1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 235: Ngả bài


      Cầm cành hoa trong tay cắm vào bình ngọc dương chi, màu trắng sữa kết hợp với sắc đỏ của hoa châu bích la, phong vị khác. Đây là do Chuyên Tôn Nhạc Đan tự tay hái đưa cho Thường Hy trước khi nàng rời , Thường Hy cũng thích cho nên có cự tuyệt, cắm vào trong bình ngọc đặt bệ cửa sổ, đợi đến khi mặt trời ngả về tây hoặc là ánh bình mình dâng lên, đóa hoa đỏ rực kia tựa như được khoác thêm tầng ánh sáng vàng kim chói lọi, nhìn chút cũng cảm thấy vui vẻ.


      Cả Đông cung đều tĩnh lặng, trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của cung nữ, thái giám nhè tới lui, nghe khác tiếng thở dài là mấy. Tiêu Vân Trác triều, hơn nữa sau khi hạ triều còn phải đến núi hoang, chỉ sợ là đến tối cũng về kịp.


      Thường Hy nhìn phía đông điện của Mạnh Điệp Vũ lúc này cũng yên tĩnh, nàng tò mò rốt cục Tiêu Vân Trác với nàng ta cái gì? Nhưng là nàng cũng chủ động tìm tới cửa, có số việc có lẽ biết cũng là loại hạnh phúc. Thường Hy cũng muốn tự tìm khổ.


      Thường Hy muốn tìm khổ, nhưng có nghĩa là người khác muốn nàng tìm khổ. Ngồi giường lớn cạnh cửa sổ, Thường Hy thêu chiếc túi màu xanh ngọc, đáy dùng chỉ vàng để tô điểm thêm. Kể từ khi vào Đông cung, lâu rồi Thường Hy động tới đồ thêu, nhưng sau khi xác định tình cảm ràng với Tiêu Vân Trác, nàng vẫn luôn muốn thêu cho ít đồ. Suy nghĩ lại lựa chọn thêu cái túi này.


      Lúc này còn thêu chưa đến nửa nghe tiếng gõ cửa.


      Thường Hy sửng sốt, nếu là Triêu Hà hay Vãn Thu gõ cửa, suy nghĩ chút vẫn là lên tiếng hỏi: “Người nào đấy?”


      “Là tôi.” Mạnh Điệp Vũ cách tấm ván cửa .


      Mạnh Điệp Vũ? Thường Hy sửng sốt, nghĩ tới nàng ta đến tìm nàng. Thường Hy nâng vạt áo đứng dậy, ngay sau đó : “Mời vào.”


      Vừa trông thấy Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy đúng là kinh hãi, chỉ thấy nàng cặp mắt hồng hồng, thần sắc tiều tụy, hiển nhiên là cả đêm ngủ ngon giấc.


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, : “Biểu tiểu thư ngồi . Chẳng qua là nơi này quá đơn sơ, chỉ sợ tiếp đãi khó chu toàn.”


      Mạnh Điệp Vũ cũng có ngồi, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn Thường Hy. Thường Hy bị nhìn đến sởn gai ốc, chẳng lẽ nàng ta bị kích thích quá độ đến thương tổn thần kinh sao?


      muốn biết biểu ca với tôi những gì sao?” Mạnh Điệp Vũ lên tiếng, thanh tuy thấp nhưng lại có dòng hơi thở kiên định.


      Thường Hy càng cảm thấy bối rối, chẳng lẽ đầu óc Mạnh Điệp Vũ bị đụng hư? Nghĩ vậy liền cau mày : “Đây là chuyện giữa biểu tiểu thư và Thái tử gia, nô tỳ muốn hỏi, cũng muốn biết.”


      Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Thường Hy, cười lạnh tiếng : “Coi như theo biểu ca, nhưng là lấy gia thế cùng địa vị của mà muốn lên hậu vị đúng là si tâm vọng tưởng, nhiều lắm cũng chỉ là trong số những nữ nhân đông đảo của huynh ấy thôi.”


      Thường Hy lời nào, chỉ cau mày nhìn Mạnh Điệp Vũ, lại nghe nàng tiếp: “Khi của tôi còn sống từng muốn đem tôi gả cho biểu ca, chẳng qua là khi bà ấy bệnh nặng đem chuyện này trì hoãn.”


      Điểm này Thường Hy sớm liệu đến, mặc dù nghe chính miệng Mạnh Điệp Vũ ra có điểm thoải mái, nhưng là vẫn còn có thể chịu đựng được.


      Mạnh Điệp Vũ thấy Thường Hy chút thay đổi sắc mặt, cả giận : “Chẳng lẽ chút cũng tức giận sao?”


      Thường Hy nghe vậy cũng chỉ cười tiếng, ngay sau đó : “Chuyện của tôi sớm biết, có gì phải tức giận cả.”


      Thần sắc Mạnh Điệp Vũ chợt biến đổi, cười ha hả : “ biết đến tồn tại của tôi, nhưng có biết được tồn tại của nữ tử khác vô cùng quan trọng trong cuộc đời biểu ca chứ?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 236: Chân mệnh thiên nữ


      Thường Hy nghe như thế nhất thời sửng sốt, lúc này nàng cảm thấy giật mình, nghĩ tới có ngày, trong sinh mệnh của Tiêu Vân Trác còn có người vô cùng quan trọng khác nữa!


      Mạnh Điệp Vũ nhìn bộ dáng sững sờ của Thường Hy, chợt cảm thấy trong lòng còn đè nén, đau khổ như trước nữa. Nàng là nữ tử mất song thân phụ mẫu, từ chưa từng có cảm giác an toàn. Mỗi bước nàng đều phải cẩn thận từng chút , phải suy nghĩ tính toán, bởi vì từng muốn đem nàng gả cho biểu ca cho nên những năm gần đây nàng nghĩ đến gả cho người nào khác. Ở trong lòng của nàng, biểu ca là chỗ dựa cả đời.


      Nhưng là tối hôm qua biểu ca những lời đó làm cho nàng hoàn toàn thanh tỉnh. Đúng vậy a, ra nàng biểu ca, nàng chỉ đem biểu ca trở thành chỗ dựa cả đời của mình, hết sức coi là phu quân tương lai mà đối đãi. Cho nên nàng vì ghen tị mà làm ra rất nhiều chuyện tình nàng muốn làm.


      Biểu ca huynh ấy thích Ngu Thường Hy, dụng tâm thích Ngu Thường Hy. trong lòng Ngu Thường Hy phải là cung nữ mà là nữ tử muốn dùng lòng mình để quý trọng. Nghe đến đó Mạnh Điệp Vũ liền khóc, biểu ca huynh ấy huynh ấy dụng tâm thích Ngu Thường Hy... Dụng tâm thích nàng... nữ tử sống đời này, được nam nhân dùng tấm lòng hoàn chỉnh thương, là chuyện hạnh phúc cỡ nào?


      Nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sau khi mình gả cho biểu ca, huynh ấy chỉ có nữ nhân là nàng. Bởi vì nàng biết tương lai biểu ca muốn quần lâm thiên hạ, bên cạnh huynh ấy nhất định có nhiều nữ nhân, mà nàng cũng chỉ là trong số đó mà thôi. Mạnh Điệp Vũ nàng thực ra cũng chỉ mong muốn được sống ở nơi mưa tới mặt nắng chẳng tới đầu. Nàng là nữ nhi, coi như là cháu của tiên Hoàng hậu, nhưng là mất, nếu như nàng gả cho nam nhân khác, hạnh phúc cả đời này của nàng ai có thể đảm bảo đây? Nàng chỗ dựa nào cả, cho nên mới quyết tâm nghĩ rằng gả cho biểu ca là tốt nhất, ít ra huynh ấy cũng nhớ đến mà đối xử tốt với nàng.


      Nhưng là buổi chuyện tối hôm qua khiến nàng hoàn toàn hiểu. Trong lòng của biểu ca chỉ có Ngu Thường Hy, còn chỗ trống cho bất kỳ nữ nhân nào khác, bất kể nàng hay là bảy tần thiếp kia của . Từ khi bọn họ vào Đông cung, biểu ca chưa hề chạm qua dù chỉ chút. Hoàng thượng cũng có hỏi tới, nơi này đến tột cùng có hàm ý gì Mạnh Điệp Vũ nghĩ ra, nhưng là nàng hiểu, dượng của nàng tuyệt đối lãnh đạm với biểu ca như mặt ngoài ông ấy biểu . Ông ấy từng rất thích biểu ca, nhưng là kể từ sau khi qua đời, dượng dường như thay đổi thành người khác... Có rất nhiều chuyện nữa...


      Thường Hy cũng biết tình cảm giữa Tiêu Vân Trác và Mạnh Điệp Vũ phức tạp như thế nào. Giữa bọn họ phải là tình , cũng đơn thuần là tình thân, nơi này có rất nhiều thứ thể ràng được. Nhưng là Thường Hy suy nghĩ về vấn đề này, nàng hy vọng giữa Tiêu Vân Trác và nàng có thể tín nhiệm lẫn nhau là tốt.


      Nhưng giờ phút này nghe được lời Mạnh Điệp Vũ khiến Thường Hy sửng sốt. Trong sinh mệnh của Tiêu Vân Trác còn có nữ nhân quan trọng khác sao? Nghĩ tới đây nàng liền ngẩng đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, nhưng cũng thể xác định được rằng nàng ta có dối gạt mình hay ?


      Mạnh Điệp Vũ bây giờ từ từ bình tĩnh lại, nhìn thần sắc Thường Hy, châm chọc : “ cho rằng tôi là lừa gạt sao?”


      Thường Hy gì, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt nàng lại cho thấy rằng nàng quả rất hoài nghi.


      “Tôi từ mất song thân, lớn lên bên cạnh tổ mẫu. Tiên Hoàng hậu là ruột của tôi, thỉnh thoảng đem tôi vào cung ở đó thời gian, tôi cùng với biểu ca có thể coi là lớn lên bên nhau từ . thương tiếc tôi từ có cha mẹ nên với tôi rằng sau khi lớn lên để tôi gả cho biểu ca. Lúc đó tôi hiểu được lập gia đình là có ý gì, nhưng là sau khi lớn lên từ từ hiểu. ngờ thời điểm cả kinh đô lại truyền ra lời đồn, rằng Đỉnh Nguyệt quốc xuất chân mệnh thiên nữ. Thiên nữ, nam nhân nào có thể lấy được nàng làm vợ nhất định xưng bá thiên hạ.” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi kể, trong lời còn mang theo tia ưu thương nhàn nhạt, hốc mắt thỉnh thoảng ánh lên vài ánh nước lấp lánh.


      Thường Hy mặc dù hiểu tại sao Mạnh Điệp Vũ phải với nàng những thứ này, nhưng là thể phủ nhận cả người nàng trở nên run rẩy, chân mệnh thiên nữ... buồn cười, làm sao có thể có người như thế? Giang sơn là phải dựa vào mưu trí mà giành lấy chứ phải dựa vào chân mệnh thiên nữ gì gì kia. Quả chính là hoang đường, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác tin những thứ này sao?


      “Nàng kia chính là sinh cùng thời khắc, cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với biểu ca. Nghe bọn họ là hỗn nguyên thể song sinh. Nếu như hai người này cả đời thấy mặt, cả đời , nữ tử kia tự nhiên giữ được tính mạng. Nhưng khi gặp mặt, khi động tình, nếu như nam nhân kia tình cảm bất trinh, ngoài nàng ra còn có nữ nhân khác chân mệnh thiên nữ thể sống lâu, ngay cả khi giúp được nam nhân kia lên đế vị cũng thể sống được.” Thời điểm Mạnh Điệp Vũ đến chỗ này, mặt thoáng qua tia bi ai, lại tiếp tục: “ xem chân mệnh thiên nữ này có gì tốt? Nếu nam nhân của nàng lòng đối đãi nàng, nàng chỉ có thể nhận lấy kết cục vì tình mà chết!”


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, quả muốn nghẹn. Nàng cùng Tiêu Vân Trác là sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời điểm, nhưng nàng phải là chân mệnh thiên nữ gì gì đó a, chưa từng có người nào nhắc đến chân mệnh thiên nữ với nàng. Những chuyện này, nàng biết chút nào, nghĩ tới đây liền nhìn Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Chỉ dựa vào sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời điểm mà biết người đó là chân mệnh thiên nữ sao? Dưới gầm trời này có biết bao nhiêu người như vậy đấy, vậy có rất nhiều chân mệnh thiên nữ à?”


      “Tất nhiên phải thế. Nghe trán của chân mệnh thiên nữ có đóa sen năm cánh, từ khi sinh ra có, mỗi cánh màu, chỉ có lớn giống nhau.” Mạnh Điệp Vũ lúc theo tiên Hoàng hậu nghe được ít chuyện này, ban đầu đều cho rằng còn cho nên nhớ, hiểu, nhưng mà Mạnh Điệp Vũ lại nhớ. Lúc đó còn chưa có ràng, nhưng bây giờ nhắc lại tất cả mọi điều đều thông suốt.


      Thường Hy nghe vậy trong lòng cảm thấy biết là thất vọng hay là may mắn. May mắn nàng phải là chân mệnh thiên nữ, như vậy tình cảm của Tiêu Vân Trác dành cho nàng là thuần túy, có chút nào vì lợi ích. Tuy nhiên cũng cảm thấy thất vọng, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác lấy nữ tử kia sao? bỏ rơi nàng mà đến với nữ nhân khác sao? Nếu quả như vậy kiếp này của nàng cũng chẳng được lâu dài. Nàng vì Tiêu Vân Trác vận dụng ngũ hành trận pháp cùng kỳ môn độn giáp, nếu như Tiêu Vân Trác từ bỏ nàng, nàng cũng chỉ còn con đường chết thôi. Sư phụ nàng qua, đây chính là số mệnh của nàng!


      ***


      Giải thích chút về vụ tuổi tác: Trong những chương trước tác giả có Thường Hy năm hai mươi tuổi theo luật mà xuất cung, từ giờ đến lúc đó còn 6 năm nữa, vậy nàng 14 tuổi. Nhưng bây giờ làm đến chương này lại Thường Hy bằng tuổi Tiêu Vân Trác, cho nên bây giờ nàng thành 17 tuổi, hết hiểu nổi!!!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 237:


      “Chân mệnh thiên nữ lợi hại như vậy sao?” Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ hỏi. Khó có thể được tâm tình của nàng lúc này, cảm giác trong lòng ê ẩm khi mà nam nhân nàng lại vì lợi ích mà thể tìm nữ nhân khác. Nỗi lòng ấy ngôn ngữ nào có thể diễn tả thành lời.


      Mạnh Điệp Vũ cười lạnh : “Tôi biết, ban đầu Vô Thiện đại sư cũng chỉ như thế với tôi thôi.”


      Vô Thiện đại sư? Sư phụ? Thường Hy lại lần nữa ngây ngẩn cả người, há miệng hỏi: “Chuyện tình có liên quan đến chân mệnh thiên nữ là do Vô Thiện đại sư sao?”


      Mạnh Điệp Vũ gật đầu cái, tựa hồ chút nào phát ra dị thường của Thường Hy, lại tiếp: “Ban đầu khi biết nam nhân muốn lấy chân mệnh thiên nữ cả đời phải trung trinh như cũng hơi cảm thấy do dự. Nhưng đến tột cùng nghĩ như thế nào tôi biết được, bởi vì sau đó bệnh tình của rất nghiêm trọng, chỉ sợ trong di chúc cũng đến.”


      Thường Hy cảm giác trong đầu mình loạn loạn, quay lại nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi: “Tại sao lại cho tôi biết những thứ này? Chỉ sợ cũng có ý tốt đẹp gì!”


      sai, tôi là có ý tốt. Tại sao biểu ca lại đối với tốt như vậy? Tại sao biểu ca lại với tôi rằng huynh ấy dụng tâm thích ? Tại sao người đến trước là tôi mà biểu ca lại cố tình cứ thích ? Tôi cam lòng, tôi đau đớn cũng muốn phải gánh chịu theo!” Mạnh Điệp Vũ chút nào lùi bước hướng Thường Hy lớn, tròng mắt lóe lên nhè lệ quang.


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, thấy luống cuống của nàng ta, tuyệt vọng của nàng ta, trong lòng nhất thời nổi lên sóng lớn, chẳng nhẽ Tiêu Vân Trác rằng dụng tâm thích nàng sao? Thời điểm nghe được câu này, tất cả lo lắng, tất cả bi thương của Thường Hy đều theo gió mà bay . Chân mệnh thiên nữ thế nào? Chẳng lẽ chân mệnh thiên nữ có ba đầu sáu tay hay sao? Chân mệnh thiên nữ có thể giúp Tiêu Vân Trác lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ thân bản lĩnh của nàng thể hay sao?


      Ngu Thường Hy... Ngươi thể lùi bước, ngươi thể sợ hãi, ngươi có lựa chọn. Chỉ vì tình của ngươi, chỉ vì người của ngươi, ngươi phải xông về phía trước, quản cái chân mệnh thiên nữ khỉ gió gì!!! Nàng từ học văn thao võ lược, học bày binh bố trận, học kỳ môn độn giáp, chỉ vì sư phụ nàng qua nàng mang số mệnh long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu. Chẳng nhẽ thiên hạ chi mẫu lại sợ hãi chân mệnh thiên nữ sao?


      Ngu Thường Hy, ngươi phải có lòng tin với bản thân mình, ngươi phải biết rằng ngươi cũng có bản lĩnh ngạo thị thiên hạ này!


      Mạnh Điệp Vũ nhìn khuôn mặt của Thường Hy, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, chẳng lẽ đến kích thích Ngu Thường Hy nàng trở nên vui vẻ sao? thế giới này chỉ nhiều thêm người thương tâm mà thôi!


      “Ngu Thường Hy, tôi rất hâm mộ , rất hâm mộ !” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy , trong thanh còn chút nào kích động cùng phẫn nộ như lúc trước nữa, chỉ nghe trong đó chút ưu thương và lạnh nhạt.


      Thường Hy sửng sốt, hỏi: “Hâm tôi cái gì? là đại tiểu thư cao cao tại thượng, cháu tiên Hoàng hậu, biểu muội của Thái tử gia, ai dám coi thường ? đứng ở đâu đều là tiêu điểm làm người ta chú ý, tôi chỉ là cung nữ nho , là nô tỳ, có cái gì đáng để hâm mộ? Biểu tiểu thư chuyện cười!”


      sai rồi, những thứ đó chẳng qua chỉ là mây khói thoáng qua. nữ nhân quan trọng nhất là tìm được nam nhân thương mình cả đời. Tôi muốn gả cho biểu ca cũng chỉ là vì suy nghĩ rằng biểu ca mà đối tốt với tôi, đời này có thể an ổn sống mà hô phong hoán vũ. Từ tôi biết, nam nhân như biểu ca, huynh ấy gánh vác cả giang sơn rộng lớn này cho nên thể nào chỉ có nữ nhân, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ mình độc chiếm biểu ca. Nhưng là tối hôm qua, biểu ca cư nhiên với tôi huynh ấy muốn bảo vệ cả đời, lúc ấy tôi mới biết ra trong lòng biểu ca cũng có thứ gọi là , chẳng qua là từ trước đến nay chưa gặp đúng người khiến huynh ấy động tâm mà thôi.


      Tôi với biểu ca, tôi quyết định từ bỏ ý nghĩ gả cho huynh ấy. Trước kia có thể chịu đựng biểu ca có nhiều nữ nhân, đó là bởi vì biểu ca chưa từng để nữ nhân ở trong lòng. Tôi là biểu muội của huynh ấy, tình cảm so với nữ nhân khác sâu đậm hơn chút, tôi đây liền thỏa mãn. Nhưng là bây giờ biểu ca thích , tôi dùng hết biện pháp để gả cho huynh ấy có ý nghĩa gì chứ? Tâm của huynh ấy phải vẫn yên bình gợn sóng như trước nữa rồi, cuối cùng lại chỉ khiến cho huynh ấy nghĩ rằng tôi là nữ nhân từ thủ đoạn để đạt được mục đích thôi.


      Tôi cũng có tự ái của mình, chẳng qua là trước kia tôi chưa bao giờ chân chính nhìn thẳng vào tự ái ấy, bởi vì trong tiềm thức của tôi, vì nam nhân tôi đem tự ái của mình dẫm xuống dưới chân. Nhưng là tối hôm qua lời biểu ca khiến tôi hiểu ra chuyện, biểu ca nằm ở giữa trung tâm quyền lực, ngừng bị kẻ khác toan tính, tình thế lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc nhưng lại còn có thể dụng tâm nữ nhân, muốn bảo vệ nàng ta suốt đời, vậy Mạnh Điệp Vũ tôi tại sao lại thể tìm được nam nhân mình lòng? Nếu như tìm thấy cả đời này tôi lấy chồng là được. Từ bỏ chấp niệm ra có thể khiến người ta vui vẻ như vậy, ngay cả khi tôi vẫn như cũ ghen tỵ , nhưng tôi tin tưởng cuối cùng mình có thể tìm thấy được tình chân chính của mình.”


      Mạnh Điệp Vũ đứng dậy, nhìn Thường Hy vẫn còn trong trạng thái sững sờ, : “ ra tôi cũng đồng tình với , kẻ địch của mạnh hơn tôi rất nhiều mặc dù nàng ta thân, bây giờ nàng ta trở thành mục tiêu của rất nhiều người. Ngu Thường Hy, chuyện về chân mệnh thiên nữ sớm xâm nhập vào lòng rồi, muốn đánh bại nàng gả cho biểu ca chỉ sợ khó như lên trời.”


      Thường Hy nghe câu đó cuối cùng cũng hồi phục lại thần trí, nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Biểu tiểu thư buông tình cảm xuống tranh giành nữa là muốn đứng bên xem chuyện cười sao? Ngu Thường Hy tôi cả đời này còn chưa có bị ai đánh bại, chân mệnh thiên nữ thế nào? Ngu Thường Hy này cũng phải là từ bùn nặn lên, ít nhất biểu tiểu thư lợi hại như vậy nhưng tôi cũng có bị bại dưới tay của , có phải ?”


      “Vậy tôi liền mỏi mắt chờ xem như thế nào đánh bại được chân mệnh thiên nữ. Nếu như thất bại, Mạnh Điệp Vũ này ngày ba lượt đến tận cửa xem chuyện cười của , nhớ chưa? Hôm nay tôi vì mà bỏ qua cho biểu ca, nếu ngày khác lại vì nữ nhân khác mà chắp tay dâng biểu ca cho nàng, tôi xem dậy nổi như thế nào?” Mạnh Điệp Vũ như có như vô cùng khó nghe.


      hiểu sao Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ lại cảm thấy bộ dạng này của nàng ta ... dễ thương, hé miệng cười cười : “Chỉ sợ để cho thất vọng rồi, đoán chừng có ngày đó đâu.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, là xế chiều, Thường Hy cảm thấy Mạnh Điệp Vũ cứ ở trong phòng nàng cũng phải là chuyện tốt, phất tay áo : “Biểu tiểu thư nếu như rảnh rỗi bằng cùng tôi nhìn vở kịch hay , tuyệt đối để cho gọi là mở mang tầm mắt!”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 238: Kế trong kế ai là cao thủ?


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy : “Tôi có hứng thú như , tự mình !” xong liền xoay người đẩy cửa rời thẳng.


      Thường Hy nhìn thân ảnh Mạnh Điệp Vũ, trong lòng cảm thấy có mấy phần bội phục, người cầm được buông được như nàng ta có nhiều. Cần biết rằng năm đó Hoàng hậu hứa hẹn gả nàng cho Thái tử, Hoàng thượng nhất định cũng biết chuyện này, nếu cũng đón nàng vào cung trước đêm thất tịch. Mạnh Điệp Vũ nếu như cố sống cố chết bám lấy Tiêu Vân Trác, cầu khẩn trước mặt Hoàng thượng Hoàng thượng cũng khó mà có thể khước từ, huống chi chuyện này còn là lời hứa của Hoàng hậu.


      Nàng ta buông tay thoải mái như vậy, Thường Hy có điểm coi trọng nàng, chẳng qua là bên chỗ Hoàng thượng nàng ta thế nào đây? Thở dài, Thường Hy cảm thấy mình nghĩ quá nhiều đến chuyện liên quan rồi, Mạnh Điệp Vũ thông minh như vậy tự nhiên có cách thôi.


      Thường Hy thay áo khác vốn là muốn ra cửa xem cuộc vui, nhưng đột nhiên lại cảm thấy nhàm chán. Dù sao nàng tốn công bày thế cục như vậy, Dương Lạc Thanh cẩn thận phối hợp, Sở tu nghi vạn vạn thể chạy trốn. Chỉ cần nàng ta đặt chân vào cái bẫy này sợ rằng lần này rơi xuống hàng cửu phẩm, trở thành phượng hoàng ngã cành cao rồi.


      Thường Hy ra khỏi cửa, ngồi dựa người vào thành giường nhìn ra cửa sổ mà lặng lẽ mất hồn. Lời của Mạnh Điệp Vũ nàng thể để trong lòng, chân mệnh thiên nữ đó trở thành tâm bệnh của nàng rồi. Sư phụ nàng là long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, nhưng đột nhiên lại xuất thêm chân mệnh thiên nữ nữa, sư phụ đến tột cùng là có ý gì? Thường Hy nghĩ tới nghĩ lui cũng ra, từ sư phụ mở miệng chuyện với nàng, đều là dùng giấy bút truyền đạt. Sư phụ như thế cũng ai dám bắt ngài chuyện. Nghĩ nghĩ lại Thường Hy cảm thấy nàng vẫn nên đến chỗ sư phụ hỏi câu, núi thể chứa hai cọp, giang sơn này chẳng lẽ lại có hai quốc mẫu? Mặc dù Thường Hy nghĩ qua muốn làm Hoàng hậu, mặc dù nàng đối với lời sư phụ vẫn còn hoài nghi, nữ tử xuất thân gia đình thương nhân sao có thể làm quốc mẫu nước đây?


      biết suy nghĩ bao lâu Thường Hy thế nhưng ngủ quên mất, nàng là bị hồi tiếng mở cửa của Triêu Hà đánh thức.


      Thường Hy vuốt mắt nhìn Triêu Hà hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Tại sao lại hoảng sợ như vậy?”


      “Ngu tỷ tỷ, Sở tu nghi lại được phong làm Mị phi rồi!” Triêu Hà lấy hơi .


      Tay Thường Hy đỡ búi tóc chợt run lên, ngẩng đầu nhìn Triêu Hà, tựa hồ thể tin được, thất kinh hỏi: “Muội cái gì?”


      Triêu Hà lau lau mồ hôi trán, : “Sở tu nghi lại được phong làm Mị phi rồi, tin tức này còn chưa có truyền ra nhưng tin rằng canh giờ sau cả hậu cung đều biết!”


      “Tại sao lại như vậy?” Thường Hy sắc mặt trắng nhợt, thấp giọng hỏi, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì muội có biết ?”


      “Nghe buổi chiều hôm nay Chuyên Tôn Nhạc Đan muốn mời Hoàng thượng đến vườn hoa phía tây ngắm cảnh, sau đó Hoàng thượng lại thuận chân đến Linh Đinh các, ai biết thời điểm đến đó trong các xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ra Dương quý nhân cẩn thận ngã trượt chân, Sở tu nghi quản an nguy mà xông đến làm đệm thịt khiến cho Dương quý nhân ngã trực tiếp xuống đất mà đè lên người Sở tu nghi. màn này vừa vặn để Hoàng thượng nhìn thấy. Đầu gối, cánh tay của Sở tu nghi đều bị thương, hơn nữa có công cứu giá hoàng tử, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, nhất thời khôi phục lại chức vị cho Sở tu nghi.” Triêu Hà đem tất cả chuyện mình nghe được tỉ mỉ ra, giữa hai hàng lông mày khó tránh khỏi tức giận.


      Thường Hy nghe đến đó cảm giác đầu tiên chính là mình bị người ta lợi dụng, chẳng lẽ Dương quý nhân cư nhiên thông đồng cùng Mị phi diễn tuồng vui này sao? Theo tính toán của nàng, thời điểm Hoàng thượng đến phải là Sở tu nghi khi dễ Dương quý nhân mới đúng, thế nào lại biến thành ngược trở lại, nàng ta lại cứu hai mẹ con Dương quý nhân đây? Nghĩ tới đây Thường Hy có thể khẳng định rằng nàng nhất định là bị Dương Lạc Thanh lợi dụng.


      Biết trong hậu cung từng bước bẫy rập, biết nàng từng có hoài nghi với Dương Lạc Thanh, nhưng là nàng vẫn còn sơ xuất, lựa chọn tin tưởng hợp tác với nàng ta. Hôm nay tốt lắm, hay tay dâng cho kẻ khác rồi.


      “Hoàng thượng vẫn còn ở Linh Đinh các sao?” Thường Hy cơ hồ cắn răng mà hỏi.


      “Dương quý nhân ngã cái xem chừng động thai khí, Hoàng thượng ở cùng với nàng ấy.” Triêu Hà thở dài .


      “Thái y bắt mạch là ai?”


      “Đinh thái y.”


      Đinh thái y... Thường Hy cười lạnh trong lòng tiếng, xem ra Dương Lạc Thanh này đúng là tâm tư vô cùng tinh mịn, ngay cả nàng cũng bị cho vào tròng tính toán! Nàng ta lại dám dùng Phùng thái y, vẫn như cũ chọn Đinh thái y, xem ra Đinh thái y cũng là chết sống muốn theo Dương Lạc Thanh rồi. Mị phi cùng Dương Lạc Thanh nhất định là có giao dịch gì đó, nếu nàng ta cũng mạo hiểm dùng đứa trong bụng để giúp Mị phi trở lại vị trí cũ.


      Thường Hy chợt nhắm mắt lại, từ khi vào cung đến nay vẫn là lần đầu tiên bị người ta tính kế cho ngã đau như vậy. Nàng dùng sức nắm chặt mười đầu ngón tay, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, càng trong thời điểm quan trọng càng thể loạn trận cước.


      Triêu Hà nhìn khuôn mắt xanh mét của Thường Hy, khuyên nhủ: “Ngu tỷ tỷ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, tỷ nên quá để ở trong lòng. Lần này coi như bị người ta tính kế, nhưng là ít nhất chúng ta cũng thấy được bộ mặt của Dương quý nhân, biết được nàng ta thông đồng với Mị phi, này cũng phải là chuyện xấu. Dù sao được cái này mất cái kia, trong rủi cũng tìm được may mắn là tốt rồi!”


      Thường Hy nhìn Triêu Hà, nghĩ tới muội ấy lại có thể ra được những lời như vậy, đơn giản là kéo lên nụ cười, : “Muội đừng lo lắng, ta sao. Điều này chỉ trách ta quá sơ xuất, có tâm phòng bị trước, là do ta quá mềm yếu rồi. Triêu Hà, muội tra chút xem Mị phi và Dương Lạc Thanh từ bao giờ có qua lại với nhau!”


      Triêu Hà dám trì hoãn liền lập tức rời , ngay lúc đó Vãn Thu cũng đẩy cửa bước vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, có tin của Liệt thị vệ.”


      Thường Hy vừa nghe thấy vui mừng hỏi: “Nhanh như vậy có tin tức rồi sao?”


      Lần trước Thường Hy luôn cảm thấy mười tám cây trâm hoa kia có vấn đề, cho nên bảo Vãn Thu đưa phong thư cho Liệt Phong, nhờ giúp nàng tra chút. Dù sao Liệt Phong cũng là lăn lộn nhiều giang hồ, đối với mấy chuyện này ắt hiểu hơn nàng rồi.


      Đưa tay tiếp nhận phong thư Liệt Phong gửi, Thường Hy nhìn Vãn Thu hỏi: “Liệt Phong còn thêm gì nữa ?”


      Vãn Thu lắc đầu cái, : “ có.”


      Thường Hy cúi đầu nhìn tờ giấy, càng xem thần sắc càng ngừng trọng, càng xem sắc mặt càng xanh mét, đến cuối cùng thiếu chút nữa còn giữ nổi phong thư. Khó trách nàng cảm thấy mười tám cây trâm hoa nghe quen tai thế này, quả nhiên trước kia nàng từng nghe đến, chẳng qua là vạn vạn nghĩ tới chuyện lại có thể xảy ra như thế này. Vân Thanh kia đến tột cùng là người nào?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 239:


      Vãn Thu nhìn thần sắc ngưng trọng của Thường Hy, khỏi có chút khẩn trương, : “Ngu tỷ tỷ, có phải có tin tức tốt hay ?”


      Thường Hy gấp lại phong thư trong tay, tại nàng vẫn chưa thể điều gì cho Triêu Hà cùng Vãn Thu, phải là tin tưởng họ mà là sợ trong lúc lỡ miệng họ lại vô tình lộ ra tin tức. Nghĩ đến đây nhìn Vãn Thu : “ có chuyện gì quan trọng đâu, muội cần phải lo lắng. Vân Thanh hai ngày nay có cái gì lạ thường ?”


      Thường Hy dời đề tài, quả nhiên Vãn Thu bỏ xuống lo lắng, thở phào nhõm : “Buổi trưa hôm nay lại đến Loan Minh cung, hiểu vì sao lại qua lại thân thiết với Sở tu nghi như vậy?”


      “Buổi trưa hôm nay?” Thường Hy kinh ngạc, hỏi lên: “Giờ nào?”


      “Chính là lúc tỷ trở lại bao lâu liền ra ngoài, lúc ấy bộ dáng rất vội vàng, quá nửa canh giờ liền trở lại.” Vãn Thu .


      Thường Hy đột nhiên cảm thấy chuyện tình ở Linh Đinh các có lẽ giống như suy đoán ban nãy của nàng, nghĩ tới đây ngước mắt nhìn Vãn Thu : “Muội lập tức tra xem hôm nay Vân Thanh gặp những ai, đặc biệt là có gặp người của Linh Đinh các hay ?”


      Vãn Thu biết có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn còn chưa nghe được thông tin Mị phi trở lại vị trí cũ, nhưng là có hỏi nhiều liền lập tức ngay.


      Sắc trời bắt đầu tối, rất nhanh Triêu Hà trở lại, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, muội điều tra, Dương quý nhân cùng Mị phi chưa bao giờ liên lạc qua. Dương quý nhân tựa hồ giao thiệp cùng ai quá gần, cũng có chủ động liên lạc cung với người khác.”


      Thường Hy khẽ thở dài, quả nhiên là như vậy, nàng đúng là hiểu lầm Dương Lạc Thanh rồi, Mị phi có thể cho nàng ta điều kiện gì để khiến nàng quay giáo chứ? Hôm nay xem ra trong Đông cung có nội gián, Vân Thanh... Vân Thanh... Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?


      Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, vậy chắc hẳn núi hoang bên kia có chuyện gì cản chân rồi. Thường Hy lấy lại phong thư của Liệt Phong ra cẩn thận nhìn lại lần. ra mười tám cây trâm hoa lại là nhóm sát thủ mà Tấn vương nuôi năm đó, tất cả đều là nữ nhân, trâm người, lúc ấy tung hoành thiên hạ cực kỳ lợi hại. Mười tám nữ nhân này biết mặt nhau, cũng liên lạc, coi như đường có lướt qua nhau cũng biết được thân phận của nhau. Chỉ khi thi hành nhiệm vụ bọn họ mới lấy ra trâm hoa đại biểu cho thân phận của mình. Mỗi khi giết người, thân thể nạn nhân nhất định lưu lại ấn ký của bọn họ.


      Càng lợi hại hơn là, những người này đời đời tương truyền, mỗi thời đại lựa chọn trong đám nữ nhi của mình người có thiên phú dị bẩm để huấn luyện, sau đó trở thành truyền nhân của mười tám cây trâm hoa. Truyền nữ truyền nam, mỗi đời chỉ có người.


      Năm đó mười tám cây trâm hoa lấy thủ đoạn tàn nhẫn mà danh chấn giang hồ, bọn họ chưa bao giờ thất thủ, cũng hành động vượt quá nhiệm vụ. Năm ấy có ai biết các nàng là sát thủ của Tấn vương, còn tưởng là tổ chức sát thủ giang hồ nào đó. Sau đó khi Tấn vương bị sát hại, toàn bộ mười tám cây trâm hoa đồng loạt xuất thủ cứu Tấn vương, lúc ấy chuyện này làm chấn động của vua và dân.


      Sau đó nữa lại truyền ra tin tức Tấn vương mất tích. còn tin tức của ông ấy, mười tám cây trâm hoa cũng biệt tích giang hồ. Minh tông Hoàng đế lên ngôi, theo thời gian chuyện này cũng dần dần bị lãng quên. Thường Hy thể nào nghĩ tới mười tám cây trâm hoa lại có thể xuất trong cung này, càng nghĩ tới Vân Thanh chính là nữ nhân mang bài danh đệ nhị - trâm hoa mai.


      Thường Hy cảm thấy quen tai đó là bởi vì cha nàng lúc còn trẻ gặp được bài danh thứ bảy - trâm hoa đào trong lúc làm nhiệm vụ. Lúc đó trâm hoa đào bị thương nặng, còn là cha Thường Hy cứu nàng ta mạng, sau nàng lại được cha cho nghe qua chuyện này, chẳng qua là lúc ấy hề cảm thấy hứng thú cho nên nhanh chóng quên mất.


      Coi như là vậy cũng đủ khiến Thường Hy cảm thấy sợ hãi rồi. Mười tám cây trâm hoa chính là thủ hạ của Tấn vương. Năm đó Tấn vương mất tích, cũng có ai biết được ông ấy chết hay chưa. Về phần năm đó Tấn vương từ bỏ tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cùng với số binh khí trong núi hoang kia, từng thứ thừng thứ khiến Thường Hy vô cùng mê mang.


      Binh khí trong núi hoang đủ để trang bị cho mấy vạn người. Nếu như đột nhiên khởi , đánh hạ hoàng cung thành vấn đề, huống chi trong tay Tấn vương còn có chiêu bài mười tám cây trâm hoa kia. Thực lực hùng hậu như vậy cư nhiên lại từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, là khiến người ta nghĩ ra.


      Sau thời gian nhiều năm như vậy trong cung lại bất chợt xuất tin tức của mười tám cây trâm hoa, khiến Thường Hy cơ hồ là rét mà run. Quan trọng nhất là Vân Thanh đứng hàng thứ hai trong mười tám thứ vị đó, lại còn là quản của Đông cung, suy nghĩ chút liền cảm thấy đáng sợ, sau lưng khỏi toát ra thân mồ hôi lạnh.


      Thường Hy tới lui trong phòng, đưa tay bỏ tờ giấy vào trong phong bì tốt rồi cất vào hộp lúc này mới cảm thấy an tâm.


      Vãn Thu thế nào còn chưa trở lại, điều tra chuyện này tại sao lại chậm như vậy? Thường Hy vốn gấp gáp, lúc này lại càng thể bình tĩnh được, chủ yếu là do uy danh của mười tám cây trâm hoa kia quá lớn, nàng cảm thấy sợ hãi, sợ mình ứng phó được. Vân Thanh nếu quả là trâm hoa mai nàng ta nhất định có công phu, chỉ cần nghĩ đến điểm này Thường Hy cảm thấy chân mềm nhũn ra rồi.


      Cửa bị nhàng đẩy ra, Vãn Thu vào. Thường Hy lập tức hỏi: “Như thế nào? điều tra được chưa?”


      “Ngu tỷ tỷ, tỷ quả là thần cơ diệu toán. Vân Thanh là gặp tiểu nha đầu ở Linh Đinh các, sau đó trực tiếp đến Loan Minh cung.” Vãn Thu trả lời.


      Quả nhiên là nội tặc! Thường Hy cảm thấy thân thể mềm nhũn. Vãn Thu vội vàng tiến lên đỡ nàng, gấp gáp : “Ngu tỷ tỷ, tỷ sao chứ?”


      Thường Hy ngồi giường, gần cạnh cửa sổ lớn, nắm tay Vãn Thu, hồi lâu mới lên tiếng: “Vãn Thu, muội ta nên làm cái gì bây giờ?”


      Vãn Thu ngẩn ra, trong nháy mắt cúi đầu, giọng : “Muội cũng dám tin tưởng Vân Thanh lại là người như vậy, nhớ tới trước kia ở trước mặt Ngu tỷ tỷ vẫn còn ít lời tốt đẹp cho nàng ta, giờ cảm thấy mình là ngu ngốc. Ngu tỷ tỷ, trong Đông cung thể có người dạ hai lòng, nếu Thái tử gia có thể nguy hiểm. Nhưng là muội cũng biết phải làm thế nào bây giờ, muội cũng hiểu được...”


      khuôn mặt của Thường Hy che lên tầng ai, bất kể thế nào, bất kể thế nào nàng tuyệt đối để cho Vân Thanh làm ra loại chuyện tình gì có hại cho Tiêu Vân Trác. Thường Hy để Vãn Thu lui xuống, lúc này mới đứng dậy cầm lấy hai cây trâm nàng cất vào trong hộp hai ngày trước, dùng sức nắm chặt trong tay. Có lẽ đến lúc nàng nên bái phỏng Vân Thanh rồi!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :