1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 350:


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt giống như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức liền nở nụ cười phát ra từ nội tâm: “Còn tưởng rằng nàng quên rồi chứ?”


      Thường Hy hé miệng cười cười, : “Chuyện khác có thể quên nhưng chuyện này thể. Dù sao ngài ở chỗ này cũng làm gì, chi bằng thực lời hứa của ngài đối với ta .”


      Tần Nguyệt Như giận dữ, quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Quốc chủ, nơi này là triều đình, thể làm loạn!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lãnh đạm nhìn Tần Nguyệt Như, : “Mẫu hậu, ta đây làm quốc chủ có chút ý nghĩa gì? Thường Hy chỉ là người ngoài đến cũng nhìn ra được ta là con rối hoàng đế, ta cần gì ngồi ở chỗ này nhận lấy sỉ nhục? Nếu là người khác ta có thể phản kháng, nhưng người là mẫu hậu của ta, ta muốn gánh lưng tội danh bất hiếu. Cho nên ta nhường lại nơi này được sao?”


      Lời này vừa ra khiến cả đại điện xôn xao. Thường Hy thế nào cũng nghĩ thế Chuyên Tôn Nhạc Đan lại mượn lời của nàng mà trở mặt với Tần Nguyệt Như. Biến cố tới quá nhanh khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tiêu Vân Trác xem xét thời thế, lập tức tiến lên : “Quốc chủ những lời này là ổn. Từ xưa đến nay đều là nam nhân quần lâm thiên hạ, nào có chuyện gà mái gáy sáng (người đàn bà lộng quyền)? đúng là danh bất chính. Ngài nếu cứ như vậy bỏ giang sơn này ai làm chủ? Chẳng lẽ ngài muốn cho Tần thái hậu mang tiếng xấu lưng hay sao?”


      Tiêu Vân Trác lời nào cũng là khắc bạc, công kích Tần Nguyệt Như so với Thường Hy cũng kém chút nào, lại thêm là Thái tử gia nên phân lượng càng nặng hơn. Trong lúc nhất thời văn võ đại điện tranh luận ầm ỹ, phái ủng hộ Tần Nguyệt Như, phái lại ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hỗn loạn như bầy gà như vậy đúng là khiến Tiêu Vân Trác được mở rộng tầm mắt.


      Ai nghĩ tới hôm nay vào cung, chỉ bằng tài ăn của Thường Hy lại dẫn tới tình trạng này. E là Tần Nguyệt Như tuyệt đối ngờ được tình thế lại diễn ra như thế này đâu.


      Từ xưa đến nay, chuyện thái hậu phụ chính cũng có ít, phần lớn đều là mẹ cường con nhược. Nhưng giống như Chuyên Tôn Nhạc Đan lớn như vậy rất ít có, nhất là Chuyên Tôn Nhạc Đan lại phải hạng ngốc nghếch, hơn nữa trải qua mười năm làm khách đất Đỉnh Nguyệt, đối với Minh Khải quốc mà vị quân vương có cống hiến lớn lao.


      Nội bộ Minh Khải quốc ra vẫn yên ổn, chỉ do phe phái của Tần thái hậu quá mức cường thế, những người ủng hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan dĩ nhiên bị chèn ép cho ngóc đầu lên được. Đoàn người Tiêu Vân Trác là từ thiên triều tới, đám người này tự nhiên hy vọng có thể mượn danh Đỉnh Nguyệt quốc mà lật ngược lại tình thế, cho nên có hơn vài người ngoài sáng trong tối phụ họa với lời của Tiêu Vân Trác. Hơn nữa Tiêu Vân Trác đương nhiên là cố ý muốn làm cho nội bộ bọn họ lục đục. Có câu nước đục dễ mò cá. đứng ở bên này ngừng châm ngòi thổi lửa. Quan trọng hơn nữa là nếu như Chuyên Tôn Nhạc Đan nắm được thực quyền độc của Thường Hy có hy vọng.


      Trong lúc nhất thời đại điện ngươi câu ta câu, phân tranh vô cùng náo nhiệt. Thường Hy chỉ cảm thấy mí mắt có chút nặng, cơn buồn ngủ ngừng kéo tới. Tiêu Vân Trác vừa nhìn, vội vàng đỡ lấy nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”


      Thường Hy lắc đầu cái, : “Mắt mở ra được, muốn ngủ.”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi ở phía thấy tình hình Thường Hy tốt, bất chấp lễ nghi mà bước xuống, hỏi: “Thế nào?”


      Tiêu Vân Trác nghiến răng : “Độc lại phát tác. Nếu còn tiếp tục chỉ sợ về sau thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít.”


      Khi Chuyên Tôn Nhạc Đan xuống, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này. Tần Nguyệt Như vừa trông thấy vậy khóe miệng lộ ra tia cười trào phúng. Cùng ta đấu sao? Còn non lắm!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 351:


      Dù sao trong tay Tần Nguyệt Như cũng có binh quyền, vừa nhìn thấy tình thế ổn là lập tức lệnh cho thị vệ thân tín phái binh vây kín triều đình. Tình thế nhất thời trở nên khẩn trương, trong đại điện yên lặng như tờ, ngay cả bản thân Thường Hy cũng mạnh mẽ áp chế bản thân để cho mình ngủ mất.


      Hàng Nhạc Thủy biết từ lúc nào ra khỏi đại điện, lúc này lại chen đám người vào, đưa viên thuốc màu đen vào tay Thường Hy, khẽ : “Mau ăn .”


      “Đây là cái gì?” Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan đồng thời hỏi.


      Khóe miệng Hàng Nhạc Thủy nhếch lên, : “Thuốc giải.”


      Thường Hy nheo mắt, dùng sức chống đỡ mí mắt muốn sụp xuống, : “Hàng tiên sinh, ngài từ đâu lấy được thuốc giải này thế?” Mặc dù hỏi như vậy nhưng nàng vẫn đem thuốc nuốt xuống. Nàng dù sao vẫn rất tin tưởng Hàng Nhạc Thủy.


      Hàng Nhạc Thủy trông thấy động tác của Thường Hy cười cái, sau đó mới lên tiếng: “Mọi người đều cho rằng thuốc giải này chỉ có hoàng thất Minh Khải quốc mới có, ra ta cũng biết cách điều chế. Mới vừa rồi thừa dịp hỗn loạn ta ra ngoài, tranh thủ lấy được dược vật còn thiếu, chế nốt thuốc giải.”


      Tiêu Vân Trác vui mừng thôi, nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn còn chút nghi ngờ, : “Làm sao có thể dễ dàng lấy được như vậy? Nơi mẫu hậu ta cất giấu thuốc giải ta còn tìm được!”


      Bên này bàn luận xôn xao kéo đến chú ý của Tần Nguyệt Như, thời điểm bà ta nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy, ánh mắt bất ngờ co rút... thân người này có loại khí chất hệt như Tiêu Nhất Hàng...


      “Ngươi là ai?” Tần Nguyệt Như mở miệng hỏi, trong thanh mang theo tia run rẩy.


      Thường Hy nhìn bộ dáng Tần Nguyệt Như có chút kỳ quái. Nạp Tháp tự chủ được mà bước về phía trước bước, tựa hồ như muốn tra xét cái gì.


      “Cũng chỉ là kẻ dân thường thôi.” Thanh Hàng Nhạc Thủy rất lãnh đạm, thậm chí nhìn cũng thèm nhìn Tần Nguyệt Như.


      Hàng Nhạc Thủy chưa bao giờ dùng thái độ lãnh đạm như vậy để đối đãi với người khác, Thường Hy khỏi có chút kinh ngạc. Vân Thanh cắn chặt răng lời nào, thần sắc cũng có chút khiến người ta nhìn thấu.


      Mạnh Điệp Vũ nắm chặt hai nắm đấm, rất muốn ra tay nhưng cân nhắc đến tình hình tại chỉ phải đành nhịn xuống. Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Ánh mắt của nàng bắn về phía Tần Nguyệt Như chứa đầy sát khí.


      Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt giết người của Mạnh Điệp Vũ, Tần Nguyệt Như quay đầu nhìn lại, tròng mắt hơi híp, gương mặt này rất quen thuộc. Trước kia mặc dù bà ta cùng Mạnh Điệp Vũ hợp tác qua nhưng hai người cũng tiếp xúc, cho nên chưa từng thấy qua mặt nàng. Nhưng giờ phút này nhìn Mạnh Điệp Vũ lại khiến bà ta nhớ đến người, vì thế há miệng hỏi: “Bình Nhược Thu là gì của ngươi?”


      Mạnh Điệp Vũ cười lạnh tiếng, đột nhiên lớn giọng : “Tần thái hậu đúng là mau quên. Ngài phải hợp tác cùng dân nữ bắt cóc thần nữ hộ quốc sao? Thế nào hôm nay lại làm bộ nhận ra?”


      Bắt cóc thần nữ hộ quốc? Trong lúc nhất thời triều đình lại nổi lên trận xôn xao, đường đường là Thái hậu nước tại sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Các đại thần vốn an phận bây giờ cũng thể im tiếng được nữa.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ cũng nghĩ đến tình huống phát triển đến đến nước này, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”


      Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Mặc dù ta thích ngài, ta và mẫu hậu ngài cũng có mối ân oán cần giải quyết nhưng vẫn hy vọng ngài công tư phân minh, hơn.”


      “Ngươi có ý gì? Nơi này chính là Minh Khải quốc, phải Đỉnh Nguyệt quốc, ngươi đừng làm loạn liên lụy đến Thường Hy phải bỏ mạng ở nơi này!” Chuyên Tôn Nhạc Đan gấp gáp , nhìn bộ dáng nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay của Tiêu Vân Trác mà có chút luống cuống, giống như sắp xảy ra chuyện gì mà thể khống chế được.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 352:


      Chuyên Tôn Nhạc Đan hồ nghi nhìn Tiêu Vân Trác, biết ta muốn làm cái gì nhưng vẻ mặt của Tiêu Vân Trác lại khiến cảm thấy trong lòng mơ hồ bất an, muốn hỏi thêm điều gì nữa Tiêu Vân Trác đột nhiên lại lên tiếng: “Ngài còn muốn làm ngôi vị quốc chủ này nữa hay ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó : “Thời điểm trước kia từng muốn như vậy, muốn ở dưới kẻ khác, muốn là người vạn người. Nhưng là bây giờ ngài cũng thấy tình hình của ta rồi, cả ngày được thoải mái, thay bằng vậy ta thà hưởng thụ thú vui điền viên còn hơn.”


      Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, hỏi: “Huynh muốn làm quốc chủ nữa à?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lẳng lặng nhìn Thường Hy rồi lại quay sang nhìn Tần Nguyệt Như sải bước đến bên cạnh Hàng Nhạc Thủy, biết bọn họ trò chuyện những thứ gì. Lúc sau lại quay đầu lại nhìn Thường Hy, : “ có ý nghĩa, cuộc sống như vậy còn sống làm gì? Bà ấy là mẫu hậu của ta, là mẹ ruột của ta, ta đến cuối cùng cũng thể chống lại bà. Trung hiếu vẹn toàn là chuyện cực kỳ khó.” tới chỗ này liền dừng lại, ngay sau đó lại nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy, tiếp tục : “Hôm nay các ngươi vào cung có phải có kế hoạch rồi hay ? Ta biết Tiêu Vân Trác ngài phải là người chịu lâm mình vào quẫn cảnh, càng phải là người để cho người khác dễ dàng định đoạt. Ngài luôn luôn tìm được biện pháp khiến mình thoát khỏi tình thế bất lợi.”


      “Đúng vậy, ta bị Tần Nguyệt Như vây khốn. Huống chi ta và mẫu hậu của ngài còn có mối ân oán cần giải quyết. Bà ta cho rằng chúng ta vào thành Bình Giang là có thể khống chế được chúng ta? Bà ta cho rằng Nạp Tháp cam tâm tình nguyện giúp đỡ bà ta? thế gian này có tình cờ, chỉ có tất nhiên.” Tiêu Vân Trác tới chỗ này liền dừng lại lúc rồi tiếp: “Cám ơn ngài cứu bọn ta mệnh ở thạch trận. Nơi này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng dính líu đến ngài, cứ yên tâm.”


      Tiêu Vân Trác kiên định như thế, ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy sợ hãi, nàng có nghe qua Tiêu Vân Trác có kế hoạch gì. Thấy được ánh mắt kinh nghi của Thường Hy, Tiêu Vân Trác nắm lấy tay của nàng, : “Mấy ngày nay nàng có tinh thần, có số việc ta cũng chưa cho nàng biết. Trước khi vào cung ta an bài tất cả, nếu ta làm sao dám dẫn nàng dấn thân vào chốn này?”


      Thường Hy cũng gì, chẳng qua là chỉ nhàng gật đầu cái. Nàng biết cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì nam nhân này vẫn ở bên cạnh nàng, bỏ rơi nàng. Trong lúc bất chợt nhớ tới Hàng Nhạc Thủy dễ dàng tìm được vị thuốc kia, trong mắt lóe lên ánh sáng, hé miệng hỏi: “Chẳng lẽ?”


      “Hàng Nhạc Thủy có thể lấy được thuốc, nàng nghĩ là tại sao?” Tiêu Vân Trác hơi nhướng môi cười. sớm mọi chuyện có tình cờ, chỉ có tất nhiên.


      Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, nhìn Tiêu Vân Trác : “Ngươi làm thế nào mà lấy được? Phải biết rằng trong cung này đều là thị vệ cận thân của mẫu hậu, có lệnh bài là tuyệt đối được qua.”


      “Tần thái hậu những năm này đắc chí tự cao, luôn cho rằng mọi việc mình làm đều kín kẽ đến giọt nước cũng lọt. Nhưng là bà ta quên rằng, quá tự tin cũng dẫn đến mầm tai họa.” Tiêu Vân Trác ràng nhưng Thường Hy và Chuyên Tôn Nhạc Đan đều hiểu được, Tiêu Vân Trác có thể ra những lời này nhất định là khống chế được tình hình trong hoàng thành, chỉ có Tần Nguyệt Như là biết mà thôi.


      “Nếu như... Ta tự nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế xin ngài hãy giữ cho mẫu thân ta mạng.” Chuyên Tôn Nhạc Đan chút nào lưu luyến nhìn ghế rồng cái. Nếu như có thể sớm rời khỏi nơi này.


      “Cái này phải do ta, mà là do mẫu hậu ngài lựa chọn.” Tiêu Vân Trác nhìn Tần Nguyệt Như cách đó xa cái, lại : “Người phạm lỗi luôn luôn phải trả nợ, mẫu hậu của ngài cũng ngoại lệ. Món nợ của ta, nhìn vào tình cảnh và ân tình của ngài có thể cho qua, nhưng người khác chưa chắc.”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ tiếng, : “Cần biết rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có lẽ vẫn có tình huống đột biến xảy ra. Mẫu thân của ta từ xưa đến nay làm việc vẫn luôn kín kẽ.”


      “Ai chết vào tay ai còn chưa biết, chẳng qua là ta thích đối thủ thông minh.” Tiêu Vân Trác cười nhạt tiếng, tay nắm Thường Hy khẽ dùng lực chút. Bất kể là ai, nếu dám làm tổn hại đến người thương đều phải trả giá lớn, cho dù cái giá này cao cũng phải do tự lấy.


      “Ngươi rốt cục là ai?” Tần Nguyệt Như đột nhiên hô to tiếng, đem toàn bộ người trong đại điện đều hù dọa, mười mấy đạo ánh mắt đều hướng về phía bên này. Chỉ thấy Tần Nguyệt Như hung hăng nhìn Hàng Nhạc Thủy, hai quả đấm nắm lại chặt, chậm rãi muốn vươn tay ra muốn bắt lại bị Hàng Nhạc Thủy lách mình tránh được.


      Lúc này Vân Thanh xông ra đứng chắn trước mặt Hàng Nhạc Thủy, nhìn Tần Nguyệt Như cười lạnh : “Đại tỷ, ngươi còn nhớ ta?”


      “Ta chết cũng quên ngươi!” Tần Nguyệt Như nhìn Vân Thanh, khuôn mặt tràn đầy phẫn hận. Bà ta hận chết nữ nhân này, đều là do nàng ta dẫn ánh mắt của .


      Vân Thanh nghe giọng bàn tán xung quanh cao dần, tăng thêm lượng, : “Chư vị xin yên lặng chút. Hôm nay đúng là ngày tốt, tỷ muội chúng ta được gặp lại ở nơi này quả là do ông trời khoản đãi. biết chư vị có tò mò Tần thái hậu cao cao tại thượng này tại sao lại có muội muội như ta ?”


      “Đúng vậy, nghe qua Thái hậu còn có muội muội. Đây là có chuyện gì xảy ra?”


      “Ngươi đến tột cùng là người nào? là muội muội của thái hậu hay sao?”


      Mọi người chất vấn liên tiếp khiến sắc mặt Tần Nguyệt Như tái nhợt, lớn tiếng quát lên: “ được nghe nàng ta hươu vượn, bổn cung có muội tử. Chư vị ái khanh đều lui ra , buổi triều đến đây chấm dứt. Có chuyện gì để hôm sau bàn tiếp.”


      Tần Nguyệt Như nhìn thấy tình thế tại tốt, bà ta cho là nhiều năm như vậy, Vân Thanh đề cập đến chuyện cũ nhưng nàng ta lại công khai nhắc tới, chắn hẳn là có chuẩn bị mà đến, bà ta thể đề phòng. Những đại thần này dĩ nhiên là biết chuyện của của bà ta, nếu đừng bảo là vị trí Thái hậu, ngay cả chỗ đặt chân trong Minh Khải quốc này cũng còn nữa. Bà ta nhẫn nhiều năm như vậy ở đây chỉ vì lí do duy nhất là báo thù, mắt thấy mục tiêu sắp đạt được, tuyệt đối cho bất luận kẻ nào ngáng chân.


      “Tần Nguyệt Như, ngươi sợ hãi phải ? Ngươi sợ những vị thần tử này biết được chuyện xấu trước kia của ngươi, sợ bọn họ biết được bên dưới khuôn mặt ra vẻ từ bi hiền lành này là lòng dạ độc ác đến mức nào? Sợ bọn họ biết được để ngồi lên được vị trí thái hậu này ngươi làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý?!” Giờ phút này Vân Thanh giống như thay đổi trở thành người khác, còn là người trầm ổn, tĩnh lặng như Thường Hy vẫn biết, cả thân mình đều tản ra ánh sáng sắc lạnh khiến người ta dám đến gần.


      “Chư vị cần . vậy mọi người đều tò mò Tần thái hậu đến tột cùng là nhân sĩ phương nào, tại sao lại đến Minh Khải quốc, tại sao quốc chủ Minh Khải quốc vừa qua đời liền phát động chiến tranh với Đỉnh Nguyệt. Tất cả mọi người ở đây đều muốn biết phải ?” Thanh Mạnh Điệp Vũ bén nhọn mà lại mang theo chút nhu hòa. lượng mặc dù cao nhưng từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai mỗi người. Vì ngày hôm nay nàng bỏ ra rất nhiều, tuyệt đối để cho Tần Nguyệt Như chạy trốn.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 353:


      Thời gian dường như yên tĩnh trở lại. đại điện tràn ngập loại hơi thở báo hiệu mưa gió sắp tới. Sắc mặt Tần Nguyệt Như tái xanh, nhìn đám người Thường Hy quát: “Các ngươi muốn ở chỗ của ta thích làm gì làm sao? Đừng vọng tưởng! Người tới, đem tất cả những người này nhốt vào đại lao cho bổn cung!”


      Tần Nguyệt Như ra lệnh tiếng nhưng lại nhận được tiếng đáp lại như thường ngày, bọn thị vệ đứng canh ở cửa cung ngay cả câu cũng , chỉ im lặng đứng đó lạnh lùng nhìn mọi người trong đại điện. Biến cố này khiến Tần Nguyệt Như có chút ngoài ý muốn, thậm chí khiếp sợ, nhìn những người đó quát lên: “Các ngươi làm gì vậy? nghe thấy lời bổn cung sao?”


      Trừ thanh của Tần Nguyệt Như gào thét đại điên im lặng cực kỳ. Tần Nguyệt Như giống như đoán được điều gì, sắc mặt đại biến. Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng dạng tái nhợt, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như tràn ngập đau thương, nhàng tới : “Mẫu thân, người theo con thôi. Chúng ta đến nơi ai quen biết, sống cuộc sống yên tĩnh được ? Những danh lợi phú quý, ân oán tình thù này đều bỏ xuống có được hay ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan muốn ra sức ngăn cản khi mọi chuyện còn chưa quá muộn. biết Tiêu Vân Trác là ai, cũng biết ta bao giờ làm chuyện mình chưa nắm chắc. Mới vừa rồi thị vệ đứng cửa hề nhúc nhích khiến cảm nhận được khí nguy hiểm cận kề. Hơn nữa vừa Tiêu Vân Trác thẳng cho , cho nên chuyện phát triển đến trình độ nào là việc thể dự liệu được nữa rồi. Huống chi trong tay có binh quyền, muốn phản kháng khó lại càng thêm khó.


      Thường Hy cảm thấy dấu hiệu buồn ngủ quả giảm rất nhiều, giống vừa rồi muốn nhấc mí mắt lên cũng nổi, tinh thần có chút khởi sắc trở lại. Thuốc Hàng Nhạc Thủy đưa cho quả nhiên là hữu dụng. Nàng lại nhớ tới mấy lời Tần Nguyệt Như chất vấn Hàng Nhạc Thủy ban nãy, trong lúc bất chợt mâu quang chợt lóe, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng biết thân phận của ông ấy đúng ?”


      Mặc dù Thường Hy tiếp nhưng Tiêu Vân Trác biết là nàng hiểu, nhìn nàng lộ ra nụ cười : “Những thứ ân oán tình thù này có quan hệ cùng chúng ta, ta bỏ xuống ân oán của Tần Nguyệt Như và mẫu thân ta rồi. Hơn nữa Chuyên Tôn Nhạc Đan so với ta xem ra còn đáng thương hơn. Có thể bỏ được cũng là loại phúc khí. Nhưng Mạnh Điệp Vũ và Vân Thanh lại bỏ được, họ cùng Tần Nguyệt Như có quá nhiều ân oán. Khuôn mặt của Tấn vương thay đổi, nàng cảm thấy kỳ quái sao?”


      Thường Hy sớm nghi ngờ, nếu Hàng Nhạc Thủy là Tấn vương Vân Thanh thể nào nhận ra. Lần trước Vân Thanh muốn xuất cung nàng có chút hoài nghi, chẳng qua là khi đó tinh thần tỉnh táo cũng chẳng còn hơi sức suy nghĩ mấy cái kia. Hôm nay xem ra Vân Thanh sớm biết Hàng Nhạc Thủy chính là Tấn vương rồi. người có thể thay đổi khuôn mặt nhưng lại có biện pháp thay đổi khí chất bẩm sinh của . Cho nên mới vừa rồi Tần Nguyệt Như mới hốt hoảng hỏi xem Hàng Nhạc Thủy đến tột cùng là người nào, sợ là bà ta cũng hoài nghi.


      Thường Hy hỏi tới nữa, tình thế tại đủ để nàng hiểu năm đó xảy ra những chuyện gì. Tần Nguyệt Như thèm để ý tới Chuyên Tôn Nhạc Đan, quay sanh nhìn Mạnh Điệp Vũ, : “Ngươi muốn phá hủy danh dự của bổn cung cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy! Ngươi có chứng cớ gì?”


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Tần Nguyệt Như, trong ánh mắt chứa đầy hận ý, tự mình trấn định hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tần Nguyệt Như, bà muốn chứng cớ cũng đơn giản thôi. Ban đầu bà bắt cóc thần nữ hộ quốc, giữa bà và ta có trao đổi phong thư là tín vật thông hành, bây giờ vẫn còn tại trong tay ta.” tới đây nàng liền lấy ra phong thư trong tay áo, đưa cho vị đại thần Minh Khải đứng bên cạnh, : “Mời ngài xem chút đây có phải là triện ấn của Tần thái hậu hay ? Bút tích này có phải là chữ của Tần thái hậu hay ?”


      Sắc mặt Tần Nguyệt Như đột biến, nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Ngươi phải hủy nó rồi sao?”


      “Hủy? Bà dễ dàng, bao năm nay ta vẫn mong chờ cơ hội được báo thù cho cha mẹ, làm sao có thể dễ dàng hủy chứng cớ?” Mạnh Điệp Vũ lạnh lùng .


      Tần Nguyệt Như sửng sốt, thù cha mẹ? “Ngươi cũng biết chuyện đó?”


      “Đúng vậy, bà bất ngờ khi ta có thể biết được chuyện năm đó phải ? Bà làm mọi chuyện kín kẽ như vậy là đề phòng ta có thể lần ra chân tướng, bà sợ có người tìm bà báo thù đúng ? Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị ta biết được!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên bước, nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Như, cầm trong tay khối ngọc bội khắc rồng : “Bà còn nhớ vật này ?”


      Thân thể Tần Nguyệt Như run lên cái, muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng lại bị Mạnh Điệp Vũ né được, chỉ nghe nàng cười : “Chỉ vì khối ngọc bội mà bà hại chết cha mẹ ta, chỉ tiếc đến cùng ngọc bội vẫn về tay bà, bà vẫn thể như ý nguyện mà gả cho Tấn vương. Bà phí hết tâm tư chiếm đoạt vật, kết cục vẫn chỉ là tay trắng, phải rất buồn cười chứ?”


      “Làm sao ngươi có được khối ngọc bội này?” Trong mắt Tần Nguyệt Như lóe lên ánh sáng nóng rực. Năm đó, chỉ cần có khối ngọc bội này là bà ta có thể khiến Tiêu Nhất Hàng cưới mình... Năm đó, bà hao bao nhiêu khí lực nhưng vẫn lấy được, bây giờ ở ngay trước mắt, làm sao động lòng? Nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng nguyện vọng lớn nhất của bà ta vẫn là làm thê tử của Tiêu Nhất Hàng.


      Tinh quang trong mắt Tần Nguyệt Như chớp lóe, thân hình vừa động muốn lao lên đoạt lấy ngọc bội. Mạnh Điệp Vũ sớm dự liệu được bà ta ta tay cướp đoạt nên nhanh như chớp ném ngọc bội cho Vân Thanh, cười lạnh : “Bà muốn sao? Nhưng ta cho bà! Cho dù có đập nó thành bụi phấn ta cũng để bà lấy được!”


      Vân Thanh đợi Tần Nguyệt Như chuyện, cầm lấy ngọc bội vòng trước mặt chúng đại thần Minh Khải quốc, lớn tiếng : “Chư vị có muốn biết câu chuyện về khối này ? Các vị khẳng định rất tò mò tại sao khối ngọc bội bình thường lại khiến cho Tần thái hậu cao cao tại thượng của Minh Khải quốc lại bày trăm mưu ngàn kế lấy bằng được đúng ? Vì vật này mà bà ta hãm hại bao nhiêu người, khiến cho bao gia đình cửa nát nhà tan, dương cách biệt!”


      “Ngọc bội kia phải là vật gì gì đó của Đỉnh Nguyệt quốc sao? Ngươi đến tột cùng là hay giả?”


      “Chuyện này liên quan đến bang giao hai nước, thể xằng bậy...”


      Thanh chất vấn của mọi người dần dần dâng cao, hoài nghi đối với Tần Nguyệt Như cũng càng ngày càng sâu. Mấy năm gần đây mọi người đều cho rằng Tần Nguyệt Như là người Minh Khải quốc, sinh ra lớn lên đều ở Minh Khải, nếu làm sao có thể khiến Chuyên Tôn Nhạc Đan thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng đế? Huyết thống thuần nhất là điều tối kị.


      Tần Nguyệt Như nghĩ tới mọi chuyện phát triển đến mức độ này, trong lòng tức giận bùng phát. Những chuyện này đều là do Tiêu Vân Trác gây ra. Tần Nguyệt Như nhìn về phía Thường Hy sắc mặt tái nhợt đứng bên, khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh, thừa dịp mọi người chú ý liền hướng nàng đánh tới!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 354:


      Tần Nguyệt Như năm đó từng là thủ lĩnh Trâm Mẫu đơn của Mười tám cây trâm hoa, danh đúng như thực, hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, võ công lợi hại vô cùng. Lần này ra tay liền nhanh như chớp. Tiêu Vân Trác cũng nhanh kém, lập tức kéo Thường Hy tránh . Biến hóa như thế khiến chúng thần Minh Khải quốc bị dọa sợ, ai nghĩ tới Tần thái hậu lại biết võ công. Nhất thời trong đại điện loạn thành đoàn.


      Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng ngay lập tức chạy đến giúp tay. Ngu Thụy Lân thừa dịp tình thế hỗn loạn đem Thường Hy từ trong tay Tiêu Vân Trác kéo ra phía sau bảo hộ, phòng bị giống như lâm đại địch sợ có người muốn hại Thường Hy. Riêng Hàng Nhạc Thủy, trước tình thế hỗn loạn tựa hồ vẫn để ý, chỉ chăm chú nhìn kẻ vẫn núp sau lưng mọi người - Nạp Tháp, sải bước tới.


      Nạp Tháp mặc dù thông hiểu kỳ môn độn giáp, tinh thông tinh tượng tuy nhiên lại biết võ công. Hàng Nhạc Thủy tốn chút sức nào liền bắt được , dùng sức nắm chặt cánh tay . Chỉ thấy bị đau mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn răng : “Ngươi muốn gì?”


      Hàng Nhạc Thủy lạnh lùng cười tiếng, : “Chỉ cần ngươi khai ra việc Tần Nguyệt Như sai ngươi làm những việc kia ta liền giữ cho ngươi mạng, nếu ... Ngươi nhìn tình hình tại, ai còn có thể giữ được mạng cho ngươi?”


      Thường Hy đứng ở xa nhìn thấy hết được màn này, mặc dù nàng nghe bọn họ gì nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Nạp Tháp cũng biết là có chuyện tốt, nhìn Ngu Thụy Lân : “Đại ca, huynh giúp Thái tử gia, muội ở góc trong này là an toàn rồi.”


      Ngu Thụy Lân nào đồng ý, : “An toàn của muội so với cái gì cũng quan trọng hơn, ta thể ra. Mặc dù võ công của ta cao nhưng dù sao vẫn có thể bảo vệ được muội.”


      Thường Hy gấp gáp : “Huynh xem, muội dùng rèm che lấy người, ai còn có thể nhìn thấy? Huynh mau !” Ngu Thụy Lân nhìn thấy Thường Hy dùng tấm rèm rủ xuống mặt đất che kín người, lúc này mới tâm chút, lại vẫn lo lắng : “Muội đừng động, đứng đây đợi ta, ta rất nhanh trở lại.”


      Thường Hy gật đầu cái thúc giục mau . Nàng nhìn trong đại điện loạn thất bát tao, trong lòng vô cùng lo lắng. Ngu Thụy Lân đỡ Thường Hy đến góc kín hơn, dùng rèm phủ kín người nàng rồi nhanh chóng rời .


      Thường Hy thở phào nhõm, chậm rãi tựa vào góc tường, chỉ thấy thân thể run muốn chết. Mới vừa rồi chẳng qua là mạnh mẽ chống đỡ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Người nào biết được Tiêu Vân Trác lại có thể bày ra được ván cờ như vậy. Nàng suy nghĩ trong lúc bất chợt, cổ hồi lạnh như băng. Thường Hy giật mình cái, muốn quay đầu, chỉ nghe đằng sau vang lên giọng : “ được động, nếu đao này của ta cứa đứt cần cổ của ngươi!”


      Thanh này rất quen thuộc... Thường Hy đột nhiên dần dần nhớ ra, chủ nhân của thanh này phải là từ đám nữ nhân lần trước nàng trốn sau tấm rèm nghe được bọn họ chuyện sao? là khéo, lần này nàng ta cũng núp sau tấm rèm, hai người lại cùng ở chỗ, đúng là có duyên a!


      “Ngươi muốn làm gì?” Nếu biết là người nào Thường Hy cũng sợ, người này thương tổn nàng. Nàng là lợi thế trong tay nàng ta.


      “Ngươi ra rất tỉnh táo, khó trách lần trước có thể trốn thoát từ trong tay nương của ta!” Người tới chính là Minh Sắt. Nàng thấy Thường Hy lãnh tĩnh như thế đúng là có chút thưởng thức, chẳng qua là trong lòng cũng có hơi ưu thương, tại sao nàng và Ngu Thường Hy lại lấy thân phận là kẻ địch mà đối diện nhau? ra nàng rất thích Ngu Thường Hy, kể từ lần trước nàng ta có thể chạy trốn từ trong tay của nương cảm thấy rất thích!


      “Chỉ tiếc lần trước được nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thư. Đáng tiếc a!” Thường Hy cười , tâm tình chậm rãi thanh tĩnh lại. Nàng thấy được địch ý từ trong giọng của Minh Sắt, ngược lại lại cảm thấy chút rối rắm khiến Thường Hy giật mình. đúng là mâu thuẫn!


      “Ngươi biết ta sao?” Minh Sắt lấy làm kinh hãi. Thời điểm nàng đến ràng Thường Hy chạy trốn, tại sao còn biết được tồn tại của nàng?


      “Dĩ nhiên, nếu vừa rồi ta hô cứu mạng rồi! Biết ngươi là ai cần kêu.” Thường Hy cười , nhàng tựa vào tường, tựa hồ chút nào để ý đến lạnh lẽo nơi cần cổ. Tiểu nha đầu này rất thiện tâm, nào có chuyện uy hiếp người ta mà lại dùng cán đao kề cổ? Nếu là lưỡi đao sắc bén cũng thể ép chặt vào cổ nàng như vậy được, chỉ có thể là cán đao mới tùy ý như vậy.


      Minh Sắt có điểm rối rắm, nàng ta biết được quả ít, cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi có thiên lý nhãn?”


      Thường Hy sửng sốt! Nàng ta trưởng thành rồi chứ? Sao lại còn mấy câu ngây thơ như vậy? Nhất thời nàng cảm thấy đối với nàng này đúng là... còn gì để !


      ra ngày đó lúc các ngươi vào phòng ta cũng chưa chạy trốn.” Thường Hy cười : “Cho nên ta nghe thấy thanh của ngươi, vì vậy hôm nay vừa nghe giọng là ta biết ngươi là ai rồi. Ta hô cứu mạng, cũng chạy bởi vì ta biết ngươi làm thương tổn đến ta, đúng ?”


      “Ngươi bậy, ta phải là người tốt. Ta giết người!” Minh Sắt ngẩng đầu lên , ánh mắt nhìn Thường Hy có chút tức giận, nàng ta làm sao mà biết được? nàng cũng muốn giết người, cho nên những năm này mặc dù đứng đầu nhánh của Mười tám cây trâm hoa nhưng cũng có rất ít người biết tới nàng.


      “Kẻ thích giết người mang trong mình sát khí giấu được, nhưng ngươi lại có. Nương của ngươi khác, cả ngày bộ ôn hòa nhưng trong ánh mắt luôn có lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Ngươi ràng là tốt, tại sao lại cứ muốn biến mình thành kẻ ác?” Thường Hy thả chậm giọng điệu , ngồi mãi có chút thoải mái.


      Minh Sắt xoay người cầm lấy cái gối đệm lên phía sau lưng Thường Hy, : “Ca ca bảo ta mang đến, dựa lên .”


      Thường Hy cả kinh, Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng biết nàng trốn ở chỗ này, lại còn sai muội muội của đưa tới gối dựa cho nàng, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, : “Tại sao ngươi giúp tay?”


      Minh Sắt sớm thu hồi đao trong tay mình, thản nhiên : “Ca ca bảo cho ta nhúng tay.”


      Thường Hy vén rèm lên lướt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài vẫn như cũ đánh nhau thành đoàn nhưng nàng nhìn là phe nào chiếm thế thượng phong. Trong đại điện tựa hồ còn tăng thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, nàng cũng quay đầu lại, hỏi luôn: “Những ai vào kia? Thế nào trong đại điện lại có nhiều người như vậy?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :