1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 315:


      Vãn Thu và Triêu Hà lặng lẽ vào. Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt cũng mang theo sầu bi, nhàng phủ thêm cho Thường Hy chiếc áo khoác rồi lại ra ngoài đại điện chờ.


      “Ngươi xem Thái tử gia làm thế nào đây?” Triêu Hà nhìn Vãn Thu lo lắng hỏi, đôi tay nắm lại chặt.


      biết. Tâm tư của Thái tử gia người nào nhìn thấu? Ngu tỷ tỷ ở cùng chỗ với Thái tử gia lâu như vậy, tại phải cũng lo lắng sao?” Vãn Thu chuyện có chút giận dỗi.


      Triêu Hà nhìn Vãn Thu, kinh ngạc. Vãn Thu so với Triêu Hà chững chạc hơn, từ trước đến nay luôn là Triêu Hà thiếu kiên nhẫn, lần này nghĩ tới là Vãn Thu kiềm chế được. Triêu Hà vì vậy có chút ngạc nhiên hỏi: “Vãn Thu, ngươi làm sao vậy? Giống như ăn thuốc nổ vậy, người nào chọc giận ngươi hả?”


      Vãn Thu nhìn thư phòng cái, nhàng lắc đầu : “ sao, ngươi đừng hỏi, tránh cho lại tức giận.”


      Vãn Thu càng như vậy, Triêu Hà ngược lại càng tỏ ra sốt ruột, kéo tay Vãn Thu : “Ngươi , với ta còn cái gì thể ? Ta cho Ngu tỷ tỷ là được!”


      Vãn Thu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mặt mang theo tức giận mơ hồ, hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm nay Phùng Lương đễ đánh chửi cung nữ, thái giám đưa cơm, là bọn họ mắt chó nhìn người thấp, đưa cho nàng ta thức ăn cũng nguội lạnh. Còn mấy lời sạch nhục mạ Ngu tỷ tỷ.”


      Triêu Hà nghe vậy lửa giận công tâm, bực bội : “Đây là đạo lý gì? Thức ăn của tất cả mọi người đều giống nhau, đều dùng hộp giữ ấm mà đưa , làm sao có thể lạnh được?”


      “Đúng vậy! Người mù cũng có thể nhìn ra được nàng ta kiếm chuyện! Vân Thanh có ở đây, Ngu tỷ tỷ lại thể gì, là phiền muốn chết!” Vãn Thu hận nghiến răng .


      Triêu Hà có chút trầm mặc, nhìn Vãn Thu : “Chuyện triều đình ngươi cũng có nghe chứ? Ai bảo người ta có vị phụ thân có quyền thế đâu, đại danh đỉnh đỉnh Giang Nam vương, tại thời điểm khẩn yếu này ai dám đắc tội ? Ngươi thấy gần đây Ngu tỷ tỷ đối mặt với Phùng Lương đễ sao? Còn phải chính là muốn gây chuyện? Chúng ta chịu chút coi như xong , có thể nhịn được nên nhịn, qua khoảng thời gian này là tốt rồi!”


      Nếu như ngay cả Triêu Hà còn có thể như vậy, Vãn Thu như thế nào lại biết? Chẳng qua là trong lòng vẫn phục thôi!


      “Ta hiểu rồi, cho nên phải vẫn chịu đựng sao? làm như vậy còn có thể thế nào?” Vãn Thu thở dài tiếng, còn tức giận như trước nữa.


      Ngăn cách bằng tấm vách cửa, Thường Hy tựa vào tường, sắc mặt vô cùng tốt, khó trách mấy ngày nay Triêu Hà và Vãn Thu luôn là gượng cười, nguyên nhân ra lại là thế. cũng đúng, tại ngay cả nàng cũng dám giao phong chính diện với Phùng Lương đễ, bọn họ làm sao có thể đây? Bọn họ nhẫn vì Tiêu Vân Trác, nàng làm sao lại biết? Chẳng qua là mùi vị nhẫn nhục này thực dễ chịu thôi!


      Trở lại xích đu ngồi xuống, Thường Hy còn cách nào ngủ tiếp, cơn buồn ngủ bị cắt ngang rất khó để ngủ trở lại. Hơn nữa tại thời khắc như thế này trong lòng càng thêm khó chịu, căng thẳng bức bối muốn chết!


      Thường Hy ở trong phòng trà pha ấm trà nòng muốn nâng cao lại tinh thần bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau khiến cho nàng cau mày, cất giọng hô: “Triêu Hà, có chuyện gì?”


      Nghe được thanh của Thường Hy, Triêu Hà rất nhanh tiến vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, Phùng Lương đễ, Tần Nhụ tần, Mã Bảo lâm, Tiền Bảo lâm tới, bảo là muốn gặp Thái tử gia. Nô tỳ Thái tử gia vẫn chưa về, bọn họ liền nháo lên, thế nào cũng nghe.”


      Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, buông ly trà trong tay, : “Thái tử gia có lệnh, thời điểm ngài có ở đây cho bất luận kẻ nào vào thư phòng. Ngăn lại cho ta, ai cũng thể vào!”


      Triêu Hà gật đầu cái, : “Dạ, nô tỳ ngay.”


      Thường Hy ngồi ghế yên lặng ngẩn người, nhanh như vậy tìm tới cửa, nàng lên làm cái gì bây giờ? Nếu như hành lỗ mãng gây phiền toái cho Tiêu Vân Trác, nhưng là im hơi lặng tiếng cũng phải là phong cách của nàng, đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ? Ngay cả chính nàng cũng biết!


      Thường Hy vốn tưởng rằng sau khi Triêu Hà như thế bọn họ , ai biết tiếng la hét ầm ỹ bên ngoài lại càng phát ra lợi hại, cỗ tức giận trong lòng nàng cũng vọt lên, đứng dậy lập tức ra ngoài!


      Phùng Lương đễ thấy Thường Hy ra, mặt mang theo nụ cười đắc ý, tiến lên bước nhìn Thường Hy : “Ngu thượng nghi, bản Lương đễ muốn gặp Thái tử gia chút các ngươi cũng ngăn cản sao? Còn để chủ tử ta đây ở trong mắt nữa ?”


      “Triêu Hà rồi, Thái tử cũng chưa trở lại. Hơn nữa Thái tử gia có lệnh thời điểm có ở đây bất luận kẻ nào cũng được tiến vào thư phòng, vậy Lương đễ hiểu chưa?” Thường Hy có cách nào đè xuống tức giận trong lòng, nhìn thẳng Phùng Thư Nhã .


      Phùng Thư Nhã chợt đẩy Thường Hy cái, cả giận : “Ngươi cẩu nô tài cũng dám cùng ta như vậy, ai dạy quy củ cho ngươi?” Thuận tay liền muốn tát cho Thường Hy cái nhưng Thường Hy lập tức tóm được cổ tay của nàng ta, lạnh lùng : “Phùng Lương đễ xin tự trọng, coi như nô tỳ phạm phải lỗi gì cũng có Thái tử gia xử phạt.”


      Phùng Thư Nhã chợt thu tay lại, nhìn Thường Hy : “Đừng tưởng rằng ngươi có thể tác uy tác phúc giống như trước kia, ngươi cảm thấy tình thế biến đổi rồi sao? Coi như ngươi là thần nữ hộ quốc thế nào? Ngươi có thể cho Thái tử gia binh lực mạnh mẽ sao? Ngươi nên thức thời mà biến mất, nên ở chỗ này chướng mắt người, gây khó xử cho Thái tử gia. Huống chi ai biết được thần nữ hộ quốc là hay giả? Biết đâu chỉ là đồ giả mạo sao?”


      Thường Hy hít sâu hơi, tận lực để cho mình nhẫn nại, tuyệt đối thể nảy sinh phân tranh lúc này. Nàng lạnh lùng nhìn Phùng Thư Nhã cái, xoay người vào đại điện, : “Đóng cửa!”


      Triêu Hà và Vãn Thu lập tức đóng cửa lại, chỉ mình Phùng Thư Nhã tức giận đến mặt tái nhợt, hung hăng dậm chân nhìn đám người phía sau : “ thôi! Cũng nhìn lại chút xem đức hạnh của mình, lúc này còn dám tự cao tự đại!”


      “Đúng vậy, thời điểm trước kia có ai dám trêu chọc nàng, tại cũng giống nhau, thức thời nhanh cút ra ngoài...”


      Thanh chuyện càng lúc càng xa. Thường Hy yên lặng dựa vào khung cửa sổ, Triêu Hà và Vãn Thu ở bên ngoài có chút lo lắng nhìn nàng. Hai người liếc mắt qua, Vãn Thu tiến lên phía trước bước, : “Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng thương tâm. Sau khi Thái tử gia trở lại nhất định chủ trì công đạo cho tỷ.”


      “Đúng vậy, Thái tử gia nhất định để cho tỷ chịu ủy khuất!” Triêu Hà cũng lập tức , bộ dáng giống như thề lời son sắt.


      Thường Hy cười khổ tiếng, muốn chuyện nghe thấy thanh của Tiêu Vân Trác cách cửa truyền vào: “Sao lại đóng cửa? Người đâu?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 316:


      Nghe được thanh Tiêu Vân Trác, Triêu Hà và Vãn Thu hồi vui mừng, muốn mở cửa trong lúc bất chợt lại truyền tới giọng :


      “Thái tử gia, ngài trở lại ư? Cận thân có chuyện muốn tìm ngài.” Phùng Thư Nhã vốn rồi nhưng ở khúc quanh thấy Tiêu Vân Trác trở về liền lập tức lộn lại.


      “Có chuyện gì?” Tiêu Vân Trác thản nhiên , nhìn bộ dáng trang điểm lòe loẹt của Phùng Thư Nhã thực làm người ta khó chịu. Nhưng muốn có trợ giúp của Phùng Lập Lâm lại thể làm gì khác hơn là ứng phó ôn hòa.


      “Phụ thân của cận thân có mấy câu muốn cận thân chuyển đạt, còn có phong thư muốn cận thân giao cho ngài, kính xin Thái tử gia di giá.” Phùng Thư Nhã nhìn Tiêu Vân Trác cười .


      “Có lời gì ở chỗ này , ta còn có chuyện.” Tiêu Vân Trác thần sắc vui , trong lòng còn có chút tức giận bừng bừng.


      “Nếu Thái tử gia rảnh rỗi hôm khác cũng được, cận thân tùy thời có thể đợi.” Phùng Thư Nhã cười khẽ tiếng, hành lễ rồi xoay người rời .


      Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Phùng Thư Nhã, khuôn mặt tuấn tú trầm lại, đưa tay ra đẩy cửa. Triêu Hà và Vãn Thu vội vàng hành lễ lui xuống. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, câu cũng lên lời.


      Hai người cùng đồng thời nhìn lẫn nhau. Tiêu Vân Trác phát thấy thần sắc nàng tốt, đưa tay kéo lấy tay Thường Hy hướng trong thư phòng tới. Vào phòng, hai người ngồi xuống đối diện với nhau, khí có chút trầm lắng, chuyện tình vừa mới phát sinh thể khiến người ta cao hứng.


      “Tối hôm qua ta xuất cung, thương nghị ở nhà Tô Hợp cả đêm cho nên có trở lại.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, giải thích nguyên nhân tối qua về, cho là Thường Hy buồn về chuyện này.


      Thường Hy gì, chỉ gật đầu cái, nàng biết trong lúc này Tiêu Vân Trác hề có suy nghĩ gì khác, cũng bởi vì về mà tức giận, rũ thấp giọng hỏi: “Vậy kết quả ra sao?” Đây mới chính là điều mà nàng quan tâm.


      Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, thở dài tiếng, chậm chạp gì.


      Thường Hy tâm lạnh như băng, mơ hồ có chút hiểu, thay Tiêu Vân Trác : “Tô lão tiên sinh nhất định là khuyên Thái tử gia thu mấy người Phùng Lương đễ vào làm thiếp đúng ?”


      Tiêu Vân Trác biết Thường Hy thông minh như thế, chắc chắn đoán được. Nếu vậy cũng né tránh, gật đầu : “Đúng vậy.”


      “Kia Thái tử gia trả lời như thế nào?” Thường Hy thấy mình giống như tiểu hài tử tức giận, nhất định chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Nhưng là nàng có cách nào ngăn cản mình, cố chấp của nữ nhân đôi lúc có biện pháp điều khiển.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, thấy nàng khẩn trương, nàng lo lắng, nàng bất đắc dĩ, nguyên tưởng rằng chỉ có mình bỏ ra quá nhiều, nhưng giờ mới biết được nàng đối với cũng ít bao nhiêu, lại bật cười. rất vui vẻ, ít nhất ở trong lòng Thường Hy là vô cùng quan trọng, nàng ghen, cao hứng, biểu sắc mặt khó coi ra ngoài. Tiêu Vân Trác nắm lấy tay của nàng, kiên định : “Ta cự tuyệt.”


      Thường Hy sửng sốt, chợt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, hỏi ngược lại: “Chàng cái gì?”


      “Ta... Cự tuyệt! Trong lòng ta, gì có thể quan trọng hơn so với tính mệnh của nàng! ủng hộ của Giang Nam vương tất nhiên là quan trọng, nhưng là nàng so với việc đó còn quan trọng hơn gấp ngàn lần!” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy dịu dàng . biết mình rất ngu ngốc, nhưng là việc này quyết định rồi.


      Thường Hy cảm giác chính mình nghe nhầm rồi, hốc mắt chua xót, vội vàng cúi đầu muốn để Tiêu Vân Trác nhìn thấy tình trạng quẫn bách của mình. Nhưng là thân thể nàng trong chớp mắt liền bị di chuyển, Tiêu Vân Trác dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng thấp giọng : “Nàng ngốc quá, ta rồi nàng phải lo lắng, ta bảo vệ nàng chu toàn, để bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu tái diễn. Trong lòng ta nàng là quan trọng nhất.”


      “Tô lão tiên sinh đồng ý sao?” Thường Hy có chút xác định hỏi. Nàng cao hứng Tiêu Vân Trác vì nàng làm như vậy, nhưng lại lo lắng mất ủng hộ của Tô Hợp, trong lòng bứt rứt yên.


      “Nàng đừng lo, ta tự có biện pháp giải quyết.” Tiêu Vân Trác cố làm ra vẻ thoải mái , ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở thành nhõm. Nhưng chỉ có mình biết tối qua tranh luận là cỡ nào kịch liệt, mình cỡ nào đơn độc, chịu đựng biết bao nhiêu áp lực. Thế nhưng chút cũng muốn để Thường Hy biết, vô duyên vô cớ khiến cho nàng lo lắng.


      “Chàng có biện pháp gì chưa? Giang Nam vương... Giang Nam vương thể chỉ bằng đôi lời là có thể giải quyết!” Thường Hy phải kẻ ngu, những thứ này đương nhiên có thể hiểu được, dù Tiêu Vân Trác nàng cũng biết.


      “Là người ắt có khuyết điểm. Có khuyết điểm dễ làm việc, những thứ này đều coi là gì.” Tiêu Vân Trác cười , buông Thường Hy ra, “Đêm qua ta ngủ, sáng sớm nay lại thượng triều, mệt mỏi muốn ngủ chút. Có chuyện gì nàng cho người gọi ta.”


      Thường Hy gật đầu cái, thay Tiêu Vân Trác trải lại giường, cởi áo cho , nhìn nằm xuống lại chỉnh sửa chăn gấm. Nàng ngồi ở mép giường nhìn hai mắt Tiêu Vân Trác nhắm chặt, trong lòng khó chịu vô cùng, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống hai bên má. Nàng chỉ sợ Tiêu Vân Trác thấy được liền vội vã ran ngoài, khép cửa lại cho .


      Nghe được tiếng bước chân Thường Hy xa dần, Tiêu Vân Trác chậm rãi mở mắt, tấm vỏ ngụy trang kiên cường của tháo xuống. ra muốn cả đời bảo vệ nữ nhân sống qua ngày lại khó khăn đến như vậy. Hôm nay loạn trong giặc ngoài, nếu như mất ủng hộ của Giang Nam vương, tình hình lạc quan. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà bắt lấy nữ nhân khác ngoài Thường Hy ... Nhớ ngày đó thời điểm phụ hoàng lên ngôi, đối mặt với nguy nan ít hơn , nhưng mẫu hậu phải chân mệnh thiên nữ, lại hiền hậu bao dung, vì phụ thân mà tự mình đưa đám người Hoàng quý phi vào cung. Gia tộc phía sau bọn họ ủng hộ phụ hoàng, triều chính mới từ từ ổn định lại.


      Mẫu hậu coi như nạp nữ nhân vào cung nhưng tính mạng của bà ngại. Còn Thường Hy phải như vậy, nàng mang theo chú ngữ luân hồi của thần nữ hộ quốc, cuộc đời của nàng thể có bất kỳ phản bội nào. Cho nên Tiêu Vân Trác thể dễ dàng mạo hiểm.


      Từ xưa đến nay, nam nhân tam thê tứ thiếp chính là chuyện vô cùng bình thường, Tiêu Vân Trác từ tiếp nhận giáo dục như thế. Hơn nữa, làm Hoàng đế, để cân bằng thế lực triều chính, gia tăng lợi thế của mình, hôn nhân chính trị là cơ bản nhất, những thứ này cũng biết. Tối qua, những lời Tô Hợp cũng hiểu, lấy tình huống trước mắt đây chính là lựa chọn tốt nhất.


      Tiêu Vân Trác nhớ tới vấn đề này nào còn cảm giác buồn ngủ, ngồi dậy lặng lẽ suy tư. Có phương pháp nào xử lý vẹn toàn, làm tổn thương Thường Hy, cũng có thể giải quyết khốn cảnh của hay ?


      “Cốc cốc...” Cửa sổ vang lên tiếng gõ hơi . Tiêu Vân Trác thần sắc nghiêm chỉnh : “ vào.”


      Cửa sổ bị mở ra, thái giám tráng kiện nhanh chóng phi thân vào, hướng Tiêu Vân Trác khom lưng quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Thái tử gia.”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 317:


      Tiêu Vân Trác nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”


      “Hồi bẩm Thái tử gia, Phùng Lập Lâm ở Thành Tuyền lâu gặp mặt Trường Tín vương, sau lại bái kiến Tô Hợp rồi trở về phủ đệ. Sau khi trở về bao lâu lại ra cửa, lần này đến phủ của Hải Hà vương, nán lại nửa canh giờ ròi mới rời khỏi.” Thanh của vị thái giám này rất trầm ổn, có chút hoảng hốt.


      Tiêu Vân Trác khẽ chau mày, hai quả đấm nắm chặt, sau đó nhìn : “Có nghe được bọn họ ?”


      “Bẩm Thái tử, thuộc hạ vô năng thể nghe được. Xung quanh bọn họ đều có cao thủ hộ vệ, bọn nô tài sợ bứt dây động rừng cho nên dám tự ý hành động.”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, phất tay cái, : “Ngươi lui xuống , tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức bẩm báo.”


      “Dạ, nô tài tuân lệnh, nô tài cáo lui.” Tiểu thái giám lại theo đường cũ trở về. Trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh giống như vừa rồi căn bản là chưa từng có ai xuất .


      Phùng Lập Lâm muốn làm cái gì? Trước tiên gặp Trường Tín vương, còn gặp Tô Hợp, sau lại tìm Hải Hà vương... Có thể thấy được Phùng Lập Lâm cũng rất mê mang, có lẽ còn chưa quyết định được nên làm gì? Dù sao nhìn tình thế trước mắt, tối thiểu vẫn còn là Thái tử danh chính ngôn thuận, người nào dám dễ dàng hành động? ta làm vậy chẳng qua cũng chỉ muốn gây thêm chút áp lực cho Thái tử thôi! Hừ! Cũng tại Tiêu Vân Trác kịp phát sớm để cho ta ngông cuồng như vậy!


      Chỉ là Phùng Lập Lâm cũng phải là nhân vật đơn giản, có thể trong thời gian ngắn đem sáu hạt vùng Giang Nam quản chế gọn gàng như vậy, chắc chắn là người tầm thường. Huống chi dưới tay của còn có lượng binh quyền hề , thể coi thường !


      Nặng nề thở dài tiếng, tình huống này quả khiến người ta khó xử, phải như thế nào mới tốt? Bên trái là Thường Hy tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ, bên phải là ngôi vị đế vương quyền uy vạn người, nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vân Trác nào còn có thể ngủ được, đứng dậy định ra ngoài.


      Thường Hy cầm khung thêu hoa kiên nhẫn từng đường kim mũi chỉ, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy người đến là Tiêu Vân Trác, kinh ngạc : “Làm sao chàng dậy? phải rất mệt nhọc sao?”


      ngủ được.” Tiêu Vân Trác tới ngồi xuống đối diện với Thường Hy, nhìn trong tay nàng là hoa sen tịnh đế, cười : “Thêu cái này làm gì?”


      “Làm túi mang bên người. Hồi lâu có thêu, cũng bắt đầu ngượng tay rồi!” Thường Hy làm túi này là định đưa cho , nhưng mà chưa làm xong cho nên khó lên lời, định chờ cho đến khi nào thêu xong cũng vội.


      Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc trấn định của Thường Hy trong lòng thở phào nhõm, sợ Thường Hy suy nghĩ lung tung, nghĩ rồi ra: “Chuyện của Phùng Lập Lâm nàng cần lo lắng, cứ giao cho ta là được!”


      “Chàng nghĩ ra được biện pháp gì?” Thường Hy cuối cùng cũng thể giữ được bình tĩnh khuôn mặt, nghe Tiêu Vân Trác chuyện khó có chút hỏa khí. Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng lại có điểm hối hận, cũng dễ dàng gì rồi, nàng cần gì phải nôn nóng như vậy!


      “Chắc chắn có biện pháp!” Tiêu Vân Trác nghe ra được nóng nảy trong giọng của Thường Hy, chờ nàng dịu lại rồi tiếp: “Địa vị và quyền lợi của Phùng Lập Lâm làm cho ta có chút khó giải quyết, trong thời gian ngắn còn chưa nghĩ ra được cách xử lý ổn thỏa. Nhưng thế gian có chuyện gì giải quyết được, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”


      “Mỗi lần đều giải quyết, có chuyện gì, mặc dù ta ra khỏi cửa nhưng phải chuyện gì ta cũng biết!” Thường Hy đột nhiên lớn giọng. Nàng thể đè nén thêm nỗi sợ hãi của mình nữa, cách nào biết được Tiêu Vân Trác có thỏa hiệp hay . Nàng muốn mỗi ngày lo lắng như vậy, đem người khác ép điên!


      “Phùng Lương đễ phách lối cũng khiến ta hiểu Phùng Lập Lâm chèn ép chàng đến trình độ nào! Chàng còn định giấu ta cho đến bao giờ?”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt, nghĩ tới Thường Hy đột nhiên kích động như thế, nhìn nàng hồi, sắc mặt biến thành xanh mét, ngay sau đó : “Nàng phải cho ta chút thời gian. Nàng cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, thể chỉ trong sớm chiều được!”


      “Đúng vậy, dễ giải quyết đừng cam kết làm gì, thay vì cứ lo lắng sợ hãi, chi bằng có hứa hẹn gì hơn! Chết chết , dù sao còn hơn sống mà uất ức!” Thường Hy cảm thấy mình có cách nào bình tĩnh chuyện cùng Tiêu Vân Trác, rống hết câu này xong cảm thấy như trút được giận, thuận tay đem khung thêu hoa trong tay ném xuống đất, xoay người chạy ra ngoài.


      Tiêu Vân Trác đây là lần đầu tiên gặp phải Thường Hy tức giận cùng như vậy, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng biến xanh, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng câu gì, nhìn thấy sen tịnh đế cực kỳ chướng mắt, thuận chân liền đá cái. Khung thêu làm bằng trúc, bị đá vào vách tường liền gãy thành mấy đoạn.


      Tiêu Vân Trác nhìn tất cả mọi thứ trong phòng đều thấy khó chịu, sải bước ra ngoài, cần hít thở khí chút! Đáng chết, tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?


      ***


      Cùng với chuyện ba ngày nay Tiêu Vân Trác có trở lại, trong Đông cung càng trở nên quỷ dị. Phùng Thư Nhã biết ăn phải thuốc gì, mỗi ngày cố tình lượn lượn lại trước mặt Thường Hy đến chục lần, bộ dáng dương dương tự đắc. Vãn Thu và Triêu Hà hận đến nỗi thể hắt nước vô mặt nàng ta nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn lại.


      Buổi chiều ngày hôm đó, ánh mặt trời dịu , Thường Hy nhìn khung thêu hoa vỡ thành vài mảnh mặt đất, còn có bức thêu sen tịnh đế dính đầy bụi đất, nàng dần chìm vào yên lặng. nữ nhân nào hào phóng đến mức nguyện ý dâng ra nam nhân của mình. Trước kia nàng cho là mình có thể, nhưng khoảng thời gian sống cùng Tiêu Vân Trác này, nàng mới biết nguyên lai mình cũng tràn đầy bụng ghen tỵ, nguyên lai nàng cũng thể chấp nhận có thêm nữ nhân nào khác, cho nên khi đó mới có thể mất khống chế như vậy.


      Mấy ngày nay Phùng Thư Nhã vênh vang, sắc mặt mọi người trong Đông cung biến đổi để cho nàng biết được, cái gì gọi là quyền thế, cái gì gọi là lòng người. Mặc dù sớm biết địa vị của nữ nhân trong hậu cung chỉ phụ thuộc vào dung mạo của nàng ta mà còn phần lớn tùy vào gia thế chống lưng, nhưng là cho tới hôm nay Thường Hy mới sâu sắc cảm nhận được gia tộc của mình thế đơn lực mỏng như thế nào? Nếu như cha của nàng là Giang Nam vương những chuyện này có đáng là gì?


      Duỗi tay xoa xoa cái trán, trong lòng càng phát khó chịu, lúc đó cửa đột nhiên bị mở ra, Vãn Thu lảo đảo chạy vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia và Phùng Lương đễ cùng xuất cung đến chỗ Giang Nam vương rồi!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 318:


      Thường Hy nghe vậy thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Vãn Thu, ly trà cầm trong tay bỗng chốc rơi xuống mặt đất tạo thành tiếng vỡ vụn chói tai. Đón người xuất cung, còn đến chỗ Phùng Lập Lâm, này còn cần thêm cái gì sao? Thần sắc Thường Hy nhất thời trở nên khó nhìn, khổ sở đợi chờ nhiều ngày như vậy, đúng là vẫn chạy thoát khỏi kết cục này!


      “Ngu tỷ tỷ, đừng khổ sở, có lẽ phải như tỷ nghĩ đâu! Có lẽ Thái tử gia vì chuyện gì khác cũng nên?” Vãn Thu có chút nóng nảy , đều là do nàng thiếu kiên nhẫn, nôn nôn nóng nóng đem chuyện này ra. Nếu như Ngu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng là hận chết mình.


      “Muội phải khuyên ta, ta đều hiểu được, làm nữ nhân sớm muộn cũng có ngày này, phải sao?” Thường Hy cười khổ . Tìm nam nhân chỉ chung thủy với nữ nhân, dễ hơn làm, trừ cha nàng có người thứ hai, sau này cũng cần trông mong gì nữa.


      Vãn Thu nghe được Thường Hy vậy càng tỏ ra sốt ruột, vội vã giải thích: “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đối với tỷ như thế nào bọn muội cũng đều thấy được, có lẽ Thái tử gia có nỗi khổ tâm, chờ ngài trở lại hỏi chút là được, tỷ trước đừng có gấp!”


      Thường Hy câu cũng . Nàng biết mình nên cái gì, có nỗi khổ tâm, nhưng giữa bọn họ từng có lời hứa hẹn…


      “Vãn Thu, muội phải an ủi ta, ta sao. Muội làm việc , đến bữa tối gọi ta.”


      Vãn Thu còn muốn thêm cái gì nhưng lại biết nên khuyên giải ra sao, chỉ đành phải yên lặng gật đầu cái lui ra ngoài.


      Sắc trời tối dần Thường Hy nghe được tin tức Phùng Lương đễ trở lại, nghe vẻ mặt có chút được tự nhiên. Nghe thần sắc vừa mừng vừa sợ. Nghe sau khi trở về liền trực tiếp về viện của mình. Nghe lâu sau Phùng Lương đễ sai nhà bếp chuẩn bị thức ăn thượng hạng. Nghe Phùng Lương đễ phái tiểu nha đầu đến Doanh Nguyệt điện chờ Thái tử gia trở lại…


      Quá nhiều nghe khiến cho Thường Hy rối loạn, để cho lòng nàng vừa mới bình tĩnh trở lại lại bộc phát lửa giận, khiến nàng có cách nào ngồi ghế yên lặng uống trà nữa. Vốn cho rằng mình là người trấn định, trầm tĩnh, nhưng vào giờ khắc này đều là trò cười, nàng cuối cùng cũng chỉ là tiểu nữ tử thôi!


      Cửa lại vang lên, Triêu Hà bước vào. Thường Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, vui vẻ a!


      “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đến chỗ Phùng Lương đễ, nếu tỷ ngủ trước !” Triêu Hà thận trọng , sắc mặt có chút bất an.


      Khóe miệng Thường Hy chậm rãi nâng lên thành nụ cười lạnh, yên lặng gật đầu cái, lúc này mới nhìn Triêu Hà : “Muội ngủ , cần để ý đến ta. Sáng mai muội còn phải làm việc, cẩn thận dậy được đấy.”


      Triêu Hà còn muốn thêm gì đó nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài trong lòng, lặng lẽ xoay người ra ngoài. Thời điểm tới cửa điện lại quay người trở lại, cắn răng : “Ngu tỷ tỷ, có số việc tỷ phải nghĩ thoáng, Thái tử điện hạ ngài…”


      “Triêu Hà, muội nhiều quá, nghỉ ngơi !” Thường Hy có chút vui, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ tầng sương mỏng, giống như cái loại thấm lạnh của sương khói mùa thu, làm cho lòng người bỗng dưng rét lạnh. Triêu Hà vẫn là yên lặng lui xuống, cẩn thận khép cửa lại.


      Vãn Thu đợi ngoài cửa, thấy Triêu Hà ra liền vội tiến lên phía trước, giọng hỏi: “Như thế nào, Ngu tỷ tỷ có tức giận hay ?”


      Triêu Hà lắc đầu cái, : “Nếu là tức giận tốt rồi. Càng tức giận lại càng khiến người ta bất an. Vãn Thu, ta thực sợ…”


      Vãn Thu nghe được lời Triêu Hà thân thể khẽ run lên, nắm lấy tay của nàng : “Đừng những thứ hay này. Sáng mai ngươi còn phải làm nhiệm vụ, tối nay để ta trực đêm chỗ này . Ngươi trước ngủ, ở nơi này trông chừng ta an lòng.”


      Triêu Hà còn muốn gì nữa bị Vãn Thu đẩy . Vãn Thu đưa tay kéo kéo vạt áo rồi ngồi xuống cạnh cửa. Bọn họ là nô tỳ trực đêm đương nhiên có chỗ để ngồi, nhưng là nàng phải ở đây trông chừng, nàng thể , thể để Ngu tỷ tỷ xảy ra chút ngoài ý muốn nào!


      Trong phòng, Thường Hy đem hết đoạn chuyện của hai người mà thu vào trong tai, thanh sầu nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày tản chút. Nàng tự sát, càng sa sút tinh thần. Người khác muốn đem nàng giẫm dưới lòng bàn chân, nàng càng phải kiên cường. Nàng tin vào vận mệnh, tin cả đời này nàng đều bị kẻ khác chà đạp!


      Hôm nay nàng chỉ là cung nữ trong Đông cung, tuy rằng có chút vẻ vang nhưng tất cả những thứ đó là do nam nhân kia ban cho. Mà tâm tư của nam nhânn đó lại vô cùng khó nắm bắt…


      Trước đó vài ngày vẫn còn cùng nàng thề non hẹn biển, trong nháy mắt lại phản bội nàng. Nam nhân quả đều là kẻ bạc tình vô nghĩa. Thường Hy nhàng thở dài tiếng, như vậy nàng còn ở lại nơi này làm gì? Chẳng nhẽ lại muốn giống như thủy tổ Hoàng hậu ứng nghiệm lời nguyền, trơ mắt nhìn nam nhân kia trái ôm phải ấp mà sầu thảm chết hay sao?


      Nếu như chờ đợi nàng chỉ còn có con đường, vậy nàng tình nguyện tìm góc an tĩnh, lặng lẽ chết .


      Thường Hy biết Vãn Thu trực đêm. Nàng cẩn thận, nhàng thu thập lấy đồ dùng tùy thân của mình. Những thứ xiêm áo trong hoàng cung, ra ngoài là có biện pháp mặc, chỉ cần vật tùy thân là tốt rồi, sau này còn có thể mua.


      Nàng muốn trở về Ngu gia. Về nơi đó, Tiêu Vân Trác rất nhanh tìm được. Nàng chỉ muốn được yên tĩnh trong thời gian. Thủy tổ Hoàng hậu sau khi bị phản bội, trong vòng nửa năm liền hương tiêu ngọc vẫn, như vậy nàng cũng chỉ còn có thời gian là nửa năm thôi. Nửa năm… Như vậy là đủ rồi!


      ***


      Tiêu Vân Trác nhìn Phùng Thư Nhã, khẽ cau mày: “Ngươi còn có chuyện gì muốn ? Ta với phụ thân ngươi rồi, có chuyện gì bất mãn trực tiếp tìm ông ta!”


      “Thái tử gia, cận thân biết mình gần đây hành xử có chút quá đáng, nhưng cũng muốn bị ngài đuổi ra khỏi cung. Thiếp hứa sau này nhất định cẩn thận, nhất định chọc tức Ngu thượng nghi, về sau đều tránh mặt nàng, có được hay ?” Phùng Thư Nhã vạn vạn nghĩ tới Tiêu Vân Trác thế nhưng lại thành công thương nghị với cha nàng, càng nghĩ đến cha nàng vậy mà lại lựa chọn biện pháp bỏ nàng.


      Tiêu Vân Trác cảm giác mình đối với Phùng Thư Nhã quá mức tuyệt tình rồi, thả chậm giọng lại, : “Chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi cũng làm gì sai. Ngươi xuất cung vẫn còn có thể lập gia đình, dù sao ngươi vẫn là tấm thân xử nữ, tương lai trượng phu của ngươi . Nếu như ngươi sợ, ta tự mình tìm cho ngươi mối hôn , thế nào?”


      Phùng Thư Nhã nghe vậy hoàn toàn tuyệt vọng, nàng cho rằng chỉ cần van cầu tốt chắc chắn có cơ hội, ngờ…


      “Ngài cứ như vậy quan tâm nàng? Vì nàng cam nguyện bỏ qua hậu cung? Nàng có cái gì tốt?”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 319:


      Phùng Thư Nhã nào đâu nghĩ tới mọi chuyện có kết cục như vậy, Tiêu Vân Trác so với nàng tưởng càng gian trá hơn. Phụ thân của nàng vì lợi ích mà Tiêu Vân Trác đưa ra mà tình nguyện bỏ qua nàng.


      ra cũng đúng, thứ mà bọn họ quan tâm vĩnh viễn chỉ có gia tộc và lợi ích. Nàng nhìn thân ảnh dần biến mất của Tiêu Vân Trác, bất đắc dĩ cười khổ tiếng, nàng nên làm cái gì bây giờ? Xuất cung còn có thể dựa vào đâu mà sống qua ngày?


      Tiêu Vân Trác liên tiếp bận rộn suốt bốn năm ngày, cùng với tất cả những đại thần có ý định đem nữ nhân tiến vào Đông cung đàm phán trận. nghĩ phải chờ giải quyết xong hoàn toàn chuyện này rồi mới gặp Thường Hy, như vậy mới có thể thẹn với lương tâm mà nhìn thấy nàng, cũng cần lúc nào cũng bất an trong lòng.


      Những người này chịu đem nữ nhi tiến vào thâm cung cũng chỉ là vì lợi ích của gia tộc, vì tiền trình của bản thân. Nếu như có thể cho bọn họ cái cam kết tất nhiên thoát khỏi mớ ràng buộc này. Bọn họ vẫn như cũ có thể quan to lộc hậu, vậy cần gì chỉ vì nữ nhân mà đối kháng với ?


      Nghĩ thông suốt điểm này, Tiêu Vân Trác cảm thấy mọi chuyện dễ dàng hơn rồi, lúc này mới tìm Phùng Lập Lâm đàm phán, chẳng qua lão già này đúng là hồ ly thành tinh. Trong ý thức của vẫn cho rằng nếu có nữ nhi bên cạnh lợi ích sao có thể đảm bảo?


      Tiêu Vân Trác cũng phải kẻ ngu, liền lôi chuyện của thần nữ hộ quốc ra, cho biết cả đời này thần nữ hộ quốc thể bị người khác ruồng bỏ. Nếu như phản bội nàng, có thần nữ hộ quốc ủng hộ, vậy có thể lên ngôi vị Hoàng đế hay vẫn còn khó . thể lên đế vị tiền trình của bọn họ dựa vào đâu?


      Có được thần nữ hộ quốc mới giành được thiên hạ. Phùng Lập Lâm coi như có theo những hoàng tử khác tiền trình chưa chắc thuận buồm xuôi gió. Trái lo phải nghĩ, Phùng Lập Lâm rốt cuộc vẫn phải đáp ứng Tiêu Vân Trác, đem nữ nhi của mình đón về nhà.


      ***


      Thường Hy biết cửa cung Lạc Thiên buổi tối là thể ra được, nhưng là nàng muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của Tiêu Vân Trác, suy tư hồi, cuối cùng thừa dịp Triêu Hà và Vãn Thu ngủ liền chạy ra ngoài, cầm trong tay bọc đồ nho hướng cửa sau chạy .


      Nàng sớm nghĩ xong, mình đổi thân trang phục tiểu thái giám, sáng sớm mai giả trang thành thái giám ngự thiện phòng mà xuất cung. Mỗi buổi sáng, ngự thiện phòng cũng có mấy người ra khỏi cung mà mua rau dưa tươi mới, cho nên Thường Hy sợ bị người khác nhận ra. Hơn nữa sáng sớm, sắc trời ràng nên chắc cũng khó nhìn.


      Buổi tối khuya này cũng đành phải ở trong núi giả ngự hoa viên mà làm mèo chui rúc đêm rồi.


      Trời còn chưa sáng hẳn Thường Hy tỉnh lại, hoạt động lại thân thể có chút cứng ngắc, chạy tới ngự thiện phòng, xa gần theo phía sau mấy tiểu thái giám mà đàng hoàng xuất cung.


      ***


      Thời điểm Tiêu Vân Trác thoát khỏi chỗ của Phùng Thư Nhã trời cũng tối khuya lắm rồi. Nhìn phòng Thường Hy tắt đèn, Vãn Thu ngồi canh ở cửa, cũng vào. Nghĩ tới sáng mai sau khi lâm triều trở lại cho nàng biết cũng muộn, phải cho nàng kinh hỉ tốt mới được!


      Mọi chuyện phát triển luôn là ngoài dự liệu. Khi lâm triều, Hoàng thượng cư nhiên mượn thân phận thần nữ hộ quốc của Thường Hy mà sắc phong nàng làm Thái tử phi. Nhưng là thánh chỉ sắc phong tới lại tìm được người, trong hoàng cung nhất thời hoảng loạn lên, vô duyên vô cớ tại sao lại tìm thấy người?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :