1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 30: Bức tranh thêu vô sắc


      Mọi người nghe được lời Vương mama , trong lòng càng phát ra lo sợ bất an, hơi cúi đầu, theo sát nhau hướng Cảnh Tuyên điện tới. Thường Hy nhìn chằm chằm hàng gạch đá xanh mặt đất, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Phải biết rằng cung quy của Đỉnh Nguyệt quốc rất nghiêm khắc, ngươi chỉ cần làm tốt chút cũng có thể bị đào thải. Mặc dù được làm Hoàng tử phi, Thường Hy cũng hy vọng ít nhất nàng được vào Đông cung làm Bảo lâm cũng tốt. Như vậy nàng cũng có thể khai báo phen với cha già, nghĩ tới đây lại nhớ đến bức tranh thêu bị hủy của mình, trong lòng có chút phiền não.


      Chậm rãi bước lên bậc thang, Thường Hy hít sâu hơi để làm cho mình từ từ tỉnh táo lại. Khóe mắt liếc thấy trước cửa cung là hàng thái giám, cung nữ đứng chỉnh tề, trái tim cũng bất giác mà đập nhanh hơn. Đây chính là vào khí phái cảu hoàng gia, chỉ cần ngươi có bản lãnh, có năng lực leo lên vị trí cao cao tại thượng đó, là ngươi có thể hô nô hoán tì, trở thành người được vạn vạn nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ. Thường Hy có dã tâm lớn như vậy, nàng chỉ nghĩ có thể giúp gia tộc mình chống lên mảnh hy vọng, khiến hậu nhân của Ngu thị có thể vào con đường làm quan, thoát khỏi địa vị thương nhân hèn kém, có thể ngóc đầu mà thoải mái ngoài đường, nàng thỏa mãn rồi.


      Nhấc chân bước vào cửa đại điện, đội hình được Vương mama huấn luyện, năm hàng, mỗi hàng mười người đứng cung kính, hai đầu gối quỳ xuống đất hành đại lễ: “Dân nữ bái kiến Hoàng quý phi nương nương, Kính phi nương nương, Mẫn phi nương nương, Mị phi nương nương, cung chúc nương nương phúc thọ an khang, vạn như ý!”


      Thứ tự xưng hô cũng cực kỳ quan trọng, cần biết rằng trong hậu cung này, chút xíu may cũng có thể lấy mạng của ngươi. Bốn người trước mặt này chính là bốn nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung nay. Mặc dù Mị phi được sủng ái nhất, nhưng Ngũ hoàng tử con trai bà cũng là nhất. Con trai của Hoàng quí phi tuy đứng thứ ba, nhưng bà lại là phi tử Nhất phẩm trong cung, ba vị phi tần còn lại đều đứng sau. Cho nên Hoàng quý phi xếp thứ nhất, sinh hạ đại hoàng tử Kính phi xếp thứ hai, sinh hạ nhị hoàng tử Mẫn phi xếp thứ ba, Mị phi cũng chỉ có thể phải đứng cuối cùng.


      “Đều đứng lên !”


      Thường Hy nghe được thanh hòa ái từ từ truyền đến, trong lòng thầm suy nghĩ chắc hẳn phải là Hoàng quý phi rồi, trừ bà ra ai dám mở miệng trước. Quả nhiên nghe Vương mama : “Còn mau tạ ân điển của Hoàng quý phi !”


      “Tạ ân điển của Hoàng quý phi!” Chúng tú nữ cùng đồng thanh kêu lên, cái trán cúi thấp, thiếu chút nữa là tiếp xúc thân mật với sàn nhà bóng loáng như gương. Thường Hy cũng có thể tinh tường nhìn thấy bóng dáng cảu mình mặt đất. Nhà nàng cũng được coi là phú giáp phương rồi, nhưng tuyệt đối cũng dùng gạch vàng này để lát sàn, có thể thấy được khí khái cùng xa hoa của hoàng gia.


      Sau khi dập đầu cúi lạy xong, mọi người chậm rãi đứng lên, theo vị trí của mình mà đứng nghiêm chỉnh, nhưng vẫn như cũ dám ngẩng đầu, chỉ có thể cụp xuống, cũng dám liếc mắt nhìn xung quanh, rất sợ bị các vị hậu phi tinh tường nhìn thấy. có lời đồn nàng được Mị phi coi trọng, Thường Hy biết mình nên thận trọng từ lới đến việc làm, nhất cử nhất động phải hết sức hoàn mĩ.


      “Đem tranh thêu của các lấy ra , chư vị nương nương muốn đích thân xem qua!” Vương mama nhìn mọi người . Tiếng vừa dứt, lập tức có chiếc khay sơn son mạ vàng, khảm mấy đóa mẫu đơn rực rỡ được dâng lên, các tú nữ liền đem tranh thêu của mình đặt vào trong đó.


      Thường Hy nhìn tiểu cung nữ đến trước mặt mình, khẽ cắc răng đem bức thanh thêu vô sắc của mình đặt vào trong. Tiểu cung nữ lập tức kinh ngạc nhìn Thường Hy cái, tựa hồ giống như thể tin được. Nhưng trong nháy mắt trở lại bình thường, nhấc chân trở về phục mệnh.

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 31: Tuyển chọn - trận chiến đầu tiên (1)


      50 bức tranh thêu được bốn vị phi tần thay nhau nhìn. Khi Hoàng quý phi nhìn đến bức tranh thêu vô sắc, sắc mặt liền biến hóa, ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người cái, ánh mắt sắc bén như dao. Mọi người chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.


      Lúc này mới nghe được Hoàng quý phi lạnh lùng : “Đây là của người nào?”


      Thường Hy từ trong đội ngũ bước ra khỏi hàng, quỳ mặt đất, đè nén sợ hãi trong lòng : “Bẩm Hoàng quý phi nương nương, là của dân nữ!”


      Hoàng quý phi quan sát Thường Hy, trong đôi mắt xinh đẹp bất chợt lóe lên nụ cười, từ từ hỏi: “Ngươi tên là gì?”


      “Dân nữ gọi là Ngu Thường Hy.” Thường Hy trả lời, nàng có thể cảm nhận được tiếng kinh hô cùng tiếng thở của các tú nữ phía sau khi nhìn đến bức tranh thêu của nàng. Thường Hy thậm chí cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn phát ra từ phía sau tấm bình phong kia. Nàng biết ngồi phía sau tấm bình phong ấy là năm vị Hoàng tử. chỉ thế, nàng còn nhận ra ràng được cặp mắt sắc bén của Mị phi đảo tới đảo lui người nàng. Thường Hy biết, giờ phút này nàng thành công trở thành tiêu điểm chú ý trong Cảnh Tuyên điện, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của nàng.


      “Ngươi chính là Ngu Thường Hy?” Thanh của Hoàng quý phi càng phát ra nhu hòa, làm cho trong lòng Thường Hy run lên cái, thậm chí cũng thấy lạnh lẽo len lỏi trong lòng, là làm cho người ta thấy quỷ dị!


      “Chính là dân nữ!” Thường Hy quỳ mặt đất cung kính trả lời, cái trán cảm nhận được cảm giác lạnh như băng mà sàn nhà truyền tới. Tia lạnh lẽo này để cho nóng ran trong lòng nàng từ từ thối lui, hồi phục tỉnh táo thường ngày.


      “Ngươi to gan!” Hoàng quý phi đột nhiên quát lên: “Bổn cung chính là muốn xem bức tranh thêu, ngươi lại trình lên bộ vải rách, là có ý gì?”


      “Hoàng quý phi nên gấp gáp, bổn cung sớm nghe Ngu Thường Hy này cùng Mị phi rất thân cận, chừng là có điểm dựa dẫm a!” Mẫn phi ha ha cười , ánh mắt nhìn Thường Hy mang theo chút khinh miệt, thuận tiện nhìn sang Mị phi vô cùng châm chọc.


      Mị phi giận dữ, tuy nhiên vẫn bình tĩnh nén lửa giận của mình, nhìn Mẫn phi : “Mẫn phi như vậy đúng là làm người ta nghĩ thông, bổn cung cũng chỉ là nghe đến Ngu Thường Hy có dung mạo như thiên tiên hạ phàm, trong lúc nhất thời tò mò mới đến nhìn cái. Ngày đó nhìn được làm bổn cung rất than thở, thế giới này lại có được nữ nhân xinh đẹp như vậy, trừ lần đó ra... Bổn cung có thể là cùng Ngu Thường Hy chút qua lại!”


      mỹ nhân nghe còn có mỹ nhân khác xinh đẹp hơn mình, muốn xem cũng là chuyện thường tình, chính là muốn biết người nọ so với mình đẹp hơn ở chỗ nào. Mị phi được ràng như vậy, huống chi ngày đó gặp mặt có người thứ ba biết được, vậy Ngu Thường Hy kia có muốn ra cũng được.


      Thường Hy nguyên bản cũng nghĩ tới Mị phi ở tình huống này mà giúp nàng, nhưng giờ phút này nghe được Mị phi như vậy trong lòng cũng dâng lên mấy phần hỏa khí. Nàng ở trong mắt người này quả thực là dân đen có bất cứ chút tôn nghiêm nào, chỉ có thể tùy ý để họ chà đạp. Ngày đó Mị phi còn luôn miệng , theo bà ta có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng bây giờ bà ta lại là người đầu tiên đem nàng đẩy ra. Quả nhiên người trong hậu cung tất cả đều lạnh bạc, có ai chân chính tin cậy để dựa vào!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 32: Tuyển chọn - trận chiến đầu tiên (2)


      Thường Hy nhìn mấy vị hậu phi cao cao tại thượng chuyện với nhau, bình thản ngươi tới ta , mặc dù mặt lúc nào cũng treo nụ cười ôn hòa nhưng mỗi lời ra đều là thanh đao sắc bén châm chọc lẫn nhau. Họ hỏi Thường Hy cũng dám chen lời, nếu sơ sẩy cái, mạng liền xuống phủ báo danh luôn. Vì vậy nàng chỉ có thể quỳ mặt đất lẳng lặng lắng nghe, ngay cả đầu gối có chút đau nhói cũng phải cố nhẫn nhịn.


      Cách tấm bình phong, Tiêu Vân Trác qua khe hở mà nhìn Thường Hy quỳ mặt đất. Ngu Thường Hy bây giờ cùng Ngu Thường Hy gặp hai lần trước quả giống như hai người. Ngu Thường Hy trước kia giống như con nhím toàn thân găm đầy gai nhọn, hơi cũng chịu thua kém, nhưng tại nàng quỳ ở nơi đó, khuôn mặt là mảnh bình tĩnh nhìn ra bất kỳ chút gợn sóng cảm xúc nào. Đôi mắt bóng loáng như gương, bình thản như mặt hồ sen. Giờ khắc này, Ngu Thường Hy kia để cho cảm giác vô cùng xa lạ, nhưng là... Khóe miệng Tiêu Vân Trác chậm rãi lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại lạnh lẽo như băng...


      “Ngu Thường Hy, ngươi giải thích cho bổn cung xem tại sao bức tranh thêu của ngươi lại chỉ là tấm vải rách?” Hoàng quý phi nhịn được Mẫn phi cùng Mị phi cãi vã lẫn nhau, đem lực chú ý chuyển dời đến người Thường Hy. Quả nhiên Mẫn phi cùng Mị phi nữa, hai người bốn mắt đồng loạt nhìn về phía Thường Hy.


      Thường Hy cúi đầu xuống, : “Bẩm Hoàng quý phi nương nương, dân nữ vốn là thêu bức tranh uyên ương hồ sen, chỉ là nghĩ tối qua lúc dùng bữa, biết người não động tay động chân, bức tranh thêu ngũ sắc của dân nữ toàn bộ đều biến tranh màu sắc. Bức tranh thêu thành như vậy, làm sao còn dám khiến mấy vị nương nương dơ bẩn mắt, cho nên hôm nay chỉ có thể trình lên mảnh gấm!”


      Nghe được lời Thường Hy , đại điện lập tức trở nên yên tĩnh, mặt Vương mama lộ ra mảnh xanh mét, lập tức quỳ xuống : “Đều tại lão nô trông nom bất lực mới xảy ra loại chuyện như vậy, kính xin mấy vị nương nương giáng tội!”


      liên quan đến ngươi! Vương mama đứng dậy , ngay cả Hoàng thượng đều Vương mama là người hiểu quy củ lễ nghi, hơn nữa Vĩnh Hạng lớn như vậy ngươi cũng thể quản hết được, chuyện này phải là lỗi của ngươi!” Hoàng quý phi cười híp mắt nhìn Vương mama . Vương mama vội vã tạ ơn, lúc này mới đứng sang bên, nhưng ánh mắt khi nhìn đến Thường Hy có chút hơi tức giận, chuyện xảy ra như thế nàng lại dám báo cáo, để cho bà hôm nay quả thực mất mặt, bao nhiêu năm rồi còn chưa có mất mặt qua như vậy!


      “Hoàng quý phi quả nhiên là thấu hiểu lòng người, chuyện này cùng Vương mama chút quan hệ! Tối qua xảy ra chuyện như vậy đáng lẽ dân nữ phải bẩm báo với Vương mama, nhưng là dân nữ có làm như vậy. Thứ nhất vì mai là ngày tuyển chọn, dân nữ muốn bởi vì mình mình mà khiến tất cả mọi người mất giấc ngủ ngon, hôm nay đến Cảnh Tuyên điện thần sắc lại thêm mấy phần tiều tụy. Thứ hai, bức tranh thêu bị phá hư, cho dù có muốn truy cứu cũng vô ích, nô tì chẳng qua là hy vọng, người phá hư bức tranh thêu này có thể cả đời yên yên ổn ổn, giọt nước cũng lọt, đừng để bị người khác ám toán giống nô tì là tốt rồi!”


      Thường Hy tới chỗ này dừng lại chút, nàng phải là truy cứu mà là chưa đến thời điểm, ngày nào đó nhất định nàng tra ra người đó là ai. Việc quan trọng nhất trước mắt chính là làm sao để qua được cửa ải này, suy nghĩ chút lại tiếp: “Dân nữ to gan có thỉnh cầu, kính xin Hoàng quý phi cùng ba vị nương nương ân chuẩn!”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 33: Tuyển chọn - trận chiến đầu tiên (3)


      Tiêu Vân Trác nghe thấy Thường Hy như vậy, ánh mắt khẽ lóe lên chút, khóe miệng nhàng cong lên đường vòng cung, con ngươi thâm thúy nhìn Thường Hy lại phát thâm sâu thêm mấy phần.


      Hoàng quý phi nghe xong có chút sững sờ, hiển nhiên thái độ xử lý của Thường Hy đối với chuyện này làm người ta có chút hiểu. Nếu là người khác gặp phải chuyện này sớm la hét ầm ĩ đòi tìm kiếm công đạo, đừng bảo là ở Vĩnh Hạng, chỉ sợ là ngay ở nơi này cũng ngừng cãi cọ rách việc. Nhưng là Thường Hy lại làm như vậy, ngược lại còn trình lên mảnh gấm trắng, điều này làm người khác có chút .


      Mị phi chớp mắt nhìn Thường Hy, hàm răng cắn chặt. Bà ngược lại nhìn lầm, nhận ra nha đầu này còn có can đảm được như vậy, lại dám ở trong cung điện vàng ngọc này, trước mặt vô số người ra thỉnh cầu, trong mềm có cứng, lại mất thái độ nghi ngờ. Mình đúng là thực coi thường nàng ta, nghĩ tới đây lông mày khỏi cau lại.


      Tĩnh phi cùng Mẫn phi đều là lần đầu tiên nhìn thấy Thường Hy. Mặc dù thường ngày đều nghe được đây là đại mỹ nhân, nhưng vạn vạn nghĩ tới đây còn là người cơ trí như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng dẫn lên tia cười nhạt rồi lại quay đầu hướng khác.


      “Quý phi tỷ tỷ, người xem chuyện này... nghe có được ?” Mẫn phi cười tiếng, mặt lại mang theo gió mát dịu dàng, chỉ nghe nàng tiếp: “Muội xem đứa này cũng đáng thương, bức tranh thêu êm đẹp lại bị người ta phá hư, có thể thấy được người kia quả là đức hạnh bại hoại, đợi đến sau khi tuyển tú kết thúc phải điều tra lại tốt mới phải, tránh cho có kẻ tiểu nhân coi thường cung quy. Nếu như tra xét cá nước ràng khó tránh khiến lòng người phục, có phải hay quý phi tỷ tỷ?”


      Hoàng quý phi nghe vậy, trong lòng hơi cáu Mẫn phi nhiều chuyện, nhưng là lại ngại trước mặt nhiều người nên cũng chỉ có thể cười : “Lời của Mẫn phi sai, mặc dù muốn tra xét cũng phải chờ cho xong đợt tuyển chọn !”


      Mắt Mẫn phi chợt lóe, ý tứ của Hoàng quý phi rất ràng rồi, nếu Ngu Thường Hy có thể may mắn được chọn trúng, chuyện này tự nhiên phải điều tra, nếu ai còn muốn vì tú nữ lạc tuyển mà phí tâm phí sức. Mẫn phi chẳng qua là cũng muốn ý như vậy, nàng thấy Ngu Thường Hy này cho mình cảm giác rất kỳ quái, cho nên cũng keo kiệt giúp đỡ nàng chút. Nghe xong lời của Hoàng quý phi, Mẫn phi cũng chỉ nhàng cười : “Vẫn là quý phi tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo!”


      “Ngu Thường Hy, ngươi có thỉnh cầu gì?” Sắc mặt Hoàng quý phi nghiêm nghị, trong ánh mắt nhìn mọi người có thêm mấy phần ngưng trọng cùng uy nghiêm, làm người ta rét mà run.


      Chúng các tú nữ cũng dám thở mạnh, run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, trong lòng lại nghĩ đến tột cùng là người nào làm ra chuyện này? Lệ Bình đứng ở hàng sau, thấy được thân ảnh của Thường Hy, trong lòng thầm vì nàng mà trở nên gấp gáp, nha đầu này cần phải tự rước thêm họa mới phải! Nhưng ngay cả khi trong lòng lo lắng như vậy cũng tuyệt nhiên dám đứng lên vì Thường Hy mấy câu. Thứ nhất, Thường Hy nhắc tới nàng; thứ hai, nàng biết Thường Hy muốn làm gì, sợ mình làm ngược trở lại, nghĩ tới đây càng phát sốt ruột.


      “Bẩm Hoàng quý phi, mục đích của người phá hủy bức tranh thêu của dân nữ ai cũng biết, là hy vọng muốn dân nữ bị lạc tuyển (trượt). hay chút dâng tranh thêu lên chính là phạm vào tội lớn, theo luật phải xử tử. Dụng tâm của người này thể độc. May mắn chư vị nương nương nhìn mọi việc, cho dân nữ cơ hội giải thích, dân nữ vô cùng cảm kích. Cho nên dân nữ muốn tại đây thêu bức chân dung quý phi nương nương, thứ nhất chứng thực được tài nghệ của dân nữ, thứ hai cũng là để dân nữ bày tỏ niềm cảm kích đến quý phi nương nương ban cho dân nữ ân điển này!”

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 34: Tuyển chọn - trận chiến đầu tiên (4)


      Thêu chân dung? Đây làm cho người ta có cảm giác thể tưởng tượng nổi! cần phải biết rằng Đỉnh Nguyệt quốc phải là chưa từng có người thêu chân dung, chẳng qua là tuyệt kỹ này sớm thất truyền. Hôm nay nghe được Thường Hy vậy, tất cả mọi người trong đại điện đều cả kinh.


      “Ngươi thêu chân dung?” Hoàng quý phi kinh ngạc hỏi.


      Trong đám tú nữ nổi lên trận xôn xao nho , tin tức này làm cho người ta khó tin. La Thúy Yên hung hăng nhìn chằm chằm Thường Hy, nàng chỉ muốn làm cho nàng ta lạc tuyển, làm trở ngại đến con đường của chính mình, nghĩ đến tự bê đá đập chân, mang đến cho nàng ta cơ hội tuyệt hảo. La Thúy Yên hận đến nỗi răng muốn cắn nát.


      “Dạ, dân nữ được sư phụ dạy qua, chẳng tay nghề dân nữ vẫn chưa phải là rất tốt, hơn nữa thời gian hôm nay có hạn, dân nữ cũng chỉ có thể thêu bức , màu sắc cũng khó có thể tinh tế được, kính xin Hoàng quý phi nương nương ân chuẩn!” Thường Hy vốn định bằng bất cứ giá nào nàng cũng thể ảo não như thế trở về, chừng ngay cả tính mạng cũng bị liên lụy. Người xưa vẫn , phú quý cầu trong nguy hiểm, mặc dù nàng cầu phú quý nhưng ít nhất cũng phải giữ được mệnh mới đúng.


      Hoàng quý phi quay đầu bàn bạc chút với ba vị phi tần còn lại, sau đó mới quay lại nhìn Thường Hy : “Người đâu, an bài giá thêu cho nàng!”


      Thường Hy tạ ơn, lại vì thời gian quá gấp cho nên lại thỉnh xin cung nữ đứng giúp tháo chỉ tơ cho nàng. Vì vậy, Thường Hy ngồi ở đại điện, động tác nhanh chóng thuần thục mà bắt đầu thêu. Thỉnh thoảng nàng ngước mắt lên liếc nhìn Hoàng quý phi. Hoàng quý phi cũng có nhàn rỗi, lại bắt đầu tra xét tranh thêu của các tú nữ khác, thấy hợp ý liền bỏ ra bên sau đó mới điểm danh tiến lên hỏi thăm phen. Đây là công việc tương đối khô khan, gần năm mươi tú nữ cũng run run rẩy rẩy, bị gọi tên liền tiến lên đáp lời.


      Bốn vị hoàng phi thỉnh thoảng lại ghé tai cúi đầu trao đổi ý kiến, nữ nhi của Thái phó tự thiểu khanh - Đỗ Đình Phương, nữ nhi của Viện trưởng Hàn lâm viện - Trầm Phi Hà; nữ nhi của Thái phó tự khanh Vưu Lệ Bình, nữ nhi của Thống lĩnh ngũ doanh tuần bộ Vân Đô - La Thúy Yên, nhất nhất đều được lưu lại. Thường Hy hôm nay hóa trang cho Lệ Bình quả nhiên khiến nàng trở thành tiêu điểm giữa mọi người. Đối mặt với mấy lời chất vấn của các vị hoàng phi, may là Thường Hy cùng Lệ Bình qua sơ lược cho nên đến lúc này nàng cũng cảm thấy khó khăn nhiều lắm. Trừ họ ra cũng có mười tú nữ được lưu lại nữa, nhưng bị phân đứng riêng bên.


      Hoàng quý phi đem xấp tranh thêu được lựa chọn đưa cho cung nữ. Chỉ thấy cung nữ kia khom lưng hướng phía sau bình phong tới, đây là muốn mấy vị Hoàng tử tận mắt nhìn, có hay bức tranh thêu của nương nhà nào khiến bọn họ động lòng. Bởi vì Hoàng thượng sớm ra thánh chỉ, lần này tuyển chọn Thái tử phi, mặc dù mọi người đều biết tại sao Hoàng thượng lại làm vậy, nhưng trong lòng cũng có mấy phần suy đoán.


      Tiêu Vân Trác tùy ý nhìn mấy bức tranh thêu được dâng tới trước mặt, cũng vươn tay mà cầm lấy, chẳng qua là đứng dậy tới bên cửa sổ. Cung nữ kia trong lúc nhất thời biết phải làm thế nào cho tốt, tâm thần bất định đứng im tại nơi đó. Tiêu Vân Triệt dành lòng, nhìn nàng : “Ngươi xuống , Thái tử điện hạ là bề tôn kính nhất, có nhìn hay cũng sao!”


      Cung nữ kia như gặp được đại xá, lập tức xoay người ra ngoài. Mấy vị Hoàng tử còn lại, ngược lại rất chăm chú nhìn tranh thêu trong tay, còn bất chợt xuyên qua khe hở của tấm bình phong mà nhìn chủ nhân của bức tranh thêu, qua hồi lâu mới đem bức tranh thêu trả về, phất tay cho đám cung nữ lui ra.


      Tiêu Vân Trác nghiêng người tựa vào cây cột Bàn Long bằng vàng ròng, nhìn Tiêu Vân Bác thỉnh thoảng nhìn về phía Thường Hy, sâu trong ánh mắt lên chút châm chọc nhàn nhạt.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :