1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 20: Phòng ngừa chu đáo (3)


      Rạng sáng ngày thứ hai, Vương mama liền triệu tập mọi người : “Ngày mai phải tuyển chọn rồi, các ngươi mau mau chuẩn bị cho tốt. Hôm nay cũng luyện tập lễ nghi nữa, tất cả đều trở về !”


      “Tạ mama!” Mọi người trăm miệng lời, cúi người thi lễ cái.


      Vương mama gật đầu xoay người rời . Trong lúc ấy, đại gia khuê tú, mấy tiểu nương tốp năm tốp ba phân tán ra, chuyện râm ran trở về.


      Bởi vì Mị phi tìm gặp Thường Hy cho nên bọn nữ tử trong Vĩnh Hạng cung đều theo bản năng mà lập nàng. Phải biết rằng Hoàng tử phi chỉ có bốn vị trí, trơ mắt nhìn Thường Hy an ổn chiếm , họ sao có thể chịu được? Huống chi ai lại biết Mị phi là phi tử được sủng ái nhất, Ngũ hoàng tử là nhi tử được Hoàng thượng quí nhất, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí này đấy!


      Sáng sớm lúc vừa đến Thường Hy cũng cảm nhận được địch ý của mọi người. Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lệ Bình : “Nhìn bọn họ đều dùng ánh mắt chim ưng nhìn ta, tỏ vẻ vô cùng chán ghét đấy!”


      “Để ý họ làm cái gì, huống chi đây cũng là chuyện bình thường. Họ đều cho rằng Mị phi chọn trúng ngươi làm Ngũ hoàng tử phi, mà cũng biết ngươi tránh còn kịp đâu!” Lệ Bình thấp giọng cười , cùng Thường Hy kết bạn trở về, nghĩ tới giữa đường lại bị chặn lại.


      Thường Hy cùng Lệ Bình ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, cùng là trang phục tú nữ giống các nàng, đầu cài thêm nhánh phù dung buổi sáng vừa mới hái xuống, cực kỳ diễm lệ. Lông mày thanh mảnh như lá liễu, mắt hạnh môi đào, quả nhiên mà tiểu mỹ nhân thanh tú!


      “Xin nhường đường, chúng ta phải qua!” Lệ Bình thẳng lưng, đĩnh đạc lớn, vừa mới mở miệng liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.


      đến cũng buồn cười, phụ thân của Lệ Bình vừa vặn là cấp của phụ thân Đỗ Đình Phương. Hai nhà cũng được coi là thế giao, thế nhưng hai vị tiểu thư lại hề vừa mắt nhau. Thời điểm trước kia lúc ở ngoài cung, cứ đến ngày lễ tết, mẫu thân Đỗ Đình Phương lại mang nàng ta đến Vưu gia bái phỏng. Hai vị này tính khí bất hòa, Đỗ Đình Phương ỷ vào mình xinh đẹp hơn nên đem Lệ Bình để vào mắt, Lệ Bình mỗi lần như vậy lại tìm đủ cách hù dọa nàng. Hai người này có thể là tích oán khá sâu.


      Đỗ Đình Phương chỉ tránh đường, ngược lại còn kiêu ngạo : “Đường này là của nhà ngươi sao? Ta thích đứng nơi nào đứng, ngươi còn tưởng đây là ở ngoài cung sao?”


      Lời của Đỗ Đình Phương còn có hàm ý khác. Lệ Bình mặc dù có được dáng dấp tinh xảo như Đỗ Đình Phương, nhưng cũng là mắt hạnh môi đào, đáng vô cùng, nếu cũng sớm bị loại. Nàng vẫn nhìn Đỗ Đình Phương vừa mắt, giờ phút này nàng ta lại cố ý bới móc, nào còn có thể nhịn được lửa giận. muốn nổi đóa, Thường Hy lại nhàng kéo lại tay nàng, bên tai: “Vương mama còn ở đây, ngươi nghĩ muốn chịu phạt sao?”


      Lệ Bình phẫn giận : “Ta nhìn nàng vừa mắt! Nha đầu chết tiệt cứ muốn đối nghịch với ta, thời điểm trước kia cũng là như vậy. Ta còn là nữ nhi của cấp của cha nàng, thể để nàng coi thường uy phong của cha ta được!”


      Khóe miệng Thường Hy nhếch lên, thản nhiên : “Ngốc nghếch, đánh chết cũng có thể làm nghẹn chết, bị chịu phạt mà còn chiếm tiện nghi, vẹn toàn đôi bên chẳng phải tốt sao? Dám bắt nạt ngươi cũng chính là bắt nạt ta, ta đây còn chưa có bao giờ chịu thua thiệt đâu!”

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 21: Phòng ngừa chu đáo (4)


      Lệ Bình có chút lo lắng : “Ngươi được ? Miệng của nàng thế nhưng xảo quyệt lắm!”


      Thường Hy hướng nàng nháy mắt ra dấu, để cho nàng an tâm, lúc này mới từ từ xoay người lại.


      Đỗ Đình Phương khinh thường nhìn Thường Hy cái. Con nhà thương nhân có thể vào cung là vạn hạnh, làm cung nữ cũng là vinh dự cho nàng, hiểu sao Mị phi cư nhiên lại nhìn trúng nàng, phúc khí này phải tu luyện mấy đời mới có được. Thế nên Đỗ Đình Phương lại nhìn Thường Hy càng vừa mắt.


      Ở trước mặt mọi người Thường Hy luôn luôn là bộ dáng có tiến có lùi, tuân tủ lễ nghĩa, chưa bao giờ để cho người khác thấy được mặt ngông cuồng của nàng. Trừ năm tên thái giám kia cùng với Lệ Bình, người khác quả thực là có phúc khí được trông thấy.


      Đỗ Đình Phương nhìn thấy Thường Hy khẽ nâng tay, hai gò má treo nụ cười làm tăng thêm thần thái cao quý cho gương mặt tuyệt mỹ kia. sai, chính là cao quý!


      tiểu nữ nhà thương nhân lại làm cho người ta cảm thấy được khí chất cao quý, là cực độ thoải mái!


      Chỉ thấy Thường Hy môi đào khẽ mở, tiếng giống như chim hoàng oanh thâm thúy truyền đến: “Phàm là nữ tử đều hiểu được lễ tiết. Nếu chạm mặt nhau, nữ tử hiểu lễ nghĩa quy củ hẳn phải nên biết chỉnh trang lại y phục, thu tay thấp giọng, nhàng mà xin nhường đường. Mặc dù nơi này phải là trong nhà, nhưng cũng là chỗ mọi người cùng ở chung, theo lý phải khiêm nhượng lẫn nhau mới phải. Đỗ đại tiểu thư bỗng dưng chặn đường quả thực là thỏa đáng. Mama mấy ngày qua tân tân khổ khổ dạy cho chúng ta lễ nghi quy củ, là để rèn luyện tâm tính của chúng ta, đề cao tu dưỡng của chúng ta, có phải hay Đỗ đại tiểu thư?”


      Thường Hy khẩu khẩu thanh thanh đều đến lễ nghi quy củ, chữ chữ đều rời các tố chất mà nữ tử cần có, quả nhiên xong khiến cho Đỗ Đình Phương thẹn quá hóa giận, nhìn Thường Hy châm chọc : “Chỉ là thương nhân chi nữ cũng dám cuồng ngôn loạn ngữ, nơi này cũng đến lượt ngươi sao?”


      “Vương tử phạm pháp bồi tội như thứ dân, nếu vào cung mọi người đều ngang hàng thân phân tú nữ. Đỗ đại tiểu thư miệng ác ngôn quả thực thương tổn đến tình nghĩa các tỷ muội. Hoàng thượng mấy ngày trước còn ban ra chiếu chỉ : kính già như cha, trẻ như con. Hoàng thượng cũng coi chúng sinh bình đẳng, Đỗ đại tiểu thư lại miệt thị thánh ý như thế này, tiểu thư là đối với Hoàng thượng bất mãn sao?” điệu Thường Hy nhàng chậm rãi, ngôn ngữ nhu hòa nhưng lại mang đến cho người ta cỗ áp lực nặng nề, ép đến nỗi trái tim run lên cái.


      Đỗ Đình Phương mặt biến sắc theo bản năng : “Thần nữ dám!”


      Đương kim Hoàng thượng tính tình đa nghi, tâm tư thay đổi khó đoán, người bên cạnh khỏi nơm nớp lo sợ khắc tâm hầu hạ để tránh tai họa bất ngờ. Ngay cả đương kim Thái tử ở trước mặt Hoàng thượng cũng phải cực kỳ cẩn thận, chứ đừng đến mấy cái tú nữ còn chưa ra hồn này. Lúc này đây ai dám chửi bới thánh ý, đây phải là muốn chết sao?


      Đỗ Đình Phương thế nào cũng nghĩ đến Thường Hy chỉ dùng vài ba câu là đem Hoàng thượng lôi ra, trong lúc nhất thời ép cho mình đến nỗi thể cúi đầu. Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng là trước mắt nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn cách nào khác đành phải nhận sai. Thực ra tâm trí cảm thấy uất ức muốn chết rồi!


      “Khó trách có thể được Mị phi nương nương coi trọng, quả nhiên miệng lưỡi lợi hại!” Đỗ Đình Phương cơ hồ là cắn răng nghiến lợi , thanh kia giống như gió lạnh mùa đông quét qua, làm lòng người sinh hàn ý.


      Thường Hy ngay cả khi biết rằng những người này trong lòng mang bất mãn với mình, nhưng cũng nghĩ tới Đỗ Đình Phương lại có thể ở trước mặt mọi người mà ra, sắc mặt khỏi trầm xuống, muốn chuyện, lại nghe được thanh xinh đẹp khác phụ họa: “Cũng phải sao? Cả ngày hôm nay hậu cung đều truyền ra Mị phi nương nương chọn trúng ngươi làm Ngũ hoàng tử phi rồi, đây cũng phải là vinh hạnh tột cùng cho ngươi sao? cước đạp trúng phú quý!”


      Thường Hy trợn tròn mắt, cả hậu cung đều biết rồi hả? Này... là quá tốt, lần này nàng có muốn trốn cũng thoát! Nhưng là ai đem tin tức này phát tán ra đây? Chỉ trong đêm có thể truyền khắp hậu cung, lực lượng cũng nha!

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 22: Tuyển chọn sơ khai (1)


      Tâm tình của Thường Hy lúc này quả thực là vén ra mây xám thấy được ánh mặt trời, nhìn mấy nữ nhân trước mắt cũng còn cảm thấy đáng ghét nữa. Đối với tướng mạo của mình, Thường Hy rất là có lòng tin. Hôm nay được Mị phi lúc được sủng ái nhất kéo đến bên cạnh bà ta, mặc dù nàng có là con của thương nhân, gia thế thấp hèn nhưng tài lực lại vô cùng hùng hậu, thể cũng là uy hiếp cho những kẻ khác.


      Cần biết rằng cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế có đôi lúc cũng tốn tiền, khoản chi tiêu cũng phải tí tẹo. Cho nên Chính phi có thể đến phiên đầu nàng, nhưng Lương đễ thể chạy thoát được đâu. Dĩ nhiên đây đều là phỏng đoán của người khác, nhưng là người khác đánh chết cũng nghĩ đến Mị phi hẹp hòi đến mức cái Lương đễ nho cũng cấp cho Thường Hy. Cho nên Thường Hy rất uất ức, chết sống cũng bán mạng cho quỷ hẹp hòi như vậy!


      Muốn dựa vào tài lực nhà nàng cũng phải có lòng nhân ái, phải để cho nàng cảm thấy toàn tâm mà trợ lực, mọi người cùng có lợi tốt sao? Vì vậy trước mắt trong đêm lời đồn truyền khắp cả hậu cung, Thường Hy còn rất cảm kích cái người phát tán tin đồn này, gián tiếp cứu cái mạng của nàng. Nếu biết người đó là ai, sớm muộn gì nàng cũng đốt cho người đó ba nén hương, tỏ tâm ý.


      Nếu như các phi tần khác biết được Mị phi đánh chủ ý lên người nàng, khụ khụ, họ nhất định cũng buông tha cho khối thịt béo là nàng. Thịt béo tự hồ có chút dễ nghe, nhưng mà rất sát nghĩa. Hôm nay tâm tình tương đối tốt, so sánh mình với thịt béo lần cũng có vấn đề gì. Chỉ cần họ đến tranh, nàng tất có chỗ để lựa chọn, cần phải đến chỗ Mị phi nữa. Suy nghĩ chút thôi cũng cảm thấy hưng phấn.


      La Thúy Yên nhìn Thường Hy ngẩn người, sắc mặt nhất thời khó coi. Nàng ta cư nhiên ở trước mặt mình ngẩn người, đây phải là coi mình vào mắt sao? La Thúy Yên muốn tiếp tục đâm chọc Thường Hy thêm mấy câu, chỉ thấy Thường Hy đột nhiên hồi phục lại tinh thần nhìn mình cười : “Vậy là vinh hạnh rồi! Chẳng qua ta lại biết khi nào Mị phi nương nương chọn trúng ta làm Ngũ hoàng tử phi đây? Ngày đó Mị phi nương nương quả có đến tìm ta nhưng là chỉ nhìn trúng bức tranh thêu của ta thôi, muốn ta chỉ cho nương nương vài chỗ thêu đúng, làm sao khi các ngươi lại nghe được mấy thứ kia? Ngươi chính là trông nom cho tốt chính mình , có chuyện gì lại suy nghĩ người khác, có ý tứ!”


      Thường Hy xong kéo theo Lệ Bình lướt qua hai người sải bước tới. La Thúy Yên nhìn thân ảnh Thường Hy mà hung hăng dậm chân mấy cái, quay đầu để ý đến dáng vẻ phun ra miếng nước bọt, mắng: “Chỉ là cái thương nhân chi nữ, còn dám ở chỗ này khoe sói dài đuôi, cũng nhìn chút địa vị của mình !”


      Đỗ Đình Phương ngược lại dường như biết được suy nghĩ, quay lại nhìn La Thúy Yên, giống như lơ đãng : “Ai kêu người ta tốt số? Chọn trúng bức tranh thêu cái gì, theo ta thấy chỉ là màn ngụy trang. Vương mama ngày mai phải tuyển chọn rồi, ta phải xem tranh thêu của mình đây, nên để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải!”


      La Thúy Yên nghe Đỗ Đình Phương như có điều gì suy nghĩ. Người xem náo nhiệt nhất thời cũng tản , chỉ còn lại La Thúy Yên vẫn đứng như cũ tại chỗ ngẩn người, qua hồi lâu mới từ từ dạo bước trở về.


      Ngày mai... Trong lòng La Thúy Yên lặng lẽ thầm tiếng, khóe miệng gợn lên chút tươi cười cổ quái!

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 23: Tuyển chọn sơ khai. (2)


      Ở cổ đại, thêu thùa là chuyện được đặc biệt coi trọng. Mặc dù theo quan niệm xưa, nữ tử có tài mới là đức nhưng là tiểu thư khuê các tất yếu phải học thêu thùa, thường thường tử lúc còn rất phải cầm kim may vá. Thế gia đại tộc mời đến những tú nương có chút ít nổi danh đến làm thầy dạy cho nữ nhi nhà mình, bồi dưỡng ngay từ tấm bé. Nhà nghèo khó có mẫu thân tự mình chỉ dạy. Tóm lại, đây là việc hết sức quan trọng đối với các nữ nhân cổ đại.


      Thường Hy ngay từ gia nhập vào trận chiến vô cùng tàn khốc cùng kim đọ sức. Lại tư tưởng của Ngu lão gia có điểm bất đồng với những người khác. Các mẫu thêu nổi danh nhất thời đó là Tô Tú, Việt - Quảng Đông Tú, Tương Tú cùng Thục Tú. Bốn loại thêu đều có nhưng đặc sắc riêng, phân biệt được loại nào thấp loại nào cao. (Tú: thêu)


      Vốn theo lẽ thường nữ tử chỉ cần học tập thành thạo phương thức thêu thùa cũng đủ để dựng thân cả đời rồi. Thế nhưng Ngu lão gia lại khăng khăng mời bốn vị sư phụ nổi tiếng tự mình dạy dỗ Thường Hy. thể , mười sáu năm trước khi vào cung, Thường Hy chỉ có ngày ngày làm bạn cùng kim thêu.


      Muốn chết chính là, nàng chỉ phải học thêu thùa mà còn phải học rất nhiều thứ mà nàng hiểu là cả đời này nàng có phải dùng đến ? Tỷ như học binh pháp có ích lợi gì? Nhưng cha nàng trả lời: tương lai bồi vương tùy giá, Hoàng thượng chắc chắn có thời điểm gặp những chuyện này. Đến lúc đó những thứ con học được có đất để dùng. phải để cho con ra chiến trường, chẳng qua là hy vọng Hoàng thượng biết đến con học rộng tài cao. Dựa vào dung mạo để được sủng ái sớm muộn gì có ngày suy yếu, chỉ có tố dưỡng kiến thức cho bản thân mà có bất luận kẻ nào có được mới có thể làm cho con bao giờ thất sủng.


      Thường Hy cũng biết lời cha nàng có đạo lý hay . Nàng có tiếp xúc qua Hoàng đế, đương nhiên nàng cũng có ý định tiếp xúc, chỉ lão đầu lĩnh nàng cũng có hiếm lạ gì. Chính là muốn trèo cành cao, nàng nhắm đến ngay Thái tử, tiền đồ có nhiều khả năng phát triển a!


      Lệ Bình nhìn Thường Hy tự cười khúc khích, vươn tay huơ huơ trước mặt nàng mấy cái, : “Ngươi ở đây cười cái gì? Tranh thêu của ngươi chuẩn bị xong chưa?”


      Thường Hy chợt phục hồi tinh thần nhìn Lệ Bình : “Chuẩn bị xong. Ngươi thêu cái gì vậy?”


      “Ta rất tục khí, chỉ là ngụ ý khá hơn chút, bức Phú quý trường thọ!” Lệ Bình cười trả lời rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Thêu cái gì?”


      “Ta thêu bức Uyên ương hồ sen, cũng biết lần này vào cung có thể tìm được nửa kia của mình hay . Mặc dù đây chỉ là giấc mộng, nhưng cố gắng làm tốt chút vẫn hơn!” Thường Hy thở dài tiếng , những lời này ra cũng phải là đùa giỡn. Ở trong hậu cung này làm sao có thể thành mà trở thành đôi uyên ương đây? Uyên ương đó chính là chia lìa, thay lòng, thế nhưng nam nhân trong hậu cung này, nam nhân trong khắp thiên hạ này, có người nào xứng được với uyên ương sao?


      Thường Hy thêu uyên ương cũng chỉ là muốn thương tiếc cho cuộc sống của chính nàng mà thôi. Mục tiêu lớn nhất đời này của nàng chính là tiến cung, vậy đối với uyên ương mong đợi, khoảng cách dường như càng ngày càng xa. Cho nên thêu lên đôi uyên ương bày tỏ nỗi buồn vô hạn tiếc nuối...


      Thu thập xong đồ đạc, hai người cùng nhau đến phòng bếp lấy phần ăn của mình, kịp chú ý đến bóng hình thoáng vụt qua xâm nhập vào phòng của các nàng.

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 24: Tuyển chọn sơ khai (3)


      Bưng khay thức ăn trở lại phòng, Thường Hy cau mày nhìn Lệ Bình : “Những thứ này có biện pháp nuốt vào miệng. Dùng nồi lớn nấu đại món, chút hương vị cũng có, khó ăn muốn chết!”


      Lệ Bình mắt lạnh liếc Thường Hy cái, hơi cam lòng : “Nhà ngươi phú giáp thiên hạ, sơn trân hải vị cái gì chưa từng ăn qua, nào giống dạng với chúng ta, đều là gia quyến của quan viên, dám lãng phí!”


      Thường Hy khẽ thở dài : “Có tiền cũng phải là lỗi của ta, ai bảo ta có người cha biết kiếm tiền, lại còn có ba ca ca trò giỏi hơn thầy. Ta từ kiều sanh quán dưỡng cũng phải là lỗi của ta. Cha ta nữ nhi phải được nuông chiều, nhi tử (con trai) phải nuôi dạy nghiêm khắc, ta có phúc khí được nuông chiều là từ lúc mới sinh đó chứ!”


      Lệ Bình nghe vậy trực tiếp nghiến răng ken két, nhịn được đưa tay lên níu lấy vành tai Thường Hy, ở bên tai nàng quát: “ khoe khoang ngươi chết sao? Còn tiếp tục có tin hay ta cước đá ngươi bay ra ngoài?”


      Thường Hy tránh thoát khỏi ma trảo của Lệ Bình, nhìn nàng : “Ai khoe khoang hả? Ta toàn là , ta có ý kia ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ là thực rất khó ăn, về sau nếu vẫn phải ăn thức ăn như vậy, ta chết ở chỗ này mất!”


      Lệ Bình chút nào đáng thương mà ra: “No bụng chết đói được, giống như ngươi vậy, phải để cho ngươi nếm xem cái gì là khổ nạn xem ngươi ngày sau có còn dám mạnh miệng như vậy nữa hay ? Ta cảm thấy cũng đến nỗi khó ăn như vậy, chỉ là có điểm bằng thức ăn ở nhà chứ đến nỗi cơm nuốt trôi. Nếu ngươi muốn ăn đồ ăn loại này, được thôi, chỉ cần ngươi đoạt được vị trí Hoàng tử phi, muốn ăn cái gì do ngươi định đoạt tất!”


      Thường Hy nghe vậy buông chén hoa xanh trong tay, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình : “Đây cũng là biện pháp!”


      Lệ Bình lắc đầu nhìn Thường Hy, sắp bị nàng chọc tức tới chết! Quy củ lúc ăn cơm là được chuyện, hai người im lặng dùng bữa. Dùng hết cơm xong thu dọn bát đũa, lúc này mới quay lại vị trí của chính mình.


      Lệ Bình tiện tay cầm lấy bức tranh thêu của minh cẩn thận kiểm tra lần, vừa nhìn vừa : “Ta cũng có cái cầu quá cao gì, cần vị trí Hoàng tử phi, chỉ cần cái Lương đễ cũng coi như phụ lòng lão nhân gia ở nhà, cha ta cũng có uổng công nuôi nấng ta mười mấy năm nay!”


      Thường Hy tiện tay lật xem sách, nghe được lời của nàng liền cười : “Ta cảm thấy được có vấn đề gì đâu. Lấy gia thế, tướng mạo cảu ngươi, Lương đễ quá thừa sức, ta xem a, làm Hoàng tử phi cũng được ấy chứ! Ai, về sau ngươi làm lớn nhớ phải giúp đỡ ta đó nha!”


      “Nghe lời ngươi xem. Lấy dung mạo của ngươi làm Lương đễ cũng thành vấn đề, nếu như gia thế tốt hơn chút, Hoàng tử phi còn phải là bắt vào tay? Chỉ tiếc...” Lệ Bình vì Thường Hy mà tiếc nuối, người có tướng mạo tốt như vậy lại cố tình bởi vì gia thế mà liên lụy.


      Thường Hy gấp sách đặt lên giá gỗ sơn đỏ bên cạnh giường, cầm lấy túi của mình đưa tay lấy bức tranh thêu, : “ có gì đáng tiếc, ta tin tưởng việc là do người quyết định. Ngươi hãy tin ta , ngày nào đó ta đứng ở nơi cao, cao, trở thành vinh dự của gia tộc, bao giờ để cho những người này xem thường ta nữa!”


      Thường Hy vừa dứt lời liền cúi đầu nhìn bức tranh thêu của mình, nhất thời sợ đến ngây người.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :