1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 200:


      Thân thể Sở Tự Nguyên run lên, quỳ ở mặt đất : “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần biết, nếu cũng làm chuyện như vậy!”


      “Hoàng thượng, láo!” Ngu Thụy Lân lập tức phản bác, nhìn Sở Tự Nguyên : “Tiểu công gia, nhạn bay qua để tiếng, gió thổi đến lưu vết, nhà thảo dân mặc dù coi đây là khối đất hoang dùng nhưng vẫn phái gia nhân đến trông coi. Thảo dân hỏi rồi, ngày đầu tiên tiểu công gia đến trông thấy gia bộc nhà chúng ta, cũng hỏi thăm ràng mảnh đất này là của nhà ai. Nhưng ngày thứ hai tiểu công gia đến liền đem gia bộc nhà ta đả thương, vậy làm sao ngài lại biết là khối đất kia có chủ?”


      Sở Tự Nguyên nhìn Ngu Thụy Lân ác độc : “Ngu Thụy Lân ngươi đừng hươu vượn, ta nào biết là gia bộc nhà ngươi, ràng đó chính là đám điêu dân!”


      “Điêu dân? Nếu là điêu dân xin hỏi tiểu công gia thế nào đem bọn họ giao cho nha môn mà tự ý bắt lại, qua mười mấy ngày mới thả người?” Chương Tứ Thần hỏi, sắc mặt tràn đầy tức giận!


      Sở Tự Nguyên nhất thời nghẹn lời, Tiêu Vân Bác lại tiếp lời : “Điêu dân đụng phải tiểu công gia, tiểu công gia đem bọn họ giam lại có cái gì đúng? Cũng chỉ là chút chuyện cần làm phiền nha môn!”


      “Đúng, chính là như vậy!” Sở Tự Nguyên lại trở nên có chút phách lối , có người làm chỗ dựa còn sợ gì?


      “Tiểu công gia nếu người gia nhân nhà ta là điêu dân, vậy xin hỏi bọn họ đắc tội chỗ nào với tiểu công gia?” Thường Hy chút hoang mang hỏi, tỉnh táo, tận lực để cho mình phẫn nộ mà mất hết phương hướng.


      Nhất thời Sở Tự Nguyên ra lời, Tiêu Vân Bác muốn chuyện Tiêu Vân Trác lại giành mở miệng trước, nhìn Ngu Thụy Lân : “Gia nhân nhà ngươi ở đâu?”


      Ngu Thụy Lân sớm có chuẩn bị, : “Bọn họ chờ ở ngoài cung, tùy thời có thể triệu kiến.”


      Dù sao cũng có nữ quyến ở đây, thích hợp đem bọn họ vào điện tra hỏi, Minh tông làm như vậy là có suy tính chu đáo. Vạn Thịnh là người phục vụ bên cạnh Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, chưa từng thiên vị bất cứ vị Hoàng tử nào, vì vậy để cho Vạn Thịnh hỏi khẩu cung là có thể tin tưởng được.


      Sau khi Vạn Thịnh , trong đại điện lại rơi vào im lặng. Chiếm đất ngay dưới chân thiên tử phải chuyện đùa, thần sắc Minh tông lúc này cũng có thể lý giải được. Mị phi bây giờ dám chuyện, chỉ có thể lo lắng, ngừng nháy mắt ra dấu với quốc công, bà ta chân tướng tình, chỉ sợ giúp mà lại sinh lỗi.


      Thường Hy theo sát Ngu Thụy Lân thấp giọng hỏi thăm thân thể Ngu Thế Hùng. Chương Tứ Thần ở bên an ủi nàng, hiển nhiên nhìn ra được bởi vì cha nàng bị tập kích mà vô cùng tức giận. Minh tông nhắm lại mắt biết suy nghĩ cái gì. Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng Chương Tứ Thần quan tâm thăm hỏi Thường Hy mà cực kỳ chướng mắt, đáng nhẽ hôm nay nên để Chương Tứ Thần vào cung.


      Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan càng ngừng nhìn tới nhìn lui, biết là tìm kiếm cái gì. Thế nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Vân Trác, lại theo ánh mắt nhìn lại, trong lòng bỗng dưng thoáng qua tia... thoải mái. Nam nhân kia tên là gì? Chương Tứ Thần đúng ? Khoảng cách so với Thường Hy gần như vậy làm cái gì? Quan hệ của bọn họ ra sao khiến Tiêu Vân Trác cũng có chút ghen tỵ? tốt hơn là nên điều tra chút mới được.


      Tiêu Vân Bác cùng Sở Tự Nguyên biết là thầm bàn bạc những gì, nhưng nhìn ra được giữa hai người có chút thoải mái. Tiêu Vân Triệt và hai Hoàng tử còn lại là ngồi im bất động. Mấy vị hậu phi càng cần phải , ai cũng mang theo chút tươi cười, họ chỉ mong Thường Hy và Mị phi đấu với nhau ngươi chết ta sống, để cho bọn họ ngồi giữa ngư ông đắc lợi.


      Rất nhanh sau đó Vạn Thịnh trở lại, cầm trong tay xấp giấy, bước nhanh trình lên trước mặt Minh tông. Minh tông chậm rãi mở mắt, đưa tay cầm lấy bản lời khai, sau đó nhìn ngược lại Sở Tự Nguyên hỏi: “Ngươi còn có cái gì để ?”


      Sở Tự Nguyên bị ánh mắt sắc bén của Minh tông nhìn đến, tim nhảy bùm bùm vài cái, do dự hồi lâu vẫn là cứng cổ : “Vi thần có lời gì!”


      Minh tông vui hừ lạnh tiếng, ràng là muốn cho thêm cơ hội, chỉ tiếc con lừa ngu ngốc kia nghe hiểu, thôi vậy!


      Xem xong bản cung, Minh tông ngước mắt nhìn quốc công, nhàn nhạt hỏi: “Sở Dương, chuyện này ngươi có biết hay ?”


      Trong lòng quốc công biết mọi chuyện ổn, chỉ đành phải lắc đầu mà : “Vi thần cũng biết. Hôm nay lên đại điện mới được nghe !”


      Minh tông vươn tay đem bản cung đưa cho Vạn Thịnh, : “Cho quốc công nhìn chút, để biết con trai tốt của làm những gì!”


      quốc công nheo nheo mắt, run run rẩy rẩy tiếp nhận bản cung trong tay Vạn Thịnh, cúi đầu nhìn qua.


      Đợi nhìn xong, lúc này Minh tông mới hỏi tiếp: “Sở Tự Nguyên, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, thành ra lý do ngươi chiếm đất của Ngu gia. Nếu là ra căn nguyên, hôm nay ngươi cũng cần ra khỏi đây nữa!”


      Sở Tự Nguyên vạn vạn nghĩ tới Minh tông lại có thể thẳng tay như vậy, trong lúc nhất thời thân mình càng run rẩy. Mị phi vừa thấy liền lập tức : “Hoàng thượng, Tự Nguyên còn quá , nếu làm sai chuyện gì xin ngài giơ cao đánh khẽ, cũng chỉ là do người trẻ tuổi làm việc biết nặng ...”


      “Câm miệng!” Minh tông nhìn Mị phi, sắc mặt khiến người ta đoán được, chỉ nghe tiếp: “Bản thân mình khó bảo toàn còn bận tâm đến người khác?”


      Mị phi nghe vậy nhất thời khuôn mặt còn chút huyết sắc nào. Rất nhiều năm rồi Hoàng thượng có nặng lời qua như vậy, làm cho lòng Mị phi phen rơi xuống đáy cốc.


      quốc công vừa nhìn thấy màn này cũng biết Minh tông thực tức giận, cước đá vào thân con trai mình, giận dữ hét: “Tên súc sinh này, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, gây nên nghiệp chướng. Đến tột cung tại sao nhà ngươi lại nhất định muốn chiếm khối đất hoang kia, nếu hôm nay ngươi cẩn thận tự tay ta đánh chết ngươi tên khốn kiếp này!”


      Thường Hy cười lạnh trong lòng tiếng, quốc công mới vừa rồi còn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, lúc này lại hoàn toàn quay ngoắt lại, khiến người ta rửa mắt mà nhìn.


      Chỉ là Thường Hy cũng có chút tò mò tại sao Sở Tự Nguyên tại sao nhất định phải chiếm bằng được khối đất kia nhà nàng?


      Quay đầu nhìn về phía đại ca nhà mình, lại thấy Ngu Thụy Lân căn bản có nhìn về phía nàng, Chương Tứ Thần lúc này cũng nhìn thẳng, hình như hai người có ý tứ tránh né ánh mắt của nàng. Thường Hy càng phát tò mò, trong lòng hai người này nhất định có quỷ, quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Trác, lại thấy vẫn bộ mặt đưa đám như cũ, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều sao?


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 201:


      Sở Tự Nguyên bị cước này của phụ thân mình làm cho phục hồi lại tinh thần, tựa hồ nhận ra có điều đúng cho nên cũng dám tiếp tục lừa gạt, chỉ đành phải : “Hồi bẩm Hoàng thượng, cách đây lâu thần có nghe được chuyện, năm đó sau khi Tấn vương chết từng lưu lại phong mật thư, rằng trở nên điên cuồng đánh bạc cũng chỉ là giả, tất cả chỉ vì giữ được mạng. Năm đó Tấn vương phát ra mỏ ngọc, thế nhưng tình cảnh lúc ấy hết sức hung hiểm cho nên việc khai thác ngọc chỉ đành phải đè lại. Sau khi Tấn vương biết được đại nạn sắp đến liền để lại phong thư ra chỗ cất giấu mỏ ngọc. Vi thần biết được chuyện này liền tiến hành điều tra chân tướng, cảm thấy mỏ ngọc kia rất có thể nằm tại khối núi hoang của Ngu gia, cho nên lúc này mới... Mới sinh lòng muốn đem đất hoang kia thu vào tay...”


      Mọi người nghe vậy liền có chút giật mình, chuyện này họ chưa từng được nghe đến bao giờ. Phải Tấn vương dưới thời tiên đế cũng là nhân vật rất nổi danh, người này phong lưu phóng khoáng, học rộng tài cao, là huynh đệ khác mẹ với tiên đế. Đến bây giờ vẫn có ai dám khẳng định rốt cục năm đó Tấn vương có ý định tạo phản hay ? Dù sao sau khi tiên đế lên ngôi, Tấn vương liền trở nên cuồng ngạo, cả ngày dính vào cờ bạc, gia sản như núi chỉ trong công phu năm liền tiêu tán sạch . Khối đất hoang này là do Ngu Thế Hùng dùng năm ngàn lượng bạc đổi lấy, thay Tấn vương trả nợ. Sau đó Tấn vương liền biến mất, có người ông ấy chết, có người ông ấy cư, lại còn có người Tấn vương đánh bạc có tiền trả bị người ta đánh chết, tóm lại là tam sao thất bản, chuyện gì cũng có.


      Sở Tự Nguyên ra chuyện này, còn nhắc đến vị Tấn vương thần bí kia, đừng bảo là Minh tông, tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt, ánh mắt đảo quanh huynh muội Ngu gia. Nếu tại khối núi hoang kia có mạch ngọc đúng là phát tài, chỉ trong mấy ngày liền trở nên phú quý, ai đỏ mắt?


      Luật pháp của Đỉnh Nguyệt quốc quy định, phàm là đất thuộc về tư nhân tất cả mọi thứ trong đất cũng thuộc về họ. Khế đất của khối đất hoang này nằm trong tay Ngu gia, nếu phát được mạch ngọc nằm trong khối đất hoang này theo luật pháp tất cả đều thuộc tài sản riêng của Ngu gia. Cho nên ở Đỉnh Nguyệt quốc cho phép dân chúng bình thường được sở hữu riêng ngọn núi, bởi vì mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ quặng, mỏ sắt đều ở trong núi. Cho nên núi là tài sản của quốc gia. Trừ khi Hoàng đế ban riêng cho người nó mới thuộc về tài sản của người đó.


      Ngọn núi trong tay Tấn vương này là do Thánh tổ Hoàng đế khi còn sống ban thưởng cho, sau đó Tấn vương lại đem nó về tay Ngu gia, theo luật pháp Ngu gia được quyền hưởng thụ. ra nếu đó là ngọn núi lớn, chừng triều đình bỏ tiền ra mà thu mua về, nhưng là khối đất hoang này cho dù là núi nhưng cũng phải rất cao, chỉ có mấy trăm mét, hơn nữa còn là núi đá có tác dụng gì, cho nên triều đình cũng để vào trong mắt.


      Nhưng tại phát sinh chuyện này đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Cần biết rằng vàng bạc có giá, ngọc vô giá, nếu có mạch ngọc ở trong núi hoang này, lại xác thực được quyền sở hữu của Ngu gia, triều đình cũng thể mạnh mẽ thu hồi, Ngu gia phú giáp thiên hạ cũng còn xa nữa!


      Cho nên trong lúc nhất thời huynh muội Ngu gia cũng có chút ngây dại, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm giác tim đập lợi hại. Ở nơi này là phú quý ngang trời đúng là thanh đao đòi mạng.


      Ngu gia có năng lực trông chừng tòa ngọc mạch như vậy, người đỏ mắt nhìn vào nhất định là ít. Đến lúc đó chỉ cần có người vu tội danh cho Ngu gia, triều đình lại có tâm thu hồi mạch ngọc Ngu gia coi như xong hoàn toàn rồi!


      Thường Hy nháy mắt ra hiệu cho Ngu Thụy Lân, trong phút chốc hai huynh muội nhanh chóng quyết định chuyện trọng đại, mạch ngọc này, thể giữ! Nhưng là tòa ngọc mạch này cũng thể giao cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, chừng này nào đó lại ban cho người sao? Thường Hy khẽ cắn răng, nhìn Minh tông : “Hoàng thượng, nô tỳ có lời muốn !”


      Minh tông khẽ nhíu mày, ngay sau đó cười : “Ngu Thượng nghi còn có gì muốn ? Chuyện này trẫm cho Ngu gia cái công đạo. Tất cả mọi người đều trẫm là minh quân, minh quân đương nhiên thể làm ra chuyện tình của hôn quân được!”


      Thường Hy hé miệng cười cười, tâm tình trong lúc bất chợt mà trở nên khá hơn, ai mặt cũng tan hết, : “Hoàng thượng giễu cợt nô tỳ rồi. Nô tỳ là có điều muốn , tia ý tứ khác!”


      “Muốn cái gì ngươi cứ .” Minh tông cười .


      “Tạ ơn Hoàng thượng. Tòa núi hoang kia mấy năm trước phụ thân ban cho nô tỳ, bảo là muốn nô tỳ dùng làm đồ cưới.” tới chỗ này Thường Hy giống như có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng như hoa đào, sáng ngời chói mắt mọi người: “Núi hoang này mặc dù thể trồng lương thực nhưng lại dựa lưng vào con sông, nô tỳ từ thích nước, cha của nô tỳ muốn xây dựng ở đây tòa thủy tạ, còn muốn xây thêm vườn hoa. Người bình thường vốn là tốn nhiều tiền của vì nữ nhi như vậy, nhưng là sau khi nô tỳ ra đời, phụ thân của nô tỳ thương nô tỳ còn hơn ba vị ca ca mấy phần, phàm là chuyện nô tỳ muốn đều cố hết sức làm. Cho nên tòa núi hoang kia thuộc về nô tỳ rồi!”


      Mị phi nghe đến đó là hối hận muốn chết, ban đầu nếu như khăng khăng giữ ý kiến đem Thường Hy cho con trai mình tòa quặng ngọc lớn như vậy chẳng phải bây giờ thuộc về bọn họ sao? Nhưng bây giờ Ngu Thường Hy còn chưa có lập gia đình, vẫn còn chưa muộn, có số tiền kia, về sau nhi tử làm việc cũng dễ dàng hơn!


      Trong mắt Minh tông bất chợt lóe lên nụ cười, Thường Hy này đúng là có nhìn lầm, trong nháy mắt nghĩ ra được chủ ý như vậy, cũng khó cho nàng!


      “Nếu là của nô tỳ nô tỳ có quyền xử trí. Mặc dù có quặng ngọc chỉ là lời đồn đại nhưng là nô tỳ tuyệt đối dám chiếm giữ mình. Kể từ khi nô tỳ vào cung đến nay nhận được nhiều hoàng ân, hôm nay Ngu gia thoát khỏi thương tạ, tất cả đều là ân điển của Hoàng thượng, cho nên nô tỳ liền mượn hoa dâng phật, đem tòa núi hoang này dâng tặng Hoàng thượng. Là núi hoang cũng tốt, mạch ngọc cũng vậy, từ giờ đều trở thành của Hoàng thượng rồi!” Thường Hy tới chỗ này liền xoay người nhìn về phía Ngu Thụy Lân, Ngu Thụy Lân liền lấy trong ngực ra tờ giấy đưa cho Thường Hy.


      Thường Hy giơ hai tay lên cao, : “Khế đất ở chỗ này, xin Hoàng nhìn vào mảnh thành tâm của nô tỳ mà nhận lấy, cũng coi đó là Ngu gia, nô tỳ liền đối với Hoàng thượng vô cùng cảm kích.”


      Hành động này của Thường Hy xác thực đều làm cho tất cả mọi người bị chấn động, chưa từng thấy qua có người đem tiền đẩy ra, là ngu hay bị điên rồi?


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 202:


      Thần sắc Tiêu Vân Trác thay đổi, tựa hồ đối với phản ứng của Thường Hy sớm dự liệu được, Thường Hy thông minh như vậy làm sao lại biết được tòa ngọc mạch này là bùa đòi mạng của Ngu gia? Nhưng là nàng nhanh như vậy có thể quyết định đem đồ giao ra đây, phần quả quyết này khiến nhiều người khâm phục, cần biết rằng phải ai cũng có thể dễ dàng từ bỏ được khối lợi ích khổng lồ này!


      Nhưng quan trọng nhất là hai điểm. Thứ nhất, Thường Hy nữ nhân tiểu hồ ly giảo hoạt này bảo đây là đồ cưới của nàng, Hoàng thượng nếu như nhận lấy sau này ắt hẳn phải tặng lại nàng phần đại lễ làm đồ cưới thay thế. Thứ hai, Thường Hy chỉ là nhưng lại có thể vô tư đem quặng ngọc giao tặng cho triều đình, vừa đúng cùng với hành vi lấy quyền mưu tư, chiếm đoạt gia sản người khác của Sở Tự Nguyên là hoàn toàn đối lập, buộc Hoàng thượng nhất định phải cho Ngu gia ân tình lớn. Còn nữa, có mạch ngọc ở đây làm bằng chứng, Hoàng thượng dù có muốn trừng phạt nặng Sở Tự Nguyên Mị phi cũng lên lời. Đây là cỡ nào đối lập a, đại công vô tư, ích kỷ độc ác!


      thể chiêu này của Thường Hy nhìn ngoài có vẻ như là ngu ngốc nhưng ra lại cao minh vô cùng, vừa đem mầm họa của Ngu gia hóa giải thành vô hình, lại khiến cho địa vị của Ngu gia trong lòng Hoàng thượng cao thêm tầng. Cùng lúc đó, Tiêu Vân Trác cảm thấy được dường như Thường Hy đánh cuộc lần, nàng đánh cuộc tấm lòng nhân ái công chính của Hoàng thượng. Nếu như Thường Hy thắng, như vậy tòa ngọc mạch này ngoài sở liệu của nàng là Hoàng thượng cần. Có thể muốn, có tư cách muốn, dám muốn cũng chỉ có mình rồi!


      Nếu như núi hoang kia có mạch ngọc, đó khác nào là trợ lực cực lớn đối với , đối phó với đám đại thần cỏ đầu tường kia dễ dàng hơn rất nhiều, có thể mai xui quỷ khiến, bảo gì làm nấy. Tiêu Vân Trác nghĩ tới đây cũng có chút khẩn trương, những năm gần đây phụ hoàng đối với rất lãnh đạm, ông ấy có thể ban tòa ngọc mạch này cho sao?


      Minh tông ngăn lại động tác của Vạn Thịnh muốn cầm khế đất, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi muốn dâng cho triều đình?”


      Thường Hy kiên định : “Dạ!”


      Minh tông cười hòa hoãn, nhìn Thường Hy : “Tấm lòng trung thành này của ngươi đối với triều đình khó mà có được, Ngu gia của các ngươi có thể từ bỏ phú quý này cũng khó mà có được. Chỉ là, trẫm cũng phải là già mà hồ đồ, vật này thủy chung vẫn của Ngu gia là được rồi, cha ngươi cho ngươi chính là của ngươi. Ngươi dâng cho trẫm, tương lai thời điểm ngươi xuất giá trẫm lại phải cấp cho người đồ cưới, lại còn nợ ngươi phần ân tình. Ân tình hay khoản nợ này trẫm vẫn là nên nhận! Như vậy , bây giờ ngươi là người của Đông cung, khế đất này cứ giao cho Thái tử, khi nào ngươi xuất giá Thái tử cấp đồ cưới cho ngươi!”


      Mọi chuyện cứ chuyển biến đột ngột như vậy, thần sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, ai biết được Hoàng thượng cứ như vậy mà giao tòa ngọc mạch kia cho Thái tử. Đều Hoàng đế đối với Thái tử lãnh khốc vô tình, hôm nay xem ra cũng chưa chắc. Nhất là Mị phi, quả là như muốn ngất , nếu Thái tử chiếm được tòa ngọc mạch này về sau muốn động vào càng thêm khó khăn.


      “Về phần đồ cưới, nếu như núi hoang kia có mạch ngọc cho ngươi ba phần lợi. Thái tử thấy thế nào?” Minh tông quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, giọng điệu vẫn lãnh đạm trước sau như .


      Khối đá lớn trong lòng Tiêu Vân Trác như được giải tỏa, quả nhiên bị đoán đúng, chẳng qua là nội tâm vẫn có cảm giác kỳ quái, nghĩ tới phụ hoàng cứ như vậy mà làm theo suy nghĩ của Thường Hy, càng nghĩ tới ông ấy cư nhiên đem tòa núi hoang này cho , trong lúc nhất thời trong lòng biết là cảm giác gì, chát chát rồi lại có chút ngọt!


      “Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng. Ngu Thượng nghi hành xử chí công vô tư như thế đúng là thua gì đấng mày râu. Chẳng qua là... Núi hoang này vẫn nên dâng cho triều đình mới thỏa đáng, kính xin phụ hoàng suy nghĩ lại!” Tiêu Vân Trác đương nhiên là muốn quặng ngọc, nhưng là hành xử phải khôn khéo chút.


      Minh tông thản nhiên : “Trẫm quyết rồi, ngươi cần nhiều lời. Ngu Thượng nghi vốn là người của Đông cung, đưa cho ngươi cũng là hợp tình hợp lý!”


      Tiêu Vân Trác lúc này mới lên tiếng tạ ơn rồi lui lại phía sau. Thường Hy cũng là thở phào nhõm trong lòng, nàng đánh cuộc phen, kết cục là nàng đại thắng. Lão thiên gia đúng là có mắt, phân được người tốt người xấu!


      Mạnh Điệp Vũ cùng Phùng Lương đễ từ đầu tới cuối chuyện được phần, yên lặng xem cuộc vui, lúc này nghe thấy vậy cực kỳ thoải mái trong lòng. Tiêu Vân Trác đối với Thường Hy đủ đặc biệt rồi, lần này có thêm mỏ ngọc còn nâng nàng bàn tay?


      Chỉ là may Hoàng thượng có tứ hôn, còn khiến Thái tử gia chuẩn bị đồ cưới cho Ngu Thường Hy, xem ra là có ý định để Ngu Thường Hy theo Thái tử gia, hai người cũng liền chậm rãi thở phào nhõm.


      Minh tông quét mắt nhìn mọi người cái, mở miệng : “Mị phi khấu trừ dụng độ của Đông cung, quan báo tư thù, đức hạnh đủ, giáng xuống làm Chiêu nghi, cấm bế nửa tháng. Sử Tự Nguyên chiếm đoạt tài sản của dân chúng, hành hung ngoài đường phố, coi rẻ vương pháp, phế bỏ phẩm vị. quốc công quản giáo nghiêm, bao che con cháu, giáng từ Công tước xuống làm Hầu tước!”


      Lúc này Hoàng thượng thịnh nộ ai dám cầu cạnh? Mị phi cặp mắt vô thần ngã mặt đất, bà bây giờ còn là Mị phi rồi, trở thành Sở Chiêu nghi, trong lúc nhất thời đúng là khó có thể khiến cho người ta tiếp nhận. Đều là do Ngu Thường Hy chết tiệt kia, thù này nhất định phải báo!


      Đại điện im lặng, yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, mọi người cho rằng việc này xong rồi, ai ngờ Minh tông lại tiếp: “Tuổi trẫm cao, mấy vị Hoàng tử đều thành hôn, theo quy củ cũng nên phong vương xuất cung rồi. Chúng Hoàng tử nghe chỉ!”


      Tiêu Vân Dật, Tiêu Vân Triệt, Tiêu Vân Thanh còn có cả Tiêu Vân Bác đều sửng sốt, tin tức này quá đột ngột khiến cho bọn họ ứng phó kịp, bất đắc dĩ chỉ đành phải quỳ xuống đất, cùng đồng thanh : “Nhi thần tiếp chỉ!”


      “Trẫm sắc phong Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật là Trường Tín vương, Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt là Đông Lăng vương, Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh là Vi An vương, Ngũ hoàng tử Tiêu Vân Bác là Hải Hà vương. tháng sau xuất cung về vương phủ của từng người, khâm thử!”


      “Nhi thần tiếp chỉ!” Bốn người cùng . Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Bác hiển nhiên là có cam lòng. Tiêu Vân Triệt chỉ mỉm cười thản nhiên nhìn ra điều gì khác, chỉ có Tiêu Vân Thanh là cao hứng, xuất cung rồi cần mỗi ngày nhìn mẫu phi và nương tử của mình tranh đấu, cuộc sống tốt đẹp a!


      Hoàng đế dẫn đầu ra khỏi đại điện, Dương tuyển thị vẫn như cũ hầu hạ ở bên. Thường Hy lấy tay sờ sờ bụng mình cái, nhìn nàng. Dương tuyển thị gật đầu rồi nhanh chóng bước .


      Hoàng đế vừa đám hậu phi cũng lần lượt cất bước, trong đại điện chỉ còn có đám Vương gia mới nhậm chức, tia lửa bắn ra bốn phía vây xung quanh Tiêu Vân Trác biết cái gì. Thường Hy cùng Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần, muốn trở về lại bị Chuyên Tôn Nhạc Đan gọi lại.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 203: Hơi dấm bay đầy trời


      Thường Hy nghe được thanh của Chuyên Tôn Nhạc Đan từ từ xoay người lại, có chút tự nhiên nhìn , sau đó khom lưng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Minh vương điện hạ!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy Thường Hy dùng thái độ xa cách với mình mà có chút ưu thương, nhất thời mặt treo lên tầng sầu bi, giọng hỏi: “Ngay cả cũng muốn xa lánh ta sao? Nhất định là giận ta lần trước giấu , đúng hay ?”


      Thường Hy sửng sốt : “Nô tỳ nào dám tức giận, ngài là Minh vương điện hạ tôn quý, tôi chỉ là nô tỳ nho , nào có tư cách tức giận?”


      Mặc dù trong miệng tức giận nhưng thần sắc bộ dáng đều tỏ vẻ ta đây giận mới là lạ. Thường Hy nhớ tới đó cũng có chút căm tức, cảm giác như mình là đứa ngốc bị lừa gạt!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe vậy cảm thấy giống như bị thương hại, ngẩng đầu nhìn Thường Hy, khuôn mặt tái nhợt nay càng có chút huyết sắc nào, nhìn thẳng nàng, cặp mắt tự giễu : “Minh vương điện hạ? Minh vương điện hạ này có gì tốt, ngàn dặm xa xôi tới Đỉnh Nguyệt quốc nhưng cũng chỉ là con tin bị vứt bỏ thôi!”


      Thanh của Chuyên Tôn Nhạc Đan tràn đầy đau thương, ở dưới ánh trăng bạc, trong gió đêm thê lãnh này thế nhưng lại làm cho Thường Hy cảm thấy lòng ê ẩm, có chút hối hận mới vừa rồi nàng quá nặng lời, nhất thời đau lòng, vội vàng : “ ra cũng phải thực tức giận, có nghĩ đến là Hoàng tử của Minh Khải quốc. Ngày đó thời điểm gặp , biết được tên họ của nên nghĩ ra mới đúng, cũng là do tôi sơ sót, trách được !”


      Thường Hy vô tình mà giải vây cho Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hành lang bên ngoài Cảnh Tuyên điện, gió đêm thổi, ánh vàng của đèn cung đình càng làm cho màn đêm tăng thêm mấy phần mỹ cảm mông lung. Thường Hy tựa người vào lan can, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vài tia áy náy.


      “Ta muốn ra thân phận của mình là vì sợ cũng giống như những người khác, sau khi biết được liền rời xa ta, tránh ta như tránh thú dữ. ra cũng thể trách người khác, ta là con tin ngoại quốc, lại mang trọng bệnh trong người, ai muốn cùng ta thân cận đây?” xong, thanh của Chuyên Tôn Nhạc Đan lại càng phai nhạt, mặc dù đau lòng nhưng gây cho người ta cảm giác mềm yếu.


      “Tôi mới !” Thường Hy bật thốt lên, nhìn khuôn mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Tôi mới phải là người nông cạn, là người khác nước thế nào? vai gánh vác sứ mệnh hòa bình của hai nước, là người vĩ đại. thân thể yếu đuối thế nào? Nghỉ ngơi lâu ngày liền tốt lắm. Tựa như thời điểm trước kia tôi chỉ là thân phận nữ nhi của thương nhân, vô cùng ti tiện, nhưng là từ cha tôi cho tôi biết, con người có thể ngông nghênh nhưng thể có ngạo khí. Người khác xem thường ngươi đó là cách nhìn của họ, nhưng chính ngươi tự xem thường mình lúc đó cũng cần sống!”


      Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan nhất thời sáng lên, nhất thời cao hứng : “ nghĩ như vậy? cảm thấy ta là người vô dụng sao?”


      “Dĩ nhiên, tôi cảm thấy ra là người rất có dũng khí, dám đến quốc gia xa lạ. Tôi nghĩ... đến đây cỡ khoảng mười năm rồi ? Vậy thời điểm đến đây còn rất đấy!” Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, thanh tự chủ được mà mang theo thương tiếc. Thân phận của Chuyên Tôn Nhạc Đan ở đây tuy được xưng là Hoàng tử nhưng ra chính là con tin, nếu Minh Khải quốc có bất kỳ hành động đáng ngờ nào đối với Đỉnh Nguyệt quốc tính mạng của Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng khó mà giữ được. Làm con tin chính là chuyện vô cùng đau xót, cũng khó trách mỗi lần Thường Hy nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan đều cảm thấy vui vẻ gì.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn chính là muốn để mình ớ thế yếu, kéo lấy đồng cảm của Thường Hy để xóa dần khoảng cách hai người, nhưng là lời chân thành của Thường Hy khiến cho vô cùng cảm động. Chưa bao giờ có người an ủi , khích lệ , tán dương , cho thêm mấy phần dũng khí, để cho cảm nhận được chút ấm áp nơi đất khách quê người này.


      “Phụ hoàng ta có mười bốn nhi tử, ta đứng hàng thứ ba. Mẫu thân của ta - Đan phi, từng là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng sau lại bị người ta hãm hại dẫn đến luân lạc nơi lãnh cung, mà ta từ khi mười tuổi bị đưa tới Đỉnh Nguyệt quốc làm con tin, hôm nay toàn bộ mười năm rồi. Mười năm này ta hề nhận được bức thư, nhận được tiếng thăm hỏi. Ngày đó gặp , đó là lần đâu tiên có người chuyện với ta nhiều như vậy, cũng là người đầu tiên dùng ánh mắt tinh khiết như thế nhìn ta, cho nên trong lúc nhất thời ta thế nhưng dám cho biết thân phận của ta. Ta chỉ sợ cũng giống như những người khác, biết được thân phận của ta liền trốn tránh. Ta vẫn hy vọng ở chỗ này có được người bạn, người quan tâm đến thân phận của ta mà thẳng thắn làm bằng hữu.” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy , trong con ngươi sâu có thêm vài phần cầu khẩn, trong chớp mắt quên việc phải lợi dụng nàng, tâm hy vọng có thêm người bạn, xóa độc suốt mười năm qua.


      Thường Hy ngẩng đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan. Ở trong sinh mệnh của nàng chưa bao giờ gặp qua người yếu ớt chỗ nương tựa như vậy, nghĩ đến phụ hoàng của là ghê tởm, cho nên vội vàng : “ yên tâm, tôi trốn tránh. Ở trong lòng của tôi chúng ta mãi là bằng hữu, người bạn lúc tôi lạc đường mà chỉ dẫn phương hướng. Tôi vĩnh viễn nhớ , bao giờ xa lánh !”


      ? phải gạt ta?” đại nam nhân hai mươi tuổi thế nhưng thời điểm ra điều nay lại giống như tiểu hài tử, đôi mắt lóe sáng như sao đêm bầu trời, nhìn cho đến khi Thường Hy gật đầu mới thôi.


      Thời điểm Tiêu Vân Trác ra khỏi cửa đại điện tìm kiếm, Thường Hy đây là chạy đâu, nàng tiếng với chạy về Đông cung chứ? Nhìn chung quanh chút lại thấy được phía xa xa Thường Hy đưa lưng về phía cười với Chuyên Tôn Nhạc Đan.


      Dần dần lại gần nghe được ràng tiếng chuyện của bọn họ. Tiếng Thường Hy cười khẽ dưới ánh trăng màu bạc, trong bóng đêm yên tĩnh này nghe càng thêm thanh thúy, giống như hạt châu rơi mâm ngọc, cực kỳ dễ nghe.


      “Minh Khải quốc khắp nơi đều là nước sao? Vậy cung điện của các cũng là ở mặt nước sao? Tôi vô cùng thích nước, chỉ tiếc lại biết bơi lội, lần trước rơi xuống nước thiếu chút nữa chết chìm!”


      “Minh Khải quốc đa số là nước bao phủ nhưng cung điện của chúng ta phải tất cả đều ở nước, vẫn có bộ phận xây đất bằng. Khi nào đến ta dẫn tham quan chút, nhất định thích nơi đó. Hà diệp la quần nhất sắc tài. Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai. Loạn nhập trì trung khán bất kiến. Văn ca thủy giác hữu nhân lai....”


      (*Lá sen và quần lụa cùng màu,


      Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.


      Trong ao lẫn lộn nhìn thấy,


      Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người)


      Thường Hy chưa cần nhìn thấy tưởng tượng được khung cảnh vô cùng xinh đẹp, hé miệng : “Chờ khi nào tôi xuất cung nhất định đến đó xem, chẳng qua là còn phải đợi những sáu năm, muốn thời gian bay nhanh...”


      Gương mặt Tiêu Vân Trác xanh mét, nghĩ tới hai người cư nhiên ở chỗ này tình thơ ý họa, lại còn muốn cùng nam nhân khác đến quốc gia của , nghĩ tới đây chỉ cảm thấy nửa bình dấm trong lòng dâng trào a dâng trào, nhịn được nữa, trầm giọng hỏi: “Ngu Thượng nghi, muốn nơi nào?”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 204:


      Thường Hy trong lúc cao hứng nên nhất thời nhận ra thanh của Tiêu Vân Trác, cũng quay đầu lại mà cười : “ Minh Khải quốc a! Nhạc Đan nơi đó có vô cùng nhiều hoa sen, nghĩ đến cảnh tượng trời xanh ngắt, lá sen xanh ngắt ta liền muốn !”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan nâng lên nụ cười vô hại, nhìn Tiêu Vân Trác : “Thái tử điện hạ cũng tới. nghĩ tới Thường Hy lại thích nước như vậy. Ở Minh Khải quốc nhiều nhất là sông nước, đợi đến khi Thường Hy xuất cung cũng là thời điểm ta trở về, hai người cùng nhau làm bạn đường rất tốt!”


      Hai người làm bạn? là mập mờ! Tiêu Vân Trác lạnh lùng : “Minh vương điện hạ là hăng hái, chỉ sợ đến lúc đó Ngu Thượng nghi chưa chắc được!”


      Thời điểm Thường Hy nghe được Chuyên Tôn Nhạc Đan đến Thái tử điện hạ liền xoay người lại, vừa nhìn thấy Tiêu Vân Trác treo lên bộ mặt tươi cười tới, khi muốn cầu cạnh phải hạ mình cho nên nàng đưa tay kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, mang theo điệu ngọt như mật : “Thái tử gia, đến lúc đó nếu như có thời gian hãy cùng tôi a, chèo thuyền du ngoạn, uống rượu ngắm hoa rơi, cười nhìn xuân sắc muộn, tiêu dao ở đời, chẳng phải là vô cùng sung sướng?”


      Trong nháy mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút mất hồn, nghĩ tới Thường Hy lại cư nhiên ra những lời thân mật cùng Tiêu Vân Trác như vậy. Tiêu Vân Trác cũng là ngoài ý muốn, nhìn nét mặt cực độ hưng phấn của nàng cũng nỡ cự tuyệt, theo bản năng : “Được!”


      Lời vừa ra khỏi miệng cũng có chút sửng sốt. Thường Hy tựa hồ còn chưa phát ra dị thường của Tiêu Vân Trác, nhàng lay động ống tay áo của , : “Tôi nhớ kỹ rồi nha, cho về sau lại chối, Minh vương điện hạ là người làm chứng đấy!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ tiếng trong lòng, xem ra địa vị của Tiêu Vân Trác trong lòng Thường Hy là chắc chắn vô cùng, tại Thường Hy đối với chẳng qua là thương hại mà thôi. Đối với Tiêu Vân Trác, ngay cả Thường Hy cũng chưa phát ra tình cảm đó, nhưng là Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn ra được, hai người còn là quan hệ bình thường giữa nô tỳ và chủ tử nữa.


      Thử hỏi Tiêu Vân Trác từng để nữ nhân đến gần như vậy bao giờ chưa? Làm sao lại thèm để ý chút nào để cho nàng nắm ống tay áo của ? Lại càng thấy Tiêu Vân Trác kiên nhẫn đối với ai như vậy! Chuyên Tôn Nhạc Đan ở Đỉnh Nguyệt quốc này mười năm rồi! Mười năm, có rất nhiều chuyện biết quá ràng!


      “Dạ, tiểu vương vì Thường Hy làm chứng, Thái tử điện hạ nuốt lời chứ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan làm như cố ý vô tình mà trực tiếp gọi tên Thường Hy, trong lời là vô cùng thân mật!


      Tiêu Vân Trác ngước mắt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại quét qua gương mặt vẫn còn hưng phấn của Thường Hy, trong lúc bất chợt có chút hiểu, Ngu Thường Hy nữ nhân ngu ngốc này vẫn còn chưa biết Chuyên Tôn Nhạc Đan là có ý với nàng. Mà Chuyên Tôn Nhạc Đan này lại cố ý gọi thân mật tên của nàng trước mặt , chắc hẳn là muốn xác định thái độ của đối với Thường Hy!


      Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Trác khôi phục lại tỉnh táo thường ngày, trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan : “Quân vô hí ngôn, đến lúc đó còn nhờ Minh vương điện hạ làm người dẫn đường cho chúng ta, thế nào?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan thầm thở dài trong lòng tiếng, Tiêu Vân Trác đúng là nhân vật tầm thường, trong chớp mắt nhìn thấu ý đồ của , còn phản lại quân. Nếu có thể cùng hợp tác cơ hội soán vị của càng thêm chắc chắn, chẳng qua là Thường Hy... Nghĩ tới đây lại thở dài thêm lần, hùng khí đoản nữ nhi tình trường! (đại ý là khi vướng bận vào tình nam nữ ý chí phấn đấu của người đàn ông cũng tiêu tan).


      “Đương nhiên, tiểu vương nguyện ý, dù sao Minh Khải quốc cũng vô cùng hiếu khách!” Giờ phút này Chuyên Tôn Nhạc Đan ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt chút khí thế cả người cũng hề thua kém Tiêu Vân Trác.


      Thường Hy kinh ngạc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, cảm thấy lúc này đây vô cùng xa lạ. Ở trước mặt nàng, Chuyên Tôn Nhạc Đan luôn là dạng làm cho người ta cảm thấy ưu thương, nhưng là đối diện với người khác, luôn là sống lưng thẳng tắp, chí khí cao ngạo, cái này nàng cũng có chút hiểu!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan mặc dù là con tin nhưng vẫn là Hoàng tử của Minh Khải quốc, đại diện cho Minh Khải quốc, thể để cho người khác coi thường . Cho nên trong mọi hoàn cảnh, dù thế nào chăng nữa cũng cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình. Chuyên Tôn Nhạc Đan này càng làm cho Thường Hy cảm thấy thương tiếc rồi!


      Nhưng là khi nghe đến Tiêu Vân Trác đáp ứng cùng nàng Minh Khải quốc, phần tâm tình này chậm rãi tan biến, nháy đôi mắt to sáng ngời : “Tôi nhưng nhớ lúc này đồng ý với tôi đấy. Chờ thời điểm xuất cung chúng ta nhất định phải , đến lúc đó cho phép kiếm cớ !”


      Tiêu Vân Trác nghe được lời bá đạo như vậy của Thường Hy thế nhưng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đây mới là Ngu Thường Hy mà quen thuộc, gật gật đầu : “Sắc trời còn sớm, nên trở về rồi!” tới chỗ này lại quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan: “Minh vương điện hạ, bản Thái tử cáo từ trước. Ngày khác nếu có thời gian xin mời đến Đông cung, chúng ta chuyện tiếp!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cười tiếng, : “Cung kính bằng tuân mệnh, ngày khác nhất định tới thăm!”


      Thường Hy cũng gì nhiều, dù sao giữa Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan, lớn là việc hai nước giao bang, là chuyện giữa các vương tử, nô tỳ nho như nàng thể chen miệng vào. Nếu là tán gẫu lẫn nhau nàng còn có thể đôi câu, nhưng mà tình huống tại là cái gì thế này?


      Tiêu Vân Trác cảm thấy rất chói tai. Trong lòng cảm thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đáp ứng sảng khoái như vậy nhất định là vì Thường Hy, vì vậy lại có điểm hối hận mình nhanh miệng, tự nhiên lại mời làm cái gì, nếu như tùy tiện gặp mặt ở chỗ khác còn được. Nghĩ tới đây trong lòng buồn bực mấy phần nhưng là vẫn lễ độ cáo từ.


      Thường Hy cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan chào tạm biệt xong liền theo sau người Tiêu Vân Trác về. Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng ở chỗ đó, cứ như vậy nhìn thân ảnh bọn họ từ từ biến mất ở khúc quanh. thấy ràng bọn họ vừa vừa chuyện, Thường Hy thỉnh thoảng quay đầu, nụ cười sáng rỡ của nàng dưới ánh trăng mông lung kia dường như khắc sâu vào đáy lòng !


      Dịch Dương từ trong bóng tối ra, nhìn con ngươi tĩnh mịch của của Chuyên Tôn Nhạc Đan, : “Thiếu chủ, chúng ta trở về . Trời lạnh, cẩn thận thân thể của ngài!”


      “Dịch Dương, ta hình như thích nàng...” Chuyên Tôn Nhạc Đan như có chút mất mát , khuôn mặt lộ ra chút dịu dàng, lại giấu nổi bi thương nhàn nhạt...


      Toàn thân Dịch Dương cứng đờ, khẽ cắn răng : “Thiếu chủ, ngài vẫn nên chặt đứt ý niệm này, đối với nàng hay đối với ngài đều tốt!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :