1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 320:


      Thường Hy biết Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong nàng làm Thái tử phi, càng biết Tiêu Vân Trác đuổi hết mấy nữ nhân kia ra khỏi hậu cung. Nàng thậm chí biết vì nàng bỏ mà hoàng cung náo loạn thành cái dạng gì, rồi có bao nhiêu người điên cuồng tìm kiếm nàng. Tin tức thần nữ hộ quốc mất tích khi truyền ra, Vân Đô lập tức xuất vài đội nhân mã ráo riết lục soát, ai cũng mong chiếm được nàng, khống chế trong lòng bàn tay.


      ***


      Ngu phủ.


      “Vậy ông phải làm sao bây giờ? Nha đầu này là nơi nào? Hay là bị người ta bắt rồi?” Ngu phu nhân sau khi biết tin, cơ hồ là như ngất . Nữ nhi của bà có số khổ a! Những năm gần đây bà biết tương lai con của mình nhất định gập ghềnh, nhưng là khi tới thời điểm này mới biết được dù có chuẩn bị tâm lý nhiều năm như vậy cũng thể tiếp nhận.


      “Phu nhân, bà đừng có khóc. Lân nhi sáng mai cũng tìm, nhất định có tin tức. Con của chúng ta phúc lớn mạng lớn nhất định bình an vô , bà đừng có gấp, đừng có gấp!” Ngu thế Hùng vội vàng nhìn thê tử của mình, những năm này chỉ sợ bà khóc. Nhìn bà khóc là cảm thấy dường như mắc bao nhiêu tội, ngay cả tay chân cũng biết đặt ở đâu.


      Ngu phu nhân mặc dù tuổi nhưng là được bảo dưỡng kỹ lưỡng, vừa nhìn cũng thấy giống như chỉ mới ba mươi tuổi. Mỹ nhân khóc là môn nghệ thuật, mặc dù khóc lê hoa đái vũ, thê thê thảm thảm nhưng tuyệt đối vẫn có loại vẻ đẹp mảnh mai. Này cũng khó trách Ngu lão gia mỗi lần nhìn vợ khóc là lại cảm thấy mình giống như phạm nhân tội lỗi đầy mình.


      Ngu Thụy Lân hôm nay vào Hàn lâm viện đảm nhận chức vụ, mặc dù có thực quyền gì, nhưng dõi mắt nhìn cả Đỉnh Nguyệt quốc những kẻ đại thần điều đình cũng đều từ Hàn lâm viện mà ra. Hôm nay có muội tử là thần nữ hộ quốc, biết có bao nhiêu kẻ cả ngày tìm cách nịnh bợ , hy vọng tương lai có thể nhờ gió xuân của phất qua mà hưởng chút dương quang. Vì vậy tin tức Thường Hy vô cớ mất tích truyền ra, những người này cũng gấp gáp tìm, mong góp chút công lao.


      Ngu Thụy Lân sải bước vào, khuôn mặt tuấn tràn đầy mệt mỏi, vừa vào cửa liền nghe thấy lời của phụ thân, vội vàng phụ họa : “Mẹ, người đừng lo lắng, Hoàng thượng và Thái tử gia cũng treo bảng tìm người, chỉ cần muội tử nhìn thấy nhất định trở về. Còn nữa, nhi tử hướng Hoàng thượng cầu xin tự mình ra ngoài tìm kiếm, mẹ đừng quá lo lắng.”


      “Cái gì? Con tự mình tìm?” Ngu phu nhân quên cả khóc thút thít, chợt đứng lên nhìn con trai, có chút bận tâm : “ tại tình thế phức tạp, con nhất định phải chú ý an toàn.”


      “Mẹ, con cũng phải là hài tử ba tuổi, mấy năm nay con ra cửa buôn bán phải là cũng có chuyện gì sao? Hơn nữa lần này Thái tử gia mang theo rất nhiều hộ vệ, mẹ cần quá lo lắng.” Ngu Thụy Lân cười , hết sức an ủi mẫu thân. Nhưng chỉ có hiểu được trong lòng, chuyện này có bao nhiêu hung hiểm, nếu Thường Hy rơi vào trong tay người khác, hậu quả thể tưởng tượng nổi. Nha đầu ngốc này có chuyện gì bình tĩnh lại vội vội vàng vàng chạy , mặc dù với bên ngoài Thường Hy mất tích là do có người gây nên, nhưng Thái tử và đều biết rằng Thường Hy là chạy trốn. Nghĩ tới đây liền bất đắc dĩ thở dài.


      Lần này Tiêu Vân Trác tìm Thường Hy phải mang theo là vì sợ thời điểm tìm được nàng, Thường Hy lại để tâm vào chuyện vụn vặt mà chịu trở về, để cho làm thuyết khách. Nhớ tới tính tình bướng bỉnh của muội tử nhà mình, cũng cam bái hạ phong. em kia, bình thường có thể, còn nếu có ngày có ý trốn , có mười tay kéo cũng thể lôi nó trở lại.


      Lần này tốt lắm, nha đầu kia có ý muốn trốn Thái tử, vậy việc tìm kiếm cũng dễ dàng rồi!


      Thường Hy mất tích cũng hòa hoãn được tình thế ở Vân Đô, tất cả mọi người đều đem lực chú ý dời lên chuyện thần nữ hộ quốc bị mất tích. Dù sao lời của Vô Thiện cao tăng, ai cũng dám coi thường, có được thần nữ hộ quốc là chuyện cỡ nào may mắn. Thuận theo dân tâm mới có thể có được thiên hạ!


      Ngu phu nhân yên lặng gật đầu cái, chẳng qua là nắm tay Ngu Thụy Lân cẩn thận dặn dò: “Tìm muội muội cố nhiên quan trọng hơn, nhưng con cũng phải chú ý an toàn của mình, có biết hay ?”


      Ngu Thụy Lân gật đầu cái, : “Con làm việc luôn biết phân lượng. Mẹ đừng lo lắng, rất nhanh có tin tức!”


      Ngu Thế Hùng nhìn con trai, trong lòng cũng vô cùng nặng nề. tuy là thương nhân nhưng cũng rất để ý đến thời cuộc, biết chuyện này phải đơn giản như vậy, nhưng muốn để cho thê tử nghi ngờ nên chỉ đành làm bộ như buông lỏng, : “Con là ta an tâm rồi. Nhị đệ có cùng ?”


      cần, lão nhị lưu lại. Con theo Thái tử gia xuất môn còn cần ở lại nghe ngóng tình hình, giúp chúng ta chú ý biến động trong triều. Huống chi có tam đệ là thủ hạ dưới trướng Lệ tướng quân, có chuyện gì con tìm đệ ấy giúp tay, cha yên tâm !” Ngu Thụy Lân nhìn phụ thân của mình cười .


      Ngu Thế Hùng gật đầu cái gì nữa. Con thứ hai làm việc cho Thái tử cũng có chút hiểu, chẳng qua là phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Thường nghe cầu phú quý trong nguy nan, nhưng bây giờ cũng biết để bọn con đường này là đúng hay sai?


      Ngu Thụy Lân trì hoãn thêm nữa, từ biệt cha mẹ rồi vội vã lên ngựa phóng .


      Trong Đông cung, Tiêu Vân Trác nhìn bản đồ da trâu bàn mà cau mày. Cả tòa Đông cung, khí bị ép đến thấp cực độ, cung nhân ngoài cửa cũng dám thở mạnh. Ngu Thụy Lân bước nhanh đến, nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử gia, vi thần trở lại.”


      Tiêu Vân Trác ngẩng đầu lên nhìn Ngu Thụy Lân, ngoắc ngoắc tay : “Ngươi đến đây xem chút, đoán xem nàng có con đường kia ?”


      Ngu Thụy Lân tới, nhìn bản đồ, chậm rãi : “Nha đầu tiểu quỷ này chủ ý đặc biệt nhiều, muốn xác định lộ tuyến của nàng đúng là khó mà .”


      Tiêu Vân Trác dĩ nhiên biết điểm này cho nên mới cực kỳ buồn bực, ngẩng đầu nhìn Ngu thụy Lân : “Chương Tứ Thần đến Tề Dương làm huyện lệnh, ngươi xem Hy nhi có thể đến đó hay ?”


      Ngu Thụy Lân gật gật đầu : “Có thể, chỉ là nha đầu này vì tránh cho chúng ta tìm thấy chắc đến nơi đó, nàng thích làm mọi thứ ngược lại. Tề Dương lại cách thành Lư Giang rất gần, mà Lệ tướng quân và tam đệ đều ở đó, đoán chừng nàng . Ngược lại huyện Mặc cách đó xa có vài phần khả năng.”


      Ngón tay Tiêu Vân Trác hướng địa đồ huyện Mặc di chuyển vài lần, ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân cái, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta vừa nhận được mật báo, Minh Khải quốc phái hàng loạt sát thủ chạy tới huyện Mặc đuổi giết người nghi ngờ là người của Tấn vương.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 321:


      Thường Hy sau khi xuất cung liền mua quần áo, tắm rửa thay xiêm y hồi rồi thuê xe ngựa ra khỏi Vân Đô. Nhưng là người đánh xe ngựa sau khi ra khỏi Vân Đô trăm dặm sống chết cũng chịu tiến về phía trước. Nguyên nhân rất đơn giản, Thường Hy cứ có mục đích về phía trước, chẳng biết đến nơi nào mà nhà của ở Vân Đô, muốn rời quá xa. Vì vậy bất kể Thường Hy cho bao nhiêu tiền cũng cần.


      Cuối cùng có cách nào, Thường Hy chỉ đành phải thương lượng với phu xe mua lại xe ngựa của . Thường Hy cũng muốn dọc đường phải bộ, nàng muốn mệt chết. may là Thường Hy mặc nam trang, mặt cũng hóa trang vài phần, sớm còn là đại mỹ nhân nũng nịu rồi, vì vậy phu xe kia cũng dám rao giá trời, năm lượng bạc thuận mua vừa bán, lại còn dạy Thường Hy cách đánh xe.


      Ước chừng hai canh giờ Thường Hy mới học được cách đánh xe, để cho phu xe kia rời .


      Ngựa này là ngựa già cho nên cũng cần Thường Hy phí công sức điều khiển, thỉnh thoảng chỉ vung cây roi lên cho ngựa chạy nhanh chút. Dù sao trong thời gian ngắn Thường Hy cũng chưa biết về nơi nào, cứ như vậy chậm rãi tiến về phía trước coi như là ý hay. Nhưng là chưa đến công phu nửa ngày liền có hàng loạt đội nhân mã gào thét mà qua khiến chuông cảnh báo trong lòng Thường Hy vang lên. Sau lại gặp được người hướng nàng hỏi thăm, mà đối tượng hỏi thăm chính là nàng mới khiến Thường Hy cảm thấy chuyện tình có vẻ ổn, nghĩ tới lại có thể có nhiều người như vậy đến tìm mình. Nhưng là nhìn bọn họ bộ mặt hung ác, chắc phải là người của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời nào còn có ý định du sơn ngoạn thủy, nhanh chóng đánh xe ngựa chạy lên phía trước.


      Thường Hy cũng suy nghĩ mình đâu tốt. Tứ Thần ca ở Tề Dương làm huyện lệnh, đến chỗ là vô cùng ổn. Nhưng tên Tiêu Vân Trác gian trá kia nhất định nghĩ ra, cho nên thể . Thành Lư Giang xa nhất, lại gần sát Tề Dương, ra cũng là nơi tốt để đến, huống chi tam ca của nàng còn ở nơi đó. Nhưng là suy tính mãi cuối cùng lại loại bỏ.


      Muốn nơi nào đó gặp người quen biết nhưng ngộ nhỡ mình gặp nguy hiểm rất nhanh có người đến cứu viện, Thường Hy suy nghĩ chút đến nơi cách thành Lư Giang xa, tiếp giáp với Tề Dương, có thành gọi là huyện Mặc. Nghe nơi đó non xanh nước biếc, là chỗ rất tốt để dừng chân. Nàng sống quá nửa năm, thôi nơi đó cũng tốt.


      Có mục tiêu có động lực, Thường Hy cứ vậy đường hướng về phía tây tới.


      Trời gần sập tối, rốt cuộc chạy tới trấn , tìm khách điếm để nghỉ chân. Mặc dù khách sạn này rất nhưng sạch loạn, miễn cưỡng có thể chấp nhận. Thường Hy đem xe ngựa giao cho tiểu nhị còn mình thẳng lên lầu. Nàng muốn tắm rửa thay quần áo, chạy đường là bẩn muốn chết.


      Tiểu nhị ân cần dẫn Thường Hy lên lầu, cười : “Khách quan, cũng chỉ còn dư lại mỗi gian phòng này thôi. Tuy rằng có chút, nhưng chim sẻ tuy mà ngũ tạng câu toàn, xin ngài chịu đựng chút. Phòng khác mặc dù rất lớn nhưng lại có nhiều người ở chung.”


      Thường Hy gật đầu cái, nàng cũng muốn cùng người khác ở chung gian phòng, : “Chuẩn bị cho ta nước nóng, sau đó đưa cơm tối, cho bất kỳ ai lên đây, ta trả ngươi gấp đôi tiền phòng.”


      Tiểu nhị vô cùng cao hứng gật đầu, giòn giã đáp ứng tiếng rồi xuống.


      Thường Hy đem bọc quần áo tùy thân đặt lên giường rồi mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ngay cả chút xíu ánh trăng cũng thấy. Đèn lồng đỏ chiếu rọi trong sân cũng soi được bóng người, chỉ có gian phòng cách vách thỉnh thoảng truyền đến vài giọng , thanh rất thấp, nghe thứ gì, dĩ nhiên Thường Hy cũng có thói quen nghe lén.


      Tiểu nhị rất nhanh liền đem nước nóng lên. Thường Hy đóng chặt cửa sổ, lúc này mới cởi áo tháo dây lưng tắm rửa hồi. Nàng ngồi cả người vào trong thùng tắm mới cảm thấy thanh tĩnh, thoải mái được chút ít. Vậy mà Thường Hy biết là ở phòng cách vách nàng chính là Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân chạy tới so với nàng sớm hơn hai canh giờ.


      Giờ phút này hai người cũng vô cùng phiền não, đoạn đường về phía huyện Mặc cư nhiên gặp được Thường Hy, là rất kỳ quái.


      “Ngươi xem nàng có huyện Mặc hay ? Nếu có chúng ta tổng có thể đuổi theo nàng, thế nhưng dọc đường ngay cả bóng dáng nàng cũng nhìn thấy, đây phải là quá kỳ quái sao?” Tiêu Vân Trác ngồi ở trước bàn nhìn bản đồ cau mày . Tin tức Thường Hy mất tích rất nhanh truyền tới Minh Khải quốc, nữ nhân Tần Nguyệt Như kia bỏ qua cho cơ hội tốt này, thế nên càng thêm lo lắng.


      Ngu Thụy Lân cũng đồng dạng mặt ủ mày chau, thở dài tiếng : “Về lý Thường Hy cũng thể nhanh như vậy. Nàng cưỡi ngựa, nhiều lắm là ngồi xe ngựa, nếu nàng thực huyện Mặc, lấy tốc độ đuổi theo của chúng ta tất phải đuổi kịp nàng chứ. Thế nhưng tại sao lại thấy người?”


      Tiêu Vân Trác thở dài tiếng, có biện pháp. sắp bị Thường Hy làm cho tức chết, biết bên ngoài nguy hiểm như vậy còn chạy loạn khắp nơi, nghĩ rồi ra: “Ngày mai phái hai người theo dọc đường trở về mà tìm còn chúng ta tiếp tục về phía trước. biết sát thủ của Minh Khải quốc ở chỗ nào, chúng ta phải cẩn thận chút. Chúng ta đến sớm chờ Hy nhi, so với việc để bọn họ bắt gặp trước tốt hơn, đành ôm cây đợi thỏ thôi.”


      Trừ cách đó ra đúng là cũng còn cách nào khác. Các lộ tuyến khác cũng có tin tức tốt truyền đến, hiển nhiên là cũng chưa tìm được Thường Hy.


      Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn tờ mờ hơi sương bọn Tiêu Vân Trác vội vã thúc ngựa chạy . Ngược lại Thường Hy nhanh chậm, thức dậy có đụng phải bọn họ, ở trong khách sạn dùng xong điểm tâm, lại mua ít bánh bao, lương khô dùng để ăn đường, lúc này mới tiếp tục lên đường tiến về phía trước.


      Nhưng là... Thường Hy nhìn gương mặt hào sảng của nam tử trung niên trong buồng xe mà nhức đầu dứt. Cũng biết từ đâu xuất kẻ điên này nàng là con trai ta, cứ bám lấy nàng chết thả. Nàng phải, nhưng là ánh mắt của mọi người trong khách điếm đều nhìn nàng có chút quái quái. Người làm nam tử kia ở xe ngựa của nàng đêm, còn châm chọc bảo nàng rằng chỉ lo ăn lo uống cho bản thân, đem cha già vứt xe ngựa quan tâm sống chết. Ánh mắt tiểu nhị kia ràng là mang theo khinh bỉ nồng đậm.


      Thường Hy dưới ánh mắt sắc bén như dao phi tới của mọi người, lại dây dưa mãi dứt với nam tử kia, trong tình huống nàng muốn gây quá nhiều chú ý, thể làm gì khác hơn là dẫn theo tên con riêng lớn như vậy rời khỏi khách điếm. tại tạm thời nhắc đến hơn.


      “Nhi tử, ta khát, rót cho ta ly nước. có chút hiếu thuận nào cả, muốn cố ý để ta chết khát à?” Trong buồng xe lại truyền ra giọng của nam tử kia. Từ sáng cho tới lúc này có biết bao nhiêu lần khát và đói bụng, dày vò Thường Hy đến nỗi nàng chỉ muốn hét lên CMN!


      Nàng bây giờ là người thể để lộ tung tích, nàng nhẫn nhịn, nàng nhẫn nhịn, nàng lại nhin! Thường Hy đem những lời này ở trong bụng hung hăng đọc mười mấy lần, lúc này mới đem bình nước cách rèm vào!


      Thường Hy vừa mới ngồi xuống xong, trong lúc bất chợt liền nghe thấy có tiếng vó ngựa cấp tốc truyền đến. đợi nàng phản ứng kịp, con ngựa dừng ở trước mặt của nàng, quát lên: “Tiểu tử, có thấy xinh đẹp như hoa qua đây ? Đây là bức họa, ngươi xem chút !”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 322:


      Thường Hy vừa đúng đưa lưng về phía người nọ, nghe như thế cả người run lên, sắc mặt có chút trắng bệch, bức họa? Vậy hay rồi, mặc dù khuôn mặt nàng có cải trang chút ít, nhưng là cẩn thận đối chiếu với bức họa vẫn có thể nhìn ra, này như thế nào mới tốt? Trong lúc nhất thời có chút sợ, biết người tới là người nào, nếu như bị bắt xong đời rồi!


      “Này, tên tiểu tử kia, hỏi ngươi ngươi nghe thấy sao? Muốn chết à?” Vị quân gia hiển nhiên mất hứng, nhìn bóng lưng Thường Hy mà toát ra lửa giận.


      Thường Hy cũng cực kỳ tức giận, nhưng là nàng có võ công, người ta chỉ cần dùng đầu ngón tay út là có thể đâm chết nàng. Hảo hán sợ chịu thiệt trước mắt, muốn lên tiếng để đáp lại nhưng lại sợ bọn họ nghi ngờ, trong lúc nhất thời giằng co biết nên làm gì.


      “Quân gia, ngài đừng tức giận, tiểu tử chết tiệt nhà ta từ lúc sinh ra biết ăn , hướng nội vô cùng a. Ta biết dùng bao nhiêu cách bắt mấy câu mà cũng vô tác dụng. Ngày hôm nay ngài dù đánh chết cũng chuyện, con bê quắt queo này, làm tức chết ta rồi!” Nam tử trung niên vẫn mực lời nào nãy giờ bỗng nhiên lại chui ra khỏi buồng xe, khom người cúi đầu, gương mặt nịnh bợ chuyện.


      Thường Hy nghe được câu này thiếu chút nữa xỉu vì tức, con bê quắt queo? Ngươi mới là con bê quắt queo, cả nhà ngươi đều là con bê quắt queo. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng rơi nước cạn bị tôm giỡn, nàng là khốn a, xui xẻo tận mạng rồi! Tức có tức nhưng vẫn vểnh tai lên nghe bọn họ chuyện.


      Nghe được lời nam tử trung niên , bên kia dội lại mảnh cười vang. Vị quân gia kia cười : “Lão đầu, xem ngươi hào hoa phong nhã mà lời cũng xuôi tai. Con có làm sao cũng là con của ngươi, ngươi mắng phải là mắng mình sao?”


      Nam tử trung niên nghe vậy gương mặt đỏ bừng, có chút co quắp : “Quân gia chê cười, cũng đến nước này sao có thể kiềm chế, nuôi con trai như vậy liền đủ uất ức rồi, những thứ khác cũng được. biết quân gia muốn hỏi cái gì hỏi ta , ngài hỏi nhi tử ta chết cũng nghẹn ra được cái rắm đấy!”


      Mọi người lại cười ồ trận, lâu mới dừng lại. Quân sĩ kia mở ra bức họa hướng nam tử trung niên : “Ngươi xem chút, có thấy nữ tử như thế này qua hay ? Đây là khâm phạm triều đình, nếu như chứa chấp hoặc biết mà gánh tội lớn diệt tộc đấy!”


      Khâm phạm? Thường Hy thiết chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, kịch liệt ho khan. Quân sĩ kia nhìn Thường Hy, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nhận ra cái gì phải ?”


      Thường Hy lắc đầu cái, lại dám câu nào. Nam tử trung niên kia lại vội vàng : “Quân gia chế giễu, tên có tiền đồ này vừa nghe ngài nhắc đến khâm phạm triều đình liền sợ hãi. tên quê mùa cũng chưa từng nghe đến những người này, thực là bị hù chết, chớ trách móc, chớ trách móc!”


      “Điều này cũng đúng, chưa từng gặp qua người thôn quê nào có hiểu biết chút. Vậy ngươi mau xem gặp qua người này hay chưa?” Quan nhân có chút nhịn được nữa, trì hoãn thời gian quá dài.


      Nam tử trung niên kia cẩn thận nhìn bức họa, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu dân chưa từng nhìn thấy qua người này. Nơi đâu hoang sơn dã lĩnh làm sao có thể có được tiên nữ như thế này! Nếu như thực nhìn thấy cũng quên!”


      Quan nhân kia có vẻ thất vọng, hừ lạnh tiếng, phất phất roi ngựa đối với người phía sau : “Tiếp tục đuổi!”


      đám người gào thét qua. Thường Hy nhìn bóng lưng bọn họ mà lâm vào trầm tư, lúc nào nàng trở thành khâm phạm triều đình? Dính phải điều này, về sau làm sao có thể sống yên ổn?


      Nam tử ngồi vào trong buồng xe, nhìn gò má Thường Hy, sau đó cười : “Con trai, ta đói bụng, chúng ta nhanh , buổi trưa tìm chỗ nghỉ ngơi a!”


      Thường Hy liếc mắt nhìn nam tử cười rực rỡ với mình, chau mày, muốn cái gì, nhưng nhớ đến vừa rồi mới giải vây cho mình liền nỡ ra lời khó nghe. Nhưng muốn thân cận với chút cũng thể, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ.


      Hơn nữa Thường Hy cảm thấy kẻ có khí phách, lại mặt dày mày dạn theo nàng này phải là đèn cạn dầu, nhất định có bí mật gì thể . Chỉ bằng vài ba lời vừa liền đuổi được đám binh lính kia , người này làm sao có thể là dạng ngay cả cơm ăn nước uống cũng kiếm nổi đây? Nhưng tại sao lại gắt gao dính chặt lấy nàng? Nhìn bộ dáng hào hoa thế này, tuổi lại xấp dày rồi, khiến người ta đoán ra là người như thế nào? Đến từ nơi nào? Tại sao lại bám dính lấy nàng, thay nàng giải vây như vậy?


      Thường Hy có loại cảm giác rất kỳ quái, nàng chắc rằng nam tử này nhận ra người trong bức họa là nàng rồi, nhưng tại sao lại mở miệng hỏi nàng chút? nghĩ ra!


      “Trong buồng xe có đồ ăn, đói bụng ăn thứ đó!” Thường Hy vui , là phiền chết nàng. Cứ tưởng chỉ ra ngoài giải sầu, lão thiên gia làm cái gì lại giao cho nàng miếng cao da chó như thế này?


      Nam tử trung niên nhìn Thường Hy, trong mắt lóe lên tia ánh sáng nhưng ngoài miệng lại : “Thằng nhóc có lương tâm, nếu có cha ngươi, ngươi vừa rồi nhất định phải chịu vài lằn roi rồi. Chuyện vừa qua ngay lập tức trở mặt...”


      Thường Hy có chút nhức đầu, vì sao lại đụng phải ... cực phẩm như vậy? muốn ngửa mặt lên trời than thở, ông trời ơi, ngài chơi ta à? Nhưng là nàng dám, sợ mạo phạm thần thánh sau này cũng sống tốt!


      Nàng vung roi cho xe ngựa chạy lên phía trước. Hành động đột ngột này khiến nam tử trung niên kịp đề phòng, chợt ngã về phía sau, nhất thời biến thành hồ lô lăn lông lốc trong buồng xe. Thường Hy hé miệng cười ha hả, nghênh ngang đánh xe .


      Nam tử trung niên mặc dù ngừng chửi rủa nhưng là mặt lại treo lên nụ cười cao thâm Thường Hy thấy được, ánh mắt nhìn Thường Hy tĩnh mịch thấy đáy, làm cho người ta đoán ra được tâm tư của .


      đến tận trưa rốt cuộc cũng tới phiên chợ . Xe ngựa nhanh, Thường Hy từ từ tiến về phía trước. Trong buồng xe nam tử kia lại hô: “Con trai, cha ngươi muốn uống rượu, mua cho ta bầu, nhanh lên chút! Ta thèm sắp chết rồi, ta muốn trúc diệp thanh thượng hạng, nhanh lên chút, nhanh lên chút!”


      Sắc mặt Thường Hy tái xanh, tên khốn này đem nàng làm con trai rồi, muốn nổi đóa, trong lúc bất chợt đám người phía trước bắt đầu náo loạn. Trước mặt biết xảy ra chuyện gì, người người kinh hoảng kêu to. Thường Hy nắm chặt dây cương để cho ngựa hoảng sợ mà chạy loạn, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp người, trong lúc bất chợt nhìn thấy thân ảnh khiến nàng biến sắc!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 323:


      Thường Hy bao giờ nghĩ tới ở chỗ này lại gặp lại Tần Nguyệt Như, nữ nhân đáng chết này tại sao lại ở đây? Bà ta phải ngồi lên ghế thái hậu, giờ phút này nên ở trong hoàng cung Minh Khải quốc tác uy tác phúc mới đúng chứ?


      Thường Hy thốt nhiên thất sắc, kéo dây cương muốn xoay đầu nhưng là đám người xung quanh nháo nhào chạy, chật chội chịu nổi, lại bước cũng thấy khó khăn. Sắc mặt Thường Hy trắng bệch, tuyệt đối thể để Tần Nguyệt Như nhìn thấy nàng, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi.


      Thường Hy chui vào trong buồng xe nhìn nam tử trung niên kia : “Ta phải rồi, thể chăm sóc ông, ông tự giải quyết cho tốt . Ta biết ông phải là kẻ ngốc, cũng ngây ngô, biết tại sao ông lại theo ta, nhưng là bây giờ thể theo được nữa, ta mang lại cho ông họa sát thân. Ta trước, ông bảo trọng!” Thường Hy xong liền quay nhưng bất chợt lại xoay người trở lại, lấy ra chiếc túi tinh xảo : “Nơi này có bạc, ông cầm , chớ để đói bụng.”


      Nam tử đột nhiên kéo tay Thường Hy, cười : “Con rùa con, ngươi muốn chạy trốn? Ngươi có thể cha ngươi ở lại mình sao? Ngươi thằng con trai vừa hiếu thuận vừa nghe lời này, cũng phải mang theo cha ngươi a!”


      Thường Hy vội, đẩy nam tử kia ra, : “Ông đừng giả bộ. tại ta gặp kẻ thù, hại đến ông. Cái người này sao còn so đo cố chấp, ông có ngốc , theo ta để chôn cùng à?”


      Nam tử cẩn thận nhìn Thường Hy cái, cười ha hả : “Ta mới ngốc. Ngươi phải mang theo cha, còn cái gì kẻ thù, ta khờ mới tin tưởng ngươi!”


      Thường Hy hết ý kiến, nhìn : “Tùy ông thôi. tại xe ngựa được, ta phải dựa vào đôi chân mà chạy trối chết, nếu muốn theo ông chạy theo !”


      Thường Hy xong liền nhảy ra khỏi buồng xe, lập tức xuống xe. Nam tử cũng theo sát nhảy xuống, thấy Thường Hy ở trong đám người ngừng chui tới chui lui cũng rất thanh thản mà đuổi theo.


      Phiên chợ này phải rất lớn nhưng người cũng tương đối nhiều, nhất là bây giờ dường như xảy ra chuyện gì, người người hoảng hốt, ngựa chạy chó sủa càng khiến cho muốn chen lên cũng bất động. Thường Hy gấp gáp tránh Tần Nguyệt Như cho nên theo phương hướng ngược lại mà chạy . Nam tử trung niên theo ánh mắt Thường Hy nhìn thấy Tần Nguyệt Như, thần sắc bỗng trở nên ngưng trọng, nhanh chóng theo sát nàng.


      Tần Nguyệt Như nhận được tin tức, là rất có thể Thường Hy đến huyện Mặc, bà ta liền đường chạy đến nơi này. Con đường này nếu muốn đến huyện Mặc nhất định phải qua, bà ta ở chỗ này coi chừng chắc chắn bắt được nàng. Mới vừa rồi thấy bóng người rất giống Ngu Thường Hy, thế nào mới chớp mắt cái liền thấy?


      “Lục soát cho ta, tìm cho kỹ vào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Tần Nguyệt Như lạnh lùng . Mạnh Vân Ca, con của ngươi muốn làm Hoàng đế? Nằm mơ! Chỉ cần ta còn sống ngày con của ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến ngày kia. Đừng để ta gặp , nếu cũng rất nhanh đoàn tụ với ngươi!


      Tần Nguyệt Như ra lệnh tiếng, cả phiên chợ lại càng phát hoảng loạn lên, tiếng hô to, tiếng khóc, tiếng hài tử la hét cuồn cuộn vang lên dứt. Thường Hy rảnh nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết chạy trối chết, nàng phải là đối thủ của Tần Nguyệt Như cho nên cũng chỉ phải nhanh chóng chuồn thôi. Mặc dù chuyện đó nhìn có vẻ nghĩa khí nhưng bây giờ bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn.


      Chui vào hẻm vắng vẻ, Thường Hy vuốt ngực thở mạnh. nguy hiểm a, nếu như bị người khác nhìn thấy coi như xong đời!


      Trong lúc bất chợt nhớ tới nam tử kia, nàng liền quay đầu nhìn lại. Này vừa quay đầu liền bị giật mình, chỉ thấy nam tử kia tuổi cũng lớn nhưng là mặt đỏ, hơi thở gấp, thần sắc trấn định đứng ngay đằng sau mình. Thường Hy chỉ vào mặt định điều gì nhưng là câu cũng lên lời, lại rũ tay xuống bỏ , trong lòng càng chắc chắn nam nhân này đơn giản, có thể là có võ công đấy.


      Cái ý niệm này vừa dứt, trong lúc bất chợt thấy thân thể chợt , chỉ cảm thấy gió lướt vù vù qua lỗ tai, chớp mắt cái mình bay lên nóc nhà. Nam tử kia : “Cúi đầu, thằng con ngốc!”


      Thường Hy theo bản năng cúi đầu, từ khe hở của mái hiên nhìn xuống, chỉ thấy cái hẻm mình vừa thân bỗng chốc xuất nhiều người, nhìn đến đây trong cổ họng nuốt nước miếng ực cái. Con hẻm này là ngõ cụt, nếu nhờ mang bay lên đây chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Trong vòng ngày liền cứu nàng hai lần, là rối rắm!


      “... ràng thấy chạy qua bên này rồi, tại sao lại có ai?”


      phải ngươi hoa mắt chứ? Chuyện như vậy thể lung tung, nghĩ lại xem?”


      “Ánh mắt ta tốt lắm, ta theo tam hoàng tử mười năm làm con tin ở Đỉnh Nguyệt quốc, đừng bảo là Tiêu Vân Trác êm đẹp còn sống, chính là hóa thành tro ta cũng nhận ra. Tuyệt đối sai, mới vừa rồi chính là !”


      “Vậy làm sao lại có ai?”


      “Sang đầu ngõ bên kia xem chút, chừng chạy qua bên đó.”


      “Vậy thôi. Nếu như chộp được Tiêu Vân Trác thăng quan phát tài chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”


      Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, mặt mũi Thường Hy trắng bệch. Tiêu Vân Trác... ... ở chỗ này? Ở trong phiên chợ này? thể nào, làm sao có thể chứ?


      Nhưng là mới vừa rồi mấy người kia chắc chắn như thế... Nếu như thực ở đây làm sao bây giờ? mà bị Tần Nguyệt Như bắt được coi như xong đời. Tần Nguyệt Như và tiên Hoàng hậu Mạnh Vân Ca là tình địch a!


      Làm sao bây giờ?... Làm sao bây giờ? được, nàng thể trốn ở chỗ này, nàng phải xem xem thế nào. Nghĩ tới đây liền lập tức đứng dậy. Nam tử kia vội kéo nàng lại, : “Đừng động!”


      Thường Hy chợt quỳ người xuống, nhất thời nghe truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập, trong lòng càng phát sốt ruột, nhìn bên cạnh : “Bằng hữu ta gặp nguy hiểm, ta thể ở chỗ này chờ, ta phải xem chút!”


      “Lấy thân thủ của ngươi, chính là tự chui đầu vào lưới!” Nam tử khinh thường , thần sắc nhưng có chút trịnh trọng, cùng với bộ dạng bông đùa trước kia khác biệt rất lớn.


      “Vậy ta cũng phải , chết ta liền chết, cần ông quan tâm!” Thường Hy giận, nàng sợ Tiêu Vân Trác có điều gì hay xảy ra. Mặc dù trong lòng vẫn hận nhưng là có cách nào nhìn bỏ mạng trước mặt mình. Trong thâm tâm của nàng, thủy chung vẫn nhiều hơn hận.


      Nam tử nhìn Thường Hy, trong mắt lóe lên tia khác thường, đột nhiên hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng chết chung chỗ? Các ngươi là quan hệ như thế nào?”


      phải chuyện của ông. Đa tạ ông vừa rồi ra tay cứu mạng, đời này thể báo đáp, đời sau nhất định trả. Bảo trọng!” Thường Hy xoay người muốn xuống, nhưng là mấy bước chân liền dừng lại ngẩn người... Cao như vậy, nàng làm thế nào xuống đây?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 324:


      Thường Hy nuốt nuốt nước miếng, chỗ này cao như vậy nàng dám nhảy xuống a! Lấy thân thủ của nàng mà nhảy từ chỗ này xuống... Trực tiếp có thể đầu thai rồi!


      Nam tử trung niên trưng khuôn mặt chế nhạo nhìn Thường Hy : “Ngươi ra rất trượng nghĩa, vào lúc này sinh tử dám trước.”


      Thường Hy muốn tốn hơi thừa lời, nhìn châm chọc : “Bây giờ giả bộ cha rồi hả?”


      Nam tử trung niên nghe lời Thường Hy thiếu chút nữa bị nghẹn chết, lườm nàng cái, sau đó rất nhàn nhã : “Ngươi phải cũng giả bộ nam nhân sao? Mọi người đều như nhau cả!”


      Thường Hy biết thân phận của mình bị nhìn thấu, nhưng cứ như vậy ra vẫn có chút ngượng ngùng, bĩu môi : “ giả bộ nữa. Đại thúc, xưng hô thế nào?”


      “Tiểu đệ họ Hàng, tên Nhạc Thủy.”


      “Hàng Nhạc Thủy? Tên kỳ quái!” Thường Hy bĩu môi, Nhạc Thủy? Ta còn là Nhạc Sơn đấy!


      Hàng Nhạc Thủy hé miệng cười cười, cũng so đo, nhìn Thường Hy : “Ta tiễn ngươi đoạn đường!” Vừa dứt lời, đưa tay tóm lấy hông Thường Hy, xoay tròn cái rồi vững vàng hạ cánh xuống đất, : “Ngươi nơi nào tìm người?”


      Thường Hy nắm tay áo Hàng Nhạc Thủy, cho đến khi chân chạm vào mặt đất mới yên tâm, lại nghe được câu hỏi của , : “ theo đám binh sĩ tìm người phải là được sao? Ta nào biết ở nơi nào, chỉ là huyện này cũng , chắc dễ tìm thôi!”


      có tiếng bước chân truyền đến, hai người vội vàng thân vào góc chờ đến khi bước chân dần xa mới ló người ra. ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy đường lớn sớm còn tung tích Tần Nguyệt Như, chỉ có binh lính vẫn tiếp tục ngừng lùng sục.


      Hai người né tránh những binh sĩ tuần tra này, chỉ chọn những hẻm . Nhưng là vòng tới vòng lui Thường Hy liền chóng mặt, nhìn bốn bề đều là tường, ngẩng đầu than thở tiếng: “Đây là chỗ nào a? Trời tối rồi vẫn chưa tìm được , thôi đến chỗ đóng quân của Tần Nguyệt Như cũng tốt!”


      Hàng Nhạc Thủy kinh ngạc nhìn Thường Hy, hỏi: “Ngươi còn muốn nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như? Ngươi ngại sống lâu rồi hả?”


      tìm được bằng hữu ta cũng chỉ có thể đến chỗ đóng quân của bà ta thám thính tin tức. Chỉ cần bà ta bắt được người ta cũng cần lo lắng, cái này còn cần phải hỏi sao?” Thường Hy khẽ cau mày, lần theo vách tường mà , như vậy chắc có thể ra ngoài.


      Hàng Nhạc Thủy nhìn bóng lưng Thường Hy, trong lòng dâng lên cảm giác khó có thể thành lời. tiểu nương kỳ quái, thần nữ hộ quốc? Có chút ý tứ!


      Hàng Nhạc Thủy mang theo Thường Hy quẹo trái quẹo phải hồi, rất nhanh liền ra khỏi mê cung bằng ngõ hẻm này. Xe ngựa bọn họ hôm nay bỏ quên đường cái còn chưa bị kéo , là vui mừng quá đỗi. Thường Hy lên xe, nhìn Hàng Nhạc Thủy : “Mau lên đây, có nó chở tốt hơn nhiều, ít nhất cần chịu tội!”


      Cái trấn này phải rất lớn, nằm ngay giữa Tề Dương và huyện Mặc, phía trước là thành Lư Giang, có thể là được ba thành bao quanh.


      Hàng Nhạc Thủy lần nào có trốn vào buồng xe mà để Thường Hy ngồi trong đó, mình đánh xe. Kỹ thuật của so với Thường Hy tốt hơn rất nhiều. Ngồi trong buồng xe Thường Hy vẫn còn suy nghĩ đến trấn kỳ lạ ban nãy, ngõ hẻm nơi đó đều là dài. Tỉ mỉ nghĩ lại trạch viện của người dân nơi đó tựa hồ cũng giống nhau, lớn đồng dạng. chỉ là Thường Hy vội vàng cũng có thời gian cẩn thận tra xét, nhưng trấn ngoại lệ này khiến nàng ấn tượng rất sâu.


      Ra khỏi trấn , xe ngựa chạy như điên, đợi đến khi tìm được nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như trời cũng tối đen rồi. Xa xa khoảng đất trống là vài tòa doanh trại đón gió đứng nghiêm, cỏ thiêu đốt đống lửa hừng hực, ánh lửa đỏ bừng. Bên ngoài ngừng có binh lính lại tuần tra.


      Thường Hy chau mày, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu : “Trước mặt là thành Lư Giang, Tần Nguyệt Như làm sao có thể kiêng sợ đem quân đến đóng đất Đỉnh Nguyệt quốc? Lệ tướng quân để yên sao?”


      Hàng Nhạc Rhủy tựa hồ hiểu ra cái gì, đối với việc Thường Hy có thể ra tình thế ở đây tuyệt kỳ quái, tiếp lời của nàng : “Thành Lư Giang bị chiếm, vừa mới hôm qua thôi.”


      Thường Hy lộ vẻ mặt kinh ngạc, bị chiếm đóng? “Lệ tướng quân đâu? Bọn họ cứ như vậy đem tòa thành trì này nhường cho người ta hả?” Thường Hy có nghe được tin tức quan chiến cho nên lúc này mới hỏi.


      “Lệ Trung Dũng là người đại trung, thà chết đứng chứ sống quỳ, làm sao có thể trắng trắng chắp tay dâng thành? là bị quốc sư Nạp Thác bên cạnh Tần Nguyệt Như vây khốn vào Phi Long trận ra được. Binh sĩ thành Lư Giang có hơn nửa bị khốn trụ rồi, còn dư non nửa làm sao có thể chống cự lại được Tần Nguyệt Như? Thành Lư Giang làm sao còn có thể giữ?”


      Thần sắc Thường Hy trắng bệch. Nếu như ngay cả lão tướng sa trường Lệ Trung Dũng cũng bị Phi Long trận vây khốn, có thể thấy được loại trận này lợi hại nhường nào. Còn tam ca của nàng nữa, giờ biết thế nào? Nghĩ tới đây càng phát sốt ruột, vốn là muốn tìm cuộc sống thanh tịnh, ai nghĩ xảy ra loại chuyện như này. Nàng thể quan tâm được nữa, bất kể là vì tam ca hay là vì Lệ Trung Dũng đều phải cứu!


      Thường Hy nhìn Hàng Nhạc thủy : “Hàng tiên sinh, có chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, biết ngài có chịu đáp ứng hay ?”


      “Ngươi . Dù sao ta cũng ăn của ngươi mấy bữa cơm, đến lúc nên báo đáp rồi!” Hàng Nhạc Thủy cười , bộ dáng để ý.


      “Ta muốn tiên sinh hỏi thăm xem Tần Nguyệt Như có bắt được người tên Tiêu Vân Trác hay , còn ta muốn đến chỗ Phi Long trận xem chút. Tam ca của ta bị vây trong đó, ta thể bỏ mặc.” Thường Hy thể phân thân, chỉ có thể cùng Hàng Nhạc Thủy chia hai hành động.


      Hàng Nhạc Thủy hiển nhiên lấy làm kinh hãi, lập tức : “ được, Phi Long trận hết sức lợi hại, Lệ tướng quân chinh chiến nhiều năm như vậy còn bị vây hãm trong đó ngươi tiểu nữ tử làm sao có thể?”


      dối gạt tiên sinh, tiểu nữ từ cũng học qua kỳ môn độn giáp, mặc dù tài nghệ cao nhưng tối thiểu cũng có thể tự vệ. Ta phải kẻ ngốc, tùy tiện vào trận, ta chỉ muốn đứng bên ngoài cẩn thận quan sát chút, nghiên cứu cách phá giải.” Thường Hy kiên nhẫn giải thích.


      “Vậy cần , bên ngoài Phi Long trận cát vàng cuồn cuộn, mây đen che trời, ngươi dù đến đó cũng thấy cái gì hết.” Hàng Nhạc Thủy trực tiếp ngăn trở, ngược lại ánh mắt nhìn Thường Hy có chút hứng thú, lại còn học kỳ môn độn giáp sao?


      Thường Hy tự nhiên từ bỏ, ở trong đó còn có tam ca của nàng, muốn cùng Hàng Nhạc thủy, trong lúc bất chợt doanh trại của Tần Nguyệt Như truyền đến tiếng hô to. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài tòa lều nhất thời nổi lên hỏa hoạn, ngọt lửa vọt lên, mượn gió lan rộng ra. Thường Hy và Hàng Nhạc thủy liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm nhận được kinh ngạc trong mắt lẫn nhau. Có người phóng hỏa!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :