1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 270:


      Thấy được thần sắc Thường Hy, trong lòng Chuyên Tôn Nhạc Đan biết là cao hứng hay mất mát. Những ngày qua thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng có thể xác định được lòng của Thường Hy đều đặt người Tiêu Vân Trác, bất kể có lấy lòng như thế nào Thường Hy tựa hồ như rất chậm lụt tiếp thu. Nhưng là nàng trước sau như vẫn đối với ân cần, cho nên mới thể nào bỏ được.


      “Muốn ? Vậy... Kia Hoàng thượng đồng ý?” Thường Hy hỏi, điều này quả thực thể tưởng tượng nổi, làm sao lại xuất tin tức lớn như thế đây?


      “Phụ hoàng để lục đệ đến thay ta, cho nên ta có thể trở về rồi!” Trong giọng điệu của Chuyên Tôn Nhạc Đan đúng là thể giữ được trấn định, tăng thêm chút châm chọc.


      Việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế ở Minh Khải quốc so với Đỉnh Nguyệt quốc lại càng gay gắt hơn nữa. Hoàng đế Minh Khải quốc có chừng mười bốn nhi tử, các hoàng tử này lại xấp xỉ tuổi nhau, đối với việc tranh giành đế vị lại càng tỏ ra tàn nhẫn. Những năm này lần lượt có mấy vị “bệnh” qua đời rồi, có dấu hiệu nào đột nhiên để Chuyên Tôn Nhạc Đan về nước, điều này khiến cho trong lòng Thường Hy cũng lo lắng cực kỳ.


      “Huynh phải sao? Bên kia... Bên kia huynh có chắc ứng phó được?” Thường Hy rốt cuộc vẫn phải đem lo lắng hỏi ra miệng, mặc dù nàng biết lời như thế nàng thể hỏi cũng thể , nhưng là nàng rất quý mến Chuyên Tôn Nhạc Đan, hy vọng gặp nguy hiểm gì.


      Thường Hy lo lắng khiến cho tâm tình Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút kích động, ngay cả khi biết người nàng thích phải mình, nhưng là nàng có thể lo lắng như vậy, quan tâm như vậy, lòng dạ lạnh như băng kia của cũng dần dần xuất vài tia ấm áp. Ngẩng đầu nhìn Thường Hy, chỉ thấy nàng đôi mắt to, trong suốt sáng ngời tràn đầy lo lắng, khóe miệng chậm rãi dâng lên nụ cười từ nội tâm, gật gật đầu : “Hoàng mệnh dám chống!”


      câu hoàng mệnh dám chống có biết bao nhiêu chua cay, trong lòng Thường Hy ê ẩm, hoàng mệnh? Cũng rằng phụ mệnh (lệnh cha), có thể thấy được giữa bọn họ có tình thân rồi, lần này trở về biết xảy ra bao nhiêu biến cố, thở dài tiếng : “Vậy huynh phải bảo trọng, cũng biết lúc nào gặp lại. Có chỗ nào cần ta giúp tay hay , nếu có xin huynh cứ mở miệng!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, có, nhưng là dám , bởi vì hiểu ngay cả khi mình Thường Hy cũng đáp ứng, biết đáp án như vậy cần gì ra để lẫn nhau có khoảng cách. nhàng rời xa như vậy cũng là loại chấp nhất!


      Vốn là nghĩ có thể ngây ngô thêm nhiều năm nữa, có thể thấy được lòng của Thường Hy, ngay cả khi tại Thường Hy thích Tiêu Vân Trác cũng hề gì, tin tưởng nước chảy đá mòn, chỉ cần kiên trì bền bỉ nhất định ngày nào đó Thường Hy cảm động. Nhưng là bây giờ có chút hối hận sớm thể tình cảm của mình với Thường Hy, nếu có thể ở thời điểm lần đầu liếc nhìn nàng, thời điểm lần đầu động tâm đem tình cảm của mình ra, tại có thể ôm mỹ nhân về, cùng song túc song phi!


      Chỉ tiếc thế gian này bán thuốc hối hận, ngay cả khi hối hận cũng thể đảo ngược thời gian, cũng thể trở lại như trước.


      “Đa tạ phần thâm tình trọng nghĩa này của nàng, chỉ là ta có chuyện gì cần giúp đỡ. Ta mình độc đến cũng độc ra , cần những thứ kia làm vướng bận quan tâm.” Chuyên Tôn Nhạc Đan giọng cười , muốn những lợi ích kia dính dáng cùng Thường Hy, chỉ muốn đem phần tình cảm đơn thuần này bỏ vào trong lòng là tốt rồi!


      Thường Hy gật đầu cái, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan thở dài : “ ra cũng là ta lượng sức, chỉ là nô tỳ lại có thể có bản lĩnh gì giúp được huynh hay sao? Cũng chẳng qua chỉ là hỏi câu thôi, may là huynh đồng ý, nếu như huynh đưa ra vấn đề khó khăn ta cũng dám gặp huynh nữa rồi!”


      Lời này có chút dí dỏm, Chuyên Tôn Nhạc Đan nhịn được mà cười khẽ tiếng. Thường Hy chính là như vậy, cho dù có quang minh lỗi lạc như thế nào thời điểm gặp cũng là bình bình thản thản. thích chính là hồn nhiên như vậy, cho nên phần thương cảm trong lòng kia cũng dần dần phai nhạt ít. Bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, lên ngôi vị Hoàng đế của Minh Khải quốc cũng tốt, lạc bại thân vong cũng vậy, ít nhất trong cuộc đời này còn có lòng đối đãi với , như vậy là đủ rồi!


      Người đời có thể xem trọng nhất là lòng, nhưng lại quan tâm nhất chính là tấm chân tình này!


      Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan dần dần có chút trở nên trịnh trọng, tới đây cũng là có chuyện quan trọng muốn cùng Thường Hy, cũng coi như đối với nàng hồi báo thôi.


      “Thường Hy, tòa nhà lần trước Mạnh Điệp Vũ cho nàng, nàng tốt nhất cần , nơi đó rất nguy hiểm, có thể lấy tính mạng nàng!” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhàng mở miệng, như vậy khác nào tự mình nhổ cơ sở tình báo của Minh Khải quốc ở Đỉnh Nguyệt quốc, nhưng là hối hận, hy vọng nữ nhân mình có bất kỳ nguy hiểm gì. Sau khi , tòa nhà kia có Chuyên Tôn Tử Di tiếp nhận, ta từ trước đến nay có hạ thủ lưu tình với bất cứ ai.


      Thường Hy giật mình, có chút sững sờ nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, khẽ cau mày hỏi: “Làm sao huynh cũng biết được chỗ đó?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhàng lắc đầu cái, : “ nên hỏi ta làm gì, ta chỉ có thể cho nàng biết nơi đó rất nguy hiểm nàng thể . Ta được tại sao, nàng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của ta!” Khẽ thở dài cái, mặt dẫn theo ba phần bi ai, lại tiếp: “Ta rồi cũng hy vọng nàng bình an. Tóm lại có chuyện gì nàng đừng đến đó là tốt rồi!”


      Đại não Thường Hy nhanh chóng chuyển động, đem chuyện lần trước cẩn thận suy nghĩ lần, lại nhớ lại lời Vân Thanh , trong lòng khỏi chấn động, nhìn nam tử trước mắt : “Ý của huynh phải là nơi đó thuộc về Minh Khải quốc đó chứ? Hoặc nơi đó là cơ sở ngầm của huynh?”


      Phản ứng nhanh nhạy của Thường Hy khiến khuôn mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, há miệng hỏi: “Nàng cũng biết rồi hả?”


      , chỉ là ta đoán, nhưng tại có thể khẳng định nơi đó là địa phương của huynh. Như vậy tại có thể trả lời ta vấn đề có được hay ?” Thường Hy cảm giác mình có điểm kích động, nàng căn bản nghĩ tới tòa nhà kia lại có quan hệ cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan, điều này là ngoài dự đoán của nàng!


      Nàng vẫn cho rằng tòa nhà kia có liên quan với Mạnh Điệp Vũ, với vị Tấn vương từng hiển hách thời, nhưng làm sao có thể có liên quan đến Chuyên Tôn Nhạc Đan đây?


      “Vấn đề gì?” Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút vô lực hỏi, ra cũng nghĩ đến Thường Hy muốn hỏi cái gì. Nhưng là biết trả lời thế nào, chuyện này liên quan đến quá nhiều vấn đề cơ mật, ra, có số việc liền thay đổi mùi vị!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 271:


      “Huynh cùng Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là có quan hệ gì?” Thường Hy cho tới nay chính là nghĩ ra điểm này, Mạnh Điệp Vũ tại sao lại biết được phòng ốc của Tấn vương? Nàng ta thế nhưng lại cố tình lừa nàng là tổ trạch của Mạnh gia, bây giờ Chuyên Tôn Nhạc Đan lại cảnh cáo nàng nên tới chỗ đó, chỉ là tiểu viện nhà dân mấy ai để ý tới nay lại liên quan đến nhiều nhân vật lớn như vậy, muốn làm người ta khiếp sợ cũng được!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, chỉ thấy thần sắc nàng trở nên ngưng trọng, trong đôi mắt mang theo bén nhọn nhè , giống như nàng ở bữa tiệc trung thu năm ngoái. Lực chiến đấu của Ngu Thường Hy như vậy tuyệt thể khinh thường, đây ràng chính là có hoài nghi đối với , dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Tiêu Vân Trác. Quả nhiên chỉ cần là chuyện dính dáng đến Tiêu Vân Trác Thường Hy trở nên vô cùng nhạy cảm.


      Trong lòng có chút thất vọng, có chút đau lòng, thở khẽ hơi dài, sau đó : “Chuyện này có quan hệ cơ mật đến hai quốc gia, ta , chính nàng nên cẩn thận chút thôi. Chỉ cần nàng đến đó người của ta cũng thương tổn nàng, nàng để ý yên tâm là tốt rồi!”


      Sắc mặt Thường Hy khẽ biến, hai nắm tay khẽ thít lại, chuyện kia liên lụy đến việc Tiêu Vân Trác bị thương, nàng thể khẩn trương.


      Thấy được ánh mắt nghi ngờ của Thường Hy, Chuyên Tôn Nhạc Đan cảm thấy trong lòng vô cùng buồn phiền, ra nàng lại hiểu lầm , như vậy cuộc sống sau này còn gì niềm vui chứ? Trong lòng đau xót, thản nhiên : “Ta phái người ám sát Thái tử điện hạ. Nàng yên tâm, ta phải là loại người hèn hạ vô sỉ như vậy!”


      Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, có chút nóng cay. Đúng vậy, nếu thực làm đâu cần đến nhắc nhở nàng cần nơi ấy, đây phải là tự mình phá hỏng kế sách của chính mình sao? Trong lúc nhất thời nàng có chút áy náy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “ xin lỗi, ta phải cố ý hoài nghi huynh, chỉ vì chuyện Thái tử gia bị ám sát đến nay vẫn chưa có kết luận cho nên mới khiến ta nghĩ sai. Đáng ra ta nên hoài nghi huynh, nếu thực là huynh làm chuyện này tại sao phải cho ta những lời kia? Đều tại ta nhất thời nóng lòng, huynh đừng tức giận có được hay ?”


      Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, cười khổ tiếng, nhìn Thường Hy : “Ta có tức giận, ta có tư cách gì để mà tức giận đây? Ngay cả khi ta thích nàng trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có người. Ta mạo hiểm đem bí mật quốc gia cho nàng chỉ là muốn nàng biết người tới tiếp nhận là lục đệ ta phải là kẻ thiện tâm. Ta hy vọng nàng bỏ mạng tay của cho nên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, tự giải quyết cho tốt là được!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cảm thấy trong người hồi cuồn cuộn, kìm nén khó chịu, ho khan vài tiếng rồi nặng nề bước ra ngoài.


      “Nhạc Đan!” Thường Hy chợt gọi lại , bước nhanh đuổi theo, mặt mang theo áy náy đứng chắn trước người của , thấp giọng ra: “ xin lỗi, ta cố ý, chỉ là... Chẳng qua là...”


      “Chẳng qua là nàng quá quan tâm , có phải hay ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thấy nàng ra miệng thay nàng hết, trong thanh mang theo nồng đậm bi thương.


      Thường Hy gì, lặng lẽ chấp nhận.


      Trong lúc nhất thời đại điện có chút yên tĩnh. Chuyên Tôn Nhạc Đan ngước nhìn Thường Hy, nhìn bộ dạng cúi đầu áy náy của nàng mà trong lòng lại mềm ra mấy phần, chậm rãi : “Nàng sai, che chở người mình thích có lỗi gì? Nếu người nàng thích là ta, chỉ sợ phần che chở này cũng là ta rồi, có phải hay ?”


      Thường Hy kinh ngạc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, này... Thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh ? Trong lúc nhất thời tiếp nhận nổi Chuyên Tôn Nhạc Đan nghĩ thoáng như vậy, ánh mắt nàng nhìn có chút kinh ngạc quá mức, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, : “Ta có cái gì tốt? Miệng lưỡi bén nhọn, tâm cơ sâu nặng, ra tay cũng hung ác. nương tốt hơn ta có ngàn ngàn vạn vạn, huynh xứng đáng tìm được người tốt hơn!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhịn được mà nở nụ cười, chưa từng thấy qua ai tự chê bai mình như vậy, há miệng : “Miệng lưỡi bén nhọn chẳng qua là muốn bị khi dễ, tâm cơ sâu nặng cũng là vì sinh tồn, ra tay hung ác bởi vì những người kia còn ác độc hơn. Nàng dù có thích ta cũng nên đem mình thành như vậy chứ! Ở trong lòng của ta, trong mắt của ta, nàng vĩnh viễn là tốt nhất!”


      Thường Hy cảm thấy nhịp tim có chút tăng nhanh, mặt cũng nóng lên. Nàng vẫn cho rằng nàng và Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn chỉ là bạn tốt, nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan trước nay chỉ quen độc mình lại thích nàng, trong lúc nhất thời ngược lại biết thế nào!


      “Ta tòa nhà kia vốn của Tấn vương, chẳng qua là sau Tấn vương ham mê bài bạc đem tòa nhà ấy bán trả nợ bị ta mua được. Người biết được chuyện này vô cùng ít, ngay cả người dân trong ngõ hẻm kia vẫn cho là tòa nhà ấy là của Tấn vương, ra sớm thuộc về ta. Tòa nhà ấy để ta liên lạc với cố quốc, canh phòng rất cẩn mật, nàng nên tùy tiện bước vào, chỉ sợ tính mạng gặp nguy hiểm.” Chuyên Tôn Nhạc Đan muốn ra, nhưng là cuối cùng vẫn đem lời bộc bạch cùng Thường Hy: “Chỗ kia sau khi ta người của ta cũng theo, nhưng là rất nhanh sau đó người của lục đệ đến tiếp nhận. Tóm lại câu là, nàng nên đến chỗ đó, lại càng nên tin tưởng lời của Mạnh Điệp Vũ, nàng ta chỉ muốn giết chết nàng mà có lòng muốn giúp nàng đâu!”


      Vừa nghe nhắc đến Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy cảm thấy mình sắp phát điên mất, biểu tiểu thư này đến tột cùng là có lai lịch gì?


      “Vậy huynh có biết được người phía sau lưng Mạnh Điệp Vũ là ai ? Nàng học võ nghệ của ai?” Thường Hy đúng là vẫn hỏi ra miệng, vấn đề này muốn mau bức tử nàng.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút do dự, chuyện này vốn thể trong chốc lát là xong.


      Thường Hy vừa thấy liền biết Chuyên Tôn Nhạc Đan biết được rất nhiều cơ mật của nàng ta rồi, nàng cũng nên bức bách người ta, vì vậy ngay lập tức : “Huynh thể cũng đừng , cần miễn cưỡng, dù sao ngày nào đó ta cũng biết!”


      “Mười tám cây trâm hoa nàng biết ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan đáp mà hỏi ngược lại.


      “Biết.” Thường Hy trả lời, là người của mười tám cây trâm hoa? thể nào!


      “Sau khi Tấn vương mất tích, mười tám cây trâm hoa chia ra làm hai nàng biết chứ?”


      “Biết.”


      “Người trong tay Vân Thanh tạo thành phe cánh, nhóm khác lại theo Trâm mẫu đơn . Mạnh Điệp Vũ chính là đệ tử của Trâm mẫu đơn, về phần nàng ta có thuộc về mười tám cây trâm hoa hay ta biết!” Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ cắn răng vẫn là đem bí mật này ra.


      Thường Hy ngây dại, đệ tử của Trâm mẫu đơn? Mẹ ơi, Mạnh Điệp Vũ... Nàng ta sao có thể lại có quan hệ với Trâm mẫu đơn? Bọn họ quen biết nhau như thế nào?


      Nhưng Mạnh Điệp Vũ là cháu của tiên Hoàng hậu, là biểu muội của Thái tử gia, làm sao có thể quen biết Trâm mẫu đơn, là thủ hạ của Tấn vương đây? Này thể tưởng tượng nổi, Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan hỏi: “Tấn vương còn sống ? Năm đó chỉ là ông ấy bị mất tích, cho nên vẫn còn sống chứ?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 272:


      Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan sửng sốt, ngay sau đó cười khổ tiếng : “Chuyện này ta biết!” ra số chuyện Chuyên Tôn Nhạc Đan thể thẳng thắn cho Thường Hy, còn đại của phải làm, ra quá nhiều phải là chuyện tốt. Huống chi, Tấn vương... Còn sống cũng tốt mà chết cũng vậy, rất nhiều chuyện tuyệt nhiên vì ông ta còn sống hay chết mà biến mất!


      Tựa hồ là nhìn ra bất đắc dĩ của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy có hỏi tới nữa, dù sao Chuyên Tôn Nhạc Đan có thể đem chuyện của Mạnh Điệp Vũ cho nàng biết chuyện khiến nàng vô cùng bất ngờ rồi. Làm người phải biết đủ!


      “Huynh chừng nào ?” Thường Hy chủ động di dời đề tài, lòng hỏi.


      “Rất nhanh, ngày mai rồi!”


      “Nhanh như vậy?” Thường Hy sợ hết hồn, đây cũng quá nhanh , đáng ra nên đợi Chuyên Tôn Tử Di tới kinh đô mới phải. “Lục hoàng tử đến chưa?”


      “Sáng mai đến. vừa đến ta liền rời , đây là lệnh của phụ hoàng, dám cãi lại.” Trong mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo khổ sở còn chứa nồng đậm châm chọc, vẻ mặt mâu thuẫn.


      Thường Hy yên lặng , xoay người vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền ra, cầm trong tay cuộn giấy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Đây là quà ly biệt của ta tặng huynh, hy vọng lần này huynh thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng thành!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhận lấy cuộn giấy mở ra nhìn, chỉ thấy trong đó viết mấy chữ: “Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập thân nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong.” (đại ý: hành nên cẩn mật, chặt chẽ buông lỏng, làm người được tôi luyện trong gian khổ. Gặp khó khăn vẫn phải kiên định, nên để ý tới những lời gièm pha làm lung lay ý chí.)


      Trong lúc nhất thời Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ cảm thấy hốc mắt cay nóng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thường Hy, ra nàng đều biết được lý tưởng của , hồi lâu mới hỏi: “Nàng bao giờ biết?”


      Thường Hy cười nhạt, : “Đoán được. Ta tin tưởng huynh tuyệt đối phải là người cam chịu sống qua ngày, huống chi mẫu phi của huynh còn bị người khác hãm hại, làm sao huynh có thể bỏ mặc trông nom? Cho nên lần này chỉ sợ phải là đơn giản trở về nước, bất kể huynh muốn làm gì cũng xin giữ lấy tính mạng của mình, cần biết rằng núi xanh còn đó...”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan biết gì, lại chưa từng cho Thường Hy biết tương lai về nước muốn làm gì, nhưng nghĩ tới thông minh như nàng đúng là vẫn hiểu được, chẳng qua là vẫn ... “Nàng làm sao mà biết? Ta vẫn chưa có cho nàng!”


      “Huynh có thể ở quốc gia xa lạ này chịu đựng mười năm tịch mịch, chịu được vô số xem thường, châm chọc, cười nhạo, tình nguyện hạ mình. Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm cuối cùng có thể đoạt lại được quốc gia của mình, ta tin tưởng huynh chịu nhịn nhiều như vậy đến cuối cùng có thể cứu được mẫu phi, đoạt lại thứ thuộc về huynh. Chẳng qua là, ta chỉ hy vọng, bất kể huynh muốn làm gì, thành công là chuyện tốt, nếu như thành công, cũng mong huynh có thể như bức tranh chữ này, kiên cường đợi ngày khác...” Trải qua vô số chuyện như vậy, Thường Hy hiểu được để thành công cần rất nhiều yếu tố, chỉ chuyện tí tẹo cũng có thể làm hỏng kế hoạch, lúc này cần nhất là ý chí kiên cường.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chầm chậm đem bức tranh chữ cuộn lại trong tay, sau đó trịnh trọng : “Nàng yên tâm, ta nhất định thành công.”


      Thường Hy hiểu tình hình của Minh Khải quốc, lại càng biết được đến tột cùng có thành công hay , nhưng là nàng hiểu được, người có thể tồn tại trong nghịch cảnh như vậy chắc chắn người đó có nghị lực hơn người, quyết tâm làm cho bằng được việc muốn làm, cuối cùng có thể thành công.


      “Trước chúc huynh mã đáo thành công, nếu có ngày huynh được như nguyện, đừng quên gửi cho ta phong gia thư để cho muội muội ở nơi đất khách quê người biết được tình hình của huynh!” tới chỗ này thanh Thường Hy có chút đắng chát, mặt mang theo nồng đậm sầu não. Chuyên Tôn Nhạc Đan ở trong lòng của nàng giống như vị đại ca, nàng luôn hy vọng có thể bình an, vạn trôi chảy, tâm tưởng thành.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nặng nề gật đầu cái sau đó sải bước ra ngoài. Thời điểm ra ngoài cửa đại điện bỗng xoay người lại cái, rốt cục vẫn đem lời trong lòng nhịn được ra mà hỏi: “Nếu như ta hy vọng nàng có thể cùng ta, nàng... sao?”


      Biết có hy vọng nhưng vẫn cứ như kẻ ngốc mong chờ đáp án, trước khi hoàn toàn chết tâm vẫn mong chờ chút xíu hy vọng.


      Thân thể Thường Hy bỗng chốc cứng lại, nghĩ tới rốt cục vấn hỏi ra. Trong lòng của nàng chỉ có Tiêu Vân Trác, chắc chắn là cùng , nhưng nếu để cho nàng quyết tuyệt ra những lời vô tình như vậy, nàng còn hạ được ngoan (độc) tâm nha, vì vậy trong lúc nhất thời có chút do dự.


      Thấy Thường Hy do dự, Chuyên Tôn Nhạc Đan lại dấy lên tia hy vọng, xa xa nhìn chằm chằm vào Thường Hy, hy vọng nàng có thể cùng ...


      “Nàng cùng ngươi!”


      Thanh Tiêu Vân Trác trong lúc bất chợt vang lên, Thường Hy cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan bị hù dọa cho giật mình, hai người đồng thời hướng về phía thanh phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vân Trác thần sắc lạnh như băng đứng sau Chuyên Tôn Nhạc Đan khoảng xa.


      Tiêu Vân Trác có chút tức giận, Thường Hy cư nhiên do dự, chẳng nhẽ tên tiểu bạch kiểm này trong lòng nàng có tia địa vị hay sao? Sải bước vào đại điện, mấy bước liền tới bên người Thường Hy, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Minh vương điện hạ, Thường Hy là nữ nhân của bản Thái tử, cả đời này nàng theo bất kỳ ai khác, xin mời ngài trở về !”


      Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác chỉ cảm thấy gương mặt từng trận nóng lên, cư nhiên ở trước mặt người khác những lời như vậy...


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy vẻ mặt hai người, đôi mắt nhất thời tối sầm xuống, muốn câu lại cảm thấy bất kỳ câu nào cũng là dư thừa, nhìn Thường Hy cái, lúc này mới xoay người lảo đảo ra ngoài. Hạnh phúc của người khác cũng chính là sáp lên miệng vết thương của .


      Dọc theo đường Chuyên Tôn Nhạc Đan nhớ lại mỗi vẻ mặt của Thường Hy trong suốt quãng thời gian qua, từng cái mỉm cười, từng cái ánh mắt, giống như mồn , ràng như trước. Đến lúc chia ly mới phát ra sâu đậm như thế...


      Dịch Dương lo lắng chờ Chuyên Tôn Nhạc Đan trở lại, xa xa xuyên qua cửa đại môn liền thấy được thân ảnh lung lay của Chuyên Tôn Nhạc Đan, ánh mắt sáng lên, vọt bước liền tiến lên phía trước.


      “Thiếu chủ!” Thanh Dịch Dương mang theo hưng phấn, vui mừng quá độ khiến chú ý đến khác thường của Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong ánh mắt chỉ có tỏa sáng lấp lánh.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng có tâm tình nghe đến bất cứ chuyện gì, phất tay cái : “Ta muốn yên tĩnh mình suy nghĩ, có chuyện gì để lát nữa !”


      Dịch Dương lúc này mới phát ra có cái gì đúng, khẽ nhíu mày muốn hỏi tới, nhưng là lại nghĩ chỉ cần mình đem tin tức tốt ra lòng của thiếu chủ lập tức tốt lên. Đây chính là chuyện cực tốt, tìm lâu như vậy, nghĩ tới nàng ở ngay bên cạnh.


      “Thiếu chủ, tìm được vị trí của thần nữ hộ quốc rồi!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 273:


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chấn động, nhìn Dịch Dương hỏi: “Ngươi cái gì? Tìm được vị trí của thần nữ hộ quốc?”


      Tìm lâu như vậy ra, cư nhiên đêm trước khi rời khỏi Đỉnh Nguyệt quốc lại xuất tin tức, chẳng lẽ trời cao rốt cục chịu để mắt đến sao? trong lúc nghĩ muốn đơn thương độc mã chiến đấu lại nghe được tin tức tốt như vậy, Chuyên Tôn Nhạc Đan vơi bớt nỗi bi thương, tinh thần cũng lên mấy phần, nhìn Dịch Dương : “ vào rồi tiếp.”


      Sắc mặt Dịch Dương có chút cổ quái, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Thiếu chủ nhất định ngờ tới chân mệnh thiên nữ là ai?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe những lời này cảm thấy kỳ lạ, ngờ tới chân mệnh thiên nữ là người nào sao? Với trí tuệ của người nọ biết, nhưng là trong số đó người nào là chân mệnh thiên nữ đây? Chuyên Tôn Nhạc Đan càng ngừng suy tư ở trong đầu, để là chân mệnh thiên nữ nhất thiết phải cần hai điều kiện, là sinh thần, hai là ngũ thải liên hoa ấn... Nhưng là, tuy rằng Thường Hy trùng ngày sinh, nhưng nàng lại có liên hoa ấn...


      Người còn lại trong hai điều kiện cũng phù hợp, chẳng lẽ ... Nghĩ tới đây, Chuyên Tôn Nhạc Đan ngẩng đầu nhìn Dịch Dương hỏi: “Đến tột cùng là người nào?”


      “Ngu Thường Hy!” Dịch Dương như chém đinh chặt sắt , đánh chết cũng nghĩ đến Thường Hy cư nhiên là thần nữ hộ quốc. Nếu như sớm nghĩ ra ngăn cản thiếu chủ cùng nàng qua lại, may là có tự mình động thủ giết nàng, nếu chỉ sợ tại ý nghĩ tự sát cũng muốn có.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn còn chút thể tin được, sóng lớn trong lòng ngừng dâng cao, là nàng, nhưng là...


      “Nàng có ngũ thải liên hoa ấn, đây là thể nào!” Chuyên Tôn Nhạc Đan ngược lại , thể tưởng tượng nổi, làm sao khéo như vậy cứ là nàng đây?


      “Bởi vì ngũ thải liên hoa , chỉ có thời điểm nàng động chân tình mới lên!” Dịch Dương đâu ra đấy.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn chằm chằm Dịch Dương, hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chúng ta điều tra lâu như vậy cũng biết được bí mật này, tại sao đêm trước khi xuất cung lại biết được? Đừng nên để trúng gian kế của kẻ khác!”


      Lúc này Dịch Dương lại trở nên thận trọng hơn, : “Chuyện này cũng phải do nô tài điều tra ra, mà là có người đưa tới cửa!”


      “Người nào?”


      “Mạnh Điệp Vũ.”


      “Là nàng ta?” thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút u , nhìn Dịch Dương hồi lâu lên tiếng, đứng dậy ở trong sảnh tới lui. Mạnh Điệp Vũ... Mạnh Điệp Vũ... Nàng ta lại muốn làm cái gì? “Nàng ta tại sao lại cho ngươi biết? Nữ nhân này tâm tư xảo trá, thể đề phòng, nếu như nàng ta muốn mượn tay chúng ta gây thù kết oán giữa Thường Hy và Tiêu Vân Trác đừng có mơ!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan phân tích rất cặn kẽ, tại thể đối địch với bất kỳ nhân vật nào của Đỉnh Nguyệt quốc, nếu đối với tương lai của cũng có lợi. Huống chi cũng có tính toán trực tiếp trở về Minh Khải quốc, còn có chuyện phải làm. Nếu như lúc này bị người khác tính toán, lại liên lụy đến Thường Hy, nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Mặc dù rất muốn mang theo Thường Hy nhưng là muốn cưỡng ép nàng.


      “Mạnh Điệp Vũ nàng ta nghe trộm được Tiêu Vân Trác và Vân Thanh chuyện nên mới biết được việc Thường Hy là chân mệnh thiên nữ.” Dịch Dương mở miệng , nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan: “Thiếu chủ, ta cảm thấy Mạnh Điệp Vũ có động cơ dối, nàng thích Tiêu Vân Trác mà cố tình Tiêu Vân Trác lại thích Ngu Thường Hy, chỗ này có mâu thuẫn. Mạnh Điệp Vũ dĩ nhiên hy vọng Ngu Thường Hy rời khỏi Tiêu Vân Trác, điều này cũng có gì khó hiểu.”


      “Nhưng Mạnh Điệp Vũ Thường Hy là chân mệnh thiên nữ đúng là chân mệnh thiên nữ sao? Ngươi cũng nghĩ đến ngộ nhỡ Mạnh Điệp Vũ dùng kế sách mũi tên hạ hai con chim?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thần sắc tốt , cảm giác Mạnh Điệp Vũ này khiến người khác nhìn thấu.


      “Bất kể có phải hay chúng ta cũng thể dễ dàng bỏ qua. Dù sao Vô Thiện đại sư cũng qua, người có được chân mệnh thiên nữ nắm giữ cả thiên hạ, chúng ta phải thử lần. Về nước, hung hiểm đối mặt với chúng ta chỉ sợ còn nhiều hơn, coi như chúng ta có chuẩn bị kỹ càng trong đêm cũng thể giải quyết hết. Chúng ta phải trường kỳ kháng chiến, nếu như lúc này có được chân mệnh thiên nữ ở bên người, chừng có thể giống như được trời giáng thần binh, giúp chúng ta giành lấy giang sơn.” Dịch Dương chút nào buông tha giải thích, suy nghĩ chút lại tiếp: “Thiếu chủ, người nghĩ kỹ , căn cứ vào tình báo của chúng ta, Ngu Thường Hy cũng phải là nữ tử bình thường, nàng có thể phá được kỳ trận năm đó Tấn vương mời cao thủ bày ra cho thấy nàng là người vừa có dũng có mưu, am hiểu kỳ binh trận pháp, tương lai là trợ lực lớn cho chúng ta. Thiếu chủ, thà tin lầm cũng nên bỏ sót!” Dịch Dương khuyên lơn, coi như muốn cũng phải mang , chỉ cần tia hy vọng thể buông tha.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lâm vào trầm mặc, lời của Dịch Dương phải có đạo lý, nhưng là Thường Hy theo , mới vừa rồi cũng hỏi, người Thường Hy thích trong lòng là Tiêu Vân Trác, bây giờ hỏi lại Thường Hy cũng nhất định theo. Huống chi, tại mong giữa bọn họ chỉ có tình bạn thuần túy nhuốm tia vụ lợi nào hết.


      “Dịch Dương, chuyện này vẫn còn chưa nắm chắc mười phần, ngươi nên hành động thiếu suy nghĩ, ta hy vọng trước khi lại xảy ra chuyện gì, điểm này ngươi phải hiểu được, chúng ta cùng Tiêu Vân Trác vẫn chưa thể trở mặt. Chỉ dựa vào lời của Mạnh Điệp Vũ lại bắt chúng ta mạo hiểm, ngươi cảm thấy quá buồn cười sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thản nhiên , trực tiếp bác bỏ lời của Dịch Dương. Nhưng nếu như Thường Hy là thần nữ hộ quốc, có nên mang theo nàng hay đây? Nếu là Thường Hy, liệu có thể cưỡng ép nàng ?


      Chuyên Tôn Nhạc Đan biết bây giờ nên lựa chọn thế nào, nhưng ít nhất thời điểm mình còn lý trí nên nhanh chóng đè nén mong mỏi trong lòng kia lại.


      Dịch Dương nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong lòng thầm than hơi, xem ra thiếu chủ động tâm với Ngu Thường Hy rồi, nếu như trước kia gặp phải chuyện như vậy thiếu chủ nào có phân vân lưỡng lự, xem ra phải tự mình động thủ. Tóm lại khi bọn họ xuất cung, hành lý nhất định phải nhiều thêm vật.


      Từ trong điện ra, Dịch Dương lách người đến hậu viện, nhảy qua tường vây ra bên ngoài, ngay cả là ban ngày nhưng hành động mau chóng, gọn lẹ, cho dù có bị người khác nhìn thấy cũng tưởng là hoa mắt!


      Đến nơi hẹn gặp, Mạnh Điệp Vũ đợi , hai người thấp giọng mấy lời rồi biến mất trong rừng hoa rậm rạp. Dịch Dương trở lại Bích Tiêu điện còn Mạnh Điệp Vũ lại về phía Đông cung. Mềm được rắn, tóm lại Ngu Thường Hy nhất định phải rời khỏi Đỉnh Nguyệt quốc, biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Vân Trác!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 274:


      Sau khi Chuyên Tôn Nhạc Đan rời khỏi, Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, dắt tay nàng vào trong thư phòng, quay người trở lại đóng cửa rồi đem nàng ôm vào trong ngực, dán ở bên tai nàng : “ cho nàng chạy theo người khác, đời này kiếp này, nàng đều là người của ta, có nghe hay ?”


      Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác cười khẽ tiếng, ôm chặt cổ của , : “Ta nơi nào cũng , ở bên cạnh chàng đấy thôi!”


      Tiêu Vân Trác thế nhưng vẫn cảm thấy trong lòng phiền não, tựa hộ như có chuyện gì đó thể ngăn cản được sắp xảy ra, nhưng cố tình lại biết được là chuyện gì, tâm tình càng trở nên buồn bực, cánh tay ôm Thường Hy cũng càng lúc càng chặt hơn.


      “Chàng làm sao vậy?” Thường Hy nhạy cảm phát ra Tiêu Vân Trác thích hợp, lên tiếng hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra hay ?”


      “Ta biết, chỉ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra mà ta lại thể ngăn cản được.” Từ buổi sáng Tiêu Vân Trác cảm thấy trong lòng phiền não muốn chết, giờ phút này ra cũng mang theo ba phần bực bội.


      “Có thể là do chuyện Minh Khải quốc thay đổi con tin, chàng đừng lo lắng, đây cũng có gì, phải sao?” Thường Hy giọng khuyên lơn.


      Tiêu Vân Trác khẽ thở dài cái, biết là phải vì chuyện này, cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.


      “Ngày mai lục hoàng tử Chuyên Tôn Tử Di của Minh Khải quốc đến, phụ hoàng ra lệnh cho ra tự mình xuất cung nhận người, vậy đối với Minh Khải quốc cũng là loại tôn trọng rồi. Thuận tiễn tiễn Chuyên Tôn Nhạc Đan, đưa đoạn đường.” Tiêu Vân Trác chậm rãi ra việc an bài ngày mai.


      Thường Hy gật đầu cái, nhàng đẩy tay của ra để hai người ngồi ghế, lúc này mới tiếp: “Vậy có cần ta chuẩn bị cái gì hay , ta liền lập tức ?”


      cần, hành cung chuẩn bị tất cả rồi, nàng chuyện gì cũng cần làm. Vốn là ngày mai ta cũng muốn nàng theo, bôn ba qua lại rất mệt nhọc, nhưng trong lòng ta cứ cảm thấy là lạ, sáng sớm ngày mai nàng theo ta xuất cung , ít nhất để nàng ở bên cạnh ta mới cảm thấy yên ổn chút!”


      Thường Hy cũng muốn ra ngoài chuyến cho nên thần sắc vui mừng : “Hay quá, luôn luôn ở trong cung lúc nào cũng cảm thấy buồn chán cực kỳ!”


      Màn đêm buông xuống, trong Minh Tín điện đèn đuốc sáng trưng, Minh tông vì Chuyên Tôn Nhạc Đan cử hành yến tiệc tiễn đưa rất náo nhiệt. Thường Hy ở trong phòng thu thập quần áo, ngày xuất cung, chuẩn bị nhiều quần áo chút tiện thay đổi. Mặc dù chỉ có ngày nhưng đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.


      Mạnh Điệp Vũ dán tại ngoài cửa nghe trộm, sắc mặt khẽ biến, ra ngày mai Thường Hy theo Tiêu Vân Trác xuất cung, nếu vậy ... Ngày mai động thủ bên ngoài cung so với ở trong cung càng dễ dàng hơn rồi, nghĩ tới đây khỏi vui mừng, xoay người rời . Nàng cần phải tính toán kế hoạch tỉ mỉ!


      Thường Hy còn biết tới ngày mai thứ chờ đón mình là điều gì, chẳng qua vẫn mải suy nghĩ xem vị lục hoàng tử đến trao đổi là dạng tính tình gì...


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :