1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 280:


      Thường Hy chỉ cảm thấy tim mình đập vang như trống, rất sợ hãi kẻ địch phía ngoài nghe được liền dùng sức che lấy ngực của mình. Mặc dù biết loại hành vi này rất ngu ngốc nhưng chỉ có thể làm như vậy mới đỡ được phần nào kinh hoảng.


      Đột nhiên có bàn tay to nắm lấy bàn tay bé của nàng. Thường Hy sợ đến nỗi thiếu chút nữa hét lên, may là người trong tình trạng nguy hiểm bản năng so với đại não còn nhanh hơn, tay còn lại của nàng mau chóng đưa lên bịt miệng. Quay đầu nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan tỉnh lại, Thường Hy trong lúc bất chợt cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Tỉnh lại so với bất tỉnh tốt hơn, ít nhất nàng còn có người giúp đỡ.


      Tay của hai người chặt nắm tại nơi, ai cũng dám chuyện. Ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu vào trong kẽ núi, mờ nhạt cũng chỉ khiến hai người lờ mờ nhìn thấy mặt của nhau.


      “Ủa, sao có ai ở đây vậy? mặt đất có máu nhất định là bị thương, nhưng người nơi nào?” Thanh của truyền đến, Thường Hy thế mới biết đám người đuổi đến này là nữ nhân. như vậy chắc chắn phải là người của Tiêu Vân Trác hay của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Huống chi, tính toán thời gian, bọn họ cũng thể đến nhanh như vậy, muốn từ đỉnh núi xuống đến đây tốn ít công phu. Những nữ nhân này đến nhanh như vậy, đến tột cùng là có lai lịch gì?


      Thường Hy dám động, ngay cả hô hấp cũng dám dùng sức, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


      “Bọn họ có thể bị thương, nhưng phải là bị thương rất nặng. Nơi này có dấu vết bộ, bọn họ chắc chắn ra ngoài, chúng ta tiếp tục tìm. Nếu bị thương thể xa, tuyệt thể khinh thường.” Thanh của khác truyền đến, chẳng qua là nghe tương đối chững chạc.


      “Cái chỗ này cũng chẳng có sơn động gì, bị thương còn có thể xa như vậy, thể tưởng tượng nổi!” chuyện lại là nữ tử bất mãn lúc trước.


      “Tìm lâu như vậy cũng chết khát rồi, ta về phía tây kiếm chút nước. Các ngươi cứ tiếp tục, trở lại ta đuổi theo!” Giọng của nữ nhân xa lạ truyền đến.


      Thường Hy rét lạnh trong lòng, ra là phía tây có nước, đợi lát nữa nàng lấy chút. có đồ ăn có thể đói hai ngày, nhưng là có nước uống chết.


      Nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, biết được những người kia hướng khác tìm, Thường Hy quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan hạ thấp giọng : “Bọn họ hết rồi, ta lấy cho huynh chút nước!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lại lắc đầu, kéo tay Thường Hy lại : “Đợi lát nữa , chỉ sợ có bẫy!”


      Thường Hy giật mình, chợt hiểu được, Chuyên Tôn Nhạc Đan sợ rằng những người này như vậy là muốn dụ bọn họ ra ngoài, nghĩ như vậy nhất thời cảm thấy rất có thể. Tìm người khẩn cấp như vậy, trước mắt còn nhớ được uống nước sao? Nàng có chút xấu hổ, quả nhiên có tí kinh nghiệm nào, suýt chút nữa liền ra, vì vậy cũng dám chuyện nữa. Hai người ngồi im tại chỗ dám lộn xộn, lặng lẽ chờ. Ước chừng qua thời gian nửa nén nhang, bên ngoài lại xuất thanh : “Xem ra có ai, nếu khi nghe nhắc đến nước liền ra.”


      Nghe đến đó, Thường Hy theo bản năng nhìn về phía Chuyên Tôn Nhạc Đan, may là vừa đúng lúc nhắc nhở nàng. Nếu như có tỉnh lại chỉ sợ nàng bị người ta bắt . Nghe được tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Thường Hy cảm thấy cả người ướt đẫm, thân thể mềm nhũn tựa vào người Chuyên Tôn Nhạc Đan, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.


      Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ cảm thấy tim mình run lên, muốn đẩy Thường Hy ra tránh nam nữ bất tiện lại bỏ được cơ hội gần gũi cũng nàng. Mặc dù thân thể hai người mệt mỏi rã rời giống nhau, nhưng giờ phút này Thường Hy dựa vào người lại khiến cho có cảm giác hạnh phúc lên lời.


      “Huynh tại sao lại cứu ta? kẻ ngốc!” Thường Hy nhàng , thanh của nàng ở bên trong gian chật hẹp này bay bổng vô lực, giống như hạt bụi phiêu lãng hồi lâu rốt cục cũng rơi xuống, lặng lẽ nện vào trong lòng Chuyên Tôn Nhạc Đan.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan ra là người vô cùng mạng sống của mình. Bởi vì thế cho nên thường nhẫn nhịn, nhẫn nhịn những chuyện người thường dễ dàng làm được. Nhưng là khắc kia, cư nhiên màng sinh mạng, tung người xuống cứu Thường Hy.


      thừa nhận là mình thích Thường Hy, rất thích, rất rất thích! Nhưng là dù có thích mấy chăng nữa cũng thể vì nữ nhân mà đánh đổi sinh mạng mình như vậy...


      “Nếu như cho ta được lựa chọn, để ta có thời gian suy nghĩ xem cứu hay cứu, có lẽ ta vì nàng mà nguy hiểm tính mạng của mình. Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ta còn muốn trở về nước hoàn thành nghiệp lớn của mình... Nhưng khi nhìn nàng rớt xuống như vậy, ta muốn cũng kịp nghĩ, căn bản là có thời gian suy nghĩ, cứ như vậy theo bản năng nhảy xuống. Ta chỉ nghĩ nàng thể chết, ta muốn để cho nàng chết... Còn lại, ta kịp nghĩ nữa...” Chuyên Tôn Nhạc Đan từ từ . Con người loại động vật kỳ quái, thời điểm ngươi có lựa chọn ngươi làm ra chuyện tình bình thường ngươi căn bản chọn.


      Thường Hy cười khổ tiếng. Đúng vậy, nàng chỉ là cung tỳ, Chuyên Tôn Nhạc Đan lại là vương gia, tính mạng của so với nàng xác thực cao quý hơn nhiều. Mặc dù nếu như có nhiều lựa chọn làm vậy, nhưng vẫn làm. Nếu , tại Thường Hy chắc cũng xếp hàng uống canh Mạnh Bà rồi!


      “Cám ơn huynh cứu ta. có huynh có lẽ ta chết rồi!” Thường Hy chân thành .


      Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan buồn bã, cần lời cảm ơn khách khí như vậy. tình nguyện để Thường Hy nhào vào trong lòng của khóc lóc lớn trận, ít nhất như vậy Thường Hy có đem thành người ngoài, ít nhất trong lòng nàng còn có chút xíu phân lượng, nhưng là bây giờ lại cảm thấy bây giờ vô cùng mất mát. Cho dù vậy, cũng cố gắng bộc lộ tâm tình đau khổ ấy ra ngoài.


      Thường Hy ngồi thẳng người, đối với hành động mới vừa rồi mất khống chế nhào vào người của nàng mà có chút ngại ngùng. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tối đen, lên tiếng: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ ở chỗ này ngây ngô sao?”


      “Chờ xem, chắc chắn có người đến cứu chúng ta.” Người khác dám nhưng nhất định Dịch Dương tới, Chuyên Tôn Nhạc Đan khẳng định điểm này. tại bọn họ nên ra ngoài mạo hiểm, người cũng có thương tích, nếu như đụng phải đám người vừa nãy chỉ sợ lành ít dữ nhiều.


      “Làm sao nàng lại vô duyên vô cớ ngã xuống?” Chuyên Tôn Nhạc Đan chuyển đề tài hỏi, cứ cảm thấy Thường Hy đột nhiên ngã xuống như vậy có chút khả nghi.


      “Ta cũng biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu gối hồi đau nhức kịch liệt, dưới chân lảo đảo liền lao ra khỏi đình, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có chút kỳ quái.” Thường Hy cau mày .


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 281:


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, thần sắc dần dần ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ sợ có người ngầm ra tay, nhưng người này là ai đây?”


      Thường Hy cũng nghĩ tới điểm này, chỉ tiếc nàng có biết võ công, có bản lãnh nghe gió đoán người, nếu có thể tìm ra được người nọ là ai, nắm chặt tay : “Lúc trước hắc y nhân chỉ đích danh muốn ta, bọn họ chắc chắn ngầm hạ độc thủ.”


      Lông mày Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ nhướn lên, nhìn Thường Hy : “Ý nàng là do đám người đến sau làm?”


      “Ta cũng dám khẳng định, chẳng qua chỉ dùng phương pháp bài trừ mà đoán ra. Ta đối với mấy vị vương gia cũng có thâm thù đại hận gì, huống chi bọn họ cũng có bản lãnh giang hồ như vậy. Dịch thị vệ là người của huynh, có huynh ra lệnh nhất định ra tay. Chỉ còn lại hai nhóm hắc y nhân thôi. Nhóm tới trước chỉ đích danh ta hẳn là muốn nhân chứng sống, cần mạng của ta. Như vậy cũng chỉ còn có đám người còn lại thôi!” Thường Hy cũng chỉ có thể dùng phương pháp này loại bỏ, bởi vì nàng có chứng cớ.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng cảm thấy Thường Hy rất có lý, gật đầu cái, : “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là nhóm hắc y nhân đến sau có chút làm người ta đoán ra. Thân hình nhắn như vậy phải là nữ nhân, nhưng nữ nhân giang hồ cũng có mấy người, có nghe gần đây có người nào ngông cuồng dám đến đây chơi trò như thế này!”


      Nghĩ tới nghĩ lui cũng ra, Thường Hy thở dài : “Trước hết cần nghĩ nữa, có nghĩ cũng chỉ mất công, đợi sau khi ra khỏi đây rồi tính tiếp!”


      Thường Hy vừa vừa chậm rãi đứng dậy, vịn vách xuyên qua mấy khe lá mà nhìn ra bên ngoài. Sắc trời bắt đầu tối, biết đến bao giờ mới có người đến cứu viện, nghĩ đến đây nàng cũng có chút chán nản, xoay người : “Huynh đợi ở đây lát , ta xem xét chung quanh xem có sơn động gì , ở lâu chỗ này cũng phải là ý kiến tốt, tối nay chỉ sợ phải qua đêm ở chân núi rồi!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan gật gật đầu : “Nàng cẩn thận chút, những người đó biết lúc nào lại quay lại, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng.”


      Thường Hy cười : “Huynh yên tâm , ta cẩn thận!”


      Thường Hy đem cửa khe đá nới rộng chút cành cây ra ngoài, sau đó lại khôi phục về nguyên dạng rồi mới nhàng bước . Ở bốn phía tìm kiếm khiến cho nàng tìm thấy sơn động , chỗ này tính lớn lắm nhưng để cho hai người dung thân vậy cũng là đủ rồi. Hơn nữa cửa động có thảm thực vật tương đối rậm rạp, kín đáo khiến cho Thường Hy hài lòng, theo đường cũ trở về, hồi lâu mới đỡ Chuyên Tôn Nhạc Đan ra, từng bước dời đến sơn động kia.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan vì cứu Thường Hy cho nên vết thương của nặng hơn nàng rất nhiều, ngay cả bộ cũng có chút khó khăn. Thường Hy rất đau lòng, đỡ dựa vào vách tường ngồi xong mới lên tiếng: “Ta bây giờ tìm nước uống, thuận tiện thăm dò chút, bây giờ trời tối rồi chắc có việc gì!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan yên lòng, kéo ống tay áo Thường Hy : “Ta chưa khát, cần vội. Bên ngoài rất nguy hiểm, ta an tâm!”


      “Ta cũng phải làm bằng bùn, gặp nguy hiểm biết đường trốn, huynh yên tâm . Ta nhặt chút cành khô đốt đống lửa, đêm tháng ba vẫn có chút lạnh, vừa sưởi ấm lại có thể đề phòng dã thú. Huynh cần lo lắng, ta rất nhanh trở về!” Thường Hy vừa cười vừa , nỗ lực để cho mình duy trì trấn định. ra nàng cũng rất sợ, nàng có biết chút võ công nào đâu.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan ngăn cản nổi cũng chỉ có thể thở dài: “Nhất định phải cẩn thận, nhanh về nhanh!”


      Thường Hy gật đầu cái, ra khỏi cửa động liền xoay người muốn , nhưng là lại nghĩ tới trong sơn động cũng chỉ có mình Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu như có người đến phải làm sao bây giờ? Nhìn đá tảng linh tinh ngoài cửa động, ánh mắt Thường Hy sáng lên. Nàng nhặt đá xếp thành trận bát quái ngũ hành, xong xuôi mới quay người rời . Đừng là dã thú, ngay cả người muốn vào cũng tìm được đường. Thạch trận này tuy nhưng cũng có thể vây khốn hai ba người.


      Thường Hy tốn hồi công phu tìm nước nhưng phải mất lúc lâu sau mới tìm ra đầm nước , nhưng là dùng cái gì để mang nước trở về? trong lúc khó khăn, Thường Hy quét mắt nhìn xung quanh rốt cuộc lại nhìn thấy cách đó xa có cái hũ bị vỡ, chỉ còn lại nửa bên. Thường Hy lập tức coi nó như trân bảo, mang đến bên bờ đầm cọ rửa bùn đất phen, mình nàng sau khi uống no nê nước mơi múc đầy cái hũ vỡ mang trở về. Chỉ tiếc dưới đáy cốc này chút quả dại cũng có, cũng đành phải chịu đói bụng rồi!


      Thường Hy quay trở lại sơn động đưa nước cho Chuyên Tôn Nhạc Đan rồi mới lên tiếng: “Vận khí tệ mới để ta tìm thấy cái hũ vỡ này, nếu tìm được nguồn nước cũng thể mang về được. Chỉ tiếc có đồ ăn, bên trong đầm nước ngay cả bóng dáng con cá cũng có!”


      Nghe Thường Hy thao thao thôi hồi, Chuyên Tôn Nhạc Đan hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại chỉ thấy trong lòng ấm áp. Ít nhất thời khắc này Thường Hy quan tâm , lòng nàng có . Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo nụ cười thản nhiên uống cạn chỗ nước, lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái, dễ chịu nhiều.


      Vốn muốn nhóm đống lửa nhưng hai người lại có dụng cụ nên đành thôi. may là ngoài cửa sơn động Thường Hy bày thạch trận, dã thú thể vào, người đến muốn bắt bọn họ cũng phải phá xong trận pháp , nếu cũng thể vào. Vì vậy Thường Hy đêm nay ngủ coi như an toàn.


      Đến nửa đêm, Thường Hy bị thanh ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh lại, cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng tỉnh. Trong bóng tối nhìn thấy mặt nhau, chỉ nghe Thường Hy hỏi: “Nhạc Đan, huynh tỉnh chưa?”


      “Tỉnh.” Chuyên Tôn Nhạc Đan trả lời, ngay sau đó : “Nàng phải sợ, có ta ở đây rồi. Trước cần lên tiếng, xem chút người đến là ai rồi hẵng chuyện.”


      “Được, huynh yên tâm .” Thường Hy đáp, quay người nhìn về phía cửa động, xa xa nhìn thấy trong bóng đêm mịt mùng là ánh đuốc hồng hồng, lửa đỏ như thiêu đốt màn đêm.


      “Minh vương điện hạ...”


      “Ngu thượng nghi...”


      gọi là hai người, chẳng qua thanh của hai người này Thường Hy cũng quen thuộc lắm, ắt hẳn là quân sĩ bình thường, cho nên bọn họ cũng dám trả lời, ai biết là địch hay là bạn?


      Đột nhiên thanh của Tiêu Vân Trác truyền đến lẫn trong đám người, thế nhưng lại tự mình tìm nàng! Thường Hy kích động trong lòng, cơ hồ là lập tức đứng dậy hô: “Ta ở chỗ này... Ta ở chỗ này...”


      Nhưng đúng lúc này, đạo ánh sáng lạnh lẽo nhắm Thường Hy bắn tới...


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 282:


      Trong bóng tối, đạo ánh sáng này cực kỳ dễ phát , cũng may Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng phía sau Thường Hy kịp thời nhìn thấy, lập tức áp đảo nàng mặt đất, ngay sau đó nghe được thanh vật gì đó cắm phập mặt đất.


      Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát Tiêu Vân Trác mang người vọt tới, đuốc cháy sáng rực chiếu rọi sơn động, vừa đúng lúc nhìn thấy tư thế hai người té xuống đất đầy thân mật.


      Gương mặt tuấn tú của Tiêu Vân Trác tối sầm, phất tay cái, người phía sau lập tức lui lại. Tiêu Vân Trác muốn tới lại phát ra cửa động bày thạch trận, trong vòng mười trượng thể tới, chỉ đành phải cất giọng hô: “Hy nhi, nàng làm sao vậy?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan giùng giằng đứng lên, Thường Hy cũng bò dậy, cách cửa động hô: “Ta sao, chẳng qua chỉ bị đau chân.” ra vừa nãy tình thế cấp bách Chuyên Tôn Nhạc Đan dùng sức quá mạnh mới khiến cho nàng ngã đè lên chân.


      Tiêu Vân Trác biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tình cảnh vừa rồi khiến rất tức giận. Nhưng dù tức giận thế nào nữa vẫn quan tâm an toàn của Thường Hy hơn, vì vậy lúc này mới đè xuống khí chua ngập tràn, trước hỏi thân thể Thường Hy, nghe được nàng đau chân lập tức lo lắng, hỏi: “Chỗ khác có bị thương ? Rớt xuống cao như vậy đầu có bị đập ?”


      Thường Hy chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, trong lòng từng trận khó chịu, nỗ lực bình phục tâm tình của mình muốn câu đầy đủ, nhưng là vừa lên tiếng liền trở thành nức nở, vịn thành cửa động nhìn Tiêu Vân Trác lắc đầu cái, ý tứ nàng có sao, lúc này Tiêu Vân Trác mới yên tâm.


      Thường Hy lại chỉ cho Tiêu Vân Trác cách phá trận. Tiêu Vân Trác chỉ huy thủ hạ theo chỉ dẫn của Thường Hy mang đá tảng dời , đợi đến khi xong hết cũng qua thời gian nén nhang.


      Tiêu Vân Trác còn trở ngại nào sải bước lên trước, đưa tay ra dùng sức kéo Thường Hy vào trong ngực, cơ hồ là quát lên: “Làm ta sợ muốn chết, ta sợ... sợ được gặp lại nàng nữa...”


      “Ta cũng vậy, nghĩ tới có thể còn sống. Chàng có sao , có bị thương ?” Thường Hy nằm ở trong ngực Tiêu Vân Trác khóc thút thít . Giờ khắc này tất cả lo lắng, tất cả sợ hãi trong lòng cũng tan thành mây khói, giống như hài tử lạc đường lại trở về nhà, khỏa lo lắng, hãi hùng cũng từ từ bình ổn trở lại.


      “Ta ổn, sao.” Tiêu Vân Trác thấp giọng mà ra.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn tình nồng mật ý trước mắt càng cảm thấy mình cơ khổ, đáng thương, nhàng hắng giọng cái, cắt đứt hai người rồi mới lên tiếng: “Thái tử điện hạ, trong đội ngũ của ngài có gian tế!”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt, nhàng đỡ Thường Hy dậy, nắm tay của nàng nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, hỏi: “Lời này của Minh vương có ý tứ gì? Chẳng nhẽ ngài muốn ta cố ý hãm hại ngài?”


      “Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi. Mời tiến lên nhìn chút hiểu được ý tứ của ta.” Chuyên Tôn Nhạc Đan nghiêm túc .


      Tiêu Vân Trác cảm thấy có điểm nghi hoặc, từ tay binh lính bên cạnh cầm lấy cây đuốc sải bước vào sơn động, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Minh vương điện hạ muốn cho ta nhìn cái gì?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lau mồ hôi lạnh trán, nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử điện hạ nhìn xem dưới chân của ngài là cái gì?”


      Tiêu Vân Trác cầm cây đuốc chiếu lên, cúi đầu xem xét, ngay sau đó thần sắc liền biến đổi, ánh mắt phức tạp nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan hỏi: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”


      “Mới vừa rồi Ngu thượng nghi lên tiếng gọi ngài, tiếng gọi vừa vang liền bại lộ vị trí, lập tức có mũi tên này bắn qua!” Chuyên Tôn Nhạc Đan tới đây liền dừng lại, nghĩ cần tiếp Tiêu Vân Trác cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Đây cũng phải chuyện , xác định có cách giải quyết rồi.


      Tiêu Vân Trác vung tay lên, lập tức có người mang bộ dáng quan quân vào, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Thái tử điện hạ có gì phân phó?”


      Tiêu Vân Trác tự mình cúi xuống đem mũi tên nhặt lên rồi đưa cho người kia : “Lập tức tìm chủ nhân mũi tên này, ngay bây giờ!”


      Người tiến vào kia thân thể khẽ run, tựa hồ như ý thức được chuyện gì xảy ra, khom lưng tiếp nhận rồi vội vàng lui xuống.


      Tiêu Vân Trác lúc này mới nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Đa tạ Minh vương điện hạ vừa rồi cứu Hy nhi mạng, chuyện này ta ghi nhớ, ngày khác nếu có chuyện cần giúp đỡ chỉ cần mở miệng, có thể giúp được ta nhất định tận sức!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe như thế cực kỳ tức giận, tại sao Tiêu Vân Trác lại tạ ơn ? chỉ cứu người mình thích chứ phải nữ nhân của Tiêu Vân Trác!


      “Thái tử điện hạ quá rồi, cứu Thường Hy là ta cam tâm tình nguyện, liên quan gì đến ngài. Ngài cũng cần báo đáp gì cả, ta dùng tới!” Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng có kiêu ngạo của mình, mặc dù trong lòng Thường Hy chỉ có Tiêu Vân Trác nhưng tại hai người ngay cả cái danh phận cũng có, cứu Thường Hy cũng chẳng qua là cứu nữ nhân mến. Cảm giác này khiến người ta cao hứng, vô cùng mất hứng!


      Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng tức giận của Chuyên Tôn Nhạc Đan trong lòng cũng đoán được mấy phần, càng phát đắc ý! Muốn nghĩ tới nữ nhân của ta cũng nên thấy ràng phân lượng của mình ! Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác lại nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, trịnh trọng : “Lời ấy của Minh vương điện hạ sai rồi, Hy nhi theo ta mặc dù có bái đường thành thân, có danh phận thế tục nhưng trong lòng của ta nàng sớm trở thành thê tử. Ngài hôm nay cứu Hy nhi hai lần, ta đương nhiên phải cảm ơn ngài tốt, Minh vương điện hạ cần khiêm tốn!”


      Đừng bảo là Chuyên Tôn Nhạc Đan, ngay cả Thường Hy cũng bị hù dọa. Tiêu Vân Trác cái gì? xem nàng như thê tử? Này... Thường Hy biết là nên cao hứng hay lo lắng, giật mình với lời của mãi chưa có hồi phục lại được.


      Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan phức tạp nhìn Tiêu Vân Trác, nghĩ tới cư nhiên lại có ý niệm này. Có lẽ là trong lòng thoải mái khi Tiêu Vân Trác Thường Hy là thê tử của , Chuyên Tôn Nhạc Đan hiếm khi ngôn ngữ sắc bén, : “Thái tử gia, lời này khiến người ta hiếu kỳ, thê tử của ngài là ai ngài có thể tự quyết định sao? Ngài có thể đảm bảo cưới Thường Hy làm chính phi, đưa nàng làm Thái tử phi rồi lên Hoàng hậu sao? Ngài có thể đảm bảo văn võ bá quan người nào phản đối? Ngài có thể đảm bảo Hoàng thượng nhất định đồng ý sao?”


      Tiêu Vân Trác cau mày nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, giờ khắc này cực kỳ tức giận, lạnh lùng : “Đây là chuyện của bản Thái tử, nhọc Minh vương điện hạ quan tâm!”


      “Nam tử trong sinh mệnh của thần nữ hộ quốc tuyệt đối thể phản bội nàng, nếu nàng tan thành mây khói. Ngài nếu đảm bảo được thay lòng làm ơn tránh xa nàng ra, giao nàng cho ta, đời này ta nhất định chỉ có mình nàng mà thôi!” Chuyên Tôn Nhạc Đan lần đầu tiên ra lời trong lòng mình. Khi liều mình nhảy xuống cứu Thường Hy hiểu, đời này chỉ cần có nàng là đủ rồi!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 283:


      Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng tụ, vạn vạn nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan lại biết được những thứ này, lại còn dám xuất khẩu cuồng ngôn muốn dẫn Thường Hy , thần sắc càng phát ra trầm, lạnh lùng, nhìn : “Giọng điệu của Minh vương điện hạ là lớn, ngài cho rằng hôn của chính ngài có thể tự làm chủ sao? Ngài cho rằng lần này trở về nhất định có thể lật tay làm mây che tay làm mưa sao? Ngài cho rằng Hy nhi là đồ vật có thể đẩy tới đẩy lui sao? Tự vệ còn dư lực lại dám cuồng ngôn, mạnh miệng, chỉ sợ ngài còn chưa biết Minh Khải quốc chuẩn bị lập Thái tử! Hoặc là ngài biết, nhưng vậy thế nào, lần này trở về có thể giữ được tính mạng hay còn cần phải xem ý trời! Lo xong còn vọng tưởng muốn mang Hy nhi , là kẻ ngu mộng!”


      Tiêu Vân Trác đúng là vô cùng giận dữ rồi, những lời này ra xem như sắc bén vô cùng. Mặc dù biết Chuyên Tôn Nhạc Đan đối với Thường Hy có cảm tình nhưng ngờ được còn đến bước này, ở ngay trước mặt vọng tưởng tranh đoạt, làm sao tức giận?


      Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan tái xanh, nhìn Tiêu Vân Trác phản kích : “Tình hình của ngài so với bổn vương tốt hơn bao nhiêu? cần chó chê mèo lắm lông, ai cũng khác gì nhau đâu! Ta tối thiểu có thể đảm bảo Thường Hy cả đời này vui vui vẻ vẻ, tối thiểu có thể khiến Thường Hy giữ được tính mạng, ngài sao? Trong Đông cung của ngài nhiều nữ nhân như vậy, cái này ai dám bảo đảm?”


      Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan đột nhiên cười to lên. rất ít khi cười, cười tùy ý như vậy, cười liều lĩnh như vậy, tròng mắt hẹp dài liếc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cái, tiến lên bước dán tại bên cạnh tai : “Suy nghĩ của ngài rất tốt, người cũng tốt, lời lại càng vô cùng tốt. Nhưng có điều ngài quên, có thể khiến chân mệnh thiên nữ bỏ mạng chỉ khi nam nhân của nàng làm ra chuyện tình phản bội. Mà người trong lòng Thường Hy, là ngài sao?”


      Bất kỳ câu nào cũng bằng được lực sát thương của những lời này. Sắc mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan trong phút chốc trở nên tái nhợt vô cùng. cho là chỉ cần đối tốt với Thường Hy là đủ rồi.


      “Kiếp này có hy vọng rồi, chân mệnh thiên nữ chỉ động tâm lần duy nhất trong đời. Ngài chậm chân quá, chờ đến kiếp sau !” Tiêu Vân Trác có cách nào bày ra vẻ mặt ôn hòa đối với tình địch được, từng câu đều là châm chọc. Tới đây, Tiêu Vân Trác nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại tiếp: “Nếu như ngài muốn vì Thường Hy làm chút chuyện, như vậy cũng nên tiết lộ chuyện nàng là thần nữ hộ quốc. Càng ít người biết nàng càng được an toàn.”


      Điều này Chuyên Tôn Nhạc Đan hiểu rất , ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, lại chịu đáp ứng , chỉ là : “Ngài lo lắng người khác gây bất lợi cho Thường Hy cũng nghĩ xem ta làm ra chuyện gì?”


      “Nếu ngài thích Thường Hy để nàng chịu tổn thương. Mặc dù ta thích ngài nhưng cũng biết ngài là người quân tử!” Tiêu Vân Trác ra cũng chỉ đánh cuộc phen, tuyệt đối hy vọng trong tình cảnh này thân phận của Thường Hy bị phơi bày ra ánh sáng. Như vậy quá mức bất lợi với bởi vì vẫn chưa thể nắm chắc mười phần có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Thường Hy.


      “Rất xin lỗi, để cho ngài thất vọng!” Chuyên Tôn Nhạc Đan đỡ vách đá đứng dậy, thân thể mặc dù suy yếu nhưng khí thế kém chút nào. Nhìn Dịch Dương sải bước tiến vào cửa động, Chuyên Tôn Nhạc Đan cuối cùng ra câu: “Ngài buông tay ta cũng như vậy buông tay. Ta cho kẻ khác biết nghĩa là ta động tay. Thứ ta muốn chiếm chưa bao giờ ta chiếm được!”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 284:


      Thường Hy vẫn đứng lặng lẽ mực bên cạnh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời có chút tức giận, hai người này đây là làm gì? Tranh tới tranh lui có ai hỏi qua ý nguyện của nàng chưa? Từng câu từng chữ nghe tốt, đem nàng đặt vào trong lòng, nhưng tối thiểu chút tôn trọng nàng đều có, nghe mà khiến lòng nàng càng thêm phiền não.


      cần đoạt nữa, ta cũng phải là món hàng mặc cho mấy người chọn tới chọn lui. Ta là con người, mặc dù chỉ là nữ nhân có địa vị gì, nhưng ít nhất hai người cũng tôn trọng ta chút được ?” Thường Hy rống xong câu này liền chạy ra khỏi sơn động. Nếu như các nữ tử khác gặp phải chuyện này, có hai nam nhân sống chết vì mình mà tranh đoạt chỉ sợ cao hứng ngậm miệng nổi lại rồi. Nhưng là nàng phải những nữ nhân hư vinh kia, nàng chỉ muốn hạnh phúc thuộc về mình, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng kèm theo việc thân phận của nàng càng ngày càng bị nhiều người phát , chỉ sợ điều này càng khó thực mà thôi!


      Thường Hy dưới phẫn nộ chạy ra ngoài, điên cuồng xông về phía trước, đường cũng thèm nhìn, dù sao ở nơi đây cũng chẳng có đường. Vừa mới bắt đầu chạy còn nghe thấy sau lưng có tiếng gọi ầm ỹ, nhưng càng về sau cả tia thanh cũng nghe tới, rốt cuộc thở hồng hộc hết chạy nổi mới dừng lại dựa vào gốc đại thụ mà nặng nề thở gấp.


      Ai biết nàng vừa mới đứng lại còn chưa kịp quan sát tình hình xung quanh bất chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, phía sau gáy truyền tới hồi đau nhức kịch liệt rồi hôn mê bất tỉnh. thân ảnh toàn thân áo đen nhanh chóng khiêng Thường Hy biến mất trong bụi cây, ngay sau đó thanh của Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan liền truyền tới.


      có ai, đây là nơi nào? Trong nháy mắt liền biến mất, là kỳ quái!” Chuyên Tôn Nhạc Đan cau mày , lần theo dấu vết đường đuổi theo nhưng là xa như vậy còn chưa có tìm được.


      Thần sắc Tiêu Vân Trác rất khó coi, trái tim nhảy lên vô cùng khó chịu, giống như xảy ra chuyện gì đó, nào còn nhớ cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan tranh cãi, tiếp lời : “Nàng thể quá xa bởi vì thân thể còn bị thương. Chúng ta tiến lên phía trước tiếp tục tìm.”


      Tiêu Vân Trác xong lại lệnh cho cấm vệ quân mở rộng phạm vi tìm kiếm, đích thân cũng tìm nhưng vẫn như cũ phát được gì. Chỗ hai người dừng chân lại trùng hợp là chỗ ban nãy Thường Hy vừa đứng nghỉ. Tiêu Vân Trác dùng sức ngửi, nơi này có hương hoa mai nhàn nhạt, Thường Hy thích nhất là dùng túi xông hương mùi hoa mai, vì vậy người nàng luôn có vị hoa nhàn nhạt. Thường Hy mới vừa rồi hiển nhiên là dừng chân tại chỗ này nếu cũng lưu lại mùi hương. Nghĩ tới đây liền cúi đầu quan sát xem có thể tìm thấy được gì .


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn hành động kỳ quái của Tiêu Vân Trác, hỏi: “Ngài đây là làm cái gì?”


      Tiêu Vân Trác muốn chuyện, trong lúc bất chợt lại bị ánh sáng lóe lên hấp dẫn ánh mắt. đưa tay nhặt lấy, đây phải là trâm hoa đầu Thường Hy sao?


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng phát , thần sắc ngưng tụ, nhìn Tiêu Vân Trác : “Là của Thường Hy!”


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, dùng sức nắm chặt trâm hoa, nhìn cấm vệ quân quát lên: “Lập tức tăng cường tìm kiếm ở chỗ này, cần phải tìm cho ra Ngu thượng nghi!”


      Thường Hy... Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Trâm hoa an lành làm sao lại rơi mặt đất? Nghĩ tới đây sắc mặt Tiêu Vân Trác thay đổi, lần theo dấu vết cỏ bị giẫm đạp mà truy tìm.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :