1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 260: Thân thế thần bí của Vân Thanh


      Vân Thanh tựa hồ tuyệt kinh ngạc khi Thường Hy có thể ngay lập tức nghĩ đến vấn đề này, gật gật đầu : “Bởi vì nguyên quán của Phùng thái y là ở Minh Khải quốc, cho nên đối với những thứ của Minh Khải quốc là rất quen thuộc!”


      Thường Hy bây giờ mới hiểu , mặc dù vẫn như cũ biết tại sao Vân Thanh tự mình tìm Phùng thái y, nhưng là nàng biết trong này ắt hẳn có chút uẩn khúc. Thời gian gấp gáp nàng cũng tiện hỏi, bây giờ nàng lập tức phải ngay.


      Vân Thanh ra khỏi Doanh Nguyệt điện, đứng ở dưới mái hiên chờ Thường Hy trở lại. Vốn là nàng muốn đem chuyện của mình cho Thường Hy, chẳng qua mãi vẫn chưa có cơ hội, lần này cũng coi như là đúng dịp. Dương Lạc Thanh... Mạnh Điệp Vũ... Chuyên Tôn Nhạc Đan... bao nhiêu năm, các ngươi phải bắt đầu thò đuôi ra sao?


      Ân ân oán oán hơn mười năm trước, có lẽ cũng nên kết thúc tại đây được rồi! Vân Thanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nỗ lực để cho nước mắt mình rơi xuống, trong lòng yên lặng : “Ca, nếu huynh còn sống tại sao chịu ra ngoài? Nếu huynh còn sống, tại sao huynh có thể nhìn con trai của nữ nhân huynh thích ở trong hiểm cảnh mà chịu nhúc nhích? Huynh đưa ta vào cung giao cho hoàng hậu, phải là huynh muốn ta thay huynh thủ hộ nàng sao? Huynh đến tột cùng là còn sống hay chết rồi, nhiều năm như vậy, huynh liệu như thần, sớm đem bảo bối trong núi hoang giao cho người Ngu gia, huynh sớm biết Ngu Thường Hy là chân mệnh thiên nữ có đúng hay ? Ca, huynh thần cơ diệu toán, lại nhìn thấu chữ tình! Cuối cùng đều phải là tự làm khổ mình?”


      Thời điểm Thường Hy qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy vẻ mặt đơn của Vân Thanh ngây ngô nhìn bầu trời. Vân Thanh như vậy Thường Hy chưa từng nhìn thấy qua, cảm thấy rất xa lạ, trong lúc nhất thời dừng lại bước chân.


      Vân Thanh quay đầu lại nhìn Thường Hy, đưa tay lau những giọt lệ hai bên má, thản nhiên : “Thái tử gia lát nữa trở lại. Chờ ngài ấy trở về chúng ta cùng nhau , có số việc cũng nên để Thái tử gia biết!”


      Thường Hy yên lặng gật đầu cái, hai người lẳng lặng đứng dưới mái nhà cong, cung nữ thái giám qua đều nín thở dám quấy rầy thanh tịnh của hai người. Rất nhanh sau đó Tiêu Vân Trác quả nhiên trở lại, thấy Vân Thanh cùng Thường Hy đứng chung chỗ liền rất kinh ngạc.


      Thường Hy thấy được kinh ngạc của Tiêu Vân Trác liền tiến lên đem lời của Vân Thanh lại lần nữa. Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, : “Vào trong rồi .”


      Ba người tiến vào thư phòng, Ngũ Hải tự giác đứng ở cửa làm môn thần.


      Tiêu Vân Trác ý bảo Thường Hy và Vân Thanh cùng ngồi xuống. Thường Hy nhìn Vân Thanh cái, ngược lại biết nên hỏi từ đâu. Tiêu Vân Trác nghi hoặc nhìn Vân Thanh, hỏi: “Vân Thanh , muốn gì?” Vân Thanh là người mà mẫu hậu đưa tới, từ đó đến nay vẫn luôn có phần tôn trọng.


      Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác, lại xem chút Thường Hy, cuối cùng khẽ thở dài tiếng, : “Thái tử điện hạ, Ngu thượng nghi, các người nhất định rất tò mò ta rốt cục là người như thế nào chứ? Trong hoàng cung hai người nhất định tra ra được ta là ai đúng hay ?”


      Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Thường Hy mở miệng : “Xem ra biết chúng ta điều tra chuyện của ?”


      Vân Thanh gật đầu cái : “Ta ở trong hoàng cung này vài chục năm rồi, có rất ít chuyện tình ta biết. Ngu thượng nghi làm việc cũng được coi là kín đáo, thời điểm ta biết được cũng là sau đó rồi.”


      Điểm này Thường Hy ngược lại đồng ý, nhìn Vân Thanh : “ là muốn chính miệng cho chúng ta biết sao?”


      Vân Thanh lại gật đầu, : “Vốn là định đợi thêm đoạn thời gian nhưng là thể đợi được nữa. Nếu các ngươi biết chân tướng chỉ sợ bị người khác lợi dụng, cho nên ta mới quyết định ra trước.” tới chỗ này liền thở dài, nhìn hai người : “Hơn hai mươi năm trước, ân oán của đương kim Hoàng thượng, tiên Hoàng hậu cùng Tấn vương, Thái tử điện hạ nghe qua chứ?”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác cứng đờ, nhưng vẫn : “Biết chút, nhưng cũng nhiều. cũng biết?”


      Thường Hy là lần đầu tiên nghe đến, sắc mặt tránh khỏi kinh ngạc, nhưng là nàng lên tiếng. Quan hệ của Minh tông, tiên Hoàng hậu, còn có vị Tấn vương thần bí kia, nàng vẫn nên cẩn thận chút.


      Vân Thanh lắc đầu cái, cười khổ : “Ta hiểu biết cũng nhiều, chỉ biết rằng năm đó tiên Hoàng hậu vào cung tuyển tú nữ, lúc ấy Tấn vương và Hoàng thượng đều nhất kiến chung tình với tiên Hoàng hậu, nhưng là cuối cùng tiên Hoàng hậu vẫn gả cho đương kim Hoàng thượng. Tấn vương vô cùng thương tâm, đối với Hoàng thượng cũng là oán hận càng nhiều. Tiên hoàng rất thích Tấn vương, thậm chí còn hơn nhiều so với Hoàng thượng, thế nhưng lúc đó đương kim Hoàng thượng là Thái tử, Tấn vương lại phải do Hoàng hậu sở sinh, theo quy củ tổ tông là thể thừa nghiệp mà cai quản đất nước.”


      Vì lúc đó Tấn vương bị đương kim Hoàng thượng đoạt tiên Hoàng hậu cho nên quyết định ở thời điểm Hoàng thượng vừa mới lên ngôi liền phát động binh biến, ngài ấy cho rằng chỉ cần đoạt lấy giang sơn là có thể có được tiên Hoàng hậu...”


      tới chỗ này, trong mắt Vân Thanh lóe lên tia đau thương hiểu , hốc mắt ửng đỏ. Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy biết năm đó còn có nội tình như vậy, nhưng là cuối cùng tại sao Tấn vương lại bỏ qua?


      “Đêm trước khi phát động binh biến, Tấn vương tìm tiên Hoàng hậu, hết nỗi lòng, hy vọng tiên Hoàng hậu có thể cùng cao chạy xa bay, như vậy cũng bức vua thoái vị, chỉ muốn được ở cùng nữ nhân thích. Nhưng mà cái Tấn vương nhận được cũng chỉ là cự tuyệt vô tình. Tấn vương đau lòng thương tâm. Đêm hôm ấy trời đổ mưa rất lớn, ngồi trong mưa cả đêm, sau khi trở về phủ liền sinh bệnh nặng suốt ba tháng trời. Chuyện bức vua thoái vị bị dời lui xuống, sau Tấn vương lại thành lập tổ chức mười tám cây trâm hoa. Lúc ấy, mười tám cây trâm hoa làm chấn động cả vua và dân, đương kim thánh thượng mấy lần phái binh tiễu trừ cũng đều thất bại. Khi đó cũng ai biết chủ nhân đứng sau màn của mười tám cây trâm hoa chính là Tấn vương.


      Tấn vương thủy chung bỏ được tiên Hoàng hậu. Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, quốc gia rất ổn định, thiên tai địch họa nhiều lần bùng phát. Tấn vương liền kích động lòng người, là Hoàng thượng thất đức mới khiến cho trời cao phẫn nộ. Chuyện bức vua thoái vị từng bị hoãn lại, nay thiên thời địa lợi nhân hòa, chuẩn bị lại dấy lên.”


      Nghe đến đó Tiêu Vân Trác và Thường Hy mặc dù biết Tấn vương có được như ý nhưng là vẫn có chút khẩn trương. Bọn họ nghĩ tới Tấn vương lại là người si tình như vậy, chỉ vì tiên Hoàng hậu mà hai lần muốn bức vua thoái vị, mặc dù biết tiên Hoàng hậu thích , đây cũng là cái tội tình gì?


      “Vạn đều sẵn sàng, binh lính xếp thành hàng trước cổng thành. Minh tông đứng tường thành giương cao ngọn cờ chỉ huy binh sĩ cự địch. Lúc ấy tiên Hoàng hậu biết được Tấn vương vì mình mà mới bức vua thoái vị, bực tức về phía tường thành, cư nhiên đứng tầng cao nhất, la lớn: “Ngươi nếu là cố sức ép ta hồng nhan họa thủy, ta thể làm gì khác hơn là lấy cái chết chứng minh!””


      Thời điểm Vân Thanh đến chỗ này, nước mắt nhịn được mà rơi xuống. Thường Hy hiểu, Vân Thanh thương tâm như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ nàng cùng Tấn vương có quan hệ gì hay sao?


      Đối với những chuyện sau này, Tiêu Vân Trác ngược lại là biết rất nhiều, mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh hỏi: “Ngươi cùng Tấn vương có quan hệ như thế nào?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 261:


      “Tiên Hoàng hậu dĩ nhiên chết, Tấn vương vì sợ tiên Hoàng hậu nhảy xuống cho nên phẫn hận lui binh. Đêm hôm đó, đợi Hoàng thượng có bất kỳ hành động nào liền giao ra binh quyền, làm vị vương gia nhàn tản. Trong đêm liền trở nên thèm cá cược như mạng, gia tài bạc vạn cũng theo đó mà tan hết.” Vân Thanh cũng trả lời câu hỏi của Tiêu Vân Trác, tiếp tục lời chưa hết của mình.


      tới chỗ này, câu chuyện về sau Thường Hy cũng biết, nhưng là có vấn đề vẫn chưa nhắc đến, nàng ta đến tột cùng là người nào?


      “Hai người nhất định muốn biết ta là ai chứ?” Vân Thanh cười khổ tiếng, cũng nhìn hai người, quay ra nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ thào mà ra: “Ta là người mà Vương gia mua được trong tay bọn buôn người, khi đó chỉ mới năm tuổi, sau đó liền tìm người dạy ta võ nghệ. Ta trời sinh xương cốt rất mềm, sư phụ rất thích hợp để luyện võ. Tấn vương vô cùng cao hứng, thường xuyên đến nhìn ta luyện võ. Khi đó rất khổ, rất khổ, ngày chỉ có thể ngủ ba, bốn canh giờ, tính tình của sư phụ rất nóng nảy, luyện tốt bị phạt. Ta khổ luyện mười năm mới có chút thành tựu, thời điểm mười lăm tuổi liền chính thức gia nhập mười tám cây trâm hoa. Mười tám người bọn ta trực tiếp tỷ võ luận thứ tự.


      Nguyệt Như xếp thứ nhất đoạt lấy trâm mẫu đơn, ta xếp thứ hai - trâm hoa mai. Lúc ấy nghĩ đến chỉ khổ luyện có mười năm mà có thể đoạt được thứ hạng tốt như vậy. Vương gia mua ta, giúp ta thoát khỏi khổ ải, là ân nhân mà cũng là chủ tử của ta, ta liền quyết tâm báo đáp, thể làm thất vọng. Từ từ tổ chức của chúng ta dần trở nên có danh tiếng ở giang hồ, từ lúc mới bắt đầu kinh hồn táng đảm càng về sau càng lạnh lùng vô tình, từ thiếu nữ hồn nhiên trở thành sát thủ vô tình. Sau đó có lần Tấn vương bị người đuổi giết, vừa lúc ta hoàn thành xong nhiệm vụ trở về cứu được mạng của vương gia, từ đó trở vương gia thu ta làm nghĩa muội.”


      Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy sớm đoán ra Vân Thanh có thể là trâm hoa mai, tại xác nhận cũng có bao nhiêu kinh ngạc, kinh ngạc chính là Tấn vương cư nhiên thu nàng làm nghĩa muội. Nhưng tại sao sau đó nàng lại vào cung đây?


      “Sau đó, mười tám cây trâm hoa bị người đời phát ra là của Tấn vương, oanh động cả triều đình, ngay lập tức mười tám cây trâm hoa bị bán cho người khác rồi thoái giang hồ. ra khi đó cái bị bán cũng phải là mười tám cây trâm hoa . Mà ca của ta cũng tự mình quy .” Có lẽ rốt cuộc ra thân phận của mình, Vân Thanh bắt đầu gọi Tấn vương là ca ca, chân tình kia ngay cả Tiêu Vân Trác và Thường Hy đều chấn động. Xem ra tình cảm của đôi huynh muội kia đúng là tốt.


      “Đều Tấn vương gia thèm cá cược như mạng, tan hết gia tài bạc vạn, nhưng là ta hiểu huynh ấy cố ý... Huynh ấy làm tất cả chỉ là muốn Hoàng thượng nghĩ rằng huynh ấy hoàn toàn bỏ qua ý đồ đoạt vị. Nhưng là Hoàng thượng vẫn như cũ yên lòng, mời cao tăng bày trận vây khốn huynh ấy. Sau khi biết chuyện này ta liền chạy đến cứu huynh ấy, nhưng ta mặc dù võ công có cao cũng hiểu được kỳ môn trận pháp, nếu phải Vô Thiện đại sư mở lòng từ bi ta sớm chết rồi. Tiên Hoàng hậu biết được chuyện này liền tự mình cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho ca ca ta, nàng Tấn vương vì muốn nàng lấy cái chết chứng minh cho nên mới công thành, phần ân tình này nàng có gì báo đáp, chỉ mong Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho lần.


      Sau Hoàng thượng và tiên Hoàng hậu tự mình thả ca ca ra. Trước lúc ca ca liền đưa ta phó thác cho tiên Hoàng hậu, ta là nhi nhà để về, muốn nàng ấy che chở cho ta. ra ca ca ta biết hoàng cung hiểm ác, muốn ta thủ hộ người trong lòng thay . Ta cũng hiểu được điều đó, cho nên cùng Hoàng hậu vào cung.


      Sau khi ta tiến cung rồi, ca ca càng thay đổi đến mức hoang đường, còn là thân đánh bạc đến thiếu nợ, may nhờ có phụ thân của Ngu thượng nghi thay huynh ấy trả nợ, vì vậy ca ca mới đem tòa núi hoang kia giao cho người của Ngu gia.” tới chỗ này Vân Thanh dừng lại, quay người nhìn Thường Hy, mặt nộ ra nụ cười, : “Ngươi tại biết được bảo bối trong núi hoang kia rồi chứ? Đó là ca ca ta muốn thông qua bàn tay của ngươi giao cho Thái tử gia.”


      Thường Hy sửng sốt, ngay cả Tiêu Vân Trác cũng ngây ngẩn cả người, hai người liếc mắt nhìn nhau, Thường Hy bật cười : “ cái gì? Ta thế nào nghe hiểu? Chẳng lẽ ngài ấy có bản lãnh đoán trước được việc, biết ta về sau tiến cung, biết ta ở bên cạnh Thái tử gia hay sao? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!”


      Đây quả thực là thể tưởng tượng nổi, Thường Hy vô luận cũng có cách nào tin tưởng được. Ngay cả Tiêu Vân Trác cũng nghi ngờ, chuyện này sao có thể đây?


      “Vô Thiện đại sư mỗi năm trăm năm Đỉnh Nguyệt quốc xuất thần nữ hộ quốc, nữ tử này giúp dẹp yên thiên hạ, bình ổn giang sơn. Thủy tổ Hoàng hậu năm trăm năm trước chính là thần nữ hộ quốc, nàng cùng thủy tổ Hoàng đế chính là cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc sinh ra, mi tâm mang ngũ thải liên hoa, trợ giúp thủy tổ Hoàng đế lập nên Đỉnh Nguyệt quốc, từ đó Đỉnh Nguyệt quốc trở nên dần dần cường thịnh. Mười bảy năm trước vừa đúng chu kỳ năm trăm năm, nữ tử sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng thời khắc với Thái tử điện hạ, mi tâm có ngũ thải liên hoa đúng là thần nữ hộ quốc, cũng chính là chân mệnh thiên nữ mà trong và ngoài cung đồn đại.”


      Thường Hy nghe đến đó vẫn chưa hiểu, chuyện này cùng nàng có quan hệ gì? Nàng phải là thần nữ hộ quốc, nhưng là nàng lần đầu tiên nghe thấy thủy tổ Hoàng hậu là hộ quốc thần nữ đấy!


      Thường Hy hiểu nhưng Tiêu Vân Trác lại hiểu được, ra Tấn vương sớm biết Thường Hy là thần nữ hộ quốc cho nên mới đem núi hoang giao cho người của Ngu gia. Khó trách lần trước Ngu Thụy Lân với , thời điểm Tấn vương đem núi hoang kia giao cho phụ thân liền cho phép bán cho người khác, ra là như vậy.


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Tấn vương cư nhiên lại ai cả đường , chỉ vì mẫu hậu của mà tình nguyện đem bảo bối đưa lên cho , còn khiến Vân Thanh vào cung bảo hộ mẫu hậu của , hôm nay lại tới bảo hộ . Nghĩ như vậy, Tiêu Vân Trác nhìn Vân Thanh : “Từ đến lớn, thời điểm mỗi lần ta bị hành thích, người đến cứu đều là ?”


      Vân Thanh yên lặng gật đầu cái, : “Đây đều là ca ca ta dặn dò, huynh ấy cần phải chiếu khán tiên Hoàng hậu và hài tử của nàng tốt, cho nên dù là thời điểm nào ta cũng đem an nguy của Thái tử đặt lên đầu.” tới chỗ này liền thở dài, lại tiếp tục: “Ám sát bên ngoài cung lần trước nằm ngoài dự đoán của nô tỳ, nghĩ tới bọn họ cư nhiên dám ra tay. Ta vốn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy bọn họ bỏ rồi, khiến Thái tử gia sợ hãi, đều là nô tỳ tốt.”


      Thần sắc Thường Hy khẽ biến, thanh mang theo tức giận, nhìn Vân Thanh : “ , người biết những người kia là ai sao? Bọn họ đến tột cùng là người nào? Lại dám phách lối như thế, dưới chân thiên tử lại cư nhiên dám ám sát Thái tử, quả chính là muốn sống nữa! Rốt cục bọn chúng là những ai?”


      Thần sắc Tiêu Vân Trác cũng rất ngưng trọng, mực điều tra nhưng cũng vẫn chưa tra ra được là ai, cái này giống như cây gai nghẹn ở cổ họng, khiến người ta căm tức!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 262:


      Vân Thanh khẽ thở dài, giữa hai hàng lông mày mang theo nỗi buồn bi ai, : “Chuyện này phải kể bắt đầu từ khi ca ca bị mất tích. Sau việc đó, mười tám cây trâm hoa mặc dù mình nhưng là mọi người phải có liên lạc. Sau khi biết ca ca ta bị mất tích liền tụ họp lại với nhau, thương nghị tìm kiếm huynh ấy. Nhưng là trước đây ca ca ta từng , có lệnh của huynh ấy cho phép vọng động, vì vậy mọi người liền chia làm hai phái. phái chủ trương theo phân phó của ca ca tiếp tục mình, phái khác lại chủ trương tiếp tục tìm kiếm ca ca, vì vậy mọi người liền nổi lên tranh chấp.


      Sau Mẫu Đơn nguyện ý lưu lại và tiếp tục tìm kiếm Tấn vương, ta theo phái còn lại, vì vậy chúng ta chia làm hai phe, những năm gần đây càng ngày càng tách xa. khoảng thời gian sau Mẫu Đơn liền mất liên lạc với chúng ta, đợi đến khi xuất lại cũng là lúc mười tám cây trâm hoa ân đoạn nghĩa tuyệt. Mẫu Đơn thế nhưng lại thần phục Minh Khải quốc, trở lại cũng chỉ để làm chút chuyện cho Minh Khải quốc thôi.”


      tới chỗ này giọng của Vân Thanh rất là bi thống, dù sao cũng là do tay Tấn vương tạo dựng lên, thành ra thế cục ngày hôm nay cũng làm cho người ta thổn thức.


      “Vậy ý của là, đám người ám sát Thái tử gia lần trước là người của Minh Khải quốc?” Thường Hy có chút dám tin tưởng , Minh Khải quốc có bao nhiêu can đảm để làm vậy? Nếu như chuyện bại lộ, đây phải chính là tuyên chiến với Đỉnh Nguyệt quốc sao?


      , là Minh Khải quốc có vài người hy vọng Chuyên Tôn Nhạc Đan chết cho nên mới dùng biện pháp như thế, nghĩ rằng nếu như chuyện bại lộ do Chuyên Tôn Nhạc Đan hứng chịu, mượn tay Hoàng thượng diệt trừ tâm phúc của , bớt mối họa lớn.” Vân Thanh hừ lạnh tiếng, mặt dẫn theo sát khí, hiển nhiên là cũng tức giận.


      Đây vòng lại lượn vòng, thiếu chút nữa quay cho Thường Hy chóng cả mặt, ngơ ngác nhìn Vân Thanh : “Có người muốn Chuyên Tôn Nhạc Đan chết? cũng chỉ là con tin có lực uy hiếp, tại sao những người đó lại chịu buông tha cho ?”


      Tiêu Vân Trác tiếp lời : “Bọn họ sợ Chuyên Tôn Nhạc Đan lấy được ủng hộ của nước ta, trở về liền tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế dẫn tới động tâm tư như thế, đám khốn kiếp! Ta thế nào cũng nghĩ đến bọn họ, lại tưởng rằng là do đám Vương gia an phận!”


      “Nếu có người quen chỉ điểm cũng thể làm được tinh mật như vậy. Trận ám sát lần này làm ta nhớ đến thủ pháp của mười tám cây trâm hoa năm đó, cho nên nhất định là có người cấu kết, còn có người của ta chỉ dẫn, chỉ là ta vẫn biết được đến tột cùng là người nào cấu kết cùng Minh Khải quốc thôi!” Vân Thanh nhíu mày, bốn vị vương gia, trừ Vi An vương ra còn lại đều có thể.


      Vân Thanh nhưng là cả Tiêu Vân Trác và Thường Hy đều hiểu được, trong phòng nhất thời chìm vào yên lặng.


      biết trải qua bao lâu, Thường Hy lại hỏi: “ còn chưa tại sao Tấn vương lại biết ta vào cung rồi đem núi hoang dâng cho Thái tử gia?”


      Vân Thanh biết Tiêu Vân Trác có biết hay chuyện Thường Hy là thần nữ hộ quốc, suy nghĩ xem nếu ra có bao nhiêu hậu quả. Nhưng là thay vì để Tiêu Vân Trác khổ công tìm kiếm, bằng thẳng ra tốt hơn, cho nên nhìn Thường Hy kiên định : “Bởi vì chính là thần nữ hộ quốc!”


      Tiêu Vân Trác vốn là muốn ngăn cản Vân Thanh ra, nhưng suy nghĩ chút lại thôi, sớm muộn gì cũng biết, biết trước lại tốt!


      Thường Hy trực tiếp sợ ngây người, nhìn Vân Thanh lắp ba lắp bắp : “ ... cái gì?”


      “Ta chính là thần nữ hộ quốc!” Vân Thanh kiên định : “Cho nên thời điểm vừa vào cung ta liền gây rất nhiều khó khăn cho , xem là kẻ địch, ra cũng chỉ là muốn nhìn xem có bản lĩnh tồn tại trong hậu cung này thôi. Nếu như thể, coi như là thần nữ hộ quốc thế nào? Thủy tổ Hoàng hậu cũng là thần nữ hộ quốc, tinh thông hoàng kỳ chi thuật, thông hiểu binh thư mưu lược, công thành đoạt đất dễ như trở bàn tay, cho nên mới có thể giúp đỡ thủy tổ Hoàng đế sáng lập cơ nghiệp, chỉ tiếc...”


      “Chỉ tiếc cái gì?” Thường Hy hỏi tới, trong lòng luôn có dự cảm xấu.


      “Chỉ tiếc thần nữ hộ quốc sau Đỉnh Nguyệt quốc thành lập được bao lâu liền tiên thăng, làm cho người ta tiếc hận thôi!” Vân Thanh thấp giọng mà ra, ngẩng đầu nhìn Thường Hy, lại nhìn Tiêu Vân Trác, biết có nên đem lời ra hay ? ra làm nô tỳ nàng thể . Thân là Hoàng đế, tam cung lục viện là chuyện bình thường, nhưng đó lại chính là bùa đòi mạng của hộ quốc thần nữ.


      Tiêu Vân Trác đối với những chuyện này cũng biết được nhiều lắm, cho nên yên lặng lắng nghe. Thường Hy nhìn Vân Thanh, hỏi: “Thân thể nàng tốt sao? Theo lý mà gây dựng xong giang sơn chính là thời điểm hưởng phúc, tại sao lại tiên thăng rồi hả?”


      “Cũng phải do ngã bệnh qua đời, là có nguyên nhân khác.” Vân Thanh quả rất ưa thích Thường Hy, hy vọng nàng lên vết xe đổ của thủy tổ Hoàng hậu, cho nên rốt cục vẫn quyết định đem ra.


      “Nguyên nhân gì?” Tiêu Vân Trác ngược lại mở miệng hỏi trước, nhớ trong sử sách của Đỉnh Nguyệt quốc có ghi lại kiện này.


      Thường Hy cũng rất tò mò, hỏi: “Vì cái gì? Chẳng lẽ bị người ta ám sát hay sao?”


      Vân Thanh lắc đầu cái : “Tương truyền thần nữ hộ quốc chính là tiên tử thiên giới chuyển thế, chỉ có thể chịu đựng được tình cảm thuần túy nhất dưới trần gian. Nếu như người nàng tương trợ khiến nàng nảy sinh tình cảm có thể giữ được tính mạng. Nhưng nếu như nàng có cảm tình với người mình tương trợ trong lòng nam tử kia nhất định chỉ có thể có mình nàng. Thời điểm ban đầu, thủy tổ Hoàng đế giành giang sơn, vô tâm với sắc đẹp, hơn nữa thủy tổ Hoàng hậu cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, hai người ân ân ái ái vô cùng mặn nồng, thủy tổ Hoàng đế chưa từng có tâm tư khác. Nhưng sau khi Đỉnh Nguyệt quốc được thành lập, binh kỳ chiến mã sớm gác lại, dần dần liền trầm mê tửu sắc, xa lánh thủy tổ Hoàng hậu. Số mệnh của thần nữ hộ quốc chính là - thời điểm người nàng từ bỏ nàng cũng là lúc nàng tuyệt mệnh lìa đời. Cho nên sau khi thủy tổ Hoàng đế có nữ nhân khác, thần nữ hộ quốc cũng bệnh mà tiên thăng.”


      Trái tim Thường Hy run lên, đột nhiên nhớ đến lời sư phụ với nàng, thời điểm con thi triển kỳ môn độn giáp vì người mình , mạng của con liền gắn chặt với . Nếu có ngày chối bỏ con, con chỉ còn có đường chết, đây chính là số mệnh của con!


      Thân thể Thường Hy cũng ngừng run rẩy, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác cái, chỉ thấy cũng khiếp sợ, tựa hồ còn chưa thể khôi phục như cũ được, hiển nhiên như thế cách nào làm người ta tiếp nhận ngay được.


      ta là thần nữ hộ quốc, nhưng tại sao mi tâm ta lại có ngũ thải liên hoa?” Thường Hy cảm thấy chuyện này quá hoang đường, thế nào Vân Thanh lại nàng là thần nữ hộ quốc đây? Nàng ràng là có ngũ thải liên hoa.


      có, chẳng qua là nó xuống rồi!” Vân Thanh kiên định , mắt nhìn thẳng vào mi tâm của Thường Hy.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 263:


      Thường Hy kinh ngạc nhìn Vân Thanh, theo bản năng đưa tay vuốt cái trán, nơi đó bóng loáng như ngọc, chút ấn ký, cho nên nàng nghi ngờ, hỏi: “ ? Vật này cũng có thể ? khiến người ta thể tin được! Lời chứ?”


      Vân Thanh gật đầu cái, thần sắc trịnh trọng : “Loại chuyện như vậy há có thể đùa giỡn? Vốn là chuyện cơ mật như vậy ta cũng thể nào biết, nhưng là thời điểm trước khi tiến cung, ca ca lại đem chuyện này cho ta biết, huynh ấy ngày nào đó ta dùng đến. Khi đó có lẽ ca ca cũng dự liệu được tiên Hoàng hậu phái ta đến Đông cung thủ hộ Thái tử gia, cho nên những chuyện này ta mới biết được.” tới chỗ này lại thở dài, sắc mặt mang theo mạt bi thương, lại tiếp tục: “Ca ca có thể đem mọi chuyện an bài chê vào đâu được, huynh ấy có năng lực sắp xếp cho nữ nhân mình qua bao nhiêu năm, thậm chí vài thập niên sau này, nhưng lại cứ nhìn thấu chữ tình.


      Aiz! Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến lứa đôi thề nguyền sống chết?”


      Tình cảm của Vân Thanh đối với Tấn vương rất sâu đậm, tiếng ca ca kia gọi phát ra từ ruột gan, mỗi khi nhắc đến , hốc mắt luôn luôn ướt lệ. Thường Hy theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, nếu như cuộc đời này có thể đối đãi với nàng chỉ cần bằng nửa Tấn vương đối đãi với tiên Hoàng hậu nàng cũng vô cùng cảm kích rồi!


      Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Vân Trác tựa hồ hiểu được nỗi lòng của Thường Hy, đối với nàng lộ ra nụ cười ôn hòa nhưng vô cùng kiên định, giống như yên lặng mà trấn an sầu não của nàng.


      Vân Thanh liếc nhìn biểu tình của hai người, tiếp tục : “Ca ca ta bảo rằng, ngũ thải liên hoa của chân mệnh thiên nữ phải tất cả mọi người đều thấy được, chỉ có nam nhân nàng thích và cũng thích nàng, thời điểm hai người động tình mới có thể nhìn thấy. ví dụ như, thời điểm đại hỉ đại bi, các ngươi vì lẫn nhau mà vui vẻ hay khổ sở, ngũ thải liên hoa kia xuất nhưng cũng rất nhanh biến mất, tồn tại lâu dài. Ngũ thải liên hoa của thủy tổ Hoàng hậu xuất mi tâm nữa chính là lúc nàng mang thai hài tử của thủy tổ Hoàng đế.”


      Tiêu Vân Trác và Thường Hy tựa hồ bị làm cho giật mình, trong lúc nhất thời câu cũng lên lời.


      Vân Thanh đứng dậy, nhìn hai người, cuối cùng : “ tại nơi nơi đều tìm kiếm thần nữ hộ quốc, cho nên thân phận của Ngu thượng nghi thể bại lộ, nếu lành dữ khó lường.”


      Ý tứ trong lời của Vân Thanh, hai người nghe đều hiểu được. Đỉnh Nguyệt quốc vẫn có lời đồn đại rằng có được thần nữ hộ quốc có được cả thiên hạ. tại Trường Tín vương, Hải Hà vương đều có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, nếu như bọn họ biết được Thường Hy là thần nữ hộ quốc nhất định dùng hết sức mà tranh đoạt. Ngộ nhỡ Thường Hy chống cự đồng ý tương trợ bọn họ, chỉ sợ bọn họ hủy diệt Thường Hy. Bọn họ chiếm được cũng để cho Tiêu Vân Trác lấy được.


      Tiêu Vân Trác gật gật đầu : “Đây nhất định là bí mật quan trọng, ai cũng được phép ra.”


      Thần sắc Thường Hy có chút tốt, nhìn Vân Thanh hỏi: “ , tại sao ta phát mình có bản lĩnh thông thiên gì giúp Thái tử lên ngôi? Ta chỉ là yếu đuối, thông hiểu cũng có hạn, chỉ sợ thiên mệnh này cũng thể tin được.”


      Thường Hy cau mày, nếu muốn giúp Tiêu Vân Trác lên ngôi vị Hoàng đế, thông minh thôi chưa đủ, có tiền thôi chưa đủ, ngươi phải có quân đội, nắm trong tay binh quyền, đây là đạo lý bất di bất dịch. Nhưng là Thường Hy chỉ là nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, người nào nghe nàng điều động? Coi như nàng là thần nữ hộ quốc thế nào? Thường Hy cũng tin tưởng nàng nắm được mọi trong lòng bàn tay.


      Vân Thanh thần bí cười tiếng, : “Cái này ta cũng khó , chỉ biết thủy tổ Hoàng hậu năm đó cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng là về sau gia tộc lại trở nên cường thịnh!”


      Gia tộc cường thịnh? Thường Hy nhất thời ngộ ra trong lòng ít, đại ca của nàng sắp tham gia thi hội, nhị ca, tam ca cũng phải là hạng giá áo túi cơm, chẳng lẽ...


      Người thông minh chuyện cũng vô cùng thấu đáo, nhất là Tiêu Vân Trác tương lai trở thành quốc chủ, chuyện trước mặt tốt nhất vẫn nên cẩn thận...


      Nhìn Vân Thanh sắp , Thường Hy gọi lại nàng, hỏi: “ , ta có vấn đề muốn thỉnh giáo, biết có tiện trả lời hay ?”


      Vân Thanh dừng bước chân, nhìn Thường Hy hỏi: “Chuyện gì? Nếu như có thể trả lời ta đương nhiên !”


      “Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là người nào? Tại sao nàng ta lại biết được nhà cũ của Tấn vương?” Thường Hy cho đến bây giờ vẫn nghi ngờ thân phận che giấu của Mạnh Điệp Vũ, may ra Vân Thanh biết được.


      Vân Thanh nghe thế thần sắc cũng biến đổi, nhìn chằm chằm Thường Hy hỏi: “ biểu tiểu thư biết nhà cũ của Tấn vương? Chính là tòa tiểu viện mà huynh ấy từng ở khi quy ?”


      Thường Hy gật đầu cái, đem chuyện xảy ra kể lại lần, sau đó : “Mạnh Điệp Vũ cho ta biết đó chính là tiểu viện nhà nàng, nhưng ta cũng tra ra được đó là nhà cũ của Tấn vương, cho nên ta sinh ra hoài nghi. Hơn nữa Mạnh Điệp Vũ làm việc luôn khiến người ta khó hiểu, cho nên lúc này mới hỏi chút.”


      Vân Thanh nhíu mày lại chặt, trong đôi mắt lên tia sát khí khó có thể hiểu được, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu viện kia quả thực thuộc về người của Mạnh gia, nhưng là sau khi vương gia gặp nạn liền đưa cho huynh ấy làm chỗ dừng chân. Rồi sau đó vương gia đánh bạc liền đem tòa nhà ấy gán nợ, về phần người mua là ai ta cũng có điều tra, chẳng lẽ người của Mạnh gia lại mua trở về?”


      Thời điểm mấy người còn nghi vấn tòa nhà kia trở thành nơi cư ngụ của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Vô luận như thế nào bọn họ cũng tuyệt nghĩ tới bên trong lại là người của Minh Khải quốc.


      Lần này mặc cho mọi người suy đoán thế nào cũng đoán đến người của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Giờ phút này Vân Thanh cau mày : “Gia thế của biểu tiểu thư trong sạch có gì đáng để cho người ta hoài nghi, nhưng là đại gia khuê tú lại biết võ công, cũng thể khiến kẻ khác nghi ngờ. Biểu tiểu thư chỉ biết võ công mà công phu lại tương đối khá. Lần trước biểu tiểu thư có giao thủ cùng nô tỳ, vẫn có thể từ trong đám thủ hạ mà chạy thoát ra ngoài. Phải biết rằng người có thể chạy trốn dưới tay trâm hoa mai quả nhiều lắm, cho nên biểu tiểu thư đúng là làm người ta đoán ra!”


      Vân Thanh cũng đoán được thân phận của Mạnh Điệp Vũ khiến cho Thường Hy khó tránh khỏi có chút giật mình. Tiêu Vân Trác hiển nhiên nghĩ tới võ công của Mạnh Điệp Vũ lại có thể cao như vậy, nhưng dù sao nàng cũng là biểu muội của , nàng đến tột cùng là học được công phu từ nơi nào?


      “Ta vốn hoài nghi nàng gia nhập vào phe phái còn lại của mười tám cây trâm hoa, phản bội lại ca ca của ta, nhưng mấy ngày nay xem phản ứng của nàng cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Xem ra muốn tra thân phận của nàng phải tốn phen công phu rồi!” Vân Thanh khẽ thở dài. Mạnh Điệp Vũ... ngươi tốt nhất là người thuộc về mười tám cây trâm hoa, nếu ta cũng khách khí đâu...


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 264:


      Ngay cả khi Thường Hy tự mình đến Cẩm Hoa hiên đưa Phùng thái y đến Linh Đinh các bắt mạch cho Dương Lạc Thanh kết quả cuối cùng vẫn khiến người ta kinh hãi. Nguyên nhân chủ yếu khiến Dương Lạc Thanh đẻ non chính là do ăn nhầm nước hoa hồng, dẫn đến ngừng chảy máu, thai nhi bị sinh non, là bào thai thành hình bé trai.


      Mà nước hoa hồng lại được phát có trong đồ ăn Lệ Bình đưa tới, tin tức này ngay lập tức làm chấn động cả hậu cung.


      Mấy người Vân Thanh cùng Triêu Hà nghĩ tới lại có loại kết quả như thế này! Ở đây chỉ có mình Thường Hy tuyệt đối tin tưởng Lệ Bình làm mấy loại chuyện đó. người có tâm tư đoạt vị, như thế nào có thể gây nguy hại cho đứa trẻ có bất kỳ lực uy hiếp nào?


      tại tình huống bên kia thế nào rồi?” Tiêu Vân Trác trầm giọng hỏi, trong con ngươi đen như mực là mảnh bình tĩnh, nhưng ở dưới bình tĩnh ấy có thể nổi lên gió bão hay người nào có thể biết được.


      “Vi An vương chạy đến xin tha, Hoàng quý phi cũng ở nơi đó. Vi An vương phi bị trói lại, tình huống có chút hỗn loạn, Dương quý nhân khóc rối rít ngừng, Hoàng thượng cũng có chút tâm phiền ý loạn.”Triêu Hà thấp giọng mà ra, sắc mặt có chút bất an, ai nghĩ tới mọi chuyện thế nhưng lại phát triển đến mức độ này.


      Thường Hy căn bản là thể ngồi yên, nhìn Tiêu Vân Trác : “Ta tin tưởng Vi An vương phi làm chuyện như vậy, nàng cùng với Vi An vương có lòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, người như thế làm sao có thể ra tay với đứa trẻ chưa chào đời đây? Ta tuyệt đối tin tưởng!”


      “Nhưng phải tin người khác cũng tin.” Vân Thanh lãnh khốc , nàng hy vọng Thường Hy quá mức nhiệt tâm, như vậy khiến Thái tử gia rước vào ít phiền toái.


      Thường Hy nhìn Vân Thanh, khăng khăng giữ ý kiến, : “ , ta và Lệ Bình sớm kết bái tỷ muội, hôm nay nàng gặp nạn ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Từ khi ta vào cung đến nay, Lệ Bình trong sáng ngoài tối trợ giúp ta ít, giúp ta vượt qua rất nhiều cửa ải khó. Làm người thể có lương tâm, tóm lại ta đứng yên nhìn nàng bị kẻ khác hãm hại.”


      “Vậy nghĩ qua chưa, có người có thể tẩm nước hoa hồng vào trong bánh ngọt của nàng, cái này bên cạnh nàng sớm có gian tế núp muốn hãm hại. Nếu phải là Vi An vương phi làm, vậy kẻ địch chính là hướng về phía nàng, hay căn bản bọn họ chính là hướng vào Thái tử gia hoặc Ngu thượng nghi. Đây là muốn cắt bỏ cánh chim trợ lực của chúng ta, làm suy giảm thực lực của chúng ta. Kẻ địch bắt đầu hành động. Nếu như thời điểm này muốn trợ giúp tránh khỏi bẫy rập trùng trùng, thể cẩn thận!” Vân Thanh đồng ý cho Thường Hy mạo hiểm, điều này cũng khiến cho Tiêu Vân Trác gặp nguy hiểm.


      Thường Hy nhìn Vân Thanh, kiên định : “, , lời của mặc dù cũng có đạo lý nhưng hẳn đúng. Cũng tỷ như nếu kẻ địch đều cho rằng Vi An vương, Vi An vương phi dựa vào Thái tử gia, bọn họ muốn lợi dụng thời điểm còn chưa bị phát muốn trừ tất cả hậu họa, như vậy có phải hay những người khác cũng đồng dạng có thể nhìn ra được điểm này? Nếu như ngay cả người dựa vào mình Thái tử gia cũng thể bảo hộ chu toàn, vậy về sau còn ai dám tương trợ Thái tử gia nữa? Đây phải chỉ là việc mà là vấn đề rất lớn, tính đến tình cảm của ta và Vi An vương phi cũng là vì Thái tử gia suy nghĩ. Trận này chúng ta nhất định phải đánh thắng!”


      Thường Hy phân tích quả rất đến nơi, ra được mấu chốt của việc này, nếu như phải hướng vào Tiêu Vân Trác, Vi An vương và Vi An vương phi là người muốn tranh đoạt ngôi vị, như thế nào lại hãm hại bọn họ? cho cùng vẫn là nhằm vào Thường Hy và Tiêu Vân Trác thôi!


      Vân Thanh khẽ cau mày, trong lúc nhất thời có chút khó xử. Tiêu Vân Trác đứng dậy : “Lập tức đến Linh Đinh các!”


      Thần sắc Thường Hy vui mừng, trong lòng khẽ kích động, bất kể là vì cái gì, chỉ cần Tiêu Vân Trác là nàng có thể quang minh chính đại mà theo. Tóm lại là có hy vọng cứu Lệ Bình.


      Vân Thanh cuối cùng vẫn có ngăn cản, mắt thấy Tiêu Vân Trác và Thường Hy từ từ biến mất ở cửa đại điện, nhàng lắc đầu cái, cũng mau bước rời khỏi. Chuyện này có cổ quái, nàng tốt nhất nên cẩn thận điều tra chút!


      Thời điểm Thường Hy theo Tiêu Vân Trác đến Linh Đinh các, nơi này sớm đầy chặt người vòng trong vòng ngoài. Rầm rộ như vậy đúng là có chút khiến người ta ngoài ý muốn. Mọi người thấy Tiêu Vân Trác đến liền rối rít nhường đường, hành lễ. Thường Hy theo Tiêu Vân Trác đường vào, nàng ở trong cung thời gian dài rồi, có thể dư sức nhận ra xung quanh là người của các cung đến đây để thám thính tin tức.


      Trong sân của Linh Đinh các ngược lại bóng người nào, đường vào phòng trong, chỉ thấy Hoàng quý phi ngồi trong sảnh phòng khách, đứng bên là Vi An vương - Tiêu Vân Thanh, bên cạnh tiếp là Lệ Bình, cũng có bị trói lại. Cái này cùng lời của Triêu Hà có chút bất đồng, làm người ta khó hiểu.


      Tiêu Vân Trác tiến lên hành lễ với Hoàng quý phi, Hoàng quý phi gật đầu cái miễn lễ. Tiêu Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác kêu tiếng: “Tứ đệ...” Tuy nhiên cũng thể tiếp được nữa, trong thanh có chút nghẹn ngào.


      Tiêu Vân Trác nhướng mày, Thường Hy cũng buồn bực dứt, đây là có chuyện gì xảy ra?


      trong lúc phiền não, đột nhiên Tiêu Vân Trác lên tiếng hỏi: “Tam ca, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Vân Thanh nghẹn ngào như vậy, ngay cả Tiêu Vân Trác cũng có chút bối rối. Phải biết rằng khiến cho vị Thái tử gia này biến đổi thần sắc là chuyện cực kỳ khó khăn chứ đừng bảo là biểu quan tâm thân mật như vậy.


      Tiêu Vân Thanh vừa nghe Tiêu Vân Trác hỏi, lập tức tiến lên bước kéo lấy Tiêu Vân Trác : “Tứ đệ, ngươi cứu lấy Lệ Bình, nàng có làm a! Nước hoa hồng kia nàng hề biết, nàng là oan uổng! Tứ đệ, ngươi giúp ta chút , nếu Lệ Bình bị phụ hoàng ban cho cái chết!...”


      Nghe đến đó thần sắc Thường Hy đại biến, lập tức kịp để ý đến những chuyện khác tiến lên nhìn Lệ Bình, chỉ thấy hốc mắt nàng quả nhiên có dấu vết của khóc lóc, mặc dù quá ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được!


      Lệ Bình nhìn Thường Hy, cười khổ tiếng, lại chuyện, tựa hồ như cảm thấy gì cũng vô ích, cần gì phải dính líu đến Thường Hy?


      Thường Hy nhìn Lệ Bình, muốn cầm tay của nàng nhưng mà trước mặt mọi người vẫn có chút dám, chỉ nhàng : “Ngươi tin tưởng ta, ta nhất định trả lại trong sạch cho ngươi!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :