1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 290:


      Nguyệt phu nhân hiển nhiên là thần sắc vừa động, nhìn Thường Hy, mày liễu nhíu lại, cười lạnh : “Ngu thượng nghi coi ta như tiểu hài tử ba tuổi mà dụ dỗ sao? Nếu nắm chắc ta như thế nào lại làm tới?”


      “Ha ha ha...” Thường Hy để ý hình tượng cười lớn tiếng, cố làm ra vẻ khinh bỉ : “Chỉ là chiêu lừa mắt người, nghĩ thiên hạ lại nhiều kẻ ngu như vậy! Thua thiệt bà có thể tin lời Mạnh Điệp Vũ, là gỗ mục thể khắc!”


      Thần sắc Nguyệt phu nhân chợt biến, hiển nhiên nghĩ tới Thường Hy lại biết được bà là từ tay Mạnh Điệp Vũ bắt nàng đến, vì vậy nhìn Thường Hy càng tỏ ra cẩn thận, cân nhắc hồi lâu mới : “Ngươi cư nhiên lại biết Mạnh Điệp Vũ ra tay, ta đúng là coi thường ngươi rồi. Ngươi phải là thần nữ hộ quốc nhưng tại sao lại biết những thứ này? phải rất mâu thuẫn sao?”


      “Ta mặc dù biết phu nhân là ai, nhưng ta biết được rằng thế gian này nơi nào có nữ nhân có cuộc chiến tranh giành tình nhân, có ghen tỵ, hãm hại. Biểu tiểu thư tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thái tử gia, cố tình Thái tử gia lại đối với ta ân sủng có thừa, phu nhân nghe đến đó hiểu rồi chứ? Nếu ta là thần nữ hộ quốc, Thái tử gia thế nào lại để cho ta tiếp tục làm thượng nghi? Chuyện đơn giản như vậy phu nhân cũng nghĩ đến sao? đúng là tùy tiện, phu nhân quá muốn có được thần nữ hộ quốc mà hành động như vậy là phải rồi!” điệu của Thường Hy nhanh chậm, giống như đến chuyện lông gà vỏ tỏi. Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng hơi có chút đúng, bại lộ bí mật, Nguyệt phu nhân này phản kích mà đến, cho nên nàng nhất định phải từng bước vững vàng mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!


      Nguyệt phu nhân cẩn thận dò xét thần sắc Thường Hy, chỉ thấy nàng bình tĩnh nóng vội giống như về chuyện của người khác chứ phải chuyện của mình. Nhưng khi đó Mạnh Điệp Vũ thề thốt son sắt, giống như láo, huống chi nàng ta cũng có lá gan dám lừa mình. Nghĩ tới đây liền ngẩng đầu nhìn Thường Hy, cố làm ra vẻ lơ đãng : “Ngươi cho rằng dùng kế kim thiền thoát xác là ta bị lừa sao?”


      Thường Hy sớm ngờ tới chỉ mấy câu như vậy lừa được người, vì vậy nghĩ rồi ra: “Thần nữ hộ quốc là danh hiệu mang theo bao nhiêu vinh dự, nếu ta là người đó việc gì phải tự uất ức mình? Huống chi năm đó thủy tổ Hoàng hậu chính là kỳ tài ngút trời, văn thao võ lược giỏi mới có thể giúp thủy tổ Hoàng đế bình thiên hạ. Ta chỉ là nữ tử nhà thương nhân biết được vài con chữ lại dám tự nhận mình là thần nữ hộ quốc?”


      “Thạch trận ở núi hoang là ngươi phá?” Nguyệt phu nhân có chút xác định, lúc này mới mở miệng dò xét.


      “Thạch trận ở núi hoang nơi nào là do ta phá? Chính là do Thái tử tự mình ra tay, Thái tử điện hạ chỉ sợ người ngoài quá chú ý cho nên mới là do kẻ nô tỳ như ta phá giải. Làm nô tài điểm này cần dùng vẫn phải có.” Thường Hy than tiếng, mặt mang theo phiền muộn, tựa hồ như vô tâm : “Nếu như ta có thể tự mình phá được thạch trận chỉ sợ Thái tử gia sớm đem ta nhét vào Đông cung rồi, như thế nào lại giống như tại có danh phận gì...”


      Nguyệt phu nhân biến sắc, kiều dung lên tầng tức giận, nhìn Thường Hy : “Ngươi ngoan ngoãn ở nơi này, nên vọng tưởng chạy trốn. Ngày mai chúng ta xuất hành, đến Minh Khải quốc rồi cũng cần lén lút như thế này nữa!”


      Thường Hy nhìn thân ảnh rời của Nguyệt phu nhân, lại nhìn cửa phòng nhanh chóng bị khóa lại, ngày mai phải ? Xuất quan, vậy tai bọn họ đến biên quan Đỉnh Nguyệt quốc rồi à? Nếu như xuất quan muốn trở về lại càng khó khăn. Đến Minh Khải quốc, hai mắt như mù, đừng bảo là chạy trốn, chỉ cần riêng chuyện tìm đường khiến nàng đau đầu. Nghĩ tới đây liền phải cấp tốc tìm cách trốn thoát, thể để bọn họ mang ra khỏi biên quan được.


      ***


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn viện tử tầm thường trước mặt, vẻ mặt uất ức, đưa tay lên mấy lần định gõ nhưng cuối cùng lại đặt xuống. Dịch Dương đứng ở phía sau nhịn được hỏi: “Thiếu chủ, nếu thuộc hạ gõ cửa?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Dịch Dương lắc lắc đầu : “Thôi, chúng ta !”


      Nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan xoay người muốn , Dịch Dương có chút nóng nảy, vội vàng cản lại , : “Thiếu chủ, phu nhân ở bên trong, chẳng lẽ ngài muốn gặp mặt lần sao? Mẹ con ngài cũng có mười năm gặp, phu nhân biết có bao nhiêu mong muốn nhìn thấy ngài!”


      Bước chân Chuyên Tôn Nhạc Đan dừng lại, mang mặt tức giận nhưng là ngay sau đó điều tiết giọng điệu : “Dịch Dương, tại sao bà ấy cho ta tiếng liền rời ? Điều này làm cho ta hồi cung như thế nào? Để cho ta xử lý như thế nào?”


      “Thiếu chủ, nếu phải ở trong cung chịu được phu nhân như thế nào phải rời ?” Dịch Dương cũng chỉ có thể khuyên lơn như vậy, ra cũng biết lý do là gì. Từ lần trước sau khi Thường Hy mất tích, thiếu chủ như thay đổi thành người khác, trở nên tình bất định, chẳng qua là biết phu nhân nhận được Thường Hy tới tay chưa? Cho nên mới nóng lòng vào, nhưng phu nhân dặn cho phép chuyện này với thiếu chủ, vì vậy dọc đường đành nhìn thiếu chủ trăm mối lo thể giải, lại thể phun ra ngoài dù chỉ chút. là phiền muộn muốn chết!


      “Ngươi sai rồi, ngay cả khi trong cung thể ở được đó cũng là nhà, mặc dù ấm áp nhưng vẫn là nhà của chúng ta. Có tranh đấu thế nào chăng nữa cũng thể cứ trốn như thế được, điều đó khiến lập trường của chúng ta lại càng trở nên khó khăn.” Chuyên Tôn Nhạc Đan phải lãnh huyết mà biết nữ nhân thể sinh hoạt ở ngoài mình, đây đối với danh dự của nữ nhân đó tất cả đều là vết nhơ.


      lúc này cửa lớn sơn đen bất chợt mở ra. Nghe được tiếng vang Chuyên Tôn Nhạc Đan liền quay đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy được ở trước cửa là thân ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lúc bất chợt hốc mắt dâng lên tầng hơi nước, bước chân nghe theo sai sử mà tiến lên phía trước.


      Nguyệt phu nhân nhìn con trai mười năm gặp, tâm tình kích động khó có thể ức chế, vội vàng chạy xuống ôm cổ con trai của mình, nghẹn ngào : “Con của ta... Con rốt cuộc trở lại... Rốt cuộc trở lại...”


      “Mẫu phi...” Chuyên Tôn Nhạc Đan khóc thành tiếng nhìn mẫu phi của mình, mặc dù dung nhan chưa thay đổi nhưng là khóe mắt mang theo nếp nhăn: “Mẹ... Có tốt ?”


      “Tốt, mẫu phi tất cả đều tốt. Chỉ cần con tốt tất cả đều tốt. Mau vào, chỗ này nhiều người tiện chuyện!” Nguyệt phu nhân vừa vừa kéo tay Chuyên Tôn Nhạc Đan vào viện, chỉ trong chốc lát trước cửa tiểu viện liền còn thân ảnh nào cả, cửa lớn cũng đóng chặt lại. Nhưng ở trong khúc quanh gần đấy có vạt áo màu đen nhanh chóng biến mất thấy tăm hơi...


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 291:


      Sau khi Lệ Trung Dũng nghe thuộc hạ vào bẩm báo chân mày nhíu lại thành đoàn, phất tay cái để cho lui ra, cầm lên phong thư được gửi từ Vân Đô đến. Thư này đến được đây ít nhất cũng phải mất năm, sáu ngày, nên làm cái gì bây giờ?


      Lệ Trung Dũng còn nhớ Thường Hy, nghĩ tới nàng lại mất tích, càng nghĩ tới Thái tử gia lại muốn theo dõi nhất cử nhất động của Minh vương. Bất ngờ là Minh vương đến biên quan lại trực tiếp ra khỏi cửa thành mà cùng phụ nhân gặp mặt, còn vào nhà của bà ta. Những chuyện này khắp nơi đều trùng trùng nghi vấn. Thái tử điện hạ coi trọng Ngu thượng nghi như vậy, thể làm việc qua loa được. Hơn nữa tam ca của Ngu thượng nghi cũng là thủ hạ dưới trướng của . Thái tử gia ràng có ý cất nhắc Ngu gia, tất nhiên phải hiểu ý mà làm theo, nhưng là phải làm sao bây giờ?


      ***


      Bên kia Thường Hy hề biết Chuyên Tôn Nhạc Đan vào tiểu viện này, càng biết phụ nhân mới vừa rồi chuyện cùng nàng chính là mẫu phi của . Nàng vẫn còn cố gắng tìm kiếm lối ra. Dùng qua cơm tối, Thường Hy vẫn theo lệ cũ tắt đèn ngủ. Nhưng là hôm nay trong sân có chút náo nhiệt, những người làm cũng bận rộn hẳn lên, từng người tới tới lui lui, hiển nhiên là trong viện này có khách đến. Như thế lại tốt, nhiều người càng loạn, nàng lại dễ dàng chạy trốn.


      Xuống giường, lặng lẽ tới mặt tường phía đông, dùng sức lục lọi mỗi địa phương, hy vọng có thể tìm được cơ quan gì đó. Nếu như đối phương có thể quan sát được nàng trong gian phòng này như vậy chắc hẳn bên nàng cũng có thể nhìn sang bên kia. Lúc bình thường, bên này tắt đèn, cả tiểu viện chìm trong tĩnh lặng, cái gì cũng phát được. Nhưng là hôm nay Thường Hy phát phòng cách vách có thanh , mặc dù lớn nên cái gì cũng nghe được ràng, nhưng là có người phải thắp đèn, thắp đèn có ánh sáng. Bên này tối bên kia sáng, Thường Hy rất dễ phát được cửa bí mật.


      Thường Hy cẩn thận quan sát lần nữa, lấy tay rà soát khắp nơi nhưng lại thất vọng tràn trề vì cái gì cũng có phát . Đừng bảo là tia ánh sáng, cái gì cũng có, chỉ là khoảng gian đen kịt. Chẳng lẽ nàng tính nhầm rồi sao? Thường Hy ngồi bệt xuống đất, chỉ cảm thấy như có trăm ngàn con kiến cắn rứt trong lòng, nếu như ra khỏi biên quan rồi muốn trở về nước chỉ sợ dễ dàng. Nhưng cứ như vậy buông tha cũng phải là nguyên tắc của nàng, thân thể dựa vào vách tường, đôi tay chậm rãi buông xuống hai bên, lặng lẽ mất hồn.


      Trong lúc bất chợt móng tay Thường Hy bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó. Thường Hy giật mình trong lòng, sư phụ nàng có qua, cơ quan mật đạo chính là nằm ở chỗ người ta ngờ nhất mới có hiệu quả. Trái tim nàng sáng lên, ngón tay liền lần theo vách tường lục lọi, dùng sức cậy a cậy, quả nhiên có chút ít bùn đất rơi xuống. Thường Hy hề ngưng nghỉ, tiếp tục lần mò theo dấu vết này, rút ra ngân trâm đầu mình dùng sức vạch vào khe hẹp trát bùn đất nàng vừa mới phát ra.


      Này vạch đường, Thường Hy có thể mường tượng ra đó là cánh cửa bốn thước chiều cao, ba thước chiều rộng. Thường Hy ngồi xuống lấy hơi, che giấu kinh hoảng trong lòng mình, lại nghiêng tai lắng nghe giọng phòng bên cạnh từ từ yếu dần cho đến khi còn hơi thở, lúc này mới đứng dậy mượn ánh trăng yếu ớt mà cố gắng mở cánh cửa. Nhưng bất kể nàng dùng cách nào cánh cửa kia vẫn nhúc nhích, vậy nhất định là bên kia dùng cái gì ngăn lại, nếu cũng bất động như thế này.


      là trời muốn diệt nàng nha! Thường Hy ô hô tiếng, chẳng nhẽ thực phải theo bọn họ xuất quan sao? Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, lúc này đột nhiên nghe được tiếng mở cửa. Thường Hy mềm nhũn cả người, nếu như để bọn họ phát ra nàng liền xong đời. Dưới tình thế cấp bách Thường Hy cũng kịp nghĩ cái gì, lập tức chui vào kệ sách bên cạnh có tấm rèm xanh che phủ bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện lão thiên gia ngàn vạn lần nên để người khác phát ra nàng!


      Ngay sau đó cửa được mở ra, Thường Hy cảm giác chung quanh sáng lên, có lẽ châm đèn lên rồi, nàng càng dám động đậy. Đột nhiên truyền tới tiếng thét kinh hãi: “Người đâu rồi? Tại sao lại thấy nữa vậy hả?”


      “Linh Ngọc tỷ, tỷ xem phía bên kia!”


      Thường Hy giật mình, Linh Ngọc? Nàng làm sao lại tới nơi này? Vậy người kia nhất định là Thái Thanh rồi.


      “Nàng cư nhiên phát ra cửa ngầm, tốt! Thái Thanh, ngươi mau gọi phu nhân cùng tiểu thư, ta ở chỗ này coi chừng!” Linh Ngọc vội vàng , Thái Thanh cũng ứng tiếng rời .


      Thường Hy chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, thầm nguy hiểm , người khác cho là nàng chạy trốn sao? Nhưng chẳng lẽ bọn họ biết cơ quan này vẫn còn khóa sao? Đây là có chuyện gì? Thường Hy trong lúc nhất thời cũng đoán được có chuyện gì xảy ra.


      quá nửa thời gian uống cạn chung trà, Thường Hy nghe được rất nhiều tiếng bước chân rầm rập truyền đến, trong lòng liền vô cùng khẩn trương. Năm đó thân bị vùi trong thạch trận ở núi hoang còn có khẩn trương như vậy, huống chi bọn họ còn có cả vị tiểu thư kia cũng tới, chẳng nhẽ khẩn trương sao?


      “Người đâu?” Thanh Nguyệt phu nhân mang theo thịnh nộ truyền tới.


      “Hồi bẩm phu nhân, cửa phòng vẫn khóa chặt, cửa sổ cũng có dấu vết bị cạy phá, chỉ có chỗ tường này là có vết tích. Người xem cửa ngầm lộ ra, nô tỳ nghĩ có phải chạy qua cửa ngầm này hay ?” Thanh Linh Ngọc lần nữa truyền đến.


      xem chút, cửa ngầm khóa bên kia rồi, nàng mở được. Chẳng nhẽ người còn sống lại có thể chui xuống đất?” Nguyệt phu nhân tức giận . vất vả mới tóm được người, nếu như để chạy mất thất đúng là tức chết bà!


      “Phu nhân, ngài cần phải gấp, chừng nàng còn chưa có chạy ra ngoài. Cửa sổ khóa, cửa ngoài đóng, cửa ngầm cũng khóa, ta tin người còn sống có thể độn thổ. Hãy để cho bọn nha đầu trong phòng cẩn thận tìm chút!” Thanh này rất xa lạ, mềm mềm, nhược nhược, nhất định là vị tiểu thư trong miệng bọn họ, nhưng tại sao nàng lại gọi Nguyệt phu nhân là phu nhân đây? Chẳng lẽ phải là con sao? Ngày đó nghe giọng điệu của Linh Ngọc và Thái Thanh, hai người này có quan hệ là mẹ con cơ mà? là khiến người ta nghĩ ra!


      Thanh của nàng vừa dứt liền có mấy người lại tìm kiếm. Thường Hy nghe thanh lại lại trong phòng càng phát ra khẩn trương, lòng bàn tay cũng rịn ra tầng mồ hôi mỏng. lúc này, bỗng dưng có cảm giác có tiếng bước chân hơi tiến về phía này, hiển nhiên là hoài nghi đằng sau rèm che có giấu người. Thường Hy thầm xong rồi, xong rồi, lần này làm sao có thể trốn? Nàng đánh lại làm sao nhiều người như vậy?


      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó dừng lại trước màn che, bàn tay trắng nõn như ngọc lần lần theo tấm màn. Chỉ cần nàng dùng sức vén lên là Thường Hy bị phát . Thường Hy chỉ cảm thấy tim cũng ngừng đập, theo bản năng hai mắt liền nhắm nghiền lại...


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 292:


      Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này bỗng dưng có tiếng hét thất thanh truyền đến: “Phu nhân, xong, xong, cửa ngầm kia bị mở ra...”


      Thường Hy chợt mở mắt, kinh ngạc thôi. Trong nháy mắt bàn tay thon dài trắng nõn kia rút về, ngay sau đó là tiếng bước chân mọi người vội vã rời . Thường Hy lúc này mới thở phào tiếng, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi bệt mặt đất. Gian phòng này cũng thể nán lại, ai biết những người kia lúc nào trở về lần nữa? may là trong phòng vẫn có ánh đèn, những người kia mang theo đèn lồng đến lại dẫn trở về, xung quanh mảnh hắc ám. Thường Hy lặng lẽ ra, đến cửa ra vào liền đứng lại quan sát lần, vừa nhìn, chỉ thấy trong sân vắng lạnh bóng người cũng có, nhưng là trong phòng cách vách có thanh truyền tới.


      Thường Hy sớm quan sát tốt lắm. Trong cái sân này có nhà kho dùng để đồ vật linh ting, nhà bếp ở phía nam. Lúc này có ai dùng phòng bếp, nhà kho kia hiển nhiên cũng có người qua lại. Trốn vào đó vừa vặn, chỉ cần bọn họ ra ngoài tìm là nàng có thể thuận lợi mà trốn ra.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy hơi khom lưng xuống mượn hoa và cây cảnh xung quanh che giấu thân ảnh của mình chạy vào nhà kho , trong lòng tim đập bùm bùm ngớt.


      Vừa lúc đó Thường Hy thấy được ở cửa nhà kho có bóng người thổi qua, trong lòng thoáng tia nghi ngờ, trễ thế này ai còn ở bên ngoài? Ý niệm này còn chưa dứt, chỉ nghe bên cạnh nàng vang lên thanh lạ khiến Thường Hy thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng. Nàng xoay người lại nhìn, mém lại hôn mê bất tỉnh!


      “A a a... Cháy rồi a!!! Cháy rồi a!!!...” Thường Hy sợ đến nỗi hét váng lên, mất dạng chạy ra ngoài, chạy bị chết cháy a!


      Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, nhấc chân hướng cổng viện mà chạy. Đây là tự tạo nghiệt thể sống, kêu la cái khỉ gì nha? Thời điểm Thường Hy chạy ra ngoài, nhà kho kia cháy bừng bừng, lựa mạnh thuận thế cháy tới phòng bếp. Nhất thời khói đen giăng đầy, tiếng ho khan ngừng. Trong viện cũng loạn thành mảnh, người cứu hỏa chạy như vỡ đê qua qua lại lại. Thường Hy mất mạng chạy ra ngoài, cũng biết người nào hô tiếng: “Nàng ở cửa lớn, mau đuổi theo!”


      Thường Hy hoảng hốt thiếu chút nữa té ngã mặt đất. Nàng có võ công, nếu như để những người này bắt được coi như xong đời. suy nghĩ bỗng dưng có sợi roi dài xé gió mà đến, quấn ngang hông nàng, dùng sức kéo, Thường Hy liền bị lùi lại về phía sau. Nàng liều mạng bám lấy cây cảnh gần đó buông tay, sợi roi bên hông cũng càng ngày càng dùng sức. Mắt thấy nàng sắp kiên trì nổi bỗng dưng xung quanh xuất rất nhiều hắc y nhân, trong đó có người động tác nhanh nhẹn cầm đại đao hướng sợi roi bổ xuống. Thường Hy bị mất đà muốn bắn lại đập vào thân cây, đột nhiên bên hông căng thẳng, hồi trời đất đảo lộn nàng liền bị người ta vác vai hướng bên ngoài chạy .


      Thường Hy cảm thấy vô cùng khó chịu, thứ gì đó trong dạ dày cũng ngừng muốn trào ra, trong miệng hô: “Thả ta xuống! Thả ta xuống!”


      Hắc y nhân kia còn chưa kịp chuyện, chỉ thấy đằng sau có người nhanh chóng đuổi theo. Thường Hy biết võ công chỉ thấy bên tai lộn xộn ầm ỹ, hành loạt thanh binh khí va chạm nhau truyền đến, vô cùng chói tai. Thường Hy cả đời này cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế. Ngay cả ở trong thâm cung cũng chỉ động não động thủ, trường hợp máu tanh bạo lực này đúng là có kinh nghiệm.


      Đuổi theo chính là mấy nữ tử. Thường Hy mặc dù bị lắc cho đầu óc choáng váng nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được đó là giọng của nữ nhân, cứu nàng là nam nhân. Tiếng hừ lạnh của tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng lúc này Thường Hy nào còn nghĩ ra được người đó là ai, chỉ cảm thấy trước mặt sao vàng bay loạn a bay loạn...


      Thanh quanh thân từ từ yếu dần, chỉ có tiếng gió ngừng rít qua bên tai. Nam tử này hiển nhiên là chạy trốn truy đuổi của mấy . Thường Hy câu cũng nên lời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn khó chịu miễn bàn.


      biết qua bao lâu rốt cục ngừng lại, nam nhân kia đem Thường Hy từ vai dựa vào gốc cây từ từ ngồi xuống, giọng kêu: “Ngu thượng nghi... Ngu thượng nghi, làm sao rồi?”


      Thường Hy mở mắt, chỉ cảm thấy thanh này rất quen thuộc, hé miệng kêu: “Nước... Nước...”


      Nam tử kia cởi xuống túi da trâu đeo bên hông, mở ra nút, đưa cho Thường Hy : “Nước đây, mau uống !”


      Ánh mắt Thường Hy còn chưa có tiêu cự, choáng váng đầu lợi hại, vươn tay ra muốn tiếp nhận túi da trâu lại mấy lần cũng có bắt được. Nam tử vừa thấy liền trực tiếp đưa túi đến bên miệng nàng, Thường Hy lập tức rầm rầm uống vài ngụm. Nước lạnh như băng từ từ chảy xuống bụng, lúc này mới thấy thanh tỉnh chút ít, cảnh vật trước mắt cũng dần ràng.


      “Ngươi là ai?” Thường Hy nhìn hắc y nhân che mặt, hỏi.


      Nam tử kia sửng sốt, ngay sau đó tháo bỏ khăn che mặt. Thường Hy vừa thấy liền ngây ngẩn cả người: “Liệt Phong? Tại sao lại là huynh?”


      “Thuộc hạ phụng mệnh Thái tử gia đường truy tìm tung tích Ngu thượng nghi mà đến. Trời phụ lòng người, rốt cục tìm được Ngu thượng nghi rồi!” Vẻ mặt Liệt Phong có chút kích động, sắc mặt tiều tụy. Mấy ngày nay ngày được ngủ ngon giấc.


      “Thái tử gia có tốt ?” Thanh Thường Hy có chút đắng chát, thời điểm nhìn Liệt Phong cũng trở nên khẩn trương.


      tốt. Vì tìm kiếm Ngu thượng nghi, Thái tử gia cả người gầy vòng. Trước đó vài ngày nhận được tin tình báo liền để thuộc hạ cưỡi khoái mã chạy tới, Thái tử gia ở phía sau đuổi theo.” Liệt Phong cười , tìm được Thường Hy, rốt cục có thể bỏ được tảng đá lớn, đối với Tiêu Vân Trác cũng có cái mà khai báo.


      “Thái tử gia... Chạy tới đây? Nhưng là chàng làm sao có thể tùy tiện xuất cung? Cái này để người khác biết cũng phải là chuyện tốt!” Thường Hy kinh hãi. Thái tử gia rời khỏi Vân Đô, tin tức này nếu để lộ ra, những người kia mà biết được có quỷ mới biết bọn họ làm gì, là muốn chết nha!


      “Ngu thượng nghi an tâm, chuyện này rất bí mật, người khác biết được!” Liệt Phong đứng dậy huýt lên tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lại. ra Liệt Phong đem bảo mã của mình giấu ở nơi này.


      “Ngu thượng nghi, thể trì hoãn, chỉ sợ bọn họ rất nhanh đuổi tới nơi này, chúng ta mau hội hợp cùng Thái tử gia. Nơi này có Lệ tướng quân lo liệu.”


      Từ lời này Thường Hy nghe ra chuyện trong tiểu viện kia cũng phải là ngoài ý muốn, là Lệ Trung Dũng và Liệt Phong hợp tác, nàng liền gật đầu cái. Ngay sau đó Liệt Phong lên ngựa, : “Đắc tội chuyện tình khẩn cấp, chỉ có thể cưỡi cùng con ngựa.”


      Hai người vừa mới lên ngựa, đột nhiên liền nghe thấy tiếng vó ngựa kịch liệt truyền đến, còn có tiếng người mơ hồ. Trong lúc nhất thời hai người có chút kinh ngạc, Liệt Phong khẽ cắn răng : “Ngu thượng nghi ngồi chắc!”


      “Liệt Phong... Liệt Phong, huynh mau nhìn, người trước mặt là ai vậy?”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 293:


      Liệt Phong theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy con ngựa toàn thân đen nhánh hướng bên này chạy nhanh tới, mà ngồi bên nam tử cũng mặc y phục màu đen, ra roi thúc ngựa điên cuồng đuổi tới.


      Liệt Phong kéo dây cương nhìn người đến từ phía xa, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng hô: “Thái tử gia?”


      Thường Hy tựa hồ thể tin được vào ánh mắt của chính mình nữa. Nhưng mà người kia nhìn có gì đó đúng, cả thân mình ở lưng ngựa đung đưa. Sắc mặt Thường Hy biến hóa, nhìn Liệt Phong : “Nhanh tiến lên chút, ta cảm thấy có gì đó ổn!”


      Ánh mắt Liệt Phong càng thêm lợi hại. Thời điểm Thường Hy vừa phát ra chuyện có điểm lạ rồi, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, bảo mã như tên rời cung mà vọt lên phía trước.


      Đợi hai con ngựa tới gần nhau, Thường Hy cùng người đó gặp mặt, cẩn thận nhìn đó chính là Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là cánh tay Tiêu Vân Trác có mũi tên xuyên qua, máu đỏ chảy ra thấm đẫm mảng áo.


      Liệt Phong vừa thấy, sát cơ nổi lên, vung tay đem Thường Hy tiến về phía Tiêu Vân Trác, lập tức : “Hai người trước, thuộc hạ cản ở phía sau, gặp mặt ở Vô Ưu cốc!”


      Giờ phút này Liệt Phong nào còn nhớ được lễ nghi chu toàn thường ngày, đem Thường Hy sang bên ngựa của Tiêu Vân Trác. Sắc mặt Tiêu Vân Trác có chút tái nhợt, cắn răng : “Cẩn thận, bọn họ nhiều người!”


      “Thái tử gia yên tâm, thuộc hạ hiểu.” Liệt Phong xong liền dùng sức kẹp lấy bụng ngựa rồi phóng như bay về hướng ngược lại.


      Thường Hy thậm chí cũng kịp với vài câu, nháy mắt nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, thanh là kịch liệt. tay của Tiêu Vân Trác vòng qua eo của nàng, tay kia nắm chặt dây cương, : “Ngồi cho vững!”


      Thường Hy gật đầu cái, thời điểm này phải lúc chuyện, có gì chờ thoát khỏi tình trạng này rồi cũng muộn.


      Ngựa phi như gió, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, theo phương hướng Liệt Phong vừa chỉ mà chạy tới Vô Ưu cốc.


      Cũng biết là chạy bao lâu, Thường Hy chỉ cảm thấy xương cốt đều tan hết. Cưỡi ngựa phải là cách sống tốt, hơn nữa còn cưỡi liều mạng như vậy!


      Nằm ở cỏ, Thường Hy muốn suy nghĩ thêm cái gì nữa, chỉ muốn ngủ giấc, nhưng là vừa nghĩ đến mũi tên tay Tiêu Vân Trác lại ngừng được mà ngồi bật dậy.


      Tiêu Vân Trác ở bên cạnh Thường Hy, sắc mặt trầm tràn đầy mệt mỏi. Thấy nàng ngồi dậy lúc này mới lên tiếng: “Rốt cuộc tìm được nàng...”


      Chỉ đơn giản là câu nhưng hiểu sao nghe vào trong tai Thường Hy lại tràn ngập ưu thương, nhất là khi nhìn đến vết thương của , biết phải trải qua bao nhiêu vất vả mới tìm được nàng? Hốc mắt nàng đau xót, nghẹn ngào : “Chàng ngốc! Thái tử gia kim tôn ngọc thể lại chạy đến đây làm gì?”


      thế nhưng là trong lòng lại ngọt ngào, đưa tay đỡ dậy Tiêu Vân Trác, nhìn cánh tay của : “Trước tiên phải rút mũi tên ra, nếu máu chảy càng ngày càng nhiều, chàng mất máu mà chết đó!” tới chỗ này dừng lại: “Ta tìm chút thảo dược cầm máu, trở lại rồi tiếp. Phải tranh thủ thời gian kẻ địch chưa đuổi tới mà xử lý vết thương.”


      Thường Hy nào còn có thời gian cùng Tiêu Vân Trác nùng tình mật ý, chỉ muốn vội vàng xử lý vết thương của mới an tâm phần nào.


      Thường Hy chịu đựng đau nhức, ở trong sơn cốc này tìm kiếm hồi, rốt cục tìm được phật tọa tiểu kim liên, dược thảo vừa có tác dụng giải độc vừa có thể cầm máu, tay nhanh chóng bứt năm sáu gốc, lúc này mới vội vã trở về.


      Đợi đến khi trở lại bên cạnh Tiêu Vân Trác, Thường Hy khỏi sững lại. Tiêu Vân Trác thế nhưng đem mũi tên rút ra, này phải cần bao nhiêu dũng khí? Mới vừa rồi nàng còn nghĩ phương pháp làm thế nào đem mũi tên rút ra, lần này tốt lắm, lão huynh kia trực tiếp giải quyết khó khăn cho nàng.


      Thường Hy cũng kịp nghĩ gì thêm nữa, lập tức đem thảo dược nhai nát rồi đắp lên tay của Tiêu Vân Trác, lại đem làn váy của mình xé ra băng bó vết thương cho , sau đó mới thở phào nhõm : “Tốt rồi, cần lo lắng vết thương chảy máu nữa!”


      Tiêu Vân Trác đưa tay nhàng lau chút thảo dược còn sót lại miệng Thường Hy, khẽ giương miệng cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Chẳng qua cánh tay kia bị thương cho nên dám dùng sức, nếu chỉ muốn hung hăng đem Thường Hy khảm vào trong ngực của mình, nhập sâu vào tận xương cốt của mình.


      “Cuối cùng cũng đem nàng trở về rồi! Về sau cho phép nàng rời xa ta nửa bước!” Tiêu Vân Trác bá đạo nhưng mặt lại mang theo biểu tình thoải mái. Nàng rốt cục vẫn phải trở lại bên cạnh , cho dù là ai cũng đừng mong đem người của cướp .


      “Ta nơi nào cũng , bất kể ai cũng có cách nào dẫn ta . Cho dù có ép buộc ta cũng dùng mọi cách mà trở về!” Thường Hy cúi đầu dựa vai Tiêu Vân Trác, nhàng , nhìn vết thương của , vẻ mặt lại từ từ ngưng trọng: “Kẻ nào khiến chàng bị thương?”


      “Nàng đoán xem?” Giọng của Tiêu Vân Trác mang theo chút châm chọc, tựa hồ hề để ý.


      Thường Hy nhíu chân mày, suy tư hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đoán ra, là nội tặc hay ngoại tặc?”


      “Ngoại tặc giờ còn chưa muốn trừ khử ta!” Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng, trong mắt lóe lên ác độc. Ra tay quá mềm yếu phải là chuyện tốt, cho kẻ địch con đường sống chỉ sợ lại đem mạng mình góp vào.


      Thường Hy giật mình trong lòng, ngồi thẳng lên nhìn Thường Hy, hỏi dồn dập: “Là ai?”


      Tiêu Vân Trác lắc đầu tiếng, : “Bây giờ còn chưa xác định ràng là ai, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là trong số bọn họ.”


      Nếu Tiêu Vân Trác ra đương nhiên là có bằng chứng về chuyện này, chẳng qua là chưa biết do vị Vương gia nào gây ra, tình huống có chút bị động.


      “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thường Hy bất an trong lòng. Bị người đuổi giết như vậy nàng thích, nàng thà ngồi trong thâm cung mà đấu trí với bọn họ chứ phải suốt ngày bôn ba chạy loạn như chó nhà có tang.


      “Dĩ nhiên là hồi cung. Bên ngoài cung nguy cơ tứ phía dễ dàng tạo cơ hội cho bọn chúng ra tay. Về cung rồi tình dễ đối phó hơn.” Tiêu Vân Trác cũng phải là dạng người thích so dũng khí, muốn ngồi cao mà nhìn xuống, cùng người đánh cờ phân định thắng thua.


      Thường Hy gật đầu cái, nàng cũng cho rằng hồi cung là lựa chọn tốt nhất. Trong hoàng cung nếu muốn động thủ giết người tất phải kiêng kỵ, ở bên ngoài phải e dè như vậy rồi!


      Tiêu Vân Trác muốn hỏi thăm Thường Hy xem kẻ nào bắt cóc nàng bất chợt nghe được tiếng vó ngựa dồn dập. Hai người cả kinh trong lòng, vội vã trốn vào rừng cây. Tiêu Vân Trác chau mày : “ phải tiếng vó ngựa của Liệt Phong, nên lên tiếng!”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 294:


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác vậy chỉ cảm thấy rét lạnh, đưa tay chỉ lên phía trước : “Ngựa của chàng... Nó còn tại đằng kia...”


      Tiêu Vân Trác kéo cánh tay Thường Hy để nàng bám chặt vào hông của , dưới chân đạp cái, lập tức bay lên ngọn cây, thân kỹ càng dưới cành lá rậm rạp rồi mới lên tiếng: “ có việc gì, đừng lo lắng. Bọn họ thấy ngựa thấy người nhất định đem lòng sinh nghi, nàng an tâm !”


      Thường Hy gật đầu cái. Đối với những chuyện như thế này nàng có kinh nghiệm tác chiến phong phú bằng Tiêu Vân Trác. Hai người vừa mới lên ngọn cây xong tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Thường Hy vạch đám lá cây ra nhìn, thần sắc căng thẳng, người tới là đám nữ nhân, nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Người đuổi giết chàng là nam nhân hay nữ nhân?”


      Tiêu Vân Trác tự nhiên cũng nhìn thấy, khẽ cau mày : “Nam nhân.”


      “Vậy những người này chính là nhằm vào ta rồi, bắt cóc ta là đám nữ nhân, chẳng qua tại sao bọn họ có thể đuổi tới nhanh như vậy?” Sắc mặt Thường Hy biến hóa, nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.


      Tiêu Vân Trác ý bảo Thường Hy nên nữa, bên dưới có thanh truyền đến: “Linh Ngọc tỷ, đến chỗ này mùi thơm càng phát ra nồng đậm, xem ra Ngu Thường Hy ở đây thời gian.”


      Quả nhiên là đuổi theo nàng! Xuyên qua kẽ lá dò xét, nghe thanh là biết người là Thái Thanh, chẳng qua là vạn vạn nghĩ tới nàng có bản lĩnh ngửi hương mà tìm người, cúi đầu nhìn y phục của mình, sắc mặt tái xanh. Tiêu Vân Trác cũng có chút hiểu, sắc mặt tốt, hai người nấp ở cây dám động, Thường Hy có võ công, Tiêu Vân Trác bị thương, hai đấm địch lại nổi bốn tay, Liệt Phong còn chưa có đuổi tới, quả nhiên là lâm vào tuyệt cảnh.


      Đám người kia xuống ngựa tìm kiếm xung quanh, bất chợt có người hô: “Bên kia có con ngựa!”


      Lực chú ý của mọi người liền bị con ngựa kia hấp dẫn, lập tức đuổi theo. Ngựa của Tiêu Vân Trác vốn thoải mái gặm cỏ lại bị đám người lớn bổ nhào đến, nó nề hà mà tung vó bỏ chạy, thế cho nên đám người kia cũng vội vàng đuổi theo.


      Tiêu Vân Trác nhìn phương xa : “Nàng lập tức thay quần áo . Xem ra bọn họ sớm đề phòng nàng chạy trốn cho nên xông loại hương liệu đặc biệt lên quần áo của nàng!”


      Thường Hy có chút khó xử : “Nhưng là ta có y phục khác để thay, làm sao bây giờ?”


      Tiêu Vân Trác đem áo ngoài của mình cởi ra, chỉ mặc áo trong, sau đó nhìn Thường Hy : “Mau cởi.”


      Thường Hy mặt đỏ lên, biết đây là có biện pháp, thế nhưng hoang sơn dã lĩnh, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhanh chân nhanh tay mà đem y phục của mình cởi ra, đến cuối cùng chỉ còn sót lại cái yếm và tiết khố. Tiêu Vân Trác lập tức đem áo của mình phủ lên cho nàng, đôi mắt ngăm đen tỏa sáng, mím môi lời nào nhưng hơi thở có chút hỗn loạn.


      Thường Hy cũng dám nhìn , vội vàng đem quần áo thay xong, lúc này mới hỏi: “Những thứ quần áo này làm sao bây giờ?”


      Tiêu Vân Trác đem quần áo kia nắm trong tay, nhìn Thường Hy : “Nàng đừng động đậy, ở chỗ này chờ ta, ta lát trở về!” Tiêu Vân Trác vừa vừa phi thân xuống gốc cây, mượn cây cối rậm rạp mà chạy . Thường Hy hiểu Tiêu Vân Trác đây là muốn dẫn dụ kẻ địch nơi khác, dùng chính mùi hương này để đánh lừa bọn họ.


      người đứng ở cây cũng dám động. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thường Hy càng lúc càng bất an, tại sao lâu như thế còn chưa có trở lại? Nàng suy nghĩ phương xa có bóng người chạy tới, tỉ mỉ nhìn kỹ chính là Tiêu Vân Trác, khỏi mừng rỡ. Tiêu Vân Trác đem Thường Hy đón lấy, sau đó lại dùng khinh công bay lên phía trước khoảng trăm bước chân, lại nhảy lên cái, hai người lập tức rơi vào sơn động .


      “Đây là nơi nào?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi.


      “Ta mới vừa rồi ngang qua, trong lúc vô tình phát được. Tạm thời cứ ở đây , đợi bọn họ khỏi rồi chúng ta cũng rời khỏi đây.” Tiêu Vân Trác ôm Thường Hy, ở bên tai nàng . Sau đó tự mình đem cây cối ở cửa động che kín lại, khéo léo tạo ra khe hở để quan sát động tĩnh bên ngoài rồi mới trở lại bên cạnh Thường Hy. Thạch động này ở bên dưới vách đá, phía trước có cây đại thụ che lấp, người bình thường đúng là dễ dàng phát . Nếu vừa rồi phải là xảy chân ngã vào cũng nhìn ra, cũng thể mang Thường Hy đến đây.


      Hai người ngồi ở trong động cũng dám chuyện. Đêm lạnh như nước, chút y phục mỏng manh ngăn được run rẩy của hai người. Thường Hy đến gần Tiêu Vân Trác, dựa vào trong lồng ngực của hưởng thụ ấm áp, lẳng lặng chờ đợi đêm khuya, khi đó là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.


      Có tiếng vó ngựa truyền đến, thân thể Thường Hy bỗng chốc trở nên cứng ngắc. Tiêu Vân Trác nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, cái ôm càng thêm siết chặt.


      nghĩ tới Ngu Thường Hy cư nhiên biết được quần áo có điểm lạ, còn đổi y phục. Muốn tiếp tục tìm nàng cũng dễ dàng!” Thái Thanh giận dữ , có chút cắn răng nghiến lợi.


      “Nàng sợ rằng cũng chưa chạy xa được, chân chạy làm sao có thể nhanh hơn ngựa?” Linh Ngọc thần sắc ngưng trọng, .


      “Lời này cũng đúng, vậy chúng ta tiếp tục nơi nào tìm?” Thái Thanh lại hỏi.


      “Quần áo vẫn còn có chút nhiệt độ, chắc chưa ra khỏi rừng. Tất cả vào rừng lục soát, tìm kiếm kỹ vào, được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!” Linh Ngọc nắm chặt tay áo .


      “Dạ!” Mọi người cùng kêu lên tiếng, xoay người hướng bên ngoài rời . Chỉ là bọn họ hề nghĩ tới Thường Hy ở thạch động cách bọn họ xa.


      Thường Hy dám thở mạnh nhìn hai người phía trước. Linh Ngọc có mềm mại của nữ tử phương nam, Thái Thanh có lanh lẹ của nữ tử phương bắc. Hai người , chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi tin tức. Thị nữ xinh đẹp như vậy, biết tiểu thư trong miệng bọn họ có dung mạo như thế nào?


      “Tiểu thư lần này thực tức giận, ai nghĩ tới người ngay trước mắt còn để cho trốn thoát! Ngu Thường Hy này đúng là làm cho người ta nghiến răng.” Thái Thanh bất mãn lầu bầu , nhiều năm như vậy, người có thể chạy trốn trong tay bọn họ có nhiều.


      “Nàng có thể phát ra cửa ngầm kia khiến người ta ngoài ý muốn rồi, che giấu tốt như vậy, nàng làm sao biết được nơi đó có cửa ngầm đây? Căn phòng đó giam giữ ít người, nhưng người nào biết được trong đó có cửa ngầm.” Linh Ngọc nghĩ ra điểm này.


      “Linh Ngọc tỷ, mọi người đều thần nữ hộ quốc làm được, ban đầu ta còn tin, lần này đúng là có chút tin rồi!” Thái Thanh nhắc đến thần nữ hộ quốc, mặt còn có chút khâm phục.


      Linh Ngọc phiền muộn, cười lạnh tiếng, : “Phu nhân qua, thần nữ hộ quốc còn sống bảo bối nhưng chết rồi cũng vô dụng. Chúng ta lấy được người khác đừng hòng đụng tới. Minh vương điện hạ biết chuyện phu nhân bắt thần nữ hộ quốc, rất là tức giận, chỉ sợ lần này biết cùng phu nhân náo thành cái dạng gì đây?”


      Thái Thanh cúi đầu , hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “Phu nhân rất đúng, thần nữ hộ quốc để chúng ta dùng chỉ có thể chết! Mạnh Điệp Vũ tới biên quan, phu nhân chúng ta phải cẩn thận. Nữ nhân này rất ác độc, chỉ sợ bị nàng cắn ngược lại cái!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :