1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 300: Tình cờ gặp Đông Lăng vương


      Thường Hy đáp ứng Mạnh Điệp Vũ an trí người bên cạnh nàng ta thỏa đáng, lại cùng nàng ta thương nghị chi tiết kế hoạch rồi mới ra khỏi Cẩm Hoa hiên, hướng Linh Đinh các tới.


      Dọc theo đường Thường Hy cũng có chút yên lòng, nguyên tưởng rằng mình mất tích là ngoài ý muốn, vạn vạn nghĩ tới đằng sau còn nhiều ân oán tình thù như vậy! Mạnh Điệp Vũ gánh lưng nhiều trọng trách như vậy, kia Tiêu Vân Trác sao? phải tự mình hứng chịu bao nhiêu? lưng có phải hay so với Mạnh Điệp Vũ còn nhiều hơn nhiều lắm? luôn là lạnh lẽo như băng khiến người khác tránh xa ngàn dặm, có phải lý do cũng là vì những thứ này hay ?


      khối núi hoang kéo ra Tấn vương, Tấn vương lại kéo ra nhiều thị thị phi phi như vậy, cho đến giờ phút này Thường Hy rất muốn xem xem Tấn vương đến tột cùng là người như thế nào? Nhớ cơ hồ được xưng là truyền kỳ khi còn sống, cuối cùng lại mất tích, cái này khiến Thường Hy khỏi kích động.


      Mạnh Điệp Vũ, mẫu thân của Mạnh Điệp Vũ, dì nàng ta, Tần Nguyệt Như, Dương Lạc Thanh, Dương Tuyển, Tấn vương, tiên Hoàng hậu, Minh tông, Tiêu Vân Trác... Từng người đều lướt qua trong đầu nàng, mỗi người đều có câu chuyện cũ dây dưa dính líu với nhau. Hôm nay nàng cũng bị hãm sâu ở trong vũng bùn, bị từng người này nhìn chằm chằm dứt.


      Sư phụ nàng cả đời này chông chênh gập ghềnh, nếu có may mắn vượt qua, sau này nhất định trở thành người vạn người. Nếu vượt qua nổi, cần cũng biết. Ngay cả sư phụ cũng thể đoán trước được nàng có thể sống tiếp hay , Thường Hy bỗng nhiên cảm lạnh lạnh cả người. Đây là cái hố đen như thế nào mới có thể đem từng người thông minh như vậy, tinh thông mưu lược kế sách, tất cả đều hút trở vào. Nàng còn có cách nào chạy trốn đây?


      Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi người Thường Hy, chung quanh là chim hót hoa nở, thảm cỏ xanh non mỡ màng. Khí trời tươi đẹp như vậy cũng thể xua tan lạnh lẽo trong lòng nàng.


      Hẹn gặp Dương Lạc Thanh vào buổi chiều. Thường Hy cũng vội tìm nàng ta, xoay người kiếm mái đình vắng vẻ mà yên lặng ngẩn người. Nàng rất cần đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ lại cẩn thận, chuyện này có nên cho Tiêu Vân Trác hay đây? Thường Hy trong lúc nhất thời có chút phiền não, nàng biết phải làm cái gì bây giờ?


      “Ngu thượng nghi?”


      Thường Hy sửng sốt, nghĩ tới đột nhiên có người gọi tên nàng, quay đầu lại nhìn, vội vàng đứng dậy hành lễ, : “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Người tới là Tiêu Vân Triệt, Thường Hy ngờ ở chỗ này lại gặp được , có chút kinh ngạc.


      Tiêu Vân Triệt cười cười vào đình, nhìn thấu kinh ngạc của Thường Hy, chậm rãi : “Ta theo Phi Hà vào cung thỉnh an mẫu phi rồi ở lại dùng bữa trưa. Trong lúc rảnh rỗi dạo qua lát, nghĩ tới lại được gặp Ngu thượng nghi.”


      “Mẫn phi nương nương vẫn khỏe chứ? Vương phi cũng tốt chứ ạ?” Thường Hy cười hỏi, lễ nghi tối thiểu vẫn phải có, huống chi Tiêu Vân Triệt từng giúp đỡ nàng. Mặc dù có số chuyện từng khiến nàng hoài nghi Tiêu Vân Triệt nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.


      “Cả hai đều rất tốt.” Tiêu Vân Triệt cười , vẫn tao nhã lịch như thường ngày, ở ghế đá ngồi xuống, nhìn Thường Hy : “Chúc mừng lệnh huynh đề tên bảng vàng, đoạt lấy danh hiệu Trạng nguyên, đây là chuyện vô cùng đáng mừng!”


      “Đa tạ vương gia. Vẫn là cảm tạ Hoàng thượng ban cho gia huynh cơ hội như vậy. Nếu như có ân điển của Hoàng thượng, gia huynh dù có tài hoa nữa cũng được trọng dụng!” Thường Hy cười , trong lòng lại cẩn thận ứng phó, cùng Tiêu Vân Trác tạo ra loại ngăn cách, còn ý thân cận như xưa nữa.


      Tiêu Vân Triệt sảng lãng cười tiếng, nhìn Thường Hy : “Ngu thượng nghi ở trong cung lâu, chuyện làm việc cũng là cẩn thận. Ta vẫn là thích tiểu cung nữ mới vào cung năm đó, cả người toát ra tinh thần phấn chấn, nhìn cái là nhịn được ý muốn thân cận.”


      “Vương gia đùa rồi. Lúc đó nô tỳ biết trời cao đất rộng là gì, phạm phải bao nhiêu chuyện sai lầm, may là chư vị vương gia, Thái tử gia hề truy cứu, coi như nô tỳ mạng lớn rồi!” Thường Hy hé miệng cười cười, lúc này chú ý trong lòng cũng ít chút.


      “Làm người luôn bị trói buộc ra có cái gì tốt. Người khác nhìn thấy địa vị vương gia tốt, ta lại rất hâm mộ những văn nhân cư sĩ nhàn vân dã hạc kia!” Tiêu Vân Triệt , ánh mắt nhìn Thường Hy sạch mà thấu đáo.


      “Chim nhạn trời, cá bơi trong nước, mỗi người đều có tự tại của riêng mình, mỗi người cũng có phiền não. Vương gia hâm mộ người khác nhõm tự tại, người khác cũng hâm mộ vương gia hô phong hoán vũ.” Thường Hy than tiếng . Nàng nghĩ muốn cái gì đây? Nàng cũng thể nào biết nữa, cuộc đời của nàng tựa hồ đều là nằm trong kế hoạch của người khác, nàng còn biết chính mình muốn như thế nào nữa rồi!


      “Vậy Ngu thượng nghi thích cuộc sống sau này như thế nào?” Tiêu Vân Triệt hỏi.


      “Ta sao?” Thường Hy hỏi ngược lại. Nàng mới vừa rồi còn nghĩ tới mình sống biết muốn được như thế nào, bây giờ Tiêu Vân Triệt lại hỏi tới, nàng đành : “Ta cũng biết, nữ nhân còn có cầu gì, ngày trôi qua chính là trôi qua, còn đòi hỏi gì hơn? Nữ nhân chính là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, ta tại nghe theo lời cha vào cung làm cung nữ. Chuyện sau này, ai mà biết được!”


      Tiêu Vân Triệt sửng sốt, khẽ cau mày : “Chẳng lẽ nàng muốn lưu lại bên người Tứ đệ sao?”


      Thường Hy im lặng, cảnh giác trong lòng bất chợt tăng lên nhưng mặt lại làm như vô tình, : “Ta chỉ là phận nô tỳ thể làm chủ, số mạng nằm trong tay người khác, ta nếu như có muốn cũng biết làm gì đây?”


      Tiêu Vân Triệt nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhìn Thường Hy : “Lời này sai, nhưng nàng bây giờ phải là Ngu Thường Hy như trước đây nữa rồi. Ca ca nàng trở thành trạng nguyên, Ngu gia của nàng nước lên thuyền cũng lên, lại thêm phụ hoàng thích nàng như vậy, Tứ đệ che chở cho nàng, cần gì phải biến mình trở nên hèn hạ?”


      “Người quý ở chỗ tự biết được chính mình, trong Đông cung người có xuất thân cao hơn ta chỗ nào cũng có. Phụ thân của Phùng Lương đễ còn là quan nhất phẩm Tổng đốc Giang nam, nhưng tại thế nào?” Thường Hy chậm rãi , mặt mang theo sầu bi, trong lòng lại lẳng lặng suy tư lời của Tiêu Vân Triệt là có ý gì. Vô duyên vô cớ, lấy tính cách của Tiêu Vân Triệt cũng như vậy.


      Nghe được lời của Thường Hy, Tiêu Vân Triệt gì, đây chính là ví dụ rất ràng rồi. Ngu Thụy Lân mới chỉ là trạng nguyên, còn xa mới bì được với Tổng đốc Giang Nam, thế nhưng nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam cũng chỉ là Lương đễ. Ngu Thường Hy rất tự biết bản thân...


      “Lời đồn đại gần đây nàng cũng nghe chứ? Nàng là thần nữ hộ quốc, có hay ?” Tiêu Vân Triệt , thanh nghe rất bình tĩnh, thần thái cũng vô cùng nhàn nhã nhưng câu hỏi đặt ra lại sắc bén. đợi Thường Hy trả lời, Tiêu Vân Trác lại tiếp: “Nghe có người xin Hoàng thượng tứ hôn cho nàng, nàng nên để tâm chút.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 301:


      “Gả cho ai? Ngài nghe người nào hay sao?” Thường Hy có điểm nóng nảy, đây cũng phải là đùa giỡn. Nếu như thực có thánh chỉ hạ xuống, nàng liền coi như xong rồi!


      “Cụ thể là ai ta biết, ta cũng chỉ tình cờ nghe mẫu phi ta nhắc tới, chỉ muốn nàng cẩn thận chút thôi. Với thân phận của nàng bây giờ, giống như dê giữa bầy sói.” Tiêu Vân Triệt nhàng , nhìn Thường Hy, lại tiếp tục: “Nếu như nàng thích tứ đệ nên sớm tính toán. Nếu như phụ hoàng chỉ hôn cho nàng, kim khẩu ngọc ngôn, khó có thể thu về!”


      Nếu vừa rồi Thường Hy đối với Tiêu Vân Triệt có điểm đề phòng giờ đây nàng cảm thấy mình đa nghi quá rồi. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Triệt, : “Đa tạ vương gia chỉ điểm, nô tỳ vô cùng cảm kích!”


      Tiêu Vân Triệt mỉm cười, nhìn nàng : “Ở trong lòng ta nàng vẫn mãi là tiểu cung nữ to gan lớn mật lúc mới vào cung mà phải là Ngu thượng nghi cẩn trọng tại. Làm người cố nhiên phải cẩn thận, nhưng có lúc phá vỡ quy tắc thông thường cũng phải là ý tồi. Tục ngữ dân gian vua cũng thua thằng liều, đây phải là ý này hay sao?”


      Tiêu Vân Triệt xong liền gật đầu với Thường Hy cái rồi xoay người rời . Thân ảnh cao ráo lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, càng lúc càng nhìn nét.


      Thường Hy nào còn có tâm tình ngồi ngốc ở chỗ này, nàng phải nhanh chóng tra ra là người nào muốn xin Hoàng thượng ban hôn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!


      Từ đường cũ lộn trở lại, Thường Hy trực tiếp trở về Đông cung muốn tìm Tiêu Vân Trác bàn bạc chút, lại phát Tiêu Vân Trác còn chưa có trở về, trong lòng khỏi có chút thất vọng. Loại chuyện như vậy, để Thái tử gia như tra xét dễ dàng hơn.


      Thường Hy lại hỏi thăm Trịnh Thuận lại biết Ngũ Hải cũng chưa có trở lại. Nếu là ngày khác, thời gian này Tiêu Vân Trác nhất định trở về, ngày hôm nay thế nào lại khác thường như vậy, chẳng lẽ lại là vì chuyện hôn của nàng? Thường Hy gấp đến độ xoay vòng. Vân Thanh xuất cung theo dõi Tần Nguyệt Như, có cơ sở ngầm của , muốn hỏi thăm chút tin tức là khó khăn!


      Đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu nàng. Nếu như người người trong triều đều biết đến thân phận của nàng, vậy Hoàng thượng sao có thể dễ dàng gả nàng đây? Nàng là thần nữ hộ quốc, ban nàng cho người nào đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý nhường ngôi long ỷ cho người đó. Hoàng thượng lại phải kẻ ngốc, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Ít nhất trong năm vị hoàng tử này, Hoàng thượng tuyệt đối tỏ ý định đem nàng gả cho ai, vấn đề này quá nhạy cảm!


      Nhưng là Mẫn phi từ đâu lại lấy được tin tức kia? Huyệt trống có gió, chuyện xảy ra cũng phải vô cớ, nàng nên xem thường.


      Mới vừa ngồi xuống lấy hơi, lâu sau Phùng Lương đễ mang theo cung nữ tiến vào.


      “Nô tỳ tham kiến Lương đễ.” Thường Hy chỉ phải đứng dậy hành lễ, biết vị Lương đễ yên lặng lâu này lại muốn làm gì. Hôm nay quả là mọi chuyện đều thuận!


      “Nghe Ngu thượng nghi bình an trở lại. Ta ghé qua thăm chút!” Phùng Thư Nhã cười . Trải qua khoảng thời gian yên lặng, Phùng Thư Nhã tựa hồ thay đổi rất nhiều, ngang ngược càn rỡ trước kia hoàn toàn biến mất. Nàng bây giờ là có chút khí độ của khuê nữ nhà quan.


      Kẻ sĩ cách ba ngày coi như phải rửa mắt mà nhìn, Thường Hy nay quả nhiên được thể nghiệm. Người mà ngươi cực kỳ cảnh giác, coi ngươi như cừu địch đột nhiên lại thân thiết đến lấy lòng, chỉ cần phải kẻ ngu cũng biết chuyện có quỷ dị!


      “Đa tạ Lương đễ quan tâm, ta sao, cũng chỉ là sợ bóng sợ gió hồi, làm sao dám làm phiền ngài tự mình đến đây!” Thường Hy thể làm gì khác hơn là cùng nàng đánh thái cực quyền. Kẻ địch thay đổi sách lược, nàng cũng phải khẩn cấp điều chỉnh, nếu thua thiệt.


      Triêu Hà vội dâng trà cho Phùng Lương đễ. Nàng ta ngồi ở ghế gỗ đỏ đại điện, thần thái nhàn nhã nhìn Thường Hy : “Khi ra cửa cần phải chú ý an toàn, nhất là nữ nhân chúng ta lại càng cần phải cẩn thận. Ta nghe ngày đó là Minh vương cứu , cùng rơi xuống vách đá, có phải vậy hay ?”


      Thường Hy cảm thấy câu hỏi này của Phùng Thư Nhã còn có hàm ý khác, vì vậy cẩn thận ứng phó, : “Ngày đó chỉ đơn thuần là trùng hợp, Minh vương điện hạ cách nô tỳ rất gần cho nên thấy nô tỳ ngã xuống liền thuận tay kéo nô tỳ cái, ai biết ngược lại làm liên lụy đến ngài ấy. may là lần đó rơi xuống còn có cây cỏ chống đỡ, nếu vùi xác nơi đáy cốc.”


      ra lời đồn đãi là , quả nhiên Minh vương điện hạ cứu , cũng khó trách mấy ngày gần đây lại bóng gió vô cùng lợi hại!” Phùng Lương đễ cố làm ra vẻ sợ hãi, than .


      Thường Hy càng lúc càng bị nàng ra tung hỏa mù, nhìn bộ dạng Phùng Thư Nhã chính là biết cái gì đó lại muốn dụ nàng cắn câu. Nàng nghĩ rồi ra: “Chuyện gấp cứu người nên phải bắt buộc, điều này cũng có cách nào. Lúc đó Thái tử gia cách nô tỳ quá xa, muốn cứu nô tỳ cũng chỉ sợ nước xa cứu được lửa gần. Thái tử gia qua với nô tỳ đáp tạ ơn cứu mạng của Minh vương điện hạ rồi!”


      Thần thái Phùng Lương đễ cứng đờ, Thường Hy càng nhìn càng cảm thấy trong đó có huyền cơ gì, lòng nóng như có lửa đốt nhưng mặt vẫn mực tỏ ra bình tĩnh, tiếp: “ biết Phùng Lương đễ nghe được những gì? Nô tỳ cũng rất muốn được mở mang thêm kiến thức!”


      Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy, thần thái có chút ngưng trọng, há miệng : “Mọi người đều thanh bạch đối với nữ nhi gia là rất quan trọng. Tay của bị Minh vương điện hạ kéo qua rồi, hai người còn cùng nhau rơi xuống vách núi, đây phải là đại ?”


      Linh quang trong đầu Thường Hy lóe lên, có thứ gì đó bay vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn Phùng Thư Nhã : “Lương đễ đây là có ý gì?”


      phải ta có ý gì mà là nên tự mình biết đây là có ý gì. Nam nữ thụ thụ bất thân, chút đạo lý này cũng hiểu được sao?” Phùng Thư Nhã mang theo châm chọc , lúc này lại chậm rãi đứng dậy, nhìn Thường Hy, tiến lên bước đến gần bên cạnh nàng thấp giọng mà ra: “ có ai có thể chống lại vận mệnh được. Ngay cả khi được Hoàng thượng miễn xá thương tạ, ca ca của đỗ trạng nguyên, nhưng vẫn như cũ thể thay đổi được vận mệnh của mình. Thân phận của đắt giá, tuy nhiên nó lại thể tỏa sáng được ở Đỉnh Nguyệt quốc. Ta xem có thể diễu võ dương oai được mấy ngày, sớm muộn cũng rời nơi này, mà ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh Thái tử gia!”


      Phùng Thư Nhã xoay người rời . Thường Hy nhíu chặt chân mày, mới vừa rồi Tiêu Vân Triệt còn có người xin Hoàng thượng ban hôn, bên này Phùng Thư Nhã lại đến nàng mất trong sạch cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan. Liên hệ hai chuyện này với nhau, nàng đột nhiên bừng tỉnh hiểu được!


      Nhớ ngày đó núi xuất hai cỗ hắc y nhân, tại Thường Hy có thể xác định nhóm trong đó thuộc về Mạnh Điệp Vũ, mà nhóm còn lại... Bây giờ nghĩ lại cùng Tần Nguyệt Như thoát khỏi quan hệ, nếu cũng có biện pháp giải thích chuyện nàng bị gả này rồi!


      Khó trách Mạnh Điệp Vũ đá Tần Nguyệt Như hiểm xảo trá, quỷ kế tầng tầng, hôm nay nàng coi như được lãnh giáo. Bà ta làm việc quả nhiên phòng ngừa chu đáo, rơm rạ phòng tuyến trải dài đến ngàn dặm.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 302: Trương Lương kế và quá tường thang


      như vậy, thời điểm Tần Nguyệt Như giao dịch cùng Mạnh Điệp Vũ cũng nghĩ đến việc nàng có thể chạy trốn, dĩ nhiên chỉ là ngộ nhỡ, cho nên ngày đó bà ta mới phái thêm hắc y nhân đến tập kích ở núi. Nếu quả là như vậy ngay cả con trai của mình bà ta cũng dùng để tính kế sao? Hay Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn là đồng mưu? Điểm này Thường Hy cũng có cách nào xác nhận.


      nghĩ tới người đến xin Hoàng thượng ban hôn lại là Minh Khải quốc, nhưng mà nàng vẫn có chút nghĩ thông chuyện này. Chuyên Tôn Nhạc Đan tự mình với nàng mẫu phi của bị đánh vào lãnh cung. nữ nhân ở trong lãnh cung làm sao lại có bản lĩnh thuyết phục Hoàng đế Minh Khải quốc xin gả nàng cho con trai bà ta đây?


      Nghĩ tới nghĩ lui, trừ phi Tần Nguyệt Như có thủ đoạn thông thiên gì, nếu cũng chỉ có suy đoán, đó chính là Chuyên Tôn Nhạc Đan lừa gạt nàng. Nghĩ tới đây Thường Hy liền cảm giác cực kỳ khó chịu. Ở trong lòng của nàng, Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn là nam nhân quang minh lỗi lạc, nếu như lừa gạt nàng, Thường Hy có chút thể tiếp nhận nổi. Nàng tình nguyện tin rằng Tần Nguyệt Như kia có thủ đoạn tay che trời mới có thể vây khốn nàng.


      Nàng mới chỉ trở lại trong thời gian ngắn ngủi mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như còn tiếp tục, nàng biết nên đặt chân trong thâm cung này thế nào đây?


      Chân mệnh thiên nữ may mắn mà cũng bất hạnh. ra chính nàng cũng mong muốn có vòng sáng chói mắt này vây quanh mình, nàng tình nguyện chỉ là nữ tử bình thường, cùng nam nhân mình thích sống đến đầu bạc răng long. Bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu nàng muốn tái diễn, nhưng chính nàng cũng có biện pháp tin tưởng Tiêu Vân Trác động lòng trước nữ nhân khác sau này. thế gian này có nam tử thứ hai giống cha nàng sao?


      Chuyện tình vô cùng cấp bách trước mắt chính là đem nguy cơ tới giải trừ. Thường Hy nàng tuyệt đối gả đến Minh Khải quốc, đến nữ nhân Tần Nguyệt Như khiến người ta sợ hãi cách xa ba thước kia mà chính là nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày gả cho Chuyên Tôn Nhạc Đan.


      Mạnh Điệp Vũ Chuyên Tôn Nhạc Đan trở về nước, Chuyên Tôn Tử Di đến thay thế làm con tin là do nàng ta ra tay, như vậy có thể lý giải là Chuyên Tôn Nhạc Đan và Chuyên Tôn Tử Di có mâu thuẫn bất hòa hay ? Hoặc có thể là giữa Chuyên Tôn Tử Di và Tần Nguyệt Như có bất hòa, nếu vậy nàng tất nhiên phải tìm cách lợi dụng rồi!


      Bà ta có Trương Lương kế, vậy Thường Hy nàng cũng sẵn có quá tường thang. Bà ta muốn mang trong sạch của nàng , vậy nàng mạn phép cũng để cho bà ta được yên thân.


      Thường Hy ăn xong bữa trưa cũng thấy Tiêu Vân Trác trở lại, lại nhớ tới cuộc hẹn với Dương Lạc Thanh liền phân phó Triêu Hà và Vãn Thu trông coi Doanh Nguyệt điện, nàng thân mình tới Linh Đinh các. Linh Đinh các vẫn như cũ trông rất vắng vẻ, từng nhành cây ngọn cỏ tựa hồ hề thay đổi gì, chỉ là chủ nhân của nơi này lại làm cho Thường Hy bội phần xa lạ.


      Ngọc Nghiễn thấy Thường Hy tới vội vàng tiến lên nghênh đón, cười hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngu thượng nghi. Quý nhân mới vừa rồi còn hỏi xem thượng nghi tới chưa, chờ ngài được lúc rồi!”


      Đây là cố ý ám chỉ nàng tới muộn, Thường Hy chậm rãi cười : “Ta vừa mới hồi cung. Trong Đông cung có rất nhiều chuyện cần tự mình giải quyết, nếu phải là cố gắng dành chút thời gian chỉ sợ đến ngày mốt cũng ra khỏi.”


      Thần sắc Ngọc Nghiễn cứng đờ, ngượng ngùng cười : “Ngu thượng nghi đúng là người bận rộn, giống chúng ta những nô tỳ này cả ngày nhàn rỗi có chuyện gì làm.”


      Thường Hy cẩn thận quan sát Ngọc Nghiễn. Nàng là đại cung nữ trước mặt Dương quý nhân, trước kia thời điểm nàng tới cũng qua những lời chói tai như vậy. Nàng mới ra khỏi cung thời gian mà thế xoay vần. “Người nào chức nấy, ai cũng có việc của mình, có phải hay ?”


      Trong mắt Ngọc Nghiễn lóe lên mạt phẫn hận, ngay sau đó cười : “Ngu thượng nghi rất đúng. Mời ngài tiến vào, quý nhân chờ ở bên trong.”


      Thường Hy tự mình vào, Ngọc Nghiễn thay nàng vén rèm, cười : “Ngu thượng nghi mời vào, nô tỳ ở bên ngoài, có chuyện gì ngài hô tiếng là được!”


      Thường Hy gật đầu cái, trong lòng hiểu nhất định là Dương Lạc Thanh muốn cùng nàng chuyện gì bí mật, hy vọng người khác nghe được. Ngọc Nghiễn này cũng được coi là thông minh.


      Lần này Dương Lạc Thanh có ở trong phòng ngủ chờ nàng mà ngồi trong sảnh phòng khách. Thường Hy liếc nhìn lại, chỉ thấy lần này Dương Lạc Thanh ăn mặc vô cùng đắt tiền, so với dĩ vãng gặp nhau là khác biệt rất lớn làm Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái.


      “Nô tỳ tham kiến Dương quý nhân.” Thường Hy theo lễ nghi hành lễ, bất kể như thế nào nàng vẫn là nô tỳ, phải luôn tuân thủ cẩn thận, thể để người khác bới móc bắt lỗi.


      “Ngu thượng nghi xin đứng lên, cần khách khí như vậy, mời ngồi .” Dương quý nhân cười , nụ cười hôm nay cũng cực kỳ ngọt ngào nhưng lại làm kẻ khác sợ hãi trong lòng.


      Thường Hy lần này ngồi xuống, trong lòng cảm thấy có điểm bình thường. Dương Lạc Thanh hôm nay rất lạ, chẳng nhẽ nàng ta lại biết được cái gì?


      “Dương quý nhân có chuyện gì xin mời thẳng, nô tỳ có rất nhiều chuyện phải làm. Thái tử gia sau khi về còn có việc phân phó.” Thường Hy quyết định từng bước tính từng bước, nhất là sau khi biết Dương Lạc Thanh là biểu tỷ của Mạnh Điệp Vũ càng trở nên cẩn thận.


      Dương Lạc Thanh giống như kinh ngạc nhìn Thường Hy, : “Ngu thượng nghi tựa hồ lạnh nhạt đối với ta ít, ta nhưng làm chuyện gì có lỗi với nha!”


      Thường Hy cười nhạt : “Dương quý nhân muốn đâu, muốn làm gì nhanh !”


      Dương Lạc Thanh quan sát Thường Hy, trong lòng có chút đoán ra, Ngu Thường Hy tựa hồ thay đổi nhưng lại thể được là nơi nào thay đổi, cùng bản thân có chút lạnh nhạt. Dương Lạc Thanh rũ mý mắt xuống, chậm rãi : “Ta có chuyện muốn nhờ Ngu thượng nghi giúp tay, biết Ngu thượng nghi có chịu hay ?”


      Thường Hy cười : “Dương quý nhân mời , nếu là chuyện ta có thể làm được, ta đương nhiên hết sức giúp.”


      “Nghe Hoàng thượng ban hôn cho , đối tượng là Minh vương điện hạ, biết nghe hay chưa?” Thần sắc Dương Lạc Thanh trở nên cổ quái, thanh cũng có chút là lạ.


      Thường Hy cả kinh trong lòng, Dương Lạc Thanh cư nhiên lại biết, còn biết cặn kẽ như vậy. Thường Hy quả thực cảm thấy khiếp sợ . Dương Lạc Thanh tuyệt đối vô duyên vô cớ mà như vậy.


      Thường Hy làm bộ như kinh ngạc : “Cái gì? Gả? Điều này làm sao có thể?”


      có gì là thể, ai bảo Ngu thượng nghi là chân mệnh thiên nữ đây, biết có bao nhiêu người muốn cưới đấy!” Dương Lạc Thanh châm chọc , “Nhưng gả cho người nào cũng được, chính là được gả cho ! Cho nên, hôm nay ta cũng thể làm gì khác là uất ức !”


      Thường Hy chợt lùi về phía sau bước, phòng bị nhìn nàng : “ muốn làm cái gì?”


      “Nếu mất trong sạch, như thế nào còn có thể gả cho Minh vương? Đừng trách ta, nếu trách chỉ trách cản đường của ta thôi!” Dương Lạc Thanh ác độc .


      Thường Hy muốn phản bác, chỉ cảm thấy phía sau cổ đau nhói, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngã xuống đất ngất . ra là sau lưng có người, nàng chú ý tới!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 303: Ám toán và phản kích


      Sau khi Thường Hy ngã xuống đất, mơ hồ thấy được bóng người đong đưa trước mặt, mặc dù nhìn lắm nhưng cũng biết được đó là nam nhân. Nàng cực lực muốn giãy dụa nhưng tiếc rằng hữu tâm vô lực, cuối cùng vẫn hôn mê bất tỉnh.


      “Mang nàng . Ngươi tính toán kỹ thời gian, đợi đến khi có người đến liền hành .” Dương Lạc Thanh ác độc . Nàng muốn khai chiến cùng Thường Hy, ở trong lòng của nàng vốn đem Thường Hy trở thành đường lui sau cùng. Chỉ tiếc nàng ta động đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng.


      “Ngươi xuống tay. Có đáng giá ?”


      “Đừng lên mặt dạy bảo ta. Chuyên Tôn Tử Di, đừng quên bây giờ chúng ta là đồng bọn.” Dương Lạc Thanh phiền muộn , mọi chuyện phát triển vượt ra ngoài khỏi dự liệu của nàng, nàng căn bản còn chưa kịp chuẩn bị dự phòng.


      Nam tử trước mắt này chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Chuyên Tôn Nhạc Đan, thay thế đảm đương trách nhiệm làm con tin, lục hoàng tử Chuyên Tôn Tử Di. So với Chuyên Tôn Nhạc Đan, Chuyên Tôn Tử Di có thêm vài phần khí thế dương cương, có loại vẻ đẹp nhu kia, làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, sảng khoái dễ chịu. Nhất là nụ cười luôn thản nhiên như có như của , coi như vào thời khắc này nụ cười ấy vẫn chưa từng biến mất.


      dám quên. Hợp tác với ngươi đúng là bất đắc dĩ. Nhưng có chuyện phải ràng, việc này xử lý xong, ngươi phải đảm bảo Minh tông đem Ngu Thường Hy gả cho ta!” Chuyên Tôn Tử Di trịnh trọng .


      “Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch. Xảy ra loại chuyện đó, nàng ngoại trừ gả cho ngươi còn có thể gả cho ai?” Dương Lạc Thanh khinh thường .


      “Cũng đúng, chẳng qua ta nhìn nàng ta có chút cứng đầu. Trước tiên cứ mang người về rồi .” Chuyên Tôn Tử Di khom người đem Thường Hy vác lên vai, vào trong nội thất rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng Bích Tiêu điện tới.


      Bích Tiêu điện từng là chỗ ở của Chuyên Tôn Nhạc Đan, sau khi Chuyên Tôn Tử Di đến liền tiếp nhận nơi này. Điện nằm bên cạnh vườn hoa phía tây, mặc dù phải rất lớn nhưng cũng được coi là đại viện có gian trong gian ngoài, tinh xảo hoa lệ. Trong sân trồng đầy châu bích la. Giờ phút này lá châu bích la xanh mướt chập chờn đung đưa theo gió, đợi đến thời điểm mùa thu, cả nơi này chìm trong sắc hoa đỏ lửa.


      Chuyên Tôn Tử Di từng ghét nhất hoa châu bích la, nhưng tiến vào nơi này lại có ý định đem nhổ hết hoa , dù sao đây cũng là thứ thuộc về cố hương, nhìn đến bọn chúng cũng có cảm giác thân thiết. tại có chút hiểu tại sao Chuyên Tôn Nhạc Đan lại trồng nhiều hoa châu bích la ở đây như vậy rồi.


      Đem Thường Hy đưa vào phòng ngủ. Chuyên Tôn Tử Di nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ say ngủ đúng là có chút rung động, mỹ nữ như vậy thất khiến nam nhân điên cuồng. Nhưng là sau khi đem Thường Hy đặt lên giường lại có bổ nhào lên phía trước, ngược lại lấy ly nước lạnh, đem nước vảy lên mặt Thường Hy.


      Xúc cảm lạnh như băng khiến Thường Hy chậm rãi tỉnh lại, khẽ hé mở mi mắt nặng trĩu. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt có chút quen thuộc, trong lúc bất chợt nhớ ra chuyện tình trước khi mình té xỉu. Thường Hy chợt ngồi dậy, cúi đầu nhìn mình, thẳng đến khi chắc chắn bản thân hư hao chút nào mới thở phào nhõm, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”


      đoán xem ta là ai?” Nữ tử này rất trấn định, xem ra có chút ý tứ.


      Thấy bộ dạng vô lại cà lơ phất phơ của Chuyên Tôn Tử Di, nhất là điệu cười nửa miệng kia lại càng khiến nàng bực bội. Cung điện này... Nhìn quen mắt như vậy... Trong lúc bất chợt Thường Hy hiểu được, nhìn hỏi: “Lục hoàng tử?”


      “Quả nhiên là thông minh, nhanh như vậy đoán ra được ta là ai, cũng chưa có gặp qua ta lần nào.” Chuyên Tôn Tử Di cười hì hì , vừa vừa tiến lên phía trước hai bước, đến gần Thường Hy.


      Thường Hy giống như gặp đại địch, tiến vào bên trong chút, quát lên: “Ngươi đừng qua đây! Ngươi muốn cái gì cứ thẳng, Dương quý nhân cho ngươi, ta đây chưa chắc thể làm được. Ngươi nếu như làm dơ bẩn trong sạch của ta, ta liều mạng với ngươi. Bằng bản lĩnh của ta, chỉ cắn bừa cái cũng chạm tới xương ba phần, chớ đến việc cố ý gài tang vật hãm hại ngươi, đó là chuyện dễ như trở bàn tay!” Thường Hy chỉ muốn mìn có thể mau chóng thoát khỏi hiểm cảnh cho nên thuận miệng là ra hết. Hơn nữa nàng cũng hy vọng Chuyên Tôn Tử Di phải là nam nhân có não, nếu bị người ta xúi giục, ngu ngốc nàng cũng toi đời. Nếu như thực bị làm ô uế, nàng còn gì mặt mũi mà sống đời này nữa!


      “Đến địa bàn của ta còn dám điều kiện với ta, coi như có cốt khí!” Chuyên Tôn Tử Di tuy vậy nhưng bước chân có dừng lại.


      “Ngươi còn tiến lên phía trước bước, nãi nãi này đụng đầu chết ngay tại nơi này cho ngươi xem! Ta cho ngươi biết, ta mặc dù tay trói gà chặt nhưng nếu muốn tìm chết ngươi cũng thể ngăn được!” Thường Hy đem đầu nhắm ngay vào vách tường, bộ liều mạng cần suy nghĩ.


      Chuyên Tôn Tử Di lúc này mới dừng lại bước chân, châm chọc : “Nữ nhân cay cú này thấy thế nào mà lại để vào mắt?”


      “Người nào?” Thường Hy hiểu hỏi. Nam nhân này có tật xấu hay , chuyện cứ úp úp mở mở.


      “Chuyên Tôn Nhạc Đan, còn có thể là ai?” Khóe miệng Chuyên Tôn Tử Di nhếch lên nụ cười lớn, nhìn Thường Hy .


      “Phi! Ngươi cần quan tâm! Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, thừa dịp ta thể liền đánh lén sau lưng. chuyện với ngươi ta cũng cảm thấy bẩn, lăn ra xa chút!” Thường Hy có chút giận. Nàng chính là nữ nhân chanh chua thế nào, ngày hôm nay nếu biểu chút phong thái chanh chua cho xem đúng là uổng phí cái hư danh này. Nghĩ tới đây nàng liền túm lấy cái gối ở bên cạnh nhằm hướng Chuyên Tôn Tử Di mà ném, vừa ném vừa : “Cổ nhân có : quân tử quên mình vì nước. Ngươi ngay cả chuyện như thế này cũng dám làm, đúng là có phu tử dạy bảo. Nam nhân các ngươi tranh quyền, tranh thế, tranh nữ nhân, điều này làm gì. Nhưng làm việc phải có phong thái của quân tử, bất kể thủ đoạn gì cũng chính đại quang minh mà làm. Ngươi lén hạ độc thủ sau lưng ta như vậy chính là hèn hạ trong hèn hạ, vô lại trong vô lại. Ngươi chỉ làm mất mặt phu tử dạy bảo ngươi, mất mặt cha mẹ sinh ra ngươi, còn làm mất mặt quốc gia của ngươi! Đối phó với nữ nhân như ta coi là bản lãnh gì, có năng lực ngươi quang minh chính đại hướng Hoàng thượng cầu hôn ta ! Biết tự mình thể làm được, lúc này mới cấu kết cùng Dương Lạc Thanh hạ độc thủ sau lưng ta. Ta cho ngươi biết, bà nội ngươi đây có gì chỉ có ngông nghênh. Ngươi nếu dám dùng vũ lực làm tổn hại thanh danh của ta, ta liền liều mạng với ngươi, trước khi chết cũng kéo bằng được cái đệm lưng, đường xuống hoàng tuyền cũng đơn. Ta còn muốn đến trước mặt diêm vương gai tội trạng của ngươi, để cho ngươi đời đời kiếp kiếp thể đầu thai, vĩnh viễn làm hồn dã quỷ...”


      Chuyên Tôn Tử Di mở to mắt nhìn chằm chặp Thường Hy. Ngày hôm nay coi như biết được cái gì gọi là miệng lưỡi lưu loát, cái gì gọi là thao thao bất tuyệt, cái gì gọi là phong thái của nữ nhân chanh chua, cái gì gọi là khó lòng giãi bày rồi! Ngu Thường Hy này chính là nữ nhân trong đoan trang hào phóng, biết tiến biết lùi, tri thư đạt lễ trong miệng mấy kẻ ngoài kia đó sao?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 304: Ngoài ý muốn


      “Dừng! Dừng lại! trước hết ngừng a a a!!!... Nghe ta câu có được hay ?” Chuyên Tôn Tử Di cam bái hạ phong rồi, mắt thấy thời gian có hạn, nếu nhanh chút chỉ sợ kịp.


      “Ngươi còn muốn cái gì? Ta với ngươi có cái gì để ?” Thường Hy vẫn còn hết giận. là nàng hận thấu xương cái tên dối trá côn đồ này, ngoài mặt tươi cười giả lả nhưng trong bụng lại găm đầy gai nhọn. Đây phải là người, chính là tên súc sinh. A, đúng, hổ ăn thịt con, dê biết quỳ dưới gối mẹ, cái tên này ngay cả súc sinh cũng bằng. Chỉ có thể trách mình ra hang hùm lại vào nhầm ổ sói, như thế nào lại mệnh khổ như vậy a? Tiêu Vân Trác chỉ sợ cũng biết nàng bị người ta bắt rồi! Nếu biết như thế này nàng nhất định mang theo hai tiểu cung nữ! Biết vậy chẳng làm a, ngu ngốc chết mất thôi!


      Chuyên Tôn Tử Di đúng là còn cách nào nữa, quay đầu nhìn về phía cửa hô: “Huynh mau ra đây , nếu ta bị nàng mắng còn gì là người nữa, ngay cả súc sinh cũng bằng! Đáng thương ta phí hết tâm tư giúp huynh, nay lại rơi vào kết quả như thế này. Ta kiện huynh, huynh nhất định phải bồi thường cho ta!”


      Mấy câu này của Chuyên Tôn Tử Di khiến cho Thường Hy bị hù dọa, đây là có chuyện gì xảy ra? Trong căn phòng này còn có người khác ư? Nàng còn nghi hoặc nghe thấy tiếng bước chân lại gần, còn có thanh cười trộm truyền đến. Hả, thanh này nghe có chút quen tai!


      Thường Hy liếc mắt nhìn Chuyên Tôn Tử Di, nhấc chân xuống giường, thò người ra nhìn, nụ cười trở nên trắng bệch. Người ra lại là Tiêu Vân Trác!


      Rối loạn! Tuyệt đối rối loạn! Chuyện gì xảy ra thế này?


      “Làm sao chàng lại ở chỗ này? Chàng cùng ... Chẳng lẽ các người là hợp tác lừa gạt ta?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi, sắc mặt tràn ngập ưu thương, đáp án này nàng chấp nhận nổi.


      “Nghĩ gì thế? Tuyệt đối , ta làm sao có thể cùng thông đồng làm bậy!” Tiêu Vân Trác vội vàng chối bỏ, nhìn Thường Hy : “Chuyện này đột nhiên xảy ra, kịp với nàng cho nên đành phải tiên hạ thủ vi cường! (ra tay trước chiếm lợi thế.)”


      “Cái gì tiên hạ thủ vi cường? Chàng cùng quan hệ là như thế nào? Hai người quen biết nhau? Đây đến tột cùng là có chuyện gì?” Thường Hy nghĩ thông.


      Tiêu Vân Trác tới trước mặt Thường Hy, : “Chúng ta qua bên kia . Lực phá hoại của nàng quá mạnh, bên này sợ là phải để hạ nhân dọn dẹp chút, đợi lát nữa có thể xem kịch hay rồi!”


      Tiêu Vân Trác kéo tay Thường Hy hướng bên khách sảnh tới. Thường Hy chợt đẩy tay ra, : “Chàng trước hết cho ta biết xảy ra chuyện gì, nếu ta để yên cho chàng!”


      Chuyên Tôn Tử Di vốn cho là lúc nãy Thường Hy dưới tình huống liều mạng với mới có thể cay cú như vậy, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở chung của nàng với Tiêu Vân Trác... Chuyện này còn phải xem xét lại. Ngu thượng nghi dịu dàng như nước trong truyền thuyết đây sao? Quả thực chính là con sư tử cái Hà Đông hống hách!


      “Thời gian có nhiều, hai người trước hết cùng ta vào khách sảnh, hồi nữa liền có người tới rồi!” Chuyên Tôn Tử Di ngược lại là có chút sốt ruột. gặp cái vận xui gì đây, ở nước của mình dẫu gì cũng có số việc khiến hài lòng, thế nào vừa đặt chân đến đây liền gặp vô số chuyện phiền phức, từng người từng người đều là khắc tinh của , có thiên lý! Nguyên tưởng rằng tới đây được sống thanh tịnh, ai ngờ rằng lầm bước vào chốn thị phi. Cuộc sống này có cách nào chịu đựng nữa rồi, nên nghĩ cách về nước sớm chút mới được!


      Thường Hy còn muốn gì nữa, Tiêu Vân Trác lại ngăn lại, : “Đợi lát nữa giải thích với nàng, trước đừng chuyện, hồi nữa hiểu.”


      Thường Hy thể làm gì khác hơn là cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, biết Tiêu Vân Trác phải là người biết nặng , yên lặng gật đầu cái, sau đó lại : “Nếu có lời giải thích hợp lý, ta cho qua chuyện này đâu!”


      Nghe như thế, trái tim bé của Chuyên Tôn Tử Di khẽ run lên cái, mặt lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Người a, thời điểm xủi xẻo đến uống nước cũng bị tắc răng. Cuộc sống sau này còn cách nào vượt qua rồi, xui xẻo trong xui xẻo cũng bị đụng trúng, ông trời đúng là lòng chỉnh !


      Vào trong khách sảnh, chỉ thấy giữa phòng là bàn tròn bằng gỗ hoa lê bày bộ cờ vây, trắng đen ràng trong cực kỳ dễ coi. Còn đợi hai người ngồi xuống liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Tử Di vội vàng ngồi xuống hai bên bàn. Tiêu Vân Trác lại kéo Thường Hy để nàng đứng bên cạnh hầu hạ mình, hai người làm ra bộ dáng thảnh thơi đánh cờ.


      Thường Hy cười, cái tên thỏ con chết bầm kia làm kế phản gián! Khốn kiếp, còn dám giáng cho nàng cú sau gáy, là đau chết!


      Ngồi trong khách sảnh, ba người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới phòng ngủ. Thường Hy thầm mắng trong lòng tiếng nhưng vẫn phải đè lửa giận xuống. Dù sao nàng cũng phải chủ nhân nơi này, còn phải xem xem Chuyên Tôn Tử Di thế nào nữa!


      Hai người còn đánh cờ, chỉ trong chốc lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân kia hướng tới khách sảnh truyền đến. Thường Hy ngẩng đầu nhìn đoàn người xông vào, dẫn đầu là Mị phi, Dương Lạc Thanh ở phía sau, trong lòng nàng thầm than tiếng, khóe miệng lại lộ ra nụ cười chế nhạo.


      Mị phi kinh ngạc nhìn màn trước mắt. Dương Lạc Thanh tựa hồ thể tin được, miệng kêu lên tiếng, chuyện này làm sao có thể xảy ra?


      “Mị phi nương nương gióng trống khua chiêng đến đây biết là có chuyện gì vậy?” Chuyên Tôn Tử Di thần sắc ổn định, đứng dậy nhìn Mị phi hành lễ hỏi, thân áo bào tố sắc, quả nhiên chính là công tử văn nhã ôn tồn, nào có giống kẻ tiểu nhân hạ độc thủ ban nãy!


      Mị phi bắt kẻ thông dâm thành công, trong lúc nhất thời có chút chưa thích ứng, quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh, sắc mặt khẽ biến thành giận hỏi: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”


      Dương Lạc Thanh cũng hiểu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, thế nào hai người đáng nhẽ ra giường lại xuất ở nơi này? Tiêu Vân Trác tại sao lại có mặt ở đây? Rốt cục là xảy ra chuyện quái quỷ gì?


      “Nô tỳ cũng biết là có chuyện gì xảy ra! Có thể do bọn hạ nhân nhìn nhầm biết chừng!” Dương Lạc Thanh cắn răng , ánh mắt nhìn Thường Hy mang theo phẫn hận.


      Mị phi hừ lạnh tiếng : “Phế vật hư dụng, chút chuyện cũng làm xong.”


      Tiêu Vân Trác đứng dậy nhìn Mị phi, : “ chút chuyện? biết có chuyện gì khiến cho Mị phi tức giận như vậy? Chẳng lẽ nương nương vội vàng chạy tới Bích Tiêu điện là có chuyện gì hay sao?”


      Mị phi hồi cứng họng, thản nhiên : “ có chuyện gì, Thái tử điện hạ cần lao tâm. Vậy chúng ta về trước, quấy rầy các ngài đánh cờ nữa!”


      Thường Hy nín bụng giận trong lòng muốn mắng chửi người, mới vừa bước lên bước, Tiêu Vân Trác ngăn nàng lại : “Chuyện nhịn loạn mưu lớn. Tạm thời nhẫn nại, về sau tính cả vốn lẫn lãi!”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, : “Trước vẫn phải giao chút tiền lãi ra, ta muốn ăn thua thiệt mà câu cũng được !” Sau khi nàng xong liền cất giọng hô: “Mị phi nương nương xin dừng bước, nô tỳ có điều muốn !”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :