1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 220:


      Xuất trước mặt hai người nào có bóng dáng của ngọc mạch, trong thạch thất chỉ thấy hàng tầng hàng tầng rương gỗ lớn. Có thể là bởi vì thời gian quá lâu cho nên phía phủ thêm lớp bụi dày.


      Tiêu Vân Trác tiến lên mở ra cái rương, nhất thời bụi đất tung bay. Thường Hy theo bản năng lui về phía sau bước, thấy được biểu tình kinh ngạc của Tiêu Vân Trác khỏi lại bước lên phía trước, cúi đầu xem xét, chỉ thấy bên trong chất đầy bao vải tẩm dầu dùng để gói thứ gì đó, nhìn hình dáng đoán chừng vật này là cánh cung.


      Thường Hy hồi cả kinh trong lòng rồi lập tức mở ra cái rương bên cạnh, toàn bộ bên trong cũng được bao bọc nghiêm chỉnh bằng vải tẩm dầu, hình dáng như đại đao.


      Thường Hy đứng bên nhìn Tiêu Vân Trác mở ra hơn mười cái rương, thần sắc mặt cũng ngày càng nặng nề. Từ gian thạch thất này có thêm cửa đá thông ra địa phương khác, hai người vào, gian phòng này cũng chất đầy rương lớn, hai người có mở ra nhìn mà cứ tiếp tục vào bên trong.


      Đợi đến khi xem xong tất cả các gian thạch thất cây đuốc cũng đốt gần hết chỉ còn lại chút xíu. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, sắc mặt có chút bất an, Tấn vương này ràng là... Nếu phải Thường Hy đem núi hoang này tặng cho Hoàng đế bao nhiêu mạng người của Ngu gia xem ra khó giữ rồi.


      “Chúng ta ra ngoài rồi tiếp. Nơi này có thể khôi phục thành nguyên dạng ?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy hỏi, dù sao tình nghiêm trọng thế này trong nháy mắt thể đưa ra quyết định ngay được.


      Thường Hy gật gật đầu cái : “Đông liên hoàn trận vào nơi này có phá , vẫn có thể khôi phục lại nguyên dạng. Về phần thạch trận phía ngoài để tôi qua nhìn lại chút mới có thể xác định. Nếu như bị hư rồi có thể bày lại lần nữa, có vấn đề.”


      Thường Hy biết tình nghiêm trọng nên sau khi hai người ra ngoài, lại kêu Chương Tứ Thần ra khỏi cửa động, sau đó Thường Hy khởi động Đông liên hoàn trận, lại tăng thêm chút cơ quan, như vậy càng thêm phòng ngừa chút sơ hở.


      Ba người giúp đỡ nhau trèo lên khỏi cửa động. Bầu trời bên ngoài sớm trở nên xanh thẳm, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người ta vô cùng thoải mái. Thạch trận ở bên ngoài vẫn như cũ, chỉ có mấy cột đá ở trung tâm là bị phá hư, tuy vậy người bên ngoài vẫn thể vào được trong trận.


      Huynh đệ Ngu gia cùng với Lệ Trung Dũng nhìn thấy bọn họ ra mà vô cùng kích động đến nỗi hô lớn lên. Thường Hy chỉ cho Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần cách khôi phục thạch trận thành nguyên dạng, lại đem bốn chính vị thiên địa phong vân, bốn kì vị long hổ điểu xà lần nữa thay đổi. Trận pháp này vĩnh viễn có hình thái cố định, mỗi người phương pháp hóa giải của riêng mình.


      Sau khi làm xong tất cả, lúc này ba người mới ra khỏi trận. Thường Hy là vô cùng mệt mỏi, nhưng sắc trời còn sớm nên có quá nhiều thời gian giải thích, chẳng qua là để Chương Tứ Thần đem tình thuật lại cách đơn giản, sau đó sai người trông nom nơi này tránh xảy ra điều gì bất trắc. Vài lần Chương Tứ Thần muốn chuyện cùng Thường Hy đều bị Tiêu Vân Trác phá hư hết, tức bụng đầy oán khí.


      Ngồi xe ngựa hồi cung, Thường Hy và Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng đầu tóc y phục lộn xộn của nhau mà phì cười, sau đó lại thở dài tiếng : “Hôm nay là nguy hiểm, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng giữ được.”


      Tiêu Vân Trác nhớ đến cái này, khuôn mặt liền biến thành ai, nhìn Thường Hy : “Nàng lại dám nghe lời ta trực tiếp chạy vào trong trận! Nàng xem ta phải xử phạt nàng như thế nào đây?”


      Thường Hy nghĩ rồi ra: “Tứ Thần ca từ lớn lên tại nhà tôi, giống như ca ca ruột mà chăm sóc tôi đầy đủ. Tôi thể thấy chết mà cứu, nếu áy náy cả đời.”


      Tiêu Vân Trác giương mắt nhìn Thường Hy, nghiêm túc hỏi: “Nàng thực chỉ coi là ca ca?”


      Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, lại nhớ đến cuộc chuyện của Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần ở dưới thạch động, trong lúc nhất thời ngay cả hai tai cũng cảm thấy nóng muốn chết, nhưng là vẫn gật đầu cái.


      Tiêu Vân Trác thoải mái cười tiếng, lang có tình muội vô ý, Chương Tứ Thần nhất định là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi, còn bất kỳ tính uy hiếp gì đối với nữa.


      Thường Hy nhớ tới Tiêu Vân Trác ở trong trận cứu nàng hai lần, đều là nguy hiểm ngay trong gang tấc, liền rất muốn lên tiếng hỏi xem đối với nàng chính là thái độ gì? thích nàng hay chỉ nhất thời ham mê thứ mới mẻ? ra Thường Hy cảm thấy mình quá chai mặt rồi, chuyện như vậy nương gia sao có thể hỏi đây?


      Nhưng là hôm nay Tiêu Vân Trác liều mình cứu nàng hai lần, nàng còn biện pháp giống như trước kia giả dạng cái gì cũng biết nữa rồi, giữa bọn họ xảy ra những chuyện thể phủ nhận được nữa.


      Tiêu Vân Trác nhìn bộ dạng nhăn nhó hiếm thấy của Thường Hy, cảm thấy tò mò, tiểu nha đầu này lại nghĩ cái gì vậy?


      Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, hỏi: “ tại sao lại muốn liều mình cứu tôi?”


      Tiêu Vân Trác sửng sốt, nghĩ tới Thường Hy lại nhắc đến vấn đề này cho nên lại hỏi ngược lại: “Tại sao nàng lại hỏi điều này?”


      Thường Hy rất nghiêm túc nhìn Tiêu Vân Trác, sau đó : “ là Thái tử cao cao tại thượng, sinh mạng vô cùng quý trọng, mà tôi cũng chỉ là cung tỳ, mệnh đáng bao nhiêu tiền, vì sao lại cứu tôi mà quên mất an nguy của mình? Còn tại sao tôi lại muốn biết a? Chính là rất muốn biết, vậy thôi!”


      Thần sắc Thường Hy nghiêm túc như vậy lại khiến Tiêu Vân Trác có chút co quắp, đời này còn chưa từng thổ lộ với nữ nhân bao giờ. Lần trước là vì đối chọi với Chương Tứ Thần cho nên cứ buột miệng ra, nhưng là dưới tình huống này bắt buồn nôn hề hề mà nhu tình mật ngữ, là khiến cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, may mà cách tầng bụi đất mặt che , bằng cũng mất mặt muốn chết.


      “Cái này có cái gì phải hỏi, ta cho là nàng dồn sức tìm kiếm mạch ngọc, mà ta giúp được gì cho nên chỉ có thể bảo vệ nàng thôi.” Tiêu Vân Trác lập tức lảng sang chuyện khác, đề tài này rất nguy hiểm, bây giờ còn chưa phải là lúc để , tại chưa có dũng khí để thổ lộ.


      Thường Hy lại chịu bỏ qua, nhìn Tiêu Vân Trác: “ cho phép sang chuyện khác!” tới chỗ này Thường Hy thế nhưng cũng đỏ mặt. Nàng cũng dễ dàng a, đại nương gia chủ động hỏi loại chuyện này, vậy mà còn tỏ thái độ!


      Tiêu Vân Trác nhìn dáng vẻ hung hăng của Thường Hy, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh Lệ Bình đối xử với Tam ca của , nhất thời nhịn được mà cười ra ngoài.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 221:


      Thường Hy nhìn vẻ mặt của Tiêu Vân Trác có chút thất vọng, ngay sau đó cúi đầu. ra chẳng qua là cũng chỉ như thế, nàng là ngốc, tại sao lại trông mong vị Thái tử gia chỉ thích có mình nàng? giống như người nằm mộng mơ vậy!


      Tiêu Vân Trác nhìn ra được cảm xúc biến hóa của Thường Hy, trong lòng có chút ít khó chịu. Nếu như là trước kia, nhất định rằng mình thích Thường Hy, thích nàng thông minh, thích nàng giảo hoạt, thích nàng đầy bụng tính toán, thích nàng có bỏ mới có được; mỗi ngày chung đụng, mỗi lần đồng cam cộng khổ, tình cảm của đối với nàng sớm gia tăng, bất tri bất giác đem nàng đặt sâu tận trong đáy lòng.


      Cho nên mới có thể ở thời điểm Thường Hy xông vào trong trận, chút do dự mà đuổi theo; ở thời điểm nàng gặp nạn chút do dự mà nhảy xuống. Tất cả đều là do theo bản năng mà làm, địa vị của Thường Hy trong lòng cao hơn so với tưởng nhiều lắm, vượt xa ra khỏi phạm vi chính có thể thừa nhận.


      Nhiều hơn cả thích gọi là cái gì đây? Tiêu Vân Trác biết, nhưng lại biết rằng Thường Hy là nữ nhân đầu tiên chạm vào được tâm của , là người đầu tiên chút do dự bỏ qua sinh mạng bản thân mà cứu nàng. người đối với quá nặng nề, biết chính mình có thể gánh vác nổi hay , biết Thường Hy có thể chịu đựng nổi hay ?


      Thường Hy nhìn thần sắc nặng nề của Tiêu Vân Trác, lòng rơi thẳng xuống, cười thầm mình quá ngu ngốc, chuyện tình cảm cũng phải nhìn đối tượng, vị Hoàng đế tương lai có thể cho ngươi cam kết gì sao? Cha nàng cùng mẹ nàng là số ít ngoại lệ thế gian này, nhưng cũng có nghĩa là cùng nàng trở thành ngoại lệ.


      Nếu như chưa từng thích Tiêu Vân Trác sau này khi xuất cung nàng gả cho Tứ Thần ca chứ? Trong đầu nàng đột nhiên lên câu của Tiêu Vân Trác, nếu như tình cảm mà dựa vào lời thề để duy trì có hạnh phúc ?


      Nghĩ tới đây Thường Hy khẽ thở dài cái, nhìn Tiêu Vân Trác : “ cần nữa, là tôi quá phận, lời như vậy sao có thể hỏi ra chứ? Chúng ta vốn là người của hai thế giới, xin Thái tử gia thứ tội cho nô tỳ mới vừa rồi cả gan làm loạn.”


      Tiêu Vân Trác nhíu mày nhìn Thường Hy, biết là nàng nghĩ tới chiều hướng đúng, vốn muốn , bởi vì biết nên như thế nào. rất khinh thường lời hứa hẹn, phụ hoàng đối với mẫu hậu từng hứa hẹn qua, nhưng là nhìn lại ông ấy làm được những gì?


      Nhưng khi nhìn đến thần sắc thương tâm thất vọng của Thường Hy, lại cảm thấy mình giống như kẻ bạc tình, trong lòng rất áy náy. Cho nên khẽ cắn răng, nhìn Thường Hy : “ phải là ta trả lời, mà là ta biết trả lời thế nào.”


      Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác chợt ngẩng đầu lên, nghĩ tới lúc này lại chịu mở miệng, muốn chuyện Tiêu Vân Trác lại ngăn lại: “Nàng được gì, chỉ nghe ta . Chờ ta xong nàng mới được .”


      Thường Hy gật đầu cái, thêm gì nữa, nhưng là trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ khẩn trương. Nàng bây giờ rất nôn nóng, lòng nàng thất lạc thân nam nhân này, nếu như thích nàng mặt mũi nàng biết đặt vào đâu? Lòng nàng biết phải làm sao bây giờ?


      Mặc dù cảm giác mình buồn cười nhưng là Thường Hy có biện pháp khẩn trương.


      Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng Thường Hy, đột nhiên cảm thấy nàng cùng bản thân cũng giống nhau dạng, cũng rất là khẩn trương đấy. Nghĩ như vậy tâm tình nặng nề cũng tản chút, trong đôi mắt lên nụ cười nhàn nhạt. Mỗi lần đối mặt với Thường Hy đều có thể dễ dàng buông lỏng bản thân mình, bất tri bất giác mà cười, thói quen là đáng sợ.


      “Còn nhớ những lời ta với nàng thời điểm nàng vừa mới tiến vào Đông cung ?” Tiêu Vân Trác mở miệng hỏi, mặt chậm rãi lên tầng ngưng trọng.


      Thường Hy nhăn mày liễu, chu mỏ : “Chính là lần phạt tôi quỳ kia á?”


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái. Thường Hy hít sâu hơi rồi mới lên tiếng: “Nhớ. nữ nhân đứng bên cạnh phải cường giả.”


      Tiêu Vân Trác cười, Thường Hy thế nhưng vẫn còn nhớ , lại hỏi: “Vậy bây giờ nàng hiểu ý tứ của những lời này ?”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, thấy được trong đôi mắt kia mang theo nồng đậm nụ cười, gật gật đầu : “Ngay từ lúc đó cũng hiểu, nhưng là có cảm nhận được sâu sắc như tại. Thân sống ở Đông cung, lúc nào là có người chằm chằm nhìn ngó vào bản thân. Nếu là người vô dụng, chỉ sợ sống nổi, sớm muộn cũng bị người khác hại chết.”


      tới chỗ này Thường Hy liền nhớ tới tình hình mấy ngày nay trong cung mà thầm thở dài, trong lúc bất chợt tựa hồ có chút hiểu , nhưng lại cảm thấy còn nhiều thứ vẫn mơ hồ, chính nàng cũng biết nữa.


      Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy, tiếp: “Lúc nàng vừa mới vào Đông cung, ta cũng chỉ cảm thấy nàng rất thông minh, trong nhà có nhiều tiền, đối với ta coi như trợ lực, chỉ cần để tâm bồi dưỡng tương lai có thể trở thành cánh tay đắc lực. Kết quả là ta chưa cần ra tay bồi dưỡng nàng liên tiếp lập công lớn, mỗi lần lại mang đến cho ta kinh ngạc bất ngờ, lại khiến ta vui mừng thôi.”


      Thần sắc Thường Hy cứng đờ, ra vẫn thủy chung chỉ coi nàng như người hữu dụng. Nàng khỏi ảo não, cũng đúng, ngay cả khi nàng đủ thông minh, ngay cả khi nhà nàng rất có tiền, thế nhưng vẫn bì được với tầm quan trọng của địa vị, nàng xứng với Tiêu Vân Trác sao? Nhưng nếu như để cho nàng trở thành trong ba ngàn mỹ nữ của , có thể trước kia nàng bằng lòng, bởi vì nàng thích , nhưng bây giờ nàng muốn, chút cũng muốn.


      Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc Thường Hy nhưng có hỏi tới, ngược lại tiếp tục : “Ở địa vị này của ta, tam cung lục viện đó là loại cách thức để làm cân bằng thế lực triều đình, ngay cả như mẫu hậu ta lúc đầu rất phụ hoàng nhưng cuối cùng vì giang sơn của ông ấy mà đem từng mỹ nhân nạp vào hậu cung.”


      tới chỗ này, thần sắc Tiêu Vân Trác bất chợt cứng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “ cần ta giải thích, chắc nàng cũng hiểu được những thứ trong thạch động kia có ý nghĩa gì đúng ?”


      Sắc mặt Thường Hy xanh lại, ban đầu nàng còn có chút hoài nghi, nghĩ tới là như vậy, năm đó Tấn vương có mưu đồ soán vị. Nhưng là vì sao ông ấy lại dễ dàng từ bỏ đây? Dù sao cũng nắm trong tay nhiều binh khí, vàng bạc như vậy, ông ấy có lý do gì buông tay liền buông tay?


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 222: Dắt tay người trọn kiếp buông (1)


      Thấy được biểu tình kinh ngạc của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cũng muốn tiếp tục ở đề tài này nữa, lại : “Mẫu hậu ta qua đời sớm, đại ca và ngũ đệ nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế, lấy thông minh của nàng nhất định có thể nhìn ra những năm gần đây tình cảnh của ta có bao nhiêu hung hiểm.”


      Nghe tới đó Thường Hy im lặng lên tiếng. Từ xưa đến nay chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế chưa có bao giờ ngừng lại, nếu như buổi sáng thức dậy nghe người ta còn chuyện tranh giành đế vị nữa mới là lạ đấy. Trước kia tuy nàng biết rằng việc tranh đoạt này vô cùng nguy hiểm, nhưng là có khắc sâu trải nghiệm như mấy tháng vừa qua. Nàng là Thượng nghi Đông cung duy nhất bên cạnh Tiêu Vân Trác, biết có bao nhiêu người muốn ám hại nàng để gián tiếp ra tay người Tiêu Vân Trác đấy.


      “Cả đời này ta chưa từng nghĩ qua có thể thích nữ nhân hay , ta chỉ có thể tự với mình rằng ta thể thích bất kỳ nữ nhân nào cả.” Tiêu Vân Trác tới chỗ này có chút khổ sở, đều sinh ra ở Hoàng gia là tốt đẹp, nhưng chỉ khi tự mình thể nghiệm mới có thể được đó là tư vị gì?


      “Tự bản thân ta chính là sống được ngày hôm nay phải suy tính chuyện ngày mai, thế nào còn thời gian thích nữ nhân đây? Nhưng là Ngu Thường Hy nàng từ từ tiến vào trong lòng của ta, bất tri bất giác, bất tri bất giác liền tiến vào...” Tiêu Vân Trác thấp giọng mà ra, thanh ở trong buồng xe chật hẹp này nghe có vẻ càng thêm nặng nề, khiến Thường Hy nhịn được muốn lên tiếng kinh hô. Nàng là nghe lầm, là ảo giác sao? Trừng to mắt nhìn Tiêu Vân Trác, lắp bắp : “... cái gì?”


      Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thường Hy, chút khẩn trương còn lại trong lòng cũng từ từ biến mất, ra được khỏi miệng cũng có khó khăn như vậy. đưa tay nắm lấy tay Thường Hy, cho phép nàng rút lại, năm ngón tay đan lại chặt, lúc này mới tiếp: “Ngu Thường Hy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng bị nàng nhéo tai. Ta lớn như vậy rồi còn chưa có ai dám đụng đến đầu ngón tay của ta. Lần thứ hai gặp nàng, bị nàng xô trúng mà rơi xuống nước. Lần thứ ba bị nàng đạp vào trong nước, ta đây chưa từng bị xui xẻo qua như vậy, chỉ có từ lúc gặp nàng mới bắt đầu xui xẻo.”


      “Cái gì? ràng là đụng khiến tôi ngã xuống nước, ác nhân lại dám cáo trạng trước hay sao? Tôi gặp phải mới xui xẻo đâu rồi, hai ba phen liền thiếu chút nữa mất mạng, phải bị người sống thiết kế cũng là bị người chết tính toán...” Thường Hy nhịn được mà phản bác, đời này nàng gặp phải cũng là rất xui xẻo a, hôm nay thiếu chút nữa là vùi thân trong thạch trận rồi!


      Tiêu Vân Trác nghe đến như thế, bao nhiêu thương cảm đối với nàng đều cánh mà bay. Mỗi lần đối mặt với Thường Hy khuôn mặt cách nào mà bị co rút vài lần. Được rồi, nhận thua, cũng ngăn nổi bản thân cười khẽ tiếng, ánh mắt nhìn Thường Hy mềm nhũn ba phần, mở miệng hỏi: “Ngu Thường Hy, nàng là nữ nhân duy nhất vào lòng của ta, nhưng ta lại thể hứa hẹn cho nàng bất kỳ tương lai gì cả. Ta thể giống như Chương Tứ Thần, có thể lớn tiếng tuyên bố cả đời nạp thêm thê thiếp, ta cũng thể giống như các vị trượng phu khác, cả ngày ở bên cạnh nàng, ta lại càng thể thời thời khắc khắc bảo vệ nàng được an toàn...”


      Thường Hy nhìn vào đôi mắt của Tiêu Vân Trác, nhìn thấy bên trong đó tầng ai cùng bất đắc dĩ, con ngươi đen như mã não kia càng ngừng có xoáy nước xoay tròn, giống như tất cả tâm của nàng đều bị hút vào trong đó. Tiêu Vân Trác những lời này nàng đều biết, cũng hoàn toàn hiểu được. là Thái tử nước, phải bách tính bình dân, có rất nhiều thân bất do kỷ. Những lời này mặc dù làm lòng nàng đau nhói nhưng mỗi lời đều vô cùng chân , chính là bởi vì quá chân cho nên mới càng khiến nàng đau triệt nội tâm.


      Thường Hy yên lặng gật đầu cái nhưng câu cũng ra được, nàng sợ... Nàng sợ vừa lên tiếng nhịn được mà khóc lên. , nàng là nữ nhân duy nhất vào lòng ; , thể thời khắc bảo vệ an toàn cho nàng, ... Cho nên muốn buông tha nàng sao? Cho nên giữa bọn họ vĩnh viễn có khả năng sao?


      “Cho nên, ngay cả Thái tử gia thích tôi, cũng muốn đẩy tôi ra phải ?” Thường Hy mặc dù hiểu trong lòng, nhưng là vẫn có biện pháp bình tĩnh mà phải thốt ra miệng hỏi.


      Tiêu Vân Trác lắc đầu cái, muốn chuyện nhưng vì Thường Hy cúi thấp đầu nhìn thấy động tác của cho nên giành trước: “Ngày thứ nhất tiến vào Đông cung, rằng nữ nhân đứng bên cạnh phải cường giả. Tôi hiểu rằng có cách nào để thời thời khắc khắc bảo vệ nữ nhân bên cạnh mình, cho nên muốn nàng trở nên mạnh mẽ, có đủ sức tự vệ mới an tâm mà ứng phó bên ngoài. Vì thế, cần phải luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi có thể bảo vệ mình bị chút tổn thương. có thời gian ở cùng với tôi, tôi hiểu được là có cả thiên hạ, phải làm việc rất nhiều. Tôi chỉ hy vọng rằng trong lúc bất chợt ngừng lại, nhớ ra rằng bên cạnh mình có tôi. thể hứa hẹn cho tôi tương lai, tôi biết rằng mình chỉ là con của thương nhân, địa vị so với trời vực, nhưng là tôi vẫn như cũ hy vọng... Đứng bên cạnh , cùng đối với mặt vứi bao mưa gió là tôi. Biết mình xứng, nhưng là làm sao bây giờ? Tôi thích , biết mình rất buồn cười nhưng vẫn như cũ muốn vì che gió chắn mưa. Biết tương lai có Hoàng hậu, có rất nhiều phi tử, nhưng là trước lúc đó... Trước lúc đó, trong lòng chỉ cần có mình tôi là đủ rồi. Chẳng qua là điều đó... Có thể ?”


      Thường Hy cảm thấy mình rất ngu ngốc, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết cuối cùng tan thành mây khói, biết cuối cùng người đứng bên cạnh phải là nàng, nhưng mà nàng muốn là duy nhất của , trước khi cưới Hoàng hậu, dù chỉ trong tháng, năm, hay chỉ là ngày cũng tốt!


      Tiêu Vân Trác nghe lời đáng thương của Thường Hy, nghe được cầu bé của nàng, rốt cuộc cũng nhịn được mà hốc mắt ướt át, vẫn còn có người so với ngốc nghếch hơn. ngu ngốc!


      Tiêu Vân Trác đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thường Hy, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dán ở lỗ tai nàng hỏi: “Vậy sau khi ta cưới Hoàng hậu rồi, nàng làm sao?”


      Thân thể Thường Hy vùi trong ngực Tiêu Vân Trác bỗng chốc cứng đờ. Đúng vậy, sau khi cưới Hoàng hậu nàng nên làm cái gì bây giờ? Cùng người khác chung chồng nàng tuyệt đối đồng ý, hơn nữa người nọ còn là Tiêu Vân Trác nàng càng chịu, thế nhưng nàng biết nên làm cái gì?


      Tiêu Vân Trác nghe được thanh Thường Hy, lại hỏi tới: “Nàng làm sao?”


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 223: Dắt tay người trọn kiếp buông (2)


      Thường Hy hiểu tính tình của mình, nếu như muốn nàng cam tâm tình nguyện ủy khuất cầu toàn nàng làm được, tuyệt đối làm được. Cho nên nàng chu mỏ : “Dù sao sáu năm sau tôi cũng xuất cung!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác đen trận, ra nàng vẫn còn có ý định này, khỏi cắn răng nghiến lợi : “Nàng còn muốn chạy trốn?”


      Thường Hy giãy dụa ở trong ngực Tiêu Vân Trác, cảm thấy tư thế này chuyện chút khí thế cũng có, nhưng là giãy dụa mấy cái cũng thoát, đành phải từ bỏ rồi tiếp: “Nếu mạnh mẽ giữ tôi ở trong cung, tôi dám đảm bảo mình làm ra những chuyện gì nữa. phải biết nữ nhân ghen rất đáng sợ, bất tri bất giác mà làm ra những chuyện sai lầm. Cho nên, nếu có ngày kia, xin niệm tình mà tha cho tôi con đường sống, tôi vô cùng cảm kích.”


      Tiêu Vân Trác bật cười ra tiếng, nữ nhân này khờ mà cũng đáng , ngay cả lời như vậy cũng có thể ra khỏi miệng. Nữ nhân mà từng gặp qua lúc nào cũng cố gắng đem mặt độc ác của mình giấu , chỉ phô bày ra phần lương thiện xinh đẹp. Cũng chỉ có Thường Hy dưới tình huống như thế này còn ra được những lời như vậy, chút nào che giấu mặt khác trong con người của nàng, điều này làm thích, vốn ưa gì những dạng nữ nhân dối trá kia.


      Tiêu Vân Trác lật người cái đem Thường Hy đè xuống dưới nệm xe ngựa, cùng nàng mặt đối mặt. nhìn vào đôi mắt chớp động của nàng, thấp giọng nỉ non : “Ta thể cho nàng tương lai là bởi vì bây giờ ta còn chưa có tương lai, nếu như đăng cơ được ngôi vị Hoàng đế có thể ta chết. Muốn cho nàng trở nên cường giả để tự bảo vệ mình đó là vì tại ta có năng lực bảo đảm cho nàng an toàn tuyệt đối, trừ phi ta ở bên cạnh nàng thời thời khắc khắc, nhưng điều đó là thể nào, bởi vì ta còn có quốc bận rộn trong triều, ta còn phải cố gắng bảo vệ địa vị của mình. Nàng cũng nên mấy lời như buông tha cho ngôi vị Thái tử, nếu quả như vậy Ngu gia của nàng vĩnh viễn có cơ hội xuất đầu lộ diện, còn rước thêm tai họa ngập đầu. Ngay cả khi ta cam nguyện dâng lên ngôi vị Hoàng đế có lẽ ánh mặt trời ngày mai ta cũng thể thấy được. Chỉ bởi vì ta là Thái tử, là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế danh chính ngôn thuận, chỉ cần ta còn sống người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế kia vĩnh viễn yên tâm, sợ ngày ta đổi ý, ra tay đoạt lại giang sơn của .


      Cho nên cả đời này ta cũng thoát khỏi hoàng thành, muốn sinh tồn phải tranh đấu. Tranh đấu có thắng có thua, người khác có thể thua nhưng ta thể. Ngu Thường Hy, ta có rất nhiều thân bất do kỷ, tựa như bảy nữ nhân trong Đông cung kia, đều phải là ta muốn, nhưng chỉ cần câu của phụ hoàng ta liền có họ. Cho nên ta thể cho nàng cái cam kết, nếu ngày kia phụ hoàng hạ chỉ bắt ta cưới Thái tử phi ta cũng đành phải tuân mệnh. Hoặc là nàng nghĩ ta có thể phản kháng, nhưng như vậy là thể nào, hậu quả của việc phản kháng cần ta nàng cũng hiểu được. Có thể nàng xem ta là người coi trọng quyền thế, lãnh huyết vô tình, nhưng nếu như vậy, biết ta đầu thai mấy lần rồi.


      Ta cũng bảo nàng chờ ta, chờ ta lên đế vị ta cho nàng tất cả thứ nàng muốn. Đó là thể nào, ai có thể ngồi mát ăn bát vàng. Nàng phải đứng bên cạnh ta, cùng ta sánh vai ngạo thị thiên hạ này, cho nên phải cùng nhau tác chiến.


      Ngu Thường Hy, ta cho nàng cam kết, cũng cho nàng hy vọng, ta chỉ có thể cho nàng biết, nàng theo Thái tử tùy thời có thể bỏ mạng, nàng nam nhân ngay cả hứa hẹn cũng thể cho nàng, nàng phải chịu đựng nhiều gian khổ vì nam nhân ấy ngay cả cam kết cho chính bản thân , cũng làm được.”


      tới chỗ này Tiêu Vân Trác dừng lại, khóe miệng lên mạt cười châm chọc, rồi lại tiếp tục: “Loại tình ăn bữa nay lo bữa mai ta trải qua nhiều năm, nếu nàng muốn cùng ta nhất định phải trải qua những ngày này. Chỉ cần ngày còn chưa đăng cơ loại cuộc sống này tiếp tục kéo dài nữa, mỗi ngày nàng phải tập trung cao độ, thời thời khắc khắc phải đề phòng kẻ khác, thậm chí bao gồm cả cha ruột của nàng. Có lời gì nàng thể cho bất luận kẻ nào, dù cho nhận hết uất ức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nàng có bằng lòng hay ?”


      Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác , biết những lời này của rất tuyệt tình, cái gì cũng cho nàng nhưng lại muốn nàng mạo hiểm theo , mỗi giây mỗi phút đều phải đối mặt với nguy hiểm cùng tai nạn, phòng bị mỗi người chung quanh. loại tình này trải qua nhiều năm, nàng nên chán ghét nam nhân tuyệt tình như vậy mới đúng, nhưng tại sao nàng lại cứ cảm thấy trong lòng ê ẩm, cảm thấy nam nhân trước mắt này vô cùng đáng thương đây?


      rất đúng, ngay cả ngày mai của bản thân mình còn thể đảm bảo sao có thể cho người khác cái cam kết? Lời như vậy nghe tuyệt tình, nhưng Thường Hy lại cảm nhận được đằng sau đó là thâm tình nồng đậm. Nam nhân này tuyệt giả dối, tuyệt lạnh lùng, chút cũng khiến cho người ta thấy chán ghét, càng chỉ khiến cho người ta thêm đau lòng.


      Chẳng biết từ lúc nào nước mắt trong suốt tràn mi mà ra, ra chua cay khiến cho người ta khống chế được mà chảy nước mắt, ra khi phát được phương thức biểu nhu tình, khi đến gần bên cạnh , nàng càng thể rời bỏ được nam nhân này, bởi vì kiên cường, bởi vì ngụy trang khiến nàng lại càng thêm thương tiếc.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, có chút khẩn trương, sợ Thường Hy cự tuyệt, rời . nữ nhân nào bằng lòng theo nam nhân mà ngay cả lời hứa hẹn cũng keo kiệt, nữ nhân nào đồng ý theo nam nhân tuyệt tình như vậy.


      Nữ nhân ai cũng muốn được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng nếu như theo phải mặc áo giáp ra trận, cùng đối mặt với phong ba bão táp, có lẽ ngay cả tính mạng cũng khó mà đảm bảo.


      nam nhân rất tuyệt tình!


      Nhưng nam nhân tuyệt tình ấy cũng khát vọng phần tình cảm thuần túy, mang theo bất kỳ toan tính vụ lợi nào khác. thân là Thái tử cao quý nhưng cũng chỉ là nam nhân bình thường, cũng khát vọng được theo đuổi tình , mặc dù khát vọng ấy vừa tại thời khắc được sinh ra ở hoàng cung liền bị hủy diệt.


      Thấy Thường Hy chẳng qua là rơi lệ, chữ cũng , sắc mặt Tiêu Vân Trác tối lại, cười tự giễu. Đúng vậy, có nữ nhân nào ngu ngốc như vậy ? Từ từ buông ra Thường Hy, Tiêu Vân Trác ngồi thẳng người, lòng tràn đầy hy vọng giờ đây hóa thành hư , chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối khó chịu, theo bản năng lấy tay xoa xoa ngực mình, tựa hồ như vậy làm giảm bớt được nỗi đau trong tim. ra Thường Hy gì vì sợ cự tuyệt làm khổ sở, bởi vì xin lỗi cho nên khóc sao? Vậy cần gì chứ!


      “Nàng cần cảm thấy có lỗi, lựa chọn của nàng là đúng, người nào ngu ngốc mà nguyện ý theo nam nhân dám hứa hẹn, lại còn cầu người ấy cùng ta đối mặt với phong ba bão táp đây?” Tiêu Vân Trác thản nhiên , trách Thường Hy, chính còn ích kỷ như thế có tư cách gì oán thán người khác?


      Thường Hy nghe thế có chút sửng sốt, vậy là có ý tứ gì? cho là nàng muốn theo sao?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 224: Nắm tay người trọn kiếp buông (3)


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đưa tay kéo ống tay áo của , thấp giọng ra: “Làm sao biết là tôi bằng lòng? Tôi chưa có lên tiếng liền cho rằng tôi muốn?”


      Tiêu Vân Trác quay đầu lại nhìn Thường Hy, trong mắt lên tia vui mừng, há miệng hỏi: “Nàng bằng lòng?”


      Thường Hy ôm lấy cánh tay của , tựa đầu lên vai Tiêu Vân Trác, sau đó : “Chàng thích nữ nhân nhà thương gia sao? Nếu như có ngày chàng thành công, miệng lưỡi thiên hạ để yên cho nữ nhân như vậy đứng bên cạnh chàng. Bọn họ dùng thế lực của mình mà ép buộc chàng, dùng tầng tầng lớp lớp lễ nghi quy củ đối phó chàng.”


      “Hán Vũ đế có thể lấy Vệ Tử Phu, Hán Thành đế có thể phong Triệu Phi Yến, cho nên ta chắc chắn có thể thuận lợi đem nàng cưới vào hậu cung, trở thành thê tử duy nhất đời này của ta. Ta mặc dù nghĩ mình có thể gây dựng nghiệp to lớn như Hán Vũ đế nhưng khẳng định rằng mạnh hơn Hán Thành đế. Thường Hy, nếu nàng để ý xuất thân của mình như vậy rất đơn giản, đợi năm sau ca ca của nàng đề tên bảng vàng, ta liền nghĩ biện pháp để huynh ấy ra biên cương, khi lập được chiến công còn ai dám khinh thường nhà nàng. ra nàng cần phải lo lắng, Hoàng hậu của Tiêu Vân Trác ta nhất định được vạn người kính ngưỡng mà ai dám khinh bỉ.” tới chỗ này Tiêu Vân Trác khẽ thở dài hơi, thực ra những chuyện này sớm nghĩ tới từ lâu, chẳng qua là chưa với nàng mà thôi.


      Thường Hy tựa hồ thể tin được nhìn Tiêu Vân Trác, ngay cả những thứ này cũng nghĩ đến rồi sao? Cho nên tại mới có thể dễ dàng mà ra như thế. Thường Hy hỏi: “Làm sao chàng biết ta quan tâm những thứ này?”


      “Nếu cả những điều này còn biết làm sao có tư cách lấy được nàng?” Tiêu Vân Trác cười tiếng, lần nữa ôm Thường Hy vào trong ngực, chậm rãi : “ ra ta coi trọng xuất thân, nàng là con của thương nhân thế nào? Chỉ cần là người ta thích bất kể xuất thân như thế nào, trong lòng ta cũng đều là trân bảo.”


      Thân thể Thường Hy run lên, dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Tiêu Vân Trác, ghé vào sát trong ngực của , lại câu cũng lên lời, chỉ có thể im lặng nghẹn ngào... Trân bảo... Nàng là trân bảo trong lòng sao?


      “Này vẫn như cũ phải là cam kết, đó chỉ là lời của nam nhân đối với nữ nhân mà , là lời lòng nhất của , là Tiêu Vân Trác Ngu Thường Hy chứ phải Thái tử gia Ngu thượng nghi, cái này nàng có hiểu được ?”


      Thường Hy gật đầu cái, lại dùng sức gật đầu thêm cái nữa, nàng hiểu, nàng rất hiểu. Tiêu Vân Trác Ngu Thường Hy... Tiêu Vân Trác Ngu Thường Hy... nam nhân nữ nhân, cần gì Thái tử gia, cần gì Ngu thượng nghi, kia đều phải là thứ muốn, cái cần chẳng qua chỉ là mình Ngu Thường Hy mà thôi!


      Tiêu Vân Trác thở hơi dài nhõm, trịnh trọng : “Ta nguyện nắm tay nàng, kiếp này mãi buông!”


      Thường Hy nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt thế nào cũng ngừng được. đưa cho đúng là thứ nàng muốn, nam nhân nữ nhân. Thường Hy lau nước mắt, cố tỏ ra bá đạo : “Nắm tay người, kéo người . Cả đời này Tiêu Vân Trác là người của Ngu Thường Hy đấy!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :