1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 355:


      Minh Sắt nghe thế khuôn mặt khẽ biến sắc, : “ nhanh tay nhanh chân. Xong rồi! Lần này xong rồi!”


      Thường Hy mặc dù biết nàng tại sao lại như vậy nhưng trong lòng mơ hồ có loại cảm giác khác thường, hiểu vì sao cái tên Chuyên Tôn Diệp Thành lại lên trong đầu lúc này. Nàng mải suy nghĩ bất ngờ nghe được bên tai truyền đến tiếng hét to: “Tất cả dừng tay!”


      Đại sảnh hỗn loạn nhất thời yên tĩnh trở lại. Thường Hy cảm nhận được thân thể Minh Sắt bên cạnh khẽ run, chỉ nghe nàng khẽ : “Nếu như ngươi có thể giữ lại tính mạng cho nương ta, ta rất cảm kích ngươi.”


      Thường Hy nghĩ nàng ta như vậy, cư nhiên bắt cóc nàng mà lại dùng loại giọng điệu cầu khẩn thế này. Càng như vậy Thường Hy lại khó có thể dễ dàng cự tuyệt, nhưng Tần Nguyệt Như... Chỉ sợ nàng cứu được. Suy nghĩ chút nàng liền : “Tính khí mẫu hậu của ngươi ngươi cũng biết, chuyện bà ta làm chỉ sợ ngươi cũng biết nốt, ta có thể giúp cái gì? Sợ là dễ dàng đâu!”


      Minh Sắt muốn chuyện bất chợt rèm che của hai người bị vén lên, thanh kiếm sắc bén cứ thế đâm vào, lao vun vút hướng về phía Thường Hy. Đoản kiếm trong tay Minh Sắt nhanh chóng chuyển cái, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau đến chói tai, nhất thời đem ánh mắt của mọi người đều chú ý lại đây.


      “Dừng tay, đừng động, Thái tử phi ở đó!” Ngu Thụy Lân thất sắc kinh hô.


      Tiêu Vân Trác sớm phản ứng nhanh chóng hướng bên này phi thân tới, chỉ thấy bên ngoài rèm che chính mà nam tử mặc khôi giáp. tức giận quát lên: “Còn mau dừng tay!”


      “Thái tử phi bị người khác khống chế, mạt tướng cũng chỉ là cứu giá mà thôi!” Vừa , trường kiếm trong tay lại nhẫn tâm đâm sâu thêm tấc. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tái xanh, kịp lên tiếng liền hướng binh lính kia đá tới, chỉ nghe được tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó tấm rèm có máu tươi rỉ ra. Tiêu Vân Trác sợ đến mức linh hồn cũng muốn xuất khiếu, la lên: “Hy nhi, nàng làm sao vậy?”


      Dưới chân chút lưu tình đem tên binh lính đạp ngã mặt đất. Lúc này mọi người cũng chạy tới, vén rèm lên nhìn thấy Thường Hy bình an vô nhưng bên người nàng lại có bị thương, máu từ cánh tay chảy xuống ngừng.


      “Minh Sắt!” Chuyên Tôn Nhạc Đan lớn tiếng hô, đẩy ra mọi người đỡ lấy muội tử của mình, hỏi: “Muội có sao ?”


      sao, chút bị thương chết được!” Minh Sắt nhìn ca ca nhà mình , Chuyên Tôn Nhạc Đan lúc này mới yên lòng, lại quay đầu nhìn về phía Thường Hy được Tiêu Vân Trác ôm vào trong lòng, hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ?”


      “Đa tạ Minh Sắt cứu ta mạng, nếu kiếm kia trực tiếp đâm vào ngực ta rồi.” Thường Hy vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tình huống lúc đó là nguy hiểm, nếu nhờ Minh Sắt ra tay chống đỡ nàng ...


      Ngu Thụy Lân tiến lên bước, hai tay ôm quyền : “Đa tạ nương trượng nghĩa cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”


      Minh Sắt nhìn Ngu Thụy Lân, lại nhìn đến Thường Hy, cười : “Ngươi là ca ca của nàng?”


      Ngu Thụy Lân gật đầu cái, lại : “Đại ân lời nào cảm tạ hết. Nếu nương có việc cần giúp chỉ cần mở lời, tại hạ cố gắng làm hết sức.”


      “Vậy ngươi liền giết chết Tiêu Vân Trác coi như là báo ân rồi!” Tần Nguyệt Như đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Ngu Thụy Lân tràn đầy nụ cười chế nhạo.


      Ngu Thụy Lân cau mày : “Thứ cho tại hạ làm được, điều này rất quá đáng!”


      Tần Nguyệt Như cười lạnh : “ có chuyện tìm ngươi, bây giờ lại chối đây đẩy! Quả nhiên là tiểu nhân!”


      Ngu Thụy Lân biến sắc, ngay sau đó vô cùng chính khí : “Đại trượng phu giữ lời, nhưng làm chuyện gì cũng phải đúng với tín nghĩa. Thái tử điện hạ chính là Thái tử của Đỉnh Nguyệt ta, tại hạ cho dù phải hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ. Huống chi đây là cầu của Thái hậu chứ phải cầu của tiểu thư Minh Sắt. Thái hậu có cản kiếm thay cho muội tử nhà ta, nếu tình huống vừa rồi hẳn là thái hậu càng đẩy muội tử nhà ta ra ngoài chứ?”


      Thần sắc Tần Nguyệt Như biến đổi, để ý đến Ngu Thụy Lân mà nhìn Minh Sắt : “Nhanh lên, bảo giết Tiêu Vân Trác!” Chỉ cần Tiêu Vân Trác chết đám người Đỉnh Nguyệt này rút lui, tình cảnh khốn quẫn lúc này cũng có cơ lật ngược. Nhưng Tần thái hậu cũng bỏ qua việc, đó chính là Chuyên Tôn Diệp Thành xuất , làm sao có thể vãn hồi tình thế? Cả tòa hoàng thành bị khống chế, nào còn là hoàng thành nằm trong tay bà ta trước đây?


      Minh Sắt lộ vẻ mặt khó khăn nhìn Tần Nguyệt Như cái, lại nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, khẽ cắn răng : “Nương, chúng ta đều . Con và ca ca mang nương đến nhà cũ của con có được hay ? Nương thường thích nhất phong cảnh ở đó mà, về sau chúng ta sống ở đó có được ? Đừng dây dưa với những thứ phàm tục này nữa, nương hãy buông tha cho ân oán kia , chúng con cầu xin bọn họ tha thứ cho nương, được ?”


      Tần Nguyệt Như sửng sốt, ngờ rằng nữ nhi của mình lại có thể ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời khống chế được, đánh cho nàng bạt tai, quát: “Được, được lắm, ngươi với ca ca của ngươi đều muốn phản bội ta có phải hay ? Ta làm sao có thể nuôi ra hai đứa con bất hiếu như vậy?!”


      “Mẫu hậu, buông tay , cùng con và Minh Sắt sống cư được ? Nhi tử nhất định hiếu thuận người tốt, coi như nhi tử van xin người đấy!” Chuyên Tôn Nhạc Đan biết chuyện tình thể vãn hồi. Chuyên Tôn Diệp Thành vừa nhìn biết là có chuẩn bị mà tới, Tiêu Vân Trác chính là cùng liên thủ nếu tuyệt đối thể bọn họ vừa vào cung người của Chuyên Tôn Diệp Thành khống chế hoàng thành. Nhất định là người của Chuyên Tôn Diệp Thành theo Tiêu Vân Trác xâm nhập vào cung.


      nghĩ tới mẫu hậu cơ trí như vậy cũng có lúc hồ đồ như ngày hôm nay. Bọn họ muốn gì khác, chỉ cần an ổn sống qua ngày là được rồi.


      Tần Nguyệt Như quả bị chọc giận đến phát điên, chỉ có cảm giác cả đời này mình thất bại vô cùng. Thậm chí ngay cả con của mình cũng giúp người ngoài chuyện, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Ta làm tất cả là vì ai? Cũng chỉ là muốn đưa ngươi lên đế vị! Hôm nay ngươi lại những lời nhụt chí như vậy là muốn tức chết ta sao?”


      “Những thứ này cũng phải là điều nhi tử muốn. Mẫu hậu, nghe lời khuyên của nhi tử lần này thôi, chúng ta rời khỏi đây . Ngôi vị hoàng đế này vốn thuộc về ta, phụ hoàng muốn truyền nó cho nhị ca, chúng ta trả lại cho huynh ấy, từ đây tiêu diêu tự tại phải là tốt sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan mệt mỏi, muốn sống cuộc sống như thế này nữa. chỉ muốn tiêu dao ở nơi sơn thủy hữu tình, vô dục vô cầu tùy tâm sở dục là tốt rồi.


      Gương mặt Tần Nguyệt Như trở nên xanh mét, nhìn con trai của mình mà tức giận câu cũng lên lời. Cùng lúc đó Mạnh Điệp Vũ cũng tiến lên thét lớn: “Muốn trả lại mạng cho cha mẹ ta mới có thể rời !”


      Tần Nguyệt Như hừ lạnh tiếng: “Tự mình tìm chết! Ban đầu đáng ra nên mềm lòng, diệt cỏ diệt tận gốc, muốn chết oán được ai!” Trong lúc bất chợt Tần Nguyệt Như cười lớn tiếng, nhìn mọi người : “ lũ ngu ngốc các ngươi, cảm thấy hôm nay trong đại điện có hương thơm rất dễ ngửi hay sao?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 356:


      Tần Nguyệt Như vừa lập tức liền khiến cho mọi người trở nên kinh hoảng. Thường Hy theo bản năng nhìn Hàng Nhạc Thủy cái, lại nhớ đến trước khi vào cung đưa cho nàng chiếc bình ngọc, dùng lực hít hơi liền cảm thấy gì thoải mái. Trong lòng nàng nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, ra Hàng Nhạc Thủy có chuẩn bị từ trước, nghĩ vậy nên trong lòng cũng sợ hãi.


      Trong chớp mắt, rất nhiều đại thần Minh Khải quốc mềm nhũn người mà ngã xuống đất. Lúc này Thường Hy lại nghe được thanh xa lạ vang lên: “ hèn hạ! Cũng chỉ có bà mới có thể làm ra loại chuyện như vậy!”


      Thường Hy theo thanh mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử chuyện có hao hao giống với Chuyên Tôn Tử Di, vậy chắc hẳn là Chuyên Tôn Diệp Thành rồi. Quả nhiên nghe được Tần Nguyệt Như : “Ngươi chết rồi cơ mà? Tại sao còn xuất ở đây?”


      Chuyên Tôn Diệp Thành hừ lạnh tiếng, : “Ta còn chưa báo thù, làm sao có thể chết? Bà bức tử phụ hoàng, mẫu hậu của ta, ta phải thay bọn họ báo thù!” xong câu đó, bỗng nhiên thân thể Chuyên Tôn Diệp Thành nhoáng cái ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như tràn đầy căm hận.


      Trong đại điện liên tục có người ngã xuống, tuy nhiên cũng có ngất mà chỉ mềm nhũn người ngồi mặt đất mà thôi.


      Tiêu Vân Trác cũng đỡ lấy Thường Hy chậm rãi ngồi xuống đất. Thường Hy nhìn được ám hiệu của cũng từ từ ngồi xuống, lại nghe được Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Năm đó có phải chính bà xúi giục mẫu thân và dì của ta trở mặt thành thù?”


      Nhìn trong đại điện đông nghịt người, trừ nữ nhi của mình ra ai cũng ngã xuống, Tần Nguyệt Như cảm thấy trong lòng thanh tĩnh lại chút, : “Đúng, đúng là ta làm. Ai bảo Mạnh Vân Ca lại dám tranh giành Tiêu Nhất Hàng với ta, nếu phải ta, ta làm sao có thể vô duyên vô cớ hại cha mẹ của ngươi? Muốn trách trách bọn họ đầu thai nhầm người. Mạnh Vân Ca chính là sao chổi, người nào đụng phải ta đều chết!”


      Vừa nhắc đến cái tên này, Tần Nguyệt Như liền như thay đổi, cả người vô cùng kích động, lại nhìn về phía Hàng Nhạc Thủy, khẽ cau mày : “Ngươi và mặc dù dáng dấp hề giống nhưng ngươi lại có phong vị đặc thù của . Nếu chết tốt biết bao! Những năm này ta vẫn mực tìm , đáng tiếc lại thủy chung tìm được!”


      Hàng Nhạc Thủy thản nhiên : “Nếu ta là cũng muốn gặp lại ngươi, nếu gặp cũng tránh người cách xa chút. Người nào mong muốn gặp nữ nhân ác độc như rắn rết? ngươi cũng phải là nữ nhân, ngươi hãm hại nhiều người như vậy! Mạnh Vân Ca kia chọc qua ngươi cái gì? Nàng đối đãi với ngươi thâm tình như tỷ muội, hơn nữa năm đó là Tấn vương thích nàng, nàng lại chưa từng thích qua . Ngươi tại sao lại thể lý như vậy? ra thảm án Mạnh thị chấn động thời lại do bàn tay ngươi gây ra!”


      “Ngươi tại sao lại biết nhiều như vậy?” Tần Nguyệt Như cảm thấy mọi thứ dường như nằm trong lòng bàn tay của , bất chấp tất cả, thanh ác độc : “Nếu có Mạnh Vân Ca, ta sớm cùng Tiêu Nhất Hàng song túc song phi rồi, làm sao lại đến bước đường như thế này?”


      “Tiên đế a, người mở mắt mà xem chút, xem xem người lấy được cái dạng nữ nhân gì thế này? Đạo đức bại hoại, ngôn ngữ dâm tục, làm sao có thể trở thành thái hậu của Minh Khải ta đây???!!!”


      Bất thình lình tiếng khóc tang vang lên khiến mọi người sợ đến giật mình. Thường Hy nhịn được muốn bật cười, nhìn Tiêu Vân Trác bên cạnh mình, chỉ thấy trong mắt cũng mang theo ý cười nhè , thừa dịp Tần Nguyệt Như bị thanh kia chú ý, thấp giọng : “Đây là có chuyện gì xảy ra? phải người kia bị kích thích đến hỏng đầu chứ?”


      “Dĩ nhiên phải. Nàng yên tâm, đây là kế sách của Hàng tiên sinh, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do ông ấy bố trí.” đến chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đoán được kẻ kia là ai ?”


      “Mới vừa rồi còn xác định, chàng vừa hỏi ta liền xác định, đúng có chết, vậy...”


      “Cũng chỉ là muốn Tần Nguyệt Như chính miệng thừa nhận tội của mình cho nên mới bày ra kế sách này. Dù cho có nhiều chứng cứ hơn nữa cũng bằng bà ta tự thừa nhận. Hôm nay có lẽ Tần Nguyệt Như thể sống tiếp được rồi.” Tiêu Vân Trác than tiếng, lại nghĩ đến mẫu hậu của mình, thở dài : “ biết khi đó mẫu hậu của ta có biết được bà ta là loại người tội ác gì làm ?”


      Thường Hy lắc đầu cái. Tiêu Vân Trác biết đương nhiên nàng càng biết.


      Tần Nguyệt Như phi thân đến điểm huyệt đạo của vị đại thần kia, quát lên: “Khóc cái gì mà khóc? Đợi lát nữa ta cho ngươi cùng tiên đế!”


      Đại thần kia phát ra được thanh nào, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Như, lại nghe bà ta : “Là chính bản thân ngu xuẩn, ban đầu là ham mê mỹ mạo của ta. Đáng tiếc nam nhân đều đê tiện như vậy, có ta còn đủ còn muốn tìm nữ nhân khác, vậy đừng trách ta ra tay ác độc!”


      Đột nhiên Chuyên Tôn Diệp Thành lên tiếng: “Cho nên bà giết mẫu hậu ta bằng thuốc độc, cướp sửa chiếu thư truyền ngôi, lừa bịp cả thiên hạ rằng đó chính là khẩu dụ của phụ hoàng, giết mấy vị hoàng tử, còn đem lục đệ làm con tin, có phải hay ?”


      “Đúng vậy, thế nào? Con trai của ta còn phải làm con tin mười năm?” Tần Nguyệt Như hừ lạnh .


      “Tam đệ làm con tin là do chính đệ ấy cầu, là muốn vì nước phân ưu. tại ta biết, bà làm vậy chính là muốn thăm dò tình hình của Đỉnh Nguyệt, điều tra vị trí của Tấn vương cho nên mới bắt tam đệ có phải hay ?” Chuyên Tôn Diệp Thành nhẫn tâm hỏi, mặt đen nhánh thành mảnh. làm sao nghĩ đến Hoàng phi hiền hòa hàng ngày lại ác độc như vậy, chính cũng bị lừa.


      “Cuối cùng cũng được câu thông minh. Tuyệt sai!” Tần Nguyệt Như cười lạnh , khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn. Bà ta làm hết thảy mọi chuyện xấu chỉ vì muốn có được quyền lực, có quyền lực mới có thể truy tìm tung tích của . Ai ngờ được lại xảy ra biến cố trước mắt. Nhưng sao, đám người này ngã xuống, chỉ cần cây đuốc khiến cho nơi này cháy sạch . Cung điện xảy ra hỏa hoạn, cùng bà ta có quan hệ gì đâu!


      Tần Nguyệt Như quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, lại : “Con trai của Mạnh Vân Ca? Chỉ tiếc hôm nay cũng phải xuống hoàng tuyền. Quốc gia của ngươi, hậu cung của ngươi tương lai đều thuộc về ta, thiên hạ này đều thuộc về ta. Ngươi ra khỏi cung quá lâu cho nên biết được bây giờ tình huống trong hậu cung là thế nào đúng ?”


      Thường Hy giật mình cái, đột nhiên nhớ tới Tiêu Vân Trác từng trong cung đích thực là xảy ra chuyện gì đó nhưng Ngũ Hải cũng thăm dò được tin tức, chẳng lẽ có liên quan đến Tần Nguyệt Như? Nữ nhân này đáng chết, nàng ghê tởm bà ta, quả đúng là tai họa của nhân gian!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 357:


      Tần Nguyệt Như tự cho là toàn bộ đám người trong này đều trúng độc cho nên lời hề có chút cố kỵ. Năm đó mặc dù là thủ hạ của Mười tám cây trâm hoa - Trâm mẫu đơn nhưng nàng lại đem lòng Tấn vương. Khi đó nàng biết người trong lòng Tấn vương chính là Mạnh Vân Ca, cũng biết nữ nhân kia có người khác. Mạnh Vân Ca là Hoàng hậu, cho dù Tấn vương có thích nàng ta cũng thể có hy vọng cùng nàng ta trở thành cây liền cành, chim liền cánh.


      Cho nên lúc đó Tần Nguyệt Như đối với Mạnh Vân Ca còn chưa có nhiều oán hận, chỉ mong rằng tấm chân tình của mình có thể cảm động đến Tấn vương, hai người cuối cùng ngày được kết tóc se duyên. Nhưng nàng thế nào cũng thể ngờ cho dù Mạnh Vân Ca gả cho người khác nhưng Tấn vương thủy chung cũng thích nữ nhân khác, đối với mảnh thâm tình của nàng càng thêm có mắt mà thờ ơ thấy, dần dần nàng bắt đầu ghi hận Mạnh Vân Ca. Nàng muốn biết nếu Mạnh Vân Ca chết rồi, thế gian này có nữ nhân đó nữa Tấn vương có phải nhìn nàng cái hay ? Có phải thu hồi tâm tư hay ?


      Có loại ý nghĩ này, càng ngày nàng càng cảm thấy ý tưởng của mình sai. Con người có lúc rất cố chấp, khi có chấp niệm liền thể thay đổi.


      Kể từ khi hạ quyết tâm, nàng bắt đầu tiếp cận người của Mạnh gia, hiểu tường tận Mạnh gia. Sau nàng lại biết được ca ca của Mạnh Vân Ca, Mạnh Huy sắp cưới Bình Nhược Thu làm vợ, nhưng muội muội của Bình Nhược Thu, Bình Nhược Thủy lại có tâm tư khác với rể. Tần Nguyệt Như từ từ tiếp cận Bình Nhược Thủy, khiến cho nàng ta dần coi nàng là tri kỷ, lại giúp Bình Nhược Thủy nghĩ mưu kế đoạt lấy rể. Nhưng cuối cùng vẫn là thua cuộc, Bình Nhược Thủy phải gả cho Dương Tuyển làm vợ. Tuy vậy Tần Nguyệt Như vẫn như cũng buông tay, chặt chẽ lợi dụng vợ chồng Bình Nhược Thủy quậy cho Mạnh phủ ngày được yên bình.


      Mạnh Vân Ca biết chuyện, dĩ nhiên là trong lòng lo lắng thôi. Vốn thân thể tốt lại dính thêm tâm bện. Sau này khi Mạnh Vân Ca có bầu, Tần Nguyệt Như lại xúi bẩy vợ chồng Bình Nhược Thủy thỉnh thoảng gây chút chuyện xúi quẩy cho Mạnh Huy, lại cố ý an bài người truyền vào trong cung khiến cho Mạnh Vân Ca thiếu chút nữa sinh non, xuống hoàng tuyền.


      Tần Nguyệt Như là người đạt được mục đích tuyệt từ bỏ. Khi Bình Nhược Thu mang thai, nàng lại khiến Bình Nhược Thủy cứ cách hai ba ngày lại đến Mạnh phủ gây . Mạnh lão thái thái bị tức đến lâm bệnh, Mạnh Huy lại càng ngày càng né tránh Bình Nhược Thủy như tránh rắn rết. Tuy vậy bọn họ vẫn như cũ chưa chịu buông tay. Khi Bình Nhược Thu sắp sinh, Mạnh phủ liền nổi lên hỏa hoạn. Mạnh Huy vì cứu vợ con mà táng thân biển lửa, Bình Nhược Thu sau khi biết được tin tức này liền khó sinh bỏ mình. Tấn vương ngay tại lúc ấy cứu Mạnh Điệp Vũ ra rồi giao cho Mạnh lão thái thái.


      Tấn vương kiên trì điều tra chuyện này, chỉ tiếc Tần Nguyệt Như là nữ nhân lòng dạ ác độc như vậy, làm sao có thể lưu lại cho mình chứng cớ bất lợi? Dương Tuyển đánh bạc thiếu nợ bị chủ nợ đuổi tận nơi đòi bạc, kết cục đầu thân hai nơi. Bình Nhược Thủy sau khi biết được tin này liền như phát điên, trượt chân rơi xuống nước chết đuối. Nhưng chỉ cần là người hiểu Bình Nhược Thủy đều biết, nữ nhân như vậy làm sao có thể chỉ vì trượng phu chết mà phát điên? Chẳng qua là Tần Nguyệt Như ra tay rất sạch , lúc đó ai nghi ngờ nàng ta.


      Huynh trưởng và chị dâu qua đời, việc này đối với Mạnh Vân Ca là đả kích vô cùng lớn, hơn nữa sau khi sinh xong thân thể nàng vốn đặc biệt suy yếu, lâu sau liền mất.


      Tần Nguyệt Như tính toán cả đời, cuối cùng tất cả những kẻ ngáng chân nàng đều chết thế nhưng nàng vẫn có được Tấn vương. Mọi tâm tư đều là uổng phí. Nhưng nàng chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua. Tấn vương vì Mạnh Vân Ca mà mất tích, vậy nàng làm cho con trai của Mạnh Vân Ca cái gì cũng có được. Bây giờ nàng là thái hậu, nắm trong tay quyền lực, cho nên dễ dàng có thể thực lời thề lúc đầu.


      “... Ngươi và mẫu thân của ngươi đều là hạng người khiến người ta chán ghét! Hôm nay ta thành toàn cho ngươi, để ngươi xuống hoàng tuyền hầu hạ mẹ mình!” Tần Nguyệt Như nhìn Tiêu Vân Trác cười lạnh .


      Trong đại điện yên tĩnh đến dọa người, ai cũng nghĩ đến năm đó Tần Nguyệt Như lại làm ra nhiều chuyện ác độc như vậy. Mỗi việc đều có liên quan đến bà ta. Ngay cả Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt cũng sợ ngây người, nhất thời dám tin. Nhưng là Tần Nguyệt Như chính miệng lên chuyện năm đó, cộng với ánh mắt đắc ý, tâm tình điên cuồng gần như vặn vẹo, mọi người đều lấy làm kinh hãi.


      Mũi chân Tần Nguyệt Như hất lên, từ mặt đất tiếp được thanh trường kiếm hướng về phía Tiêu Vân Trác, lại nhìn thấy Thường Hy bên cạnh mà châm chọc cười : “Thần nữ hộ quốc? Thanh danh lớn! Nhưng bây giờ ngươi có thể cứu được nam nhân ngươi dưới kiếm của ta sao?”


      Thường Hy biết mọi người trong này trúng độc cho nên trong lòng cũng sợ hãi, ngược lại thản nhiên : “Bà làm nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng bà hạnh phúc, vui vẻ sao? Bà làm tổn thương rất nhiều người, nhưng bà có thư sướng ? Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân mặc dù thân gặp đại nạn nhưng hai vợ chồng cá nước tình thâm, cùng dắt tay nhau xuống hoàng tuyền cũng là loại hạnh phúc. Tiên hoàng hậu mặc dù qua đời sớm nhưng nàng rất thanh thản vì có nhiều người nàng. Còn bà, bà có cái gì? Bà trừ cừu hận ra còn có cái gì? Bà cho rằng mình là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ, tay che trời, bà muốn trừ tất cả những người bà chán ghét. Nhưng cuối cùng thế nào? Bà bây giờ cũng hoàn toàn chỉ là người đáng thương thôi!”


      bậy! Bổn cung nhìn từng người từng người các ngươi chết dưới kiếm của bổn cung rất vui vẻ! Ta có được thiên hạ này mà các ngươi cũng chỉ là đám người chết, còn dám mạnh miệng!” Tần Nguyệt Như giống như mèo bị giẫm phải đuôi, điên cuồng gào thét.


      “Mạnh miệng hay làm sao bà biết được? Ta tại cho dù chết cũng là mỉm cười mà chết. Bên cạnh ta có nam nhân ta , nam nhân ta, còn có hài tử của chúng ta. nhà ba người bọn ta chỉ cần ở chung chỗ, chết có gì đáng sợ? tại ta có thể hiểu được tâm tình của Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân lúc đó, bọn họ chính là chết cũng hạnh phúc. Ta bây giờ cũng vậy, chết cũng hạnh phúc. Mà bà, vĩnh viễn bị ghen ghét, đố kỵ khống chế tâm linh, cả đời thể thoát được!” Thường Hy cắn răng . Nàng rất ít khi những lời ác độc như vậy, nhưng lần này nàng thể chịu đựng được nữa, Tần Nguyệt Như này phải là người.


      “Hay cho nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Ta trước hết giết ngươi!” Trường kiếm của Tần Nguyệt Như chuyển cái hướng Thường Hy đâm tới. Tiêu Vân Trác sớm phòng bị, chỉ thấy trong cổ tay trượt ra thanh chủy thủ sắc bén, dùng sức ngăn cản thế kiếm lao tới. Chỉ nghe thấy thanh kim khí va chạm chói tai vang lên, trường kiếm của Tần Nguyệt Như bị đẩy chệch sang bên.


      Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy. Tiêu Vân Trác đỡ lấy Thường Hy đem nàng đẩy ra sau lưng mình, nhìn Tần Nguyệt Như : “Bà cho rằng bà có thể hạ độc được bọn ta?”


      Sắc mặt Tần Nguyệt Như đại biến, hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, trong đại điện ràng hun độc dược. Cùng lúc đó bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hò hét chói tai ầm ĩ, thân thể bà ta nhoáng cái run lên, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 358:


      Thường Hy thở ra hơi dài. Nữ nhân có thể thông minh, có thể văn võ song toàn nhưng tuyệt đối thể tâm thuật bất chính. Tần Nguyệt Như chính là do tâm cơ quá nặng mà tự mình hại mình. Bà ta vẫn cho rằng quốc sư do chính tay bà ta mời về trung thành với mình, tuy nhiên lại biết được rằng nam nhân kia chính là xương sống. Hàng Nhạc Thủy chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể đem chuyện Tần Nguyệt Như dùng độc hãm hại quốc chủ và vương hậu toàn bộ phơi bày ra ngoài. Bà ta lại còn thêm cả chuyện hạ độc mấy vị hoàng tử, mặc dù biết tại sao Chuyên Tôn Diệp Thành tránh được kiếp nhưng đến nước này giữ được mạng của mình vẫn quan trọng hơn.


      Tần Nguyệt Như nhìn thủ vệ hoàng thành bị Chuyên Tôn Diệp Thành bắt được, tất cả đổi thành thân vệ của , đại điện cũng bị khống chế. Bà ta quay đầu nhìn Chuyên Tôn Diệp Thành, hung hãn : “Nếu biết ngươi lòng lang dạ thú như vậy ta sớm giết ngươi!”


      “Hôm nay bà là tù nhân còn biết hối cải. Bà phải đền mạng cho mẫu hậu, phụ hoàng ta!” Chuyên Tôn Diệp Thành hận thể tiến lên chém Tần Nguyệt Như thành trăm mảnh.


      “Đền mạng? Ha ha... Chuyện nực cười! Những năm gần đây nữ nhân kia cưỡi lên đầu của ta, bắt ta phải quỳ gối hạ mình. chén rượu độc cho ả ta vẫn còn quá !” Trạng thái của Tần Nguyệt Như giống như trở nên điên khùng. Tất cả mọi người xung quanh đều trở nên kinh ngạc trước biến đổi này.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan gấp gáp tiến lên lôi kéo tay áo của Tần Nguyệt Như, khẩn cầu : “Mẫu hậu, chúng ta thôi! Về sau bao giờ dính vào chính , bao giờ lây nhiễm trần tục có được ?”


      “Ngươi là tên có tiền đồ!!! Ta nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi hồi báo ta thế này có phải hay ?” tới chỗ này liền chỉ tay vào Chuyên Tôn Diệp Thành quát: “Ngay cả cũng biết ở trước mặt ta đòi báo thù cho cha mẹ, đủ lông đủ cánh muốn tạo phản. Còn ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi thể đoạt lại từ trong tay ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe đến đó hơi thở yên, ho khan hồi. Minh Sắt vừa thấy liền vội vàng tiến lên vỗ lưng cho , vội vàng hỏi: “Ca, huynh làm sao vậy?”


      sao, chết được. Bao nhiêu năm rồi còn phải là như vậy!” Chuyên Tôn Nhạc Đan hề để ý đến chuyện này, đợi hơi thở ổn định chút rồi mới tiếp: “Mẫu hậu, trước kia quả nhi tử có ý định trở lại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhưng là bởi vì mẫu hậu cố ý truyền tin giả cho nhi tử, người ở chỗ này chịu khổ chịu nhục. Nhi tử chỉ muốn để cho người sống cuộc sống khổ sở, con muốn bảo hộ người chu toàn. Nhưng sau khi trở lại nhi tử mới biết tất cả những điều đó là giả, những năm gần đây người mực gạt con. tại nhi tử coi như là quốc chủ Minh Khải quốc nhưng cũng chỉ là hoàng đế bù nhìn. đại điện này có chuyện nào là nhi tử có thể làm chủ? Nhi tử thích chạy theo quyền thế, chỉ hi vọng nhà ba người chúng ta có thể sống hòa thuận, vui vẻ. Chẳng nhẽ mẫu hậu phát ra quãng thời gian này Minh Sắt ngày nào là vui vẻ sao? Chúng con chẳng qua chỉ cần cuộc sống yên bình chứ phải những thứ gông xiềng như thế này. Mẫu thân, chỉ cần người đồng ý, nhi tử cầu nhị ca để chúng ta rời khỏi nơi này.”


      “Nương, ca ca rất đúng, con thích cuộc sống như vậy. Chúng ta trở về chốn cũ , nơi có ao sen xanh mát, chúng ta trèo thuyền mặt nước, đùa giỡn với trời xanh mây trắng phải tốt sao? Vì sao nhất định phải chấp nhất những chuyện này?” Minh Sắt muốn trải qua những ngày như thế này. Từ bị ép buộc phải học võ rồi tiếp quản ngôi vị Trâm mẫu đơn nhưng đó tuyệt đối phải là những điều nàng thích.


      “Ngay cả ngươi cũng như vậy... Tức chết ta rồi!!! Ta làm sao lại sinh ra hai đứa con như các ngươi?” Tần Nguyệt Như nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt mà cảm thấy nản lòng thoái chí, tranh đoạt như vậy còn có ý nghĩa gì? Quay đầu lại bọn chúng đều dùng thái độ như vậy mà đối xử với mình, cả đời này đúng bi ai!


      Đại điện trầm lặng im lìm. Tần Nguyệt Như lặng lẽ quét mắt nhìn từng người từng người , nhất thời chỉ cảm thấy bi thương xông lên đầu. Quá mức cường thế, quyền lực khuynh thiên kết cục được gì đây?


      Vân Thanh và Tần Nguyệt Như cũng coi như từng có chút giao tình, lúc này mới tiến lên bước, : “Nếu như vương gia còn sống nhất định muốn ngươi tiếp tục như thế này. Năm đó ngươi quả quyết rời khỏi Mười tám cây trâm hoa, ta ngờ tới ngày như thế này, nếu biết ta thực để ngươi .”


      Vân Thanh và Tần Nguyệt Như vẫn còn sót lại chút tình nghĩa tỷ muội. Nghe những lời ấy, Tần Nguyệt Như chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cười khổ : “Ngươi xem đến tột cùng ta có nơi nào thua kém Mạnh Vân Ca? Tại sao trong lòng vẫn chỉ có nữ nhân đó? Ta làm bao nhiêu việc vì như vậy nhưng lại câu chưa biến mất. chỉ cần có thể ở cùng chỗ, cho dù là ở nhà tranh ăn rau cải ta cũng cam lòng. Nhưng lại bao giờ chịu cho ta cơ hội.”


      “Đều do chấp nhất của ngươi hại ngươi. Ngươi đối với vương gia cuồng dại cũng giống như vương gia đối với Mạnh Vân Ca cuồng dại. Ngươi nghĩ thử mà xem, loại cuồng dại này khiến ngươi ở nơi đất khách lẻ loi chịu khổ, vương gia khi còn sống cũng là gió đơn trăng bạc. Chỉ là vương gia nhìn mọi chuyện khác ngươi, hề hại người vô tội, cho nên ngươi làm mọi chuyện đó chính là tự làm tự chịu.” tới chỗ này Vân Thanh dừng lại, sau đó nhìn Tần Nguyệt Như : “Ngươi nhìn xem con của ngươi , đó là những đứa trẻ tốt như thế nào, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hủy con đường tương lai của bọn chúng? Chính ngươi sai lầm thôi, tại sao còn liên lụy đến cả bọn chúng? Ngươi cả đời hồ đồ, chẳng nhẽ đến lúc này còn chưa tỉnh ngộ hay sao?”


      “Để ta yên lặng chút. Các ngươi đều ra ngoài .” Tần Nguyệt Như lạnh lùng nhìn tất cả lượt, sau đó xoay người sang chỗ khác câu cũng , cự tuyệt cùng tất cả giao tiếp.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt liếc nhìn nhau cái, hướng mọi người : “Làm phiền mọi người, huynh muội chúng ta trước cám ơn mọi người. Bây giờ để cho mẫu hậu ta thanh tịnh lát có được hay ?”


      Chuyên Tôn Diệp Thành nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cái, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài. Bọn thị vệ cũng nhanh chóng tiến vào khiêng các vị đại thần nằm ngồi la liệt đại điện ra. Tiêu Vân Trác nhìn màn này, ánh mắt dừng lại người Hàng Nhạc Thủy, : “Chúng ta trước tiên cứ ra ngoài .”


      Hàng Nhạc Thủy gật đầu cái, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như lóe lên tia tâm tình phức tạp rồi cũng xoay người ra.


      “Ngươi lưu lại, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Tần Nguyệt Như đột nhiên quay lại nhìn Hàng Nhạc Thủy, ánh mắt kiên định.


      Tiêu Vân Trác vừa thấy cũng nhanh chóng giục mọi người ra ngoài. Có những việc trong nội tâm hiểu được là tốt rồi, cần ra miệng, nhất là khi người đó còn chưa muốn bại lộ thân phận.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 359:


      Kèm theo tiếng cửa cung nặng nề khép lại, trong nháy mắt lòng Tần Nguyệt Như cũng run lên. Bà ta ngẩng đầu nhìn Hàng Nhạc Thủy, gương mặt này ràng phải là gương mặt thường xuyên xuất trong các giấc mơ của bà ta, nhưng khí chất của người này lại khiến bà ta cảm thấy vô cùng quen thuộc. Bất kể có phải là hay hôm nay đều phải xác định cho ràng.


      “Ngươi đến tột cùng có phải là hay ?” Tần Nguyệt Như tiến lên bước hỏi, trong mắt là khẩn trương dứt, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Hàng Nhạc Thủy, bỏ qua bất cứ phản ứng nào của .


      Hàng Nhạc Thủy cũng có lui lại, nhìn Tần Nguyệt Như, hồi lâu mới lên tiếng: “Phải hay phải, giữa ta và ngươi đều có bất kỳ quan hệ gì.”


      câu trả lời tốt, phải hay phải? Tần Nguyệt Như đột nhiên hiểu, vươn tay muốn chạm vào Hàng Nhạc Thủy lại bị nhoáng cái nghiêng người tránh được. Tần Nguyệt Như cười khổ tiếng, : “Ngươi cũng cảm thấy tay ta rất bẩn có phải ? tay ta nhuốm đầy máu tươi. Ngươi cũng cho rằng ta là độc phụ chuyện ác nào làm đúng ?”


      Hàng Nhạc Thủy lắc đầu cái, nhìn Tần Nguyệt Như : “ từng bị lạc đường nhưng cuối cùng vẫn quay trở về chính đạo. Ngươi bây giờ cũng là người lạc lối, hy vọng ngươi có thể quay về con đường đúng đắn. Phật viết buông tay hạ đồ đao, lập địa thành phật, đó cũng là loại phúc khí.”


      Cẩn thận lặp lại những lời này, Tần Nguyệt Như từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Hàng Nhạc Thủy. tích tắc này bà ta tựa hồ già rất nhiều. Lạc lối? Có người có thể trở về nhưng bà ta thể trở về được, sát nghiệt của bà ta quá nhiều, tương lai nhất định phải xuống địa ngục. Nhưng Tần Nguyệt Như sợ, cái mà bà ta sợ nhất chính là ánh mắt ghét bỏ của Hàng Nhạc Thủy. Nhưng trong đôi mắt của cũng có ghét bỏ, chỉ có bình thản, điều này lại càng làm cho lòng Tần Nguyệt Như trở nên rối rắm.


      Nếu như Hàng Nhạc Thủy đối với bà ta ngay cả hận cũng có... Đây chính là buồn cười lớn nhất đời này của bà ta. Ngay cả hận cũng đáng giá cho hận, góc trong lòng cũng thèm lưu lại cho bà...


      “Nếu như năm đó ta làm ra những chuyện này, ngươi ở cùng ta chỗ sao?” Tần Nguyệt Như chưa từ bỏ ý định, đúng là vẫn còn hỏi ra miệng.


      Hàng Nhạc Thủy khẽ cau mày, hồi lâu mới lên tiếng: “ năm kia Vân Ca vào cung, ta và ngươi cùng tiễn nàng, ngươi còn nhớ lời ta lúc đó ?”


      Thân thể Tần Nguyệt Như khẽ run lên, chuyện năm đó như mồn trước mắt. cầu cả đời nắm tay, chỉ cần trong thâm tâm hiểu đời này kiếp này chỉ mình nàng cũng đủ rồi.


      Đời này kiếp nàng chỉ mình nàng cũng đủ rồi... Quả nhiên, vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy. muốn để cho Tiêu Viêm đem lòng sinh nghi mà biến mình thành tay cờ bạc, chỉ mình nàng cũng đủ rồi... Chấp nhất của bà chưa từng tưởng tượng được...


      “Ngươi rốt cục thừa nhận mình là . Ngươi quả nhiên chưa có chết, nhiều năm như vậy ta vẫn tin chắc rằng ngươi chưa chết.” Tần Nguyệt Như nhìn Hàng Nhạc Thủy, đúng, là Tiêu Nhất Hàng, chậm rãi .


      “Chết cũng được, chết cũng được, có gì khác nhau.” Tiêu Nhất Hang thản nhiên , lại quay sang nhìn Tần Nguyệt Như: “Ta thay ngươi cầu tình, lưu cho ngươi mạng. Ngươi theo Chuyên Tôn Nhạc Đan . Về phần Minh Sắt, ta xem con bé có phúc khí, sau này ắt gặp điềm tốt.”


      Tần Nguyệt Như đáp ứng, chỉ : “Nhạc Đan là đứa trẻ tốt, về sau để cho theo ngươi. Minh Sắt, đứa này cũng nhờ vào ngươi. Về phần ta, ta rời nơi này. Ta sống ở nơi này nhiều năm như vậy, cho dù chết cũng phải chết ở chỗ này. Ngươi , ta muốn yên tĩnh chút.”


      Tần Nguyệt Như cố chấp vượt quá dự định của Tiêu Nhất Hàng cho nên khuyên bảo nữa, để tự bà ta suy nghĩ cũng tốt.


      “Cái này ngươi cầm , giao cho Chuyên Tôn Diệp Thành.” Tần Nguyệt Như giơ lên hộp gấm đưa về phía Tiêu Nhất Hàng.


      Tiêu Nhất Hàng đưa tay nhận lấy, vừa mở ra liền khỏi kinh ngạc, đây chính là ngọc tỷ truyền quốc. nghĩ tới Tần Nguyệt Như lại dễ dàng buông xuống như vậy, lại nhìn sang nàng ta : “Lưu lại chưa chắc là chuyện tốt. Vẫn nên rời khỏi nơi này .”


      Tần Nguyệt Như nhìn Tiêu Nhất Hàng, ánh mắt tràn ngập đau thương khiến lòng người khỏi nhỏi lên, nở nụ cười rực rỡ nhất, : “Lần đầu gặp gỡ, ta lưu lạc đầu đường xó chợ chịu theo ngươi, ngươi cũng với ta câu này. Mặc dù ta còn rất , ngươi cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi nhưng lời ra cũng khiến ta giật mình. Lúc ấy ngươi nhìn ta khóc sướt mướt liền nghiêm túc : lưu lại chưa chắc là chuyện tốt, vẫn nên rời khỏi nơi này . Ánh mắt của ngươi trong suốt nhiễm bụi trần nhưng ta biết ngươi là người tốt, sau này cũng theo ngươi. Ngươi tìm người dạy ta võ nghệ, cho ta học chữ, khi đó mỗi ngày luyện công mặc dù rất vất vả nhưng ta lại vô cùng vui sướng. Thời điểm ấy, ngươi chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta. Ta hiểu thân phận ta thấp kém xứng với hoàng tử cao quý như ngươi. Ai biết được mọi chuyện sau này lại chệch quỹ đạo. Nếu như mọi chuyện chỉ như thuở ban đầu tốt biết bao nhiêu...”


      Tiêu Nhất Hàng trầm mặc , chẳng qua mặt lại mang theo tia sầu não. Đây cũng là việc mà nghĩ tới, có số việc phải cứ muốn là xảy ra.


      “Ngươi , ta muốn mình yên tĩnh chút.” Tần Nguyệt Như lại lần nữa .


      Tiêu Nhất Hàng gật , xoay người rời . Nút thắt của bản thân người khác thể giúp được, chỉ có thể tự mình tháo gỡ.


      Nhìn vạt áo của Tiêu Nhất Hàng biến mất tại cửa cung hoa lệ, Tần Nguyệt Như nhàng tiến lên gài chặt then cửa.


      Nơi này có tổng cộng 108 chiếc đèn cung đình, mỗi chiếc đều chứa đầy dầu thắp. Tần Nguyệt Như vốn định dùng chỗ đèn này để thiêu đốt tất cả những người bà ta thấy chướng mắt, tất cả những ai phục tùng bà ta. Ai ngờ được những giây phút cuối cùng, chỗ dầu này lại dùng để kết thúc tính mạng của chính bà ta.


      chiếc đèn cung đình rơi mình ngã lệch mặt đất, dầu đốt màu đen từ từ lan rộng ra, tạo mặt đất vô số đường cong uốn lượn. Tần Nguyệt Như chậm rãi bước chân lên chỗ dầu đốt này, đường đường đèn cung đình từ từ ngã xuống.


      Bên ngoài đại điện, tất cả mọi người đều lặng lẽ chờ đợi. Tiêu Nhất Hàng sau khi ra ngoài liền nhanh chóng bị vây lại. Tiêu Nhất Hàng đem ngọc tỷ giao cho Chuyên Tôn Diệp Thành, : “Đây là Tần thái hậu nhờ ta đưa cho ngươi.”


      Ánh mắt Chuyên Tôn Diệp Thành phức tạp nhận lấy, nhàng : “ buông tay liền buông tay, cũng chỉ có bà ta mới làm được.”


      Mọi người còn chưa có từ trong kinh ngạc bình tĩnh trở lại lại thấy đại điện bốc lên khói đen ngùn ngụt, ngay sau đó có người hô lớn: “ lấy nước!!! Mau lấy nước!!!...”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt là người đầu tiên phản ứng, hai huynh muội liều mạng hướng cửa cung xông vào nhưng cánh cửa lại bị khóa khít khao. Cánh cửa này dày cộm nặng nề, ngay cả có võ công như Minh Sắt cũng thể khiến nó nhúc nhích. Ngọn lửa khổng lồ cứ thế liếm lên, ở nơi bầu trời trong xanh này khiến người ta nhìn thấy mà ghê sợ.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :