1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 325:


      Doanh trướng của Tần Nguyệt Như nhất thời hoảng loạn cả lên. Binh sĩ nghỉ ngơi vội vàng cầm quần áo chạy ra ngoài, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác. Thường Hy ở chỗ này nhìn thấy, là cảm thấy vô cùng cao hứng. Nếu như có cây đuốc đốt cháy Tần Nguyệt Như tốt, thế giới này lại yên bình.


      Đột nhiên Thường Hy thấy mấy thân ảnh quen thuộc hướng bên này chạy đến, sau lưng bọn họ còn có vô số kẻ địch đuổi giết. Sắc mặt Hàng Nhạc Thủy đại biến, hô lên: “ mau, kẻ địch đến!”


      “Mấy người kia, là bằng hữu của ta... Ta muốn cứu bọn họ!” Thường Hy nhìn ra, trong đó có thân ảnh quen thuộc thể quen thuộc hơn nữa, là đại ca của nàng. Còn người khác chính là kẻ phụ bạc nàng mà nàng muốn rời xa. Nhưng là sau bọn họ còn có thêm mấy người, bộ dáng xinh xắn lanh lợi, nhìn kỹ chút chính là Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ. Ánh mắt Thường Hy nóng lên, nhìn bọn họ bị kẻ địch bao vây chặt chẽ liền muốn chạy về hướng đó.


      Hàng Nhạc Thủy lập tức kéo nàng lại, : “Ngươi có võ công, đến cũng chỉ gây thêm phiền toái, còn bằng chạy trước!”


      “Nhưng là ta thể để mặc bọn họ, ta nhất định muốn !” Thường Hy cơ hồ là khóc lên, bọn họ gần trong gang tấc nhưng nàng lại thể cứu, còn bằng để cho nàng chết !


      “Cứu người cũng phải có biện pháp! Xem ngươi thông minh mà lúc này thế nào lại hồ đồ như vậy! Lên xe!” Hàng Nhạc Thủy lôi kéo Thường Hy lên xe, đánh ngựa hướng đám người kia chạy lại. Trong lúc Tiêu Vân Trác cùng kẻ địch bất phân thắng bại bất chợt nghe thấy Hàng Nhạc Thủy quát lớn: “Lên xe!”


      Đám người Tiêu Vân Trác biết Hàng Nhạc Thủy, đương nhiên thể dễ dàng lên xe. Thường Hy nhô đầu ra, vội vàng : “Mau lên xe! Mau lên chút!” Tiếng vừa dứt mũi tên nhọn bắn tới, sợ đến mức Thường Hy rụt đầu trở về.


      Tiêu Vân Trác vui mừng quá đỗi, hướng về phía người đằng sau : “Lên xe!”


      Xe ngựa nhanh chóng rời , đem đám binh sĩ đuổi theo cách xa sau lưng, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ truyền tới. thêm đoạn nữa ngay cả thanh cũng nghe thấy.


      Thường Hy ngồi dựa vào đầu gối Ngu Thụy Lân, chính là thèm nhìn Tiêu Vân Trác, chẳng qua chỉ chuyện cùng Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ làm cho Tiêu Vân Trác rất là khó coi. Có mấy lời Tiêu Vân Trác cũng thể trước mặt mọi người, huống chi còn có người xa lạ, chỉ đành phải mang khuôn mặt băng bó yên lặng , thỉnh thoảng lại quét mắt qua nhìn Thường Hy.


      Qua hỏi thăm mới biết, Vân Thanh và Mạnh Điệp Vũ cũng là trong trấn gặp được Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân, đem bọn họ trong vòng vây của Tần Nguyệt Như cứu ra ngoài. Mấy người cam lòng, buổi tối muốn tới phóng hỏa tiết hận mới xảy ra chuyện ban nãy.


      Vân Thanh nhìn Thường Hy quở trách : “Ngươi cũng là người lớn rồi, làm sao có thể đùa giỡn giận dỗi giống như tiểu hài tử, còn liên lụy Thái tử gia mấy lần lâm vào hiểm cảnh. Đây chính là ngươi đúng.”


      Thường Hy cảm thấy biệt khuất, nhưng lý do lại thể ràng trước mặt mọi người. Chẳng lẽ cho người khác, nàng muốn Tiêu Vân Trác có nữ nhân khác sao? Nhưng là Vân Thanh cũng biết được chuyện của thủy tổ Hoàng hậu, lúc này còn mấy lời như vậy càng làm cho Thường Hy thấy tủi thân, định giấu mặt vào ngực Ngu Thụy Lân, bao giờ ra ngoài nữa.


      Tiêu Vân Trác có chút thoải mái. Mặc dù bọn họ là huynh muội, nhưng là nam nữ mười tuổi chung chiếu, này lớn tướng rồi còn chui trong ngực ca ca của mình. rất muốn đem Thường Hy kéo ra ngoài, chặt chẽ trói lại bên cạnh mình. Nhưng là nhiều người thể làm như vậy, cho nên gương mặt lại càng khó coi.


      Mạnh Điệp Vũ chỉ cười , nhìn thần sắc trong mắt Tiêu Vân Trác, trong lòng vẫn có chút mất mát. Nhưng tại tốt hơn nhiều, chẳng phải là đau đớn, buông ra chính là buông ra. Huống chi kẻ thù lớn nhất của nàng ở trước mặt, nàng còn phải suy nghĩ chuyện khác.


      Thường Hy nghe lời Vân Thanh trách móc, mặc dù muốn , nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ta cũng bảo đến, liên quan gì đến ta?”


      Ngu Thụy Lân nghe vậy có chút vui, lôi muội tử nhà mình từ trong ngực ra, nghiêm khắc dạy bảo: “Hy nhi, cho phép vô lễ như vậy! Thái tử gia có ân, muội phải tri ân đồ báo, sao lại có thể biết suy nghĩ như vậy? Hơn nữa Thái tử gia cũng làm chuyện gì có lỗi với muội, nên oan uổng cho ngài!”


      Ngu Thụy Lân mờ mịt giải thích, hy vọng muội tử nhà hiểu chút.


      Thường Hy nhìn ca ca nhà mình cái, bất đắc dĩ liếc mắt, định để ý đến . biết tình còn cho người ngoài, tức chết nàng!


      Xe ngựa vẫn lắc lư về phía trước, hồi lâu Vân Thanh mới nhìn Thường Hy hỏi: “Đây là muốn đâu?”


      Thường Hy lắc đầu cái, : “ biết.”


      biết? Đây phải là xe ngựa của ngươi sao? Làm sao ngươi lại biết?” Vân Thanh kinh ngạc hỏi, nơi này nguy hiểm trùng trùng, phải cực kỳ cẩn thận.


      “Xe ngựa của ta ta liền phải biết sao?” Thường Hy có ý tốt trả lời, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hướng ngoài xe hỏi: “Hàng tiên sinh, chúng ta đâu vậy?”


      “Thủy Mộc sơn trang.” Cách rèm xe, thanh của Hàng Nhạc Thủy truyền vào.


      Người khác có thái độ gì mặc dù biết thủy Mộc sơn trang là nơi nào, dù sao người Thường Hy tin tưởng bọn họ cũng an tâm.


      Nhưng là cả người Vân Thanh run lên. Thanh này... Vân Thanh nhìn về phía Thường Hy cẩn thận hỏi: “Vị Hàng tiên sinh này tên là gì?”


      “Hàng Nhạc Thủy.”


      “Hàng Nhạc Thủy.” Vân Thanh yên lặng lặp lại. Hàng... Hàng... Nhạc Thủy... Thủy Mộc sơn trang... Tiêu Nhất Hàng... Vương gia?


      Vân Thanh trong lúc bất chợt trở nên khẩn trương, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi chút xem trông như thế nào?”


      Thường Hy nhìn Vân Thanh có chút kinh ngạc nhưng là vẫn miêu tả phen bộ dáng của Hàng Nhạc Thủy. Vân Thanh sau khi nghe xong có chút thất vọng, ngồi trong buồng xe yên lặng . phải , phải , nhưng là thanh kia nghe giống ca ca, chẳng lẽ thế gian này còn có người thứ hai có thanh giống như vậy sao? Hay là, căn bản dịch dung? Nghĩ tới đây Vân Thanh lại có chút khẩn trương. Bất kể thế nào nàng cũng phải mượn cơ hội hỏi câu, tra xét xem thế nào?


      Năm đó ca ca chẳng qua là mất tích, cũng truyền đến tin tức chết, có lẽ đúng là vẫn còn sống...


      Xe ngựa trong lúc bất chợt ngừng lại. Đám người trong buồng xe kịp đề phòng mà lao người về phía trước. may là ai cũng có công phu, chỉ có Thường Hy thảm nhất, nàng có chút võ công nào, từ trong lòng của Ngu Thụy Lân bị văng ra ngoài. Ngu Thụy Lân muốn kéo Thường Hy lại, Mạnh Điệp Vũ cũng đưa tay ra kéo, chẳng qua là nghĩ tới tay hai người cứ thế nắm vào nhau.


      Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thụy Lân đỏ lên, vội rút tay về. Mạnh Điệp Vũ nhíu chặt lông mày, cũng im lặng .


      Tiêu Vân Trác khẩn trương cũng muốn cứu Thường Hy, nhưng là vội vàng quá lập tức dẫm phải vạt áo, thân hình thoáng cái lệch khỏi quỹ đạo, vừa đúng lúc này Thường Hy cũng lao tới...


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 326:


      Tiêu Vân Trác xui xẻo, đầu đụng vào buồng xe cái. Thường Hy ngã lên người cho nên cũng có bị thương, chỉ là nghe thấy Tiêu Vân Trác kêu đau trong lòng cảm thấy rất hả dạ, thản nhiên từ người đứng lên.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy mà hừ tiếng, tiểu nha đầu còn dám giữ thể diện cho . Đợi đến khi hiểu lầm được giải thích , xem nàng bồi tội như thế nào với ?


      Tiêu Vân Trác cách màn xe hỏi: “Hàng tiên sinh, có chuyện gì vậy?”


      Ngoài xe có hồi , nhưng là rất nhanh xe ngựa lại điên cuồng chạy . Buồng xe lắc lư dứt, mọi người cũng biết được có chuyện gì xảy ra. Vân Thanh vịn vào buồng xe, gian nan về phía trước : “Ta ra ngoài xem chút.”


      , cẩn thận.” Thường Hy dặn dò, khuôn mặt vô cùng lo lắng.


      Vân Thanh gật đầu cái, cười nhạt vén rèm xe ra ngoài.


      “Bên ngoài có tiếng vó ngựa, mọi người nghe xem.” Mạnh Điệp Vũ đột nhiên , đưa tay nhấc rèm xe nhìn ra phía ngoài, này vừa nhìn khuôn mặt liền biến sắc: “Phía sau có hàng loạt truy binh, lâu nữa chúng ta bị bắt kịp!”


      Trong buồng xe, khí trở nên trầm trọng, mọi người đều biết chỉ bằng con ngựa thế này như thế nào chạy trốn? Rất nhanh bọn họ bị đuổi theo, đây là thực thể tránh khỏi.


      lúc này Vân Thanh tiến vào, nhìn mọi người : “Phía trước có rừng cây. Rừng sâu lá dày, bên cạnh còn có ngã ba đường, lên phía trước đoạn thấy được khoảng đất trống. Mọi người trốn vào rừng cây núp, ta và Hàng tiên sinh dùng xe ngựa dẫn dụ bọn địch, nếu có gì ngoài ý muốn rất nhanh tụ họp lại cùng mọi người.”


      được, quá nguy hiểm.” Tiêu Vân Trác nhìn Vân Thanh : “Ngươi mang theo Thường Hy và bọn họ chạy trước , nơi này giao cho ta.”


      “Thái tử gia, ngài là thiên chi kiêu tử, thể mạo hiểm. Công phu của nô tỳ ngài cũng biết, đến lúc đó nếu muốn chạy trốn rất dễ dàng, cần phải lo lắng.” Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác . Xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ rồi dừng lại, Vân Thanh thúc giục bọn họ xuống xe, lại dặn dò mọi người bảo vệ tốt Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Thường Hy vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hàng Nhạc Thủy, muốn gì đó nhưng câu cũng lên lời.


      Hàng Nhạc Thủy cười ha hả : “Ngươi khóc cái gì, ngươi còn thiếu rượu trúc diệp thanh của ta đó, trở lại nhớ phải đền bù cho đủ!”


      Xe ngựa mất, Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy và mọi người trốn vào rừng cây, nhìn theo đám người ngựa điên cuồng chạy theo chiếc xe ngựa.


      Tiêu Vân Trác đưa tay ra nhìn, mới vừa rồi Vân Thanh lặng lẽ nhét vào tay , mượn ánh trăng mờ ảo nhìn lại thấy là chiếc chìa khóa còn kèm theo tấm bản đồ. Tiêu Vân Trác và mọi người cùng xem chút, phân biệt phương hướng bắc nam, thống nhất lộ trình rồi mới vượt rừng, tiến vào Thủy Mộc sơn trang.


      Rừng cây mặc dù rậm rạp nhưng cũng may phải là rất lớn. Trời vừa hửng sáng, đoàn người liền ra khỏi được rừng. Tiêu Vân Trác nắm tay Thường Hy chặt chịu buông, Ngu Thụy Lân đầu mở đường, Mạnh Điệp Vũ chốt ở phía sau. Cho đến khi nhìn thấy được Thủy Mộc sơn trang mọi người đều cảm thấy thở phào nhõm.


      Trong sơn trang yên tĩnh bóng người, hiển nhiên lâu rồi có ai ở. Tiêu Vân Trác lấy ra chìa khóa mở cửa, mọi người cùng nhau tiến vào. Chỉ thấy sơn trang dương liễu xanh non, hoa nở bốn bề, tuy rằng bởi vì lâu có người ở nên có vẻ hoang vu nhưng là khi trải qua chuyện tối qua, bây giờ có được thời khắc như thế này, mọi người lại cảm thấy cực kỳ an bình.


      Bốn người phân công nhau làm việc. Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ dọn dẹp phòng ngủ, Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân vào rừng săn vài con thú lót dạ.


      Thu thập xong, Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, bây giờ mới có thời gian chuyện, hỏi: “ là khiến người khác có lời nào để , cứ như vậy liền bỏ ?”


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, nhịn được mà lườm nàng ta cái: “ biết rồi còn hỏi?”


      “Biết cái gì? Ta cái gì cũng biết, ta chỉ biết Ngu Thường Hy mà ta quen phải là người như vậy, gặp phải chuyện liền chạy . nhìn , tại đều liên lụy đến biểu ca lâm vào hiểm cảnh, là lỗi của đó!” Mạnh Điệp Vũ có chút tức giận, nàng ngờ Thường Hy vọng động như vậy, là khiến người ta bực mình.


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ rất thành : “Ta nghĩ tới đuổi theo ta. Hơn nữa đuổi theo ta làm cái gì, ở Vân Đô trái ôm phải ấp phải là rất sung sướng sao? Dù sao ta cũng còn sống được lâu nữa, ra ngoài tự tại chút!” tới chỗ này liền dừng lại, lúc sau mới tiếp tục: “Ai biết ta đây xui xẻo, ra ngoài cư nhiên đụng phải Tần Nguyệt Như. là khi vận xui đến, uống nước cũng tắc răng!”


      Nghe được lời Thường Hy , Mạnh Điệp Vũ cũng còn nghiêm mặt được nữa, nghĩ rồi ra: “Nạp Tháp bày Phi Long trận, tướng quân Lệ Trung Dũng, còn có cả Tam ca của đều bị vây ở bên trong, cộng thêm với mấy vạn binh sĩ. Cũng mệt nhọc ba ngày rồi, cứu chỉ sợ hậu quả rất khó lường. nghĩ tới nữ nhân Tần Nguyệt Như kia cư nhiên lại ác độc như thế, mời cả Nạp Tháp đến trợ trận, bảo sao bà ta có thể huênh hoang tác uy tác phúc được như vậy!”


      “Chuyện này ta biết, chỉ là chưa kịp đến đó gặp mọi người. ta cũng nhất định cứu người.” Thường Hy lại thở dài : “Phi Long trận, nghe tên này có vẻ khó phá! Bay (phi) sao, giọng điệu lớn lối a!”


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, vẻ mặt có chút trịnh trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nạp Tháp là người Tây Vực, từ thích văn hóa Trung Nguyên, hơn nữa lại đặc biệt quan tâm tới kỳ môn độn giáp, bát quái chu dịch, đối với phương diện này có quan tâm nghiên cứu rất sâu rộng. từng bày trận ở Tây Vực, trong suốt nửa năm trời có biết bao nhiêu người đến khiêu chiến nhưng đều tơi tả mà về. Từ đó danh tiếng đại chấn, nên xem thường !”


      Thường Hy gật đầu cái, nhưng tại có lo lắng cũng được, chỉ có thể nhìn tận mắt Phi Long trận mới biết được mình có thể phá giải hay ?


      “Tần Nguyệt Như đem binh quấy nhiễu biên cương, biểu ca phái bí vệ hỏa tốc đưa tin cho Hoàng thượng, chắc hẳn trong mấy ngày nữa có thánh chỉ đến. Bình định biên quan chính là đại , hơn nữa biểu ca lại ở đây, chỉ sợ Hoàng thượng tại chỗ ủy nhiệm biểu ca làm tướng quân, lập tức đánh dẹp Minh Khải quốc.”


      Thường Hy im lặng, phong chức ngay tại nơi này? Tim nàng chợt nảy lên cái, có chút bất an, cả giận : “Binh mã lương thảo còn chưa tới, tướng quân hư danh lấy cái gì dùng?”


      “Cho nên chúng ta nhất định phải cứu được quân sĩ của Lệ tướng quân, nếu biểu ca thành trò cười cho thiên hạ!”


      “...” Thường Hy lời nào. Ngay cả hơi sức để nàng cũng có, tại sao mọi chuyện lại đến mức này?


      “Còn có chuyện này phải với , biểu ca có đụng qua nữ nhân khác, từ trước đến nay đối với đều rất tốt...” Mạnh Điệp Vũ lời này có chút chua xót. Nếu có Thường Hy, nàng và biểu ca đôi uyên ương hạnh phúc.


      “Cái gì?” Thường Hy hiểu hỏi ngược lại, đụng vào nữ nhân khác, vậy nửa đêm canh ba đến phòng của Phùng Thư Nhã làm cái gì?


      Mạnh Điệp Vũ trông thấy thần sắc Thường Hy liền đem chuyện xảy ra kể lại lượt, cuối cùng : “Đáng đời , lần này xem nhận tội thế nào cùng biểu ca?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 327:


      Lời của Mạnh Điệp Vũ cứ ong ong bên tai nàng. Aii, aii, Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác ở phía xa lột da thú mà đau đầu. Lần này tốt lắm, làm sao để nhận lỗi cùng đây?


      Xế chiều, Vân Thanh và Hàng Nhạc Thủy trở lại, chỉ là xe ngựa còn, hai người cùng nhau cưỡi con ngựa. ra vì muốn kẻ địch đuổi theo nên hai người trực tiếp tháo xe ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa chạy trốn tầm truy kích.


      Nướng thịt thỏ, mọi người cùng nhau tụ tập chỗ cười cười rất là vui vẻ. Bây giờ tình thế mặc dù tốt nhưng đám người này toàn là người có thể tìm niềm vui trong đau khổ của người khác nên tình huống có gì là bất thường cả.


      Trong khi ăn tối, tất cả đều bàn bạc xong, sáng ngày mai đến nhìn tận mắt Phi Long trận đại danh đỉnh đỉnh, xem xem có biện pháp nào cứu được Lệ tướng quân và binh sĩ hay ? Vì vậy sau khi dùng xong cơm ai cũng về phòng ngủ, dưỡng tinh súc nhuệ.


      Thường Hy nằm giường lăn qua lộn lại mà có cách nào ngủ được. Nhìn bên ngoài trăng sáng sao thưa, nàng khẽ cắn răng giày, mặc vào áo khoác, nhàng đẩy cửa ra ngoài. Nàng nhớ Tiêu Vân Trác nằm ở phòng cách vách mình.


      Nghĩ lại năm đó, Tiểu Chu hậu cùng Lý Dục gặp gỡ riêng tư, tình chàng ý thiếp, dịu dàng lưu luyến cỡ nào. Hôm nay nàng cũng gặp gỡ tình lang dưới ánh trăng, thế nào lại cảm thấy giống như từng bước lên đoạn đầu đài vậy? Cùng người cùng mạng, ô hô thương thay, cầu mong Tiêu Vân Trác trực tiếp đuổi thẳng nàng ra khỏi cửa!


      nhàng gõ cửa, Thường Hy đứng ở ngoài khẩn trương muốn chết, lặng lặng nghe hồi . lâu có tiếng trả lời, Thường Hy thầm trong lòng, chẳng lẽ ngủ rồi? Lại duỗi tay ra gõ cái, lần này lực đạo hơi lớn nhưng vẫn như cũ có người nào trả lời. Thường Hy có chút giận, người này dầu gì cũng phải câu chứ! Vừa giận dỗi nàng vừa đưa tay đẩy cửa cái, cư nhiên mở được. Cửa thế mà có đóng nha!


      Thường Hy cười đỏ mặt, tim đập lợi hại, nghĩ xem mình có nên vào hay ? Theo bản năng nhìn xung quanh chút, bây giờ nửa đêm, ngay cả cái lông chim cũng thấy, suy nghĩ chút mình oan uổng người ta trước, thôi xin lỗi câu cũng có gì. Thế là nhấc chân vào.


      Trong phòng có đốt đèn, Thường Hy mượn ánh trăng chậm rãi vào, giọng hô: “Thái tử gia? Chàng... Ngủ chưa?”


      Vẫn có người nào trả lời. Thường Hy đứng ngoài màn, biết có nên đưa tay kéo ra hay ? trong lúc do dự bất chợt bàn tay to vươn ra đem nàng kéo vào. Thường Hy cả kinh, chỉ thấy thân thể xoay tròn, trầm xuống, mở mắt ra liền đối diện với đôi tròng mắt lấp lánh sáng như sao.


      Thường Hy thở phào nhõm, nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, lâu sau mới lên tiếng: “Ta cho rằng chàng ngủ rồi!”


      “Ta đợi nàng tới.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy .


      “Chàng biết ta nhất định tới sao?” Thường Hy có chút bực mình, tại sao lại có thể đoán trước được hành động của nàng như thế?


      “Ừ, nhất định. Buổi chiều ánh mắt nàng nhìn ta có chút giống, ta biết là biểu muội chắc hẳn với nàng cái gì. Lấy tính cách của nàng nhất định tới, cho nên, ta đợi.” Tiêu Vân Trác chậm rãi , thanh vô cùng tự tin.


      “Nếu ta tới sao?” Thường Hy hỏi ngược lại.


      “Nàng nếu đến... Vậy ta đến phòng nàng, đánh mông nàng!”


      “...” Thường Hy há hốc miệng lời nào. ràng nên cảm thấy tức giận nhưng lại cứ dâng lên ngọt ngào trong lòng.


      Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua màn lụa mỏng vào, chiếu lên thân thể gắn chặt của hai người, phủ thêm tầng bạc sáng. Đêm lặng như nước. Cách bức màn lụa, hai người thâm tình dào dạt, Thường Hy chủ động ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác, ngẩng đầu dán lên gương mặt của , : “ xin lỗi, ta nên tin chàng. Ta nên bốc đồng khiến chàng gặp nguy hiểm, đều là ta tốt...”


      còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ của nàng bị mảnh mềm mại lạnh như băng ngậm lấy, trằn trọc cắn mút ôn hương nhuyễn ngọc, nhiễu loạn hơi thở nàng. Bàn tay lần đến trước ngực nàng, nhàng xoa nắn nơi đẫy đà. Tương tư nồng đậm như vậy để cho khắc cũng thể đợi được, nhanh chóng thoát ra xiêm y của nàng, cúi đầu gặm cắn thỏa thích.


      Gió đêm lay động màn lụa gợn lên tầng tầng sóng cuộn, khiến cho màn đêm trong trẻo lạnh lùng thêm phần đáng . Trong trướng gấm rèm che, hai người mải mê quấn quít, đến ánh trăng cũng phải thẹn thùng mà nấp sau rặng mây.


      Chiến đấu xong hồi, hai người ôm nhau nằm xuống. Thường Hy dính lên ngực Tiêu Vân Trác, ngón tay ngừng vẽ vòng tròn khuôn ngực cường tráng của . Nàng mệt đến nỗi được câu, chỉ muốn cùng ôm nhau như vậy đến thiên hoang địa lão. cầu của nàng vốn chỉ rất đơn giản nhưng bây giờ lại lọt vào khốn cảnh nặng nề thể thoát ra được.


      Tiêu Vân Trác bắt lấy bàn tay an phận của Thường Hy, thanh khàn khàn : “Đừng động. Còn động nữa tự gánh lấy hậu quả.”


      Mặt Thường Hy đỏ lên, định thèm để ý đến , thu tay lại nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nào có buồn ngủ? Còn có rất nhiều chuyện phiền lòng phải làm. Bên ngoài sơn trang nàng biết có bao nhiêu chuyện hung hiểm chờ bọn họ. Ngày mai xảy ra chuyện gì ai có thể đoán trước được?


      “Ta đưa nàng trở về Vân Đô trước được ?” Tiêu Vân Trác rốt cuộc vẫn phải đem những lời này ra, thể để cho Thường Hy chịu mạo hiểm, đưa về Vân Đô vẫn là tốt nhất.


      Thường Hy trả lời , nhưng Tiêu Vân Trác lại cảm nhận được phiến mềm mại dán chặt lên mình kia có chút cứng ngắc. đưa tay nhàng vỗ lên tấm lưng bóng loáng của nàng, giải thích: “Nơi này hung hiểm vạn phần, ai biết khắc sau xảy ra chuyện gì. Ta thân là Thái tử, thể lâm trận lùi bước, ta muốn đồng cam cộng khổ với các tướng sĩ. Nhưng nàng giống thế, nàng ở nơi an toàn khiến ta bớt lo âu. Cho nên nàng trở về trước được ?”


      “Bởi vì nguy hiểm nên bắt ta trở về, vậy còn chàng? Nếu chàng gặp bất trắc, chàng cho rằng ta có thể còn sống sao? cần khuyên ta trở về, chàng ở đâu ta ở đó, đồng sinh cộng tử thể chỉ ngoài miệng. Hơn nữa Phi Long trận phá như thế nào? Chàng lại bắt ta nơi nào?” Thường Hy có trách cứ Tiêu Vân Trác, ngược lại chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng. Nam nhân này đáng giá để nàng , dùng tâm, dùng tính mạng để .


      “Phụ hoàng hạ chỉ khiến tướng quân Lục Phụng Thiên hỏa tốc đến đây. tinh thông kỳ môn độn giáp, năm đó ở Bắc Cương uy chấn biên quan, cái đó cũng phải là hư danh. Nàng còn gì phải lo lắng nữa?” Tiêu Vân Trác buông tha, khuyên.


      Thường Hy chẳng qua là lắc đầu cái, chậm rãi : “ cần nữa. Con người ta ít khi cố chấp, nhưng chuyện quyết định thay đổi. Ta rồi, chàng ở đâu ta ở đó.”


      Tiêu Vân Trác thở dài tiếng, đem Thường Hy ôm chặt vào trong ngực, biết trải qua bao lâu mới lên tiếng: “Cũng được, Vân Đô cũng an toàn, còn có mấy tên sài lang hổ báo lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 328:


      Rạng sáng ngày hôm sau, người đến Thủy Mộc sơn trang vô cùng tấp nập. đội là bí vệ của Tiêu Vân Trác, đội còn lại làm nhóm người Mười tám cây trâm hoa của Vân Thanh, hai cỗ nhân mã đều lần theo ám hiệu mọi người để lại mà tìm đến đây. Cứ như vậy quân ta trông cũng có vẻ hùng hậu chút, thời điểm xảy ra chuyện cũng có thể dễ dàng đối phó hơn.


      Bọn họ vốn tính toán buổi sáng lập tức lên đường đến chỗ Phi Long trận quan sát, nhưng là tướng quân Lục Phụng Thiên lại sai người truyền tin rằng bảo bọn họ ngày mai hẵng đến, được manh động, tránh cho có nguy hiểm lại thể giao phó cùng Hoàng thượng.


      Vì vậy đoàn người lại nhanh chóng đến chỗ trạm dịch, Hàng Nhạc Thủy tự nhiên cũng theo. Đến ngày thứ hai đôi bên gặp nhau, Thường Hy cảm thấy nhức đầu dứt. Lần này áp tải lương thảo lại là Ngũ hoàng tử, tướng quân tiên phong là Tiêu Vân Dật, Tiêu Vân Triệt cư nhiên cũng đến. Chỉ có Tiêu Vân Thanh là ở lại Vân Đô, theo lời Hoàng đế mà tên sợ vợ này ra chiến trường cũng có chỗ dùng, vì vậy trực tiếp cho ở lại.


      khí trong đại sảnh của trạm dịch có chút quỷ dị, tất cả mọi người đều tránh mặt mà ra ngoài, lưu lại chỉ còn bốn huynh đệ, cộng thêm Lục tướng quân uy vũ bất phàm, còn có Thường Hy ở góc tường yên lặng ngẩn người, khóe miệng co giật.


      Lão Hoàng đế làm cái gì đây? Mấy vị hoàng tử kia cũng phái đến tiền tuyến, chẳng lẽ muốn cho bọn cơ hội ám sát Tiêu Vân Trác hay sao? Lâm trận giết địch cần có cầu cao nhất là thống nhất nội bộ mới để cho kẻ địch có cơ hội lợi dụng. Nhưng là bây giờ... Nhìn mấy vị hoàng tử ai cũng có mục đích riêng trong lòng mà Thường Hy muốn điên cuồng rơi lệ!


      “Phi Long trận thể dễ dàng phá giải, cho nên đừng có vì cứu người mà đem bọn ta góp vào, vậy coi như được bù nổi mất!” Hải Hà vương Tiêu Vân Bác hết sức phản đối việc dẫn người cứu Lệ Trung Dũng, lời ra cực kỳ khắc bạc.


      Thường Hy cắn răng. Nàng nhịn, nhịn, nhịn, nhịn! Người và súc sinh thể chấp nhặt!


      “Ta cảm thấy Ngũ đệ rất đúng, Phi Long trận chính xác là thể dễ dàng phá được. Tối qua Lục tướng quân dẫn binh tấn công bất ngờ mới có thể đuổi được tướng sĩ Minh Khải quốc, lấy lại Lư Giang thành. Nếu lúc này còn phá Phi Long trận, quả chính là tìm đường chết!” Trường Tín vương Tiêu Vân Dật đương nhiên cũng phụ họa thêm.


      Thường Hy cắn đến đau răng...


      Lục Phụng Thiên năm nay ba mươi có thừa, bốn mươi chưa đủ, uy dũng bất phàm, nghiêm trang lãnh bạc. Người này toàn thân đều trải qua sát khí nơi chiến trường, ngay cả câu nào mà ngồi chỗ cũng khiến người ta thể khinh thường. Huống chi Lục tướng quân lần này lại được phong là đại nguyên soái thống lĩnh ba quân, trấn giữ Lư Giang thành, đêm qua đánh cho binh lính Minh Khải quốc kêu cha gọi mẹ, mệt nhọc là tránh khỏi, cho nên cả ngày hôm nay khuôn mặt băng bó cũng có ai dám gì.


      “Lệ tướng quân chính là đại công thần của Đỉnh Nguyệt quốc, vì bảo vệ yên bình của biên quan mà tiếc dấn thân vào nơi nguy hiểm. Nay chỉ vì an toàn bản thân mà bỏ qua tính mạng của ngàn vạn binh sĩ, điều đó là vạn vạn thể, đó phải chính là làm rét lạnh lòng chúng tướng sĩ hay sao? Về sau còn ai dám hiến dâng nhiệt huyết bảo vệ quốc gia nữa?” Tiêu Vân Trác nổi giận, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người kia. Người như vậy căn bản xứng là người.


      Tiêu Vân Triệt nhìn mọi người cái, thần sắc ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Lục nguyên soái thấy chuyện này nên làm thế nào?”


      Tên Tiêu Vân Triệt giảo hoạt này, Thường Hy nhìn mà thầm thở dài trong lòng.


      Lúc này Lục Phụng Thiên mới lên tiếng: “Chư vị đều có lý. Nhưng ta chỉ muốn hỏi câu, Phi Long trận kia nếu chúng ta tấn công, giải cứu người ở bên trong, vậy người bố trận tự động thu hồi trận pháp sao?”


      Lấy thủ làm công, nguyên soái quả là giống người bình thường, Thường Hy yên lặng thở phào nhõm!


      Trong phòng có chút yên lặng. Qua hồi lâu Tiêu Vân Trác mới lên tiếng: “Nguyên soái có lý, Nạp Thác đương nhiên thu hồi lại trận pháp.”


      Thần sắc Tiêu Vân Bác và Tiêu Vân Triệt có chút được tự nhiên, trải qua tình nơi chiến trường đương nhiên hiểu được. Nhưng chuyện trước mắt quả cũng khó giải quyết, Phi Long trận vững như thành đồng, trong trận biến hóa khôn lường, tùy tùy tiện tiện sao có thể hóa giải được?


      “Nếu như muốn cứu người trước phải phá được Phi Long trận. Nhưng là tối qua nguyên soái tự mình nhìn rồi, phải rất khó phá hay sao?” Tiêu Vân Bác hừ lạnh .


      “Khó phá có nghĩa là phá được.” Tiêu Vân Trác nhìn Tiêu Vân Bác thản nhiên , thanh mặc dù nhưng lại có áp lực gấp đôi.


      “Lấy ý tứ Thái tử gia chẳng nhẽ muốn đánh cược tính mạng của mấy vạn tướng sĩ để cứu những người bên trong? Huống chi dù có liều chết bằng bất cứ giá nào cũng chưa chắc cứu được. Mệt nhọc cũng bốn ngày rồi, chết cũng chết rồi!” Tiêu Vân Bác phản kích .


      “Ngũ đệ biết quy củ chiến trường. Lệ tướng quân chính là lão tướng sa trường, nếu phá trận đương nhiên có thể dự liệu được khả năng bị vây khốn ở bên trong cho nên chắc hẳn lệnh cho tướng sĩ chuẩn bị lương khô nước sạch đề phòng trường hợp xấu nhất. Chỉ có người từng trải chiến trường mới hiểu được những điều này, Ngũ đệ cả ngày ở chốn thâm cung, làm sao có thể tường tận được!” Tiêu Vân Trác chút khách khí châm chọc . Ra khỏi Vân Đô tâm tình mọi người bị câu thúc nữa cho nên tới lui cũng cực kỳ sắc bén.


      Gương mặt tuấn tú của Tiêu Vân Bác đỏ bừng lên, cũng nữa. biết những cái này.


      “Nếu là phá trận, xin hỏi Thái tử gia ai đánh trận đầu?” Tiêu Vân Dật hỏi. Vấn đề này đúng là dễ dàng trả lời. Lục Phụng Thiên tướng quân mặc dù tinh thông kỳ môn độn giáp nhưng lại là thống lĩnh ba quân, quả quyết thể mạo hiểm. Lục Phụng Thiên , người tiên phong quả thực là khó tìm, dù sao cũng phải có chút am hiểu mới được.


      Tiêu Vân Trác trầm mặc, biết vấn đề này khó trả lời. Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Trác cái, cười lạnh liên tục.


      Hai nắm tay của Thường Hy nắm lại chặt, hận chính mình phải thân nam tử để xông pha trận mạc. Lúc mấu chốt cái gì cũng thể giúp được, trong lòng đúng là khó chịu muốn chết.


      Trong lòng Lục Phụng Thiên thực ra chọn được người, chẳng qua là đám vương gia này từ hưởng hết vinh hoa phú quý, nào hiểu được chua cay của binh sĩ. Lúc này làm khó bọn họ chút cũng tốt, cho nên nhìn bọn họ tranh đấu vẫn làm bộ Lã Vọng buông cần, cười nhìn sóng gió lên.


      Thường Hy trong lúc lơ đãng mà bắt gặp thần sắc vừa lóe lên trong mắt Lục Phụng Thiên, thầm giật mình cái! Nàng thế nào lại quên chuyện quan trọng như vậy? Lục Phụng Thiên tinh thông binh pháp, dưới trướng nhất định có lương tài mãnh tướng, thế nhưng lão hồ ly lại chút nào mở miệng, có thể thấy được là người tâm tư khó đoán. Nghĩ chút nàng cũng dần hiểu được dụng ý của , khóe miệng mơ hồ mà cong lên.


      Tiêu Vân Trác thản nhiên : “Trường Tín vương nếu dám lãnh binh, vậy bản Thái tử đành phải tự mình xuất chinh đánh trận đầu. Chỉ là danh tiếng tiên phong này đành phải để ta nhận rồi!”


      đúng là mời tướng bằng khích tướng, đạo lý ấy từ xưa đến nay đều có đất dùng!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 329:


      Tiêu Vân Dật từ thích cưỡi ngựa bắn cung, đối với binh thư đều cũng nghiên cứu, mặc dù là người cuồng ngạo bất tuân nhưng trong bụng cũng có mấy phần chân tài thực học. Vì vậy lần này Minh tông để làm tướng quân tiên phong cũng quả nghĩ muốn đánh trận dương oai, tranh thủ tạo cho mình lực lượng. Có thể là lòng mang chí lớn mà tiến về phía trước.


      Binh pháp và trận pháp ràng là hai loại khái niệm bất đồng. Mặc dù nghiên cứu binh thư rất nhiều nhưng khi phải đối mặt với trận pháp đống binh thư kia lại trở nên dư thừa. Mà Phi Long trận kia lại là bát quái kỳ trận chân chính, so với sở học binh thư của đúng là người dưới đất kẻ trời. cũng phải mãng phu nên cũng ngu ngốc tự mình dâng mạng, vì vậy mới chần chừ ngăn cản phá Phi Long trận.


      Lời của Tiêu Vân Trác cực kỳ sắc bén, nhát trực tiếp trúng chỗ đau của . Tiêu Vân Trác tức giận quên lý trí, quát lên: “Tiểu vương cũng biết thế nào là sợ. Thái tử gia yên tâm, tiểu vương mang tiếng tiên phong tất nhiên lâm trận mà chạy trốn!”


      Tiêu Vân Trác trịnh trọng gật đầu cái, : “Trường Tín vương có thể được phụ hoàng sắc phong hai chữ “Trường Tín” này quả thực là giả!”


      Gương mặt Tiêu Vân Dật xanh mét thêm gì nữa. Nếu như đáp ứng nên cẩn thận suy nghĩ kế sách mới được.


      Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Dật : “Tiểu vương thân là quan đưa lương thảo, Trường Tín vương có gì cần chỉ cần mở miệng là được!”


      Tiêu Vân Dật nhàn nhạt hừ tiếng, lại chuyện, chẳng qua chỉ chau mày lo lắng.


      Tiêu Vân Dật vừa nhận lời đánh trận đầu tình huống trở nên dễ bàn hơn. Mọi người cùng nhau thảo luận xem làm cách nào để phá giải được trận pháp. Thường Hy nghe bọn họ chuyện mà yên lặng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Ánh mặt trời màu vàng trải đầy đình viện, lá cây xanh mơn mởn nhuộm tầng kim quang làm cho người ta khỏi nheo lại mắt.


      Sau mấy phen tranh luận, cuối cùng mọi người quyết định thừa dịp ban đêm liền lên đường, lộ trình từ nơi này đến chỗ Phi Long trận chỉ cần hai canh giờ. Sau đó cẩn thận quan sát trận pháp rồi tiếp tục tìm hiểu cách phá trận.


      Đợi tất cả mọi người giải tán, Thường Hy theo Tiêu Vân Trác trở lại gian phòng, nhìn cau mày, nhàng : “Chàng có suy tính gì ?”


      Lông mày như ngọn núi của Tiêu Vân Trác nhảy lên, nghĩ tới Thường Hy cư nhiên biết được muốn làm cái gì, định cũng giấu giếm nàng, : “Lệ tướng quân ta nhất định cứu, tam ca của nàng ta cũng nhất định cứu. Tối nay chúng ta phải , nàng ở lại đây. Đường dài bôn ba sợ làm bị thương tới nàng.”


      “Ta biết chàng lo lắng cho ta, thế nhưng tình huống trước mắt làm sao ta có thể chỉ đứng nhìn. Huống chi ta cũng hiểu được kỳ môn độn giáp, gây thêm bất kỳ phiền toái gì cho chàng, chỉ muốn giúp mọi người tay thôi, được ?” Thường Hy tất nhiên đồng ý, giọng điệu kiên quyết.


      “Đây là hành quân đánh giặc, phải đơn độc phá trận, ta muốn để nàng mạo hiểm.” Tiêu Vân Trác cũng theo Tiêu Vân Dật cùng nhau phá trận, chỉ sợ nàng càng thêm bất an.


      Thường Hy biết Tiêu Vân Trác cố chấp, chớp mắt cái, : “Được rồi, vậy chàng phải chú ý an toàn. Ta ở chỗ này chờ chàng trở lại, nếu có cái gì cần ta giúp tay chàng chỉ cần đưa tin về là được.”


      Nghe được Thường Hy hề kiên trì nữa, giọng điệu Tiêu Vân Trác cũng mềm , lại cùng nàng thêm vài câu rồi mới đứng dậy tìm Tiêu Vân Dật, còn có việc muốn bàn bạc. Sau khi Thường Hy cũng ra khỏi cửa, quẹo phải, đến phòng của Vân Thanh.


      ***


      “Cái gì? Ta đáp ứng!” Vân Thanh bị hù dọa giật mình, thế nào cũng nghĩ đến Thường Hy lại to gan như vậy.


      , chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Thái tử gia vùi thân trong hiểm cảnh? Phi Long trận đó là trận pháp tâm đắc của Nạp Tháp, sau khi tiến vào còn biết xảy ra biến cố gì. Trường Tín vương hiểu được những thứ này, Thái tử gia cũng chỉ biết chút da lông bề ngoài, ngay cả khi có thủ hạ tâm phúc của Lục nguyên soái theo thế nhưng cũng phải đơn giản như du sơn ngoạn thủy. Thái tử gia sau này là cửu ngũ chí tôn của Đỉnh Nguyệt quốc, chúng ta thể ngồi đây nhìn ngài gặp nguy hiểm được!” Thường Hy nhìn Vân Thanh khuyên.


      “Hồ nháo! Lục nguyên soái là to gan, tại sao lại có thể để Thái tử gia tự mình dấn thân vào chốn nguy hiểm? Ta tìm ông ta hỏi chút!” Vân Thanh nổi giận, Lục Phụng Thiên này to gan lớn mật, cư nhiên để hai vị hoàng tử đánh trận đầu. Đúng là hồ nháo đến cực điểm!


      “Trường Tín vương và Thái tử gia chủ động xin giết giặc, muốn phấn chấn tinh thần ba quân, diệt trừ Tần Nguyệt Như, ai dám cự tuyệt?” Thường Hy than tiếng, : “ đúng là làm gương cho binh sĩ mới có thể lấy lại tinh thần chiến đấu. Đại chiến sắp tới, ai dám nghe lệnh?”


      Vân Thanh dừng chân lại, nhìn Thường Hy : “Ngươi khuyên can?”


      Thường Hy lắc đầu cái : “ thể khuyên chi bằng khuyên giải. giờ tinh thần quân sĩ xuống dốc quả thực cần khích lệ. Hoàng tử làm gương cho binh sĩ còn ai có thể quyết tử? Đây cũng là có chút bất đắc dĩ. Hoàng thượng phái Trường Tín vương làm tướng tiên phong phải là vì chuyện này sao?”


      “Vậy nên như thế nào mới tốt?” Vân Thanh ngồi trở lại ghế tròn, thần sắc sa sút hỏi.


      “Cứ theo lời ta mà làm. Cho ta mười người, dựa theo lời ta phân phó làm, chắc chắn ta giữ được Thái tử gia, Trường Tín vương toàn thân lui ra.” Thường Hy biết võ công, chỉ có thể nhờ Vân Thanh cắt cử số cao thủ giúp đỡ nàng.


      “Xem ra thể làm gì khác hơn là như thế. Chỉ là người khác theo ngươi ta yên lòng, để ta tự mình theo .” Vân Thanh kiên định . Thái tử gia cố nhiên là quan trọng nhất, Trường Tín vương cũng thể bỏ rơi, nhưng thần nữ hộ quốc cũng phải trò đùa.


      “Ta cũng .” Thanh Mạnh Điệp Vũ từ ngoài truyền vào, ngay sau đó cửa phòng được mở ra, Mạnh Điệp Vũ nhìn hai người : “ phải ta cố ý muốn nghe. Thanh của hai người quá lớn, tai ta lại nhạy bén.”


      cũng ? Tại sao?” Thường Hy có chút kinh ngạc, sau đó : “Sau khi tiến vào cũng thể đảm bảo còn sống ra ngoài. còn có thù nhà phải báo, vẫn là miễn .”


      “Phi, đừng có mấy lời xúi quẩy. phải chúng ta đánh đâu thắng đó, phá Phi Long trận khiến Tần Nguyệt Như tức hộc máu, đây mới chính là điều nên !” Mạnh Điệp Vũ cười . Mặc dù mặt mang theo nụ cười nhưng Thường Hy và Vân Thanh đều hiểu được đây chỉ là trấn an mọi người mà thôi.


      Ba người nhìn nhau rồi hóa thành tràng cười dài. Ân ân oán oán trước đây sớm tan thành mây khói, ba người đều nắm tay lại nơi. Thường Hy : “Được, vậy chúng ta cùng nhau, sống cùng sống, chết cùng chết!”


      “Còn có ta, chớ đem ta quên!” Hàng Nhạc Thủy đột nhiên xuất ở cửa, khuôn mặt nở nụ cười nhìn ba người, ở phía sau mơ hồ còn trông thấy thân ảnh Ngu Thụy Lân. Quả nhiên nghe thấy thanh truyền đến: “Ta nữa.”


      Mồ hôi lạnh của Thường Hy toát ra, này tìm chết rồi còn thi nhau xếp hàng, đúng là được mở rộng tầm mắt. Chính là muốn mở miệng trách móc Hàng Nhạc Thủy ra tay trước, : “Ta và Tần Nguyệt Như cũng có ân oán, chuyện này nhất định thể thiếu ta.”


      Ngu Thụy Lân nhìn muội tử nhà mình : “Lúc huynh hứa với cha mẹ nhất định mang muội tổn hao sợi tóc nào trở về, cho nên chắc chắn ta phải theo.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :