1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 340:


      Mùa xuân năm 641 sau công nguyên, quốc quân Minh Khải quốc qua đời, Minh vương Chuyên Tôn Nhạc Đan đăng cơ làm đế. Mẫu phi của Hoàng phi Tần thị được phong làm Thái hậu, phụng chỉ tiên đế buông rèm chấp chính phụ tá tân đế lên ngôi, xuất binh công kích Đỉnh Nguyệt quốc, đoạt lấy thành Lư Giang. Trong thành, tướng quân Lệ Trung Dũng cùng với hơn hai vạn binh sĩ bị vây trong Phi Long trận, trận đầu đại thắng. Sau đó, Đỉnh Nguyệt quốc phản kích, đoạt lại thành Lư Giang, đại phá Phi Long trận, liên hoa ấn của thần nữ hộ quốc thế. Đỉnh Nguyệt quốc có thần nữ hộ quốc che chở, tinh thần đại chấn, chiến đấu ba trận, cứu về Lệ Trung Dũng, Ngu Thụy Minh. Minh Khải quốc địch lại được, gõ trống thu binh.


      Tuy nhiên, Hải Hà vương của Đỉnh Nguyệt quốc kháng lệnh nguyên soái, dẫn binh truy sát quân sĩ Minh Khải, ngờ lại trúng mai phục của Minh Khải quốc, tổn thất nặng nề. Hải Hà vương bị bắt.


      Bên trong doanh trướng, khí ngưng trọng, tất cả mọi người đều im lặng . Hải Hà vương bị bắt đây là chuyện lớn, trở về ăn thế nào cùng Hoàng đế? Lục Phụng Thiên quả tức đến muốn nổ đầu, nghe theo mệnh lệnh tự tiện truy kích, đây chính là phạm vào quân quy. Nhưng dù sao thân phận của Hải Hà vương bất đồng, thể để ý đến.


      Tình hình bây giờ chia làm hai phe. phe chủ chiến, lấy công kích làm đầu, tiến đánh cứu về Hải Hà vương. phe lại chủ trương cử Mười tám cây trâm hoa thầm giải cứu, dù sao khai chiến lâu, quân nhu tổn hao đáng kể, tiến đánh lâu dài phải là biện pháp tốt. Hơn nữa Minh Khải quốc thu binh, tiếp tục chiến tranh đối với Đỉnh Nguyệt quốc là vô cùng bất lợi.


      Mấy phen thương nghị xong, cuối cùng định chờ quyết định của Hoàng đế. Ba ngày sau, thánh chỉ tới, phê chuẩn cho Vân Thanh cầm đầu triển khai kế hoạch giải cứu. Hoàng đế cũng hiểu, cuộc chiến này thể tiếp tục nữa, quốc gia gánh nổi. Huống chi Hải Hà vương là vi phạm quân quy, coi như cứu được trở về cũng tránh được trừng phạt.


      Đại quân lục tục rút về thành Lư Giang, cùng lúc đó phương án giải cứu cũng được vạch ra. Trừ cứu Hải Hà vương, còn có nhiệm vụ quan trọng khác chính là tìm kiếm thuốc giải cho Thường Hy. Gần đây thời gian ngủ của nàng càng ngày càng dài, thời hạn nửa năm cũng sắp đến. Tiêu Vân Trác cả ngày chịu rời nàng nửa bước.


      ***


      Tần Nguyệt Như cầm trong tay bức vẽ, nhớ tới hôm đó chiến trường thân ảnh quen thuộc, nhất thời có chút thất thần. quả chưa chết sao?


      “Nương, lại nhớ phải ?” Minh Sắt bưng bát canh sâm vào, nhìn người trong bức họa mà cau mày.


      (Sắt là loại đàn, 25 dây hoặc 16 dây.)


      “Sắt nhi, người nọ đến tột cùng có phải là hay ?” Tần Nguyệt Như nhìn bức họa trong tay chịu buông. bao nhiêu năm bà vẫn chịu tin tưởng chết, cũng chỉ là mất tích, mất tích mà thôi. Hôm nay nhìn thấy người nọ, mặc dù giống nhau, nhưng là cặp mắt kia lại thể lẫn vào đâu được.


      “Nữ nhi phái người thăm dò, ngài yên tâm, Hải Hà vương ở trong tay chúng ta. Nếu như lấy Hải Hà vương để trao đổi thành vấn đề.” Minh Sắt để xuống bát cành, đưa tay cầm lấy bức họa của Tần Nguyệt Như chậm rãi cuộn vào, dùng tơ hồng buộc lại rồi đặt lên thư án.


      “Ca ca ngươi đâu? Gần đây như thế nào?” đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, giọng điệu của Tần Nguyệt Như ràng thay đổi, còn nhu hòa như trước nữa, trong mắt cũng mất dịu dàng. Nụ cười lạnh như băng khiến người ta cách xa ngàn dặm.


      tốt lắm. Gần đây lo việc quốc gia đại , huynh ấy lại ăn uống cẩn thận, cả ngày cứ như mất hồn. Có rảnh rỗi nương qua nhìn chút thôi.” Minh Sắt dịu dàng khuyên nhủ. Hai mẹ con quật cường giống nhau, nàng làm thân nữ nhi phải ở giữa khuyên giải, là đau đầu!


      “Nhìn có gì tốt mà nhìn? Đúng là đồ vô dụng!” Tần Nguyệt Như hừ lạnh, nhìn Minh Sắt : “Nếu phải có tiền lệ nữ hoàng, ta lên ngôi vị hoàng đế này rồi!”


      “Nương! Lời này cũng có thể sao?” Minh Sắt gấp gáp , đưa tay kéo lấy tay áo của Tần Nguyệt Như: “Ca ca làm rất khá, nương còn có cái gì hài lòng sao?”


      “Vì nữ nhân lại dám phá hư đại của ta, ăn cây táo rào cây sung. Phi Long trận mà quốc sư hao hết tâm lực bày ra lại bị hủy trong tay , ta làm sao lại tức?” Tần Nguyệt Như nhắc đến chuyện này sắc mặt lại tái xanh.


      Minh Sắt sâu kín thở dài, nhìn Tần Nguyệt Như : “Nương, lúc trước vì Tấn vương ngài cũng phải là từ bỏ tất cả hay sao? Ca ca là thích Ngu Thường Hy, bằng con trực tiếp bắt nàng ta đến làm phi tử của ca ca? Huống chi nương cũng hy vọng thần nữ hộ quốc đến chỗ chúng ta phải hay sao?”


      Sắc mặt Tần Nguyệt Như biến hóa, nhìn Minh Sắt : “Muốn đem Ngu Thường Hy đến đây cần phải lén bắt người, lâu nữa nàng ta phải ngoan ngoãn tự mình dâng tới cửa.”


      Minh Sắt sửng sốt hỏi: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nương có diệu kế gì hay sao?”


      “Châu bích la cùng với mộc kha, tính toán ngày cũng sắp đến thời gian rồi. Tiêu Vân Trác nếu như muốn để Ngu Thường Hy chết tự nhiên phải mang người tới đây.” Tần Nguyệt Như hừ lạnh tiếng: “Mạnh Vân Ca làm sao có thể ngờ được, sau nhiều năm như vậy tính mạng nhi tử của ta lại nằm trong tay ta!!!”


      Minh Sắt bừng tỉnh hiểu ra, : “Khó trách nương muốn thu binh, ra sớm có diệu kế. Chẳng qua là Tiêu Vân Trác có chịu hay ?”


      “Chỉ cần trong lòng có người kia đương nhiên chịu. Ca ca của ngươi vì nàng mà phá hỏng mưu kế của ta chứ?”


      Ánh mắt Minh Sắt chợt lóe, lại hỏi: “Nương, người cho con biết cách hạ độc Ngu Thường Hy , con là vô cùng tò mò!”


      Tần Nguyệt Như đối với câu hỏi của Minh Sắt cũng có giấu diếm, thản nhiên : “Châu bích la là do Dương Lạc Thanh động thủ. Về phần mộc kha... Ngươi còn nhớ lần trước bắt cóc nàng ta ? Mỗi ngày chút xíu thêm vào trong thức ăn, nghĩ tới nàng ta rất giảo hoạt, cư nhiên đào thoát. Nhưng vậy thế nào? Hôm nay còn phải nằm trong lòng bàn tay của ta hay sao?”


      “Đúng vậy, nương là lợi hại nhất. Đừng nóng giận, trước tiên uống bát canh sâm này .” Minh Sắt ân cần đưa lên chén canh, chờ Tần Nguyệt Như uống xong mới đem chén ra.


      Ra khỏi tẩm cung của Tần Nguyệt Như, vẻ mặt Minh Sắt từ từ trở nên ngưng trọng, tiện tay chuyển cái khay cho cung nữ vừa qua còn mình hướng về phía khác tới.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Minh Sắt tới, sắc mặt mừng rỡ, vội vàng nghênh đón rồi kéo Minh Sắt vào trong phòng, hỏi: “Nghe được ? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”


      Minh Sắt liếc cái, tự mình ngồi xuống ghế sau đó mới lên tiếng: “Trong mắt của huynh, trong lòng của huynh cũng chỉ có Ngu Thường Hy. Huynh vì nàng mà đối nghịch với mẫu hậu sao?”


      “Muội hiểu đâu. Người ta muốn tổn thương nhất chính là nàng, nhưng nàng lại vì chính ta mà bị thương. Đến lúc nào đó muội người, tự nhiên hiểu được thôi.” Chuyên Tôn Nhạc Đan đơn đứng dựa khung cửa, nhìn muội tử của mình .


      “Muội mới cần tình . Nhìn nương chút, lại xem huynh chút, muội tình nguyện cả đời thân mình.” Minh Sắt khẽ thở dài cái, ràng là mẹ con mà lại vì nam nhân, nữ tử mà xảy ra đến tình trạng ngày hôm nay. Nàng thở dài : “Muội thử hỏi rồi, huynh đoán sai, Ngu Thường Hy chính xác là trúng độc, nhưng thuốc giải chỉ nương mới có. Huynh nên chết tâm .”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 341:


      Minh Sắt vừa như thế, mặc dù là loại độc gì nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng hiểu, trong lúc nhất thời giống như tức giận công tâm, câu cũng lên lời.


      Minh Sắt than tiếng, đứng dậy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Đối thủ mất còn của muội là Vân Thanh tới, tình địch của huynh là Tiêu Vân Trác cũng tới, người mà mẫu hậu nghi ngờ là Tấn vương cũng tới nữa. Thành Bình Giang là náo nhiệt!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Minh Sắt, đưa tay kéo lấy tay của nàng, : “Muội muội tốt, muội giúp huynh lần này, đem thuốc giải tìm ra. Ta thể trơ mắt đứng nhìn Thường Hy biến thành người vĩnh viễn thể tỉnh lại. Muội giúp ta lần này, lần sau muội có chuyện gì ta đều đáp ứng, được ?”


      “Ca, muội đem nàng ta đến nơi này cho huynh ngày ngày nhìn thấy tốt sao? Nếu như nàng trở thành nữ nhân của huynh, là thần nữ hộ quốc của Minh Khải, huynh còn sợ mẫu hậu cứu nàng?” Minh Sắt hiểu tại sao ca ca của nàng lại chịu làm như vậy. Đây là biện pháp thể tốt hơn, phải sao? Nàng thích những tính toán cong cong quẹo quẹo kia!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn muội tử của mình. Nàng là đẹp, vẻ đẹp giống Thường Hy. Thường Hy đẹp nhưng lại mang theo giảo hoạt, cặp mắt kia cực kỳ sáng trong. Vẻ đẹp của Minh Sắt lại mang theo thẳng thắn, nàng thích những suy tính rắc rối, chuyện gì cũng muốn theo cách đơn giản nhất mà làm. người tâm tư kín đáo, người lại sảng lãng hào phóng, cả hai đều là những người mà rất thương.


      “Sắt nhi, ta hỏi muội điều này. Nếu như muội thích người, muội muốn ở cùng cả ngày vui vẻ khoái lạc hay là lúc nào cũng chứng kiến bộ dáng người ấy âu sầu nhăn mi?”


      “Dĩ nhiên là vui vẻ khoái lạc. Ai lại thích cả ngày nhìn bộ mặt đưa đám bao giờ!”


      “Chỉ có là người trong lòng lẫn nhau, ở chung chỗ mới có thể ngọt ngào như mật, mỗi ngày đều vui vẻ, trong lòng nàng có ta, trong lòng ta cũng có nàng. Trong thâm tâm Thường Hy chỉ có , nếu như ở cùng ta chỗ, nhất là muội lại dùng vũ lực ép buộc nàng ấy ở cùng ta chỗ, như vậy nàng vui vẻ sao? Nàng ấy vui vẻ, ta như thế nào lại vui vẻ? Hai người vui vẻ ở chung chỗ như thế nào lại có thể khoái hoạt đây?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thấp giọng ra, trong thanh dấy lên sầu bi nhàn nhạt, nhưng là ánh mắt lại rất sáng, tựa như ánh sáng của ngôi sao duy nhất bầu trời kia.


      “Sắt nhi, muội biết , lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng giống những kẻ khác mà khinh thường ta, cũng e ngại ta. Nàng chuyện với ta, rất lâu, rất lâu. Ta ở Đỉnh Nguyệt quốc làm con tin, mười năm. Mười năm, ai là người từng coi trọng ta? Chỉ cần là cung nữ, thái giám hơi có địa vị chút, ánh mắt khi nhìn thấy ta cũng mang theo châm chọc. Chỉ có nàng, ánh mắt nàng nhìn ta thủy chung như ! Muội hiểu được cảm xúc lúc đó trong lòng ta ? Muội chưa từng trải qua, cũng chưa từng sống trong hoàn cảnh ấy, muội thể biết được nỗi tuyệt vọng ấy, cảm giác mỗi ngày đều nằm trong kế hoạch của người khác. Ta biết mẫu hậu ở Minh Khải quốc chẳng qua chỉ làm bộ bị thất sủng, ta cho là bà bị giáng vào lãnh cung. Cho nên ta ở bên kia nuôi dưỡng lực lượng, muốn sau khi về nước tự mình đem mẫu hậu cứu ra. Hành động của ta tuyệt đối thể để người khác biết. Những ngày như vậy dễ chịu, cả đời này ta bao giờ muốn nếm thử lần nữa.


      Kể từ khi gặp được Thường Hy, trong sinh mệnh của ta dường như xuất lại ánh sáng mặt trời. Nụ cười của nàng vĩnh viễn mang theo ấm áp, thời điểm chuyện với ta vĩnh viễn đều là ôn hòa, ánh mắt nhìn ta cho đến bây giờ vẫn là tôn trọng. Lúc nàng làm được đồ ăn ngon gì đó đều mang đến cho ta phần, sợ ta tịch mịch nên cứ có thời gian rảnh lại đến chuyện với ta.


      Sau khi Dịch Dương biết được thân phận của nàng, luôn luôn tìm cách đem nàng đến chỗ ta. Nhưng ta hiểu người nàng ấy thích là Tiêu Vân Trác, ta cũng biết tên thái tử mặt lạnh đó chỉ vì nàng mà động chân tình. Ta chỉ hy vọng nàng vui vẻ, nếu như bắt nàng rời xa Tiêu Vân Trác khiến nàng ưu thương, vậy ta tình nguyện đứng từ xa bảo vệ nàng. Tâm tình đó muội hiểu được. Nếu như Tiêu Vân Trác thích nàng ta sớm mang nàng rời ...”


      Minh Sắt nhìn đại ca, hết sức hiểu, nghi ngờ hỏi: “Ca, thích người phải là muốn nàng thời thời khắc khắc đều ở bên mình sao? Huynh nhìn nương , bà phải là đều muốn Tấn vương ở bên cạnh, những năm qua chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sao? Muội hiểu, nếu như huynh thích nàng, làm sao lại có thể nhìn nàng cười vui bên nam nhân khác? Huynh ghen sao? Huynh buồn sao? Huynh thương tâm sao? Muội biết nương thể chịu đựng được điều này. Nhưng huynh tại sao lại có thể đây?”


      Minh Sắt hiểu, nương và ca ca giống như hoàn toàn trái ngược. Nàng biết đến tột cùng là người nào đúng, người nào sai.


      “Mẫu hậu dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng có lấy được Tấn vương ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan châm chọc cười tiếng, quay đầu nhìn Minh Sắt, đột nhiên : “Sắt nhi, nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau bước, những năm gần đây muội làm sao phải giấu giấu diếm diếm, dám thân cận cùng chúng ta? Nếu như năm đó mẫu hậu lùi về phía sau bức, sao có thể có nhiều người chết như vậy? Cha mẹ của Mạnh Điệp Vũ, cha mẹ của Dương Lạc Thanh, mẫu hậu của Tiêu Vân Trác, ngay cả Tấn vương cũng thân bại danh liệt mà mất tích. Tất cả những điều này, nếu như có người lui về phía sau bước, có lẽ kết cục như vậy.”


      “Càn rỡ! Lời này ngươi cũng dám ra miệng?! Theo ý ngươi, chuyện năm đó tất cả đều do lỗi của ta hay sao?” Tần Nguyệt Như vốn là muốn đến thăm con trai của mình, ngờ lại nghe được những lời như thế, trong lúc nhất thời lửa giận khó nhịn đẩy cửa xông vào.


      “Nương, người đừng tức giận! Ca chỉ vậy thôi, đừng nóng giận!” Minh Sắt vội vàng tiến lên khuyên. Nàng đều có phát có người đến gần, xem ra những năm gần đây võ công của nương lại tiến bộ ít.


      tức giận? Nuôi kẻ ăn cây táo rào cây sung như vậy!!! Ngươi nghe chút xem nó cái gì, đây phải là trong sáng ngoài tối ám chỉ ta là người xấu sao? Ta ngậm đắng nuốt cay đem đôi huynh muội các ngươi nuôi nấng thành người, bây giờ nó đối xử với ta như vậy sao?” Tần Nguyệt Như thực tức giận. Người khác nghĩ thế nào bà quan tâm, cũng thèm quan tâm. Nhưng bọn chúng là con trai, con của bà, thể quan tâm. Nghe những lời ấy, đến tâm cũng phát lạnh.


      “Mẫu hậu, nhi thần có ý tứ gì khác. Nhi thần chỉ mong mẫu hậu quá câu chấp, có lúc chấp nhất cách cực đoan cũng phải là chuyện tốt. Tâm tâm niệm niệm cả đời nam nhân, quay đầu lại còn phải là công dã tràng? Nếu như năm đó mẫu hậu chịu buông tay, coi như trong lòng nữ nhân khác, cưới nữ nhân khác, nhưng là mẫu hậu có thể biết được ở đâu, làm những gì, có vui vẻ hay , hạnh phúc hay ? So với việc cái gì cũng biết phải là tốt hơn sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan hy vọng mình có thể thuyết phục mẫu hậu, buông tha cho Thường Hy, cũng là buông tha cho .


      Hai quả đấm của Tần Nguyệt Như nắm lại chặt, trong mắt khó nén khỏi thất vọng, hung dữ : “Ngươi chỉ cần làm chú rể cho tốt là được. Mặc dù thể cưới nàng làm hoàng hậu nhưng phi tử ta vẫn có thể cho nàng. Đây là nhượng bộ rất lớn rồi, tự giải quyết cho tốt!”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 342:


      “Mẫu hậu!” Chuyên Tôn Nhạc Đan hô lên, khăng khăng giữ ý kiến: “Con rồi, con cưới Thường Hy, con chỉ hy vọng nàng hạnh phúc!”


      “Ngươi muốn cưới nàng nàng cũng phải tới! Nàng ta là thần nữ hộ quốc, người người đều mong muốn! Ta nhất định phải biến nàng ta thành thần nữ hộ quốc của Minh Khải. Ta muốn diệt Đỉnh Nguyệt quốc! Ta muốn Mạnh Vân Ca, Tiêu Nhất Hàng biết, người chiến thắng sau cùng chỉ có thể là ta!” tới chỗ này Tần Nguyệt Như quay sang nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhìn nhi tử do chính mình sinh ra mà nén khỏi tức giận. Khi gặp được ánh mắt căm hận của nhìn mình, trong lòng bà khỏi chấn động. Nhưng bà quyết để chút việc nhặt này ngăn cản bước chân.


      “Mẫu hậu, Minh Khải quốc hôm nay trở thành của người, tại sao cứ phải trải lòng tham khắp thiên hạ? Người bỏ qua cho nhi tử, bỏ qua cho Thường Hy có được hay ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan mệt mọi. Đối mặt với mẫu thân cường thế như vậy, chỉ giống như muối bỏ biển. Tất cả nhân mã trong tay bị lấy , tại chỉ là con rối, vậy còn ý nghĩa gì?


      “Câm miệng!” Tần Nguyệt Như nhìn con trai của mình, chỉ tiếc rèn sắt thể thành thép. Giá như có được nửa của bà cũng đủ, chỉ tiếc lại như thế, quả quyết, yếu đuối nhu nhược, là khiến bà thất vọng! “Những năm này ta vốn tưởng ngươi làm con tin có chút cầu tiến, giống như trước kia. Ai ngờ quay đầu lại, mười năm con tin của người đều là vô dụng, vẫn bộ dạng nhu nhược thể chấp nhận được!”


      tới chỗ này Tần Nguyệt Như liền dừng lại, sau đó tiếp: “Chuyện này có chỗ cho ngươi quyết định. ngươi làm cái gì làm cái ấy là được!”


      “Nương, sao người có thể đối xử với ca ca như vậy? Ca ca cũng là có ý tốt thôi!” Minh Sắt cũng có chút tức giận. Đến tột cùng vẫn là con trai ruột của mình, tại sao có thể những lời khó nghe như vậy?


      “Ngươi cũng câm miệng! Về sau cho phép huynh muội các ngươi gặp mặt quá nhiều, tránh cho lại lừa gạt ta làm cái gì!” Tần Nguyệt Như tới chỗ này liền phất tay áo bỏ .


      Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh. Hai huynh muội chuyện. Minh Sắt nhìn ca ca, trong lòng tràn ngập đồng tình. Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ thẫn thờ nhìn vầng trăng cao bị mây đen che kín, tròng mắt đầy ưu thương, hồi lâu mới lên tiếng: “Sắt nhi, muội trở về . Muội còn có chuyện cần làm.”


      “Ca, huynh có cần muội giúp tay ?” Minh Sắt đành lòng nhìn bộ dáng sa sút tinh thần của ca ca, mở miệng hỏi.


      “Nếu như muội lòng muốn giúp ta, vậy cần làm tổn thương Thường Hy, cần giúp mẫu hậu bắt Thường Hy vào cung. Nếu trong lòng muội còn có vị ca ca này, vậy hãy thay ta tìm kiếm thuốc giải, chỉ vậy mà thôi.” Chuyên Tôn Nhạc Đan thở dài tiếng, biết đây là làm khó Sắt nhi nhưng thể nhờ vả nàng.


      Minh Sắt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lâu cũng có nhúc nhích, về sau mới lên tiếng: “ là mẹ con, tính khí bướng bỉnh giống nhau như đúc! phải muội muốn giúp huynh, huynh cũng biết thuốc giải bị nương giấu ở nơi vô cùng nghiêm mật, muội cũng biết ở nơi nào. Về phần chuyện kia, cho dù muội làm nhưng thủ hạ của nương có rất nhiều, ắt có người khác làm.”


      “Muội là tốt rồi. Về phần người khác ta cũng biết, chỉ hy vọng Tiêu Vân Trác thông minh chút, bảo vệ tốt Thường Hy.” Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ tiếng, nhìn Minh Sắt : “Mẫu thân cường thế, nếu như chiếm được Thường Hy nhất định lợi dụng nàng để thống nhất thiên hạ. nữ hài tốt như vậy sao có thể trở thành vật hy sinh đây? Nàng nên dính phải cát bụi của thế gian này. Chờ muội gặp được nàng rồi hiểu lời ta . Nàng ấy rất hiền lành.”


      Minh Sắt lắc đầu cái, xoay người ra ngoài. Thời điểm ngang qua người Chuyên Tôn Nhạc Đan còn bỏ lại câu: “Ca, thế gian này tại sao lại có kẻ ngốc như huynh vậy? Muội nhìn mà đau lòng!”


      “Thế gian phải còn có mẫu hậu chấp nhất như vậy sao? Mọi người chết nhiều năm như vậy còn ghi hận mãi quên. Chuyện của đời trước tội gì cứ phải bắt đời sau gánh chịu? Rảnh rỗi muội hãy khuyên giải mẫu hậu. Muội mặc dù lớn lên bên cạnh mẫu hậu, nhưng là mẫu hậu đối với muội cũng cảm thấy lòng thua thiệt, lời muội chắc chắn mẫu hậu nghe.” Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ hy vọng mẫu hậu của còn cố chấp như vậy. Buông tay ra, đối với tất cả mọi người phải là tốt sao?


      Minh Sắt gật đầu cái, : “Ca, huynh yên tâm , có thời gian muội nhất định . Huynh nghỉ ngơi sớm , ngày mai muội lại đến thăm huynh.”


      “Muội ít đến thôi, tránh cho mẫu hậu lại giẫn lẫy sang muội.” Chuyên Tôn Nhạc Đan giọng .


      “Muội mới sợ, huynh cứ yên tâm .” Minh Sắt cười cười . ra có chuyện này nàng cũng dám , nương giăng lưới chỉ chờ bọn họ mắc câu, nếu như bị ca ca biết biết nháo ra chuyện gì. Nghĩ nghĩ lại vẫn là ra.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn bóng lưng Minh Sắt từ từ biến mất trong bóng đêm, hé miệng cười cười, sầu bi trong mắt cũng nhạt chút. Trong lúc bất chợt lại nghe được tiếng động vang lên. Chuyên Tôn Nhạc Đan xoay người đóng cửa sổ, khóa kỹ cửa phòng lúc này mới đến nội thất, quả nhiên thấy được Dịch Dương tiến vào.


      “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Dịch Dương quỳ xuống hành lễ , thần sắc nghiêm nghị.


      “Đứng lên . Chuyện ta bảo ngươi tìm hiểu thế nào rồi? Tra được chưa?” Chuyên Tôn Nhạc Đan hỏi.


      tìm hiểu được. Mấy ngày nay thành Bình Giang tăng phòng bảo vệ, cửa thành được kiểm soát nghiêm ngặt. Hơn nữa gần đây quốc sư biết làm những gì, rất thần bí, vi thần phỏng đoán rất có thể là nhằm vào Đỉnh Nguyệt quốc. Thần còn nghe được tin tức, Thái hậu giăng sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ bọn họ lọt lưới.” Dịch Dương cúi đầu trả lời.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan ra sớm đoán được, mẹ của là người dễ dàng thay đổi. Bà nếu như muốn bắt Thường Hy buông tay, nghĩ tới đây nhìn Dịch Dương : “Ngươi phải trước bước, tìm được đám người Thường Hy trước Thái hậu, để cho bọn họ nên vào thành. Về phần thuốc giải ta có biện pháp.”


      Dịch Dương sửng sốt, mặt thoáng qua tia khổ sở, : “Hoàng thượng, người đấu lại Thái hậu đâu, bằng đừng quản!”


      “Ngươi sợ? Nếu sợ cũng cần để ý đến!” Chuyên Tôn Nhạc Đan vui .


      “Mạng của vi thần sớm là của Hoàng thượng, còn có cái gì phải sợ? Thần cũng chỉ lo lắng tình mẫu tử của Hoàng thượng và Thái hậu bị tổn hại, vì Ngu Thường Hy đáng giá ?” tới chỗ này yên lặng thở dài tiếng, lại : “Thần thu được tin tức, bọn họ vào thành. Chúng ta chậm bước, thể ngăn được bọn họ nữa rồi.”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 343:


      đám người muốn thần biết quỷ hay xâm nhập vào quốc đô Minh Khải quốc quả thực phải là chuyện dễ dàng. Huống chi chuyến lần này có hai mục đích, là cứu thoát Hải Hà vương, hai là tìm thuốc giải cho Thường Hy. Hai chuyện này đều vô cùng cấp bách. Mọi người thương nghị, thay vì lén lén lút lút xâm nhập, bằng cứ quang minh chính đại mà tiến thẳng vào hang ổ địch.


      Vì vậy đoàn người Tiêu Vân Trác cứ thế thản nhiên tiến vào thành Bình Giang, thuê gian khách điếm, thế còn cố ý đem thân phận bọn họ tiết lộ ra ngoài. Cứ như vậy, dù cho Tần Nguyệt Như muốn động thủ giết bọn họ cũng phải cân nhắc kỹ rồi mới dám hành động.


      Ánh nắng chiều bao phủ cả vùng đất, màu đỏ của chiều tà tựa như mảnh huyết gấm cực kỳ tráng lệ. Từng tia nắng xuyên qua rèm hoa, hắt lên những vệt sáng mơ màng huyền ảo mặt đất.


      Thường Hy sớm tỉnh từ lâu nhưng cũng muốn đứng dậy. Mấy ngày nay nàng càng phát ra lười biếng, ngay cả động cũng muốn động, canh giờ ngủ càng ngày càng nhiều, tinh thần cũng phấn chấn nữa. Nàng than tiếng, đôi lông mày như lá liễu nhíu chặt lại chỗ. biết sau này nàng còn có thể nhìn thấy được ánh chiều tà xinh đẹp như thế này nữa , cho nên tại càng muốn nhìn lâu chút.


      Trong khi nàng ngẩn người có người vào phòng. Trướng gấm bị vén lên, lộ ra vẻ mặt hơi có chút tiều tụy của Tiêu Vân Trác. Mấy ngày nay ngừng bôn ba khiến cho có vẻ gầy . Thấy hai quầng mắt thâm lại của , Thường Hy muốn nở nụ cười, muốn thoải mái mà cười với , muốn cho mang gánh nặng quá nhiều. Nhưng là con ngươi chua xót thành lời, khóe miệng còn chưa nâng lên mà lệ châu lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt vào nền gấm đỏ thẫm rồi biến mất thấy tăm hơi.


      “Tại sao lại khóc? Có phải hay lại cảm thấy thoải mái?” Tiêu Vân Trác có chút nóng nảy, vội ngồi ở đầu giường đỡ Thường Hy dậy. Gương mặt tuấn tú lên thương tiếc cùng lo lắng, trong con ngươi cũng lên vẻ hốt hoảng.


      có sao, chính là nhìn thấy chàng mệt mỏi thành ra như vậy, trong lòng buồn cực kỳ.” Thường Hy mượn Tiêu Vân Trác nâng đỡ mà dựa vào trong ngực của , thấp giọng ra, thanh cũng mang theo đau lòng vô hạn.


      “Ta còn tưởng chuyện gì! Điều này cũng đáng để nàng khóc sao?” Tiêu Vân Trác yên lòng, cầm lấy tay Thường Hy : “Chỉ cần vì nàng, làm cái gì ta đều nguyện ý, là ta cam tâm tình nguyện, nàng cần gì phải lao tâm phí sức? Trong bụng nàng còn có hài tử của chúng ta, thể suốt ngày lo lắng. Nàng chỉ cần nhớ, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đều có ta ở bên cạnh nàng, cùng với nàng.”


      Thường Hy than tiếng, có phu quân như thế, nàng còn cầu gì nữa?


      “Thuốc giải có manh mối, dù sao cũng còn hai tháng, nàng cần phải gấp. Cuối cùng ta cũng có biện pháp lấy được.” Tiêu Vân Trác khuyên bảo Thường Hy, muốn nàng suy nghĩ quá nhiều.


      “Chàng cần tạo áp lực cho mình. Lấy được là tốt nhất, lấy được cũng sao, dù sao cũng chỉ là mỗi ngày ngủ nhiều thêm chút thôi, chết ngay được.” Thường Hy ngược lại cố tính bắt mình suy nghĩ thoáng hơn. Dù sao đối với nàng mà , đời này gặp được Tiêu Vân Trác, có được tấm chân tình của nàng còn gì tiếc nuối rồi. Nàng hy vọng vì nàng mà bán cả tính mạng.


      Tiêu Vân Trác muốn chuyện Vân Thanh vào, thấy Thường Hy tỉnh rồi liền cười : “Hàng tiên sinh có tin tức, xin ngài lập tức đến thương nghị.”


      Tiêu Vân Trác nhất thời phấn chấn tinh thần, nhìn Thường Hy : “Nàng chờ ta, chừng có tin tức tốt.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 344:


      Sau khi Tiêu Vân Trác , Vân Thanh cũng có rời , ngược lại ngồi chiếc ghế gỗ đầu giường của Thường Hy, tựa hồ có điều gì muốn nhưng vẫn còn do dự.


      Thường Hy vừa thấy liền mở miệng hỏi trước: “ có lời gì muốn với ta? Giữa chúng ta cần phải thử dò xét nữa, có gì cứ thẳng thôi.”


      Vân Thanh biết Thường Hy thông tuệ, nghe được nàng như vậy cũng kinh ngạc, chỉ là hơi hơi trầm ngâm rồi mới mở miệng : “ có việc gì, chỉ là hôm nay muốn cho ngươi số chuyện, nhưng thập niên cũng quá xa xôi rồi. cùng người khác ta lại muốn, lúc này nhìn ngươi tỉnh táo chút nên muốn chuyện với ngươi.”


      Vân Thanh vô duyên vô cớ mà kể chuyện xưa, nơi này nhất định tình duyên cớ gì. Thường Hy cười : “Vừa đúng lúc ta vô cùng buồn chán, chịu cùng ta chuyện đúng là cầu còn chẳng được. Ta rất thích nghe chuyện xưa, cứ .”


      Vân Thanh cười cười, tự mình rót cho Thường Hy ly trà, lúc này mới ngồi xuống : “Thái tử phi biết ta vì cái gì lại đổi tên ? Dù sao tên của ta và Vi An vương bị trùng nhau, theo quy củ là phải đổi tên.”


      Thời điểm trước kia Thường Hy cũng có nghĩ đến điểm này, đề ra nghi vấn, chỉ là thăm dò mãi ra được tin tức gì. Lúc này Vân Thanh lại chủ động nhắc đến.


      “Ban đầu lúc ta mới tiến cung tiên Hoàng hậu còn chưa có mang thai. Ta vừa vào cung bao lâu Hoàng quý phi liền có thai, mấy tháng ngay sau đó tiên Hoàng hậu cũng có. Lúc ấy trong hậu cung là chuyện vui liên tiếp, Hoàng thượng khi đó đối với tiên Hoàng hậu là vô cùng chăm sóc. Hoàng quý phi mang thai so với Hoàng hậu còn sớm hơn ngược lại bị lạnh nhạt.”


      Thường Hy nghe đến đó trong lòng thầm than tiếng, phân lượng của tiên Hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng đến hôm nay ngay cả nàng đều biết chứ đứng đến những người trong cung khi ấy. Đều là có bầu nhưng Hoàng thượng lại cẩn thận quan tâm đến Hoàng hậu hơn, Hoàng quý phi khó tránh khỏi bị lạnh nhạt, chỉ sợ là khi ấy vô cùng khó nhịn.


      “Thân thể tiên Hoàng hậu mảnh mai, nhất là sau khi mang thai lại càng trở nên yếu đuối, vì vậy Hoàng thượng liền phân phó mọi người trong hậu cung có chuyện gì đừng đến làm phiền Hoàng hậu. Cũng chính vì thế mà Hoàng hậu biết được tình trạng quẫn bách của Hoàng quý phi, sau vô tình mà từ miệng cung nữ biết được. Tiên Hoàng hậu là người thiện lương, biết được chuyện liền lập tức đến thăm Hoàng quý phi, nào ngờ được thời điểm đến thăm, Hoàng quý phi bị vấp ngã làm động thai khí. Nếu phải Hoàng hậu chạy tới đỡ xác hai mạng. Có Hoàng hậu ở đây, bọn thái y càng thêm cẩn thận nhưng rốt cuộc Hoàng quý phi vẫn phải sinh non, may là cũng đủ tháng rồi. Nhưng thời điểm Vi An vương chào đời lại cất tiếng khóc, hơi thở cũng yếu ớt, bất kể là đập sau lưng hay bấm vào lòng bàn chân cũng có tác dụng gì. Ta cũng là khi ở ngoài cung gặp phải trường hợp như vậy, biết là bị dính đàm trong họng nên mới khóc ra nổi. Lúc ấy ta cũng định quan tâm, dù sao nhiệm vụ của ta cũng là bảo vệ tiên Hoàng hậu. Nhưng khi nhìn đến tiên Hoàng hậu bởi vì hoàng tử khóc mà gấp gáp thôi, trong lòng ta cũng lo lắng, sợ nàng vì thế mà động thai khí, lúc này mới tự mình tiến lên dùng miệng hút lấy cục đàm trong cổ họng hoàng tử ra ngoài. Về sau ta cũng biết được Hoàng quý phi cư nhiên cầu xin Hoàng thượng ban tên cho Tam hoàng tử là Vân Thanh, bảo là có ta liền có Tam hoàng tử. Tam hoàng tử có phúc khí của ta, hy vọng Hoàng thượng bắt ta đổi tên...”


      Nguyên lai là có chuyện như vậy, khó trách thái độ của Hoàng quý phi đối với Thái tử vẫn là rất tốt, Tam hoàng tử càng có tham vọng đối với đế vị, ra còn có đoạn chuyện xưa giấu trong đó.


      “... Theo thời gian, những người biết chuyện này càng ngày càng ít, cung nữ ngày đó đến tuổi cũng được thả ra ngoài. Cho nên tại Hoàng quý phi chủ trì hậu cung là do Hoàng thượng biết được chuyện này, biết nàng tranh giành ngôi vị Thái tử. Vì thế danh hiệu Hoàng quí phi là sau khi tiên Hoàng hậu qua đời được sắc phong, cũng chính là lý do tại sao chỉ có mình nàng được nhận danh hiệu cao như vậy.”


      Thường Hy nghe đến đó liền có chút hiểu, trách được trong hậu cung chỉ có Hoàng quý phi. Mị phi cho dù được sủng ái cũng tiến lên được bước, xem ra lão Hoàng đế này tuyệt hồ đồ rồi.


      “Sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, ta vốn định xuất cung nhưng lúc lâm chung, tiên Hoàng hậu lại ủy thác ta chăm sóc cho Thái tử, thế nên ta mới lưu lại.” tới chỗ này, Vân Thanh dừng lại, nhìn Thường Hy : “Ta hôm này còn có chuyện hy vọng Thái tử phi có thể giúp ta tay.”


      Thường Hy biết mình có thể giúp Vân Thanh cái gì nhưng vẫn : “ có việc gì cứ , nếu như giúp được ta tuyệt đối chối từ.”


      “Lần này ta ngoài ta muốn trở về nữa, ta muốn tìm đại ca của ta. chỉ là mất tích, ta cuối cùng vẫn cảm thấy còn sống...” Trong mắt Vân Thanh mang theo thần thái thiết tha nhìn Thường Hy.


      Thường Hy biết là nàng bỏ qua, trừ phi nếu ngày nào đó nàng nhìn thấy được tro cốt của Tấn vương, suy nghĩ chút cũng là tình cảm lòng của huynh muội bọn họ. Vì vậy nàng cười : “Chuyện này ta thể tự quyết định, để ta hỏi Thái tử gia xem, chỉ cần đồng ý là được.”


      Vân Thanh vội vàng cám ơn Thường Hy, lại cùng nàng hàn huyên thêm vài câu nữa. Thường Hy nhìn thấy sắc trời dần tối, Vân Thanh liền đứng lên châm đèn lưu ly. Nàng than tiếng: “Lần này đến thành Bình Giang ta vẫn cảm thấy bất an, tựa hồ sắp có chuyện gì đó xảy ra, cố tình Thái tử gia lại câu cũng chịu cho ta. Vân Thanh, cho ta biết tình hình lúc này ? Nếu muốn lấy được thuốc giải trong tay Tần Nguyệt Như là khó như lên trời, điều này ta còn biết được.”


      Vân Thanh đưa tay đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Thường Hy : “Thái tử cũng lừa ngươi làm gì. Hôm nay chúng ta gặp Dịch Dương, mang đến tin tức, Chuyên Tôn Nhạc Đan tìm thuốc giải cho chúng ta. Chúng ta cần manh động, tránh tổn thương tính mạng cần thiết.”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan? Hoàng đế Minh Khải quốc? Mi tâm Thường Hy nhíu chặt, : “Xem ra Chuyên Tôn Nhạc Đan và Tần Nguyệt Như cũng phải đoàn kết, lại nhiều lần giúp đỡ chúng ta như vậy!”


      Vân Thanh cười nhạt : “Cuộc sống tất nhiên là thiếu kẻ si tình, làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.” tới chỗ này Vân Thanh cũng nở nụ cười mang theo mấy phần mùi vị hạnh phúc. Những năm gần đây nàng cũng vì mà cam tâm tình nguyện ở trong hoàng cung, mảnh tình cảm này chỉ cần mình nàng biết là đủ.


      chuyện Tiêu Vân Trác vào, sắc mặt có chút ngưng trọng. Thường Hy nhìn hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”


      “Tần thái hậu muốn gặp chúng ta trong cung.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :