1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 240:


      Vậy mà Thường Hy vừa tới cửa lại đảo trở về, như vậy là quá có lý trí rồi, cũng phù hợp với tác phong làm việc của nàng. Quan trọng hơn cả là Vân Thanh có công phu trong người, nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, nếu nàng ta muốn giết người giệt khẩu cũng rất dễ dàng. Năm đó uy danh của mười tám cây trâm hoa là quá mạnh, cho nên nàng thể cẩn thận chút.


      Huống chi tại trong đầu nàng rất loạn, nàng trước phải tĩnh tâm lại , suy tính mưu kế trước khi hành mới có thể chiêu mà thắng lợi. Nghĩ vậy, Thường Hy hít sâu mấy hơi để cho mình bình tĩnh trở lại, trở về trước bàn cầm lấy giấy bút trải ra, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ. Đây là thói quen của Thường Hy, cứ có chuyện gì quá mức rắc rối thể xâu chuỗi được dùng bút viết xuống.


      Vân Thanh... Mị phi... Dương Lạc Thanh... Mười tám cây trâm hoa... Tấn vương... Mỗi cái tên đều hiển thị ràng giấy. Thường Hy trông thấy cái tên nào liền dùng bút đem chuyện tình mình nghi vấn viết xuống, dụng tâm ghi nhớ, đem toàn bộ tạp niệm bỏ ra ngoài khỏi tâm trí.


      Chỉ trong hồi công phu, giấy viết dày đặc những chữ, người khác vừa nhìn cảm thấy nhức đầu hoặc lung tung lộn xộn, nhưng là Thường Hy có thể trông ra ràng. Viết xong lại nhìn kỹ thêm mấy lần, số điểm nghi vấn nàng sơ sót bỏ qua bây giờ lại ra. Ví dụ như, nếu Vân Thanh thực là trâm hoa mai kia tại sao có thể dùng chính trâm bạc ký hiệu của mình bại lộ ở rừng trúc? Như thế nào lại để cây trâm đó rơi xuống trước mặt nàng? Hành động sai lầm như vậy thể thuộc về sát thủ đẳng cấp được! Phải biết rằng mỗi lần phạm sai lầm tính mạng của các nàng cũng giữ được.


      Còn có sau đó là người thần bí hai lần đưa tin cho nàng. Trước kia biết đó là người nào, bây giờ mặc dù vẫn biết nhưng là Thường Hy lại có cảm giác rất kỳ quái, giống như người nọ cách nàng rất gần, biết tất cả cử động của nàng, sau đó ở trước lúc nguy nan mà đưa tay ra giúp nàng.


      Thường Hy ngừng vẽ các vòng tròn giấy, đem tất cả nghi vấn đều khoanh lại. Đến cuối cùng liếc mắt cái, thế nhưng tất cả nghi vấn đều tập trung người Vân Thanh.


      Thường Hy ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt, than tiếng. Vân Thanh này đúng là mây mù dày đặc, muốn tra được lai lịch của nàng ta cũng phải là chuyện dễ dàng. Lần trước thực chất cũng điều tra ra được thông tin gì, quá khứ của nàng ta giống như có người cố tình lau vậy!


      Thường Hy đưa tay đem tờ giấy đặt lên ngọn nến, thiêu đốt thành tro tàn sau đó liền đứng dậy. Bên ngoài là màn đêm đen nhánh như nhung, tia tỳ vết nhưng lại chẳng khác nào con mãnh thú tiềm tàng sức mạnh chờ được phóng thích, khiến cho người ta cảm thấy khẽ khàng run rẩy.


      Tiện tay cầm lấy áo choàng tơ tằm màu tím nhạt khoác lên người, lại đội lên mũ trùm đầu, Thường Hy đẩy cửa ra ngoài. Gió lạnh chạm vào mặt, mùa đông sắp đến, cuối thu ban đêm cũng có thể thở ra khói trắng rồi. Nàng nắm chặt áo choàng, nhấc chân hướng Doanh Nguyệt điện tới. Trong đại điện đèn dầu sáng rỡ, chẳng qua là nghe thấy tia thanh , ngay cả cung nữ, thái giám chạy chạy lại cũng có. Thường Hy biết Tiêu Vân Trác chưa về, trong lòng lại càng cảm thấy bất an, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao? Còn chưa đến cửa đại điện, xa xa truyền đến tiếng hô của Trịnh Thuận: “Ngu Thường Hy!... Ngu Thường Hy!...”


      Thường Hy sợ hết hồn, nhanh chóng bước đến chỗ Trịnh Thuận : “Trịnh công công, có chuyện gì lại hô to gọi như vậy? Đêm khuya mọi người bị dọa chết!”


      Trịnh Thuận nào có tâm tình giỡn, đến gần Thường Hy thấp giọng mà ra: “Thái tử gia bị tập kích!”


      Thân thể Thường Hy run lên, phát bắt được cánh tay Trịnh Thuận, hỏi: “Ngài cái gì?”


      đường từ núi hoang trở về, còn chưa có vào thành, Thái tử gia liền bị toán hắc y nhân mượn bóng đêm tập kích. Thị vệ theo Thái tử gia bị thương vô cùng nghiêm trọng, Thái tử gia cũng bị thương.” Trịnh Thuận lấy hơi .


      “Người đâu? Thái tử gia ở nơi nào?” Thường Hy hoảng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ám sát? Những người này lá gan cũng ghê gớm!


      “Chúng ta yếu địch lại mạnh, Thái tử gia mang người lui về phía trong thạch trận. Nhóm thị vệ liều chết xông ra ngoài báo tin cũng bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh ở cửa cung.” Thanh Trịnh Thuận run rấy ngừng, cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vật, hoảng hốt là khó tránh khỏi.


      “Ta có thể làm gì bây giờ? Ta quyền hai thế, lại có binh mã trong tay, thế nào cứu Thái tử gia?” Thường Hy cảm thấy tai họa nhiều mà phúc chẳng có bao nhiêu, hôm nay nghe được đều là tin tức xấu. Nàng kịp suy nghĩ xem đến tột cùng là người nào ám sát, tại chỉ hy vọng có thể nhanh chóng cứu được Tiêu Vân Trác ra ngoài.


      Có thể buộc được Tiêu Vân Trác vào bên trong thạch trận để bảo vệ tính mạng, xem ra thực lực của nhóm sát thủ này phải là thấp, nhân số lại đông, nhất định là sớm biết được hành trình của Tiêu Vân Trác mới có thể bày ra kế hoạch kín đáo thế này.


      Trịnh Thuận nhìn Thường Hy gấp gáp : “Đông cung có binh mã, bây giờ phải làm thế nào đây? Cũng thể ngồi đây chờ đợi a!!!”


      Thường Hy biết là cấp bách, mặc dù ở trong thạch trận cũng tương đối an toàn, nhưng là ngộ nhỡ trong quân địch có cao thủ phá trận làm sao? Dù sao nếu như bọn họ biết được hành trình của Tiêu Vân Trác nhất định cẩn thận điều tra mọi thứ, há lại có thể biết chuyện thạch trận trong núi hoang kia?


      Thường Hy biết bây giờ cứu được Thái tử cũng chỉ có Hoàng thượng, khẽ cắn răng : “Ngài chờ ta cầu cứu Hoàng thượng, để Hoàng thượng đem binh cứu Thái tử gia!”


      Trịnh Thuận vội vàng gật đầu, trừ cách này ra cũng còn biện pháp nào khác. Lệ Trung Dũng ở trong thành, nhưng binh mã trong tay tuyệt đối thể dùng. Nếu để cho Hoàng thượng biết được Thái tử gia có qua lại thân mật cùng võ tướng biết còn sóng gió nào khác tới?


      Thường Hy xoay người vào đại điện, cầm lấy chiếc đèn cung đình bằng ngọc lưu ly rồi hướng kiền môn tới. Lúc này kiền môn còn chưa khóa, vẫn kịp thời gian.


      Triêu Hà cùng Vãn Thu nhìn thấy Thường Hy muốn ra ngoài cũng muốn theo . Thường Hy quay đầu lại nhìn Vãn Thu : “Vãn Thu muội ở lại đây. Nếu là trong nửa canh giờ ta còn chưa có trở lại, muội cùng với Trịnh Thuận công công đến An vương phủ tìm Tam vương phi, chuyện còn lại Trịnh Thuận biết nên làm cái gì.”


      Vãn Thu chỉ phải đành gật đầu cái đồng ý, mặc dù biết có chuyện gì xảy ra, nhưng là nàng biết nhất định rằng đây đại vô cùng quan trọng.


      Dọc đường Thường Hy bước cực nhanh, còn hận thể lập tức chạy mạch, mấy lần còn thiếu chút nữa ngã nhào đất. Triêu Hà gấp gáp : “Ngu tỷ tỷ, tỷ chậm chút, cẩn thận nhìn dưới chân, nếu như vấp té biết làm sao bây giờ?”


      “Ta sao, muội cần phải lo lắng.” Bước chân của Thường Hy ngừng tiến về phía trước, vừa vừa chuyện.


      Vậy mà đến Linh Đinh các lại nghe được tin tức ngoài ý muốn. Hoàng thượng cư nhiên có ở Linh Đinh các mà lại đến Loan Minh cung, Thường Hy lập tức dừng bước chân.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 241:


      Nếu như Hoàng thượng ở Linh Đinh các muốn gặp mặt cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng là phải Loan Minh cung chỉ sợ lần này khó được.


      Triêu Hà nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Có phải Loan Minh cung hay ?”


      !” Thường Hy cắn răng , coi như là núi đao biển lửa nàng cũng muốn xông vào lần. Tiêu Vân Trác mệnh nguy sớm tối, nàng thể e sợ, cũng thể lùi bước. Bất kể sống hay chết bọn họ đều cùng ở chung chỗ.


      Hai người quay lại hướng về phía Loan Minh cung . Từ Linh Đinh các muốn đến Loan Minh cung phải qua ngự hoa viên, xuyên qua con đường dài. Trong ngự hoa viên đen như mực chút ánh đèn, tối nay ánh trăng , gió lạnh thổi qua, lá cây xao động phát ra thanh xào xạc, khiến hai người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dưới chân như nhũn ra. Trong bóng đêm thăm thẳm như vậy, chỉ có ngọn đèn cung đình leo lắt tản ra ánh sáng yếu ớt. Thường Hy sợ nhất là ban đêm, vì vậy hai chân càng tăng thêm tốc độ.


      Triêu Hà theo sát Thường Hy, nàng cũng sợ muốn chết, da gà nổi đầy người, biết là chồng thêm mấy tầng rồi, sau lưng khỏi cũng rịn ra tầng mồ hôi lạnh. Chung quanh ngừng truyền đến thanh phong phú làm cho nàng càng thêm kinh hồn bạt vía.


      Bỗng dưng Thường Hy cảm thấy cả người trượt cái, ngã té về phía trước. Đèn lồng làm bằng lưu ly vốn dĩ rất dễ vỡ. Chỉ nghe tiếng vang thanh thúy, đèn trong tay lập tức vỡ tan, ánh nến cũng theo đó mà tắt lịm. Tay Thường Hy còn đè lên mảnh vỡ của chiếc đèn, trận đau đớn kịch liệt truyền đến, cần nhìn cũng biết, nhất định là có vô số mảnh vụn găm vào rồi.


      Thường Hy ngay cả có kiên có kiên cường nữa cũng muốn khóc lên, là nóc nhà thủng rồi còn gặp mưa suốt đêm, thuyền nan gặp gió ngược. Lúc này lại nghe được Triêu Hà hô lớn: “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”


      Đèn lồng duy nhất bị vỡ, bây giờ đưa tay ra nhìn thấy ngón, Triêu Hà trong lúc nhất thời cũng biết Thường Hy ở nơi nào cho nên dám tùy tiện lại chỉ sợ đạp trúng phải nàng. Vì vậy thanh vừa la lên khi nãy cũng kèm theo tiếng khóc nức nở.


      “Ta sao, đừng khóc!” Thường Hy đè xuống sợ hãi trong lòng, an ủi Triêu Hà, còn mình tự cố gắng đứng dậy.


      Triêu Hà nghe được thanh Thường Hy, lần mò tìm theo đến, vừa đúng lúc chộp được cánh tay của nàng, dùng sức đỡ Thường Hy đứng lên, trong lòng lúc này mới thoáng an định, lại gấp gáp hỏi: “Tỷ có bị thương nơi nào hay ?”


      “Đừng động đến mấy thứ kia vội, trước Loan Minh cung . An nguy của Thái tử còn chưa biết được, chút vết thương này tính là cái gì!” Thường Hy vừa cử động mới thấy mắt cá chân có chút hơi đau, nhất định là vừa rồi cẩn thận ngã đè lên, cũng may là đau đớn lắm, còn có thể được. Dưới nâng đỡ của Triêu Hà, hai người chậm chạp hướng Loan Minh cung tới.


      Mỗi bước , lúc này mắt cá chân của Thường Hy mới truyền đến từng trận đau đớn. Nàng cũng dám lên tiếng, chỉ sợ Triêu Hà biết được nàng bị thương tiếp tục nữa. đường cuối cùng cũng đến được Loan Minh cung, quả nhiên như Thường Hy dự đoán, tiểu thái giám gác cửa vênh váo, đắc ý : “Hoàng thượng nghỉ ngơi, Ngu thượng nghi nếu như có chuyện xin ngày mai hãy trở lại.”


      Thường Hy ràng nghe được bên trong mơ hồ có tiếng nhạc trúc truyền đến, biết tiểu thái giám này cố ý cho các nàng vào. Thường Hy lạnh lùng : “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, công công muốn rắp tâm ngăn cản sao? Nếu như làm lỡ đại , đến lúc đó Hoàng thượng nổi giận, công công chẳng nhẽ lại muốn mất đầu sao?”


      “Nơi này là Loan Minh cung cũng phải là Đông cung, phải là nơi Ngu thượng nghi có thể cáo mượn oai hùm. Hoàng thượng ngủ!” Tiểu thái giám kia xong liền lập tức bịch tiếng đóng chặt cửa trước mặt Thường Hy.


      Cả người Thường Hy run lên. Triêu Hà đỡ lấy nàng, nhìn búi tóc toán loạn của nàng, còn có y phục dính bụi đất, ống tay áo còn mơ hồ ra vết máu, cắn răng : “Để nô tỳ gõ cửa!”


      Triêu Hà vừa liền dùng sức tiến lên gõ cửa, nhưng là dù cho có gõ thế nào cũng có người đến mở cửa. Triêu Hà chỉ cảm thấy đến tay cũng mất cảm giác, nhưng lại vẫn dám dừng lại.


      Rốt cuộc cửa cũng được mở ra, bên trong xông ra vị ma ma cao to tráng kiện, tay cầm khúc gỗ lớn, trừng mắt oán giận : “Nếu như còn quấy rầy thanh tịnh của Hoàng thượng, ta giáng cho ngươi gậy chết tươi cũng quá đáng!”


      Triêu Hà mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng là vẫn như cũ : “Ngu thượng nghi có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng. Coi như Hoàng thượng ngủ rồi cũng xin bẩm báo lại tiếng. Chỉ cần bẩm báo tiếng thôi ma ma cũng chịu sao?”


      Vị ma ma kia châm chọc : “Triêu Hà, ngươi cũng là từ Loan Minh cung mà ra, chẳng lẽ biết được thói quen của Mị phi sao? Ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng liên lụy đến chúng ta. Huống chi nơi này cũng phải là Đông cung, các ngươi muốn giương oai trở về mẫu đất ba phân của các ngươi mà giương oai , nếu , cẩn thận gậy gộc của ta có mắt đâu!”


      “Ngươi... Ngươi đừng khi dễ người quá đáng, chúng ta đều là nô tỳ, người nào biết được nơi này mờ ám? Chẳng qua chỉ là tiếng thông bẩm, nếu như Hoàng thượng chịu gặp chúng ta cũng dây dưa. Nhưng là ngươi tiếng cũng chịu, thực muốn làm khó dễ sao?” Triêu Hà tức giận đến cả người phát run, há miệng nhìn ma ma kia : “Các ngươi Hoàng thượng ngủ, nhưng là ta ràng nghe được thanh ca hát truyền đến, ngươi lừa gạt quỷ đâu? Nếu còn tránh ra ta liền xông vào!”


      “Ngươi dám?” Ma ma kia cầm cây côn xông lên trước mặt, nghe được thanh của nàng ta bên trong lập tức xông ra vài tên thái giám, khí thế hung hăng nhìn hai người Thường Hy, thần sắc vô cùng dữ tợn.


      Thường Hy đưa tay kéo lại Triêu Hà, khập khiễng tiến lên phía trước, lướt nhìn mọi người. Ánh mắt này, lạnh như băng lẫm liệt, sắc bén tựa dao. Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Thường Hy nhìn thấy bọn họ cúi đầu, thế này mới lên tiếng : “Nếu có chuyện tình khẩn cấp đêm hôm ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thượng? Các ngươi nếu còn dám ngăn trở, ta nhất định bẩm báo Hoàng thượng trừng phạt nặng các ngươi!”


      “Giọng điệu của Ngu thượng nghi lớn!” Lúc này quản của Loan Minh cung từ từ ra, khóe miệng mang theo châm chọc, nhìn Thường Hy, lại nhìn mọi người : “Mị phi nương nương ghét nhất người khác quấy rầy ngài cùng Hoàng thượng cùng chỗ. Tính khí nương nương ta chắc các ngươi cũng hiểu, nếu để cho những người phận vào, ngày mai các ngươi liền lãnh cái chết !”


      Nghe lời của quản , những người kia liền tiến lên phía trước bước, nhìn Thường Hy và Triêu Hà. Ma ma lúc đầu cầm gậy : “Ngu thượng nghi nếu như còn chúng ta đành thất lễ!”


      Triêu Hà đỡ Thường Hy, giận thể nuốt : “Các ngươi dám? Ngu thượng nghi là do chính Hoàng thượng thân phong, nữ quan tam phẩm. Nếu động vào Ngu thượng nghi, các ngươi còn muốn mạng ?”


      “Mị phi nương nương quan trọng hay là cung tỳ đê tiện quan trọng? Còn đánh đuổi ra ngoài cho ta?!” Quản kia lạnh lùng nhìn Thường Hy, hướng đám nô tài trong Loan Minh cung quát.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 242:


      “Để ta xem các ngươi ai dám?” Thường Hy quét mắt nhìn mọi người cái, lại nhìn quản ma ma kia : “Ngươi quản ma ma cũng chẳng qua chỉ là từ ngũ phẩm, nhìn thấy bản thượng nghi còn hành lễ?”


      Quản ma ma kia sửng sốt, nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên như vậy, chỉ là rất nhanh liền phản ứng kịp, cười lạnh : “Ngu thượng nghi cũng chỉ là thượng nghi Đông cung, phải là thượng nghi của Loan Minh cung. Nếu như muốn ra uy sợ là tìm nhầm địa phương rồi.”


      Giờ khắc này Thường Hy tuyệt đối thể lùi về phía sau. Tiêu Vân Trác còn chưa biết an nguy, nếu như nàng lui bước hậu quả khó lường, cho nên dù có phải liều mạng cũng phải xông vào. Vì vậy nàng nhìn ma ma kia : “Loan Minh cung chỉ sợ là còn chưa có tư cách bổ sung thêm chức vị thượng nghi này. Thái tử gia là thái tử nước, Hoàng thượng vô cùng coi trọng, lúc này mới cực kỳ gia ân mà ban tặng chức thượng nghi cho Đông cung. Ngươi đối với ta bất kính, cũng có nghĩa là coi rẻ hoàng uy. Coi rẻ hoàng uy là tội danh gì cần ta , quản ma ma cũng hiểu được chứ?”


      Quản ma ma kia nghe vậy, ngay sau đó cười : “Ngu thượng nghi quả nhiên giỏi tài ăn . Nhưng mà hôm nay ngươi muốn vào Loan Minh cung e rằng khó như lên trời. Mị phi nương nương thích người ngoài quấy rầy, mời ngươi trở về !” Quản ma ma này ngược lại là người rất thông minh, mấy lời sắc bén rồi lại thêm thắt dầu muối tỏ ra bộ dáng vô lại, là khiến người ta phải đau đầu đối phó.


      Thường Hy tiến lên bước, người phía trước lập tức đề phòng khẩn trương giống như lâm đại địch, chỉ sợ Thường Hy làm ra chuyện tình gì ngoài dự đoán của mọi người.


      “Trừ phi các ngươi có can đảm đánh chết ta, nếu hôm nay ta đúng là muốn xông vào lần rồi!” Vừa Thường Hy vừa tiến lên bước, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Triêu Hà đỡ nàng cũng tiến lên bước, trong mắt có chút sợ hãi nào. Nàng vốn có thù oán với Mị phi, lúc này cũng sợ cái gì.


      Quản ma ma kia thần sắc biến đổi, quả dám đánh chết Thường Hy, chỉ đành phải cắn răng : “Tất cả đóng cửa lại. Ngu thượng nghi nên gây khó dễ cho những người làm nô tài như chúng ta, để cho chúng ta con đường sống mới đúng!”


      Cứng rắn được lại dùng mềm mỏng, quản ma ma này là cực phẩm.


      “Các ngươi cho ta đường sống ta thế nào cho các ngươi được đường sống? Đều làm nô tài, các ngươi làm khó ta ta cũng thể làm khó các ngươi, rốt cục là có mở hay ?” Thường Hy lại tiến lên bước nữa.


      Người của Loan Minh cung vây tầng tầng trước cửa. Lông mày Thường Hy nhíu lại chặt, muốn xông vào nữa cũng thể địch lại được nhiều người thế này. Nàng vừa mới tiến thêm bước nữa ma ma cầm gậy lập tức dùng cây côn gỗ kia ngăn lại. Thường Hy và Triêu Hà kịp đề phòng liền ngay lập tức bị đẩy trở về, lui về phía sau vài bước. Này vừa lui, vết thương ở mắt cá chân lại đau đớn lợi hại hơn, đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy ra.


      Thừa dịp bọn họ lui lại phía sau, vị quản ma ma kia cư nhiên lệnh cho đám thái giám nhanh chóng lùi vào trong, đóng lại cửa lớn. Triêu Hà tức giận đếm dậm chân, khuôn mặt của Thường Hy xanh mét. Mị phi lúc này cuốn lấy Hoàng thượng, chẳng lẽ bọn người ám sát Thái tử gia có quan hệ cùng Mị phi sao? Nếu những việc này xảy ra trùng hợp! Mị phi trở lại vị trí cũ, ngày đầu tiên sau khi các Hoàng tử xuất cung, Tiêu Vân Trác lại xảy ra chuyện lớn, Mị phi ở nơi này sống chết bám lấy Hoàng thượng, nghĩ thế nào cũng khiến người ta sinh nghi.


      Sát cơ trong mắt Thường Hy bất chợt lóe lên, nhìn Triêu Hà : “ nhặt chút nhánh cây khô héo, càng nhiều càng tốt, nhanh lên!”


      Triêu Hà cũng hỏi tại sao liền xoay người rời . Thường Hy nhìn đèn cung đình bát giác treo trước cửa Loan Minh cung, hai tròng mắt lạnh như băng ra tia quyết tuyệt. Nàng khập khiễng bước lên bậc thang, đưa tay lấy xuống chiếc đèn cung đình, bên trong là chén cỡ ly rượu đựng sáp dê vừa thay mới, chỉ đốt hết có chút xíu. Khóe miệng Thường Hy liền lộ ra nụ cười.


      Chỉ trong chốc lát sau, Triêu Hà liền ôm tới bó củi khô lớn, nhìn Thường Hy hỏi: “Để chỗ nào hả Ngu tỷ tỷ?”


      “Cửa.” Thường Hy nhìn hai cánh cửa sơn đỏ khoét móc khóa bằng vàng đầy khí khái của Loan Minh cung mà lạnh lùng . “Những thứ này còn ? Bấy nhiêu đây quá ít, bọn họ chỉ dội thùng nước là dập tắt!”


      “Có, muội ở trong vườn lấy tới. Bên kia còn rất nhiều, có thể là do cung nữ quét dọn lười biếng có dọn dẹp đấy!” Triêu Hà cười , lại xoay người tiếp tục .


      Chạy tới chạy lui bốn năm chuyến, Thường Hy dựa vách tường nhìn đống củi khô cao hơn đầu người, lại quay sang nhìn Triêu Hà : “Đem toàn bộ đèn cung đình lấy xuống, đổ dáp dê bên trong lên đống củi này!”


      Triêu Hà bây giờ mới biết là Thường Hy muốn đốt cửa, giật cả mình, nhưng là vẫn khẽ cắn răng gỡ xuống đèn cung đình. Đầu mùa đông, những thứ củi này có chút khó đốt nhưng lại có sáp dê làm chất dẫn vấn đề gì. Sáu chiếc cốc đựng sáp dê ngay lập tức được đổ lên đám củi khô, cộng thêm mồi lửa , lửa liền bén rễ cháy hừng hực. Chỉ trong hồi công phu, cửa cung bị đốt, khói đen mù mịt dày đặc bay lên, sặc đến nỗi khiến Thường Hy và Triêu Hà lui lại vài bước.


      Rất nhanh sau đó, cửa lớn của Loan Minh cung bị mở ra. Tiếng la lớn, tiếng kinh hô, tiếng chửi rủa hỗn loạn thành mảnh, thỉnh thoảng còn có người hô to cứu hỏa. Loan Minh cung gà bay chó sủa. Thường Hy lạnh lùng nhìn màn này, nàng tin Hoàng thượng còn có thể nghe được động tĩnh gì. Nếu còn nghe được, nàng tiếp tục đốt thêm lần nữa.


      Rốt cục lửa được dập tắt, Thường Hy thấy Minh tông tức giận đằng đằng ra, trông thấy thân nhếch nhác của Thường Hy liền cả kinh, há miệng hỏi: “Ngu Thường Hy, làm sao ngươi lại ra bộ dáng này?”


      Nghe được Minh tông cư nhiên có trước chất vấn nàng tại sao lại phóng hỏa, ngược lại quan tâm hỏi nàng tại sao lại chật vật như vậy, Thường Hy biết tại sao lại cảm thấy mình giống như hài tử nhận hết uất ức, nghẹn ngào, gian nan quỳ xuống, muốn mở miệng Mị phi lại giành trước: “Ngu thượng nghi, ngươi to gan lớn mật, cư nhiên phóng hỏa trong cung, ngươi có biết mình phạm tội gì ?”


      tới chỗ này, Mị phi quay đầu nhìn Minh tông khóc lóc, kể lể: “Hoàng thượng, người nhìn xem, thần thiếp sớm Ngu thượng nghi to gan lớn mật, miệt thị vương pháp, bỏ thần thiếp vào trong mắt. Hôm nay lại cư nhiên đến đây khi dễ thần thiếp, hỏa thiêu Loan Minh cung. Hoàng thượng, người nên làm chủ cho thần thiếp a!”


      Minh tông nhìn Thường Hy cái, lại nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu Thường Hy, ngươi vì sao lại phóng hỏa?”


      Thường Hy khẽ liếc mắt nhìn Mị phi, : “Nô tỳ nếu như phóng hỏa đốt cửa Loan Minh cung làm sao có thể gặp được Hoàng thượng? Nếu gặp được Hoàng thượng, mạng của Thái tử gia chỉ sợ giữ được. Hoàng thượng, Thái tử gia bị ám sát, tại bị vây hãm trong thạch trận dưới chân núi hoang, kính xin Hoàng thượng lập tức đem binh cứu Thái tử gia!”


      Minh tông kinh hãi, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi cái gì?”


      Thường Hy đem chuyện mình nghe được hết thảy đơn giản lại lần, lại nhìn Minh tông : “Hoàng thượng, chuyện tình đêm nay cực kỳ cổ quái, bất kể là trong cung hay ở ngoài cung. Đợi Thái tử gia bình an trở về, kính xin Hoàng thượng đem chuyện này cẩn thận điều tra lại lần.” Thường Hy xong liền quét mắt nhìn qua Mị phi có chút khiếp sợ, trong lòng nhất thời dâng lên mạt hồ nghi. Mị phi kinh ngạc như thế, đến tột cùng là có liên quan đến chuyện này hay ?


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 243:


      Minh tông đương nhiên nghe hiểu được lời Thường Hy , ánh mắt sắc bén đảo qua, lập tức quát lên: “Người đâu?”


      “Nô tài ở đây!” Vạn Thịnh lập tức quỳ xuống trả lời.


      “Truyền chỉ, điều năm trăm ngự lâm quân ra ngoài cung đợi lệnh. Truyền ngự giá, trẫm muốn tự mình thân chinh!”


      “Hoàng thượng!” Thường Hy, Mị phi cùng với Vạn Thịnh trăm miệng lời hô, nếu như để Hoàng thượng ngự giá thân chinh quả thực là chuyện phiền phức.


      Thường Hy cũng thể chờ lâu hơn được nữa, nàng canh cánh trong lòng an nguy của Tiêu Vân Trác, vì vậy cũng kịp nghĩ nhiều, hé miệng : “Hoàng thượng, vạn vạn thể!”


      Đầu lông mày Minh tông nhướn lên, vui hỏi: “Tại sao?”


      “Lão nhân gia ngài muốn đương nhiên là chuyện tốt, ngài có bao nhiêu quan tâm đến an nguy của Thái tử, phụ tử tình thâm đủ để cảm động vạn dân trong thiên hạ. Nhưng là Hoàng thượng xuất hành có nhiều nghi thức hạn chế, trận thế trùng trùng, chỉ sợ đến khi ngài xuất hành được trời cũng sắp sáng, đến lúc đó còn cứu cái gì à?” Thường Hy đến lúc này có chút lựa lời mà rồi. Nàng rất gấp gáp a, nãy giờ lãng phí quá nhiều thời gian rồi, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, nàng sợ... Sợ Tiêu Vân Trác chống đỡ nổi...


      “Ngu Thường Hy, lớn mật, ngươi có biết ngươi phạm vào tội lớn gì ?” Mị phi nhân cơ hội .


      Thường Hy thản nhiên nhìn Mị phi : “Nương nương cần lo lắng, nô tỳ đâu chỉ có tội này. Đợi nô tỳ cứu được Thái tử gia tự mình đến chỗ Hoàng thượng nhận tội!”


      Mị phi châm chọc nhìn Thường Hy, cười lạnh : “Ngươi chỉ là cung tỳ nho lại dám cuồng ngôn muốn cứu Thái tử? là trò cười lớn nhất thiên hạ!”


      Thường Hy cũng thèm để ý đến Mị phi, nhìn Minh tông : “Hoàng thượng, dưới chân núi hoang kia có thạch trận, thời điểm cha nô tỳ nhận được mảnh đất ấy có rồi. Lúc nô tỳ từng vào thạch trận, bị vây khốn ra được, là Vô Thiện đại sư qua đem nô tỳ cứu ra ngoài. Sau nô tỳ lại cảm thấy có hứng thú đối với mấy khối đá này, cảm thấy chúng có gì đặc biệt tại sao lại sắp xếp lát mà lại khiến người ta lạc đường đây? Vì vậy phụ thân nô tỳ liền cầu xin Vô Thiện đại sư dạy cho nô tỳ ngũ hành bát quái. Nô tỳ hiểu được nhiều lắm, học thức cũng cạn, nhưng là vẫn có nhiều khả năng phá được thạch trận dưới chân núi hoang kia. Xin Hoàng thượng để nô tỳ đưa người cứu Thái tử gia, cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn!”


      tới chỗ này, Thường Hy cơ hồ muốn nghẹn ngào: “Hoàng thượng, sát thủ nếu có thể biết được chính xác hành tung của Thái tử, vậy bọn họ liền nhất định biết được dưới chân núi hoang có thạch trận. Nếu như trong số bọn họ có cao thủ phá trận Thái tử gia nguy hiểm vạn phần. Chúng ta thể đợi thêm được nữa, Hoàng thượng!”


      Thần sắc Minh tông từ từ ngưng trọng, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng cực kỳ phức tạp, cuối cùng rốt cục : “Được, trẫm , trẫm liền giao an nguy của Thái tử cho ngươi. Ngự lâm quân giao cho ngươi chỉ huy, mau !”


      Thường Hy lại chịu, quỳ mặt đất : “Hoàng thượng, ngự lâm quân hiểu trận pháp, ngay cả khi võ công cao cường nhưng nếu như trong quân địch có cao thủ bày trận, chúng ta lọt vào chẳng khác nào đá chìm đáy bể có tác dụng. Nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng cho đội quân biết hành binh bố trận cứu viện, có nô tỳ ở bên hiệp trợ là đủ. Nô tỳ hiểu được hành binh bố trận, chẳng qua chỉ biết chút ngũ hành bát quái, nhưng là nô tỳ nghĩ binh lính sa trường hẳn tốt hơn, bọn họ có thể nhanh chóng học được bố trận, kết thành đội ngũ.”


      Thường Hy sớm biết người phù hợp nhận lệnh này chỉ có tướng quân Lệ Trung Dũng. Những tướng quân khác cũng có, nhưng là tinh thông bày trận chỉ có , cho nên dám khẳng định Hoàng thượng lựa chọn trong đám người đông đảo có thể chọn kia. Hơn nữa, thứ nhất Thường Hy muốn làm quá náo động, nữ tử làm náo động quá bị người khác ghen ghét. Thứ hai, Tiêu Vân Trác vốn cùng Lệ Trung Dũng qua lại rất thân thiết, chẳng qua là chưa từng công khai. Lần này Lệ Trung Dũng nếu như cứu Thái tử mạng, về sau Tiêu Vân Trác nếu như có đến chỗ người khác cũng thể dị nghị gì. Xét thấy hai phương diện này, Thường Hy cảm thấy Lệ Trung Dũng là phù hợp nhất.


      Mị phi vẫn chưa nghe ra ý tứ trong lời của Thường Hy, nhưng là Minh tông lại hiểu được chín phần, híp mắt quan sát Thường Hy cái, quay đầu nhìn Vạn Thịnh : “Lập tức cầm kim bài truyền Lệ Trung Dũng đến, bảo dẫn binh chờ ở ngoài thành, đợi Ngu Thường Hy đến liền nhanh chóng dẫn quân cứu Thái tử!”


      Minh tông quả nhiên chọn Lệ Trung Dũng, Thường Hy thở phào nhõm cái trong lòng, lên tiếng tạ ơn, lúc này mới khập khiễng ra ngoài.


      “Chân của ngươi làm sao vậy?” Minh tông cau mày hỏi.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ cẩn thận vấp ngã ở ngự hoa viên, làm vỡ đèn cung đình rồi bị trật chân chút. có gì đáng ngại, quan trọng bằng chính !” Thường Hy cúi đầu , nghe được lời hỏi han ân cần như vậy, hốc mắt khỏi chua xót, để cho lòng nàng lạnh như băng có chút ấm lại.


      “Vạn Thịnh, truyền thái y theo Ngu Thường Hy xuất cung, ở đường chẩn vết thương cho nàng. Lại truyền thêm kiệu mềm đưa Ngu Thường Hy ra khỏi cung, cứ khập khiễng như vậy đến bao giờ mới tới nơi?”


      “Dạ, nô tài lập tức ngay!” Vạn Thịnh ngừng đáp ứng, trong lòng thầm than tiếng, Hoàng thượng đối với Ngu Thường Hy này đúng là phải tốt bình thường, ngay cả ba vị công chúa xuất giá chỉ sợ cũng có được che chở như vậy đâu. dám trì hoãn, lập truyền chỉ.


      Chỉ trong chốc lát, kiệu mềm tới, bên cạnh còn có vị thái y đầu đầy mồ hôi chạy theo. Đoàn người hành lễ với Minh tông rồi nhanh chóng rời . Nhìn đám đông biến mất trong màn đêm, Mị phi hận đến cắn răng nghiến lợi. Nàng cũng hiểu được tại sao Hoàng thượng lại đối với Ngu Thường Hy so với những người khác có bất đồng lớn như vậy. Nơi nào giống như cung tỳ, ân cần hỏi han chỉ sợ công chúa cũng được như thế!


      “Hoàng thượng, thần thiếp phục vụ ngài nghỉ ngơi thôi!” Mị phi nhìn Minh tông cười , rất lâu rồi nàng mới được thị tẩm, cũng thể bỏ lỡ cơ hội.


      Minh tông nhìn Mị phi, ánh mắt từ từ sắc bén, thản nhiên : “Nàng tự mình nghỉ ngơi , trẫm còn có việc!”


      Nhìn bóng lưng Minh tông mất, Mị phi tức giận điên người, càng ngừng mắng chửi Thường Hy. buổi tối vô cùng tốt đẹp bị nàng ta phá hư, sớm muộn gì cũng có ngày nàng trả mối thù này!


      Ra đến bên ngoài cung lập tức đổi sang xe. Thái y băng bó vết thương tay Thường Hy, lại châm cứu chân của nàng, đợi vừa xong tất cả cũng đúng thời gian hội hợp chung chỗ với Lệ Trung Dũng. Thường Hy muốn mời Lệ Trung Dũng lên xe ngựa, thừa dịp thời gian đường mà thương nghị đối sách. Thái y kia ngược lại rất thức thời, băng bó xong liền chuyển ra ngồi lưng con ngựa khác đợi lệnh.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 244:


      Cảnh tượng khi đến núi hoang khiến Thường Hy và Lệ Trung Dũng kinh hãi phen. Chỉ thấy mặt đất khắp nơi đều là thi thể của hắc y nhân, bên cạnh đó cũng có ít thi thể hộ vệ của Tiêu Vân Trác, dưới đuốc chiếu rọi hừng hực lại càng thêm kinh khủng. Thường Hy bị khí tràn ngập mùi máu tươi kinh tởm làm cho nôn khan hồi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Bọn họ tìm khắp xung quanh nhưng phát được tung tích của Tiêu Vân Trác, ngoại trừ những thi thể nằm im lìm này ra chỉ hơi thở cũng tìm thấy.


      Lệ Trung Dũng mang theo đại đội nhân mã bắt đầu lục soát ngọn núi. Thường Hy khàn giọng kêu tên Tiêu Vân Trác, ngay cả hang đá sâu dưới kia nàng cũng tự mình tìm qua nhưng là chút bóng dáng cũng có. Thường Hy biết có chuyện gì xảy ra, trừ dấu vết đánh nhau kịch liệt chút vết tích của Tiêu Vân Trác cũng tìm thấy.


      Thạch trận có dấu hiệu bị phá hư, như vậy có thể suy đoán trong quân địch có cao thủ giải trận nên cần phá mà vẫn có thể vào. Thứ hai, sau khi Tiêu Vân Trác ra khỏi thạch trận, tất cả đá ở đây đều sụp xuống, đem thạch trận hoàn toàn biến đổi, hỗn loạn thành mảnh.


      Thường Hy ngồi xổm mặt đất, thầm khóc, nàng đúng là vẫn tới chậm sao? Tiêu Vân Trác, nếu chàng bị bắt cũng nên cho ta chút đầu mối mới đúng, ta mặc dù tính là thông minh tuyệt đỉnh nhưng ít nhất vẫn có thể căn cứ vào đầu mối mà tìm chàng... Chàng rốt cục ở nơi nào a?!!


      Qua hồi lâu, Thường Hy chậm rãi đứng dậy. Nàng thể cứ buông tha như vậy, sống hay chết đều phải có tin chính xác!


      Thường Hy vừa mới đứng dậy nhìn thấy Lệ Trung Dũng từ xa xa chạy tới, đợi đến trước mặt nàng rồi mới lên tiếng: “Tìm qua có bất kỳ phát gì, núi tựa hồ có dấu vết đánh nhau. Ngu thượng nghi, xem trời sắp sáng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Có tiếp tục tìm ?”


      “Tìm là nhất định, còn phải mở rộng thêm phạm vi. Lệ tướng quân, đằng sau núi hoang này là con sông, ngài có khả năng ở bên đó hay ?” Thường Hy ôm nhiều hy vọng hỏi, con sông này muốn sang phải vượt qua núi. Nhưng là mới vừa rồi Lệ Trung Dũng qua núi hề có dấu vết đánh nhau, cho nên bên kia cũng là hy vọng rất . Nhưng dù đến mấy so với có hy vọng còn tốt hơn.


      Lệ Trung Dũng làm sao lại biết điều này, nhưng vẫn : “Mạt tướng phái người qua tìm kiếm, có hay phải nhìn qua mới biết được. Tóm lại chỉ cần còn tia hy vọng thể bỏ qua.”


      Thường Hy gật đầu cái. Lệ Trung Dũng xoay người rời phân phó binh lính, rất nhanh lại quay trở về, nhìn Thường Hy : “Vậy chúng ta bây giờ đâu tìm?”


      Thường Hy cũng biết, nhàng lắc đầu cái, : “Để ta suy nghĩ lại lát, làm sao lại có thể chút manh mối cũng có chứ? Những tử thi kia có thể nhìn ra là ai ? Hoặc là bọn họ do người nào phái tới? Có thể lúc bỏ ra nhiều sát thủ như vậy nhất định là tổ chức có mặt mũi chứ?”


      “Ta tỉ mỉ quan sát, người bọn họ có bất kỳ dấu hiệu gì, trừ thân áo đen, tay cầm binh khí còn lại còn cái gì cũng có. Có thể thấy được thời điểm tới đây họ hoàn toàn chuẩn bị, tuyệt đối để bại lộ tổ chức!” Lệ Trung Dũng cắn răng , cảm thấy khó giải quyết, trước kia rất ít đụng phải chuyện như thế.


      Thường Hy quay đầu nhìn phương xa. Bình minh nhú lên, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cảnh vật, sương mù mỏng bao phủ mặt đất. Thường Hy cưỡng bách mình tỉnh táo lại, sửa sang lại suy nghĩ rồi mới lên tiếng: “ có tin tức cũng là loại tin tức tốt, ít nhất người vẫn còn sống. Còn sống chúng ta vẫn còn hy vọng.”


      “Lời này là đúng, nhưng chút đầu mối cũng chúng ta điều tra thế nào?” Lệ Trung Dũng cau mày hỏi.


      tìm được kẻ địch để cho kẻ địch tự đến tìm chúng ta.” Thường Hy nắm chặt hai quả đấm, vết thương vừa băng bó xong lại vỡ toang ra, máu đỏ tươi thấm qua miếng lụa trắng, rơi xuống từng giọt mặt đất rồi biến mất vô tung. khuôn mặt Thường Hy lộ ra mạt kiên định, nàng tuyệt đối dễ dàng chấp nhận thất bại. Tiêu Vân Trác, nếu chàng biết ta, tin ta, hiểu ta, khi nghe thấy ta truyền ra tin tức này nhất định biết phải làm gì.


      “Để cho kẻ địch đến tìm chúng ta? Có ý tứ gì?” Lệ Trung Dũng trong lúc nhất thời còn chưa hiểu được, dù sao cũng chỉ là chém giết ở sa trường, đối với việc thiết kế bố cục tinh vi kiểu này có điểm thông thạo. Mặc dù hiểu được ý tứ mặt, nhưng là vẫn biết phải làm sao.


      Thường Hy nhìn Lệ Trung Dũng : “Rất đơn giản, người muốn ám sát Thái tử gia phải chỉ là vì mục đích muốn chiếm lấy ngôi vị Thái tử, rồi từ đó lên long ỷ hay sao? Nhưng là đến tột cùng người nào ra tay còn chưa biết, mấy vị Hoàng tử cũng có thể, nhưng biết vị nào lại có lực lượng chống lưng hùng hậu như vậy, có thể triệu tập sát thủ trùng trùng, bày ra mưu kế vô cùng tinh mật. Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ rất có thể Thái tử gia rơi vào tay của bọn họ, trong đội hình quân địch nhất định là có mưu sĩ trợ trận.”


      tới chỗ này Thường Hy dừng lại, sau đó nhìn Lệ Trung Dũng tiếp: “Mưu sĩ này chẳng những mưu trí cao còn tinh thông kỳ môn độn giáp. Thạch trận kia ta biến đổi qua, so với thạch trận cũ lợi hại hơn mấy phần, nhưng là đối phương lại có thể phá giải, có thể thấy được công lực của bọn họ cũng dưới ta.”


      Nghe đến đó Lệ Trung Dũng vẫn hiểu được Thường Hy đến tột cùng là muốn làm gì, vì vậy gấp gáp : “Ngu thượng nghi, rốt cục cần phải làm gì cứ thẳng, những thứ cong cong quẹo quẹo kia ta nghe cũng hiểu nổi.”


      Thường Hy tươi cười nhưng khác gì băng giá mùa đông, khẽ mở môi đào, sát cơ vội : “Phàm là cao nhân có bản lãnh đều có sở thích quái dị đó là đặc biệt si mê đối với bất cứ việc gì có tính khiêu chiến. Người phá được thạch trận này nhất định dương dương đắc ý, lại có chút thất vọng, thứ dễ dàng phá được họ coi như đạt được thành tựu gì. Chỉ cần tìm được cao nhân đó tìm được người đứng đằng sau giật dây, lúc đó nhất định tìm ra Thái tử.”


      Nghe đến đó cuối cùng Lệ Trung Dũng cũng hiểu, gật đầu cái, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Vậy làm thế nào để tìm được cao nhân kia đây?”


      “Rất đơn giản, văn đệ nhất võ đệ nhị, nếu như xuất kỳ trận thể phá giải, ngài thử xem người kia có ngứa ngáy tay chân ? có muốn thi thố tài năng ? Giống như người cá cược như mạng, ngài để cho cá cược bằng lấy luôn tính mạng của .” Thường Hy ra cũng rất tự phụ, nếu như có người bày ra kỳ trận, nàng cũng ngứa tay nhột chân mà muốn đến thử sức. Nàng chính là căn cứ vào chính bản thân mình để suy ra những thứ này.


      “Lệ tướng quân lâu nữa phải về biên quan đúng ? Trước đó bằng mở cuộc tỷ thí võ nghệ để tuyển binh. Mượn cớ này ngụy trang, người kia nhất định có thể bị dẫn dụ ra. Ta bố trí kỳ trận, người có thể phá giải tám chín phần mười là người chúng ta cần tìm.” Thường Hy biết việc này nên chậm trễ, nhất định phải mau chóng tiến hành, nếu tính mạng của Tiêu Vân Trác gặp nguy hiểm.


      “Cùng lúc đó chúng ta phải tung ra tin tức rằng Thái tử gia chính là giám khảo cho cuộc tỷ võ lần này.”


      Lệ Trung Dũng ngơ ngác nhìn Thường Hy, Thái tử gia còn chưa biết tung tích sao có thể làm giám khảo đây?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :