1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 15: Ngoài ý muốn


      Người hầu? Trong lòng Thường Hy nhai lại lần, khỏi cười lạnh tiếng, ra Mị phi này cũng biết tính toán, để cho mình theo con trai bà ta nhưng lại chỉ tính toán cho mình làm cái nô tỳ nho . Tục ngữ sai, đánh cái tát còn dúi cho quả táo ngọt, muốn để cho người ta cam tâm tình nguyện vì mình dốc sức cũng phải ra thù lao tương ứng chứ! may là... Nàng chưa từng tính toán muốn theo hai mẹ con này!


      “Nô tỳ an phận ở lại Vĩnh hạng cung chờ ngày tuyển chọn!” Thường Hy thấp giọng mà ra, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt tựa hồ đối với lời của Mị phi cũng có ý tứ phản kháng. Nàng đương nhiên chờ đến ngày tuyển tú kia, nhưng chưa chắc nàng phải làm thân trâu ngựa, bị người ta chà đạp!


      Mị phi nhìn Thường Hy, thỏa mãn gật gật đầu, coi như hiểu quy củ, biết xuất thân chính mình cho nên dám đặt điều kiện, đứng dậy : “Vương mama là lão nhân trong cung, theo bà ta học quy củ tốt, tránh cho tương lai làm mất thể diện của Ngũ hoàng tử!”


      “Dạ, nô tỳ hiểu!” Thường Hy lên tiếng đáp, trong lòng lại ngừng mắng con hồ ly già nham hiểm, muốn ta tâm tâm nguyện nguyện giúp bà góp sức à, nằm mơ , đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngu Thường Hy nàng là ai chứ, đó chính là người mua cây cải trắng còn phải lượn xem hai gốc cây thông. Nàng nhưng là xuất thân thương gia, thiên phú buôn bán là di truyền từ đời này sang đời khác, khôn khéo phải là lỗi của nàng.


      Khiến Thường Hy cực kỳ ghê tởm đó chính là hành động của Mị phi, dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, hành xử có chút nào phóng khoáng. Chẳng lẽ bà ta hiểu được đạo lý muốn thu hoạch trước phải giao tiền sao? nãi nãi nàng cũng phải là kẻ ngu, muốn nàng tận tâm cống hiến, đầu nàng xuống đất mới là lạ.


      Đưa Mị phi , lại hoàn thành buổi huấn luyện nghi thức cung đình ma quỷ buổi chiều, Thường Hy mình lôi kéo tay Lệ Bình giọng : “Ta ra ngoài có chút việc, nếu Vương mama hỏi, ngươi giúp ta che giấu chút được ?”


      Lệ Bình vừa nghe vừa đưa tay kéo Thường Hy lại: “Ngươi nơi nào? Ngươi cũng phải cẩn thận chút, chuyện Mị phi tới tìm ngươi cả Vĩnh hạng cung đều biết rồi, biết có bao nhiêu người đỏ mắt đấy!”


      Thường Hy nhìn Lệ Bình nghịch ngợm cười : “Yên tâm , ta hiểu được, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn. Khi nào trở lại cho ngươi nghe, ta ra ngoài đây!”


      Lệ Bình bất đắc dĩ nhìn Thường Hy: “Tốt lắm, tốt lắm, ta biết ngươi rồi! Ngươi , nhưng nhớ phải trở lại trước Lạc thiên hai của Vĩnh Hạng cung, nếu đến ta cũng giúp được ngươi đâu! Vương mama người này ngươi cũng biết rồi đấy, chính là thiết diện vô tư nể tình ai bao giờ!” (Lạc thiên hai chính là thời gian khóa cửa cung, buổi tối ở cổ đại có thời gian khóa cửa rất nghiêm khắc)


      Thường Hy làm mặt quỷ, vội ứng tiếng : “Biết biết, ta còn hiểu được điều đó sao? Ta nơi này chút, ngay lập tức trở về thôi!”


      Thường Hy nhanh chân chạy ra ngoài, Lệ Bình nhìn mà cái trán đổ mồ hôi lạnh, mình đủ điên rồi, còn có người so với mình còn điên hơn. Nhưng là Thường Hy có dạng bản lĩnh, ở trước mặt người khác luôn có phong phạm thục nữ, động tác kia, ánh mắt kia, mọi cử chỉ đều uyển chuyển như vẽ, tao nhã diễm lệ. Nhưng người này thực ra lại là con khỉ nghịch ngợm, còn là con khỉ nghịch ngợm vô cùng thông minh nữa!


      Thường Hy chạy nhanh như làn khói ra khỏi Vĩnh hạng cung, lần này cũng dám đến cái địa phương đụng phải đám người quỷ quái kia nữa. Nàng đường vòng sau Vĩnh hạng cung đến đài thủy tạ, nơi đó có suối nước róc rách êm tai, đình đài lầu các tôn nhau, huy hoàng tráng lệ, hơn nữa thời gian này căn bản là có ai ở đó, nơi tốt để ngồi suy tư.


      Thường Hy lập tức vòng vo hướng đài thủy tạ , còn chưa đến gần nghe được tiếng nước leng leng vọng lại. Mọi uất ức của nàng cũng nhanh chóng tan biến, rảo chân mà chạy lại gần.


      Trước mặt đài thủy tạ là rừng trúc, sắc trời hơi tối nên rừng trúc cỏ vẻ trầm rậm rạp, thình lình đột nhiên xông tới bóng người! Thường Hy nào có phòng bị, nhất thời cùng với người đó ngã thành đoàn. Nhắc tới cũng xui xẻo, cách đó ba bước chính là suối nước, hai người va chạm, thân hình lảo đảo, đồng loạt hướng suối nước mà ngã xuống!

      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 16: Nữ nhân có thù tất báo


      Thường Hy bất thình lình bị ngã vào suối nước, miệng lập tức liền uống mấy ngụm nước lạnh. Nàng biết bơi nên theo bản năng quơ tay tìm kiếm thứ có thể bám víu được, mà hiển nhiên thứ có thể bám được vào duy nhất lúc này chính là áo của kẻ cũng cùng rơi xuống nước cùng nàng. Thường Hy hung hăng nắm, chết cũng buông tay, mãi cho đến lúc người này đem nàng kéo lên bờ mới mở mắt, ói ra mấy ngụm nước.


      Thường Hy phẫn hận mở to mắt nhìn xem tên gia hỏa nào xui xẻo dám đẩy nàng xuống nước. Vừa nhìn khỏi liền sợ ngây người, vọt phen từ mặt đất đứng lên, chỉ vào mũi của : “Tại sao lại là ngươi?”


      Tiêu Vân Trác đưa tay xoa bọt nước đọng lại mặt, nhìn gắt gao kẻ chịu buông tay, suýt chút nữa khiến mình chết chìm này, thế nhưng vừa nhìn cũng cùng Thường Hy trăm miệng lời : “Tại sao lại là ?”


      Thường Hy cảm thấy mình cùng người này bát tự hợp, vừa mới đụng độ đám bọn họ lâu, nháy mắt cái giờ lại chạm mặt. Nàng chỉ biết ngửa mặt kêu trời, đúng là số đen!


      Thường Hy từ dưới đất đứng lên, sáp lại gần Tiêu Vân Trác, chặt chẽ theo dõi , rống giận tiếng: “Ta trêu ngươi chọc ngươi hồi nào, tại sao đến chỗ nào cũng gặp ngươi cái tên quỷ xui xẻo này?”


      Quỷ xui xẻo? Tiêu Vân Trác ngây ngẩn cả người! Lớn như vậy vẫn chưa có người nào dám bảo là quỷ xui xẻo. Sắc mặt vốn chẳng tốt đẹp gì, giờ lại càng thâm trầm u giống như mây đen kéo đến trước cơn bão, lạnh lẽo như băng sương ngày đông giá rét. Cặp mắt lãnh đến cực điểm nhìn Thường Hy, : “ lại lần nữa!”


      Thường Hy vừa nghe lửa giận lại càng lớn, đưa ngón tai chỏi chỏi vào ngực Tiêu Vân Trác : “Giả bộ mặt quan tài hù dọa con nít à? nãi nãi đây cũng phải vì mặt ngươi mà sợ nha! cho ngươi biết, cha ta mà hung lên, bộ mặt so với ngươi còn khí thế hơn nhiều. Cha ta ta còn sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi? thái giám nho , mũi lợn thò lò mấy cọng hành tây? Ngươi giả bộ giống cái gì a?”


      Tiêu Vân Trác lần này là ngây dại thực , đúng là người nào dám chuyện như vậy với . Nhưng cố đè nén tức giận, bình tĩnh : “ cái tú nữ nho cũng dám cuồng ngôn. Đây là hoàng cung, cũng phải hậu viện nhà !”


      Tiêu Vân Trác sau khi trở về cũng điều tra, thân phận bối cảnh của Ngu Thường Hy cũng có gì hiển hách, có thể là địa vị thấp nhất trong nhóm tú nữ, chẳng qua lại nghĩ đến tính tình nàng ta nóng nảy đến như vậy.


      Chọc tới tất có ngày được sống yên ổn. Tiêu Vân Trác híp mắt quét nhìn Thường Hy, khóe miệng hơi nâng lên đường cong lạnh như băng.


      cần ngươi nhắc nhở, ta hiểu nhất. xui xẻo, vốn nghĩ được nghỉ ngơi chút, hiểu sao đầu tiên lại gặp được Mị phi keo kiệt bủn xỉn, sau đó lại đụng phải tên quỷ nhà ngươi! Hôm nay đúng phải là ngày hoàng đạo!” Thường Hy giọng , dùng sức xiết chặt vạt áo của mình, đem nước vắt ra ngoài.


      Tiêu Vân Trác vốn nghĩ muốn nhấc chân rời , nhưng là vừa nghe đến những lời này này liền dừng lại. Lỗ tai của luôn luôn bén nhạy, ngay cả thanh chuyện rất của nàng cũng nghe được, Mị phi đến tìm nàng?


      Thường Hy vặn hết vạt áo đứng dậy, thấy Tiêu Vân Trác ngẩn người, nhãn thần khẽ động, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm. Nàng là loại người có thù tất báo. Mấy hôm nay thua tay Tiêu Vân Trác hai lần, thế nào cũng nuốt trôi, nhìn dại ra, lại đứng ngay cạnh suối nước, trong lòng thầm : mới vừa rồi đem mình đụng xuống nước, tại... hắc... hắc...


      Thường Hy thừa dịp chú ý, chợt giơ chân lên, cước đạp tới...

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 17: Công bằng trả thù


      Tiêu Vân Trác trong lúc nhất thời có chút mất hồn, căn bản để ý đến mầy hành động mờ ám của Thường Hy, chỉ cảm thấy mông đau nhói rồi cả người hướng bên ngã xuống, bùm cái lại ung dung tiến vào suối nước.


      Tiêu Vân Trác từ trong nước trồi lên, nhìn kẻ đắc ý đứng bờ, hung hãn : “Khổng Tử , tiểu nhân cùng nữ nhân khó nuôi nhất, quả sai!”


      Thường Hy cũng quan tâm, nhìn Tiêu Vân Trác : “Ta từ trước đến nay là người có ân báo ân, có thù báo thù. Hôm nay ngươi đụng ta rơi vào trong nước, ta cho ngươi cước để ngươi cũng nếm thử chút tư vị này, chúng ta liền huề nhau. Về sau ngươi cầu dương quan của ngươi, ta thuyền độc mộc của ta, hy vọng cả đời này cũng cần phải nhìn thấy ngươi. Gặp ngươi lần xui xẻo lần, cho nên gặp vẫn là tốt hơn!”


      Tiêu Vân Trác đưa tay vuốt nước bám mặt, nhìn Thường Hy dần dần khuất bóng, trong mắt lên tầng cười nhạt. muốn gặp lại sao? Chỉ sợ là được như mong muốn rồi, Mị phi... Ngu Thường Hy, hy vọng ngu xuẩn đến mức cùng Mị phi, nếu càng xui xẻo hơn!...


      Tiêu Vân Trác vừa mới bò từ trong nước ra ngoài đúng lúc đám thái giám chạy đông chạy tây tìm tới đây, thấy Thái tử gia đương triều ướt dầm dề từ suối nước ngoi lên, trong lúc nhất thời liền sợ ngây người, căn bản là quên mất nên cái gì, làm cái gì.


      Công công hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Trác là người phản ứng đầu tiên, nhìn tiểu thái giám bên cạnh, trách mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì, mau lấy y phục sạch cho Thái tử gia. Mỗi tên đều giống ngốc tử, nhanh nhẹn lên chút coi!”


      Trịnh Thuận hầu hạ bên cạnh Tiêu Vân Trác từ , là người hiểu tính tình chủ tử mình nhất, có lẽ chưa từng thấy qua chủ tử của mình chật vật như vậy. Nhưng mà cũng dám sờ chân mày Thái tử gia, đành cười tiến lên : “Thái tử gia, thân thể ngài kim tôn ngọc giá, cũng thể hành hạ như thế. Nếu ngài muốn bơi chút thông báo cho nô tài tiếng, nô tài cũng biết đường chuẩn bị trước. Nếu cảnh ngài hưng phấn bất ngờ nhảy vào trong nước bị Hoàng thượng bắt được, đầu nô tài chắc cũng phải chuyển nhà. Ngài coi như thương cho nô tài chút, có được hay ?


      Tiểu thái giám lấy quần áo trong chớp mắt quay trở lại, trong tay chỉ có y phục hoàn toàn mới mà còn có cả khăn bông khô mát. sau còn có tám tiểu thái giám khệ nệ khiêng hai tấm bình phong, rầm rập giống như điều cả đội nhân mã chạy tới.


      Thái tử gia muốn thay quần áo ngờ lại bị bọn họ bày ra đình đám như vậy. Trịnh Thuận vừa thấy cười đến mặt đầy nếp nhăn: “Tên oắt con này học hỏi cũng thông minh nhanh nhẹn lắm, đồ cũng chuẩn bị hết như vậy!”


      Tiêu Vân Trác gì nghiêm mặt, chờ mấy nô tài dựng xong bình phong, được Trịnh Thuận hầu hạ thay y phục khô ráo sạch , lúc này mới quay đầu lại hướng Trịnh Thuận : “Ngươi nghe ngóng Mị phi gần đây có động tĩnh gì!”


      Trịnh Thuận sửng sốt, ngay sau đó ứng thanh đáp: “Dạ, nô tài tuân lệnh!”


      Lúc này Tiêu Vân Trác mới nhấc chân hướng cung điện của mình tới, nhưng là vừa mới được đoạn lại đụng phải Tiêu Vân Bác từ ngã ba tới. Hai người vừa đúng va phải nhau.


      Tiêu Vân Trác mặc dù thay y phục nhưng tóc vẫn còn ướt. Tiêu Vân Bác vừa nhìn thấy liền cảm thấy kinh ngạc, hàng mi đen giống như hai lưỡi kiếm sắc bén giương lên, khó được mà cười : “Thái tử gia đây là thế nào?”


      Tiêu Vân Trác thần sắc đổi lên tiếng: “Chỉ là gội đầu chút, có gì kinh ngạc sao?” xong khẽ gật đầu chút rồi sải bước quay .


      Tiêu Vân Bác nhìn thân ảnh Tiêu Vân Trác rời , mắt híp lại, nhàng lặp lại: “Gội đầu? Lừa quỷ sao?” xong lại nhìn phương hướng Tiêu Vân Trác vừa mới rời , đó là hướng về phía đài thủy tạ, ngay cạnh Vĩnh Hạng cung, chẳng lẽ?...

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 18: Phòng ngừa chu đáo (1)


      Thường Hy thân ướt nước trở về Vĩnh Hạng cung, xui xẻo thế nào lại gặp phải Vương mama. Vương mama chỉ nhìn bộ dạng Thường Hy lượt rồi : “Thay xong quần áo phòng tạm giam quỳ canh giờ!”


      Thường Hy ngay cả cơ hội phản kháng cũng có, Vương mama liền vội vã bước thẳng mà , xem bộ dáng là có chuyện gấp. Vương mama nhưng là Thường Hy cũng dám quỳ. Vương mama này hình như có mắt thần, nhìn liếc cái cũng biết được ngươi có hay thi hành mệnh lệnh của bà, cặp mắt so với rắn còn độc hơn vạn lần đấy.


      Đợi đến khi Thường Hy ra khỏi phòng tạm giam cũng là lúc trăng lên tới đỉnh đầu rồi, cơm tối còn chưa có ăn, bụng đói kêu gào ầm ỹ. Chẳng qua là lúc này phòng bếp cũng đóng cửa, đành phải nhịn đói. Nhớ lúc nàng còn ở nhà, đêm hôm khuya khoắt dù có thích ăn món gì cũng có thể tùy thời sai gọi. Đều vào cung là tốt, vào cung làm chủ tử mới tốt, chứ nếu chỉ làm cái nô tì nho chỉ phải suốt ngày nhìn ánh mắt người khác, mệt chết a!


      Ôm bụng trở về, đói đến mức bước chân cũng nổi. Phòng của Thường Hy là gian ở cuối dãy, dọc theo hành lang trở về phòng, các gian khác phần lớn tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ có mầy phòng còn hắt ra chút ánh sáng yếu ớt, thỉnh thoảng còn nghe thấy được thanh thấp giọng mà , trừ cái đó ra xung quanh thực im lặng như tờ.


      Thường Hy đứng trước phòng mình thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa bước vào, nghĩ tới Lệ Bình còn chưa có ngủ, thấy nàng vào lập tức lên đón, quan tâm hỏi: “Ngươi còn tốt đó chứ?”


      Thường Hy lúc này thấy rất cảm động, ở trong hậu cung này có được mấy người chân chính quan tâm đến ngươi, mọi người đều là vì lợi ích của mình mà cạnh tranh, ngươi đạp ta, ta tẩn ngươi chính là chuyện thường ngày như cơm bữa. Ở Vĩnh Hạng cung này Thường Hy cũng chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi.


      may là nơi này phòng , lại có gió lùa thoáng mát vì vậy người khác muốn tới ở, chỉ có hai người bọn họ nên chuyện cũng có mấy kiêng kỵ. Thường Hy trở tay đóng lại cửa, sải bước đến bên giường của mình nằm vật xuống rồi mới lên tiếng: “Đầu gối của ta đau muốn chết, đoán chừng đều bầm tím cả lại rồi! Ta cũng chết đói nữa, buổi tối chưa ăn cơm, rơi xuống nước, phạt quỳ, là đủ xui xẻo!”


      Lệ Bình cười hì hì tiếng, giống như ảo thuật lôi ra từ sau lưng chén sứ , trong chén lại là cơm cùng thức ăn. Thường Hy giật mình bật dậy từ giường : “Cái này ngươi kiếm được từ nơi nào?”


      “Sớm biết ngươi đáng tin cậy cho nên thời điểm ăn cơm ta lén mang về phần. ngươi ăn nhanh , chỉ là có chút lạnh!” Lệ Bình cười , đưa thức ăn trong tay tới.


      Thường Hy nơi nào còn cảm thấy khác biệt lạnh hay lạnh nữa, nhận lấy chén cơm lền há miệng ăn ngừng. Lệ Bình nhìn Thường Hy thần thần bí bí : “Nghe ngày kia phải tuyển chọn rồi, năm nay so với mọi năm đều sớm hơn rất nhiều! Trời ơi!”


      Thường Hy sửng sốt, động tác tay khỏi chậm lại. Ngày kia? Nàng kia... Nàng kia phải làm sao a? Mị phi muốn nhận nàng, nàng lại muốn theo hai mẹ con Mị phi, nhưng là lão thiên gia ít nhất cũng phải cho nàng thời gian để nàng tính mưu phen a! Ngày kia, đây phải là muốn mạng của nàng sao?


      Nghĩ tới đây, ngay cả hơi sức ăn cơm Thường Hy cũng có, như thế nào mới tốt đây? được, nàng tuyệt đối được ngồi chờ chết!

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 19: Phòng ngừa chu đáo (2)


      Lệ Bình nhìn Thường Hy bộ dạng có chút kỳ quái liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy, mau ăn cơm! phải đói bụng sao?”


      Thường Hy vươn tay đem chén cơm đặt lên chiếc tủ gỗ khắc hoa văn chìm nơi đầu giường. Trong hoàng cung, tùy tiện nhìn thấy vật gì cũng chính là tinh mỹ, cái tủ gỗ nho ở Vĩnh Hạng cung cũng tinh tế đến mức này, khó trách mọi người dù có sứt đầu mẻ trán cũng phải gắng sức mà vào được trong cung. Nhưng nhìn đến tủ gỗ Thường Hy lại nhịn được thở dài, nhà nàng thiếu tiền, cũng hiếm lạ mấy thứ phú quý trong hoàng cung này.


      Từ nàng sống trong cẩm y ngọc thực, nhà nàng thể là phú khả địch quốc, nhưng tại đất Vân Đô này cũng tuyệt đối có thể coi là người có tiền. Vân Đô là nơi nào, chính là dưới chân thiên tử, là nơi phú quí bậc nhất, có thể đứng ở tầng lớp của nơi này, đây chỉ gọi là tương đối có tiền nữa.


      Cho nên Mị phi mới có thể coi trọng nữ tử con nhà thương nhân như nàng. Còn về phần coi trọng chỗ nào, hiển nhiên chính là coi trọng tiền nhà nàng. Thường Hy phải người ngu làm sao hiểu, cho nên nàng như thế nào cam nguyện chịu để Mị phi lợi dụng.


      Thường Hy thêm thêm giảm giảm đem chuyện tình Mị phi tìm nàng lại lần, mặc dù trong Hoàng cung phải thận trọng từ lới đến việc làm, nhưng đối với Lệ Bình, Thường Hy rất là tin tưởng, lúc này mới đem lo lắng trong lòng hết cho nàng.


      Lệ Bình nghe vậy thần sắc vừa động, chậm rãi : “Lúc ở nhà cha ta từng , Mị phi phải người tốt để sống chung, bình thường nhìn mềm mại, đáng vô hại, ra trong lòng cong cong quẹo quẹo, ngươi cần phải coi chừng!”


      Thường Hy rất cảm kích Lệ Bình. Phải biết lời như vậy là dễ dàng mà ra, nếu cẩn thận tiết lộ phong thanh, Vưu gia cũng bị Mị phi ghi hận trong lòng, đây chính là đại . Vưu Lệ Bình có thể dễ dàng ra những lời này với nàng, rất dễ nhận thấy nàng coi chính mình như người nhà.


      “Ngay cả phụ thân ngươi cũng như vậy, càng chứng tỏ trực giác của ta là có sai, nghĩ biện pháp gì mới có thể thoát khỏi bà ta đây? Thời gian lại ngắn như vậy, ta dù có nghĩ nát óc căn bản cũng có hy vọng a!” Thường Hy có chút bất đắc dĩ, lúc này mới cảm nhận sâu sắc được đạo lý, nếu như nhà nàng có chút ảnh hưởng đến thế lực quan lại trong triều, lúc này chỉ cẩn đưa đẩy phen, tám chín phần mười có thể xoay chuyển được tình thế. Nhưng cố tình là...


      Đột nhiên Thường Hy hiểu tại sao cha của nàng lại nhất định khiến nàng phải vào cung vì tiền đồ phía trước của Ngu gia rồi.


      Thấy bộ dạng chau mày của Thường Hy, Lệ Bình đành lòng để nàng cứ như vậy bị Mị phi lợi dụng, nghĩ rồi ra: “Nếu ta cho cha ta tiếng, để ông ấy giúp tay?”


      Thường Hy lắc đầu cự tuyệt: “ được, nếu như Mị phi biết có liên lụy đến nhà ngươi, lại càng được. Để ta nghĩ chút biện pháp !”


      “Ngươi có thể có cái biện pháp gì. Ngươi ở trong cung có chỗ dựa, chỉ sợ là nửa bước cũng khó đấy!” Lệ Bình lo lắng , chuyện này cũng thể cứ hành xử lỗ mãng được.


      “Ngươi đừng lo lắng, tự ta có kế sách!” Thường Hy lộ ra nụ cười nhìn Lệ Bình . Lệ Bình có chút hồ nghi nhìn Thường Hy: “Ngươi cũng đừng làm loạn, trong cung này phải là nơi đùa giỡn, động chút là có thể xảy ra án mang đấy!”


      ra Thường Hy cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì, nhưng nàng muốn liên lụy đến Lệ Bình. Mặc dù tiếp xúc nhiều với Mị phi, nhưng Thường Hy mọi ngày nghe ngóng, cũng có thể là hiểu được phần nào.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :