1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 195


      Ngay sau đó thái giám lại thông báo mấy vị Hoàng tử mang theo Hoàng tử phi của mình nối đuôi nhau mà vào, mọi người hành lễ rồi theo thứ tự ngồi xuống. Tiêu Vân Trác có chút kinh ngạc tại sao Thường Hy lại đứng sau lưng Mạnh Điệp Vũ, mà Thường Hy lại sững sờ nhìn người sau lưng Hoàng đế, Minh vương điện hạ tiến vào cùng Tiêu Vân Trác, lại là !


      Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ tuyệt bất ngờ khi ở chỗ này thấy được Thường Hy, có lễ mà hướng nàng gật đầu cái! Hôm nay Chuyên Tôn Nhạc Đan đầu búi kim quan, người mặc áo xanh thêu vân mây bằng chỉ vàng, mặc dù mộc mạc nhưng là ánh vàng kia lại thêm vào chút cảm giác đắt tiền!


      ra là Hoàng tử, Minh tông sao lại có năm nhi tử a? là Hoàng tử mọc ra từ nơi nào? Thường Hy có chút .


      Ánh mắt của Mạnh Điệp Vũ thủy chung chăm chú người Tiêu Vân Trác, nhưng là ánh mắt của Tiêu Vân Trác lại ngừng quét qua vẻ mặt khiếp sợ của Thường Hy, theo ánh nhìn của nàng lại thấy được Chuyên Tôn Nhạc Đan. Tiêu Vân Trác vui híp mắt, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? Nhưng là chưa từng nghe Thường Hy có quan hệ với Chuyên Tôn Nhạc Đan.


      Minh tông theo lệ cũ mà chút lời may mắn, gì khác ngoài hy vọng quốc gia thái bình, dân chúng an khang. Sau đó còn thêm mong muốn Đỉnh Nguyệt quốc cùng Minh Khải quốc đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bang giao... Nhưng cụ thể là gì Thường Hy nghe , chỉ cúi đầu che giấu nét kinh ngạc, ra Chuyên Tôn Nhạc Đan là Hoàng tử của Minh Khải quốc!


      Minh Khải quốc này Thường Hy có biết đến, chẳng qua là hiểu ràng, biết được Minh Khải quốc so với Đỉnh Nguyệt quốc yếu thế hơn chút. Nhưng nước nếu như tới chơi cũng thể để cho Hoàng tử ở trong cung được như vậy, lại cứ Chuyên Tôn Nhạc Đan xuất trong hậu cung, là khó lý giải!


      Nhớ tới thời điểm nàng gặp Chuyên Tôn Nhạc Đan, ánh mắt tịch của , nguyên lai là nhớ cố hương sao? còn hưng phấn hỏi: “Chỉ có mình ta xưng hô là Thường Hy sao? Về sau bất kể xảy ra chuyện gì cũng thay đổi, được ?”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ nhìn cách đơn thuần ánh sáng lóe lên trong mắt Thường Hy. Ngày đó kể từ sau khi chia tay chưa có gặp lại Thường Hy, nhưng là mỗi chuyện của nàng đầu biết vô cùng ràng, biết được thể phóng túng nhưng lại luôn luôn thể quên được giọng điệu quan tâm của Thường Hy khi lần đầu tiên nàng gặp . Chân thành thân thiết như thế, bảo muốn quên cũng thể quên được.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan rất ít khi xuất trước mặt người khác, nhưng tướng mạo tuyệt mỹ của lại luôn khiến người khác phải chú ý. Mấy vị Hoàng tử phi còn giữ được bình tĩnh, ngược lại cung nữ phục vụ bên cạnh, tâm hồn cũng còn nằm yên nữa!


      Thường Hy phục hồi lại thần trí, để cho mình cố gắng tập trung lại, hồi kịch hay còn đợi trình diễn đấy. Dương tuyển thị quả nhiên làm nàng thất vọng, hôm nay bồi giá mà đến, mặc dù thể ngồi bên cạnh Hoàng thượng nhưng nàng ta có thể xuất ở nơi này chính là bản lãnh của nàng ta!


      sớm có cung nữ biểu diễn ca múa ở giữa sân. Thường Hy lặng lẽ gần Tiêu Vân Trác, đem chuyện xảy ra ban nãy thấp giọng kể lại lượt, sau đó lại : “Nô tỳ từng bảo đảm với Dương tuyển thị cố gắng giữ lấy đứa bé trong bụng nàng, có lẽ tối nay nên để mọi người biết được chuyện nàng ta mang thai!”


      Tiêu Vân Trác gật đầu cái, đối với chuyện này cũng có quá nhiều ý kiến, dù sao sớm muộn cũng phải biết. Quay đầu qua cẩn thận dò xét nhìn Thường Hy, biết nàng hoàn chỉnh đứng ở trước mặt , nhưng là vẫn như cũ hỏi: “Nàng sao chứ? Có bị thương hay ?”


      Nếu là trước đây Thường Hy có thể phát giác có gì khác thường, nhưng là tối nay sau khi nghe Mạnh Điệp Vũ chuyện Tiêu Vân Trác thích nàng, bây giờ lại thấy hỏi những câu như vậy, chỉ cảm thấy gương mặt trong nháy mắt nóng bừng, nhăn nhăn nhó nhó : “Ta sao, rất tốt!”


      Sau khi xong liền thối lui hẳn về phía sau lưng , dám tiến lên thêm nữa, nhịp tim như đánh trống, nghĩ tới ân cần vừa rồi của , Thường Hy cảm thấy ngọt ngào trong lòng. ra là nàng rất thích Tiêu Vân Trác quan tâm nàng như vậy, rất để ý xem Tiêu Vân Trác có hay để ý đến nàng!


      Thời điểm lần trước Thường Hy cảm thấy mình có điểm thích Tiêu Vân Trác rồi, chẳng qua là chưa bao giờ bắt ép mình suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, hoặc là Thường Hy luôn trốn tránh vấn đề này. Nàng mong đợi tình của mình là duy nhất cũng như lâu dài, giống như cha mẹ của nàng, nhưng bây giờ... Khi bước chân vào trong thâm cung, đời này nàng cùng hai chữ ấy vô duyên!


      Nếu là người khác nàng sao cả, dù sao , có bao nhiêu nữ nhân đối với nàng đều quan hệ, nhưng là khi động lòng thể nhịn. Tựa như lần trước nàng từng nghĩ đến, nếu , chỉ còn cách tránh xa, nàng thể làm như có chuyện gì khi nam nhân mình trái ôm phải ấp!


      người, cũng là chuyện vô cùng khổ cực!


      Thường Hy trầm tư dẫn tới chú ý của Chuyên Tôn Nhạc Đan. phát ra chuyện rất thú vị, thời điểm Tiêu Vân Trác đối mặt với Thường Hy tự giác mà trở nên dịu dàng rất nhiều, khuôn mặt lạnh lùng tự chủ được mà dẫn theo chút ôn hòa, lại nhớ tới những lời đồn mà nghe được có thể khẳng định rằng Tiêu Vân Trác có chút thích Thường Hy!


      Có lẽ là do tâm tình muốn khiêu khích, Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, nở nụ cười vô cùng mị hoặc, mở miệng hô: “Thường Hy!”


      Thanh cao thấp, trùng hợp khiến cho Tiêu Vân Trác nghe được. Đuôi mắt quét qua gương mặt của Tiêu Vân Trác, quả nhiên thần sắc khẽ biến, Chuyên Tôn Nhạc Đan thở hơi trong lòng, có số việc ngươi muốn tránh nhưng căn bản lão thiên gia sắp xếp xong xuôi cho phép ngươi tránh, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.


      Thường Hy nghe được thanh của Chuyên Tôn Nhạc Đan, định lên tiếng đáp lại lại nghe được phía đối diện truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn vô cùng thanh thúy, khỏi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Phùng Lương đễ ở bên kia hơi xôn xao, nguyên lai là cung nữ rót rượu cho nàng ta lỡ tay mà đánh vỡ bầu rượu.


      Thường Hy cười, Phùng Lương đễ ra tay. Mị phi, mới vừa rồi bà nợ tôi, bây giờ tôi bắt đầu đòi lại đây!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan chú ý tới Thường Hy lại thấy nàng lộ ra nụ cười cổ quái như vậy, thêm vào đó là tình hình của Phùng Lương đễ phía bên kia, trong lúc bất chợt có loại dự cảm xấu, khẽ chau mày, trong lòng thầm nghĩ: biết tối nay lại có màn kịch gì đây?


      lúc này, Chuyên Tôn Nhạc Đan trùng hợp lại thấy được Thường Hy và Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau cái, vẻ mặt ăn ý của hai người đột nhiên lại khiến cảm thấy phiền lòng, bưng ly rượu lên uống ngụm, ngờ đến rượu mạnh như vậy dẫn tới liên tiếp ho khan.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 196


      Đánh vỡ bầu rượu cũng phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, cung nữ lỡ tay bị xử phạt , tại buổi ngự yến vui vẻ này nên để chuyện tình nho làm phá hư bầu khí. Nguyên bản là như vậy, nhưng hôm nay Thường Hy cùng Phùng Thư Nhã thương nghị xong, chính là muốn gây chuyện phá hư, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được!


      Chỉ thấy Phùng Lương đễ nhìn thân y phục vị vấy bẩn của mình mà rống giận, giống như là bị kinh sợ, chỉ vào cung nữ kia quát: “Ngươi làm cái gì thế hả? Bản Lương đễ chỉ có bộ lễ phục, ngươi làm dơ hết cả ta biết làm thế nào bây giờ?”


      Trong đại điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ngay cả ca múa cũng bị thanh bén nhọn của Phùng Lương đễ làm cho ngừng lại, sững sờ đứng đó biết nên làm gì. Thường Hy thầm gật đầu cái, nghĩ tới lá gan của Phùng Thư Nhã cũng lớn như vậy, nên biết rằng trong những trường hợp như thế này, trước mặt thánh giá, chỉ cần sơ ý chút là đầu cũng giữ được!


      Thường Hy thờ ơ lạnh nhạt nhìn Mị phi, quả nhiên thấy được bà ta có chút vui, dùng sức nhìn chằm chằm Phùng Thư Nhã, hy vọng nàng có thể thu liễm, đừng gây thêm phiền phức. Chỉ tiếc là Phùng Thư Nhã vẫn tiếp tục khóc lóc nỉ non thương tiếc cho y phục của mình, nào còn thấy được thần sắc của Mị phi, dĩ nhiên nếu như thấy được cũng làm như thấy, ai kêu nàng chính là muốn diễn kịch đấy!


      Mấy người Hoàng quý phi hiển nhiên là sợ hết hồn, nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng khi nghe đến câu kia của Phùng Thư Nhã bọn họ liền hiểu. Có thể sống sót trong hậu cung dĩ nhiên phải biết lúc nào nên làm chuyện gì, cho nên ba người bọn họ đều là vẻ mặt an tường, mí mắt cũng thèm nâng lên cái. Yến hội trung thu năm nay có nhiều chuyện phức tạp, Hoàng quý phi đứng đầu bốn phi cố ý đem việc phân chia phần lệ cho các cung giao cho Mị phi, vốn là muốn Mị phi nhiều lắm cũng chỉ làm khó Thường Hy nho thôi, nào có nghĩ đến nàng ta lại dám to gan đem chuyện khấu trừ ấy lên tận đây!


      Mị phi đời thông minh lại hồ đồ trong chốc lát, làm việc kín kẽ lại bị người ta bắt được nhược điểm. Nếu là trước kia Mị phi tuyệt làm ra mấy chuyện tình thất sách như vậy, nhưng kể từ sau khi Thường Hy vào cung, tựa hồ nàng làm mọi chuyện đều thuận, nhiều lần còn suýt thua tay Thường Hy. Lần này nhìn có vẻ cùng Thường Hy quan hệ, nhưng Hoàng quý phi dám đánh cuộc, Phùng Thư Nhã hữu dũng vô mưu kia tuyệt đối làm ra chuyện to gan như vậy, nơi này tuyệt thiếu được Ngu Thường Hy nhúng tay vào.


      Sắc mặt Hoàng thượng tình bất định, câu vừa rồi kia cũng nghe được ràng, trong lòng cũng có chút hiểu, chẳng qua là hỉ nộ phát ra ngoài, trong lúc nhất thời người khác cũng đoán ra được tâm tư của .


      Mị phi định lên tiếng trách cứ Phùng Thư Nhã, tránh cho nàng ra cái gì lại gây bất lợi cho mình, nhưng là Tiêu Vân Trác lại trước bước, đứng dậy nhìn Phùng Thư Nhã quát: “Trước mặt mọi người lại hành xử thỏa đáng như vậy, còn mau dập đầu nhận lỗi? bộ y phục mà thôi, cùng lắm thay bộ khác, sao lại chuyện bé xé ra to? tốt xấu cũng là nữ nhi phủ Tổng đốc, đến chuyện này còn hiểu được?”


      Thường Hy thầm than tiếng, nghe mấy lời này của người ta xem, hổ là Thái tử nha, câu nào là đánh trúng câu ấy! Ngắn ngủn mấy câu liền đem mọi thứ giải quyết đâu ra đấy, đầu tiên dập đầu nhận lỗi chính là muốn cho Phùng Thư Nhã tiên hạ thủ vi cường, nếu nhận sai trước, Hoàng thượng có tức giận muốn trách phạt nàng cũng phải suy nghĩ ba phần, còn mấy vị tần phi kia thể bắt được nhược điểm. Trở lại thay quần áo, cùng lắm thay bộ khác! Đúng vậy a, cùng lắm thay bộ lễ phục khác, nhưng vấn đề là ở chỗ Thái tử biết rất chuyện Mị phi khấu trừ dụng độ của Đông cung, Phùng Thư Nhã muốn đổi cũng thể đổi. Cần biết rằng trong cung quản các vấn đề về lễ phục rất nghiêm ngặt, nhất là trong hậu cung này càng phải tuân theo cấp bậc. Ai muốn làm ngoài định mức thêm bộ, kia chính là tuân theo cung quy bị xử phạt. Cuối cùng, nàng ta tốt xấu cũng là nữ nhi phủ Tổng đốc, này vô tình hay cố ý đều chỉ ra thân phận của Phùng Thư Nhã phải bình thường, phụ thân của nàng là Tổng đốc nắm giữ cả phía nam, dân gian tục xưng là Giang Nam Tổng đốc - Giang Nam vương, đây là ý gì? Cái này vị trí Tổng đốc kia có bao nhiêu lợi hại, Mị phi nếu muốn động thủ cùng Phùng Thư Nhã cũng phải kiêng nể ba phần. Cần biết rằng Ngũ hoàng tử có dã tâm với đế vị, nếu lúc này lại đắc tội với Giang Nam vương gánh lấy hậu quả gì, cần cũng biết!


      Cho nên mới cao nhân ra tay thể giống như người phàm, Thường Hy ngay cả khi biết mình rất thông minh nhưng bây giờ nghe được Tiêu Vân Trác làm như lơ đãng ra mấy câu mà cảm giác mình thấp hơn cả đoạn, về sau cần phải học hỏi nhiều thêm nữa.


      Phùng Thư Nhã mặc dù được tinh tế, sắc sảo như Thường Hy, nhưng là cũng phải dạng ngu dốt, Hoàng quí phi nàng hữu dũng vô mưu là xem thường nàng. Lúc nghe được lời của Tiêu Vân Trác, trong lòng Phùng Thư Nhã sáng lên, nàng cứ sợ Tiêu Vân Trác đứng ở phía nàng, hôm nay như vậy, có thể thấy được Ngu Thường Hy cũng có lừa gạt nàng. Vì vậy nàng lập tức ra khỏi vị trí của mình, đến trước đại điện quỳ xuống, nghẹn ngào : “Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp nhất thời nhịn được cho nên mới phạm sai lầm... là... là tần thiếp chỉ có bộ lễ phục, muốn đổi cũng đổi được, dưới con mắt mọi người, bộ dạng tần thiếp như vậy chẳng phải là mất hết thể diện sao? Mặc dù phẩm vị của tần thiếp cao nhưng là người ai cũng muốn giữ mấy phần mặt mũi, tần thiếp giận dữ la lối om sòm trước mặt mọi người đúng là vô lý, xin Hoàng thượng trách phạt!”


      Minh tông hiển nhiên nổi cơn giận, nhìn Phùng Thư Nhã quát lên: “ bậy! Đường đường là Lương đễ của Đông cung, há có thể chỉ có bộ lễ phục? Nhụ tần ở phía dưới ngươi cũng có ít nhất hai kiện phần lệ!”


      Thường Hy cẩn thận quan sát thần thái Minh tông, cho tới nay vẫn cảm thấy Minh tông là người làm cho người ta nhìn thấy, nhất cử nhất động đều khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Giờ phút này chỉ thấy Minh tông giận dữ, khuôn mặt hơi tái nhợt lên chút ửng hồng, có thể thấy được giận đến . Nhưng là tỉ mỉ nghĩ lại câu hỏi của Minh tông, Thường Hy lại cảm thấy có bao nhiêu ý nghĩa sâu xa, đoán ra nhìn thấu, là lão đầu tử giảo hoạt!


      Mị phi muốn chuyện Phùng Thư Nhã vượt lên trước bước, khóc lóc kể: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp cho dù có trăm lá gan cũng dám lừa dối thánh giá, phần lệ của Đông cung chưa có, tần thiếp tự mình hỏi Mị phi nương nương nhưng là Mị phi nội đình phủ rất bận rộn, y phục của Đông cung chưa có làm xong. Tần thiếp còn có thể có biện pháp gì, chỉ đành phải cẩn thận gấp bội mà thôi, ai biết được còn có chuyện ngoài ý muốn này!”


      Nghe đến đó thần sắc Minh tông càng thêm khó coi, Mị phi cũng xanh mét mặt mày, hai quả đấm nắm lại hết sức chặt. Phùng Thư Nhã lại cứ có bỏ qua, tiếp tục : “Tần thiếp mặc dù chỉ là Lương đễ, nhưng Đông cung có Thái tử phi, tần thiếp dĩ nhiên là muốn gánh vác trách nhiệm phân ưu giải lo cho Thái tử gia. Tần thiếp cho người hỏi qua, phần lệ của các Hoàng tử khác đều phát rồi, ngay cả nội đình phủ cũng chính miệng y phục hoàn thành rồi, nhưng là tần thiếp biết đắc tội nơi nào với Mị phi nương nương, cư nhiên khấu trừ dụng độ của Đông cung, kính xin Hoàng thượng minh xét!”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 197:


      phen này của Phùng Thư Nhã khiến Mị phi tức giận đến trắng mặt. Thần sắc Minh tông , nhìn Phùng Thư Nhã lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Lời ngươi ?”


      “Tần thiếp dám lấy đầu mình ra đảm bảo!” Phùng Thư Nhã chém định chặt sắt .


      Mị phi đợi Minh tông hỏi đến mình liền tự động đứng dậy quỳ xuống : “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là có nỗi khổ tâm. Yến hội trung thu vốn là chuyện gấp, Hoàng quý phi tỷ tỷ lại đem chuyện phân chia phần lệ các cung giao cho thần thiếp, trong lúc nhất thời thần thiếp khó tránh khỏi có chút sai sót. Lần trước thời điểm Phùng Lương đễ đến hỏi, nội đình phủ quả thực chưa có làm xong, sau lại có nhiều chuyện xảy ra khiến thần thiếp nhât thời quên mất, kính xin Hoàng thượng thứ tội!”


      Khóe miệng Thường Hy nâng lên tia mỉm cười châm chọc, cái cớ như vậy cũng có thể ra. Nếu vội tất cả mọi người đều vội, cũng thấy người khác vì bận rộn mà quên mất chuyện tình quan trọng như vậy. Chỉ tiếc Hoàng quý phi cũng điên rồi, biết Mị phi có cừu oán với nàng mà lại cư nhiên phân cho bà ta nhiệm vụ như vậy, đây ràng là kế sách mũi tên hạ hai con chim, may là chỉ bắn trúng Mị phi, nàng lại may mắn đào thoát!


      Phùng Thư Nhã vừa nghe thấy giận đến , trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng đắc tội với Mị phi, cho dù có thêm chút nữa cũng ảnh hưởng gì, cho nên khẽ cắn răng ủy khuất : “Đúng vậy a, Mị phi nương nương quả là vô cùng bận rộn. Ngày đó tần thiếp cầu kiến ngài đứng chờ ở bên ngoài ước chừng phải ba canh giờ, sau mới biết được chưởng quản ti y cục (nơi làm quần áo) tự mình đến chỗ Mị phi nương nương đo đạc kích cỡ, trách được y phục của Mị phi nương nương hôm nay lại cực kỳ tinh xảo như vậy, quả là phí phen công phu!”


      Mị phi thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức, muốn giải thích, Minh tông lại mở miệng : “Mị phi, trẫm luôn luôn thương sủng ái nàng, nhưng trẫm cũng quy củ của hậu cung vẫn phải giữ. Lúc trẫm còn sống nàng dám khinh thị người của Đông cung như vậy, nếu là những ngày khác...” tới chỗ này Minh tông dừng lại, sắc mặt của mọi người trong đại điện cũng thay đổi, đều hiểu ý tứ nửa câu sau, Minh tông lại tiếp tục: “Vậy ra sao?”


      “Thần thiếp biết tội rồi, thần thiếp biết tội rồi!” Mị phi có chút luống cuống, nghĩ tới lần này Minh tông cư nhiên lại phản ứng mãnh liệt như vậy. thời điểm trước kia bà trong tối hay ngoài sáng khi dễ người của Đông cung, chỉ cần đến tai coi như Hoàng đế biết cũng làm bộ biết, dần dần lá gan của bà liền lớn. Ai biết lần này Phùng Thư Nhã lại dám làm như vậy, là thất sách!


      Tiêu Vân Bác cùng La Thúy Yên lúc này cũng đến sau lưng Mị phi mà quỳ xuống, vội vàng cầu cạnh: “Phụ hoàng, mẫu phi cũng phải cố ý, thời điểm đó quả thực là rất bận rộn. Kính xin phụ hoàng nhìn mẫu phi ngày thường quản lý hậu cung cẩn thận mà tha cho mẫu phi lần này!”


      La Thúy Yên cũng khấu đầu : “Phụ hoàng khai ân, phụ hoàng khai ân, mẫu phi là vô tâm sơ suất, xin phụ hoàng minh giám!”


      Quả nhiên là mẹ con tình thâm, chỉ tiếc thời điểm bọn họ muốn ám hại Tiêu Vân Trác tại sao lại nghĩ tới lương tâm của mình? Thường Hy cực kỳ khinh thường trong lòng, liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác cái, lại thấy thần sắc Hoàng thượng có chút do dự, nếu tiết mục tiếp theo còn ra sân chuyện hôm nay chỉ sợ là sấm lớn mà mưa rồi!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan từ đầu đến cuối tựa hồ có chút hứng thú nào đối với chuyện này, chỉ là người đơn buồn bực ngồi uống rượu, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng cho thấy diện của . Nhưng là ánh mắt của khắc rời Thường Hy, cho nên thời điểm khi Thường Hy nhìn về phía Tiêu Vân Trác, mí mắt của tự nhiên giật cái, trong lúc bất chợt ý thức được yến hội tối nay thực ra là võ đài của hai bọn họ, đám người còn lại chỉ là phụ gia, tự chủ được mà phối hợp diễn trò cùng với hai bọn họ thôi!


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cúi đầu nhàn nhạt hớp ngụm rượu. Tiêu Vân Trác càng mạnh càng tốt, giá trị của Thường Hy lại càng lớn, tỷ lệ thành công của lại càng cao. nhiều năm như vậy, còn là tiểu nam hài dễ dàng bị bắt nạt nữa rồi, thứ thuộc về , nhất định đòi lại bằng hết!


      Chuyện của Chuyên Tôn Nhạc Đan đương nhiên có người hiểu được. Giờ phút này Thường Hy cũng để ý đến , tất cả tinh thần đều tập trung người Mị phi, mắt thấy Hoàng đế bắt đầu có ý tứ buông tha, nếu như thêm chút sức tất cả những gì tối nay nàng làm đều là công cốc.


      Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy nóng nảy, thấp giọng : “Đừng gấp gáp, hỏng việc, theo canh giờ chuyện cũng nên đến!”


      Thường Hy nghe thấy vậy mới thở phào nhõm, cắn răng : “Đánh rắn chết bị cắn ngược trở lại, chúng ta phải là muốn đẩy Mị vào chỗ chết, chỉ là muốn tự vệ mà thôi. Tôi nhìn bà ta sớm thoải mái, nữ nhân lòng dạ rắn rết!”


      Tiêu Vân Trác nhìn tình hình trong đại điện, sắc mặt đầy ai, đột nhiên mở miệng : “Nàng tối nay là kết cục dạng gì?”


      Thường Hy sửng sốt, ngay sau đó lộ ra tia cười khổ, thành thực : “Phân chia hai phần năm-năm , chúng ta dùng hết toàn lực đánh ra chỉ sợ cũng chỉ khiến cho nà ta gần chết!”


      Những lời này của Thường Hy cũng phải là có căn cứ. Thế lực của Mị phi ở trong cung thâm căn cố đế, nhà mẹ cũng lớn, ngay cả việc Sở Tự Nguyên chiếm đất, chỉ cần quốc công đánh chết cũng chịu nhận Hoàng thượng cũng thể trị tội. quốc công ngã Mị phi cũng đảo, chỉ cần như vậy nhất định ngày Mị phi ngóc đầu trở lại, đây là chuyện mà cả hai người đều hiểu được, chẳng qua là muốn ra thôi. Có số việc trong nội tâm minh bạch ràng là được rồi, chết cũng được ra miệng.


      Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau, Thường Hy thản nhiên cười. Tiêu Vân Trác ở trước mặt mọi người luôn là thần thái lạnh như băng, nhưng là giờ phút này sâu trong ánh mắt cũng lóe lên nụ cười dịu dàng.


      Bởi vì Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi cầu cạnh, thần sắc Minh tông mới hòa hoãn chút, muốn chuyện, Vạn thịnh lại vội vội vàng vàng tiến vào, ở bên tai Minh tông thấp giọng mấy lời, chỉ thấy sắc mặt của Minh tông đại biến. Mọi người ngoại trừ Tiêu Vân Trác và Thường Hy ra đều chân tướng, hiểu là có chuyện gì xảy ra?


      Chuyên Tôn Nhạc Đan thầm thở dài, nắm bắt thời cơ là tốt!


      Tiêu Vân Triệt có chút hồ nghi quét qua mặt của Tiêu Vân Trác, nhưng là rất nhanh lại cúi đầu xuống. Tiêu Vân Dật biết suy nghĩ cái gì, chỉ có Tiêu Vâncoshanh và Lệ Bình là có thần thái nhõm, thỉnh thoảng thấp giọng mấy lời, ấm áp dung hòa.


      Minh tông quét ánh mắt qua Mị phi, lại nhìn Tiêu Vân Bác cái, lúc này mới thản nhiên : “Dẫn người tới, tối nay trẫm muốn ngự thẩm!”


      Vạn thịnh dám trì hoãn, vội vàng ứng thanh : “Nô tài tuân mệnh!”


      Chỉ cần phải là kẻ ngu khi nghe được câu này liền hiểu tối nay nhất định xảy ra chuyện gì trọng đại, mà lại có liên quan đến nhà mẹ của Mị phi. Vì vậy mọi người ngược lại càng cảm thấy thú vị, chỉ là nghĩ tới chuyện này cư nhiên lại có quan hệ cùng Ngu gia, vì vậy số người nhìn về phía Thường Hy cũng phải là ít.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 198:


      Đây là lần đầu tiên Thường Hy nhìn thấy Sở Tự Nguyên, cùng với Mị phi có hai phần giống nhau, chẳng qua là đôi mắt kia làm cho người ta nhìn có cảm thấy có chút phù hoa, làm việc đến nơi đến chốn. Cũng chỉ có người như vậy mới dám chiếm đất dưới chân thiên tử.


      “... Mảnh đất này vốn là sản nghiệp của Tấn vương gia dưới thời tiên đế, sau đó Tấn vương gia ham mê bài bạc đến nỗi táng gia bại sản, mảnh đất này đến cuối cùng được bán cho nhà thảo dân. Lúc ấy cha thảo dân tốn năm ngàn lượng bạc thay Tấn vương gia trả nợ, Tấn vương gia liền đem mảnh đất này gán nợ cho nhà thảo dân. Chẳng qua đây là khối đất hoang, cũng từng thử gieo chút hạt giống đó nhưng sản lượng thu hoạch được quá thấp, gặp phải năm hạn hán tai ương ngay cả hạt giống cũng thu được cho nên gia phụ mới tùy ý để cho nó biến thành đất hoang. Chẳng qua là thảo dân nghĩ đến tiểu công gia lại cư nhiên hoành hành ngang ngược như vậy, đả thương người làm nhà thảo dân, dùng vũ lực chiếm đất, hôm nay còn bức bách thảo dân giao ra khế đất, mấy lần được còn uy hiếp cả nhà thảo dân. Cha thảo dân hai ngày trước ra cửa còn bị người ta phục kích bắt xuống xe ngựa, nếu phải được Liệt thị vệ của Thái tử gia vừa đúng lúc bắt gặp, trượng nghĩa ra tay cứu giúp chỉ sợ tính mạng cha thảo dân khó bảo toàn. Bọn họ khai là tiểu công gia sai người làm như thế vì muốn chiếm khế đất nhà thảo dân. Nhà thảo dân mặc dù chỉ là dân chúng bình thường nhưng là giữa thanh thiên bạch nhật, lại dưới chân thiên tử, há có thể để cho hạng người hung ác này hoành hành? Vì vậy nhà thảo dân thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành, lúc này mới đánh trống kêu oan, kính xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!” Ngu Thụy Lân cứng cỏi , thần sắc quật cường, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Sở Tự Nguyên tia e ngại, bộ thái độ kẻ sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục!


      Sắc mặt Thường Hy cả kinh, Sở Tự Nguyên thế nhưng ép buộc cha nàng? Nàng thế nào chút tin tức cũng biết? Nghĩ tới đây liền quên để ý gì cả, bước chạy xuống đài ngồi xổm xuống bên cạnh Ngu thụy Lân hỏi: “Đại ca, cha như thế nào? Có bị thương hay ?”


      Câu hỏi của Thường Hy mang theo nồng đậm quan tâm chân , trong mắt mơ hồ phiếm lệ quang, đôi tay nắm lại chặt, thế nào cũng nghĩ tới Sở Tự Nguyên lại dám to gan như vậy. , ở trong cung nàng cũng là người của Thái tử, thế nhưng lại dám phục kích cha nàng, lời tuy là hỏi Ngu Thụy Lân nhưng cặp mắt ngùn ngụt lửa giận lại dùng sức bắn về phía Sở Tự Nguyên, hận thể trừng ra hai cái động lớn người .


      Minh tông vốn là có chút nghi ngờ chuyện này, lúc trước nghe được tin báo đó còn sợ là do Thái tử đứng sau điều khiển, nhưng giờ phút này trông thấy vẻ mặt kích động như vậy của Thường Hy, ánh mắt mơ hồ áp chế lửa giận kia cũng phải giả là giả được, trong lòng từ từ có mấy phần so đo.


      Ngu Thụy Lân đưa tay cầm tay Thường Hy, trấn an nàng : “Muội yên tâm, phụ thân có gì đáng ngại, chỉ là có điểm bị kinh sợ, may có Liệt thị vệ ra tay cứu giúp, nếu huynh muội chúng ta biết có còn được trông thấy phụ thân hay nữa rồi!”


      Thường Hy nghe vậy lệ tràn đầy vành mắt, phịch tiếng quỳ xuống trước mặt Minh tông, nức nở : “Cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho nhà nô tỳ. Phụ thân nô tỳ từ trước đến nay phải là người lý, nếu như tiểu công gia hảo hảo chịu thương lượng phen, phụ thân của nô tỳ xem chừng cũng có thể đồng ý mà buông tay khối đất hoang. Mà phụ thân của nô tỳ trời sinh tính hào phóng, mảnh đất ấy cũng để vào trong mắt, ngay cả khi đưa cho người cũng có thể. Nhưng là tiểu công gia ỷ thế hoành hành, lại ở giữa ban ngày ban mặt ép buộc dân chúng, chiếm đoạt gia sản, hành động ấy khiến người ta tức giận chịu nổi. Dưới chân thiên tử chiếm đoạt đất, từ trước đến nay Hoàng thượng vốn nghiêm cấm việc này, tiểu công gia chính là mắc tội phản nghịch, coi rẻ quốc pháp, miệt thị hoàng uy, kính xin Hoàng thượng cho nhà nô tỳ cái công đạo.”


      Thường Hy phen trúng tim đen, mở miệng liền nhắc đến quốc pháp, từng câu từng chữ bi thiết, nghe thấy mà người người động dung, lập tức sinh ra tức giận. Vốn là nàng có tính toán cho Sở Tự Nguyên kết cục như thế nào, chẳng qua là thông qua chuyện này hy vọng Hoàng thượng biết được Sở gia làm ác, đối với Mị phi sinh ra lòng đề phòng, nhưng là vừa nghe được chuyện tính mạng cha nàng suýt treo lơ lửng, Thường Hy liền lập tức muốn nương tay, hôm nay nhất định phải khiến Sở gia trả giá đắt.


      Chương Tứ Thần thấy thời cơ đến vội mở miệng : “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm đó thảo dân vừa vặn cùng ngồi xe với Ngu bá phụ, bị kinh sợ đến giật mình. Ghê tởm hơn chuyện Sở gia ép buộc dân chúng giữa ban ngày ban mặt đó là bọn họ còn ra oai hống hách, còn cái gì mà câu của Sở gia bọn họ ở Vân Đô cũng có thể đập cái hố, muốn lấy cái mạng dễ như trở bàn tay, chính là ở ngoài đường phố muốn lấy mạng của bá phụ cũng có người nào dám lên tiếng. Những lời như thế đó chính là miệt thị luật pháp, thiên hạ này là thiên hạ của Tiêu gia, khi nào trở thành của Sở gia bọn họ?”


      Sở Tự Nguyên đứng bên sớm sợ đến xanh mặt, cả người quốc công run rẩy dữ dội, chỉ vào Chương Tứ thần : “ hươu vượn! Sở gia đối với Hoàng thượng mực trung thành, có nhật nguyệt chứng giám, há có thể cho phép bọn người các ngươi tùy ý vu tội?” tới chỗ này quốc công vung vạt áo lên quỳ ở trước đại điện, nhìn Hoàng thượng : “Hoàng thượng, những thứ dân đen này chính là miệng cuồng ngôn, tùy ý vu tội cho Sở gia, thể tha thứ! Sở gia đối với Hoàng thượng là trung thành tuyệt đối, bao giờ làm những loại chuyện này, kính xin Hoàng thượng minh xét!”


      Mị phi quả biết chút nào, chuyện mới vừa rồi khiến bà ta bị kinh sợ cho nên lúc này còn chưa có phản ứng lại. Nhưng sau khi nghe đại ca mở miệng, Mị phi nhất thời tỉnh táo lại, quỳ gối tiến lên lôi kéo vạt áo Minh tông, khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, kể từ khi thần thiếp vào cung vẫn là luôn luôn cẩn thận, dám có chút tâm tư thứ hai nào đối với Hoàng thượng, Sở gia nhà thần thiếp cũng vì Hoàng thượng mà lập bao công lao, ngài thể chỉ vì mấy lời của bọn dân đen này mà cho rằng Sở gia có rắp tâm gì. biết chừng là vì Ngu Thượng nghi muốn trả thù bổn cung mà cố ý dựng ra việc như vậy. Cháu của thần thiếp mặc dù có lỗ mãng chút nhưng nhất định làm ra chuyện tình to gan lớn mật loại này, xin Hoàng thượng minh giám!”


      Chuyên Tôn Nhạc Đan cúi đầu , nhưng là trong mắt lại lóe lên vài tia ánh sáng. Chuyện này khả nghi, Sở Tự Nguyên này còn có chút đầu óc cho nên cố tình làm chuyện tình ngu xuẩn này chứ? Nhưng vẻ mặt của Thường Hy cũng giống là giả, nếu dám đại điện như vậy Ngu lão gia chắc hẳn là bị tập kích rồi, Liệt Phong cũng khẳng định là cứu người. Vấn đề là tại sao Sở Tự Nguyên lại làm chuyện này đây? là cổ quái!


      Nghĩ tới đây quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác cái, chỉ thấy Tiêu Vân Trác vẫn lạnh lùng tựa hồ đối với chuyện trước mặt là hề để ý. Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ rũ xuống, cục diện tối nay là phức tạp, uổng công tới chuyến.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 199:


      ra Chuyên Tôn Nhạc Đan đoán cũng đúng rồi, Sở Tự Nguyên có lá gan làm ra những chuyện như vậy, cũng vô duyên vô cớ dám chiếm đất ngang nhiên dưới chân thiên tử, chẳng qua là mảnh đất kia cất giấu bảo vật cho nên mới sinh tà tâm mà thôi.


      Minh tông nhìn từng người trước mắt, ánh nhìn càng thêm sắc bén, liếc qua Mị phi cái, cũng thèm để ý tới nàng mà nhìn Sở Tự Nguyên : “Ngươi tại sao lại phải nhất định chiếm khối đất hoang? Thậm chí còn tiếc mà ám hại Ngu Thế Hùng?”


      Minh tông chỉ cần há miệng là có thể kêu lên tên tuổi của Ngu Thế Hùng, trong lòng mọi người đều cả kinh, dân chúng bình thường mà có thể để Hoàng thượng nhớ tên, cái này có mấy phen ý tứ. Nhưng làm lòng người kinh ngạc nhất chính là Hoàng thượng hỏa nhãn kim tinh, vừa lên tiếng trực tiếp hỏi vào trọng điểm.


      Thường Hy rất ràng đó là khối đất hoang, Ngu thụy Lân cũng kể rằng khối đất kia thu hoạch được chút lương thực gì, trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu người nào lại bỏ công ra chiếm đất đây? Như vậy tương đối mà , đất hoang kia nhất định cất giấu bí mật mà người khác biết.


      Gương mặt Sở Tự Nguyên cứng lại, thân mình run rẩy, hồi lâu mới : “Khởi bẩm Hoàng thượng, kia chỉ là khối đất hoang, chẳng qua là thần thấy nơi đó cảnh trí rất tốt, thầm nghĩ muốn xây ở đó khu vườn. Qua nhiều năm như vậy mảnh đất kia vẫn bỏ cho nên thần vẫn cho rằng nó vô chủ, lúc này mới định vòng lấy để xây thành vườn. Ai biết lại đột nhiên nhảy ra Ngu gia là của bọn họ, cho nên lúc này mới xảy ra tranh chấp!”


      “Hoàng thượng, tiểu nhi rất ràng rồi, mảnh đất này để hoang bao nhiêu lâu có người trồng trọt cho nên bị coi là đất hoang cũng là chuyện hiển nhiên, tiểu nhi phải cố ý muốn cướp chiếm, biết chuyện, xin Hoàng thượng minh xét!” quốc công cường ngạnh , ánh mắt nhìn người nhà Ngu gia vô cùng bất mãn.


      Thường Hy bị tức đến thiếu chút nữa đứng dậy chỉ vào lỗ mũi quốc công mà mắng, người này dám ăn ốc mò sao? Có dạng người vô sỉ như vậy sao? Chiếm đoạt của người ta lại còn phải cố ý, đoạt đồ của người ta rồi còn bảo biết chuyện, con trai vô sỉ quả nhiên cũng là được sinh ra từ người cha vô sỉ!


      Ngu Thụy Lân chau mày muốn chuyện Tiêu Vân Trác lại tiến lên bước, nhìn Minh tông : “Bẩm phụ hoàng, chuyện này sau khi nhi thần nghe Liệt Phong bẩm báo lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Huống chi Ngu Thượng nghi là người của Đông cung, người nhà nàng bị khi dễ nhi thần cũng thể ngồi yên, dù sao Ngu Thượng nghi ở Đông cung cũng là tận tâm tận lực, cho nên nhi thần liền phái người điều tra.”


      Tiêu Vân Trác ra mặt, Mị phi bên này cũng nén được tức giận. Tiêu Vân Trác là người bình thường chọc đến có chuyện gì, nhưng là nếu như để ra tay tuyệt đối phải cẩn thận ba phần.


      Vì vậy Tiêu Vân Trác vừa , Tiêu Vân Bác liền phản bác lại ngay: “Khó trách Ngu gia lại to gan như vậy, dám đến tận trước mặt thánh giá, nguyên lai có chỗ dựa là Thái tử điện hạ!”


      Thường Hy tức giận đến cắn răng nghiến lợi, ngày hôm nay nàng cắn xuống khối thịt của hai mẹ con này nàng phải họ Ngu!


      “Lời này của Ngũ đệ là đúng rồi! Thái tử điện hạ luôn luôn khoan dung độ lượng với người, kỷ luật nghiêm khắc, nếu là Ngu gia có lỗi tuyệt đối thiên vị. Về điểm này Ngũ đệ cứ yên tâm là được!” Thanh Tiêu Vân Triệt từ từ truyền đến, trước sau vẫn dịu dàng như nước.


      Tiêu Vân Bác chau mày nhìn Tiêu Vân Triệt : “Nhị ca luôn luôn đứng về phía Thái tử gia, tự nhiên thay cho Thái tử, về phần Thái tử có công chánh nghiêm minh hay còn cần phải xem xét lại .”


      Muốn sang chuyện khác? Thường Hy lạnh lùng cười tiếng, nhìn Tiêu Vân Bác : “Ngũ hoàng tử điện hạ, Thái tử gia có công chính hay , chuyện này để ngày sau bàn tiếp, hôm nay chủ yếu là Ngu gia của nô tỳ bị các người khi dễ. Nô tỳ cầu xin điều gì khác, chỉ cần Ngũ hoàng tử công chính nghiêm minh là tốt rồi. Hoàng thượng từng : kính già như cha, trẻ như em, nô tỳ ngay cả chỉ là dân chúng bình thường nhưng dưới chân thiên tử cũng thể để cho người khác tùy ý khi dễ. Huống chi mảnh đất kia vốn là của nhà nô tỳ, chỉ bằng câu biết của tiểu công gia là có thể phán vô tội rồi sao? Tiểu công gia rốt cục có công chính hay còn cần phải xem xét lại!”


      Sắc mặt Tiêu Vân Bác biến hóa, quát lên: “Chỉ là nô tỳ nho lại dám càn rỡ trước đại điện này? Đây là chỗ có thể sao?”


      “Ngũ hoàng tử đúng là thiên hoàng quý trụ, khẩu khí cũng lớn!” Thường Hy châm chọc , quay đầu về phía Minh tông: “Hoàng thượng mỗi ngày vì việc nước mà hao tổn tâm tư, thường xuyên đối với bách quan ‘dân vi trọng, quân vi khinh’, đủ để thấy được Hoàng thượng đem tất cả bách tính đều thương như con của mình. Nô tỳ chỉ là nô tỳ trong cung, hôm nay còn là người bị hại, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử ngay cả con đường để dân nữ tìm kiếm công đạo cũng muốn chặn lại sao? Nếu là như vậy xin hỏi Ngũ hoàng tử, ngài hiểu như thế nào về ‘dân vi trọng, quân vi khinh’?”


      Ánh mắt mọi người chợt lóe, sắc mặt Tiêu Vân Bác vô cùng khó nhìn, mấy lời này của Thường Hy là vô cùng có ý tứ rồi. Cần biết rằng nữ nhân thể tham dự chuyện triều chính, chỉ có thể giúp chồng dạy con, hơn nữa nữ tử vô tài mới là đức. Nữ tử khuê phòng mà có được kiến thức như vậy là đếm đầu ngón tay.


      Tiêu Vân Trác mỉm cười thích ý nhìn Thường Hy, chính là thích dũng khí bao giờ lùi bước người nàng, so với nữ tử trác tuyệt, so với nam tử hề thua kém. Nàng giống như con tiểu hồ ly, bình thường vô hại, nhưng đừng có chọc nàng, đụng vào nàng hậu hoạn khôn lường. Tại sao hồ ly là loài động vật giảo hoạt, chính là bởi vì nó công kích vào lúc mà ngươi tuyệt đối ngờ tới, làm cho ngươi có cách nào đề phòng.


      Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy cũng là vô cùng kinh ngạc. vốn chỉ cho là Thường Hy có chút thông minh nho cho nên mới lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng và Thái tử gia, cùng với tài khéo mồm khéo miệng của nàng khỏi có chút quan hệ. Nhưng là bây giờ, trải qua tối nay, Chuyên Tôn Nhạc Đan biết mình thực là đánh giá quá thấp Thường Hy, đoạn chất vấn vừa rồi kia phải là thứ mà bình thường có thể ra. Đây chính là có ý tứ, cố tình từ trong miệng nàng ra lại khiến người khác sinh chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng nhận hết uất ức, có thể làm được bước này, Ngu Thường Hy tuyệt đối phải là nữ nhân đơn giản.


      Chuyên Tôn Nhạc Đan giống như vừa phát ra trân bảo, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng mang theo nóng bỏng. Bên cạnh cần nữ nhân như vậy, trí thông minh tuyệt đỉnh, biết tiến biến lùi cộng thêm với dung mạo khuynh nước khuynh thành, Ngu Thường Hy này đủ tư cách đứng bên cạnh , về phần nữ nhân kia... Vô Thiện đại sư nàng ta vô cùng quan trọng, nhưng là nữ nhân đó có lợi hại được như Thường Hy ?


      thể xác định, nhưng là cũng từ bỏ việc tìm kiếm, cần bất kỳ trợ lực nào giúp đoạt lại thứ thuộc về mình.


      Thần thái Minh tông có vẻ hơi mỏi mệt, ánh mắt nhìn Thường Hy lúc sáng lúc tối, khi nhìn đến Tiêu Vân Bác ánh mắt tối lại mấy phần, cuối cùng dừng lại người Sở Tự Nguyên, : “Sở Tự Nguyên, ngươi vì xây khu vườn mà hao tổn hết mấy phần công phu, ngươi biết chủ nhân của khối đất kia sao?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :