1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 265:


      Lệ Bình lại lắc đầu cái, thần sắc có chút đau khổ : “Vô dụng, chớ phí tâm cơ. Người khác đem nước hoa hồng tẩm vào điểm tâm của ta, ngươi ta còn có thể biện bạch làm sao?”


      tích tắc này Hoàng quý phi tựa hồ già rất nhiều, nhìn Thường Hy : “Ngu thượng nghi, nếu có biện pháp xin giúp nha đầu này lần. Mặc dù ta thích con bé nhưng cũng hiểu được nó tuyệt đối làm loại chuyện như thế này. Con bé có nếu có mệnh hệ gì, ta cũng thương con trai của ta, chỉ sợ... Chỉ sợ nó cũng sống nổi!”


      Trái tim Thường Hy chấn động, nghĩ tới Tiêu Vân Thanh lại có thể vì Lệ Bình mà màng sinh tử, trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn Hoàng quý phi trịnh trọng : “Quý phi nương nương có lời, nô tỳ tất nhiên tận tâm tận lực. Chỉ là ta có mấy câu muốn hỏi riêng Vi An vương phi, kính xin quý phi ân chuẩn!”


      Hoàng quý phi nào còn ngăn trở, chỉ hận để Thường Hy lập tức tra ra hung thủ mới đúng, gật đầu cái liền đồng ý.


      Coi như Hoàng quý phi có đồng ý cũng thể ra khỏi gian phòng này. Tiêu Vân Thanh tránh ở bên cùng Tiêu Vân Trác biết những gì. Thường Hy liền lôi kéo Lệ Bình ra góc, thấp giọng : “Ngươi cái nha đầu đần này, đồ ăn có thể đưa lung tung cho phụ nữ có thai sao? Mệt ngươi ở bên cạnh Hoàng quý phi, thủ đoạn của lão nhân gia ngài ngươi có thể học được phần hôm nay cũng để cho kẻ khác có cơ hội áp chế!”


      Lệ Bình nghe được Thường Hy có nghi ngờ mình động thủ, trong lòng ấm áp hồi, nhất thời uất ức cũng theo ra, nhìn nàng : “Nơi nào là ta nguyện ý, ra chuyện này đến bây giờ nghĩ lại ta cũng cảm thấy có chút đúng. Ngày đó thời điểm xuất cung ta mang theo bốn cung nữ thân cận thường ngày vẫn phục vụ, trong đó có Viên là người ta thích nhất, làm việc lưu loát, còn rất hiểu tâm ý của ta. Buổi sáng hôm đó, nhà bếp làm bách hoa cao, Viên liền cười với ta rằng Hoàng quý phi rất thích ăn bách hoa cao, ta vừa nghe liền nghĩ dù sao rảnh rỗi cũng có chuyện gì làm cho nên sai người đem bách hoa cao bỏ vào hộp đựng thức ăn mang cho Hoàng quý phi phần, cũng có vẻ ta có hiếu tâm, tránh cho bà ấy lại châm chọc ta.”


      Thường Hy nghe đến đó cũng có chút cau mày, nếu như đến cả Lệ Bình cũng cảm thấy Viên kia có vấn đề, chỉ sợ là bách hoa cao này cũng là do nàng ta bày mưu tính kế để nhà bếp làm!


      “Viên với ta, bách hoa cao này mùi thơm , ngọt mà ngấy, rất thích hợp với người khẩu vị ăn tốt. thời điểm tới chỗ này nàng liền thở dài , vương phi, trước đó mấy ngày nô tỳ nghe thân thể Dương quý nhân tốt lắm, luôn là muốn ăn cơm. Nếu như chúng ta vào cung bằng đem thêm cho nàng phần, ngài phải cũng rất nhớ nàng sao? Ta vừa nghe cảm thấy rất tốt, lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều, nhưng là bây giờ nghĩ lại Viên làm sao biết được tình trạng gần đây của Dương quý nhân? Ta hồ đồ, lúc ấy nên đem lòng sinh nghi, nhưng bây giờ ngay cả hoài nghi chỉ sợ cũng vô dụng. Phụ hoàng thậm chí cả lời giải thích của ta cũng thèm nghe, ta nhưng là oan ức!” Lệ Bình tới chỗ này liền uất ức đến mức rơi lệ, nàng làm sao nghĩ tới Viên lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung!


      Thường Hy nghe đến đó thần sắc liền nghiêm chỉnh, hướng về phía Lệ Bình : “Được rồi, ta ra ngoài trước, trở lại tiếp!” Thường Hy xong cũng đợi Lệ Bình đáp lời liền ra ngoài phòng, ở tại cửa ra vào liền lôi kéo Ngũ Hải đến góc khuất, thấy chung quanh có bóng người nào mới ở bên tai của thấp giọng mấy lời. Ngũ Hải có chút kinh ngạc vì lời của Thường Hy, nhưng là cũng rất nhanh liền rời .


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 266:


      Nhìn Ngũ Hải rời , Thường Hy lại quay trở về bên trong phòng, nhìn Hoàng quý phi, lại nhìn Lệ Bình cười tiếng an ủi, : “Loại chuyện như thế này gấp gáp cũng được, người khác thiết kế chiếc bẫy vô cùn cẩn mật, Vi An vương phi lại là người thà, chỉ mấy câu bị người ta tính toán, nếu muốn giải quyết chuyện này sợ rằng phải tốn phen công sức!”


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trong đôi mắt dẫn theo ý cười nhè , ngay sau đó lôi kéo Tiêu Vân Thanh : “Huynh ở đây cũng giúp đỡ được gì, vẫn nên cùng ta vào xem phụ hoàng chút!”


      Tiêu Vân Thanh cũng đành chỉ gật đầu cái, lúc này cái óc heo như cũng giúp đỡ được gì, nhìn nương tử nhà mình cái, lại nhìn sang Thường Hy, : “Lệ Bình là người thẳng tâm, ta cũng đủ tâm cơ, nay gặp phải loại chuyện này nhất thời biết phải làm sao. Nếu như Ngu thượng nghi có thể giúp được Lệ Bình qua cửa ải này, về sau ta nhất định coi như ân nhân mà đối đãi!”


      Lời vừa ra, người khác làm gì, riêng Hoàng quý phi mặt cũng trở nên xanh ngắt, hôm nay cư nhiên lại đối với cung tỳ ra như thế, vậy tấm mặt mo này của bà để vào đâu? Đây phải ràng là hướng về phe Thái tử sao?


      Thường Hy cũng dám sơ ý, lập tức : “Vương gia đừng vậy, Thái tử gia vốn nặng tình cảm chân tay, vừa nghe đến vương gia gặp chuyện liền lập tức chạy đến. Nô tỳ chẳng qua cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, ngài chớ vậy, nô tỳ đảm đương nổi!” Tới chỗ này liền dừng lại, hé miệng cười cười rồi lại tiếp tục: “Huống chi thời điểm trước kia vương phi vẫn luôn chăm sóc nô tỳ, đạo nghĩa tri ân báo đáp nô tỳ vẫn hiểu được!”


      Hoàng quý phi nghe được lời của Thường Hy, trong lòng mới hơi nhõm đôi chút. Nghe xem người ta , vừa đem mặt mũi Thái tử nâng lên, lại mình thành người trọng tình nghĩa, có ân liền báo đáp. Điểm này con dâu của bà so với người ta còn kém xa, quả cùng đẳng cấp, chẳng trách Thái tử gia lại coi trọng nàng ta như vậy, Hoàng thượng cũng thích thôi. Hôm nay người bên cạnh bà xảy ra chuyện, nghe được lời nàng cũng có phần nào cảm kích!


      Tiêu Vân Thanh lúc này mới cười cười. Lệ Bình nhìn : “Chàng theo Thái tử gia , nơi này có mẫu phi và Thường Hy rồi, chàng cần lo lắng!”


      Nghe vậy Tiêu Vân Thanh mới cùng Tiêu Vân Trác đến chỗ Hoàng thượng. Nhìn hai người rời , sắc mặt Thường Hy trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi : “Có chuyện tình này phân lượng của nô tỳ đủ, cần Hoàng quý phi tự mình ra tay mới mong tra ra được chút gì đó!”


      Hoàng quý phi có điểm kinh ngạc nhìn Thường Hy : “Ngươi có biện pháp trả lại trong sạch cho Lệ Bình?”


      “Dù cho chỉ có tia hy vọng nô tỳ cũng muốn thử lần. Chuyện gì chăng nữa cũng thể làm mà lưu lại dấu vết!” Trong lòng Thường Hy có mười phần nắm chắc, kẻ địch nếu như trù hoạch kế sách như vậy bước tiếp theo hẳn cũng làm, nàng cũng thể làm gì khác hơn là bước tính bước rồi. Chỉ chờ xem vận khí người nào tốt hơn thôi!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 267:


      Thường Hy kiên định làm cho Hoàng quý phi có chút cảm động, sắc mặt đối với nàng cũng trở nên nhu hòa hơn. Lệ Bình càng thêm cảm động dứt, chẳng qua là tình cảm của nàng và Thường Hy tự nhiên cần phải nhiều lời, tất cả đều cần phải !


      Thường Hy khom lưng ở bên tai Hoàng quý phi thấp giọng mấy câu, Hoàng quý phi ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Thường Hy cái, ngay sau đó gật đầu : “Chút chuyện này liền giao cho ta. Ở trong hậu cung này ngay cả chuyện như vậy cũng làm xong bị người ta tính toán cũng đáng!”


      Thường Hy biết vô luận thế nào Hoàng quý phi cũng nuốt trôi cục tức này, con dâu của bà bị người ta ám toán đây cũng tương đương với việc sỉ nhục lên mặt mũi của bà. Cho nên lời của Thường Hy là cực kỳ để ở trong lòng.


      Bên này vừa dứt lời, bên kia hai huynh đệ Tiêu Vân Trác cùng với Minh tông cũng vừa lúc ra, nhìn cũng nhìn vào đây mà thẳng ra ngoài cửa. Thời điểm Tiêu Vân Trác ra cửa, miệng còn mỉm cười quay đầu lại nhìn Thường Hy nháy mắt ra dấu, Thường Hy hiểu ý mà gật gật đầu.


      Tiêu Vân Trác đây là cố ý đem Hoàng thượng gọi để cho nàng có cơ hội vào gặp Dương Lạc Thanh lần. cho cùng mấu chốt của chuyện này vẫn ở người Dương Lạc Thanh.


      Thường Hy và Dương Lạc Thanh vẫn còn chút quan hệ hợp tác, mặc dù Lệ Bình phải là người ngoài nhưng vẫn nên cẩn thận chút. Thường Hy suy nghĩ nhanh chóng rồi nhìn Hoàng quý phi : “Nương nương, nô tỳ nghĩ muốn xin vương phi và nô tỳ cùng vào nhìn xem Dương quý nhân nhưng là tại vương phi vẫn trong tình huống bị hiềm nghi, chỉ sợ Dương quý nhân nhìn thấy tâm tình kích động, nô tỳ cũng hỏi ra được cái gì, người xem nên làm thế nào?”


      Hoàng quý phi đứng dậy nhìn Lệ Bình : “Quá đơn thuần mới bị người ta lợi dụng, hãy để con bé theo ta học hỏi thêm, cũng muốn xem xem sắc mặt của bọn hạ nhân khi gặp nó là như thế nào. Ngu thượng nghi cứ để ý làm việc của ngươi , lại người bên trong kia mới là trọng yếu nhất!”


      Thường Hy thầm than trong lòng, khó trách có thể ngồi lên vị trí quý phi, quả nhiên là người tinh xảo đặc sắc, chỉ tiếc sinh ra nhi tử lại là... Quá mức đơn thuần. Ở hoàng gia này, đơn thuần đồng nghĩa với việc muốn chết! Trước kia có Hoàng quý phi bảo bọc sao, nay vừa mới ra khỏi cung bị người ta lợi dụng, cũng khó trách thần sắc Hoàng quý phi tốt!


      Nhìn Hoàng quý phi mang Lệ Bình ra khỏi cửa phòng, hướng về phía người làm trong Linh Đinh các tới, lúc này Thường Hy mới nhấc chân vào phòng ngủ của Dương Lạc Thanh.


      Thấy Thường Hy tới, Dương Lạc Thanh quả thực là sợ hết hồn, ước chừng phải lúc lâu sau mới khôi phục lại được tinh thần. Vội vàng lau khóe mắt, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Ngu thượng nghi thế nào lại rảnh rỗi tới đây? ngờ tới!”


      “Nô tỳ theo Thái tử gia tới. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái tử gia rất là tức giận, nô tỳ cũng là trong lòng yên. Thay vì ngồi an tĩnh bằng tới đây nhìn chút, ngài xem có đúng hay ?” Thường Hy bất đắc dĩ , sắc mặt mang theo tia sắc bén thành lời làm cho lòng người lo sợ bất an.


      Dương Lạc Thanh trong lúc nhất thời nghĩ ra được lời này của Thường Hy là có ý gì, Tiêu Vân Trác tức giận đến tột cùng là bởi vì sao? Là bởi vì thiếu lợi thế phục vụ cho hay chỉ đơn giản là tình cảm em?


      Nghĩ ra dụng ý, Dương Lạc Thanh lại nhìn đến thần sắc Thường Hy như thể mưa gió sắp đến, trong lòng lại càng cảm thấy bất an, vì vậy ánh mắt nhìn Thường Hy có chút thấp thỏm. Nếu như đứa bị mất liên quan đến nàng, tất cả chỉ là vì trong điểm tâm của Lệ Bình có nước hoa hồng, thế nhưng dạng lời này đánh chết nàng cũng dám ra khỏi miệng!


      Thường Hy từ cao nhìn xuống Dương Lạc Thanh nằm giường, trong lòng thoáng qua tia hồ nghi, nàng ta cư nhiên lại mất hồn trong lúc này?


      “Dương quý nhân bị xảy ra chuyện như vậy nô tỳ thực cảm thấy tiếc hận, dù sao hai tháng nữa cũng ra đời rồi, là khiến cho người ta thương tâm!” Thường Hy mang mặt nồng đậm bi ai, ba phần thương tiếc, ba phần tình cảm, là vừa đúng.


      “Tôi nào có nghĩ đến Vi An vương phi lại làm ra chuyện như vậy. Nếu như tôi đối với nàng ta có chút đề phòng đứa này cũng chết oan như vậy, lại tất cả đều là lỗi của tôi...” Dương Lạc Thanh khóc lóc kể lể, trong thanh tràn đầy bi thương khiến cho người ta rơi lệ.


      Thường Hy phải là người có đầu óc, chuyện này vốn là nghi vấn trùng trùng, hơn nữa mới vừa rồi Dương Lạc Thanh lại mất hồn, nghĩ đến lời của Vân Thanh, Thường Hy càng cảm thấy chuyện này đơn giản.


      “Dương quý nhân cho rằng chuyện này do Vi An vương phi làm?” Trong thanh của Thường Hy mang theo tia trào phúng.


      Dương Lạc Thanh cả kinh trong lòng, nghĩ tới Thường Hy lại có thể hỏi như vậy, mạnh mẽ đè xuống kinh ngạc, cắn răng : “Nàng tặng điểm tâm có chứa nước hoa hồng, tôi ăn vào mới khiến sinh non, chuyện này là có chứng cớ.”


      thế gian này lại có người ngu ngốc như vậy sao, đưa đồ hại người còn lưu lại chứng cớ, đây phải ràng là tự đào hố chôn thân sao? Hơn nữa Vi An vương phi có lý do gì nhất định phải trừ hài tử trong bụng ? Vi An vương là người ham chơi, kẻ ngu cũng thấy được có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, có trượng phu như thế Vi An vương phi tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?” Thanh Thường Hy cao thấp nhưng lại rất có áp lực, câu chữ đều nện vào trong lòng của Dương Lạc Thanh.


      Dương Lạc Thanh sớm nhận được cảnh cáo của Thường Hy nên động vào Lệ Bình, biết quan hệ của bọn họ tầm thường, nhưng là... Con của nàng quả còn nữa, ngay cả khi chỉ là hiểu nhầm nhưng cùng điểm tâm kia thoát khỏi quan hệ. Đứa bé là nàng thiên tân vạn khổ mới mang thai, làm thế nào lại nhẫn tâm hại nó?


      Dò xét cẩn thận thần thái của Dương Lạc Thanh, trong lòng Thường Hy cũng có chút suy nghĩ, nhìn bộ dáng này Dương Lạc Thanh cũng phải là ngoan độc đến mức lấy hài tử của mình ra ám hại người khác. Thế nhưng hài tử nếu như phải do Dương Lạc Thanh giở trò quỷ, lại cùng Lệ Bình liên quan đến tột cùng là người đứng sau bức màn này là ai?


      “Bất kể là Vi An vương phi hay có người muốn thông qua nàng ấy hãm hại tôi hài tử của tôi cũng còn. Đây là , chẳng lẽ Ngu thượng nghi hoài nghi tôi tự đem hài tử của chính mình hại chết? Cũng sắp ra đời, tôi lại phải là loại người sắt đá, huống chi lần trước Ngu thượng nghi đến tình nghĩa giữa và vương phi, tôi cũng phải người ngu, như thế nào lại đối địch cùng ?” Dương Lạc Thanh tới chỗ này cũng có chút kích động, sắc mặt mang theo bi thống sâu. Ngự y rồi, coi như chính nàng có chút sai lầm nhưng cũng đến nỗi lấy mạng của hài tử, chủ yếu là do nước hoa hồng kia, cho nên nàng là có chút thống hận Lệ Bình.


      Thường Hy cũng là nghĩ ra điểm này cho nên mới có chút cảm thấy ảo não. Dương Lạc Thanh rất đúng, nàng ta vì cái gì mà lại hãm hại con của mình? Nếu như nàng ở trong hậu cung có thể sinh hạ nhi tử về sau cũng có thể dựa vào, quả quyết đem đường lui của mình hủy mất, cho nên chuyện này nàng mới nghĩ thông!


      Mà nàng cũng rồi, nếu như biết được tình cảm của nàng và Lệ Bình, lấy thông minh của Dương Lạc Thanh, trừ phi nàng ta chắc chắn rằng nhất định Thường Hy thể nắm được bất kỳ nhược điểm nào, nếu nàng ta tuyệt đối đối nghịch cùng nàng.


      Phân tích như vậy, người đứng sau màn hạ độc thủ khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên chút dấu vết cũng lưu lại, đúng là làm cho nàng vô cùng phiền não!


      Nhưng là Thường Hy cũng phải kẻ ngốc, nàng còn nhớ lời Vân Thanh , biết Dương Lạc Thanh trả lời cũng chưa hết , mắt chợt lóe, khóe miệng nâng lên nụ cười mỉm, làm như lơ đãng : “Dương quý nhân mấy ngày nay còn ăn thứ gì khác nữa ?”


      Dương Lạc Thanh sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu cái, trong lòng có chút chột dạ, nhưng mà mặt lại cực lực giữ vững trấn định, : “ có, tôi nào dám ăn những thứ có nguồn gốc ràng!”


      “A? Vậy sao?” Thường Hy châm chọc hỏi ngược lại, mặt lộ ra tia cổ quái, ngay sau đó : “Nhưng mà tôi lại nghe thấy có người bảo Dương quý nhân ăn quả linh lung, có chuyện này hay ?”


      Khuôn mặt Dương Lạc Thanh lên ý thể tin được, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng mang theo chút hoảng sợ, thân thể khỏi dịch về phía sau chút, chợt nuốt nước miếng, sau đó : “ có, thể nào, biết Ngu thượng nghi làm sao lại nghe được chuyện như vậy. Tôi mấy ngày gần đây ngay cả cửa viện còn ra ngoài, làm sao lại có thể ăn được quả lung linh ở vườn hoa phía tây đây?”


      “Dương quý nhân đúng là biết ít, biết quả linh lung là vật gì, lại biết nó sinh trưởng ở vườn hoa phía tây, chuyện như vậy chỉ sợ trong hậu cung cũng có mấy người biết đâu!” Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh, ánh mắt có chút sắc bén.


      Dương Lạc Thanh hận thể cắn xuống đầu lưỡi của mình, đạo lý có tật giật mình nàng cuối cùng cũng hiểu. Nàng rất là muốn ngồi dậy phản bác lại Thường Hy, nhưng chẳng qua thời cơ chưa đến, huống chi trong bụng dù sao cũng là hài tử của nàng, nàng như thế nào lại dám đem chính sinh mạng hài tử của mình ra giỡn?


      Nhưng khi nhìn đến thần sắc Thường Hy ràng là hoài nghi mình, Dương Lạc Thanh lúc này cảm thấy có chút luống cuống, nhìn Thường Hy : “Ngu thượng nghi có ý tứ gì? Tôi nghe hiểu!”


      “Nghe hiểu? Vậy để tôi cho Dương quý nhân, quả linh lung chính là loại trái cây của Minh Khải quốc. Quả linh lung trông ăn rất ngon nhưng kỳ thực lại là dược vật khiến cho khí huyết bị ứ đọng, người có bầu chỉ cần ăn hai ba quả là có thể bị sinh non!” tới chỗ này Thường Hy dừng lại, thần sắc ngày càng ngưng trọng, lại tiếp tục: “Dương quý nhân đến tột cùng là nghe người nào mới ăn thứ quả kia?”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 268:


      Lời của Thường Hy khiến Dương Lạc Thanh vô cùng chấn động, khuôn mặt sau khi sinh non vốn tái nhợt nay lại càng tia huyết sắc. Nàng cảm thấy Thường Hy quả phải người nữa, chuyện như vậy làm sao nàng ta có thể biết được? Chuyện nàng ăn phải quả linh lung cũng chỉ có hai cung nữ thân cận bên cạnh, còn lại có ai biết được việc này!


      Thường Hy vẫn nhìn thấu Dương Lạc Thanh, cảm giác nữ nhân này phải chỉ là người bình thường, có thể từ nữ ca cơ mà bò lên thân phận quý nhân này đủ để thấy nàng là người thể xem thường. Còn nữa, lá gan của nàng ta lớn cỡ nào mới dám lừa gạt Hoàng thượng cùng mình làm giao dịch, nữ nhân có dũng có mưu như vậy lần này lại bị người khác lừa gạt, Thường Hy cảm thấy có chút thành , giống như nằm mơ!


      Nghĩ tới đây, trong lòng lại cẩn thận phen so đo, quan sát thần sắc Dương Lạc Thanh, mở miệng : “Quý nhân và tôi đều có chỗ tương tự, hai ta có thể đến ngày hôm nay là điều cực kỳ dễ dàng, có lắm bất đắc dĩ, tôi cũng thiếu điều chua cay.” tới chỗ này Thường Hy liền dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh, quả nhiên thấy được trong mắt nàng có tia kích động xen lẫn chút bi ai, Thường Hy trong lòng lóe lên, lại tiếp lời : “Vào thâm cung này chính là vũng bùn, ai cũng đừng nghĩ có thể thân trong sạch mà ra ngoài. Ngay cảVi An vương phi lãnh đạm với quyền thế như vậy cũng bị người khác lợi dụng hãm hại, quý nhân có Hoàng tử làm bùa hộ thân, cuộc sống sau này chỉ sợ là mấy dễ chịu...”


      Dương Lạc Thanh dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong mấy lời này, nàng vốn có cừu oán cùng Mị phi, cuộc sống sau này quả dễ dàng. Trước kia nàng cũng có tính toán lợi dụng Thường Hy để mình tiến lên cao thêm bước, nàng rất thuận mắt tại sao nô tỳ còn dám ở trước mặt mình vênh váo đắc ý, nàng phục, nhưng cũng bởi vì mình khinh thường cho nên hôm nay đến hài tử cũng còn, sau này núi dựa cũng biến mất. Thời điểm mấu chốt như thế này nàng cũng dám đắc tội Thường Hy nữa!


      Nàng thiếu chút nữa bước lên trời, nhưng hôm nay lại phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày. Ngu Thường Hy mặc dù chỉ là nô tỳ nhưng trong cung này có rất nhiều chủ tử đều muốn nịnh bợ nàng, lấy lòng nàng, đây là số mệnh! Ngay cả khi nàng cam lòng vẫn thể làm gì khác hơn!


      Thường Hy giờ phút này nghĩ tới Dương Lạc Thanh so đo bản thân với nàng, nàng chỉ nghĩ rằng Dương Lạc Thanh đắn đo xem có nên đem chân tướng ra hay , vì vậy cũng có quấy rầy nàng ta, chẳng qua chỉ lẳng lặng chờ. Nàng tin tưởng Dương Lạc Thanh tuyệt đối ăn bừa bãi quả linh lung, nhất định là có người qua với nàng ta cái gì đó.


      Qua hồi lâu, Dương Lạc Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thường Hy, khẽ thở dài cái, sắc mặt mang theo chút sa sút tinh thần, : “Tôi nguyên tưởng rằng tôi tính toán vô cùng cẩn thận, ở trong thâm cung này từng bước bò lên được vị trí như vậy. Ban đầu những ca cơ cùng với tôi sớm thất linh bát lạc, người chết chết, người cũng , nhưng đến hôm nay tôi mới hiểu được, tất cả chỉ là trống rỗng, tất cả chỉ là giả dối, quay đầu nhìn lại chỉ toàn là bị người khác tính kế!”


      Thường Hy lẳng lặng lắng nghe lời, sắc mặt mang theo mấy phần ngưng trọng, Dương Lạc Thanh trong lúc bất chợt ra mấy lời cảm thán như vậy cho thấy nàng ta là bị đả kích.


      Dương Lạc Thanh lúc đó giống như nhảm, thao thao bất tuyệt với Thường Hy, kể chuyện từ khi nàng vào cung đến nay, từ nữ ca cơ ti tiện, là đồ chơi của nam nhân trở thành quý nhân kim tôn ngọc thể. Dọc con đường này, người khác hại qua nàng, nàng cũng tính toán người khác, vào cung cùng nhau hơn mười người cuối cùng trụ lại chỉ có mình nàng. Vốn tưởng rằng mang thai long tử, lại có tòa núi dựa là Thái tử, về sau có thể có được cuộc sống sung túc, nhưng là lòng tham đáy. Nàng thế nhưng lại nghe theo lời dèm pha của kẻ khác, cho rằng mình mọi chuyện thể cứ nghe theo Ngu Thường Hy, tại sao cung tỳ thấp kém lại có thể đối với mình vênh mặt hất hàm sai khiến? Tại sao chỉ là thân phận cung tỳ, ánh mắt người khác nhìn nàng so với mình lại tôn quý hơn?


      Nàng phục!


      Chẳng qua là nghĩ đến, nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác mặc cho lợi dụng thôi!


      ra người này đúng là đấu với Ngu Thường Hy, nàng chỉ là vật hy sinh, chỉ có thể cười rằng vật hy sinh như nàng lại vọng tưởng có thể giương cánh bay cao, chưa từng nghĩ rằng người ta cũng chỉ là làm cho lồng chim lớn thêm chút, nàng cũng biết trời cao đất rộng là gì!


      Ngẩng đầu nhìn Thường Hy, Dương Lạc Thanh khẽ thở dài cái, : “Ngu thượng nghi yên tâm , tội danh của Vi An vương phi tôi thay nàng rửa sạch, chỉ là tôi cần Phùng thái y phối hợp, lát nữa phiền toái lại cùng ngài ấy mấy lời!”


      Thường Hy cau mày, bộ dáng Dương Lạc Thanh tựa hồ muốn đem người kia ra, trong lòng quanh quẩn tia ai, mở miệng : “Dương quý nhân, tôi chỉ muốn biết người kia là ai?”


      Dương Lạc Thanh lắc đầu cái, : “ cần hỏi, tôi đâu.”


      Thanh mặc dù vẫn vô lực mềm yếu như cũ nhưng Thường Hy nhận có thể cảm nhận được Dương Lạc Thanh có bao nhiêu kiên trì, mi tâm nhăn càng chặt. Nhưng lại nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng nhất tại chính là rửa sạch oan khuất cho Lệ Bình, Dương Lạc Thanh chủ động làm chuyện đó, có thể thấy được nàng ta nghĩ thông suốt coi mình là địch, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn ra kẻ đứng sau màn đến tột cùng là người nào!


      Cứ như vậy Dương Lạc Thanh đem cả hai bên đều đắc tội nhưng đồng thời cũng cho mỗi bên ăn định tâm hoàn. Bên phía Thường Hy, oan khuất của Lệ Bình được rửa sạch, nhưng nàng lại ra người giật dây, quan hệ cùng Thường Hy coi như ân đoạn nghĩa tuyệt. Bên kia nàng có mượn cơ hội hãm hại Lệ Bình nhưng cũng đem người sau màn giao ra, coi như vừa đắc tội với đối phương nhưng có tuyệt tình, về sau chỉ sợ là cũng còn hợp tác với đối phương nữa.


      đao chặt đứt hai sợi dây, phần quyết tuyệt này Thường Hy cũng có chút bội phục!


      Chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dương quý nhân : “ cho rằng cứ giải quyết như vậy là ngày sau có thể sống tốt sao? đắc tội với tôi cũng đắc tội với người kia, tôi có thể truy cứu nhưng bên kia, bọn họ cũng có thiện tâm như vậy sao?”


      Dương Lạc Thanh gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng cúi đầu giống như lão tăng nhập định.


      cho rằng gì tôi liền tra ra được? Mới vừa rồi lúc chuyện, Hoàng quý phi tự mình thẩm vấn người của Linh Đinh các, cùng lúc đó tôi cũng cho người đến phủ Vi An vương bắt được kẻ xuyên tạc lời bên người vương phi. Dương quý nhân, cho rằng nước cờ này của mình là cao minh, đắc tội hai bên đồng thời cũng giữ lại được đường lui, nhưng là khe hẹp cho lui này liệu còn có thể giữ được mạng sống mà ra ?” Thường Hy giễu cợt nhìn nữ nhân tự cho mình là đúng này, thông minh quá cũng phải là chuyện tốt!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 269:


      Dương Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt cười : “Ngu thượng nghi quả cao thủ thuyết phục người khác, nhưng ngay cả khi tôi cũng thể sống được!”


      Thân thể Thường Hy hơi run lên, kinh ngạc nhìn Dương Lạc Thanh, chẳng lẽ nàng ta tính toán muốn sống nữa sao?


      Giống như nhìn thấu kinh ngạc của Thường Hy, Dương Lạc Thanh cười : “Còn sống là còn có hy vọng, tôi có ngu như vậy mà tự vẫn!”


      Thường Hy lúc này cũng khẳng định chắc chắn Dương Lạc Thanh ra người kia là ai, mặc dù nàng biết vì cái gì mà nàng ta lại giữ bí mật cho người nọ như vậy, nhưng vẫn vén rèm ra ngoài, đến lúc ra đến cửa lại quay đầu nhìn lại, : “Chỉ mong phải hối hận vì hành động ngày hôm nay. Xét thấy chủ động rửa sạch tội danh cho Vi An vương phi, tôi có bất kỳ động tác gì đối với , chỉ mong được ngôi sao may mắn giúp đỡ thôi!”


      Dương Lạc Thanh nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa đung đưa, thân thể mềm nhũn tựa vào gối mềm, hồi lâu mới khép lại mắt. Muốn còn sống, sống tốt, sống được người ta kính trọng, tại sao lại khó khăn như vậy?


      Thường Hy tự mình tìm Phùng thái y, đem chuyện này với ông ấy. Khuôn mặt ôn hòa của Phùng thái y thoáng qua tia kinh ngạc, nhìn Thường Hy : “Ngu thượng nghi cứ yên tâm, việc này tôi biết nên làm thế nào!”


      Thường Hy cười cười tạ ơn, nàng biết Phùng Viễn Thanh là người của Tiêu Vân Trác, việc này nàng cũng yên tâm.


      Chuyện bên này vừa chấm dứt, bên kia Hoàng quý phi cũng ra. Hai bên vừa đụng đầu, thế mới biết Hoàng quý phi chút tin tức hữu dụng cũng moi ra được. Khó trách khi Dương Lạc Thanh nghe đến việc có người muốn thẩm tra người trong viện của nàng tuyệt lo lắng, ra những người này cái gì cũng biết.


      Cũng lâu sau đó Ngũ Hải trở về, sắc mặt mang theo tia ai, ra là đến trễ bước, Viên kia treo cổ tự vẫn.


      Thường Hy lần này ngay cả kinh ngạc cũng , người kia nếu như có biện pháp khiến Dương Lạc Thanh ra hoàn toàn có thể làm cho Viên tự sát.


      Buổi chiều liền truyền đến tin tức Phùng thái y tra ra chuyện Dương Lạc Thanh ăn nhầm phải quả linh lung, hơn nữa Viên treo cổ tự tử, hiềm nghi của Lệ Bình được rửa sạch .


      Tiêu Vân Thanh cùng Lệ Bình đích thân đến Đông cung lời cảm tạ, Thường Hy lại giữ Lệ Bình ở lại chuyện hồi lâu tận cho đến khi mặt trời sắp lặn hai người kia mới rời khỏi cửa cung.


      Tiêu Vân Trác từ tịnh phòng ra ngoài, sớm đổi thân áo lụa tơ tằm trắng như sữa gạo, vào phòng ngủ chỉ thấy Thường Hy ngồi ôm gối ở giường, mày nhíu lại hết sức chặt, tóc đen nhánh xõa ở bờ vai, giống như tiểu tinh linh thất lạc nơi trần gian.


      Tiêu Vân Trác tiện tay cầm dải lụa cột lại tóc, nhìn Thường Hy, tới gần bên giường hỏi: “ nghĩ gì thế?”


      Vung tay lên đem Thường Hy ôm vào trong ngực, đầu đụng tới chiếc gối ở đầu giường, dựa vào gối mềm mà thấp giọng chuyện.


      “Ta cảm thấy ở chỗ này thực thở nổi, giống như chung quanh chúng ta bị giăng ra tấm lưới vô hình, sờ được nhìn thấu, khiến người ta tức giận dứt!” Thường Hy đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Vân Trác, dựa sát vào trong lồng ngực của , giống như chỉ có như vậy sợ hãi trong lòng mới tản chút.


      Thường Hy vẫn chỉ cảm thấy trong cung khác thường nhưng ngay cả ngoài cung cũng bắt đầu nổi sóng. Tiêu Vân Dật cùng Tiêu Vân Bác kể từ khi xuất cung khai phủ đến nay liền công khai kết giao với nhà quyền quý, hoàn toàn đem Tiêu Vân Trác để vào trong mắt. triều đình phong vân quỷ dị lại càng phát ra ràng, đại thần trong triều đều là lũ cỏ đầu tường chiếm đa số, gió chiều nào xoay theo chiều ấy, mặc dù trong lòng hận muốn chết nhưng mặt vẫn thể ra, khiến người ta tức giận nguôi!


      “Chỉ sợ bọn họ muốn động thủ.” Tiêu Vân Trác thấp giọng câu, trong thanh mang theo nồng đậm mệt mỏi.


      Thường Hy cả kinh, tựa hồ thể tin được, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng cái gì? Điều này sao có thể? Hoàng thượng còn yên ổn, bọn họ có lá gan lớn thế nào mà dám động thủ?”


      ra thân thể phụ hoàng sớm ổn, chẳng qua là gắng gượng mà chống đỡ. Thời điểm ta bị thương lần trước cũng là cố gắng lắm mới dậy nổi...”


      “...”


      Thường Hy ngây dại, chỉ cảm thấy cả người lạnh run, dùng sức ôm chặt Tiêu Vân Trác, nếu như Hoàng thượng được, vậy...


      “Phụ hoàng gắng gượng chống đỡ đến thi hội năm nay, ta hiểu ông ấy là muốn lưu cho ta mấy nhân tài hữu dụng làm tay chân, ta hiểu...” Thanh Tiêu Vân Trác từ từ thấp xuống, những năm gần đây vẫn luôn cho rằng kể từ khi mẫu hậu qua đời phụ hoàng liền thay đổi, bao giờ thích mình nữa, cả ngày đối với mình lạnh như băng. Hôm nay mới suy nghĩ ra, ông ấy cũng chỉ là dùng phương thức khác để bảo vệ .


      Ngay cả Hoàng đế tôn quý cũng có cách nào bảo vệ con trai quý của mình thời thời khắc khắc ở trong hậu cung chịu chút thương tổn nào, cho nên mới phải dùng đến cách thức đặc biệt này. Chỉ tiếc rằng biết đến quá muộn, nếu phải đêm đó vô tình nghe được lời của phụ hoàng và Vạn Thịnh có lẽ cả đời này vẫn oán hận ông ấy.


      Cả đêm ôm nhau mãi mới chợp mắt, hai người cũng có ngủ ngon, có quá nhiều chuyện cần bọn họ làm, có quá nhiều chuyện biết lúc này xảy ra.


      Ngày thứ hai sau khi Tiêu Vân Trác , Chuyên Tôn Nhạc Đan liền tới bái phỏng.


      Thường Hy rất là ngạc nhiên, mời đến đại điện ngồi xuống, dâng trà lên, lúc này mới cười hỏi: “Ngài hôm nay thế nào lại rảnh rỗi tới đây?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, ôn nhu cười tiếng, : “Hôm nay trong lúc rảnh rỗi liền thuận tiện đến thăm nàng chút. Nàng gần đây thế nào?”


      “Tốt vô cùng, ta còn có cái gì có thể tốt?” Thường Hy dĩ nhiên với Chuyên Tôn Nhạc Đan những chuyện lục đục đấu đá kia, ở trong lòng của nàng, Chuyên Tôn Nhạc Đan cùng những chuyện này cách xa.


      “Ngài sao? khỏi ho khan chưa? Phùng thái y đưa thuốc uống chưa?” Trước đó vài ngày Chuyên Tôn Nhạc Đan ho đến lợi hại, Thường Hy nhờ Phùng thái y đến đó xem qua chút, kê ra mấy phương thuốc, vì vậy lúc này Thường Hy mới mở miệng hỏi thăm.


      “Tốt hơn nhiều rồi, Phùng thái y diệu thủ hồi xuân, ho khan của ta tốt hơn phân nửa. Dù sao cũng là bệnh cũ của năm xưa, muốn trị tận gốc chỉ sợ phải tốn chút thời gian.” Chuyên Tôn Nhạc Đan cười , ánh mắt nhìn Thường Hy càng phát ra nhu hòa.


      “Vậy tốt!” Thường Hy cười cười, trong lòng suy nghĩ Chuyên Tôn Nhạc Đan dễ dàng gì mà tới Đông cung, sáng sớm hôm nay liền tới, chỉ sợ là có chuyện gì!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, thần sắc có chút ngưng trọng, cuối cùng vẫn ra: “Ta muốn trở về nước!”


      Tay Thường Hy run lên, ly trà trong tay thiếu chút nữa rơi mặt đất, ? là con tin a, có Minh tông mở miệng làm sao có thể ? Này... Chẳng lẽ Minh tông đồng ý thả rồi hả? Nhưng là nghe thấy tin tức, theo lý mà chuyện tình trọng đại như vậy phải có tin tức truyền đến chứ, nhưng là chút phong thanh nàng cũng nghe được!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :