1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 285:


      Lúc Thường Hy tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ đau nhức muốn đòi mạng, theo bản năng lấy tay sờ, lúc này mới phát ra cả tay và chân đều bị trói lại, trong miệng còn ngậm miếng vải. Hơn nữa thân thể run lên từng đợt, ngẩng đầu đánh giá, ra nàng ở trong buồng xe ngựa hẹp, chuyện trước khi hôn mê cũng từ từ hồi tưởng.


      Thường Hy biết mình là bị người ta bắt cóc nhưng lại đoán được kẻ đó là ai. Cố gắng nhớ lại, nàng cũng có đắc tội người nào, dĩ nhiên ngoại trừ những nữ nhân trong hậu cung kia. Nhưng là bọn họ lúc này có rảnh rỗi tính kế bắt cóc nàng mới đúng.


      Xe ngựa lắc lư gay gắt, Thường Hy ở trong buồng xe muốn duy trì trạng thái cân bằng là vô cùng khó khăn, càng ngừng theo buồng xe rung qua lắc lại, choáng váng như thể sắp lên chầu ông bà ông vải, nhưng nàng vẫn kiên trì để cho mình giữ vững thanh tỉnh. Lại qua lúc lâu xe ngựa từ từ ổn định, Thường Hy bây giờ mới cảm thấy thư thái được chút. Cả người đều cứng ngắc, dây trói xiết chặt đau đớn thôi.


      Thường Hy thử hoạt động thân thể, chẳng qua là trói chặt quá đến cử động cũng thực được, khỏi thở dài, là hận đến chết não nàng! Đây là kẻ nào cư nhiên đem nàng trói lại, biết Tiêu Vân Trác gấp thành cái dạng gì, nghĩ tới đây trong lòng càng thêm rối bời.


      Thường Hy biết tại là ai bắt cóc nàng, cũng biết bị mang đâu, càng biết kế tiếp mình gặp phải chuyện gì. Tình cảnh giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nàng tuyệt đối thể bó tay chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn!


      Xe ngựa dần dần dừng lại, Thường Hy cảm thấy trong lòng rét lạnh, đây là đến nơi sao? Nàng lẳng lặng dán vào buồng xe nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng là chung quanh yên tĩnh chút thanh cũng có, suy nghĩ chút có thể là ở ngoại thành vắng vẻ, phải ở trong thành. lúc này nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến cho nên vội vàng nhắm mắt lại giả bộ còn chưa tỉnh, lấy bất biến ứng vạn biến là biện pháp duy nhất trong lúc này rồi!


      Thường Hy nhắm hai mắt lại nên xúc giác cực kỳ nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được rèm xe vén lên, còn có từng trận gió tiến vào khiến thân thể nàng phát lạnh.


      “Thế nào còn chưa có tỉnh? Chẳng lẽ chết rồi?” Thanh của truyền đến, giọng này nghe rất quen, trong lúc bất chợt liền nghĩ tới là đám nữ tử dưới chân núi, ra là bọn họ! Thường Hy lập tức cảm thấy lạnh như băng, những người này vừa mới bắt đầu liền nhắm đến mục tiêu duy nhất là nàng, đến tột cùng là người nào?


      thể nào, thời điểm ném lên xe ràng còn có hô hấp...” Lời này tuy ra nhưng trong thanh cũng có chút xác định, chỉ nghe này lại : “Ngươi xem chút xem thế nào? Nếu như chết ta còn nghĩ cách ứng phó, đối phương cũng phải kẻ hiền lành gì!”


      “Cũng được, để ta xem chút! ghét, vô duyên vô cớ biết tìm nữ nhân làm gì? Chỉ là tiểu tử này gương mặt đẹp a, khó trách chủ nhân cũng động lòng!”


      “Câm miệng của ngươi lại, nếu như để chủ nhân nghe được rút đầu lưỡi của ngươi!” Nàng kia có chút vui , trong thanh cũng có phần lo lắng. Thường Hy còn nghe được nàng ta sai người xem xét chung quanh lần.


      thôi. Linh Ngọc tỷ tỷ, ngươi đến tột cùng tiểu thư là nghĩ như thế nào, giúp chuyện này phí sức lại được cảm ơn?” bị quở mắng hỏi, trong thanh cũng mang theo ba phần cẩn thận.


      “Ta làm sao biết, ý định của tiểu thư luôn là khó đoán. Chỉ là tiểu thư Mạnh gia kia cũng phải dễ sống chung, nhớ ngày đó nhiều tỷ muội của chúng ta cũng bị hại dưới tay nàng, lần này nàng có thể mời tiểu thư ra mặt vậy là cũng có chút bản lĩnh. Thái Thanh, thận trọng từ lời đến việc làm, tính khí của tiểu thư ngươi biết rồi, về sau ít chút sống lâu.” Linh Ngọc than tiếng, tựa hồ như có cái gì phiền não.


      “Ai, nếu như phu nhân còn sống tiểu thư cũng có cực đoan như vậy...” Thái Thanh thở dài tiếng, trong thanh mang theo quyến luyến. Thường Hy lúc này cũng có chút nắm tình hình, ra hẳn là Mạnh Điệp Vũ muốn bắt cóc nàng, vị tiểu thư được nhờ này vô cùng lợi hại, vị mẫu thân của tiểu thư này tựa hồ còn lợi hại hơn, nhưng xem ra có vẻ là qua đời rồi. Nghĩ tới đây Thường Hy đối với vị tiểu thư này cảm thấy hứng thú!


      nhăng gì đó, phu nhân nào có chết, chỉ là giống như chết cũng khác nhau nhiều lắm!”


      Thường Hy chỉ cảm thấy ngón tay đặt trước chóp mũi mình, ngay sau đó liền nghe được Thái Thanh vui mừng : “Ta liền chết , còn sống đây này, chỉ là chưa có tỉnh lại. Linh Ngọc tỷ tỷ, chúng ta dừng xe đợi ở chỗ này sao?”


      “Ừ, hồi nữa có người tới nhận, cẩn thận chút.” Linh Ngọc vừa vừa xuống xe, ngay sau đó vị Thái Thanh kia cũng nhảy xuống xe. Đợi đến hồi lâu sau Thường Hy mới mở mắt, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nàng giống như lại bị cuốn vào xoáy nước lớn. Mạnh Điệp Vũ với vị tiểu thư kia đến tột cùng là có giao dịch gì, mà Mạnh Điệp Vũ bắt nàng là có mục đích gì?


      Càng nghĩ càng loạn, càng muốn tìm ra đầu mối lại càng tìm được, trong lúc nhất thời tâm tư khó yên, Thường Hy chỉ cảm thấy hơi khó có thể nuốt xuống. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là nàng nhất định phải chạy , tuyệt đối để cho hai người này giao cho người sắp tới. Liên tưởng đến tình cảnh lúc ở lưng chừng núi, trong đầu Thường Hy giống như có manh mối lướt qua nhưng lại bắt được, chỉ có thể để cho nó biến mất thấy gì nữa.


      Thường Hy quan sát chung quanh buồng xe xem có cái gì bén nhọn có thể giúp nàng cứa đứt dây trói hay , tìm hồi lâu cũng chỉ có thất vọng mà về. Chỉ trách bọn họ quá thông minh, đừng có cái gì bén nhọn, ngay cả các góc cạnh chỗ ngồi cũng được mài tròn trịa. Trong lòng nàng hung hăng mắng chửi bọn này hai tiếng, đúng là khốn kiếp, đừng để cho nàng chạy , nếu nàng khiến cho bọn chúng đẹp mặt!


      Thường Hy coi như cắt đứt ý niệm chạy trốn, tay chân đều bị trói chặt, nào còn có cơ hội? Trong lúc tâm tình nàng xuống thấp đến cực độ liền nghe thấy bên ngoài xe truyền tới giọng , trong lòng căng thẳng, chẳng nhẽ người bọn họ lúc nãy tới? biết đến tột cùng là người nào, chẳng nhẽ nàng phải theo bọn chúng?


      Ở ngoài thùng xe truyền đến giọng trầm thấp, Thường Hy nghe được chính là thanh của nam nhân, trong lòng chợt nóng nảy, còn chưa kịp nhắm mắt lại rèm xe bị nhấc lên...


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 286:


      Thường Hy đối mặt với đôi con ngươi trầm, trong đó mang theo thần sắc bất thiện nhìn nàng, rồi mới lên tiếng: “ tỉnh rồi hả?”


      Nam tử kia để ý tới Thường Hy, hạ màn xe xuống, ra ngoài cùng Ngọc Linh, Thái Thanh tới lui. Thường Hy dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, loáng thoáng nghe được bọn họ cái gì Lư Giang thành, Sư thành. Nghe đến đó trong lòng nàng chợt lạnh, Lư Giang thành là biên quan của Đỉnh Nguyệt quốc, qua Lư Giang thành vừa đúng là Lư thành, chẳng nhẽ những người này muốn đem nàng ra khỏi Đỉnh Nguyệt quốc hay sao?


      Nghĩ tới đây Thường Hy có điểm sợ, nếu như ra khỏi Đỉnh Nguyệt quốc Tiêu Vân Trác càng khó tìm được nàng, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời. Giờ khắc này Thường Hy là hận chết Mạnh Điệp Vũ, con bướm đáng chết khốn kiếp này, nếu nàng có thể sống sót nhất định phải lấy phương thức ăn sống nuốt tươi ta mới có thể hả giận!


      Nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến mấy câu nửa hiểu nửa , Thường Hy ở trong lòng yên lặng tính toán, cẩn thận tự hỏi xem nên làm cách nào chạy trốn là tốt nhất!


      Lại qua lúc lâu, xe ngựa chuyển động. Thường Hy sớm đói bụng tới mức da bụng đụng da lưng, hai mắt bốc lên sao vàng rồi. Hơn nữa đường lại xóc nảy chịu nổi, chỉ trong chốc lát nàng liền hôn mê bất tỉnh. Thường Hy cứ cho là mình bị đói đến hôn mê, thực ra là do phu xe lén vén màn thả vào mê hương vô sắc vô vị, lúc này nàng mới có kết cục như vậy.


      ***


      Chuyện Thường Hy mất tích đưa đến sóng gió to lớn trong hậu cung, cùng lúc đó việc Thường Hy là thần nữ hộ quốc bất chợt trong đêm mà truyền khắp cả Vân Đô. Thường Hy từ bên người Tiêu Vân Trác bị cướp , đây chính là ý trời cao hy vọng Tiêu Vân Trác thừa kế ngôi vị Hoàng đế cho nên mới khiến thần nữ hộ quốc mất tích. Trong lúc nhất thời, đủ thể loại lời đồn kỳ quái xuất khắp các hang cùng ngõ hẻm.


      Trong Doanh Nguyệt điện sớm mất tiếng tiếng cười thường ngày. có Thường Hy, khí nơi này bị đè nén muốn chết, thái tử cả ngày nghiêm mặt. Bảng hiệu người lạ chớ tới gần thiếu chút nữa gắn lên trán rồi!


      “Thái tử điện hạ, có tin tức của xá muội chưa?”Ngu Thụy Lân lo lắng hỏi. Trải qua mấy ngày nay bọn họ cũng là vận dụng tất cả mọi lực lượng truy tìm tung tích Thường Hy, chỉ tiếc là giống như đá rơi xuống biển, hề có tăm hơi.


      Tiêu Vân Trác ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân, trong mắt hằn lên mệt mỏi, vẫn như cũ kiên định : “Ngươi chỉ cần để ý chuyện thi hội, việc này giao cho ta!”


      “Nhưng...”


      có nhưng nhị gì hết, ngươi chỉ có đề tên bảng vàng lúc trở lại Hy nhi mới có thể nâng thẳng sống lưng, các ngươi mới có thể bảo vệ được nàng!” Tiêu Vân Trác nghiêm nghị . phát ra đây chính là mưu, Thường Hy mất tích chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp chỉ sợ là thủ đoạn như sấm vang chớp giật chờ bọn họ.


      Ngu Thụy Lân hiển nhiên cũng có chút phục. Sinh mạng của Thường Hy trong lòng bọn quan trọng hơn.


      Tiêu Vân Trác quay đầu nhìn thần sắc Ngu Thụy Lân, than tiếng : “Ngươi suy nghĩ chút, thân phận thần nữ hộ quốc của Hy nhi cơ hồ cả thiên hạ đều biết, có thể khẳng định tính mạng của nàng gặp nguy hiểm. Chỉ cần người bắt cóc nàng muốn đoạt thiên hạ đương nhiên phải đối xử tử tế với nàng. Mà điều ta muốn làm chính là nuôi binh dưỡng tướng, thời điểm đánh ra đòn quyết định cứu lấy Thường Hy nhất định phải thành công!” tới chỗ này ánh mắt Tiêu Vân Trác khẽ thoáng qua chỗ xích đu trống , thần sắc khẽ buồn bã : “Kẻ địch ra tay bắt Thường Hy là muốn chúng ta loạn trận cước. Chỉ cần chúng ta ổn định cho bọn chúng cơ hội lợi dụng. Hy nhi nhất định tìm được. Nếu như đến lúc đó, ngay cả Hy còn chưa cứu được mà chúng ta bị tiêu diệt càng có về sau rồi!”


      Nghe được mấy lời này, Ngu Thụy Lân sinh ra lòng áy náy, ánh mắt của vẫn là thiển cận. Thái tử gia đúng lắm, sinh mệnh của Thường Hy khẳng định đáng ngại, dù sao con bé cũng là thần nữ hộ quốc, người ta coi nó là trân bảo còn kịp nữa, chỉ là biết tung tích của nó trong lòng vẫn yên ổn. Nhưng vẫn cảm thấy lời của Tiêu Vân Trác rất đúng, vì vậy : “Thái tử gia yên tâm, ta hết sức cố gắng. Coi như vì muội tử cũng nhất định đề tên bảng vàng, làm hậu thuẫn kiên cố cho nàng!


      “Tam công tử là theo Lệ tướng quân sao?” Tiêu Vân Trác giọng hỏi. Trước đó vài ngày an bài tam ca của Thường Hy, Ngu Thụy Minh đến biên quan Lư Giang thành tôi luyện, chỉ mong sao có thể biểu tốt trong quân đội.


      . Lúc tam đệ còn chưa biết muội tử mất tích, ta sợ gấp gáp, lo lắng nên chưa báo tin. Xem chừng nay đến biên quan, ta muốn thương nghị cùng Thái tử gia xem có nên báo cho tiếng để ở biên quan chú ý chút?” Ngu Thụy Lân nhìn Tiêu Vân Trác hỏi. Dù sao cũng là liên lạc với tướng lĩnh biên quan, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải với Tiêu Vân Trác, tránh cho mang đến phiền toái đối với Tiêu Vân Trác và Lệ tướng quân.


      “Ta sớm đưa tin, ngươi yên tâm . Thành Lư Giang là biên quan duy nhất Minh Khải quốc, nếu như có người muốn đem Thường Hy qua đó nhất định phải qua. Ta sớm đưa tin cho Lệ Trung Dũng, tự phải kiểm tra cẩn thận. Vì để cho đệ đệ ngươi phân tâm nên dặn cho , tránh cho gặp phải thị phi ngoài ý muốn.” Tiêu Vân Trác sớm đem mọi chuyện an bài đến giọt nước cũng lọt. Chỉ cần đợi thời gian, vị trí của Thường Hy rất nhanh tìm được.


      Tiêu Vân Trác sắp xếp mọi thứ chu đáo như thế, Ngu Thụy Lân chút khuyết điểm cũng tìm ra, nghĩ tới vị Thái tử gia này đúng là đem muội tử nhà mình đặt trong tim, trong lòng thầm than tiếng, : “Gần đây gia phụ gặp rất nhiều áp lực. Trường Tín vương và Hải Hà vương chính thức gặp gia phụ muốn nạp Thường Hy làm trắc phi, áp lực gây vô cùng lớn. Ngu gia gần đây chịu ít khó khăn.”


      Tiêu Vân Trác chợt ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân, hai quả đấm nắm lại hết sức chặt, hừ lạnh : “Người còn chưa tìm được vội vã làm loại chuyện này, hay cho bọn họ!”


      “Thái tử gia xem chuyện này nên làm sao bây giờ? Ngu Thụy Lân cũng là có cách nào. Chuyện như vậy bình dân như họ đúng là có cách giải quyết, quyền thế có thể nhìn được, sờ được nhưng nhất định lấy được mạng của ngươi. Điều này càng khiến Ngu Thụy Lân quyết tâm vào sĩ đồ, chỉ như vậy mới có thể khiến Ngu gia, khiến muội tử trống lên mảnh trời.


      “Làm sao?” Tiêu Vân Trác cười lạnh tiếng, đứng dậy chậm rãi : “Nếu bọn họ kịp đợi như vậy có chuyện ta muốn ngươi làm. Xong xuôi chuyện này, phiền não tự nhiên biến mất, thừa dịp cháy nhà hôi của, cũng phải ta có bản này!”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 287:


      Tiêu Vân Trác ở bên tai Ngu Thụy Lân thấp giọng mấy lời. Ngu Thụy Lân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật gật đầu tán thành, cuối cùng : “Thái tử cứ yên tâm, thảo dân biết phải làm thế nào!”


      Sau khi Ngu Thụy Lân , Tiêu Vân Trác cũng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ công chuyện, nhìn xích đu trống kia ngừng ngẩn người. Hy nhi, nàng bây giờ có tốt ? Bất kể tình huống gì, nàng đều phải bảo vệ bản thân tốt. Tin tưởng ta, ta nhất định tìm được nàng!


      ***


      Thường Hy giờ phút này nhàm chán đến thối người. Nàng bị nhốt trong gian phòng này có đến năm, sáu ngày rồi. ngày ba bữa có người đưa cơm, mặc dù có trói nàng thế nhưng cứ lại lại trong căn phòng hẹp này đúng là buồn muốn chết. Cửa sổ cũng đóng đinh, còn đường chạy trốn, trừ phi là thần tiên biến thân may ra mới thoát khỏi kiếp này!


      Thường Hy cho đến bây giờ cũng nhìn thấy người trói mình, càng nhìn thấy người muốn nhận nàng, bị vây ở trong căn phòng này ròng rã mấy ngày trời.


      Đem cửa sổ chọc lỗ thủng nho , mỗi ngày Thường Hy đều từ lỗ thủng này mà quan sát hoạt động bên ngoài viện tử. Trải qua mấy ngày kiên trì quan sát, Thường Hy phát ra người trong viện này cũng có hạn, chính là nữ đầu bếp, hai tỳ nữ, còn có bốn, năm tên thủ vệ, còn lại thấy ai khác. Thường Hy nhìn thấy Ngọc Linh cùng Thái Thanh ngày đó chuyện, nơi này tất cả đều là xa lạ, gương mặt chút biểu tình. Bất kể nàng có gì bọn họ cũng phản ứng, là làm cho người ta buồn bực càng thêm buồn bực.


      Khóa cửa lại vang lên, Thường Hy lập tức nhanh nhẹn rời khỏi cửa sổ, đến bên kia ngồi xuống, cầm trong tay quyển sách mà mấy ngày trước nàng sống chết đòi thị nữ mang đến, chuyên tâm nhìn, tựa hồ vô tâm với chuyện bên ngoài xảy ra.


      phụ nữ trung niên hơi mập vào, bưng trong tay là khay gỗ sơn đen khắc hoa, bên là hai món canh cộng thêm chén cơm, đây chính là cơm trưa của Thường Hy rồi. Thị nữ kia sau khi vào liền quan sát Thường Hy cái, chỉ thấy nàng tập trung tinh thần đọc sách, trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ. này tầm thường, rơi vào trong hoàn cảnh như thế này còn có thể trấn định như vậy! Bọn họ đặt thức ăn ở bàn xong liền yên lặng ra ngoài!


      Nghe được thanh khóa cửa truyền đến, lúc này Thường Hy mới chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy nhàng đến trước bàn ngồi, cầm lên đũa ngà bắt đầu dùng bữa. Mỗi ngày thức ăn đều rất ngon miệng, chén đũa, thìa dĩa nhìn qua rất tinh xảo. Hôm nay đưa tới là đũa làm bằng ngà voi trắng, nhà bình thường làm gì có được những đồ vật này!


      Ngay cả trong lòng có nghi ngờ nhưng mặt Thường Hy vẫn lộ ra nửa điểm bởi vì nàng biết kẻ địch càng hiểu nàng, nàng càng nắm chắc phần sống sót. Cho nên nàng vẫn như cũ bình thản, ung dung, ưu nhã từng ngụm từng ngụm dùng cơm.


      Thần thái chút hoang mang của Thường Hy khiến cho nữ nhân ở gian phòng ốc khác quan sát nàng có chút cau mày. Tuổi mà có thể trấn định như vậy khó trách nhi tử nhà mình thích, xem ra phải cùng nàng chuyện phen rồi.


      Chỉ cần nàng thức thời, mình tuyệt làm khó nàng. Nếu như chịu, mình cũng đành hạ thủ lưu tình!


      Chân mệnh thiên nữ còn sống khiến mọi người truy đuổi, chết lại tốt, xong hết mọi chuyện.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 288:


      Thường Hy buông bát đũa trong tay. Mỗi bữa cơm nàng tận lực ăn no, để cho mình đói bụng, phải giữ vững thể lực để chỉ cần có cơ hội là chạy trốn. Cơ hội này cũng phải là nàng muốn đến nó đến, tùy thời có thể xảy ra, cho nên nàng mỗi thời mỗi khắc phải chuẩn bị.


      Mỗi lần Thường Hy buông chén đũa xuống bao lâu hai thị nữ kia lại vào dọn dẹp. Vừa mới bắt đầu Thường Hy có gì hoài nghi, nhưng sau lại cảm thấy có cái gì đó đúng. Mỗi lần dùng cơm có thể dài có thể ngắn, nhưng thị nữ lại cứ sau khi nàng dùng xong bao lâu liền vào, đủ để thấy bọn họ đều biết nhất cử nhất động của nàng. Ở trong phòng này nàng xác định được từ nơi nào bọn họ giám thị mình nhưng là nàng biết nhất định có cơ quan nào đó giúp bọn họ quan sát cử động của nàng.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy trong lòng vừa giận vừa sợ, nhưng là thể phủ nhận đây cũng là cơ hội tốt. Nếu như có thể từ trong phòng quan sát hành tung của nàng, cái này gian phòng khác thông với nơi này, chẳng qua là nàng còn chưa tìm được. Nếu có thể tìm được, ngược lại có hy vọng chạy trốn rồi.


      Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn thị nữ mặt đổi sắc vào dọn dẹp kia, trong lòng lặng lẽ tính toán bước tiếp theo nên hành động ra sao. suy nghĩ thị nữ kia đem chén bát dọn vào hộp đựng thức ăn, nhìn Thường Hy : “Phu nhân bọn ta muốn gặp ngươi, lát nữa đến đây.” xong cũng biểu cảm gì liền rời .


      Thường Hy sửng sốt, chau mày, phu nhân? Linh quang trong đầu lóe lên, chẳng nhẽ là vị phu nhân trong miệng Linh Ngọc và Thái Thanh kia? Nhưng phải, ràng Thái Thanh vị phu nhân còn sống, thế phu nhân này là ai? Cùng với người trói nàng có quan hệ gì? Càng nghĩ càng phiền não, là vấn đề này giải quyết chưa xong vấn đề khác lại tới. Nàng quyết định thèm nghĩ nữa, bước nào tính bước đấy.


      Lấy ly trà ra, rót nước từ từ uống, Thường Hy tĩnh lặng chờ vị phu nhân kia đến, lỗ tai lúc này lại cực kỳ nhạy cảm. Nếu như vị phu nhân kia muốn đích thân ra mặt gặp nàng, này nhất định là ở phòng cách vách quan sát nàng, nếu muốn ra có động tĩnh. Vì vậy Thường Hy chăm chú lắng tay nghe động tĩnh xung quanh, thế mới xác định được trong tường có lối bí mật.


      Tiểu viện tử này vốn an tĩnh, có chút thanh vang lên liền nghe được, hơn nữa Thường Hy cố ý lắng nghe, quả nhiên phát ra tường phía đông có thanh mở cửa, rồi có tiếng bước chân vang lên. Thanh này rất , nếu như để tâm nghe căn bản nghe được. Như vậy có thể thấy được đối phương cũng là người cẩn thận, sợ nàng ở chi tiết này phát được cái gì. Nhưng đối phương cũng thể triệt tiêu hoàn toàn thanh , chỉ sợ bọn họ cho là nàng có tỉ mỉ như vậy mà tìm kiếm đường ra.


      Thường Hy có thể khẳng định từ sau khi mình bị nhốt vào khóc nháo khiến cho đối phương từ từ buông lỏng cảnh giác. phen khổ cực của nàng có uổng phí rồi! Tường phía đông, có lẽ tối nay cần kiểm tra cẩn thận chút.


      Cửa phòng bị mở ra, Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, trong lúc nhất thời câu cũng lên lời... Nàng... Nàng ta là người nào?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 289:


      Thường Hy nhìn nữ nhân trước mắt mà trong lòng chấn động, luôn có loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu. Tỉ mỉ nhìn kỹ lại lần nữa nữ nhân này vô cùng lạ mặt, vậy cảm giác quen thuộc kia từ đâu tới?


      Nữ nhân này mặc áo bằng sợi tơ vàng, tay áo thêu hoa mẫu đơn, váy mỏng in họa tiết hồ điệp chìm. Tóc vấn thành búi cao cài trâm hoa lệ, đuôi trâm rũ xuống mấy dải minh châu lấp lánh, thân quý khí, cao ngạo khiến người ta dám nhìn gần. Nữ nhân này quả xinh đẹp, mặc dù trở thành phụ nhân (phụ nữ có chồng) nhưng phần phương hoa kia chút nào phai nhạt hết!


      Thường Hy mặc dù trong lòng thầm thưởng thức nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, ngay cả thân thể cũng có đứng lên, chẳng qua chỉ lướt mắt cái rồi lại dời .


      Nữ nhân tiến vào thấy được Thường Hy trầm ổn càng tỏ ra hài lòng nhưng mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt như cũ. Thường Hy mặc dù có chào hỏi nhưng nàng ta vẫn tự nhiên thanh thản ở phía đối diện của Thường Hy ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi : “ chính là thần nữ hộ quốc?”


      Thường Hy giật mình trong lòng cái, nghĩ tới câu đầu tiên đối phương hỏi lại là như vậy, vòng vo mấy lần, cuối cùng mắt cũng thèm giơ lên : “Ta lại nguyện ý mình là thần nữ hộ quốc?”


      Có ý tứ. Nàng kia sau khi nghe được Thường Hy khẽ mỉm cười, lại : “Gọi ta là Nguyệt phu nhân . Ta gọi là Thường Hy, được ?”


      Thái độ của Nguyệt phu nhân rất ôn hòa, giống như Thường Hy chính là khách quý được mời đến chứ phải bị bắt cóc. Thường Hy vẫn như cũ thản nhiên : “Tên chỉ là cách gọi, tùy tiện.”


      “Càn rỡ! Lại dám lời như vậy cùng phu nhân?” tỳ nữ đứng sau lưng Nguyệt phu nhân quát lên, hiển nhiên vô cùng tức giận.


      Thường Hy lúc này mới nhìn về phía tỳ nữ kia châm chọc : “Ngươi muốn ta có thái độ gì? Các ngươi bắt cóc ta, giam lỏng ta, còn muốn ta cảm tạ ân đức sao? nực cười!”


      Tỳ nữ kia nhất thời bị chặn lên lời. Ngược lại Nguyệt phu nhân cười khẽ tiếng, nhìn Thường Hy : “Khá miệng lắm, ta nhìn liền thấy thích!”


      dám được Nguyệt phu nhân ưu ái. Phu nhân thẳng ra mục đích bắt cóc ta , các người muốn đạt được cái gì ở ta? Chỉ cần ta có thể cho ta dốc túi cho, điều kiện là để ta được tự do, như thế nào?” Thường Hy cảm giác ra điều kiện như thế khiến đối phương nghĩ mình có thành ý, cứ như vậy đề phòng đối với mình cũng ít .


      đôi mắt hẹp dài của Nguyệt phu nhân liếc Thường Hy cái, qua hồi lâu mới nhàng : “Tự do có thể, chỉ sợ ngươi bây giờ lại muốn. Điều ta muốn rất đơn giản, đối với người khác có lẽ là khó khăn nhưng đối với thần nữ hộ quốc lại vô cùng dễ dàng, ngươi hiểu được chứ?”


      Thường Hy bị sợ giật mình, thần sắc mặt ngoài tuy vẫn bất động như núi nhưng trong lòng hung hăng run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt phu nhân. Thế nào cũng nghĩ tới nữ nhân bế nguyệt tu hoa, mềm mại khiếp nhược lại muốn xưng bá thiên hạ? Thần nữ hộ quốc có chỗ nào lợi hại, còn phải là giúp kẻ khác giành được thiên hạ hay sao?


      “Ta rồi, ta phải thần nữ hộ quốc. Phu nhân sợ rằng tìm lầm người rồi!” Thường Hy cố hết sức để cho mình trấn định, đôi mắt đẹp chuyển cái, : “Nếu bà muốn thấy thần nữ hộ quốc, ta có thể giúp tay, lấy cái này làm điều kiện trao đổi tự do cho ta, thế nào?” Việc binh thể dối trá, hôm nay thể làm gì khác hơn là lừa gạt phen rồi.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :