1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 305: Ly gián


      Mị phi nghe vậy có chút vui nhưng vẫn phải dừng chân lại, xoay người nhìn Thường Hy. Dương Lạc Thanh hơi hoảng hốt, dựa gần vào Mị phi : “Nương nương đừng nghe nàng ta linh tinh, trước nên về thôi!”


      Lời này trùng hợp để Thường Hy nghe được, khóe miệng nhếch lên mạt cười châm chọc nhàn nhạt, : “Dương quý nhân gấp như vậy là sợ điều gì sao?”


      “Bản quý nhân có cái gì phải sợ? được ăn hàm hồ!” Dương Lạc Thanh vẫn cứng miệng .


      “Cũng đúng, nô tỳ phải là mãnh thú ăn thịt người, cũng phải là độc phụ rắp tâm hãi hại người, quý nhân có cái gì phải sợ đâu!” Thường Hy đứng ở trước mặt hai người khẽ cười .


      Dương Lạc Thanh nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhìn chằm chằm Thường Hy, thế nhưng thời điểm này cũng phải là lúc để chuyện, trong lúc nhất thời định quay người rời .


      “Ít nhảm! Có lời gì thẳng !” Mị phi có chút nhịn được . Bà ta đối với Thường Hy có loại chán ghét khó thành lời. Sau khi biết được thân phận của Thường Hy, muốn nạp nàng ta vào cửa làm trắc phi, ai ngờ Ngu gia còn đồng ý, cự tuyệt thẳng thừng, còn cái gì mà sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc, là khiến người ta tức phát điên! Cho nên bà ta mới để cho Dương Lạc Thanh trừ bỏ Thường Hy. Chỉ cần Thường Hy gả cho bất kỳ hoàng tử nào ở Đỉnh Nguyệt quốc giang sơn này về tay ai còn chưa xác định được.


      Chỉ là nghĩ đến chút chuyện như vậy Dương Lạc Thanh cũng làm xong. Hôm nay là cao hứng hụt phen!


      Thường Hy chút hoang mang, đôi mắt đẹp liếc vòng mặt Dương Lạc Thanh, lúc này mới nhìn Mị phi cười : “Mị phi nương nương quả là có tấm lòng bao dung độ lượng, chỉ trách nô tỳ trước kia quá thiển cận rồi!”


      “Lời này của ngươi có ý gì?” Mị phi lạnh lùng .


      “Nương nương lần đầu tiên bị giáng chức phải là vì Dương quý nhân chứ? Lần thứ hai bị giáng chức cũng là vì Dương quý nhân. Nguyên tưởng rằng nương nương bao giờ tha thứ cho Dương quý nhân, nghĩ tới ngài nhanh như vậy quên hết ân oán trước kia rồi. Này phải là do nô tỳ lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ thiển cận sao?” Tiếng cười thanh thúy của Thường Hy phiêu lãng khắp trong khách sảnh.


      Mị phi biến sắc. Mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, cắn răng chặt : “Ngu thượng nghi chỉ cần quản tốt chuyện Đông cung là được rồi, nghĩ tới còn có thời gian ở chỗ này rảnh rỗi tốn hơi thừa lời. Nương nương và ta chỉ là có chút hiểu lầm, sao rồi, há lại để cho kẻ tiểu nhân châm chọc ly gián sao?”


      “Đúng vậy, ta là tiểu nhân, ngài là người tôn quý, nhưng người tôn quý như ngài tại sao vô duyên vô cớ lại chạy đến nơi này? Hơn nữa Mị phi nương nương là gặp đúng năm bất lợi, gặp gỡ phải người như ngài. Hai người có thể là bát tự hợp, tuổi xung khắc nhau, nếu nương nương hai lần bị biếm truất cũng trùng hợp như vậy mà bắt gặp ngài. Tục ngữ khéo thành sách, nương nương, ngài có đúng ?” Thường Hy nhàn nhạt mà cười. Khích bác ly gián mặc dù phải là sở trường của nàng nhưng bất đắc dĩ vẫn có thể được đôi câu, huống chi Thường Hy láo.


      Mị phi hoài nghi nhìn Dương Lạc Thanh cái. Thường Hy trong lòng thầm nghĩ muốn cười. Có những lúc nhất thiết phải nhìn thấy kết quả, chỉ cần đâm trong lòng kẻ đó cây châm, gốc châm khiến người này ngủ an giấc, cơm nuốt trôi, muốn trăm phương ngàn kế đem mọi chuyện tra ra ràng, đây mới chính là kết quả mà Thường Hy mong muốn. Để cho chó cắn chó, bọn họ mới có thời gian gây họa cho nàng.


      Mị phi phẩy tay áo bỏ . Dương Lạc Thanh nhìn chằm chằm Thường Hy, hung hãn : “ phải mỗi lần cũng đều may mắn!”


      “Dĩ nhiên, nhưng cũng phải thường xuyên có cơ hội hãm hại ta. Chuyện hôm nay sớm muộn gì ta cũng trả lại gấp bội, Dương quý nhân tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, chừng lúc nào đó trong viện của ngài, trong phòng ngủ của ngài lại xuất nam nhân xa lạ!” Thường Hy nhàng , mặt là nụ cười nồng đậm, ánh mắt nhìn Dương Lạc Thanh khác gì nhìn con chó lang thang.


      Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, ánh mắt nhìn Thường Hy cơ hồ có thể phun ra lửa, qua hồi lâu mới khôi phục lại được thần sắc, cười : “Ta cũng phải là người chỉ chịu đánh phản công. đừng cho rằng ta chỉ là cái gối thêu hoa!”


      Thường Hy nhớ tới lời của Mạnh Điệp Vũ, nếu như nàng ta nữ nhân như rắn độc trước mắt này so với Mị phi càng làm cho người ta khó có thể đối phó, bởi vì nàng ta có võ công!


      “Vậy cứ chờ xem !” tại ưu thế lớn nhất của Thường Hy chính là biết được lai lịch của Dương Lạc Thanh, chỉ cần nàng nắm chắc muốn bắt nàng ta cũng phải là chuyện khó khăn gì.


      tới nước cờ hôm nay cũng phải là điều tôi mong muốn. Giữa và tôi nhất định chỉ có thể là bi kịch.” Sắc mặt Dương Lạc Thanh mang theo mấy phần thê lương, khẽ thở dài .


      “Dừng! đừng ra vẻ thương xuân bi thu khiến người ta nghĩ tôi là dạng thập ác bất xá (mười tội ác làm). là nữ nhân, tôi cũng là nữ nhân, chúng ta phải vợ chồng, có cái gì bi kịch hay bi kịch? Tôi với còn gì để , bởi vì thời điểm quyết định ra tay với tôi, tình cảm của chúng ta trước kia biến mất. Bây giờ chỉ so xem ai lợi hại hơn thôi. mạnh tay, tôi tuyệt đối cũng lưu tình. Ở trong hậu cung này, nhân từ thể sống sót, cũng hiểu điều đó đúng ?” Thường Hy tàn khốc , bởi vì chỉ có như vậy mới khiến Dương Lạc Thanh cảm thấy nàng cũng khó đối phó. nữ nhân thần trí bình thường và tâm kế sâu nặng bao giờ như vậy.


      Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên, : “ ngày nào đó nhất định phân cao thấp. Bởi vì chỉ cần còn sống vĩnh viễn buông tay. biến mất hoàn toàn rồi mới có thể chết tâm!”


      “Đợi ...” Thường Hy tiến lên bước cản lại Dương Lạc Thanh, nhướng mày : “Ý là Minh vương điện hạ sao?”


      Dương Lạc Thanh gì, thế nhưng thần thái cũng làm bại lộ tâm tư của nàng ta.


      “Vốn là tôi cùng Nhạc Đan cũng có chuyện gì, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!” Thường Hy cười . Kẻ địch có xương mềm, đối với nàng đó chính là chuyện tốt.


      “Nhạc Đan? cư nhiên gọi thẳng tên của ?” Dương Lạc Thanh có chút thể tin được, vẻ mặt nhìn Thường Hy tràn đầy kinh ngạc.


      “Đây tính là cái gì!” Thường Hy mập mờ cười, nghiêng người ở tại bên tai Dương Lạc Thanh : “Giữa chúng ta còn có tên gọi chỉ thuộc về lẫn nhau, có sao? Nghe lời tựa hồ dám gọi thẳng tên của đúng ? Ai nha, là đáng buồn nha, đúng là mặt nóng đem dán vào mông lạnh!”


      ...”


      cái gì! chính là !” Thường Hy đứng thẳng lên, xoay người lại .


      Dương Lạc Thanh nắm chặt hai nắm đấm, hồi lâu mới bình ổn lại tâm tình tức giận, nhìn Thường Hy cười tiếng, : “Ngu thượng nghi đại khái biết tân nhậm Thái tử phi sắp được tấn phong chứ?”


      “Cái gì?” Thường Hy sửng sốt. Tân nhậm Thái tử phi?


      “Có phải rất mất mát hay ? Những ngày an nhàn của cũng còn nhiều nữa. Thái tử phi nhập chủ Đông cung, trở thành cái gì đây?” Dương Lạc Thanh cười , rất có khoái cảm được phản kích.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 306:


      Bóng đêm đen mịn như nhung bao trùm lấy cả hoàng cung. Sao trời sáng chói giống như nạm muôn ngàn viên bảo thạch lên màn đêm đen huyền kia. Gió đêm mang theo tia lạnh lẽo, nhàng cuộn lấy Đông cung.


      Đèn cung đình trong cung được tắt hết, chỉ còn số ít vẫn còn le lói sáng lên.


      Phòng ngủ của Doanh Nguyệt điện truyền đến tiếng thầm trò chuyện. Người trực đêm hôm nay là Ngũ Hải, giờ phút này cố gắng căng tròn hai mắt nhìn xung quanh, bộ dáng phận miễn vào.


      Thường Hy từ trong miệng Tiêu Vân Trác biết được Hoàng thượng quả có ý tứ muốn sắc phong Thái tử phi, chẳng qua là bây giờ còn chưa hạ chỉ cho nên vẫn biết được Thái tử phi đến tột cùng là người nào.


      Thường Hy phiền muộn dứt, trong lòng nhói lên đau đớn khó thành lời. Có lẽ trước khi Thái tử phi vào cung, cuộc sống của nàng và Tiêu Vân Trác có thể coi là tiêu dao khoái hoạt. Đợi đến sau khi Thái tử phi vào cung rồi, nàng lúc đó chỉ sợ giống như cái gai trong mắt người ta, muốn yên ổn qua ngày cũng được.


      Thường Hy ngồi dậy, cầm lấy áo choàng đặt ở bên giường chậm rãi mặc vào.


      “Nàng làm gì vậy?” Tiêu Vân Trác tay kéo Thường Hy vào trở lại trong ngực, vui hỏi. Nhìn khuôn mặt trầm như nước của Thường Hy, cắn răng : “Nàng yên tâm, phụ hoàng có ban hôn ta cũng đáp ứng. Tóm lại, ta để cho nàng chịu uất ức, nàng cứ an tâm cùng ta sống qua ngày là được rồi!”


      Thường Hy bị Tiêu Vân Trác kéo, chợt ngã vào trong lồng ngực của . Nghe được lời , nàng cảm thấy coi như được trấn an phần nào, xem ra còn có chút lương tâm, tại thời điểm như vậy còn lo lắng cho nàng. Nàng nằm trong ngực của , chậm rãi : “Nếu như Hoàng thượng nhất định muốn chàng lập Thái tử phi, chàng cũng cần chống đối cùng ngài ấy, như vậy gây bất lợi cho chàng.”


      Tiêu Vân Trác có chút thoải mái. Nam nhân đều thích nữ nhân bên mình bao dung độ lượng với thê thiếp của , nhưng thời tùy thời điểm mà bao dung quá cũng khiến vui.


      Bàn tay nhàng lướt qua tấm lưng trần của Thường Hy, xúc cảm mềm mịn, trơn nhẵn truyền tới, Tiêu Vân Trác cơ hồ là cắn răng : “Nàng quan tâm? Chẳng lẽ nàng thích để cho ta tìm nữ nhân khác?”


      “Chàng dám?” Thường Hy chợt ngẩng đầu lên, thở phì phì .


      “Vậy tại sao nàng còn để cho ta cưới người khác?” Tiêu Vân Trác nhìn chằm chằm Thường Hy, hỏi.


      “Chàng ngốc a!” Thường Hy hé miệng cười cười, lúc này mới phát ra ra người nào đó cũng ghen. Nàng cười khẽ tiếng, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác, cả người dán lên người của , : “Xem tình thế trước mắt chúng ta thể lấy cương đấu cương. phải là lấy thêm nữ nhân sao? Dù sao trong hậu viện nữ nhân cũng ít, thêm người cũng nhiều lên, có phải hay ?”


      “Nhưng nữ nhân kia vào cung chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, chỉ sợ nàng chịu thiệt thòi!” Tiêu Vân Trác lo lắng . Mặc dù rành lắm chuyện tranh đấu hậu viện nhưng cũng biết chính thê là người có quyền hành lớn nhất, Thường Hy lại đẹp như vậy, tự nhiên khiến người ta chướng mắt, lại thể thời thời khắc khắc chú ý đến nàng. Chỉ cần chính thê lên tiếng, xử lý cung nữ, người khác cũng dám gì. muốn loại chuyện như vậy xảy ra.


      câu bình bình đạm đạm lại bao hàm vô hạn lo lắng của Tiêu Vân Trác, đó chính là tình của dành cho Thường Hy. Ở trong lòng của , có nữ nhân nào có thể quan trọng hơn Thường Hy được nữa.


      Nụ cười mặt Thường Hy dần dần biết mất, thay thế vào đó là cảm kích trùng trùng. Nàng ôm chặt lấy cổ Tiêu Vân Trác, hốc mắt nổi lên tầng hơi nước, muốn gì đó nhưng chữ cũng thốt thành lời, định rúc đầu vào cổ che giấu cảm xúc lúc này của nàng.


      Tiêu Vân Trác cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng ấm xuống bờ vai của , khỏi có chút hốt hoảng hỏi: “Hy nhi, làm sao nàng lại khóc? Ta rồi, nàng an tâm, ta để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng! Cả ngôi vị Hoàng đế ta cũng cần nữa, cũng lấy thêm ai khác, nàng đừng khóc nữa!”


      Thường Hy bối rối, ngôi vị Hoàng đế cũng cần? Vậy cũng được! Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, đôi tay thiếu chút nữa muốn chống thành hình ấm trà dạy bảo . Dĩ nhiên, giờ phút này nàng mặc xiêm áo, thể làm ra động tác thô lỗ như vậy được!


      “Chàng... Chàng muốn làm Hoàng đế, được dễ nghe như vậy? Chàng cho rằng chàng giống các hoàng tử khác sao? Vẫy vẫy tay ra là có thể tiếp tục làm vương gia? Chàng nhưng là Thái tử, là họa lớn trong lòng kẻ khác, ngay cả chàng làm Hoàng đế cũng thể sống đến già. Trong hoàng cung người nào cũng có thể kéo dài hơi tàn, duy chỉ có Thái tử. Bất kể chàng đến đâu, chỉ cần chàng làm Hoàng đế chỉ còn có đường chết. Chàng quả thực là muốn làm ta tức chết phải ? Thay vì để chàng làm như vậy, ta tình nguyện để chàng cưới Thái tử phi!” Thường Hy biết Tiêu Vân Trác chỉ là thuận miệng vậy thôi, thế nhưng ngay cả như vậy cũng được phép . Cuộc đời của định sẵn từ trước rồi, làm Hoàng đế chỉ có con đường chết.


      Các triều đại từ xưa đến nay nghe người nào từ bỏ ngôi vị Thái tử mà còn có thể sống đấy!


      Nhìn bộ dáng tức giận của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Thường Hy chỉ muốn giữ được mệnh, về phần những thứ khác bị nàng ném ra sau ót rồi. Nhưng Tiêu Vân Trác lại nhớ ràng vô cùng, mệnh của nàng cũng buộc chặt lên người của , cho nên đối với chuyện này cực kỳ để ý.


      Đem Thường Hy ôm vào trong ngực, Tiêu Vân Trác thấp giọng : “Nếu như có nàng, lấy được ngôi vị Hoàng đế có ý nghĩa gì? Lưu danh sử sách, giang sơn ngàn vạn, những thứ đó cũng phải là do ta và nàng cùng nhau hưởng. Hy nhi, thời điểm trước kia ta dễ dàng hứa hẹn gì cả, nhưng kể từ khi biết được tính mạng của nàng phụ thuộc vào ta, tự nhiên ta cũng còn giống như trước kia nữa. Nàng là nữ nhân ta duy nhất trong cuộc đời này, giang sơn kia nàng cũng phải cùng ta ngạo thị. Bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu bao giờ tái diễn người nàng, lời này ta chỉ lần, nàng nhất định phải nhớ kỹ.”


      Thường Hy cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Những lời quả thực là quá nặng nề rồi, nàng tiếp nhận nổi, thực tiếp nhận nổi. Tiêu Vân Trác cũng biết những lời như vậy dễ dàng thốt ra khỏi miệng cho nên chỉ lần. Trong lòng hai người đều hiểu cam kết này nặng tựa ngàn cân, Thường Hy dám nhận, Tiêu Vân Trác cũng dễ dàng hứa hẹn, chua cay này ai có thể hiểu thấu?


      Hoàng gia, sợ nhất là chuyện tình . Đế vương, lại càng thêm kiêng kỵ. Thủy tổ Hoàng hậu bi ai, tiên Hoàng hậu qua đời, hôm nay ngay cả Thường Hy cũng cảm thấy con đường phía trước của mình thê thảm. mưu cái tiếp cái, rắc rối chất chồng khó gỡ, cả đời này nàng có thể cùng Tiêu Vân Trác bỉ dực song phi sao?


      Tựa hồ cảm nhận được run rẩy của Thường Hy, Tiêu Vân Trác ở bên tai của nàng giọng nỉ non: “Đừng sợ, có ta ở đây.”


      Thường Hy yên lặng gật đầu cái, nhoẻn miệng cười: “Ta sợ, sóng gió gì ta cũng có thể đối mặt, người khác dùng chiêu trò gì ta cũng cười mà vượt qua.”


      Hai người nhìn nhau cười tiếng, cảm xúc buồn bã ban nãy cũng dần dần tản . Đáy mắt Tiêu Vân Trác dần dần nồng đậm dục hỏa, muốn ôn lại tư thế mới học được đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 307: Mạnh Điệp Vũ qua đời


      Tiêu Vân Trác có chút vui, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”


      Thường Hy đột nhiên giật mình tỉnh lại. qua giờ tý, Mạnh Điệp Vũ phải là nên... “bệnh qua đời” rồi sao?


      Nàng nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc lên người, nhìn Tiêu Vân Trác : “Trước mặc quần áo vào , biểu tiểu thư bệnh qua đời rồi!”


      Tiêu Vân Trác thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, kinh ngạc nhìn Thường Hy hỏi: “Làm sao nàng biết?”


      Thường Hy muốn chuyện thanh của Ngũ Hải từ ngoài cửa truyền vào: “Hồi bẩm Thái tử gia, biểu tiểu thư... Biểu tiểu thư bệnh qua đời rồi!”


      Tiêu Vân Trác thể hiểu Thường Hy làm sao có thể biết trước chuyện này? Thường Hy cầm lấy áo đưa cho Tiêu Vân Trác, vừa mặc y phục vừa : “Mới vừa rồi định nhưng chàng lại xen ngang.” xong câu này nàng liền ở bên tai Tiêu Vân Trác thấp giọng vài lời. Thần sắc Tiêu Vân Trác biến hóa, nhìn Thường Hy hỏi: “Giả chết? Tại sao?”


      Xem ra Tiêu Vân Trác cũng biết những ân oán khúc mắc bên trong này rồi, nhưng lúc này Thường Hy có nhiều thời gian, vội vàng mặc xong y phục của mình lại quay sang chỉnh sửa cho Tiêu Vân Trác, : “Chuyện này có rất nhiều uẩn khúc, câu thể hết. Nhưng có điều chàng phải nhớ, biểu tiểu thư chết rồi, chờ tối nay xong việc ta cẩn thận lại hết cho chàng nghe. tại có thời gian, chúng ta phải nhanh lên. Vân Thanh có ở đây, mình ta cây thể chống vững nhà, chàng phải giúp ta tay, đem Phùng thái y gọi tới. Trong thời gian này bệnh của biểu tiểu thư đều là do ông ấy chăm sóc, có ông ấy cũng coi như có nhân chứng.” tới chỗ này Thường Hy dừng lại nhìn Tiêu Vân Trác rồi mới tiếp tục: “Chỉ sợ có người mượn cơ hội sinh , cho nên chàng phải đến đó trấn giữ cục diện, nếu rất có thể có kẻ giở trò.”


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, mặc dù biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra nhưng nếu như Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ bàn bạc tốt nhất định là có nguyên nhân. Mặc xong quần áo, Thường Hy tự mình hầu hạ Tiêu Vân Trác rửa mặt, sau đó nàng tiến vào tịnh phòng rửa mặt trang điểm, toàn bộ trang sức đầu đổi thành đồ bạc. Trang phục của hai người cũng là màu thanh đạm.


      Ngũ Hải ở bên ngoài ngừng xoay quanh, thấy hai người ra, vội vàng tiến lên bước : “Thái tử gia ngài nhanh lên chút, Cẩm Hoa hiên bên kia đá nháo thành đoàn rồi!”


      “Người nào đến gây chuyện?” Sắc mặt Tiêu Vân Trác tái xanh hỏi.


      “Mị phi nương nương biết lấy được tin tức từ nơi nào, dẫn theo Kính phi và Mẫn phi đến, bảo là muốn khám nghiệm tử thi.” Ngũ Hải cả giận , đây phải là vũ nhục người sao?


      Thường Hy nghe được tin này giống như bị sét đánh, khám nghiệm tử thi phải mổ bụng moi ruột, chết cũng thành chết ! Trong chớp mắt Thường Hy nhớ đến lời của Mạnh Điệp Vũ, nếu như nàng ta chết, Dương Lạc Thanh lập tức hành động. Linh quang lóe lên, lại nghĩ đến Mị phi hôm nay bắt kẻ thông dâm. Dương Lạc Thanh và Mị phi hoàn toàn đứng về phe rồi!


      Mị phi muốn khám nghiệm tử thi chỉ sợ cũng là ý tứ của Dương Lạc Thanh. Nàng ta sợ Mạnh Điệp Vũ giở trò cho nên yên lòng, muốn tự mình chứng thực xem Mạnh Điệp Vũ có chết rồi hay ? Nghĩ tới đây Thường Hy giận dữ, hỏa khí dâng trào, nhón chân lên ở bên tai Tiêu Vân Trác mấy câu về quan hệ của Dương Lạc Thanh và Mạnh Điệp Vũ, lại đem bản lĩnh lợi hại của nàng ta sơ qua chút.


      Thần sắc Tiêu Vân Trác rất khó coi, nhìn Thường Hy gật gật đầu : “Chúng ta lập tức đến, tuyệt đối để cho bọn chúng vũ nhục thanh bạch của biểu muội.”


      Thường Hy gật đầu cái, quay đầu nhìn Ngũ Hải, : “Làm phiền Chu tổng quản tự mình đến Trường Nhạc điện mời Hoàng thượng đến chuyến. có Hoàng thượng, phân lượng của Thái tử gia chỉ sợ là chưa đủ, có kẻ muốn la lối om sòm, chúng ta muốn trấn áp chưa đủ lực.”


      Ngũ Hải vội vàng gật đầu chạy . Triêu Hà, Vãn Thu và cung nữ thái giám Đông cung tỉnh dậy từ trước, đứng ở dưới mái hiên đợi lệnh. Tiêu Vân Trác lời nào, Thường Hy thể làm gì khác hơn là tiến lên bước : “Triêu Hà muội ở nơi này coi chừng, có lệnh của Thái tử gia cho bất cứ kẻ nào bước chân vào Doanh Nguyệt điện.”


      “Nô tỳ tuân mệnh!” Triêu Hà dám khinh thường, vội ứng tiếng trả lời.


      “Trịnh công công, Vãn Thu, hai người mang theo thủ hạ của mình theo ta và Thái tử gia đến Cẩm Hoa hiên. phải biết quan sát chút, nên nhìn nhìn, nên , cũng được luống cuống. Phải biết người từng ở Cẩm Hoa hiên là cháu của tiên Hoàng hậu, là biểu muội của Thái tử gia, hôm nay mặc dù qua đời nhưng cho phép kẻ khác vũ nhục dù chỉ phần, có nghe hay ?” Thường Hy lạnh lùng quát , lúc này phải là thời điểm để giả ngu. Mạng của Mạnh Điệp Vũ nằm ở trong tay của nàng. Dương Lạc Thanh đáng chết kia, ngày nào đó nhất định khiến cho ta ăn đủ!


      Đoàn người nhanh chóng bước ra ngoài, xuyên qua cửa sau của Đông cung, hướng về phía bắc tới, chưa đến Cẩm Hoa hiên nhưng nghe thấy tiếng khóc rống truyền tới. Tiêu Vân Trác thần sắc u, Thường Hy sắc mặt tái xanh, liếc mắt nhìn Trịnh Thuận. Trịnh Thuận lập tức tiến lên la lớn: “Thái tử gia giá lâm!”


      tiếng hô to này trong đêm tối vang lên cực kỳ ràng, tiếng khóc rống trong sân nhất thời ngừng lại. Tiêu Vân Trác nhấc chân vào, Thường Hy theo phía sau, thủy chung cách bước chân. Mới vừa vào đến cửa, bóng người liền lao tới, ôm lấy chân Tiêu Vân Trác kêu gào : “Thái tử gia, Thái tử gia xin hãy làm chủ cho tiểu thư nhà ta! Người đều chết còn được yên ổn, còn bị mổ bụng moi ruột làm khám nghiệm tử thi, đây phải là ép người quá sao? Bà già này hầu hạ tiểu thư nhiều năm rồi bây giờ lại bị vu khống là hãm hại chủ tử, còn bằng trực tiếp đem bà già này đánh chết ...”


      “Vân Nương, bà trước tiên đứng dậy, mọi chuyện có Thái tử gia làm chủ, chắc chắn cho biểu tiểu thư công đạo.” Thường Hy tiến lên bước tự mình đỡ dậy Vân Nương. Mạnh Điệp Vũ đem chân tướng cái chết của mình cho những người bên cạnh, lại đem tính mạng bọn họ giao vào tay nàng, nàng đương nhiên phải cẩn thận.


      Vân Nương nghẹn ngào đứng dậy, nắm tay Thường Hy khóc kể lể: “Ngu thượng nghi, trước kia bà già này có nhiều chỗ đắc tội với , hôm nay vì thanh bạch của tiểu thư, cũng chỉ khẩn cần Thái tử gia và Ngu thượng nghi cho tiểu thư nhà ta cái công đạo. Còn có Băng Lam... Băng Lam sắp bị bọn họ đánh chết, Ngu thượng nghi mau cứu nàng mạng a...”


      Thường Hy chấn động trong lòng, những kẻ khốn kiếp kia đợi người đến liền vội vàng hạ thủ. Nàng cầm tay Vân Nương : “Bà yên tâm, có Thái tử gia ở đây, có ta ở đây, khẳng định để cho biểu tiểu thư bị người ta vũ nhục!” xong câu này nàng liền nhìn Tiêu Vân Trác cái, lấy được đồng ý của liền sải bước vào trong nhà.


      Thường Hy vừa vào cửa liền nhìn thấy Băng Lam bị người ta đánh ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt sưng lên, khóe miệng cũng bị rách, sau lưng còn mơ hồ lộ ra vết máu. cỗ hỏa khí xông lên, nàng cái gì cũng kịp nghĩ, lập tức xông lên đem hai tên nô tài túm lấy Băng Lam đạp cho cái, quát: “Mị phi nương nương uy phong cũng lớn, muốn la lối om sòm cũng phải nhìn xem đây là nơi nào!!!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 308: Khiêu khích


      Thường Hy xong câu, cũng đợi người khác mở miệng, ánh mắt đảo xung quanh phòng lần rồi dừng lại người Dương Lạc Thanh, hung hăng nhìn nàng ta cái, lúc này mới cúi xuống đỡ Băng Lam, hỏi: “Ngươi làm sao rồi? Có bị thương nặng ?”


      Băng Lam vừa mở mắt thấy Thường Hy liền ròng ròng chảy nước mắt, dùng sức nắm tay nàng : “Ngu thượng nghi... Ngu thượng nghi đừng để cho bọn họ động vào di thể của tiểu thư nhà ta. Nô tỳ van xin ngài, tiểu thư nhà ta cả đời coi trọng nhất là thanh cao, danh tiết so với tính mạng còn quan trọng hơn. Nếu như tiểu thư bị chịu cảnh như vậy, có ở dưới đất cũng cảm thấy yên ổn.”


      “Ta xem ai dám?” Thanh giận mà uy của Tiêu Vân Trác từ cửa truyền đến, nhìn mảnh hỗn độn trong phòng, ngay cả che giấu tâm tình tốt thế nào chăng nữa vẫn tránh khỏi tức giận, vừa lên tiếng liền lộ uy nghiêm.


      Mị phi, Mẫn phi, Kính phi thấy Tiêu Vân Trác vào, mỗi người thần sắc khác nhau. Mẫn phi và Kính phi có gì dị thường, dù sao các nàng cũng là bị người ta kéo tới. Riêng Mị phi thần sắc cực kỳ khó coi, nhất là khi nghe được lời của Tiêu Vân Trác lạnh lùng : “Thái tử gia quá vô trách nhiệm, biểu muội của ngươi bị người ta hại chết ngươi cũng quan tâm sao?”


      Tiêu Vân Trác nhìn Mị phi cái, thèm để ý đến bà ta, cúi đầu nhìn Băng Lam hỏi: “Di thể của biểu muội ở nơi nào?”


      “Ở trong phòng ngủ, nô tỳ dẫn Thái tử gia .” Băng Lam khó khăn đứng dậy. Vãn Thu thấy thế liền tiến lên đỡ nàng, dìu nàng vào nội thất.


      Mị phi muốn vào, Thường Hy nhanh tay đem rèm che kín, châm chọc : “Thái tử gia muốn cáo biệt biểu muội, Mị phi nương nương theo làm gì? Vẫn là xin ngài ngồi xuống chờ , có điều gì chờ Thái tử gia trở lại rồi tính tiếp.” xong câu này nàng liền nhìn ngoài cửa, hô lên: “Người đâu?”


      “Ngu thượng nghi có gì phân phó?” Trịnh Thuận nhanh chóng chạy vào hỏi.


      “Thái tử gia trước khi đến đây cho truyền Phùng Thái y rồi, nhưng chuyện này lớn như vậy chỉ sợ mời thái y lời khó có thể thuyết phục, ngươi đến Thái y viện mời thêm mấy vị thái y đến đây. Người chết vẫn còn tiếng, quyết để cho mấy kẻ tiểu nhân thừa nước đục thả câu để biểu tiểu thư ngậm nhục mà .” Thường Hy cả giận. Cũng tốt, mượn cơ hội hôm nay nàng phải thương nháo cuộc, để cho người khác biết được rằng Đông cung phải là vật trang trí, ai cũng có thể đạp chân.


      Trịnh Thuận lập tức xoay người phân phó tiểu thái giám rời , tiểu thái giám kia nhanh chóng chạy như bay.


      Sắc mặt Mị phi cực kỳ khó coi, nghĩ tới Thường Hy cư nhiên lại cường đại như thế, chút cũng đem Mị phi bà để vào trong mắt, trong lòng càng thêm tức giận dứt. Mẫn phi và Kính phi vốn là bị Mị phi kéo tới xem náo nhiệt, lúc này dĩ nhiên cũng lời, nhất là bây giờ Thường Hy có thân phận đặc thù, ai cũng dám khinh thị nàng.


      Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy, cười lạnh : “Ngu thượng nghi phô trương lớn, nhìn thấy mấy vị nương nương còn thèm hành lễ? Xem thường quý nhân như ta thôi , chẳng lẽ mấy vị nương nương cũng để vào mắt!”


      Thường Hy biết nàng ta khích bác ly gián, cũng tức giận, ngược lại cất giọng nhìn nàng : “Kính phi nương nương khoan dung đại độ, Mẫn phi nương nương tính tình hiền dịu, Cẩm Hoa hiên xảy ra chuyện lớn, hơn nữa người bệnh qua đời chính là biểu muội của Thái tử gia, nô tỳ có chút bối rối, nhất thời chu toàn được lễ nghi, hai vị nương nương tự nhiên có thể hiểu được mà thông cảm. Về phần người có lòng dạ xấu xa, cố tình muốn gây , ngay cả nô tỳ có làm tốt hơn nữa vẫn như cũ lựa xương trong trứng gà, tóm lại là nhất định có điểm tốt. Cho nên nô tỳ tất nhiên phải chọn chuyện quan trọng mà làm.”


      Mẫn phi và Kính phi nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, nghĩ tới lần này Thường Hy cư nhiên gay gắt như vậy, khóe miệng hơi giơ lên, lần này đến xem náo nhiệt là lựa chọn đúng đắn.


      Kính phi nhìn Thường Hy cười tiếng, : “Nghe ngươi kìa, ta sao có thể trách tội ngươi được đây?”


      “Đều Ngu thượng nghi giỏi nhất là ăn , hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi. Chỉ là ngươi như vậy cũng có mấy phần đạo lý, gặp chuyện như vậy ai còn có thể chu đáo được. Ngươi cứ làm việc của mình , cần cố kỵ bọn ta.” Mẫn phi cũng đáp lời , ít nhất trong lúc này cũng muốn trở thành kẻ địch của thần nữ hộ quốc.


      Kính phi và Mẫn phi tỏ ra thiện ý, Thường Hy cũng phải kẻ ngu, hốc mắt đỏ lên, lấy khăn ra lau khóe mắt rồi mới lên tiếng: “Đa tạ hai vị nương nương thông cảm. Mới vừa rồi Thái tử gia nghe được tin dữ liền vô cùng lo lắng, nô tỳ cũng lấy làm kinh hãi. Trưa hôm nay nô tỳ còn đến thăm biểu tiểu thư, ai biết ngắn ngủi mấy canh giờ mà cảnh còn người mất, trong lòng cảm thấy khó chịu hết mức. Còn chưa tới Cẩm Hoa hiên nghe thấy tin có người muốn vũ nhục di thể biểu tiểu thư. Đừng là Thái tử gia, ngay cả nô tỳ cũng nhịn được lửa giận, lúc này mới hành xử có chút thô bạo, kính xin hai vị nương nương tha thứ, ngày khác nô tỳ nhất định tự mình tới cửa tạ ơn.”


      Thường Hy phen trong trong ngoài ngoài tất cả đều với Kính phi và Mẫn phi, chỉ cần hai người bảo trì trung lập chúng ta phải là kẻ địch, thời điểm sau này nàng đến đáp tạ. Nếu như , Ngu Thường Hy nàng, còn có Tiêu Vân Trác cũng dễ dàng từ bỏ ý đồ.


      Mẫn phi và Kính phi cũng phải là người hiểu đời, họ có thể đứng vững vàng trong hậu cung đương nhiên cũng là người thông minh, đều có mấy phần mánh khóe. Lời của Thường Hy bọn họ đều nghe được ràng, nhìn nhau cười tiếng nữa. Thường Hy nhìn thần thái của hai người, lúc này mới an tâm.


      Dương Lạc Thanh nào nghĩ đến Thường Hy chỉ cần dùng vài ba lời là khiến Mẫn phi và Kính phi bảo trì trung lập, có chút phiền não, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ sắc bén.


      Mị phi nhìn Thường Hy, suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào? đợi bà nghĩ ra, Thường Hy lên tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh cái, lại nhìn Mị phi, : “Mị phi nương nương gióng trống khua chiêng đến Cẩm Hoa hiên, biết vì nguyên nhân gì lại đả thương Băng Lam? Lại vì sao khiến Vân Nương cầu xin Thái tử gia làm chủ cho biểu tiểu thư? Nơi này biết xảy ra chuyện gì, kính xin Mị phi nương nương .”


      Thường Hy ra có chút hiểu, nàng cùng Mạnh Điệp Vũ luôn luôn bất hòa. Lần này Mạnh Điệp Vũ qua đời, Mị phi chỉ sợ là muốn mượn cơ hội này hãm hại nàng, tốt nhất là vu cho nàng tội danh ám hại Mạnh Điệp Vũ, như vậy có thể đem nàng trừ . Nếu vì lợi ích của chuyện này Mị phi cũng tự mình dấn thân vào vũng nước đục này, cũng dẫn theo Kính phi và Mẫn phi đến phô trương thanh thế như vậy.


      Dĩ nhiên chuyện này thiếu được công lao của Dương Lạc Thanh, nếu Mị phi thể nắm được tin tức nhanh như vậy, đuổi đến đây trước bọn họ muốn tiên hạ thủ vi cường. Cũng biết trong khoảng thời gian này Dương Lạc Thanh vào nội thất hay chưa, có táy máy tay chân người Mạnh Điệp Vũ hay ?


      Quả nhiên nàng ta khi ra tay khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nghĩ lại nàng làm việc còn nhiều thiếu sót, lúc trước nên ở ngoài hỏi Vân Nương vài câu tốt rồi!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 309: Ba nữ nhân sân khấu


      Mị phi nhìn Thường Hy, cố gắng để mình trấn định lại rồi mới lên tiếng: “Bổn cung nhận được mật báo, là có người hại chết biểu tiểu thư mà phải là bệnh qua đời. Bổn cung nếu như biết được tin tức hiển nhiên thể ngồi nhìn, lúc này mới chạy tới, Ngu thượng nghi còn gì nghi ngờ nữa ?”


      Nga mi của Thường Hy nhíu lại, quét mắt nhìn Mị phi cái, bộ dáng đắc ý của bà ta phải là giả. Với trí tuệ của Mị phi mà còn bị người khác lợi dụng người đó chắc chắn là Dương Lạc Thanh rồi.


      “Quả nhiên trong hậu cung người tài ba chỗ nào cũng có, ngay cả Thái tử gia cũng biết. Mị phi đúng là đức cao vọng trọng, được người khác mời đứng ra chủ trì công đạo.” Thường Hy những lời này ra là cho Mị phi bậc thang, trước tiên đem bà ta phủi ra ngoài, rằng bà ta có ý đồ gì khác, chỉ là muốn tìm lại công bằng cho Mạnh Điệp Vũ mà thôi. Đây cũng là thủ đoạn của Thường Hy, Mị phi cùng Dương Lạc Thanh cấu kết chung chỗ, nếu như gậy đem hai người bọn họ đánh chết, trước mắt nàng còn chưa có bản lĩnh kia, cho nên trước phân tách kẻ địch, tiêu diệt từng bộ phận mới có thể dễ dàng thắng được.


      Dương Lạc Thanh vốn là nữ nhân tâm cơ khá sâu, Mạnh Điệp Vũ còn chưa tại sao nàng ta lại núp trong hậu cung, nhưng chỉ cần nhìn nàng ta là nữ ca cơ có thể bò lên địa vị cao như vậy xem như lợi hại. Trong đó còn hai lần tính kế khiến Mị phi hạ đài, cuối cùng khiến cho Mị phi phục chức cũng là nàng ta. tại Thường Hy có chút hoài nghi khi đó Dương Lạc Thanh cùng Mị phi hợp tác rồi, chẳng qua là hai người hợp tác thuận lợi cho nên nàng ta mới có phương án dự phòng là lui tới qua lại với nàng.


      Nếu quả là như vậy, Thường Hy thể trách mình quá coi thường Dương Lạc Thanh rồi.


      Mị phi nghe Thường Hy vậy mặt mang theo vẻ đắc ý, : “Hiếm thi nghe được ngươi vài câu công đạo!”


      “Nương nương có thể gọi người đưa tin đó ra đây đối chất hay ? Có câu bắt trộm bắt tận tay, bắt kẻ thông dâm bắt hai người, Mị phi nương nương thể chỉ nghe tình từ phía, phải có mọi người cùng thảo luận mới có thể phán định đúng sai, có phải hay ?” Thường Hy trịnh trọng . Chuyện này tốt nhất là nháo lớn lên, nếu thể làm cho những kẻ kia bẽ mặt ăn đau phen.


      Mị phi muốn chuyện Dương Lạc Thanh lại đột nhiên mở miệng : “Ngu thượng nghi, tựa hồ nhớ thân phận của mình rồi. chẳng qua chỉ là cung tỳ nho lại dám cùng nương nương đòi người. Chẳng lẽ muốn chất vấn nương nương hay sao? to gan!”


      “Dương quý nhân là chuyện bé xé ra to rồi, nô tỳ cũng phải là người biết lớn . Pháp luật của Đỉnh Nguyệt quốc rất ràng, vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân. Hơn nữa chuyện này cũng phải là chuyện , có người mật báo biểu tiểu thư phải bệnh qua đời mà là bị người hại chết, đây chính là đại . Đừng bảo là nô tỳ, ngay cả Mị phi nương nương cũng thể đơn độc thẩm lý vụ án. Biểu tiểu thư là cháu của tiên Hoàng hậu, chuyện này đương nhiên phải do Hoàng thượng ngự giá thân chinh mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục, có phải hay ?” Muốn lấy vị phần áp người sao, nàng liền lôi người lớn hơn ra. Ai có thể lớn hơn Hoàng thượng nữa đây?


      Thần sắc mọi người khẽ biến, muốn chuyện Tiêu Vân Trác từ trong nội thất ra. Thường Hy vội vàng nghênh đón, lấy cái ghế cho Tiêu Vân Trác ngồi rồi đánh ánh mắt thăm dò về phía . Tiêu Vân Trác và Thường Hy sớm tâm ý tương thông, tự nhiên hiểu được ý tứ trong mắt của nàng, nhàng lắc đầu cái rồi lời nào.


      Thường Hy nhất thời an lòng. Dương Lạc Thanh chỉ cần tiếp xúc với thân thể của Mạnh Điệp Vũ, động tay động chân gì đó người nàng ta là nàng yên tâm. Bây giờ suy nghĩ chút có thể hiểu tại sao Băng Lam lại bị đánh, chắc là cố gắng ngăn cản đám người kia tiến vào.


      Tiêu Vân Trác mới vừa ra khỏi nội thất khí trong phòng nhất thời cứng lại. Mọi người ai cũng biết Tiêu Vân Trác lạnh lùng vô tình, thể biết được làm gì, trong lúc nhất thời Dương Lạc Thanh cũng dám lời nào, chỉ lẳng lặng đứng bên lắc lắc khăn tay nghĩ đối sách.


      Trong hoàn cảnh như thế này, tạo cho mọi người áp lực lớn, loại áp lực này thậm chí khiến cho thần trí con người chịu được mà trở nên căng thẳng nặng nề. Nhưng mọi người ai cũng là người may mắn sống sót trong tranh đấu hậu cung, năng lực chịu đựng cũng có thể là mạnh. Thường Hy biết tiếp tục như vậy phải là biện pháp, cho bọn họ gia tăng chút áp lực là có thể nhưng nếu cứ như vậy hành động bọn họ bắn ngược trở lại. Đây chính là vấn đề, nắm chặt thời điểm để ra tay mới là việc khó khăn nhất.


      Thường Hy muốn chuyện Tiêu Vân Trác lại lên tiếng: “Ngu thượng nghi, thái y tới chưa?”


      “Hồi bẩm Thái tử gia, thời điểm chúng ta vừa ra khỏi cửa cho truyền thái y, chắc là mau tới. Nô tỳ nghĩ rằng Phùng thái y người khó có thể khiến mọi người tin tưởng nên phái người tới thái y viện tìm thêm mấy người tới đây, như vậy mới có thể nâng cao độ tin tưởng.” Thường Hy cung kính trả lời. Ở trước mặt người khác bọn họ vẫn là chủ tử và nô tài, quy củ chút cũng sai thiếu.


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, lạnh lùng : “Rất tốt, làm việc rất chu đáo.” xong ánh mắt lại quét qua gương mặt của từng người. Cái nhìn sắc bén như gươm lạnh khiến cho ai cũng cảm thất rét mà run, giống như có thanh đao từ từ áp sát cổ mình, tất cả có chút tự nhiên mà né tránh ánh mắt của Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác nhìn mọi người lượt, thanh lãnh đạm nhưng trầm thấp: “Chuyện hôm nay làm nhục danh dự của ta, còn liên lụy đến phụ hoàng, mẫu hậu. Nếu chư vị cho bản Thái tử lời giải thích hợp lý, chuyện này tuyệt đối thể cho qua!”


      Tiêu Vân Trác những lời này giống như ngày đông giá rét ập tới làm cho lòng người lo sợ bất an. Mị phi định vài câu để giữ thể diện nhưng lại nghĩ gì lúc này cũng khiến mọi người hoài nghi cho nên lời đến miệng rồi đành phải nuốt ngược vào trong.


      Dương Lạc Thanh cau mày nhìn Mị phi cái, trong lòng thầm mắng đồ vô dụng, quá khứ lợi hại đều chỉ là giấy thôi sao? Cho nên Dương Lạc Thanh trực tiếp mở lời: “Thái tử gia rất đúng, mặc dù ta và biểu tiểu thư chưa từng lui tới nhưng ta cũng thể mắt thấy nàng bị hại chết mà làm gì. Trong hậu cung này đều biết biểu tiểu thư và Ngu thượng nghi hợp nhau, Đông cung lại ngay sát Cẩm Hoa hiên như vậy, biểu tiểu thư nhu nhược nếu như bị người ta tính kế cũng rất dễ dàng.”


      đánh chó nhưng chó lại muốn bổ nhào vào người. Lông mày của Thường Hy nhăn lại thành hình ngọn núi, trong lòng sớm dự liệu Dương Lạc Thanh tới là nhằm vào mình, quả nhiên a!


      “Có lời thẳng.” Tiêu Vân Trác thản nhiên , trong lòng sớm muốn băm vằm Dương Lạc Thanh thành tám mảnh.


      “Nơi này ta có đầy đủ nhân chứng vật chứng có thể chứng minh Ngu thượng nghi quả có mưu đồ bất chính ám hại biểu tiểu thư!” Dương Lạc Thanh tiến lên bước, ở trước mặt Thường Hy ác độc . Nàng muốn người phải chết cho phép kẻ đó được sống. Lần trước hãm hại được Thường Hy, lần này tuyệt đối buông tay!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :