1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 225:


      Thời điểm xuống xe ngựa cũng là lúc màn đêm hạ, may mà có bóng đêm che giấu nếu thân quần áo nhếch nhác của Tiêu Vân Trác và Thường Hy biết chọc ra chuyện thị phi gì nữa.


      Vào được cổng lớn Đông cung, Thường Hy mới thở phào nhõm hơi, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác : “Ta về phòng trước, về chuyện thạch trận ngày mai ta vẽ lại bản đồ cho chàng, đúng theo lộ tuyến vào nguy hiểm đến tính mạng.”


      Ánh trăng nhu hòa xuyên qua tầng là mà chiếu xuống. thân ảnh hai người như như dưới tàng cây, nếu như nhìn kỹ cũng phát được nơi đó có người. Ánh trăng nhuộm lên hai bóng hình lúc sáng lúc tối, ngay cả giọng tựa hồ cũng trở nên mơ màng.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, cười nhàn nhạt mà : “Được, cần gấp gáp thế, ngày mai ta núi hoang, nàng tốt nhất nên về phòng nghỉ ngơi .”


      Kể từ lúc bày tỏ thẳng thắn, cảm giác giữa hai người hình như cũng thay đổi khác trước. Thường Hy giống như có chút xấu hổ, ngay cả ánh mắt của Tiêu Vân Trác cũng dám nhìn thẳng. Tiêu Vân Trác nhìn dáng vẻ của Thường Hy, cả người chỉ cảm thấy giống như được hạnh phúc bao quanh, ra nhau là chuyện ngọt ngào như vậy.


      Gió lướt qua, lá cây lay động, ánh trăng sáng bạc xuyên qua lá cây vào, vừa đúng dừng lại khuôn mặt Thường Hy. Tiêu Vân Trác nhìn chăm chú bộ dáng Thường Hy cúi đầu kiều kiều khiếp khiếp xấu hổ, nhất thời nhịn được mà dịu dàng đặt nụ hôn lên môi nàng.


      Đó cũng phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, lần đầu tiên là nụ hôn ngoài ý muốn bên đài thủy tạ, lần thứ hai là ở thư phòng, nhưng bất kể lần nào so với giờ phút này cảm giác hoàn toàn giống nhau.


      Lần đầu là đơn thuần vô ý, lần thứ hai coi như là cường hôn, chỉ có lần thứ ba này mới được xem như nụ hôn đầu chân chính của hai người.


      Ánh trăng trong suốt mềm mại, bóng lá man mác xào xạc, gió từ từ chạm qua, khung cảnh mông lung thổi lên tình cảm mênh mông của hai người. Lần này Thường Hy có tránh né mà chủ động ôm chặt cổ Tiêu Vân Trác, nhón chân lên, cùng dây dưa.


      Chủ động cùng nhiệt tình của Thường Hy khiến Tiêu Vân Trác thụ sủng nhược kinh, khỏi càng kéo sâu hơn nụ hôn, hồi lâu mới ở bên tai Thường Hy : “Ta cho rằng nàng trốn, nghĩ tới đơn thuần như nàng cũng có mặt nhiệt tình, khiến cho ta bất ngờ đấy!”


      Sắc mặt Thường Hy vốn hồng rồi nay lại càng phát ra giống như rỉ máu, đôi mắt nhìn Tiêu Vân Trác tràn ngập nhu tình sâu như biển. Nàng khẽ cắn răng, đột nhiên kiễng chân lện chạm vào môi Tiêu Vân Trác, sau đó nhanh chóng : “Chàng là nam nhân ta thích!” xong liền bụm mặt lập tức chạy . Đây là chuyện điên cuồng nhất nàng làm rồi, cùng nam nhân tự định chung thân...


      Tiêu Vân Trác nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thường Hy nhưng cũng đuổi theo, ngũ quan lạnh lùng khắc lên sâu nhu tình. Cả đời này của cũng chỉ nở nụ cười duy nhất với nữ nhân này. Đều hồng nhan cười tiếng khuynh thành khuynh quốc, nụ cười này của chỉ vì mình nàng mà nở rộ. Nàng đến, để cho sinh mệnh của lần nữa thấy được ánh mặt trời. Có được nàng, là cỡ nào may mắn kiếp này của !


      ***


      Sáng sớm hôm sau khi Thường Hy tỉnh lại mặt trời lên cao. Ngày hôm qua quá mệt mỏi cho nên sáng nay nàng mới có thể thức dậy muộn như vậy. Thường Hy ngồi bật dậy, nhìn bóng nắng ngoài cửa sổ, khỏi kêu lên tiếng: “ trễ thế này rồi sao?”


      Nghe được thanh Thường Hy, Vãn Thu vén rèm thêu hoa mai vào, cười : “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh?”


      “Vãn Thu, thế nào có đánh thức ta? Thái tử gia vào triều sớm là do ai hầu hạ?” Thường Hy hé miệng hỏi, vừa hỏi vừa vén chăn lên, xuống giường giày.


      Vãn Thu lấy y phục từ giá gỗ giúp Thường Hy mặc vào, lúc này mới từ từ cười : “Thái tử gia phân phó rằng để cho Ngu tỷ tỷ ngủ thêm lát. Lời Thái tử gia ai dám nghe?”


      Thường Hy nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, ngay sau đó có chút tự nhiên, che giấu : “Ngày hôm qua ta theo Thái tử gia ra cửa làm chút việc, chạy rất nhiều nơi.”


      Nghe được lời Thường Hy , Vãn Thu cũng có hỏi nhiều, chẳng qua là sắc mặt mang theo tia vui sướng, sau đó mới đổi chủ đề : “Ngu tỷ tỷ, theo tỷ phân phó bọn muội theo dõi Vân Thanh . Ngày hôm qua Vân Thanh lại đến Loan Minh cung, ước chừng nán lại gần nửa canh giờ mới rời khỏi. Sau khi trở về có xử lý chút chuyện Đông cung, sau lại đến chỗ Phùng Lương đễ.”


      “Có biết được bọn họ những gì hay ?” Thường Hy khẽ nhíu mày, thần sắc có chút vui. Vân Thanh đúng là chịu ngồi yên. Mà nàng còn quên chưa hỏi Tiêu Vân Trác xem lai lịch trước đây của Vân Thanh nữa.


      Vãn Thu thấp giọng về: “Nô tỳ nghe ngóng, cung nữ canh giữ ở ngoài cửa tựa hồ nghe đến ‘tiễn hành’... Bởi vì thanh rất nên cũng nghe lén được bao nhiêu.”


      Thường Hy rửa mặt xong, lại trở về phòng ngủ, ngồi ở trước gương đồng, hỏi: “Tiễn hành? Chỉ nghe được mấy chữ này thôi sao?”


      Vãn Thường Hy cầm lên lược gỗ đào chải đầu cho Thường Hy, vừa sơ tóc vừa : “Đúng vậy.” Nàng dừng lại chút nhìn thần sắc Thường Hy rồi mới tiếp: “Nô tỳ suy nghĩ cả ngày, cho rằng có thể liên quan đến hai chữ này đại khái cũng chỉ là việc mấy ngày sau các vị Vương gia xuất cung rồi. Mấy vị Vương phi đều là cùng Phùng Lương đễ ra từ Vĩnh Hạng cung, nếu như bày bàn tiệc vì bọn họ tiễn hành cũng là chuyện thường tình.”


      Vãn Thu xong cũng vừa lúc chải xong tóc cho Thường Hy, sau đó dùng cây trâm bạc cố định lại, cuối cùng : “Ngu tỷ tỷ, tỷ xem Vân Thanh có phải muốn Phùng Lương đễ bày tiệc tiễn hành bọn họ hay ? Nhưng nếu là như vậy động cơ của Vân Thanh là gì đây? Nàng phải biết Thái tử gia rất kiêng kỵ chuyện này chứ?”


      Thường Hy chau mày, nghĩ tới Vân Thanh lại an phận như vậy, hừ lạnh : “Mấy vị Vương gia xuất cung biết là tiết kiệm được cho chúng ta bao nhiêu công sức suy tính, Vân Thanh làm sao lại biết nặng mà bày ra mấy chuyện hô phong hoán vũ như vậy? Muội tiếp tục theo dõi , chúng ta tuyệt đối thể khinh thường!”


      Vãn Thu gật đầu cái, : “Muội biết rồi, Ngu tỷ tỷ yên tâm .” Vừa xong đem hộp trang điểm của Thường Hy chỉnh trang lại, trong lúc bất chợt thấy được ở ngăn cuối cùng có chiếc trâm bạc chạm hoa mai, khỏi hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao tỷ cũng có chiếc trâm này?”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 226: Thần bí gấm hoa thập bát sai (18 cây trâm hoa thần bí)


      Thường Hy nghe vậy quay đầu nhìn Vãn Thu, thần sắc kinh ngạc hỏi: “Muội biết chiếc trâm bạc này sao?”


      Vãn Thu thuận miệng : “Muội ở chỗ Vân Thanh từng nhìn thấy chiếc trâm bạc này, hình như là đôi, nghĩ tới Ngu tỷ tỷ cư nhiên cũng có, cho nên có chút ngạc nhiên.”


      Thường Hy chấn động trong lòng, buổi tối hôm đó khiến nàng bại lộ tung tích quả nhiên là Vân Thanh. Nghĩ tới đây Thường Hy nhìn Vãn Thu hỏi: “Trâm bạc này thường ngày Vân Thanh có hay dùng ?”


      Vãn Thu lắc đầu cái : “Vân Thanh nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là người tốt, chẳng qua là gần đây biết tại sao lại qua lại tương đối gần gũi với Mị phi. Muội cùng với Triêu Hà ra được Vân Thanh chăm sóc ít, thấy bộ dạng này của trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ngu tỷ tỷ, nếu là ngày Vân Thanh phạm phải sai lầm lớn, tỷ có thể cho nàng ấy cơ hổi sửa sai được ? Vân Thanh người tốt, lòng của nàng rất mềm, thấy con mèo bị thương cũng mang về đắp thuốc cứu nó.”


      Thường Hy than tiếng, chậm rãi : “Chuyện này ta chưa thể đáp ứng được muội. Muội phải biết rằng Đông cung là của Thái tử gia, phải để cho ngài ấy toàn quyền quyết định.” tới chỗ này lại nhìn sang Vãn Thu: “Muội yên tâm, chỉ cần Vân Thanh làm ra chuyện gì gây hại đến Thái tử gia ta coi nàng ấy là kẻ địch, thế có được ?”


      Vãn Thu gật đầu cái, lại nâng chiếc trâm bạc kia lên, : “ cũng có đôi trâm bạc như thế này, vô cùng quý, chỉ cần khi nào rảnh rỗi lấy ra lau chùi nhưng lại đeo đến. Trước kia muội từng hỏi trâm bạc này là do ai tặng, là đại ca của nàng tặng cho, chỉ tiếc rằng đại ca của nàng mất tích, cho nên mỗi lần nhìn thấy trâm bạc này liền cảm thấy rất thương tâm.”


      Nghe thấy vậy Thường Hy lại càng hoài nghi, nếu như Vân Thanh quý trâm bạc này như vậy tại sao lại dùng nó để bại lộ tung tích của nàng trong rừng trúc hôm đó? Điều này cũng quá hợp lý rồi!


      “Trước kia có lần muội nghe , đại ca của nàng có mười tám chiếc trâm bạc khắc hình hoa cỏ, lấy cái tên rất êm tai gọi là gấm hoa thập bát sai. thích hoa mai, cho nên ca ca của nàng tặng cho chiếc trâm hoa mai này.” Vãn Thu tới chỗ này liền hé miệng mà cười cười, cảm thấy thế gian này sao lại có người như vậy chứ, đại nam nhân thích trâm hoàn của nữ nhân.


      “Gấm hoa thập bát sai?” Thường Hy cảm thấy tên này vô cùng quen thuộc, tựa hồ nghe qua ở nơi nào đó nhưng trong lúc nhất thời thể nào nhớ ra được.


      “Đúng vậy a, dùng hình dáng của mười tám loại hoa để điêu khắc ra, nó vô cùng xinh đẹp. Tỷ nhìn xem chiếc trâm hoa mai này là tinh xảo a!” Vãn Thu nhìn chiếc trâm hoa mai trong tay mình, .


      Thường Hy có tâm trạng xem trâm bạc này rốt cục có tinh xảo hay , trong lòng cứ miên man say nghĩ cái tên gấm hoa thập bát sai này tại sao lại nghe quen tai như vậy? Tóm lại nàng nhất định nghe qua mấy chữ này, chỉ là trong thời gian ngắn thế nào cũng nhớ ra nổi, làm người ta có chút ảo não.


      Lúc này tiếng cửa vang lên, Vãn Thu buông chiếc trâm bạc trong tay, bỏ vào hộp trang sức sau đó mới vén rèm ra ngoài. Thường Hy nghe được tiếng Vãn Thu : “Triêu Hà, sao ngươi lại tới đây? Ngươi phải là ở bên thư phòng sao?”


      “Thái tử gia còn chưa có trở lại, ta có việc gì làm liền quay về đây nhìn chút xem Ngu tỷ tỷ rời giường chưa. Đồ ăn chuẩn bị xong, nếu tỷ tỷ còn chưa dậy trước bảo phòng bếp cho vào lồng hấp, tránh cho hồi liền lạnh.” Thanh của Triêu Hà tùy thời đều mang theo nụ cười, nghe thấy khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.


      “Ngu tỷ tỷ rời giường, vậy dọn cơm thôi...”


      Thường Hy nghe thấy tiếng hai người đẩy cửa ra ngoài, tâm tình thế nào cũng thể cao hứng nổi. Hành động của Vân Thanh làm cho người ta đoán ra, nàng ta đến tột cùng là người như thế nào đây? Trâm bạc này nghe Vãn Thu đối với nàng ta rất quan trọng, nhưng tại sao nàng ta lại dễ dàng đem trâm bạc cùng với phương thức kỳ quái mà giao vào trong tay của nàng?


      Còn có gấm hoa thập bát sai... Vậy mười bảy cây trâm còn lại ở nơi nào? Ca ca của Vân Thanh mất tích, ca ca của nàng ta lại là người như thế nào? Còn có tục danh của Vân Thanh phạm phải tên của Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh, đây chính là đại kỵ, nhưng tại sao lại có người bắt Vân Thanh thay đổi tên? Hoàng quý phi thông minh như vậy, sao có thể cho phép cung tỳ trùng tên với tên của con trai bà đây?


      Nghi vấn người Vân Thanh càng ngày càng nhiều, Thường Hy cảm thấy muốn điều tra ra được chân tướng chuyện này vô cùng gian nan. Tiêu Vân Trác có biết hay những thứ này hay ?


      Thường Hy càng nghĩ càng phiền lòng, trong lúc nhất thời điểm manh mối cũng tìm ra. Có lẽ nàng nên bắt đầu từ gấm hoa thập bát sai kia, có danh hiệu này muốn tra ra cũng đến nỗi khó chứ? Thường Hy đột nhiên nhớ đến Liệt Phong, có lẽ nàng có thể nhờ Liệt Phong giúp đỡ phen, dù sao thời gian lại bên ngoài của Liệt Phong cũng tương đối nhiều, đối với chuyện này chắc hẳn là dễ dàng hơn.


      Nghĩ tới đây Thường Hy thở phào nhõm hơi, biết rằng có những chuyện nhanh chóng là được, phải tiến hành từng bước . Dù sao mấy chuyện này cũng chưa đến nỗi quan trọng lắm.


      Dùng xong đồ ăn sáng, Thường Hy bày bút, mực ra để vẽ bản đồ vào thạch trận cho Tiêu Vân Trác. Bát quái kim tỏa trận và Đông liên hoàn trận bị Thường Hy thay đổi chút ít cho nên muốn vẽ ra cũng có nhiều hạn chế.


      Đợi đến khi vẽ xong cũng là buổi trưa rồi. Thường Hy dùng sức đem tờ giấy thổi khô, lúc này mới thận trọng gấp lại cẩn thận rồi cất vào trong túi. Nàng vươn vai chút bả vai cứng ngắc, lư hương bên cạnh tỏa ra nhàn nhạt khói trắng mang theo hương hoa. Đây là hương hoàn Thường Hy đặc biệt hay dùng, giống với mấy hương liệu nồng đậm khác, chỉ có tỏa ra nhàn nhạt mùi vị.


      Nàng bước ra khỏi gian phòng của mình, ngước mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng Đông cung yên tĩnh, ngay cả bóng người cũng có. Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, lúc này cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, tại sao lại có ai vậy?


      Thường Hy đóng lại cửa phòng, theo hành lang hướng Triêu Huy điện tới. Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng thấy bóng dáng, đây là đâu? Vừa mới qua hành lang liền nghe thấy tiếng cãi vã rất truyền đến, Thường Hy sửng sốt lần theo thanh mà đến.


      về phía trước mấy bước, chỉ thấy hai tiểu cung nữ lặng lẽ chuyện, ngón tay còn chỉ về phương hướng Cẩm Hoa hiên. Thường Hy giương mắt nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy rất nhiều bóng người qua lại.


      xảy ra chuyện gì?” Thường Hy bước lên phía trước trầm giọng hỏi.


      Hai cung nữ kia nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên xuất , vội vàng hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi. Nô tỳ nghe Cẩm Hoa hiên bị người ta đập phá!”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 227: Biểu tiểu thư như hổ lạc đồng bằng


      Thường Hy biến sắc, kinh hô: “Cẩm Hoa hiên bị người ta đập phá? Ai lại to gan như vậy, dám đến đập phá chỗ ở của biểu tiểu thư?”


      Mặc dù Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ vừa mắt, cảm thấy nữ nhân này tâm kế quá nhiều nhưng vào con đường chính đạo. Nhưng mà bất kể thế nào nàng ta cũng là biểu muội của Tiêu Vân Trác, nếu cứ để cho nàng ta bị khi dễ mặt mũi của Tiêu Vân Trác để vào đâu? Nghĩ tới đây sắc mặt Thường Hy càng phát khó coi.


      Hai cung nữ kia rất ít khi thấy bộ dáng Thường Hy nghiêm nghị, trong lúc nhất thời sợ tới mức lùi về phía sau bước, lúc này mới tiếp: “Nô tỳ nghe là Phùng Lương đễ đến chỗ biểu tiểu thư uống rượu, ai biết uống nhiều quá, cư nhiên động thủ đem phòng đập nát. Nô tỳ trông thấy tận mắt, chẳng qua là nghe người ta lại, biết là hay giả!”


      Thường Hy hơi có hít thở được, xém bị nghẹn chết, hai nữ nhân này lại muốn giở trò quỷ gì đây? Nghĩ tới đây sắc mặt Thường Hy tái xanh, nhấc chân hướng Cẩm Hoa hiên tới. Xảy ra chuyện nàng thân là Thượng nghi Đông cung, thể làm như biết.


      Cẩm Hoa hiên rất gần Đông cung, ra khỏi cổng phía cứ theo phía nam là được. Giờ phút này Cẩm Hoa hiên rất là náo nhiệt, người đến người , Thường Hy nhìn đến thấy phần lớn là cung nữ của Đông cung, trong tay đều mang theo mảnh vụn dọn dẹp từ Cẩm Hoa hiên. Vừa nhìn thấy cảnh này Thường Hy cũng đoán được Cẩm Hoa hiên chắc là thương tích đầy mình rồi.


      Thấy Thường Hy tới, bọn họ vội vàng khom lưng hành lễ, trong miệng hô: “Nô tỳ tham kiến Ngu thượng nghi!”


      Thường Hy gật đầu cái với các nàng, mở miệng hỏi: “Tình hình bên trong thế nào? Có người bị thương hay ?”


      “Hồi bẩm Ngu thượng nghi, Phùng Lương đễ đến cũng có chuyện gì lớn, chẳng qua là chỉ làm cho biểu tiểu thư có chút bị thương, cánh tay bị rách chút.” tiểu cung nữ trong số đó run rẩy .


      Thường Hy khẽ cắn răng nhấc chân vào Cẩm Hoa hiên, vừa vừa nhìn, chỉ thấy vây xung quanh rất nhiều người. Vân Thanh cũng ở đây, Tống Nhụ tần và Tần Nhụ tần cùng có mặt, mấy vị Bảo lâm cư nhiên cũng đến, chủ tử cùng nha hoàn loạn thành đoàn. Vân Thanh chỉ lo chiếu cố Phùng Lương đễ tựa hồ có chút nổi điên, những người còn lại nàng ta nhất thời cũng quan tâm đến.


      Thường Hy giờ phút này nào còn để ý đến người khác có hành lễ hay , nhấc chân hướng trong phòng tới, chỉ thấy trong đó quả nhiên là mảnh hỗn độn, tất cả mọi thứ đều bị đập sạch . Mảnh sứ vỡ, chân bàn gãy, bột phấn rắc tứ tung, ngay cả rèm cửa cũng bị kéo xuống.


      Lúc Thường Hy trông thấy Vãn Thu cùng Triêu Hà, chỉ thấy người nhìn Mạnh Điệp Vũ sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ ngơi, người sai khiến cung tỳ khác mang đồ đạc dọn dẹp , thần sắc cũng rất khó coi. Trông thấy Thường Hy vào, Vãn Thu vội chạy tới : “Ngu tỷ tỷ, muội kịp thời gian sai người truyền tin cho tỷ, sao tỷ cũng tới đây?”


      “Đợi lát nữa rồi . Biểu tiểu thư bị thương như thế nào?” Thường Hy vừa về phía trước vừa .


      “Bị Phùng Lương đễ dùng mảnh sứ kéo rách vệt lớn, chảy rất nhiều máu, bây giờ tốt hơn nhiều, mới vừa rồi biểu tiểu thư còn ngất nữa.” Vãn Thu thấp giọng trả lời.


      Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ ngồi chiếc ghế tròn còn sót lại, tiến lên hành lễ : “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư. Biểu tiểu thư cảm thấy như thế nào rồi?”


      Mạnh Điệp Vũ chậm rãi mở mắt, đôi mắt to trong suốt hề có thần thái, sắc mặt cũng tái nhợt muốn chết, mở miệng : “Ngu thượng nghi xin đứng lên . Ta có việc gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là tốt lên thôi.”


      “Làm sao lại có việc gì? Vết thương lớn chảy nhiều máu như vậy, đây phải là muốn mạng người sao?” Băng Lam ở bên nghẹn ngào , hốc mắt vì khóc mà trở nên hồng hồng.


      Thường Hy mặt trầm như nước, nhìn Vãn Thu : “ cho truyền thái y chưa? Thế nào còn chưa có tới?”


      Vãn Thu bất đắc dĩ : “Nô tỳ là muốn truyền thái y nhưng biểu tiểu thư cho phép, nô tỳ cũng có biện pháp, chỉ có thể lấy thuốc trị thương cho biểu tiểu thư đắp lên vết thương.”


      Thường Hy nhìn Vãn Thu, lại giương mắt chuyển hướng sang Mạnh Điệp Vũ, trong lúc nhất thời nhìn ra Mạnh Điệp Vũ là có ý gì, nhưng vẫn : “Hồ nháo! Biểu tỷ trẻ tuổi hiểu chyện, muội là người sống lâu trong cung, chẳng lẽ còn quy củ? Huống chi biểu tiểu thư là ai? Là biểu muội của Thái tử gia, nếu như có chuyện hay xảy ra, các ngươi cùng chôn theo ! Triêu Hà, muội lấp tức đến thái y viện mời Phùng thái y càng nhanh càng tốt!”


      “Dạ, nô tỳ ngay!” Triêu Hà cuối cùng cũng thở ra hơi. Biểu tiểu thư này là quật cường, chết sống để cho bọn họ gọi thái y. Nếu thực xảy ra như lời Ngu tỷ tỷ đúng là bọn họ cũng phải chôn theo rồi.


      Thấy Triêu Hà cất bước , Mạnh Điệp Vũ vội vàng : “Đợi , thể !”


      Triêu Hà có chút do dự dừng bước nhìn Thường Hy. Thường Hy quay đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, mặt vui : “Biểu tiểu thư, tại sao lại mời thái y? Thân thể của bị tổn hại, bọn nô tỳ gánh nổi trách nhiệm.”


      “Ngu thượng nghi, ta bị Phùng lương đễ gây thương tích, nếu như cho mời thái y, tất phải đem chuyện này ra ngoài. Ta chỉ muốn làm khó cho biểu ca, muốn người khác bắt được nhược điểm của Đông cung. Tần thiếp của biểu ca ra tay làm bị thương biểu muội của huynh ấy, chuyện này nếu như truyền mặt mũi của huynh ấy để vào đâu? Ta cần gấp gáp, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thể diện của biểu ca vẫn quan trọng hơn.” Mạnh Điệp Vũ chỉ mấy câu thôi mà thở hổn hển muốn ngã xuống đất, mặt tia huyết sắc cũng có, nhìn khiến người ta cảm thấy đau lòng.


      Triêu Hà nghe đến đó là cảm thấy do dự. Danh dự của Tiêu Vân Trác trong lòng nàng là quan trọng nhất, chân bước ra nửa rồi lại thu trở lại.


      Thường Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Điệp Vũ, nàng biết con người này bụng đầy tính toán, coi như là Phùng Thư Nhã phát điên, nàng ta tuyệt đối có khả năng mảy may thương tổn mà thoát ra ngoài. Nhưng là bây giờ lại bị thương nặng như vậy, lại còn muốn làm mất thể diện của Tiêu Vân Trác mà cho truyền thái y.


      Đều là nhảm, động tĩnh lớn như vậy các nơi khác đều biết, còn cần phải giấu giếm sao? Huống chi có muốn lừa gạt cũng lừa được. Cái gì mà bảo vệ cho thể diện của Tiêu Vân Trác, nếu như thực muốn giữ thể diện cho Tiêu Vân Trác Mạnh Điệp Vũ nên tự bảo vệ tốt bản thân, để bị thương tránh cho người khác gièm pha mới đúng.


      Cẩm Hoa hiên này cũng đều bị đập nát cả, Mạnh Điệp Vũ bị thương, lại biết Phùng Lương đễ đến tột cùng là vì cái gì, cố ý hay là bị người ta tính kế làm cho trở nên điên điên khùng khùng. Nhưng là xem tình huống trước mắt Cẩm Hoa hiên thể ở được nữa rồi...


      Nghĩ tới đây trong đầu Thường Hy nhất thời sáng lên, ra Mạnh Điệp Vũ là có chủ ý này, nhưng là nàng tuyệt đối để cho nàng ta có thể thực được.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 228:


      Thường Hy nghĩ tới đây, bình thản nhìn Mạnh Điệp Vũ : “Lời này của biểu tiểu thư là khiến người ta cảm động, Thái tử gia nếu biết nhất định vui mừng dứt. Chỉ tiếc Cẩm Hoa hiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn giấu sợ rằng cũng thể giấu được, biểu tiểu thư cần gì phải hy sinh vô ích? Huống chi thái y trong thái y viện đều là người hiểu quy củ, coi như là nhìn thấy cái gì cũng ra ngoài. Nếu như biểu tiểu thư vẫn chưa yên lòng Triêu Hà, muội mời Phùng thái y. Phùng thái y là người của Thái tử gia, như vậy hẳn là có chuyện gì sơ sót đâu.”


      Triêu Hà lần này hiểu ngay được nội tình, cũng để cho Mạnh Điệp Vũ có cơ hội cự tuyệt, nhấc chân liền chạy ra ngoài.


      Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy mà nghiến răng, nhưng là mặt có biểu lộ ra chút cảm xúc nào, chẳng qua chỉ nhàng tựa vào người Băng Lam, bộ dáng mệt mỏi vô cùng.


      “Nô tỳ sợ lời của mình thô tục, cũng dám hỏi biểu tiểu thư xem xảy ra chuyện gì. Biểu tiểu thư trước cứ nghỉ ngơi cho tốt , nô tỳ ra xem chút, sau đó quay trở lại ngay.” Thường Hy muốn nghe lời của Mạnh Điệp Vũ trước mà muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình, sau mới biết được lời của nàng ta có mấy phần mấy phần giả.


      Nhìn bóng lưng Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ giận đến cắn răng nghiến lợi. Trong phòng chốc lát được dọn dẹp sạch , cung nữ quét dọn cũng lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này bà vú của Mạnh Điệp Vũ là Vân Nương mới vào.


      Mạnh Điệp Vũ vừa nhìn thấy bà, lại nhìn chút xung quanh có người, chỉ có chủ tớ ba bọn họ liền lập tức hỏi: “Vú, mọi chuyện làm đến đâu rồi?”


      “Tiểu thư yên tâm, xử lý tốt lắm, tuyệt đối xảy ra chuyện gì.” Vân Nương thấp giọng trả lời, nhưng ngay cả như vậy mặt vẫn còn mang theo tia kinh hoảng, dù sao nơi này cũng phải là Mạnh phủ.


      Mạnh Điệp Vũ chầm chậm gật đầu cái, : “Như vậy rất tốt. Ngu Thường Hy kia rất gian trá, để cho nàng ta tra ra được là tốt rồi.”


      Thần sắc Vân Nương nghiêm chỉnh, trong mắt lóe lên vài tia đề phòng, vui : “ biết Thái tử gia nghĩ gì mà lại tín nhiệm nữ nhân này. Muốn cố ý lại với nàng lại thu nàng ta làm thiếp, nếu như là vô ý tại sao ngôn hành cử chỉ đều bộc lộ ra tin tưởng tuyệt đối như vậy? Hơn nữa Ngu Thường Hy lại là người duy nhất có thể tự do ra vào thư phòng của Thái tử, ngay cả tiểu thư cũng được phép. biết Thái tử gia có còn nhớ lời dặn của Hoàng hậu nương nương hay , tiểu thư là phải gả cho ngài ấy...”


      “Vú, bất kể biểu ca có nhớ hay , chúng ta ở trong cung cũng thể nán lại lâu nữa, sắp phải về nhà đón lễ mừng năm mới rồi, nếu thừa dịp mấy ngày này quyết định tình chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Biểu ca mười bảy, con cũng mười sáu tuổi rồi, chờ nổi nữa.” Mạnh Điệp Vũ có chút mất mát , nàng đến bây giờ cũng hiểu được trong lòng Tiêu Vân Trác nghĩ cái gì, cảm thấy vô cùng sốt ruột.


      Băng Lam thực nhịn nổi, mở miệng : “Tiểu thư, xem bây giờ Thái tử gia có nhiều tần thiếp như vậy, nếu là gả cho ngài... mong muốn canh giữ hậu cung này hay ? Coi như gả cho Thái tử gia cũng là biểu muội của ngài, bất kể vào cửa nhà ai cũng được tôn kính vạn phần, cần gì phải nhất định tới nơi này?”


      Vân Nương nhìn Băng Lam, : “Ngươi biết cái gì? Gả cho người khác cũng chỉ là vợ của quan nhân, nhưng gả cho Thái tử gia chính là mẫu nghi thiên hạ, điều này có thể so sánh sao? Cái nha đầu ngốc nhà ngươi, chúng ta phải luôn hy vọng tiểu thư được lên địa vị cao sao?”


      Trong mắt Mạnh Điệp Vũ lại thoáng qua từng tia thương cảm hiểu được. Nàng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lại câu nào, chỉ thở dài hơi, mềm nhũn tựa vào người Băng Lam, chậm rãi nhắm mắt lại. Cuộc sống như vậy nàng cũng muốn trải qua, nhưng là có thể sao?


      Băng Lam nhìn Vân Nương, cúi đầu : “Vú, ta hiểu người là vì muốn tốt cho tiểu thư, nhưng là người nhìn xem tại tiểu thư vui vẻ sao? Kể từ khi tiểu thư vào cung, số lần Thái tử gia đến đây ít ỏi, nhất là bên người Thái tử gia lại có thêm Ngu thượng nghi kia. Đối mặt với đại mỹ nhân như vậy nào còn tâm trí để ý đến tiểu thư nhà chúng ta đây?”


      Vân Nương nghe vậy sắc mặt cũng tối sầm lại nhưng lời nào cũng thể ra, ngoại trừ thở dài chẳng biết làm gì hơn.


      Thường Hy đến chỗ mọi người tập trung bên ngoài, cẩn thận nghe bọn họ thuật lại việc. Thường Hy dù uy phong đến mấy cũng chỉ là nô tỳ, thể đưa ra nghi vấn với chủ tử, coi như là Bảo lâm địa vị thấp nhất Thường Hy cũng có quyền lực này, chỉ có thể chờ sau khi Tiêu Vân Trác trở lại tự mình xử lý.


      Đợi đến khi hỏi thăm lần mới biết được có chuyện gì xảy ra. Nguyên lai là sáng sớm hôm nay Mạnh Điệp Vũ mời Phùng Thư Nhã đến Cẩm Hoa hiên thưởng trà, lại mời thêm cả Tần Nhụ tần và Tống Nhụ tần. Tống Nhụ tần mặc dù trời sinh tính lãnh đạm nhưng lại thể nể mặt mà tới, lúc ra cửa vừa lúc gặp phải mấy vị Bảo lâm đến thỉnh an Phùng Lương đễ. Phùng Lương đễ tựa hồ tâm tình cao hứng liền mang theo cả đám người rời .


      Mạnh Điệp Vũ ngược lại rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ, chẳng qua là sau khi uống được nửa tuần trà, Phùng Lương đễ giống như nổi điên, ở trong phòng giở trò ngang ngược, thấy cái gì là đập cái đó. Mạnh Điệp Vũ tiến lên ngăn lại bị nàng ta dùng mảnh sứ làm cho bị thương.


      ra mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Thường Hy lại hoài nghi Phùng Lương đễ yên lành sao tự nhiên lại nổi điên đây? Chuyện này cũng quá bình thường rồi.


      Trong lúc tất cả mọi người giải tán, Thường Hy nhìn Triêu Hà và Vãn Thu, : “Đưa Phùng Lương đễ và các vị chủ tử trở về, truyền thái y xem qua cho Phùng Lương đễ chút xem xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao êm đẹp lại trở nên như thế?”


      Triêu Hà đáp lời tiếng liền ngay. Thường Hy nhìn Vãn Thu : “Chén trà Phùng Lương đễ uống còn có thể tìm được ?” Mặc dù hy vọng lớn nhưng Thường Hy vẫn mở miệng hỏi.


      Vãn Thu lắc đầu cái : “Lúc ấy nguyên cái bàn bị lật, chỉ sợ là tìm được. Ngu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi...”


      Thường Hy gật đầu cái, thấp giọng ra: “Phùng Lương đễ vô duyên vô cớ mà nổi điên, điểm này tất có chút nghi vấn. Vãn Thu, muội điều tra xem hôm nay Phùng Lương đễ ăn những thứ gì, gặp những ai, nhất định phải tra xét cẩn thận.”


      Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, vội ứng thanh : “Dạ, nô tỳ ngay.” Nàng ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng nên dám lơ là.


      Thường Hy lúc này mới nhìn Phùng Viễn Thanh từ trong phòng trong ra, vội vàng lên tiếng hỏi: “Phùng thái y, biểu tiểu thư thế nào rồi?”


      Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cực kỳ khó coi, nhìn Thường Hy : “Mảnh sứ quẹt làm bị thương tiểu thư có độc, trước mắt hôn mê rồi, vi thần phải sắc thuốc .”


      Thường Hy nhất thời ngây dại, có độc? phải mới vừa rồi còn tốt sao? Thế nào trở thành trúng độc rồi hả?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 229: Là ai tính toán ai?


      Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở nơi đó, hồi lâu mới định thần lại, nhấc chân hướng trong phòng tới.


      Tất cả đồ đạc trong phòng đều bị hư hại, Mạnh Điệp Vũ nhắm mắt nghiêng nghiêng tựa người Băng Lam, bên Vân Nương càng ngừng lau nước mắt, ngay cả cái giường cũng có, nhìn là thê lương vô cùng. Vừa thấy Thường Hy vào, Vân Nương vội vàng đứng dậy đến chỗ nàng, : “Ngu thượng nghi, xem tiểu thư nhà ta ngay cả chỗ nằm cũng có, Cẩm Hoa hiên bị hủy hoại đến mức này có biện pháp ở lại nữa rồi, cũng thể để cho tiểu thư nhà ta cứ như vậy dựa vào Băng Lam chứ? Thái tử gia vẫn chưa về, Vân Thanh lại đến chỗ Phùng Lương đễ, có thể làm chủ nơi này cũng chỉ có Ngu thượng nghi rồi. Kính xin Ngu thượng nghi dầu gì cũng tìm cho tiểu thư nhà tôi chốn dung thân.”


      Thường Hy nghe lời Vân Nương , trong lòng hừ lạnh tiếng, : “Lời này của Vân Nương ý bảo rằng ta cho tiểu thư chốn dung thân sao?”


      Vân Nương nghe vậy lập tức phản bác: “Tình hình ở đây Ngu thượng nghi cũng nhìn thấy, theo lý mà sớm nên bố trí chỗ ở cho tiểu thư, nhưng là vẫn thấy Ngu thượng nghi câu.”


      Thường Hy nhìn Vân Nương lạnh lùng : “Vân Nương, ta đây nào dám, nơi này hỗn loạn như vậy ta còn phải tìm hiểu ngọn nguồn. Huống chi ở Đông cung ta mặc dù là thượng nghi, nhưng là theo cấp bậc Vân Thanh vẫn cao hơn ta bậc, nếu Vân Nương bất mãn như vậy xin mời tìm Vân Thanh , ta dám trì hoãn biểu tiểu thư nghỉ ngơi.”


      Thường Hy xoay người rời , nàng chính là ưa Vân Nương minh đao ám tiễn, nhìn nàng vừa mắt mà tìm người thuận mắt.


      Vân Nương nhìn Thường Hy mất, dậm chân cái : “Chỉ là thương nữ ti tiện, giả bộ thanh cao cái gì?”


      Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ hôn mê, hướng Vân Nương : “Vú, đến lúc nào rồi người còn tâm tư mắng chửi người ta? Tiểu thư tính làm sao bây giờ?”


      Vân Nương nhìn Băng Lam : “Ta đều là , nàng ta tại sao lại cứ vênh váo đắc ý như vậy? Ngay cả tiểu thư cũng để vào trong mắt, ta đôi câu cũng được hả?”


      Băng Lam thở dài, khuyên nhủ: “Người ta gia đinh nhà tể tướng còn cao hơn quan nhất phẩm, huống chi nàng là người Hoàng thượng thích, Thái tử gia để ý, gây chuyện với người này phải là cho tiểu thư thêm phiền toái sao? Chúng ta ở trong Đông cung ngày ngày phải cẩn thận, vú cần gì phải rước thêm kẻ địch cho tiểu thư?”


      “Nhớ ngày đó Hoàng hậu còn tại thế, ai dám khi dễ tiểu thư?”


      “Vú cũng biết đó là khi Hoàng hậu còn sống sao? Bây giờ Hoàng hậu về cõi tiên nhiều năm rồi, người mất tình dứt, đạo lý này vú nên hiểu được mới đúng! Thế nào còn cứ cố chấp như vậy?” Băng Lam cơ hồ muốn khóc, cuộc sống sau này phải làm sao a?


      Vân Nương thở dài : “Ta tìm Vân Thanh, trước phải kiếm chỗ ở cho tiểu thư. Cùng lắm ta trực tiếp tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn để tiểu thư phải chịu khổ đâu.”


      Băng Lam bất đắc dĩ lắc đầu cái rồi gì nữa. Vân Nương lớn tuổi rồi, đầu óc có chút ràng nữa, Hoàng thượng có thể trông nom nhất thời nhưng có trông nom được cả đời hay ?


      ***


      Thường Hy về phòng của mình, đem chuyện vừa rồi tỉ mỉ suy xét lại lần. ra nàng cũng phải cố ý muốn chấp nhặt cùng Vân Nương, nàng làm chuyện này là có tính toán riêng của mình.


      Vân Thanh rút ra ngay từ đầu, có thể thấy được nàng ta cũng khó xử trong chuyện an bài chỗ ở cho Mạnh Điệp Vũ. Ban đầu Hoàng thượng sai người dọn dẹp Cẩm Hoa hiên ban cho Mạnh Điệp Vũ mà để nàng ta trực tiếp vào Đông cung, cái này đến tột cùng là có ý gì, nàng đoán ra, vậy Vân Thanh cũng nhìn thấu.


      Cho nên tại thời điểm như thế này, Thường Hy thứ nhất là muốn chọc cho Hoàng thượng chán ghét, thứ hai nàng cũng muốn mượn chuyện này thử dò xét Vân Thanh, xem xem Vân Thanh xử trí như thế nào? Dù sao cũng có Phùng thái y ở bên cạnh Mạnh Điệp Vũ, xảy ra vấn đề gì lớn.


      Nghĩ tới đây lại thở dài, Mạnh Điệp Vũ trúng độc! Thế nhưng đến tột cùng là người nào hạ độc đây?


      Nhưng mà bây giờ Thường Hy có thể xác định chuyện, đó chính là việc ngày hôm nay tuyệt đối phải ngoài ý muốn, nhưng lại xác định được là Mạnh Điệp Vũ ra tay tính kế hay là Phùng Lương đễ rắp tâm hại người? Mục đích muốn phá hỏng Cẩm Hoa hiên rất đơn giản, chính là muốn cho Mạnh Điệp Vũ có thể thuận lợi vào Đông cung, cơ hội được gặp Tiêu Vân Trác cũng lớn hơn, so với ở lại Cẩm Hoa hiên tốt hơn nhiều lắm.


      Đây mới là điều khiến Thường Hy tức giận, cả ngày nghĩ được cái gì, trăm phương ngàn kế muốn lại gần Tiêu Vân Trác, đám nữ nhân khiến người ta chán ghét. Thời điểm trước kia nàng còn chưa có cảm giác, nhưng là từ sau khi thổ lộ với Tiêu Vân Trác xong, nàng đối với mấy chuyện như thế này cực kỳ nhạy cảm.


      Thường Hy lại thở dài thêm lần nữa, độc tay Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là do ai hạ? Mảnh sứ vỡ kia có độc sao? Vậy mảnh sứ ấy từ đâu mà tới?


      Thời điểm nàng vô cùng phiền loạn, Vãn Thu đẩy cửa vào, nhìn Thường Hy : “Ngu tỷ tỷ, có phát mới.”


      Thần kinh Thường Hy run lên, vội vàng hỏi: “Phát gì?”


      Vãn Thu tới trước mặt Thường Hy : “Có người nhìn thấy Vân Nương của biểu tiểu thư hôm nay cầm bọc đồ lén lút hậu hoa viên.”


      “Hậu hoa viên? Đến đó làm cái gì?” Thường Hy cau mày hỏi.


      “Nô tỳ biết, nhưng có người Vân Nương hành động rất lén lút, khả nghi, lúc cầm gói đồ trong tay nhưng đến lúc về lại thấy nữa.” Vãn Thu thận trọng .


      “Lập tức điều tra, nhất định phải tìm được gói đồ kia.” Thường Hy nhìn Vãn Thu , mặc dù cảm thấy chuyện tình có chút kỳ quái nhưng có đầu mối so với có gì vẫn tốt hơn.


      “Được, muội lập tức ngay.” Vãn Thu vội lên tiếng, lúc xoay người đột nhiên lại thêm: “Muội thấy được Vân Nương tìm Vân Thanh rồi, nhưng là lúc ra ngoài sắc mặt tựa hồ được tốt lắm.”


      Thường Hy sửng sốt, hai quả đấm nắm chặt, trong mắt lóe lên tia sáng. Vân Thanh đúng là lợi hại, cư nhiên chịu nhảy vào cái hố này, tình nguyện đắc tội với Mạnh Điệp Vũ. Nàng ta so với nàng tưởng còn lợi hại hơn nhiều lắm!


      “Vãn Thu, đem đông thiên điện dọn dẹp để biểu tiểu thư chuyển vào!” Thường Hy nâng trán , chuyện phiền lòng cứ cái tiếp cái.


      Vãn Thu nhìn bộ dáng Thường Hy cũng dám hỏi nhiều, vội vã rời , chỉ để lại Thường Hy tiếp tục trầm tư.


      Ngay sau đó bên Triêu Hà cũng có tin tức truyền tới, Phùng Lương đễ quả nhiên là trúng dược kích thích cho nên mới có thể nổi điên, cho uống thuốc giải, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể trở lại bình thường.


      Nghe được tin tức như thế, Thường Hy cảm thấy thời gian trước khi các vị vương tử xuất cung là phong vân biến ảo... Những chuyện này cùng Vân Thanh có quan hệ hay ? Nàng ta thường xuyên tiếp xúc với Sở tu nghi, liệu có thể vô can hay ?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :