1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 245:


      Thường Hy nhìn Lệ Trung Dũng : “Lệ tướng quân, ngài nghĩ xem nếu như chúng ta bày ra việc này, xuất thêm Thái tử, bên kia liệu có nghi ngờ rằng bọn chúng bắt nhầm người hay ?”


      Ánh mắt Lệ Trung Dũng chợt lóe, nhất thời hiểu được, nhìn Thường Hy cười : “Ngu thượng nghi là thông minh, đây quả thực là biện pháp tốt để đục nước béo cò.”


      Hai người sau khi thương nghị xong liền chia nhau . Thường Hy vào cung trực tiếp cầu kiến Hoàng đế, Lệ Trung Dũng nhanh chóng chuẩn bị việc tỷ võ. quá thời gian nửa ngày, cả kinh đô đều biết được xuất kỳ trận ai có thể phá giải, trong lúc nhất thời là náo nhiệt.


      Bên này Minh tông sau khi nghe Thường Hy xong, lâu cũng thốt ra lời nào, vẻ mặt tái nhợt tựa hồ trong chớp mắt già mười tuổi. Chỉ có cặp mắt kia là hề giảm sắc bén, lúc này nhìn thẳng vào Thường Hy, giống như muốn xem ràng lời của Thường Hy có mấy phần giả. Nhưng là tựa hồ cũng phải như vậy, lại như muốn khẳng định rằng Thường Hy chẳng qua là gạt .


      Cuối cùng Minh tông thở dài hơi, thanh trầm thấp hỏi: “ chút cũng có manh mối?”


      “Dạ, Lệ tướng quân lật tung cả núi hoang lên cũng tìm được Thái tử gia, nô tỳ bất đắc dĩ mới phải đưa ra biện pháp này. Vốn là nô tỳ muốn quấy rầy Hoàng thượng, nhưng chuyện này động tĩnh lớn như vậy sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết. Quan trọng nhất là Thái tử gia có trở về hay , lời của người khác có thể còn khiến bọn họ hoài nghi, nhưng là Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ngài câu, còn ai dám nghi ngờ? Cho nên nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng ủng hộ, xin ngày ân chuẩn cho biện pháp lớn mật này của nô tỳ!” Thường Hy trịnh trọng khẩn cầu, trong thanh cũng dẫn theo mấy phần nức nở, nếu như Tiêu Vân Trác có điểm gì ngoài ý muốn, nàng... Nàng biết phải làm sao bây giờ?


      Minh tông nghĩ tới Tiêu Vân Trác bị người ta ám sát, tin tức này giống như sét đánh ngang tai. Nhưng là Hoàng đế, thể để lộ ra suy nghĩ của mình, ngay cả khi trong lòng lo lắng vạn phần cũng thể biểu ra ngoài. Ý tưởng của Thường Hy rất lớn mật, nhưng lại là phương pháp xử lý nhanh chóng, hiệu quả nhất! Vì vậy gật đầu : “Ngươi cứ yên tâm tiến hành , có trẫm làm chỗ dựa. Nhất định phải tìm được Thái tử, có nghe hay ?”


      “Nô tỳ tạ Hoàng thượng ân điển. Ngô hoàng vạn tuế!” Thường Hy kích động đến nỗi liên tiếp khấu đầu, chỉ cần Hoàng thượng đáp ứng chuyện kia liền dễ làm hơn rồi.


      Sau khi Thường Hy rời , khuôn mặt Minh tông liền trầm, nhìn Vạn Thịnh : “Truyền chỉ xuống, khiến mật vệ lập tức truy tìm tung thích Thái tử gia, cần thiết đem Thái tử phái ra ngoài. Cũng phái người theo dõi việc Thường Hy làm, chỉ cần phát ra người khả nghi liền dẫn đến cho trẫm.”


      “Nô tài tuân chỉ, lập tức ngay.” Vạn Thịnh vội vã lui ra ngoài.


      Minh tông nhìn ngọc tỷ trấn quốc bàn mà lặng lẽ ngẩn người, thần sắc lúc sáng lúc tối, ánh mắt vô cùng mỏi mệt, tự mình lẩm bẩm : “Vân Ca, hài tử của chúng ta gặp nguy hiểm rồi! Nàng yên tâm, dù cho phải dùng bất cứ biện pháp gì ta cũng cứu được con. Nàng xem bây giờ ta thế nào? còn sống ?”


      tới chỗ này Minh tông tự giễu cười, mặt lộ ra mấy phần ảo não, nhìn ngọc tỷ trấn quốc, cắn răng : “Còn sống thế nào? Chết rồi thế nào? đời này chính là người thất bại, cho phép nàng thương hại , cho phép nàng vì rơi lệ. Nếu như dám đả thương Trác nhi, ta nhất định giữ lại tính mạng cho , nàng hiểu ?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 246:


      Thái tử được cứu về thành công, tin tức này chỉ trong ngày nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh đô. Lệ Trung Dũng theo lời Thường Hy bày ra trận đồ ở cửa nam của kinh thành. Kỳ môn trận này cũng phải là do Thường Hy sáng tạo ra mà là bút tích năm xưa của Vô Thiện đại sư. Sau khi Vô Thiện đại sư lui, cũng đem trận thế mình tâm đắc nhất truyền cho Thường Hy.


      Thái tử mặc dù được cứu trở về nhưng lại có lộ diện, điều này cũng đưa đến nhiều hiểu lầm trong cung. Trong lúc nhất thời sóng gió thay nhau nổi lên, phong vân biến động, tất cả mọi chuyện cũng theo việc Tiêu Vân Trác bị mất tích mà trở nên quỷ dị.


      Thường Hy có chút mệt mỏi ngồi xích đu trong thư phòng của Tiêu Vân Trác. Cả ngày hôm nay nàng biết phải ứng phó bao nhiêu đoàn người đến thăm Tiêu Vân Trác, may là mấy vị vương gia xuất cung rồi, nếu chỉ sợ màn kịch nháo lần trước lại phải diễn thêm lần.


      Mạnh Điệp Vũ nhàng dựa cửa mà đứng, nhìn Thường Hy có chút ngẩn người, chậm rãi vào.


      Nghe được tiếng bước chân, Thường Hy khỏi quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Mạnh Điệp Vũ, ngẩng đầu hỏi: “Biểu tiểu thư có chuyện gì ? Thái tử gia có ở đây, có chuyện gì chờ ngài ấy trở lại rồi !”


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, mặt có chút phức tạp khó hiểu, ở đối diện Thường Hy : “Tôi vẫn cho rằng tôi là người có thể thay biểu ca suy nghĩ, cũng vẫn cho rằng tôi có thể giúp huynh ấy xử lý tốt bất cứ chuyện gì. Nhưng là, tôi sai lầm rồi!”


      Thường Hy hiểu tại sao đột nhiên Mạnh Điệp Vũ lại như vậy, nàng bây giờ làm sao còn có giờ tranh cãi cùng ta, muốn hạ lệnh trục khách, Mạnh Điệp Vũ lại : “Hôm nay tôi gặp qua Hoàng thượng, cũng với ngài ấy, tôi đây cả đời muốn vào cung, chỉ muốn làm người bình thường.”


      Mấy lời định ra của Thường Hy lập tức bị nghẹn trở về, hiểu tại sao nàng ta lại đến chuyện này làm cái gì. Nàng thừa nhận trong lòng có chút vui vẻ, nhưng thời điểm này cũng nên những loại chuyện như thế này.


      “Biểu ca cũng chưa được cứu trở về có phải hay ?” Hai mắt Mạnh Điệp Vũ phiếm lệ, chẳng qua là cố nén để cho nó chảy xuống.


      “...” Thường Hy im lặng . Lúc này đối mặt với Mạnh Điệp Vũ, nàng có chút thể dối nổi.


      “Vừa mới bắt đầu tôi cũng nghĩ là cứu được rồi, có bất kỳ hoài nghi gì.” Mạnh Điệp Vũ giọng , thân mình đơn bạc vẫn có chút hơi rung động.


      “Vậy thế nào mà lại sinh nghi?” Thường Hy khổ sở , nữ nhân quá thông minh cũng phải là chuyện tốt.


      “Ngu Thường Hy, người khác có thể nhìn thấu , nhưng tôi lại hiểu , sâu trong mắt có thể nhìn ra được đau thương, nhìn ra được gấp gáp, nhìn ra lúc nào cũng lo lắng. Nếu như biểu ca trở lại, mặc dù lãnh đạm nhưng trong mắt lại có ý cười. Nhưng tôi nhìn thấy điều đó, vậy nên đoán rằng biểu ca còn chưa có quay về.”


      “...” Thường Hy vẫn lời nào, chỉ cúi đầu che lại bi thương của mình. Nàng có thói quen lộ ra mềm yếu trước mặt nữ nhân khác.


      “Tôi biết chỗ, tới đó, nhất định tìm được biểu ca.” Mạnh Điệp Vũ khẽ thở dài cái, tiện tay rút trâm cài tóc đầu ra đưa cho Thường Hy.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 247:


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, thuận thế liếc mắt sang trâm cài tóc nàng ta vừa rút ra. Trâm này hình dáng rất đặc biệt, gần giống như bông tuyết, bộ dáng rất hiếm thấy.


      Thường Hy cau mày, nhìn Mạnh Điệp vũ hỏi: “ đây là có ý tứ gì? Tại sao lại biết Thái tử gia ở nơi nào? Còn có cây trâm này dùng để làm gì?”


      Cây trâm này cùng với đôi trâm của Vân Thanh cùng dạng, điều này khiến Thường Hy hơi yên tâm. Nàng sợ Mạnh Điệp Vũ này cũng nằm trong mười tám cây trâm hoa kia, nếu thế làm cho nàng tức hộc máu mất!


      Đôi mắt của Mạnh Điệp Vũ phủ lên tầng sương mù, hơi ưu thương : “Nguyên nhân tôi thể cho , đây là bí mật của tôi, tôi muốn để cho bất luận kẻ nào biết được. Vốn là tôi xác định, nhưng khi biết được biểu ca chưa trở lại mới khẳng định rằng chắc chắn huynh ấy ở nơi đó. tin cũng được, tin cũng chẳng sao, tôi ép buộc. Chỉ là trâm cài tóc này ra là chiếc chìa khóa.” Mạnh Điệp Vũ vừa vừa dùng sức đem bông tuyết khẽ xoay vặn, bên trong lập tức liền lộ ra chiếc chìa khóa bằng đồng xanh.


      Mạnh Điệp Vũ nhìn chìa khóa kia : “Vật này có bao nhiêu năm chưa dùng qua rồi, là gia bảo của Mạnh gia. Trong tay chiếc, cha tôi có chiếc. Chìa khóa của khẳng định để lại cho biểu ca, còn cái này là do cha tôi để lại cho tôi.”


      Thường Hy càng nghe càng hồ hồ, ngắt ngang lời nàng ta, : “Biểu tiểu thư, Thái tử gia mất tích là do đám hắc y nhân gây ra, cùng Mạnh gia của có quan hệ gì?”


      Mạnh Điệp Vũ nghe được câu hỏi của Thường Hy, tuyệt kỳ quái, thuận miệng giải thích: “Biểu ca há có thể dễ dàng để người ta bắt ? Huynh ấy nhất định là mình ở nơi nào đó, địa phương huynh ấy có thể đến cũng chỉ có nơi này.”


      Đối mặt với khẳng định chắc chắn của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy cũng có chút dao động. ra nàng cũng cảm thấy Tiêu Vân Trác phải là người dễ dàng bị thất thủ rồi bị kẻ khác bắt . Huống chi Tiêu Vân Trác cũng lưu lại bất kỳ đầu mối nào, nếu quả như lời của Mạnh Điệp Vũ hẳn là Tiêu Vân Trác sợ để lại đầu mối bị người khác truy tìm. Nàng tìm được , kẻ địch tất nhiên cũng thể tìm được.


      Nhưng vấn đề là ở chỗ, trong khi bị bao vây trùng trùng như vậy Tiêu Vân Trác tại sao lại có thể thoát ra được? Mạnh Điệp Vũ tại sao lại chắc chắn như vậy? Cho đến hôm nay, Thường Hy cứ tưởng là mình hiểu rất Tiêu Vân Trác rồi, nhưng bây giờ lại phát còn rất nhiều chuyện về Tiêu Vân Trác mà nàng biết. Mà những chuyện đó Mạnh Điệp Vũ lại biết, trong lòng Thường Hy cảm thấy rất khó chịu, nàng chính là rất để ý Mạnh Điệp Vũ và Tiêu Vân Trác cái kiểu thanh mai trúc mã này.


      Nghi vấn này rất quan trọng, nhưng Mạnh Điệp Vũ ràng , bởi vì nàng ta trước bước ngăng chặn miệng của Thường Hy, nguyên nhân thể tiết lộ, làm cho Thường Hy có muốn hỏi cũng được.


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, trong lúc nhất thời biết có nên tin tưởng lời nàng ta hay , có thể tin tưởng được hay ? Đóa tiểu bạch hoa này là quỷ kế chồng chất, lại thông minh lanh lợi, thể khiến người ta yên tâm. Mặc dù nàng ta từ bỏ Tiêu Vân Trác, nhưng tình cảm bỏ là có thể bỏ hay sao?


      tại Thường Hy rất nóng lòng muốn tìm được Tiêu Vân Trác, cho nên coi như có điểm hy vọng nàng cũng bỏ qua, ngẩng đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Được, nếu Thái tử gia ở nơi đó, lúc trở lại tôi nhất định cảm ơn .”


      cần phải cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ hy vọng biểu ca được bình an.” Mạnh Điệp Vũ tới chỗ này, khẽ thở dài rồi lại tiếp tục: “Ngày mai tôi ra khỏi cung rồi, thời điểm trở lại tôi cũng ở Mạnh phủ, từ đó về sau muốn gặp mặt là vô cùng khó khăn. Tôi từ bỏ biểu ca, phải thay tôi chăm sóc huynh ấy. Huynh ấy thích như vậy, nếu như phụ huynh ấy, tôi tha cho .”


      Thường Hy nhất thời cảm thấy bị nước lạnh dội lên đầu, hừ tiếng : “ yên tâm, chúng tôi nhất định ân ân ái ái cho đến khi thiên hoang địa lão, để cho chút cơ hội phát tác cũng có.” Nghe xong lời của Mạnh Điệp Vũ, nghi ngờ trong lòng Thường Hy cũng từ từ phai . Có lẽ Mạnh Điệp Vũ rất thích Tiêu Vân Trác, cho nên tình nguyện lùi bước, chỉ mong Tiêu Vân Trác được bình an. Mạnh Điệp Vũ như vậy khiến người ta hận nổi.


      Sau khi Mạnh Điệp Vũ địa chỉ với Thường Hy liền chậm rãi bước ra khỏi Doanh Nguyệt điện, ngẩng đầu nhìn màn đêm như nước. Ánh sáng chói của muôn vàn ngôi sao khiến nàng khỏi nheo nheo hai mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp treo lên tầng sầu bi, khóe miệng lạnh như băng nâng lên tia mỉm cười nhàn nhạt. Mạnh Điệp Vũ nhìn hai ngôi sao sáng chói nhất, trong mắt lên tia sát cơ, khiến cho khuôn mặt trở thoắt cái trở nên ác độc, trong đêm tối lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.


      Ngu Thường Hy, đừng trách tôi, là nên xuất !


      Xuất , phải chết!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 248:


      Thời điểm Thường Hy xuất cung sắc trời cũng hửng sáng hơn, nhưng cả Vân Đô vẫn bị bao phủ trong tầng sương mù, mê mê mang mang, có chút trong trẻo lạnh lùng, chỉ cần thở hơi là có thể thấy được làn khói mỏng màu trắng trước mặt mình từ từ tản .


      Chỗ Mạnh Điệp Vũ chỉ cũng có xa, ở phía tây hoàng thành, qua ba con phố, cách tòa viện dài. Tiểu viện kia nằm ở cuối con hẻm . Nàng có thuê xe ngựa, giờ phút này đổi thân nam trang, tóc búi lên cao, dùng cây trâm gỗ cố định lại. Nàng mặc trường bào bằng gấm màu lam, cổ áo kéo lên cao che lại việc có hầu kết, lỗ tai cũng dùng giấy dán màu da người che lại.


      Lông mày Thường Hy cũng được sửa chữa qua, dùng bút vẽ thành mày kiếm của nam tử, hơi thô, màu sắc có vẻ đậm, đuôi lông mày sắc bén như dao. Xa xa nhìn lại, công tử mặt mày tuấn tú, tao nhã a!


      Qua con đường cái, Thường Hy cũng theo lời Mạnh Điệp Vũ trực tiếp thẳng về phía trước, ngược lại rẽ vòng đường xa. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Thường Hy phải là phòng bị Mạnh Điệp Vũ mà là sợ đám kẻ xấu kia ngay cả chỗ này cũng tra ra được. Thường Hy biết chính vì cẩn thận như vậy lại cứu nàng mạng.


      Thêm lúc lâu nữa, người đường từ từ nhiều hơn, người bán hàng rong ven đường cũng dần dần lớn tiếng rao hàng, thanh vô cùng hỗn độn, bánh tiêu, nước đậu xanh, bánh bao... Từng thanh to khỏe, ràng, mùi cơm chín xông vào mũi, khiến cho tâm tình của người ta cũng trở nên vui vẻ.


      về phía trước chút là đến tiểu viện mà Mạnh Điệp Vũ tới. Thường Hy nhìn sắc trời sáng, cũng dám mạo hiểm đường đột xông vào. Nàng quan sát mấy quán hàng đồ ăn chung quanh, lựa chọn quán bánh hấp tương đối ít người, thẳng tới.


      Chủ quán này là cụ ông, phụ việc cũng là cụ bà dáng người , vừa nhìn liền biết ngay là vợ chồng. Mặc dù quán phải quá lớn nhưng dọn dẹp lại rất sạch , mặt bàn lau bóng đến nỗi có thể soi gương. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Thường Hy trước quyết định tìm hiểu chút tin tức rồi mới tiếp. Nếu như muốn thăm dò chuyện lựa chọn người già so với người trẻ vẫn là độ tin cậy cao hơn. Người già trải qua nhiều chuyện, đối với vùng này cũng hiểu tương đối cặn kẽ, hơn nữa người già thường trung hậu, là phương án tồi để lựa chọn.


      Sau khi Thường Hy ngồi xuống, cụ bà liền đến, ý cười đầy mặt : “Vị công tử này muốn ăn chút gì? Nơi này của chúng tôi có bánh hấp giòn, xốp, nước đậu xanh thơm thơm. Ăn miếng bánh hấp, uống hớp nước đậu xanh, đúng là còn gì tuyệt hơn rồi!”


      Thường Hy còn chưa có ăn nhưng nghe đến như vậy nước miếng cũng muốn túa ra. Khuôn mặt tươi cười của cụ bà này khiến cho người ta cảm thấy an tâm, vì vậy cười : “Bà à, cho cháu hai bánh hấp, chén nước đậu xanh, hết bao nhiêu tiền ạ?”


      nhiều lắm, nhiều lắm, sáu đồng thôi.” Cụ bà cười , xoay người rời , lúc sau quay trở lại, trong tay bưng theo chén nước đậu xanh tỏa khói nghi ngút, tay kia bưng đĩa đựng hai chiếc bánh hấp. Chỉ thấy khói trắng nhàng bốc lên từ hai chiếc bánh, mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta động lòng.


      Thường Hy đưa tay nhận lấy, rồi móc ra mẩu bạc vụn, ước chừng khoảng hai văn tiền đưa cho cụ bà. Cụ bà có chút khó xử : “Công tử, chúng tôi là nhà buôn bán , bạc này đưa có tiền trả lại a!”


      Thường Hy sảng khoái cười tiếng, cố ý đè thấp thanh xuống, : “ cần trả lại, chẳng qua là ta có chuyện cần thỉnh giáo cụ, biết cụ có thời gian vài câu cùng ta hay ?”


      Cụ bà kia có chút ngại ngùng nhận lấy thỏi bạc , ngồi xuống phía đối diện với Thường Hy, : “Khách quan có điều gì muốn hỏi cứ hỏi, bây giờ cũng bận lắm, đợi lát nữa bận rộn liền tiếp được.”


      Thường Hy cắn miếng bánh hấp, lại uống hớp nước đậu xanh, khen: “Thơm giòn ngon miệng, quả nhiên là đồ tốt!”


      “Đây cũng phải là bà già này khoe khoang, hai lão nhân chúng tôi bày bán ở đây cũng được mấy thập niên, bánh hấp này nổi tiếng xa gần. Đậu xanh này do ông bạn già nhà tôi tự mình xay nghiền, có bí quyết gia truyền, dĩ nhiên là hương vị khác với những nhà còn lại...” Cụ bà vừa nhắc tới mấy chuyện thế này là lại thao thao bất tuyệt. Thường Hy rất có kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa theo đôi lời, khí giữa hai người ngày càng dung hợp.


      Từ ăn đến mặc, từ mặc rồi lại đến ở, rất tự nhiên đề tài được chuyển đến mấy ngôi nhà. Thường Hy thấp giọng mà ra: “Tiểu sinh gần đây nhìn trúng ngôi nhà, chẳng qua là nơi này hàng năm người ở, cũng tìm thấy chủ nhà, biết lão bà bà có biết nhà kia là của ai hay ?”


      “Công tử phòng ốc nào, nếu là trong khu vực này đúng là lão bà tử này cái nào biết cả, nhưng nếu phải ở đây cũng dám .” Cụ bà cười , nhìn bát nước đậu xanh của Thường Hy thấy đáy liền nhanh chóng lấy thêm bát mới. Thường Hy vội vàng cám ơn, lúc này mới tiếp: “Chính là tiểu viện tận cùng trong ngõ trước mặt đó.”


      Cụ bà nghe vậy thần sắc căng thẳng, hướng chung quanh nhìn chút, lúc này mới hạ thấp giọng : “Ai u, công tử a, cậu cũng đừng có chọn nhà đó, gần đây nháo quỷ đâu rồi, dọa chết người a!”


      Thường Hy nghe đến đó thân thể cứng đờ, làm ra bộ dáng sợ hãi, nuốt nước bọt : “Nháo quỷ? Tại sao lại như vậy? Tòa nhà tốt như vậy tại sao lại có quỷ? Bằng hữu của ta thời điểm mấy ngày trước cũng đến chuyện này a. Sang năm tiểu sinh tham gia thi hội rồi, muốn mua căn phòng yên tĩnh để tiện học hành, chọn tới chọn lui liền chọn trúng chỗ này, thế nào lại nghe đến nháo quỷ, thấy ai a!”


      Cụ bà nghe được Thường Hy như vậy liền vỗ tay : “ may là công tử gặp được ta a, nếu uổng phí tốn tiền. Nhà ta cũng ở trong cũng ngõ hẻm đó. Gia nhân nhà này sớm mang , ai, cũng từng hiển hách thời gian, hôm nay lại cảnh còn người mất, là suy tàn a...”


      Thường Hy thầm suy nghĩ trong lòng, Mạnh gia phát đạt cùng với có Hoàng hậu chống lưng dĩ nhiên là vô cùng hiển hách. Sau cha mẹ của Mạnh Điệp Vũ lại mất sớm, Hoàng hậu cũng qua đời, còn phải là bị lụn bại sao? Có thể thấy được lời của cụ bà này cũng có điểm .


      “Mấy năm nay phòng này rất bình thường, thường ngày cũng có người đến. Nhưng là mấy ngày trước, trong phòng này lúc nửa đêm lại xuất những tiếng động rất kỳ quái. Có người còn thỉnh thoảng lại thấy được bóng trắng lượn qua, đem mọi người dọa sợ tới mức nửa đêm cũng dám ra khỏi cửa. Chúng ta còn bàn với nhau tìm đạo sĩ tới đây trừ tà, siêu độ siêu độ, nếu về sau làm sao có thể sống, nếu như ngày nào cũng tiếp tục như vây, người nào có thể chịu được? Công tử a, cậu muốn mua nhà hay là tìm chỗ khác , tuổi còn trẻ như vậy, cũng nên trêu chọc những thứ đồ này...”


      Thường Hy nghe vậy thầm nghĩ, nàng tin quỷ thần, nhưng những thân ảnh màu trắng kia giải thích thế nào đây? Tiêu Vân Trác nếu đến cũng chỉ có người, huống chi vì bảo vệ tính mạng cũng lấy những thân ảnh màu trắng kia ra dọa người... Nghĩ tới đây, nhìn cụ bà hỏi: “Bà à, các người nhìn thấy có thân ảnh màu trắng bay qua?”


      Thường Hy tăng thêm điệu, cụ bà vội vàng gật đầu, : “Đúng là vậy đó? Nếu phải ma quỷ ai mà sợ chứ? Chỉ có quỷ mới có thể bay được nha! Còn chỉ lần, chúng ta là thấy được những năm sáu lần. Lão bà ta sống lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy được nháo quỷ ầm ĩ như vậy. muốn tìm đạo sĩ siêu độ phen mới được, nếu chỗ đó cũng dám ở nữa, chỉ có thể dọn nhà... Ai muốn rời xa chỗ ở của mình a, là làm bậy mà...”


      “Phòng ốc này của nhà ai vậy? Cụ bà, vì sao mấy người tìm chủ nhà đến xem chút?” Thường Hy muốn chứng thực đến tột cùng có phải là sản nghiệp Mạnh gia hay , đến lúc này mới bóng gió.


      “Công tử mua nhà chẳng lẽ lại biết của nhà ai hay sao?” Cụ bà có chút kỳ quái hỏi, nhưng cũng hoài nghi gì.


      “Ta là từ nơi khác đến, nghe bằng hữu đến căn nhà này cứ tới xem trước chút, nhưng là bằng hữu của ta cũng biết nhà này của ai, chỉ biết rằng nhiều năm có người ở rồi, cho nên lúc này mới thỉnh giáo.”


      “Hóa ra là như vậy a. Cũng đúng, nhà này nào chỉ mấy năm có người ở, chính là vài chục năm có ai ở rồi!” tới chỗ này cụ bà lại cẩn thận nhìn ra phía ngoài, lúc này mới thấp giọng mà ra: “Chủ nhân nhà này chính là Tấn vương của tiền triều!”


      Tấn vương? Thường Hy sửng sốt, lập tức hỏi: “ đúng, cụ phải nhà này chủ nhân ở là người bình thường a? Tấn vương là thiên hoàng quý trụ, làm sao có thể?”


      “Cậu cũng biết, có thời điểm Tấn vương bị giáng làm thứ dân, phòng này chính là nơi ngài ấy ở lúc đó. Người biết chuyện này cũng nhiều lắm, cũng chỉ có mấy ông già bà già chúng ta còn thôi, mấy năm tiếp theo chỉ sợ cũng còn ai biết tới nữa rồi!” Cụ bà rất là cảm khái, sắc mặt đầy vẻ tiếc hận.


      Thường Hy nghe được tin này khiếp sợ thua gì gặp động đất. Mạnh Điệp Vũ tiểu viện này là của nhà nàng ta, thế nhưng cụ bà này lại là của Tấn vương. Nhìn bộ dáng cụ bà này xem ra biết lai lịch của nàng, càng ác ý lừa gạt nàng, như vậy người láo chính là Mạnh Điệp Vũ rồi. Nhưng là Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng tại sao lại muốn lừa gạt nàng? Nàng ta tại sao lại có chìa khóa cửa nhà Tấn vương? Tiêu Vân Trác rốt cục là có ở trong nhà kia hay ?


      Thường Hy trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sau lưng treo lên tầng mồ hôi lạnh. may mắn là nàng nhiều lời hỏi câu, nếu lại trực tiếp xông vào tiểu viện kia mà nháo “quỷ”, biết chờ đợi nàng trong đó là cái gì nữa? Mạnh Điệp Vũ... đến tột cùng là muốn làm cái gì?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 249:

      Thường Hy cáo biệt cụ bà rồi chậm rãi ra. Mặt trời lên cao, khí trong trẻo lạnh lùng buổi sáng dần dần được ấm áp bao phủ. Ánh nắng màu vàng chói lọi chiếu lên người Thường Hy, khiến nàng khỏi nheo mắt lại mà nhìn. Trong lúc bất chợt Thường Hy cảm thấy cái trán nóng nóng, nhiệt độ kia khiến nàng đau đến nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa chỗ như bị lửa thiêu đốt kia. Gần như là ảo giác, Thường Hy thế mà cứ cảm thấy dường như có thứ gì đó xé rách da thịt mình chui lên.

      Thường Hy nhịn được cúi đầu, chuyện kì quái gì xảy ra? Nhiệt độ trán liền giảm xuống, dùng tay sờ lên, những thứ vừa mới nổi lên kia lại biến mất thấy, vẫn như cũ là da thịt nhẵn bóng. Thường Hy mất hồn trong phút chốc, dường như chuyện mới vừa rồi chỉ là ảo giác, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lần này cái gì cũng hề xảy ra, cái trán vẫn lạnh băng như nước. Thường Hy lắc đầu cái, chẳng lẽ nàng tức giận đến nỗi sinh ra ảo giác sao?

      Thường Hy thu liễm cảm xúc phiền não trong lòng, chẳng có mục đích mà về phía trước. Khi chưa nắm chắc, tiểu viện kia nàng dám vào. Muốn vào phải tìm người có võ công cao cường theo, mà người này nàng phải tin được, người như vậy là khó tìm. Đột nhiên Thường Hy nghĩ tới Liệt Phong. Đúng vậy, Liệt Phong là người của Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác tín nhiệm như vậy, nàng đương nhiên cũng có thể tín nhiệm , huống chi chuyện này cũng là vì Tiêu Vân Trác, thể giúp đỡ.

      Nghĩ tới đây, Thường Hy còn nhớ Ngũ Hải Liệt Phong ở gian nhà bên cạnh Thiên Vệ Sở, từ nơi này vượt qua, lên phía trước hai con đường nữa là đến. Thường Hy hạ quyết tâm xoay người hướng ngã ba ngoặt . Thường Hy vừa mới rời chân, Chuyên Tôn Nhạc Đan điên cuồng phóng ngựa mà đến, theo phía sau là Dịch Dương đuổi sát buông.

      Chuyên Tôn Nhạc Đan quay đầu nhìn bóng Thường Hy ở ngã ba, mà Thường Hy cũng để ý đến hai con ngựa chạy đến. Trong lòng của nàng chỉ nghĩ đến làm sao nhanh chóng tìm được Liệt Phong, cũng biết thương thế của Liệt Phong thế nào, vì cứu Tiêu Vân Trác, nghe Trịnh Thuận là bị thương . Nghĩ tới đây trong lòng nàng lại lo lắng thêm tầng.

      Chuyên Tôn Nhạc Đan đơn độc cưỡi ngựa đến, ở trước cửa lớn của tiểu viện tung mình nhảy xuống, bởi vì vừa cưỡi ngựa quá nhanh khiến cho hồi ho khan. Dịch Dương lúc này mới tới nơi, vội vàng tiến lên đỡ Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhanh chóng toát hết mồ hôi : “Thiếu chủ, người làm sao vậy? Tại sao cứ phải vội vàng như vậy?”

      Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu cái : “ sao, chết được.” Giọng điệu bình thản nhàn nhạt, Dịch Dương nghe thấy trong lòng nổi lên hồi khó chịu, cũng đứng im đó nữa mà tiến lên lấy chìa khóa ra mở cửa đại môn, đợi sau khi Chuyên Tôn Nhạc Đan tiến vào liền dắt ngựa theo. Sau đó lại ra ngoài, nhìn con hẻm vẫn như cũ có người nào, lúc này người dân quanh đây chắc hẳn bầy quầy hàng bán rong rồi cho nên bọn họ mới dám xông vào như vậy.

      Chuyên Tôn Nhạc Đan mới vừa bước vào đại môn, trong nhà có người bước ra, nhìn thấy khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng hành lễ : “Thiếu chủ? Ngài tại sao lại tới đây?” Trong thanh mang theo tràn ngập niềm vui. Bọn họ núp ở đây nhiều năm rồi, số lần có thể nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan vô cùng ít ỏi, có chuyện thông qua người khác liên lạc, nghĩ tới đột nhiên thiếu chủ báo trước mà lại tới.

      Chuyên Tôn Nhạc Đan hề để ý tới, vội hỏi: “Có nữ tử nào tới đây ? Trong sáng nay đó?”

      Lúc này trong phòng, mọi người nghe được thanh cũng đồng loạt ra ngoài, vừa nhìn thấy người đến là Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng hớn hở ra mặt, quỳ xuống hành lễ. Chuyên Tôn Nhạc Đan phất tay cái, dẫn đầu đoàn người tiến vào phòng. Trong phòng quét dọn vô cùng sạch , Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi xuống vị trí đầu, sau đó nhìn mọi người hỏi lại lần nữa: “Sáng nay có nữ tử nào tới đây ?”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại hán bị hỏi cũng là vô cùng sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu cái : “Bẩm thiếu chủ, có, sáng nay ai tới đây cả.” Mọi người cũng rất kỳ quái tại sao Chuyên Tôn Nhạc Đan lại hỏi vấn đề này, nhưng là dám hỏi tại sao, chỉ đành phải cúi đầu im lặng lên tiếng.

      Chuyên Tôn Nhạc Đan ho tiếng, lấy ra khăn tay trắng lau lau khóe miệng, trong mắt lóe lên tầng mê hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Dương. Dịch Dương lắc đầu cái tỏ vẻ mình cũng biết. Chuyên Tôn Nhạc Đan nhất thời có chút gấp gáp, chẳng lẽ đường xảy ra chuyện gì hay sao?

      Dịch Dương vừa nhìn, trong lòng cũng có chút mất hứng, phất tay cái khiến người trong phòng lui ra, sau đó mới nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Thiếu chủ, ngài thể vì nữ nhân mà làm hỏng đại . Suy nghĩ chút, chúng ra vì để có được thành công như hôm nay bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng hy sinh bao nhiêu mạng người, ngài vì sao lại có thể vì mà bỏ lớn đây?”

      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn chằm chằm Dịch Dương, nhìn khuôn mặt nổi giận cùng có đau đớn của Dịch Dương, hiểu được, cũng biết, nhưng chính là có cách nào nhìn Thường Hy bỏ mạng. biết từ lúc nào nữ nhân chỉ muốn lợi dụng lại cư nhiên tiến vào trái tim của . Hoặc giả từ lần đàu tiên gặp mặt, hay là lần gặp gỡ trong biển hoa kia, biết là lần nào nữa, chẳng qua là bất chợt quay đầu nhìn lại, hình bóng nàng in sâu vào tâm khảm của mất rồi.

      “Dịch Dương, ngươi biết , Thường Hy là người đầu tiên nở nụ cười đơn thuần với ta, nàng cười tinh khiết như nước, trong lời cũng mang theo quan tâm chân thành tha thiết, ánh mắt của nàng luôn là rất chân thực nhìn ta... tới nơi này mười năm rồi, suốt mười năm quạnh ấy lần đầu tiên có nữ nhân chút nào lo lắng mà tín nhiệm ta, quan tâm ta. Ta muốn nhìn nàng bị thương tâm, muốn nhìn nàng khổ sở, muốn để nàng chịu bất kỳ uất ức nào. Nhưng tại ta cũng chỉ là con tin, ta thể bảo vệ nàng. Nhưng mà ít nhất ở trong khả năng của ta, nếu người nào có ý định làm hại nàng, ta nhất định bỏ qua. Dịch Dương, nếu lần sau ngươi còn lừa gạt ta hợp tác với Mạnh Điệp Vũ làm tổn thương tính mạng của Thường Hy, tất nhiên ta giết ngươi, dù sao ngươi theo ta cũng mười năm rồi, cho nên ngươi cứ trực tiếp mà trở về Minh Khải quốc .”

      Dịch Dương kinh hãi, tựa hồ thể tin được Chuyên Tôn Nhạc Đan ra những lời này, càng nghĩ đến Thường Hy ở trong lòng của thiếu chủ cư nhiên lại quan trọng như vậy. Nhưng càng như vậy, lại càng cho phép Ngu Thường Hy có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Chuyên Tôn Nhạc Đan. biết Thường Hy là dạng người nào, thể để cho Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút dao động nào cả. Nhưng cũng muốn để cho thiếu chủ biết được ý nghĩ của mình, chỉ đành phải lên tiếng: “Thuộc hạ hiểu, lần sau dám!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :