta còn sống mà trở về chứ?”


      Thần sắc Dương Lạc Thanh cứng lại, : “Đây là có ý gì? Thái tử phi nên bừa.”


      “Những sát thủ ngươi phái ra kia trước khi chết có lưu lại chứng cứ, trong tay ta cũng có nhân chứng, muốn khống chế chỉ sợ ngươi cũng thoát khỏi liên quan.” Trong tay Thường Hy làm gì có người, nàng chỉ muốn gạt nàng ta mà thôi. Nhưng Thường Hy cũng phải vô cớ mà như vậy, nàng đều có suy tính sâu xa.


      Quả nhiên thần sắc Dương Lạc Thanh khẽ biến. Thường Hy thở phào nhõm trong lòng, nàng đoán có sai, trong những người đó là có người của nàng ta. Nếu phải ban đầu Mạnh Điệp Vũ có kể về Dương Lạc Thanh cho nàng bây giờ nàng cũng nghĩ tới nàng ta.


      Thần sắc Dương Lạc Thanh thay đổi mấy lần nhưng vẫn còn cố : “Vu oan giá họa cũng sao, Hoàng thượng làm đúng sai.”


      Thường Hy cười rộ lên, nhìn Dương Lạc Thanh : “Ngươi còn nhớ lời ta trước kia ?”


      Dương Lạc Thanh chau này, kể từ khi nàng ta vào cửa, quyền thao túng tình hình liền nằm trong tay nàng ta, rất thoải mái, nghe đến đó cường ngạnh : “Chuyện qua ta cũng quên rồi.”


      “Tại sao có thể quên? Này cũng hay đâu!” Thường Hy chút nào tức giận, tuyệt để ý bộ mặt khó coi của Dương Lạc Thanh, tiếp tục : “Ta là người cực kỳ cẩn thận, ta là nữ nhân thích mang thù, ta lại càng là người vốn bốn lời. Ta nhớ ta từng qua với ngươi, người khác kính ta thước ta kính họ trượng, nhưng người khác nếu cắn ta ba phần, vậy ta cũng phải trả lại năm phần. Tối qua Lạc phi chăm sóc ta như vậy khiến ta khắc cốt ghi tâm rồi, lúc nào đem phần ân tình này trả lại còn phải tùy vào tâm trạng của ta. Tâm trạng ta tốt rất dễ giận lây sang người khác, nhất là người đắc tội với ta. khéo tối qua Lạc phi đắc tội với ta, lại đắc tội vô cùng nặng nề, lại cứ hôm nay tâm trạng ta được tốt, rất rất tốt. Ta thích người khác tính toán ta, ta vừa hồi cung ngay cả ngụm trà nóng cũng chưa được uống, ngươi xem ta nên làm thế nào để hồi báo người kia đây?”


      Thân thể Dương Lạc Thanh chấn động, nghĩ tới chuyện tới hôm qua Thường Hy biết được là do nàng động tay động chân, sắc mặt trắng bệch, : “Ngươi cái gì ta nghe hiểu, đừng vu oan cho người tốt!”


      “Aii, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, bản lãnh cũng càng ngày càng cao. Ta sợ a! Sợ rằng bước kế tiếp biết ngươi làm ra cái gì, ngươi có phải muốn mưu đoạt ngôi vị Thái tử của phu quân ta hay ? Hay là ngươi kết liên minh với người nào rồi?” Thường Hy chậm rãi đứng dậy, khẽ vuốt eo, từ từ hướng về phía Dương Lạc Thanh tới.


      Lần này Dương Lạc Thanh có điểm nóng nảy, Thường Hy vừa mới cái gì? đúng, nàng ta vừa mới hồi cung, làm sao có thể biết cái gì, thể nào! Thấy Thường Hy tới đây, trong lòng Dương Lạc Thanh càng vội, khẽ gắt: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi có thai tốt nhất là nên ngồi xuống!”


      Lúc này Thường Hy nghe được thanh Trịnh Thuận đột nhiên vang lên, biết vì sao tiếng quát mắng lại cao đến nỗi truyền cả vào đại điện. Thường Hy biết đến lúc, bước nhanh đến bên người Dương Lạc Thanh, cười : “Lần này ngươi cũng nên nếm thử mùi vị ta nếm tối qua.”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 368:


      Cả người Dương Lạc Thanh run lên, nhìn ánh sáng sắc bén tản ra trong mắt Thường Hy, chợt đứng dậy muốn lui về phía sau. Thường Hy dùng sức dẫm lên vạt váy của nàng ta. Dương Lạc Thanh có võ công nhưng ở nơi này lại dám dùng. Dưới con mắt của mọi người, có cho nàng ta mười lá gan nàng ta cũng dám tiết lộ chuyện mình biết võ công.


      Thường Hy chính là lợi dụng điểm này. Thời điểm ở cửa đại điện thấy có bóng người đung đưa liền cố ý dẫm lên vạt váy của Dương Lạc Thanh, theo quán tính nàng ta đổ về phía sau. Chỉ nghe răng rắc tiếng, Dương Lạc Thanh đụng phải bức tượng bằng gỗ lê phía ghế thái sư. Kệ tủ bên cạnh cũng tránh khỏi xui xẻo bị Dương Lạc Thanh xô vào, lực đạo khiến cả tủ kệ lảo đảo đổ xuống.


      Thường Hy nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, lấy tay cào loạn mái tóc của mình, kéo kéo quần áo cho xô lệch chút rồi thuận thế ngồi xuống bên người Dương Lạc Thanh. Sau đó lại cố sức vuốt vuốt khóe mắt của mình, chỉ trong chốc lát hốc mắt liền đỏ bừng, khóe mắt long lanh chỉ chực rớt xuống nước mắt. Nàng ngồi mặt đất dựa vào chiếc ghế, trong miệng càng ngừng rên rỉ.


      Xông vào trong phòng phải ai khác chính là bốn vị vương phi mà Thường Hy đưa thiếp mời. Muốn có người làm chứng cho mình, còn ai có thể hoàn hảo hơn bốn vị tiểu hoàng phi? Cho nên lúc này Thường Hy mới an bài màn này. Thường Hy biết muốn cùng Dương Lạc Thanh giao thủ thể để cho nàng ta tia may mắn, phải ra đòn chí mạng, để cho nàng ta biết người nào có thể trêu chọc, người nào thể động vào. Để cho nàng ta sau này muốn động thủ hại người cũng phải mở mắt mà nhìn, cách xa nàng trong phạm vi ba mươi dặm ra.


      “Thường Hy?” Lệ Bình trông thấy dáng vẻ Thường Hy nhếch nhác lên tiếng kinh hô, bước nhanh chạy tới, vội vàng đỡ nàng nằm vào trong lòng minh, gấp gáp : “Ngươi làm sao vậy? Người đâu, mau truyền thái y... Truyền thái y!!!”


      Trịnh Thuận cũng vừa lúc chạy vào, nhìn thấy tình hình Thường Hy như vậy nghiêm mặt hô: “Nhanh gọi Thái tử gia! Nhanh lên chút, nhanh lên chút!” Hô to gọi khiến trong sân nhất thời rối loạn cả lên, ai cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Thế nào chỉ trong chốc lát, trong phòng liền biến thành như vậy rồi hả?


      Vãn Thu và Triêu Hà nào còn để ý đến người khác, hai người cùng chạy tới bên người Thường Hy, đưa tay đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh. người nhanh chóng rót nước, người ấn huyệt nhân trung cho nàng, kêu tên Thường Hy dứt. Lệ Bình nhìn Vãn Thu hỏi: “Tại sao lại như thế này, hả? Có chuyện gì xảy ra?”


      Lệ Bình vô cùng sốt ruột, nhìn gương mặt trắng bệch của Thường Hy, chân mày còn rịn ra tầng mồ hôi lạnh mà khỏi tức giận quát lên.


      Bên kia Thẩm Phi Hà cũng đưa tay đỡ dậy Dương Lạc Thanh. Chỉ thấy trán Dương Lạc Thanh rách mảng, máu tươi xối ra. Bên má cũng trở nên bầm tím, cùi chỏ tay còn bị xây xát mảng lớn. mặt đất bừa bãi càng phải , ngọc thạch, đồ sứ, cổ đồng rơi vãi tung tóe, tổn thất rất là thảm trọng.


      Thường Hy từ từ tỉnh dậy, nghe được câu hỏi của Lệ Bình mà nhịn được, nghẹn ngào ra: “Ta nào biết có chuyện gì xảy ra. yên ổn cùng Lạc phi chuyện, ai biết Lạc phi giống như phát điên đẩy ta xuống đất. Ta hoảng quá dẫm phải chéo quần của mình ngã ngồi xuống đất, nếu phải các ngươi tới kịp thời ... Chỉ sợ... Chỉ sợ ngay cả cánh cửa này ta cũng ra được nữa rồi...”


      Thường Hy xong liền nhào vào trong ngực Lệ Bình mà khóc nấc lên. Thẩm Phi Hà nhanh chóng nhìn Thường Hy cái, thấy bộ dáng nàng ta chật vật giống như láo. Huống chi thân thể Thường Hy mang thai, thể đem hài tử của mình ra đùa giỡn, cho nên... Quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh, trong lòng khẽ cắn răng nhưng mặt cũng biểu ra, chẳng qua chỉ ôn hòa : “Thái tử phi bị hoảng sợ nên cẩn thận bảo trọng, vạn vạn thể tức giận nữa, nếu đối với đứa cũng tốt!”


      Đỗ Đình Phương sau khi nghe được chuyện ở biên cương, Thường Hy cứu phu quân mình mạng, lúc này đối với Thường Hy có vài phần cảm kích. Dù sao cũng có mấy nữ nhân thích làm quả phụ. Huống chi thời điểm trước kia bất kể nàng hay Trường Tín vương đều gây ít bất lợi cho Đông cung, người ta lấy đức báo oán mình cũng phải biết mà hành xử. Lần này trở về phu quân rất với nàng, tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Cho nên lần này khi Thường Hy đưa thiếp mời gặp mặt, nàng vốn mang chút tâm tư mà tới, bây giờ lại gặp tình cảnh như thế này đương nhiên đứng về phía Thường Hy rồi.


      Tiêu Vân Trác nhất định lên ngôi vị Hoàng đế, đến lúc đó phu quân của nàng cũng có công hộ giá. Tiêu Vân Trác tuy nhìn lãnh đạm nhưng cũng phải là người bạc tình bạc nghĩa, cho nên vinh hoa cả đời sau này nàng đương nhiên hưởng hết. Vì thế, thép tốt gắn ở lưỡi dao, lòng trung thành cũng nên đúng lúc mà thể . Đỗ Đình Phương lập tức đứng ra lên tiếng: “Lời này của Đông Lăng phi là đúng rồi, có ai thích mình bị giật mình hù dọa? Trong bụng còn có thêm đứa nữa, mặc dù từng bước thận trọng nhưng cũng vạn phần để ý. yên lành tự nhiên lại trở thành như vậy, thế nào cũng phải tra xét ràng. Thái tử phi cũng phải chỉ người, Hoàng thượng rồi, trong bụng Thái tử phi có lẽ còn là tiểu Thái tử kế nhiệm. Khó trách có vài người lòng mang ghen tỵ, ngầm ra tay hạ độc thủ. Chúng ta tiến vào nhưng nhìn thấy ràng, Lạc phi như thế nào cũng phải cho câu trả lời thỏa đáng. Thái tử phi độ lượng có thể so đo, chỉ sợ chỗ Thái tử gia và Hoàng thượng cũng khó mà ăn , có phải ?”


      Thường Hy giật mình trong lòng, nghĩ tới lại gặp được phen kinh hỉ như thế này. Đỗ Đình Phương uống lộn thuốc hay sao mà lại đứng bên phe nàng? ra nàng cũng trông mong các nàng tốt cho mình, chỉ cần bọn họ đem tình huống ra là tốt rồi. Bây giờ nhìn lại có lẽ là Trường Tín vương thân cận Thái tử gia cho nên Đỗ Đình Phương cũng gió chiều nào theo chiều ấy. Nghĩ tới đây nàng thở phào nhõm cái, có thêm trợ thủ so với thêm kẻ địch đương nhiên là tốt hơn.


      Chẳng qua biểu của Thẩm Phi Hà có chút khiến nàng ngoài ý muốn. Nàng vốn tưởng rằng nơi này người có khả năng đối địch với nàng nhất chính là nàng ta, ai ngờ được nàng ta lại là người đầu tiên đến đỡ Dương Lạc Thanh. Bất kể là Đỗ Đình Phương hay La Thúy Yên làm vậy nàng đều có gì bất ngờ, nhưng ngờ đó lại là Thẩm Phi Hà. Lại nhớ lại những lời nàng ta vừa ban nãy, tựa hồ là có ý tứ bao che, tựa hồ lại như ám chỉ nàng thiếu thận trọng nên mới xảy ra việc như vậy...


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 369:


      Trong khi mọi người còn tranh cãi bỗng nhiên Tiêu Vân Trác giống như cơn gió vọt bay vào, ngay sau đó thanh Thái tử giá lâm của tiểu thái giám đằng sau mới truyền đến. Tiêu Vân Trác từ tay Lệ Bình nhận lấy Thường Hy, ôm nàng vào trong ngực dịu dàng hỏi: “Nàng làm sao vậy? Có thấy chỗ nào ổn ?”


      Ánh mắt mọi người đồng loạt trợn lên. Ai cũng ngờ rằng Thái tử gia từ trước đến nay vốn lạnh như băng lại cũng có mặt nhu tình như vậy. Thường Hy dựa vào trong lồng ngực Tiêu Vân Trác, thầm thở phào nhõm hơi. Mặc dù nàng hoàn toàn có thể đối phó với Dương Lạc Thanh nhưng nàng đóng vai người bị hại, vẫn phải có người danh chính ngôn thuận ra mặt vì nàng.


      Nghĩ đến đây nàng càng tỏ ra điềm đạm đáng , nghẹn ngào mà thốt lên lời, tựa hồ như chịu bao nhiêu đả kích. Mặt băng của Tiêu Vân Trác lập tức thăng cấp. Lệ Bình đứng cách gần nhất, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên, theo bản năng lùi về phía sau bước, muốn chuyện Đỗ Đình Phương lại giành lên tiếng trước. Chỉ thấy nàng ta căm phẫn : “Thái tử gia cuối cùng tới. Ngài mà tới chỉ sợ hôm nay Thái tử phi phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Ngài cũng đừng trách ai, có trách trách bụng Thái tử phi quá tốt, Hoàng thượng lại dùng lời vàng ý ngọc hứa hẹn cho kim tôn ngôi vị tiểu Thái tử, có vài người liền kiềm chế được. Bụng mình có tiền đồ lại cố tình gieo họa cho người khác, là khiến người ta chán ghét!”


      Thường Hy nghe được Đỗ Đình Phương mà trong lòng muốn cười nghiêng ngả. Cái miệng khắc bạn kia cuối cùng cũng được tiếng người rồi, chỉ có điều lần này là tấn công kẻ địch của nàng chứ phải nàng. Thường Hy mừng rỡ xem náo nhiệt nhưng vẫn như cũ nằm trong ngực Tiêu Vân Trác lời, ríu rít nghẹn ngào. ra nàng cũng có khóc mà chỉ giả khóc cho nên đem mặt giấu . Nàng chỉ sợ người khác trông thấy được nàng cười, tránh cho vui quá hóa buồn, cho nên cũng chỉ biết trốn trong lòng Tiêu Vân Trác. Nhưng càng như vậy người ngoài xem vào lại cảm thấy giống như nàng phải chịu bao nhiêu uất ức.


      Trong cung này có ai là biết được Thường Hy là người có thù tất báo thế nào, người ăn thiệt thòi tay nàng cũng ít, nhưng lại chưa từng thấy bộ dáng nàng uất ức như vậy. thời điểm làm thượng nghi trong Đông cung còn có ai dám khi dễ nàng, thế nào vừa mới trở thành Thái tử phi lại phải chịu cảnh như vậy? Gần đây danh tiếng Lạc phi rất vang dội, ở trong hậu cung hoành hành vô pháp vô thiên. Bất kể là Lệ Bình, Đỗ Đình Phương hay người luôn vừa mắt với Thường Hy là La Thúy Yên cũng tránh khỏi cùng chung mối thù Lạc phi. Nguyên nhân rất đơn giản, Lạc phi được sủng ái, mấy vị phi tần lâu đời đương nhiên bị vắng vẻ, chèn ép, người làm co dâu như bọn họ tất nhiên bị chì chiết nặng cả ngày.


      “Đúng vậy, nhớ tới trước kia phụ hoàng rất thích Thái tử phi, lúc còn là thượng nghi trong Đông cung ai là coi trọng nàng. Lạc phi hôm nay cũng đổi khác, còn là tiểu quý nhân nữa, nhưng coi như long thai trong bụng Thái tử phi ngại mắt của ngươi ngươi cũng thể ra tay ác độc như vậy chứ? Thường ngày nhìn Lạc phi nhu mì, hiền dịu, ai ngờ được lòng dạ lại rắn rết như vậy. đúng là nhìn người thể nhìn tướng mạo, nước biển thể đo lường. Thái tử phi sau này cũng nên nhớ đừng đặt chân đến Hương chỉ cung, nơi này cũng phải là nơi ngài nên tới...” La Thúy Yên chỉ hận thể đem hết nỗi tức giận mấy ngày nay phát tiết lên đầu Lạc phi. Dù sao cũng chính bởi vì nàng ta mà nàng mới bị Mị phi suốt ngày quở trách.


      Thường Hy cười thầm trong lòng, bả vai run rẩy ngừng. Khóe mắt Tiêu Vân Trác nhảy lên, thừa dịp mọi người chú ý liền đưa ngón tay lặng lẽ quẹt lên mặt Thường Hy cái, quả nhiên chút ướt át cũng có... Nha đầu này, lại lừa gạt ! Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng là ngồi xổm mặt đất, bả vai run rẩy như khóc khiến cho mấy vị Hoàng tử bị hù dọa thôi. lần đó còn cảm thấy nàng khóc, giờ đúng là bị đoán trúng. tại nhìn Thường Hy lặp lại bộ dáng lần ấy, Tiêu Vân Trác biết nàng là lại tính toán người khác.


      như vậy, thân làm phu quân như đương nhiên phải là chỗ dựa cho thê tử của mình rồi, huống chi cơ hội này cũng phải dễ dàng mà có. Trong lòng quyết định chủ ý như vậy, đôi mắt lạnh quét qua cả căn phòng. Tất cả mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại. Tiêu Vân Trác nhàng vỗ về sau lưng Thường Hy, động tác ôn nhu, dịu dàng, cúi đầu nhìn nàng : “Nàng yên tâm, có ai dám bắt nàng chịu uất ức! Ta thay nàng đòi lại!”


      ràng lời này nghe dịu dàng như nước nhưng khi nghe vào tai những người trong phòng chỉ cảm thấy run rẩy thôi. Dương Lạc Thanh đổ mồ hôi lạnh trong lòng, hung hăng nhìn Tiêu Vân Trác, nghĩ tới cứng rắn như Tiêu Vân Trác cũng có ngày trở thành gà mẹ ôn nhu. Đầu lông mày Thẩm Phi Hà nhàng chau lại, lặng lẽ khẽ liếc nhìn hai người Tiêu Vân Trác và Thường Hy. người vùi đầu khóc giống như chịu hết bao nhiêu uất ức, người ánh mắt dịu dàng thấp giọng dỗ dành. Đều Đông Lăng vương ôn hòa, khiêm tốn, nàng là người có phúc khí thế nào mới có thể làm được vương phi của . Nhưng Tiêu Vân Triệt cũng chưa từng bao giờ đối xử qua với nàng như thế. Nghĩ tới đây nhịn được mà quay đầu chỗ khác, muốn tiếp tục nhìn nữa.


      Phấn khích trong lòng Thường Hy cũng dần hạ xuống, biết được rằng Tiêu Vân Trác đoán ra nàng diễn trò. Nàng cũng chỉ đành thở dài tiếng, làm chi mà thông minh như vậy, là hết cả hứng thú! Mặc dù than thở nhưng nàng vẫn dùng đầu ngón tay nhàng viết lên ngực Tiêu Vân Trác chữ “Thẩm”, nàng tin tưởng Tiêu Vân Trác .


      Tiêu Vân Trác cảm nhận được động tác của Thường Hy, đầu lông mày hơi chau lại, “Thẩm”... Mắt liếc nhìn Thẩm Phi Hà cái, ánh mắt thoáng qua tia lệ khí, sau đó quay đầu nhìn Dương Lạc Thanh, trầm giọng hỏi: “Lạc phi nương nương giải thích cho bản Thái tử chút, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này? Bản Thái tử vẫn nhớ thời điểm còn là tuyển thị trước kia, nương nương luôn giao hảo cùng Thái tử phi, như thế nào hôm nay lại diễn ra chuyện này?”


      Tiêu Vân Trác cảm nhận được Thường Hy viết lên ngực mình chữ “Thẩm” cho nên cố ý nhấn mạnh trước kia Dương Lạc Thanh có quan hệ rất tốt cùng Thường Hy, quả nhiên thấy được hai hàng lông mày của Thẩm Phi Hà nhăn thành đám. Mặc dù động tác ấy tản rất nhanh nhưng vẫn cảm thấy trong ánh mắt Thẩm Phi Hà có tia do dự. Con mắt của Thường Hy quả nhiên tinh tường, Thẩm Phi Hà này thực có vấn đề!


      Dương Lạc Thanh đúng là chết oan. Nàng cái gì cũng chưa có làm, tất cả đều là do Thường Hy sắp đặt. Nhưng cố tình lúc ấy lại xông vào bốn vị vương phi, lập tức đem chuyện vừa rồi hết ra, nàng dù có trăm miệng cũng thể bào chữa. Coi như nàng có ra chỉ sợ cũng có người tin tưởng. Lúc ấy trong đại điện người, khó trách ban đầu Thường Hy lại đem tất cả người của mình ra ngoài như vậy làm hại nàng cũng có cách nào khác là phải đem người bên cạnh lui . tại tốt rồi, ai có thể làm chứng cho nàng!


      Nha đầu Ngu Thường Hy đáng chết, ban đầu chính là giăng sẵn tấm lưới chờ nàng nhảy vào. Đều do nàng quá sơ suất, thời gian gần đây thuận lợi quá, cư nhiên quên mất Thường Hy mới chính là tiểu hồ ly khó lòng phòng bị nhất!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :