1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 345:


      Trực tiếp đưa ra lời mời như vậy khiến bọn họ có cách nào cự tuyệt. Thứ nhất bọn họ nhất thiết phải biết được vị trí của Hải Hà vương, bây giờ thế nào, còn sống hay ? Quan trọng nhất là Thái hậu cư nhiên đưa thuốc giải ra làm lời dẫn, Tiêu Vân Trác đồng ý rồi.


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, lo lắng hỏi: “Làm sao chàng lại có thể đáp ứng? Chúng ta như vậy chẳng phải là dê vào miệng cọp? Phải cẩn thận suy nghĩ sách lược an toàn mới đúng!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, lại múc chén canh đưa cho nàng, lúc này mới lên tiếng: “ vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Huống chi nội bộ Minh Khải quốc cũng phải là bền chắc như thép, phản đối Tần Nguyệt Như có ít người. Chúng ta tới thành Bình Giang được mấy ngày nhưng có người đến liên lạc rồi.”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác : “Chàng muốn dùng người của bọn họ đánh bọn họ?”


      “Tình cảnh trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, huống chi Chuyên Tôn Diệp Thành cũng thực chống lại Tần Nguyệt Như, nếu ta cũng mạo hiểm như vậy.” Tiêu Vân Trác , trong đôi tròng mắt toát ra hai ngọn lửa .


      Thường Hy vẫn có chút lo lắng, nhìn Tiêu Vân Trác : “ được, vẫn còn quá mạo hiểm. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy Tần Nguyệt Như phải là nữ nhân đơn giản, chúng ta vẫn phải suy nghĩ cẩn thận lại .”


      “Người của chúng ta mặc dù ít nhưng đều là tinh binh lương tướng. Tối qua Vân Thanh tìm được tai mắt chúng ta cài ở thành Bình Giang, cũng thám hiểm qua chút địa hình trong cung.” tới chỗ này liền dừng lại, đỡ Thường Hy nằm xuống rồi mới tiếp tục: “Nàng cho rằng chúng ta đơn thương độc mã mà xâm nhập thành Bình Giang?”


      Thường Hy chân tướng, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Chẳng nhẽ chàng còn có bố trí khác?”


      “Nàng còn nhớ chuyện trước khi xảy ra đại chiến, đại ca của nàng rời ?” Tiêu Vân Trác cũng tự mình tháo giày, ngồi lên giường đưa tay ôm chặt Thường Hy vào trong ngực, mặt nở nụ cười thâm sâu.


      “Biết, chẳng lẽ?”


      “Đúng vậy.” Tiêu Vân Trác tiếp lời , thanh gọn gàng linh hoạt, mặt mày mang theo nụ cười nồng đậm. “Ca ca của nàng phụng mệnh ta, thừa dịp thời điểm hai nước giao chiến cải trang toàn bộ, từ hậu phương xâm nhập thành Bình Giang. Cho nên chúng ta phải binh, nàng sợ hãi cái gì?”


      Thường Hy có chút do dự nhìn Tiêu Vân Trác, hồi lâu mới lên tiếng: “ sao? Nhưng chỉ như vậy cũng thể so với nhân mã của Tần Nguyệt Như được.”


      “Chừng đó chỉ là phần thôi, còn có binh mã của Chuyên Tôn Diệp Thành, binh mã của phụ hoàng ta dùng mật thư phái đến. Còn có, trước khi vào thành Bình Giang ta cùng Lục nguyên soái bàn bạc, binh mã bị bắt làm tù binh lúc trước vội vã trở về mà từ từ tản ra bao vây thành Bình Giang. Như vậy chúng ta có thể trong ngoài giáp công, hy vọng có thể thành .”


      trách được Tiêu Vân Trác muốn quang minh chính đại tiến vào thành Bình Giang, mọi sắp xếp đâu vào đấy rồi. Khóe miệng Thường Hy nhếch lên, khẽ : “An bài rất kín đáo, trong thời gian ngắn chàng có thể suy nghĩ cặn kẽ như vậy, là giỏi!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy ôm chặt Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Nàng chỉ cần an tâm, nên suy nghĩ nhiều. Ngày mai nàng theo ta cùng , nàng mình ở lại chỗ này ta an lòng. Tần Nguyệt Như giảo hoạt như hồ, ta sợ bà ta lại giở thủ đoạn gì.”


      Tầm mắt Thường Hy mơ màng, hơi gật đầu cái rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, nàng nhất định phải đấy!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 346:


      Có lẽ là do có chuyện trong lòng nên chưa đến tờ mờ sáng Thường Hy tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan quen thuộc khi ngủ của Tiêu Vân Trác. biết có phải nằm mơ thấy điều gì tốt hay , chân mày nhíu lại chặt, nàng kìm được mà đưa tay sờ lên trán của , dọc theo hai hàng lông mày cương nghị, mắt, sống mũi, đường xuống. Thường Hy cảm thấy bên hông căng thẳng, biết tỉnh, cười : “Nên rời giường rồi chứ? Hôm nay phải vào hoàng cung Minh Khải quốc, chuẩn bị sớm chút.”


      “” vội, ngủ tiếp lát.” Tiêu Vân Trác tuy như vậy nhưng ánh mắt vẫn mở ra, cẩn thận nhìn chút thần sắc Thường Hy, cao hứng : “Nhìn tinh thần nàng so với hôm qua tốt hơn nhiều.”


      Thường Hy gật đầu cái, : “Hàng tiên sinh sai người phối trí thuốc vẫn có chỗ dùng, mặc dù thể tiêu trừ hết toàn bộ độc tính nhưng lại có thể giảm triệu chứng thích ngủ của ta. Đây cũng là chuyện tốt.”


      Nhắc tới Hàng Nhạc Thủy, thần sắc Tiêu Vân Trác có chút cổ quái, nhìn Thường Hy : “Vào thành Bình Giang, Hàng tiên sinh tựa hồ biết rất nhiều người, có rất nhiều tin tức đều là do ông ấy thăm dò được.”


      Nghe được Tiêu Vân Trác thử dò xét, Thường Hy hơi trầm tư, sau đó : “Hàng tiên sinh là ta ở đường vô tình gặp được, nhiều lần cứu tính mạng ta, là chính nhân quân tử chân chính. Chỉ là lúc mới gặp mặt ít lần khiến ta tức chết...”


      Thường Hy chậm rãi đem việc quen biết Hàng Nhạc Thủy ra. Tiêu Vân Trác nghe được Hàng Nhạc Thủy nhưng ngôn ngữ chợ búa phố phường, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là Thường Hy cũng học được mấy phần bộ dáng của người đàn bà chanh chua nơi phố to ngõ . Nhìn Thường Hy khi nhắc đến chuyện kia cả người đều lên tinh thần, trong lòng chậm rãi thở phào nhõm. thích Thường Hy vui vẻ tràn đầy sinh khí như vậy, thích cảnh nàng nằm bệnh thoi thóp, để cho cách nào an tâm, cả ngày nghĩ đến nàng.


      “Nghe nàng như vậy, Hàng tiên sinh có vẻ là người rất thú vị. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy ông ấy thâm tàng bất lộ.” Tiêu Vân Trác vừa ngồi dậy vừa đỡ Thường Hy dựa vào trong ngực mình rồi mới lên tiếng.


      Thường Hy đột nhiên nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của Vân Thanh khi nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy, nhìn Tiêu Vân Trác : “Vân Thanh muốn hồi cung nữa. muốn nhờ ta cầu tình giúp, Thái tử gia chàng thấy thế nào?”


      cực khổ nhiều năm như vậy, ta vốn định thay an bài cuộc sống ổn định sau này. Còn nếu như muốn xuất cung cũng sao, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.” Tiêu Vân Trác cũng có phản đối, dù sao Vân Thanh hy sinh cho mẹ con bọn họ quá nhiều, mặc dù cũng chỉ là vì Tấn vương mới làm như vậy. “Chờ ta về cung ban cho chút bạc, tránh cho cuộc sống quá cực khổ.”


      Thường Hy gật đầu cái, : “Chàng có phát giác hay , Vân Thanh rất để ý đến Hàng tiên sinh?”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt: “Nàng là?”


      “Ta cũng dám xác định, chẳng qua là ta cảm thấy Vân Thanh có thể thích Hàng tiên sinh, ánh mắt nhìn Hàng tiên sinh cũng giống với những người khác. Có cơ hội chàng nên tác hợp cho bọn họ, tránh cho đơn lẻ bóng. Nửa đời sau còn dài, có người làm bạn cũng tốt.” Thường Hy cười , đến hôm nay nàng chỉ hy vọng ai muốn có hạnh phúc được hạnh phúc, giống như nàng, con đường phía trước biến đổi khôn lường.


      “Được, ta chú ý.” Tiêu Vân Trác gật đầu đáp ứng, mặc dù cũng hứng thú gì với việc làm bà mai nhưng cũng cứ thử xem sao.


      “Lệnh huynh mình trong thành Bình Giang, tối qua mới đưa tin tức tới, vào được trong khách điếm này. Đợi lát nữa huynh muội hai người gặp mặt rồi trò truyện lát.” tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy rồi tiếp tục: “Ta cũng nhận được mật báo Vân Đô tựa hồ có biến. Các hoàng tử xuất cung cả, hậu cung có vẻ yên.”


      Thường Hy nghe mà trong lòng rét lạnh, nghĩ đến Dương Lạc Thanh mà cảm thấy kinh hoảng, nữ nhân này giấu trong mình biết bao nhiêu dã tâm... Nàng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”


      “Chỉ nghe trong hậu cung giống như xảy ra chuyện gì đó nhưng rất nhanh liền chìm xuống. Ngay cả Ngũ Hải cũng nắm được tin tức chính xác.” Sắc mặt Tiêu Vân Trác tốt, nhìn Thường Hy khẽ trầm tư . Hàng Nhạc Thủy cần phải khiến Thường Hy suy nghĩ nhiều chút, tinh thần mới dễ lâm vào giấc ngủ, nếu cũng đành lòng khiến nàng lo lắng.


      Thường Hy bị hù sợ. Ngũ Hải ở trong hậu cung có tai mắt khắp nơi, địa vị vững chắc, nếu như ngay cả cũng hỏi thăm ra tin tức chuyện có vẻ phát triển ra thành trình độ bọn họ thể khống chế rồi. Đổi lại góc độ , người khác chính là nhắm vào bọn họ mà làm, phòng bị bọn họ, cho nên Ngũ Hải mới thăm dò được tin tức. chừng hậu cung bị người ta khống chế cho nên mới phong tỏa tin tức. Dù sao bất kể là trường hợp gì đều bất lợi đối với bọn họ.


      Bên này còn chưa có giải quyết xong, bên kia lại xảy ra chuyện, đúng là họa vô đơn chí rồi!


      “Vậy chàng cho rằng là có chuyện gì xảy ra? Trong lòng có đối tượng hoài nghi hay ?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi.


      “Trước khi xuất cung ra tung ra mạng lưới tình báo, mấy ngày nữa liền có tin tức.” Tiêu Vân Trác nhìn ánh mắt ngừng chớp động của Thường Hy, lại : “Nàng có phải hoài nghi người nào hay ?”


      Thường Hy gật đầu cái, : “Dương Lạc Thanh và Tần Nguyệt Như có liên quan đến nhau, ta đoán chuyện này thoát khỏi quan hệ với Tần Nguyệt Như. Chúng ta vào cung đợt này nên thử dò xét xem sao.”


      Tiêu Vân Trác nhìn đến Thường Hy thân tinh thần sáng láng, nhớ đến lời của Hàng Nhạc Thủy, quả nhiên cảm thấy có lý, cười : “Được, nàng có thể làm. Nếu như làm cho Tần Nguyệt Như tức chết càng tốt!”


      “Thế gian này cũng có Chu Du thứ hai. Tần Nguyệt Như làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy mà vẫn còn sống, xem ra làm bà ta tức chết là chuyện dễ dàng đâu.” Thường Hy nhịn được mà hé miệng cười, hôm nay tinh thần cảm giác tốt hơn rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng linh hoạt, tâm trạng có mấy phần cao hứng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời còn sớm nhanh chóng giục Tiêu Vân Trác rời giường.


      Hai người thu thập xong rồi ra khỏi phòng hội hợp với mọi người. Ở dưới lầu, mọi người thấy Thường Hy xuống cũng nhịn được cao hứng trở lại, vây quanh nàng chuyện lâu rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Ngu Thụy Lân càng thêm hưng phấn thôi, ngay cả trong đôi mắt cũng chớp động ánh nước. Mạnh Điệp Vũ nhìn huynh muội bọn họ tình thâm, trong lòng càng ngừng hâm mộ. Nếu nàng cũng có được ca ca như vậy tốt biết bao nhiêu.


      Hàng Nhạc Thủy nhìn Thường Hy cái, cười : “Tiểu nha đầu, cái này ngươi cầm lấy, tí nữa đến cửa cung ăn vào, ngàn vạn lần đừng quên.”


      Thường Hy nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy đưa cho mình bình ngọc trắng tinh xảo vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Đây là cái gì?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 347:


      Hàng Nhạc Thủy nở nụ cười ôn hòa, : “Thiên cơ thể lộ, ngươi nếu tin ta lấy , tin có thể cầm.”


      Thần sắc mọi người đồng nhất, cũng có chút khẩn trương, dù sao đối với Hàng Nhạc Thủy bọn họ cũng phải quá quen thuộc. Ngu Thụy Lân nhìn Hàng Nhạc Thủy, hỏi: “Tiên sinh, thuốc này đến tột cùng là thuốc gì? Ngài tốt xấu cũng nên tiết lộ chút chứ, chúng ta cũng dễ an tâm phải sao?”


      Hàng Nhạc Thủy nhìn Ngu Thụy Lân lo lắng, cười : “ thể .”


      Thường Hy nhìn Hàng Nhạc Thủy, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy bình ngọc, : “Ta rồi, đa tạ tiên sinh.”


      Tiêu Vân Trác có phản đối, tựa hồ đối với Hàng Nhạc Thủy rất tín nhiệm. Vân Thanh cười nhạt . Mạnh Điệp Vũ nhìn sâu cái Hàng Nhạc Thủy, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, tựa hồ hoài nghi cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng lên tiếng.


      Mấy người chuyện Lục Phụng Thiên và Tiêu Vân Dật cũng đến đây. Mọi người dùng qua điểm tâm, lúc này mới cùng nhau ra cửa, ngồi xe ngựa hướng hoàng cung Minh Khải thẳng tiến.


      Hoàng cung của Minh Khải cũng có được vẻ to lớn, đại khí, phong phạm đế quốc như của Đỉnh Nguyệt. Trái lại cung điện nơi này uyển nhã khéo léo, có bố cục đồng nhất, ráp nối như của Đỉnh Nguyệt. Kiến trúc ở đây giống như trăng sao trời tùy ý mà xây, là có phen phong tình khác biệt. Bên trong hoàng cung Minh Khải có tất cả mười mấy hồ nước tự nhiên lớn , bên trong trồng đầy hoa sen, xa xa nhìn lại rất đẹp mắt. Cung điện giống như núp mình trong đám ngó sen, khiến cho người ta thể dời mắt.


      Theo nội thị dẫn đường, mọi người nhanh chóng bước vào cung điện có vẻ to lớn nhất. Cửa điện canh phòng sâm nghiêm làm cho người ta có cảm giác từ khung cảnh điền viên lại biến đổi ngay thành vẻ lẫm liệt nơi sa trường.


      vào đại điện. Lúc Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn thấy người ngồi bảo tọa cao cao kia, trong lòng vẫn nhịn được mà run rẩy trận. Chuyên Tôn Nhạc Đan thân áo bào màu vàng sáng ngồi long ỷ. lúc này cũng có mấy phần uy nghiêm cao cao tại thượng, nhưng là... Tại sao lại tiều tụy như vậy?


      Chuyên Tôn Nhạc Đan kể từ khi thấy Thường Hy bước vào đại điện liền rời mắt đến kẻ khác. rất lâu nhìn thấy nàng, xa xôi giống như cách nhau mấy đời mấy kiếp rồi. nhịn được mà lộ ra nụ cười nhàng, ngay cả trong ánh mắt cũng lên mấy phần thần thái.


      Thường Hy đối với gật đầu cái, lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, đó chính là Tần thái hậu của Minh Khải quốc, cầm trong tay quyền trượng cao. Thấy được gương mặt đó ràng là người bắt cóc mình nhưng Thường Hy vẫn cảm thấy trong lòng có vài phần cổ quái.


      Tần Nguyệt Như nhìn Thường Hy cái, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia mang theo đắc ý cùng hài lòng kiêu ngạo.


      Tiêu Vân Trác tiến lên bước, thân ngạo khí : “Hôm nay Tần thái hậu và quốc chủ tìm ta đến biết có việc gì?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan muốn chuyện Tần Nguyệt Như lại giành trước: “Ta tự hỏi đường đường là Thái tử Đỉnh Nguyệt quốc làm sao lại đầu hàng nhân nhượng tiểu quốc như của chúng ta đây?”


      biết rồi còn hỏi, Tần Nguyệt Như đây chính là muốn khiến cho bọn họ khó coi. Thường Hy nhìn bà ta mặc phượng bào dương dương tự đắc, trong lòng phát hỏa thôi, đưa tay nhàng kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, lúc này mới tiến lên bước : “Tần thái hậu biết rồi còn hỏi, chúng ta đến đương nhiên là vì chuyện của Hải Hà vương.”


      “Nơi này có chỗ để ngươi chuyện sao? nghĩ tới thiên quốc lại có chuyện gà mái gáy sáng!” Tần Nguyệt Như châm chọc , ràng muốn hạ uy phong của Thường Hy, lời ra cực kỳ khó nghe.


      Đám người Tiêu Vân Trác nghe vậy thần sắc khẽ biến, ai cũng tỏ ra bất mãn, nghĩ tới Tần Nguyệt Như lại có thể trực tiếp tỏ thái độ như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thường Hy, ngay cả đám đại thần Minh Khải cũng nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy giễu cợt.


      Chỉ thấy Thường Hy cũng giận, cười nhạt tiếng, chút nào lùi bước hướng Tần Nguyệt Như : “ nghĩ đến Tần thái hậu còn biết đến gà mái gáy sáng, đúng là được mở rộng tầm mắt! Tần thái hậu nếu như ta gà mái gáy sáng, vậy hành động của ngài là gì? Chẳng lẽ Tần thái hậu cho mình là nữ nhân hay vẫn nhận mình là nam nhân?”


      “Ngươi bậy gì đó?” Tần Nguyệt Như sắc mặt lãnh quát lên.


      bậy? Ta cũng chỉ là trả lễ lại thôi. Thái tử gia chúng ta chính là đại biểu cho Đỉnh Nguyệt quốc cùng hoàng đế Minh Khải quốc chuyện, Thái hậu lại giành mở miệng trước cả quốc chủ. Thái tử nước ta địa vị tôn quý, há có thể cùng đám phụ nhân bàn chuyện quốc ? Thái hậu có thân phận cố nhiên là cao quý, nhưng ta cũng là Thái tử phi của Đỉnh Nguyệt, tuy thể coi là ngang hàng với ngài nhưng cũng tính là bôi nhọ ngài chứ?” Thường Hy nhanh chậm , mang theo nồng đậm nụ cười.


      Những lời này của Thường Hy là sắc bén. Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ nữ nhân chấp chính, trừ phi là hoàng tử còn . Nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan đều trưởng thành, vậy mà Tần thái hậu vẫn còn nắm giữ triều chính. Thường Hy chính là muốn bới móc chút khuyết điểm của bà ta để gây phản ứng của triều thần Minh Khải. Minh Khải quốc càng loạn bọn họ càng có lợi. Hơn nữa, trong triều đình này nhất định là có nhiều người nhìn thuận mắt nữ nhân cầm quyền. Thường Hy vừa như thế chính là xem thường Minh Khải quốc, quốc quân còn mà vẫn bị nữ nhân cầm giữ triều chính. Cứ như vậy những vị đại thần trong triều cảm thấy còn mặt mũi, càng khiến bọn họ xung đột cùng Tần Nguyệt Như.


      Chủ yếu nhất là từ trước đến nay Minh Khải quốc vẫn phụ thuộc vào Đỉnh Nguyệt quốc. Bọn họ đến từ nước lớn, lại dùng giọng điệu cao cao tại thượng như vậy châm chọc, đám triều thần Minh Khải nhất định cảm thấy bị coi thường. Nam nhân vốn muốn bị nữ nhân coi thường.


      Trong đáy sâu ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan thổi qua tia ấm áp. Tần Nguyệt Như lại bị chọc tức đến điên người. Thời điểm gặp lần trước thấy nàng ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nghĩ tới lần này gặp lại khó dây dưa đến thế, cho nên há miệng hỏi: “Ngươi là khiêu chiến bổn cung sao? Đừng quên các ngươi địa bàn Minh Khải quốc, muốn cho các ngươi tan xương nát thịt là chuyện dễ như trở bàn tay.”


      Thường Hy tựa hồ chút nào sợ hãi, lại dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Tần Nguyệt Như, : “Tần thái hậu đúng là khiến người ta giật mình. Ta sớm trúng độc do thái hậu hạ, chết sớm hay muộn có gì khác nhau? Nếu hôm nay ta sợ chết cũng đến nơi này. Trước kia vốn nghĩ các ngươi là kẻ địch chính đại quang minh, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là đám tiểu nhân, Thái tử nước ta há lại có thể cùng tiểu nhân đối thoại? Có thể chuyện với thiên quốc bọn ta phải là quốc chủ Minh Khải quốc, nhưng Tần thái hậu lại nhiều lần ngăn cản quốc chủ chuyện, biết có dụng ý gì? Chẳng nhẽ đúng như bên ngoài đồn đãi quốc chủ chỉ là con rối?”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 348:


      Thường Hy những lời này ràng chính là muốn giúp Chuyên Tôn Nhạc Đan tay, buộc Tần Nguyệt Như thể thừa nhận. Dù sao chuyện nữ nhân nắm quyền cũng thể chấp nhận được. Võ Tắc Thiên đời nữ đế còn chịu biết bao nhiêu chỉ trích? Tiêu thái hậu tài đức song toàn nhưng chẳng phãi vẫn khiêm tốn? Tần Nguyệt Như cho rằng bà ta có thể sánh với các bậc tiên hiền ngày xưa sao?


      Tiêu Thái hậu -Tiêu Xước (萧綽, 953-1009), hay Tiêu Yến Yến (萧燕燕), là hoàng hậu, hoàng thái hậu và chính trị gia triều Liêu. Bà là hoàng hậu củaLiêu Cảnh Tông, và sau khi Cảnh Tông qua đời năm 982, bà trở thành hoàng thái hậu và người nhiếp chính cho nhi tử là Liêu Thánh Tông cho đến năm 1009.


      Trước mặt mọi người Thường Hy cố ý ra việc mình bị trúng độc, chính là muốn Tần Nguyệt Như lấy chuyện này làm cớ uy hiếp. Mặc dù thể bức bách bà ta giao ra thuốc giải nhưng cũng để cho bà ta biết được nàng phải là tượng gỗ cho bà ta dễ dàng điều khiển. ra Thường Hy cũng là có biện pháp khác, Tiêu Vân Trác là Thái tử của Đỉnh Nguyệt, mỗi lời cử chỉ của phải cực kỳ chú ý, thể bị tổn hại uy danh.


      Cũng chỉ trách Tần Nguyệt Như cứ cho rằng mình nắm trong tay đại cục mà để bọn họ vào trong mắt, chuyện đều mang theo cuồng ngạo mới lộ ra sơ hở để bọn họ nắm được. Huống chi nàng mang thân phận là thẫn nữ hộ quốc, mặc dù tại có người giới thiệu nhưng chỉ cần nhìn đến đóa ngũ thải liên hoa trán nàng đều nhận ra.


      Hơn nữa nàng nhìn ra được Tần Nguyệt Như và Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ cũng hòa thuận. Chuyên Tôn Nhạc Đan mặc dù là quốc chủ nhưng lại giống như là người có thực quyền. Nghĩ đến đây nàng liền thầm thở dài tiếng, những ngày làm con tin tại Đỉnh Nguyệt hẳn là dễ chịu hơn thế này chứ? Vốn nàng vẫn còn chút oán hận trong lòng nhưng khi nàng nhìn thấy tình cảnh này của cũng tiêu tan hết rồi. Hơn nữa Chuyên Tôn Nhạc Đan lại mấy lần giúp nàng. Chỉ tiếc cho mẫu thân cường thế mà phải là phụ thân cường thế.


      Tần Nguyệt Như biến sắc, nhìn Thường Hy : “ nghĩ tới Thái tử phi lại là người tùy tiện. biết chân tướng đừng bừa làm tổn hại đến quốc thể của Minh Khải.”


      ra là bổn cung hiểu lầm. xin lỗi!” Thường Hy đột nhiên đổi xưng hô là “bổn cung”, thân phận này tạo cho mọi người xung quanh cảm giác cao cao tại thượng. Nàng cười nhạt tiếng, lúc này mới tiếp: “Nếu là hiểu lầm trước cho bổn cung bồi lễ xin lỗi. Chính là bổn cung có chút hiểu, kính xin Tần thái hậu giảng giải cho chút.”


      Thấy Thường Hy lời nào ra cũng chiếm thế thượng phong, đám người Tiêu Vân Trác an tâm phần nào. Mạnh Điệp Vũ nhớ tới trước kia mình ăn ít thua thiệt dưới miệng lưỡi Thường Hy, lần này nhìn đến bộ dáng Tần Nguyệt Như tái xanh, có miệng mà khó , trong lòng nàng dấy lên chút thích ý. ra nàng vẫn phải là người thảm nhất, người trước mắt này mới chân chính ăn đau. Thời điểm trước kia Thường Hy đối phó với nàng hẳn là vẫn còn thu liễm. biết bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng này nàng làm thế nào mà luyện được? Tới chỗ này lại nhìn về phía Ngu Thụy Lân, ba huynh đệ bọn họ biết có bị vị tiểu muội này đùa giỡn qua?


      Tần Nguyệt Như cố nén tức giận, nhìn về phía Thường Hy hận thể lao lên lột da sách cốt của nàng, nhưng là vẫn phải giữ vững hình tượng, chỉ đành phải hỏi: “Thái tử phi có chuyện gì?”


      “Xin hỏi thái hậu, quốc chủ Minh Khải bây giờ có thể cùng chuyện với Thái tử nước ta được chưa? Quốc gia đại đương nhiên phải do nam nhân quyết định. Nữ nhân chúng ta tốt nhất vẫn nên giúp chồng dạy con, thưởng trà ngắm hoa, đọc sách đánh cờ, làm chút chuyện tiêu khiển là được. Nếu được thái hậu có thể cùng bổn cung đến hồ sen ngồi chút ? Thời điểm bổn cung đến đây có thấy hồ sen hoa nở đẹp vô cùng, rất muốn qua nhìn chút!” Thường Hy cười nhạt, trong mắt mang theo ánh sáng chiếu rọi. Giọng điệu còn rất thành , tựa hồ là muốn đến hồ sen ngắm cảnh.


      Tần Nguyệt Như vừa sửng sốt vừa cả kinh. Ngu Thường Hy này quả là khó lòng phòng bị, đây ràng là muốn mang bà ta rời khỏi chỗ này. Tần Nguyệt Như chút nghĩ ngợi : “Thái tử phi nếu như muốn nhìn ngày khác vào cung, bổn cung tự nhiên khoản đãi. Chẳng qua là hôm nay công việc bề bộn, thể phụng bồi.”


      “Có chuyện gì gấp hay sao? Hai nước đàm luận tự nhiên là có quốc chủ và Thái tử nước ta. Ta và ngài đều là nữ nhân, đối với quốc có gì hứng thú? Vẫn là ngắm hoa thưởng trà có chút thú vị hơn. Chẳng lẽ thái hậu yên lòng để mình quốc chủ mình đối diện với Thái tử nước ta?” tới chỗ này Thường Hy lại che miệng cười tiếng, nhìn đám triều thần Minh Khải chia làm hai phe đứng đại điện, chỉ vào bọn họ : “Nơi này có nhiều đại thần, bọn họ đều là cánh tay của quốc chủ, có chuyện gì tự nhiên đứng lên tương trợ. Ngược lại người bên Thái tử gia nhiều, chẳng lẽ ngài vẫn sợ bị chúng ta khi dễ sao? Hay là trước nay ngài căn bản vẫn để cho quốc chủ tự mình làm chủ?”


      Thường Hy từng bước từng bước mà ép sát, chút nào chịu buông tha Tần Nguyệt Như. Nữ nhân này mua danh chuộc tiếng, trước mặt đám triều thần vẫn luôn là hình tượng từ mẫu. Nàng bắt được nhược điểm này mà ép bà ta vào khuôn khổ, nếu phải trả giá lớn.


      Mặc dù địa bàn của bà ta nhưng Thường Hy vốn là người có thù phải trả, nắm lấy cơ hội dễ dàng buông tay. Có thù tất báo là phong cách của nàng!


      Tần Nguyệt Như hết sức kiềm chế cơn giận của mình, muốn phản bác thanh bén nhọn truyền tới: “Thái tử phi quản nhiều chuyện quá, đúng là người tài nhiều vất vả. Quốc chủ thân thể mang bệnh, thái hậu phụ chính cũng là chuyện bình thường.”


      Thường Hy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử thân mặc tăng bào, ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Thường Hy trong lòng phát lạnh, biết đây nhất định là Nạp Tháp rồi, nghe được như vậy càng thêm khẳng định cùng Tần Nguyệt Như phe. Lập tức nàng cũng tức giận, cố tỏ vẻ kinh ngạc : “Cái gì? Thân thể quốc chủ mang bệnh? Quốc sư ngài thế nào lại sớm? Nghe quốc sư thông thiên văn dưới tường địa lý, y dược tinh thông, làm được, nhưng tại sao quốc sư lại chữa bệnh cho quốc chủ? Hay là quốc chủ mắc trọng bệnh, ngay cả quốc sư cũng cách nào cứu chữa?”


      Nạp Tháp cứng người. Thường Hy đào cho cái hố, bất kể thế nào cũng gây bất lợi cho mình. Là Chuyên Tôn Nhạc Đan mang bệnh, ai cũng biết tinh thông y thuật, nếu chữa được cho quốc chủ tại bản lĩnh cao. Nếu lại Chuyên Tôn Nhạc Đan thực ra có bệnh vừa rồi chính là dối lừa dưới mà bảo quốc chủ có bệnh. Quốc chủ khỏe mạnh, thái hậu đương nhiên cần phụ chính. nghĩ tới tiểu nương lại chỉ dựa vào mấy câu mà lại có thể dồn vào tình thế quẫn bách, cho nên sắc mặt lại càng trở nên khó coi.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hôm nay ai gặp phải tiểu nha đầu này chính là tự tìm xúi quẩy rồi. Nàng bị người ta ám toán, trong lòng sớm chứa đầy bụng hỏa khí, ai đụng phải nàng lúc này đều nên tự trách mình xui xẻo. Vì muốn cho nàng hả giận cho nên cũng ung dung đứng đó mà lời nào. Đợi khi thời cơ chín muồi mới thong thả đến bên người Thường Hy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cố làm ra vẻ nghi hoặc : “Ta nhìn thần sắc quốc chủ sáng sủa, giống với người mang bệnh. biết bệnh tình của quốc chủ thế nào, bên người ta vừa đúng có thần y, có thể thay ngài bắt mạch chút ?”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 349:


      Thường Hy và Tiêu Vân Trác phối hợp vô cùng tốt, tung hứng, chỉ khổ Nạp Tháp tức giận đến nỗi thân thể phát run. Chỉ là, Nạp Tháp có thể đến nước này cũng phải chỉ có hư danh, bình tĩnh ngăn chặn lửa giận trong lòng, lại bày ra bộ dáng ổn trọng, : “Làm phiền Thái tử gia quan tâm, chẳng qua bệnh tình của quốc chủ nước ta chính là cơ mật. Huống chi thân thể quốc chủ tốt rồi, song vẫn còn mệt nhọc quá độ cho nên thái hậu mới phải vất vả phụ chính phen.”


      Lão già này quả nhiên phải là hổ giấy. Tiêu Vân Trác cười nhạt, nhìn cặp mắt sạch trơn tia tâm tình của Nạp Tháp, : “Tuy thân thể mệt nhọc nhưng thương lượng hai chuyện hẳn là vẫn có thể chứ? Huống hồ hai nước bang giao phải là trò đùa. Lục hoàng tử của quý quốc vẫn còn làm khách ở nước ta, tin tưởng quốc chủ nhất định có thành ý cùng bản Thái tử thương lượng, phải ?”


      Nạp Tháp mày rậm nhíu chặt, : “Lão nạp qua, quốc chủ nên lao lực quá sức. Thái tử nếu có chuyện có thể thương nghị của thái hậu.”


      Nạp Tháp nhiều lần ngăn trở, dụng ý quá ràng. Thường Hy cẩn thận dò xét thần sắc của đám triều thần đại điện, có vui vẻ, có bi thống, có bất đắc dĩ, còn có cả cắn răng nghiến lợi. Xem ra mọi người đối với việc Tần thái hậu phụ chính có vẻ vẫn phản đối nhiều hơn là ủng hộ. Chẳng qua là lực lượng của bọn họ bì được với Tần Nguyệt Như và Nạp Tháp thôi.


      Thường Hy nhìn bộ dáng Nạp Tháp. Người này khuôn mặt hung hãn, nào có vẻ từ bi bác ái của người xuất gia, cần suy nghĩ cũng biết Chuyên Tôn Nhạc Đan ở chỗ này là chịu bao nhiêu biệt khuất. Nàng khỏi dấy lên với chút đồng tình, trực tiếp bỏ qua Tần Nguyệt Như và Nạp Tháp, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Ngài còn nhớ chuyện từng đáp ứng với ta ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan ngây người, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp. chỉ có Chuyên Tôn Nhạc Đan, tất cả mọi người trong đại điện lúc này đều lấy làm kinh hãi trước lời khó hiểu của Thường Hy. Tiêu Vân Trác nhìn hai người bọn họ, nỗ lực hồi tưởng lại xem giữa hai bọn họ còn có cam kết gì mà biết, nhất thời trong lòng cũng có chút ê ẩm. Bọn họ còn có bí mật mà biết, cảm giác này đúng là hề dễ chịu.


      Hàng Nhạc Thủy từ đầu đến cuối vẫn lời, chỉ an phận thủ thường đứng sau lưng bọn. Hai nước bang giao cũng phải là chỗ có thể tùy tiện chuyện. Nhìn tình huống lúc này Tiêu Vân Trác và Thường Hy chắc hẳn có biện pháp đánh vỡ cục diện, cho nên cũng chỉ cần yên lặng mà thưởng thức cuộc vui.


      Tần Nguyệt Như cảm thấy tình huống tốt, nhìn Thường Hy thần sắc vui : “Thái tử phi, đây là nơi bàn bạc quốc chứ phải chỗ để chuyện riêng.”


      “Tần thái hậu như vậy khiến người ta nghĩ thông. Nếu trong triều đình này quốc chủ phải là chủ, ngồi đó cũng như chi bằng khiến quốc chủ thực lời hứa ngàn vàng của , cùng ta ra ngoài chút.” Thường Hy cười , quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, nhàng nháy mắt cái. Lập tức Tiêu Vân Trác liền hiểu được dụng ý của nàng, cũng gật cái, lên ngăn trở nàng.


      Sắc mặt Tần Nguyệt Như tái xanh, bà ta vạn vạn nghĩ tới Thường Hy lại khó đối phó như vậy. Kể từ khi bước vào trực tiếp nhằm vào bà, lời lời đều sắc bén như dao, câu chữ có gai, công kích liên tiếp ngừng nghỉ.


      “Thái tử phi chuyện nên chú ý. Lời này là có ý tứ gì?” Tần Nguyệt Như lạnh lùng .


      Thường Hy tựa hồ sớm dự liệu được bà ta hỏi như vậy, giận cũng thèm giận, bỏ qua bà ta mà nhìn về phía Chuyên Tôn Nhạc Đan: “Lời hứa của ngài, còn nhớ ?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :