1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 255:


      ra thời điểm Thường Hy vừa nhìn thấy Thu Oanh có chút hoài nghi, bây giờ trông thấy sắc mặt của Dương Lạc Thanh trong lòng liền xác định.


      Hoàng quý phi ra muốn hại Dương Lạc Thanh. Bà ta để Thu Oanh và Chu mama tới đây thứ nhất có thể tạo cho mình cái danh hiền lương thục đức trước mặt Hoàng thượng. Thứ hai, gần đây Hoàng thượng gần nữ sắc, dáng dấp của Thu Oanh cũng có thể coi là màu sắc sáng rỡ, thời điểm Dương Lạc Thanh hạ sinh, Hoàng thượng nhất định đến đây, nếu có thể lọt vào pháp nhãn của Hoàng thượng, Hoàng quý phi chẳng khác nào lấy Thu Oanh lần nữa củng cố lại địa vị của mình, nhất cử lưỡng tiện. Khó trách Dương Lạc Thanh lại tức giận như vậy, ai nguyện ý thấy nữ nhân suốt ngày đong đưa trước mặt muốn giành nam nhân của mình?


      Nhưng chuyện này Thường Hy quản được, nàng thể vì Dương Lạc Thanh mà đắc tội với Hoàng quý phi, hơn nữa loại chuyện như vậy nàng cũng thể xen vào. Nghĩ tới đây Thường Hy làm bộ cũng biết, ngược lại đổi đề tài : “ có hoài nghi đối tượng muốn hãm hại là ai ?”


      Dương Lạc Thanh nghe vậy khẽ thở dài câu, sau đó : “Tôi cũng biết, cho nên mới tức giận. Nếu ngay cả kẻ địch của mình cũng biết như thế nào phòng bị?”


      Thường Hy gật đầu cái, vì vậy : “Nên điều tra chút, tiểu nha đầu bị đánh chết kia thường xuyên qua lại với những ai? Lại thường đến những nơi nào? Những thứ này cũng hỏi sao?”


      Thần sắc mặt Dương Lạc Thanh càng phát ra buồn bực, đau thương : “Tôi bây giờ mặc dù là quý nhân nhưng là tôi có thể dùng người nào thăm dò? Tôi có thế lực nhà mẹ ngoài cung giúp đỡ hoạt động, hai có trợ thủ đắc lực trong cung, tôi cũng chỉ đành hai mắt bôi đen. Hôm nay Hoàng quý phi phái tới những người này, mọi chuyện lại càng phải thêm chú ý, là khó càng thêm khó!”


      Thường Hy có thể hình dung ra được cảm giác quẫn bách cùng bất đắc dĩ như thế, nhưng nàng cũng biết giờ giúp thế lực của Dương Lạc Thanh lớn mạnh phải là chuyện tốt. Dù sao Dương Lạc Thanh này tâm cơ quá linh hoạt, nếu như lớn mạnh rất có thể phản ngược trở lại.


      Vì vậy Thường Hy nghĩ rồi ra: “ nếu có phương tiện ra tay liền để tôi làm , đợi đến khi tôi điều tra ra kết quả quay trở lại với quý nhân. Trời cũng còn sớm, Thái tử gia hạ triều sắp trở về, Dương quý nhân bảo trọng thân thể cho tốt, có thời gian tôi lại đến thăm.”


      Dương Lạc Thanh gật đầu cái, mấy câu cảm ơn, Thường Hy khiêm tốn khách sáo phen lúc này mới cáo từ ra về. Cho đến khi tấm rèm vốn đung đưa an tĩnh lại Dương Lạc Thanh mới cầm bát thuốc nguội lạnh bàn từ từ rót vào chậu hoa bên cửa sổ.


      Để xuống chén thuốc bằng sứ màu lam, nghiêng người tựa lên gối mềm, đáy mắt Dương Lạc Thanh lóe lên tia tức giận. Nàng cho rằng chỉ cần mình giả bộ đáng thương Ngu Thường Hy giúp nàng đem Thu Oanh cùng Chu mama đuổi trở về, nhưng là cư nhiên ta nhắc đến cũng nhắc. Càng nghĩ đến với nàng ta khốn cảnh ngày hôm nay, nếu là ngày trước ta chắc chắn vì nàng nghĩ chút biện pháp tăng thêm lực lượng cho nàng ở Linh Đinh các, nhưng là bây giờ Ngu Thường Hy chỉ việc này để ta thăm dò, chút nào đề cập đến việc khốn cảnh này nàng nên làm cái gì bây giờ?


      Xem ra vẫn là ngày đó nàng tiếp cận Lệ Bình khiến cho ta nổi lên lòng cảnh giác, tại cũng có chút hối hận nàng quá mức vọng động, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?


      Dương Lạc Thanh lắc đầu cái phiền não. Ngu Thường Hy... Ngu Thường Hy... Tôi hao hết tâm lực tiếp cận như vậy, thể cứ thế dễ dàng buông tha...


      ***


      Thường Hy ra khỏi Linh Đinh các, quay đầu đối với Triêu Hà : “Muội điều tra chút xem tiểu nha đầu bị đánh chết ở Linh Đinh các kia thường ngày hay giao thiệp với những ai? Nhất là thời gian gần đây thân cận cùng ai nhất?”


      Triêu Hà gật gật đầu : “Được, nô tỳ lập tức ngay.”


      Nhìn Triêu Hà sắp sửa rời , Thường Hy gọi nàng lại : “Muội có nghe được người trong Linh Đinh các những gì hay ? Đối với tiểu nha đầu kia có bàn tán gì kỳ quái ?”


      Triêu Hà nghe vậy dừng bước chân, lại lộn trở về, lên phía trước mặt Thường Hy : “Lời khai của bọn họ rất thống nhất, chẳng qua là trong đó có tiểu nha đầu thần sắc có chút kinh hoảng, vừa nhìn thấy nô tỳ có điểm tránh né. Nô tỳ dò hỏi nàng mấy câu nàng đều trả lời bừa bãi có thứ tự, ngược lại rất khiến người ta hoài nghi. Sau đó nô tỳ có quay trở lại hỏi thêm lần nữa nhưng đại cung nữ Ngọc Nghiễn bên người Dương quý nhân sai nàng ra ngoài làm chút việc. Nô tỳ cảm thấy điều tra tiểu cung nữ kia rất có khả năng biết thêm được điều gì đó.”


      “Vậy hành động lúc đó của muội có khiến Ngọc Nghiễn hoài nghi hay ?” Thường Hy hỏi tới.


      “Khẳng định có, nô tỳ chỉ tìm các nàng chuyện cười, chút cũng toát ra ý tứ thăm dò.” Triêu Hà vào cung lâu rồi cho nên những chuyện tỷ như thăm dò như vậy làm vô cùng thuần thục, tự nhiên khiến người khác hoài nghi.


      Thường Hy gật đầu cái : “Vậy tối nay muội tìm cơ hội cùng tiểu cung nữ kia dạo chút. Nếu như hiểu được tình huống thực của Linh Đinh các, chỉ sợ chúng ta trở thành công cụ cho bọn họ lợi dụng.”


      Triêu Hà tiếp lời : “Đúng vậy. Muội vẫn cảm thấy Dương quý nhân có điểm là lạ. Tỷ xem tại sao nàng ta lại nguyện ý ở lại cái địa phương tồi tàn này trong khi về lý mà khi trở thành quý nhân, đổi nơi ở mới tốt hơn là chuyện hoàn toàn phải làm. Hoàng thượng từng để cho nàng ta đến chỗ tốt hơn, nàng cư nhiên từ chối, là khiến người ta nghĩ ra. Linh Đinh các này ở phía tây ngự hoa viên, vị trí vắng vẻ, buổi tối khuya đoán chừng ngay cả thái giám tuần tra cũng thèm đến nữa!”


      Người vô tâm người nghe có ý. Đúng vậy, Dương Lạc Thanh tân tân khổ khổ muốn chiếm được ưu ái của Hoàng thượng còn phải là vì vinh hoa phú quý? Nhưng tại sao nàng ta lại muốn đổi chỗ ở đây?


      Triêu Hà nhìn thần sắc Thường Hy, suy nghĩ chút rồi : “Mấy ngày trước hình như biểu tiểu thư tới vườn hoa phía tây, sau lại nghe ngay cả Vân Thanh cũng đến, nhưng là có vào Linh Đinh các hay biết!”


      Sau khi Cẩm Hoa hiên được tu sửa xong Mạnh Điệp Vũ liền trở về đó, gần đây rất an phận. Vân Thanh cùng Mị phi mặc dù có lui tới thường xuyên nhưng là vẫn có liên lạc. Nhưng hai người này lại cùng đến vườn hoa phía tây, điều này có nghĩa là gì?


      Thường Hy trong lúc nhất thời có chút phiền não. Mùa xuân tới, vạn vật sinh sôi, ngay cả rắn độc mãnh thú cũng chịu nổi tịch mịch rồi!


      Lại tiến thêm về phía trước bước, Thường Hy đè xuống phiền muộn trong lòng, : “Vậy muội có biết hay bọn họ là mình tới hay là còn dẫn theo người khác?”


      “Vân Thanh người tới, lúc đến lẫn lúc đều rất vội vã. Biểu tiểu thư có nha đầu Băng Lam theo, dạo nhưng hơn phân nửa buổi chiều mới về.”


      Thường Hy bẻ gãy cành hoa, cầm trong tay cẩn thận quan sát. Mạnh Điệp Vũ vừa ra tay nhất định là kinh đào hải lãng, nàng ta đến tột cùng là muốn làm cái gì? Vân Thanh có phải là theo dõi nàng ta hay ? Hay là hai người căn bản cấu kết với nhau làm chuyện xấu?


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 256:


      Kèm theo với việc kỳ thi hội sắp đến, kinh đô cũng náo nhiệt cả lên. Tiêu Vân Trác ngày đêm loay hoay chân chạm đất. Ngay cả Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Bác cũng thường xuyên tiến cử người mà lui tới. Bút trong tay văn nhân, lật nghiêng chuyện thiên hạ, cho nên mọi chuyện được có chút nào sao nhãng.


      Thường Hy phân phó hạ nhân hâm nóng thức ăn và mang theo lò xông hương lên. Mấy ngày Tiêu Vân Trác về đặc biệt muộn cho nên nàng cũng dưỡng thành thói quen chờ về mới dùng bữa. biết từ khi nào, cùng nhau ngồi chung bàn ăn cơm cứ tự nhiên như thế xảy ra. Cần biết rằng chỉ có Thái tử phi mới có tư cách ngồi cùng Thái tử ăn cơm.


      Mạnh Điệp Vũ xuyên thấu qua tấm rèm mỏng xanh biếc ngoài cửa nhìn Thường Hy chăm chú may vá, đưa tay gõ góc cửa cái.


      Đột nhiên vang lên thanh khiến Thường Hy bị hù dọa giật mình, quay đầu lại thấy là Mạnh Điệp Vũ, sắc mặt mang theo tia kinh ngạc, ngay sau đó buông áo trong tay, cất giọng : “Mời biểu tiểu thư vào!”


      Nơi Thường Hy ngồi phải là thư phòng của Tiêu Vân Trác mà là phòng đối diện. Phòng này đặc biệt được dọn cho Thường Hy chuyên để nàng ngồi may vá và giải quyết mấy chuyện vụn vặt. Phòng trà phía sau để cho Triêu Hà, Vãn Thanh và mấy vị tiểu thái giám trực đêm.


      Mạnh Điệp Vũ chậm rãi vào, vén rèm lên nhìn Thường Hy, chút khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, sắc mặt có chút trầm, lại lên tiếng.


      Thường Hy có chút ngạc nhiên về hành vi của Mạnh Điệp Vũ, chút để ý hỏi: “Chẳng lẽ biểu tiểu thư tức giận với ai hay sao?” tới chỗ này liền cười lạnh tiếng, châm chọc : “Chỉ sợ với bản lãnh của biểu tiểu thư cũng là người khác ăn trái đắng chứ?”


      Từ lần trước Mạnh Điệp Vũ thiết kế hãm hại Thường Hy, nàng may mắn tránh được, sau đó hai người cũng chưa có lần nào chuyện riêng tư.


      Mạnh Điệp Vũ cười lạnh tiếng, nhìn Thường Hy : “ cũng hận tôi?”


      Thường Hy lần này rất là kinh ngạc Mạnh Điệp Vũ thẳng ra như thế, nhàn nhạt mà cười : “Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn thế. Có cái gì đáng giận hay sao?”


      Mạnh Điệp Vũ cẩn thận dò xét Thường Hy, có chút , : “ ra rất hiểu chuyện!” tới chỗ này liền dừng lại, sau đó đổi đề tài: “ điều tra về tôi đúng ? Có tra ra cái gì ?”


      Thường Hy hé miệng cười, cặp mắt sáng trong nhìn Mạnh Điệp Vũ, ngón trỏ nhàng, chậm rãi gõ có tiết tấu lên mặt bàn. Thanh kia làm cho người ta có chút phiền não.


      “Tai mắt của biểu tiểu thư đúng là ít, chuyện này cũng có thể biết?”


      biết có phải là ảo giác hay nhưng Mạnh Điệp Vũ cảm thấy những lời này vô cùng châm chọc. Thần sắc mặc dù bình thường, nhưng là trong lòng cực độ thoải mái. Nàng cho rằng ra mấy lời kia, Ngu Thường Hy ít nhất nên kinh ngạc, tức giận hoặc là kinh hoảng mới phải, nhưng là nàng ta lại câu liên quan như vậy.


      Mỗi lần Mạnh Điệp Vũ đối diện với Thường Hy tự chủ được mà khẩn trương, cảm giác ở trước mặt nàng ta nàng có cách nào che giấu, giống như là mặc lớp y phục nào. Cảm giác này là khó chịu.


      “Việc Dương quý nhân thiếu chút nữa bị sinh non cùng tôi có gì quan hệ, cần phải đem tinh lực dồn người tôi.” Mạnh Điệp Vũ thản nhiên , sắc mặt còn thong dong như lúc trước nữa.


      Thường Hy mí mắt cũng lật, khẽ cười : “Biểu tiểu thư lời này sai rồi. Dương quý nhân là phi tử của Hoàng thượng, nàng ta xảy ra chuyện gì tự nhiên có Hoàng thượng, Hoàng quý phi xử lý, cùng tôi có quan hệ gì đâu? Tôi cũng chỉ là trùng hợp ngang qua đấy, cùng Dương quý nhân có qua lại sơ giao nên tiện đường hỏi vài câu thôi!”


      Mạnh Điệp Vũ đè nén lại phiền não trong lòng xuống, cẩn thận quan sát thần sắc Thường Hy, chỉ thấy nàng ta lạnh nhạt thong dong, giống như chuyện vô cùng bình thường. Nhưng Mạnh Điệp Vũ biết, nữ nhân Ngu Thường Hy này nhất định thể khinh thường, lần trước kế hoạch của nàng kín đáo như vậy còn có thể để cho nàng ta phát ra...


      Nghĩ tới đây liền đứng dậy ra ngoài, khi tới cửa lại quay đầu trở lại, : “ có biết thân phận của Vân Thanh ? Có biết thân thế nàng ta có nhiều ly kỳ ? có biết tại sao của tôi lại an bài nàng ta vào Đông cung làm quản ?”


      Những thứ này quả thực đều là những điều Thường Hy muốn tra mà tra được, Mạnh Điệp Vũ mấy lời này quả thực chạm đúng điểm ngứa rồi. Thần sắc Thường Hy cả kinh, ngẩng đầu lên hơi kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ, hé miệng : “Chẳng lẽ biểu tiểu thư biết?”


      Thấy Thường Hy rốt cục còn biểu tình lạnh nhạt thờ ơ nữa, thần sắc của Mạnh Điệp Vũ lúc này mới giãn ra, thở dài hơi nhưng có quay trở về, chẳng qua chỉ dựa người vào khung cửa, : “ có biết Tấn vương ?”


      Thường Hy gật đầu cái, : “Biết.”


      “Vậy có biết Tấn vương có tổ chức sát thủ vô cùng lợi hại hay ?”


      “18 cây trâm hoa?”


      Nghe thế thần sắc Mạnh Điệp Vũ cũng biến đổi, há miệng : “Ngay cả cái này cũng biết?”


      “Nếu như ngay cả cái này cũng biết, chỉ sợ lần trước chết ở trong tiểu viện kia rồi! tốt nhất là nên những điều tôi biết, có chút hữu dụng, như vậy hai ta có thể vui vẻ mà chuyện, làm giao dịch đôi bên cùng có lợi, phải sao?” tại Thường Hy có thể khẳng định Mạnh Điệp Vũ chắc chắn phải vì rảnh rỗi mà những lời này.


      Mạnh Điệp Vũ chính là chán ghét Ngu Thường Hy dù trong tình cảnh nào cũng có thể giữ vững khuôn mặt bình tĩnh, trấn định. Nàng hận thể đem khuôn mặt này kéo xuống cho hả cơn tức!


      Mạnh Điệp Vũ trầm mặc hồi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vân Thanh chính là sát thủ trong số mười tám cây trâm hoa, đứng hành thứ hai - trâm hoa mai, phải biết chứ?”


      Xếp thứ hai? Cái này đúng là khiến Thường Hy lấy làm kinh hãi, nghĩ tới Vân Thanh lại có địa vị cao như vậy! Nàng liếc mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi tới: “Vậy thứ nhất là ai?”


      “Danh hiệu thứ nhất vô cùng thần bí, làm trâm mẫu đơn, chưa từng có ai gặp qua khuôn mặt của nàng ta. Có thể là tôi, cũng có thể là , cũng có thể là tiểu cung nữ tầm thường bất kỳ bên cạnh !”


      “Tiểu cung nữ? Trâm mẫu đơn ít nhất cũng phải dưới ba mươi rồi, lừa gạt ai đó?” Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ rất là tức giận. Vân Thanh ba mươi tuổi rồi, chẳng nhẽ trâm mẫu đơn so với nàng ta có thể trẻ hơn sao? Coi nàng là kẻ ngu phải ?


      Mạnh Điệp Vũ cũng tức giận, nhìn chằm chằm vào Thường Hy, sau đó giải thích: “Mười tám cây trâm hoa đời đời tương truyền. Lúc trước trâm mẫu đơn sớm đem gánh nặng vai truyền cho con của nàng, cho nên nàng bây giờ so với tuổi của tôi cũng hơn kém nhiều, có lẽ là lớn hơn hai tuổi, cái này có gì kỳ quái?”


      Thường Hy bây giờ mới biết được còn có chuyện như thế này, cau mày nhìn Mạnh Điệp Vũ: “ cho tôi biết những chuyện này là có ý gì?”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 257: Muốn nắm tay cùng chàng bỏ trốn


      Mạnh Điệp Vũ thản nhiên cười, nhìn Thường Hy : “Tôi có mục đích gì cả, chẳng qua là muốn nhìn sớm nhìn bộ mặt của Vân Thanh để đề phòng mà thôi.”


      Thường Hy cũng tin Mạnh Điệp Vũ có thể tốt bụng như vậy. Vốn là nàng có chút hoài nghi Mạnh Điệp Vũ là trong số mười tám cây trâm hoa, nếu nàng ta làm sao biết được tiểu viện của Tấn vương kia? Nhưng hôm nay nghe được Mạnh Điệp Vũ như thế, Thường Hy lại cảm thấy nàng ta phải là người của Tấn vương rồi, nếu như là người trong mười tám cây trâm hoa bán đứng người của mình như thế!


      Chính vì vậy Thường Hy ngày càng hoài nghi Mạnh Điệp Vũ rốt cục là ai, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng ta : “ bảo Vân Thanh là người của mười tám cây trâm hoa, vậy làm sao biết? đường đường là đại tiểu thư, làm sao biết mấy chuyện như thế này? Còn nữa... nếu như tiên Hoàng hậu biết được thân phận của Vân Thanh, làm sao còn an bài nàng ta vào làm quản của Đông cung? cho tôi là kẻ ngu sao?”


      Mạnh Điệp Vũ nghe được Thường Hy chất vấn, lạnh lùng câu: “ chỉ cần nhớ điều thôi, tôi tuyệt đối làm tổn thương biểu ca. Về phần tôi là người như thế nào, tôi chính là đại tiểu thư Mạnh gia, điều này phải Ngu thượng nghi biết rất sao? Còn về của tôi... Tôi đây , tự thăm dò !” tới chỗ này Mạnh Điệp Vũ nhấc lên rèm, lại nhìn Thường Hy : “Dương Lạc Thanh cũng chỉ đơn giản là nữ ca cơ, tốt nhất nên đề phòng !”


      Thường Hy là càng ngày càng hiểu nổi Mạnh Điệp Vũ rồi, nữ nhân này là quái dị, lúc muốn hãm hại nàng, lúc lại cho nàng biết nhiều chuyện như vậy. Mục đích của nàng ta đến tột cùng là cái gì? tại ngay cả Thường Hy cũng thể xác định được, thậm chí nàng ta là người tốt hay người xấu cũng thể đoán ra. Nhưng là Thường Hy biết nhất định phải phòng bị nàng ta!


      Dương Lạc Thanh... Dương Lạc Thanh... rốt cục là thần thánh phương nào? Thường Hy cảm thấy đau buốt cả đầu óc. Từng bí mật giống như mạng nhện đen đặc bao vây lấy nàng chặt chẽ, nếu muốn cởi bỏ, chỉ sợ là phải tốn phen công phu rồi!


      Vẫn biết trong hoàng cung có nhân vật nào là đơn giản, nhưng lai lịch của đám người này là quá lớn, nàng chỉ là cung nữ nho , có thể giải quyết hết sao?


      Tiêu Vân Trác vào đại điện. Trong thư phòng có tìm được Thường Hy liền thuận chân tìm đến phòng của nàng liền thấy nàng ôm gối mềm ngồi tựa vào thành giường, yên lặng ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Hai chân mày nhíu lại chặt, trong đôi mắt sáng lóe lên vô số tia sáng nghi ngờ giống như phải suy nghĩ chuyện gì vô cùng khó khăn. đôi tay ngọc đan chặt lại chỗ, tóc đen như mực xõa đầu, giống như tiên nữ cung trăng hạ xuống phàm trần, mờ ảo mông lung!


      Lặng lẽ tới, đưa tay ôm lấy vòng eo của Thường Hy, thuận thế ngồi xuống bên giường, đầu tựa lên hõm vai của nàng, hít lấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nàng, : “Nàng lại phiền não cái gì?”


      Thường Hy bị cái ôm bất chợt của Tiêu Vân Trác hù dọa cho giật mình, khi nghe được thanh của mới bình tĩnh lại. Nàng xoay người ôm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Vân Trác, đầu dựa vào trong ngực , nghe được thanh tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của , kinh hoảng trong lòng lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Thường Hy khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi : “Ta sợ. Tiêu Vân Trác, chàng xem trong hoàng cung này còn có người nào trong sạch ?”


      Đây là lần đầu tiên Thường Hy kêu tên của , cả tên cả họ, điều này phạm vào cấm kỵ của hoàng gia. Nhưng là giờ phút này Tiêu Vân Trác để ý đến những thứ kia, cảm nhận được Thường Hy run rẩy, cho nên cúi đầu ở bên tai của nàng thầm : “Nàng làm sao vậy? Có phải có người với nàng thứ gì đó hay sao?”


      Thường Hy yên lặng gật đầu cái, đem những lời của Mạnh Điệp Vũ ra lần, sau đó thở dài tiếng, cuối cùng mới : “Sống ở nơi này mệt mỏi. Ta muốn nắm tay chàng bỏ trốn khỏi đây, đến nơi ai biết chúng ta. Kế núi gần sống, ba gian phòng trúc, mẫu đất cằn, hai con trâu cày. Chàng cày ruộng, ta canh cửi, ngày tháng là tốt đẹp...”


      Tiêu Vân Trác nghe được lời của Thường Hy, sắc mặt có chút ửng hồng, hồi lâu mới lẩm bẩm : “Ta biết cày ruộng, chỉ sợ nàng theo ta bị đói chết đấy!”


      Thường Hy sửng sốt, sắc mặt cứng lại, ngẩng đầu lên cau mày nhăn mặt nhìn Tiêu Vân Trác quát: “Chàng vài câu để ta ảo tưởng chút cũng được sao? Cần phải sát phong cảnh như vậy sao, là tức chết ta! thèm để ý tới chàng!”


      Thường Hy cũng hiểu, Tiêu Vân Trác làm sao mà biết cày ruộng, chẳng qua là... Chẳng qua là để cho nàng ảo tưởng chút cũng được à? Đúng là đồ biết lãng mạn! Đầu gỗ!


      Nhìn bộ dáng Thường Hy chu miệng o o quát mắng là đáng , Tiêu Vân Trác chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động cái, mặt cũng có chút nong nóng, đưa tay ra ôm, đem Thường Hy hãm chặt vào trong ngực của mình, thân thể từ từ trở nên nóng rực!


      Thường Hy tựa hồ cảm nhận được biến hóa của Tiêu Vân Trác, cảm thấy mình giống như nằm trong lò lửa nóng, trong lúc nhất thời ngay cả gò má chính nàng cũng trở nên nóng bỏng, đôi tay cũng biết đặt đâu, bất an vặn vẹo dưới thân thể, lẩm bẩm : “Cái đó... Cái đó, Thái tử gia có đói bụng , nô tỳ chuẩn bị xong, bây giờ dùng bữa ...”


      Vừa vừa muốn giãy thoát trở ra lại bị Tiêu Vân Trác tóm trở lại, lật người đem nàng đè xuống chiếc giường hai người vừa mới ngồi, bốn mắt nhìn nhau. Thường Hy có chút xấu hổ, mở to mắt : “Chàng mau dậy , nếu như có người đến nhìn thấy được làm thế nào?”


      Tiêu Vân Trác nghe thấy thế cười , nhìn Thường Hy : “ cũng đúng, hai lần trước đều là có người phá hỏng chuyện tốt của bản Thái tử...”


      Tiêu Vân Trác vừa dứt lời, Thường Hy lại càng cảm thấy khó chịu, muốn dùng sức đẩy Tiêu Vân Trác ra lại bị bắt được tay, ở bên tai Thường Hy : “Nàng tính toán lúc nào muốn làm tân nương tử của ta?”


      Hơi thở nóng rực vờn quanh tai Thường Hy, làm cho nàng cảm thấy có chút ngứa, muốn cười rồi lại ngượng ngùng dám cười. Hơn nữa lời của Tiêu Vân Trác quả khiến nàng muốn tìm cái lỗ để chui vào, định xoay đầu nhưng lại nghĩ đến vừa mới xoay đầu liền lộ ra cái gáy trắng nõn như dương chi bạch ngọc...


      Con ngươi đen của Tiêu Vân Trác càng trở nên thâm thúy, thậm chí cũng có thể cảm nhận được biến hóa của thân thể mình...


      Thường Hy phải cọc gỗ, đương nhiên có thể cảm nhận được thân thể của Tiêu Vân Trác đột nhiên cứng ngắc, còn có... Còn có chỗ nào đó tựa hồ trở nên là lạ...


      “Tối nay làm tân nương tử của ta, được ?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, rất là nghiêm túc hỏi. chờ giây phút này lâu rồi, rất lâu kể từ ngày thổ lộ khi đó. rất muốn đem nàng ăn hết, chẳng qua là người này có vẻ chậm lụt. Hôm nay tuyệt đối thể để cho nàng dễ dàng chạy thoát như vậy được!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 258: Tối nay làm tân nương của ta


      Thường Hy ra cũng biết sớm muộn gì cũng ngày như thế này, chân chính trở thành nữ nhân của Tiêu Vân Trác, chẳng qua là... Chẳng qua là nàng có chút sợ...


      Thấy Thường Hy lời nào, Tiêu Vân Trác có điểm thất vọng. muốn cưỡng bách nàng, hy vọng nàng có thể vui mừng làm tân nương của mình, là tân nương chỉ thuộc về mình . Tiêu Vân Trác chống lên thân thể, nhìn Thường Hy : “Nàng muốn cũng được, ta ép nàng!”


      Thường Hy có thể nghe ra được thất vọng trong thanh của Tiêu Vân Trác, nàng cũng phải là muốn, lại nghe đến Tiêu Vân Trác như vậy trong lòng rất cảm động. Nam nhân này thế nhưng rất xem trọng cảm nhận của nàng. Suy nghĩ chút cố nén e lệ trong lòng xuống, đẩy ra Tiêu Vân Trác, vội vàng chạy tới bên cạnh cửa rồi mới lên tiếng: “Vậy ít nhất chàng cũng phải dùng bữa trước ...” chưa dứt lời nàng co chân chạy ra ngoài. Nàng là đại nương nha, để cho nàng ra mấy cái loại này, đúng là xấu hổ vô cùng!


      Tiêu Vân Trác vui mừng quá đỗi, nghĩ tới Thường Hy cư nhiên đáp ứng. Tiểu nha đầu này đối với mấy chuyện như thế này luôn luôn là xấu hổ mở miệng, mỗi lần hữu ý hay vô ý hỏi đến nàng luôn là tìm cách lảng tránh, ngờ lần này nàng lại đáp ứng như vậy. Tiêu Vân Trác mang theo bước chân nhàng ra cửa, trong đại sảnh sớm chuẩn bị đồ ăn. Thường Hy biến mất có tung ảnh, Triêu Hà phục vụ dùng cơm.


      Tiêu Vân Trác trong lòng có chút... khụ khụ, có chút gấp gáp, nhưng là vẫn theo quy củ mà điềm tĩnh dùng hết bữa cơm, sau đó nghỉ ngơi lát rồi mới đến tịnh phòng tắm rửa.


      Thường Hy dĩ nhiên nghe được tiếng nước chảy trong tịnh phòng. Nàng mới vừa rồi cũng trở về phòng mình tắm rửa qua, đáp ứng Tiêu Vân Trác như vậy rồi nàng dĩ nhiên có lùi bước. Dù sao nàng cũng chọn nam nhân này, về phần danh phận gì gì đó bây giờ căn bản nàng cũng để ý, bởi vì nàng biết có những chuyện Tiêu Vân Trác cũng thể làm chủ được. Hơn nữa, nếu như để nàng làm trong số những tần thiếp của thà rằng cứ để nàng làm cung nữ danh phận, như thế còn có thể thời thời khắc khắc theo phải tị hiềm.


      Tiêu Vân Trác sớm phân phó Ngũ Hải canh giữ tốt cửa điện, cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Ngũ Hải sống lâu năm trong cung nên sớm thành tinh, thấy thân ảnh của Thường Hy tựa hồ như minh bạch ràng cái gì, gương mặt cười đến như hoa nở, vội vàng gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng lại oán thầm. Vậy là sao? Hai người này cả ngày chàng chàng thiếp thiếp nên sớm cái kia rồi mới phải, Thái tử còn có thể nhịn. Ở độ tuổi này của Thái tử, các Hoàng tử khác có thị thiếp cũng có thông phòng. Thái tử gia khác, mấy năm gần đây cứ như khổ tăng tu hành, chết sống cũng động qua nữ nhân, mấy tần thiếp kia phải cũng chỉ để bài biện đó sao?


      Thời điểm vừa tới còn an phận, nhưng là ngày qua ngày, từng người phải đều là cả ngày ra cổng trước bước cổng sau, ngay cả Phùng Lương đễ cũng là dạng hết hy vọng...


      Tiêu Vân Trác mặc thân thuần áo lụa tơ trắng ra khỏi tịnh phòng, đến phòng của Thường Hy thấy bóng người, đến thư phòng của mình cũng thấy người đâu, trong lúc nhất thời có chút buồn bực, chẳng lẽ lại đổi ý hay sao? Nghĩ tới đây lại muốn bật cười, ở trước mặt nàng dậy nổi. đường đường là Thái tử đứng đầu Đông cung, nếu như muốn nữ nhân nào, các nàng đều phải là vui sướng ngoan ngoãn ở giường chờ lâm hạnh? Chỉ có Ngu Thường Hy này... hứng thú rã rời, hướng phòng ngủ của mình tới.


      Đẩy cửa ra, thấy màn mỏng sắc vàng được buông xuống. Dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn cung đình, ràng thấy được thân ảnh mảnh mai trong màn. Tiêu Vân Trác bội phần kinh ngạc, nghĩ tới tiểu nữ nhân này cũng thức thời mà trốn lên giường...


      Vén màn bằng sa mỏng lên liền trông thấy được khuôn mặt thẹn thùng của Thường Hy. Nàng nhìn Tiêu Vân Trác vào, cắn răng : “Tắt đèn được ?”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt, nghĩ tới nàng cư nhiên xấu hổ đến mức này. Được rồi, thừa nhận là cũng có chút khẩn trương, tắt đèn ngược lại là ý kiến hay!


      Tắt đèn cung đình, trong phòng nhất thời rơi vào mảnh hắc ám, qua lúc mới có thể thích ứng với bóng tối. Mượn ánh trăng mờ tỏ, Tiêu Vân Trác nhàng bước lên giường.


      ... N lúc lâu sau...


      Mỗ nữ cố nén xấu hổ hỏi: “... Chàng đến tột cùng là có thể hay a?...”


      Mỗ nam trầm mặc ... Hồi lâu mới lên tiếng: “Để ta xem chút...” Mỗ nam vươn ra cánh tay, ở trong hốc tối đầu giường lấy ra tập giấy mỏng bản , lại đem tay thu hồi đến giữa giường.


      Mỗ nữ tò mò hỏi: “Đây là vật gì?”


      “...” Mỗ nam lời nào.


      Mỗ nữ tò mò tiến gần lên phía trước, chỉ trong chốc lát liền lên tiếng kinh hô: “Chàng... Chàng từ đâu mà có thứ này?” Này cư nhiên là... xuân cung đồ!


      “Im miệng! cho phép !” Mỗ nam xấu hổ , biết cách cũng phải là lỗi của , chưa từng chạm qua nữ nhân nha!


      Mỗ nữ còn muốn chuyện liền bị mỗ nam ngay lập tức tự mình thể nghiệm lý thuyết trong sách. Uyên ương trong trướng thấp giọng nỉ non, điên loan đảo phượng. Trăng sáng ngoài trời cũng bị mây che mất chút ánh sáng, lấp nửa vầng trăng, tựa hồ như bị cảnh xuân bên trong làm cho thẹn mặt...


      Trời còn chưa sáng, theo thói quen Thường Hy liền mở mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức muốn chết, vẻ mặt đau khổ nghĩ đến loại chuyện đó lại đau như vậy, thế nào còn có nhiều nữ nhân muốn bò lên giường chủ tử? Cả người giống như là bị lăn qua lăn lại nhiều lần, chỗ nào cũng ấm ách đau nhức, lần sau nàng phải hảo hảo suy nghĩ chút.


      Muốn ngồi dậy ngờ liền kinh động đến Tiêu Vân Trác. nhìn Thường Hy vẫn cau mày hỏi: “Thế nào? Sáng sớm liền cau mày như vậy?”


      Thường Hy chu mỏ : “ là đau người muốn chết! hiểu tại sao có nhiều nữ nhân lại muốn bò lên giường nam nhân như vậy?”


      mặt Tiêu Vân Trác thoáng qua mạt thần sắc khó xử, cũng rất đau có được hay , chỉ vì ngại tôn nghiêm của nam tử hán, lời này đánh chết cũng thể . Thường ngày vẫn nghe những nam nhân kia làm chuyện này là cỡ nào sung sướng, nghĩ lại có thể đau thế này, đúng là gạt người!


      Mắt thấy sắp đến thời gian vào triều, Thường Hy chỉ đành phải mặc quần áo hầu hạ Tiêu Vân Trác rời giường. Tiêu Vân Trác lại : “Ta tự mình làm, nàng nghỉ thêm chút nữa !”


      Thường Hy nào có nguyện ý, vẫn đứng dậy chuẩn bị cho Tiêu Vân Trác lâm triều. Bên này còn chưa có sửa sang lại xong xuôi, bên kia Triêu Hà cũng Vãn Thu gấp gáp xông vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, xong, Dương quý nhân sinh non rồi!”


      Thường Hy kinh hãi, thân thể cũng run lên cái, vội hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”


      “Tối hôm qua, sau lúc nửa đêm.” Vãn Thu tiếp lời , sắc mặt tựa hồ còn chút kinh hoảng, nhìn Thường Hy tiếp: “Nghe hôm qua Tam hoàng tử phi vào cung thỉnh an Hoàng quý phi thuận đường liền ghé qua chỗ Dương quý nhân, tặng cho Dương quý nhân chút đồ ăn, kết quả sau nửa đêm Dương quý nhân liền sinh non.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 259:


      Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, thiếu chút nữa ngã nhào mặt đất, Vãn Thu cùng Triêu Hà vội vàng tiến lên đỡ nàng. ra tối hôm qua Chu tổng quản ngầm ám hiệu rằng Thái tử gia và Thường Hy muốn viên phòng, nếu như xảy ra chuyện như vậy họ cũng vội vàng xông vào, bởi vì các nàng biết được quan hệ của Thường Hy và Lệ Bình cho nên dám giấu diếm.


      Thường Hy hồi phục lại tinh thần, nhìn hai người : “Giúp ta thay quần áo, ta muốn đến Linh Đinh các xem chút!”


      Hai người dám chậm trễ, vội vàng hầu hạ Thường Hy thay quần áo, rửa mặt, trang điểm. Qua hồi lâu, cảm xúc của Thường Hy cũng dần dần ổn định trở lại, đại não bắt đầu khôi phục lại bình thường, nhìn Vãn Thu : “Muội trước tìm hiểu tin tức xem có vị hoàng phi nào đến rồi, có người đến chỗ Hoàng thượng chưa? Tam hoàng tử phi có bị tuyên tiến cung ? Tam hoàng tử có đến cùng ? Nếu như Tam hoàng tử đến phái người đưa tin cho ngài ấy, ngay lập tức!”


      Vãn Thu vội đáp rồi xoay người rời . Thường Hy vòng tới vòng lui trong phòng, có chút do dự. Triêu Hà nhìn thấy vậy liền hỏi: “Ngu tỷ tỷ, chúng ta đến Linh Đinh các sao?”


      Thường Hy chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tối sầm lại, : “Dù sao cũng phải là tần thiếp của Đông cung gặp chuyện may, Hoàng thượng, Hoàng quý phi có thể , ta lấy thân phận gì đến đó? Ta chỉ là cung tỳ, có thân phận mà công khai đến đó trước.”


      Thần sắc Triêu Hà buồn bã, làm thân nô tỳ đúng là như vậy, như thế nào nữa cũng chỉ là nô tỳ. Chủ tử ngồi ngươi phải đứng, bảo ngươi hướng đông ngươi thể hướng tây.


      Chưa bao giờ như thời khắc này Thường Hy cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của địa vị như vậy. Nếu như bây giờ nàng là Thái tử phi của Đông cung, nàng có thể quang minh chính đại mà đến đó, như dáng dấp tại thể cứu Lệ Bình. Nàng biết Lệ Bình tuyệt đối làm chuyện như vậy, mặc dù vẫn biết tại sao Dương quý nhân lại sinh non, nhưng là Thường Hy biết chuyện này nhất định có mờ ám.


      Trong đầu đột nhiên lên thanh Mạnh Điệp Vũ ngày hôm qua, nàng Dương Lạc Thanh cũng phải là nhân vật đơn giản, chẳng lẽ chuyện này cùng Dương Lạc Thanh có phần quan hệ sao? Mạnh Điệp Vũ vừa tới cho nàng những lời này, bên kia liền xảy ra chuyện như vậy, đây là trùng hợp hay là vô ý? Mạnh Điệp Vũ còn từng xuất ở vùng phụ cận Linh Đinh các, nàng ta cùng Dương Lạc Thanh là như thế nào? Bọn họ có quan hệ gì hay ?


      Thường Hy nhìn Triêu Hà hỏi: “Ngày trước ta để cho muội điều tra tiểu nha đầu kia, có phải thời điểm tìm đến nàng ta chết, đúng ?”


      “Đúng vậy, nô tỳ thấy nàng ta ăn kín kẽ, có lẽ có thể hỏi ra chuyện tình của Linh Đinh các, ai biết thời điểm nô tỳ đến đó, tiểu nha đầu kia liền uống thuốc độc tự vẫn. Theo như lời nha hoàn cận thân của Dương quý nhân nàng kia sợ tội nên tự sát, nàng cùng nha đầu chết kia là cùng muốn mưu hại Dương quý nhân.” Triêu Hà lặp lại, lần trước cũng hồi bẩm qua với Thường Hy, chẳng qua là lúc đó hai người cũng cảm thấy có gì dị thường.


      Nhưng là tại Thường Hy lại cảm thấy có gì đó được bình thường, mình vừa mới phát nha đầu kia có chút hoài nghi Dương quý nhân trước bước diệt miệng, như vậy tiểu nha đầu kia đến tột cùng là biết được những gì? Có phải có liên quan đến lần sinh non lần này hay ?


      Thường Hy nhanh chóng xoay quanh, chỉ hận mình thể ngay lập tức chạy tới Linh Đinh các. Nàng vốn khinh thường thân phận địa vị, nhưng là giờ phút này lại cực kỳ trân quý. Thường Hy nhìn Triêu Hà : “Bây giờ muội điều tra tin tức, xem thử tình hình bên kia thế nào?”


      Triêu Hà gật gật đầu : “Ngu tỷ tỷ, tỷ cũng đừng gấp gáp, Hoàng quý phi chắc chắc để mặc cho người khác ô miệt con dâu của mình. Nô tỳ bây giờ ngay, có tin tức lập tức trở lại.”


      Lời của Triêu Hà xác thực cũng trấn an Thường Hy được chút, tích tụ trong lòng cũng dần tản . Nàng nhìn thân ảnh Triêu Hà biến mất sau tấm rèm cửa mà nhàng thở dài. Nếu lúc này Tiêu Vân Trác trở lại tốt, ít nhất Vi An vương vào cung, Tiêu Vân Trác thế nào cũng phải đến, nàng theo vào là chuyện đương nhiên.


      Chỉ sợ là bây giờ chắc hẳn Tiêu Vân Trác đều rất bận bịu, chừng ngay cả chuyện này cũng biết đây!


      Nhưng mà người luôn luôn xuất ở Doanh Nguyệt điện bây giờ tự dưng lại đến. Thường Hy nhìn Vân Thanh có chút kinh ngạc hỏi: “Vân Thanh có chuyện gì sao?”


      Thần sắc Vân Thanh vẫn cứng nhắc như cũ, nhìn Thường Hy : “Dương Lạc Thanh sinh non chính là do nàng ta ăn nhầm phải quả lung linh trong vườn hoa phía tây. Quả lung linh này là đặc sản của Minh Khải quốc. Dương Lạc Thanh chắc hẳn là sợ mình phải gánh tội bảo vệ long thai cho tốt nên lúc này mới đem tội danh đổ lên đầu Vi An vương phi!”


      Thường Hy nhìn Vân Thanh, hồ nghi hỏi: “Làm sao biết? Tại sao lại cho ta?” Thường Hy cũng nhận ra Vân Thanh đột nhiên trở nên thiện ý với nàng, dù sao khúc mắc giữa hai người cũng rất nặng nề.


      Vân Thanh nhìn Thường Hy, thần sắc rất trịnh trọng : “Những thứ này về sau tôi giải thích với , nên lập tức tìm Phùng thái y, đem chuyện này cho ngài ấy biết, ngài ấy tự biết phải làm sao.”


      trực tiếp tìm Phùng thái y được sao?” Thường Hy cảm thấy Vân Thanh rất là kỳ quái, hôm nay lại càng kỳ quái hơn, chẳng lẽ hôm nay nàng ta ăn nhầm cái gì sao?


      mặt Vân Thanh nổi lên tia khổ sở, nhìn Thường Hy : “Năm ngoái lầu trúc gặp chuyện may, người hai lần đưa tin cho chính là tôi, lần này biết tôi có ác ý ? Về những chuyện còn lại, chờ giải quyết xong tôi cho hiểu. Tính tình Vi An vương phi bướng bỉnh thuần lương, với lại là bạn bè thân thiết, Tam vương gia nể mặt mũi Tam vương phi cũng đứng về phía Thái tử gia, tương lai Thái tử gia lên ngôi cỗ trợ lực. Đừng nhìn Vi An vương cái gì cũng để tâm, đằng sau ngài ấy còn là Hoàng quý phi chống lưng, chuyện này thể coi thường.”


      Thường Hy kinh ngạc đến nỗi thể diễn tả rồi, Vân Thanh cư nhiên lại chính là người thần bí đưa tin cho nàng? Nghe nàng ta những lời này, đúng là lo lắng cho Tiêu Vân Trác từ ruột gan. Thường Hy ngay cả khi trong lòng còn có chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn làm theo, biết tại sao lại như vậy, nhưng Vân Thanh làm vậy đúng là khiến người ta hận nổi.


      “Được, chờ ta trở lại còn có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Vân Thanh . cho ta kinh ngạc thực là quá nhiều.” Thường Hy tới chỗ này liền xoay người rời , nàng biết chuyện tình vô cùng khẩn cấp.


      Vân Thanh còn là gọi với theo, : “Ngu thượng nghi cần xa, Phùng thái y được biểu tiểu thư mời đến Cẩm Hoa hiên rồi!”


      Thường Hy sửng sốt, đúng lúc này Mạnh Điệp Vũ lại mời Phùng thái y đến Cẩm Hoa hiên... Thường Hy tựa hồ hiểu ra cái gì, nhìn Vân Thanh bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có mình Phùng thái y mới nhận biết được quả lung linh?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :