1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 205:


      Sau yến hội đêm trung thu, cả hậu cung đều lu bù công việc. Bốn vị vương gia đều phải xuất cung về vương phủ của từng người, vì vậy tất cả các nơi đều bận rộn dọn dẹp hành lý. Mặc dù người đến người nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn, nhìn thấy người của Đông cung vẫn phải cung kính mấy phần.


      ở thời điểm mấy vị vương gia chuẩn bị xuất cung, ngày trời trong nắng ấm, bên cạnh hồ Thiên Hà lại xảy ra chuyện làm người ta thể ngờ được.


      Sở Chiêu nghi trong lúc vô tình mà gặp Dương tuyển thị bên cạnh hồ Thiên Hà, hiểu vì sao Sở Chiêu nghi lại động thủ đánh Dương tuyển thị. Kết quả Dương tuyển thị bị Sở Chiêu nghi đánh ngã mặt đất, nhất thời sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hô to đau bụng.


      Vì vậy cung nữ thái giám theo dám chậm chễ, vội vã mời thái y, lại đem Dương tuyển thị dìu trở về Linh Đinh các. Thái y vừa tới bắt mạch, tin tức Dương tuyển thị có thai liền truyền ra.


      Thường Hy nghe được tin tức này, nhất thời mặt dẫn theo nụ cười, nhìn Vãn Thu : “Dương tuyển thị này người thông minh, biết chọn thời điểm như vậy để tiết lộ chuyện mang thai, chỉ sợ là Sở Chiêu nghi lại gặp phải xui xẻo chứ?”


      Vãn Thu hé miệng cười, đưa trà lên cho Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, Hoàng thượng biết Sở Chiêu nghi đụng phải Dương tuyển thị, thiếu chút nữa khiến cho Dương tuyển thị sinh non vô cùng tức giận. tại còn là Sở Chiêu nghi rồi, trở thành Sở Tu nghi.”


      Giáng xuống tận hai cấp? Thường Hy nhíu mày, trừng phạt này cũng có chút nặng, dù sao Sở Tu nghi cũng biết Dương tuyển thị có bầu. Chỉ sợ nếu là biết, lấy tính tình của Sở Tu nghi chắc chắc ra tay, nhưng mà ràng như vậy rồi!


      “Dương tuyển thị hôm nay cũng còn là Dương tuyển thị nữa, được phong lên chức Quý nhân.” Vãn Thu lại bổ sung thêm câu, sắc mặt nhàn nhạt trước sau như .


      “Mẹ quý vì con cũng là chuyện đương nhiên, thăng lên Quý nhân cũng chỉ là thăng cấp, có gì to tát!” Thường Hy tiếp lời , mặt lộ ra tia trầm tư. Kể từ khi sau yến tiệc trung thu, Thường Hy bảo Dương tuyển thị đem chuyện mang thai ra, nhưng là ước chừng qua hơn mười ngày Dương tuyển thị mới ra tay. Vừa ra tay này hiệu quả rệt, Sở Tu nghi bị giảm xuống hai cấp, về sau nguy hiểm đối với mẹ con các nàng bớt mấy phần. Ban đầu lựa chọn Dương tuyển thị để hợp tác, hôm nay xem ra cũng sai, nhưng là người quá mức có tâm kế làm người ta phải kiêng kỵ. Thường Hy chỉ mong vị Dương Quý nhân này đừng trở thành Mị phi thứ hai là tốt rồi!


      Vãn Thu nhìn Thường Hy mất hồn, biết nàng suy tư nên cũng có quấy rầy, mình lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, xoay người ra lại đụng phải Triêu Hà, chỉ thấy Triêu Hà bộ dáng tức giận, khỏi hỏi: “Thế nào? Người nào làm ngươi sinh khí rồi hả?”


      Triêu Hà nhìn Vãn Thu : “Còn có thể là ai ngoài Phùng Lương đễ và biểu tiểu thư?”


      Vãn Thu trừng mắt, nhìn chút xung quanh có người mới lên tiếng: “Phùng Lương đễ cùng biểu tiểu thư? Này có ý tứ gì? Chẳng lẽ bọn họ ở chung cùng chỗ hay sao?”


      Triêu Hà vẫn như cũ tức giận đằng đằng, gật gật đầu : “Còn phải sao? là nồi nào úp vung nấy, cá mè lứa!”


      Vãn Thu cố nén cười hỏi: “Họ làm gì ngươi để cho ngươi tức giận thành như vậy?”


      Triêu Hà cố gắng bình tĩnh, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như thực làm gì ta tốt, ta còn có cơ hội đùa bỡn bọn họ phen. Cố tình hai người kia phải hướng về phía ta, câu nào ra ngoài cũng đều có ngụ ý. Phùng Lương đễ cái gì mà mượn cối giết lừa, vong ân phụ nghĩa... Mạnh Điệp Vũ còn lửa cháy thêm dầu, đông câu tây câu khiêu khích chọc vào Phùng Lương đễ, ta nghe mà giận đến nỗi chịu được, lại có cách nào phát tác, là phiền chết ta!”


      Vãn Thu lôi kéo tay Triêu Hà : “Cái nha đầu nhà ngươi chút tức cũng nhịn được. Ngu tỷ tỷ như thế nào? Tỷ ấy sớm với ngươi rồi, mấy ngày này cần phải cực kỳ cẩn thận chút, may là hôm nay ngươi có cãi lại, nếu bị bọn họ bắt được chuôi, người chịu thiệt phải là Ngu tỷ tỷ?”


      Triêu Hà thở dài, nhìn Vãn Thu : “Ngươi Thái tử gia là nghĩ cái gì? Yến hội trung thu Phùng Lương đễ lập công lớn, dầu gì cũng phải ban thưởng cho người ta, cố tình hơn nửa tháng rồi chút động tĩnh cũng có, làm cho Ngu tỷ tỷ trông thấy nàng ta cũng giống như chuột gặp mèo! Lại còn có biểu tiểu thư, gần đây cứ tìm Phùng Lương đễ gây chuyện, ngày trước biểu tiểu thư cũng đâu có thế này, làm sao lại càng ngày càng khiến người ta hiểu nổi rồi hả?”


      Vãn Thu cười khổ tiếng, bĩu bĩu môi hướng thư phòng Tiêu Vân Trác : “Còn có thể bởi vì sao?”


      Sắc mặt Triêu Hà đỏ lên, dậm chân cái : “ đám có lương tâm, chẳng lẽ da mặt cũng cần?”


      cái gì đó? Cẩn thận bị người khác nghe thấy!” Vãn Thu cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, lôi kéo Triêu Hà tới bên : “Ngươi hiểu được cái gì, biểu tiểu thư là cháu ruột của Hoàng hậu nương nương, thời điểm trước kia còn tính rằng cho biểu tiểu thư theo Thái tử gia!”


      Triêu Hà khẽ thở dài, nhìn cửa phòng thấp giọng mà ra: “Ta xem lòng của Thái tử gia đều đặt người Ngu tỷ tỷ rồi. Ngươi Thái tử gia có phải hay thích Ngu tỷ tỷ?”


      Vãn Thu đẩy nàng cái, : “Chớ lung tung, có số việc giữ ở trong lòng tốt hơn là ra ngoài miệng! Mị phi hôm nay trở thành Tu nghi rồi, uy thế còn như trước, ngươi cũng coi như là có thể ăn cùng Hoa Nương, cái này đều nhờ thần cơ diệu toán của Ngu tỷ tỷ. Chỉ là Ngu tỷ tỷ muốn ta với ngươi câu, giặc cùng đường chớ đuổi, để cho ngươi chớ tìm Sở Tu nghi gây khó dễ, cần biết rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi còn có quân cờ là Ngũ hoàng tử, chừng ngày nào đó lại trở về vị trí cũ rồi!”


      Triêu Hà khẽ cắn răng, gật đầu cái, : “Ta hiểu được, yên tâm . Huống chi tại bà ta vẫn còn là Tu nghi, ta nào dám tùy tiện gây khó dễ.”


      Triêu Hà tới chỗ này liền nhàng thở dài cái chuyển sang chủ đề khác : “Mới vừa rồi ta phát ra chuyện vô cùng cổ quái, ta thế nhưng thấy được Vân Thanh Loan Minh cung. Ngươi là mắt ta nhìn lầm hay Vân Thanh có cấu kết cùng Sở Tu nghi?”


      Thần sắc Vãn Thu khẽ biến, thấp giọng hỏi: “Chuyện này là ? Ngươi có nhìn thấy ràng ?”


      Triêu Hà nghĩ rồi ra: “ nắm chắc mười phần những cũng phải được tám phần. Vân Thanh chúng ta còn lạ gì, chính là cái bóng lưng cũng nhận ra được. Ta có chút hiểu, tại sao Vân Thanh lại Loan Minh cung?”


      Vãn Thu lôi kéo tay Triêu Hà : “, chuyện này cho Ngu tỷ tỷ, đây phải là chuyện đùa. Mấy ngày trước có tin tức của Đông cung bị lọt ra ngoài, Ngu tỷ tỷ vẫn mực điều tra xem là ai tiết lộ, chừng đây chính là đầu mối đấy!”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 206:


      Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, Thường Hy đợi Tiêu Vân Trác trở lại. Ngày hôm qua Tiêu Vân Trác tự mình xem khối đất hoang xem có phát , cho đến tận bây giờ cung lên đèn mà còn chưa có trở lại. Trong lòng Thường Hy có chút gấp gáp, nàng muốn hỏi Tiêu Vân Trác tốt xem Vân Thanh này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào?


      Thường Hy hỏi Vãn Thu cùng Triêu Hà, theo họ thời điểm hai người đến Đông cung Vân Thanh là quản rồi, cho nên bọn họ cũng biết được lai lịch của Vân Thanh. Vì vậy Thường Hy muốn hỏi Tiêu Vân Trác chút xem biết được Vân Thanh đến mức nào. Nếu như cứ hiểu như vậy, trong Đông cung có người địa vị cao nhưng lai lịch mờ ám là khiến người ta lo lắng!


      Thường Hy nghĩ tới nghĩ lui trong lòng. Mạnh Điệp Vũ cũng tốt, Phùng Thư Nhã cũng vậy, Thường Hy đều sợ, dù sao cũng là bề nổi, dễ đề phòng. Sợ là sợ người thể đề phòng. Lâu như vậy, người Vân Thanh quả thực là có quá nhiều nghi vấn, ví dụ như hai cây trâm bạc kia, đến bây giờ Thường Hy còn chưa tra ra căn nguyên, có thể thấy người nọ núp vô cùng tốt!


      Nghĩ tới đây càng cảm thấy phiền não, Tiêu Vân Trác thế nào còn chưa có trở về? Ngũ Hải cũng ở đây mà theo Tiêu Vân Trác ra ngoài, Trịnh Thuận bết đâu, là muốn kiếm người cũng có!


      suy nghĩ Trịnh Thuận vén rèm lên vào, thấy Thường Hy thích ý ngồi ở xích đu híp mắt, khỏi cười : “Thái tử gia biết dành đồ tốt cho Ngu Thượng nghi, các nô tài khác cũng có được phúc khí này đấy!”


      Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, lập tức đứng dậy. Vốn là sau khi thương thế nàng tốt phải đem xích đu này ra ngoài, dù sao có lúc Tiêu Vân Trác phải gặp ngoại thần trong thư phòng. nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên đồng ý, lý do cũng rất quang minh chính đại, người ta bảo rằng xét thấy nữ nhân nào đó thường thường chuồn mất cho nên xích đu này là dành cho lúc nàng lười biếng ngồi nghỉ.


      Thường Hy nghĩ tới đây cảm thấy rất thẹn thùng. Bình thường Tiêu Vân Trác hay xem tấu chương đến rất khuya, nàng ở chỗ này thỉnh thoảng ngủ gật, khụ khụ... Cho nên xích đu này là tiện nghi cho nàng, chỉ là Tiêu Vân Trác thể tùy tiện tiếp kiến ngoại thần ở đây nữa, nếu người ta có chuyện vào hồi bẩm, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy có cung nữ ngồi ngủ ở xích đu, vậy cũng được! Cho nên Tiêu Vân Trác lại sai người dọn dẹp gian phòng bên ngoài thư phòng, thời điểm gặp người liền ra nơi đó.


      Chuyện này vừa mới truyền ra lại dậy lên trong Đông cung trận phong ba . Thường Hy bị đám tần thiếp của Tiêu Vân Trác ngoài sáng trong tối mà chỉ trích lung tung, nhưng là toàn đám nữ nhân có thực quyền nên cũng gây nổi bao nhiêu sóng gió, Thường Hy kêu uất ức nên Tiêu Vân Trác cũng có ra mặt.


      Thường Hy trông thấy Trịnh Thuận, ánh mắt sáng lên, cười : “Trịnh công công, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn thỉnh giáo. Ngài bây giờ bận chuyện gì khác chứ?”


      Trịnh Thuận cười híp mắt : “ có việc gì, có việc gì! Ngu Thượng nghi muốn hỏi điều gì?”


      Thường Hy suy nghĩ chút, nhìn Trịnh Thuận hỏi: “Trịnh công công, ngài cùng Vân Thanh quen biết bao lâu?”


      Trịnh Thuận nghĩ rồi ra: “Vân Thanh tới sớm hơn so với ta. Thời điểm ta tiến cung thấy nàng ở đó rồi. Lại ta tiến cung hầu hạ Thái tử gia cũng được năm sáu năm rồi!”


      Thường Hy sửng sốt, nghĩ tới Vân Thanh vào cung so với Trịnh Thuận còn sớm hơn, nghĩ tới đây sắc mặt khỏi có chút khó coi. Nhìn dáng dấp Vân Thanh chỉ sợ là lúc Thái tử vào ở Đông cung ở đó rồi. Hôm nay Thái tử gia sắp tròn mười bảy tuổi, coi như cũng có hơn mười năm rồi, xem ra tuổi của Vân Thanh cũng phải rất lớn. Nghĩ tới đây trong lòng khẽ động, nhìn Trịnh Thuận : “Trịnh công công, Vân Thanh lúc nào tiến cung ngài biết ?”


      Trịnh Thuận mặc dù có chút kỳ quái tại sao Thường Hy lại tìm hiểu về Vân Thanh như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại biết Thường Hy phải là người tâm địa ác độc, lại thấy thần sắc nàng rất nghiêm túc, có chút suy nghĩ rồi : “Vân Thanh là lão nhân trong cung, ngươi xem dáng dấp nàng thanh tú, tuổi lớn lắm, thực ra Vân Thanh ba mươi tuổi rồi. Nàng mười hai tuổi vào cung, đến bây giờ cũng được mười tám năm rồi.”


      Thường Hy là chịu rất nhiều đả kích, thế nào Vân Thanh cũng giống với người ba mươi tuổi, bảo dưỡng tương đối tốt a! Nhưng ý niệm này chỉ chớp mắt rồi bay qua, ngay sau đó Thường Hy lại nghĩ Vân Thanh vào cung nhiều năm như vậy, thời điểm Tiêu Vân Trác còn chưa ra đời nàng tiến cung...


      “Kia Trịnh công công có biết trước khi vào Đông cung, Vân Thanh phục vụ ở nơi nào hay ?” Thường Hy lại hỏi, điều này rất quan trọng, chừng lại tìm ra dấu vết.


      Lần này Trịnh Thuận lại lắc đầu cái, bật cười : “Ngu Thượng nghi, thời điểm ta tiến cung Vân Thanh vào cung được hơn chục năm rồi, ta nào biết a!”


      “Cũng đúng, ngài xem ta là bị váng đầu rồi!” Thường Hy cười cười , nhưng trong lòng chung quy lại cảm thấy bất an, Vân Thanh này khiến người ta càng nghĩ càng đau đầu.


      Trịnh Thuận nhìn Thường Hy ngẩn người, thuận miệng : “Ta xem trước chút xem đồ ăn khuya của Thái tử gia chuẩn bị đến đâu rồi. Giờ này Thái tử gia còn chưa trở lại chắc hẳn ăn tối ở bên ngoài rồi!”


      Thường Hy gật đầu cái, mình cũng đứng dậy : “Cùng ra ngoài , ta hái được ít cánh hoa, lúc này đem pha trà cho Thái tử gia dùng...”


      Hai người vừa vừa ra khỏi phòng. Đến cửa, Trịnh Thuận rẽ về lối phòng bếp, Thường Hy thế nhưng có bước vào phòng trà mà ngược lại tiến vào hành lang, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.


      Ra khỏi cửa Đông cung, qua kiền môn, Thường Hy khoác áo choàng đường bước nhanh tới cung của Lệ Bình. Mấy ngày nữa Lệ Bình phải xuất cung rồi, thừa dịp nàng còn chưa có xuất cung, Thường Hy muốn nhờ nàng tra lai lịch của Vân Thanh. Lệ Bình tiện ra mặt nhưng là Tam hoàng tử có thể ra mặt, chỉ hơi nhấc miệng là Vân Thanh đụng phải Tam hoàng tử, Thường Hy tin rằng với lòng dạ của Hoàng quý phi ngay cả tổ tông mười tám đời của Vân Thanh cũng có thể tra ra ràng.


      Đúng như Thường Hy đoán, Lệ Bình quả nhiên sảng khoái đáp ứng, chỉ có Tam hoàng tử vẻ mặt đau khổ nhìn Thường Hy, cắn răng nghiến lợi : “Chúng ta đều sắp xuất cung rồi còn muốn đến gây phiền toái, êm đẹp điều tra Vân Thanh làm cái gì, còn để cho ta dối mẫu phi. Ngu Thường Hy đời trước ta nợ đó a?”


      Thường Hy gì, chỉ thấy Lệ Bình ánh mắt giết qua, Tiêu Vân Trác lập tức cười : “Gì chứ, việc ý mà, mọi người cứ tán gẫu, ta làm...”


      Nhìn Tam hoàng tử gần như chạy trối chết, Thường Hy là hâm mộ Lệ Bình, tốt số a, biết tương lai nửa kia của nàng có được thân thiết như vậy ?


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 207:


      Nếu như để Tam hoàng tử làm Thường Hy cũng chưa vội nhắc đến chuyện này với Tiêu Vân Trác, chờ sau khi tra được ràng chân tướng mới tốt hơn, tránh cho nàng uổng làm tiểu nhân.


      Vậy mà tin tức Thường Hy nhận được cũng phải là tin tốt. Mười năm trước cục lưu trữ trong cung xảy ra cuộc hỏa hoạn, tất cả giấy tờ đều bị thiêu hủy, trong đó có cả lai lịch của Vân Thanh. cách khác ngoại trừ việc biết Vân Thanh hơn mười năm trước được phân về Đông cung ra chuyện gì cũng biết.


      Tam hoàng tử còn cố ý hỏi Hoàng quý phi xem có biết chuyện tình của Vân Thanh , Hoàng quý phi lại bảo trước kia chưa từng chú ý đến nhân vật Vân Thanh này, điều này cho thấy trước kia Vân Thanh hề có tiếng tăm gì, ngay cả Hoàng quý phi cũng biết đến nàng.


      Nhưng là nàng làm thế nào để ngồi lên chức quản của Đông cung đây? Thường Hy là trăm mối có cách giải. Nếu là trước kia, Vân Thanh cấu kết cùng người ngoài Thường Hy cũng động đến nàng ta, nhưng bây giờ...


      Nhưng bây giờ Vân Thanh cư nhiên lui tới chỗ Sở Tu nghi, đây là chuyện hề bình thường chút nào, Thường Hy thể cẩn thận.


      Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy ngẩn người hơn canh giờ rồi, ho tiếng, : “ suy nghĩ cái gì vậy?”


      Thường Hy bị tiếng ho khan của Tiêu Vân Trác kéo trở về thần trí, nghĩ rồi ra: “Thái tử gia, đối với Vân Thanh có hiểu biết gì ?”


      Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, hiểu hỏi: “Thế nào lại hỏi cái này?”


      Thường Hy nhàng cười tiếng, che giấu : “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi. Rốt cục là có biết hay ?”


      Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc Thường Hy, tựa hồ có chút hiểu, cân nhắc : “Thời điểm ta vào Đông cung Vân Thanh là quản ở đó rồi. Mấy năm nay làm việc đều là chăm chỉ cẩn thận, đem Đông cung trông coi đâu ra đấy.”


      Lòng Thường Hy hơi trầm xuống, xem ra Tiêu Vân Trác vẫn còn rất tin tưởng Vân Thanh, đây là phiền toái. Nếu Vân Thanh là người hai mặt nguy cơ này cũng đâu.


      Trong lòng Thường Hy có chút phiền não, nhưng là chuyện chưa có kết luận ràng liền muốn ra làm cho Tiêu Vân Trác phân tâm, sợ sinh nghi, vì vậy cố ý sang chuyện khác: “Cũng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi tòa núi hoang còn chưa điều tra ra được gì, là có mạch ngọc hay ?”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy cười nhạt, cố ý thử dò xét hỏi: “Sao lại hỏi cái này? Sợ ta cấp đủ đồ cưới cho nàng hay sao?”


      Nghe Tiêu Vân Trác vậy, Thường Hy liền đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Vân Trác phen: “Tôi mới thèm sợ, trong phòng này tùy tiện món đồ cũng là bảo vật, đến lúc đó tôi cầm theo mười mấy hai mươi món cũng đủ hồi vốn rồi!”


      Tiêu Vân Trác nghe vậy nhịn nổi, mặt lộ ra nụ cười to : “Nàng nghĩ hay lắm, trong phòng này của ta cái bình cũng trị giá mấy ngàn lượng.”


      “Tất nhiên, buôn bán lỗ vốn tôi chưa bao giờ làm, nếu đêm đó tôi cũng đánh cuộc cùng Hoàng thượng. Tôi vốn cá rằng Hoàng thượng đem ngọc mạch này cho , kết quả tôi thắng.” Thường Hy đắc ý , mặc dù nàng chưa từng buôn bán nhưng là đầu óc vốn rất nhanh nhạy, biết có bỏ mới có được.


      đến chỗ này thần sắc Tiêu Vân Trác trở trịnh trọng, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng cam lòng đem mạch ngọc này tặng cho ta, tại sao?”


      Lần hỏi ngược lại này làm Thường Hy sửng sốt. Đúng vậy a, tại sao chứ? Nàng biết là mình thích Tiêu Vân Trác, so với thích còn nhiều hơn chút, nhưng là Thường Hy vẫn được chăng hay chớ chịu đối mặt với phần tình cảm này, bởi vì nàng muốn gánh lưng quá nhiều, có lúc đứng xa xa chờ đợi cũng là loại hạnh phúc khổ sở.


      Khổ sở so với thương tâm tuyệt vọng tốt hớn rất nhiều, cho nên Thường Hy có chút e sợ dám bước tới. Vì vậy khi nghe được Tiêu Vân Trác hỏi, nàng cố ý : “Tôi phải là kẻ ngốc, đạo lý hoài bích kỳ tội (người mang ngọc có tội) vẫn là hiểu đấy. Tôi muốn vì tòa ngọc mạch mà hủy diệt cả Ngu gia, đem mạch ngọc này dâng cho Hoàng thượng còn khiến ngài có suy nghĩ tốt về Ngu gia, biết chúng ta phải là gian thương hám lợi, biết Ngu Thường Hy phải là người tham tài mà liều mạng. Tôi cũng biết Hoàng thượng là minh quân, tuyệt đối để cho Ngu gia chịu thua thiệt. Sang năm ca ca của tôi tham gia thi hội rồi, tôi dám khẳng định chỉ cần ca ca tôi đề tên bảng vàng con đường bước vào sĩ đồ của Ngu gia còn xa nữa, cần gì phải so đo tòa mạch ngọc đòi mạng này.”


      Tiêu Vân Trác nghe đến đó trong lòng có chút thất vọng, cảm giác buồn bực , giống như trái tim bị đè ép khối đá lớn, nhìn Thường Hy chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chỉ vậy thôi?”


      Thường Hy cảm thấy nhịp tim đập có chút mau, theo bản năng lui về phía sau bước, thấp giọng mà ra: “Dĩ nhiên... Chỉ có vậy thôi, còn có thể làm sao?” Suy nghĩ thêm lại tăng thêm câu: “Trong lòng tôi tiền trình của Ngu gia là quan trọng nhất!”


      Tiêu Vân Trác nắm chặt hai tay, ra rất muốn hỏi Thường Hy, ở trong lòng nàng có vị trí của ? Nhưng là lại sợ tiểu nha đầu quật cường này mực cứng đầu ở trong lòng nàng cái gì cũng phải, đến lúc đó mặt mũi của để vào đâu?


      cũng tin tiểu hồ ly Ngu Thường Hy này nghĩ như vậy. Nếu thực như lời nàng , nàng cần gì phải quanh quẩn lại khiến mạch ngọc này rơi vào tay ? Mới đầu cũng cho rằng những lời nàng vừa , thế nhưng tiểu nha đầu này cuối cùng lại trong lòng nàng tiền trình của Ngu gia là quan trọng nhất, vô duyên vô cớ lại cường điệu câu như vậy, là giấu đầu lòi đuôi.


      Tiêu Vân Trác thở phào nhõm hơi, khóe miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt, sải bước tới trước mặt của Thường Hy, cúi đầu hỏi: “Vậy nàng muốn tìm vị hôn phu như thế nào? ra nghe chút, chừng bản Thái tử có thể giúp tay, cho nàng đồ cưới hậu hĩnh là vẫn có thể!”


      Tiểu nha đầu, tốt nhất nàng nên , nếu như dám nàng thích mẫu người như Chuyên Tôn Nhạc Đan, nàng chết chắc!


      Thường Hy sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau bước, nghĩ tới vừa lui lại chạm phải vách tường, cảm nhận được mảnh lạnh như băng cách y phục truyền tới, để cho lòng nàng nhảy bang bang lại càng thêm bất định.


      Đáng chết Tiêu Vân Trác, hỏi cái này bảo nàng làm sao trả lời? Chẳng lẽ để cho nàng đối với , tôi thích chính là ? chết , đánh chết nàng cũng , sau này còn muốn gặp người khác nữa hả? Nhưng là khi nhìn đến hai trong mắt phiếm u quang của Tiêu Vân Trác, trong lòng nàng thậm chí có chút sợ hãi, muốn láo phen mà thể nào ra khỏi miệng. Lần này chết chắc rồi, nên thế nào a? Lão thiên gia, ngài mau đánh chết tên khốn kiếp này !


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 208:


      Tiêu Vân Trác trông thấy bộ dáng bối rối của Thường Hy, trong lòng càng khẳng định mình đoán đúng, ánh mắt sáng lên, khóe miệng thoáng qua nụ cười như có như , lại tiếp tục tiến lên về phía trước, cùng Thường Hy khoảng cách rất gần.


      Thường Hy có thể cảm nhận được mùi trầm hương nhàn nhạt người Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác rất kỳ quái, thích dùng long tiên hương, bình thường các bậc đế vương đều thích dùng loại hương này, nhưng là Tiêu Vân Trác lại thích dùng trầm thủy hương.


      Nhắc tới cũng khéo, lúc ở nhà Thường Hy cũng thích gỗ trầm hương. Gỗ trầm, làm cho người ta cảm thấy nồng nàn mà mị tục, mùi thơm ấy chịu qua bất kỳ động chạm nào của bàn tay con người, cực kỳ dễ chịu. Phòng nàng có đầy đủ bộ gia cụ làm bằng gỗ trầm hương, lớn như giường tủ bàn ghế, lại như bình phong giá sách, mỗi món đều tinh xảo làm cho nàng thích thôi.


      Thường Hy cúi thấp đầu, vờn quanh chóp mũi tất cả đều là hơi thở mùi trầm hương quen thuộc, muốn lui về phía sau mà được, Tiêu Vân Trác lại cứ từng bước ép sát đến. Thường Hy chịu đựng được nữa mà đưa tay ra chống ở giữa, bảo toàn khoảng cách hai người, xuyên thấu qua y phục mỏng manh tựa hồ còn cảm nhận được trái tim Tiêu Vân Trác đập mạnh mẽ. Thường Hy nhất thời cảm thấy lòng bàn tay giống như chạm phải sắt nóng, nhanh chóng thu tay trở lại, nghĩ tới Tiêu Vân Trác lại thừa cơ nhích đến gần.


      lui về phía sau chút…” Thường Hy đỏ mặt lên , đây là có chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải là người nào của .


      Tiêu Vân Trác vẫn cứ lui về phía sau, nhìn Thường Hy tiếp tục hỏi: “Nàng vẫn chưa trả lời ta nàng muốn gả cho người như thế nào?”


      Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng hung hăng thăm hỏi Tiêu Vân Trác mấy chục lần, sau đó mới cắn răng : “Hôn dĩ nhiên do cha mẹ làm chủ, nô tỳ dám bừa!”


      Khóe mắt Tiêu Vân Trác nhảy lên, cúi đầu, dán chặt vào vành tai của Thường Hy, thở ra hơi : “Ngu Thường Hy, ta là lần đầu tiên biết nàng sao? Lời này có thể lừa gạt người khác cũng thể lừa gạt được ta, nhanh chóng , nếu …”


      “Nếu thế nào?” Thường Hy cắt đứt lời của Tiêu Vân Trác, có chút thẹn quá hóa giận, chủ yếu là do Tiêu Vân Trác khi chuyện đều dán lên lỗ tai của nàng, tê dại nhột nhột vô cùng khó chịu, nàng biết mình có thể kiên trì bao lâu.


      “Nếu … Đời này cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước!” Tiêu Vân Trác mở miệng , thanh vô cùng trịnh trọng, giống như giỡn.


      Thường Hy cả kinh, chợt ngẩng đầu lên chống lại đôi con ngươi tràn đầy nhu tình của Tiêu Vân Trác, nàng phải nghe lầm chứ? Là nàng nghễnh ngãng ? Còn chưa có phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy môi mảnh lạnh như băng, nụ hôn của Tiêu Vân Trác hề báo trước cứ vậy mà bất ngờ ập tới.


      Thường Hy khó khăn lắm mới hồi tỉnh lại chút ít, đưa tay dùng sức đẩy ra Tiêu Vân Trác, muốn chuyện lại bị ngăn chặn càng thêm chặt chẽ, trừ mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, còn lại chữ cũng khống thốt ra được.


      công thủ, khước từ, bá đạo, dây dưa thể tách rời Ngũ Hải chợt vén rèm chạy vào, còn là thở hổn hển, hiển nhiên là vội vàng mà đến, chẳng qua là vạn vạn nghĩ tới trong thư phòng lại xảy ra màn kích thích như thế này, nhất thời mặt già đỏ lên, xoay người chạy ra ngoài!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 209:


      Thường Hy ngơ ngác nhìn màn cửa vẫn còn lay động, trong lúc nhất thời thế nhưng câu cũng lên lời, nụ cười đó từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến xanh rồi từ xanh lại biến thành tím, cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần nhìn Tiêu Vân Trác, chỉ thấy giống như bình thường cười hì hì nhìn nàng. Thường Hy cũng biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy được Tiêu Vân Trác ra, co cẳng chạy, nàng còn mặt mũi nào gặp người khác, cư nhiên bị bắt gặp tại trường, sau này nàng còn gì gọi là thể diện ở Đông cung nữa ?


      Tiêu Vân Trác kịp phòng bị cho nên khi bị Thường Hy đẩy ra lui về sau bước, nhìn thấy nàng muốn chạy liền vội vã tiến lên đưa tay kéo lấy tay Thường Hy, gấp gáp hô: “Ngu Thường Hy, nàng muốn đâu?”


      Thường Hy dùng sức hất tay của ra, nước mắt doanh tròng, khuê danh của nàng a, danh dự của nàng a, trong sạch của nàng a... Tất cả đều còn nữa rồi! Nữ nhân quan trọng nhất là hai chữ trong sạch, nàng cùng ước định, nếu cái này truyền ra ngoài, người biết chuyện cho rằng Tiêu Vân Trác có lỗi trước, nhưng ai biết nhất định mắng nàng mị hoặc chủ... biết xấu hổ... Đại nương gia câu dẫn nam nhân... Nàng muốn sống nữa rồi!


      Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác liền vô cùng tức giận, hai mắt ửng hồng giống như muốn ăn thịt người, thế nào cũng thể áp chế xuống được lửa giận trong lòng, lại thể giết chết cái tên háo sắc này, nàng còn muốn Ngu gia chôn theo mình. Nhưng là nàng nuốt trôi cơn tức này, cho nên giơ chân lên liều mạng ở bắp chân Tiêu Vân Trác đá cước!


      Đá xong nàng đau đến nhíu mày, chân của tên khốn khiếp đáng chết này là làm bằng sắt sao? biết Tiêu Vân Trác có đau hay , dù sao ngón chân của nàng đau muốn chết! Giày nàng mang là dùng tơ lụa làm thành, có lực công kích a, muốn cho mình xả giận kết quả lại làm bị thương chính mình, Thường Hy cảm giác mình còn gì xui xẻo hơn, khó chịu tập tễnh chạy !


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới Thường Hy lại có thể tức giận thành như vậy. Cần biết rằng từ đến lớn đều sống trong hậu cung, sớm quen với cảnh nữ tử vì vinh hoa phú quý mà chủ động hiến thân, ở trong lòng ra vẫn cho rằng có nữ nhân nào cự tuyệt cơ hội tốt như thế này!


      Nhưng là phản ứng của Thường Hy khiến cho cảm thấy ngoài ý muốn, quên mất việc phải giữ nàng lại, cứ để mặc cho nàng rời khỏi căn phòng này.


      Tiêu Vân Trác xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Thường Hy từng bước tập tễnh về phía tây thiên điện, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ uất ức, tích tắc này đột nhiên hiểu được, ra thế gian này phải tất cả nữ nhân đều vì danh lợi mà từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, ra còn có nữ nhân nặng tình như mẫu hậu của ...


      Tiêu Vân Trác nghĩ tới đây đầu óc cũng thanh tỉnh ra vài phần, xoay người đuổi theo. có điều muốn , muốn cùng Thường Hy ràng. Trong lòng từng có nghi ngờ, từng có lo lắng, từng có xác định nhưng vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói. ra vẫn mực mong chờ thời điểm này, nghĩ muốn nhìn thấy Thường Hy đúng là chút nào che giấu như vậy.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :