1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 335:


      Tất cả mọi người đều biết được có chuyện gì xảy ra, nhất thời có chút hoảng loạn cả lên. Vẫn làm đám người của Lục Phụng Thiên có nhiều kinh nghiệm, lập tức bảo mọi người nấp vào sau các tảng đá lớn cho nên có ai bị thương cả. Thường Hy bị Tiêu Vân Trác ôm chặt vào trong ngực. Mấy người Vân Thanh canh giữ ở bên ngoài, giống như chuẩn bị lâm đại địch. May là bọn họ đều có chút công phu, đất đá bay loạn kia thế nhưng cũng làm khó được bọn họ.


      Nhưng chính nhờ biến hóa này mà Thường Hy lại phát được huyền cơ giấu bên trong Phi Long trận. Đợi đến khi gió bão ngừng lại, mọi người kiểm tra nhân số thương vong, lúc này mới tiến lên lần nữa. Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Dật ngược lại khó có được lúc hợp tác ăn ý như vậy, mấy lời khích lệ binh sĩ. Thường Hy dẫn theo mọi người vạch trận mà vào.


      Lần này xảy ra thêm biến cố gì. Thường Hy vẽ bản đồ cát cho đám người Vân Thanh xem, phân phó mọi người đến từng vị trí chờ lệnh. Bởi vì mọi người đều hiểu những thứ này cho nên Thường Hy phải mất chút thời gian giải thích, lúc sau bọn họ mới miễn cưỡng nghe hiểu. Cũng may là người của Lục Phụng Thiên đều thuộc loại tinh , nhanh nhạy, rất nhanh liền nắm được vấn đề, chia nhau tiến lên hành động.


      Ánh mắt Tiêu Vân Dật nhìn Thường Hy có chút phức tạp, hồi lâu mới lên tiếng: “ ngờ hiểu được nhiều như vậy, đúng khiến người ta kinh ngạc!”


      Thường Hy ha ha cười : “Chuyện đời vốn có nhiều thứ ngoài ý muốn, Trường Tín vương biết là phải.”


      Tiêu Vân Dật nhất thời có mặt mũi, rơi vào trạng thái ngượng ngùng. Tiêu Vân Trác ngược lại : “Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Nàng phái nhiều người vào các góc của trận như vậy, chẳng nhẽ muốn tự mình vào trung tâm trận hay sao?”


      Thường Hy gật đầu cái, : “Phi Long trận này rất lớn, muốn tìm được Lệ tướng quân cũng phải dễ dàng. Bọn họ hiểu những thứ này, loạn lung tung rất có thể kích động phải cơ quan, khiến cho nguy hiểm rình rập. Thay vì như vậy bằng để bọn họ chờ ở địa phương cố định đợi lệnh của chúng ta, cuối cùng nhất tề động thủ đem Phi Long trận phá vỡ.”


      Thường Hy vừa vừa , mang theo Tiêu Vân Trác, Tiêu Vân Dật và mấy trăm thân binh ở trong trận vòng tới vòng lui. Bởi vì nơi này khói xanh mù mịt nên đường phải dễ dàng, mỗi bước đều rất khó khăn. Vì thế Thường Hy lại càng thêm cẩn thận, nghiêm lệnh cho những người phía sau y theo lộ trình của nàng mà , nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi.


      Nhìn trán Thường Hy toát ra tầng mồ hôi mỏng, Tiêu Vân Trác giọng hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi hay ? Nơi này khắp nơi đều là đá tảng, diện tích lại rộng lớn, muốn tìm người cũng dễ. Trước cứ nghỉ ngơi khôi phục thể lực rồi tiếp.”


      Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giờ là giữa trưa, tất cả mọi người đều mệt mỏi, vì vậy gật đầu : “Được, nhưng ai cũng được phép lại tùy tiện, lại càng được đụng vào bất kỳ thứ gì đó, ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi là được rồi, cũng nên ăn chút lót bụng.”


      Tiêu Vân Dật quay đầu phân phó xuống dưới. Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy ngồi xuống, hỏi thăm tình trạng thân thể nàng. Thường Hy cười lắc đầu, ý bảo chính mình có việc gì. Nàng ăn áng chừng lưng bụng rồi lại dùng trâm bạc đầu vạch vạch mặt đất, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.


      Tiêu Vân Dật cái gì cũng hiểu, Tiêu Vân Trác còn có thể xem hiểu chút. Thấy được ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Vân Dật, Thường Hy cười cười giải thích: “Phàm là bày trận hay phá trận đều dựa vào diễn toán mà suy ra, ta đây là tính toán vị trí trong trận. Trường Tín vương nếu có hứng thú với những thứ này, chờ chúng ta còn sống ra ngoài ta cho ngài.”


      Có thể là vì dưới tình huống lâm vào tuyệt cảnh như thế này, thái độ Tiêu Vân Dật cũng có bén nhọn như trước nữa, cười : “Khó trách tứ đệ coi trọng như vậy, quả nhiên là có bản lãnh.” Nhớ tới thời điểm trước kia đúng là có mắt tròng, bảo bối như vậy cũng biết thưởng thức, luôn đem mấy cái địa vị gia tộc kia xem vào mắt.


      “Trường Tín vương những lời này là sai rồi, Thái tử gia thích ta phải là vì ta có bản lãnh như thế này. thích ta chính là ta, tấm chân tình ấy dầu gì ta vẫn còn có thể phân biệt được.” Thường Hy vừa nhìn vừa , tới chỗ này lại giống như đắm chìm trong cảm xúc, quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Trác: “Chân tình tự nhiên có chân tình đáp lại. Nếu ngày nào đó Trường Tín vương người nào đó hiểu được, bây giờ những lời này chỉ là vô dụng.”


      Trường Tín vương có vẻ bị động chạm đúng nỗi lòng, nhìn Thường Hy : “Nhìn hai người khanh khanh ta ta, đời này ta đây hi vọng gặp được nữ nhân khiến ta đau đầu như vậy. Động chút liền mất tích, lại còn có gan xuất cung chạy trốn. Nếu như ta bắt được trở lại, tuyệt đối nuông chiều nữa.”


      Thường Hy cười cười lắc đầu, ngay cả Tiêu Vân Trác cũng nhịn được cười. Tiêu Vân Dật kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, thào ra: “Bao năm nay nhìn thấy đệ cười qua, còn tưởng rằng đệ biết cười nữa.”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy cũng thu lại nụ cười, ngược lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Dật, : “Nếu như đại ca vẫn giống như trước kia đối đãi với đệ, tự nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười của đệ.”


      Tiêu Vân Dật sửng sốt, cẩn thận nhìn hai mắt của Tiêu Vân Trác, trong mắt bỗng chốc xẹt qua thứ gì đó, há hốc miệng nhưng có lên tiếng, cứ thế người lâm vào trầm tư.


      Thường Hy biết Tiêu Vân Trác đây là chủ động lấy lòng Tiêu Vân Dật, cố gắng hòa hoãn quan hệ huynh đệ. Mặc dù băng dày ba thước nhưng chỉ cần thành tâm chắc chắn có hy vọng. Tương lai nếu như Tiêu Vân Trác lên ngôi, huynh đệ hòa thuận so với việc bằng mặt mà bằng lòng vẫn tốt hơn.


      Thường Hy đứng dậy, : “Chúng ta nên tiếp tục thôi. Theo ta tính toán rất nhanh tìm được Lệ tướng quân nếu như có gì ngoài ý muốn.”


      Tiêu Vân Trác lấy ra bản đồ của Lục Phụng Thiên, lại đưa cho Thường Hy. Thường Hy mặc dù lúc trước xem rồi nhưng vẫn nhìn lại chút, lại lên tiếng: “Lục nguyên soái hổ là đại nguyên soái, ông ấy vẽ bức bản đồ này rất nhiều chỗ đều là chính xác.


      Thường Hy triệu tập mọi người tiến về phía trước, ai cũng thận trọng, dám bước sai, đội ngũ mấy trăm người cứ lặng lẽ tiếng động bước , chỉ có tiếng bước chân dồn dập. Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng hét bén nhọn, mọi người đều bị hù dọa cho giật mình. Thường Hy biến sắc, quay lại nhìn Tiêu Vân Trác : “Mau sai người nhìn chút!”


      Rất nhanh liền có tin tức truyền đến, có binh sĩ trong lúc bất chợt thấy tăm hơi, chỉ trong nháy mắt biến mất, quá dọa người rồi!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 336:


      Thường Hy chỉ trong tích tắc liền hiểu, đất trong trận bị sụp xuống, vội vàng : “Mọi người nên kinh hoảng, nắm lấy tay cùng nhau kết thành đoàn .”


      Thanh Thường Hy có chút , Tiêu Vân Trác lại phải cao giọng lại lần, rất nhanh mọi người đều đem tay nắm lại với nhau, từng bước cẩn thận về phía trước. Quả nhiên là mặt đất lại tiếp tục sụt xuống cái hố nhưng dùng sức cả đoàn người nên cũng kéo được người kia lên.


      “Nơi này quỷ dị.” Tiêu Vân Dật cũng có chút sợ, ánh mắt nhìn Thường Hy dấy lên tia bất an.


      “Trường Tín vương cần phải sợ, chẳng qua là đất trong trận bị sụt lở, té xuống cũng chết, cùng lắm làm tù binh.” Thường Hy mặc dù khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng hòa hoãn , kìm lại tâm tình khẩn trương.


      Tựa hồ biết được việc Thường Hy có kế sách phản ứng lại, mặt đất cũng tiếp tục sụt lở nữa, lúc này mọi người mới dần ổn định lại tâm tình kinh hoảng. Thường Hy nhìn chút bản đồ trong tay, lại ngẩng đầu quan sát sắc trời, cẩn thận nhìn tình thế xung quanh, cuối cùng mới nhìn Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Dật, : “Chỉ sợ khoảng cách đến chỗ Lệ tướng quân còn xa nữa, càng đến gần mọi người càng phải cẩn thận, phân phó xuống dưới nên chú ý chút.”


      Lần này Tiêu Vân Dật chủ động làm người đưa tin, truyền lời xuống. Thường Hy thần sắc ngưng trọng từng bước về phía trước, trong lúc bất chợt thân thể nhoáng cái, tảng đá lớn trước người thay đổi góc độ, đem Thường Hy cách ly. Tiêu Vân Trác thấy vậy cả kinh thất sắc, nhấc chân muốn đuổi theo. Thường Hy vội vã kêu lên: “Đừng động!”


      Nhưng là chung quy vẫn chậm bước, chỉ cảm thấy dưới dân có chỗ dựa, thân thể muốn rơi xuống dưới, Tiêu Vân Trác thầm than: “Đáng chết! Trúng kế!”


      Trong lúc bất chợt thân thể bị kéo giật trở lại, giương mắt nhìn lên ra là Tiêu Vân Dật đưa tay ra kéo, rất nhanh liền có thêm nhiều người tiến lên giúp tay, đem Tiêu Vân Trác cứu ra ngoài. Lúc này Thường Hy mới chậm rãi thở phào hơi, nhìn qua khe hở của tảng đá mà hô: “Chàng đừng lộn xộn, đừng có chạy lung tung, ta sao. Chàng có bị thương nơi nào ?”


      Tiêu Vân Dật đứng bên nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy tình ý liên tục như vậy, biết vì sao trong lòng dấy lên trận chua xót. Nếu là thê tử của ở chỗ này, xảy ra chuyện như vậy chưa chắc hỏi câu, cũng nhất định liều mình cứu nàng. biết vì sao khi nhìn đến bọn họ vì lẫn nhau mà lo lắng này, trong lòng ngược lại dấy lên từng trận bi ai, quyền thế địa vị trước kia vẫn canh cánh trong lòng tựa hồ cũng phai nhạt rất nhiều.


      “Ta sao, nàng đừng lo lắng. Nàng có chuyện gì chứ?” Tiêu Vân Trác sợ Thường Hy nên dám về phía trước bước, chỉ có thể cách tảng đá lớn chắn giữa mà tràn đầy nóng nảy. quả là vô dụng, trong những lúc thế này lại thể bảo hộ được nàng.


      “Ta sao, có sao!” Vừa vừa nhìn về phía Tiêu Vân Dật, khom lưng trịnh trọng : “Đa tạ đại ca trượng nghĩa viện thủ, Thường Hy vô cùng cảm kích. Ân tình ngày hôm nay nhớ kỹ.”


      Tiêu Vân Dật sửng sốt, nghĩ tới Thường Hy lại có thể gọi là đại ca, trong lúc nhất thời có chút được tự nhiên, : “Đều là người nhà, mấy cái này làm gì!”


      Tiêu Vân Trác : “Tất nhiên phải cảm tạ, nếu nhờ đại ca mới vừa rồi đưa tay ra giúp, đệ cũng thể làm gì khác là làm tù binh rồi.”


      Tiêu Vân Trác thường cười, nhưng chỉ bằng câu kéo tình huynh đệ của bọn họ lại gần nhau, dung chứa phần tình cảm trước kia chưa hề thể .


      Thường Hy nghe vậy cười tiếng, hòa thuận là tốt rồi. Nặng nề trong lòng nàng nhàng tản chút, lúc này mới quan sát cự thạch xung quanh mình, cẩn thận tra xét phương vị, đưa tay đẩy ra vài cái, nhất thời những tảng đá kia lại di chuyển về chỗ cũ.


      Thấy Thường Hy bình an vô , mọi người mới thở phào nhõm. Binh lính phía sau ngừng thào nghị luận, hổ là thần nữ hộ quốc...


      hồi ngoài ý muốn vừa rồi, Tiêu Vân Trác càng thêm theo sát Thường Hy, hai người thỉnh thoảng nhìn bản đồ trong tay rồi thương nghị cái gì đó, ngay cả đường tiếp theo cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái. May mắn là có xảy ra điều gì ngoài ý muốn.


      Rốt cuộc thời điểm vào trung tâm trận đồ, gặp được binh sĩ được bao vây. Từng người đều có bộ dáng thảm hại, mệt mỏi nồng đậm phủ khuôn mặt, khi nhìn thấy cứu viện cứu đến vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó lại chuyển sang hưng phấn, mấy vạn người ngựa có chút xôn xao. Sắc mặt Thường Hy đại biến, vội để cho Tiêu Vân Dật truyền lời được lộn xộn, trấn an hồi lâu rốt cuộc binh sĩ cũng lắng xuống.


      Tỉ mỉ hỏi thăm hồi mới biết Lệ Trung Dũng và Ngu Thụy Minh cư nhiên bị bắt . Thường Hy có chút nổi giận, làm nửa ngày lại nhận được kết quả như vậy, tại sao có thể buồn bực.


      Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Dật cũng là tức giận thôi, quát mắng hai tiếng, trong lúc bất chợt dưới chân rung lắc dữ dội. Lần này rung lắc cực kỳ lợi hại, cùng với vừa rồi quả là mạnh hơn nhiều. Thường Hy đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, nhìn mọi người quát: “Mau, mọi người nhanh chóng bám vào cự thạch bên cạnh, để cho cự thạch rung lắc đả thương người, nhanh lên chút!”


      Thanh Thường Hy bị chìm nghỉm trong vô số thanh hỗn loạn xung quanh. Tiêu Vân Trác gắt gao che chở Thường Hy, Tiêu Vân Dật chỉ huy nhân mã làm theo những gì Thường Hy vừa mới . lúc này Thường Hy đột nhiên lại cảm thấy tim đau nhức, ngay cả mi tâm cũng nóng rực lên, tựa hồ như ở đó châm cây đuốc nóng hừng hực, khiến cho nàng đau đến gập người xuống.


      “Nàng làm sao vậy?” Tiêu Vân Trác hoảng sợ hỏi, kéo lấy cánh tay Thường Hy buông, tránh né đá bay loạn xung quanh, nhanh chóng tìm chỗ nấp vào.


      biết nữa, mới vừa rồi tim đau dữ dội, ngay cả mi tâm cũng đau nhức, nhưng giờ tốt hơn rồi.” Thường Hy tuy vậy nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mắt nhìn về phía Tiêu Vân Trác, cười khổ : “ nghĩ tới Nạp Tháp cư nhiên lại ác độc, muốn đem chúng ta hủy luôn trong trận này, trận này là tuyệt trận.”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, ngay sau đó lại trở nên thản nhiên, : “Cũng tốt, tóm lại chúng ta vẫn được ở cùng chỗ.”


      Thường Hy nghe được Tiêu Vân Trác những lời này hốc mắt đau xót, lệ châu rơi lã chã: “Ta đáng ra nên sớm phát giác, cố tình lại cậy vào chính mình thông minh nên khinh thường, tính mạng của mấy vạn binh sĩ chẳng phải là bị hủy trong tay ta sao? Vậy là ta trở thành tội nhân thiên cổ rồi, có chết cũng nhắm mắt.”


      “Tại sao có thể trách nàng? Đừng suy nhiều, có lẽ còn có biện pháp khác.” tới chỗ này liền dừng lại chút rồi tiếp tục: “Người xưa con người khi lâm vào hiểm cảnh chắc chắn vẫn còn tia hy vọng. Có lẽ ông trời để cho chúng ta đường sống đấy.”


      Tiêu Vân Trác mấy lời này cũng chỉ là muốn an ủi Thường Hy. Lấy bản lãnh của Thường Hy nếu như thể phá trận chắc hẳn còn hy vọng nữa. An ủi chỉ muốn Thường Hy cảm thấy dễ chịu hơn chút thôi.


      Thường Hy nhìn tình hình hỗn loạn chung quanh thấy có chuyển biến tốt. Dưới chỉ huy của Tiêu Vân Dật, các binh sĩ đều trấn giữ các cự thạch. Lúc này Thường Hy mới thoáng buông lỏng tâm tình được chút, tức trong nháy mắt cái trán lại nhói lên đau đớn. Loại đau đớn bén nhọn đó khiến nàng lập tức khụy xuống mà rên rỉ ra tiếng.


      Thần sắc Tiêu Vân Trác đại biến, quát lớn: “Hy nhi, nàng làm sao vậy? Cơn đau lại tái phát đúng ?”


      Thường Hy muốn trả lời liền chỉ cảm thấy mặt trời đỉnh đầu cực kỳ chói mắt, lại trận đau nhức truyền tới khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 337:


      Thường Hy lần này bất tỉnh khiến Tiêu Vân Trác hoảng sợ thôi, liên tục kêu tên nàng. Tiêu Vân Dật cũng chạy vội tới, những người khác dám lên tiếng tiếp, mọi người dần dần im lặng, mặt trời cũng thầm ngả về tây. Mi tâm Thường Hy có chút lay động, Tiêu Vân Trác dường như nghĩ ra điều gì đó, thần sắc từ từ ngưng trọng.


      Đưa tay áp lên trán Thường Hy, bị hù dọa giật mình, nghĩ tới mi tâm của nàng lại nóng bỏng như vậy, khiến ngay lập tức rút tay về. Thường Hy dẫn bọn họ tiến vào nơi này, ai ngờ được ngay thời khắc quan trọng nàng lại lăn ra ngất xỉu.


      Tưới chút nước mát lên trán nàng, Tiêu Vân Trác cầm lấy tay Thường Hy chặt, càng ngừng kêu tên nàng, chỉ sợ nàng cứ như vậy liền ngủ.


      biết trải qua bao lâu, Thường Hy chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng chói khiến nàng nheo lại. Thường Hy vươn tay che nắng, khóe mắt rủ xuống, lại nhìn thấy vô số bóng của mọi người đổ xuống những tảng đá lớn bên cạnh, kéo ra những vệt bóng râm dài.


      Những cái bóng này hoặc dài hoặc ngắn đổ mặt đất thành những phương hướng thống nhất. Trong lúc bất chợt Thường Hy tựa hồ hiểu ra cái gì, ánh mắt sáng lên, ngay cả Tiêu Vân Trác gọi tên cũng nghe , chỉ vào những cái bóng kia muốn điều gì nhưng là mi tâm đau nhức khiến nàng thể thốt lên câu, chỉ có thể dùng tay che chặt mi tâm, thở hổn hển hồi lâu mới lên tiếng đứt quãng: “Bóng dáng... Phá trận...”


      Bốn chữ ngắn ngủi tựa hồ dùng hết hơi sức của nàng. Tiêu Vân Trác bị dọa sợ, nhanh chóng thay nàng che ánh nắng mặt trời, : “Nàng đừng vội, từ từ , có gì phải gấp!”


      kịp nữa, nhanh lên chút... Nhanh lên chút, làm cho mọi người tản ra, phát tín hiệu...” Thường Hy đứt quãng . Nàng rốt cuộc hiểu được chỗ lợi hại của Phi Long trận. Nạp Tháp cư nhiên dùng bóng dáng làm chỉ dẫn phá trận, nếu phải nàng nhìn thấy những bóng dáng kỳ quái ấy vẫn chưa phát ra.


      Tiêu Vân Trác ôm chặt Thường Hy, cẩn thận nghĩ lại những lời nàng vừa rồi, theo ánh mắt ban nãy của nàng nhìn đến những bóng người mặt đất, mới vừa rồi còn là bóng người thẳng tắp bây giờ lại biến thành những những hình dáng quỷ dị. Theo lý thuyết mặt trời chiếu xuống phải tạo thành bóng người theo phương hướng đồng nhất, thế nhưng những cái bóng kia lại đông tây nam bắc hướng nào cũng có, làm cho người ta nhìn thấy cũng dựng cả tóc gáy, cả người lạnh như băng.


      Tiêu Vân Dật hiểu được những thứ này nhưng là Tiêu Vân Trác lại biết, sắc mặt trắng bệch, muốn chỉ huy người động thủ Hàng Nhạc Thủy vẫn im lặng đứng bên đột nhiên lên tiếng: “Mọi người nghe lệnh, toàn bộ buông cự thạch trong tay ra, nhanh chóng chạy đến chỗ đất trống bên này. Mọi người được loạn, phải sợ, chỉ cần nghe theo khẩu lệnh của ta là được. Còn có, chuẩn bị đốt pháo theo khẩu lệnh của ta, nhất tề động thủ phát ra tin tức, cả bốn góc đồng thời hành động, nhất định có thể phá được Phi Long trận!”


      Hàng Nhạc Thủy đứng bên cạnh Tiêu Vân Dật, những lời Thường Hy nghe được rất ràng. Lúc này hình tượng Hàng Nhạc Thủy trong mắt nàng bỗng chốc trở lên cao lớn, còn là nam tử cà lơ phất phơ bất cần đời như trước nữa.


      Tiêu Vân Dật muốn điều gì lại bị Tiêu Vân Trác ngăn trở, chỉ đành phải hung hăng , cúi đầu nhìn về phía Thường Hy, chỉ thấy Thường Hy thở ra hơi, ràng là bộ dáng yên tâm. Trong lòng càng phát quái dị, Hàng Nhạc Thủy này có chút đơn giản.


      Dưới chỉ huy của Hàng Nhạc Thủy, pháo tín hiệu rất nhanh được bắn lên bầu trời, biến thành nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều buông lỏng cự thạch trong tay ra, nhanh chóng chạy về khoảng đất trống.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 338:


      Khi Thường Hy tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên nhìn thấy là tấm màn màu xanh dày đỉnh đầu, che chắn để cho tia nắng lọt vào. Thường Hy theo bản năng sờ tay lên mi tâm, nơi đó sớm còn dấu hiệu đau đớn, lúc này mới yên lòng lại, chỉ cảm thấy hơi hơi đau bụng, may là cũng phải đau quá lợi hại.


      Thường Hy vừa định ngồi dậy bên ngoài có thanh chuyện vọng vào, theo bản năng vểnh tai lên nghe.


      “Lời của Chuyên Tôn Nhạc Đan làm sao có thể nghe? Ta chỉ biết đó là kẻ lấy oán trả ơn, lần này mặc dù cứu các ngươi nhưng biết còn ôm tâm tư gì nữa? dù sao cũng là tân đế của Minh Khải quốc, tất nhiên vì quốc gia của mà suy nghĩ, các ngươi chớ để bị lừa!”


      Thường Hy nghe như thế, đầu tiên là cảm thấy kinh hãi, Tiêu Vân Bác đây là có ý gì? Chuyên Tôn Nhạc Đan cứu người nào? Tại sao lại có liên quan đến ? Trong lúc nhất thời Thường Hy nghĩ ra, lại tiếp tục vểnh tai lên nghe.


      như vậy cũng thua thiệt cho Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu phải đột nhiên xông ra dẫn chúng ta ra khỏi Phi Long trận, chỉ sợ là Phi Long trận bị Hy nhi làm hỏng, chúng ta cùng với Phi Long trận đều bị hủy diệt rồi! Hy nhi ngàn tính vạn tính, cuối cùng nhìn ra được huyền cơ trong bóng người hắt lên mặt đất nhưng là sau đó nàng bất tỉnh nhìn thấy được biến hóa xảy ra tiếp theo. Nạp Tháp quả là khiến người ta khó lòng phòng bị, cuối cùng vẫn giữ lại chiêu hiểm, chúng ta thiếu chút nữa là bị chôn sống rồi!”


      Thanh Tiêu Vân Trác trước sau vẫn trong trẻo lạnh lùng, chẳng qua là hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan, mặc dù thế vẫn có chút chần chờ. Lúc này Thường Hy mới hiểu được rốt cục là có chuyện gì xảy ra, thần sắc từ từ trở nên xanh mét. Nạp Tháp... hổ là người Tần Nguyệt Như nhìn trúng, nàng đúng là vẫn thua cơ.


      “Vậy làm sao bây giờ? Lệ Trung Dũng vẫn còn ở trong tay bọn họ, cũng thể cứ như vậy thu binh chứ?” Tiêu Vân Bác tới chỗ này liền dừng lại, ngay sau đó lại : “ phá được trận liền lui binh, vậy mà bọn họ cư nhiên ngày đêm rồi còn có động tĩnh gì, chỉ sợ bọn họ muốn bội ước, chúng ta vẫn nên cẩn thận phòng bị mới phải.”


      Mấy lời này của Tiêu Vân Bác khiến Thường Hy giật mình, lúc nào mưu trí của Tiêu Vân Bác lại nâng lên bậc như vậy?


      “Bội ước là nhất định. Chẳng qua là cuộc chiến này phải đánh như thế nào, làm gì để thủ thắng mới chính là mấu chốt!” Lục Phụng Thiên vẫn trầm ổn như cũ, đứng giữa những hoàng tử này mà tia khúm núm, siểm nịnh, đủ thấy được phong độ của đại tướng sa trường, nịnh kiêu, đúng là khó có được!


      “Hàng Nhạc Thủy có chút bản lãnh, có lẽ nên tìm để bàn mưu tính kế.” Tiêu Vân Trác thản nhiên .


      Hàng Nhạc Thủy... Thường Hy tựa hồ loáng thoáng nhớ lại, trước khi nàng hôn mê, chính là chỉ huy mọi người phá trận.


      “Hàng Nhạc Thủy? Kỳ nhân này lai lịch, làm sao có thể trọng dụng? Nếu như là gian tế của kẻ địch sao? Ai có thể đảm bảo ?” Tiêu Vân Bác phản bác, hơi có chút khí thế hung hăng.


      “Ngũ đệ!” Tiêu Vân Dật quát lên: “Ở trong trận ta tận mắt thấy được phong thái đại trượng phu vững vàng như núi, lâm trận loạn của Hàng tiên sinh. Khi đó nếu phải có ông ấy, chúng ta nào có thể trở lại? Coi như Chuyên Tôn Nhạc Đan có chạy tới cũng chỉ nhìn thấy chúng ta bị chôn vùi trong đống cát đá thôi!”


      có thể vì Hàng Nhạc thủy chuyện, Thường Hy đúng là lấy làm kinh hãi. nghĩ tới đồng sinh cộng tử hồi, Tiêu Vân Dật thay đổi ít. Nghĩ tới đây khóe miệng nàng cũng chậm rãi cong lên.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 339:


      Trong doanh trướng nhất thời có chút yên lặng, ai cũng dám chuyện, ngay cả Thường Hy cách tấm màn cũng cảm nhận được khí khẩn trương bên ngoài. Nàng nhàng nhíu mày, huynh đệ đồng lòng, chưa đánh trận cũng có thể loạn. Tình huống như vậy, tiếp theo nên làm gì cho phải?


      “Trước chuyện này, cái cần bàn là bước kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lục nguyên soái, ông xem đánh hay là hòa?” Tiêu Vân Trác hỏi, thanh nặng nề ai cũng có thể cảm nhận được.


      Thường Hy có tiếp tục nghe nữa, chậm rãi nằm xuống hồi tưởng lại những chuyện mới nghe vừa rồi. Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng lại ra tay cứu bọn họ? Tại sao lại như vậy? nhàng nhắm mắt, nàng chậm rãi nhớ lại khoảng thời gian sống chung trước kia cùng . Thường Hy thế nào cũng nghĩ tới ngày cùng đối địch, càng nghĩ tới giấu Tần Nguyệt Như mà lén cứu bọn họ.


      Nghĩ tới nghĩ lui, Thường Hy lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Gần đây nàng tựa hồ thích ngủ, hơi dính đầu vào gối cái liền ngủ, mắt thế nào cũng mở ra được, chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người sáng ngời. Nhưng là nàng mở mắt ra, muốn há miệng hỏi nhưng ngay cả miệng cũng nhúc nhích được, lát sau liền ngủ mê man.


      Tròng phòng, tất cả mọi người đều rời . Tiêu Vân Trác vén lên tấm màn, ngồi bên giường, nhìn Thường Hy vẫn còn ngủ mê mệt mà mày nhíu lại càng chặt. ngủ lâu như vậy rồi thế nào còn tỉnh?


      Nhìn cái trán trắng noãn của Thường Hy nổi lên đóa ngũ thải liên hoa, tuy chỉ mới như cái móng tay nhưng cũng làm người ta thể chú ý. Nàng vẫn kêu mi tâm đau nhức, ra là liên hoa ấn xuất . Trước kia Vân Thanh cũng qua, liên hoa ấn của thủy tổ Hoàng hậu cũng xuất sau khi nàng mang thai. Thường Hy là mang thai cốt nhục của , nhưng là độc của nàng... Nhớ tới lời của quân y liền hồi phiền loạn...


      Thời điểm liên hoa ấn xuất , mấy vạn tướng sĩ đều nhìn thấy, mọi người đều biết thần nữ hộ quốc ở bên cạnh họ. Tinh thần vốn sa sút lúc trước đột nhiên được nâng cao mạnh mẽ. tại đưa mắt nhìn lại, mỗi khuôn mặt đều phảng phất lên nụ cười.


      Thường Hy tỉnh lại lần nữa sắc trời tối đen, bóng đêm đen huyền bao lấy cảnh vật, nhìn qua tấm màn chỉ thấy chút ánh sáng yếu ớt.


      Thường Hy ngồi dậy, đưa tay vén lên rèm màn lại thấy trong doanh trướng bóng người. Nàng xuống giường, mang giày, với lấy áo khoác vắt bên cạnh mặc vào. Bên cạnh có bàn gỗ nho , bàn đặt chiếc lược ngọc cùng tấm gương đồng. Khóe miệng Thường Hy hơi cong lên, ở trong chậu đồng rửa mặt phen sau đó mới ngồi trước bàn chải tóc. Nàng vừa hướng trong gương nhìn, cả người liền bị dọa sợ.


      Ngũ thải liên hoa? Thường Hy cầm lấy gương đồng nhích lại gần mình thêm chút. Trong gương đồng lên rất ràng mi tâm của nàng có đóa ngũ thải liên hoa. Trong lúc nhất thời nàng sợ đến ngây người! Giờ khắc này nàng chân cảm nhận được mình chính là chân mệnh thiên nữ sai đâu được!


      Ngón tay ngọc trắng noãn nhàng lướt qua mi tâm, lặng lẽ xẹt qua đóa hoa sen kia, trong lòng biết vì sao có loại cảm giác khó tả...


      Tiêu Vân Trác nhàng vào lều lớn liền nhìn thấy được Thường Hy soi gương mà ngẩn người. Thấy được bộ dáng kinh ngạc của nàng, hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua sót mà phải là cảm giác hưng phấn khi ban đầu biết được nàng là thần nữ hộ quốc. Nàng, bé yếu đuối, tại sao vai lại phải khiêng gánh nặng như vậy? Nhớ tới ngày hôm qua mà vẫn còn thấy sợ.


      “Nàng tỉnh?” Tiêu Vân Trác bình ổn lại tâm tình như sóng dâng cuồn cuộn của mình, cười nhìn Thường Hy, nhàng . Thanh kia giống như gió xuân tháng ba, mềm mại ấm áp. Tiêu Vân Trác rất ít khi dùng giọng điệu này chuyện, trong lúc nhất thời có điểm quen. Nhưng là muốn dùng giọng điệu này chuyện với nàng, khi sinh thời tốt hộ vệ nàng.


      Thường Hy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy được Tiêu Vân Trác, buông trong tay gương đồng. Tóc đen dài còn chưa có vấn lên, thẳng tắp như thác nước đổ dài xuống phía sau. Thường Hy nở nụ cười, thời khắc này nhìn thấy , trong lòng lại có loại kích động khó có thể thành lời, đại não còn chưa phản ứng kịp, cả người nhào vào trong lồng ngực của , dán tai lên người , nghe nhịp tim đập của , tâm tình lúc này mới chậm rãi bình phục lại.


      “Chàng đâu?” Thường Hy thấp giọng hỏi, thanh có chút buồn buồn nhưng vẫn nghe ra được tia vui thích.


      Tiêu Vân Trác vươn cánh tay ôm lấy Thường Hy, nhàng : “Cùng Lục nguyên soái bàn luận chuyện ngày mai khai chiến. Nàng tỉnh lâu chưa?”


      “Chưa lâu. Mới tỉnh dậy được lúc thôi, cầm lược muốn chải tóc tìm chàng nhưng lại thấy được liên hoa ấn, nhất thời kinh ngạc chút.” Thường Hy ngồi thẳng lên nhìn Tiêu Vân Trác , cặp mắt cực kỳ sáng trong, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa.


      “Khiến nàng chịu khổ rồi, thời điểm liên hoa ấn xuất , mi tâm lại đau đớn như vậy. tại tất cả qua, về sau còn đau đớn như vậy nữa.” Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy đến bên giường ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: “Ngày mai xuất chinh, Trường Tín vương chính là tướng quân tiên phong. Chúng ta muốn dùng vũ lực đoạt lại Lệ Trung Dũng và tam ca của nàng. Nàng yên tâm, chúng ta nhất định để bọn họ xảy ra chuyện gì.”


      “Đoạt tất yếu phải đoạt nhưng đón đánh chưa hẳn tốt, chúng ta vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác.” Thường Hy ra sớm suy nghĩ vấn đề này, lúc này ra vừa đúng lúc.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hé miệng mà cười cười rồi mới lên tiếng: “Nàng và ta, còn có cả Lục nguyên soái, đều có suy nghĩ giống nhau.” Tiêu Vân Trác vừa vừa xếp ly trà bàn thành hình tam giác.


      Thường Hy liền cười, hành quân đánh giặc, Lục Phụng Thiên quả nhiên là lão tướng, giọng : “Xâm nhập hang ổ kẻ địch cũng phải là chuyện dễ dàng, cần người dẫn đường, tốc độ hành quân, vạn vạn thể khinh thường. biết người nào mang binh đây?”


      “Hải Hà vương.” Tiêu Vân Trác .


      Thường Hy cả kinh, bật thốt lên : “Hải Hà vương? có thể được ?”


      “Nàng yên tâm, Lục nguyên soái cử cho hai phó tướng nên có chuyện gì đâu.” Tiêu Vân Trác mặc dù vậy nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn vương lại chút lo lắng.


      phải trông nom lương thảo sao?” Thường Hy hỏi. Nàng phải tin Hải Hà vương, ta thể khiến cho người khác tin tưởng.


      gì ngoài việc tranh lập công thôi.” Giọng điệu Tiêu Vân Trác nhàn nhạt, hiển nhiên muốn nhiều về chuyện này. Thường Hy thở dài, đầu lông mày mang theo lo lắng, chỉ mong tất cả mọi đều ổn.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :