1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 275:


      “Đúng vậy, Minh vương điện hạ lần này sau khi về nước nhất định là rồng cuộn hổ chồm, giao long gặp nước, chỉ mong ngài có thể tâm tưởng thành!” Hải Hà vương Tiêu Vân Bác giọng mang thâm ý , vẻ mặt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo tia đắc ý ràng.


      “Hải Hà vương đùa rồi, sau khi về nước tiểu vương tận tình hầu hạ phụ vương, dù sao những năm gần đây cũng ở bên người để tận hiếu, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.” Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ hiểu ý tứ trong lời của Tiêu Vân Bác, thở dài tiếng mặt mang đầy vẻ sầu não.


      Tiêu Vân Bác nhất thời nghẹn lời, trong lòng hừ lạnh tiếng nhưng là mặt vẫn để lộ thần sắc bất mãn, vẫn như cũ từ từ theo mọi người về phía trước. Đuôi lông mày Thường Hy nhảy lên, tên này cư nhiên học được nhẫn nại rồi, tiến bộ a! Xem ra xuất cung xong cũng khiến bọ họn học được ít điều!


      Thường Hy lặng lẽ theo sau mọi người, nghe bọn họ những lời đầy thâm ý, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút chán nản cuộc sống như thế, biết lúc nào mới có thể lòng. Cuối cùng cũng tới đại điện, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cung nữ liền tấp nập dâng điểm tâm, trà nước lên. Thường Hy muốn ra ngoài cho nên cùng Tiêu Vân Trác tiếng.


      Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, nhìn Thường Hy thấp giọng ra: “ được xa, ra ngoài cửa tìm chỗ ngồi nghỉ chân là được.”


      Thường Hy biết Tiêu Vân Trác lo lắng cho an toàn của nàng, hé miệng cười cười : “Ta biết rồi, xa, yên tâm .”


      Tiêu Vân Trác lúc này mới gật đầu cái. Thường Hy lặng lẽ ra khỏi cửa điện, theo hành lang chạm chổ rường cột mà từ từ . Tháng ba khí trời tốt, dõi mắt nhìn lại là mảng xanh mướt xen lẫn hồng hồng trắng trắng, quả nhiên là vui tai vui mắt khiến cho lòng người đều say.


      Thường Hy cũng xa, ở hành lang dài vắng người ngồi xuống lan can, đưa tay kéo lấy đóa hoa biết tên mà vuốt ve nhè , lại thở ra hơi, nhàn nhạt mất hồn.


      Dịch Dương qua hành lang liền nhìn thấy Thường Hy ngồi ở lan can, ý định chuyển cái, lên phía trước, giọng : “Ngu thượng nghi như thế nào lại người ở chỗ này?”


      Thường Hy quay đầu lại nhìn Dịch Dương, trong lòng cảm thấy là lạ, thời điểm trước kia có đánh chết vị đại gia này cũng chủ động tìm nàng chuyện, hôm nay là thế nào đây? Chẳng lẽ sắp về cố hương cho nên tâm tình kích động?


      “Dịch thị vệ, làm sao ngươi cũng ở đây?” Thường Hy cười hỏi, ngay cả trong lòng có chút kỳ quái nhưng là chỉ cần nghĩ đến Chuyên Tôn Nhạc Đan liền cảm thấy Dịch Dương này cũng phải là người xấu, vì vậy liền đem lo lắng của mình ném .


      “Ta đợi thiếu chủ nhà ta ra ngoài, nghĩ tới lại được gặp Ngu thượng nghi vài câu.” Dịch Dương tận lực làm cho thái độ của mình trở nên hiền hòa, dù sao Ngu Thường Hy này cũng là thần nữ hộ quốc, chỉ cần nàng chịu theo thiếu chủ về nước cơ hội lên vương vị của thiếu chủ cũng cao lên, chút khúm núm này có là gì?


      Thường Hy nhìn cửa đại điện, cười : “Phải chờ ngọ yến kết thúc, chỉ sợ phải mất lát nữa!”


      sao, Hoàng thượng thiên triều cùng mấy vị vương gia đối với thiếu chủ của ta cũng coi như có nhiều chăm sóc, thiếu chủ nhà ta đương nhiên muốn tán gẫu, bồi mấy vị vương gia mấy chén rượu tạ ơn mới đúng!” Dịch Dương ngồi lan can đối diện với Thường Hy, mở miệng .


      Thường Hy cười nhạt, thở dài tiếng : “ nghĩ tới vương gia nhanh như vậy , vốn tưởng rằng ở lại đây vài năm nữa mới phải!”


      “Lệnh của bề dám trái, vương gia lần này hồi cung chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Dịch Dương nhàng thở dài cái, làm như vô tình liếc qua khuôn mặt kinh ngạc của Thường Hy, trong lòng đắc ý mà cười, lại : “Thái tử bên nước ta tranh giành so với ở đây còn kịch liệt hơn nhiều lắm, Hoàng thượng bất ngờ gọi vương gia về chỉ sợ là ở giữa có gian thần xúi giục, lần này về phải đối mặt với cục diện gì ai cũng thể đoán trước được, có lẽ từ biệt lần này cũng chính là vĩnh biệt!”


      “Dịch thị vệ, làm sao huynh có thể như vậy? Minh vương điện hạ phúc lớn mạng lớn chắc chắn gặp dữ hóa lành, có phúc tinh cao chiếu!” Giọng điệu Thường Hy lúc này bất chợt trở nên nghiêm nghị, nàng chính là cách nào nghĩ tới việc Chuyên Tôn Nhạc Đan rơi vào quẫn cảnh.


      Thấy Thường Hy như thế, Dịch Dương càng thêm kích động, xem ra Ngu Thường Hy đối với chủ tử của phải là chút tình cảm cũng có. Nếu đúng như vậy việc càng dễ giải quyết rồi, chỉ cần dựa theo kế hoạch của Mạnh Điệp Vũ Ngu Thường Hy nhất định theo bọn về Minh Khải quốc.


      Nghĩ tới đây, tảng đá trong lòng Dịch Dương cũng hạ xuống, chỉ sợ Thường Hy đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan điểm tình ý cũng có, coi như có ép buộc nàng đến Minh Khải quốc nàng cũng ra tay tương trợ, đến lúc đó đánh được, mắng chửi cũng xong, đó mới gọi là đau đầu.


      Ai nghĩ tới Ngu thượng nghi này lại là thần nữ hộ quốc mà bao người khổ công tìm kiếm đây? Mấy vị vương gia của Đỉnh Nguyệt quốc sau khi xuất cung biết tìm bao nhiêu địa phương, vận dụng bao nhiêu lực lượng nhưng là chút tin tức cũng nắm được, thể ngờ tới lại chính là người bên cạnh bọn họ - Ngu Thường Hy! Mạnh Điệp Vũ rồi, ta hy vọng Thường Hy xuất trước mặt của Tiêu Vân Trác, chỉ cần nàng ta xuất trước mặt Tiêu Vân Trác, còn lại tùy bọn họ xử lý.


      Dịch Dương tin tưởng, Ngu Thường Hy đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan phải là có tình ý, chỉ cần bọn họ sau khi về nước cúi mình nhận lỗi, sau đó chờ đợi nàng, nàng nhất định ra tay tương trợ chủ tử cướp lấy giang sơn. Chỉ cần Chuyên Tôn Nhạc Đan lên ngôi vị Hoàng đế, còn có cái gì đáng sợ?


      “Ngu thượng nghi rất đúng, chỉ là tình hình nội bộ quốc gia ta rất phức tạp thể lường hết được. Lần này vương gia trở về là nguy hiểm cận kề, nếu như có người ra tay tương trợ ngài, thuộc hạ liền vô cùng cảm kích!” Dịch Dương nhàng dò xét hỏi, muốn biết phản ứng của Thường Hy.


      Thường Hy im lặng lúc, ngay sau đó : “An Đắc Nghiễm nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, hiền sĩ khắp nơi trong thiên hạ đều kính nể, chỉ cần vương gia có thể chiêu dụ được người này ắt có thể làm nên việc lớn!”


      Nghe được câu này, Dịch Dương càng cảm thấy Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ, nếu nàng chỉ là nữ tử con thương nhân làm sao hiểu được những thứ này? Có thể thấy được lão thiên gia đúng là thương hại chủ tử của , hôm nay rốt cục phúc tinh cao chiếu đem chân mệnh thiên nữ đến trước mặt của bọn họ. Chỉ cần bọn họ nắm chặt cơ hội, tin tưởng tương lai nhất định lên được ngôi vị Hoàng đế!


      “Ngu thượng nghi lời rất phải, thuộc hạ vô cùng kính nể!” Dịch Dương đứng dậy, nhìn chút sắc trời bên ngoài, Mạnh Điệp Vũ muốn hành động rồi chứ? cũng nên bắt đầu ra tay, cho nên nhìn Thường Hy : “Nghe nơi này có thắng địa nổi tiếng, chính là hành cung phía sau rừng hoa đào bạt ngàn, trước khi vương gia qua muốn xem chút. Ta trước bẩm báo, chờ xem xong lên đường cũng chưa muộn!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 276:


      Rạng sáng ngày thứ hai, Thường Hy theo Tiêu Vân Trác ra khỏi cửa Đông cung mới phát đoàn người đưa tiễn chỉ có mình bọn họ mà còn có Trường Tín vương, Đông Lăng vương, Vi An vương và Hải Hà vương. Thường Hy có chút kinh ngạc, nghĩ tới Minh tông lại coi trọng Chuyên Tôn Nhạc Đan như vậy, chuyến này phô trương .


      Mấy vị hoàng tử cũng mang theo cung nữ phục vụ bên người vì vậy Thường Hy cũng coi như quạnh. Sau khi nàng đến thỉnh an các vị vương gia liền lùi trở về sau lưng Tiêu Vân Trác, lời. Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng đến, theo phía sau vẫn như cũ là Dịch Dương. Thường Hy cứ cảm thấy Dịch Dương hôm nay là lạ, ánh mắt nhìn nàng nhiều hơn tia nóng bỏng, cho nàng cảm thấy cả người thoải mái, tên này phải là uống lộn thuốc chứ? Quá khứ nhìn nàng luôn là sắc mặt lạnh như băng mang theo kiêu ngạo, ngày hôm nay ngược lại có chút giống a!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy Thường Hy, nàng cư nhiên cũng ở đây, sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời lên cảm thụ trong lòng, chẳng qua chỉ yên lặng gật đầu cái rồi theo mọi người hướng hành cung .


      Ngồi trong xe ngựa, Thường Hy nhấc rèm xe lên nhìn mấy vị cưỡi ngựa cao cao đầu, trong lòng nhoáng lên từng tia buồn bực ràng. Hôm nay nàng cứ thấy thoải mái, cảm giác là lạ, nhất là khi nhớ đến biểu tình của Dịch Dương, trong lòng lại càng phát ra khó chịu.


      Trừ Thường Hy ra, Tiêu Vân Trác cũng mang theo cung nữ khác, vì vậy trong xe ngựa chỉ có mình nàng. Thường Hy nắm chặt buồng xe ngựa, ra khỏi thành liền chao đảo lắc lư, ngồi trong xe cứ nghiêng trái nghiêng phải vô cùng khó chịu. Thường Hy nhấc lên rèm xe muốn để cho khí bên ngoài tràn vào ít, mình cũng chậm rãi ngắm cảnh, nghĩ tới lại bắt gặp vẻ mặt quỷ dị của Dịch Dương, tựa hồ ra hiệu cái gì đó.


      Mang theo tâm tình bất an, cuối cùng cũng tới hành cung. Hành cung được thiết kế cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, giống với vẻ trang nghiêm đại khí của hoàng cung, ngược lại phần nhiều giống với cảnh trí Giang Nam, mọi người vừa tiến vào cũng thấy tâm tình được thả lỏng.


      Thường Hy theo sau lưng Tiêu Vân Trác, lẳng lặng nghe mấy vị vương gia cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan tùy ý đùa. Gió từ từ thổi qua, cả vườn lá xanh như phỉ thúy, vạn vạn đóa hoa muôn hồng nghìn tía đong đưa, khiến cho cảm giác buồn bực cũng được hóa giải phần nào. Bất an trong lòng Thường Hy chậm rãi tiêu tán, lên tinh thần quan sát cảnh sắc chung quanh.


      “... Minh vương lần này biết bao giờ mới gặp lại, chỉ hy vọng ngài được vạn như ý, tâm tưởng thành...” Tiêu Vân Trác nghiêm mặt , thanh nhàn nhạt làm người ta nghe ra tâm tình của .


      “Núi cao sông dài, đường xá xa xôi cách trở, hôm nay từ biệt quả biết khi nào mới gặp lại nhau. Tiểu vương ở nơi này thừa ơn mấy vị vương gia chăm sóc, quả là vô cùng cảm kích!” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn lên mấy người đằng trước, bình thản cười , thần thái vẫn khiêm nhường trước sau như .


      “Minh vương điện hạ đùa rồi, người tới nước ta là khách, tự nhiên phải chiêu đãi rồi, lời khách khí như vậy làm gì!” Trường Tín vương Tiêu Vân Dật sảng lãng cười , trong thanh của mang theo tia khí phách của võ tướng, những lời này ra cũng vô cùng hùng hồn, khiến cho lòng người vui vẻ.


      Thường Hy nghĩ tới xuất cung, tính tình Tiêu Vân Dật cũng có chút thay đổi, trong lúc nhất thời liền nhìn thêm lần, chỉ thấy ánh mắt cực kỳ sáng trong, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nồng đậm. Xem ra hôm nay tâm tình rất tốt!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 277:


      Hành cung xây ở lưng chừng núi, phía sau là rừng đào bạt ngàn. Ngọn núi này cũng phải rất cao, hoa đào trải rộng khắp núi, nhất là chỗ giữa sườn núi có khoảng đất tương đối bằng phẳng lại càng nhiều hoa hơn. Còn chưa đến được sườn núi nhưng hoa đào dọc hai bên đường khiến mọi người hoa hết cả mắt, quả thực là danh bất hư truyền.


      Cây nối cây, cành đỡ cành, từng đóa từng đóa hoa ở trong gió xuân thi nhau nở rộ. Mọi người đến giữa sườn núi càng cảm thấy giống như mình lạc bước vào chốn bồng lai tiên cảnh có ở nhân gian. Khắp nơi đều là sắc đàu rực rỡ, hồng hồng trắng trắng, chỉ cần cơn gió lướt qua là cánh đào lại trút xuống như mưa. là hoa bay rực rỡ, dư hương vòng quanh!


      Có nữ tử nào lại thích nơi như thế này, Thường Hy có cảm giác mình giống như ở trong mộng, bên cạnh còn là nam tử nàng tâm tâm niệm niệm thích, hạnh phúc trong lòng quả muốn trào ra! Đoàn người trước mặt càng lúc càng xa, Thường Hy nhìn thấy xung quanh còn người nào, lá gan lớn lên chút chủ động lôi kéo tay Tiêu Vân Trác, ở bên tai của thấp giọng mà ra: “Chúng ta qua bên kia , bên này nhiều người!”


      Tiêu Vân Trác nhìn thấy Thường Hy vô cùng hăng hái, muốn trái ý nàng, cười : “Được.”


      Vì vậy Thường Hy lôi kéo Tiêu Vân Trác hướng bên kia tới, giống như trong cả rừng đào rực rỡ này chỉ có hai người bọn họ. Thường Hy ở dưới tầng tầng hoa đào ngừng xoay tròn làn váy, vô cùng vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập khắp nơi trong gian.


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Thường Hy lại có thể trở nên vui vẻ như vậy, quả nhiên giờ này khắc này trong núi, má phấn hoa đào đỏ hây hây. Nghĩ tới đây ý cười trong mắt càng đậm, bước nhanh đuổi theo Thường Hy, kéo lấy cánh tay nàng : “Nếu nàng thích ngày khác chúng ta trở lại, hôm nay còn có chính phải làm, trước tiên phải đưa tiễn Minh vương về nước .”


      Gương mặt Thường Hy hồng hồng, đôi mắt lóe sáng, cả người tựa hồ đắm chìm trong vui sướng vô hạn, nhưng là nàng vẫn còn lý trí, nhìn Tiêu Vân Trác : “Ta nhớ kỹ rồi, đợi có thời gian nhất định trở lại!”


      “Được, ngày khác chắc chắn mang nàng quay lại đây!” Tiêu Vân Trác chút nào biết được giờ phút này có bao nhiêu dịu dàng, ánh mắt nhìn Thường Hy có bao nhiêu lửa nóng mà lường được rằng nấp phía sau thân ảnh bọn họ là sát khí nồng đậm bốn phía.


      Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy định đuổi theo đám người Chuyên Tôn Nhạc Đan nhưng nghĩ tới bọn họ lại nghỉ chân ở trong đình lưng chừng núi.


      Đình này xây bên cạnh vách đá, mặc dù vách đá này phải là sâu thấy đáy nhưng cũng khoảng hai trăm mét. Từ trong đình nhìn xuống cây cối vòng quanh, cỏ hoa đan nhau nên nhìn thấy đáy, nhưng nếu như ném viên đá xuống vẫn có thể nghe thấy được dư thanh thúy vọng lên.


      Đình xây ở lưng chừng núi này ban đầu cũng dự định là chuẩn bị cho người hoàng cung cho nên kiến tạo cực kỳ rộng rãi, đoàn người tiến vào nhưng hề cảm thấy chật chội. Cung nữ, thái giám ở xa xa lập tức tiến lên dâng trà nước hầu hạ. Ngồi ở trong đình này dõi mắt nhìn lại, hơn phân nửa rừng đào thu vào trong tầm mắt, mảnh biển hoa màu hồng kia khiến lòng người say mê.


      Khi trà nước ngọt giọng, lúc này mọi người mới lên tiếng chuyện, có gì khác ngoài ca ngợi cảnh trí nơi này. Thường Hy quả rất thích rừng đào nơi lưng chừng núi này, nhất là ngồi dưới mái đình cổ kính nơi đây, quả còn gì để .


      Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan thỉnh thoảng luôn hướng về phía Thường Hy, có thể nhìn ra được nàng rất vui vẻ, luôn là nhìn dõi theo hoa đào ngoài đình, nàng hẳn là rất thích nơi này. Nếu nàng có thể cùng trở về Minh Khải quốc, sen trong hồ Vạn Mẫu, lá xanh như ngọc, sen hồng như nắng, ngồi chiếc thuyền con qua lại, cảnh sắc thua kém nơi này, chỉ tiếc nàng chịu cùng trở về!


      Dịch Dương nhìn thần sắc của chủ tử mình, trong lòng than thở tiếng, thích liền mang , cố tình ngài cứ phải nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì? Lần này ngài động thủ, ta liền trực tiếp giúp ngài. Dù sao sau khi ta dẫn Thường Hy trở về, ngài mang nàng trở lại chứ?


      Ngồi hồi lâu, Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng dậy nhìn mọi người : “Sắc trời còn sớm, ta cũng phải lên đường. Hôm nay có thể cùng các vị nâng cốc cười, nhìn hoa nghe gió cũng là điều may mắn trong cuộc đời này rồi. Bất kể ngày sau có thể gặp lại hay , thời khắc này vẫn luôn là khó quên nhất!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cáo biệt, mọi người cũng đành phải đứng dậy đưa tiễn, lời qua tiếng lại, khách chủ đều vui mừng.


      Dịch Dương có chút nóng nảy nhìn xung quanh, trong lòng thầm mắng làm sao còn chưa tới, người cũng sắp phải rồi!


      Trong đình mọi người có ai chú ý đến biến hóa của Dịch Dương, ngay cả Thường Hy cũng bị thương cảm ly biệt này làm cho mờ ánh mắt, trước mặt mọi người nàng lại thể tiếng bảo trọng, trong lòng cảm thấy đè nén khó chịu liền quay đầu định hít thở lấy hơi, ai ngờ vừa nhìn liền sợ ngây người, phát liền bắt được tay của Tiêu Vân Trác, hoảng hốt hô: “Thái tử gia... Thái tử gia, chàng xem... Kia là cái gì?”


      Thanh hoảng sợ của Thường Hy thu hút chú ý của mọi người, quay đầu nhìn lại, thần sắc khẽ biến, chỉ thấy nhóm lớn hắc y nhân biết từ nơi nào chui ra, trong tay giơ đao kiếm sáng loáng lách hoa đào mà xông đến.


      Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút sửng sốt, nơi này chính là hành cung của hoàng gia, phải hậu hoa viên của thường dân bách tính, có ngự lâm quân canh giữ, làm sao có thể đột nhiên xuất hắc y nhân đây?


      Tiêu Vân Trác cơ hồ là trong khoảnh khắc liền đem Thường Hy đẩy đến phía sau mình, : “ được chạy loạn, theo ta!”


      Thường Hy chút võ công cũng có, nhìn thấy có nhiều sát thủ như vậy cũng cảm thấy kinh hoảng, nắm lấy ống tay của Tiêu Vân Trác chặt, nhưng là nhiều hơn vẫn suy nghĩ xem sát thủ từ đâu tới? Vì để ngắm hoa nhã trí, ngự lâm quân theo mà ở dưới chân núi, dù sao mọi người cũng ai ngờ được sát thủ lại đột nhiên xuất ở lưng chừng núi thế này!


      Thần sắc tất cả mọi người trong đình đều vô cùng nghiêm cẩn. Thường Hy quan sát xung quanh, đều thấy được mặt mỗi người đều mang theo ngưng trọng, có thể thấy được chuyện này bọn họ cũng biết. Như vậy đây cũng phải là do mấy vị vương gia làm sao?


      Nhưng phải bọn họ là ai?


      Đại não Thường Hy ngừng chuyển động, cứ như vậy hồi công phu, hắc y nhân đem lưng chừng núi bao vây gắt gao.


      Dẫn đầu là nam tử cao gầy, chỉ thấy tiến lên bước, nhìn mọi người trong đình : “Hôm nay ta tới đây cũng muốn lạm sát người vô tội, ta chỉ muốn người. Các ngươi giao nàng ra bảo toàn được tính mạng. Thái tử gia và các vị vương gia đều mang thân phận tôn quý, ta chỉ muốn nô tỳ mà thôi, vậy chư vị có thể đồng ý chứ?”


      dài phen như vậy làm cho mọi người trong đình cảm thấy mơ hồ. Thường Hy trong lúc nhất thời đoán ra ý định của bọn chúng, chẳng qua là trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nắm chặt ống tay áo của Tiêu Vân Trác.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 278:


      Địa vị cao nhất trong nhóm người là Tiêu Vân Trác, thân là Thái tử nước, chỉ thấy tiến lên bước, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là người phương nào? Lại dám mang vũ khí xông vào ngự uyển hoàng cung, có biết đây là tội lớn diệt môn hay ?”


      Lời của đám hắc y nhân vừa rồi đúng là khiến cho mọi người trong đình chú ý tới. Dịch Dương chau mày cảm thấy có gì đó đúng, trước đó bọn họ thương nghị xong xuôi hết cả rồi, thế nào bọn người này còn ở đây rảnh rỗi dài dòng chuyện? Chỉ cần bọn họ đồng loạt xông lên như ong vỡ tổ, thừa dịp người đông thế loạn là có thể cướp lấy người theo sau núi chạy . Nhưng là... tình huống trước mắt hình như phải như vậy!


      Chính là vì tình huống đúng cho nên Thường Hy mới vừa rồi có hoài nghi Dịch Dương, cũng nghi ngờ trong đình có nội gián.


      Đám hắc y nhân nghe được lời của Tiêu Vân Trác cất tiếng cười to, : “ tên ngu, nghe qua người dân nào hỏi tên của đạo tặc vào nhà cướp của hay chưa? Đúng là tên ngốc!”


      Thần sắc mọi người trong đình biến đổi, cư nhiên nghĩ tới đụng phải đám khó chơi, biết thân phận của bọn họ lại có thể chút kiêng kỵ như vậy, khiến cho lòng người kinh lại sợ, trong lòng đều có dự cảm đám người kia chỉ sợ là dễ dàng đối phó!


      Thường Hy nhàng kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác cái, ý bảo nên tức giận, càng đến thời điểm cuối cùng càng phải tỉnh táo. Kẻ địch nếu có thể rảnh rỗi nhã trí mà đưa ra điều kiện như vậy đoán chừng bọn chúng đảm bảo chắc rằng trong thời gian ngắn có người lên, hoặc là ngự lâm quân dưới núi chỉ sợ bị khống chế.


      Thường Hy có thể thấy được mấy vị vương gia ở đây cũng chưa từng gặp chuyện này bao giờ cho nên trong lòng sợ hãi là cần . Nhất thời tranh đấu thường ngày bị gạt qua bên, tất cả đều tề tâm hợp lực đứng sau lưng Tiêu Vân Trác đối phó với cục diện trước mặt.


      “Ngươi muốn người? Là ai?” Tiêu Vân Bác mở miệng hỏi, trong mắt lóe lên nhiều tia sáng, muốn người... Lại đem đình này vây lại, hiển nhiên người này ở trong đình, còn thẳng ra là nô tỳ. Nô tỳ trong đình cũng nhiều lắm, chỉ khoảng bảy, tám người, rốt cục muốn người nào?


      “Hải Hà vương quả nhiên thức thời. Người ta muốn chính là nàng!” Hắc y nhân kia lập tức đưa ngón tay chỉ hướng Thường Hy.


      Thường Hy sửng sốt, nghĩ tới người ta muốn lại là nàng!


      Ánh mắt Tiêu Vân Trác lập tức trở nên bén nhọn, cả người tản ra sát khí lãnh, hung hăng nhìn hắc y nhân trước mắt : “Ngươi đừng mơ tưởng!”


      Đồng thời thốt lên cùng với Tiêu Vân Trác chính là Chuyên Tôn Nhạc Đan, lúc này khuôn mặt cũng vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt với hắc y nhân phía trước. nghĩ tới người kẻ địch cần chính là Thường Hy, nếu là người khác có thể để ý tới, nhưng là Thường Hy có cách nào bỏ qua, vừa vừa tiến lên che chở Thường Hy, cơ hồ là sóng vai với Tiêu Vân Trác cùng nghênh chiến.


      Hành động của Chuyên Tôn Nhạc Đan khiến đám hắc y nhân ngừng ghé mắt, ngay cả đám người Tiêu Vân Dật cũng nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ sống độc mình lại vì Thường Hy mà ra mặt. Dịch Dương lại càng nóng lòng như lửa đốt, sắc mặt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng khá hơn chút nào.


      Thường Hy muốn tiến lên lại bị Tiêu Vân Triệt kéo lại. Nàng kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy nhàng lắc đầu cái, ý bảo Thường Hy cần hành động thiếu suy nghĩ. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan trước mắt, trong lòng ấm áp dâng lên, cũng được, đợi cho tình cũng tốt.


      biết tính mạng của nàng quan trọng hay của các ngươi quan trọng? Các ngươi là thiên hoàng quý trụ, nàng chỉ là tiểu cung nữ, mua bán rất có lời, phải sao?” Hắc y nhân chút nào lui về phía sau, nhìn mọi người .


      Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng : “Người của bản Thái tử các ngươi muốn lấy người nào là có thể lấy hay sao? mau các ngươi đến tột cùng là người nào? Tại sao muốn bắt Thường Hy?”


      “Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, như vậy đừng trách chúng ta khách khí!” Hắc y nhân kia hiển nhiên phải rất kiên nhẫn, nhìn xuống dưới chân núi cái, sợ có điều gì đó bất thường, mềm được cứng!


      “Tứ ca, cũng chỉ là cung nữ, giao cho bọn chúng là được. Chẳng nhẽ huynh vì nàng mà tính mạng của bọn ta cũng màng sao?” Tiêu Vân Bác giận dữ hét, vừa vừa bắt lấy tay Thường Hy muốn đem nàng giao ra ngoài.


      Thường Hy bị nắm đau nhức, muốn mở miệng chuyện Tiêu Vân Triệt đứng bên chợt đẩy Tiêu Vân Bác ra, lạnh lùng : “Ngũ đệ, chuyện phải cẩn thận chút, nên làm mất thể diện của mọi người. Dù gì cũng là vương gia, há có thể để cho bọn đạo chích hù dọa?”


      Sắc mặt Tiêu Vân Bác cứng đừ, hừ lạnh tiếng, : “Nhị ca có cốt khí, nhưng huynh sống được đến ngày mai cần cốt khí đó để làm gì? Chỉ là nữ nhân thôi, có gì đặc biệt hơn người hay sao?”


      “Im miệng!” Tiêu Vân Trác tức giận, nhìn Tiêu Vân Bác : “Ngũ đệ có tâm, chỉ tiếc Thường Hy sớm là người của ta, nàng hay ở còn chưa tới lượt ngươi lên tiếng!”


      câu giống như sấm vang chớp giật nổ đầu mọi người. Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng bệch, ánh mắt nhìn Thường Hy có chút do dự. Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời của Tiêu Vân Trác, người của ... Quả thành người của sao?


      Tiêu Vân Triệt hiển nhiên cũng nghĩ tới mọi chuyện phát triển thành như vậy, lặng lẽ câu, ánh mắt nhìn Thường Hy tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, đúng là vẫn chậm bước...


      Hắc y nhân bên ngoài lập tức tay cầm đao kiếm vọt vào. Đình này địa thế hiểm yếu, sơ ý chút bị rơi xuống, ngay cả mạng cũng giữ được, vì vậy vừa thấy hắc y nhân xông tới mọi người đều khẩn trương muốn chết!


      Trong đình nhất thời rối loạn, Thường Hy được Tiêu Vân Trác bảo vệ ở phía sau lưng, ngừng né tránh mũi đao, mũi kiếm. Bên cạnh còn có Chuyên Tôn Nhạc Đan hộ vệ, Dịch Dương thấy thế cũng lập tức lao đến, vì vậy lúc này bọn họ thu hút hơn phân nửa đám hắc y nhân.


      Tiêu Vân Trác khẽ cau mày kêu lên tiếng, nguyên lai là bị đuôi đao quét tới, cào rách áo chạm vào da thịt, nhuốm ra mảng máu đỏ tươi. Thường Hy vừa trông thấy liền vô cùng giận dữ, cầm lên bình trà, ly trà bàn hướng bọn hắc y nhân ném tới. Đám hắc y nhân kịp đề phòng, nhất thời cũng bị trà nước làm cho chật vật khó chịu.


      Chân núi vẫn như cũ có ai tới, hiển nhiên ngự lâm quân vẫn chưa nghe được động tĩnh. Bên này trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cửu tử nhất sinh, bỗng nhiên từ đâu vọt ra đám người, chẳng qua là nhìn thân hình kiều hơn rất nhiều, mặc dù cũng che mặt nhưng vẫn như cũ nhìn ra được đây là nhóm nữ tử.


      Dịch Dương thở phào nhõm, người của Mạnh Điệp Vũ rốt cuộc tới, giờ tốt rồi! Chính là cái xả hơi này vừa vặn bị Thường Hy nhìn tới, nàng vạn vạn nghĩ tới Dịch Dương lại chính là nội gian. Thường Hy biết chân tướng cho nên theo bản năng đem nhóm hắc y nhân vừa đến này cùng nhóm cũ quy thành đoàn, nhưng thời điểm hai nhóm hắc y nhân đánh nhau nàng liền ngây dại, đây là có chuyện gì xảy ra?


      Thường Hy ngây ngô hồi liền chú ý tới nguy hiểm trước mặt, trong lúc bất chợt chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, lập tức khom lưng cúi xuống, bước chân lảo đảo cái, lại bị người bên cạnh huých phải, lập tức hướng bên ngoài đình lao xuống.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 279:


      Thân thể Thường Hy rơi xuống dưới, trong lòng rét lạnh từng cơn, theo bản năng mà vươn tay muốn tóm lấy vật gì đó, lúc này bàn tay của nàng lại được bàn tay có lực nắm chặt lấy. Thường Hy thở phào nhõm hơi, ngẩng lên nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan nắm lấy tay nàng buông, biết làm sao trong lòng nàng thoáng qua tia thất vọng, nàng muốn người cứu mình là Tiêu Vân Trác.


      Biến cố ngoài ý muốn này nhất thời làm người trong đình dừng lại động tác, ai cũng dám vọng động. Tiêu Vân Trác muốn tiến lên cứu Thường Hy lại bị Tiêu Vân Triệt kéo lại, thấp giọng ra: “Sang đó hại chết nàng!” Vừa vừa bĩu môi đánh mắt sang hai nhóm hắc y nhân cũng nhìn chằm chằm bọn họ.


      Dịch Dương thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan gặp nạn lòng như lửa đốt, tại sao giờ khắc này mà thiếu chủ còn tinh trùng lên não, lại cứu nàng ta? Ngay cả như vậy cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ vừa động đậy những hắc y nhân này ra tay, cục diện lại lần nữa lâm vào bế tắc.


      Nhưng là Chuyên Tôn Nhạc Đan lại kiên trì nổi, cánh tay của bám được lan can, nhưng dù sao cũng kéo người, sức lực trong tay ngày càng , cánh tay bám víu lấy lan can cũng duy trì nổi. Thường Hy cảm thấy sức yếu dần, há miệng : “Huynh mau buông tay, nếu cả hai chúng ta cùng chết! Mau buông tay!”


      Trán Chuyên Tôn Nhạc Đan che kín mồ hôi nhưng lại lắc đầu cái chịu buông. cũng biết tại sao lại cố chấp như vậy, nhưng nếu như để cho Thường Hy rơi xuống táng thân ở đáy cốc, thực làm được, chỉ có thể dùng hết hơi sức kéo dài thời gian.


      Dịch Dương đứng tương đối gần phía ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình, còn bọn Tiêu Vân Trác ở khá xa lại thể thấy được, nhưng khi trông thấy thần sắc Dịch Dương đúng Tiêu Vân Trác cũng nhịn được nữa, cất bước lên phía trước. Lúc này đám hắc y nhân trông thấy vậy cũng lập tức hành động, trong đình nhất thời lại loạn thành mảnh.


      Dịch Dương ngay lập tức bổ nhào lên phía trước muốn bắt lấy tay Chuyên Tôn Nhạc Đan, tuy nhiên cái chụp được chỉ là khoảng trống . Tay của Chuyên Tôn Nhạc Đan cứ thế mà trượt dần rồi xơi xuống dưới.


      “Thiếu chủ!!!”


      “Thường Hy!!!”


      Thường Hy có cảm giác thân thể mình ngừng lao xuống, thỉnh thoảng còn đụng phải vài nhánh cây vươn ra ngoài. Tay nàng ngừng túm lấy moi vật xung quanh, cho dù là nhành cây khô cũng giúp giảm tốc độ. Rốt cuộc nàng cũng tóm được cành cây, người còn chưa định thần được ràng liền trông thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan ở bên người trượt qua. Thường Hy chút nghĩ ngợi liền theo bản năng túm chặt lấy , bắt bắt được, nhưng nhánh cây nàng lôi kéo lại quá , hơn nữa sức rơi của Chuyên Tôn Nhạc Đan lại quá lớn. cần cũng biết, nhánh cây kia trực tiếp đứt phựt cái, cả hai người lại tiếp tục rơi xuống...


      biết rơi trong bao lâu, cả người đều chạm phải vách núi, hai người khống chế được liền theo vách núi rơi xuống. Thường Hy chỉ cảm thấy cả người đau nhức muốn chết, cũng biết có phải là do những mảnh đá nhọn đâm vào hay . Bất chợt thân thể đâm phải cái gì đó mà dừng lại, Thường Hy chỉ thấy trước mặt tung tóe sao vàng, may là đụng vào vật mềm nhũn nếu nàng cũng bỏ mạng ngay tại chỗ rồi!


      Thường Hy bị hôn mê, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là sắc áo quen thuộc. Nàng đập phải người Chuyên Tôn Nhạc Đan, khó trách cảm thấy vật kia mềm nhũn!


      Nghĩ tới đây Thường Hy nào còn để ý tới đầu của mình còn váng vất, vội vã bám tảng đá ngồi dậy, đưa tay lay động Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong miệng hô: “Nhạc Đan, huynh làm sao vậy?”


      Kêu tiếng người nào trả lời, Thường Hy cũng có chút luống cuống, vội vàng dùng lực lắc thêm lần nữa nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn bất động như cũ. Thường Hy dùng sức đứng dậy, khó khăn lật lại thân thể của Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ thấy hai mắt nhắm nghiền, trán u to cục, ra là bị đụng cho hôn mê bất tỉnh.


      Thường Hy yên lòng, lại vươn tay ra chóp mũi của thử phen, cảm nhận được hô hấp yếu ớt lúc này mới an tâm phần nào. Nàng đứng dậy quan sát chung quanh, chỉ thấy khắp nơi là sỏi đá và cây cối, may là cây cối cũng đến mức rậm rạp, nếu chỉ sợ bước chân nàng cũng dám ra. Thường Hy nhìn chút lên vách đá, may là vừa rồi còn có dây leo, cành cây để túm vào, nếu trực tiếp rơi phải đá cuội, thiết tưởng cũng thể chịu nổi!


      Đem Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi dựa tốt vào tảng đá, nàng thăm dò xung quanh chút xem có đường ra hay , thuận tiện tìm chút nước cho Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu biết phải bao lâu mới tỉnh. Thường Hy túm chéo quần thận trọng về phía trước, chỉ thấy mỗi khớp xương người đều kêu gào đau đớn. Nhưng là bây giờ Chuyên Tôn Nhạc Đan hôn mê bất tỉnh, nàng thể ngã xuống, nếu hai người biết có thể còn sống hay nữa. Thường Hy cắn răng về phía trước, trán ngừng chảy ra mồ hôi, sau lưng đau muốn chết, bả vai vừa động đậy cũng làm cho người ta đau đến chống đỡ nổi!


      Thường Hy nhìn thấy, sau lưng nàng bị đá đâm vạch cho vết thương lớn, máu đỏ thấm ra ướt cả lưng áo. Tại hoàn cảnh như thế này mới khiến Thường Hy bất chấp mà quên đau đớn, nếu trong lúc bình thường chỉ sợ nàng đau đến mức ngất rồi!


      Thường Hy thêm đoạn dài nhưng tìm thấy nguồn nước, lại cũng dám quá xa chỉ sợ có dã thú xuất nguy hiểm đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ đành phải chậm rãi trở về. Nhưng khi được nửa nghe thấy bước chân dồn dập, cả người nàng sắc mặt trắng nhợt, bước chân cũng nhanh hơn. Người tới biết là địch hay ta, trước hết phải núp quan sát rồi tính tiếp.


      Thường Hy rất nhanh liền trở về bên người Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ thấy vẫn còn chưa có tỉnh lại, lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng liền nhanh chóng quan sát xem chung quanh có chỗ thân hay ? Chẳng qua là chỗ này ngoại trừ núi đá cũng chính là cây cối, chỗ nào để nấp. Thường Hy vội muốn chết, nước mắt cũng muốn rớt ra rồi. Những người đó tìm nàng còn chưa biết mưu tính chuyện gì, tóm lại thời điểm còn chưa biết người đến là ai, Thường Hy tuyệt đối để bọn họ tóm được mình.


      Nghĩ vậy Thường Hy liền lập tức kéo Chuyên Tôn Nhạc Đan đến tránh ở trong kẽ núi. Kẽ núi này xem ra rộng lắm, chiều sâu tạm thời biết được, nhưng giờ phút này nàng nào còn để ý nhiều nữa, dùng sức kéo Chuyên Tôn Nhạc Đan vào, lại vội vàng chạy ra ngoài tìm chút cành lá che kín rồi mới lộn trở về.


      Mới vừa làm xong tất cả liền nghe thấy có tiếng người : “Chính là chỗ này, các ngươi nhìn xem có vết máu!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :