1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 210:


      Tiêu Vân Trác vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Thường Hy bước vào gian phòng của nàng, muốn đuổi theo, Ngũ Hải sớm chờ ở bên vội vã tiến lên, gấp gáp ngăn cản : “Thái tử gia, nô tài có lời!”


      “Lát nữa , ta còn có việc gấp phải làm!” Tiêu Vân Trác xong cũng kịp nhìn Ngũ Hải, hướng phòng của Thường Hy đuổi tới.


      Ngũ Hải há miệng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Vân Trác, kinhg ngạc đến nỗi ngay cả miệng cũng quên phải khép lại. Thái tử gia lại vì nữ nhân mà ngay cả chính cũng quản! Nữ nhân là hoạ thủy, chút cũng sai a!


      Tiêu Vân Trác đưa tay đẩy cửa. Cửa có khóa, đẩy cái liền mở ra, vào rồi trở tay đóng lại. Đây là lần đầu tiên Tiêu Vân Trác vào phòng của Thường Hy, cũng có thời gian mà đánh giá gian phòng, vội vã nhấc chân vào phòng trong, quả nhiên nhìn thấy Thường Hy vùi mình giường gần cửa sổ.


      Thấy Tiêu Vân Trác vào, Thường Hy quắc mắt trừng mi, cả giận : “ đến đây làm cái gì? muốn đùa giỡn nữ nhân trong Đông cung có sáu bảy đấy!”


      Nghe được lời Thường Hy , Tiêu Vân Trác hồi cười khổ, xem ra Thường Hy coi là dạng người hạ lưu rồi. Tiêu Vân Trác muốn tiến lên bước, vốn là định ngồi bên người của Thường Hy, nhưng là đảo mắt lại thấy Thường Hy nổi nóng, rất có thể cước đem đạp xuống đất, tiểu nha đầu này tuyệt đối làm được, rất là có lòng tin.


      Vì tôn nghiêm cộng với an toàn của mình, Tiêu Vân Trác vẫn là sờ sờ lỗ mũi rồi ngồi xuống đối diện với Thường Hy, cách cái bàn tròn sơn đỏ khắc hoa văn xem ra vẫn tương đối an toàn.


      Thấy Tiêu Vân Trác tự giác ngồi cách mình tương đối xa, Thường Hy hừ lạnh tiếng thèm để ý , hai tay ôm đầu gối, đầu cũng gục ở đó. Nàng phải cùng Ngũ Hải, tránh cho biết lại đem chuyện này lộ ra, bất kể là cầu khẩn hay uy hiếp lợi dụng, tóm lại là tuyệt đối để cho truyện này lan truyền ra ngoài, nếu nàng muốn sống nữa.


      Tiêu Vân Trác nào có nghĩ tới tâm tư của Thường Hy chuyển đến chỗ khác. vẫn suy nghĩ xem mình nên bày tỏ thế nào với nàng, chuyện này là có chút khó khăn, mở miệng nổi. đường là Thái tử Đông cung, từ trước tới nay chỉ có nữ nhân thổ lộ với , nào có chuyện phải tự mình những lời này, mấy lần há miệng ra cuối cùng lại nuốt vào.


      ở ngoài cửa muốn mau chóng đem chuyện trình lên, ở trong phòng ba lần bốn lượt muốn lấy hết dũng khí để mở miệng, trong lúc nhất thời thế nhưng khí yên lặng quỷ dị muốn chết, lại càng khiến cho người nào dám chuyện.


      Trong phòng hai người hề nóng nảy, nhưng là phía bên ngoài Ngũ Hải gấp đến nỗi muốn xoay vòng, thế nào còn có ra, đây chính là đại a! Lại đợi thêm thời gian chén trà, Tiêu Vân Trác vẫn còn chưa có ra, Ngũ Hải khẽ cắn răng, chà xát lòng bàn tay, máu xông lên não liền tiến vào.


      Hai người bên trong nhất thời bị tiếng phanh mở làm cho sợ hết hồn. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm lại, hừ lạnh : “Người nào?”


      Ngũ Hải là già rồi nên lú lẫn, mở cửa cần dùng tay nha, tại sao lại dùng đầu, giờ này chỉ thấy đám chim bay bay đầu...


      Ngũ Hải vịn tay chống cái bàn để ổn định thân thể, lắc đầu cái giúp mình tỉnh táo lại, nghe được thanh Tiêu Vân Trác, vội vàng bẩm báo: “Thái tử gia, là não nô. Nô tài có việc gấp cần phải , cấp bách a! Núi hoang kia có tin tức!”


      Lời vừa thốt ra, Thường Hy cũng thèm để ý đến đau thương nữa, theo bản năng xuống giường, giày vào rồi chạy ra hỏi: “Chu công công, là núi hoang kia sao?” Phải biết rằng mấy vị ca ca của nàng cùng Chương Tứ Thần đều ở nơi đó a, nếu là xảy ra việc gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?


      Tiêu Vân Trác theo sát Thường Hy ra, nhìn Ngũ Hải hỏi: “ xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt tự chủ mà dẫn theo vài tia khẩn trương. Khối đất hoang kia mấy ngày trước nhìn thấy có cái gì đó đúng rồi, chẳng qua là muốn làm cho Thường Hy lo lắng cho nên mới .


      Ngũ Hải lúc này mới định thần lại, nhìn hai người : “Ngu đại thiếu gia truyền lời tới rằng mời Thái tử tự mình chuyến, là có phát trọng đại, nhưng cụ thể là cái gì , sợ là đường truyền tin để lộ tin tức.”


      Thường Hy sửng sốt, khỏi có chút khẩn trương hỏi: “Ca ca của ta sao chứ?”


      Ngũ Hải vội vàng : “ có sao, Ngu Thượng nghi yên tâm .” tới chỗ này lại quay sang nhìn Tiêu Vân Trác: “Thái tử gia, ngài vẫn làn nên tranh thủ thời gian qua nhìn chút , nghe rằng chuyện rất cấp bách!”


      Tiêu Vân Trác chỉ đành phải gác lại chuyện muốn thổ lộ tâm tình với Thường Hy, quay đầu nhìn nàng : “Ta trước xem chút, nàng ở nơi này chờ ta, trở lại ta có điều muốn cho nàng.”


      Tiêu Vân Trác nhấc chân bước , trong nội tâm hiểu được chuyện nào nặng chuyện nào , có số chuyện có thể hoãn lại chậm chút nhưng là có số chuyện thể chờ được.


      Thường Hy vừa thấy phát bắt được tay của Tiêu Vân Trác : “Tôi cũng muốn ...” Nàng rất lo lắng cho ca ca của mình, nhìn vẻ mặt rất nghiêm trọng, chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?


      Tiêu Vân Trác nghe vậy chậm rãi : “Nàng sao có thể tùy tiện xuất cung? Nàng cứ ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, ta rất nhanh trở về.”


      Tiêu Vân Trác như thế càng khiến cho Thường Hy cảm thấy lo lắng hơn, cho nên lại càng bướng bỉnh chịu buông tay, : “ để cho tôi , tôi gây thêm phiền toái. Tôi muốn xem các ca ca của mình, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn chút khối đất hoang kia, trước giờ tôi chưa từng nhìn qua nó. Ca ca của tôi đứng đỉnh núi nhìn xuống dòng sông cảnh sắc rất đẹp!”


      Nhìn bộ dáng đáng thương của Thường Hy, nhất là cặp mắt còn phiếm tơ hồng, Tiêu Vân Trác đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ phải đối với Ngũ Hải : “Mang bộ y phục tiểu thái giám đến đây!”


      Ngũ Hải sửng sốt, chỉ thấy sau lưng cũng đeo thêm tầng mồ hôi lạnh, nhìn Tiêu Vân Trác khuyên nhủ: “Thái tử gia, chuyện này tốt lắm đâu! Cái này nếu như để Hoàng thượng biết được nhất định trách phạt ngài!”


      Thường Hy ngược lại nghĩ đến điểm này, trong lúc nhất thời có chút do dự, nhưng là lại nghe được Tiêu Vân Trác : “Ngươi cần nhiều lời, mau lấy y phục! Chỉ cần cẩn thận chút, bên phụ hoàng ta tự có đối sách!”


      Ngũ Hải bất đắc dĩ than tiếng rồi xoay người rời , chỉ trong hồi công phu liền đem y phục mang đến. Thường Hy vào nội thất nhanh chóng thay đổi y phục, sau khi ra ngoài nhất thời biến thành bộ dáng tiểu thái giám vô cùng tuấn tú.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 211:


      Hai mắt của Tiêu Vân Trác và Ngũ Hải đều tỏa sáng, có nghĩ tới Thường Hy giả nam trang cư nhiên lại tuấn tú, trang nhã như vậy, nhưng mà cũng có thời gian để nhiều lời, vội vã ra ngoài. Dọc đường , Thường Hy đều cúi đầu vì sợ người khác nhận ra mình, cho đến khi ra khỏi cửa cung, ngồi lên xe mới cảm thấy thở phào nhõm.


      Xe ngựa chạy như bay đường lớn, Thường Hy giữ chặt lấy buồng xe để ổn định thân thể của mình. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, cũng để ý đến chuyện phải tức giận với nữa, thấp giọng hỏi: “Chuyện ở khối đất hoang kia biết phải ? Rốt cuộc là xảy ra việc gì?”


      Tiêu Vân Trác muốn đỡ Thường Hy giúp nàng duy trì thăng bằng lại bị Thường Hy nhanh chóng né mất, nhưng cũng bởi vì vậy mà thiếu chút nữa té ngã ở trong xe. Tiêu Vân Trác thở dài, cho rằng nàng vẫn còn chưa có hết giận, nhưng là bây giờ phải lúc bàn luận chuyện này, chỉ đành phải : “Nàng đừng có chạy, ta qua là được!”


      Thường Hy nhìn giống như đề phòng cướp, cho đến khi quả có động tác gì nữa lúc này mới yên lòng lại, : “ tới đây tự nhiên tôi chạy!”


      Tiêu Vân Trác tức giận, đời này còn chưa có gặp qua nữ nhân nào khó dây dưa như vậy, cố gắng nhẫn nhịn mà sang chuyện khác: “Mấy ngày trước thời điểm tìm kiếm mạch ngọc liền xảy ra chuyện kỳ quái, dưới chân núi hoang kia có thạch lâm rất lớn. Bình thường nhìn có gì kỳ quái, nhưng khi có người vào tựa như gặp phải mê trận mà mất phương hướng, rất khó vào trong được thạch lâm.”


      Thường Hy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, há miệng hỏi: “Lại có chuyện như vậy sao?”


      Tiêu Vân Trác thở dài : “Cái này cũng phải quan trọng nhất mà trọng điểm là khắp nơi trong thạch lâm đều bố trí cơ quan cạm bẫy, có hơn mười thị vệ đại nội bỏ mạng trong đó rồi!”


      Thường Hy vô cùng hoảng sợ, : “Vậy ca ca của tôi chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? thạch lâm nho tại sao lại lợi hại như vậy? Trước kia có nghe người ta qua chuyện này à!…”


      Tiêu Vân Trác hừ lạnh tiếng : “Thạch lâm kia rất có thể là trận kỳ môn bát quái. Ta phái người mời Lệ tướng quân, rất am hiểu đối với bày binh bố trận, chừng có thể phát ra điều gì đó. Hôm nay nhất định là đến cho nên mới có tin tức truyền ra.”


      Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, hồi lâu chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng , biết là suy nghĩ cái gì. Tiêu Vân Trác vừa thấy, vội vàng : “Nàng yên tâm, ba vị ca ca của nàng đều an toàn, bản Thái tử để cho bọn họ lâm trận đầu tiên đâu.”


      Thường Hy tựa hồ giống như có nghe thấy, vẫn mất hồn như cũ. Tiêu Vân Trác nhướng mày, biết Thường Hy suy nghĩ cái gì, cũng định hỏi, dù sao trong đầu nàng luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.


      Xe ngựa chạy ước chừng canh giờ mới dừng lại. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy : “Đến rồi, xuống xe .”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đột nhiên : “Kỳ môn độn giáp bác đại tinh thâm, giống với bài binh bố trận, chỉ sợ Lệ tướng quân có lực mà dùng được!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác ngưng tụ, nhìn Thường Hy hỏi: “Làm sao nàng biết?” ra đối với kỳ môn độn giáp, Tiêu Vân Trác cũng từng nghiên cứu qua, chẳng qua là quốc bận rộn nên có để tâm suy nghĩ cẩn thận, cho nên cũng dam tùy tiện bừa.


      “Lệ tướng quân bài binh bố trận chiến trường, bình thường cũng là trận thế mấy vạn người, uy thế dũng mãnh, khí khái khổng lồ. Nhưng là bố cục thạch lâm dưới chân núi hoang vô cùng tinh xảo, tuy diện tích lớn nhưng lại ngăn chặn lối vào duy nhất có phải hay ?” Sắc mặt Thường Hy tốt lắm, trong mắt tựa hồ lên chút ánh sáng nhạt còn kèm theo vài tia bất đắc dĩ.


      “Đúng vậy.” Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy chưa đến nơi có thể đoán trước được tình hình nơi đó, trong lòng sáng lên, hỏi: “Chẳng lẽ nàng hiểu được kỳ môn độn giáp?”


      Chỉ là những lời này vừa ra khỏi miệng chính cũng cảm thấy thể tin được, làm sao có thể chứ? Thường Hy chỉ là nữ tử, làm sao có thể biết được những thứ này? Huống chi thạch lâm này tồn tại mấy thập niên rồi, cho nên công lực cũng phải bình thường.


      Thường Hy gì, chẳng qua là cười khổ tiếng nhìn Tiêu Vân Trác, : “Chúng ta nhìn qua chút . Tôi hiểu được, chẳng qua là muốn xem náo nhiệt thôi.”


      Tiêu Vân Trác lại cảm thấy những lời này của Thường Hy chân chút nào, sinh lòng nghi ngờ nhưng cũng hỏi mà dẫn đầu xuống xe, lại đưa tay đem Thường Hy đỡ xuống.


      Thường Hy dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt mình, cách đó xa là tòa núi. Núi này quả cũng phải rất cao, nhưng là Thường Hy đứng phía bên dưới vẫn cảm giác được mình bé. núi chỉ có lưa thưa vài bụi cỏ, còn lại toàn là sỏi đá. Dưới chân núi là khoảng đất trống hoang vu, sinh trưởng ít cỏ dại tên, khung cảnh vô cùng tiêu điều.


      Từ xa nhìn lại ít người lúi húi bận rộn, ngừng chuyên chở đất đá ra. Thường Hy biết đây là khai phá núi để tìm kiếm mạch ngọc.


      Nhìn thấy bọn họ tới, Ngu Thụy Lân liền tới đón, muốn hành lễ lại nhìn thấy Thường Hy, cho nên bị hù dọa đến giật mình, khỏi cả kinh : “Hy nhi, làm sao muội lại ăn mặc thế này?”


      Thường Hy nhìn thấy đại ca vẫn còn bình an nguyên vẹn đứng tại đây, khuôn mặt rốt cục mới lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến lên kéo cánh tay của hăn : “Muội khẩn cầu Thái tử gia dẫn muội tới đây. Muội muốn xem đất hoang kia thực ra là có bộ dáng gì?”


      “Hồ nháo! Muội là người trong cung, sao có thể tùy tiện xuất cung? Đây phải là cho Thái tử gia thêm phiền toái sao?” Ngu Thụy Lân giọng trách cứ, bởi vì nội thị cho phép là thể xuất cung.


      sao, ta dẫn nàng ra, tự nhiên đem nàng trở về.” Tiêu Vân Trác tiến lên bước .


      Thường Hy bĩu môi cái, tìm Ngu Thụy Minh và Ngu Thụy Hòa, kêu nhị ca, tam ca tiếng giòn giã. Người nhà gặp mặt là cực kỳ vui mừng, buồn bực trong lòng lập tức xua tan hết.


      được vài câu, Tiêu Vân Trác lại hỏi: “Lệ tướng quân đâu?”


      Ngu Thụy Lân vội vàng bẩm báo: “Lệ tướng quân bị thương, nằm băng bó ở đằng kia.”


      “Bị thương? có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Vân Trác vừa hỏi vừa nhanh chóng bước đến.


      “Lệ tướng quân tự mình vào trận, kết quả là bị thương, may mắn là còn biết chút ít trận pháp nếu ngay cả tính mạng cũng giữ được!” Ngu Thụy Minh tiếp lời , sắc mặt vô cùng ảm đạm.


      Thường Hy cũng ngừng chân, khuôn mặt có điểm nghiêm trọng. Ngu Thụy Hòa phát giác có điểm đúng, quay đầu lại nhìn Thường Hy hỏi: “Tiểu muội, muội làm sao vậy?”


      Thường Hy cố nặn ra nụ cười, nhìn mấy người phía trước có chú ý khác thường của nàng, lúc này mới thấp giọng mà ra: “Muội sao, nhị ca, chỉ là lúc nãy xe ngựa chạy nhanh quá cho nên có chút choáng váng đầu. Huynh yên tâm .”


      Ngu Thụy Hòa quan sát Thường Hy cái, thấy nàng quả có chuyện gì lớn lúc này mới yên tâm : “Vậy tốt, muội nếu thoải mái phải ngay, được giấu ở trong lòng.


      Thường Hy gật đầu cái, nhìn đoàn người từ từ tiếp cận thạch lâm mà trong nội tâm có chút bất an.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 212:


      Thời điểm Tiêu Vân Trác tới, Lệ Trung Dũng cũng vừa mới bước ra khỏi lán trại, hai bên đụng phải nhau, Lệ Trung Dũng vội vàng tiến lên bước quỳ xuống hành lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ. Vi thần vô năng phụ giao phó của Thái tử, cảm thấy vô cùng hổ thẹn!


      Tiêu Vân Trác lập tức tiến lên tự mình đỡ lấy Lệ Trung Dũng, : “Lệ tướng quân xin đứng lên, vạn vạn thể như vậy, con người có sở trường tất có sở đoản, chuyện này thể trách được tướng quân. Trận thế mấy ngàn vạn người chiến trường là thế mạnh của tướng quân, nhưng thạch lâm đơn độc tinh xảo này chưa chắc là sở trường của ngươi, Lệ tướng quân cần để ở trong lòng.”


      Lệ Trung Dũng tràn đầy cảm kích, thậm chí cũng có chút xúc động : “Đa tạ Thái tử gia trách tội. Nếu ngày khác Thái tử gia muốn vi thần ra trận giết địch, vi thần tuyệt đối dám chối từ!”


      Khóe miệng Thường Hy lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Vân Trác quả nhiên là cao thủ lung lạc lòng người, ngắn ngủi mấy câu là có thể khiến người ta cảm động, tiến tới trung thành, liều chết cống hiến cho .


      Đoàn người dạo bước tới trước mặt thạch lâm. Thường Hy đứng sau lưng Tiêu Vân Trác, ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới thấy thạch lâm cũng lớn lắm, nhưng là xung quanh đó đều được bao quanh bởi dãy núi thẳng tắp cao chót vót, coi như có dây thừng cũng thể leo núi mà lên, chỉ có cách duy nhất là qua thạch lâm này mới có thể tiến vào sâu bên trong núi.


      Thường Hy tỉ mỉ quan sát cách bày trận của thạch lâm, trong lòng có chút hiểu, là Bát quái kim tỏa trận. Bát quái kim tỏa trận đầu tiên là sử dụng chiêm tinh thuật nhiều hơn là kỳ môn độn giáp, nhưng sau đó đến đời Tam quốc, Gia Cát Khổng Minh lại căn cứ vào kỳ môn độn giáp mà tiến hành sửa đổi, hoàn chỉnh trận đồ. Có thể Bát quái kim tỏa trận là trận thế danh tiếng vang xa trong cửu cung bát quái trận rồi.


      Thường Hy ngừng nghe thấy mọi người xung quanh hướng về phía trận đồ mà bàn luận. Trong mấy ca ca của Thường Hy chỉ có Ngu Thụy Lân là đọc qua binh pháp, từng học kỳ môn độn giáp nhưng cũng tinh thông, vì vậy nhìn trận này chỉ do dự : “Thảo dân cùng Lệ tướng quân nhiều lần tra xét, cảm thấy trận này giống với Bát quái kim tỏa trận mà trong sử sách có ghi lại, nhưng là cũng dám hết sức khẳng định.”


      Lệ Trung Dũng nhìn Tiêu Vân Trác gật gật đầu : “Vi thần cũng cảm thấy trận này rất giống với Bát quái kim tỏa trận, nhưng mà tựa hồ có điểm hơi bất đồng với trong binh thư ghi lại, vì vậy cũng dám kết luận.”


      Sắc mặt Tiêu Vân Trác mang theo tầng ngưng trọng, chậm rãi : “Trận này nếu chỉ nhìn qua cũng dễ thấy, chỉ cần bước vào trận phát giác bên trong có đủ mọi loại hung hiểm.”


      Thường Hy nghe đến đó hoàn toàn đồng ý, nàng hiểu được kỳ môn độn giáp, cũng vô cùng tinh thông, chẳng qua là nàng đồng ý với Vô Thiện đại sư, đời này nếu muốn vận dụng kỳ môn độn giáp nhất thiết phải xác định trước chuyện, đó chính là người mà nàng cam tâm tình nguyện giúp đỡ phải chính là người nàng có thể yên tâm dựa vào cả đời.


      Thường Hy hồi tưởng lại lời lúc ấy của Vô Thiện đại sư, thanh của ngài ấy vẫn còn văng vẳng bên tai: “Thường Hy, con phải nhớ, số mệnh của con giống với những người khác, cả đời này chỉ có thể động lòng cùng nam tử. Nếu con thể xác định có thể vì con mà từ bỏ thiên hạ, tốt nhất là nên dễ dàng thể ra bản lãnh của mình. Nếu như bị người con phản bội, mạng của con cũng còn nữa. Chỉ cần con động tình, an phận sống cả đời con có thể bình an đến già.”


      “Sư phụ, đây là bởi vì cái gì? Tại sao người kia phản bội con chết?” Khi đó Thường Hy mới chỉ có tám tuổi, thanh của nàng còn mang theo chút non nớt, nhưng là vấn đề hỏi ra cũng khôn kém phần bén nhọn.


      “Bởi vì các con là hỗ trợ lẫn nhau, tương hỗ tương liên, số mệnh khắc chế lẫn nhau.” Vô Thiện đại sư than tiếng, Thường Hy đến bây giờ vẫn còn nhớ được mảnh bất đắc dĩ khuôn mặt già nua của ngài khi ấy.


      Thường Hy nghĩ tới đây liền nhìn Tiêu Vân Trác, ngắm bóng lưng cao ngất của , nghe ngừng đối với người xung quanh cái gì đó. Nàng nguyện ý vì nam nhân này mà bỏ sinh mạng sao? Tương lai của nhất định là ngôi cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, bên cạnh vĩnh viễn cũng chỉ có người, nhưng là nàng cam tâm tình nguyện bỏ ra tất cả vì sao?


      Thường Hy nghĩ tới đây liền đè xuống quyết tâm muốn ra tay giúp đỡ của mình, bởi vì nàng xác định cho nên dám thử. Tính mạng của nàng trong mắt người xung quanh có lẽ là đáng quý, nhưng là Thường Hy cũng có ý định đem mạng của nàng dễ dàng trao cho nam nhân thể phó thác!


      Trầm tư trong thế giới của mình, Thường Hy có phát ra khí chũng quanh có chút khẩn trương, chỉ nghe thấy Lệ Trung Dũng quỳ chân đất : “Thái tử gia, thân thể ngài tôn quý, vạn vạn nên mạo hiểm. Vẫn là để tệ chức thử thêm lần nữa.”


      Thường Hy biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đại ca của mình tiến lên bước : “Thái tử gia, ngài thể mạo hiểm, hay là chúng ta tìm thêm cao thủ tinh thông kỳ môn độn giáp đến đây trợ trận trước, cùng lắm chậm lại có chút ngày giờ thôi.”


      Tiêu Vân Trác lại phất tay cái : “Các ngươi cần khuyên, đối với kỳ môn độn giáp bản Thái tử cũng hiểu biết chút, tối thiểu vẫn có thể bảo vệ được tính mạng, cùng lắm là nếu phát được gì lập tức ra ngoài.”


      Tiêu Vân Trác kiên định , cả người tản mát ra cỗ khí phách, có lẽ là vì tiểu tử này bị thạch lâm làm cho tức giận rồi, lúc này cũng rất quật cường. xong liền đem áo choàng lụa tháo xuống đưa cho Ngũ Hải, hướng về phía trước .


      Ngũ Hải thấy thế liền phịch tiếng quỳ xuống ngăn Tiêu Vân Trác, : “Thái tử gia… Thái tử gia ngài hãy nghĩ lại , đây cũng phải là chuyện . Ngài là Thái tử, thân thể kim quý, tại sao có thể dễ dàng vào chỗ nguy hiểm, muốn cũng là lão nô !”


      bậy, ngươi hiểu biết gì, vào chắc chắn mất mạng. Ta biết ngươi trung thành, nhưng là cũng phải tùy thời điểm.” Tiêu Vân Trác , sắc mặt mang theo khí phách cho phép kẻ khác cự tuyệt: “Ta là Thái tử của Đỉnh Nguyệt quốc, nếu ông trời muốn lấy mạng của ta để cho ta trở về. Nếu ta phải là chân mệnh thiên tử càng có gì phải rồi. Ta thể để người khác chiến đấu còn mình đứng núp ở phía sau, đó phải là việc ta làm.”


      Tiêu Vân Trác đưa tay đỡ Ngũ Hải đứng dậy, xoay người nhìn Thường Hy vẫn còn mê mang, chợt lên nụ cười vô cùng rạng rỡ, đến gần nàng, ở bên người nàng thấp giọng ra: “Ta còn rất nhiều điều muốn với nàng. Nếu ta còn có thể sống ra ngoài, nàng Ngu Thường Hy đời này cho phép rời khỏi bên cạnh ta, cũng cho phép nghe lời ta mà xoay người rời .”


      Thường Hy ngơ ngác sững sờ, cứ như vậy nhìn Tiêu Vân Trác sải bước hướng thạch lâm tới…


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 213:


      Trong nháy mắt, đầu nàng lên rất nhiều hình ảnh kể từ khi vào cung sống cùng với Tiêu Vân Trác. Từng chút từng chút lên vô cùng ràng, vô cùng chân . Thường Hy phát ra rằng, ra Tiêu Vân Trác có thể chịu đựng được thỉnh thoảng tùy hứng của nàng, có thể cười nhìn nàng đùa bỡn tâm cơ, có thể cùng với chính nàng chịu đựng mạo hiểm, có thể tùy thời mà đưa tay che chắn gió mưa cho nàng. ra trong lúc vô tình, nàng cùng Tiêu Vân Trác trải qua nhiều việc như vậy.


      ra từ lúc nào đó hai bọn họ còn là hai đường thẳng song song, bao giờ chạm vào nhau nữa. Bây giờ nhìn thấy từng bước vào chỗ chết, Thường Hy cảm giác lòng mình kịch liệt đau đớn, xúc cảm mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có.


      Tiểu thuyết thường viết công tử và tiểu thư vừa thấy , nhưng là cái loại vừa thấy này làm sao có được tình cảm nồng hậu tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn? Coi như biết nàng có phải là thương hay , nhưng là nàng có cách nào trơ mắt nhìn chịu chết.


      Thường Hy chưa bao giờ là người sợ trước sợ sau, cho đến bây giờ vẫn phải. Giờ phút này lời của Vô Thiện đại sư bị nàng sớm quăng ra sau đầu, ở thời điểm Tiêu Vân Trác sắp bước chân vào thạch lâm, Thường Hy nhanh chóng chạy tới kéo tay : “ muốn chết sao?”


      Tiêu Vân Trác biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi Thường Hy phải hạ quyết tâm bao nhiêu lần, còn tưởng Thường Hy chính là quan tâm , nhưng là chỉ chút quan tâm này thôi cũng đủ khiến cho tâm tình Tiêu Vân Trác kích động.


      “Ta sao, nàng yên tâm . Ta cũng đọc qua binh thư, xem kỳ môn độn giáp, tự bảo vệ bản thân mình là vẫn có thể. Ta còn có lời muốn với nàng cho nên dễ dàng chết được đâu.” Giờ phút này tâm tình Tiêu Vân Trác rất tốt, chút nặng nề ban nãy được hòa hoãn ít.


      “Phi phi phi, mấy cái điềm gở ấy sao có thể , là Thái tử đấy!” Thường Hy liếc cái, giận dữ , người này a tuyệt có chút kiêng kỵ nào, thích chết phải ?


      Lệ Trung Dũng thấy tiểu thái giám lại có quy củ gì dám chuyện như vậy cùng Thái tử, trong lúc nhất thời có chút giật mình, đây cũng quá... Quá lớn mật rồi!


      Ba huynh đệ Ngu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, biết lúc này nên cái gì, tựa hồ cái gì cũng tiện, cho nên chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn trời, cái gì cũng thấy, cái gì cũng nghe được. Ngũ Hải lệ nóng doanh tròng, trong lòng quả đem Thường Hy trở thành bồ tát sống, yên lặng : “Ngu Thượng nghi a, ngươi thêm chút sức a, nhất định phải đem Thái tử gia kéo trở lại a...”


      Tiêu Vân Trác còn muốn gì nữa, Thường Hy vượt lên trước bước : “ đừng hỏi tôi tại sao, cũng đừng thắc mắc tôi sao lại biết nhiều chuyện như vậy. Tóm lại chỉ cần hỏi, hôm nay tôi giúp phá trận, thế nào?”


      Giọng điệu lớn a... Ngay cả ba huynh đệ Ngu gia cũng sợ ngây người. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, khẽ nhíu mày, lặp lại: “Nàng phá trận này?”


      “Đây chính Bát quái kim tỏa trận. Tám cửa đó là: hưu môn, sinh môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn. Vào sinh môn, cảnh môn, khai môn ắt gặp điềm cát; vào thương môn, kinh môn, hưu môn chắc chắn bị thương vong; vào đỗ môn, tử môn mất mạng. Tám cửa này mặc dù được sắp xếp theo bố cục hoàn chỉnh nhưng ở giữa lại thiếu vị trí then chốt chủ trì, cho nên đánh vào sinh môn ở góc tây nam, lại hướng cảnh môn phía tây mà ra, trận thế ắt loạn... [lược bỏ 10 ngàn chữ]” Thường Hy cứng cỏi mà , nhìn Lệ Trung Dũng hỏi: “Lệ tướng quân, lời ta có đúng ?”


      Lệ Trung Dũng kinh ngạc nhìn Thường Hy gật đầu, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi chỉ là tiểu thái giám cư nhiên lại hiểu được những thứ này?”


      Thường Hy liếc cái, lại tiếp: “Trong trận có máu tươi, nhất định là có người tiến vào, đúng hay ?”


      “Đúng vậy, mấy ngày trước đây có số thị vệ tiến vào, kết quả là có người nào sống ra cả.” Ngu Thụy Lân nhìn muội tử nhà mình dịu dàng . Thường Hy mang đến cho bọn họ kinh ngạc quá lớn, cũng biết muội tử nhà mình còn hiểu được những thứ này.


      Thường Hy có chút áy náy nhìn đại ca của mình, nhưng lúc này cũng phải là thời điểm để giải thích, chỉ đành phải tạm thời đè xuống, lại tiếp: “Nếu là đối với hai quân đánh trận, vây kẻ địch ở bên trong cho đến khi bị bắt mới thôi có phải hay Lệ tướng quân?”


      sai, binh thư quả như vậy.” Lệ Trung Dũng , lúc này quả cũng dám coi thường Thường Hy nữa.


      Thường Hy nhìn tiếp tục : “Gặp phải kẻ địch công kích trực tiếp trận thế có biến hóa, toàn bộ thạch lâm biến thành dạng cắn nuốt giống như côn trùng xơi tái kẻ địch, đúng thế ?”


      “Đúng vậy.”


      Thường Hy tới chỗ này liền ngồi xổm người xuống, cầm trong tay nhánh cây vẽ ra mặt đất sơ đồ bát quái lớn, lại viết từ đến chín ở chín vị trí khác nhau, sau đó lại chia ra các phương hướng bất đồng, vừa vẽ vừa : “Bài binh bố trận ở kinh môn, qua đỗ môn. Đỗ môn chính là cửa sinh, ở cảnh môn bày kỳ binh...”


      Thường Hy vừa vẽ vừa , Lệ Trung Dũng lắng nghe cực kỳ cẩn thận, sắc mặt biến đổi vài lần. Tiêu Vân Trác và Ngu Thuỵ Lân là bội phần kinh ngạc, thần sắc ngỡ ngàng.


      Thường Hy kịp để ý đến sắc mặt của mọi người, nhánh cây trong tay ngừng hoa động, sắc mặt cũng ngày càng nghiêm cẩn, cuối cùng : “... Đến bước này, dùng kỳ binh bày ngũ số trận... [lược bỏ 10 ngàn chữ]... trận này liền được phá giải.”


      Thường Hy đến chỗ này đầu đầy mồ hôi, nàng lâu rồi có diễn toán qua kỳ môn độn giáp, hôm nay miễn cưỡng dùng có chút cảm thấy hết sức. may có tính bôi nhọ sư phụ của nàng, trận này chỉ cần làm theo tính toán của nàng, chỉ trong công phu nén nhang là có thể giải được.


      Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng mệt mỏi của Thường Hy, tự mình đưa tay đỡ nàng dậy, sau đó mới nhìn Lệ Trung Dũng : “Lệ tướng quân, lần này ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”


      Lệ Trung Dũng gật đầu cái, hai tay ôm quyền : “Xin Thái tử gia đợi ở đây, mạt tướng đem quân vào trận, nén nhang sau là có thể phá trận mà ra.”


      Tiêu Vân Trác gật gật đầu, Lệ Trung Dũng lập tức đứng dậy . Ngũ Hải sai nguời dọn dẹp doanh trướng, lúc này Tiêu Vân Trác mới đỡ Thường Hy vào. Ai biết vừa có hai bước, thạch lâm lúc trước vẫn yên lặng bây giờ run rẩy kịch liệt, mọi người ngay cả bước cả bước chân cũng đứng vững.


      ai biết có chuyện gì xảy ra. Thường Hy thấy ràng Lệ Trung Dũng còn chưa có vào trận, trong lúc bất chợt thần sắc biến đổi nhìn Tiêu Vân Trác : “ tốt, trong trận có người!”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 214:


      Thạch lâm đột nhiên rung lắc dữ dội, bụi đất tung bay, gió cuốn từng cơn, cát đá xông tới đập thẳng vào mặt mũi từng người. Mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh mà bây giờ mây đen giăng đầy, phong từng trận.


      Sắc mặt Thường Hy trắng bệch, bất an : “Trong trận này nhất định là có cơ quan khác, người trong trận ắt hẳn cẩn thận mà chạm phải cơ quan đó, nếu cũng xảy ra biến hóa như thế.


      Tiêu Vân Trác mặc dù cách nàng rất gần nhưng lại có nghe , vì vậy lớn tiếng hỏi: “Nàng cái gì?”


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác lớn tiếng trở lại: “ mau vào trong doanh trướng, nên đứng ở bên ngoài!” xong cũng kéo theo các ca ca của mình lần lượt vào doanh trướng. Lệ tướng quân sớm mang theo thị vệ thủ hộ bên người Tiêu Vân Trác, chẳng qua là gió quá mạnh, ngay cả chân cũng đứng yên mà cứ bị xô đẩy theo chiều gió, chỉ có túm được vào vật gì đó mới bị gió cuốn .


      Quân lính tay nắm tay, vai gánh vai, xếp kín thành bức tường người, mọi người lui vào bên trong, mặt mỗi người dính đầy bụi bặm, cơ hồ nhìn ra hình dáng ban đầu.


      “Làm sao lại biến thành như vậy?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy hỏi, mới vừa rồi ràng còn có chuyện, thế nào trong lúc bất chợt lại biến thành hung hiểm thế này, nếu phải tự bản thân mình trải qua chỉ sợ cũng dám tin tưởng.


      Lệ Trung Dũng tiếp lời : “Theo mạt tướng thấy sợ rằng trong trận có người chạm phải cơ quan. Bình thường loại trận đồ tinh xảo kiểu này chắc chắn bày số loại cơ quan bên trong khiến cho người khác thể dễ dàng công phá.”


      Thường Hy gật đầu cái, vô cùng mệt mỏi : “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là lúc này ai ở trong đấy?”


      Thường Hy vừa vừa đưa mắt nhìn về các ca ca của mình. Ngu Thụy Lân quét mắt nhìn qua vòng, đột nhiên thần sắc đại biến : “Trước khi Thái tử gia đến đây, Chương Tứ Thần bảo là muốn chung quanh xem chút có hay lối khác, đến bây giờ còn chưa có trở về, chẳng lẽ người trong trận là huynh ấy?”


      “Tứ Thần ca?” Thường Hy lên tiếng kinh hô, dậm chân cái : “Cái gì cũng biết lại dám xông vào trận, huynh ấy muốn sống nữa sao?”


      “Mạt tướng lập tức dẫn người cứu !” Lệ Trung Dũng nhìn ra được quan hệ của tiểu thái giám này với Thái tử là bình thường, cho nên đương nhiên phải vì chủ tử phân ưu giải lo, ngay cả đánh cược tính mạng cũng phải làm.


      được!” Thường Hy như chém đinh chặt sắt , nhìn Lệ Trung Dũng: “Đa tạ Lệ tướng quân có lòng tương cứu, nhưng là Bát quái kim tỏa trận trải qua kích thích lần này có thay đổi rất lớn, theo cách ta vừa mới an bài chưa chắc vào được. Huống chi còn có trận trong trận, tướng quân thể vào, vào cũng là trắng trắng dâng mạng.”


      “Vậy làm sao bây giờ? Chương công tử khó bảo toàn tính mạng!” Lệ Trung Dũng gấp gáp , tựa hồ ấn tượng đối với Chương Tứ Thần rất tốt.


      Thường Hy nghĩ rồi ra: “Hay là ta , trong số mọi người có ai quen thuộc đối với Bát quái kim tỏa trận như ta, nếu như có biến ta cũng có thể ứng phó.”


      được!” Huynh đệ Ngu gia cùng với Tiêu Vân Trác trăm miệng lời, thần sắc cực kỳ khẩn trương, tình hình như vậy sao có thể để Thường Hy ra ngoài, đây chính là tìm cái chết!


      “Tiểu muội, hay là để huynh , huynh cũng có am hiểu chút!” Ngu Thụy Lân hạ quyết tâm, thể bỏ mặc Chương Tứ Thần, cũng thể để Thường Hy mình mạo hiểm, cho nên chỉ có thể tự mình .


      Thường Hy vừa nghe liền nóng nảy, nhìn Ngu Thụy Lân : “Đại ca, tuyệt đối được! Huynh thể , tài nghệ của huynh còn bằng được Lệ tướng quân, huynh vào vô cùng hung hiểm. Để muội !”


      Lệ Trung Dũng khi nghe đến hai chữ tiểu muội liền hoàn toàn hóa đá, ra tiểu thái giám này là nữ! nương cư nhiên hiểu được kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ Mộc Quế tái thế? Phiến Lê Hoa trọng sinh? thể tưởng tượng nổi, quả thực làm cho người ta tiếp nhận ngay được, khiến cho đại nam nhân như cảm thấy xấu hổ a!


      Ngu Thụy Lân kéo Thường Hy lại quát: “Ta là đại ca của muội, muội phải nghe lời ta. Ta , muội ở lại!”


      Thường Hy giận, muốn chuyện Tiêu Vân Trác ngắt lời : “Nàng thể , mặc dù nàng có thể am hiểu những thứ này nhưng là theo lời nàng , trận thế thay đổi rất lớn, đến tột cùng có mấy phần sống quay trở về nàng cũng dám khẳng định, cho nên hãy ở yên nơi này, để ta .”


      “Mấy người điên rồi!” Thường Hy nhịn được nữa, chỉ vào trước mắt bọn họ : “Lúc này tính cái gì hùng? Mấy người là Thái tử của Đỉnh Nguyệt quốc, vai trọng trách nặng ngàn cân; người là trưởng tử của Ngu gia, còn chưa làm tròn nghĩa vụ quang tông diệu tổ, so với ta quan trọng hơn nhiều lắm. Huống chi nếu như ta vào trong vẫn còn có cơ hội ra ngoài, mấy người mà vào nhất định ra được. cần tranh cãi nữa, còn tranh cãi đừng , Tứ Thần ca đoán chừng cũng cứu được nữa.”


      Thường Hy xong liền quay người bỏ chạy ra ngoài, chớp mắt cái liền biến mất trong gió lốc. Mấy huynh đệ Ngu Thụy Lân sắc mặt đại biến, nhấc chân muốn bước ra ngoài đuổi theo nhưng Tiêu Vân Trác bước lao ra trước bọn họ.


      Binh lính đứng ngoài cửa mặc dù kết thành hàng nhưng vẫn chịu nổi bị gió mạnh quật vào người mà xô đẩy lẫn nhau. Thường Hy sớm nhìn thấy thân ảnh, Tiêu Vân Trác kịp suy nghĩ gì nhiều mà hướng theo phía thạch lâm chạy . Mảnh vụn đá bén nhọn đánh vào người đau nhói khiến cho bước từng bước vô cùng khó khăn. Bầu trời u như muốn nổi bão, nhìn ai cũng thấy . Tiêu Vân Trác lớn tiếng gọi tên Thường Hy nhưng nghe được bất kỳ tia hồi nào, trong lòng càng phát sốt ruột, bước chân vì vậy mà càng gia tăng tôc độ.


      Thường Hy ra cũng xa, nàng nghe được thanh của Tiêu Vân Trác, nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên bỏ qua an nguy của mình mà đuổi theo nàng, trong lúc nhất thời hốc mắt ê ẩm, bây giờ nàng có ra khỏi được nơi này cũng có gì tiếc nuối.


      Thường Hy trả lời, nàng muốn Tiêu Vân Trác theo mình vào. Nàng để Tiêu Vân Trác vào được trận đồ này, bởi vì nàng quyết định ở cửa trận động thủ để cho Tiêu Vân Trác hay các ca ca của nàng dâng mạng cách vô ích.


      Thường Hy đưa tay lau nước mắt còn vương mặt, chuyển thân vòng qua đỗ môn, thương môn, đến sinh môn, từ nơi này vào rất an toàn. Sinh môn vượng ở bốn mùa, hòa với hạ, nghỉ với thu, tù ở đông, chết bởi xuân.


      Thường Hy vào sinh môn yên lặng tính toán phương hướng, muốn đường tới được trung tâm mới là thượng sách, nghĩ tới đây là trận định phong. rằng bỗng nhiên có đạo thân ảnh từ đâu bổ nhào tới người nàng.


      Thường Hy cả kinh, bão cát che chắn tầm mắt căn bản trông thấy được người tới là ai cho nên kịp tránh né. Hai người bị ngã nhào xuống đất, đồng thời chạm phải tảng đá lớn sau lưng. Thường Hy bị đau, nhịn được mà hô lên tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời...


      ***


      Chương này có mấy chỗ càn khôn bát quái khó hiểu quá. Bạn nào đọc hiểu trực tiếp bỏ qua nhé!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :