1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 310: Lợi thế


      Thường Hy nhìn bộ dáng Dương Lạc Thanh, đảo mắt chút liền hiểu được chắc chắn trong Cẩm Hoa hiên này có người bị nàng ta thu mua, nếu là như vậy có chút khó xử lý rồi. Đạo lý cắn cắn tận xương ba phần Thường Hy cũng hiểu, cắn người khác đau, người khác cũng cắn mình đau. Tối nay Dương Lạc Thanh là nhằm vào nàng mà đến. Mặc dù biết giữa Dương Lạc Thanh và Chuyên Tôn Nhạc Đan là quan hệ gì nhưng nhìn địch ý của nàng ta đối với nàng Thường Hy to gan suy đoán, nữ nhân này có thể có ý tứ đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan. Sau đó nghe tin Minh Khải quốc muốn cầu hôn mới chịu đựng nổi, ba phen bốn bận muốn dồn nàng vào đường chết.


      Nghĩ thông suốt điều này, Thường Hy ở trong lòng cũng chuẩn bị tốt tâm lý chút, ánh mắt nhìn Dương Lạc Thanh nhiều thêm vài phần thương hại cùng khinh thường. là nữ nhân của người khác lại còn có tình ý với nam tử khác, cái này nếu bị tra ra đúng là tội chết!


      Mấy người Mị phi nghĩ tới Dương Lạc Thanh như vậy. Mị phi kích động, nhìn Dương Lạc Thanh : “Người nào? Còn mau dẫn ra đây?”


      “Dương quý nhân là có bản lĩnh, chuyện như vậy ngươi cũng có thể biết. Bổn cung nán lại trong hậu cung nhiều năm như vậy lại hề hay biết gì, nay cũng chỉ có thể câu bội phục!” Mẫn phi nhìn Dương Lạc Thanh cười , trong nụ cười thản nhiên kia lại xen lẫn châm chọc cùng nghi kỵ sâu.


      Có thể sống sót trong hậu cung, ngoại trừ xinh đẹp và vận số tốt, quan trọng nhất chính là phải tinh thông tin tức, luôn luôn chiếm lấy tiên cơ mới có thể bất khả chiến bại. Nhưng là hôm nay họ hề nghe được tin tức này, Dương Lạc Thanh lại trong tay nàng có nhân chứng vật chứng, đây nghi ngờ gì chính là khiêu chiến đối với quyền uy của các nàng. hậu phi nào muốn thừa nhận được việc mình bằng người khác, sinh tồn của họ căn bản cũng phụ thuộc vào điểm này.


      Thường Hy cúi đầu, thầm bật cười trong lòng. Dương Lạc Thanh luôn luôn cẩn thận, hao tốn tâm cơ nhiều năm như vậy mới có thể leo lên được vị trí hôm nay, thế nhưng thời điểm này lại vì trừ nàng mà mắc phải sai lầm nghiêm trọng, đó chính là nàng ta khiến cho đám nữ nhân trong hậu cung kia cảnh giác cao độ. Nếu như trước kia Dương Lạc Thanh chỉ là nữ nhân được Hoàng đế sủng ái vài ba lần làm gì, chư vị hoàng phi ở đây người nào có thời gian huy hoàng trẻ tuổi được sủng ái? người thể mãi mãi độc chiếm quân ân. Nhưng là Dương Lạc Thanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể bồi dưỡng thân tín của mình trong hậu cung, cũng nắm giữ mạng tình báo lớn như vậy, đấy chính là điều khiến cho chư vị hoàng phi sợ hãi.


      có ai thích đối thủ cạnh tranh tài mạo song toàn, bản lĩnh to lớn cả!


      Thường Hy cảm thấy khí lúc này tương đối tốt, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn Mẫn phi : “Mẫn phi nương nương rất đúng, Dương quý nhân có bản lĩnh lớn, người vừa trẻ tuổi, lại xinh đẹp, mặc dù hoàng tử trong bụng giữ được nhưng lấy năng lực tại muốn chiếm lấy quân tâm phải là chuyện khó khăn gì. Quan trọng nhất là Dương quý nhân lợi hại, có thể biết được chuyện mà chư vị hoàng phi biết, ngay cả Thái tử gia cũng biết, nô tỳ ở trong phạm vi quản hạt của mình cũng chưa từng nghe , là làm người ta vô cùng bội phục!”


      Phen thêm dầu thêm củi này càng khiến dấy lên nghi kỵ trong lòng các vị nương nương ngồi đây. Thường Hy tại cảm thấy chuyện ngược lại dễ xử lý hơn rồi. Dương Lạc Thanh khiến mọi người nổi giận, còn uy hiếp của nàng đối với bọn họ tạm thời lớn lắm. Nữ nhân nha, coi trọng nhất chính là trước mắt, còn phần về sau, dĩ nhiên chính là bước tính bước, người có thể nhẫn nhịn tính kế lâu dài nhiều lắm. Cho nên Thường Hy mấy câu kia thực đẩy Dương Lạc Thanh vào hiểm cảnh, để cho nàng có miệng mà khó trả lời, muốn gì cũng được.


      Mị phi hung hăng nhìn chằm chằm Dương Lạc Thanh. Bà ta có thể dung chứa Dương Lạc Thanh đó chính là vì nàng ta còn có chỗ lợi dụng, nhưng là tại lại cảm thấy Dương Lạc Thanh này làm cho người ta khó lòng phòng bị, chỉ sợ chính mình cũng bị lợi dụng. Con người, thường thường chính là như vậy, thời điểm tư tưởng của ngươi chệch góc, hiểu sai chuyện nọ chuyện kia càng nghĩ càng lệch. Nữ nhân lại là loại người dễ dàng xử trí theo cảm tính nhất, mà Mị phi từ xưa đến nay lại là người như vậy, cho nên lời của Thường Hy khiến cho bà ta ăn ngon ngủ yên.


      Tiêu Vân Trác mặc dù mặt chút thay đổi nhưng trong lòng cũng nhõm phần nào, khỏi bội phục Thường Hy chỉ cần dùng vài ba lời là có thể khiến mọi người dời mũi nhọn, đem bất lợi chuyển biến thành lợi thế. Lúc này thừa dịp bọn họ tranh đấu nội bộ Tiêu Vân Trác liền ra ngoài, muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Thường Hy, chút xíu uy hiếp tiền đồ của nàng cũng thể để lại.


      Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác ra ngoài cửa dặn dò Trịnh Thuận mấy câu rồi lộn trở về, tảng đá lớn trong lòng Thường Hy nhất thời được buông xuống, nụ cười mặt càng trở nên kiều diễm. Nàng tại chỉ muốn trì hoãn thời gian, đợi Hoàng thượng đến, tất cả đâu vào đấy.


      Dương Lạc Thanh đối mặt với thế công của ba vị nương nương, cộng thêm việc thân phận có phần chênh lệch nên trong lúc nhất thời biết nên giải quyết thế nào, rất có bộ dạng bể đầu sứt trán. Mấy vị hoàng phi cũng chỉ giảng đạo lý suông, trước khi Hoàng thượng tới lại càng cần phải khách khí.


      Trịnh Thuận rất nhanh trở lại, hướng về phía Tiêu Vân Trác gật đầu cái. Thường Hy và Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau khẽ cười, trong lòng đều hiểu tình làm xong. Trịnh Thuận quả nhiên phải là quả hồng mềm, ngay lập tức làm xong việc, Thường Hy đều muốn giơ ngón tay cái lên mà khen tiếng giỏi lắm!


      Nhìn mọi người liến thoắng ngừng, Thường Hy thức thời tiến lên bước mà xen vào : “Chư vị nương nương, nô tỳ có điều muốn .”


      Kính phi nhìn Thường Hy cái, : “ . Lại Ngu thượng nghi cũng có phần, nếu bất cẩn cũng bị úp cái sọt lớn như vậy rồi!”


      Thường Hy mượn lời của Kính phi, thuận miệng đáp lời: “Nương nương phải lắm, trước đó vài ngày nô tỳ theo Thái tử gia xuất cung, gặp nạn ở hành cung lưng chừng núi nương nương cũng biết. Nay nô tỳ mới trở về ngày liền gặp chuyện như vậy khiến người ta thể hiểu được. Biểu tiểu thư có bệnh trong lúc nô tỳ hề ở trong cung, cho nên nô tỳ có gì phải sợ hãi. Ngược lại Dương quý nhân nhất định lại muốn đổ cái tội danh lên đầu nô tỳ, cái này nô tỳ dám nhận. Nếu như Dương quý nhân có lòng tin như vậy xin chư vị nương nương khai ân để cho Dương quý nhân gọi người làm chứng ra ngoài, chúng ta cùng đối chất. Nô tỳ thể vô duyên vô cớ mà gánh cái tội danh!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 311:


      Thường Hy những lời này là vô cùng nghiêm chính cho nên giọng cũng dõng dạc, giống như thà lấy cái chết cũng phải chứng minh trong sạch. Tiêu Vân Trác ở bên nhìn nàng, trong lòng giật giật mấy cái, như thế còn có thể giả bộ, đúng là cam bái hạ phong nàng!


      Bên này còn chưa có quyết định, bên kia liền truyền tới thanh Hoàng thượng giá lâm. phòng đầy người lập tức ra nghênh đón, quỳ mặt đất tiếp giá, miệng hô vạn tuế, thần thái vô cùng cung kính.


      Minh tông mang theo khuôn mặt bi thương sải bước vào, đại khái là nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ cứ như vậy mà , trong hốc mắt hình như còn mang theo hơi nước. theo sau lưng Minh tông cùng tiến vào còn có thêm mấy thái y. Thường Hy vừa nhìn, trong lòng liền co rút mấy cái, ông già giảo hoạt này, thời cơ tiến vào cũng là tốt, ngay cả thái y cũng mang đến. Nếu cái gì Hoàng thượng cũng biết đánh chết Thường Hy cũng tin tưởng.


      Hoàng quý phi từ sau vụ của Lệ Bình liền có chút biết thế nào là chuyện lành chuyện dữ, cho nên hôm nay việc lớn như vậy cũng đến, chỉ thân thể có bệnh, cáo ốm. Thường Hy lúc đầu còn suy nghĩ tại sao Hoàng quý phi đến, bay giờ lại nhìn tới Hoàng thượng đến đây trùng hợp như thế này, trong lòng có chút hiểu, nhất định là Hoàng quý phi và Hoàng thượng đả thông tin tức trước rồi. Người già quá thành tinh, quả nhiên phải giả, bây giờ Thường Hy tin rồi.


      Hoàng quý phi có tới, ở nơi này Kính phi là lớn nhất vì là mẫu phi của đại hoàng tử, vì vậy khi nghe thấy Hoàng thượng đặt câu hỏi liền tiến lên đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện ra, dĩ nhiên trong lời thiếu bất mãn cùng nghi kỵ đối với Dương Lạc Thanh, câu câu chữ chữ đều ám chỉ điều gì đó.


      Dương Lạc Thanh chỉ cảm thấy giật mình trong lòng, thầm khẽ cắn răng, đem bà ta mắng vài lần mới đỡ tức. ràng là công kích Ngu Thường Hy, thế nào trong chớp mắt lại đem mình quá giang, khiến người ta thể chấp nhận!


      Hoàng đế nghe xong chuyện ngược lại tỏ ra rất trấn định, đem người ở trong phòng tất cả nhìn qua lần, ánh mắt lạnh buốt kia khiến cho ai cũng cảm thấy rét lạnh. Thường Hy biết mình sai nhưng vẫn thấy có chút run rẩy, da gà toàn thân cũng dựng lên.


      Phải rằng, Hoàng đế này quả nhiên phải là người bình thường, chỉ nghe thấy lão tử kia bình tĩnh phân phó thái y vào kiểm tra Mạnh Điệp Vũ, lại phái Vạn Thịnh điều tra nô tài của Cẩm Hoa hiên cùng với Vân Nương và Băng Lam mà Mạnh Điệp Vũ mang từ phủ tới, cuối cùng mới nhìn mọi người : “Các ngươi nhân chứng ở đâu, còn mau truyền lên cho trẫm? Chuyện đêm nay nếu có kết quả minh xác, ai cũng đừng nghĩ thoát khỏi liên quan!”


      Cọp phát uy lại tưởng là mèo bệnh! Lão Hoàng đế cũng phải nổi giận, nhìn đám người thần trí ngu muội trước mắt, thần nữ hộ quốc xuất chính là chuyện cỡ nào tốt đẹp? Khó trách nha đầu Thường Hy kia cực kỳ hợp mắt , đây chính là ý trời! Vốn là nghĩ tới đem Mạnh Điệp Vũ gả cho Tiêu Vân Trác, nhưng sau Mạnh Điệp Vũ lại chính miệng với con bé muốn gả cho con trai của mình, cũng miễn cưỡng. Nguyên tưởng rằng thần nữ hộ quốc chỉ là truyền thuyết, dù sao thủy tổ đế hậu cũng cách tại những năm trăm năm rồi, khiến người ta thể tin tưởng, nhưng là nàng vẫn xuất !


      may là có dự tính trước tiên đem thương tạ của toàn gia Ngu Thường Hy trừ , lại khó có được Ngu Thụy Lân nhất cử thành danh, đề tên bảng vàng. tại Ngu Thụy Lân trở thành người đứng đầu phái văn học của Đỉnh Nguyệt quốc, là đệ tử chân truyền của Tô Hợp. Ngu gia theo đó nước lên thuyền cũng lên!


      Lại cũng dễ dàng mới có thể ném Ngu Thụy Lân vào tay của Tô Hợp. Lần này thi hội phải hạ ba đạo thánh chỉ mới có thể mời được Tô Hợp thoái ra làm quan chủ khảo. Theo quy định thường lệ, sĩ tử lần này đều có thể làm môn sinh của ông ta. Ngu Thụy Lân quả thực là nhân tài thực học cho nên mới chiếm được coi trọng của Tô Hợp, cư nhiên chịu mở miệng vàng thu làm đồ đệ.


      Cứ như vậy Ngu Thụy Lân trở thành trạng nguyên nho . Nhưng lại là đệ tử của Tô Hợp, về sau phái Tô thị rất có thể do dẫn đầu. Hơn nữa mình có ý bồi dưỡng nhân tài, tương lai Tiêu Vân Trác lên ngôi có được những người này hỗ trợ đắc lực chắc chắn thành công . tại cũng có chút tin tưởng thần nữ hộ quốc phải là truyền thuyết, bằng Ngu gia xuất ra Ngu Thường Hy như vậy còn có thể dây dưa theo hàng loạt tinh . Nhưng tóm lại vẫn là có mắt nhìn người, mỗi đêm nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!


      Trước đó vài ngày Minh Khải quốc đến cầu hôn, cư nhiên há miệng muốn giao Ngu Thường Hy ra. Đây phải chính là nằm mơ giữa ban ngày hay sao? Đầu của cũng có bị lừa đá qua, làm sao có thể đem thần nữ hộ quốc giao ra ngoài? vốn có nguyên vọng nho , hy vọng con trai sau này có thể thi triển kế hoạch lớn, đem thiên hạ thu vào trong bản đồ Đỉnh Nguyệt quốc. Đời này của có bản lĩnh làm việc này rồi, sau khi Tấn vương mất tích, Hoàng hậu qua đời, liền mất hùng tâm tráng trí. Hôm nay cũng chỉ còn trông cậy vào con trai mình thôi!


      thể con thỏ chết bầm kia có chút bản lãnh, giấu cha ruột của mình xây dựng đội bí vệ, mặc dù gần đây mới biết nhưng là vẫn có chút buồn bực. Lại còn phải cảm tạ Ngu gia, nếu phải Ngu Thế Hùng kia có nhiều tiền như vậy, muốn xây dựng đội quân cũng phải là giấy, cần phải có bạc trắng mà nuôi. Khôi giáp, thớt ngựa, lương thảo, binh khí, có cái nào phải dùng tiền?


      Chỉ là tên tiểu tử kia có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm ra được nhiều tinh binh cường tráng xây dựng thành đội quân bí vệ thấy được cũng sớm bồi dưỡng nhân tài, chẳng qua là vẫn chưa bị người khác phát ra. Nhớ tới điểm này có kích động muốn cười. Tục ngữ rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột cũng biết đào hang. Chính chân long cũng thể sinh ra hạng ngu xuẩn. Dĩ nhiên, cũng thể quá thông minh, nếu thành nước lộn lên đầu!


      Giống như con trai trưởng của , rất dũng mãnh nhưng nhân duyên lại được tốt lắm, cái này được lòng người. Lão nhị lại quá nho nhã, mặc dù có chút bản lãnh nhưng gây ra được sóng gió gì lớn, thiếu vài phần khí phách. Lão tam... Cái này đề cập đến cũng được, tiểu tử có tiền đồ, cả ngày chỉ lấy lời vợ làm lẽ sống, bôi gio trát trấu vào mặt ! Nhớ đời minh thần võ, là sinh ra con côn trùng. Chỉ là cũng tốt, vui vẻ an lạc, tính mạng có thể bảo vệ, cả đời bình an! Về phần lão ngũ, hỗn tiểu tử kia ra cũng tồi, chính là mẫu phi hồ đồ của học được chút oai môn tà đạo, tiểu tử này ở dưới tay Thường Hy tránh phải ăn đau, tiền đồ thảm hại a, đáng tiếc! Khi còn bé thông minh lanh lợi như vậy lại bị mẫu phi nuôi tàn, vô cùng đáng tiếc!


      Hoàng đế nghĩ tới đây liền cảm thấy mình có phần lạc đề rồi, đây là làm cái gì? Nhìn đám người trong phòng dám thở mạnh, lại khôi phục bộ dáng Hoàng đế oai nghiêm, trầm giọng hỏi: “Người đâu? Sao còn chưa đưa tới?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 312:


      Vạn Thịnh vội vàng tiến lên : “Hồi bẩm Hoàng thượng, người Dương quý nhân nô tài tìm rồi, nhưng là hạ nhân của Cẩm Hoa hiên căn bản là có người kia, cho nên nô tài biết phải làm sao mới trở về phục mệnh!”


      Lời này vừa ra, trong phòng nhất thời rét căm căm. Thân thể Dương Lạc Thanh thoáng sững lại cái, này... Điều này sao có thể? Nàng ràng mua được hai người, làm sao lại?... Nghĩ tới đây nhìn về phía Thường Hy, chỉ thấy Thường Hy nhìn nàng, khóe miệng mang theo tia đắc ý, trong lúc bất chợt liền hiểu, chính mình bị người ta tính kế rồi, trước mắt bỗng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh!


      Lúc này Thái y cũng ra ngoài bẩm báo, Mạnh Điệp Vũ xác thực là bị trúng phong hàn, sau lại biến chứng thành ho lao, lúc này mới qua đời. Hoàng đế dứt khoát giải quyết, hạ lệnh đại táng cho Mạnh Điệp Vũ, theo nghi thức của công chúa mà chôn vào tổ phần của Mạnh gia.


      Dương Lạc Thanh tội phỉ báng vu cáo, Mị phi cũng đương nhiên để vuột mất cơ hội tố cáo, hung hăng cho nàng cước. Hoàng đế giận dữ, đem Dương Lạc Thanh cách chức làm tuyển thị.


      Hoàng đế vừa nhúng tay, chuyện rất nhanh liền được giải quyết. Chỉ là chuyện này có chút quá nhanh, nơi này có rất nhiều điểm nghi vấn cần được điều tra nhưng cũng bị vị cao cao tại thượng kia trực tiếp bỏ quên mất. Thường Hy có điểm kỳ quái, tựa hồ như Hoàng đế biết cái gì, nhưng kết thúc nhanh như vậy cũng hợp với tâm tư của nàng. Dù sao Mạnh Điệp Vũ cũng là giả chết, mặc dù biết dùng biện pháp gì trông rất giống chết nhưng là nếu làm trễ nải thời gian nàng sống lại chỉ sợ ổn.


      Đưa tiễn đoàn người kia , Thường Hy lúc này mới thở phào nhõm, nhìn Tiêu Vân Trác : “Làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm a!”


      Khóe miệng Tiêu Vân Trác co rút, cắn răng : “Sợ cái gì? ràng là có chuẩn bị mà đến?”


      “Hả? Nghĩa là sao?” Thường Hy sửng sốt, hỏi vội.


      “Ta lệnh cho Trịnh Thuận xử lý đám người kia, nàng đoán xem chuyện gì xảy ra?” Tiêu Vân Trác nghiến răng .


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng biết có chuyện gì đó xảy ra, nhưng là biết đến tột cùng là cái gì, nhìn hỏi: “Chuyện gì?”


      “Trịnh Thuận vừa đem người trói lại Vạn Thịnh đến áp tải !”


      “...” Thường Hy hết ý kiến. Tâm tình hoang mang của đám người trong phòng tối nay đều là nước cờ của lão Hoàng đế kia a! Lão già giảo hoạt, mệt còn làm bộ ngồi ở cao trưng ra bộ dáng nghiêm túc. là càng nghĩ càng biết Hoàng đế lão tử suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ chuyện Mạnh Điệp Vũ giả chết cũng biết?


      Thường Hy dám khẳng định, vô cùng buồn bực! Núi cao còn có núi cao hơn, cảm giác bị người khác lừa dễ chịu! Aii, thân là hạ nhân phải chịu những thứ này, có biện pháp!


      Tang của Mạnh Điệp Vũ được làm rất long trọng, đều là do Thường Hy lo liệu. Sau đó phải thu dọn Cẩm Hoa hiên, an bài cho nô tài trong đó, Thường Hy bận rộn đến nỗi chân như chạy. Về phần Vân Nương và Băng Lam, Thường Hy vốn định muốn đem hai người ở lại Đông cung, chỉ tiếc bọn họ quyết ra . Thường Hy cũng cho bọn họ khoản tiền hồi hương, coi như là có gặp nhau cũng có lúc chia tay. Vân Nương còn bị việc Mạnh Điệp Vũ qua đời mà bệnh trận, điều này khiến cho trước kia Thường Hy có ưa thích bà ta này cũng phải công nhận là người trung thành.


      Trong nháy mắt đến cuối xuân đầu hè. Sau khi Dương Lạc Thanh bị giáng chức trong cung thanh tịnh chút. Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác cũng sống qua đoạn thời gian vui vẻ như thần tiên quyến lữ. Mặc dù thỉnh thoảng đám Phùng Lương đễ cũng có nháo lớn nháo bé nhưng cũng gây nên sóng gió lớn gì. Ở trong hậu cung, có nam nhân làm chỗ dựa sống phải thông minh chút.


      Về chuyện lập Thái tử phi trong lúc bất chợt liền biến mất thấy, tựa hồ như chưa từng có người nào qua chuyện này. Thường Hy rất hưng phấn, ít nhất trước mắt nàng cần lo qua vấn đề này rồi!


      “Ta đây là cái thứ trà gì a? Đắng muốn chết!” Chuyên Tôn Tử Di nhìn Thường Hy ai oán , khuôn mặt tuấn bây giờ nhăn thành đoàn.


      “Hoàng liên thanh hỏa trà. Lục hoàng tử gần đây hỏa khí quá vượng, uống chút trà này vừa hữu ích vừa khỏe mạnh.” Thường Hy cầm trong tay khung thêu hoa nhanh chậm xe chỉ luồn kim, nhìn cũng thèm nhìn Chuyên Tôn Tử Di cái. Từ lần trước tại Linh Lung các đánh ngất xỉu nàng coi như kết thù. Trong khoảng thời gian này, vị lão huynh kia ngại cực khổ mỗi ngày đều tới Đông cung, sớm tối về, quả đem Đông cung làm nhà mình, gì đến Bích Tiêu điện, cả ngày hoang vắng đông lạnh, nếu như nó có linh hồn cũng nghẹn khuất rồi!


      Gương mặt Chuyên Tôn Tử Di nhăn nhó giống như oán phụ, : “ tâm tình tốt lại tới giày xéo ta! Ai làm tức giận, tìm người đó báo thù , mắc mớ gì tới ta?”


      Thường Hy nghe đến đó khóe mắt lại rút, hận hận khẽ nghiến răng, chợt ngẩng đầu lên nhìn Chuyên Tôn Tử Di : “Nô tỳ cũng chỉ là cung nữ, nào có bản lãnh đối chọi gay gắt với Hải Hà vương. Lục hoàng tử biết ràng như vậy còn muốn cái gì nữa?”


      Nghe được lời Thường Hy , Chuyên Tôn Tử Di nhịn được, ngụm trà vừa mới uống vào liền trực tiếp phun ra, ho khan vài tiếng, trừng to mắt mà nhìn Thường Hy : “ còn có bản lãnh? Lần trước nô tài cận thân của Hải Hà vương bị đánh trận thừa sống thiếu chết, là ai giở trò quỷ?”


      “Kia liên quan gì đến ta, tên cẩu nô tài kia có mắt mới đắc tội Hoài Hòa công chúa, đáng đời!” Thường Hy thần sắc thay đổi, vững vàng bất động, đánh chết nàng cũng thừa nhận là nàng cổ động Tam công chúa ra tay. Chạy bộ, chống đẩy, đánh người đều do tay nàng an bài, chỉ là mượn danh hiệu của Hoài Hòa công chúa thôi.


      Nếu trong ba nữ nhi của Minh tông chỉ có Hoài Hòa công chúa Tiêu Vân Nhã này hợp với tính tình của nàng nhất. Trong mấy ngày nay, hai người ít lần trong sáng ngoài tối cùng hợp tác chỉnh người, dĩ nhiên phạm vi mục tiêu bị chỉnh rất rộng nhưng tập trung chủ yếu vẫn là đối tượng kết thù cùng nàng, Trường Tín vương và Hải Hà vương.


      “Gạt được người khác nhưng gạt được ta. Người ta yên lành là công chúa điện hạ, thoáng cái bị làm hư rồi, có thể thấy được gần mực đen gần đèn rạng. Ta cho biết, Trường Tín vương lần trước đắc tội với ta, nếu giúp ta xả giận, ta liền đem chuyện điều khiển sau màn ra ngoài, xem thế nào giải quyết?” Chuyên Tôn Tử Di như tên trộm . dễ dàng sao, cũng phải nhờ vào nữ nhân trút giận cho mình, còn mặt mũi nữa rồi. Làm con tin cũng dễ chịu a!


      Thường Hy muốn trả lời lại mỉa mai mấy câu, Vãn Thu lại vội vã chạy vào, cầm trong tay phong thư đưa cho Thường Hy : “Vân Thanh đưa tin, chạy tám trăm dặm trực tiếp đưa tới đây!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 313:


      Thường Hy vội vàng buông khung thêu hoa trong tay ra, tiếp nhận phong thư, miệng thư bịt kín bằng xi. Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thu : “Muội tìm Trịnh công công chút xem Thái tử gia hết bận chưa, khi nào xong bảo Thái tử gia trở về Đông cung.”


      Vãn Thu lập tức ngay. Thường Hy ra vẫn rất lo lắng chuyện tình bên phía Vân Thanh. Ban đầu Tiêu Vân Trác mang nàng trở lại, Vân Thanh vẫn ở đó thám thính tình hình quân địch. Mặc dù trong tay Vân Thanh có nhân mã nhưng nàng vẫn an tâm, chỉ là trong hậu cung náo loạn hồi làm nàng nhất thời quên mất, tại nhận được tin đúng là có chút bất an.


      Mạnh Điệp Vũ cũng biết thế nào, theo tính tình nàng ta nhất định biên quan, chỉ là biết có đối đầu Vân Thanh ? Nhưng chắc nàng ta cũng làm hại gì người bảo vệ của Tiêu Vân Trác đâu. Hai người bọn họ có thể nhận thức chung kẻ thù mà hợp tác hay ? Nếu như vậy Thường Hy cũng bớt lo phần nào, hợp lực cường, phân lực yếu, hy vọng họ bỏ qua hiềm khích lúc trước. Chỉ là lại nàng cũng hơi lo lắng quá, trước đây bọn họ cũng ít lần giao thiệp với nhau!


      Chuyên Tôn Tử Di nhìn thần sắc của Thường Hy, khuôn mặt tươi cười dần trở nên đoan trang vội vàng đứng dậy : “Ta về trước, ngày mai trở lại quấy rầy.”


      Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Tử Di, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, : “Lục hoàng tử chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ còn sợ ta ăn huynh hay sao?”


      Chuyên Tôn Tử Di ngẩn ngơ, nghĩ vào lúc này Thường Hy còn có thể trêu ghẹo mình, trong lúc nhất thời cảm thấy mình nghĩ tình quá mức nghiêm trọng rồi, đưa tay gãi gãi đầu : “Ta nghĩ ta nên tránh , đúng hay ?”


      Thường Hy chút thục nữ ném cái ánh mắt qua, liếc mắt nhìn cái, cắn răng : “Huynh là sợ dây phiền toái lên người, phải sao?”


      Chuyên Tôn Tử Di gương mặt đau khổ nhìn Thường Hy : “Giả bộ đần chút chết sao?”


      Thường Hy tuyệt tức giận, ngược lại cười : “Có lúc kéo người xuống nước phải là vì người kia tội đáng chết vạn lần mà là vì vừa đúng lúc đứng ở bờ sông. bất hạnh, hôm nay huynh chính là kẻ đứng ở bờ sông đó.”


      Thần sắc Chuyên Tôn Tử Di dần dần ngưng trọng, yên lặng lặp lại: “Kéo người xuống nước phải là vì người kia tội đáng chết vạn lần mà là vì vừa đúng lúc đứng ở bờ sông...” Ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy cái, hồi lâu mới lên tiếng: “ lại có thể ra được những điều người ta biết. Lần này ta làm con tin, chỉ sợ cũng là người đứng ở bờ sông.”


      Đây là lần đầu tiên Chuyên Tôn Tử Di về nguyên nhân làm con tin ở Đỉnh Nguyệt quốc. Thường Hy muốn hỏi kỹ, chỉ lên tiếng: “Vậy huynh còn muốn trở về ?”


      Chuyên Tôn Tử Di lắc đầu cái, : “Trở về làm gì? Nơi đó có chốn dung thân cho ta rồi. Ngược lại ở đây sống vui vẻ, chết già ở chỗ này cũng rất tốt, lo ăn lo uống, còn có thể an toàn mà sống, chuyện này tốt a!”


      Nghe như thế, Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, người hoàng gia sinh tồn cũng khó khăn.


      “Nếu huynh muốn trở về cũng cần ở lại chỗ này. Trong phong thư này chắc chắn về tình trạng gần đây của Minh Khải quốc. Còn nếu như huynh muốn trở về ở lại, ta và Thái tử gia mặc dù thể hứa hẹn cho huynh được điều gì, nhưng ít nhất ngày Thái tử gia còn ở đây tính mạng của huynh vẫn được đảm bảo an toàn.” Thường Hy ra rất ưa thích Lục hoàng tử bình dị, gần gũi này. mỗi ngày mang theo nụ cười, còn cùng bản thân nàng mò mẫm hồ nháo, thời gian gần đây mấy vị vương gia bị chỉnh cho sứt đầu mẻ trán cũng có công lao. Chẳng qua là người này chưa bao giờ thừa nhận ra tay.


      Chuyên Tôn Tử Di chợt đứng dậy hướng bên ngoài . Thường Hy cũng gọi lại . Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ai cũng có quyền can thiệp. Nếu như Chuyên Tôn Tử Di bỏ qua đó cũng là lựa chọn của .


      Lúc này Tiêu Vân Trác cũng sải bước mà đến, hai người hai bên khung cửa tạo thành tình cảnh đối diện, nhìn ánh mắt phức tạp của Chuyên Tôn Tử Di, khỏi hỏi: “Huynh làm sao vậy?”


      Tiêu Vân Trác nghĩ nghĩ chút liền hiểu, vỗ vỗ bờ vai của , : “Con đường của mình mình lựa chọn. Bất kể huynh làm cái gì ta cũng ủng hộ huynh.”


      Tiêu Vân Trác bước vào. Chuyên Tôn Tử Di dựa ở khung cửa ngẩn người, chân bên ngoài, chân bên trong, bất kể bước về phía bên nào cũng cảm thấy vô cùng nặng nề. Con người chính là có chút kỳ quái, ngoài miệng quan tâm ra lại để ý hơn ai hết. Ngoài miệng có thể bỏ xuống nhưng trong lòng lại thể buông tay, nhất là nam nhân, chưa đến khắc cuối cùng ai có thể tiêu sái được là mình quan tâm? có thể đặt xuống?


      Tiêu Vân Trác nhận lấy phong thư Thường Hy đưa cho, xoay người vào thư phòng. Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Tử Di cái rồi cũng xoay người vào theo.


      Trong thư phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. thần sắc mặt Tiêu Vân Trác ngày càng khó coi, phong thư trong tay cũng bị nắm lại chặt. Thường Hy cũng hồi hộp kém, hô hấp cũng biến thành có chút gấp rút, khỏi tiến lên bước hỏi: “Trong thư viết cái gì?”


      “Hoàng đế Minh Khải quốc băng hà, Tam hoàng tử Chuyên Tôn Nhạc Đan theo di chúc thuận lợi lên ngôi, Tần thái hậu phụng chỉ giám quốc.”


      Thân thể Thường Hy nhoáng cái, thiếu chút nữa là đứng vững: “Nhanh như vậy?”


      “Trong thư của Vân Thanh , trước khi Hoàng đế Minh Khải quốc chết, trong cung xảy ra nhiều cuộc cung biến , trong đó có mấy vị hoàng tử có thế lực bị chết oan nguyên nhân, còn có mấy vị hậu phi cũng bệnh qua đời cách kỳ lạ.” Cảm xúc của Tiêu Vân Trác từ từ bình tĩnh lại, tuy nhiên thanh vẫn còn có chút nặng nề.


      Thường Hy chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngồi ghế, thấp giọng hỏi: “Cung biến? Bệnh qua đời? Tay chân của cũng nhanh nhẹn, để chúng ta ứng phó kịp!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, nhìn ra được bi thương trong mắt nàng, bởi vì hiểu tõ trong lòng Thường Hy, Chuyên Tôn Nhạc Đan phải là loại người tàn khốc kia, cho nên khi nghe tin tức như thế nàng thể nào khó chịu.


      “Chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị, nếu kịp.” Tiêu Vân Trác lên tiếng.


      Thường Hy hiểu ý tứ của Tiêu Vân Trác. Tần thái hậu của Đỉnh Nguyệt quốc kia đối với là thù sâu như biển. Hôm nay đoạt vị thành công, tự nhiên từ bỏ ý đồ, Đỉnh Nguyệt quốc phải đề cao cảnh giác.


      Tiêu Vân Trác nhìn lại phong thư, lại ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy : “Vân Thanh còn Mạnh Điệp Vũ ở chung chỗ với nàng, chúng ta cần lo lắng. Ngoài ta, nàng phát ra người có khả năng là người của Tấn vương.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 314:


      Thường Hy nghe vậy mặt lộ ra nụ cười, gật gật đầu : “Ta nghĩ nếu như nàng muốn báo thù nhất định biên quan. Năm đó Tần Nguyệt Như tạo nghiệt sớm muộn gì cũng bị báo ứng, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.”


      Vừa mới dứt lời ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Chuyên Tôn Tử Di sải bước vào, nhìn hai người : “Ta quyết định rồi!”


      Thường Hy và Tiêu Vân Trác bị thanh của làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, bốn con mắt chằm chằm theo dõi . Biết Tiêu Vân Trác ít lời, Thường Hy thay hỏi: “Huynh quyết định cái gì hả?”


      Chuyên Tôn Tử Di tới trước mặt hai người, kiên định : “Ta liên thủ với các ngươi. Ta muốn lên đế vị, cũng muốn thống trị Minh Khải quốc, ta chỉ muốn đòi công đạo cho mẫu phi của mình. Dù sao ta cũng thích Chuyên Tôn Nhạc Đan lên ngôi vị Hoàng đế, ai cũng tốt, chẳng nhẽ chỉ có mình hay sao?”


      Thường Hy cũng là từ miệng Tiêu Vân Trác biết được mẫu phi của Chuyên Tôn Tử Di là Hoàng phi bị Tần Nguyệt Như hãm hại, những năm gần đây Chuyên Tôn Tử Di sống cũng rất khổ cực, chỉ là chưa từng có lòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nên mọi người mới ám hại . Cho nên việc bị đày làm con tin cũng là dễ hiểu.


      “Huynh suy nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Tử Di hỏi, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng. Chuyện này phải là việc , còn liên quan đến tính mạng.


      Chuyên Tôn Tử Di gật đầu cái, tựa hồ cũng nghĩ nhiều đến quá khứ của mình, khóe miệng vẽ lên nụ cười nhàn nhạt: “Ta trở về vẽ bức bản đồ Minh Khải quốc, tương lai nhất định các ngươi sử dụng đến.” tới chỗ này, mày khẽ cau: “Nếu có ngày bắt được Tần Nguyệt Như giao bà ta cho ta xử trí được ?”


      Cái này Thường Hy cũng dám làm chủ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác trầm tư hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Chúng ta có lẽ cũng đối mặt trực tiếp cùng Tần Nguyệt Như, có thể đàm phán với Tần thái hậu.”


      Chuyên Tôn Tử Di lại cười, tựa hồ vô cùng nắm : “Huynh muốn đối mặt nhưng bà ta nhất định bắt huynh phải trực tiếp ra trận, ai bảo huynh là con trai của Mạnh Vân Ca! Được rồi, ta về trước, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại chút, có số việc ta cũng phải dự phòng trước.”


      Sau khi Chuyên Tôn Tử Di , trong phòng chỉ còn lại mình Thường Hy và Tiêu Vân Trác. Thường Hy nghĩ tới mọi chuyện phát triển nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại có chút thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác : “ phải đánh giặc sao?”


      “Ừ.” Tiêu Vân Trác chậm trễ chút nào . Tần Nguyệt Như nhẫn nhiều năm như vậy, mọi thứ đều sắp xếp để con trai của mình trở thành Hoàng đế còn phải là vì báo thù sao? Cuộc chiến tranh này là thể tránh khỏi, định phải xảy ra.”


      Tiêu Vân Trác tới trước mặt Thường Hy, lôi kéo tay của nàng thấp giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”


      Thường Hy gật đầu cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nép vào trong ngực Tiêu Vân Trác, : “Ta sợ hãi, dù sao nữ nhân kia vẫn luôn tìm cách có được ta, sợ hãi có ích gì đâu? Những thứ này tránh cũng thoát, còn bằng trực tiếp đối mặt với thực tế.”


      “Có ta ở đây nhất định bảo vệ nàng chu toàn, đừng sợ.” Trong mắt Tiêu Vân Trác lóe lên vài tia sáng. Vấn đề này có chút nặng nề, nay nội loạn ngừng, ngoại xâm lại cấp bách, khiến cho người ta đau đầu.


      “Ta tin tưởng, ta sợ.” Dùng sức ôm chặt hông của Tiêu Vân Trác, Thường Hy thấp giọng mà ra. Bất kể tương lai thế nào, tại mới là quan trọng nhất. Nắm chặt từng giờ từng phút của tại tương lai dù có xảy ra chuyện gì cũng hối hận.


      Chuyện Minh Khải quốc đổi quân chủ rất nhanh lan truyền ra ở Vân Đô, trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong thời gian này. Hoàng thành dưới chân thiên tử đúng là hướng gió chính trị nhanh nhạy nhất. Minh Khải quốc có quân chủ mới cũng khiến cho Đỉnh Nguyệt quốc trở nên khẩn trương. Trường Tín vương và Hải Hà vương gần đây rất ngông cuồng, công khai gặp gỡ, qua lại cùng các đại thần. Đông Lăng vương mặc dù có động tác gì nhưng Thường Hy chung quy vẫn cảm thấy bất an.


      Lệ Bình cũng vào cung thăm Thường Hy mấy lần, đem tới cho nàng rất nhiều tin tức ở ngoài cung trong đó có tin khiến Thường Hy giật mình, đó là phụ thân của Phùng Lương đễ, Phùng Lập Lâm gần đây có xu hướng dựa vào Trường Tín vương. Phùng Lập Lâm chính là Tổng đốc Giang Nam, trong tay nắm giữ binh quyền sáu hạt quan trọng, lúc này đột nhiên lại có hành động dựa vào Trường Tín vương, đây khác nào là mối nguy hiểm đe dọa cho Tiêu Vân Trác rồi.


      Này cũng là do sau khi Phùng Lương đễ vào cung được sủng ái khiến cho vị Giang Nam vương này lo lắng trùng trùng, chỉ sợ tương lai tân hoàng lên ngôi ảnh hưởng đến tiền trình của , định lúc này ra tay trước bước, mạnh mẽ gây áp lực. Hô ứng theo việc đó còn có phụ thân của hai vị Nhụ tần, nhà mẹ của bốn vị Bảo lâm cũng cam lòng chịu lép vế, cứ như vậy nhất thời khiến Tiêu Vân Trác rơi vào thế bị động, thể nghi ngờ tình cảnh của giờ chính là họa vô đơn chí.


      Tiễn Lệ Bình , Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng đè ép khối đá lớn, ép chặt tới mức nàng thở nổi. Trước kia bọn họ dám dị động chẳng qua là thời cơ chưa tới. tại Đỉnh Nguyệt quốc phong thanh hạc lệ*, triều đình chư vị đại thần cũng phân thành mấy đảng, bọn họ chắc chắn thể bỏ qua rồi!


      (phong thanh hạc lệ: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. cảm giác thấy thoáng qua về nguy hiểm trong những tiếng nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình sợ hãi lo buồn.)


      Mấy vị vương gia đều có gia tộc mẫu phi mạnh mẽ chống đỡ. Nhìn lại Tiêu Vân Trác được như thế, tiên Hoàng hậu sớm qua đời, Mạnh gia lại điêu tàn, hôm nay ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng “bệnh qua đời” rồi, càng thêm khiến tình cảnh khó khăn. Tuy có Ngu gia hỗ trợ nhưng là Ngu gia cũng vừa mới bắt đầu bước lên con đường chính trị, tình thế được lạc quan. Nếu Ngu Thụy Lân phải là đệ tử của Tô Hợp, có thanh danh của Tô gia che chở biết bị chèn ép thành cái dạng gì nữa.


      Ngu Thụy Lân mặc dù là tân khoa trạng nguyên nhưng cũng phải theo quy củ của triều đình vào làm việc tại Hàn lâm viện, thể ngay lập tức nắm trọng quyền. Nhưng mà dưới an bài của lão Hoàng đế, phái Tô thị sau này nhất định trở thành cây đại thụ của Tiêu Vân Trác.


      Tô Hợp cũng phải là kẻ ngu, sau mấy phen suy nghĩ mới có thể đưa ra quyết định này. Nếu phải lời đồn Thường Hy là thần nữ hộ quốc lan truyền rộng rãi, chỉ sợ lão hồ ly kia cũng dám bỏ ra khoản đánh cược lớn như vậy vào Ngu gia, lên chung thuyền với Thái tử.


      Mấy ngày nay có nhiều tấu chương phản đối Thái tử đều bị con em Tô thị cản lại, thể có công. Thời gian này Tiêu Vân Trác và môn nhân Tô thị ngừng tiếp xúc, mỗi ngày đều rất khuya mới hồi cung, trời chưa sáng phải vội vàng lên triều, vô cùng khổ cực.


      Đêm về khuya, Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, Thường Hy ở trong thư phòng lặng lẽ chờ đợi. Hôm nay đám người Giang Nam vương tới thị uy với Tiêu Vân Trác, chỉ sợ Tiêu Vân Trác vẫn còn đau đầu về chuyện này, nào có thể về sớm!


      Thường Hy yên lặng ngẩn người. Đối với cũng chỉ có thể xảy ra hai con đường, thứ nhất Tiêu Vân Trác phản đối quyết liệt, giữ lại mạng cho nàng. Thứ hai Tiêu Vân Trác bị bọn họ thuyết phục, nàng liền rơi vào tình cảnh khó khăn, bước lên vết xe đổ của thủy tổ Hoàng hậu. Nghĩ được như thế này, Thường Hy ngược lại rất trấn định, yên lặng tiếp tục chờ đợi.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :