1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 230:


      Thời điểm Tiêu Vân Trác trở về Đông cung là lúc đèn đỏ treo lên cao. Lúc này Mạnh Điệp Vũ chuyển vào đông thiên điện, Phùng Lương đễ thanh tỉnh lại vài phần, cả Đông cung khôi phục lại vẻ yên tĩnh ngày nào, giống như phong ba buổi sáng chưa từng tồn tại.


      Thường Hy xuyên qua cửa sổ nhìn thấy được Tiêu Vân Trác bước vào cửa Đông cung, muốn ra ngoài đón lại nhìn thấy ở cửa đông thiên điện có đóa tiểu bạch hoa mềm mại đứng tựa ở đó.


      Thân thể mỏng manh tựa cành liễu, lệ châu tuôn rơi, tay còn quấn thêm băng vải trắng dày, liếc nhìn lại là khiến người ta sinh thương tiếc. Thường Hy tức giận đến thành lời, nàng vốn cũng biết Mạnh Điệp Vũ hao hết tâm tư muốn vào Đông cung là chẳng có ý tốt đẹp gì, lúc này còn chưa qua ngày chờ được mà đứng ở cửa chặn người, là... là... Ai u, tức chết nàng!


      Thường Hy muốn xem, nhưng càng nhìn thấy trong lòng lại càng khó chịu, khó chịu nhịn được nữa lại muốn xem. Trong đầu Thường Hy xảy ra đại chiến ba trăm hiệp vô cùng ác liệt. Nàng ngồi xích đu, đem khuôn mặt vùi vào sâu trong tấm thảm lông.


      Biểu ca biểu muội tình ý liên tục... đúng là làm người ta ghen tỵ! Thường Hy chợt lắc đầu cái, tự với mình nên suy nghĩ nhiều, Tiêu Vân Trác phải là người như vậy, nếu sớm cùng Mạnh Điệp Vũ kia... quấn quýt ở cùng chỗ... gì đó... Khụ khụ, nên như vậy! Lời này tựa hồ rất thú vị!


      Nếu muốn theo phải tin tưởng , nên suốt ngày nghi kỵ đâu. Mẹ nàng từng qua, thích người nên tin tưởng người đó, là đau đầu, nhưng là nếu như lừa mình câu câu đáp đáp nữ nhân khác làm sao bây giờ?


      Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay Thường Hy nghi ngờ là do Mạnh Điệp Vũ đứng sau màn thao túng, nàng ta chính là muốn thuận lợi vào Đông cung, thỉnh thoảng cố ý vô tình gặp được Tiêu Vân Trác mà gia tăng tình cảm. Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, Thường Hy bật người ngồi dậy. được, nàng thể tức giận, cho Mạnh Điệp Vũ kia có cơ hội lợi dụng!


      Tiêu Vân Trác vất vả mới thoát được Mạnh Điệp Vũ để trở về thư phòng, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Thường Hy ngẩn người mình, mày nhíu lại hết sức chặt, đôi mắt trong tia lửa văng ra bốn phía, biết là suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, khóe miệng Tiêu Vân Trác cong lên, phiền não mới vừa rồi cũng bay sạch .


      Lặng lẽ tới từ phía sau, đưa tay ôm chặt eo thon dương liễu của Thường Hy, ngồi xích đu, tựa đầu vào hõm vai của nàng, lúc này mới thấp giọng : “ suy nghĩ cái gì?”


      Thường Hy thất kinh bị sợ hết hồn, nếu phải là Tiêu Vân Trác ôm lấy nàng, chỉ sợ là nàng nhảy bật lên rồi: “Dọa người bị người khác dọa chết đấy! Chàng tiến vào thế nào mà chút thanh cũng có? Làm ta sợ muốn chết!” Thường Hy vừa vừa vỗ ngực, bộ còn chưa có gọi được hồn về.


      Tiêu Vân Trác lại thèm để ý tới cái này, ngược lại hỏi tới: “Nàng suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, ngay cả ta vào cũng biết? xem ta có nên phạt nàng hay ?”


      Mặt Thường Hy đỏ lên, theo bản năng liếc ra cửa sổ rồi vội vàng : “ nghĩ cái gì!”


      Tiêu Vân Trác thế nhưng có bỏ qua động tác vừa rồi của nàng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, vừa nhìn cái nhất thời liền hiểu, ở nơi này nhìn sang vừa đúng có thể đem chuyện tình đông thiên điện thu vào đáy mắt. Nghĩ tới đây khóe miệng càng cong lên, ở bên tai Thường Hy : “Nàng nhìn thấy cái gì?”


      Thường Hy có chút quen kiểu mập mờ như vậy, nàng giãy dụa phen nhưng ngờ lại bị Tiêu Vân Trác đè xuống dưới xích đu. Bởi vì sức lực của hai người quá lớn, xích đu lay động kịch liệt, Thường Hy theo bản năng mà đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác.


      Tiêu Vân Trác bộ dáng quẫn bách của Thường Hy, khẽ cười : “Nàng sợ cái gì?”


      “Ta nào có sợ!” Vệt đỏ ửng mặt lại càng phát ra nồng đậm. Ánh mắt của là sáng a, như có thể nhìn thấu lòng nàng.


      “Nàng dối!” Thân thể Tiêu Vân Trác lại đè ép xuống thêm phần, xúc cảm mềm mại kích thích khiến tâm thần phen lay động: “Nàng nhìn qua cửa sổ thấy được những gì?”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, cố làm hào phóng : “Biểu muội bị thương, biểu ca thăm hỏi chút cũng là chuyện nên làm, huống chi lại còn bị trúng độc, tất nhiên là phải an ủi tốt rồi. Chàng làm sao nhanh như vậy trở lại rồi, ta còn tưởng chàng ở bên đó dùng cơm tối đấy!”


      Tiêu Vân Trác nhìn khuôn mặt Thường Hy tỏ ra vẻ đương nhiên phải thế, rất cao hứng, vô cùng mất hứng, nữ nhân này chẳng lẽ ghen tỵ sao? Nếu là trước kia, giữa bọn họ còn chưa có bày tỏ thẳng thắn qua, Thường Hy làm như vậy cũng có gì, nhưng là bây giờ... rất tức giận, rất rất tức giận! Mà khi tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng!


      Tiêu Vân Trác khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của Thường Hy, cảm thấy hơi thở của nàng quanh quẩn nơi chóp mũi của , nhàng ma sát môi của nàng : “Nàng ghen sao? Nàng nhìn thấy ta tiến vào phòng của nữ nhân khác sao?”


      Thường Hy chỉ cảm thấy môi hồi khô nóng, theo bản năng vươn lưỡi ra liếm, nghĩ tới lại vô tình chạm phải môi Tiêu Vân Trác, ngay sau đó đợi nàng kịp phản ứng, Tiêu Vân Trác nhân lúc hư nhược mà tiến vào. Thường Hy muốn cự tuyệt lại phát cả người chút hơi sức cũng có, hơn nữa xích đu càng ngừng đung đưa làm cho nàng choáng váng đầu óc, nhất thời chìm đắm trong nụ hôn kích tình bốn phía này...


      Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Thường Hy lại cảm thấy dường như mấy kiếp trôi qua, cho đến khi cảm giác được mình hít thở thông mới lấy tay đấm lồng ngực Tiêu Vân Trác. Lúc này Tiêu Vân Trác mới chịu buông nàng ra, cặp mắt phiếm sương mù dịu dàng cúi xuống nhìn nàng...


      Thường Hy dùng sức thở hổn hển, lấy tay ngăn lại khoảng cách giữa hai người, nhìn cặp mắt mê mang kia của Tiêu Vân Trác, trong đó bắn ra tia lửa đỏ bốn phía, nàng khỏi căng thẳng trong lòng, làm loạn đó chứ? Nàng lúc này còn chưa nghĩ đến giao bản thân ra cho ... Nghĩ tới đây thân thể khỏi cứng ngắc...


      Tiêu Vân Trác cảm nhận được phản ứng của người dưới thân, nhất thời nhịn được cả người đè lên người của nàng, thấp giọng nỉ non : “Nàng cũng có thời điểm sợ hãi sao?”


      Thường Hy bĩu môi : “Ta là người, cũng phải là thần, đương nhiên cũng có thời điểm sợ hãi. Chàng ngồi thẳng lên, ta thở nổi...”


      Tiêu Vân Trác cũng có tính toán buông Thường Hy ra, vẫn còn để ý bộ dạng nữ nhân nào đó mới vừa rồi có ăn giấm, khẽ cắn răng : “Ngu Thường Hy, ta đến phòng của Mạnh Điệp Vũ nàng có tức giận sao? ăn giấm sao?”


      Thần sắc Thường Hy tối sầm, trán treo thêm mấy đường tuyến, cũng cắn răng hỏi: “Ta nếu như để ý chàng cách xa nàng ta sao? bao giờ đến phòng nàng ta sao?”


      “Ta .” Mỗ nam chém đinh chặt sắt.


      Mỗ nữ trong nhất thời ngây ngẩn cả người, cũng quá dứt khoát ... Là hay giả đây?


      Nhìn mỗ nữ mất hồn, mỗ nam quyết định dùng phương pháp khác để cho nàng biết, nam nhân của nàng phải giữ chặt chút, cũng phải để cho nam nhân ấy có chút thành tựu... Nhìn bộ dáng ngơ ngác của mỗ nữ, mỗ nam vô cùng cảm khái rằng đậu hũ trước mặt, có thể thẳng tiến. Đêm nay trăng sao, trời ạ... Nghĩ tới đây liền cúi đầu hôn xuống... Khụ khụ, lúc này hôn còn đợi đến bao giờ?


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 231:


      Mạnh Điệp Vũ cầm trong tay hộp đựng thức ăn vẽ hình hỷ thước, bên trong chứa bát cháo tổ yến, chầm chậm vào Doanh Nguyệt điện. Nàng tin tưởng chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, chỉ cần cố gắng biểu ca nhất định lại thích nàng giống như trước đây.


      đến cửa Doanh Nguyệt điện lại phát người làm nhiệm vụ cũng có, bất kể là cung nữ hay thái giám, là kỳ quái! ra Mạnh Điệp Vũ cũng biết, mỗi lần Thường Hy làm nhiệm vụ trong đại điện thường giữ lại rất ít người. Mỗ Thái tử gia thích quá nhiều người lúc lúc khi cùng mỹ nhân, cho nên tất cả đều thức thời mà lui .


      Mạnh Điệp Vũ vui vẻ trong nội tâm hồi, nếu còn ai khác thời điểm này chỉ có nàng cùng biểu ca cùng chỗ, vì vậy lòng vui rạo rực, nhấc chân bước vào cửa điện. Trong đại điện cũng thắp sáng toàn bộ đèn, chỉ có bốn góc là bốn chiếc đèn cung đình tỏa ánh vàng ấm áp.


      Ngược lại trong thư phòng đèn lại sáng lấp lánh, Mạnh Điệp Vũ tăng nhanh cước bộ đến thư phòng, tay bưng chén sứ, tay vén lên màn cửa, chính là muốn mở miệng chuyện nhưng là lời chặt chẽ nghẹn ở cổ họng, tựa hồ thể tin được những gì mắt mình nhìn thấy... Bọn họ... Bọn họ làm gì? Tại sao lại... cư nhiên ở đây... hôn nhau?!!!


      Chén sứ trong tay tựa hồ thể giữ vững, lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai, trong gian yên tĩnh này có vẻ cực kỳ vang dội.


      Hai người xích đu lập tức cứng lại. Tiêu Vân Trác tức giận đại phát, quát lên: “Là ai?”


      Thường Hy xuyên qua bả vai Tiêu Vân Trác nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vô lực của Mạnh Điệp Vũ, khuôn mặt vốn hồng thấu như trái táo nay bất ngờ tối lại. Lúc này Tiêu Vân Trác đứng thẳng lên, khi trông thấy Mạnh Điệp Vũ hơi căng thẳng, hỏi: “Biểu muội, sao muội lại ở chỗ này?”


      Trước kia Tiêu Vân Trác thường gọi nàng là Điệp Vũ, bây giờ lại gọi nàng là biểu muội, thân thể Mạnh Điệp Vũ thoáng nghiêng cái dựa vách tường, ngơ ngác câu cũng lên lời.


      Thường Hy đứng dậy, sửa sang lại áo, vươn tay điều chỉnh lại búi tóc, bất đắc dĩ thở dài : “Ta về trước, xem ra chàng cũng có lời muốn cùng biểu tiểu thư, ta liền ở nơi này vướng bận nữa.”


      Tiêu Vân Trác đưa tay kéo tay Thường Hy, tựa hồ muốn xác định xem nàng có tức giận hay , nhưng là sắc mặt của nàng bình tĩnh, có khó chịu giống như bị người bắt kẻ thông dâm, cũng có bất luận biểu gì của người bị quấy rầy, chẳng qua là càng bình tĩnh lại càng khiến Tiêu Vân Trác có chút hoảng lên.


      “Nàng về trước cũng tốt, lát nữa ta tìm nàng chuyện sau.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy chậm rãi , trong thanh lộ ra vẻ kiên định, hàm nghĩa ở đó cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.


      Thường Hy cong mi cười tiếng: “Ừ, thứ chàng muốn ta đặt bàn của chàng rồi, ngày mai nếu đến đó phải cực kỳ cẩn thận. Mai ta muốn đưa Tam hoàng tử, Tam hoàng tử phi xuất cung, buổi sáng bảo Triêu Hà đến hầu hạ chàng rửa mặt.”


      Mỗi ngày Thường Hy đều an bài những chuyện này, phần lớn thời điểm chỉ cần có việc gì quan trọng là nàng đến hầu hạ Tiêu Vân Trác rời giường, chỉ khi có chuyện Triêu Hà hay Vãn Thu thay nàng đến.


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, trong lòng thở phào nhõm, nhìn Thường Hy chậm rãi bước qua cánh cửa ra ngoài.


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy qua bên cạnh mình, nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng ta, tựa hồ như mới vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng ta tại sao lại có thể bình tĩnh lạnh lùng được như vậy? ta là nữ hài tử, sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy được?


      Sau khi Thường Hy , Tiêu Vân Trác nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Biểu muội vào , có gì vào trong .”


      Mạnh Điệp Vũ gian nan nâng chân của mình bước vào cửa, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác mang theo cảm xúc , mấy phần oán hận, mấy phần mất mát, mấy phần băng giá, thế nhưng chút cũng thể diễn tả hết tâm tình trong lòng của nàng bây giờ.


      Mạnh Điệp Vũ cũng có ngồi xuống, đứng ở chỗ cách Tiêu Vân Trác ba bước chân dừng lại, nhìn Tiêu Vân Trác câu nào, bộ dáng kiều kiều khiếp khiếp ưu thương khiến người ta sinh thương tiếc.


      Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, có số việc nghĩ muốn ra nhanh như vậy, nhưng là bây giờ nếu lựa chọn Thường Hy vì nàng chặn lại tất cả khốn nhiễu.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 232:


      Ngày hôm sau, vừa rạng sáng Thường Hy phải đến chỗ Lệ Bình, chẳng qua là hốc mắt hơi có điểm xanh đen, hiển nhiên là tối qua ngủ được ngon giấc. Ngay cả khi nàng giả như có chuyện gì nhưng là nữ nhân vẫn như cũ để ý mấy chuyện đó. Nữ nhân thông minh nên dây dưa nam nhân, mà nên cấp cho nhau gian riêng, Thường Hy cũng cảm thấy mình nên tin tưởng Tiêu Vân Trác mà khắp nơi hạn chế , khắp nơi hoài nghi .


      “Ngươi làm sao vậy? Vành mắt đen thành mảng lớn.” Lệ Bình vừa nhìn thấy nàng kinh ngạc , lôi kéo tay vô cùng quan tâm.


      Thường Hy lắc đầu cái : “Ta sao, tối qua ngủ hơi muộn.”


      Thường Hy cười ra tiếng, Lệ Bình sắp xuất cung, cần thiết để nàng ấy thêm phiền não. Quả nhiên Lệ Bình nghe vậy cười : “Ngươi nha đừng có liều mạng, giữ được thân thể của mình mới là quan trọng.”


      Thường Hy vừa mới bước vào cửa, nghĩ tới là Dương quý nhân cũng ở đây, khỏi sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, cười tiến lên hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Dương quý nhân.”


      Dương Lạc Thanh vội vàng tiến đến : “Ngu thượng nghi mau đứng dậy, mau đứng dậy.”


      Lệ Bình ngược lại nghĩ tới Dương quý nhân đối với Thường Hy khách khí như vậy, khỏi cười : “Hôm nay Dương quý nhân cũng là đến tiễn bọn ta xuất cung, hai người các ngươi, người trước vừa đặt chân người sau cũng đến.”


      Thường Hy che giấu kinh ngạc vào trong lòng, lên tiếng cười : “ nghĩ tới Dương quý nhân luôn luôn kết giao cùng ai lại có thể hòa hợp với Tam hoàng tử phi như vậy.”


      Lệ Bình tựa hồ suy nghĩ nhiều, ngay sau đó : “Mấy ngày trước ở hậu hoa viên ta vô tình gặp được Dương quý nhân, thuận tiện hàn huyên mấy câu, lúc đó chuyện tưởng là thôi, ngờ hôm nay nàng lại có thể đến tiễn ta như vậy!”


      Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh cái đầy ý, tình cờ? Tình cờ xảy ra người nàng ta đúng là nhiều, nhưng mà lúc này cũng phải là thời điểm mấy chuyện này. Tạm thời gác sang bên, Thường Hy nhìn Lệ Bình : “Về sau xuất cung muốn gặp mặt cũng dễ dàng rồi, chính ngươi ở bên ngoài cần phải chú ý nhiều hơn, tính tình tùy tiện cần phải sửa lại. Tam hoàng tử cũng chưa chắc có thể thời thời khắc khắc bên cạnh ngươi.”


      Thường Hy cố ý vô cùng thân mật, cho thấy quan hệ của nàng cùng Lệ Bình phải là bình thường, đuôi mắt khẽ quét qua Dương Lạc Thanh cái, thấy nàng ta tựa hồ hề kinh ngạc. Thường Hy thầm thở dài trong lòng hơi, xem ra nàng ta sớm biết nàng cùng Lệ Bình có tình cảm vô cùng gắn bó rồi, cho nên lúc này mới gấp gáp tạo mối quan hệ.


      Lúc này có người vào thông báo Tam hoàng tử muốn gặp Tam hoàng tử phi vì thế Lệ Bình cười cười ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Dương Lạc Thanh và Thường Hy, khí nhất thời có chút khẩn trương.


      Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh, cười nhạt : “Tình cờ người Dương quý nhân tựa hồ đặc biệt nhiều, lần trước Mị phi bị giáng chức, lần này vô tình gặp gỡ Tam hoàng tử phi, cũng biết ngày khác có vô tình gặp được ai khác nữa hay ?”


      Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng nhợt, nhàng : “Lời này của Ngu thượng nghi là khiến người ta nghe hiểu, ta chỉ là vô tình gặp gỡ mà thôi.”


      biết tại sao thời điểm Dương Lạc Thanh đối mặt với Thường Hy, trong lòng chắc chắn loại cảm giác sợ hãi. ràng là có địa vị cao hơn, lại mang long tử, chính là nên ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng vừa nhìn thấy Thường Hy liền thấy nội tâm run rẩy, cảm giác thành lời.


      Thường Hy cười nhạt : “Cố ý cũng được, vô tình cũng tốt, ra trong lòng tôi và đều hiểu vô cùng. Tôi cũng chỉ muốn quý nhân biết chuyện, muốn tính toán người nào, muốn diệt trừ ai cùng tôi quan hệ. Nhưng là nếu muốn đánh chủ ý lên người Tam hoàng tử phi đừng trách tôi khách khí.”


      Thân thể Dương Lạc Thanh run lên, trong lòng bàn tay rướm tầng mồ hôi lạnh, vẫn như cũ được lời nào.


      “Tôi và Tam hoàng tử phi là tỷ muội kết bái, chuyện của ấy chính là chuyện của tôi. Nếu như muốn lợi dụng ấy vì mục đích gì, khiến ấy bị tổn thương, tôi thề rằng phải trả giá đắt.” tới chỗ này dừng lại, Thường Hy thản nhiên cười, ngay sau đó tiếp: “Dương quý nhân hình như rất sợ tôi. Tôi cũng phải là cọp mẹ, tại sao lại sợ hãi như vậy?”


      Sắc mặt Dương Lạc Thanh càng phát trắng hơn, lắc lắc vạt áo, cắn răng : “Tôi có tâm hãm hại nàng ấy, tôi chỉ là thấy Hoàng thượng thích Tam hoàng tử phi như vậy nên muốn giao hảo mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”


      Thường Hy đương nhiên là tin mấy loại lý do này, Dương Lạc Thanh là nữ nhân cực kỳ cẩn thận, nắm chắc mười phần tiến lên bước. Thường Hy than tiếng, chậm rãi : “Thái tử gia cũng rất quan tâm tiểu hoàng đệ trong bụng Dương quý nhân, hai ngày trước còn với tôi Đinh thái y công chuyện bận rộn sợ chăm sóc kịp thời Dương quý nhân. Như vậy mà , phận làm nô tỳ đây cũng nên giúp chủ tử phân ưu, bắt đầu từ hôm nay tôi mời Phùng thái y y thuật cao siêu đến bắt mạch bốc thuốc cho Dương quý nhân. Y thuật của Phùng thái y ngay cả Thái tử gia cũng tán thưởng, vậy Dương quý nhân cự tuyệt chứ?”


      Lần này Dương Lạc Thanh sợ hãi , nhìn Thường Hy : “ tại sao lại cố tình gây chuyện như vậy? Tôi có ác ý!”


      có ác ý?” Lông mày Thường Hy nhướng lên, cười : “Dương quý nhân, ta với tôi coi như cũng chung đường, trong lòng nghĩ gì tôi đều hiểu được. người thận trọng như sao có thể tình cờ mà gặp được Tam hoàng tử phi? vì bảo vệ đứa trong bụng chỉ sợ là Linh Đinh các cũng dám ra ngoài bước chứ?”


      Trong hốc mắt Dương Lạc Thanh nhất thời nổi lên tầng trong suốt, nhìn Thường Hy : “ thông minh đến đáng sợ!”


      Thường Hy liền cười, chậm rãi : “Nếu và tôi là bạn, tôi là đồng minh kiêm trợ lực lớn nhất; nếu muốn làm kẻ địch của tôi tôi là thanh đao sắc bén nhất. Dương quý nhân, tôi từng đáp ứng để chịu thua thiệt hay nguy hiểm, nhưng là bây giờ lại nổi lên ý định cao hơn, cho rằng bằng vào đứa nhóc nho còn chưa ra đời có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió? Chưa đến mười hai tháng hoài thai nguy hiểm nặng nề, chính là sau khi hoàng tử hạ sinh, có thể bình an sống được hay còn chưa biết . Hài tử của đương kim thánh thượng chết non cũng ít đấy!”


      uy hiếp tôi?” Thanh của Dương Lạc Thanh có chút bén nhọn.


      , sai lầm rồi, là chạm vào ranh giới cuối cùng của Thái tử, chạm phải ranh giới cuối cùng của tôi. Ngôi vị hoàng đế phải là thứ có thể nghĩ đến, Tam hoàng tử phi cũng phải là người có thể động vào. Muốn lợi dụng Tam hoàng tử phi phải có năng lực chịu được tôi trả thù, đây mới là bản lãnh thực mà nữ nhân sinh tồn ở hậu cung có được.” Thường Hy chút lưu tình , bởi vì nàng biết Dương Lạc Thanh rốt cục có chủ ý gì, tóm lại trước tiên đem nàng ta cảnh cáo trước, nàng thể để cho Lệ Bình có điểm nguy hiểm.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 233:


      Dương quý nhân gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hy, tại sao nàng ta là hoàng phi lại bị nô tỳ uy hiếp? Nàng rất muốn cho cái tát đánh qua, nhưng lại dám, nàng dám! Mặc dù mang thai long tử, nhưng là tình huống cũng được lạc quan, chung quanh nàng bây giờ là bầy sói đói lúc nào cũng nhe nanh nhìn chằm chằm.


      “Nô đại lấn chủ!” Rốt cục cũng phun ra câu như vậy biểu đạt tức giận của mình.


      Thường Hy tựa hồ chút ngoài ý muốn khi thấy Dương Lạc Thanh phản kháng, nghe lời nàng ta cũng để ý nhiều, chẳng qua là chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Lời này của Dương quý nhân tuyệt đúng rồi. Tôi là nô tài sai, nhưng lại phải là nô tài của , chủ tử khiến tôi trung thành vĩnh viễn chỉ có , về phần những ai muốn mạo phạm vào lợi ích chủ tử của tôi, tôi tuyệt đối nương tay. Tiếp theo, thân phận thương nhân ti tiện của tôi cũng được Hoàng thượng đích thân miễn trừ, tại cũng là đứng hàng thứ hai trong sĩ nông công thương, so với thân phận nữ ca cơ hạ lưu này của Dương quý nhân biết cao quý hơn bao nhiêu? Hoàng thượng rất sủng ái sai, nhưng là Hoàng thượng cũng mà thay đổi thân phận, tương lai coi như sinh hạ được hoàng tử vì xuất thân của mẫu phi, cao quý được bao nhiêu? Hậu cung chính là địa phương vô tình như vậy, nó nhìn chỉ là quyền thế, còn có cả địa vị. Địa vị cao thấp ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của Hoàng tử. Dương quý nhân tại xuân phong đắc ý, nhưng lại đem chuyện mấu chốt này quên mất, làm phận nô tỳ tôi nên có trách nhiệm nhắc nhở . đem mạng của mình dâng ra cần gấp gáp, nhưng là nếu như muốn nhân tiện thêm Tam hoàng tử phi... Vậy tôi cũng đành phải ra tay vô tình, thủ đoạn của tôi có thể người khác biết, nhưng chắc hẳn Dương quý nhân vô cùng ràng. Nếu muốn thần biết quỷ hay để cho xác hai mạng, đối với tôi mà quả thực dễ như trở bàn tay!”


      Dương Lạc Thanh nhìn nữ nhân nở nụ cười tươi rói như hoa đào khỏi cảm thấy nàng ta giống như ma quỷ, lẩm bẩm : “ dám? đời này có bức tường nào gió lọt qua được, cho rằng mình có thể thoát tội sao?”


      “Con người chính là như vậy, thử lần biết kết quả như thế nào. Như vậy , Dương quý nhân hãy cùng tôi tỷ thí lần, xem xem xuống địa phủ báo danh nhanh hơn hay là lợi dụng Tam hoàng tử phi đạt được mục đích của mình nhanh hơn, như thế nào?” Thường Hy tựa hồ thèm để ý chút nào , nàng chính là nữ nhân như vậy, người khác đừng có động chạm đến nàng, nếu nàng cũng cho bọn họ được sống an bình. ra nàng cũng có bản lĩnh xử lý Dương quý nhân thần biết quỷ hay, nhưng là người với người trong lúc giằng co chỉ liều mạng với nhau bằng địa vị quyền thế, mà còn liều mạng khí thế nữa.


      Nàng cũng chỉ là dùng lời để trấn trụ Dương quý nhân, để cho nàng ta biết rằng đối với nàng ta, Thường Hy phải là có phòng bị. Nếu muốn động vào người của Thường Hy, trước hết phải đối chiến cùng nàng.


      Dương Lạc Thanh cảm nhận được trong lời của Thường Hy cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, bản lĩnh cười nhìn phong vân biến đổi. Lại nghĩ đến kể từ khi Thường Hy vào cung đến nay, biết bao nhiêu người nấp trong bóng tối hại nàng, nhưng là nàng mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, lại còn từng bước leo lên cao.


      Nghĩ đến đây Dương Lạc Thanh cảm thấy mình có ý nghĩ sai lầm rồi, ra chỉ chút xíu tính toán của nàng cũng thoát khỏi ánh mắt của Thường Hy, cho nên thần sắc buồn bã : “Tôi cũng là còn cách nào khác. Sở tu nghi địa vị cao hơn tôi, mỗi ngày đều đến chỗ tôi uống trà. Tôi lúc nào cũng phải cố gắng thận trọng phục vụ nàng ta, chỉ sợ nàng ta mượn cơ hội phát tác lên người cung nữ bên cạnh tôi, mấy ngày qua người theo tôi đều phải gánh đòn. Tôi chỉ hy vọng Tam hoàng tử phi giúp tôi việc, thời, điểm Sở tu nghi ở đó cũng qua uống trà, thấy được hành động của Sở tu nghi có thể trước mặt Hoàng thượng giúp tôi đôi lời, tôi liền vô cùng cảm kích.”


      Thường Hy có nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn có tình như vậy, nhìn Dương quý nhân : “Vậy sao tìm người đưa tin cho tôi?”


      Dương Lạc Thanh nhếch miệng, hồi lâu mới trả lời: “Tôi muốn mọi chuyện đều phải cầu trợ , tôi cũng có tự ái.”


      Thường Hy thở dài, thần sắc tối sầm lại, ngay sau đó : “Tôi sớm , chỉ cần và Thái tử gia ngồi cùng chiếc thuyền, bất kể ai muốn đối phó với , chỉ cần báo tin cho tôi, tôi tự giúp giải quyết. Chuyện chỗ Sở tu nghi có khó khăn gì? Bao giờ nàng ta đến chỗ của ?”


      “Cách buổi chiều đến. Chỉ sợ là chiều nay lại tới nữa.” Dương Lạc Thanh đau khổ .


      Thường Hy cười : “Dương quý nhân chỉ cần nhớ Đinh thái y giúp đỡ mạch nay nhiễm bệnh chuyển thành Phùng thái y là được rồi, chuyện còn lại cần quản. Chiều hôm nay tôi tự đem vấn đề khó khăn của giải quyết xong.” đến chỗ này, Thường Hy vừa cười vừa nhìn Dương Lạc Thanh: “Dương quý nhân biết chiều hôm nay phải làm gì rồi chứ?”


      Dương Lạc Thanh gật gật đầu : “Chỉ là trong lòng có chút sợ, dù sao tôi cũng mang thai.”


      cần quý nhân trực tiếp ra trận, nha hoàn bên cạnh dùng làm cái gì? Tìm nha đầu tin được theo , nếu thực phải ra ngoài phái ta ra, nguy hiểm đến tính mạng đâu, cùng lắm là chỉ bị đá thôi.” Thường Hy chậm rãi , phận làm nô tài tức là thời điểm chủ tử gặp khó khăn, nguy hiểm phải xông lên. Nếu có ngày Tiêu Vân Trác bị như vậy, nàng cũng chút do dự làm thế.


      Giữa hai người đạt thành loại ăn ý, đều nữa, lẳng lặng ngồi chỗ. Lệ Bình lại dẫn theo đám người vào, hiển nhiên người đến tiễn nàng hôm nay cũng phải là ít, có thể thấy được nhân duyên của Lệ Bình là tốt. Thường Hy dù sao cũng là nô tỳ, chào hỏi qua mọi người câu rồi xin cáo từ.


      Kế hoạch buổi chiều của Thường Hy còn cần có người giúp nữa, cho nên nhấc chân hướng về phía Bích Tiêu điện tới, qua chỗ vườn hoa phía tây chừng còn gặp được Chuyên Tôn Nhạc Đan nữa.


      Băng qua ngự hoa viên cúc vàng nở rộ, rẽ chút là đến Linh Đinh các, xa hơn nữa là vườn hoa phía tây. Vườn hoa này cùng với ngự hoa viên là bất đồng phong cách, ở đây trồng rất nhiều hoa cỏ của Minh Khải quốc. Thời tiết cuối thu như thế này, vườn hoa chìm trong sắc đỏ của hoa châu bích la. Màu đỏ rực rỡ của cánh hoa tựa hồ như nhuốm cả bầu trời cũng thành màu đỏ, làm cho người ta đứng ở nơi đó mà như đắm mình trong biển lửa.


      Thường Hy xuyên qua mấy đóa hoa châu bích la quả nhiên thấy được thân ảnh của Chuyên Tôn Nhạc Đan ở trong đình. Chỉ thấy thân áo trắng, nghiêng người dựa vào thành lan can, đưa lưng về phía nàng, nhìn những khóm hoa màu đỏ mà ngẩn người.


      Gió từ từ thổi qua, vạt áo trắng rủ xuống càng ngừng nhảy múa, cao thấp tung bay, hận được theo gió bay .


      Trong biển hoa đỏ thẫm, bóng áo trắng đơn bạc của Chuyên Tôn Nhạc Đan chói mắt, tóc đen bồng bềnh bay múa kia lại càng làm cho khung cảnh thêm phần mị, mờ ảo, mông lung.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 234:


      nam nhân mà chỉ riêng bóng lưng cũng khiến đầu độc lòng người như vậy, là làm cho con người ta khó có thể tiếp thu. Thường Hy mặc dù là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng mỗi lần nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đều bị dung mạo của hấp dẫn, cả người đều mang theo loại cảm giác... bi thương như có như , lúc nào cũng có thể khiến cho lòng nàng mềm nhũn ra.


      Đây là loại cảm giác rất khó thành lời, giống như ưu thương người tùy thời có thể chui vào lòng của ngươi, để cho ngươi cũng vì thế mà ưu thương theo, kìm được mà đắm mình vào trong thế giới của .


      Mặc dù bước chân của Thường Hy rất nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn cảm nhận được có người đến, chậm rãi quay đầu lại, thấy người đến là Thường Hy, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thường Hy, sao nàng lại đến đây?”


      Nhìn thấy Thường Hy, cảm thấy vui vẻ là phản ứng chân của , trong tích tắc ấy ánh mắt của cũng sáng lên, ưu thương người dần dần nhạt bớt.


      Nhìn thấy cao hứng như thế, Thường Hy cũng vui vẻ theo, nhàng bước thẳng qua, cười : “Tôi ngang qua liền vào nhìn chút, nghĩ tới có thể gặp được .”


      Thường Hy mím môi cười , tới ngồi đối diện với Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhìn khung cảnh đỏ rực xung quanh, nhàng : “Hoa này nở ra là xinh đẹp, nghe là mang từ quốc gia của các tới, có đúng vậy ?”


      “Đúng vậy. Mẫu phi của ta rất thích loại hoa này, thời điểm trước kia ở trong cung điện bà ấy trồng toàn bộ đều là hoa này, mỗi mùa thu đến cung điện đều tràn ngập trong sắc đỏ rực. Lúc ta còn đặc biệt thích, cho nên khi sang Đỉnh Nguyệt quốc liền mang theo. Năm thứ nhất chỉ gieo chút, sau đó chúng mọc ra ngày càng nhiều, bây giờ mảng lớn rồi. Nơi nơi đều là màu đỏ, trông giống như cung điện mẫu phi của ta.”


      Thanh của Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo loại nhu tình ràng, mềm mại như nước, vô tình mà thấm vào lòng nàng, để cho nàng tự chủ mà theo đến khoảng gian khác. Thường Hy cách nào tưởng tượng được ở quốc gia khác, cả tòa cung điện chìm trong sắc đỏ là cảnh tượng rực rỡ tráng lệ như thế nào? Nhất định là đặc biệt làm cho người ta rung động, cho nên Chuyên Tôn Nhạc Đan mới có thể nhớ mãi quên.


      “Mẫu phi của là người như thế nào?” Thường Hy là vô cùng hiếu kỳ, có thể sinh ra được Chuyên Tôn Nhạc Đan bộ dáng đẹp mắt như vậy, mẫu phi của biết trông như thế nào đây?


      Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan trong nháy mắt liền mất quang hoa, cười khổ tiếng, mặt lên tia do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu cái chịu . Thường Hy mặc dù tò mò nhưng cũng muốn truy hỏi đến cùng, cười : “Tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, thể nán lại rồi. Chờ hôm nào có thời gian tôi trở lại thăm .”


      Thường Hy cười đứng lên, chậm rãi .


      Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan ngưng tụ, đứng dậy nhìn Thường Hy, : “Nàng tức giận sao?”


      có a, nghĩ đâu vậy? Mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, tôi cũng có bí mật muốn để cho người khác biết, chuyện này rất bình thường, có gì lạ cả.” Thường Hy vội vàng , nàng có giận gì , nàng cũng có nhiều bí mật muốn cho biết.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, nhưng đến cùng vẫn xác định được là nàng có hay tức giận, cuối cùng vẫn : “Thường Hy, nếu như có ngày ta phải rời khỏi nơi này, nàng cùng ta sao?”


      Thường Hy sửng sốt, hé miệng : “Muốn cũng thể a, tôi là cung nữ, thể dễ dàng xuất cung được.”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt liền cười, cho là Thường Hy nàng nếu có thể xuất cung cùng rời , chẳng qua là biết Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác sớm định tình. Nếu như lúc đầu Chuyên Tôn Nhạc Đan ra tay lúc Thường Hy còn chưa có xác định được tình cảm của mình với Tiêu Vân Trác có lẽ loại kết cục khác. Chỉ tiếc đời chính là như thế, thời điểm gặp thoáng qua cũng phải là chuyện trong chốc lát, có thể đó chính là chuyện cả đời, chậm bước e rằng cách cả thiên nhai.


      Thường Hy vừa xong liền bước ra khỏi đình, vẻ mặt rất là cao hứng, lại nhìn cả biển hoa đỏ rực : “Nhạc Đan, mùa thu năm trước có mời Hoàng thượng đến đây ngắm hoa ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu cái, thản nhiên : “ có.” Nơi này là thế giới của mình , hy vọng chia sẻ với bất cứ người nào. Nhưng Thường Hy là ngoại lệ, nàng cứ như vậy bước chân vào thế giới của , nhưng chút cũng làm cảm thấy đột ngột, cảm thấy vui.


      Thường Hy rất chân thành: “ từng mẫu phi bị hãm hại nhốt vào lãnh cung, ở nơi này làm con tin, còn quốc gia của so với nơi này là bất đồng, người nào có bản lãnh người đó có thể lên làm quốc quân. Tôi nhớ là vì mẹ mình mà bất bình, vậy cũng cam chịu cả đời làm con tin chứ? Cho nên phải tạo dựng mối quan hệ tốt với hoàng tộc Đỉnh Nguyệt quốc, phải sao?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ nhìn Thường Hy, nghĩ tới nàng những lời này. Mặc dù sớm biết bản lãnh của Thường Hy, nhưng là loại tầm nhìn chính trị trác tuyệt này của nàng càng khiến cho động tâm, mang thân nam tử là đáng tiếc!


      Thấy được vẻ mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy biết mình trúng tâm của . Cũng đúng a, nào có nam nhân động lòng với quyền thế, huống chi Chuyên Tôn Nhạc Đan còn muốn cứu mẫu phi của , còn lựa chọn nào khác.


      “Nơi này hoa đẹp như thế nên mời Hoàng thượng đến ngắm, biểu đạt lòng nhớ quê nhà của vị Hoàng tử, chừng sớm có thể trở về cố hương của mình đấy!” Thường Hy tựa hồ chút để ý , sau đó lại tiếp lời: “Từ nơi này ra chính là Linh Đinh các, Hoàng thượng mệt mỏi đâu dừng chân, có phải ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan đột nhiên hiểu được, nhìn Thường Hy : “Tiểu hồ ly nàng sao lại chuyện lòng vòng như vậy? Nếu muốn giúp ta cứ thẳng câu. Mặc dù ta thích có người quấy rầy thế giới của ta, nhưng vì nàng ta nguyện ý làm.”


      Khuôn mặt của Thường Hy đỏ lên, ngượng ngùng : “Tôi tuy có tư tâm, nhưng lời đều là lòng. Tôi cũng hy vọng có thể lấy được thứ mình muốn.”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cười , bằng lòng tin tưởng lời của Thường Hy là , tin nàng chân thành suy nghĩ cho . Chuyên Tôn Nhạc Đan lẩm bẩm trong miệng: “Nàng yên tâm, ta nhất định khiến cho kế hoạch của nàng thuận lợi tiến hành.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :